Ngôn Tình Đông Miên - Gió Thổi Mùa Hạ

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Bạch nguyệt hy, Sep 29, 2024.

  1. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt ba năm rời đi thực hiện cốt truyện Trần Nam Tư cố dằn lòng mình không được nhớ đến anh, sợ bản thân cô sẽ bật khóc trong đêm, nhưng càng lẩn tránh hình như anh lại càng cố để cô nhìn thấy.

    Trong ba năm Lê Thanh Phong thành lập công ty truyền thông hàng đầu, anh thường xuyên được đăng báo, mỗi lần nhìn thấy bài báo về anh cô sẽ lén nhìn. Cô biết anh vẫn luôn tìm cô, có bài phỏng vấn gần đây khi phóng viên hỏi anh đã từng có mối tình nào chưa, anh trả lời rồi, những người đó cũng bỏ lại anh, không thèm nhìn lại.

    Cô không nhớ bài báo đó ra sao, chỉ nhớ duy nhất câu trả lời của anh "Mối tình đầu của tôi là cô gái nhỏ Trần Nam Tư, nếu ai còn liên lạc với cô ấy thì nhắn cô ấy nhìn lại tôi một lần nhé"

    Lê Thanh Phong, cái tên này đã khắc sâu trong tim cô, khắc sâu tới mức không kìm được khiến trái rỉ máu mỗi khi nghĩ đến.

    Mỗi đêm cảnh tượng sáu lần trước anh vì cô mà mất như lời cảnh cáo của Tình tiết truyện dành cho cô. Yêu tới mức cô sẵn sàng giao cả tính mạng của mình chỉ cần anh được sống hạnh phúc.

    * * *

    Ngày kí hợp đồng với công ty đối tác đã đến, Trần Nam Tư hôm nay mặc một bộ váy liền thân màu trắng, chiếc váy cô vốn dĩ muốn mặc vào ngày kỉ niệm hẹn hò hai năm trước cuối cùng lại không thể. Coi như hôm nay cô mặc chiếc váy này lần cuối rồi cất nó sâu trong kí ức đi.

    "Trần Nam Tư.."

    Vừa bước vào văn phòng công ty cô bỗng không đứng vững khi nhìn thấy người trước mặt. Vậy mà lại là anh?

    Không để cô kịp nói, Lê Thanh Phong vội chạy đến ôm lấy cô, vẫn là dáng vẻ ấy, dáng vẻ của người thiếu niên ba năm trước, dáng vẻ người cô yêu nhất..

    "Trần Nam Tư, nếu anh không dùng cách này liệu còn có cơ hội gặp em không? Đừng bỏ anh lại được không em"

    Hôm nay trời thu hơi se lạnh nhưng khoảnh khắc ôm lấy cô, Trần Nam Tư thấy cả người Lê Thanh Phong run lên, anh đang sợ? Sợ cô sẽ bỏ anh lại?

    "Lê Thanh Phong, em tới đây để bàn hợp đồng không bàn chuyện tư. Còn nữa, em có chồng sắp cưới rồi"

    Lúc nói ra lời này cô không biết bản thân rốt cuộc làm sao nói được, trái tim như bị bóp nghẹt lại. Cô muốn ôm lấy anh nhưng chỉ có thể đẩy anh ra. Lần cuối ôm anh có được không anh?

    "Cho dù là gi anh cũng kí, hợp đồng anh xem qua rồi không có gì ổn nhưng xin em đừng rời đi được không Nam Tư"

    "Anh không chịu nổi việc xa em"

    "Ba năm là quá đủ với anh"

    Lê Thanh Phong ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh đã rơi nước mắt từ bao giờ đến chính anh không biết. Lần đầu năm mười chính tuổi khóc vì cô, hai mươi tư tuổi cũng khóc vì cô..

    "Chúng mình dừng lại rồi, anh đừng cố chấp nữa"

    * * *

    Đến khi bàn xong hợp đồng về tới căn hộ của mình, Trần Nam Tư như bị rút hết cả sức lực trong cô. Cô chỉ có thể ôm lấy bản thân khóc to, cô muốn nói anh biết cô không muốn rời xa anh, so với anh, cô càng yêu anh gấp vạn lần, yêu anh như cách cả sáu lần anh đều tình nguyện chết vì cô.

    Trận khóc này là lần khóc nhiều nhất trong đời Trần Nam Tư, cô chỉ ngừng khóc khi nghe tiếng chuông điện thoại gọi của em gái cô.

    "Chị ơi, Minh Anh nhớ chị lắm"

    Chất giọng non nớt của cô bé như ôm lấy cho cô thêm sức mạnh, không chỉ vì anh, còn vì gia đình cô, chỉ cần họ hạnh phúc là được.

    "Chị đây, vậy cuối tuần chị về với em nhé"

    "Chị lại khóc hả chị"

    Trần Nam Tư sửng sốt, giọng cô lộ đến vậy sao? Sao em gái lại biết?

    "Chị, không chỉ mình chị đâu. Ba năm nay lúc nào anh Phong cũng tới nhà tìm chị mỗi lúc anh ấy được nghỉ"

    "Anh ấy còn đứng trước căn hộ lúc trước của chị thầm khóc nữa"

    "Có lần em lên dọn đồ cho chị, em thấy đêm đó anh Phong uống say đứng trước cửa phòng chị khóc, anh ấy nói anh ấy rất nhớ chị, cũng rất yêu chị, yêu hơn tất cả những gì anh ấy có"

    "Chị cũng yêu anh ấy, tại sao lại chọn ở bên anh Long kia?"

    Minh Anh vừa nói vừa muốn khóc, cô nhóc biết chị mình sẽ không vô cớ chia tay, cũng biết chị với anh Phong của cô bé yêu đối phương cỡ nào. Chính vì biết tình yêu của họ, cô bé càng đau lòng, đau cho chị cô bé, cũng là không cam tâm cho tình yêu của họ.

    "Có những việc chị thật sự không thể nói, em đợi chị làm xong nếu có cơ hội sẽ nói cho em được không?"

    Trần Nam Tư cố ghìm cảm xúc để không bật khóc, tối đó cô nói chuyện với em gái tới đêm khuya, trước khi tắt cuộc gọi cô nghe thấy em gái khẽ nói..

    "Chị có thật sự hạnh phúc không?"

    * * *

    Có những thứ phải đánh đổi bằng hạnh phúc, cũng có thể bằng tính mạng nhưng nghĩ tới người quan trọng dường như cũng không phải không thể.

    Mùa hạ năm mười bảy tuổi gặp người, cùng trải qua mùa đông tay trong tay, những việc tưởng chừng như bình thường lại khóa lấy một đời của Trần Nam Tư.

    Một Trần Nam Tư yêu Lê Thanh Phong hết mình như cách anh yêu cô..
     
  2. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Nam Tư có một bí mật nhỏ ấy là quyển nhật kí đơn phương viết cho Lê Thanh Phong trong suốt ba năm xa cách. Mỗi ngày cứ khi nào rảnh cô lại viết gửi anh một bức thư..

    "20.11.20xx

    Ngày đầu tiên xa anh, em không nỡ.

    Thật sự muốn ôm lấy anh mãi không chia xa"

    "21.11.20xx

    Hôm nay lần đầu em nhập học, em vẫn chưa quen với nhịp sống ở đây.

    Nếu có anh ở đây thì tốt biết bao"

    * * *

    "26.12.20xx

    Hơn một tháng xa anh, em hơi quen với cuộc sống ở Anh rồi.

    Lê Thanh Phong, anh phải sống thật tốt đấy"

    "28.12.20xx

    Hôm nay Tình tiết truyện bắt em làm quen với Phạm Thế Long, em không muốn nhưng chỉ cần nghĩ anh sẽ được sống hạnh phúc em cũng rất vui"

    "1.1. 20xz

    Năm mới chúc anh luôn mạnh khỏe nhé người em yêu, Lê Thanh Phong."

    "4.2. 20xz

    Em chấp nhận lời đề nghị hẹn hò giả của Phạm Thế Long để anh ta có thể có thời gian theo đuổi vợ tương lai anh rồi kìa.

    Kì thật em không muốn để anh ở bên cô ấy, nhưng miễn anh sống hạnh phúc là đủ"

    * * *

    "28.9. 20xv

    Hai năm xa anh rồi, em muốn nói anh biết, dù em giả làm bạn gái Phạm Thế Long nhưng em và anh ta đều hiểu rõ mối quan hệ này.

    Anh yên tâm, em vẫn chỉ yêu mình anh, cũng chỉ thân mật với mình anh

    Một anh là đủ"

    "30.9. 20xz

    Em lại thấy tin tức về anh rồi, anh sống tốt rồi, tự lập nghiệp, chỉ ngốc là giữ mãi em trong lòng.

    Dù sao sau này anh sẽ quên hết về em thôi"

    * * *

    "22.11.20xb

    Năm thứ ba xa anh, hôm nay em về nước, vừa muốn gặp anh vừa không muốn gặp anh.

    Em sợ sẽ nhìn thấy anh ở bên Nguyễn Thảo Linh, chỉ là lỡ như, lỡ như anh rung động với cô ấy quên mất em thì sao.

    Em ích kỉ nốt bức thư này nhé anh.

    Sau này em cất nó lại, mong anh sau này tiền đồ tựa gấm, hạnh phúc an khang người em yêu.

    Lê Thanh Phong"

    * * *

    Quyển nhật kí đã để vào tận góc sâu trong két sắt phòng cô, giam giữ tình yêu đời này của Trần Nam Tư, tình đầu cũng là tình cuối.

    * * *

    Người duy nhất vô tình biết đến cuốn nhật kí này là bạn thân của cô, Mai Phương. Cô nàng nhớ rõ chủ nhật tuần trước khi đến chơi mừng Trần Nam Tư về nước, trong lúc uống say Mai Phương thấy cô vừa lẩm bẩm gì đó, vừa khóc chạy vào phòng mở cuốn nhật kí đó vừa đọc vừa khóc.

    Nước mắt cô thấm lên trang giấy đã ngả vàng theo năm tháng, vừa khóc vừa ôm cuốn nhật kí.

    Lúc này Mai Phương đã hơi tỉnh rượu, cô nàng đưa đưa bạn thân về phòng rồi quay lại thu dọn bãi chiến trường hai người vừa bày. Xong việc cô nàng mới nhớ ra quyển nhật kí kì lạ kia, như có thứ gì thôi thúc, lần đầu Mai Phương lén đọc nhật kí của người khác, còn là của bạn thân nhất.

    Sau khi đọc xong hốc mắt cô nàng cay xè, cô khẽ thốt ra vài câu chửi tục.

    "Mẹ kiếp, mày còn yêu thì nói, tại sao phải lẩn trốn thằng Phong chi"

    "Ai ép đâu mà mày lẩn tránh hả con dở này"

    "ahihi"

    Cũng may cô nàng chỉ đọc vài trang đầu với vài trang cuối, nếu không bí mật cô giữ kín sẽ bị bại lộ mất. Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến Mai Phương đau lòng, người bạn thân này cái gì cũng ôm hết về mình, tình cảm cũng vậy.

    * * *

    Cho tới sáng hôm sau khi Trần Nam Tư tỉnh dậy, cô chỉ thấy Mai Phương ngồi cạnh hốc mắt cô nàng đã đỏ ngàu nhìn cô chất vấn:

    "Mày còn yêu nó thì nói đi. Mắc đ*o gì phải dấu diếm viết vào nhật kí? Mới đọc có mấy dòng đầu với cuối tao thật sự muốn đập mày"

    Cô hoảng hốt giành lại cuốn nhật kí, chí ít đừng để bạn cô biết sự tình, cô không muốn người bạn thân nhất sẽ khó chịu.

    "Mày yên tâm, việc mày còn yêu thằng Phong tao sẽ giữ bí mật, tao hiểu mày có việc muốn dấu. Xin lỗi mày vì lỡ đọc mấy dòng đó, yên tâm tao đọc mới hai trang đầu và hai trang cuối thôi"

    Cuộc nói chuyện căng thẳng lại được hòa hoãn, cả hai chỉ nhìn nhau cười về độ ngốc của cô.

    Còn yêu mà chẳng thể nói, rốt cuộc đau thế nào cô chẳng thể nói.

    * * *

    Năm mười bảy tuổi lặng ngắm nhìn anh qua cửa sổ.

    Năm mười chín tuổi thích anh bằng tất cả trái tim em.

    Năm hai mươi tư tuổi, Trần Nam Tư yêu Lê Thanh Phong, yêu anh bằng cả sinh mạng..

    P/s: Mọi người có thể thích hoặc cmt cho tui có động lực viết tiếp bộ này được không? Pleaseee.. QAQ
     
  3. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt ba tháng sau khi Trần Nam Tư trở về Lê Thanh Phong vẫn cố tìm mọi cách xuất hiện trong cuộc đời cô bằng tất cả khả năng của anh.

    Anh không phải người cố chấp, nhất là người nói mình đã có người mới nhưng có lẽ cô là điều phá lệ duy nhất trong cuộc đời của anh. Chỉ đơn giản là anh yêu cô, chỉ cần làm bạn, ở bên nhìn cô hạnh phúc cũng được.

    * * *

    "Lê Thanh Phong, em với anh kết thúc từ ba năm trước rồi"

    Trần Nam Tư cầm cốc cà phê trong tay cố nói ra những lời trái lòng cô, mấy ngày nay cô rất đau lòng, đau tới muốn chết càng sớm để anh được sống tốt. Tình tiết truyện mấy đêm đều nhắc nhở cô đi đúng cốt truyện, nó nói lần thứ bảy này là cơ hội sống cuối cùng của anh, nếu anh không đi theo cốt truyện chính kết cục của anh sẽ chỉ có một.

    Bóp nát linh hồn, vĩnh viên biến mất khỏi vòng lặp, thế giới này cũng sụp đổ..

    "Trần Nam Tư, nếu em sống tốt anh sẽ không can thiệp, nhưng nhìn chồng sắp cưới theo đuổi trợ lý của anh, em không đau lòng sao?"

    Lê Thanh Phong đau lòng nhìn cô, người anh trân trọng từ năm mười bảy tới năm hai mươi tư không nỡ tổn thương lại bị người khác làm tổn thương. Anh không nỡ, dù không thể quay lại anh chỉ mong có thể làm bạn với cô, bảo vệ cô cả đời này.

    "Lê Thanh Phong, em và anh kết thúc rồi, anh không cần quan tâm tới cuộc sống của em đâu"

    Làm sao em có thể nói cho anh biết em yêu anh tới nhường nào đây anh, nhưng so với việc hạnh phúc bên anh, việc anh cùng gia đình sống hạnh phúc còn tốt hơn nhiều.

    "Ba năm trước là em đơn phương chia tay, anh chưa từng đồng ý. Nhưng nếu em đã muốn vậy thì chúng ta làm bạn được không em?"

    Lê Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt của anh vẫn kiên định như tình yêu anh dành cho cô. Chỉ là tình yêu ở hình hài bí mật hơn thì có gì anh không làm được?

    Nhưng lần này Trần Nam Tư không trả lời, cô chỉ đặt cốc cà phê xuống rồi tạm biệt anh, có những việc không thể mềm lòng nếu không cô sẽ không kìm lòng được mà lún sâu.

    Khi Trần Nam Tư vừa đứng dậy, cô cảm nhận bàn tay mình được ai nắm lấy, cô biết đó là anh. Nhưng cô vẫn không quay đầu, chỉ khẽ gỡ bàn tay anh nắm lấy tay mình rồi rời đi.

    Ngày đó cô rời khỏi quán cà phê anh hẹn gặp, khi bóng lưng cô khuất dần cô không biết người cô yêu lặng lẽ ngồi đó rơi nước mắt. Anh đau lòng, cũng lo mình đã làm gì không hợp lý, Lê Thanh Phong thấy bản thân thật sự rất thất bại, đến cô gái anh yêu mà anh cũng chẳng thể giữ lấy cô.

    Tình yêu đơn thuần tuổi mười bảy chẳng lẽ không thể có một cái kết viên mãn?

    * * *

    Vừa từ quán cà phê về tới, Trần Nam Tư liền thấy Phạm Thế Long ngồi trên ghế sofa nhà cô uống nước như nhà anh ta. Nhìn thấy cô về, anh ta khẽ ngước lên nhìn rồi bảo cô ngồi xuống có chuyện cần nói.

    "Trần Nam Tư, ngày kia bố mẹ tôi muốn gặp em, em chuẩn bị một chút đi"

    Trần Nam Tư khẽ ừ, cô chẳng quan tâm lắm, dù sao vốn không có cảm tình, vĩnh viễn cũng chẳng quan tâm việc của anh ta.

    "Tôi yêu Nguyễn Thảo Linh, em thật sự không để tâm một chút nào nhỉ?"

    Phạm Thế Long đưa mắt nhìn người con gái trước mặt, cô xinh đẹp, điềm tĩnh, năng lực làm việc rất tốt, với mọi người cũng rất tốt nhưng chỉ riêng với anh ta, cô luôn thờ ơ không quan tâm.

    "Phạm Thế Long, chúng ta là giúp nhau, anh cần tôi làm bình phong theo đuổi người anh yêu, tôi cần mối quan hệ hợp tác với công ty anh. Chúng ta là hợp tác, đừng nói chuyện như thể tôi với anh có quan hệ thật"

    Cô lạnh nhạt trả lời anh ta cho có lệ, cái tình tiết điên dồ như mấy cái tiểu thuyết ngôn tình ba xu này không ngờ cô phải đối diện. Đôi lúc Trần Nam Tư thật sự chỉ muốn chửi người tạo ra thế giới của cô.

    "Tôi biết, chỉ là tôi tò mò, tò mò nhất là biểu cảm của em khi nhìn thấy Lê Thanh Phong"

    Chưa kịp để anh ta bình phẩm gì về anh, cô đã nhanh chóng vả vào mặt anh ta. Cô không thích anh ta nhắc tới anh, cô biết một khi anh ta nhắc tới ai sẽ nhằm vào người đó mà nói xấu. Anh ta có thể nói ai cũng được, chỉ duy nhất người cô yêu là không thể, vĩnh viễn không ai được nói xấu về anh ấy.

    "Em điên à!"

    Phạm Thế Long gào lên định bắt lấy cổ tay Trần Nam Tư khi cô định vả anh ta thêm, tuy nhiên anh ta chỉ cảm thấy cổ tay mình đau thấu xương cùng khóe miệng khẽ nhếch lên của cô. Nụ cười này chỉ xuất hiện khi cô cực kì khó chịu.

    "Anh tốt nhất giữ cái miệng cho tốt. Tôi không tốt tính với loại người như anh nếu không phải vì lợi ích đâu. Cút sớm cho tôi yên"

    Chẳng để anh ta phản ứng cô đã nhấc anh ta ném ra ngoài cửa rồi tiện tay đổi ổ khóa cô dự phòng.

    Ba năm rời xa anh cùng gia đình tới Anh, để phòng bị cô vừa học ở trường, đi làm thêm, những lúc rảnh sẽ tranh thủ đi tập karate còn lấy được đai đen, với cô lúc này một Phạm Thế Long chẳng đáng là gì.

    "Mật khẩu nhà em là sinh nhật anh, nếu anh biết thì thật tốt nhỉ anh"

    Cô khẽ nói thầm trong lòng, bí mật nhỏ này hãy để cô ích kỉ giữ lấy cho riêng mình đi..

    * * *

    Tuổi mười bảy là mùa hạ có anh, em không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.

    Hai mươi mốt tuổi, lần đầu đến nơi xa có chút không quen, không có dáng vẻ tấp nập của Hà Thành, không có người em yêu đợi em mỗi ngày trở về.

    Em bắt buộc phải tự mình mạnh mẽ, ít nhất sẽ không để anh biết em nhớ anh ra sao..
     
    Dương dương minh likes this.
  4. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt ba tháng sau khi Trần Nam Tư trở về Lê Thanh Phong vẫn cố tìm mọi cách xuất hiện trong cuộc đời cô bằng tất cả khả năng của anh.

    Anh không phải người cố chấp, nhất là người nói mình đã có người mới nhưng có lẽ cô là điều phá lệ duy nhất trong cuộc đời của anh. Chỉ đơn giản là anh yêu cô, chỉ cần làm bạn, ở bên nhìn cô hạnh phúc cũng được.

    * * *

    "Lê Thanh Phong, em với anh kết thúc từ ba năm trước rồi"

    Trần Nam Tư cầm cốc cà phê trong tay cố nói ra những lời trái lòng cô, mấy ngày nay cô rất đau lòng, đau tới muốn chết càng sớm để anh được sống tốt. Tình tiết truyện mấy đêm đều nhắc nhở cô đi đúng cốt truyện, nó nói lần thứ bảy này là cơ hội sống cuối cùng của anh, nếu anh không đi theo cốt truyện chính kết cục của anh sẽ chỉ có một.

    Bóp nát linh hồn, vĩnh viên biến mất khỏi vòng lặp, thế giới này cũng sụp đổ..

    "Trần Nam Tư, nếu em sống tốt anh sẽ không can thiệp, nhưng nhìn chồng sắp cưới theo đuổi trợ lý của anh, em không đau lòng sao?"

    Lê Thanh Phong đau lòng nhìn cô, người anh trân trọng từ năm mười bảy tới năm hai mươi tư không nỡ tổn thương lại bị người khác làm tổn thương. Anh không nỡ, dù không thể quay lại anh chỉ mong có thể làm bạn với cô, bảo vệ cô cả đời này.

    "Lê Thanh Phong, em và anh kết thúc rồi, anh không cần quan tâm tới cuộc sống của em đâu"

    Làm sao em có thể nói cho anh biết em yêu anh tới nhường nào đây anh, nhưng so với việc hạnh phúc bên anh, việc anh cùng gia đình sống hạnh phúc còn tốt hơn nhiều.

    "Ba năm trước là em đơn phương chia tay, anh chưa từng đồng ý. Nhưng nếu em đã muốn vậy thì chúng ta làm bạn được không em?"

    Lê Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt của anh vẫn kiên định như tình yêu anh dành cho cô. Chỉ là tình yêu ở hình hài bí mật hơn thì có gì anh không làm được?

    Nhưng lần này Trần Nam Tư không trả lời, cô chỉ đặt cốc cà phê xuống rồi tạm biệt anh, có những việc không thể mềm lòng nếu không cô sẽ không kìm lòng được mà lún sâu.

    Khi Trần Nam Tư vừa đứng dậy, cô cảm nhận bàn tay mình được ai nắm lấy, cô biết đó là anh. Nhưng cô vẫn không quay đầu, chỉ khẽ gỡ bàn tay anh nắm lấy tay mình rồi rời đi.

    Ngày đó cô rời khỏi quán cà phê anh hẹn gặp, khi bóng lưng cô khuất dần cô không biết người cô yêu lặng lẽ ngồi đó rơi nước mắt. Anh đau lòng, cũng lo mình đã làm gì không hợp lý, Lê Thanh Phong thấy bản thân thật sự rất thất bại, đến cô gái anh yêu mà anh cũng chẳng thể giữ lấy cô.

    Tình yêu đơn thuần tuổi mười bảy chẳng lẽ không thể có một cái kết viên mãn?

    * * *

    Vừa từ quán cà phê về tới, Trần Nam Tư liền thấy Phạm Thế Long ngồi trên ghế sofa nhà cô uống nước như nhà anh ta. Nhìn thấy cô về, anh ta khẽ ngước lên nhìn rồi bảo cô ngồi xuống có chuyện cần nói.

    "Trần Nam Tư, ngày kia bố mẹ tôi muốn gặp em, em chuẩn bị một chút đi"

    Trần Nam Tư khẽ ừ, cô chẳng quan tâm lắm, dù sao vốn không có cảm tình, vĩnh viễn cũng chẳng quan tâm việc của anh ta.

    "Tôi yêu Nguyễn Thảo Linh, em thật sự không để tâm một chút nào nhỉ?"

    Phạm Thế Long đưa mắt nhìn người con gái trước mặt, cô xinh đẹp, điềm tĩnh, năng lực làm việc rất tốt, với mọi người cũng rất tốt nhưng chỉ riêng với anh ta, cô luôn thờ ơ không quan tâm.

    "Phạm Thế Long, chúng ta là giúp nhau, anh cần tôi làm bình phong theo đuổi người anh yêu, tôi cần mối quan hệ hợp tác với công ty anh. Chúng ta là hợp tác, đừng nói chuyện như thể tôi với anh có quan hệ thật"

    Cô lạnh nhạt trả lời anh ta cho có lệ, cái tình tiết điên dồ như mấy cái tiểu thuyết ngôn tình ba xu này không ngờ cô phải đối diện. Đôi lúc Trần Nam Tư thật sự chỉ muốn chửi người tạo ra thế giới của cô.

    "Tôi biết, chỉ là tôi tò mò, tò mò nhất là biểu cảm của em khi nhìn thấy Lê Thanh Phong"

    Chưa kịp để anh ta bình phẩm gì về anh, cô đã nhanh chóng vả vào mặt anh ta. Cô không thích anh ta nhắc tới anh, cô biết một khi anh ta nhắc tới ai sẽ nhằm vào người đó mà nói xấu. Anh ta có thể nói ai cũng được, chỉ duy nhất người cô yêu là không thể, vĩnh viễn không ai được nói xấu về anh ấy.

    "Em điên à!"

    Phạm Thế Long gào lên định bắt lấy cổ tay Trần Nam Tư khi cô định vả anh ta thêm, tuy nhiên anh ta chỉ cảm thấy cổ tay mình đau thấu xương cùng khóe miệng khẽ nhếch lên của cô. Nụ cười này chỉ xuất hiện khi cô cực kì khó chịu.

    "Anh tốt nhất giữ cái miệng cho tốt. Tôi không tốt tính với loại người như anh nếu không phải vì lợi ích đâu. Cút sớm cho tôi yên"

    Chẳng để anh ta phản ứng cô đã nhấc anh ta ném ra ngoài cửa rồi tiện tay đổi ổ khóa cô dự phòng.

    Ba năm rời xa anh cùng gia đình tới Anh, để phòng bị cô vừa học ở trường, đi làm thêm, những lúc rảnh sẽ tranh thủ đi tập karate còn lấy được đai đen, với cô lúc này một Phạm Thế Long chẳng đáng là gì.

    "Mật khẩu nhà em là sinh nhật anh, nếu anh biết thì thật tốt nhỉ anh"

    Cô khẽ nói thầm trong lòng, bí mật nhỏ này hãy để cô ích kỉ giữ lấy cho riêng mình đi..

    * * *

    Tuổi mười bảy là mùa hạ có anh, em không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.

    Hai mươi mốt tuổi, lần đầu đến nơi xa có chút không quen, không có dáng vẻ tấp nập của Hà Thành, không có người em yêu đợi em mỗi ngày trở về.

    Em bắt buộc phải tự mình mạnh mẽ, ít nhất sẽ không để anh biết em nhớ anh ra sao..
     
    Dương dương minh likes this.
    Last edited: Oct 8, 2024
  5. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn giờ sáng, tại căn hộ của Lê Thanh Phong..

    Anh vẫn chưa ngủ, lại một ngày anh đem mình vùi đầu vào công việc của công ty để không nghĩ tới người anh yêu.

    Trần Nam Tư, cái tên anh khắc lên tim, dù đau lòng mỗi khi nhớ đến anh vẫn không muốn quên đi cô..

    Vẻ mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh, anh không còn dáng vẻ vô tư của thiếu thời mà thay vào đó là một người cuồng công việc. Trong mắt nhân viên anh là vị giám đốc tuổi trẻ tài cao, ngoại hình đẹp nhưng chỉ duy nhất là quá khắt khe trong công việc.

    Nhân viên nói anh là vị giám đốc độc miệng đáng sợ, họ nói lén sau lưng anh, hẳn người như anh khi yêu sẽ thay đổi, trở nên dịu dàng thôi. Mỗi lần nghe thấy anh đều cười khổ, anh không những dịu dàng, mà còn nguyện trao tất cả cho cô, cho cô thấy mặt yếu đuối nhất của mình, nhưng cô bỏ anh đi không một lời tạm biệt.

    Ngày cô đi ba năm trước, Trần Nam Tư chỉ nhắn cho anh một câu "Em sẽ đi du học ở Anh, em nghĩ mình không thể yêu xa, mình dừng lại nhé anh".

    Cô không chặn, không hủy kết bạn với anh, nhưng cho dù cố gắng thế nào cô cũng không một lần hồi đáp anh.

    Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Lê Thanh Phong cảm thấy thế giới của anh như sụp đổ, anh đã từng muốn từ bỏ nhưng nghĩ tới việc biết đâu khi anh tốt hơn cô ấy sẽ nhìn thấy anh thì sao?

    Chỉ một suy nghĩ ấy, ba tháng sau khi cô đi anh xin tiền bố mẹ thành lập công ty giải trí, cô và anh cùng ngành, liệu một ngày nào đó anh tỏa sáng cô sẽ thấy được anh chăng?

    Một năm đầu công ty khó khăn tới mấy Lê Thanh Phong vẫn cố chống cự, anh không thích uống rượu nhưng phải tập quen uống trong những buổi xã giao. Anh không có thói quen nói chuyện cúi đầu trước người khác nhưng anh lại nhẫn nhịn, cố gắng kí từng bản hợp đồng, cố gắng lấy lòng đối tác đưa công ty ổn định.

    Năm thứ hai công ty dần hồi vốn, anh trả lại tiền mượn của bố mẹ, một mình cố gắng gây dựng công ty. Một năm tiếp theo anh làm được, tên tuổi anh dần được mọi người biết đến như "tuổi trẻ tài cao", "cậu ấm tự gây dựng sự nghiệp"..

    Rất nhiều câu nói khen ngợi anh nhưng người anh muốn gặp lại không thấy, họ không biết mỗi đêm kiệt sức anh sẽ nhớ đến cô làm động lực. Họ nói anh cương trực, kiên quyết trong công việc, lại không biết mỗi khi nhớ tới ba tiếng Trần Nam Tư lại khiến anh bất lực mà bật khóc.

    Vĩnh viễn không ai biết anh yêu cô rất nhiều, cũng đã từng lén đi gặp nhìn cô từ xa trong ba năm ấy. Nhưng nhìn cô ở bên Phạm Thế Long anh chỉ biết buông tay rời đi, anh mong một ngày nào đó nếu cô mệt vẫn còn có anh ở phía sau đợi cô. Lại một mùa đông nữa không có cô ở bên..

    Câu nói một đời yêu mình cô tuổi mười bảy anh làm được, sau này cũng sẽ mãi làm được..

    * * *

    "Chị Nam Tư, chị có hàng nhận này"

    Cô bé hàng xóm vừa sáng sớm chạy về phía Trần Nam Tư gọi với theo khi cô đang bấm cửa thang máy. Cô bé ôm bó hoa to hơn mình chạy lon ton về phía cô, hớt hải nói:

    "Chị ơi có anh nhờ em đưa cho chị nè"

    Vừa nói cô bé vừa nhét bó hoa vào tay cô rồi chạy nhanh về nhà không để cô phản ứng.

    Nhìn bó hoa trong tay, hoa hướng dương, chỉ cần nhìn Trần Nam Tư biết người tặng nó là Lê Thanh Phong. Chỉ có người này mới vụng về gói bó hoa hướng dương cô thích như vậy, loài hoa cô thích nhất ngoài gia đình chỉ có mình anh biết..

    "Chúc em buổi sáng vui vẻ nhé. Anh chỉ muốn nói với em, nếu Phạm Thế Long lăng nhăng bên ngoài nữa thì tìm anh xử lí cậu ta, chúng ta ít nhất cũng có thể tính là bạn mà nhỉ?"

    Nhìn lá thư kẹp trong bó hoa, Trần Nam Tư khẽ bật cười, lại vừa muốn khóc. Anh ngốc thật, vụng về tự tay gói hoa, nhưng nét chữ nắn nót vầy lại hòa hợp đến lạ như hai người họ tuy nhiều điều trái ngược nhưng vẫn không thể dứt khỏi nhau.

    "Ngốc chết đi được"

    * * *

    Trần Nam Tư cầm bó hoa cùng tới công ty rồi để ở một góc trong phòng làm việc của cô, sau đó cô mới từ từ ngồi xuống làm việc.

    Trong ba năm anh nỗ lực, cô cũng đem hết sức mình đuổi theo anh. Cô cũng giống anh cùng bạn bè khởi nghiệp, tuy công ty cô không bằng anh nhưng cũng đủ để lại tài sản cho bố mẹ cùng em gái cô về sau.

    Một nơi xa những góc khuất anh không biết cô khẽ vẽ nên hình bóng anh, từng bước đi phía sau anh, vừa sợ anh nhìn thấy vừa sợ mãi lún sâu vào tình cảm dành cho anh..

    "Trần Nam Tư, không hoàn thành cốt truyện Lê Thanh Phong sẽ vĩnh viễn biến mất"

    Tiếng của Tình tiết truyện lại vang lên trong đầu cô, nó cảnh tỉnh cô không được đi lệch quỹ đạo, đây là cơ hội cuối cùng, nhất định không cho phép nhân vật nào đi sai!

    "Cô lo nghĩ? Đằng nào sau khi cô kết thúc cốt truyện của cô, ta sẽ xóa hết kí ức của Lê Thanh Phong về cô, lo mà làm cho cẩn thận"

    Trần Nam Tư khẽ nhói lòng, cô căm ghét, muốn đập nát cái Tình tiết truyện ngu xuẩn này nhưng không thể, ít nhất là vì những người cô yêu. Cô cũng không yếu thế mà nói kháy lại Tình tiết truyện kia.

    "Tao tự biết, tốt nhất lo mà yên phận làm việc của mày, đừng xuất hiện khi tao không cần mày nhắc"

    Cô không còn để Tình tiết truyện làm lung lay suy nghĩ mình như ba năm trước, dù sao nó suốt ngày lải nhải cô cũng phải tìm cách chặn họng nó mà thôi.

    * * *

    Ở nơi người không hay, khẽ vẽ nên bức tranh tình yêu dành cho người treo ở đầu trái tim.

    Đời này vĩnh viễn yêu một mình người..
     
    Dương dương minh likes this.
  6. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nghĩ gì đấy, lát diễn cho tròn vai vào"

    Phạm Thế Long khẽ ghì tay cô đang khoác tay anh ta, hắng giọng hỏi. Trần Nam Tư nhìn anh ta, cô lười trả lời, chỉ ậm ừ.

    "Sao anh bảo gặp mặt bình thường?"

    "Cô cũng đâu tôi phải gặp ở đâu đâu?"

    Anh ta tùy tiện trả lời cô không để ý sắc mặt khó chịu của cô, nhịn, cô phải nhịn vì sự nghiệp.

    "Nhưng nhất thiết phải ở tiệc liên hoan của mấy công ty truyền thông ở Hà Nội như này? Anh không sợ người anh theo đuổi khó chịu à?"

    Trần Nam Tư đầy thắc mắc với việc này, vốn dĩ cô tưởng chỉ diễn kịch qua loa trước mặt bố mẹ Phạm Thế Long nhưng anh ta lại dẫn cô tới bữa tiệc này. Việc này khác nào công khai cho mọi người biết mối quan hệ bọn họ?

    "Đấy là mục đích của tôi mà, cô ấy ghen biết đâu sẽ để ý đến tôi?"

    Mẹ kiếp, Trần Nam Tư chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có ngày thành món đồ thử thách tình yêu của nữ chính và nam phụ. Có ai nói cho cô rốt cuộc cô làm đúng theo cốt truyện nhưng sao nữ chính Nguyễn Thảo Linh ngày càng mập mờ với Phạm Thế Long chứ không phải Lê Thanh Phong đi?

    Rõ ràng cô ấy đã trở thành trợ lí, tiếp xúc thân cận với anh mà sao anh không ở bên cô ấy?

    "Tiền công 3% cổ phần công ty anh sau khi kết hôn"

    Trần Nam Tư quay qua nói thẳng thắn vấn đề hợp tác của cả hai, vốn dĩ bố mẹ anh ta ưng cô con nhà tri thức, đúng hình tượng con dâu nên anh ta cần cô hợp tác đổi lại là vấn đề hợp tác giữa công ty cô và công ty nhà Phạm Thế Long.

    "Được, miễn cô diễn đạt, hôm nay Thảo Linh với Lê Thanh Phong cùng xuất hiện đấy"

    Cô gật đầu đáp, dù sao bọn họ hẹn hò giả, sau nửa năm kết hôn giả sẽ ly hôn với lý do cô ngoại tình để tác hợp cho anh ta và nữ chính. Cô chỉ ngán ngẩm với kiểu si tình này, dù sao anh ta cũng có đến được với Nguyễn Thảo Linh đâu mà tác giả cho anh ta ảo tưởng lắm thế.

    * * *

    "Giám đốc Phong, để tôi giới thiệu qua với anh nhé. Đây là vợ sắp cưới của tôi, Trần Nam Tư, tháng sau chúng tôi kết hôn anh nhớ tới nhé"

    Công ty của anh có hợp tác với Phạm Thế Long nên khi vừa vào cả hai đã bắt chuyện, trước lúc về anh ta vui vẻ mời anh ta cùng mấy mối hợp tác đến dự hôn lễ của anh ta mấy tháng sau.

    Nhưng Phạm Thế Long không nhìn thấy sắc mặt Lê Thanh Phong ngày một tái nhợt dần, anh ta không biết thế giới của anh sắp bị anh ta đem đi. Người anh yêu nhất cuối cùng lại chẳng thể ở bên cạnh mãi về sau..

    Trần Nam Tư đối diện cố tỏ ra không sao cười nói khoác tay Phạm Thế Long, cô biết ngày này sẽ sớm đến, chí ít cô nguyện đối mặt với việc ấy, nhưng cô không nỡ nhìn Lê Thanh Phong đau lòng. Cô chưa từng muốn anh tổn thương nhưng tổn thương của anh từ đầu tới cuối đều do cô tạo ra.

    Là số phận trêu đùa với tình cảm của hai người họ chăng?

    * * *

    Tới lúc về Phạm Thế Long chạy theo Nguyễn Thảo Linh, bỏ lại cô đứng lại mệt mỏi đợi xe về cô mới rũ bỏ vai diễn kia.

    Trần Nam Tư đứng ở ngõ sau nhà hàng đợi xe, khóe mắt cô đã cay cay, cô không nên xa cách anh như vậy, cô chưa từng muốn điều đó xảy ra. Yêu một người quá nhiều khiến tâm trí cô như bị gặm nhấm đau hơn vạn lần nỗi đau cô dành cho anh.

    "Trần Nam Tư.."

    Bàn tay quen thuộc đưa cô chiếc khăn tay, cô khẽ thất thần trong giây lát.

    Chiếc khăn tay này..

    Chiếc khăn tay này là khăn tay cô học lén youtube thêu cho anh năm đầu họ bên nhau, lúc đó cô nói đưa nó cho anh, tuy không đẹp nhưng chính là cái duy nhất trên đời, có một không hai đó. Cô còn nói..

    "Chiếc khăn tay này đưa cho anh, từ nay anh là người em yêu duy nhất"

    "Nhưng em lại thất hứa rồi, em lại bỏ anh lại nữa.."

    Khóe mắt Lê Thanh Phong trong góc tối có ánh đèn đường len lỏi, cô thấy anh lặng lẽ rơi nước mắt. Lần thứ ba anh rơi nước mắt, đều là vì cô..

    "Em xin lỗi.. Chúng ta.. buông bỏ nhé anh"

    Trần Nam Tư thấy giọng cô run run, cô phải nói gì đây? Chẳng lẽ cô có cơ hội nói với anh cô rất yêu anh? Nói anh nghe cô làm thế vì anh?

    Cô chính là không thể nói, như sáu lần trước anh đều lặng lẽ vì cô mà.. Chưa một lần anh nói, anh giống như cô, chỉ mong đối phương một đời hạnh phúc.

    "Em nói bỏ là được sao Trần Nam Tư"

    "Em trả lại cho anh năm năm nay được không?"

    "Trả lại cho anh tình đầu năm mười bảy tuổi?"

    "Trả anh nụ cười của em năm ấy?"

    "Trả lại tình yêu cả đời dành cho mình em được không?"

    Nói xong anh lại tự cười, anh biết điều này là không thể, chỉ là anh muốn nói cô biết anh yêu cô, ít nhất cô ngoảnh lại vẫn có anh đằng sau chắn gió cho cô được không?

    "Trần Nam Tư, em không thể trả anh. Vậy chi bằng em cắt đứt mọi suy nghĩ viển vông của anh đi em?"

    "Anh muốn cách nào buông bỏ được?"

    Trần Nam Tư nuốt ngược nước mắt vào trong, kìm lãi tiếng nấc nghẹn ngào cố tỏ ra mệt mỏi mà hỏi anh. Như muốn nói với anh tình yêu cô không còn đặt nơi anh nữa.

    "Chúng ta ít nhất có thể làm bạn, hôn lễ của em để anh làm phù rể. Ít nhất chứng kiễn khoảnh khắc hạnh phúc của em đời này anh sẽ hết hi vọng"

    Lời này nói ra nhẹ bẫng, tình cảm năm mười bảy tới năm hai mươi tư tuổi nào dễ buông bỏ được đây?

    Cơn gió nhẹ thổi qua nơi góc phố như che đi những tiếng nghẹn ngào trong tim hai người, chỉ để lại lời rõ nhất cô đáp anh.

    "Được"

    * * *

    Tình yêu năm mười như viên kẹo bạc hà nhỏ.

    Trong kẹo có cay, có ngọt cũng có vị mát lạnh thấu tâm can.

    Mười bảy tuổi tay trong tay nhưng chẳng thể nắm tay người một đời một kiếp trọn vẹn..
     
    Dương dương minh likes this.
  7. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 15


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời khắc này dường như thời gian quay ngược lại những năm đại học của cả hai, giống những ngày anh cùng cô đi ăn ở quán lẩu lần đầu hẹn hò. Chỉ là khác trước, lần này là sự im lặng tới lạ, không còn dáng vẻ ở cạnh luôn nói cười khi xưa.

    "Anh biết em quyết định kết hôn với Phạm Thế Long vì hợp tác, anh cũng biết em làm vậy để che mắt giúp anh ta"

    Lê Thanh Phong mở lời trước, kì thực anh muốn nói cô biết đừng giấu anh gì được không, anh cũng luôn dõi theo cô sao có thể không phát hiện điều lạ chứ?

    "Đúng, nhưng chúng ta không thể quay lại được"

    Trần Nam Tư cúi đầu đáp, lựa chọn không thể thay đổi dù cho tình cảm cô dành cho anh có nhiều tới đâu cũng chẳng thể. Yêu một người dường như cả sinh mạng cô đều rút cạn đem trao người đó.

    "Ít nhất em đồng ý vẫn là bạn với anh"

    Là bạn..

    Lời này cô tất nhiên giữ lời, cho cô một lần ích kỉ, một lần đem anh trở lại bên mình, ít nhất cho cô có kí ức đẹp nhất bên anh.

    * * *

    Tối đó về tới nhà Lê Thanh Phong lần đầu cảm thấy như mấy hết sức lực, lần đầu anh muốn để bản thân ngủ một giấc bình tĩnh sau ba năm nay nhưng nằm xuống giường anh lại mất ngủ.

    Rốt cuộc anh nên vui vì ít nhất có thể làm bạn, có thể nhìn thấy cô gả cho người ta. Hay nên buồn vì người anh yêu không thể ở bên?

    Lê Thanh Phong không rõ, anh biết bản thân còn yêu cô rất nhiều, yêu tới mức hèn mọn chỉ mong có cơ hội ở bên cô.

    Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, những giọt mưa nặng nề rơi như nỗi lòng nặng trĩu của anh lúc này, anh sẽ cố buông bỏ trong thời gian một tháng cuối cùng làm bạn của cô.

    * * *

    "Trần Nam Tư, cô đi trái cốt truyện"

    Tình tiết truyện liên tục nhắc cô về sự tồn tại của thế giới này suốt từ lúc cô lên xe về nhưng cô lơ nó đi. Một tháng cuối cùng cô muốn sống cho bản thân mình.

    Trần Nam Tư lặng lẽ nhìn mà hình tin nhắn của anh và cô, lướt từng chút một, cẩn thận trân trọng phần kí ức này. Điều duy nhất cô muốn chỉ là khi cô ra đi, kí ức của họ vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cô, dù anh không còn nhớ đi chăng nữa.

    "Cô luyến tiếc tới mức khóc thì có thể thay đổi? Kể cả cô muốn thay đổi ta cũng sẽ tìm mọi cách khiến cốt truyện phải vận hành đúng"

    Tình tiết truyện thờ ơ nói, trong đó dường như có sự giận dữ của nó khi nhân vật nó cai trị lại không nghe theo sự sắp đặt của nó. Nhưng khoảnh khắc nó nói, cô mới biết bản thân khóc, lại một đêm cô khóc nhớ anh.

    Như nhớ ra điều gì, cô đứng dậy khỏi giường chạy ra chỗ két sắt lấy quyển nhật kí cùng quà anh tặng khi họ bên nhau. Cô khẽ cầm chiếc bút viết lên bức thư đơn phương lần thứ bao nhiêu chính cô cũng không nhớ rõ.

    "Ngày 6/11/20xb,

    Hôm nay đồng ý làm bạn với anh, kì thật em không muốn, có thể trở về như trước không?

    Không có khả năng đâu nhỉ?

    Vì so với việc không bên anh, em càng sợ anh biến mất hơn ngàn vạn lần anh à.

    Em nhớ anh, yêu anh.

    Chúng ta làm bạn nhé anh, quay lại những năm tháng bạn bè là đủ với em một tháng cuối cùng này"

    * * *

    Viết xong dòng cuối Trần Nam Tư không kịp được mà bật khóc, cô chỉ còn một tháng cuối cùng..

    Cô cầm chiếc khăn anh đan năm ấy bên cạnh cuốn nhật kí ra ôm, lại một đêm cô khóc nấc vì nhớ anh. Kì thực cô một lần nữa muốn chửi tác giả tạo ra thế giới này, tại sao lại tạo ra cái cốt truyện phi logic như vậy? Phạm Thế Long si tình nữ chính sao còn lấy cô, còn để cô làm bia đỡ đạn, tại sao cô lại phải chết vì cái tình yêu vớ vẩn của anh ta?

    Nhân vật phụ được viết trong sách như cô chẳng lẽ không thể có cảm xúc của mình sao?

    * * *

    "Chị Nam Tư, mắt chị sao vậy?"

    Ngày hôm sau cô nghỉ một ngày về thăm bố mẹ, vừa bước vào cửa nhà em gái cô đã chạy ra ôm lấy cô vừa để ý tới đôi mắt hơi sưng của cô.

    "Chị không sao, chắc do thức đêm làm việc nhiều quá"

    Trần Nam Tư khẽ nói gạt đi nghi ngờ của mọi người, cô muốn vui vẻ nốt thời gian này ở bên người thân, người cô trân trọng nhất.

    "Con gái lớn rồi bố mẹ không nói nhưng con phải biết lo cho sức khỏe chứ"

    Bữa ăn trưa mẹ cô vừa ăn vừa trách cứ cô, con gái của bà dường như càng lớn càng nhiều tâm sự.

    "Nhưng sao thằng Long không về với con? Chả phải bảo sẽ kết hôn tháng sau mà sao chưa về"

    Nhắc tới anh ta Trần Nam Tư hơi khó chịu, anh ta thì có gì ngoài việc mù quáng theo đuổi người anh ta thích chứ?

    "Anh ấy bảo chiều sẽ qua đó mẹ, nay anh ấy có cuộc họp không kịp về với con"

    Cô thản nhiên đáp như không nhưng từng cử chỉ sao qua được mắt mẹ cô, bà khẽ thở dài không nói gì nữa, bữa cơm gia đình lại yên bình diễn ra.

    * * *

    "Con bé Nam Tư này không chịu nói gì làm tôi đau lòng quá ông ơi"

    Mẹ cô khẽ dựa vào lòng chồng trong đêm thở dài than thở.

    "Con gái lớn cái gì cũng tốt, nhưng con bé cứ một mình chịu đựng không để tôi với ông lo lắng"

    "Học tập tự áp lực để bố mẹ không lo"

    "Đi làm cố gắng làm từng chút đưa tiền cho tôi với ông"

    "Tôi biết con bé không thích thằng Long, con gái tôi sao tôi không hiểu đây? Nhưng tôi không hiểu sao nó lại đồng ý lấy, ở bên thằng nhóc đấy?"

    Bố cô vừa ôm bà vừa an ủi, ông cũng biết điều đó nhưng ông cũng chẳng thể lí giải.

    "Con lớn rồi, bà để nó tự quyết định đi, tính con bé bà biết mà, sao nó để cho chúng ta can ngăn được"

    Ông khẽ thở dài, mấy nay trong lòng ông dường như có phần bất an khi nghĩ tới cô con gái lớn nhưng đó là gì chính ông cũng không biết, cũng không có can đảm nó ra với vợ.

    "Thôi tùy nó, dù nó quyết định thế nào, dù tôi với bà có bị sao cũng sẽ luôn ở bên con không để nó tổn thương"

    Lời này bố cô nói ra lại không ngờ sự việc thật sự chẳng thể quay lại, con gái họ cũng chẳng thể quay lại được nữa..

    * * *

    Bên phòng bên, trong lúc Trần Nam Tư ngủ say, Minh Anh khẽ ôm lấy chị gái, cô bé có linh cảm gì đó không lành.

    "Chị ơi, chị không thích thì đừng kết hôn"

    "Chị ở bên anh Phong không được sao chị"

    "Rõ ràng chị rất yêu anh ấy mà"

    Cô bé tuy không biết rõ tình yêu nhưng bé biết duy nhất một điều chị gái bé rất yêu mối tình đầu của chị ấy. Cô bé cũng biết Lê Thanh Phong rất yêu chị mình nhưng tại sao họ lại không thể đến với nhau?

    * * *

    Có những chuyện em chỉ dám đem giấu trong lòng, giấu anh cùng mùa hạ năm mười bảy, giấu anh cùng mùa đông năm mười chín tuổi.

    Có thể cho em một ước nguyện nhìn thấy anh sống tốt, hạnh phúc mãi về sau dù anh quên em cũng đủ để em mãn nguyện..
     
  8. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 16



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này, cuối tuần này cùng tao đi chọn váy cưới nhé"

    Trần Nam Tư nhắn tin trong nhóm chat bốn người của cô, Lê Thanh Phong, Trần Trung và Mai Phương.

    Một tháng nay cô quyết tâm làm bạn cho anh hết hi vọng, bắt đầu những hành động như hồi cả hai chỉ còn là bạn bè. Trở lại ngày xưa của bốn đứa trẻ vô tư năm ấy.

    "Mày định đặt ở tiệm nào?"

    Cả hai người kia rep lại, chỉ có Lê Thanh Phong tim tin nhắn cô chầm chậm nhắn lại chữ "Cuối tuần nhớ gọi cả tao".

    Một tháng này xưng hô của họ thậm chí đã quay lại khi còn là những người bạn thân nhất. Chỉ là bạn.

    Kì thật cô không biết anh có gắng thế nào để gõ dòng ấy, anh chỉ cảm thấy tiếc nuối, anh không biết rốt cuộc họ đã sai ở đâu để đi tới bước hiện tại. Một tháng nay anh luôn thơ thẩn mà nghĩ, chẳng lẽ mối tình đầu năm mười bảy tuổi như người ta nói không thể cùng nhau đi tới cuối chăng?

    Anh không biết bản thân cuối tuần này khi nhìn cô trong bộ váy cưới sẽ có cảm giác ra sao đây, cô ấy năm hai mươi lăm tuổi xinh đẹp trong bộ váy cưới họ từng nghĩ về năm tháng tuổi trẻ. Nhưng chú rể của cuộc đời cô lại không còn là anh trong lời họ những năm tháng trước, cảm xúc này nên làm gì đây?

    * * *

    "Ê, tao mặc bộ này ổn không tụi mày"

    Trần Nam Tư kéo rèm bước ra khỏi phòng thử đồ hỏi bốn người, ánh mắt anh vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cô. Cô ấy chầm chậm không còn là dáng vẻ ngây ngô của tuổi thiếu niên, người anh trao cả tâm can giờ đây xinh đẹp trưởng thành trong bộ váy cưới như chú hồ ly nhỏ thu hút ánh nhìn mọi người.

    "Cũng được, tao nhìn mày bao năm thấy bộ này đẹp nhất với mày đấy"

    Mai Phương cùng Trần Trung lên tiếng tiện thể giơ ngón like về phía cô, trong đầu cô lúc này chỉ duy nhất một ý nghĩ "Đẹp nhưng không phù hợp với mình". Trái tim chú rể và cô dâu không hướng về nhau sao gọi là đẹp đây?

    "Em mặc gì cũng đẹp lắm vợ à"

    Phạm Thế Long nhìn lướt qua cô vừa cười nói, cô chỉ thấy sự giả tạo tới cùng cực. Tại sao ai lại viết ra người như hắn ta? Yêu nữ chính nhưng vẫn kết hôn nữ phụ rồi lén lút sau lưng tán tỉnh nữ chính? Văn này ba xu còn chả đáng, cổ xúy cho tam quan lệch lạc à?

    Nhưng vì mục tiêu cuối cùng cô vẫn phải gạt qua nghe theo Tình tiết truyện mà diễn tiếp phần đặc sắc này.

    Trần Nam Tư quay lại cười tươi nhìn anh ta tiến tới ôm eo vừa đùa tình cảm ngại ngùng liếc nhìn Phạm Thế Long khẽ nói ẩn ý.

    "Anh thật là.. Ngại chết em"

    Cô chỉ muốn lúc này ói một tràng, diễn cái vở này nghĩ đã thấy sợ, cho dù một người hiền lành như cô cũng phải phản kháng cái cốt truyện thần kinh này.

    Trong lúc màn kịch này diễn ra, cô không biết Lê Thanh Phong ngồi đó đã khen cô rất nhiều, đau cũng rất nhiều. Anh chỉ đành nhịn vào lòng, chí ít cô ấy hạnh phúc, anh làm bạn bảo vệ cô cả đời là được, vĩnh viễn làm người hộ vệ chung thành nhất của cô mọi lúc..

    * * *

    "Ba mươi phút nữa công ty tôi có cuộc họp, nhờ mọi người đưa vợ tôi về với nhé"

    Vừa ra khỏi tiệm váy cưới Phạm Thế Long liền kiếm cớ bỏ đi trước, cô chỉ biết giả bộ vâng dạ rồi trong lòng thằm chửi tám đời nhà tên tra nam ăn không ngồi rồi đi tán tỉnh nữ chính chứ làm được việc mẹ gì đâu này.

    "Để tao đưa con nhỏ về cho, tụi mày về trước đi"

    Mai Phương kéo tay Trần Nam Tư rồi cầm chìa khóa xe vẫy tay hai người còn lại, cho tới khi bỏ đi thật xa hai người kia cô nàng mới quay lại nghiêm túc hỏi cô.

    "Thằng Phong vẫn còn rất yêu mày. Mày chắc nó buông tay được không?"

    Cô nàng rất lấy làm lạ nhưng Mai Phương tôn trọng quyết định của cô, cô đã làm gì cô nàng sẽ không tham gia quá sâu.

    "Anh ấy bảo được thì sẽ được thôi"

    Cô khẽ gật đầu, cô hiểu rõ anh như cách anh hiểu cô, anh nhất định sẽ buông bỏ được cô. Mà không buông cũng chả sao, vì sau khi cô hoàn thành cốt truyện anh sẽ vĩnh viễn quên đi cô mà thôi.

    "Tùy mày"

    Cô nàng không hỏi nữa, quay đầu đi lái xe trong tâm trạng rối bời. Cả hai đều là một trong những người bạn thân của cô nàng, rốt cuộc tại sao họ chia tay chính cô còn không rõ, mà có khi chính chủ cũng chẳng rõ thì cô tò mò cũng chẳng cách nào hiểu nổi.

    * * *

    "8/8/202v,

    Trần Nam Tư, hôm nay em mặc váy cưới thật sự rất đẹp.

    Đẹp hơn rất nhiều trong mộng tưởng năm nào của anh. Tiếc rằng người đứng bên em không còn là anh.

    Mong cho cô gái anh yêu sẽ luôn hạnh phúc.

    Một đời của anh sẽ chẳng yêu ai hơn em được nữa mất.

    Nhưng dù chuyện gì anh vẫn sẽ luôn là hộ vệ của riêng mình em, luôn ở phía sau bảo vệ em trong âm thầm.

    Anh hơi chút tiếc nuối, có lẽ tình đầu năm mười bảy tuổi sẽ không có tương lai phải không em?"

    Anh nắn nót viết trang nhật kí nhỏ gửi cho chính mình, dặn chính mình luôn ghi nhớ anh yêu cô thế nào. Lê Thanh Phong cũng không rõ hành động này của anh, dạo này như có linh cảm anh sẽ quên mất cô, anh phải ghi tất cả mọi thứ liên quan tới cô. Cho dù thế giới thế nào anh muốn bản thân luôn nhớ anh yêu cô gái Trần Nam Tư tới thế nào, yêu bằng cả nỗi lòng..

    * * *

    Có những mối tình đẹp tựa nắng hạ, lại có cái kết âm u tựa ngày mưa.

    Chí ít hai ta đều nhớ từng có một tình yêu vẹn nguyên cho đối phương là đủ.

    Có lẽ nhìn thấy người hạnh phúc cũng là một niềm vui đẹp nhất đời..
     
  9. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần này Trần Nam Tư cảm thấy thế giới cô dường như ngày càng mơ hồ, cô không biết tiếp theo bản thân rốt cuộc nên làm gì?

    Cô lập di chúc trao công ty lại cho bố mẹ, cô biết bố cô làm được, ông năm nay mới ngoài tứ tuần vẫn còn khả năng làm thêm vài năm sau đó đưa công ty lại cho em gái cô.

    "Bố, công ty con làm phiền bố tiếp quản rồi, không cần quá sức đâu con tích đủ dư cho bố mẹ an nhàn về sau rồi. Sau này Minh Anh lớn, nếu bố và mẹ muốn đi du lịch thì mở thẻ này nhé, cả đời con có ngần này mong bố mẹ không chê nha. Bố mẹ đừng buồn nha, con yêu bố mẹ nhiều lắm, đừng buồn nhé.

    À đừng tổ chức tang lễ con to làm gì, chôn con chỗ con mua sẵn thôi là được ạ."

    Viết xong bức thư kèm di chúc cho bố mẹ, cô lại viết thêm một bức thư cho em gái mình. Đứa em này vẫn luôn là vướng bận lớn nhất của cô, con bé khi biết cô mất liệu có buồn không?

    "Minh Anh, thẻ này ít tiền hơn cho em tiêu vặt mấy năm nữa. Quyển nhật kí chị biết em đọc được rồi, chị biết em nhớ được chuyện trước đây. Đừng nói cho bố mẹ, ngoan ngoãn học tốt đừng làm bố mẹ buồn, chị không sao đâu nhóc con. Đợi sau này, hơi lâu xíu thôi nhưng sẽ gặp lại mà nhỉ út của chị? À đừng nói cho anh ấy biết đấy, anh ấy không nhớ nữa đâu em.

    Năm mười tám tuổi của em chị không thể ở bên, chúc em vững bước mãi về sau nhé, chị chúc trước đấy. Chị yêu út của chị lắm"

    Trần Nam Tư vội đưa di chúc cùng lá thư cho luật sư của cô, đợi sau khi anh ấy ra khỏi phòng đóng cửa lại còn mình cô. Lúc này nhìn căn phòng còn mình mình cô mới thả lỏng, cô cố gắng ổn định tinh thần không rơi nước mắt.

    Chỉ còn ba ngày cuối, cô đã làm hết tất cả việc cần làm, chỉ duy việc gặp lại anh là không thể. Cô nghĩ thầm, nếu một ngày lỡ như anh nhớ được, chỉ là lỡ như thôi.. Cô không nỡ thấy anh buồn, cứ coi như cô đã vạch rõ giới hạn, anh không biết gì sẽ dứt được khỏi đoạn tình cảm này thôi?

    "Lê Thanh Phong, em nhớ anh"

    Nhưng đáp lại cô chỉ là hai dòng nước mắt chảy nơi khóe mắt cô, bóp nghẹn tâm can tới không thể thở. Cô giống như đứa trẻ mất đi thứ nó hết lòng trân trọng, thứ khác duy nhất là cô khóc trong thầm lặng đem giấu tâm sự vào trong tim.

    * * *

    "Chị Nam Tư, sao đột nhiên chị lại muốn mua phần mộ của chị vậy? Chẳng phải mai là ngày cưới của chị sao?"

    Ngày cuối cùng, Trần Nam Tư quyết định tự đi mua mộ phần của mình, lúc đưa ra quyết định này cô đã buông bỏ hết tất cả. Hai đêm nay cô xin nghỉ phép đi làm những việc bản thân chưa kịp làm, cô muốn một lần được tận hưởng cuộc sống của cô.

    Hôm kia cô muốn đi chơi một chút Tình tiết truyện liền xuất hiện rồi nói trong đầu hỏi cô muốn đi đâu, nó sẽ thay cô xử lí việc ở công ty. Coi như là niềm vui cuối cùng đi, cô thầm nghĩ vậy rồi làm việc cô muốn làm.

    "Ừ, tôi muốn mua chỗ nào phong thủy tốt chút. Đời người ai biết được tương lai đâu"

    Nhưng tôi biết tôi sắp chết rồi đấy. Cô thầm thêm câu nói này trong lòng, mỉm cười lịch sự nhìn người tư vấn chỗ mộ phần cho mình. Kì thật mấy năm nay làm quần quật, nếu là người bình thường sao có thể có được thành công sớm như cô.

    Cũng nhờ Tình huống truyện nói dù sao cô cũng nguyện làm đá lót đường đi đúng mạch truyện rồi, nó sẽ giúp cô thực hiện mục tiêu đủ tiền cho bố mẹ an nhàn về sau. Vậy nên đối tác của cô cũng gặp nhiêu, tự nhiên sẽ có nhiều mối quen biết mua mộ phần như này.

    "Vậy sao mua có mình thế, không mua luôn cho chồng chưa cưới à, haha"

    Đối tác nhìn cô cười cười, bọn họ cũng coi là giao lưu nhiều có thể đùa giỡn vài ba câu với nhau đi.

    "Kệ anh ấy, anh ấy tự đi mà mua"

    Tuy giọng điệu đùa đùa nhưng cô biết rõ Phạm Thế Long không chết yểu đâu, anh ta còn muốn chết cùng với Nguyễn Thảo Linh, quan tâm làm gì nữ phụ như cô.

    Cuộc nói chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, cô nhanh chóng hoàn thành mua được một phần mộ gần nhà, cũng gần nơi ngõ nhỏ năm cấp ba Lê Thanh Phong cùng cô thường đi qua. Coi như cô khẽ trộm hồi ức đem giấu trong tim mà tan biến đi nhỉ?

    * * *

    Năm giờ sáng, ánh đèn bàn của Trần Nam Tư vẫn sáng đèn.

    Cô ngồi trên bàn làm việc chăm chú viết những dòng cuối vào nhật kí, cô thức cả đêm viết chúng. Cuối cùng nhật kí cũng sắp hết, cô cũng đã tới hồi kết phần việc của mình, chỉ còn bốn tiếng nữa tất cả thế giới của cô sẽ hoàn toàn tan biến.

    "Lê Thanh Phong, ước gì một ngày nào đó anh có thể biết được sự tồn tại cuối cùng của em trong cuốn nhật kí này nhỉ anh?"

    Cô vừa nghĩ muốn lại vừa không muốn anh thấy, cô muốn anh biết hóa ra bọn họ từng có một thời yêu nhau tới vậy, hóa ra cả hai người qua cửa sổ lớp học năm nào đã trao nhau mối tình đầu của tuổi mười bảy. Cô muốn anh biết mối tình đầu của họ thuộc về nhau chứ không phải thuộc về ai khác.

    Nhưng cô cũng không nỡ, anh ấy mọi việc liên quan tới cô đều dễ bắt nạt, cô không muốn anh khóc thêm một lần vì cô. Cô không nỡ nhìn người con trai cả đời này của mình tổn thương, cô muốn anh tiến về phía trước, muốn anh có được hạnh phúc thuộc về anh.

    "Thôi kệ đi, Lê Thanh Phong, tương lai về sau của anh nhất định sẽ tiền đồ tựa gấm"

    Nhớ thương cô ấy như cách anh yêu em, đừng làm cô ấy buồn. Nếu chúng ta không thể đến bên nhau thì anh hãy trân trọng cô gái bên anh nhiều vào, đừng để cô ấy tổn thương.

    * * *

    Kì thực có một loại tình cảm đau lòng nhất, yêu mà không thẻ ở bên nhau.

    Trong thế giới mơ hồ của em, điều rõ ràng nhất vẫn luôn là anh, từ mười bảy tới hai mươi bảy, mười năm vẫn luôn là anh..
     
    LieuDuong likes this.
  10. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày Lê Thanh Phong không dám nghĩ tới cuối cùng cũng đến, hôm nay Trần Nam Tư mặc chiếc váy cưới đã chọn sánh bên chú rể của cô. Hôn lễ của họ tổ chức ở bãi biển, nhìn ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của cô anh chỉ dằn lòng xuống, ngày hôm nay họ sẽ mãi là bạn.

    "Chúc mày hạnh phúc nhé, hôm nay mày rất đẹp đấy"

    Em vẫn luôn là người đẹp nhất trong mắt tôi. Nhưng lời này anh không thể nói ra, anh cười nhìn cô chúc phúc, nhẹ nhàng chào tạm biệt người anh yêu nhất năm mười bảy tuổi.

    "Cảm ơn nhé, có thể.. ôm một cái chúc phúc tao?" Ôm một lần cuối?

    Cô muốn nói nhưng không đủ can đảm nói ra câu từ biệt cuối cùng, Trần Nam Tư giấu đi sự đau đớn nơi đáy mắt, cô muốn anh thấy cô hạnh phúc, không cần lo cho cô.

    Lê Thanh Phong khá bất ngờ trước đề nghị của cô nhưng anh vẫn giang tay ôm chúc mừng với tư cách là bạn thân cô. Bạn thân, vĩnh viễn là vậy sau ngày hôm nay.

    "Tạm biệt"

    Tới lúc ra lễ đường, cô chỉ rời khỏi vòng tay anh chào anh như mọi lần. Vẫn nụ cười ấy nhưng anh không biết trong tim cô vỡ vụn nhường nào. Anh vĩnh viễn không biết ý nghĩa câu chào này của cô chăng? Cô không biết cũng không có can đảm nghĩ.

    Ngày hôm nay là lễ cưới của cô theo cốt truyện, cũng là phân đoạn cuối của cô để cô hoàn toàn biến mất khỏi Tình huống truyện.

    * * *

    Tới khi trao nhẫn cưới cho nhau, Phạm Thế Long bỗng bất ngờ khi thấy Nguyễn Thảo Linh đứng đối diện đau lòng nhìn họ. Anh ta bèn bỏ vợ mình ở lễ cưới đuổi theo giải thích còn để vợ mình xấu hổ chạy theo sau.

    Khi băng qua đường cô dâu đã bị xe tải tông mất tại chỗ.

    Lúc máu trong người dần rút cạn, ý nghĩ trong đầu duy nhất của Trần Nam Tư chỉ có một, cô thành công rồi, ít nhất người cô yêu, gia đình của cô sẽ hạnh phúc. Hơi thở còn sót lại đủ để ý thức của cô khẽ liên kết tới Tình huống truyện mà nói.

    "Mày phải bảo vệ những người tao yêu tốt nhất đấy, tốt nhất để anh ấy quên tao vĩnh viễn không nhớ.."

    Không nhớ ra cô sẽ không đau lòng, không nhớ ra cô cũng đồng nghĩa trên đời này vĩnh viễn không còn một Trần Nam Tư yêu Lê Thanh Phong.

    Cơn mưa bỗng chốc kéo đến, từng hạt mưa rơi trên bộ váy cưới thấm đẫm máu của cô, không ai còn nhớ cô là ai trong cuộc đời họ. Họ còn cốt truyện của họ, anh còn người định mệnh của anh, thâm tâm cô biết có lẽ khó có thể cốt truyện đi đúng rồi. Dường như Phạm Thế Long và Nguyễn Thảo Linh thật sự có tình cảm với nhau, họ cũng đang như cô và anh nỗ lực chạy về phía nhau.

    Mưa vẫn rơi, cũng là lúc ấy cô trút hơi thở cuối cùng.

    Ngày đám cưới của người anh yêu chính là ngày đám tang của người ấy, thế giới nãy vĩnh viễn chẳng còn cô gái Trần Nam Tư ngốc nghếch trao cả tính mạng bảo vệ anh..

    * * *

    Sau khi cô mất, gia đình cô khóc thương làm đám tang cho cô, họ đau buồn vì cô nhưng chẳng ai còn nhớ tới quang thời gian cô và anh bên nhau.

    Tình huống truyện đã hoàn toàn xóa sổ sợi dây liên kết của anh và cô.

    Nó cười khoan khoái vì đã loại bỏ được chướng ngại vật này, nó đã suy yếu tới cùng cực khi phải liên tục thay đổi và bắt đầu lại câu chuyện này. Thời khắc này cốt truyện đã bị nó khống chế, nữ chính, nam phụ đều bị nó khống chế bắt đầu gặp gỡ, nó sắp thành công, sắp có thể duy trì sự sống nhờ năng lượng cốt truyện này rồi!

    Nhưng nó vĩnh viễn không biết một việc, Lê Thanh Phong vẫn luôn biết sự tồn tại của nó.

    Anh biết bản thân sống trong một cuốn tiểu thuyết, anh là nam chính còn cô là nữ phụ. Nhưng nam chính yêu nữ phụ thì làm sao đây? Anh biết việc này vào năm thứ hai sau khi họ chia tay, quãng thời gian họ chia tay anh luôn tìm cách đến gần cô. Nhưng mỗi lần thấy cô muốn chạy lại anh bỗng bị thứ gì đó ngăn cản. Cũng là lúc đó kí ức về sáu lần trước tràn về.

    Anh nhớ rõ nhưng không ngờ lựa chọn của cô lại vì anh, anh chỉ đơn giản nghĩ cô sẽ có cuộc sống mới. Cũng càng không nghĩ tới việc anh sẽ bị Tình huống truyện xóa hết kí ức về cả hai.

    * * *

    Tuần trước sau khi tham dự hôn lễ của con trai công ty đối tác Lê Thanh Phong không nhớ rõ rốt cuộc có gì xảy ra. Dường như có gì đó anh đã đánh mất, nhưng anh không thể nhớ nó là gì.

    Sau đó anh thấy tin tức về vụ tai nạn xe của một cô gái tên Trần Nam Tư, cũng chính là cô dâu của bữa tiệc hôm nay anh dự.

    Anh vốn là người bình tĩnh sau bao năm làm việc nhưng lúc nhìn tiêu đề những bài báo chế giễu cái chết của cô dâu kia anh bỗng khó chịu tới lạ. Ro ràng không quen biết sao mình lại có cảm giác kì lạ với cái tên này?

    Hình như có gì đó anh đã mất đi, mất đi nó cả linh hồn anh cũng đã đi theo?

    Anh không nhớ được dù cố tới đâu.

    Lê Thanh Phong mỗi ngày đều thức đêm làm việc, thỉnh thoảng anh như có thói quen khẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh máy tính của mình. Chỗ đó đâu đặt gì mà anh lại nhìn? Nhưng có linh cảm nói với anh có thứ gì đó rất quan trọng từng được đặt ở đây.

    Hay có rất nhiều hành động vô thức làm theo mà vốn không phải thói quen của anh, rốt cuộc điều này là sao?

    * * *

    Bí mật giữ mãi trong lòng hình như lại càng nặng trĩu tâm can.

    Muốn bảo vệ những người quan trọng dù khó tới đâu dường như ai trong chúng ta cũng nguyện hi sinh chăng?
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Oct 22, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...