Ngôn Tình [Edit] Đến Chết Cũng Không Buông Tha Em - Minh Nguyệt Tượng Bính

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangPhan369, 1 Tháng mười hai 2019.

  1. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 48

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 49:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 50 (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 50 (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 50 (3)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười 2024
  6. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Hoa Nguyệt PhụngThanh112000 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2024
  7. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
  8. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
  9. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 54 (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Lương Châu tìm một túi giấy, cất tất cả những thứ này vào trong.

    Khi xuống lầu, bà anh đang tiếp đón Đan Đan, lôi kéo cô ngồi ở trên sô pha nói chuyện: "Xuống rồi à?"

    Hứa Lương Châu âm thầm giấu túi giấy sau lưng, cười nói: "Hai người nói chuyện đi, cháu ra ngoài vứt rác."

    Bà Vương tuy rằng lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn còn tốt, chỉnh lại kính rồi thuận miệng hỏi: "Trong túi có gì đó?"

    "Rác không dùng đến nữa."

    Ánh mắt Đan Đan đang tập trung xem phim trên ti vi cũng chuyển sang nhìn túi rác trong tay anh, thắc mắc tại sao anh lại dùng một túi giấy tinh xảo như vậy để đựng rác: "Túi này khá xinh đẹp đó."

    Hứa Lương Châu cúi đầu hỏi: "Cậu thích sao?"

    "Tớ chỉ là cảm thấy nó đẹp, không liên quan đến thích hay không." Cô trả lời.

    "Vậy không vứt, vứt thì quá đáng tiếc." Anh ngồi bên cạnh cô, túi giấy đặt ở trong tầm tay.

    Đan Đan cũng không nghĩ nhiều, cho rằng một số thứ đồ của anh còn tốt nhưng không dùng đến nữa.

    Trong ti vi đang chiếu phim ngôn tình, nam nữ chính ăn mặc hoa lệ, lời kịch và biểu cảm rất khoa trương, Đan Đan vừa xem vừa bình luận đến mê mẩn.

    Bà Vương bưng tới một dĩa trái cây cắt sẵn, sau đó nói: "Tiểu Hứa, hai cháu định khi nào kết hôn? Bà với ông cháu ở tuổi này đã sinh ra ba cháu rồi."

    Bàn tay anh đang bận lột vỏ quả vải đút vào miệng cô, nhẹ nhàng trả lời khi bà nội hối kết hôn: "Bà nội, không phải cháu không muốn kết hôn."

    Bà Vương nhìn cũng hiểu tình hình: "Cháu nói như vậy tức là Đan Đan không chịu, chắc chắn do cháu chưa đủ tốt." Bà ấy cười tủm tỉm nhìn Đan Đan tiếp tục nói: "Cháu trai này của ta, thói hư tật xấu rất nhiều, Đan Đan phải quản chặt vào, thế nhưng nó cũng là người thành thật, sẽ không làm bậy."

    Đan Đan xấu hổ: "Bà ơi, cháu.. Không ghét cậu ấy."

    "Không ghét càng tốt, sớm kết hôn, sinh cho bà một đứa bé trắng trẻo xinh xắn."

    Đan Đan cúi đầu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

    Nhưng nghĩ đến em bé trắng trẻo mập mạp, cô cũng thấy có chút trông mong, bởi vì em bé thật sự siêu đáng yêu.

    Ở chỗ làm có đồng nghiệp nghỉ thai sản, sinh ra một bé trai xinh đẹp, mập mạp trắng trẻo, lúc phun bong bóng khiến tim cô mềm nhũn.

    Hứa Lương Châu đổ thêm dầu vào lửa: "Có nghe thấy không? Sớm một chút sinh em bé."

    Đan Đan cầm miếng táo anh đưa, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Cậu thích con nít sao?"

    Nụ cười Hứa Lương Châu khựng lại, bưng ly nước lên nhấp một cái, bình tĩnh nói dối: "Thích."

    Đan Đan cười, cắn một ngụm táo, giòn giòn, nhiều nước, cô nghĩ Hứa Lương Châu thật sự thay đổi nhiều.

    Xem xong hai tập phim truyền hình cũng đã gần 10 giờ, bà Vương đã về phòng đi ngủ.

    Đan Đan kéo góc áo anh, đứng dậy: "Tớ phải về nhà đây."

    Hứa Lương Châu ôm vai cô thật chặt: "Ngủ trên lầu đi?"

    Đan Đan lắc đầu, không hề nghĩ ngợi: "Không được, mẹ đã nói rồi, về nhà trước 10 giờ."

    Hứa Lương Châu không cho là đúng, hôn cổ cô: "Không quay về cũng không sao, chẳng lẽ mẹ cậu còn chạy qua đây gọi về?" Thấy mặt cô xụ xuống, anh lập tức thay đổi ngữ điệu: "Không chọc cậu nữa, tớ đưa cậu về."

    "Có mấy bước chân cần gì đưa, tớ tự về được."

    Hứa Lương Châu nắm tay cô đi ra ngoài, đưa người đến cửa, không cho cô đi vào, ngược lại kéo qua một bên, giam cô lại không cho nhúc nhích.

    Ánh trăng chiếu vào trên mặt đất, chiếu sáng lên thế giới này.

    Hứa Lương Châu đứng ngược sáng, một tay đặt bên hông cô, cúi đầu để sát trước mặt cô, khi nói chuyện hơi thở phả thẳng vào tai: "Cậu có còn nhớ không? Có một lần tớ lấy quần áo phủ lên trên đỉnh đầu, hôn cậu ở đây, lúc ấy mẹ cậu bỗng xuất hiện dọa cậu căng thẳng đến run rẩy."

    Anh như bị kích thích, ánh mắt hưng phấn.

    Đan Đan quay mặt đi, sao lại không nhớ chứ. Cô nhớ mãi sự kiện đó, mẹ cô còn lấy sự kiện đó làm ví dụ, bắt cô cách xa anh một chút!

    "Tớ quên rồi."

    Hứa Lương Châu cười: "Đã quên cũng không sao, chúng ta lại làm một lần nữa."

    Đan Đan tức giận anh ra, thật tàn ác!

    "Không cần, tự mình hôn mình đi."

    Hứa Lương Châu lại nắm chặt cổ tay cô, không cho cô động đậy, sau đó đầu tiên là cắn cắm, dần dần hướng lên trên, cô không chịu nổi mà nức nở, một tiếng than nhẹ khiến anh mất khống chế.

    Giọng nói Hứa Lương Châu khàn khàn, hơi thở gấp gáp, anh vỗ nhẹ mông cô: "Về nhà tớ nhé?"
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 54 (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Đan Đan mê ly, một hồi lâu mới bình ổn: "Không."

    Hứa Lương Châu "A" cười, nghe không ra cảm xúc, anh sửa sang lại quần áo của cả hai: "Vậy cậu về đi, nhớ ngủ sớm."

    Đan Đan cắn môi: "Cậu cũng nhớ ngủ sớm."

    #

    Không lâu sau Đan Đan đã gặp lại em trai cùng cha khác mẹ, cậu ta cao lên rất nhiều, lúc cười rộ trông thật ôn hòa, da trắng, ngũ quan hài hòa.

    Đan Đan đứng trước mặt cậu em trai này trông vừa lùn vừa nhỏ bé.

    Không giống chị gái cậu ta chút nào, ngược lại giống em gái bé nhỏ cần được chăm sóc.

    Giản Gia hiển nhiên cũng nhận ra sự xuất hiện của cô, cậu ta ngồi trên ghế, mặc áo sơ mi trắng, để mở hai cúc áo trên cùng lộ ra một chút cơ ngực, tay áo dài tùy tiện xắn lên, cậu ta tháo mắt kính xuống "Hừ" cười nhạt khinh thường: "Ồ, hôm nay người đến phỏng vấn là cô à?"

    Dù Đan Đan không muốn để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc nhưng cũng không chịu nổi sự khiêu khích này, cô nói chuyện cũng khắc nghiệt: "Ngạc nhiên không? Đây là vinh hạnh của cậu đấy."

    Giản Gia đứng dậy, đi đến bồn rửa tay vừa rửa tay vừa nói: "Nếu biết người phỏng vấn là cô, tôi sẽ không đồng ý tham gia buổi phỏng vấn này."

    "Không phải chỉ là được giải thưởng thôi sao? Cậu khoe khoang cái gì? Không có phép tắc, không biết lớn nhỏ." Đan Đan lạnh lùng nói.

    Cậu ta lớn lên rất giống mẹ cậu ta, mỗi lần Đan Đan nhìn thấy cậu ta đều nhớ tới người phụ nữ đó.

    Kỳ thật Đan Đan cũng từng làm một chuyện phản nghịch.

    Khi đó cô lấy được số điện thoại của người phụ nữ đó từ điện thoại của ba, kéo Tây Tử tới KFC vừa ăn vừa khóc, sau đó dùng điện thoại của Tây Tử gọi điện thoại cho người phụ nữ đó.

    Dùng những ngôn ngữ thô tục nhất của cả cuộc đời này của cô cộng lại để mắng chửi.

    Cô nói: "Người phá hư gia đình của người khác đều không được chết tử tế, đều là.. Tiện nhân."

    Đó là những lời được tuôn ra trong lúc tức giận mất kiểm soát.

    Những lời nói đó, đến giờ cô tuyệt đối không dám nói lại.

    Nhưng cố tình lúc ấy người nhận được điện thoại lại là Giản Gia.

    Lúc ấy cậu ta đáp: "Mày mới là tiện nhân."

    "Đối với loại người như cô, cần gì lễ phép?" Giản Gia nói như kiểu đúng tình hợp lý.

    Có đôi khi Đan Đan không hiểu sao cậu ta có thể tự tin như vậy, cứ giống như trên phim truyền hình, tiểu tam phá hư gia đình người khác có tư thái hùng hổ dọa người, mà nguyên phối lại là người xứng đáng bị phản bội, bị vứt bỏ.

    "Loại người như tôi tốt hơn cậu nhiều, dựa vào tuổi tác mà nói cậu còn phải gọi tôi một tiếng chị."

    Giản Gia như bị lời nói của cô kích thích, tiến lên bóp cổ cô: "Câm miệng, cô không phải chị của tôi!"

    "Tôi cũng không muốn có người em trai như cậu, muốn trách thì đi trách mẹ cậu đi!" Đan Đan khó thở nói.

    Giản Gia buông lỏng tay, trên cổ cô đã vết đỏ: "Cô cảm thấy mẹ tôi là tiểu tam? Hừ, tôi nói cho cô biết, mẹ cô mới là kẻ thứ ba."

    Đan Đan cười nhạo: "Loại logic này của cậu tôi không dám khen tặng, cậu cứ tiếp tục sống trong mộng tưởng của mình đi."

    Giản Gia nhướng mày, sự kiêu ngạo giữa mày mơ hồ có bóng dáng năm đó: "Ba tôi quen biết mẹ tôi trước khi biết mẹ cô."

    Đan Đan nắm chặt nắm đấm: "Vậy thì sao?"

    "Cô cho rằng lúc trước vì sao bà cô ép ông ấy về nhà, trong đó không thể thiếu công lao của mẹ cô."

    "Cậu nhỏ hơn tôi." Đan Đan chỉ nói bốn chữ.

    Giản Gia banh mặt, không nói gì.

    Đan Đan bình ổn cảm xúc, nhếch miệng cười giả dối: "Có thể bắt đầu phỏng vấn chưa?"

    Ánh mắt Giản Gia phức tạp, nâng cằm lên: "Xin lỗi, tôi còn muốn ăn cơm trưa, cô chờ đi."

    Cậu ta đang cố ý làm khó cô.

    Đan Đan tìm băng ghế ngồi xuống, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, bắt đầu mở điện thoại lướt web, đúng lúc lướt thấy Tây Tử đang phát sóng trực tiếp.

    Tây Tử trở thành tác giả truyện tranh trên mạng như ý nguyện, thông qua việc vẽ một ít truyện ngắn hài hước thu hoạch được một nhóm fans, thường phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình vẽ.

    "Nè, Cố Huân cậu đừng nhúc nhích, cậu vừa động tớ liền muốn cười, không vẽ được."

    Có rất nhiều người ở phòng phát sóng trực tiếp spam, tỏ vẻ muốn đá đổ chén cơm chó này.

    Toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp, Cố Huân tích chữ như vàng, cũng chỉ nói một câu: "Đừng vẽ nữa, lòng dạ hẹp hòi."

    Sau đó là tiếng cười của Tây Tử, rồi buổi phát sóng trực tiếp bị tắt.

    Đan Đan vừa nhìn vừa cười, đọc bình luận cũng rất thú vị.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...