Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 37 :(a)
Ngụy Hoành Lượng cười hắc hắc, có chút xấu hổ chà xát hai tay:
- Ai, nói cũng đúng, hai đứa đi học khổ cực, sớm nghỉ ngơi quan trọng nhất.
Ngụy Nhạn thấy thế cũng ý thức được ngữ khí của mình có chút đột ngột, nhưng nàng mặt mũi mỏng, trên tâm lý còn chưa kịp điều chỉnh lại, liền thuận thế nói:
- Con đi rửa mặt trước.
Đợi cô bé đã vào phòng vệ sinh, Ngụy Diễn đưa một trang giấy cho Ngụy Hoành Lượng:
- Đây, cha, đây là phối phương.
Ngụy Hoành Lượng tiếp nhận vừa nhìn:
- Ân? Xiên que?
Ngụy Diễn gật đầu:
- Đúng rồi, xiên que.
Như trước đó đã nói, trình độ nấu nướng của Ngụy Hoành Lượng cũng không cao, hiện tại buôn bán được nóng nảy như vậy vẫn là nhờ ưu thế phối phương gia vị, nhưng như vậy một mình hắn cũng bận làm không kịp, vì thế Ngụy Diễn căn cứ trên cơ sở đồ gia vị lại liên hệ kiếp trước của mình, cuối cùng tính toán làm cho cha mình đem xe bán món ăn bình dân đổi thành chỉ bán xiên que.
Ở kiếp trước Ngụy Diễn thường vào nam ra bắc, cũng nếm qua không ít mỹ thực, làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, lưu luyến quên về, nhưng nếu nói thích hợp với tình huống nhà bọn họ hiện tại nhất còn phải dựa vào xiên que – chỉ cần nấu xong nước lèo, sau đó đem thực vật dùng que tre trúc xiên từng chuỗi bỏ vào trong nồi nấu chín, đến lúc đó khách hàng đến chỉ cần nhúng nước lèo, dựa theo số que lấy tiền là được.
Hơn nữa làm như vậy cũng có chỗ tốt, hiện tại thời tiết còn lạnh, có thể trực tiếp nấu xiên que nhúng nước lẩu, đợi trời nóng nực mọi người ăn không vô đồ ăn vừa cay vừa nóng, là có thể thay đổi một chút phối phương biến thành nồi nước lèo lạnh nhúng xiên que, hoặc là chân gà rút xương, đợi sau này sinh ý tốt hơn có cửa hàng riêng, là có thể bỏ thêm đồ ăn, như vậy có thể bán cái lẩu!
Quả thực chính là tiến có thể công, lui có thể thủ, đa dạng mười tám lần. Hơn nữa dù làm cái lẩu còn xa xôi, nhưng nhúng xiên que cùng chân gà rút xương đều là chi nhánh của cái lẩu, chỉ cần làm xong cũng là sinh ý rất tốt.
- Ô ô ô ô ô..
Tiếng khóc u oán làm cho Ngụy Nhạn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc hỗn độn trống rỗng vài giây, mới bị một màn trước mắt làm hoảng sợ:
- A!
Sau tiếng kêu sợ hãi nàng ngược lại tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện đối phương bị chặn ngoài cửa sổ, chẳng qua trước khi đi ngủ nghĩ tới cha kích động với thành tích học tập của anh trai làm trong lòng nàng có chút chua, vì vậy nàng quên kéo màn cửa sổ mà đã đi nằm ngủ.
Vì tiết kiệm không gian nên đầu giường của nàng dựa vào cửa sổ, cho nên sau khi tỉnh lại bị khuôn mặt dựa bên ngoài cửa sổ làm hoảng sợ!
Cửa sổ của nàng cũng không có ban công a!
Đây.. đây là lầu hai a!
Nàng đắp kín mền, vẻ mặt cứng ngắc nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt bên ngoài cửa sổ, nhìn ra được đối phương tựa hồ là muốn xông vào, nhưng vừa đụng tới cửa sổ thì cửa sổ phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, thoạt nhìn thật yếu ớt nhưng nữ nhân kia lại giống như bị thương tổn văng ra, vài lần như vậy thân ảnh cũng biến thành phong phanh hơn rất nhiều.
Nhưng đối phương lại không có ý định muốn rời khỏi.
- Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?
Theo thanh âm vang lên, trong phòng « ba » một tiếng phát sáng mạnh.
Ngụy Nhạn theo bản năng bưng kín ánh mắt, qua hai giây mới buông ra:
- Ca?
Nhà Ngụy gia rất nhỏ, nhưng vì chiếu cố Ngụy Nhạn nên phòng ngủ dùng vách gỗ ngăn cách thành hai phòng, Ngụy Diễn cùng Ngụy Hoành Lượng nằm một bên, dùng loại giường cao thấp, mà Ngụy Nhạn ngủ bên kia – nhưng cũng không đại biểu không gian riêng tư của Ngụy Nhạn rộng mở, nàng nằm loại giường nhỏ như ký túc xá trường học, là loại hai tầng, tầng dưới dùng làm bàn học cùng giá sách, đặt một ít chăn bông, thùng chứa quần áo cùng tạp vật.
- Anh vừa nghe tiếng kêu của em.. thấy ác mộng sao?
Vẻ mặt Ngụy Diễn thản nhiên nhưng lại làm cho Ngụy Nhạn chợt an tâm, nàng theo bản năng muốn chỉ cho Ngụy Diễn xem bóng người phiêu đãng bên ngoài cửa sổ, nhưng tập trung nhìn lại – bên ngoài cửa sổ không có vật gì!
Nàng không khỏi nuốt nước bọt.
Ngụy Diễn giống như không phát hiện có gì dị thường, hắn vài bước đi tới bên cửa sổ, kéo lại bức màn:
- Hiện tại thời tiết còn lạnh, buổi tối ngủ nhớ kéo màn cho ấm áp một chút.
- Cửa sổ, ngoài cửa sổ..
- Ân? Ngoài cửa sổ làm sao vậy?
Ngụy Diễn nhìn nhìn:
- Tối om không có cái gì, hiện tại mới 3h, còn có thể ngủ tiếp một lát, đừng sợ, anh ở cách vách, có việc gọi anh.
Nói xong cũng không cho Ngụy Nhạn cơ hội nói chuyện, tùy ý kéo mền cho nàng, liền xoay người tắt đèn rời đi.
Ngụy Nhạn vốn muốn kêu hắn lại, nhưng ma xui quỷ khiến lại im miệng, trộm vén màn nhìn ra ngoài – quả nhiên tối om không có vật gì, nữ nhân hay kim quang gì cũng không có.
- Ai, nói cũng đúng, hai đứa đi học khổ cực, sớm nghỉ ngơi quan trọng nhất.
Ngụy Nhạn thấy thế cũng ý thức được ngữ khí của mình có chút đột ngột, nhưng nàng mặt mũi mỏng, trên tâm lý còn chưa kịp điều chỉnh lại, liền thuận thế nói:
- Con đi rửa mặt trước.
Đợi cô bé đã vào phòng vệ sinh, Ngụy Diễn đưa một trang giấy cho Ngụy Hoành Lượng:
- Đây, cha, đây là phối phương.
Ngụy Hoành Lượng tiếp nhận vừa nhìn:
- Ân? Xiên que?
Ngụy Diễn gật đầu:
- Đúng rồi, xiên que.
Như trước đó đã nói, trình độ nấu nướng của Ngụy Hoành Lượng cũng không cao, hiện tại buôn bán được nóng nảy như vậy vẫn là nhờ ưu thế phối phương gia vị, nhưng như vậy một mình hắn cũng bận làm không kịp, vì thế Ngụy Diễn căn cứ trên cơ sở đồ gia vị lại liên hệ kiếp trước của mình, cuối cùng tính toán làm cho cha mình đem xe bán món ăn bình dân đổi thành chỉ bán xiên que.
Ở kiếp trước Ngụy Diễn thường vào nam ra bắc, cũng nếm qua không ít mỹ thực, làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, lưu luyến quên về, nhưng nếu nói thích hợp với tình huống nhà bọn họ hiện tại nhất còn phải dựa vào xiên que – chỉ cần nấu xong nước lèo, sau đó đem thực vật dùng que tre trúc xiên từng chuỗi bỏ vào trong nồi nấu chín, đến lúc đó khách hàng đến chỉ cần nhúng nước lèo, dựa theo số que lấy tiền là được.
Hơn nữa làm như vậy cũng có chỗ tốt, hiện tại thời tiết còn lạnh, có thể trực tiếp nấu xiên que nhúng nước lẩu, đợi trời nóng nực mọi người ăn không vô đồ ăn vừa cay vừa nóng, là có thể thay đổi một chút phối phương biến thành nồi nước lèo lạnh nhúng xiên que, hoặc là chân gà rút xương, đợi sau này sinh ý tốt hơn có cửa hàng riêng, là có thể bỏ thêm đồ ăn, như vậy có thể bán cái lẩu!
Quả thực chính là tiến có thể công, lui có thể thủ, đa dạng mười tám lần. Hơn nữa dù làm cái lẩu còn xa xôi, nhưng nhúng xiên que cùng chân gà rút xương đều là chi nhánh của cái lẩu, chỉ cần làm xong cũng là sinh ý rất tốt.
- Ô ô ô ô ô..
Tiếng khóc u oán làm cho Ngụy Nhạn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc hỗn độn trống rỗng vài giây, mới bị một màn trước mắt làm hoảng sợ:
- A!
Sau tiếng kêu sợ hãi nàng ngược lại tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện đối phương bị chặn ngoài cửa sổ, chẳng qua trước khi đi ngủ nghĩ tới cha kích động với thành tích học tập của anh trai làm trong lòng nàng có chút chua, vì vậy nàng quên kéo màn cửa sổ mà đã đi nằm ngủ.
Vì tiết kiệm không gian nên đầu giường của nàng dựa vào cửa sổ, cho nên sau khi tỉnh lại bị khuôn mặt dựa bên ngoài cửa sổ làm hoảng sợ!
Cửa sổ của nàng cũng không có ban công a!
Đây.. đây là lầu hai a!
Nàng đắp kín mền, vẻ mặt cứng ngắc nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt bên ngoài cửa sổ, nhìn ra được đối phương tựa hồ là muốn xông vào, nhưng vừa đụng tới cửa sổ thì cửa sổ phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, thoạt nhìn thật yếu ớt nhưng nữ nhân kia lại giống như bị thương tổn văng ra, vài lần như vậy thân ảnh cũng biến thành phong phanh hơn rất nhiều.
Nhưng đối phương lại không có ý định muốn rời khỏi.
- Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?
Theo thanh âm vang lên, trong phòng « ba » một tiếng phát sáng mạnh.
Ngụy Nhạn theo bản năng bưng kín ánh mắt, qua hai giây mới buông ra:
- Ca?
Nhà Ngụy gia rất nhỏ, nhưng vì chiếu cố Ngụy Nhạn nên phòng ngủ dùng vách gỗ ngăn cách thành hai phòng, Ngụy Diễn cùng Ngụy Hoành Lượng nằm một bên, dùng loại giường cao thấp, mà Ngụy Nhạn ngủ bên kia – nhưng cũng không đại biểu không gian riêng tư của Ngụy Nhạn rộng mở, nàng nằm loại giường nhỏ như ký túc xá trường học, là loại hai tầng, tầng dưới dùng làm bàn học cùng giá sách, đặt một ít chăn bông, thùng chứa quần áo cùng tạp vật.
- Anh vừa nghe tiếng kêu của em.. thấy ác mộng sao?
Vẻ mặt Ngụy Diễn thản nhiên nhưng lại làm cho Ngụy Nhạn chợt an tâm, nàng theo bản năng muốn chỉ cho Ngụy Diễn xem bóng người phiêu đãng bên ngoài cửa sổ, nhưng tập trung nhìn lại – bên ngoài cửa sổ không có vật gì!
Nàng không khỏi nuốt nước bọt.
Ngụy Diễn giống như không phát hiện có gì dị thường, hắn vài bước đi tới bên cửa sổ, kéo lại bức màn:
- Hiện tại thời tiết còn lạnh, buổi tối ngủ nhớ kéo màn cho ấm áp một chút.
- Cửa sổ, ngoài cửa sổ..
- Ân? Ngoài cửa sổ làm sao vậy?
Ngụy Diễn nhìn nhìn:
- Tối om không có cái gì, hiện tại mới 3h, còn có thể ngủ tiếp một lát, đừng sợ, anh ở cách vách, có việc gọi anh.
Nói xong cũng không cho Ngụy Nhạn cơ hội nói chuyện, tùy ý kéo mền cho nàng, liền xoay người tắt đèn rời đi.
Ngụy Nhạn vốn muốn kêu hắn lại, nhưng ma xui quỷ khiến lại im miệng, trộm vén màn nhìn ra ngoài – quả nhiên tối om không có vật gì, nữ nhân hay kim quang gì cũng không có.

