THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 136 :(a)
- Vũ Quyên, Vũ Phượng, hai con trông chừng tiểu tam cùng tiểu tứ, cha đi tìm mẹ các con cùng tiểu ngũ.
Tiêu Minh Viễn nói xong cũng xông vào biển lửa.
-!
Bên ngoài Ký Ngạo sơn trang một mảnh tĩnh mịch, Dạ Kiêu đội làm sao cũng không nghĩ ra là tình huống nào sẽ phát sinh thành tình trạng như bây giờ.
- Thỏ nhi, thỏ nhi.. mẹ, thỏ nhi còn ở bên trong.
- Thỏ nhi kia..
Ở bên ngoài Vân Tường nghe được cũng có chút không bình tĩnh, lửa lớn như vậy không vội vàng chạy trối chết, còn để ý cái gì thỏ nhi, đây là lúc sinh ra mẹ nàng quên sinh cả đầu óc cho nàng sao?
- Ngô, nghe nói là mẹ của nàng làm một con búp bê vải bộ dáng con thỏ cho nàng.
Từng nhìn thấy qua hành động vĩ đại của tiểu ngũ bởi vì con búp bê vải thiếu chút nữa chết đuối chính mình, nhân tiện chết đuối anh chị của mình, Cố Vận An nói.
-!
Khóe môi Vân Tường co quắp:
- Cho nên so với chính tính mạng của mình còn trọng yếu hơn?
Đứa nhỏ kia thoạt nhìn cũng đã bảy tám tuổi đi?
- Ách.. có lẽ là.
Cố Vận An vừa dứt lời, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế:
- Thục Hàm!
- Mẹ! Mẹ nhanh ra đây!
Đồng dạng truyền ra còn có tiếng la khóc của tiểu ngũ.
Không bao lâu, nơi cửa Ký Ngạo sơn trang hiện ra hai bóng người, trong đó một người bị người kia ôm vào trong ngực.
Ngay lúc hai người sắp trốn đi ra, một tiếng vang giòn truyền vào trong tai Tiêu Minh Viễn, đầu gỗ tạp xuống, trong tay Tiêu Minh Viễn dùng sức đem tiểu ngũ ôm trong lòng ném ra ngoài, mà trong lòng tiểu ngũ ôm chính là thỏ nhi mà nàng luôn ghi nhớ.
Mấy nhi đồng khác của Tiêu gia nhìn Ký Ngạo sơn trang đã sụp xuống, lên tiếng khóc rống lên:
- Cha! Mẹ!
Một màn bi thương, bi thảm, bi tráng như vậy, một màn có thể làm cho lòng người trầm trọng, lại sinh ra một loại cảm giác náo kịch.
- Vật kia.. còn trọng yếu hơn mạng của mẹ mình?
Vân Tường quay đầu nhìn Cố Vận An.
-!
Có lẽ, ở trong mắt tiểu ngũ, hẳn là.. a.
Tiểu ngũ bởi vì một con búp bê vải thiếu chút nữa làm chết đuối anh chị của mình, lần này rốt cục lại vì con búp bê vải chết cháy cha mẹ của mình.
Cố Vận An nhớ rõ, lúc trước sau khi tiểu ngũ được cứu đi lên, từng nói đây là mẹ làm cho nàng, là thỏ nhi trân quý nhất, cho nên Tiêu gia tỷ đệ không có trách nàng. Hiện tại vì thỏ nhi "trân quý", mất đi cha mẹ đây?
Đồ vật này nọ không còn có thể làm lại, nhưng người mất rồi thì sao?
Vân Tường thở dài, chuẩn bị mang theo Dạ Kiêu đội trở về thành, Tiêu gia tỷ đệ mất đi cha mẹ, chuyện trả nợ vẫn áp sau đi.
Không nghĩ tới Vân Tường muốn buông tha bọn họ, nhưng Tiêu gia tỷ đệ không có ý tứ muốn bỏ qua cho Vân Tường.
Tiêu Vũ Phượng cùng Tiêu Vũ Quyên quỳ ở nơi đó khóc rống một trận, đem ánh mắt cừu hận bỏ lên người Vân Tường, trong mắt hận ý đều nhanh ngưng tụ thành thực chất. Hai tỷ muội vọt tới trước mặt Vân Tường, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi là đao phủ! Hung thủ giết người!
- Hung thủ giết người?
Vân Tường giễu cợt:
- Nhà các ngươi cháy là ta phóng lửa? Cha mẹ ngươi là bị ta cho người trói lại chết cháy?
- Ngươi sẽ gặp báo ứng? Ngươi làm hại ta nhà tan cửa nát, Triển Dạ Kiêu, ngươi sẽ gặp báo ứng!
Tiêu Vũ Phượng luôn dùng bề ngoài ôn nhu gặp người lúc này cũng không còn khí chất dịu dàng.
- Vậy ta còn thật sự là chờ mong.
Vân Tường liếc hai tỷ muội, nói:
- Chúng ta đi.
Trên đường trở về thành, Vân Tường cùng Cố Vận An gặp thoáng qua Triển Vân Phi cùng a Siêu.
- Nhé, Vân Tường, ngươi có phiền toái.
Cố Vận An quay đầu nhìn bóng lưng của Triển Vân Phi cùng a Siêu, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa mở miệng.
- Ân?
Sau thoáng khó hiểu, Vân Tường liền sực tỉnh, biết phiền phức là cái gì:
- Cố huynh cảm thấy được Vân Tường sẽ sợ hắn?
Cố Vận An lắc đầu:
- Đừng quên, vị ngũ thiếu gia kia chính là cùng ca ca ngươi gặp lại hận muộn.
Với nước tiểu tính của ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ, không có khả năng bỏ mặc Vân Tường "khi dễ" huynh đệ của hắn.
Nhìn thấy thân thể Vân Tường chợt cứng ngắc, Cố Vận An mới nói xong:
- Nhưng tin tốt lành sao, vị lão gia kia sẽ không cho phép hắn khinh suất.
Vân Tường nhìn chằm chằm Cố Vận An đã lâu, mới hỏi một câu:
- Cố huynh, Vân Tường làm sao đắc tội ngươi?
Tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái Cố Vận An lắc đầu, là có người đắc tội hắn nhưng người kia không phải ngươi, hắn không phản kích được, cũng chỉ có thể đổi mục tiêu một chút.
Tiêu Minh Viễn nói xong cũng xông vào biển lửa.
-!
Bên ngoài Ký Ngạo sơn trang một mảnh tĩnh mịch, Dạ Kiêu đội làm sao cũng không nghĩ ra là tình huống nào sẽ phát sinh thành tình trạng như bây giờ.
- Thỏ nhi, thỏ nhi.. mẹ, thỏ nhi còn ở bên trong.
- Thỏ nhi kia..
Ở bên ngoài Vân Tường nghe được cũng có chút không bình tĩnh, lửa lớn như vậy không vội vàng chạy trối chết, còn để ý cái gì thỏ nhi, đây là lúc sinh ra mẹ nàng quên sinh cả đầu óc cho nàng sao?
- Ngô, nghe nói là mẹ của nàng làm một con búp bê vải bộ dáng con thỏ cho nàng.
Từng nhìn thấy qua hành động vĩ đại của tiểu ngũ bởi vì con búp bê vải thiếu chút nữa chết đuối chính mình, nhân tiện chết đuối anh chị của mình, Cố Vận An nói.
-!
Khóe môi Vân Tường co quắp:
- Cho nên so với chính tính mạng của mình còn trọng yếu hơn?
Đứa nhỏ kia thoạt nhìn cũng đã bảy tám tuổi đi?
- Ách.. có lẽ là.
Cố Vận An vừa dứt lời, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế:
- Thục Hàm!
- Mẹ! Mẹ nhanh ra đây!
Đồng dạng truyền ra còn có tiếng la khóc của tiểu ngũ.
Không bao lâu, nơi cửa Ký Ngạo sơn trang hiện ra hai bóng người, trong đó một người bị người kia ôm vào trong ngực.
Ngay lúc hai người sắp trốn đi ra, một tiếng vang giòn truyền vào trong tai Tiêu Minh Viễn, đầu gỗ tạp xuống, trong tay Tiêu Minh Viễn dùng sức đem tiểu ngũ ôm trong lòng ném ra ngoài, mà trong lòng tiểu ngũ ôm chính là thỏ nhi mà nàng luôn ghi nhớ.
Mấy nhi đồng khác của Tiêu gia nhìn Ký Ngạo sơn trang đã sụp xuống, lên tiếng khóc rống lên:
- Cha! Mẹ!
Một màn bi thương, bi thảm, bi tráng như vậy, một màn có thể làm cho lòng người trầm trọng, lại sinh ra một loại cảm giác náo kịch.
- Vật kia.. còn trọng yếu hơn mạng của mẹ mình?
Vân Tường quay đầu nhìn Cố Vận An.
-!
Có lẽ, ở trong mắt tiểu ngũ, hẳn là.. a.
Tiểu ngũ bởi vì một con búp bê vải thiếu chút nữa làm chết đuối anh chị của mình, lần này rốt cục lại vì con búp bê vải chết cháy cha mẹ của mình.
Cố Vận An nhớ rõ, lúc trước sau khi tiểu ngũ được cứu đi lên, từng nói đây là mẹ làm cho nàng, là thỏ nhi trân quý nhất, cho nên Tiêu gia tỷ đệ không có trách nàng. Hiện tại vì thỏ nhi "trân quý", mất đi cha mẹ đây?
Đồ vật này nọ không còn có thể làm lại, nhưng người mất rồi thì sao?
Vân Tường thở dài, chuẩn bị mang theo Dạ Kiêu đội trở về thành, Tiêu gia tỷ đệ mất đi cha mẹ, chuyện trả nợ vẫn áp sau đi.
Không nghĩ tới Vân Tường muốn buông tha bọn họ, nhưng Tiêu gia tỷ đệ không có ý tứ muốn bỏ qua cho Vân Tường.
Tiêu Vũ Phượng cùng Tiêu Vũ Quyên quỳ ở nơi đó khóc rống một trận, đem ánh mắt cừu hận bỏ lên người Vân Tường, trong mắt hận ý đều nhanh ngưng tụ thành thực chất. Hai tỷ muội vọt tới trước mặt Vân Tường, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi là đao phủ! Hung thủ giết người!
- Hung thủ giết người?
Vân Tường giễu cợt:
- Nhà các ngươi cháy là ta phóng lửa? Cha mẹ ngươi là bị ta cho người trói lại chết cháy?
- Ngươi sẽ gặp báo ứng? Ngươi làm hại ta nhà tan cửa nát, Triển Dạ Kiêu, ngươi sẽ gặp báo ứng!
Tiêu Vũ Phượng luôn dùng bề ngoài ôn nhu gặp người lúc này cũng không còn khí chất dịu dàng.
- Vậy ta còn thật sự là chờ mong.
Vân Tường liếc hai tỷ muội, nói:
- Chúng ta đi.
Trên đường trở về thành, Vân Tường cùng Cố Vận An gặp thoáng qua Triển Vân Phi cùng a Siêu.
- Nhé, Vân Tường, ngươi có phiền toái.
Cố Vận An quay đầu nhìn bóng lưng của Triển Vân Phi cùng a Siêu, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa mở miệng.
- Ân?
Sau thoáng khó hiểu, Vân Tường liền sực tỉnh, biết phiền phức là cái gì:
- Cố huynh cảm thấy được Vân Tường sẽ sợ hắn?
Cố Vận An lắc đầu:
- Đừng quên, vị ngũ thiếu gia kia chính là cùng ca ca ngươi gặp lại hận muộn.
Với nước tiểu tính của ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ, không có khả năng bỏ mặc Vân Tường "khi dễ" huynh đệ của hắn.
Nhìn thấy thân thể Vân Tường chợt cứng ngắc, Cố Vận An mới nói xong:
- Nhưng tin tốt lành sao, vị lão gia kia sẽ không cho phép hắn khinh suất.
Vân Tường nhìn chằm chằm Cố Vận An đã lâu, mới hỏi một câu:
- Cố huynh, Vân Tường làm sao đắc tội ngươi?
Tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái Cố Vận An lắc đầu, là có người đắc tội hắn nhưng người kia không phải ngươi, hắn không phản kích được, cũng chỉ có thể đổi mục tiêu một chút.