Ngôn Tình Đông Miên - Gió Thổi Mùa Hạ

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Bạch nguyệt hy, Sep 29, 2024.

  1. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    ĐÔNG MIÊN - NGUYỆN CÙNG EM TRẢI QUA MÙA ĐÔNG DÀI

    [​IMG]

    Tác giả: Gió thổi mùa hạ (Bạch Nguyệt Hy)

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, đô thị tình duyên, song phương thầm mến, tình tiết truyện, thế giới tiểu thuyết, từ vườn trưởng tới váy cưới, sủng, HE

    Văn án:

    Trải qua mấy kiếp mới trở thành chúng ta của hiện tại, kí ức về người ấy vẫn còn khắc sâu..

    * * *

    Năm 17 tuổi, lần đầu Lê Thanh Phong nhìn thấy Trần Nam Tư, anh biết anh đã rung động.

    Ngày ngày anh sẽ lén giúp đỡ cô, sợ cô biết anh thích cô. Bạn thân anh thường hỏi sao anh không tỏ tình, biết bao người muốn ở bên anh, biết đâu Trần Nam Tư cũng thích anh?

    Anh chỉ lắc đầu, anh cũng không biết, lần đầu ở hành lang khối bắt gặp nụ cười bất đắc dĩ của cô dưới nắng hạ, anh chỉ biết tim mình lỡ đi một nhịp. Đứng trước người mình thích, mọi sự kiêu ngạo của anh hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trần trụi sự tự ti của anh.

    Anh của năm đó cũng không biết, năm lớp 11 cô lần đầu thấy anh đi qua cửa sổ lớp nhìn lén cô, dũng cảm cười với cô để không bị phát hiện, chỉ một nụ cười ấy từ đó vĩnh viễn khóa chặt cả thanh xuân của cô.

    * * *

    Mùa đông năm 19 tuổi, anh lần đầu không kìm được bật khóc khi cô chấp nhận lời tỏ tình của anh.

    Cũng là mùa đông năm năm sau lại khiến anh bật khóc vì cô, vì anh không chạy kịp theo cô.

    "Nam Tư, lần này chúng ta bắt đầu lại nhé, lần này sẽ không dể lỡ một giây phút nào bên em"

    "Yêu thầm là chuyện của một người, còn câu chuyện của anh và em, bắt đầu là chuyện của hai người, kết thúc cũng sẽ luôn là anh và em"
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited: Oct 5, 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng tư trời bắt đầu chuyển hạ, tiết trời bắt đầu nóng lên, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa lớp 11a5.

    Tùng, tùng..

    Chỉ đợi âm thanh quen thuộc trống trường vang lên, tất cả học sinh vội chạy ra ngoài đi chơi sau tiết học toán của thầy Phương.

    "Thằng Trung, đi lấy nước với tao"

    Lê Thanh Phong ngoắc ngoắc tay lôi thằng bạn thân của anh đi lấy nước ở trước phòng thầy cô, anh có linh cảm hôm nay anh sẽ gặp được một việc gì đó, nếu không đi anh sẽ nuối tiếc cả đời.

    Lớp 11a5 ở tầng hai gần cầu thang, mọi ngày cầu thang này vắng người, gần như không có ai nhưng hôm nay anh lại thấy có hai cô gái chạy lên vội lên cầu thang giục nhau lên vội.

    "Lẹ lên, không kịp giờ lát lại bị mắng đấy"

    Trần Nam Tư quay lại vội lôi cô bạn thân của mình cười một cách bất đắc dĩ, cô thầm than trong lòng, trời nóng chết mất, mong không ai thấy bộ dạng mồ hôi đầy người chạy nộp bài muộn của cô.

    "Cũng tại mày đòi đi lấy nước mới quên không nộp bài đấy, bà đó giết chết tao với mày mất"

    Mai Phương vừa chạy vừa mắng lại Nam Tư, con bạn ngốc này, lần nào cũng gây chuyện.

    Cho tới khi hai cô chạy khuất khỏi hành lang vào văn phòng mấy thầy cô Toán hay ngồi sau giờ ra chơi mỗi giờ Lê Thanh Phong vẫn chưa hoàn hồn.

    Khoảnh khắc cô gái chạy trước kia chạy qua, dù chỉ là một khắc vô tình, cả trái tim anh như lỡ một nhịp, ánh nắng hạ nhẹ chiếu lên khuôn mặt của thiếu nữ, nụ cười bất đắc dĩ của cô vốn chẳng có gì đặc biệt lại khiến anh loạn nhịp.

    Khoảnh khắc đó anh cảm thấy như có giọng nói thúc giục anh, là cô ấy, người anh muốn gặp là cô, người dù chỉ lần đầu gặp cũng khiến anh loạn nhịp.

    "Thằng Phong, mày có định đi không đấy thằng kia"

    Trần Trung lôi tay thằng bạn vừa phát cáu, thằng này đang đi tự dưng dừng lại, điên không chứ.

    "Mày có biết cô bạn buộc tóc đuôi ngựa ban nãy không?"

    Anh quay qua hỏi Trung, anh muốn biết tên cô, có một thứ gì đó thôi thúc anh muốn biết tên cô.

    "À, con bé em họ tao, Trần Nam Tư, mày hỏi làm gì?"

    Nhưng câu hỏi ngày đó anh không trả lời, có những thứ thay đổi, chỉ cần anh biết là đủ.

    * * *

    Từ ngày ở hành lang ấy, anh hỏi một lượt thông tin về cô, biết được cô học lớp 11a7 bên cạnh Lê Thanh Phong sẽ luôn tìm cớ đi ngang qua lớp cô.

    Cô thường ở trong lớp làm bài lúc ra chơi, hoặc ngồi nói chuyện với mấy bạn nữ cùng lớp. Mỗi lần ngang qua anh lại thầm ghi nhớ thói quen bất giác của cô.

    * * *

    "Ê, Lê Thanh Phong lớp bên dạo này hay đi ngang qua đây quá"

    Khánh Linh khẽ kéo tay Trần Nam Tư kể cho cô nghe phát hiện gần đây của cô nàng.

    "Cậu ấy đẹp chết mất, nam thần chỉ cần đi qua đủ người hóng mòn con mắt. Nhưng mà rõ ràng cậu ấy toàn ở trong lớp, sao mấy ngày nay cứ đi qua lớp mình nhỉ, thỉnh thoảng còn nhìn vô đây"

    "Có hả, khéo mày ảo tưởng đấy"

    Cô không quan tâm cho lắm, áp lực việc học của Nam Tư gần như chiếm toàn bộ cuộc sống khiến cô không có thời gian nghỉ, cô cũng chẳng có thời gian để ý mấy việc xung quanh.

    "Mày đừng nói mày không quan tâm nha, trai đẹp hiếm hoi, không ngắm tiếc lắm đấy"

    Nam Tư khẽ lắc đầu, mấy việc như này kì thực cô không có hứng thú, nhưng dưới tác động của Khánh Linh, mọi thông tin về Lê Thanh Phong cô đã nhớ hết.

    Đẹp trai, cao một mét tám bảy, học giỏi, nhà có điều kiện, hơi độc mồm..

    Tóm lại đủ thông tin về anh đã được cô hết sức tiếp nhận, như cảm thấy chưa đủ, sau khi canh giờ ra chơi tiết hai, cô bạn lại bắt cô nhìn ra cửa sổ nhìn lát anh đi qua.

    "Kìa, cậu ấy kìa!"

    Khánh Linh vội lắc cô bạn mình nhìn qua, ngoài cửa sổ, cậu nam sinh đi qua, gương mặt đẹp không tì vết mang chút nét của thiếu niên nhưng từ người anh lại tỏa ra khí chất áp bức người khác, đan xen trong đó là sự ngạo mạn nho nhỏ.

    Cùng lúc này anh theo thói quen khẽ nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn về phía mình.

    Phải bình tĩnh, bình tĩnh, tim ơi đừng đập mạnh thế được không!

    Anh cố chấn tĩnh mỉm cười với cô, khoảnh khắc đó anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Nụ cười này liệu có đạt chuẩn chưa? Nhỡ đâu hôm nay Nam Tư quay ra vì phát hiện ra mình? Nhỡ đâu cậu ấy coi mình là biến thái?

    Trong mắt Nam Tư lúc này đầy hoang mang, hình như tim cô lỡ một nhịp rồi, cô nhìn nốt ruồi lệ khóe mắt anh đang cười, đôi mắt của cậu bạn này thật sự rất đẹp, có một cái gì đó thật sự rất quen thuộc, có hình ảnh nào cứ mờ mờ hiện ra trong tâm trí cô. Lúc ấy cô vô thức nhìn anh khẽ cười đáp lại.

    * * *

    Cho tới khi Lê Thanh Phong chạy lẹ đi vẫn chưa thể kìm lại được sự hoảng hốt trong tâm trí anh, Nam Tư vừa cười đáp lại anh.

    Không cần biết gì, cậu ấy dễ thương chết mất, cậu ấy có nốt ruồi nhỏ ở má trái, lúc cười đáng yêu quá!

    Thanh Phong sắp chết mất, lần đầu anh biết việc thích một người có thể ảnh hưởng lớn thế nào tới bản thân.

    * * *

    Nam Tư cũng không biết bản thân ban nãy cười lại phía anh là sao, cho tới khi Khánh Linh cùng mấy đứa con gái trong lớp thi nhau nói về Lê Thanh Phong cô mới bừng tỉnh.

    Hình như có người nói với cô, thời khắc này trở đi, trái tim cô đã lỡ thích cậu bạn lớp bên Lê Thanh Phong.

    * * *

    Yêu thầm thời thanh xuân vốn dĩ là chuyện của một người, nhìn thấy người ấy sẽ không kìm được ánh mắt về phía người đó.

    Mùa hạ năm 17 tuổi trong tim của Lê Thanh Phong cùng Trần Nam Tư lặng lẽ trồng một hạt hạt giống bí mật mang tên tình đầu..
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited by a moderator: Sep 30, 2024
  4. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa năm liên tiếp cho tới tận năm lớp 12 Lê Thanh Phong đều đặn đi qua lớp 12a7, đều đặn cười với Trần Nam Tư dường như là đã trở thành thói quen.

    Cô sẽ mong giờ ra chơi giữa tiết nhanh đến để gặp anh, anh cũng mong giờ ra chơi đến lẹ để có thể nhìn thấy cô.

    Chính chủ chưa dám nhưng người bạn thân Mai Phương của Nam Tư lại chịu hết nổi. Cười cười qua lại thế ngốc chết đi được con bạn ngốc!

    "Mày ra bắt chuyện, xin in4 người ta cho tao, * mãi vẫn chưa xong. Nửa năm rồi đấy, nửa năm chỉ nhìn rồi khẽ cười, mọi người thì bình thường hay không tao không biết chứ tao là tao biết mày thích thằng Phong chắc đấy *"

    Cô nàng vừa nói thầm vừa nhéo tay của Nam Tư, con bạn não heo, học thì giỏi mà não yêu đương sao nhảy chậm thế!

    Nhưng nhìn vẻ lặng im chịu trận của con bạn, Mai Phương biết ngay bản thân đã đến lúc ra tay, vì sự nghiệp bà mối của mình, cô nàng đặt mục tiêu đập thằng bạn thân của Phong kiêm anh họ của con bạn mình tới khi thằng đó nhả ra in4 Phong.

    "Mày đợi đấy, trông xinh mà não heo không biết bao giờ tụi mày mới tiến triển nổi đến bước làm bạn đây"

    * * *

    "Thằng Trung, qua đây tao bảo"

    Vừa hết tiết cô nang chạy sang lớp bên lôi cậu bạn Trung ra một góc bên cạnh.

    "Đừng nói mày lôi tao vào đây để thu hút sự chú ý của tao nha Phương, mày không phải gu của anh đâu"

    Nhưng chưa kịp để Trung ảo tưởng tiếp, cô nàng lạnh lùng vào thẳng vấn đề.

    "Dụ Phong kết bạn với em họ mày đi, không tao sẽ mách mẹ mày điểm kiểm tra kì này của mày"

    Trung chưa kịp phản ứng đã nghe thấy lời phía sau, cậu chính là không dám phản ứng gì ngoài gật đầu vâng dạ dù chưa biết đầu cuối ra sao. Cô bạn của em họ mình mạnh quá, đánh không lại mất.

    * * *

    "Chúa Thượng, ngài giúp thần một việc được không? Sinh mạng nhỏ bé của thần đang nằm hết trong tay Chúa Thượng"

    Vừa vô lớp cậu bạn đã vội bán thảm xin trợ giúp của Thanh Phong, thần chưa muốn chết dưới tay Bà Chúa Má Mì!

    "Liên quan quái tới tao?"

    Lê Thanh Phong bật chế độ cảnh giác với cậu bạn thân, anh khẽ lười nhác nhìn qua Trung. Lúc nào không nói, lại nói lúc anh đang tính đi qua nhìn lén Nam Tư là sao!

    Đợi khi cậu kể toàn bộ sự tình, Trung đau khổ xin:

    "Chúa Thượng bắt chuyện với nhỏ Nam Tư em họ thần rồi kết bạn với nhỏ được không, không con hàng xóm nhà thần giết thần mất"

    Trung cũng thầm rơi lệ cho số phận cậu, thằng bạn mình như đóa hoa cao lãnh độc miệng này sao chủ động được, ca này qua sao được đây!

    "Để xem"

    Này là không được rồi, đau lòng chết mất.

    Nhưng cậu không biết cậu bạn mình trong một khắc khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng có cơ hội bắt chuyện với Nam Tư, cơ hội mà Lê Thanh Phong đợi cuối cùng cũng có được.

    * * *

    "Trần Nam Tư?"

    Lê Thanh Phong đứng ngoài cửa lớp lúc cuối giờ khẽ gọi cô, tên cô dường như đã khắc sâu trong tâm trí anh rất lâu trước đó mà nguyên nhân anh cũng không rõ.

    "Cậu.."

    Trần Nam Tư hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh, khoảnh khắc anh gọi tên cô, lần đầu cô nghe thấy giọng anh nhưng sao quen thuộc tới lạ, dường như anh đã từng gọi cô rất nhiều lần về trước.

    "Mình là.."

    "Lê Thanh Phong lớp 12a5, mình biết cậu, không chỉ mình, cả trường đều biết cậu đó"

    Cô khẽ cười, anh đáng yêu thật, thật sự anh không biết bản thân rất nổi hay sao?

    "Ừm, còn cậu là Trần Nam Tư, học sinh giỏi của khối xã hội"

    Khoảnh khắc gọi tên cô lần nữa, trái tim anh dường như có người nói cho anh biết anh quen thuộc với cô rất lâu về trước. Còn thân thuộc hơn cái nửa năm yêu thầm này của anh.

    "Vậy cậu tới đây là?"

    Cô khá thắc mắc, cho dù thích anh, lí trí của cô cũng hiểu rõ bản thân không đủ khả năng để anh để ý chứ?

    "Làm bạn với cậu"

    Anh đáp lại cô ngay lập tức khiến ngay cả anh cũng không lường được, đợi khi nhận ra Lê Thanh Phong đã đáp lại trong vô thức câu hỏi ấy.

    "Mình có thể làm bạn với cậu không?"

    Khoảnh khắc này thời gian của Trần Nam Tư tựa như dừng lại. Cậu ấy nói muốn làm bạn với cô? Cô có thể bước gần tới thế giới của anh?

    "Được chứ"

    * * *

    Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại cách họ quen biết nhau chính thức này cô thường bật cười vừa nghịch tóc anh vừa hỏi lí do anh thích cô.

    Những lúc ấy anh để mặc cô nghịch tóc mình rồi khẽ nói: "Vì mùa hạ của anh năm ấy là em"

    Cô thường lắc đầu không hiểu, anh cũng không nói cô hay.

    Vì rất lâu rất lâu, không phải lần gặp ấy, mà là rất rất lâu, bao vòng tuần hoàn lặp lại khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô đã không thể rời mắt đi.

    Mùa hạ năm mười bảy tuổi, em xông vào thế giới của anh, khiến sự kiêu ngạo trong anh sụp đổ chỉ vì em, dù bao năm cũng chỉ vì cô gái nhỏ Trần Nam Tư ấy..
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited by a moderator: Sep 30, 2024
  5. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tới tận khi đã về tới nhà Lê Thanh Phong vẫn không thể khống chế được trái tim đang loạn nhịp của anh.

    Hôm nay anh đã kết bạn facebook với người anh thích rồi, anh đã làm bạn với cô ấy!

    Suy nghĩ vừa nhảy ra khiến anh vội mở điện thoại lên nhắn tin cho cô. Không được lố quá, phải kiềm chế!

    "Cậu ăn cơm chưa?"

    "Mình chưa, sao vậy?"

    Cô rep anh rất nhanh, như thể cô cũng đang canh điện thoại chờ anh nhắn. Tuy vậy điểm lạ này anh không hề nhận ra, trong mắt Lê Thanh Phong hiện tại chỉ có một suy nghĩ: ANH LÀM BẠN VỚI NGƯỜI MÌNH THÍCH RỒI, CÔ ẤY REP TIN NHẮN CỦA ANH KÌA!

    "Thằng Phong, mày có xuống ăn cơm không?"

    Mẹ Phong từ dưới nhà gọi lên, thằng con của bà hôm nay không biết bị gì mà từ lúc về cứ cầm điện thoại cười ngu không chịu được khiến bà không muốn nhận nó làm con.

    "Dạ con xuống liền"

    Anh vui vẻ đáp, hiện tại thế giới trong mắt anh chính là màu hồng phủ đầy kẹo ngọt đó!

    * * *

    "Mày thích ai à con?"

    Bố Phong là người lên tiếng đầu tiên, thằng con này y hệt ông hồi trước khi tán mẹ nó thì làm sao qua được mắt ông?

    "Không có, bố mẹ nghĩ nhiều rồi"

    Anh trả lời điềm nhiên tới mức bố mẹ Phong dường như cảm thấy mình đã nghĩ sai, nhưng thôi kệ, lớn rồi cho nó tự quản lí nó.

    * * *

    Sáng hôm sau khi vừa bước ra cửa nhà, Trần Nam Tư đã thấy có bóng lưng quen thuộc đợi cô. Anh nghe thấy tiếng bước chân khẽ quay lại mỉm cười, ánh nắng buổi sớm khẽ chiếu lên khuôn mặt thiếu niên. Thời khắc này Trần Nam Tư lại cảm thấy cực kì quen thuộc, dường như cô đã quên mất điều gì đó, mà lẫn trong mảnh kí ức cô quên ấy là hình bóng của anh..

    "Sao cậu lại ở đây vậy?"

    Cô thắc mắc hỏi, rõ ràng nhà anh ở cách nhà cô gần 3 km mà?

    "Muốn đi cùng cậu thôi, mình đã nói muốn làm bạn với Nam Tư mà"

    Khi nói lời này, giọng điệu anh như dịu lại, âm cuối trầm trầm mang theo sự dịu dàng. Lúc này cô phát hiện anh hoàn toàn khác lời mọi người nói, cái gì mà độc mồm, khó gần, không cho ai cơ hội chứ, rõ ràng là lừa người mà!

    "Ồ, vậy cậu đợi xe bus cùng mình sao"

    "Ừ, từ này sẽ đợi xe cùng cậu"

    Trần Nam Tư nghĩ thầm, nhà anh cách nhà cô xa vậy làm sao từ nay đợi cùng cô được, chắc chỉ là thuận miệng thôi. Nhưng cô cũng chẳng ngờ anh sẽ thực hiện thật, còn thực hiện một cách rất nghiêm túc, cũng như đời này của anh in sâu hình bóng của cô, chẳng thế để hình bóng ai chen vô.

    * * *

    "Mày khai mau, sao mày đi tới trường cùng Lê Thanh Phong? Tiến triển tới đâu rồi"

    Khánh Linh cùng Mai Phương là hai người tò mò nhất, khi Trần Nam Tư vừa vô lớp đã vội kéo cô lại tra khẩu cung.

    "Cậu ấy lỡ xe, đi cùng chuyến thôi"

    Cô nhàn nhạt đáp như không quan tâm lắm, kì thực chỉ có cô biết bản thân kích động ra sao từ tối qua. Ít nhất làm bạn cũng tốt đi?

    "Ồ, vậy để tụi tao coi tụi mày mập mờ bao lâu đây"

    Hai cô bạn khẽ nói, nhìn là biết có ý, sao qua nổi mắt mấy người bọn họ chứ. Cùng lắm chỉ có kẻ ngốc như Nam Tư của bọn họ mới ngây thơ tin vào cái lí do kia thôi.

    * * *

    Ngày tháng cứ thế trôi qua, năm lớp 12 của Trần Nam Tư dường như chẳng có gì thay đổi. Với cô, điều thay đổi duy nhất có lẽ là việc cô đã thân hơn với Lê Thanh Phong. Hai người sẽ đi học rồi về cùng nhau, tần suất nhiều tới mức anh họ Trần Trung của cô phải thầm oán trách không để hai người gặp nhau, nếu không anh đã không bị cướp mất thằng bạn chí chốt. Hứ!

    Tuy không nói ra nhưng đôi lúc Trần Nam Tư cùng Lê Thanh Phong sẽ cảm thấy đôi cút thân thuộc ở đối phương. Anh với cô đều tự hỏi, rốt cuộc bọn họ là vừa gặp đã thân, hay đã từng ở khoảng không nào đó, họ đã thân thuộc nhau rất nhiều rất nhiều?

    * * *

    "Câu này mày calc giá trị x thay bằng.."

    Khi đạt đến độ thân nhất định, cả hai thoải mái dạy nhau, thoải mái xưng may tao.

    Hôm nay là lịch anh dạy cô toán, kì thực Trần Nam Tư học luôn trong hạng nhì của khối, tuy nhiên lúc nào cô cũng xếp sau anh vì môn toán, môn này thật sự rất khó với cô.

    "Từ từ, mày cúi đầu xuống đi, có cái gì dính trên đầu mày kìa"

    Lê Thanh Phong bảo cô ngồi im để anh xem cái "thứ gì đó" trên đầu cô. Trái với những gì Nam Tư nghĩ, giây tiếp theo cả đầu cô đã được bàn tay to lớn của anh khẽ xoa mái tóc, xong xuôi anh còn khẽ véo má cô.

    "Bài hôm này làm tốt đó, này là phần thưởng cho cậu"

    "Cậu!"

    Cô giả bộ tức quay mặt thu sách vở lại, cô không còn không thoải mái vì cả hai thân thiết khi thường xuyên trêu nhau như vậy.

    Nhìn cô giả bộ dỗi diễn cùng mình, Lê Thanh Phong vừa cười, trong lòng vừa không yên phận cười to. Trần Nam Tư đáng yêu chết mất, sao cậu ấy có thể đáng yêu tới vậy, chết mình mất!

    "Ồ, sắp sách vở rồi thì đi về nha"

    Anh thấy có vẻ đã đến lúc về bèn chủ động hỏi cô, sau đó nhân lúc cô không để ý anh liền thanh toán tiền. Cô nhóc này không lần nào học bài ở quán cafe chịu để anh trả, lần nào cũng là cô trả hoặc cả hai chia đôi.

    Lần nào lí lẽ của cô cũng là anh giúp cô học, cô phụ trách trả tiền, hay như không muốn làm phiền anh quá. Mỗi lần như vậy anh đều chịu thua trước cô.

    * * *

    "Bánh này tặng mày này"

    Anh đưa hộp bánh ra cho cô, giây phút nhìn chiếc bánh kem ấy trong đầu Trần Nam Tư hiện lên một hình ảnh xẹt ngang, chiếc bánh rơi vỡ nát trên dường, còn Lê Thanh Phong nằm bên cạnh, bánh kem dính đầy máu của anh.

    Hình ảnh đầy ám ảnh, dường như việc đó đã từng trải qua, hình như còn liên quan tới cô?

    Lê Thanh Phong thấy cô ngơ ra trong đầu anh lại hiện hàng loạt suy nghĩ: Hay cô ấy không thích vị dâu này? Nhưng rõ ràng anh nhớ rất rõ cô rất thích mọi thứ có vị dâu mà?

    "Nam Tư, bánh không hợp khẩu vị hay gì?"

    Anh lo lắn hỏi cô, không lẽ anh hiểu sai rồi sao?

    "À không, mình rất thích, cảm ơn"

    Cô gật đầu cảm ơn anh, trong đầu không ngừng hoảng hốt vì cảnh tượng khi nãy, rốt cuộc là sao? Ai có thể giải đáp điều đó cho cô được đây?

    * * *

    "Anh gì ơi, có thể làm quen không?"

    Vừa đi ra khỏi tiệm, có cô gái nọ bỗng chạy đến làm quen với Lê Thanh Phong. Trần Nam Tư khẽ quay lại nhìn anh, hẳn là anh sẽ nhận lời đi, hoặc không sẽ lịch sự từ chối nhỉ?

    "Xin lỗi, tôi không sử dụng điện thoại. Tôi có bạn gái rồi, bạn gái tôi kia kìa, cô ấy hay ghen lắm"

    Anh lười nhác nói chỉ, vừa nói vừa chỉ về phía cô, Chất giọng trầm ấm mang theo sự lười nhác của anh kết hợp lại khiến người ta không thể thoát ra.

    "Hả? Vậy xin lỗi đã làm phiền ạ"

    Đợi cô gái đó đi cô vẫn ngơ ra, cái gi vậy?

    "Mày làm bia đỡ đạn của tao một xíu đi"

    Trong nháy mắt dường như anh lại trở về dáng vẻ dịu dàng dành riêng cho mình cô, vừa giải thích vừa chọc cô vui.

    Lần đầu Trần Nam Tư thấy khía cạnh gai góc của anh, cô bật cười quên đi hình ảnh ban nãy, không cần quan tâm gì khác, chí ít hiện tại anh hình như chỉ dịu dàng với mình cô.

    * * *

    Mùa đông năm nào đó, Trần Nam Tư bị sốt, cô chỉ rep muộn 5p với anh mà anh liền chạy vội tới xem cô.

    Cả ngày đông có Lê Thanh Phong, trái tim cô đều được anh sưởi ấm. Cô khẽ cười, người này quả thật là tiêu chuẩn kép với mình cô.

    "Anh gai góc với bên ngoài, nhưng sẽ đem hơi ấm như nắng ngày hạ sưởi ấm em những ngày đông"
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited by a moderator: Sep 30, 2024
  6. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hạ lần đầu gặp gỡ dần trôi qua, Lê Thanh Phong cùng Trần Nam Tư thoáng chốc đã làm bạn được gần một năm.

    Lớp 12a7 dường như đã quá quen thuộc với hình ảnh mỗi giờ ra chơi anh lại chạy sang giảng bài cho cô. Kì thi đại học đã gần tới, họ dường như đang đuổi theo mục tiêu phía trước cùng nhau.

    "Lát về nhớ chừa một chỗ cho ta nhé"

    Lê Thanh Phong thuận tay đưa lên xoa đầu dặn cô trông chỗ xe bus cho anh, cô cũng không gạt ra chỉ khẽ gật đầu mặc anh xoa. Hành động này trong vô thức đã trở thành thói quen sau khi thân nhau của cả hai, khiến họ cũng không biết bản thân giấu được nhau chứ chẳng giấu được người ngoài cuộc như cô bạn thân Mai Phương.

    * * *

    "Ê, còn nói không có gì, nhưng mà sao tụi mày tiến triển chậm thế?"

    Mai Phương khẽ huých tay Trần Nam Tư sau khi Lê Thanh Phong vừa đi khuất, cô nàng thật sự tò mò sao hai con người chậm nhiệt này có thể làm bạn được?

    "Thôi nha, tao với thằng Phong chỉ là bạn"

    Cô quay qua khẽ nhéo má cô bạn thân mình, con nhóc thối, đầu mày toàn chứa tiểu thuyết ngôn tình không hả?

    "Ồ, bạn cơ đấy à"

    "Bạn nào mà chỉ dịu dàng với mình mày?"

    "Bạn nào rõ ràng chẳng để cô gái nào có quyền xông vào thế giới của mình lại để mình mày là bạn thân khác giới?"

    "Bạn nào xoa đầu nhau như kia?"

    "Bạn nào tính tình độc miệng nhưng thấy mày là quay ngoắt thế kia?"

    Cô nàng tuôn một tràng cho cô hiểu cái vị cô coi là bạn kia, dù cô rung động vẫn quyết định chỉ làm bạn kia có ý với cô đấy.

    Trần Nam Tư nghe lời này khẽ lắc đầu, việc trước mắt cô muốn đỗ đại học đã, những việc khác sẽ lùi ra sau. Hơn hết dạ gần đây trong đầu cô thường có linh cảm không nên ở bên anh, chí ít không phải là bây giờ.

    * * *

    Vừa về tới nhà anh liền để cặp sách xuống, không kìm được xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.

    "Tan học đợi tao nhé"

    "Ra đi, tao đợi mày ở bến xe bus nhé"

    Đáp lại anh luôn là câu trả lời nhanh nhát của cô.

    "Tất nhiên sẽ đợi mày rồi"

    "Nhớ đứng mé ra đấy, tao sợ mấy người thích mày ghim tao đấy"

    Kết thúc ngày vẫn luôn là anh canh thời gian trước khi đi ngủ nhắn cô một tiếng "Chúc ngủ ngon".

    Có lẽ chỉ cần là cô, anh sẽ nhớ mọi thói quen của cô, sẽ để ý giờ nào cô tan lớp, để ý thời gian cô ngủ hay cô dậy để gửi lời chào tới cô như thói quen. Đứng trước người mình thích, tự tin bao nhiêu cũng sẽ biến mất, để lộ sự tự ti, dịu dàng trần trụi nhất dành riêng cho một người.

    Chỉ một người là đủ..

    "Mày ăn cơm chưa? Lát tụi mình gọi video học bài nhé"

    Lớp mười thật sự rất bận, dù thành tích anh luôn đứng đầu, cô cũng chẳng kém nhưng dường như cả hai đều muốn tốt hơn, tốt hơn để người kia chú ý tới mình, cũng là tốt hơn cho tương lai của chính mình.

    "Đợi tao hai mươi phút, tao rửa bát sẽ lên luôn"

    Cô trả lời tin nhắn anh vẫn luôn nhanh như vậy, trong vô thức cô không muốn để anh đợi lâu, tựa như có người nói với cô. Đừng để cậu ấy đợi, cậu ấy đã đợi mày rất lâu rồi, đừng để cậu ấy đợi nữa nhé!

    * * *

    "Ngủ ngon nhé, đừng thức khuya quá, tao không muốn thấy mày ngày mai phờ phạc đâu"

    Trước khi tắt cuộc gọi dạy kèm này, Lê Thanh Phong bèn dặn Trần Nam Tư. Cô gái anh thích cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không thương lấy bản thân, cứ suốt ngày cắm đầu vào học, tuy còn hai tháng nữa thi đại học nhưng nhìn cô sụt mất mấy cân khiến anh không khỏi khó chịu trong lòng.

    "Biết rồi mà, ngày nào mày cũng nhắc tao đó. Mai tới lịch tao ôn văn cho mày nhé"

    Cô bật cười, người này cái gì cũng tốt, chỉ là suốt ngày càm ràm về việc ngủ đủ giấc của cô hoài.

    Anh chỉ biết cười lắc đầu nhìn cô cười, cũng chỉ đứng trước người con gái này anh mới chịu thua như hiện giờ. Thôi vậy, để cô ấy học, anh sẽ ở phía sau bảo vệ sức khỏe cô.

    * * *

    Sáng thứ hai đầu tuần, cả trường ra sân tập trung tiết chào cờ thường lệ nhưng với học sinh lớp mười hai dường như lại có điều gì đó tiếc nuối, vì đây là tuần cuối họ học với nhau trước khi thi đại học.

    "Bạn gì ơi, có bạn đưa bạn cái này"

    Cô bạn lớp bên khẽ chạm tay Trần Nam Tư đưa cho cô một chai nước lọc cùng bánh mì. Cô chưa tỉnh ngủ bèn cảm ơn nhận lấy, chỉ thấy có dòng chữ nắn nót viết trên chai nước "Nhớ ăn sáng đầy đủ đấy. Lần này cấm trả tiền"

    Cô bật cười nhìn sang hàng ghế lớp 12a5 chỉ thấy anh nhìn lại cười với cô khẽ nói khẩu hình miệng: Ăn đi.

    "Tụi mày thân nhỉ? Có cách nào để làm quen Lê Thanh Phong thì chỉ tao với. Cậu ấy độc miệng quá, tụi tao không có can đảm tán"

    Cô bạn cùng lớp sau giờ chào cờ gọi Trần Nam Tư lại hỏi cách làm quen với anh, nhưng câu hỏi này kì thật cô không biết trả lời sao, chỉ lắc đầu không biết.

    "Cậu ấy độc miệng lắm hả?"

    Thấy cô tò mò hỉ, cả đám con gái trong lớp bèn vội kể chiến tích từ chối người khác của anh một cách thao thao bất tuyệt.

    "Cậu ấy đẹp tới vậy nhưng lúc nào cũng như tảng băng di động ý, cậu không biết đâu, có bạn này hỏi xin kết bạn Lê Thanh Phong mặt không gợn sóng lạnh lùng nói: Tôi không có điện thoại"

    "Đúng đúng, hay là câu: Tôi không thích kết bạn với cậu"

    "Còn nữa: Cậu muốn thì liên quan gì tới tôi?"..

    Cả đám nhao nhao kể về lịch sử tình trường bằng âm của Lê Thanh Phong cho Trần Nam Tư mở mang tầm mắt, trong lòng ô khẽ giơ một dấu like to bự cho anh. Cậu ngầu thật, kĩ năng độc miệng này quả thật khiến tại hạ mở mang tầm mắt!

    "Đó, gần như cũng chỉ có mày là bạn thân khá giới duy nhất của cậu ấy đấy Nam Tư, mày làm gì mà làm bạn được thế?"

    Cả đám nhao nhao hỏi thế này Nam Tư không biết ứng xử sao, cô khẽ kéo tay cô bạn Mai Phương nhờ cứu trợ nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu không biết của cô nàng.

    "Vì tôi chủ động kết bạn, có hỏi cậu ấy cũng không biết trả lời đâu"

    Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở cửa lớp, lẫn trong đó còn là sự khó chịu. Trần Nam Tư còn chưa ăn hết đồ ăn sáng, cứ như vậy bị hỏi cô ấy sẽ chẳng ăn được mất!

    "Đúng đấy, thằng này nó chủ động sao mà nhỏ em khờ kia của tao biết được mà tụi mày hỏi"

    Trung thò đầu vô tiếp lời nhưng chỉ nhận lại cái lườm của anh, thằng ngu này lúc nào không chĩa mỏ cứ phải lúc này hả?

    "Mày cút đi cho tao"

    Anh khẽ chửi thằng đồng đội heo tên Trung kia, tên này không phá đám không được à.

    * * *

    Đợi tới khi cả lớp tản ra Lê Thanh Phong lại theo quán tính đi về phía Trần Nam Tư, khác với mọi lần, lần này anh chạy tới xách cổ áo cô lên lôi về chỗ ngồi trong sự ngơ ngác của cô.

    "Ăn sáng chưa mà nói nhiều thế con này"

    Lần đầu cô thấy dáng vẻ tức giận của anh như lời mọi người hay nói, người này độc miệng thật đấy.

    "Bây giờ mình ăn liền thưa đại ca"

    Nhìn thấy cô ăn, anh mới khẽ cười, cô ngốc này ăn giống chú chuột nhỏ thật đấy. Khoảnh khắc hiện tại anh cảm thấy thật quen thuộc, dường như ở một thời không trước đó họ cũng đã từng như vậy?

    "Vậy lát tan học đợi tao về nhé"

    Lại một ngày nữa, trước lúc hết giờ ra chơi anh khẽ nhắc cô đợi mình, cô cũng nhìn lại anh khẽ gật đầu. Hiện tại nếu không có người kia đi về cùng hình như hơi không quen thì phải..

    * * *

    "Trần Nam Tư"

    Tới khi xuống xe bus nhìn cô bước vào nhà mình, anh vô thức gọi cô. Gió mùa hạ thổi qua mái tóc cô, cô quay người lại thắc mắc nhìn anh.

    "Tao đây, có việc gì vậy?"

    "Không có gì, chỉ là bỗng dưng muốn gọi tên mày thử"

    Ngày hôm nay dường như có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi sau tiếng gọi này, anh biết cô đã một năm, lâu hơn thời gian cô biết tới anh. Trần Nam Tư ở thời điểm này chẳng hay người để lại cuối thu cho cô năm trước đã lặng lẽ vì sự xuất hiện thoáng chốc mà yêu cả mùa hạ râm ran tiếng ve ấy.

    "Ừm, vậy Lê Thanh Phong, tao vào trước nhé. Bỗng dưng cũng muốn gọi lại mày"

    Đợi tới khi cô đi vào nhà, nhịp tim trái tim của anh dường như cũng không thể dừng lại đúng nhịp đập. Khoảnh khắc gọi tên cô ban nãy dường như có giọng nói bảo anh, lần này giữ cô ấy thật chặt bên mình nhé..

    * * *

    Điều đẹp nhất của thời thanh xuân với anh là mùa hạ năm gặp cô. Ở tuổi mười bảy mang trong mình sự kiêu ngạo của thiếu niên, Lê Thanh Phong gặp được một người ấm áp như nắng hạ.

    Anh sẽ tự ti không dám quá gần cô, sẽ để ý từng thói quen của cô, sẽ để ý hôm nay cô cầm cặp nặng không để cầm cặp phía sau lén cho cô đỡ nặng.

    Cả thanh xuân năm cấp ba của anh, vì em mà nhớ mãi một mùa hạ năm mười bảy..
     
    Last edited by a moderator: Sep 30, 2024
  7. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười giờ tối, Lê Thanh Phong trước bàn học tỉ mỉ viết ghi chú kiến thức cho Trần Nam Tư. Có lẽ chính anh cũng không biết hiện tại khóe miệng anh đang khẽ cười, chỉ cần việc liên quan tới cô anh đều không ngại.

    Sau khi note xong anh mở điện thoại lên vào mess tìm tin nhắn của cô.

    "Chúc ngủ ngon, mai tao đưa mày vở note nhé"

    "Oke"

    Cô nhắn lại anh ngay lập tức khiến anh không nhịn được cười khẽ, cô nhóc này lại thức muộn học còn vô thức trả lời tin nhắn anh nữa.

    "Ngủ sớm đi, còn hai ngày nữa thi rồi"

    "Mày cũng thế, ngủ sớm đi"

    Việc chúc ngủ ngon này đã trở thành thói quen của anh, không chúc cô dường như anh khó chịu trong người. Anh bỗng nhớ tới một tối nọ bản thân quên nhắn cho cô bỗng có giọng nói trong đầu như nhắc anh hãy nhắn cho cô đi, không nhắn anh sẽ lỡ mất một ngày nữa có thể bên cô.

    * * *

    "Trần Nam Tư, thi tốt nhé"

    Lê Thanh Phong sáng sớm ngày thi đã đợi cô sẵn ở cửa cùng cô đợi xe bus đi tới điểm thi. Ánh nắng cuối hạ nhẹ nhàng chiếu lên bao bọc anh trong tia sáng mặt trời ngạo nghễ của tuổi niên thiếu. Nhìn thấy anh cười, Trần Nam Tư vô thức nhìn về phía nốt ruồi đuôi mắt anh, dường như cô rất quen thuộc với nốt ruồi ấy, dù cô chưa từng chạm vào nó.

    "Ừ, mày cũng thế đấy. Mà không cần chúc mày cũng thi tốt"

    Cô quay lại trêu anh, anh ấy vẫn luôn vậy, như mặt trời tỏa sáng, cho dù cô cố tới đâu cũng khó đuổi kịp. Mặt trời thật sự quá chói lóa, chói tới mức bao bọc cô trong nắng ấm của anh tỏa ra, sự ấm áp duy nhất cho mình cô.

    * * *

    Cuộc đời của cả hai quả thực quá êm đềm, ngày tháng quen nhau của họ cũng vậy. Khi nhận kết quả đỗ vào trường Báo chí tuyên truyền, cô chỉ cảm thấy như nó là việc được định sẵn, hình như kết quả này đã lặp lại nhiều lần thì phải?

    Trần Nam Tư định cầm máy lên gọi hỏi anh đỗ trường nào, cô có chút buồn, sợ rằng sau này lên Hà Nội cả hai sẽ mỗi người một nơi.

    "Tôi đỗ cùng trường cậu"

    Vừa cầm máy lên cô đã thấy anh gọi, vừa bắt máy đầu dây bên kia là chất giọng ấm áp của anh vọng lại. Anh muốn cho cô biết, đừng lo, điều cậu nghĩ không thành thật đâu, tôi sẽ trói cậu thật chặt bên mình đấy.

    "Cậu không học NEU? Cậu.."

    "Vì tôi muốn học cùng với cậu"

    Cô ngơ ra, không ngờ anh lại nói như vậy, cô không biết rốt cuộc anh muốn nói gì đây. Lần đầu trong đời Trần Nam Tư hoang mang lại có chút mong chờ, cảm xúc kì lạ này xoay quanh người con trai tên Lê Thanh Phong.

    "Ra ngoài chơi đi bạn cùng trường Trần Nam Tư, đừng ngơ ra nữa"

    Cô không biết, kì thực ở đầ dây bên kia Lê Thanh Phong đã đỏ hết tai, lời kia nói ra trong vô thức khiến anh không thể kìm chế. Ở đây trong đầu có người nói với anh, theo đuổi cô ấy trước khi quá muộn đi, nếu không cậu thật sự bỏ lỡ cả đời của mình đấy.

    * * *

    Ngày nhập học cuối cùng cũng tới, Mai Phương, Trần Trung, Lê Thanh Phong cùng Trần Nam Tư cùng đỗ vào một trường bèn hẹn nhau cùng tới nhận phòng ở trường.

    "Đi xa lên đó học, có gì nhớ gọi bố mẹ, thiếu tiền nhớ nói với bố, bố lén chuyển cho"

    Bố Trần Nam Tư khẽ kéo con gái lại nói thầm, con gái đi rồi ông thật sự không nỡ xa con.

    "Chị, chị phải thường xuyên về chơi với em Minh Anh đấy"

    Cô em út của cô khẽ kéo tay cô thủ thỉ, con nhóc ngày nào bập bẹ nay đã lên tám tuổi, cô nhóc không muốn xa chị gái. Trong khoảnh khắc nào đó Minh Anh dù còn bé nhưng có dự cảm nói với cô, đừng để chị cô bé đi, nếu lần này đi có thể rất ít cơ hội gặp lại.

    "Được rồi mà, giờ con phải đi không muộn xe. Con nhóc kia, em ở nhà phải ngoan, Cuối tuần chị lại về"

    Trần Nam Tư vừa nói vừa kéo má đứa em, cùng lúc này cô nghe thấy tiếng Lê Thanh Phong gọi lên xe, trước khi đi anh còn chào bố mẹ cô. Hơn một năm chơi cùng nhau, bố mẹ cô đã hoàn toàn quen thuộc với cậu bạn này của con gái, cậu nhóc này vừa đẹp trai, thành tích tốt còn ngoan ngoãn sao bố mẹ cô không vui khi con có người bạn như vậy đây?

    "Có gì cháu chăm sóc con bé Nam Tư nhà cô chú hộ cô chú nhé"

    "Dạ vâng ạ"

    Chiến lược đầu tiên Lê Thanh Phong nghĩ đến để theo đuổi cô chính là làm thân với gia đình cô, anh thầm nghĩ chuyến này bản thân thành công chắc dây. Lên đại học rồi ai cản được cô yêu đương đâu!

    Nhưng chưa đợi anh nghĩ về việc được ngồi cùng cô, cô bạn Mai Phương đã kéo tay Trần Nam Phương ngồi đầu xe khách với cô. Còn anh bị Trần Trung kéo tay ngồi cuối xe, quả thật cảnh tượng anh đầu cầu em cuối cầu đúng nghĩa..

    * * *

    "Này, thằng Phong đang theo đuổi mày công khai rồi đấy, nhớ không được đồng ý nhanh đâu đấy, ít nhất cũng bốn tháng cho tao"

    Trời mùa thu hơi se lạnh, Trần Nam Tư khoác cái áo khoác mỏng nghe lời cô bạn không khỏi nóng hết mặt.

    "Mày nói gì đấy, cậu ấy.."

    Mai Phương biết thừa cô bạn mình định nói gì, cô bèn tuôn một tràng sớ như lúc trước:

    "Bạn bè mà lấy lòng bố mẹ mày thế à, còn tặng quà?"

    "Bạn bè gì nhìn mày lúc nào cũng lộ ra nét dịu dàng"

    "Bạn bè nào chỉ cần chỗ nào có mày sẽ nhanh chóng xuất hiện dù bản thân không thích chỗ đó"

    "Bạn bè nào mỗi khi đi qua nơi đông người sẽ vô thức nắm tay sợ mày lạc"

    "Quan trọng là mỗi lần mập mờ đó cậu ấy đều thể hiện cho tất cả bọn tao hiểu cậu ấy theo đuổi mày. Cậu ấy để người xung quanh nghĩ hai người là người yêu"

    "Tóm lại, bạn thân khác giới bình thường sẽ đéo ai có suy nghĩ này đâu con điên"

    Trần Nam Tư nghe bạn nói từng câu tai cũng dần đỏ thêm, lần này cả mặt và tai cô chính là đỏ hết rồi. Cậu ấy hình như đúng thật..

    "Không cần nói gì mà sao cậu ta để ý tới mày được, chính tao còn không biết sao nam thần để ý mày được mà. Nhưng tóm lại mày cũng nhìn đúng chất dịu dàng, nữ tính sao cậu ấy không thích được. Chỉ cần biết cậu ấy đang công khai theo đuổi mày là được"

    Trần Nam Tư lúc này chính là câm nín, dù sao cô cũng không coi anh đơn thuần là bạn từ đầu, chỉ là cô giấu đi điều đó, âm thầm bên anh làm bạn mà thôi..

    * * *

    Ngày đầu tiên lên đại học của tuổi mười chín, cô biết anh cũng thích cô.

    Yêu thầm giống ngồi trên đống lửa, không biết giây tiếp theo nên làm gì có cảm tình của người kia.

    Mùa thu năm mười chín tuổi, anh công khai theo đuổi cô, cũng là mùa thu năm ấy cô nhận ra bí mật nhỏ anh giấu kín mà hình như cũng không kín lắm.

    Cuộc đời của bọn họ dường như vì sự xuất hiện của người kia, bốn mùa đều khẽ vang lên những rung động khác nhau của tuổi thiếu niên..
     
    Last edited by a moderator: Sep 30, 2024
  8. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả đúng như lời Mai Phương nói, Lê Thanh Phong chính thức theo đuổi Trần Nam Tư. Tuy nhiên việc này có hơi rắc rối hơn chút thì phải.

    Lên đại học Lê Thanh Phong vẫn không bị lép vế về độ hot ở trường, thành tích trong top đầu vào, đẹp trai, nhà có điều kiện, tuy hơi độc mồm khi có ai tiếp cận nhưng chủ đề về anh chưa bao giờ là hết được bàn tán.

    Mỗi ngày việc anh theo đuổi cô sẽ được mọi người cập nhập trên confession của trường một cách rôm rả.

    Người 1: "Ê mấy đứa, hôm nay nam thần lại theo đuổi bạn thân anh ấy đấy"

    Người 2: "*, ngọt chết mất, tuy nam thần không thuộc về mình nhưng truyện tình này ngọt chết mất"

    Người 3: "Đúng đấy, cô bạn nhìn khá xinh, cũng nằm trong top người thi điểm cao trường mình nữa"

    Người 4: "Thế giới tình yêu của người giỏi đẹp thật đấy QAQ"

    * * *

    Tuy vậy vẫn có một số người sẽ chỉ trích nói cô không xứng với sự theo đuổi anh khiến cô vô cùng khó xử.

    * * *

    Thu qua đông lại đến, mùa đông năm nay dường như lạnh hơn năm trước rất nhiều.

    Mười một giờ đêm, Lê Thanh Phong vẫn ngồi bật youtube học cách đan khăn cho cô. Anh muốn đan cho cô một chiếc khăn, muốn sưởi ấm cô bằng chính đồ anh làm.

    "Mai mình đợi cậu ở trước cửa kí túc xá nhé"

    Từ lúc công khai theo đuổi cô, anh nghĩ nên đổi cái xưng hộ, nếu không mày tao mãi sẽ không ổn thì phải?

    "Oke, chiều mai mình có tiết, cùng đi nhé"

    Tuy chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh như mối quan hệ thân thiết của anh với cô vẫn luôn như vậy, hình như mới năm đầu yêu đương cũng không tốt lắm thì phải?

    * * *

    "Trần Nam Tư"

    Vừa bước khỏi cửa kí túc xá, cô bỗng cảm thấy cổ mình có vật gì đó ấm áp choàng vào, một chiếc khăn màu trắng, màu cô thích.

    "Lạnh vầy tặng cậu đấy, mình đan đẹp chứ"

    Anh khẽ cười hỏi cô, mấy ngày của anh đấy, miễn cô ấm là anh sẽ không ngại.

    "Cậu.."

    Cô bất ngờ trước món quà này, người này ấm áp tới vậy, cô không nỡ lẩn tránh tình cảm này nữa.

    "Không cần bất ngờ thế đâu, mình đan giỏi hơn cậu mà, hậu đậu như cậu không cần đan tặng lại mình đâu"

    Vừa nói anh vừa đùa khả năng đan khăn của cô, cô gái nhỏ này cái gì cũng giỏi, nếu nói khuyết điểm duy nhất thì đó chính là quá dịu dàng, với quá hậu đậu.

    "Cậu thật là! Không thèm tranh cãi với cậu nữa!"

    Người này vừa khiến cô rung rinh tính chấp nhận cậu đã khiến tôi giây sau tức chết là sao!

    * * *

    Trên đường đi tới lớp có khá nhiều bạn nữ chăm chú nhìn anh, có người không ngại mà bất chấp ra xin làm quen với anh. Đáp lại chỉ là vẻ thờ ơ của anh: "Tôi có người mình thích rồi"

    Nghe anh nói lời này trái tim Trần Nam Tư càng lúc càng đập mạnh, có khẽ lén nhìn anh.

    Người này dù đứng ở đâu cũng tỏa ra ánh hào quang thu hút người khác, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác măng tô màu đen, bên trong mặc chiếc áo len cô lọ màu trắng, không phải ai cũng hợp mặc bộ đồ này nhưng anh mặc lên lại thật sự rất hợp. Cả người Lê Thanh Phong hòa hợp với bộ đồ đến lạ, pha lẫn là khí chất kiêu ngạo xen lẫn sự lười nhác của anh. Anh vốn đã cao hơn cô hai cái đầu, lúc này nhìn trông còn cao hơn, cô bỗng nghĩ nhìn như anh trai dắt em gái đi học vậy.

    Nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra cô đã lỡ thốt ra câu "Nhìn như anh trai dắt em gái đi học vậy"

    Vừa nghe lời này anh liền quay ngay lại lườm cô, nụ cười vẫn còn vương trên môi, nhưng nụ cười này cô vừa nhìn đã biết anh giận rồi.

    "Có phải anh trai hay không lát về 'anh trai' sẽ cho 'em gái' biết nhé"

    Aaaa! Từ đào hố chôn mình, ai cứu được cô đây! QAQ!

    * * *

    Nhưng kết quả là lúc về anh vẫn chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ dắt cô đi ăn tối.

    Quán ăn nay có vẻ vắng người, ít hơn mọi hôm một chút nhưng vẫn tính là đông đi. Mùa đông khá lạnh, hôm nay cả hai lại ăn lẩu theo sở thích của cô.

    Nhìn người đối diện chăm chú ăn Lê Thanh Phong bỗng bật cười nhẹ, cô ngốc này lúc ăn lúc nào cũng như chú chuột nhỏ lặng lẽ gặm miếng phô mai của mình. Đáng yêu chết tim anh mất!

    "Cậu cười gì vậy? Cấm cười mình trong lúc ăn nữa, nhìn bao lần chưa chán hả"

    Cô vừa nói vừa xấu hổ đỏ tai, người này có biết bản thân cười đẹp thế nào không. Giây phút này bỗng dưng có người như nói vô tai cô, chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy được không? Cô muốn nụ cười của anh mãi thuộc về cô có được không?

    "Ừ, không chán được, cậu là người đầu tiên cũng là duy nhất tôi thích bao năm nay, nhìn bao lâu cũng không chán"

    Lê Thanh Phong với tay lấy khăn giấy lau khóe miệng cô vừa cười nói, anh chỉ đơn giản muốn cho cô biết bản thân yêu cô ra sao.

    "Cậu.."

    * * *

    Cơn gió mùa đông khẽ thổi trên đường về khiến Trần Nam Tư lạnh phát run, nhưng giây tiếp theo cô bỗng cảm thấy gió dường như bớt lạnh hơn. Hóa ra anh đã đứng bên chắn gió cho cô, còn tiện tay lấy chiếc áo khoác choàng cho cô.

    "Cậu không lạnh hả?"

    "Ừ, cậu dễ lạnh hơn tôi mà còn hỏi tôi câu này sao? Đồ ngốc, đi nhanh nào, không cậu lạnh cóng mất đấy"

    Anh trả lời cô, trong giọng nói của anh, cô biết rõ anh cũng đang lạnh, nhưng với anh thì cô bị lạnh càng quan trọng hơn việc anh lạnh.

    "Lê Thanh Phong"

    Đợi anh đi nhanh hơn mình hai bước, cô bỗng nắm lấy ngón tay của anh lại, khoảnh khắc này cô bỗng dưng muốn dũng cảm đối diện với chính mình.

    "Tôi cũng là lần đầu thích một người"

    "Người đó thường đi qua cửa sổ cười với tôi năm lớp mười một"

    "Cậu ấy sẽ lén giúp tôi note những bài toán khó"

    "Mỗi ngày sẽ ở cửa lớp đợi tôi tan học, sẽ sợ tôi đeo cặp nặng mà lén cầm đằng sau"

    "Cậu ấy cũng quan tâm tôi mỗi ngày liệu tôi có ăn sáng đủ không, có ngủ đủ giấc không"

    "Ngay cả hiện tại, cậu ấy cũng nhường chiếc áo khoác duy nhất cho tôi, cũng đan khăn tặng tôi"

    "Cậu ấy tên là Lê Thanh Phong. Không biết liệu bạn học Lê Thanh Phong có nguyện ý ở bên tôi không?"

    Khi nói ra lời này, Trần Nam Tư cảm thấy có lẽ dũng khí cả đời của cô chính là dành hết cho khoảnh khắc hiện tại. Cô thật sự đủ dũng khí nói ra lời thích anh ấy.

    "Tôi cũng thích một người, cô ấy là mùa hạ trong tim tôi, là bốn mùa xoay quanh cô ấy. Tôi thích cô ấy rất nhiều, rất nhiều. Cô gái nhỏ ấy tên Trần Nam Tư. Lời này cho phép tôi hỏi cậu có nguyện ý làm bạn gái tôi không?"

    Lê Thanh Phong cảm nhận được trái tim đang đập loạn lên của anh, hiện tại anh biết được cô ấy cũng thích anh, mối tình đầu năm mười bảy tuổi cũng thích anh.

    "Được chứ, từ ngày hôm nay anh là bạn trai đầu tiền và duy nhất của Trần Nam Tư"

    Cô bật cười, vội đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt anh. Người này bình thường kiêu ngạo lắm mà sao hiện tại lại rơi nước mắt trong vô thức vì lời tỏ tình của cô vậy? Anh như vậy cô sao ngừng thích được?

    "Rất vinh hạnh được làm bạn trai của em. Trần Nam Tư, anh thích em"

    * * *

    Câu chuyện của họ bắt đầu vào mùa hạ năm mười bảy tuổi, ở bên nhau vào mùa đông năm mười chín tuổi.

    Mùa đông năm nay lạnh thật, chí ít bên cạnh có mối tình đầu, cũng là duy nhất của nhau vậy là đủ.

    Mùa đông năm nay mười ngón tay đan nhau dường như mùa đông này cũng thật ấm áp..
     
  9. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lời tỏ tình bất chợt ấy cả hai rơi vào im lặng, lặng lẽ nắm tay nhau về. Nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng lúc này trong lòng Lê Thanh Phong như muốn gào lên thật lớn, anh cùng mối tình đầu của mình bắt đầu quen nhau rồi này. Cô ấy đáng yêu chết mất! Muốn ôm cô ấy một chút ghê!

    Tuy nhiên suy nghĩ này vẫn chả thể làm được cho tới tận khi về tới nơi.

    "Bạn trai của em ơi"

    Trần Nam Tư khẽ gọi anh, cô chỉ muốn trêu đùa anh một chút nhưng sao cảm giác như chính cô mới là người bị ghẹo nhỉ?

    Lê Thanh Phong nghe cô gọi danh phận mới của mình có chút không tin được, cô ấy gọi anh là bạn trai kìa!

    Không để anh kịp nghĩ, anh bỗng cảm thấy cổ áo mình bị kéo xuống, cô khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh. Thời khắc này đầu anh như muốn nổ tung, nụ hôn đầu của anh bị cướp mất rồi!

    "Ngủ ngon nhé bạn trai"

    Đợi tới khi anh hoàn hồn cũng là lúc cô chạy vào kí túc xá chúc anh ngủ ngon, ngượng chết anh. Nhưng lúc này anh bỗng cảm thấy, hình như không phải lần đầu họ hôn nhau, cũng không phải lần đầu họ hẹn hò, những cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc, rốt cuộc là sao?

    * * *

    Tới tận khi về tới phòng lên giường ngủ Trần Nam Tư vẫn chưa thể bình tĩnh, vậy mà lại là cô chủ động hôn anh, kích động chết mất.

    Đồng thời lúc này khi tâm trạng đang rối bời bỗng có giọng nói quen thuộc máy móc như robot vang lên bên tai cô.

    "Không được bên nhau. Không được phá vỡ cốt truyện"

    Chất giọng không phân nam nữ này đã xuất hiện trong đầu cô suốt từ khi cô phải lòng anh, nhưng đây là lần đầu cô nghe rõ nhất.

    "Ai đang nói?"

    Trần Nam Tư khẽ nói, cô vẫn luôn tò mò về kẻ đứng sau chất giọng này, rốt cuộc tại sao chỉ có mình cô nghe được giọng nói này?

    "Tôi là tình tiết truyện, cốt truyện vốn dĩ hai người không được quen biết, càng không thể bên nhau. Làm sao hai người cứ thích làm trái?"

    Tình tiết truyện đáp lại cô, hắn rất tức giận, tại sao những gì được định sẵn lại không xảy ra, tại sao nam chính của cuốn tiểu thuyết này lại thích nữ phụ lót đường?

    "Cái gì mà tình tiết truyện? Ngươi.."

    Không để cô nói hết, Tình tiết truyện đã ném một loạt hình ảnh vào đầu cô, những việc cô cùng anh đã từng trải qua.

    Họ đã trải qua bảy lần tình tiết truyện, lần nào cũng là anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Lần nào anh cũng gạt bỏ nữ chính được định sẵn của anh là Nguyễn Thảo Linh mà yêu cô.

    "Cô là Trần Nam Tư, nữ phụ sớm sẽ hết đất diễn. Đây là thế giới tiểu thuyết, vốn dĩ sau này cô phải yêu nam phụ Phạm Thế Long vào năm năm sau, sau đó sẽ bị anh ta bỏ mặc trong ngày cưới chạy đi tìm nữ chính. Cô sẽ chạy theo rồi bị tai nạn chết"

    "Kết truyện vốn phải là Lê Thanh Phong cùng Nguyễn Thảo Linh hạnh phúc bên nhau. Nam chính tự ý thay đổi cốt truyện vì nữ phụ, kết cục sẽ không bao giờ tốt đẹp, tốt nhất hai người không được phép bên nhau"

    Sau khi nói một tràng, giọng nói bí ẩn ấy lại lần nữa biến mất, để lại Trần Nam Tư ngơ ngác, rốt cuộc đây là gì?

    Nhưng cô chỉ coi là bản thân mơ màng nghĩ linh tinh, có thể do kích động ở bên anh nên mới vậy đi? Không để cô nghĩ lâu, cô bỗng thấy tin nhắn anh hiện lên.

    "Bạn gái nhỏ, em ngủ chưa?"

    Ở bên kia Lê Thanh Phong cảm thấy bản thân sắp điên mất thôi, vừa đưa cô về anh đã nhớ bạn gái tới phát điên. Anh muốn sáng thật nhanh gặp cô được không?

    "Bạn trai à, đừng nói anh kích động tới không ngủ được nha?"

    Cô nhắn lại trêu anh, bạn trai nhà cô đáng yêu chết mất. Rõ ràng anh mới là người không ngủ được còn nhắn tin hỏi cô.

    "Không ngủ được, muốn gặp em tới điên mất"

    Lê Thanh Phong lần đầu yêu, hơn nữa đối tượng lại còn là người anh yêu thầm từ năm mười bảy tuổi khiến anh không thể không kích động.

    "Vậy gọi video nha anh?"

    Tin nhắn vừa hiện lên cùng lúc với cuộc gọi video của cô, anh chính là kích động chết mất, hồi hộp lần đầu có danh phận được gọi video cho cô. Cái này vẫn khác những lần trước đó, không thể không kích động!

    "Anh ơi"

    "Ngủ đi nào anh"

    Chất giọng của Trần Nam Tư vốn đã nhẹ, lúc này lại càng nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng tới mức khiến anh không kìm được mà muốn chạy tới gặp cô ngay lúc này.

    "Ừ, vậy để điện thoại xem em ngủ có được không?"

    Lê Thanh Phong cố kìm lại trái tim đang kích động của mình, anh khẽ chửi thề trong lòng. Mẹ kiếp, cô ấy đáng yêu chết mất, nhưng may là sự đáng yêu này thuộc về riêng mình rồi.

    * * *

    Tối đó cả hai gọi điện thoại cho nhau cho tới khi nghe tiếng thở đều đều của cô, anh mới không nỡ mà tắt máy.

    "Ngủ ngon nhé bạn gái nhỏ"

    Anh lặng lẽ nhân lúc cô ngủ đổi biệt danh cho cô "Người yêu nhỏ", từ nay họ chính thức hẹn hò rồi nhỉ.

    Đêm thanh vắng, gió mùa đông vẫn lạnh, nhưng lúc này trong trái tim của cả hai có nhau, dường như mùa đông cũng ấm áp như nắng hạ năm mười bảy tuổi..
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  10. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tám giờ sáng, ngoài trời hôm nay lạnh còn hơn hôm qua khiến Trần Nam Tư chỉ muốn chui trong chăn trốn tiết sáng nay.

    "Bạn gái nhỏ, anh đợi em ở dưới nhé"

    Nhưng vừa thấy tin nhắn của Lê Thanh Phong cô bỗng bật dậy, cô với anh thật sự hẹn hò rồi, cô không mơ đúng không?

    "Đợi em mười phút"

    Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, không thể để anh đợi lâu, dường như trong vô thức cô luôn muốn dành thời gian bên anh thật lâu, để họ không xa nhau.

    * * *

    "Bạn gái nhỏ, người yêu em ở đây cơ mà"

    Cô vừa bước xuống dưới kí túc bèn nhìn quanh tìm anh thì đã nghe thấy giọng anh, hình như còn pha lẫn ý cười không giấu được của anh.

    "Mới ngày đầu hẹn hò anh đã ghẹo em hả bạn trai Lê Thanh Phong"

    Cô cũng chẳng thua, liền ghẹo lại anh ngay tức thì, người này vẫn là để cô gọi một tiếng bạn trai liền đỏ mặt còn đòi ghẹo cô sao?

    "Không dám, không dám"

    Anh vội lắc đầu chỉ mong cô không thấy dáng vẻ ngại ngùng của mình, ngày đầu hẹn hò phải ngầu mới được! Nhưng anh không biết bộ dạng này của anh cực kì đáng yêu trong mắt Trần Nam Tư, đáng yêu đến mức cô không thể kiềm lòng với tay ôm lấy cổ anh, ôm chặt anh vào lòng.

    "Ngày đầu hẹn hò, mong được giúp đỡ nhé anh"

    Một buổi sáng ngày đông ở bên người mình thương, trời lạnh đến đâu cũng được người bên cạnh sưởi ấm..

    * * *

    "Con kia, mày đừng có vừa có bạn trai là bỏ tao đấy, mới ngày đầu hẹn hò đã lộ liễu không nỡ rời thế kia sau này phải làm sao?"

    Vừa vô lớp Mai Phương đã huých vào tay cô ghẹo cô bạn, thế mà bảo sẽ cố để người ta theo đuổi lâu xíu mà mới hai tháng đã đồng ý.

    "Sao mày biết, tụi tao mới hẹn hò tối qua mà"

    "Mày qua được mắt cả khoa chắc, hành động đưa nhau vô lớp tình tứ ban nãy tụi tao đâu mù"

    Đáp lại câu hỏi của cô là mấy cô bạn cùng phòng và Mai Phương, bọn họ đắc ý trêu nhau nam thần của trường hóa ra cũng chỉ là người phải qua vòng kiểm duyệt của họ để làm người yêu bạn yêu Trần Nam Tư của mình mà thôi.

    "Tóm lại, hai đứa mày phải đãi tụi tao bữa tiệc vì tụi mày là đứa thoát ế đầu tiên. Nhớ bảo bạn trai mày dẫn theo thằng anh họ mày không Mai Phương buồn đấy"

    Bạn cùng phòng cô- Thu lên tiếng, vừa nói cô nàng vừa nháy mắt ra hiệu cho hai người còn lại để Mai Phương đỏ mặt.

    "Tụi mày nói linh tinh gì đấy, tao thích làm mẹ gì thằng dở đấy, đừng nói linh tinh"

    Mặt cô nàng lúc này đã đỏ ửng nhưng vẫn cố che giấu, nhìn cảnh này Trần Nam Tư bỗng nhớ lại những ngày cô cùng anh làm bạn. Cô cũng sẽ vô thức ngại ngùng trước anh, chỉ vì anh là người đặc biệt nhất..

    * * *

    Thời gian cứ thế dần trôi qua, cô cùng anh đã hẹn hò được hai năm.

    "Nếu em không ở bên anh nữa thì sao nhỉ?"

    Trần Nam Tư ngồi trong lòng anh đọc sách khẽ hỏi anh, không hiểu sao bỗng dưng cô rất muốn hỏi anh câu hỏi ấy.

    "Không có cơ hội đấy đâu, ai cho em được phép bỏ anh"

    Lê Thanh Phòng vòng tay giở sách cho cô xong liền véo nhẹ má cô, mỗi ngày của anh trôi qua nếu không có cô anh thật sự sẽ không quen.

    "Em nói là nếu như mà anh"

    "Vậy thì anh sẽ khóc, khóc cho tới khi em quay lại thì thôi"

    Vừa nói anh vừa giả bộ khóc ngay lập tức nếu cô hỏi thêm, Trần Nam Tư chỉ biết cười đưa tay xoa đầu anh. Người này sao cảm giác càng ngày càng dính người nhỉ?

    "Vậy sẽ không bao giờ rời đi, chỉ ở bên anh thôi nhé"

    Nhưng người ta thường nói "nói trước bước không qua", ngỡ chỉ là câu nói đùa lại chẳng biết phía trước có gì..

    * * *

    Năm thứ hai bên nhau, anh cùng cô quyết định dọn ra căn trọ ở gần nhau, làm hàng xóm của nhau.

    Tuy khác nhà nhưng thỉnh thoảng cô sẽ qua trọ anh ăn trưa, có khi anh sẽ ở lì phòng cô cả ngày tới lúc ngủ mới về. Anh biết cô không thích việc quá giới hạn, anh cũng sẽ không lấn tới, họ tôn trọng quyết định của nhau.

    Hai năm bên nhau cả hai dường như càng ngày càng ăn ý, gần như chẳng để tranh cãi với nhau điều gì. Mỗi lúc nhìn hai người phát cơm chó, Mai Phương cùng Trần Trung đầy thắc mắc về cặp đôi hòa hợp quá mức này.

    Mai Phương thường sẽ hỏi cô sao có thể ở bên nhau không tranh cãi như vậy, mà cô nàng sau khi ở bên Trần Trung năm ngoái thì vẫn như lúc trước hay cãi nhau.

    "Tao không biết, chỉ là muốn ở bên anh ấy lâu thật lâu, dành nhiều thời gian cho anh ấy. Đôi lúc như có người bảo tao đừng để lỡ một giây phút nào bên anh ấy"

    Khi trả lời câu hỏi này, ánh mắt của cô dường như đang nhìn về phía xa xăm nào đó, hình như có chút mờ mịt về tương lai ấy..

    Nhưng sự thật sau ánh nhìn ấy chẳng ai biết ngoài cô..

    * * *

    Chính là muốn bên anh lâu hơn một chút, ở bên anh dường như lúc nào cũng đều tốt.

    Có lẽ vì người đó là anh chăng?

    Mùa xuân tay đan tay, mùa hạ anh cùng em đi du lịch, mùa thu anh dắt em đi qua những con phố Hà Nội, mùa đông cùng nhau choàng một chiếc khăn ấm.

    Chính là bốn mùa đều trọn vẹn trao anh..
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  11. Bạch nguyệt hy Gió thổi bán hạ

    Messages:
    10
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai giờ sáng trong căn phòng trọ nhỏ, Trần Nam Tư lại một đêm không ngủ được. Dạo gần đây giọng nói kì lạ kia xuất hiện lại, nó chứng minh cho cô biết nó có tồn tại, không phải là do cô nghĩ nhiều, cái giọng nói vào cái đêm lần đầu hẹn hò của cô với anh.

    "Trần Nam Tư, chấp nhận số phận của cô đi"

    Giọng nói ấy lại vang lên, cùng lúc ấy một lần nữa trong đầu của cô tràn ngập hình ảnh đau thương của Lê Thanh Phong suốt bảy lần tình tiết truyện lặp lại.

    Thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường "Gặp em ngày hạ".

    Ở đây Lê Thanh Phong là nam chính của cuốn tiểu thuyết ấy, còn nữ chính là cô bạn cùng lớp của anh- Nguyễn Thảo Linh.

    Bọn họ vốn dĩ gặp nhau ngày hạ anh phải lòng cô, vốn dĩ cô không nên đi lên cầu thang ấy mà phải là cô ấy.

    Tình tiết truyện nói anh cùng cô ấy sẽ hạnh phúc bên nhau, từ vườn trường tới váy cưới, họ sẽ có những đứa con, có gia đình của riêng họ.

    Điều ấy vốn là lẽ đương nhiên nhưng lần nào quỹ đạo tình tiết cũng bị trật nhịp vì cô, vì anh thích cô từ cái nhìn đầu tiên.

    "Cô không cảm thấy thời gian của cô cùng Lê Thanh Phong nhiều lúc rất nhanh sao? Vì tình tiết truyện phải lướt qua các người thật nhanh"

    "Nhưng đây đã là lần thứ bảy, lần thứ bảy cuốn truyện này phải quay về điểm xuất phát rồi!"

    Hình ảnh lướt qua khiến tim Trần Nam Tư thắt lại, cô không muốn thấy nhưng đêm nào Tình tiết truyện cũng ép cô nhìn hiện thực bảy lần trước đó..

    Lần nào anh cũng biết rõ nhưng vẫn cố đi chệch quỹ đạo vì cô..

    Lần thứ nhất vì cô anh bị Tình tiết truyện ép chết bằng cách xô anh rơi từ lầu bảy tòa chung cư họ ở.

    Lần thứ hai Tình tiết truyện ép anh tự sát bảo vệ cô.

    Lần thứ ba Tình tiết truyện khiến anh trong ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau của họ, trên đường anh chạy đi mua hoa hồng tặng cô bị xe tải tông chết.

    Lần thứ tư, lần thứ năm, thứ sau, lần nào cũng vì cô mà chết..

    Thời gian như dừng lại mỗi lần cô ôm lấy cơ thể anh lạnh dần, nếu thêm lần này nữa là lần thứ bảy, cô không đủ can đảm nhìn người mình yêu chết đi..

    "Trần Nam Tư, ta cho cô một tuần nữa, rời xa Lê Thanh Phong hoặc nhìn anh ta chết"

    * * *

    Suốt một tuần nay Lê Thanh Phong luôn cảm thấy Trần Nam Tư không còn gần gũi với anh nữa, cô thường xuyên kiếm lí do để không gặp anh.

    "Trần Nam Tư, bạn gái nhỏ ơi, em không để ý tới bạn trai em nữa sao"

    Anh tủi thân nói, nhìn anh như vậy cô cũng không nỡ. Kì thật nếu cho cô cơ hội lựa chọn cô muốn ở bên anh, nhưng quan trọng hơn lòng ích kỉ ấy là việc cô muốn anh sống. Dù người bên anh không phải là cô..

    "Tối nay về em nói với anh được không? Hôm nay em muốn về thăm nhà"

    Cô cố nặn ra nụ cười che đi nét mặt hiện tại, anh không biết em yêu anh cũng không kém anh yêu em đâu đồ ngốc.

    "Vậy anh đợi em nhé, anh sẽ nấu bữa tối đợi em"

    "Ừm, tạm biệt anh"

    Trước khi cô quay lại nhìn anh, coi như cô xin lỗi đi, xin lỗi vì lần này ích kỉ một lần, chí ít sau khi tình tiết của cô kết thúc, anh sẽ bị xóa hết kí ức về cô..

    * * *

    Trần Nam Tư làm thủ tục sang Anh du học, trước lúc đó cô đã về nhà mấy ngày hỏi ý kiến gia đình về việc du học này. Lần này cô sẽ đi bốn năm, bốn năm không bên anh..

    "Nếu con muốn đi thì cứ đi, tuổi trẻ đi xa chút, đừng để lỡ gì nhé"

    Bố mẹ cô chỉ cười ủng hộ cô, nhưng càng như vậy càng khiến cô xót xa. Cô nhớ lại sáu lần trước, vì để trừng phạt cô làm rối cốt truyện, Tình tiết truyện khiến cho bố mẹ cùng em gái cô đều mất sau một vụ tai nạn ngay sau đó, lần nào cũng đau đớn thấu tâm can cô..

    "Chị, lần này chị về sớm nha, Minh Anh nhớ chị lắm"

    Cô nhóc năm nào đã lên cấp hai, cô bé ôm lấy chị mình khóc nấc, cô bé có dự cảm lần này chị cô bé sẽ không về nữa..

    "Ngoan nào, mỗi tháng đều cho em tiền tiêu vặt nhé"

    Trần Nam Tư xoa đầu em gái, cô phải cố kìm nước mắt, ít nhất cô muốn gia đình mình được sống hạnh phúc dù không có cô đi chăng nữa..

    * * *

    Tình tiết truyện quả thật muốn đẩy nhanh quá trình của câu chuyện khiến thời gian trôi qua nhanh hết sức có thể.

    Nó để cô gặp nam phụ Phạm Thế Long kia, bắt cô theo đuổi hắn ta trong quá trình du học.

    Bắt cô nhẫn nhịn làm bình phong cho tình cảm của Phạm Thế Long dành cho nữ chính Nguyễn Thảo Linh.

    Mỗi lần nhìn hắn ta nhờ cô phối hợp với gia đình để qua mắt, còn bản thân hắn thì thầm mến cô ấy từ xa cô chỉ biết cười trừ. Vốn không thích, lấy gì đau lòng đây?

    Cho tới khi việc du học kết thúc, cô cùng Phạm Thế Long về nước.

    * * *

    "Cô Nam Tư, hợp đồng bộ phim lần này chúng tôi vô cùng ưng ý, hẹn gặp cô vào chủ nhật tuần này chúng ta kí hợp đồng nhé"

    Giám đốc công ty đối tác quay qua nhìn cô cười hài lòng với dự án này.

    "Tôi rất mong được kí kết hợp đồng lần này với quý công ty"

    Trần Nam Tư khẽ cười rồi gọi nhân viên tiễn đối tác, xong xuôi cô quay lại văn phòng giám đốc của mình nhìn bản thân trong gương.

    Ba năm..

    Cô đã thay đổi khác về ngoại hình, mái tóc ngang vai năm nào giờ đã dài tới giữa lưng, lọn tóc xoăn sóng được cô kẹp nửa đầu thanh lịch. Cô không còn dáng vẻ rụt rè thời niên thiếu, thay đổi tới mức chính cô cũng chẳng nhận ra chính mình so với ba năm trước rời đi.

    Có lẽ thứ không đổi duy nhất là tình cảm dành cho người đó đi..

    * * *

    Cô chẳng hay cô thay đổi người ấy cũng thay đổi, nhưng có những người dù không ở cạnh nhau, trái tim vẫn luôn hướng về nhau..

    Lần này đổi lại là em bảo vệ anh có được không anh?
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited: Oct 4, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...