Welcome! You have been invited by nguyễnngọckhánhtrinh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 131 :(a)

Ba người ngũ a ca tự tiện hành động, Triển Vân Phi cùng a Siêu vượt qua phía trước đi tìm kiếm chủ nhân tiếng ca. Bọn hắn ở chỗ này chờ lên, nên tiếp tục đi tìm ngũ a ca ba người hay làm gì, điều này cũng không phải do Hòa Lâm quyết định.

Nghe xong Hòa Lâm bẩm báo, Càn Long thản nhiên nói một câu:

- Đuổi theo ngũ a ca.

Thanh âm bình thản, tựa hồ hành động của ngũ a ca Càn Long hoàn toàn không thèm để ý.

Nhưng thật là không thèm để ý sao? Nhiệt độ chợt hạ biểu lộ tâm tình lúc này của Càn Long.

Chờ đoàn người đuổi theo năm người ngũ a ca cùng Triển Vân Phi, Triển Vân Phi đã tìm được cô gái làm cho hắn cảm thấy rung động, đang si ngốc đứng bên bờ suối nhìn nữ tử áo trắng đang ca hát bờ bên kia.

Có lẽ do ánh mắt của Triển Vân Phi quá mức nóng rực, đang ca hát Tiêu Vũ Phượng đã nhận ra, tiếng ca ngừng lại, nhìn thấy Triển Vân Phi cưỡi ngựa đứng lặng bên bờ suối.

-!

Loại đặt ra cẩu huyết thế này, mẹ nó, không cần nghĩ, rõ ràng là nữ chúa của một bộ truyện khác của Quỳnh Dao, nếu đoán sai, hắn sẽ thành công phản công!

Động tác của Tiêu Vũ Phượng rất rõ ràng, mấy đứa nhỏ đi theo bên cạnh nàng cũng nhìn theo ánh mắt chị cả thấy được đoàn người Triển Vân Phi cùng ngũ a ca.

Tiêu gia tiểu ngũ xem quá chăm chú, con thỏ trong tay không nắm chắc rơi xuống nước.

Nhìn thấy bảo bối của mình rơi xuống nước, tiểu ngũ lập tức òa khóc, một bên kêu gào:

- Con thỏ, con thỏ của tôi..

Đưa tay chuẩn bị vớt lên, sau đó trực tiếp đem mình ném luôn vào trong nước.

Một bên kêu gào con thỏ của mình, một bên phịch trong nước kêu cứu mạng.

Tiêu Vũ Phượng cùng hai nhi đồng còn lại cũng vội vàng chạy loạn, tiểu tam lớn hơn một chút cởi áo nhảy vào trong nước, chuẩn bị đi cứu tiểu ngũ.

Tiểu tam mới vừa xuống nước, Tiêu Vũ Phượng càng nóng nảy:

- Tiểu tam, tiểu tam mau lên đây, muội không biết bơi a!

Tiểu tam không trở về, tiểu tứ cũng nhào vào trong nước:

- Tiểu ngũ, tiểu tam, chờ ta! Ta cứu hai người!

Tiêu Vũ Phượng khóc ướt mặt:

- Tiểu tứ, muội cũng không biết bơi! Mau trở lại!

Trong nước, ba nhi đồng không biết bơi lội không ngừng giãy dụa, tiểu ngũ đều nhanh mất đi ý thức. Tiêu Vũ Phượng cũng bất chấp hết thảy, phịch một tiếng cũng nhảy vào trong nước.

Bốn người cứ như vậy giãy dụa kêu cứu mạng.

-!

Cố Vận An đem tầm mắt nhổ trở về, rốt cục nhịn không được văng lên:

- Phốc..

Mẹ nó, loại trường hợp này thật sự là buồn cười được không!

Một đám không biết bơi lội còn liên tục nhảy xuống nước cứu người, ba nhi đồng còn dễ nói, nước suối rõ ràng còn chưa tới ngực của Tiêu Vũ Phượng được không!

Dận Chân cũng nhếch môi.

Triển Vân Phi nhìn thấy cô nương kia gặp nạn, vội vàng kêu a Siêu:

- A Siêu, mau đi cứu người!

- Chúng tôi cũng tới hỗ trợ!

Phúc Nhĩ Thái nói xong, nhảy dựng thi triển khinh công cũng không có gì cao siêu nhảy tới bờ suối, dọc đường mang theo tiểu tam moi lên.

- Được, ta cũng tới hỗ trợ!

Phúc Nhĩ Khang vỗ tay khen hay, cũng đem tiểu tứ cứu đi lên.

A Siêu không biết khinh công, chỉ biết chút công phu mèo quào, thậm chí còn không bằng tiểu Yến tử, hắn không thể tiêu sái như hai huynh đệ, chỉ có thể chạy đi qua.

Triển Vân Phi cũng xuống nước bơi hướng Tiêu Vũ Phượng.

Tiêu gia tỷ muội được cứu lên, Tiêu Vũ Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu ngũ, lấy ra uy nghiêm làm tỷ tỷ của mình:

- Tiểu ngũ, muội có biết vừa rồi thật nguy hiểm không!

Hộc nước ra ngoài, tiểu ngũ hoảng sợ vạn phần giải thích:

- Nhưng mà, con thỏ.. đây là mẹ làm cho tiểu ngũ, là con thỏ mà tiểu ngũ thích nhất..

Tiểu ngũ nói xong, ôm chặt con thỏ trong lòng.

- Vị cô nương này, nàng đã biết sai lầm rồi, ngươi cũng đừng trách tội nàng, dù sao nàng còn là một nhi đồng.

Mặc dù kinh diễm với diễn cảm tức giận của Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi cũng không quên phong độ nhẹ nhàng của mình.

Lúc này Tiêu Vũ Phượng mới chú ý tới hắn, sau đó xấu hổ cảm ơn.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 131 :(b)

- Một hồi náo kịch!

Dận Chân kéo tay Cố Vận An, màn xe buông xuống che chắn bên ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

- Tôi cảm thấy được chúng ta có thể lưu lại Đồng Thành thời gian càng lâu một chút.

Cố Vận An trừng mắt nhìn, hắn phát hiện thiếu não cũng không phải đều là binh khí hình người như tiểu Yến tử, ở phương diện giải trí người khác làm càng thêm xuất sắc!

- Tùy ngươi.

Dận Chân nhắm mắt dưỡng thần. Đi ra một chuyến vẫn thả lỏng một chút thì tốt hơn.

Cố Vận An nhìn chằm chằm tay mình vẫn bị Dận Chân nắm lấy, hai má ửng đỏ, tuy đều là lão phu lão phu, xung quanh cũng không có người lạ, nhưng vẫn cảm thấy được có chút..

Khẽ động vị trí, Cố Vận An dựa lên người Dận Chân, cũng chuẩn bị nhắm mắt làm phong phạm cao thủ. Nhưng hắn thật không phải loại nguyên liệu này, nhắm mắt lại không bao lâu thì đã ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mấy người Tiêu gia rời đi, Triển Vân Phi cũng lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, mang theo đoàn người ngũ a ca đi về hướng nhà mình.

Triển gia là thương nhân gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Đồng Thành, đương nhiệm gia chủ Triển Tổ Vọng có chút nổi danh, từng một lần truyền ra sự tích của Triển gia đại thiếu gia Triển Vân Phi, bất luận là tài văn thơ hay thiên phú, hoặc là vẻ nho nhã lễ độ đều là tư bản làm cho người tán dương.

Sau đó Triển gia cùng thương nhân Lâm gia thuộc Đồng Thành kết thân, đem Triển gia càng thêm phát triển.

Về sau Lâm tiểu thư Lâm Ánh Hoa đã chết, Triển gia đại thiếu gia rời nhà đi xa, Triển nhị thiếu gia từ kinh thành trở về tiếp nhận sinh ý của Triển gia. Theo bốn năm trước, người trong Đồng Thành nói nhiều nhất là Triển Vân Tường của hiện tại.

Người Đồng Thành đặt cho Triển Vân Tường danh hiệu Dạ Kiêu, cách nói này cũng không phải hoàn toàn là nghĩa xấu, chẳng qua vì Triển Vân Tường đặt tên cho đội buôn của mình là Dạ Kiêu đội, đơn giản mà thôi.

Xa cách bốn năm, Triển Vân Phi rốt cục quay về địa phương mình lớn lên.

Bốn năm chưa trở lại Đồng Thành, Đồng Thành biến hóa thật lớn, rất nhiều địa phương không còn là bộ dáng trong trí nhớ, có thêm tửu lâu, hiệu cầm đồ cùng ngân hàng tư nhân, thêm cửa hàng điểm tâm, cửa hàng son phấn, có thêm thật nhiều thật nhiều. Hiện tại Đồng Thành, cũng không kém gì những thành trấn phồn hoa hắn đi qua bên ngoài.

Tuy rằng thay đổi không ít, nhưng vị trí của Triển viên cũng không thay đổi.

Dựa theo vị trí trong trí nhớ, Triển Vân Phi tìm được nhà của hắn.

Xe ngựa dừng trước Triển viên, Càn Long theo sự ân cần hầu hạ của tiểu Yến tử cùng Tử Vi bước xuống xe, sau đó lại vén màn cho Thiện Bảo, bộ dáng làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Cố Vận An cùng Dận Chân xuống xe ngựa, từ sau khi xuất hành, ngoại trừ ban đêm ngủ lại, hắn cùng Dận Chân rất ít xuất hiện trước mặt mọi người.

Triển Vân Phi vừa tiến vào Triển viên, liền lớn tiếng kêu to:

- Cha, mẹ, con đã trở lại!

Cố Vận An đi theo Triển gia nhị phu nhân Phẩm Tuệ hướng Triển Vân Tường phất phất tay.

Nhìn thấy hắn, Triển Vân Tường thật kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới ở trong Đồng Thành gặp được Cố Vận An.

Triển Vân Tường không thích Triển Vân Phi, đối với việc hắn có về nhà hay không, sau khi trở về sẽ là tình hình nào hoàn toàn không có hứng thú, hắn cũng không muốn ở trước mặt người cha bất công giả bộ huynh hữu đệ cung. Cho nên chứng kiến Cố Vận An, Triển Vân Tường trực tiếp đi tới.

- Cố thái y làm sao lại đi tới tiểu địa phương này đây? Ta còn tưởng rằng đời này Cố thái y cũng sẽ không đi ra kinh thành đâu.

- Ai nói ta không ra kinh thành! Mộc Lan thu tiển ta không phải đi ra ngoài qua!

- Không nghĩ ra tứ gia cũng tới.

Triển Vân Tường cười gật gật đầu với Dận Chân.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 132 :(a)

Trong bốn năm hắn đi kinh thành cũng đã gặp qua Dận Chân vài lần, tuy rằng không quen thuộc như với Cố Vận An nhưng cũng có thể nói chuyện.

Vẻ mặt Dận Chân không chút diễn cảm, đối với thái độ ân cần thăm hỏi của Triển Vân Tường cũng chỉ gần đầu ý bảo một chút.

- Sao các ngươi lại đi cùng Triển Vân Phi?

Vẻ mặt Cố Vận An vi diệu:

- Trên đường gặp được, sau đó.. có người vừa gặp như quen đã lâu.

Người kia là ai, Vân Tường nhìn vẻ mặt cảm động của ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ, cảm giác mình chân tướng.

- Vị kia là..

- Ở nhà đứng hàng thứ năm.

Vân Tường rõ ràng gật đầu, trình độ hoa tuyệt thế của ngũ a ca hắn từng nghe qua ngạch phụ Đa Long cùng Cố Vận An nói qua, cũng khó trách lại có thể cùng vị đại ca cực phẩm của hắn vừa gặp như quen đã lâu. Phúc gia huynh đệ đứng bên người ngũ a ca, Vân Tường cũng không hỏi nhiều. Ba người này bình thường đều là trói một chỗ tiêu thụ.

- Nói như vậy, vị kia cũng tới sao?

Vị gia trong miệng Vân Tường chính là Càn Long đang xum xoe với Thiện Bảo.

Cố Vận An gật gật đầu, nghiêng đầu ý bảo Vân Tường ý bảo vị kia chính là.

Không đợi Vân Tường thấy rõ Càn Long, bên Triển Vân Phi cảm động xong rồi, Triển Tổ Vọng đang cao hứng vì đứa con lớn nhất đã trở lại, người một nhà rốt cục có thể sum họp, nhưng lập tức lại thấy Vân Tường vẻ mặt vẫn lãnh đạm, không hề tỏ vẻ gì khi thấy anh trai mình trở về nhà.

- Vân Tường! Ta chính là dạy ngươi như vậy sao? Đối với anh trai ruột thịt của mình về nhà, thế nhưng chẳng quan tâm?

Triển Tổ Vọng phẫn nộ vỗ vỗ bàn, chén trà phát ra tiếng vang thanh thúy, nước trà vãi ra không ít.

- Nguyên lai phụ thân có dạy qua con sao?

Vân Tường cười nghi hoặc:

- Con thật đúng là lần đầu tiên biết đâu.

- Ngươi!

Bị lời của Vân Tường làm mắc nghẹn, biểu tình của Triển Tổ Vọng khó xem, quay đầu liền tức giận với Phẩm Tuệ:

- Phẩm Tuệ, bà dạy con kiểu như vậy à!

Phẩm Tuệ ở trong Triển gia bị ủy khuất hơn hai mươi năm, chồng lạnh lùng, đối với đứa con chẳng quan tâm đã sớm làm cho nàng tâm lạnh, hiện tại vô duyên vô cớ mắng đứa con đã cực khổ chiếu cố sinh ý gia đình suốt mấy năm làm cho nàng càng cảm thấy bi ai. Sau khi đứa con lớn nhất được sủng ái trở về, mẹ con bọn họ lại bị vô tình vứt bỏ.

- Phụ thân, con cảm thấy được mẹ dạy tốt lắm, ít nhất so sánh với kẻ làm cha như ngài dạy tốt hơn nhiều.

Vân Tường chặn trước mặt Phẩm Tuệ, ánh mắt trào phúng đảo qua Triển Vân Phi.

- Vân Tường! Làm sao ngươi có thể nói chuyện với phụ thân như vậy!

Bị ánh mắt khinh thường của Vân Tường kích thích, Triển Vân Phi phẫn nộ:

- Triển gia nhị thiếu gia đã trở thành Triển Dạ Kiêu uy phong lẫm lẫm, liền không coi ai ra gì sao? Trên đường về nhà, ta nghe không ít uy danh của Triển Dạ Kiêu ngươi!

Vân Tường thản nhiên:

- Vậy sao, vậy thật đúng là "vinh hạnh" của ta a!

- Được rồi! Triển Vân Tường, ngươi quay về sân của mình đi!

Rốt cục chú ý tới không ít khách nhân đi vào Triển viên, Triển Tổ Vọng nhìn Triển Vân Tường gầm lên giận dữ.

Triển Vân Tường vỗ về mẫu thân vẻ mặt có chút ảm đạm:

- Mẹ, chúng ta về sân trước.

- Dận Chân, có cảm thấy được nhìn rất quen mắt hay không?

Vân Tường đi rồi, Cố Vận An kéo tay áo Dận Chân, không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.

- Đôi cha con Phú Sát gia.

Lúc trước chuyện của chuột cùng tiểu bạch hoa nhiệt náo còn lớn, cho dù qua bốn năm Dận Chân vẫn còn có ấn tượng như trước.

- Tôi đột nhiên hoài niệm kế hoạch hóa gia đình thời đại kia của tôi..

Cố Vận An thở dài, quả nhiên trong nhà chỉ có một đứa con bớt lo hơn.

Lúc này Triển Vân Phi đã giới thiệu tri âm ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ, còn có lão gia của tri âm đứa con.

Toàn bộ người tương quan đến Triển Vân Phi, Triển Tổ Vọng thập phần để bụng, biết Triển Vân Phi nói qua mời bọn họ ngủ lại Triển viên mấy ngày, lập tức làm cho người hầu đem sương phòng tốt nhất thu thập, đưa cho Càn Long cùng Cố Vận An bọn họ ở lại.

Lần này xuôi nam, bọn họ mang theo không nhiều đồ vật, không dùng bao nhiêu thời gian đã tạm thời thu xếp xong.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 132 :(b)

Giường vừa trải xong, Cố Vận An liền lập tức nằm đi lên, duỗi lưng mệt mỏi, phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái.

- Ân.. mệt chết tôi.

Mấy ngày nay ngồi xe ngựa đều sắp xóc nảy chết hắn.

Tuy rằng trên xe ngựa trải một tầng chăn bông thật dày, Cố Vận An vẫn cảm thấy toàn thân như muốn tan khung.

Một tiếng kêu vừa rồi của Cố hoàng hậu quá mức mất hồn, dù có định lực như Dận Chân cũng không khỏi có chút ý động, nếu không phải bây giờ là giữa ban ngày, phỏng chừng Cố hoàng hậu sớm bị Ung Chính gia tử hình ngay tại chỗ.

Không đợi Cố Vận An thoải mái được bao lâu, chợt nghe thị vệ báo lại, Vân Tường đến.

- Mẫu thân ngươi không có việc gì chứ.

Cố Vận An rót chén trà cho hắn hỏi.

- Đã đi nằm ngủ.

Vân Tường cầm chén trà, uống một hớp, đè ép cơn tức trong lòng. Mấy năm nay nếu không phải vì hắn chưởng quản sinh ý cửa hàng trong nhà, mẹ hắn còn không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất.

- Bốn năm nay ngươi không phải thật sự ngây ngốc chỉ lo phát triển sinh ý cho Triển gia đi.

- Làm sao có thể, Cố thái y cảm thấy được, ta là người thiện tâm như vậy sao?

Vân Tường hừ cười một tiếng:

- Sinh ý của Triển gia giao cho ta quản, ta tự nhiên sẽ quản tốt, như trước thì vẫn giống như trước thôi.

Không bị suy tàn, cũng không tốt hơn bao nhiêu, coi chừng dùm mà thôi.

- Không tính rất ngu ngốc.

Lời này là Dận Chân nói.

Đối với lời của nam nhân mình nói, Cố Vận An gật đầu tỏ vẻ khẳng định.

Nếu Vân Tường ngây ngốc thật tâm lo phát triển sinh ý cho Triển gia, sau khi Triển Vân Phi quay về nhà, Triển Vân Tường chẳng những không lao được chút đồ vật gì cho mình, chỉ biết làm không công cho người khác.

- Các ngươi như vậy là an ủi bạn tốt sao? Có kiểu an ủi như vậy sao?

- Sao lúc trước ngươi mới vừa tiếp nhận "không cẩn thận thất bại" vài lần đây?

Nghe nói gia sản Triển gia thật nhiều đâu, đều lưu cho hoa tuyệt thế như Triển Vân Phi, không phải quá lãng phí sao?

- Lúc trước giao sinh ý cho ta, Triển lão gia còn lệnh cho tâm phúc của hắn Kỷ quản gia trợ giúp ta.

Trên mặt Vân Tường lộ vẻ trào phúng, nói là trợ giúp thì là dễ nghe, kỳ thật là vì giám thị hắn mà thôi.

Cố Vận An bĩu môi, Triển Tổ Vọng tuyệt đối không xem Triển Vân Tường là con ruột của mình!

Ở thời đại hoa tuyệt thế hoành hành, hắn đã thành thói quen.

Vân Tường sớm thất vọng với phụ thân, hơn nữa Kỷ quản gia cũng không thật sự chân thành với Triển lão gia đâu, dã tâm cũng không nhỏ, bằng không hắn làm sao có thời gian phát triển ra việc làm ăn của chính mình trong Đồng Thành đây?

Ngay lúc Vân Tường còn đang ôn chuyện, một gia đinh chạy vào thở hổn hển nói mình muốn tìm nhị thiếu gia.

- Chuyện gì.

Vân Tường cau mày có chút không vui hỏi.

- Kỷ tiểu thư đã trở lại, lão gia làm cho nhị thiếu gia đi tiền đường.

Gia đinh nói xong diễn cảm hơi có chút vặn vẹo.

- Kỷ Thiên Hồng trở về có quan hệ gì với ta, đó là lạn hoa đào của Triển Vân Phi, làm cho chính hắn đi xử lý.

Sắc mặt Vân Tường tối đen, vẻ mặt chán ghét.

- Nhưng mà.. lão gia hắn..

- Nếu Triển lão gia cho rằng mình thật xin lỗi Kỷ Thiên Hồng, vậy hãy để cho Triển lão gia chính mình dâng nàng đi!

-!

Gia đinh cúi đầu, cố gắng không làm cho khóe môi của mình nhếch lên, Vân Tường thiếu gia biểu hiện thật sự bị hắn đoán trúng. Nhưng mình quay về đáp lời cũng không thể nói như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Địa vị của Triển Vân Tường trong Triển gia cũng không còn giống như Triển Tổ Vọng mặc kệ sự suốt bốn năm, mỗi ngày cùng Mộng Nhàn phu nhân "hiền lành" cùng nhau tưởng niệm đứa con cả. Người hầu Triển viên, dù là người cũ hay người mới, đều cảm thấy bất công với nhị thiếu gia không được lão gia xem trọng.

Gia đinh lui ra, Cố Vận An đụng đụng Vân Tường, cơ hồ gần như mặt kề mặt, làm cho Dận Chân ghen tuông hơi lớn đưa tay kéo một cái.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 133 :(a)

Yên lặng hưởng thụ cảm giác nam nhân mình ghen tuông, Cố Vận An cảm thấy mình đi Đồng Thành thật sự là chủ ý không sai.

- Vân Tường a, cùng lão ca nói nói xem, chuyện của Kỷ Thiên Hồng đi!

Cảm giác có biến!

Dận Chân cũng cảm thấy có chút hứng thú, uống một hớp trà, nhìn Vân Tường chờ hắn mở miệng.

Vân Tường thở dài, sau đó bắt đầu nói tới Kỷ Thiên Hồng càng thêm cực phẩm hơn cả vị đại ca hoa tuyệt thế của mình.

- Các ngươi cũng biết, năm năm trước ta rời khỏi Đồng Thành đi kinh thành, bên trong có nguyên nhân của Triển Vân Phi, cũng có nguyên nhân của Kỷ Thiên Hồng.

Nói xong biểu tình hắn hơi vặn vẹo:

- Kỷ Thiên Hồng là con gái của Kỷ quản gia, từ nhỏ sống ở Triển gia, mỗi ngày thích chuyển trước mặt Triển Vân Phi, nghĩ tương lai gả cho hắn.

- Vậy có quan hệ gì với ngươi?

Tình chàng ý thiếp, nước chảy thành sông chẳng hạn, không phải thật thông thường sao? Cho dù Triển Vân Phi cưới vợ, thế nhưng vẫn có thể nạp thiếp a.

- Quan hệ lớn.

Vân Tường cắn răng:

- Vị đại ca kia của ta tự xưng là tình thánh, cưới Lâm Ánh Hoa xong nói mình sẽ toàn tâm toàn ý, mỗi ngày vẫn cứ ôn nhu với Kỷ Thiên Hồng, nhưng không đề cập tới chuyện nạp thiếp. Mắt thấy Kỷ Thiên Hồng tới tuổi lấy chồng, Lâm Ánh Hoa lại không thích nha đầu luôn chuyển quanh Triển Vân Phi, khiến cho người tìm Kỷ quản gia nói muốn đem Kỷ Thiên Hồng gả ra ngoài.

- Đây không phải tốt lắm sao?

Vân Tường trừng mắt liếc hắn, nếu tốt hắn còn có khả năng rời Đồng Thành?

- Kỷ Thiên Hồng nhận được tin tức, chạy tới cầu ta, để cho ta cưới nàng.

Mặt Vân Tường hoàn toàn vặn vẹo, cơ hồ là dữ tợn, vừa nghĩ tới năm đó Kỷ Thiên Hồng khóc sướt mướt ở trước mặt mình nói về tình yêu với Triển Vân Phi, còn nói mình cưới nàng, Vân Tường thiếu chút nữa rút kiếm chém người.

Đem chuyện năm đó Kỷ Thiên Hồng quỳ trước mặt mình thuật lại những lời kia, trực tiếp làm cho Cố Vận An phun trà, dù là Dận Chân cũng có chút không bình tĩnh.

Vị này còn là hoa tuyệt thế hơn cả Hạ Tử Vi cùng tiểu Yến tử, bởi vì không muốn rời khỏi nam nhân mà mình yêu thích, lại muốn gả cho em trai của nam nhân, ý nghĩ này người bình thường không cách nào nghĩ ra được, nàng nghĩ mình là tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sao? Cho dù là tuyệt thế cũng không phải người nào đều cũng sẽ yêu nàng được chứ?

- Với cách làm của cha ngươi hôm nay mà xem, hắn đồng ý cho ngươi cưới Kỷ Thiên Hồng?

Vân Tường nghiêm mặt gật gật đầu, chẳng những đồng ý, còn cực lực tán thành, nếu không phải mình phát hiện sớm, phỏng chừng Triển Tổ Vọng đã bố trí xong phòng cưới đem mình gác lên đi bái đường.

- Phỏng chừng Kỷ Thiên Hồng là con gái của cha ngươi cùng vợ của Kỷ quản gia.

Đãi ngộ khác biệt thế này, đừng thật sự là lúc trước con báo đổi thái tử chứ.

- Ngươi suy nghĩ nhiều.

Dận Chân nói một câu, đem suy đoán không đáng tin của Cố Vận An đều đánh trở về.

- Khụ khụ, Vân Tường, ngươi nói tiếp.

-!

Đây là chuẩn bị đem tao ngộ bi thảm của hắn xem thành chuyện xưa để nghe sao?

- Lúc trước Lâm Ánh Hoa khó sinh, cùng nhi đồng đều chết, Triển Vân Phi rời nhà bỏ đi, sau đó Triển lão gia đem ta tìm trở về. Sau khi ta trở về một ngày, Kỷ Thiên Hồng lại quỳ gối trước mặt ta, nói mình không muốn rời khỏi Triển gia, muốn lưu ở đây chờ Triển Vân Phi trở về, cầu ta cưới nàng, cho dù làm thiếp đều được!

- Loại tinh thần chấp nhất này thật làm cho người cảm động.

Cố Vận An thiếu đánh nói một câu.

- Nhưng theo phu nhân Kỷ quản gia chết bệnh, Kỷ Thiên Hồng nói mình cần giữ đạo hiếu cho mẹ ba năm, lại ở trong Triển gia ngây người ba năm, thẳng tới cuối năm trước hiếu kỳ đầy, Kỷ quản gia bất đắc dĩ đem Kỷ Thiên Hồng gả cho một thương nhân, gần đây truyền ra tin tức nói Kỷ Thiên Hồng đã mang thai hơn năm tháng.

- Mang thai năm tháng? Còn muốn gặp Triển Vân Phi?

Nàng cho rằng bản thân nàng hiện tại còn có thể ở cùng một chỗ với Triển Vân Phi? Đây là nghĩ như thế nào? Thật muốn đem đầu của Kỷ Thiên Hồng xé ra xem đại não của nàng làm sao kết nối!

Đến cuối cùng Cố Vận An vẫn không thể đi gặp một lần hoa tuyệt thế Kỷ Thiên Hồng.

- Tứ gia, thật sự không đi nhìn xem sao?

Cố Vận An bán manh trừng mắt nhìn Dận Chân:

- Tôi thật sự muốn nhìn xem vị Kỷ đại tiểu thư kia hình dáng như thế nào, thế nhưng tự kỷ tới loại tình trạng này.

- Ngươi cũng không sợ bị mất khẩu vị.

- Không sợ!

Lòng hiếu kỳ vẫn thịnh vượng như trước.

- Vậy tối nay cấm thực một đêm.

-!

Tàn nhẫn như vậy thật được chứ? Tôi thật là thân ái của ngài sao?
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 133 :(b)

Cuối cùng Cố Vận An lựa chọn không bị đói bụng.

Khi nào cũng có thể đi xem Kỷ Thiên Hồng, nhưng không ăn cơm sẽ chết đói.

Ngày ở ngoài hoàng cung là nhàn nhã, không cần mỗi ngày đi sớm về tối bắt mạch cho người ta, tuy rằng mấy năm gần đây ngày thường hắn cũng không cần xem chẩn, nhưng vẫn phải đi sớm về tối. Thân là viện sử thái y viện, không thể đi đầu trốn việc.

Đi theo Càn Long xuôi nam tuy rằng xóc nảy một chút, nhưng mỗi ngày có thể ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, không thể tốt hơn! Hơn nữa bên người còn có Dận Chân, coi như không thể làm chuyện gì hài hòa một chút, nhưng mỗi ngày ngủ dậy chứng kiến khuôn mặt suất khí, đối với hắn mà nói không có điều gì càng hạnh phúc hơn việc này.

Hôm sau, sắc trời đã sáng, Dận Chân ra cửa dạo qua một vòng trở về, Cố Vận An vẫn quấn mền giả chết.

- Cố Vận An, ngươi chuẩn bị ngủ tới khi nào!

- Ngô, Dận Chân, mời xem như tôi bị bệnh không dậy nổi giường, tôi thủy thổ bất phục, đau đầu xương sống thắt lưng bị chuột rút.

Trong mơ mơ màng màng Cố hoàng hậu xọ xát cái chăn mềm nhẵn, sau đó tiếp tục ngủ.

Thắt lưng sao, Dận Chân cau mày nhìn Cố Vận An, thanh âm đề cao một ít:

- Trong khoảng thời gian này không cho người tiến tới quấy rầy.

Nói xong trực tiếp kéo Cố Vận An tiến vào không gian.

Huyết Tích tử trầm mặc, sau đó quyết đoán rời đi phòng ở, đi ra bên ngoài.

Còn chưa phát hiện hoàn cảnh vị trí của mình đã sản sinh biến hóa, Cố Vận An nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc dài đăng đẵng, nhưng còn chưa kiên trì được bao lâu, liền phát hiện xung quanh của mình tựa hồ quá an tĩnh một chút.

Tuy chỗ ở của bọn họ trong Triển viên hẻo lánh, nhưng yên tĩnh tới như vậy thật không khoa học!

Mở mắt ra, Cố Vận An liền thấy được hoàn cảnh quen thuộc, mà Dận Chân đang đứng ở đầu giường cởi nút áo.

- Đây là.. tình huống nào..

Có dự cảm không tốt lắm.

- Trị một chút eo của ngươi yếu ớt.

Dận Chân liếc mắt nhìn hắn như có thâm ý khác.

- Không không không, không cần, tôi đã hoàn toàn tốt lắm!

Vừa lật mền Cố Vận An liền nhảy xuống đất, nhân tiện bật bật, chứng minh mình bây giờ hoàn toàn không có vấn đề.

Trị liệu thắt lưng cái gì, phỏng chừng chờ Dận Chân trị liệu xong cho hắn rồi, hắn cũng không còn cảm giác thắt lưng tồn tại.

- Thanh tỉnh?

Bàn tay cởi nút áo ngừng lại, Dận Chân liếc mắt nhìn Cố Vận An.

Cố Vận An dùng sức gật đầu, hiện tại hắn tương đối thanh tỉnh!

Dận Chân vừa định gật đầu hài lòng, liền nghe thanh âm nhỏ giọng nói thầm của Cố Vận An:

- Dù Dận Chân nghiêm túc đều sa đọa rơi xuống nông nỗi ban ngày tuyên dâm rồi sao? Thời thế đổi thay a..

Dận Chân chỉ cảm thấy gân xanh thẳng bật, thời thế đổi thay phải không?

Nguyên bản chỉ muốn dọa Cố Vận An, giờ phút này Dận Chân đã cởi hơn phân nửa nút áo, trong không gian bầu trời đang lanh lảnh càn khôn nháy mắt đưa tay không thấy năm ngón, bên trong còn thập phần nhân tính hóa đốt lên hai cây nến đỏ.

-!

Ngươi là không gian chân chó, gia phải đem ngươi lăng trì một trăm lần a một trăm lần!

Cố Vận An vừa sinh ra ý nghĩ này, đầu giường đột nhiên hiện ra một bình sứ nhỏ, là thuốc mỡ hắn đặt trong góc hiệu thuốc, có thể bài trừ vết sẹo, nhưng càng giống như là dùng làm đẹp, đương nhiên, sử dụng cho việc kia cũng thập phần có hiệu quả.

Dưới ánh nến, Dận Chân lộ vẻ tươi cười, hiện tại không còn là giữa ban ngày, cho nên làm tốt giác ngộ đi, tiểu hỗn đản.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 134 :(a)

Huống chi, còn có thể điều chỉnh thời gian trôi qua.

Sở dĩ nói nhiều như vậy, chính là mặc kệ xương sống thắt lưng hay chân của Cố Vận An đau có bao nhiêu nghiêm trọng, ở trong không gian nuôi một đoạn thời gian lại đi ra, người khác cũng không hề có chút phát hiện. Dận Chân cũng là biết điểm này, cho nên làm còn ác hơn nhiều so với lúc bình thường.

Xong việc, Dận Chân giúp Cố Vận An rửa sạch một chút, liền rời không gian trước, lưu Cố hoàng hậu ở trên giường ngủ say. Chờ Cố Vận an ngủ yên ăn no, nhớ từng màn phát sinh trước đó, yên lặng nước mắt, miệng tiện là bệnh, phải trị.

Nhưng y theo hành vi suốt vài năm nay của hắn mà xem, hắn sớm buông tha trị liệu.

Chờ Cố Vận An đi ra không gian, chỉ mới qua nửa canh giờ, Dận Chân đang ngồi trên ghế uống trà.

- Khỏe rồi?

- A.. thật sự là nhờ phúc của ngài!

Cố Vận An cắn răng, hắn làm sao lại nghĩ muốn cắn Dận Chân vài ngụm đâu!

- Ân.

Dận Chân thập phần sảng khoái gật đầu.

-!

Tôi không chấp nhặt với kẻ khó chịu!

- Tôi đi tìm Vân Tường.

Sân của Vân Tường cũng không xa sân của Cố Vận An cùng Dận Chân bao nhiêu, chỉ đi vài bước đường là có thể đến, con đường thẳng, cũng không lo lắng Cố Vận An sẽ lạc đường.

Lúc Cố Vận An đi tới, Vân Tường đang lật xem sổ sách.

- Hôm nay vì sao không đi ra ngoài tuần tra cửa hàng?

Cố Vận An dựa trên cửa, nhìn Vân Tường trêu ghẹo một câu.

- Triển Vân Phi trở về, vài thứ kia ta cũng không muốn xen vào nữa.

Triển Vân Phi cũng không phải trí chướng, cho dù hắn tiếp tục quản Triển Tổ Vọng luôn bất công lại không biết nên suy nghĩ cái gì.

- Ách, nhưng mấy thứ kia người kia cũng chưa chắc cần a.

Thuộc tính của Triển Vân Phi không khác gì ngũ a ca bọn hắn, đều là "xem tiền tài như cặn bã", trong miệng nói khinh thường tiền tài, khinh thường thân phận của mình, nhưng làm việc cùng lời nói hoàn toàn trái ngược, thanh thản hưởng thụ trong nhà cấp cho thân phận của mình, tiêu tài tiền tài mà bản thân bọn hắn luôn khinh thường, nhưng lại như trước cảm giác mình thập phần thanh cao.

- Không nghĩ tới Cố huynh hiểu biết Triển Vân Phi như vậy!

Vân Tường nhìn Cố Vận An với ánh mắt bội phục.

-!

Bị ánh mắt làm xù lông, Cố Vận An nói:

- Đem ánh mắt của ngươi thu lại! Ta với vị đại ca xà tinh bệnh của ngươi không có nửa điểm ngôn ngữ gì giống nhau!

- Cố huynh, thanh âm của ngươi quá lớn.

Cơ hồ thanh âm Vân Tường vừa vang lên, ngoài cửa liền truyền lại không ít tiếng cười phun.

- Khụ..

Sửa sang lại cổ áo của mình, Cố Vận An cảm thấy được hắn nên nỗ lực cứu lại một chút hình tượng của mình.

- Triển Vân Phi quả thật không cần, hắn không muốn trở nên giống như ta, đầy người hơi tiền.

- Vân Tường, ngươi cần nghĩ hướng ưu đãi, ngươi chán ghét vị đại ca hoa tuyệt thế của ngươi, chỉ có thể nói rõ ngươi là một người bình thường!

Chỉ có thiếu não mới có thể lý giải ý tưởng của thiếu não, đương nhiên, hắn là ngoại lệ.

- Thật đúng là đa tạ Cố huynh an ủi.

- Nói tới, ngươi mặc kệ sinh ý của Triển gia, không sợ cửa hàng đóng cửa không cơm ăn? Lưu lạc đầu đường, sau đó ăn mày mà sống, cuối cùng đụng tới một cô gái cứu ngươi trong nước sôi lửa bỏng, sau đó các ngươi liền yêu nhau, nhưng người nhà cô gái không đồng ý các ngươi cùng một chỗ, chỉ bởi vì ngươi là..

Đại não càng nghĩ càng lớn, Cố Vận An nhớ lại những cầu đoạn tiểu thuyết mình từng xem qua không ít.

- Ngừng!

Vân Tường vội vươn tay ngăn cản Cố Vận An, khóe môi hung hăng co rút, hôm nay Cố thái y không có sao chứ.

- Cho dù ngã, ta cũng sẽ không lưu lạc đầu đường, điểm này Cố huynh yên tâm đi.

Cửa hàng trên danh nghĩa của hắn còn kiếm nhiều tiền hơn Triển gia, nhưng có rất ít người biết quan hệ giữa hắn cùng những cửa hàng đó mà thôi.

- Mới nói tới địa phương phấn khích.

Bị ngắt ngang Cố Vận An ai oán liếc mắt nhìn Vân Tường.

- Ngô, hôm nay chuẩn bị đi thu trướng, Cố huynh có muốn cùng đi hay không?

Vân Tường cầm một trang giấy kẹp vào trong một quyển sách, sau đó bỏ vào tủ quần áo, lại mở một cái hộp xuất ra trang giấy xếp lại bỏ vào trong lòng.

- Thu trướng?

Đây là đổi nghề cho vay nặng lãi sao?

- Ân, muốn đi sao?

Cố Vận An gật đầu, hôm nay hắn muốn Vân Tường đưa hắn ra ngoài đi dạo.

- Có cần nói với tứ gia một tiếng hay không?

Vân Tường trêu ghẹo liếc mắt nhìn Cố Vận An, nhiều năm như vậy, những bằng hữu quan hệ tốt với Cố Vận An cũng đều đoán được mối quan hệ giữa hắn cùng vị tứ gia kia.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 134 :(b)

- Không cần!

- Vậy chúng ta đi thôi.

Vân Tường nói xong cùng Cố Vận An đi ra cửa.

Trên đường, Vân Tường nói cho Cố Vận An về gia đình hôm nay hắn muốn đi đòi nợ, đều là hoa tuyệt thế trong hoa tuyệt thế.

- Ngươi là nói, Ký Ngạo sơn trang trong Khê Khẩu? Gia đình đó có năm đứa bé?

Trong đầu Cố Vận An xuất hiện mấy thân ảnh, là bốn chị em bởi vì một con thỏ rối rơi xuống suối nước mà suýt nữa gợi ra sự kiện cả đám kéo nhau chết đuối.

- Sẽ không trùng hợp như thế đi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là nhà nữ diễn viên.

Khoan khoan, nữ chính.. Cố Vận An thương hại liếc mắt nhìn Vân Tường, vị này không phải là nhân vật boss phản diện trong truyền thuyết đi chứ.

- Làm sao vậy?

Bị ánh mắt của hắn làm sợ hãi, Vân Tường hỏi.

- Không, ngươi tiếp tục.

Chủ nhân Ký Ngạo sơn trang Tiêu Minh Viễn, nghe nói cưới một vị cách cách luôn hướng tới tự do, hai người dùng tiền tài mà vị "cách cách" kia mang đi ra mua xuống đất ở Khê Khẩu, mời người xây dựng Ký Ngạo sơn trang.

Hơn hai mươi năm trôi qua, vị "cách cách" Thục Hàm sinh cho Tiêu Minh Viễn năm đứa con, sinh đứa cuối cùng bị thương thân thể, từ đó về sau luôn ốm đau ở giường.

Hơn hai mươi năm, hai người luôn đánh đàn nói chuyện tình yêu, dựa vào chút đồ trang sức mang theo từ trong nhà mà sống. Cũng may vị trí Đồng Thành hẻo lánh, giá cả đồ vật rất thấp, đồ trang sức thật sự nuôi được bảy miệng ăn.

Mãi tới khi Thục Hàm sinh bệnh, trong nhà có thể bán được đều bán, cuối cùng bất đắc dĩ Tiêu Minh Viễn đem khế đất Khế Khẩu đi hiệu cầm đồ, cầm mấy trăm lượng bạc. Mà chủ nhân cửa hàng cầm đồ lại là Triển Vân Tường.

Hôm nay đã tới kỳ hạn, Tiêu Minh Viễn không chuộc đồ không nói, cũng không muốn rời khỏi Ký Ngạo sơn trang, chưởng quầy hiệu cầm đồ không có biện pháp, chỉ có thể đi tìm lão bản Vân Tường ra mặt.

Nguyên bản Vân Tường định hôm qua đi làm việc, nhưng không ngờ Triển Vân Phi trở về, mà Cố Vận An cũng tới, cho nên kéo dài thêm một ngày.

- Vân Tường, ngươi phải biết rằng, hoa tuyệt thế sở dĩ kêu hoa tuyệt thế, cũng bởi vì bọn hắn không dựa theo lẽ thường ra bài.

Ngồi trên lưng ngựa (có người dẫn ngựa), Cố Vận An ý vị thâm trường.

- Bọn hắn là hạng người gì, ta rất rõ ràng.

Sắc mặt Vân Tường không tốt lắm, phía trước nhìn bộ dáng mặt xám mày tro của chưởng quầy sau khi đến Ký Ngạo sơn trang đòi nợ, hắn thật ra xem thập phần hiểu được!

- Hôm nay thật ra cũng không uổng phí công phu ra ngoài.

Tuy thiếu não tượng trưng cho phiền toái, vậy cũng đại biểu cho có vở kịch hay nhìn xem!

Khi Cố Vận An cùng Vân Tương đi về hướng Ký Ngạo sơn trang, Triển Vân Phi cũng đang trên đường tới đó.

Sau khi trở lại Triển viên, không biết tại sao trong đầu Triển Vân Phi luôn hiện ra thân ảnh xinh đẹp ca hát, vẻ luống cuống cùng kiên cường sau khi mấy đứa em rơi xuống nước làm cho hắn cảm giác được trái tim đã chết nhiều năm của mình lại bắt đầu nhảy lên.

Cái chết của Ánh Hoa cùng đứa con làm hắn thật đau lòng, giống như đã bị thân ảnh tịnh lệ kia vuốt lên.

Nhớ lại Ánh Hoa, lại nhớ tới đứa con mới ra đời liền tử vong, càng làm cho hắn nhớ tới vị cô nương còn chưa biết tên kia, lập tức bất chấp cha mẹ dặn dò cần nghỉ ngơi thật tốt, đi tìm a Siêu, để a Siêu đi tìm vị cô nương kia.

A Siêu đi ra Triển viên, hướng người trong thành hỏi thăm.

A Siêu còn tưởng phải phí chút thời gian, không ngờ hỏi vài người liền nghe được trả lời khẳng định, người mà Triển Vân Phi gặp được nơi Khê Khẩu chính là Tiêu gia đại nữ nhi Tiêu Vũ Phượng.

Vì sao bọn họ khẳng định như vậy..
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 135 :(a)

Trừ bỏ người của Tiêu gia giữa ban ngày ban mặt không biế nhục nhã thích hát loại bài hát như vậy, còn ai vào đây? Hơn nữa nhân số vừa trùng khớp, trừ bỏ Tiêu gia không còn nhà nào khác.

Hỏi thăm liên tiếp vài người, đều nghe cùng một đáp án, a Siêu lập tức chạy về Triển viên đem tin tốt lành nói cho thiếu gia hắn biết.

Ngay khi Vân Tường mang theo Cố Vận An rời khỏi Triển viên chưa bao lâu, Triển Vân Phi cùng a Siêu cũng lập tức cưỡi ngựa đi Ký Ngạo sơn trang, Triển Vân Phi một khắc cũng không muốn chậm trễ, hắn muốn nhanh chóng gặp mặt Vũ Phượng!

Đoạn đường từ Triển viên đi Ký Ngạo sơn trang không xa lắm, chỉ hơn một khắc sau cũng đã đến.

Cố Vận An nhìn tấm biển "Ký Ngạo sơn trang", cả người đều không tốt.

Không phải nói Tiêu Minh Viễn thật có tài hoa sao? Chữ viết trên biển thậm chí còn không bằng cả hắn, hơn nữa nói là sơn trang, cũng chỉ là tứ hợp viện, lớn nhỏ còn không lớn bằng sân viện của Triển Vân Phi trong Triển viên đâu.

- Cố huynh, thân thể không khỏe?

Triển Vân Tường quay đầu nhìn lại, thấy biểu tình thập phần vi diệu của Cố Vận An.

- Không, ta chỉ là cảm giác ta đối với từ sơn trang có chút tuyệt vọng.

Cố Vận An u buồn nhìn trời, sơn trang trong ấn tượng của hắn không nói tới khí phách nghiêm túc, như thế nào cũng phải tươi mát lịch sự tao nhã, nhưng Ký Ngạo sơn trang trước mắt hắn nghiêm trọng nảy sinh nhận tri mới của hắn.

Vân Tường không có ý kiến gì.

Tiêu Minh Viễn ở Đồng Thành cũng thập phần nổi danh, mỗi ngày không ra ngoài tìm việc làm, cả ngày dựa vào tiền bạc mà vợ mình mang theo mà sống, nữ nhân là loại đánh đàn ca hát tự cho là thanh cao, đường đường nam nhi bảy thước dựa vào đồ cưới của vợ mình sống, có được thanh danh gì tốt đẹp?

Ký Ngạo sơn trang còn có thể xây dựng, còn là bởi vì lúc đó dân chúng Đồng Thành còn chưa biết thái độ làm người của Tiêu Minh Viễn nên mới giúp đỡ, nhưng trong quá trình hỗ trợ liền hoàn toàn hiểu biết, nếu không phải dân tình chất phác, Ký Ngạo sơn trang còn có thể dựng thành hay không còn là một vấn đề.

Người đến hỗ trợ mồ hôi mệt mỏi chảy như mưa, mà Tiêu Minh Viễn lại cùng vợ của mình cùng nhau hóng mát, sau đó bọn họ chứng kiến cách làm người của Tiêu Minh Viễn, liền bắt đầu đối với Tiêu gia tôn kính mà không thể gần gũi.

Vân Tường phóng ngựa tiến lên một bước, sau đó ý bảo người bên cạnh đi kêu cửa.

Phía trước Lục tử luôn dẫn ngựa cho Cố Vận An lập tức tiến lên vài bước lớn tiếng hô to:

- Tiêu Minh Viễn, ngươi nhanh lên đi ra! Cho dù ngươi có trốn chết, cũng phải trả tiền!

Lúc này kỳ thật Tiêu Minh Viễn đang ở trước cổng Ký Ngạo sơn trang không xa, còn đang nâng đỡ vị phu nhân Thục Hàm nghe nói từng là một cách cách.

Hai người vốn định đi lên núi cách đó không xa giải sầu ngắm phong cảnh, ai ngờ còn chưa đi tới cửa lớn, liền nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân, sau đó là Lục tử kêu gọi ồn ào.

Nghe được lời của Lục tử, khuôn mặt vốn đã không hồng nhuận của Thục Hàm nháy mắt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tiêu Minh Viễn tràn ngập bất lực cùng kinh hoảng, phối hợp dáng người bị gió thổi liền gục làm cho Tiêu Minh Viễn vốn đang bối rối lập tức tràn ngập lực lượng.

- Cha, mẹ!

Trong phòng, đồng dạng nghe được thanh âm Tiêu Vũ Phượng cùng Tiêu Vũ Quyên tỷ muội vội chạy ra, nhìn sắc mặt mẹ mình tái nhợt lại một trận lo lắng.

So sánh với Tiêu Vũ Phượng còn ôn hòa đỡ lấy mẫu thân, tính tình Vũ Quyên dã hơn không ít, cũng nóng nảy hơn nhiều, bên tai như cũ là lời hét to của Lục tử "thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa", lúc này Tiêu Vũ Quyên bị điểm phát nổ:

- Bọn hắn khinh người quá đáng!

Tiêu Vũ Quyên chạy ra cửa, mở ra, nhìn thấy đội ngũ Dạ Kiêu, khiếp đảm trong nháy mắt, liền thấy được Triển Vân Tường ngồi trên ngựa.

Triển Vân Tường ở Đồng Thành có thể nói không người không biết không người không hiểu, cũng là nhân tuyển vị hôn phu mà các tiểu thư khuê nữ Đồng Thành hướng tới nhất. Nhưng tuy thanh danh bên ngoài, Vân Tường cũng rất ít lộ mặt, chỉ nghe nói mặt như quan ngọc, anh tuấn tiêu sái, nhưng chân chính gặp qua cũng rất ít.

Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng từ nhỏ nghe chuyện tình yêu của cha mẹ mà lớn, tuy tính cách khác nhau nhưng vẫn là tỷ muội.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Triển Vân Tường, trái tim Tiêu Vũ Quyên nhảy dựng, nhưng nhìn thấy Lục tử thì nhớ được mục đích của mình.

- Các ngươi là ai! Vì sao ở trước cửa nhà ta sói tru quỷ kêu! Nhanh rời đi nơi này!

Nếu không phải có Triển Vân Tường ở đây, nàng đã sớm nhảy dựng lên, cũng không kêu người rời đi mà dùng từ cút đi.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
THÁI Y VẬN AN

Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

Editor: GiangNgan

Chương 135 :(b)

- Ngươi là ai? Nhanh kêu Tiêu Minh Viễn đi ra!

- Cha ta đi vắng, các ngươi đi nhanh lên!

- Đi vắng, lừa ai đó!

Lục tử không tin, lập tức tiếp tục hô lên:

- Tiêu Minh Viễn, nhanh đi ra trả tiền!

- Các ngươi không cần khinh người quá đáng!

Tiêu Vũ Quyên tức giận mặt đỏ rần:

- Nhà của chúng ta bất quá là thiếu ngươi chút tiền dơ bẩn, không có thiếu mạng của các ngươi! Các ngươi cứ như vậy không chịu bỏ qua, cũng không sợ gặp báo ứng!

Cố Vận An chứng kiến tư thế cùng bộ dáng của Tiêu Vũ Quyên, trong đầu thoáng hiện một câu: Thời đại này, thiếu tiền so với đòi tiền càng giống như là đại gia.

- Gặp báo ứng, ta xem là ai muốn gặp báo ứng!

Nguyên bản Lục tử không muốn tính toán với một nữ nhân, vừa nghe Tiêu Vũ Quyên nhục mạ lên người Triển Vân Tường, đưa tay rút roi ngựa bên hông. Người trong Dạ Kiêu đội, đối với Vân Tường cơ hồ sùng bái tới mù quáng.

Vừa nhìn thấy roi, Tiêu Vũ Quyên nổi lên khiếp ý, nhưng vẫn chết chống:

- Các ngươi một đám đại nam nhân hùng dũng oai vệ, cưỡi ngựa, chạy tới trong nhà nhân dân đánh mấy nhi đồng tay không tấc sắt! Các ngươi còn là anh hùng hảo hán sao? Làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, không sợ ông trời có mắt sao? Không sợ tuyệt tử tuyệt tôn sao?

Tiêu Minh Viễn trốn trong nhà nghe được đánh roi, liền nóng nảy. Thân làm một nam nhân, một người cha, lúc gia đình gặp nạn thế nhưng làm cho con gái của mình ra mặt, vốn đã bị giày vò, bây giờ còn nghe nói Vũ Quyên bị đánh, không chịu được nữa đem tay của vợ đặt lên tay Vũ Phượng, một bên chạy một bên hô to:

- Dừng tay! Đám hung thủ các ngươi, nhanh lên dừng tay!

Nhìn thấy Tiêu Minh Viễn đi ra, Vân Tường thúc ngựa tiến lên vài bước:

- Tiêu Minh Viễn, ngươi rốt cục đi ra rồi!

- Các ngươi muốn làm gì Vũ Quyên!

Tiêu Minh Viễn ngăn trước mặt Tiêu Vũ Quyên, đem nàng hộ sau người.

- Triển Vân Tường này còn chưa luân lạc tới mức lấn áp một tiểu nha đầu, Tiêu Minh viễn, hôm nay ta chỉ là tới đòi nợ với ngươi.

- Chúng ta không có tiền trả lại ngươi!

-!

Cố Vận An yên lặng quay đầu, quả nhiên không hổ là cha của nữ chủ hoa tuyệt thế sao?

- Không có tiền, vậy cứ dựa theo biên lai mượn tiền trước kia của ngươi viết, dùng mảnh đất Khê Khẩu này trừ nợ.

- Các ngươi còn có lương tâm hay không, lòng của các ngươi đều là màu đen sao?

Tiêu Vũ Phượng cũng chạy ra, sắc mặt tái nhợt cũng chẳng khác gì mẫu thân của nàng.

- Các ngươi thế nhưng muốn đuổi chúng ta rời đi nơi này, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ cũng còn là nhi đồng mà thôi!

-!

Vân Tường nói:

- Không muốn lưu lạc đầu đường, cũng nhanh đem tiền trả lại!

- Các ngươi là thương nhân lòng dạ hiểm độc, vì sao không buông tha chúng ta!

Hoàn toàn xem thường lời nói của Vân Tường, Tiêu Vũ Phượng vẫn thương tâm dục tuyệt.

Ngay lúc Tiêu Vũ Quyên tiếp tục lên án, bên trong sơn trang dâng lên từng trận khói đặc, không bao lâu ngọn lửa bay lên, đồng dạng còn có tiếng kêu gào của tiểu tam cùng tiểu ngũ.

Tiêu Minh Viễn cùng Tiêu gia tỷ muội quay đầu ngu ngơ đứng ở đó, sau đó vội vàng chạy vào trong sơn trang, vừa chạy vừa hô tên của Thục Hàm cùng mấy nhi đồng.

Đem tiểu tam tiểu tứ cùng Thục Hàm kéo ra ngoài, Tiêu Minh Viễn nhẹ nhàng thở ra.

- Minh Viễn, Minh Viễn, tiểu ngũ đâu.

Thục Hàm thất kinh không chứng kiến tiểu ngũ mà mình thương yêu nhất thì nắm lấy Tiêu Minh Viễn hỏi.

- Thỏ nhi, thỏ nhi..

Thanh âm yếu ớt của tiểu ngũ còn ở trong sơn trang, mang theo khóc nức nở:

- Thỏ nhi của ta..

- Tiểu ngũ!

Thục Hàm không quan tâm lại chạy đi vào.

- Mẹ!

Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng nóng nảy, chuẩn bị chạy vào, lại bị Tiêu Minh Viễn giữ chặt.
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back