THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 131 :(a)
Ba người ngũ a ca tự tiện hành động, Triển Vân Phi cùng a Siêu vượt qua phía trước đi tìm kiếm chủ nhân tiếng ca. Bọn hắn ở chỗ này chờ lên, nên tiếp tục đi tìm ngũ a ca ba người hay làm gì, điều này cũng không phải do Hòa Lâm quyết định.
Nghe xong Hòa Lâm bẩm báo, Càn Long thản nhiên nói một câu:
- Đuổi theo ngũ a ca.
Thanh âm bình thản, tựa hồ hành động của ngũ a ca Càn Long hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng thật là không thèm để ý sao? Nhiệt độ chợt hạ biểu lộ tâm tình lúc này của Càn Long.
Chờ đoàn người đuổi theo năm người ngũ a ca cùng Triển Vân Phi, Triển Vân Phi đã tìm được cô gái làm cho hắn cảm thấy rung động, đang si ngốc đứng bên bờ suối nhìn nữ tử áo trắng đang ca hát bờ bên kia.
Có lẽ do ánh mắt của Triển Vân Phi quá mức nóng rực, đang ca hát Tiêu Vũ Phượng đã nhận ra, tiếng ca ngừng lại, nhìn thấy Triển Vân Phi cưỡi ngựa đứng lặng bên bờ suối.
-!
Loại đặt ra cẩu huyết thế này, mẹ nó, không cần nghĩ, rõ ràng là nữ chúa của một bộ truyện khác của Quỳnh Dao, nếu đoán sai, hắn sẽ thành công phản công!
Động tác của Tiêu Vũ Phượng rất rõ ràng, mấy đứa nhỏ đi theo bên cạnh nàng cũng nhìn theo ánh mắt chị cả thấy được đoàn người Triển Vân Phi cùng ngũ a ca.
Tiêu gia tiểu ngũ xem quá chăm chú, con thỏ trong tay không nắm chắc rơi xuống nước.
Nhìn thấy bảo bối của mình rơi xuống nước, tiểu ngũ lập tức òa khóc, một bên kêu gào:
- Con thỏ, con thỏ của tôi..
Đưa tay chuẩn bị vớt lên, sau đó trực tiếp đem mình ném luôn vào trong nước.
Một bên kêu gào con thỏ của mình, một bên phịch trong nước kêu cứu mạng.
Tiêu Vũ Phượng cùng hai nhi đồng còn lại cũng vội vàng chạy loạn, tiểu tam lớn hơn một chút cởi áo nhảy vào trong nước, chuẩn bị đi cứu tiểu ngũ.
Tiểu tam mới vừa xuống nước, Tiêu Vũ Phượng càng nóng nảy:
- Tiểu tam, tiểu tam mau lên đây, muội không biết bơi a!
Tiểu tam không trở về, tiểu tứ cũng nhào vào trong nước:
- Tiểu ngũ, tiểu tam, chờ ta! Ta cứu hai người!
Tiêu Vũ Phượng khóc ướt mặt:
- Tiểu tứ, muội cũng không biết bơi! Mau trở lại!
Trong nước, ba nhi đồng không biết bơi lội không ngừng giãy dụa, tiểu ngũ đều nhanh mất đi ý thức. Tiêu Vũ Phượng cũng bất chấp hết thảy, phịch một tiếng cũng nhảy vào trong nước.
Bốn người cứ như vậy giãy dụa kêu cứu mạng.
-!
Cố Vận An đem tầm mắt nhổ trở về, rốt cục nhịn không được văng lên:
- Phốc..
Mẹ nó, loại trường hợp này thật sự là buồn cười được không!
Một đám không biết bơi lội còn liên tục nhảy xuống nước cứu người, ba nhi đồng còn dễ nói, nước suối rõ ràng còn chưa tới ngực của Tiêu Vũ Phượng được không!
Dận Chân cũng nhếch môi.
Triển Vân Phi nhìn thấy cô nương kia gặp nạn, vội vàng kêu a Siêu:
- A Siêu, mau đi cứu người!
- Chúng tôi cũng tới hỗ trợ!
Phúc Nhĩ Thái nói xong, nhảy dựng thi triển khinh công cũng không có gì cao siêu nhảy tới bờ suối, dọc đường mang theo tiểu tam moi lên.
- Được, ta cũng tới hỗ trợ!
Phúc Nhĩ Khang vỗ tay khen hay, cũng đem tiểu tứ cứu đi lên.
A Siêu không biết khinh công, chỉ biết chút công phu mèo quào, thậm chí còn không bằng tiểu Yến tử, hắn không thể tiêu sái như hai huynh đệ, chỉ có thể chạy đi qua.
Triển Vân Phi cũng xuống nước bơi hướng Tiêu Vũ Phượng.
Tiêu gia tỷ muội được cứu lên, Tiêu Vũ Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu ngũ, lấy ra uy nghiêm làm tỷ tỷ của mình:
- Tiểu ngũ, muội có biết vừa rồi thật nguy hiểm không!
Hộc nước ra ngoài, tiểu ngũ hoảng sợ vạn phần giải thích:
- Nhưng mà, con thỏ.. đây là mẹ làm cho tiểu ngũ, là con thỏ mà tiểu ngũ thích nhất..
Tiểu ngũ nói xong, ôm chặt con thỏ trong lòng.
- Vị cô nương này, nàng đã biết sai lầm rồi, ngươi cũng đừng trách tội nàng, dù sao nàng còn là một nhi đồng.
Mặc dù kinh diễm với diễn cảm tức giận của Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi cũng không quên phong độ nhẹ nhàng của mình.
Lúc này Tiêu Vũ Phượng mới chú ý tới hắn, sau đó xấu hổ cảm ơn.
Nghe xong Hòa Lâm bẩm báo, Càn Long thản nhiên nói một câu:
- Đuổi theo ngũ a ca.
Thanh âm bình thản, tựa hồ hành động của ngũ a ca Càn Long hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng thật là không thèm để ý sao? Nhiệt độ chợt hạ biểu lộ tâm tình lúc này của Càn Long.
Chờ đoàn người đuổi theo năm người ngũ a ca cùng Triển Vân Phi, Triển Vân Phi đã tìm được cô gái làm cho hắn cảm thấy rung động, đang si ngốc đứng bên bờ suối nhìn nữ tử áo trắng đang ca hát bờ bên kia.
Có lẽ do ánh mắt của Triển Vân Phi quá mức nóng rực, đang ca hát Tiêu Vũ Phượng đã nhận ra, tiếng ca ngừng lại, nhìn thấy Triển Vân Phi cưỡi ngựa đứng lặng bên bờ suối.
-!
Loại đặt ra cẩu huyết thế này, mẹ nó, không cần nghĩ, rõ ràng là nữ chúa của một bộ truyện khác của Quỳnh Dao, nếu đoán sai, hắn sẽ thành công phản công!
Động tác của Tiêu Vũ Phượng rất rõ ràng, mấy đứa nhỏ đi theo bên cạnh nàng cũng nhìn theo ánh mắt chị cả thấy được đoàn người Triển Vân Phi cùng ngũ a ca.
Tiêu gia tiểu ngũ xem quá chăm chú, con thỏ trong tay không nắm chắc rơi xuống nước.
Nhìn thấy bảo bối của mình rơi xuống nước, tiểu ngũ lập tức òa khóc, một bên kêu gào:
- Con thỏ, con thỏ của tôi..
Đưa tay chuẩn bị vớt lên, sau đó trực tiếp đem mình ném luôn vào trong nước.
Một bên kêu gào con thỏ của mình, một bên phịch trong nước kêu cứu mạng.
Tiêu Vũ Phượng cùng hai nhi đồng còn lại cũng vội vàng chạy loạn, tiểu tam lớn hơn một chút cởi áo nhảy vào trong nước, chuẩn bị đi cứu tiểu ngũ.
Tiểu tam mới vừa xuống nước, Tiêu Vũ Phượng càng nóng nảy:
- Tiểu tam, tiểu tam mau lên đây, muội không biết bơi a!
Tiểu tam không trở về, tiểu tứ cũng nhào vào trong nước:
- Tiểu ngũ, tiểu tam, chờ ta! Ta cứu hai người!
Tiêu Vũ Phượng khóc ướt mặt:
- Tiểu tứ, muội cũng không biết bơi! Mau trở lại!
Trong nước, ba nhi đồng không biết bơi lội không ngừng giãy dụa, tiểu ngũ đều nhanh mất đi ý thức. Tiêu Vũ Phượng cũng bất chấp hết thảy, phịch một tiếng cũng nhảy vào trong nước.
Bốn người cứ như vậy giãy dụa kêu cứu mạng.
-!
Cố Vận An đem tầm mắt nhổ trở về, rốt cục nhịn không được văng lên:
- Phốc..
Mẹ nó, loại trường hợp này thật sự là buồn cười được không!
Một đám không biết bơi lội còn liên tục nhảy xuống nước cứu người, ba nhi đồng còn dễ nói, nước suối rõ ràng còn chưa tới ngực của Tiêu Vũ Phượng được không!
Dận Chân cũng nhếch môi.
Triển Vân Phi nhìn thấy cô nương kia gặp nạn, vội vàng kêu a Siêu:
- A Siêu, mau đi cứu người!
- Chúng tôi cũng tới hỗ trợ!
Phúc Nhĩ Thái nói xong, nhảy dựng thi triển khinh công cũng không có gì cao siêu nhảy tới bờ suối, dọc đường mang theo tiểu tam moi lên.
- Được, ta cũng tới hỗ trợ!
Phúc Nhĩ Khang vỗ tay khen hay, cũng đem tiểu tứ cứu đi lên.
A Siêu không biết khinh công, chỉ biết chút công phu mèo quào, thậm chí còn không bằng tiểu Yến tử, hắn không thể tiêu sái như hai huynh đệ, chỉ có thể chạy đi qua.
Triển Vân Phi cũng xuống nước bơi hướng Tiêu Vũ Phượng.
Tiêu gia tỷ muội được cứu lên, Tiêu Vũ Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu ngũ, lấy ra uy nghiêm làm tỷ tỷ của mình:
- Tiểu ngũ, muội có biết vừa rồi thật nguy hiểm không!
Hộc nước ra ngoài, tiểu ngũ hoảng sợ vạn phần giải thích:
- Nhưng mà, con thỏ.. đây là mẹ làm cho tiểu ngũ, là con thỏ mà tiểu ngũ thích nhất..
Tiểu ngũ nói xong, ôm chặt con thỏ trong lòng.
- Vị cô nương này, nàng đã biết sai lầm rồi, ngươi cũng đừng trách tội nàng, dù sao nàng còn là một nhi đồng.
Mặc dù kinh diễm với diễn cảm tức giận của Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi cũng không quên phong độ nhẹ nhàng của mình.
Lúc này Tiêu Vũ Phượng mới chú ý tới hắn, sau đó xấu hổ cảm ơn.