Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 6 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy năm sau đó nàng chậm rãi rèn luyện ra được, nhưng Ngụy Diễn lại đi theo những thiếu niên bất lương bên ngoài học xấu, cho nên ở trong ấn tượng của Ngụy Nhạn hắn vẫn là hình thượng sát thủ phòng bếp.

    - Ăn ngon hay không, đợi lát nữa em nếm thử chẳng phải sẽ biết.

    Ngụy Diễn vươn tay nhu nhu tóc của Ngụy Nhạn.

    Bởi vì hành động này của hắn làm cho Ngụy Nhạn mở to hai mắt nhìn, không chút nghĩ ngợi đưa tay che đầu, giống như một con chuột hamster bị hoảng sợ. Nàng muốn nói "Không cho đụng vào tôi", ngờ Ngụy Diễn không biết từ đâu lấy ra quả táo đỏ lớn đưa qua:

    - Cho em, ăn đi.

    - Quả táo thật lớn a!

    Dù sao Ngụy Nhạn chỉ là một cô bé ra đời chưa sâu, giờ phút này liền bị đổi lực chú ý, nàng nhận lấy theo bản năng muốn cắn một ngụm, nhưng vừa há miệng liền nhớ tới:

    - Em lưu lại cùng cha ăn..

    Dừng một chút, nàng biệt xoay bồi thêm một câu:

    - Đến lúc đó cũng chia cho anh một phần.

    Ngụy Diễn: Bộ dáng ngạo kiều thật sự là đáng thương lại đáng yêu, người làm anh trai như cậu vì sao không biết thương yêu cưng chiều cô bé?

    Quỷ hồn Ngụy Diễn:

    -!

    - Yên tâm đi, còn hai quả, anh cùng cha mỗi người một quả, đây là cho em ăn.

    Nghe Ngụy Diễn nói như vậy, Ngụy Nhạn ngược lại càng không dám ăn, bởi vì nàng phát hiện quả táo thật lớn lại đỏ lại tròn, đừng nói là có tỳ vết gì, dù là hình dạng cũng là tròn căng thật mẩy, loại hoa quả phẩm chất tốt như vậy, nhà bọn họ làm sao đành lòng bỏ tiền mua ăn!

    Tuy gia đình nàng cũng có ăn trái cây, nhưng chỉ mua loại rẻ tiền nhất, thậm chí bởi vì Ngụy Hoành Lượng bán món ăn bình dân, thường xuyên còn mang về một ít hoa quả giá rẻ bán ngay xung quanh xe đẩy, loại hoa quả này đều có tỳ vết hoặc bị dập phá một ít.

    Tuy rằng nhỏ một chút xấu một chút, nhưng hương vị cũng không kém bao nhiêu, dù sao bộ dạng đẹp lại ăn ngon giá cả đều mắc hơn gấp đôi đâu!

    Vì thế Ngụy Nhạn biến sắc:

    - Quả táo này anh mua chỗ nào? Bao nhiêu tiền? Anh kiếm tiền ở đâu ra?

    Nàng còn có câu còn chưa nói ra, đây có phải là Ngụy Diễn ăn trộm hay là cướp tới.

    Ngụy Diễn còn chưa nói gì, quỷ hồn Ngụy Diễn đã khó chịu:

    - Nhạn nha đầu có ý tứ gì? Đây là xem thường ai đó!

    Hắn không chịu đi học, nhưng không tới mức cấp thấp tới nỗi đi trộm đi cướp quả táo đi?

    Ngụy Diễn làm như vô tình vỗ lên túi áo, cũng không để mắt một tiếng quỷ kêu ngao ầm ĩ:

    - Đây là chủ cho thuê nhà dưới lầu cấp cho, nửa con gà trong bếp là do Lý bà bà cấp cho, cá cùng rau dưa là Triệu đại thúc cấp cho, còn có..

    - Ngừng ngừng ngừng..

    Nghe lời Ngụy Diễn, Ngụy Nhạn càng trợn to mắt, nàng khoanh tay trước ngực nhìn hắn:

    - Anh nói mấy thứ này đều có người tặng? Cấp cho? Không phải tiêu tiền mua?

    Ngụy Diễn:

    - Đúng là không tốn tiền..

    Ngụy Nhạn có chút thở không nổi:

    - Dựa vào cái gì chứ? Em là nói, bọn họ vì sao phải vô duyên vô cớ tặng đồ vật cho anh làm gì?

    Nàng nhớ được chủ cho thuê nhà có chút keo kiệt, nàng ở dưới lầu mở một tiểu quán bán tiểu ăn vặt, bên ngoài mua một cắc que cay nàng lại bán thành một cắc hai xu! Lý bà bà ở lầu một, nghe nói tới chiếu cố cháu trai cần thi vào trường cao đẳng, mỗi tuần đều cần về nhà dưới nông thôn một chuyến, sau đó mang về gà thả vườn hay trứng gà gì đó, toàn bộ đều lưu cho cháu trai ăn, chính nàng nhiều nhất chỉ uống chút canh gà cắn chút cổ gà hay mông gà! Triệu đại thúc thì hào phòng hào khí một chút, nhưng hắn là người có tay nghề, cũng không làm ruộng trồng rau, cũng không cần mua đồ ăn về nhà làm còn phân một nửa cho hàng xóm..

    Huống hồ, bình thường tặng chút đồ ăn không phải chỉ ăn một bữa hay làm một mâm là đủ rồi sao? Nhưng vừa rồi nàng nhìn trong bếp, cải thìa, củ cải trắng, bí đao, bí đỏ, còn có khoai tây cùng khoai lang, số lượng cũng không ít, ít nhất nhà bọn họ có thể ăn ba bốn bữa.

    Nga, đúng rồi, còn có cá! Tuy cá không quá lớn, đại khái hơn một cân, nhưng cũng cần mười đồng đâu!

    Dựa theo trình độ kinh tế của mọi người, mười đồng đủ cho một người trưởng thành ăn hai bữa mì sợi!

    Ngụy Diễn chậm rãi nói:

    - Là không tốn tiền, đây là bọn họ cấp thù lao cho anh.

    Chỉ như vậy mà hắn còn cảm thấy giá rẻ, lần sau nên lấy tiền mới được.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 6 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thù lao? Thù lao gì?

    Ngụy Nhạn kinh ngạc, vì sao nàng lại không biết anh trai của mình còn thích giúp người như vậy đây?

    Ngụy Diễn cũng không có ý định giấu diếm, dù sao việc hắn làm sau này sẽ bị hàng xóm cô dì chú bác dùng làm đề tài câu chuyện bàn ra tán vào.

    - Cũng không có gì, đều là một ít việc nhỏ, cháu trai của Lý bà bà gần đây cảm giác bị quỷ áp giường, sau đó chủ cho thuê nhà bị mất dây chuyền vàng tìm không thấy, chỗ Triệu đại thúc làm việc xảy ra chút vấn đề nhỏ, đều là anh hỗ trợ giải quyết, cho nên đây đều là tạ lễ của bọn họ, anh dựa vào bổn sự đạt được thù lao, em yên tâm đi.

    Ngụy Diễn nói thật nhẹ nhàng, Ngụy Nhạn nghe được đầy bụng nghi hoặc, dây chuyền mất hỗ trợ tìm thì còn dễ nói, có lẽ sẽ có tình huống "dưới đèn đen", cần ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê đi tìm, nhưng Triệu đại thúc thì đang làm nghề mộc cho một gia đình, Ngụy Diễn chỉ là một vị thành niên 17 tuổi, có thể giải quyết vấn đề gì? Càng khỏi nói cái gì mà quỷ áp giường.. tử không nói quái lực loạn thần, khoa học cũng đã nói rồi, cái gọi là quỷ áp giường, là cơ thể con người sau khi tiến vào giấc ngủ tự theo dõi chính mình, tránh hành vi của mình không khống chế được, phát sinh ngoài ý muốn.

    Về phần cái gì mà bóng đen cổ quái, thân thể cứng ngắc không thể động, đều là đo lúc tỉnh lại đại não truyền đạt mệnh lệnh còn chưa kịp tới tay chân, khiến cho tay chân tạm thời bị tê dại, làm cho đại não xuất hiện hỗn loạn, sau đó bị sản sinh ra ảo giác.

    Đa số người xuất hiện loại hiện tượng này đặc biệt khủng hoảng, sau khi tỉnh lại sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, còn cho là mình vị vật thể gì bất minh đè lên tạo thành, cho nên mới có cách nói "quỷ áp giường".

    Ngụy Nhạn cảm thấy được, cháu của Lý bà bà sẽ xuất hiện tình huống "quỷ áp giường" cũng nói được thông – nàng gặp qua cháu của Lý bà bà là Lý Minh Lãng, không biết là ở độ tuổi này do nguyên nhân bé trai rất nhanh dậy thì, hắn gầy teo ốm yếu, cho dù Lý bà bà mỗi ngày làm ba bữa thịt để ăn cũng không cách nào béo lên được, hơn nữa cấp ba bài vở bài tập nặng nề, thường xuyên cần học tập làm bài thi hơn nửa đêm, vì thế giấc ngủ không đủ nên lộ vành mắt đen vô cùng rõ ràng.

    Cho nên nói, giấc ngủ không đủ hơn nữa áp lực học tập cấp ba quá lớn, vấn đề nảy sinh trong giấc ngủ còn không đương nhiên sao?

    Thấy trong mắt của Ngụy Nhạn hiện lên vẻ hoài nghi, Ngụy Diễn cũng không giải thích.

    - Nếu hiện tại em còn chưa làm bài tập, thì xem ti vi buông lỏng một chút đi, chờ cha quay về cùng dùng cơm.

    Ngụy gia cũng có ti vi, dù sao lúc trước Ngụy Hoành Lượng ở bên ngoài làm công cũng có chút để dành, chẳng qua về sau vợ hắn khó sinh mà chết, cần một mình nuôi hai đứa con, không thể không tính toán tỉ mỉ.

    Cho nên ti vi nhà bọn họ chỉ có hai kênh truyền hình – một là kênh thành phố, một là kênh tỉnh, đây là vì chiếu cố cư dân bản địa, cho nên không thu phí. Nếu không muốn quan sát tiết mục của những đài truyền hình khác, là cần lắp thêm anten tiếp thu tín hiệu.

    Một cô bé mười mấy tuổi, khẳng định cũng thích xem ti vi, chẳng qua tính tự chủ của Ngụy Nhạn khá mạnh, một ngày chỉ xem nửa giờ ti vi, trừ bỏ cùng cha cùng xem nửa giờ tin tức lại nhìn thêm một tập, lúc sau luôn chủ động quay về phòng mình học tập một giờ, sau đó rửa mặt đi ngủ.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 7 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Nhạn lắc đầu:

    - Em không xem, giờ này cũng không có gì để xem, em chờ ăn cơm xong thì xem "Chu vương triều bí sử".

    Ngụy Diễn:

    - Chu vương triều bí sử?

    Ngụy Nhạn gật đầu:

    - Phải, đêm nay đài truyền hình tỉnh truyền ra, kỳ thật đã sắp truyền xong ở những đài truyền hình khác, đài tỉnh là nhóm tiến cử thứ hai.

    Nhưng bởi vì ti vi nhà bọn họ không có kênh kia, cho nên lúc trước nàng chỉ nghe các học sinh lúc nghỉ giữa giờ tán gẫu với nhau.

    - Nam sinh thích đấu tranh nhiệt huyết bên trong, nữ sinh thì ưa thích yêu hận tình cừu, hơn nữa nữ diễn viên là Hạ Vi Vi, là tân ngọc nữ chưởng môn, nam diễn viên là Trình Học Lâm, diễn viên phái thực lực, nam số hai là Tạ Bách, là lưu lượng đỉnh cấp, hơn nữa nội dung cùng kỹ xảo biểu diễn đều tốt, có thể nói hút fan vô số.. hơn nữa em nghe nói nội dung vở kịch mặc dù có một bộ phận hư cấu, nhưng đại bộ phận vẫn là tuân theo ghi chép lịch sử, có thể xem ti vi còn có thể học lịch sử, cũng là một công đôi việc.

    Nàng cũng không ngoài ý muốn Ngụy Diễn không biết gì về vấn đề này, dù sao trước kia Ngụy Diễn càng ưa thích chui vào trong internet chơi game, đánh bi da hoặc là cùng những thiếu niên bất lương khác tụ họp, mà trong khoảng thời gian này từ sau khi ra viện hắn không ra khỏi cửa, một lòng một dạ vùi đầu vào trong việc học tập.

    Quỷ hồn Ngụy Diễn nhịn không được nói: Sau bộ phim này Tạ Bách nổi tiếng vô cùng, vốn đã có chút danh khí, sau bộ phim lại giống như ngồi tên lửa tốc độ càng bão lên.. nhưng dù nổi tiếng lại có ích lợi gì? Từng là thái tử gia nhà giàu có không thể không luân lạc trở thành con hát giới giải trí, hơn nữa gặp phải kẻ có quyền thế, còn không phải nói bị chèn ép thì chèn ép, ướp lạnh thì ướp lạnh? Chậc chậc, còn nói hắn là anh họ của Tạ Toa Toa đâu.

    Ngụy Diễn vốn không chút để ý, nghe được lời này ánh mắt chợt ngưng tụ - hắn là anh họ của nữ diễn viên?

    Quỷ hồn Ngụy Diễn lặng đi một chút: Cái gì?

    Ngụy Diễn sụp mắt:

    - Cậu nói, Tạ Bách là anh họ của Tạ Toa Toa?

    Quỷ hồn Ngụy Diễn ngơ ngác nói:

    - Đúng đúng, a, lúc đó tôi còn buồn bực đâu, Tạ Bách là anh họ của Tạ Toa Toa, nhưng hình như quan hệ không tốt, Tạ Bách còn bị Đoạn Kỳ Thụy nhằm vào..

    Ánh mắt Ngụy Diễn híp lại:

    - Ác..

    Ngụy Nhạn cũng không biết một người một quỷ đang nói chuyện.

    - Anh ác cái gì ác?

    - Không hổ là Nhạn Nhạn nhà anh, dù xem ti vi cũng đều đang học tập, chẳng thể trách mỗi cuộc thi đều lấy thứ nhất đâu. Anh cũng phải theo em học tập đi nhìn xem một chút.

    Ngụy Nhạn bị Ngụy Diễn khích lệ trắng trợn làm đỏ mặt – thành tích học tập tốt luôn là điều làm cho nàng thập phần kiêu ngạo, nhưng trước kia Ngụy Diễn chưa bao giờ khen nàng, ngược lại ghét bỏ nàng chỉ biết đọc sách. Nhớ tới hiện tại Ngụy Diễn càng lúc càng giống như một anh trai trong lý tưởng, nàng không khỏi cảm giác càng thêm thân thiết:

    - Ân, tiến độ học tập của anh như thế nào? Em nhớ được đợi khai giảng học kỳ hai anh cần thi thử đi?

    Ngụy Diễn khẳng định:

    - Yên tâm đi, anh nhất định ở trong vòng hai tháng đi vào lớp hỏa tiễn.

    Trong trường có lớp được gọi là hỏa tiễn ban, song song ban cùng phổ thông ban, dựa theo thành tích phân chia, hỏa tiễn ban chính là thành tích tốt nhất có khả năng thi vào đại học trường điểm, mà phổ thông ban sao, kỳ thật nằm ở cuối xe, trước kia Ngụy Diễn ở trong ban phổ thông.. vả lại còn đếm ngược trong ban.

    Nghe xong hùng tâm tráng chí của Ngụy Diễn, Ngụy Nhạn theo bản năng muốn phủ định, nhưng nghĩ thành tích bài thi mấy ngày nay của hắn, không khỏi im lặng – cũng không biết hắn thiên phú dị bẩm, rõ ràng thành tích trước kia nát nhừ, không biết bị cha mắng qua bao nhiêu lần. Giáo viên cũng giáo dục qua nhiều lần, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ buông tha, kết luận hắn không thích hợp học tập.

    Ai biết hắn thật sự ứng với câu nói "Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng", hắn căn bản là vì không muốn học tập! Tỷ như hiện tại, hắn giác ngộ tính toán siêng năng học tập, tiến độ liền tiến triển cực nhanh.

    Trong lúc nhất thời Ngụy Nhạn đều có chút chờ mong nghỉ động nhanh trôi qua, đợi khai giảng Ngụy Diễn tham dự thi thử sẽ làm cho bao nhiêu người chấn kinh rớt cằm.

    Nhưng tỉnh táo lại, Ngụy Nhạn đối với lời nói của Ngụy Diễn cần trong hai tháng tiến vào hỏa tiễn ban cũng không có chút tin tưởng – người của hỏa tiễn ban cũng không phải vô dụng được không? Hơn nữa đã qua một học kỳ, chủ yếu thành tích của mọi người đều ổn thỏa bảy tám phần, lúc này muốn chen chúc rụng một người khó càng thêm khó.

    Nhưng khó được Ngụy Diễn rốt cục đem tâm tư đặt lên việc học tập, hơn nữa còn dự tính ra sức giao tranh, Ngụy Nhạn cảm giác mình không cần dội nước lã mới tốt:

    - Nếu như thế, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 7 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cái gì mỏi mắt mong chờ?

    Mang theo gió đêm thổi vào nhà lạnh buốt, Ngụy Hoành Lượng nghe được con trai cùng con gái vẻ mặt nghiêm túc đứng đối diện, nghĩ hai người lại đang tranh cãi, hắn vội vàng mở miệng hỏi, nhưng hai người cũng không có ý định cãi nhau, vẻ mặt con gái vui mừng kêu lên:

    - Cha! Sao sớm như vậy thì đã về rồi?

    Ngụy Hoành Lượng:

    - Bán xong thì thu quán.

    Sau đó hắn nhìn qua con trai:

    - Ngụy Diễn, hôm nay con đã làm gì? Lúc cha trở về gặp được chủ cho thuê nhà, nàng còn tặng cho cha hai bao sữa Vượng Vượng?

    Sữa Vượng Vượng đóng gói màu đỏ nhìn thật khéo léo, nằm trong lòng bàn tay thô ráp ngăm đen của nam nhân nhìn giống như là tiểu đồ chơi.

    Sữa Vượng Vượng mắc gấp đôi sữa bình thường, hiện tại thật nhiều gia đình trong thị trấn cũng không làm được mỗi ngày uống sữa tươi, có thể nghĩ ra được người tặng « hào phóng » bao nhiêu, hơn nữa chủ nhà còn đặc biệt nói là tặng cho Ngụy Diễn, điều này càng làm Ngụy Hoành Lượng càng thêm hiếu kỳ con mình đã làm chuyện tốt gì.

    - Di, sữa Vượng Vượng, quá ngọt.

    Ngụy Diễn cầm qua một hộp đâm ống hút liền qua tay đưa cho Ngụy Nhạn:

    - Cha, cha uống đi, quá ngọt con không uống, nữ sinh mới thích uống thứ này đâu!

    Ngụy Nhạn còn muốn nói uống sữa thôi còn phân nam nữ làm gì, không thấy được người quảng cáo cho sữa Vượng Vượng đều là nam sinh diễn cảm thật phù khoa sao? Nhưng cảm giác trơn mượt thơm nồng trong miệng làm cho nàng nói không nên lời.

    Ngụy Hoành Lượng cũng không nghĩ nhiều:

    - Cha cũng không uống vật này, vậy cứ lưu cho Nhạn Nhạn uống đi.

    Trong lòng Ngụy Nhạn vui vẻ, không ngờ mình lại được uống cả hai phần, nhưng nàng càng để ý chuyện khác:

    - Bán xong rồi sao? Hôm nay sao sinh ý lại tốt như vậy?

    Ngụy Nhạn nhớ được mỗi lần cha về nhà đều còn dư một phần bán không hết, lại không thể lưu trữ qua đêm, cho nên đoạn thời gian rất dài nhà bọn họ chủ yếu đều lấy tài liệu còn dư làm cơm chiều ăn cơm.

    Về sau Ngụy Hoành Lượng rõ ràng giảm bớt số lượng, nhưng là vì bán xong cũng đã sắp 7h – tiểu thị trấn từ 8h các quán cơm đều đóng cửa, quán món ăn bình dân nhiều khi chủ yếu 6h cũng không còn người ghé thăm.

    Mà bây giờ còn chưa tới 6h30!

    Ngụy Hoành Lượng lập tức lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn trên khuôn mặt dãi dầu sương gió:

    - Phải đó, sớm bán sạch rồi! Cha vốn còn lo lắng hôm nay chuẩn bị nhiều hơn thường ngày sẽ bán không hết, phỏng chừng cần mang về nhà ăn, ai ngờ chẳng những bán hết còn bán hết sớm như vậy!

    Làm cha của hai đứa con, hơn nữa con trai còn sắp thi trường cao đẳng, con gái sang năm cần vào trung học phổ thông, áp lực trên vai Ngụy Hoành Lượng thật lớn.

    Bởi vì vợ khó sinh mà chết, hơn nữa nhà dưới nông thôn cũng không có ai có thể phá thác chăm sóc cho con gái, cho nên Ngụy Hoành Lượng bỏ qua cơ hội ra ngoài làm công kiếm tiền, mang theo một đôi trai gái dựa vào việc làm món ăn vặt mở quán mưu sinh.

    Bán món ăn bình dân cũng không cần kỹ thuật gì cao thâm, tay nghề nấu bếp của hắn lại thật bình thường, có thể kéo dài lâu như vậy chủ yếu là vì số lượng nhiều hơn những quán khác một chút, làm cho một số khách hàng cảm thấy lợi ích thực tế nên luôn ủng hộ, dựa vào « ưu thế » này hắn cũng có thể mang theo hai đứa con chống đỡ được nhiều năm trong tiểu huyện thành.

    Chẳng qua bởi vì số lượng nhiều, lợi nhuận cũng phải ít hơn một chút, một hai phần không quan trọng, nhưng mấy chục trên trăm phần kéo dài lâu ngày cũng là phí tổn không thấp.

    Huống chi Ngụy Hoành Lượng lo lắng tham thì thâm, cho nên hắn chỉ bán khoai tây nướng cùng miến chua cay, tới mùa đông khoai tây dễ dàng lạnh, chủ yếu chỉ bán được miến chua cay.

    Tuy rằng ăn vào ấm áp, nhưng ăn món nước cũng không phương tiện như ăn khoai tây, vả lại miến chua cay cần dùng bát giấy đựng bằng không không đồ vật chứa, không giống như khoai tây có thể trực tiếp bọc túi nhựa, cho nên đây cũng là một phần chi tiêu.

    Lúc ban đầu còn có chút tiền để dành, nhưng từ khi quán bình dân xuất hiện ngày càng nhiều, vả lại con gái ngày càng lớn, dù vì sinh kế cho ba cha con hắn không dám nghỉ bán ngày nào, nhưng nhiều năm trôi qua điều kiện trong nhà cũng không được cải thiện bao nhiêu, thậm chí bởi vì con trai ngày càng sa đọa, cho nên kinh tế trong nhà cũng càng thêm lực bất tòng tâm.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 8 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù là lần trước Ngụy Diễn nằm viện hắn cũng chỉ có thể cho con gái nhỏ đi chiếu cố - dù sao nằm viện trị liệu cũng cần tiền, còn phải giao học phí, ăn tết còn phải mua hàng tết, nhà bọn họ cũng chỉ có một phương pháp kiếm tiền, cũng không dám nghỉ ngày nào.

    Ngụy Hoành Lượng đúng là cực khổ, ngày tháng cũng thật căng thẳng, nhưng chưa từng có ý nghĩ nuôi con gái không cần đi học nhiều mà buộc Ngụy Nhạn bỏ học như nhiều bạn cùng lứa tuổi ở trong thôn, càng sẽ không bởi vì con gái không phải ruột thịt mà đối đãi có khác nhau.

    Nhưng vì bằng cấp của hắn không cao, cũng chỉ được học vài năm, từng đi lính nên ngày càng làm cho hắn hiểu được tầm quan trọng của tri thức, người nghèo muốn xuất đầu chỉ có thể dựa vào học tập, người có văn hóa mới có tương lai tốt hơn.

    Cho nên chỉ cần chính hắn không ngã xuống, vẫn còn có thể tiếp tục làm việc, cũng phải cho hai đứa con đều ăn học tới nơi tới chốn.

    Đại khái cũng bởi vì như thế, cho nên trước kia Ngụy Nhạn mới oán hận Ngụy Diễn sâu sắc như vậy, mà ở trong nguyên lai nội dung vở kịch của tiểu thuyết, cho dù nàng đổi lại được thân phận thiên kim nhà giàu có nhưng nghĩ tới Ngụy cha trả giá, đối với anh nuôi sau khi ra tù nàng cũng không hề xua đuổi bạc bẽo với hắn.

    Dù là quỷ hồn Ngụy Diễn, ban đầu tuy đòi lấy lại thân thể của chính mình cũng là bởi vì muốn giảm bớt gánh nặng cuộc sống cho Ngụy Hoành Lượng – bởi vì trong ký ức của hắn, cha luôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không có năng lực cung cấp cho hắn hoàn cảnh cuộc sống tốt đẹp, cả người luôn quanh quẩn mùi khói dầu của quán ăn bình dân, sau khi hắn vào tù năm thứ hai cha vì mệt nhọc quá độ đẩy xe bán món bình dân qua đường cái nên mới xảy ra tai nạn xe cộ.

    Quỷ hồn Ngụy Diễn chính là nghĩ dù sao mình là quỷ biết tương lai, lặp lại một lần dù không giỏi hay đủ khả năng làm cho trong nhà được đại phú đại quý, nhưng dù sao vẫn có thể sống được như tiểu phú đi? Lúc trước hắn ở tù cũng không ở không, dù hắn là yếu gà, nhưng hắn cũng học được không thiếu đồ vật.

    Chỉ tiếc hắn tràn lòng hùng tâm tráng chí còn chưa kịp thực hiện, cũng bởi vì một linh hồn khác đột nhiên xâm nhập, làm cho linh hồn thiếu niên Ngụy Diễn vốn cũng không bị thương nghiêm trọng lại bị kích thích, kết quả cùng nhau nấc cái rắm, lại tiện nghi cho.. Ngụy Diễn hiện giờ.

    Đương nhiên, hiện tại quỷ hồn Ngụy Diễn cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, chính mắt chứng kiến sự lợi hại của Ngụy Diễn, hắn cảm giác dù mình có lặp lại cuộc đời một lần cũng không cách nào sánh bằng.

    Ít nhất cho tới bây giờ hắn cũng không dám đem Thanh Hoa Bắc đại xem thành mục tiêu.

    Huống hồ cho dù hắn muốn sống lại cũng không có biện pháp, đi theo bên cạnh Ngụy Diễn hắn nguyên bản cảm thấy hồn phách mơ hồ có chút tán loạn đều ổn định hơn rất nhiều, điều này càng gia tăng tính toán ôm đùi của hắn – cuộc sống khó khăn, tôn nghiêm là cái rắm gì a.

    Chính bởi vì thái độ của người Ngụy gia, cho nên Ngụy Diễn nguyên bản chính mình chiếm cứ thân phận đứa con trong gia đình này nên tính toán chỉ cần trả nhân quả, cuối cùng biến thành muốn dung nhập vào gia đình này, trở thành một phần tử thân thiết nhất với bọn họ.

    Mà việc khẩn cấp trước mắt tự nhiên là cần cải thiện trình độ kinh tế của gia đình, không thể để cho Ngụy Hoành Lượng mỗi ngày cần đi sớm về khuya, lợi tức cùng trả giá hoàn toàn không phù hợp lẫn nhau.

    Nhưng cơm cần ăn từng miếng từng miếng, bây giờ hắn chỉ là một trẻ vị thành niên, hơn nữa còn là một dốt nát, đột nhiên nói với người ta "Ai con có phương pháp kiếm được nhiều tiền" gì gì đó, sẽ bị người cho rằng bị xà tinh bệnh, cho nên hắn cứ dựa theo chiêu số của Ngụy Hoành Lượng – không phải vì hương vị bình thường cho nên chỉ có thể lấy nhiều khách làm lợi nhuận sao? Vậy rõ ràng đem hương vị gia tăng lên thôi!

    Cũng là hắn vận khí tốt, trước khi xuất viện ở trong bệnh viện gặp được buộc linh bởi vì ăn nhiều quá mà bị no chết.

    Buộc linh sao, căn bản đã chết chỉ có thể bị vây ở khu vực mình tử vong không biện pháp rời đi, cố tình buộc linh này là một ăn hàng, địa phương chết lại là bệnh viện, làm cho quỷ hồn muốn đi ăn nhưng bởi vì đặc tính buộc linh nên không cơ hội được ăn thoải mái, thậm chí mỗi ngày thật vất vả ngửi được cơm dành cho bệnh nhân mà người nhà mang vào cho thân nhân cũng bởi vì hỗn hợp với mùi thuốc sát trùng càng làm cho hắn nuốt không trôi.

    Cho nên khi hắn phát hiện Ngụy Diễn có thể giải quyết vấn đề của mình, hắn cảm giác mình cần bánh ít đi, bánh quy lại.

    Nhưng có thể làm buộc linh cũng không phải kẻ hiền lành, hơn nữa Ngụy Diễn đưa ra phương pháp giải quyết cho hắn là siêu độ để hắn thoát khỏi thân phận buộc linh mà không phải giúp hắn được đi ăn thả ga, cho nên hắn cũng chỉ cấp cho một ít tiểu kỹ xảo.

    Nhưng không biết hiện tại Ngụy Diễn cần chỉ là những tiểu kỹ xảo này – dù sao phương pháp nấu nướng món chính mỹ thực hắn còn chướng mắt với tên buộc linh trước khi chết cũng là người có chút tiền mà thôi đâu.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 8 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng chính nhờ có chút tiểu kỹ xảo về gia vị, Ngụy Diễn trực tiếp thay đổi phần đồ gia vị dành cho khoai tây cùng miến chua cay – đương nhiên, cách giải thích là hắn nhìn thấy trên một quyển sách nên học qua.

    Khi đó Ngụy Hoành Lượng còn đang ưu sầu vì phí tổn nguyên vật liệu tăng lên cùng với sinh ý càng thêm vắng vẻ, nghe xong lời Ngụy Diễn còn cho là hắn đang nói bậy.

    Ban đầu Ngụy Hoành Lượng còn không tin, dù sao mặc dù hắn biết có sách thực đơn nhưng trên thực tế chỉ là mình tùy tiện làm mà thôi, nhưng muốn dùng thu hút khách hàng vậy xa xa không đủ - thực đơn chủ yếu chỉ là đồ ăn trong nhà, hương vị ngon nhưng phí tổn tài liệu cũng thật cao.

    Nhưng nghĩ tới con trai thật vất vả từ quỷ môn quan trở về, hơn nữa còn thay đổi thái độ ngày xưa, không sống vô lý tưởng như trước kia, Ngụy Hoành Lượng cảm thấy không thể đả kích tính tích cực của đứa con, liền thử nghiệm tại nhà một chút.

    Thử một lần.. hắc, thật ngon!

    Bởi vì sinh ý có khởi sắc, hơn nữa bữa tối phong phú có thịt có cá, Ngụy Nhạn ăn được no nê.

    Thực vật mỹ vị là có thể mang tới hạnh phúc cho người ta, cho nên ngày hôm sau nàng đứng ở vị trí cũ chờ Tương Điềm cùng Lưu Đan Đan cùng đi nhà sách, vẻ mặt luôn mang theo tươi cười.

    Nhưng khi Tương Điềm đi tới, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

    - Làm sao vậy? Tương Điềm, Lưu Đan Đan không đi cùng cô sao?

    Tương Điềm cùng Lưu Đan Đan ở chung một thôn, cho nên bình thường đều đi cùng nhau.

    Vẻ mặt Tương Điềm mỏi mệt:

    - Ai, đừng nói nữa, Đan Đan hình như sinh bệnh, đêm qua ngủ tới nửa đêm đột nhiên trong nhà nàng truyền ra thanh âm ồn ào, sau đó sáng hôm nay tôi tới nhà thì gặp cha nàng nói Đan Đan sinh bệnh, bảo chúng ta cứ tự mình đi.

    Tương Điềm không thích cha của Lưu Đan Đan, đó là một hán tử thấp lùn tròn trịa, có đôi nhãn cầu giống như tùy thời trừng người khác, chẳng những thích uống rượu hơn nữa uống xong còn thích đánh người, nhưng chờ hắn thanh tỉnh lại thì lại xin lỗi, cho nên mẹ của Lưu Đan Đan mỗi lần bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng cuối cùng đều cũng tha thứ hắn.

    Lưu Đan Đan cũng bởi vì lớn lên trong loại gia đình này, cho nên vì bảo hộ mẹ, vì không để cho mình bị đánh, cố ý làm cho mình không cần sợ hãi bất cứ vật gì.

    Tương Điềm có chút bận tâm Lưu Đan Đan sinh bệnh có phải vì bị cha của nàng đánh hay không, hoặc là cha nàng đánh mẹ nàng nàng ngăn chặn sau đó mới bị thương.

    Nhưng bà nội của nàng nói nàng là con nít không cần đi lo lắng cho sự tình trong nhà người khác, nàng cũng có chút sợ cha của Lưu Đan Đan, cho nên chỉ đem suy đoán nói với Ngụy Nhạn.

    Ngụy Nhạn cũng không biết an ủi người, vì tránh cho tẻ ngắt nàng chỉ ậm ừ vài câu, tùy tiện tìm đề tài:

    - Nhưng sao nhìn cô cũng không có tinh thần gì vậy?

    Kỳ thật đây là Ngụy Nhạn lánh nặng tìm nhẹ nói chuyện. Đôi mắt Tương Điềm đầy tơ máu, mái tóc lộn xộn thoạt nhìn trạng thái thật không xong.

    - Đêm qua có phải cô trốn trong mền lén xem tiểu thuyết đi?

    Tương Điềm nhíu mày, vẻ mặt đau khổ:

    - Nếu thật xem tiểu thuyết thì tốt rồi.. ai, đêm qua tôi mất ngủ, cả đêm đều ngủ không ngon.

    Ngụy Nhạn thân thiết nói:

    - Là bởi vì thanh âm bên nhà Lưu Đan Đan quá ồn ào đem cô đánh thức sao?

    Tương Điềm:

    - Không phải, là tối hôm qua tôi làm ác mộng cả đêm.

    Tựa hồ tìm được đối tượng tâm sự, Tương Điềm kể ra ác mộng của mình:

    - Đêm qua tôi ngâm chân xong thì đi nằm liền ngủ mất, hơn nữa rất nhanh nằm mộng – mơ thấy tôi ở trong một căn phòng tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng lại cảm giác được trong phòng còn có một người khác, nhưng tôi lại không nghe được tiếng hít thở của người đó, tôi sợ hãi, đã nghĩ chạy, nhưng không biết có phải do nguyên nhân nằm mơ hay không, trong lòng nghĩ chạy nhưng thân thể không thể động đậy, đang sốt ruột thì nghe bên ngoài có thanh âm ồn ào, cho nên tôi bị đánh thức. Sau cũng biết tiếng ồn ào bên nhà Lưu Đan Đan truyền tới, sau đó bà nội kêu tôi tiếp tục đi ngủ, nhưng tôi không ngủ lại được, trằn trọc một đêm, ai, tôi nhất định là vì quá lo lắng cho Đan Đan.

    Ngụy Nhạn gật đầu:

    - Nếu nói như vậy hôm nay chúng ta xem sách xong thì sớm trở về, nhân lúc trước cơm chiều có thể đi qua nhà Lưu Đan Đan nhìn xem nàng.

    Nàng không có bạn thân mật thổ lộ tình cảm, nhưng mấy ngày nay đi cùng Lưu Đan Đan cùng Tương Điềm nàng cũng không chán ghét, vốn nàng cũng không định đi thăm Lưu Đan Đan, nhưng không hiểu sao trong đầu hiện lên chuyện Ngụy Diễn dặn nàng tránh né chỗ đốt giấy tiền vàng mã, không biết vì sao trong lòng máy động, đợi nàng phục hồi lại tinh thần thì cũng đã nói ra khỏi miệng.

    Khi nàng nói xong nhìn ánh mắt Tương Điềm chợt sáng lên, nàng cũng không nghĩ muốn đổi ý.

    - Ân, cô nói đúng, chúng ta là bạn bè, cần phải đi xem nàng.. Ngụy Nhạn, trước kia tôi luôn cảm thấy cô thật lạnh lùng không dễ thân cận, nhưng trên thực tế cô vẫn thật quan tâm bạn bè nha, là tôi hiểu lầm cô.

    Tương Điềm thật cảm động nói.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 9 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Nhạn:

    -!

    A, không, nguyên lai chúng ta là bạn bè sao? Bỏ đi, dù sao thành tích của Tương Điềm cũng rất tốt, tạm thời xem như là bạn bè đi.

    Hai cô bé quyết định xong buổi chiều thăm bệnh, nhưng chờ tới chiều hai người đi tới nhà Lưu Đan Đan, lại phát hiện một người không nên xuất hiện ở chỗ này.

    - Ngụy Diễn, vì sao anh ở chỗ này?

    (Buộc linh: Người hoặc là sinh vật khác sau khi chết phạm vi hoạt động có hạn chế địa vực, vong linh bị trói buộc, lọia vong linh này có nhiều oán niệm không tan, cho nên biến thành ác linh. Thường xuyên xuất hiện trong tranh chấm biếm Nhật Bản, bình thường mà nói khi còn sống có oan khuất, có tâm kết chưa xong, có cừu oán chưa báo, người sau khi chết sẽ không thăng thiên, sẽ lưu trên đời này, đợi hoàn thành tâm nguyện, xưng là buộc linh. Bọn hắn sẽ không vô duyên cớ đả thương người, chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, phương pháp trợ giúp bọn họ thăng thiên chính là giải quyết xong tâm nguyện cho bọn họ mới có thể đi)

    Ngụy Nhạn vừa kêu lên, liền bị Ngụy Diễn gõ vào đầu:

    - Gọi tên là sao vậy? Gọi anh trai!

    Ngụy Nhạn che trán, ngẩng đầu nhìn Ngụy Diễn thần sắc nghiêm túc, rõ ràng bị đối phương giáo huấn nhưng không cách nào nóng giận được như trước kia, chỉ đơn thuần hiếu kỳ:

    - Anh tới nơi này làm cái gì?

    Lời còn chưa dứt Ngụy Nhạn lại chứng kiến một người quen.

    - Lý bà bà?

    Lý bà bà cũng nhìn thấy Ngụy Nhạn, không hỏi vì sao các nàng lại ở chỗ này, cũng không giải thích vì sao mình cũng ở đây, chỉ đưa tay ngăn lại Ngụy Nhạn cùng Tương Điềm:

    - Hai đứa đứng sang một bên trước, đừng quấy rầy tiểu thần.. tiểu Ngụy làm phép.

    Ngụy Nhạn cùng Tương Điềm đưa mắt nhìn nhau: Các nàng không nghe lầm chứ? Làm phép?

    Ngay lúc các nàng còn đang nghi hoặc, vẻ mặt Ngụy Diễn nghiêm túc:

    - Đúng rồi, Nhạn Nhạn, em đem toàn bộ mọi chuyện đêm qua em gặp được người đốt giấy tiền vàng mã trước và sau đó thuật lại cho anh nghe một lần.

    Bởi vì mỗi ngày trời còn chưa sáng thì Ngụy Hoành Lượng cần đi buôn bán, mà mỗi ngày 8h30 Ngụy Nhạn cũng cần xuất phát đi nhà sách chờ nhà sách 9h mở cửa, buổi tối trở về thì Ngụy Diễn luôn có mặt trong nhà.

    Chính vì bọn họ ra cửa cùng về nhà đều nhìn thấy Ngụy Diễn, vả lại Ngụy Nhạn cho rằng mỗi ngày Ngụy Diễn cần làm đề thi nên mới tiến triển thần tốc, cho nên bọn họ luôn cho rằng Ngụy Diễn ở yên trong nhà không ra khỏi cửa, nhận chân ôn tập bài học.

    Nhưng trên thực tế sau khi bọn họ rời nhà không lâu, Ngụy Diễn ra ngoài tản bộ, sau đó về nhà trước bọn họ chừng một giờ, trong lúc này hắn chuyển động khắp nơi trong trấn Nguyên Khẩu, nhất là những địa phương hoang vắng hẻo lánh âm trầm, ở những chỗ này dễ dàng tụ tập quỷ hồn cùng linh thể.

    Kiếp trước hắn có mười mấy thủ hạ quỷ bộc, mỗi người đều là nhân tài, chỉ tiếc từ khi hắn xuyên vào trong sách, không còn thủ hạ làm việc cho mình, một người duy nhất đi theo bên cạnh chỉ có quỷ hồn Ngụy Diễn, nhưng tiểu tử này sức chiến đấu chỉ là phế vật, hơn nữa tay chân còn không chăm chỉ, chiên quả trứng cũng biến thành sinh hóa vũ khí.

    Chỉ tiếc hắn liên tục nhiều ngày đi ra ngoài cũng gặp được một ít quỷ hồn yêu quái, đáng tiếc đều là phế vật không nói, thực lực đều không vào mắt của hắn – hơn nữa trấn Nguyên Khẩu quá nhỏ, có thể hỗn trong này chỉ là tiểu nhân vật.

    Vì thế hắn càng kiên định phải học tập thật giỏi thi đậu đại học, tốt nhất là thi tới thủ đô, bên kia dân cư đông đảo còn phức tạp, nói vậy hắn có năng lực lựa chọn nhân tài cũng nhiều hơn.

    Nhưng hắn vẫn không hoàn toàn buông tha « thiên phú » xử lý sự kiện linh dị của mình trong trấn Nguyên Khẩu – tỷ như đi giải quyết tình huống đứa cháu trai của Lý bà bà tự tìm đường chết đi gọi về bút tiên, kết quả bị bút tiên bò lên biến thành quỷ áp giường.

    Cũng may bút tiên kia cũng là phế vật, cho nên cũng không tiêu phí bao nhiêu công phu đã bị hắn giải quyết, sau đó Lý bà bà cho nửa con gà làm thù lao, tuy rằng « thu vào » thấp kém hơn kiếp trước hắn ra tay, nhưng suy tính hiện tại hắn còn chưa đánh ra được danh tiếng của mình, cho nên cũng cố mà làm nhận lấy xem như thanh toán xong.

    Nhưng không biết có phải thái độ này của hắn tạo cho Lý bà bà một ấn tượng giả dối, để nàng cho rằng hắn là một « vật đẹp giá rẻ », sáng sớm vị lão thái thái tinh thần quắc thước lại chạy tới tìm hắn.

    Lần này phía sau nàng còn đi theo một phụ nữ trung niên vẻ mặt lo sợ không yên, sắc mặt tiều tụy.

    Đại khái vì lưng nàng hơi khòm, cả người nhìn thấy có vẻ thấp bé.

    Nàng mặc một kiện áo bông bị giặt trắng bệch, quần bông màu đen, tóc ngắn qua tai, có lẽ vì tiện xử lý nhưng nhìn có chút dầu mỡ lại có tóc bạc thoạt nhìn càng thêm già nua, hơn nữa hai gò má không có thịt, xương gò má cao ngất, lông mày thưa thớt, đuôi lông mày còn rũ cụp xuống làm cho người ta có cảm giác tinh thần ủ rũ.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 9 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bề ngoài như vậy căn bản không cần xem tướng cũng biết cuộc sống của đối phương thập phần buồn khổ không như ý.

    Nhưng người khổ sở như vậy Ngụy Diễn cũng từng thấy rất nhiều, cuộc sống vợ chồng của người phụ nữ này thật không tốt, hàng năm gặp gia bạo cũng không khiến trong lòng Ngụy Diễn có chút dao động, làm cho hắn để ý chính là, hắn nhìn thấy trên thân người này quấn quanh một cỗ âm khí giống như đã từng quen biết, điều này vốn làm cho hắn dự tính từ chối lại biến thành một lý do giữ lại, hỏi:

    - Lý bà bà, vị này chính là?

    - Mai tử, yên tâm đi! Tiểu Ngụy thật linh nghiệm! Lợi hại vô cùng đâu!

    Lý bà bà an ủi người phụ nữ, sau đó lại xả ra một vẻ cười tha thiết nói:

    - Tiểu Ngụy nha, lão bà tử lại có sự cần phiền toái cậu vậy!

    Nói tới đây, nàng giảm thấp thanh âm:

    - Mai tử ở cùng một thôn với tôi, là lão hàng xóm mười mấy năm, việc này cũng không tin được người khác.. nhưng cậu yên tâm, lão bà tử cũng không phải hạng người lợi dụng, tôi trước tiên đem chuyện này nói với cậu, cậu xem có thể làm được hay không, làm được thì cần bao nhiêu, cậu ra cái giá, Mai tử nói chỉ cần cứu tỉnh con gái của nàng dù làm trâu làm ngựa đều được.

    Việc này nhắc tới cũng là trùng hợp.

    Phải biết rằng chuyện cháu trai của nàng bị quỷ áp giường cũng không phải chuyện một hai ngày, con trai con dâu của nàng cũng không để ý, chỉ cho là học tập áp lực lớn, nhưng nàng không tin, chính mình cưng chiều cháu trai như vậy, thật sự xảy ra sự cố hay là không phải chẳng lẽ nàng còn không biết hay sao?

    Đáng tiếc vô luận nàng tìm được đạo sĩ hay hòa thượng hoặc bà cốt đều không giải quyết được chuyện cháu trai bị quỷ áp giường, ngược lại bị con trai con dâu phát hiện, cảm thấy nàng mê tín gây sức ép bậy bạ, khó thở nói nếu nàng còn như vậy thì cho nàng quay về trong thôn ở.

    Lý bà bà bị chọc tức, nhưng cũng ý thức được không giải quyết được vấn đề của cháu trai bảo bối, chỉ đành sốt ruột nhìn cháu trai ngày càng trở nặng hơn.

    Ai biết chuyện này lại được Ngụy Diễn giải quyết!

    Vì thế địa vị của Ngụy Diễn trong lòng nàng đột ngột thăng cao.

    Tuy rằng lúc ấy cho nửa con gà, nhưng khi về nhà nàng nhìn thấy cháu trai tinh thần thay đổi, ăn uống mở rộng, nàng cảm giác mình cấp thù lao cho Ngụy Diễn thật là quá ít.

    Người của thế hệ trước, hoặc nói người độ tuổi như Lý bà bà, đối với người có bản lĩnh thực sự vô cùng kính trọng, hơn nữa nàng tư tâm còn muốn kéo gần quan hệ với Ngụy Diễn hơn một chút, sau này có vấn đề gì có thể dễ há mồm xin người ta giúp đỡ, cho nên nàng luôn suy nghĩ nên tặng thêm chút gì.

    Vì thế sáng sớm nàng chạy về trong thôn chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm chút gà vịt hay trứng gà đem tặng cho hắn.

    Ai ngờ lại cho nàng gặp được chuyện này.

    Trong thôn có hai họ lớn, Lý cùng Lưu, Lưu gia chiếm đa số, Lý gia cũng chỉ có chồng nàng cùng Lý Mai – cũng chính là mẹ của Lưu Đan Đan. Cho nên cẩn thận tính ra, Lý Mai cũng có quan hệ họ hàng với chồng của nàng, hơn nữa nhà Lưu gia nằm ngay cách vách nhà nàng, cho nên vừa về tới trong thôn nàng liền biết chuyện của Lưu gia.

    Nếu là lúc trước nghe được thì cũng thôi, nhưng ai bảo nàng vừa lúc gặp được tiểu thần tiên đây?

    Mang theo chút quan hệ thân thích hơn nữa mười mấy năm làm hàng xóm, Lý bà bà lại là người nhiệt tình, vì thế thấy Lý Mai gặp được sự tình mất đi nửa cái mạng, tâm không đành lòng vỗ đùi, liền đem người mang tới.

    Nhưng nàng sống hơn nửa đời người, cũng không phải hạng người không hiểu biết, trên đường nàng cũng nói với Lý Mai trước tiên, tỷ như tiểu thần tiên tuy rằng lợi hại nhưng không nhất định có nghĩa vụ cứu người, tiểu thần tiên cứu người làm phép cũng phải tiêu hao, đại loại là những lời như vậy.

    Tuy Lý Mai ở nhà thường xuyên bị chồng ức hiếp, nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc, huống chi nàng chỉ có một đứa con gái là Lưu Đan Đan, cho nên chỉ cần cứu được con gái của nàng, dù táng gia bại sản làm trâu làm ngựa nàng cũng sẽ không tiếc.

    Ngụy Diễn sở dĩ đáp ứng đi xem tình huống, cũng bởi vì hắn xác định "Đan Đan" chính là bạn học của Ngụy Nhạn, cũng là người gặp được âm khí đêm qua.

    Bởi vì địa phương hẻo lánh xa xôi không phát đạt, việc đốt giấy tiền vàng mã là chuyện thật bình thường, cho nên đêm qua hắn phủi rớt đạo âm khí trên người Ngụy Nhạn cho nên sáng hôm nay nàng cũng tràn đầy tinh thần, thân thể khỏe mạnh không có bất cứ dị thường nào, vì thế Ngụy Diễn trực tiếp đem chuyện này ném ra sau đầu.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng không ngờ Ngụy Nhạn không xảy ra chuyện gì, lại có người khác xảy ra chuyện.

    Ban đêm Lưu Đan Đan về tới nhà cũng không chậm trễ làm cơm chiều, mà ngày đó cha của nàng cũng không uống rượu, điều này làm cho nàng cùng mẹ đều nhẹ nhàng thở ra – tuy cha của nàng uống rượu thích đánh người, nhưng khi không uống rượu thì sẽ không động tay, nhưng đại đa số hắn luôn dùng "túy quyền", cho nên cảm tình người trong nhà đều không tốt, ăn cơm xong cũng không nói chuyện. Vì giảm tiền điện nên cũng không xem ti vi, người một nhà nặng nề tắm rửa rồi đi ngủ.

    Nhưng ngủ tới nửa đêm, Lưu Đại Binh đi tiểu, kết quả ngáp dài mở mắt, sờ soạng đi ra ngoài xuyên qua nhà giữa chuẩn bị đi nhà vệ sinh, lại bị bóng người đứng trong phòng làm hoảng sợ!

    Chút buồn ngủ mông lung lập tức bị kinh hãi làm bay mất dạng, nhưng đồng thời hắn cũng nương ánh sáng loáng thoáng nhận ra bóng người kia cũng không phải kẻ xấu, mà là con gái của mình Lưu Đan Đan.

    Thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng hắn dâng lên tức giận – hơn nửa đêm không ngủ được đứng trong phòng dọa quỷ sao?

    Vừa nghĩ tới đây, Lưu Đại Binh cũng không dằn được tức giận trực tiếp vung tay tát vào đầu Lưu Đan Đan – hắn cũng không thu khí lực, dù sao là con gái của mình, đánh thì đánh, cha đánh con thiên kinh địa nghĩa!

    Ai ngờ một cái tát đánh qua "ba" một tiếng, nhưng xúc cảm không giống như đánh trúng mặt, ngược lại giống như đụng phải khối sắt thép cứng rắn lạnh lẽo, dù là bàn tay Lưu Đại Binh thô ráp cũng đau đến "ngao" một tiếng, đánh thức Lý Mai vốn ngủ cũng không sâu.

    Lúc Lý Mai đi ra thuận tay kéo dây đèn sáng lên, nàng hình như nghe được chồng mắng con gái, lo lắng con gái bị đánh nàng thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác liền vọt ra, ai ngờ nhìn thấy cảnh tượng này sửng sốt bị dọa ra một tiếng thét chói tai!

    Bởi vì từ phương hướng của nàng vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Đan Đan – trong không gian mờ tối, nhìn nàng tóc tai bù xù vả lại không có nhãn cầu hoàn toàn đập vào trong mắt của Lý Mai!

    Lúc này Lưu Đại Binh cũng bất chấp bật đèn sẽ lãng phí điện, bởi vì hắn cũng bị bộ dáng lúc này của Lưu Đan Đan làm hoảng sợ không nhẹ.

    Bởi vì khoảng cách Lưu Đan Đan rất gần, cho nên Lưu Đại Binh cũng chứng kiến trên mặt nàng không có nhãn cầu, đồng tử còn lật ngược, nhìn giống như không có nhãn cầu không phải sao!

    - Nha đầu chết tiệt kia, hơn nửa đêm lại giả thần giả quỷ!

    Lưu Đại Binh cũng chưa cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ nghĩ tới uy áp chủ nhân gia đình của mình bị khiêu khích.

    Nghĩ tới chính mình bị hù dọa bàn tay còn đau đớn, thẹn quá hóa giận hắn phun một ngụm, đưa tay muốn bắt Lưu Đan Đan giáo huấn, ai ngờ động tác của nàng càng nhanh hơn, trực tiếp bắt được hai cánh tay của hắn!

    Rõ ràng chỉ là một con nhóc mười mấy tuổi, nhưng khí lực lại như một đại hán vạm vỡ, không, còn lớn hơn nữa!

    Lưu Đại Binh đều không chịu nổi nhe răng trợn mắt:

    - Bà già chết! Bà còn xem cái gì! Nhanh chóng lại đây giúp lão tử - a!

    Lời của hắn còn chưa nói xong, Lưu Đan Đan chợt đẩy ra, Lưu Đại Binh không có chút lực chống cự, một đại nam nhân nặng 150-160 cân cứ như vậy bị một cô bé gầy yếu còn chưa tới 80 cân đẩy văng ra, đứng không vững đặt mông ngồi phịch dưới sàn nhà lạnh ngắt cứng rắn.

    - Ai u lật trời nha đầu chết tiệt kia..

    Lưu Đại Binh hoàn toàn không ngờ mình bị đứa con gái mười mấy tuổi đánh, sôi gan, nghiến răng nghiến lợi muốn tiến lên đánh người phát tiết, nhưng không ngờ thật lâu cũng chưa đứng dậy được, mà Lưu Đan Đan căn bản không để ý tới hắn, sững sờ ngẩn người vung mở Lưu Đại Binh xong, thân thể tiếp tục cứng còng đi tới cửa.

    Đáng nhắc tới chính là, buổi tối cửa lớn dưới nông thôn đều dùng cây sắt dính chặt, Lưu gia cũng không ngoại lệ, nhưng giờ phút này cây sắt xuyên cửa không cánh mà bay, thậm chí dưới mí mắt của Lưu Đại Binh cùng Lý Mai, lặng yên không một tiếng động thong thả mở ra.

    Một màn hiện ra trước mặt bọn họ làm cho lá gan người ta đều dọa phá – chỉ thấy dưới bầu trời màu đen như mực lóe lên hồng quang, một mảnh rừng trúc trước cửa lóe lên ma trơi màu xanh, hình thành một cảnh sắc kỳ quái.

    Nhưng điều này còn chưa làm cho da đầu người run lên, trên mặt đất xi măng trước sân không biết khi nào thì phủ kín rậm rạp tiền giấy, bị gió đêm thổi tung tóe lên bầu trời.

    Thậm chí bóng đèn màu da cam cũng phát ra ánh sáng trắng xanh, chiếu lên thân người gây cảm giác một tầng than chì cứng ngắc.

    Ban đêm mùa đông rất lạnh, nhưng Lưu Đan Đan chỉ mặc một tầng áo lạnh mùa thu lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, vẫn duy trì bước chân mơ hồ đi tới, mắt thấy sắp vượt qua cánh cửa..

    Nhìn thấy một màn này, dù Lưu Đại Binh không tim không phổi cũng hiểu được tình huống không đúng.

    Nhưng so với hắn, Lý Mai nhìn thấy con gái chân trần chuẩn bị đạp lên tiền giấy kia, dũng khí người làm mẹ lập tức quay về trong lồng ngực!

    Không biết khí lực từ đâu tới, nàng nhào qua cũng không để ý thân thể Lưu Đan Đan lạnh như băng, gắt gao ôm nàng kéo vào trong nhà:

    - Đan Đan a! Con mau tỉnh lại!

    Chẳng những như thế nàng còn dùng sức dùng móng tay kháp vào huyệt nhân trung dưới mũi con gái.

    Nhưng Lưu Đan Đan không có chút phản ứng, nhưng chân nàng dừng giữa không trung, dù chỉ đứng một chân nhưng thân thể Lý Mai nhào lên người mà nàng vẫn đứng thẳng tắp – phảng phất như có cỗ lực lượng chống đỡ, hoặc là nói đang điều khiển lên nàng.

    Lý Mai luống cuống, hướng Lưu Đại Binh gào lên:

    - Còn không mau tới đây hỗ trợ!

    Lưu Đại Binh định thần, kịp phản ứng lời Lý Mai nhưng vẫn chần chờ một chút.

    Bởi vì hắn chần chờ, chân của Lưu Đan Đan lại muốn giẫm lên..

    - Con mẹ nó!

    Ánh mắt Lưu Đại Binh lồi lên, thổi một ngụm, cuối cùng vẫn cắn răng xông tới.

    Hai người lớn, còn là người mỗi ngày đều làm việc nặng, một thân khí lực tràn đầy, rất nhanh đem Lưu Đan Đan lôi vào trong nhà, ngay nháy mắt Lưu Đan Đan bị cha mẹ kéo vào phòng cảnh sắc kỳ lạ bên ngoài bỗng nhiên đều biến mất sạch sẽ.

    Lưu Đại Binh ngơ ngác nhìn một màn như nằm mơ vừa rồi, theo bản năng nhìn lên bóng đèn trên nóc nhà, màu da cam vẫn tối tăm, lại cúi đầu nhìn Lưu Đan Đan, phát hiện đôi mắt con gái đã nhắm lại.

    Lưu Đại Binh nuốt nước bọt, run run dùng đầu ngón tay vạch mí mắt con gái, thấy rõ nhãn cầu màu đen, không phải tròng trắng thảm thiết vừa rồi:

    - Này.. nấc! Thật là đụng phải – nấc! Quỷ!

    Mới mở miệng, mới ý thức được mình bị sợ tới mức đánh nấc.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 11 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Mai còn ở đằng kia thở hổn hển, nhưng nàng cũng cảm giác được thân thể con gái từ ban đầu cứng rắn lạnh băng biến thành ấm áp cùng mềm mại.

    Nàng nín thở vươn ngón tay đặt dưới mũi con gái, cảm nhận được hơi thở mỏng manh nhưng đều đều còn có ấm áp, bèn thở ra một hơi.

    Lưu Đại Binh vẫn không yên lòng, tìm tới dây thừng buộc heo đem tay chân Lưu Đan Đan trói lên cây cột trên giường.

    Sau một trận gây sức ép, vang lên tiếng gà gáy.

    Lưu Đại Binh bị giằng co hơn phân nửa đêm, vừa mắng vừa bỏ đi ngủ trở lại, Lý Mai bởi vì lo lắng nên trực tiếp lưu lại bên giường con gái canh chừng.

    Còn tưởng chuyện này qua rồi thì cũng thôi, ai ngờ Lưu Đan Đan nằm ngủ vẫn không tỉnh lại!

    Thậm chí sau khi Lưu Đại Binh tỉnh ngủ giơ lên bàn tay thô to dùng sức tát Lưu Đan Đan hai bạt tai, máu mũi đều chảy ra nhưng nàng vẫn không mở mắt.

    Nếu không phải nàng còn hô hấp, chỉ sợ Lý Mai đã ngất xỉu.

    Thái độ Lưu Đại Binh cũng không biết một màn tối hôm qua lưu lại bóng ma tâm lý cho hắn hay không, khi Lý Mai đề nghị đưa Lưu Đan Đan vào bệnh viện, bị hắn trừng mắt liếc nói không được phí số tiền kia, sau đó khiêng cái cuốc đi ra ruộng, chính là không tính toán làm gì cứu tỉnh con gái mình.

    Tiền tài trong nhà đều đặt trong sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm luôn bị Lưu Đại Binh cất giấu, người không có đồng nào Lý Mai chỉ biết khóc sưng mắt, sau đó thử qua nhà hàng xóm vay tiền – mặc kệ Lưu Đại Binh có thái độ gì, nàng không thể trơ mắt nhìn con gái xảy ra sự cố.

    Vừa vặn Lý bà bà quay về trong thôn chuẩn bị tạ lễ cho tiểu thần tiên, biết được tình huống này Lý bà bà lập tức chạy tới Lưu gia, vạch mí mắt Lưu Đan Đan, vừa nhìn thấy tơ hồng dựng thẳng trong đồng tử thì đầu "oanh" một tiếng – Lưu Đan Đan rõ ràng biểu hiện như trúng tà!

    Bác sĩ trừ bỏ cho uống thuốc chích thuốc thì làm được gì khác? Cần gì dùng số tiền kia! Lúc này đương nhiên đi tìm tiểu thần tiên!

    Đối với Lý bà bà "ưu ái", Ngụy Diễn đương nhiên vui lòng tiếp nhận.

    Đương nhiên hắn cũng không phải vì kiếm tiền mà không để ý chuyện gì, nếu quả thật chỉ là mắc bệnh bình thường, tự nhiên nên đi tìm bác sĩ cho thỏa đáng, nhưng nghe Lý Mai thuật lại, Ngụy Diễn liền biết Lưu Đan Đan trúng tà. Ở trước kia còn chưa có khái niệm "bệnh tâm thần", rất nhiều người xuất hiện hành vi khác thường đều bị gọi là "trúng tà", nhất là ở cổ đại, rất nhiều người sau khi tinh thần bị kích thích thì xuất hiện một ít hành vi dị thường đều bị phân loại là trúng tà, ngay sau đó sẽ xuất hiện nhiều chuyện "trừ tà" xem mạng người như cỏ rác.

    Cho nên theo thời đại thay đổi, "kinh nghiệm của thế hệ trước" cũng đang phát triển.

    Mặc dù nói nhiều khi nông thôn đại biểu cho sự lạc hậu, vô tri cùng ngu muội, nhưng ở trong thế hệ trước kỳ thật cũng âm thầm truyền lưu không ít "kinh nghiệm" mà người hiện đại không thể giải thích lại có dấu vết mà lần theo.

    Tỷ như phương pháp lật mí mắt nhìn xem giữa nhãn cầu có tơ hồng dựng thẳng hoặc là chữ nhân trong tiếng Trung, chính là phương pháp đơn giản nhất để xác nhận.

    - Các cô còn đụng phải người đốt giấy tiền vàng mã sao?

    Nghe Tương Điềm nói qua, Ngụy Diễn biết càng nhiều khâu nhỏ, hắn nhìn Ngụy Nhạn:

    - Nhạn Nhạn, vì sao em không nói cho anh biết?

    Ngụy Nhạn bị ánh mắt nghiêm túc của Ngụy Diễn làm rùng mình, theo bản năng đáp:

    - Em không có để ý, cho nên..

    Ngụy Diễn nói:

    - Người là vạn vật chi linh, hết thảy vật thể hình người đều dễ dàng tụ âm tập phách, mà giấy người bởi vì chất liệu đặc thù, lại càng dễ hình thành "linh", đây là vì sao mọi người sẽ đốt giấy người cho người đã mất làm người hầu. Dựa theo tình huống đêm qua các cô gặp được, giấy người là đốt cho người chết, nhưng chỉ mới đốt một nửa bị Lưu Đan Đan đụng chạm vào, nàng chẳng những đụng vào, hơn nữa còn hủy diệt rồi, vì thế dựa theo "quy củ", Lưu Đan Đan phải bồi thường, vừa lúc Lưu Đan Đan hủy diệt là một nữ tính mặc váy, cho nên đối phương liền trực tiếp làm cho Lưu Đan Đan thay thế.

    Nghe tới đây Ngụy Nhạn hít sâu một hơi lạnh, nàng bị một loạn lời nói của Ngụy Diễn làm sợ ngây người:

    - Sao, làm sao có thể..

    Cùng lúc bởi vì từ nhỏ đã được khoa học giáo dục làm cho nàng cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ gò ép, nhưng khi nhìn qua tình huống của Lưu Đan Đan, nàng lại không thể dùng khoa học giải thích.

    - Tôi nhớ được giấy người được vẽ thật thô, chỉ là vài đường nét, lại không tinh tế, không cần phải làm cho Đan Đan nàng..

    Tương Điềm cắn môi, lắp bắp giải thích.

    - Chính vì dùng tay vẽ ra cho nên càng thêm phiền toái, bình thường trong cửa hàng bán đều là in ấn, chỉ có tâm không có thần, loại này đại đa số là cầu tâm lý an ủi, nhưng tự tay vẽ ra thì không giống vậy, tương đương với người vẽ đưa một bộ phận "khí" cùng "nguyện" đều chú ý vào trong nét bút, bởi vậy sau khi trúng chiêu, vấn đề cần nghiêm trọng nhiều lắm.

    Ngụy Diễn cắt đứt lời của nàng:

    - Trên thực tế, tối hôm qua lúc Nhạn Nhạn về nhà trên người nàng liền mang theo âm khí, như vậy trên người cô cũng có. Nhưng chút âm khí kia không tạo thành ảnh hưởng cho cô, đêm qua hẳn có người giúp cô loại trừ qua.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...