Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 47 :(a)
Có sự kiện công đức kim quang lần này, thật ra khiến cho Ngụy Diễn không giống như lúc trước trong mắt chỉ chui vào tiền – đại khái bởi vì linh hồn của hắn cùng thân thể này cũng không phải "nguyên lai", cho nên ban đầu thực lực của hắn chỉ có thể phát huy ra một thành, nhưng sau khi đạt được công đức, thật ra khiến thực lực của hắn lại "giải khóa" được một chút.
Như vậy tính, làm người tốt chuyện tốt được công đức hình như là càng thoải mái hơn chính mình cực khổ tu luyện đi?
Chẳng thể trách trước kia giao tiếp với lão đạo sĩ hay lão hòa thượng đều luôn căn dặn mình nên thiện tai thiện tai làm việc thiện đâu.
Ngụy Diễn cảm thấy được công đức thật thơm, sau đó quyết định tiếp tục khổ cực tu luyện tăng lên thực lực – dù sao công đức dù thơm, nhưng lại không thể mang tới tiền tài a! Bản chất của hắn là một người trưởng thành, sẽ không lựa chọn một trong hai, cả hai đều chọn!
Nhưng công đức là có thể gặp không thể cầu, hơn nữa tiểu địa phương như huyện Nguyên Khẩu cũng rất khó khăn phát sinh đại sự, cho nên mãi tới khi kỳ nghỉ cuối tuần chấm dứt hắn lại đến trường, hắn cũng không gặp được yêu ma quỷ quái oán khí gì thật lớn. Nhưng lúc hắn định đi tới chỗ ngồi của mình buông cặp sách, thiếu chút nữa bị người ôm chầm lấy..
- Ngụy Diễn! Tôi sai lầm rồi! Cậu nhất định là quan môn đệ tử của cao nhân đắc đạo phải không? Làm sao cậu biết đêm hôm đó tôi sẽ xảy ra chuyện?
Người nói chuyện chính là nam sinh lần trước nói lời châm chọc với Ngụy Diễn.
Nhưng lần này ánh mắt hắn nhìn Ngụy Diễn không còn là hâm mộ ghen tỵ hận, hoàn toàn là nhìn thấy một vị đại hiệp ẩn thế cao nhân.
Nam sinh kêu Lý Mãnh, trái ngược với cái tên là một nam sinh gầy yếu không có chút gì là hung mãnh.
Nguyên lai ngày đó bị Ngụy Diễn mỉa mai lại một câu, hắn vẫn đi internet chơi game.
Cũng không phải là dỗi, mà là hắn thật quen thuộc với ông chủ tiệm internet Phi Dương, ông chủ chẳng những không quản việc trẻ vị thành niên lên mạng, nếu đôi khi hắn không có tiền, còn đồng ý cho hắn ký sổ, còn nghĩ kế cho hắn làm sao hỏi tiền trong nhà, cho nên Lý Mãnh tự nhận quan hệ giữa mình cùng ông chủ rất tốt, chủ yếu chỉ đến chơi chỗ này.
Có lẽ là kỳ nghỉ cuối tuần, cho nên học sinh đi internet thật nhiều, lúc Lý Mãnh đi vào chỉ còn một chỗ trống, vì thế hắn tiến lên muốn chiếm chỗ, không ngờ vừa ngồi xuống thì thấy chỗ ngồi đánh số 4 chói lọi ngăn chặn ánh mắt.
Lý Mãnh theo bản năng muốn đổi lại chỗ ngồi, nhưng ông chủ internet nói chỉ còn một chỗ trống như vậy, hơn nữa những chỗ khác đã ngồi đầy người, không có khả năng đồng ý trao đổi vị trí với hắn, vì thế chỉ có thể cắn răng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, ghế dựa liền hỏng.
Ông chủ mặt đen, nhưng bởi vì Lý Mãnh là khách quen cho nên chỉ đành dằn nén bực bội đổi cho hắn một chiếc ghế nhựa khác.
Ghế nhựa ngồi lâu không thoải mái, hơn nữa buổi tối còn lạnh băng, cho nên vốn định chơi suốt đêm Lý Mãnh chỉ ngồi được hai giờ thì ngồi không yên, kêu ông chủ đổi ghế khác.
Nhưng ông chủ vốn nghĩ bị hỏng một cái ghế đã lỗ vốn, nghe được Lý Mãnh yêu cầu đổi ghế một bên qua loa giải thích cho qua, vừa nói vừa nhét thêm một cái gối kê dưới mông cho hắn là được rồi, không chỉ nói mà chính bản thân hắn còn ngồi xuống làm mẫu, còn dùng mông lớn của mình cọ tới cọ lui:
- Cảm giác giống nhau! Mềm mại! Ngồi mệt mỏi muốn híp mắt còn có thể rút gối kê lên đầu, cậu xem những cái ghế khác còn muốn có gối kê đầu cũng không có đâu!
Ai biết vừa dứt lời, ghế nhựa răng rắc một tiếng biểu diễn đương trường giải thể qua đời, ông chủ bất ngờ không kịp đề phòng quăng ngã bốn chân chổng lên trời!
Chẳng những như thế, bởi vì lúc đó hắn còn đang nắm chuột máy tính làm mẫu cho Lý Mãnh, lúc té xuống đụng phải PC, cũng không biết ở góc độ xảo quyệt thế nào PC trực tiếp bị nghiêng qua, sau đó đập thẳng lên cánh tay của ông chủ.
Nương theo sau tiếng kêu rên đau triệt nội tâm của ông chủ, Lý Mãnh nhìn chằm chằm con số 4 nơi chỗ ngồi, chậm rãi, chậm rãi lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Tay phải a! Đúng lúc là tay phải! Ngày hôm sau khi tôi tới hỏi thăm, nói là ít nhất cần ba tháng mới có thể tháo băng, nửa năm sau mới có thể cử động – nếu đổi lại là tôi, tôi không phải là không thể thi tốt nghiệp trung học sao?
Lý Mãnh nghĩ lại mà sợ, tuy thành tích hắn kém, không nhất định thi đậu đại học, nhưng bản thân mình thi rớt đại học cùng với không thể tham gia cuộc thi đó là hai chuyện khác hẳn nhau!
Thần sắc Ngụy Diễn thản nhiên nói:
- Không, tôi nói không phải việc này.
Như vậy tính, làm người tốt chuyện tốt được công đức hình như là càng thoải mái hơn chính mình cực khổ tu luyện đi?
Chẳng thể trách trước kia giao tiếp với lão đạo sĩ hay lão hòa thượng đều luôn căn dặn mình nên thiện tai thiện tai làm việc thiện đâu.
Ngụy Diễn cảm thấy được công đức thật thơm, sau đó quyết định tiếp tục khổ cực tu luyện tăng lên thực lực – dù sao công đức dù thơm, nhưng lại không thể mang tới tiền tài a! Bản chất của hắn là một người trưởng thành, sẽ không lựa chọn một trong hai, cả hai đều chọn!
Nhưng công đức là có thể gặp không thể cầu, hơn nữa tiểu địa phương như huyện Nguyên Khẩu cũng rất khó khăn phát sinh đại sự, cho nên mãi tới khi kỳ nghỉ cuối tuần chấm dứt hắn lại đến trường, hắn cũng không gặp được yêu ma quỷ quái oán khí gì thật lớn. Nhưng lúc hắn định đi tới chỗ ngồi của mình buông cặp sách, thiếu chút nữa bị người ôm chầm lấy..
- Ngụy Diễn! Tôi sai lầm rồi! Cậu nhất định là quan môn đệ tử của cao nhân đắc đạo phải không? Làm sao cậu biết đêm hôm đó tôi sẽ xảy ra chuyện?
Người nói chuyện chính là nam sinh lần trước nói lời châm chọc với Ngụy Diễn.
Nhưng lần này ánh mắt hắn nhìn Ngụy Diễn không còn là hâm mộ ghen tỵ hận, hoàn toàn là nhìn thấy một vị đại hiệp ẩn thế cao nhân.
Nam sinh kêu Lý Mãnh, trái ngược với cái tên là một nam sinh gầy yếu không có chút gì là hung mãnh.
Nguyên lai ngày đó bị Ngụy Diễn mỉa mai lại một câu, hắn vẫn đi internet chơi game.
Cũng không phải là dỗi, mà là hắn thật quen thuộc với ông chủ tiệm internet Phi Dương, ông chủ chẳng những không quản việc trẻ vị thành niên lên mạng, nếu đôi khi hắn không có tiền, còn đồng ý cho hắn ký sổ, còn nghĩ kế cho hắn làm sao hỏi tiền trong nhà, cho nên Lý Mãnh tự nhận quan hệ giữa mình cùng ông chủ rất tốt, chủ yếu chỉ đến chơi chỗ này.
Có lẽ là kỳ nghỉ cuối tuần, cho nên học sinh đi internet thật nhiều, lúc Lý Mãnh đi vào chỉ còn một chỗ trống, vì thế hắn tiến lên muốn chiếm chỗ, không ngờ vừa ngồi xuống thì thấy chỗ ngồi đánh số 4 chói lọi ngăn chặn ánh mắt.
Lý Mãnh theo bản năng muốn đổi lại chỗ ngồi, nhưng ông chủ internet nói chỉ còn một chỗ trống như vậy, hơn nữa những chỗ khác đã ngồi đầy người, không có khả năng đồng ý trao đổi vị trí với hắn, vì thế chỉ có thể cắn răng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, ghế dựa liền hỏng.
Ông chủ mặt đen, nhưng bởi vì Lý Mãnh là khách quen cho nên chỉ đành dằn nén bực bội đổi cho hắn một chiếc ghế nhựa khác.
Ghế nhựa ngồi lâu không thoải mái, hơn nữa buổi tối còn lạnh băng, cho nên vốn định chơi suốt đêm Lý Mãnh chỉ ngồi được hai giờ thì ngồi không yên, kêu ông chủ đổi ghế khác.
Nhưng ông chủ vốn nghĩ bị hỏng một cái ghế đã lỗ vốn, nghe được Lý Mãnh yêu cầu đổi ghế một bên qua loa giải thích cho qua, vừa nói vừa nhét thêm một cái gối kê dưới mông cho hắn là được rồi, không chỉ nói mà chính bản thân hắn còn ngồi xuống làm mẫu, còn dùng mông lớn của mình cọ tới cọ lui:
- Cảm giác giống nhau! Mềm mại! Ngồi mệt mỏi muốn híp mắt còn có thể rút gối kê lên đầu, cậu xem những cái ghế khác còn muốn có gối kê đầu cũng không có đâu!
Ai biết vừa dứt lời, ghế nhựa răng rắc một tiếng biểu diễn đương trường giải thể qua đời, ông chủ bất ngờ không kịp đề phòng quăng ngã bốn chân chổng lên trời!
Chẳng những như thế, bởi vì lúc đó hắn còn đang nắm chuột máy tính làm mẫu cho Lý Mãnh, lúc té xuống đụng phải PC, cũng không biết ở góc độ xảo quyệt thế nào PC trực tiếp bị nghiêng qua, sau đó đập thẳng lên cánh tay của ông chủ.
Nương theo sau tiếng kêu rên đau triệt nội tâm của ông chủ, Lý Mãnh nhìn chằm chằm con số 4 nơi chỗ ngồi, chậm rãi, chậm rãi lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Tay phải a! Đúng lúc là tay phải! Ngày hôm sau khi tôi tới hỏi thăm, nói là ít nhất cần ba tháng mới có thể tháo băng, nửa năm sau mới có thể cử động – nếu đổi lại là tôi, tôi không phải là không thể thi tốt nghiệp trung học sao?
Lý Mãnh nghĩ lại mà sợ, tuy thành tích hắn kém, không nhất định thi đậu đại học, nhưng bản thân mình thi rớt đại học cùng với không thể tham gia cuộc thi đó là hai chuyện khác hẳn nhau!
Thần sắc Ngụy Diễn thản nhiên nói:
- Không, tôi nói không phải việc này.

