Đam Mỹ [Edit] Bé Con Long Ngạo Thiên Ngược Hướng Mang Cha Trong Show Thực Tế - Vong Thư

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HuỳnhAnhTử, 23 Tháng chín 2023.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Vong Thư

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 19.1: Giận dỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịt bò mới mổ của thị trấn Ngọc Sơn tuy so với thịt bò bình thường đắt hơn nhiều, nhưng chất lượng thịt thật sự quá tốt, chị gái bán phô mai bánh một hơi mua đến tận mười ký.

    Chị gái thuần phác nhiệt tình, dọc đường đi còn giới thiệu cho Quý Nặc bộ phận nào có vị tốt nhất:

    "Thịt này chiên xào nấu rán đều rất ngon, cậu đừng nhìn thịt thăn gần trăm tệ một ký, nhưng một khi đưa vào thành phố ít nhất còn phải tăng thêm gần chục tệ một ký, chỗ bọn chị chắc chắn là chỗ có loại thịt tốt nhất với giá rẻ nhất ở Ngọc Sơn này.."

    Chỉ cần quan sát bằng mắt là biết chất thịt tốt cỡ nào, Quý Nặc cực kỳ muốn mua, nề hà điều kiện có hạn, không thể mua nhiều, cuối cùng vẫn giữ nguyên kế hoạch mua nửa ký thịt thăn, một kí rưỡi thịt bò hoa tuyết có mỡ phân bố đều đều chất lượng cực tốt, quay qua quay lại đã tiêu hết gần hai trăm.

    Quý Nặc theo chị gái trở lại quầy hàng, nhìn bé con nhà mình tức thành cá nóc nhỏ, nguyên nhân tức giận không khó đoán mấy.

    Ở chung mấy ngày nay, cậu cũng xem như hiểu biết bé con. Đại khái là vì thân thế, sau khi sinh ra gặp phải quá nhiều ác ý, dẫn tới đứa nhỏ này lớn lên như một con nhím, khắp người mọc đầy gai nhọn đề phòng với cả thế giới, khiến cậu nhìn thấy hình ảnh của chính mình khi còn nhỏ.

    Không cha mẹ bảo vệ, không ai chống lưng che mưa chắn gió, hơn nữa tuổi tác có hạn, nhỏ yếu dễ bị ức hiếp, cũng chỉ có thể làm bộ hung ác hư trương thanh thế uy hiếp người khác.

    Cậu cũng trưởng thành hệt như thế, cho nên đương nhiên hy vọng Ngao Ngao có thể giống một đứa trẻ bình thường, tùy ý một chút, vô tư một chút mà lớn lên.

    Chị gái bán bánh phô mai kế bên vỗ vỗ Golden liên tục khen nức nở:

    "Vượng Vượng giỏi quá!"

    Quý Nặc cong lên khóe môi, cúi người vỗ vỗ cá nóc nhỏ đang tức giận, giọng nói nhẹ nhàng lại có ngữ điệu khoa trương:

    "Ngao Ngao giỏi quá!"

    Lục Ngạo Thiên có đãi ngộ giống với cún Golden đã rất bực bội rồi, rống la đuổi đi mấy bàn tay có ý định sờ đầu xong, lửa giận đã bốc lên đến đỉnh, nhưng xem ở mặt mũi của thịt bò, hắn nhịn.

    Quý Nặc lần này vỗ một bàn tay, thành công châm lửa cho pháo đốt nhỏ.

    Hắn chính là đường đường Long Ngạo Thiên a!

    Bị để lại làm cún xem sạp đã cực kỳ nhục nhã không nói, tên đàn em thối đáng giận này thế nhưng còn dám lửa cháy đổ thêm dầu, ngày sau chỉ sợ còn phải leo lên đầu lên cổ hắn ngồi đi!

    Buồn cười! Nhất định hắn phải cho đàn em biết vì sao hoa hồng có màu đỏ!

    Lục Ngạo Thiên ôm tay, thân thể uốn éo, lòng bàn chân cọ xát xoay tròn trên mặt đất, tự nhiên là đang tính toán vặn sang bên trái 'nghỉ chơi' với Quý Nặc.

    Kết quả cũng không biết là do đế giày quá trơn hay mặt đất quá trượt, hoặc là hắn lửa giận công tâm xoay người quá trớn.. dù sao thì dựa trên góc nhìn của Quý Nặc mà xem chính là, bé con tức giận phẫn nộ ôm cánh tay xoay người, kết quả lại xoay tròn 360 độ tại chỗ quay về vị trí cũ.

    Bé con lộ ra mờ mịt trong một chớp mắt, hai người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó, cá nóc nhỏ lại phồng lên một vòng.

    Nếu không phải Quý Nặc mấy ngày nay bị bé con huấn luyện ra năng lực nghẹn cười, thiếu chút nữa đã không kìm được.

    Quý Nặc lanh tay lẹ mắt đè lại bả vai nhóc con, vừa âm thầm hít sâu cưỡng chế ý cười, vừa ước lượng thịt bò trong tay, nói sang chuyện khác:

    "Ngao Ngao muốn ăn thịt bò xào tái, hay là hạt dẻ hầm thịt bò, lại hoặc là bò kho nha?"

    Lục Ngạo Thiên "hừ" một tiếng quay đầu, từ chối giao lưu.

    Quý Nặc đều sắp bị bộ dạng này manh chết, tiếp tục làm bộ làm tịch hỏi:

    "Chẳng lẽ Ngao Ngao không muốn ăn gì cả sao?"

    Thấy bé con không hé răng, Quý Nặc vừa nói vừa giả vờ nhìn trái nhìn phải:

    "Thịt bò này quá đắt đi, nếu Ngao Ngao không muốn ăn thì để chú bán lại cho người khác vậy.."

    Lục Ngạo Thiên liếc nhìn sang, thấy Quý Nặc cầm thịt bò đứng lên như đang muốn bước sang quầy hàng kế bên, khóe mắt đều sắp nứt ra, nãi Ngao rít gào:

    "Không được bán!"

    Đây chính là thịt bò Ngọc Sơn chính tông mà hắn nằm gai nếm mật nhẫn nhục chịu đựng làm đồng nghiệp của cún ngốc đổi trở về!

    Quý Nặc nhịn cười ra tiếng:

    "Ngao Ngao tha thứ cho chú nha?"

    Lục Ngạo Thiên lại nghiêm mặt, miệng nhỏ dẩu dẩu, nếu lúc này có gương, Lục Ngạo Thiên nhất định sẽ cực kỳ khiếp sợ với hình ảnh ấu trĩ hiện giờ của mình, tiếp theo đó sẽ thẹn quá thành giận.

    Chẳng qua trước mắt hắn chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng có chút uy phong của đại ca, đè giọng thấp xuống, lạnh lẽo trách mắng:

    "Chú còn biết mình sai rồi sao! Chú quả nhiên cố tình làm thế!"

    Quý Nặc ôm bé con vào lòng, Lục Ngạo Thiên gần đây đã bị ôm đến ôm đi thành thói quen, chỉ hơi giãy giụa hình thức một chút liền thả lỏng lại, tên đàn em thối này chắc chắn sẽ xin lỗi hắn, hắn có thể bao dung rộng lượng mà bỏ qua lỗi lầm này.

    Quý Nặc lại lắc đầu:

    "Ngao Ngao, lúc đó chú cũng không còn cách nào khác nha, gia đình chúng ta chỉ có hai người, nhất định phải có một người ở lại xem sạp đúng không?"

    Lục Ngạo Thiên nghe vậy, trừng lớn đôi mắt ngập nước của mình, tròng mắt xanh xám xinh đẹp khẽ run lên.

    Tuy rằng đàn em nói có lý, nhưng có đãi ngộ ngang hàng với một con cún vẫn làm hắn khó chịu, cảm thấy tự tôn của mình bị giẫm đạp hết sức nghiêm trọng.

    Mặt mày Quý Nặc chứa đầy dịu dàng nhìn hắn:

    "Hay thế này đi, lần tới nếu cần mua thứ gì nhẹ nhàng hơn một ít, chú sẽ để Ngao Ngao đi, chú ở lại xem sạp với cún con, được không?"

    Lục Ngạo Thiên dẩu miệng càng cao, hầm hừ:

    "Ở đâu ra nhiều lần sau như vậy.."

    Quý Nặc xảo trá, hắn không phải một đứa trẻ dễ bị lừa gạt thế đâu.

    Quý Nặc vừa nghe là n biết cơn dỗi lần này sắp qua, rũ mắt nhìn đỉnh đầu mềm mại xõa tung của bé con, không nhịn được rua một phen, nhíu mày kịp thời lên tiếng cắt đứt cơn giận của bé con:

    ".. Trên đầu con dính bụi, cọ ở đâu vậy?"

    Lục Ngạo Thiên chớp chớp mắt:

    "Hông ao nhiu." [Không bao nhiêu.]

    Ngay sau đó hắn vội thanh thanh giọng, tiếng nói lại trầm thấp hẳn xuống:

    "Lần sau chú nói với tui, tui tự phủi."

    Bình luận trực tiếp sắp bị hai cha con ở chung manh đến hôn mê:

    [Ha ha ha bé con thiệt là tsun quá đi a ma ma hun hun hun hun hun hun!]

    [Cái ông Quý Nặc chân chất thật thà này sao cũng bắt đầu lừa con nít đâu? Tui cũng muốn lừa! Tui cũng muốn sờ! Ngao Ngao Ngao Ngao! (Lăn lộn đầy đất. Gif) ]

    [Ư hư hư Quý Nặc dịu dàng quá a, ổng chắc chắn là con lai Trung Quốc Italia! Không thì sao lại giống ý trung nhân của tui vậy nha! (đầu chó. Emo) (thẹn thùng. Emo) ]

    Quý Nặc nghe được, thuần thục nhịn cười, nghiêm trang gật đầu:

    "Rồi rồi, nào, mau cho thịt bò vào sọt, hai chú cháu mình bán hết nấm còn dư rồi về nhà."

    Hai cha con phân công hợp tác, Quý Nặc đứng lên rao hàng, sau khi giảm giá cũng nhanh chóng bán hết số nấm còn lại, tổng cộng bán được hai trăm tám mươi tệ.

    Thừa lại một chút nấm cuối cùng Quý Nặc trực tiếp đưa tặng chị gái bán bánh sữa kế bên, cảm ơn chị gái chỉ cho mình nhà ai có thịt tươi ngon nhất.

    Chị gái không chịu nhận, xách lên bánh sữa nhà mình đưa trả Quý Nặc, hai cha con điên cuồng chạy trốn, chị gái cũng điên cuồng đuổi theo.
     
    Dương dương minhQuỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2024
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Vong Thư

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 19.2: Nhiệm vụ mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Nặc biết bánh sữa này rất nổi tiếng ở bản địa, nhưng lại dùng sữa dê núi có mùi tanh nặng nhất, Ngao Ngao cực kỳ không thích, kiên quyết không ăn.

    Quý Nặc tuy có khả năng nấu thịt dê ngon miệng, nhưng loại bánh sữa này chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để chế biến, cho nên cậu không mấy tin tưởng vào tay nghề của mình, chẳng qua không thể từ chối lòng nhiệt tình của chị gái, cuối cùng đành lấy vài lạng xem như nếm thử.

    Lục Ngạo Thiên bóp mũi nói chuyện, giọng nghẹn ngào:

    "Chú tự ăn đi, không được để tui ngửi thấy mùi."

    Sau đó Quý Nặc lại tranh thủ thời gian mua chút trái cây, chân giò hun khói và mứt ở chợ.

    Từ khi bắt đầu chương trình, Quý Nặc đã quen có nhân viên công tác và camera man đi theo, người thường chung quanh cũng thường xuyên đưa đến ánh nhìn tò mò săm soi, cho nên hoàn toàn không chú ý đến một cô gái trẻ cầm camera vẫn luôn giữ khoảng cách cố định theo sau mình.

    Sắc mặt cô gái rất phức tạp, nhưng bước chân không hề dừng lại, còn thường thường lấy camera ra chụp hình hai cha con.

    *

    Về đến nhà, Quý Nặc thả sọt xuống, đầu tiên cậu cứa thịt bò ra cho vào nước ngâm để máu loãng còn đọng lại trong từng thớ thịt hòa hết vào nước chống tanh, đồng thời nước giếng lạnh lẽo còn có thể phòng ngừa đồ ăn biến chất.

    Sau đó cậu dẫn bé con đi đến sân nhà nông thôn mà cả đoàn phim dừng chân trong ngày quay đầu tiên, tập hợp chung với ba gia đình khác.

    Quý Nặc dậy sớm, lăn lộn cả buổi sáng cũng chỉ mới đến chín rưỡi, lúc cậu đến nơi, gia đình Duệ Duệ và Ông Điềm Điềm đều đã có mặt.

    Hai nhà này ngày hôm trước vừa bị hành hạ không nhẹ chút nào. Gia đình họ Ông vận động quá nhiều sinh ra axit lactic chồng chất, cả người nhức mỏi đau đớn. Nhà họ Sở thì lại ăn nhầm nấm, độc đi tả một đêm, sắc mặt tái nhợt, chân thấp chân cao.

    Chỉ có hai nhà tập trung cùng nhau còn đỡ, chờ cha con Quý Nặc cơm no rượu say xuất hiện, đối lập lên, tình cảnh tức khắc sinh ra chênh lệch.

    Phải biết rằng lúc đầu Quý Nặc quá mức gầy ốm, sắc mặt nhợt nhạt, còn bị đồn là dính phải chất cấm, về phần Lục Ngạo Thiên, một khi đứng ở chỗ tối, hắn chính là một con khỉ con suy dinh dưỡng, đen nhẻm khô cứng. Hai cha con ở cạnh nhau chẳng khác nào dân chạy nạn mới tới.

    Mà hiện giờ sắc mặt Quý Nặc chuyển biến tốt, bé con được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ cũng một lần nữa nảy nở, khuôn mặt nhỏ mượt mà hẳn, thân thể cũng chắc nịch không ít.

    Bình luận trực tiếp đều cảm thán thần kỳ:

    [Cười chết, sao tui cảm thấy mấy gia đình này không phải tham gia chung một tiết mục vậy nha? Nhà Ông Khải và Duệ Duệ là "Đi theo chú Bear cùng chịu khổ", còn của Quý Nặc lại là "Nhật ký cuộc sống" ha ha ha ha ha!]

    [Đừng nói Ngao Ngao phổng phao như bơm bong bóng, hai ngày nay xem Quý Nặc nấu cơm tui cũng thèm đến mức một ngày hận không thể ăn năm bữa cơm.]

    [Tốc độ tẩy trắng nhanh đến mức này sao? Tiêu không ít tiền cho thủy quân đúng không? (che miệng cười. Emo) ]

    [Việc nào ra việc đó nha, sao phải thuê thủy quân chớ? Quý Nặc người ta phát sóng trực tiếp nấu cơm có cái gì đâu mà bêu riếu? ]

    Hai nhà Ông – Sở đêm hôm trước vào giờ đi ngủ mới có cơ hội chạm vào di động, sau đó họ mới biết Khang Phỉ Nhi đi theo Quý Nặc làm công sung sướng đến cỡ nào.

    Nhưng thèm thì thèm đó, hai nhà họ đã có danh tiếng nhất định trong nghề, địa vị cũng ổn định.

    Đi quay show thực tế tự nhiên không mong công lao, chỉ cầu đừng có sai sót, đối với người lúc nào cũng ở trung tâm gió lốc dư luận như Quý Nặc, họ phải cực kỳ cẩn thận khi tiếp xúc.

    Rốt cuộc người đều có ngàn mặt, thời gian ở chung ngắn ngủi không thể giúp họ phân biệt được ai tốt ai xấu. Lỡ đâu họ thân thiết trong chương trình, hôm sau đối phương lật xe ngoài đời thì họ sẽ rất khó xử. Đặc biệt trong giới giải trí này, một khi lật xe cũng tức là giã từ sự nghiệp. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng họ vẫn lựa chọn giữ khoảng cách an toàn với Quý Nặc.

    Hàn huyên một hồi, Khang Phỉ Nhi cũng ôm con gái chạy chậm đuổi tới.

    Duệ Duệ nhìn phía sau cô:

    "Ba và anh hai của Trăn Trăn không đến sao ạ?"

    Khang Phỉ Nhi sợ đến trễ nên chạy tới mức thở hổn hển, chờ lấy lại hơi rồi từ từ giải thích:

    "Lân Lân mệt mỏi trong người nên ba thằng bé đã dẫn đi khám bệnh rồi."

    Tình hình thực tế là, đêm qua Hứa Thành Dực nhìn thấy nhiệm vụ trên thẻ thì không muốn tới chịu tội, lấy cớ con trai mệt trong người gọi bác sĩ tư đến khám bệnh.

    Vừa nghe lý do, ekip lập tức mở đèn xanh, ngay cả đầu bếp riêng mà bà nội của Hứa Tiêu Lân chuẩn bị cũng được đưa tới.

    Đoàn người nghe nói bé con không khỏe đều sôi nổi quan tâm tình hình một chút, Khang Phỉ Nhi cũng không dám nói hai cha con mượn cớ bị bệnh để lười nhác, đơn giản bịa ra tim của con riêng không được tốt lắm, đường xá xa xôi nên say xe, hơn nữa thị trấn Ngọc Sơn lại cao hơn mực nước biển, thân thể tương đối khó thích nghi.

    Thấy các khách mời đã đến đông đủ, nhà sản xuất kiêm đạo diễn Bạch Dung cầm microphone vẫy vẫy tay với mọi người:

    "Nhiệm vụ thu thập sắp bắt đầu rồi, mỗi tổ khách mời xin cử ra một đại diện để rút thăm."

    Lục Ngạo Thiên tự nhiên cảm thấy loại việc vặt vãnh này nên sai đàn em đi, nhưng lần trước Quý Nặc ra tay năm chọn bốn đều chọn phải gian phòng thấp kém nhất, Lục Ngạo Thiên không thể không hạ tấm thân tôn quý của mình xuống gánh vác trách nhiệm của một vị đại ca, đi theo các củ cải nhỏ khác cùng đến giữa sân rút thăm.

    Quý Nặc nhân cơ hội này đưa cho Khang Phỉ Nhi một trăm, chia tiền bán nấm ban sáng, nhân tiện cho cô một hũ du kê tùng.

    Hai nhà Ông – Sở vừa mới quyết tâm giữ khoảng cách với Quý Nặc, nhưng lúc này nhìn Khang Phỉ Nhi cầm trong tay một trăm tệ và một hũ lớn du kê tùng..

    Thật sự rất khó để giữ khoảng cách a!
     
    Dương dương minhQuỳnhhh đây thích bài này.
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Vong Thư

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 20: Thịt bò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm qua Khang Phỉ Nhi không ngủ ngon giấc, trạng thái hôm nay rõ ràng kém hơn rất nhiều, ngay cả bé con Trăn Trăn lên rút thăm cũng uể oải.

    Lúc này nhìn thấy Quý Nặc đưa tiền và du kê tùng qua, Khang Phỉ Nhi liên tục xua tay:

    "Không được, hôm qua tụi mình đã thỏa thuận là tôi làm việc cho cậu, đồ vật thu được đều thuộc về cậu hết rồi."

    Quý Nặc cười dúi vào tay cô:

    "Tối qua cô không tới, tiền cơm chiên cũng trừ rồi, đây đều là phần cô dùng lao động đổi lấy."

    Khang Phỉ Nhi nhìn gương mặt tuyệt sắc của Quý Nặc, cực kỳ cảm động, Quý Nặc người đẹp tâm thiện đến cỡ nào a. Chưa nói đến tiền bán nấm, đối phương còn suy xét đến chuyện cô thích ăn tương nấm, cố ý đem nấm làm thành du kê tùng để đưa cô, quá mức tri kỷ.

    Nhớ đến người chồng vừa trào phúng cô làm không công cho Quý Nặc một ngày, Khang Phỉ Nhi càng thêm cảm khái trong lòng. Cô đều sắp nhịn không được từ fan nhan sắc biến thành fan chân ái của Quý Nặc mất rồi.

    Bên kia, tổ chương trình đã công bố xong kết quả rút thăm. Gia đình Quý Nặc và Duệ Duệ một tổ, Khang Phỉ Nhi gia nhập nhà họ Ông.

    Ekip quá am hiểu đạo lý làm 'người', tát một bàn tay xong thì phải cho một quả táo ngọt, trêu cợt khách quý đương nhiên thú vị, nhưng cũng không thể không cho đối phương có cơ hội quật khởi kiếm tiền, bằng không các khách quý rất dễ đoàn kết chống đối chương trình.

    Cho nên hành trình phát sóng trực tiếp ngày hôm sau chính là nhiệm vụ thu hoạch có thể khiến khách mời ổn định mà kiếm lấy thu nhập. Kế hoạch ban đầu là làm các khách mời đi vườn trái cây ở gần đó hỗ trợ ngắt lấy hoa quả tươi rồi làm thành đồ khô sấy, tính tiền theo ký, phân phối theo lao động, muốn trả nợ phải làm nhiều việc.

    Chẳng qua từ khoảnh khắc Quý Nặc nằm không vẫn có được một đóa nấm ganba, sau đó mở ra con đường trở thành phú hộ, không chỉ không có nợ nần, còn dẫn theo 'con trai thực tập' cơm ngon rượu say, nhà sản xuất kiêm đạo diễn Bạch Dung muốn tránh đi trường hợp Quý Nặc không có áp lực kiếm tiền trả nợ sẽ nằm yên, lập tức điều chỉnh nhiệm vụ thành hai tổ cùng nhau thi đấu.

    Đội nào có tổng sản lượng nhiều hơn không chỉ kiếm được tiền công thu hoạch tính theo kí, còn có thể lấy được một nửa tiền công của đội đối thủ làm tiền thưởng, tương ứng, đội thua trận phải bị trừ một nửa tiền công.

    Kể từ đó, nếu các khách quý không muốn kéo chân sau làm đội của mình thua cuộc, tất cả các thành viên đều phải ra sức làm việc.

    Chẳng qua khi nhìn kết quả bốc thăm, Bạch Dung âm thầm thất vọng. Hắn cho rằng bàn tay xui rủi của Quý Nặc có khả năng rút đến lá thăm kém nhất, phân chung một đội với Khang Phỉ Nhi để hai nhà ăn chút cực khổ, bằng không sau này các khách quý đều sẽ học hỏi Quý Nặc, chống đối chương trình.

    Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, kết quả thi đấu cũng không ngoài dự đoán, Quý Nặc và nhà họ Sở lấy ưu thế mỏng manh chiến thắng.

    Tuy rằng làm Quý Nặc bận rộn một ngày tiêu hao thể lực rất nhiều, bốn tổ gia đình đều mệt mỏi không thua kém gì mấy, nhưng xa xa không đạt tới mức độ Bạch Dung mong muốn. Hai cha con Quý Nặc hoàn toàn không hề kiệt quệ đến gục ngã như ba tổ còn lại.

    Chẳng qua thông qua ghi hình của hai ngày phát sóng trực tiếp này, Bạch Dung càng thêm chắc chắn nhược điểm của Quý Nặc chính là Lục Ngao Ngao, mà bạn nhỏ này lại 'tương đối' có cá tính.

    Vào ngày thi đấu cuối cùng ở thị trấn Ngọc Sơn cũng là buổi thi đấu chính, hắn đã có plan B được thiết kế riêng cho cậu nhóc này, tất nhiên có thể kéo chậm tiến độ kiếm tiền của hai cha con Quý Nặc, tốt nhất là mệt mỏi đến mức ngao ngao khóc lớn trong lúc thi đấu, Quý Nặc luống cuống tay chân, hiệu quả phát sóng trực tiếp nhất định sẽ cực kỳ xuất sắc..

    Các khách quý không biết trong bụng Bạch Dung đang chứa đựng âm mưu xấu xa đến mức nào, chỉ biết ai nấy về đến nhà đều mệt mỏi nằm liệt, hôm nay cũng xem như trải qua một trận 'nhật kí biến hình của minh tinh' chân chính.

    Lục Ngạo Thiên ôm trong lòng nỗi chờ mong với thịt bò, mãi đến tận khi trời tối mịt mới rốt cuộc được gặp mặt.

    Quý Nặc thấy bé con trông mong đến mức này vội vàng làm hai món không mất nhiều thời gian, trứng gà xào hẹ và thịt bò xào tái, phối hợp mì lạnh trộn du kê tùng.

    Lục Ngạo Thiên vừa hút mì như gió bão vừa nhìn chăm chăm thịt bò nạm ngâm mình trong bồn, không màng trong miệng đang nhét đầy đồ ăn, hàm hồ hỏi:

    "Sáng mai mìn có thể an chịt pò kho òi hao?" (Sáng mai mình có thể ăn thịt bò kho rồi sao)

    Quý Nặc cười nhẹ:

    "Con yên tâm, cơm nước xong chú sẽ cho lên bếp kho liền, bật lửa nhỏ từ từ hầm đến nửa đêm hãy tắt, bảo đảm sáng mai là có thể hầm đến mềm nhuyễn, bao con ngon miệng vừa lòng."

    Đèn pha tham ăn trong mắt Lục Ngạo Thiên lại lập lòe lóe sáng, má lúm bên má đều không che được, nuốt nuốt hai ngụm nước miếng lại bắt đầu chôn đầu vào chén.

    Thịt bò xào tái đã siêu ngon rồi, mà Quý Nặc còn nói chú ấy sở trường món kho, độ chờ mong đối với thịt bò nạm của Lục Ngạo Thiên càng cao lên, còn chưa kịp đi ngủ hắn đã muốn lập tức đến hừng đông.

    Tắm rửa xong đi ngang qua bệ bếp, Lục Ngạo Thiên còn bắt Quý Nặc mở nắp nồi ra cho mình nhìn một cái.

    Quý Nặc tổng cộng mua một kí rưỡi thịt bò nạm, nửa ký dùng gừng tỏi gia vị ướp, chuẩn bị để ngày mai hầm hạt dẻ.

    Dư lại một kí cho vào nồi xong, thịt bò nóng lên co lại, thoạt nhìn chỉ còn một ít, Lục Ngạo Thiên nhìn một cái, càng thêm quý trọng, chỉ kém cho ba khối lớn một khối nhỏ thịt bò thơm ngào ngạt trong nồi đặt cái tên làm kỉ niệm.

    Lên giường xong, Lục Ngạo Thiên vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, nắm chặt tay nhỏ, tuyên bố với Quý Nặc:

    "Ngày mai tui muốn dậy thiệt sớm."

    Quý Nặc bất đắc dĩ cong môi:

    "Thích thịt bò đến như vậy sao?"

    Thật ra thiên vị thịt bò chỉ là một sở thích ăn uống bình thường của hắn mà thôi. Nhưng ai bảo sáng ngày đầu tiên hắn đã nghe nói thịt bò ở đây ngon đến mức nào, hắn trông chờ lâu như vậy rốt cuộc mới được thỏa mãn, tự nhiên càng thêm mong đợi.

    Cứ thế, ôm trong lòng ngàn lần chờ mong đối với thịt bò kho, hàng mi dài cong vút của bé con chậm rãi khép lại.

    Thật ra công việc ở vườn trái cây không tính là khổ nhọc, chẳng qua thời gian lao động kéo dài quá mức làm cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều cảm thấy kiệt quệ. Quý Nặc giúp bé con đắp chăn lên, xoa xoa bả vai nhức mỏi, lấy di động từ dưới gối ra cài báo thức.

    Tuy rằng thịt bò nạm lúc này đã hầm chính, nhưng suy xét đến khả năng nhai nuốt của bé con chưa được tốt lắm, Quý Nặc tính hầm thêm hai tiếng đồng hồ để từng thớ thịt đều trở nên mềm dẻo.. chuông báo mới vừa cài được nửa đường, nét cười bên môi cậu đột nhiên cứng đờ.

    Bận rộn một ngày, bấy giờ cậu mới nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng bị mình vứt ra sau đầu từ sáng sớm.

    Ánh mắt Quý Nặc dừng ở chiếc giường đơn chỉ có một mét hai trước mặt, lâm vào trầm tư..

    Đây là chỗ duy nhất có thể nằm trong gian nhà sập xệ này, thật sự nhét đủ hai lớn một nhỏ sao?

    Bé con đang ngủ trên giường như có cảm ứng trong lòng, đột nhiên giẫm một cái ở trong chăn, hai bàn chân ngắn nhỏ vươn ra khỏi chăn giang rộng hình chữ mã[1], thành công chiếm lấy một nửa không gian trên giường.

    Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cuộc gọi của Tiết Tiểu Sơn nhấp nháy hiện lên.

    Quý Nặc nhanh chóng ấn nút tắt tiếng, đi vào một góc sân mới nghe máy.

    "Trình ca đang trên đường khởi hành, chắc tầm 11 giờ đến nơi."

    Tiết Tiểu Sơn dặn dò hai câu, nhớ đến sếp nhà mình quay bộ phim này bị lăn lộn quá sức, trước khi mở máy phải ép cân cấp tốc lại thêm thức đêm, thân thể không chịu nổi, nửa đoạn sau dần dần lên kí, nhưng Hàn Trình lại xuất hiện bệnh kén ăn..

    Nghĩ đến tay nghề điêu luyện của Quý Nặc, Tiết Tiểu Sơn thử thăm dò hỏi:

    "Tôi nghe Tiền Lỗi nói sáng nay Trình ca chỉ ăn chút cháo trắng, cậu xem có thể giúp ảnh làm chút cháo thịt bằm rau dưa gì đó để Trình ca lót bụng không?"

    Hợp đồng tình lữ của hai người kia còn rành rành ra đó, Quý Nặc nửa đêm nấu cháo, Trình ca nhà gã lại không muốn ăn cũng phải miễn cưỡng nuốt hai muỗng đi.

    Còn đối với Quý Nặc mà nói, Hàn Trình vừa là thần tượng vừa là ân nhân, tuy nói cậu có suy tính khác, nhưng nghe thấy thân thể Hàn Trình không khỏe, tự nhiên sẽ không từ chối.

    Quý Nặc cúp máy, lấy từ trong nồi ra một khối thịt bò nạm đã hầm đến mềm nhuyễn, cắt nát trộn chung với gạo để vào thau inox, cho thêm chút rau chân vịt bác gái đưa, dùng than hồng để vào chậu than, lấy lửa âm ỉ hầm cháo.

    [1] Ngủ hình chữ mã (马) :

    [​IMG]
     
    Dương dương minhQuỳnhhh đây thích bài này.
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Dương dương minhQuỳnhhh đây thích bài này.
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Dương dương minh thích bài này.
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Dương dương minh thích bài này.
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Dương dương minh thích bài này.
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Vong Thư

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 22.2: Khó khăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Dung cười đến xán lạn như thái dương, mở đầu bằng cách kể một câu chuyện cho mọi người.

    Nội dung đại khái là trấn trên có một bà lão đã tám mươi tuổi, bà đến từ tỉnh D, gả chồng lại đây. Do thân thể không khỏe, tính tới nay đã hai mươi năm bà chưa về quê, hiện giờ đang cực kì nhớ một món ăn hết sức nổi tiếng trong văn hóa ẩm thực nước nhà xuất xứ từ quê của bà – gà nấu cá.

    Cho nên hôm nay hành trình sơn dã chung cực của các khách quý chính là khiêu chiến xem ai biến được giấc mơ của a bà thành hiện thực.

    Dùng loại cá và gà nổi tiếng nhất tại địa phương, đặc chế một phần gà nấu cá phiên bản Ngọc Sơn.

    Tổ khách quý nào có thể gom đủ nguyên liệu nấu ăn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, không chỉ có thể hưởng thụ món gà nấu cá mỹ vị chung với a bà, còn có thể ở tại khách sạn năm sao gần nhất trong trấn, vượt qua đêm cuối cùng của hành trình này, thậm chí được ưu tiên lựa chọn điểm nghỉ ngơi trong đêm đầu của hành trình "Hải đảo" kì tiếp theo.

    Khen thưởng phong phú, tuy nhiên thiên hạ không bao giờ có bữa cơm nào là miễn phí, các khách quý theo trực giác đều cảm thấy hai cái "nhất" sẽ cực kỳ khó làm, ai nấy đều nhíu mày chăm chú nghe đạo diễn tiếp tục giải thích.

    Bạch Dung nói đến mặt mày hớn hở:

    "Có ai biết loại gà ngon nhất ở thị trấn Ngọc Sơn là gà gì không?"

    Mọi người đều lắc đầu, Bạch Dung vung tay lên chỉ về phía rừng trúc sau lưng:

    "Đó chính là gà thả rừng trúc Ngọc Sơn của chúng ta!"

    Cả nước có rất nhiều loại gà thả vườn, đặc điểm của gà thả rừng trúc Ngọc Sơn chính là được nuôi lớn trong rừng trúc, thức ăn là măng non, trúc trùng, nấm rừng, hạt cỏ, thịt chất tươi ngon, hơn nữa còn có mùi hương nhẹ dịu của cây trúc, có thể nói là cực phẩm gà trong gà.

    Đến nỗi loại cá nổi tiếng nhất, chính là cá nheo hoang dã sống trong nước suối lạnh lẽo ở Ngọc Sơn.

    Ekip chia phân đoạn gom nguyên liệu nấu ăn làm bốn phần, lần lượt là bắt trúc trùng, câu gà rừng, đào ong non, câu cá nheo, hơn nữa bắt buộc các bạn nhỏ nhất định phải tham dự vào nhiệm vụ, độc lập phụ trách phân đoạn bắt gà rừng.

    Cái gọi là câu gà rừng, trên thực tế là buộc trúc trùng, cũng chính là loại thức ăn gà rừng thích nhất, vào một cây gậy trúc, đi bước một hấp dẫn gà rừng chạy vào bẫy rập, sau đó đem gà rừng vốn là hành động nhanh nhẹn có thể chạy còn biết bay, bắt lấy.

    Bắt gà đương nhiên có độ khó không thấp chút nào, đặc biệt là với các bạn nhỏ, từ phân đoạn đơn giản nhất là bắt trúc trùng làm mồi đã đủ để dọa một đám bé con thét gào.

    Đến nỗi phần sau câu gà, ngoại trừ yêu cầu đám nhỏ phản ứng linh hoạt ra, một phần khác cũng là do bản thân gà có một ít sức chiến đấu nhất định, nếu bé con không thể vượt qua ải này, hai tiếng sau, người nhà có thể thay thế hoàn thành.

    Căn cứ đạo diễn Bạch Dung quan sát Lục Ngạo Thiên trong khoảng thời gian gần đây, ông cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành rất sớm.

    Đặc điểm ấy sẽ khiến thằng bé trở nên tự cao tự đại, so với các bạn cùng lứa tuổi mà nói sẽ càng thêm dễ mất kiên nhẫn, bởi vì trước nay chuyện gì đều thuận lợi, những đứa trẻ như vậy càng khó chịu đựng thất bại.

    Hơn nữa đứa nhỏ này còn có thói ở sạch, nếu không phải Quý Nặc chăm sóc đủ cẩn thận toàn diện, sợ là thằng bé đá sớm quậy lên, đổi một người khác đến chăm sóc cũng có khả năng.

    Cho nên Bạch Dung cố ý tìm cho Lục Ngao Ngao con gà rừng chạy nhanh nhất, hơn nữa còn là dơ nhất, trên thực tế chính là gà vương – con gà khó bắt nhất trên núi trúc này.

    Nghĩ đến đây, Bạch Dung cảm thấy mình quá có sáng kiến, ông đang trông chờ nhìn thấy cảnh tượng bé con mắt cao hơn đỉnh bị gà vương trêu chọc đến hỏng mất khóc lớn.

    *

    Bốn tổ gia đình nhanh chóng phân phối xong, trên cơ bản là một người phụ trách bắt giữ trúc trùng và lấy ong non, một người khác phụ trách xuống nước câu cá nheo.

    Quý Nặc chủ động đưa ra làm mình phụ trách trúc trùng và ong nhộng. Con trước là vừa trắng vừa mập toàn thân tròn vo, nhìn qua một cái đã đủ nổi hết cả da gà, con sau thì mặc dù tròng lên đồ bảo vệ cũng sẽ có nguy cơ nhất định bị ong chích.

    Làm fan trung thành ngay từ những ngày đầu Hàn Trình mới ra mắt, Quý Nặc vẫn luôn thần tượng anh đến tận bây giờ, luyến tiếc làm Hàn Trình chịu đựng cái này.

    Nhưng cậu cũng không quên nhiệm vụ phụ trợ của mình, cố ý tìm một lý do vừa nghe có vẻ đua đòi chảnh chẹ:

    "Người em yếu quá, không đứng lâu trong nước lạnh được, Trình ca anh câu cá nha được không?"

    Phòng phát sóng của Quý Nặc hiện giờ ngoại trừ một đám anti hận Quý Nặc đến xương tủy và thủy quân do người khác thuê đến để bêu riếu cậu, còn có một lượng lớn fan của Hàn Trình vào xem.

    Tuy nói đại bộ phận fan Hàn Trình đều biết phân rõ giới hạn, nhưng không tránh khỏi có vài người nhảy nhót lung tung, sự tồn tại của Quý Nặc vẫn luôn làm họ chướng mắt, lúc này nghe cậu nói như vậy với thần tượng nhà mình, một đám người lập tức nổi điên:

    [Quý Nặc đang làm ra vẻ cái gì? Nếu không phải vì nó, Trình ca sao phải tới tham gia loại show thực tế rác rưởi này làm nhiệm vụ chứ? ]

    [Thật là yueee, mày nghĩ mày là ai, còn kén chọn, quái phẫu thuật thẩm mỹ khi nào mới biết lăn xa một chút a!]

    [Ha, người ta là tình lữ, chọn nhiệm vụ trước thì có làm sao? Hàn Trình đều vui tươi hớn hở, đám thái giám mấy người gấp làm qué gì.]

    [+1 Tuy rằng tui không có cảm xúc gì với Quý Nặc, nhưng thấy ổng 'chọn' trúc trùng và ong nhộng, tui nhìn thấy hai cái này là có thể đương trường qua đời nha, cũng không nhẹ nhàng chút nào đâu.]

    Bình luận trực tiếp náo nhiệt cực kỳ, thứ hai vốn nên là ngày số liệu hạ thấp, lại nhờ Hàn Trình bất ngờ xuất hiện mà tăng vùn vụt, bình luận và độ thảo luận trên các trang web hay diễn đàn cũng ùn ùn dâng lên.

    Dưới máy quay, một người công nhân bẻ gãy măng, lộ ra một con trúc trùng hoàn chỉnh bên trong.

    Đạo diễn Bạch Dung cười xấu xa:

    "Đây là ấu trùng của trùng trúc tượng, nó còn có một tên khác là trùng măng, chất thịt màu mỡ, hương vị thơm ngát có mùi bơ thoang thoảng, đồng thời xen lẫn mùi hương thanh nhã của cây trúc, không chỉ là thức ăn gà rừng Ngọc Sơn của chúng ta yêu nhất, mà còn là loại đặc sản đáng quý hiếm thấy trên bàn của những người sành ăn. Loại to như vầy có thể bán được ba trăm tệ một kí."

    Đừng nói khách quý, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều không rảnh lo cãi nhau, một đám đều tranh nhau "ọeeeeeeee" và những 'chiến binh cô độc' biết ăn món này tranh nhau lên tiếng:

    [Ba trăm một kí? Cho không tui cũng chẳng cần, a a a đừng có đặc tả nữa a!]

    [Đệt đệt đệt đệt Dung cẩu mau chết cho tui nhờ!]

    [Thân là một Cam Vàng như tôi đây xin cảm tạ đồng chí Quý Nặc đã cướp nhiệm vụ đào trùng đi rồi..]

    Bạn nhỏ Lục Ngao Ngao xa xa nhìn cảnh người hướng dẫn đặt trúc trùng lên lòng bàn tay, con sâu phì mập ngọ nguậy không yên giãy giụa, sắc mặt run rẩy liên tục, hận không thể lùi ra xa ba ngàn dặm.

    Hắn chỉ đơn thuần thấy ghê tởm, bé con Trăn Trăn đứng gần người hướng dẫn lúc này đã bị sâu xấu khóc, chít chít oa oa quay người chui vào trong lòng mẹ.

    Duệ Duệ và Điềm Điềm cách xa hơn một chút, phản ứng không quá lớn, nhưng sắc mặt rất kháng cự. Bạn nhỏ có biểu hiện tốt nhất bất ngờ thay lại là con riêng của Khang Phỉ Nhi, Lân Lân.

    Tiểu mập mạp cho rằng em gái bị hù, khinh thường bĩu môi, bước lên hai bước cầm lấy con sâu trắng, vênh váo tự đắc mà đưa cho Hứa Thành Dực xem:

    "Có cái gì phải sợ? Khóc khóc khóc, đồ nhõng nhẽo."

    Trăn Trăn vốn đang nhỏ giọng rầm rì trong lòng mẹ nghe vậy lập tức im lặng, Hứa Thành Dực đầu tiên là khen con trai dũng cảm, sau đó mới kiên nhẫn giải thích:

    "Em con là bé gái, sợ sâu mới là bình thường."

    Tiểu mập mạp nhìn về phía đối diện, thấy Lục Ngạo Thiên bị trúc trùng ghê tởm đến liên tục lùi ra sau, mặt hiện lên đầy cười nhạo, chỉ vào Lục Ngạo Thiên hỏi ba mình:

    "Vậy thằng đó cũng là con gái sao ba? Nhát gan dễ sợ!"

    Lục Ngạo Thiên nghe vậy, hơi hơi cứng lại, con heo con phì nộn này sao lại nói nhiều chuyện vô nghĩa vậy chứ?

    Hắn rõ ràng bé trai đều thích đánh nhau khoe mẽ biểu hiện bản thân, cho nên làm một Lục Ngạo Thiên có linh hồn trưởng thành chín chắn, hắn tự nhiên sẽ không chấp nhặt với một đứa con nít.

    Lúc này đây đối mặt với sự khiêu khích của mập mạp, Lục Ngạo Thiên ôm tay cười lạnh, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ trưởng thành kiên nhẫn mà đi về, nửa người dưới lại dậm chân thật mạnh lên mặt đường suốt đường đi.

    Quý Nặc và Hàn Trình vốn đang yên lặng chú ý bé con, thấy toàn bộ diễn biến, hai người đều liếc nhau, đáy mắt hiện lên ý cười. Tiểu mập mạp đúng là đáng ghét, nhưng bộ dạng cá nóc nhỏ nhà mình phồng má dậm chân chạy trở về thật sự quá quá đáng yêu.

    Quý Nặc hắng giọng một cái:

    "Ngao Ngao cũng ghét con sâu này sao?"

    Lục Ngạo Thiên vừa nhủ thầm "Ta đây người lớn lòng dạ cũng lớn", "Ta đây đường đường Lục Ngạo Thiên.." "Ta đây.." vừa dùng ánh mắt phóng ra bạo vũ lên hoa châm về phía đối diện.

    Nghe Quý Nặc hỏi, hắn khẽ hừ một tiếng, chỉ cây dâu mắng cây hòe:

    "Vừa trắng vừa béo, còn rung đùi đắc ý, đáng ghét cực kỳ!"

    Quý Nặc xem như không nghe ra ẩn ý của bé con, đè ý cười xuống bẻ lái trở lại đề tài:

    "Vậy chốc nữa nhiệm vụ dùng trúc trùng làm mồi dụ gà rừng vào bẫy, con có tự tin mình sẽ hoàn thành đầu tiên không?"

    Lục Ngạo Thiên dâng một đôi mắt hình viên đạn lên phi về phía Quý Nặc dám nghi ngờ hắn:

    "Buồn cười! Lục Ngạo 'Ngao' ta đây, sinh ra chính là kẻ đứng đầu!"
     
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Vong Thư

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 23.1: Đào trúc trùng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thử thách đào trúc trùng đầu tiên, ekip cho các khách quý một tiếng để hoàn thành.

    Trong thời gian giới hạn, ai đào được càng nhiều trúc trùng, mồi câu gà cho các bạn nhỏ ở thử thách thứ hai cũng càng nhiều.

    Rốt cuộc năm đứa nhỏ, lớn nhất mới 6 tuổi, cơ thể phát triển có giới hạn, sự phối hợp tứ chi và năng lực phản ứng cũng không được như người lớn, đối mặt gà rừng cả ngày bay nhảy trong núi, đương nhiên hoàn toàn không có ưu thế.

    Gậy trúc buộc trúc trùng vứt ra ngoài, hơn phân nửa là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại, các gia trưởng tự nhiên cũng phải ở cửa đầu tiên chuẩn bị nhiều trúc trùng một chút.

    Bạch Dung thân là đạo diễn chỉ cần chờ gà rừng đại phát thần uy, đấu trí đấu dũng với các bạn nhỏ, làm khán giả xem đến vui vẻ vô cùng là được.

    Một đám người lớn đều vén tay áo, ý chí chiến đấu sục sôi, thế tất phải cung cấp đủ "đạn dược" cho bé con nhà mình.

    Nhà Điềm Điềm, Ông Khải và Minh Ngọc tuy rằng giai đoạn trước bị tổ chương trình hố thảm thật sự, nhưng thực tế kĩ năng và sức khỏe của cả hai người tổng hợp lại đều rất mạnh, ai nhận nhiệm vụ nào cũng không vấn đề gì.

    Chẳng qua suy xét đến con gái Điềm Điềm quá không thích trúc trùng, Hứa Thành Dực lại đứng ngay hiện trường nói cái gì mà "Bé gái sợ sâu là bình thường" này nọ.

    Hai vợ chồng tuy rằng không lên tiếng phản bác, nhưng trong lòng vẫn không muốn con gái bị những lời như vậy ảnh hưởng.

    Cho nên hai người thương lượng, Minh Ngọc sẽ đi đào trùng và lấy ong nhộng, lấy mình làm gương cho con gái biết việc sợ sâu không liên quan đến giới tính, đến nỗi con gái sau này lựa chọn tiếp tục sợ sâu hay muốn thử cùng mẹ mình học cách tiếp xúc với sâu, đó là lựa chọn của chính con bé.

    Ba mẹ Duệ Duệ nhìn nhau một cái, mẹ cậu bé cực kỳ ăn ý đứng dậy, bà cũng không thích thứ này, nhưng ai làm ông bạn già nhà bà mê câu cá làm chi, ngày thường nhìn trầm ổn chín chắn, gió thổi không lay, trên thực tế vừa thấy có cá đều hận không thể tại chỗ thoái hóa còn tám tuổi.

    Đến nỗi nhà Khang Phỉ Nhi, Hứa Thành Dực hôm nay mặc một bộ tây trang được đặt may riêng, đứng trước rừng trúc hoàn toàn không ăn nhập vào đâu cả.

    Trong lòng gã cũng như thế, nhíu mày thầm lựa chọn nửa ngày mới không quá chủ động mà lựa chọn câu cá, lúc mở miệng, giọng nói vẫn ôn nhu ưu nhã, còn mang theo một chút khí thanh:

    "Vợ à, nước suối nguồn lạnh lẽo, trận cuối cùng để đó anh lo đi."

    Khang Phỉ Nhi ôm con gái liếc gã một cái:

    "Chẳng phải anh nói con gái sợ sâu mới là bình thường sao? Chồng à, anh đi bắt sâu được không?"

    Thật ra ngoại trừ những người cực kỳ sợ sâu ra, loại sâu như trúc trùng chỉ có thể vặn vẹo hoàn toàn không có sức chiến đấu này cũng không mấy đáng sợ, cô chỉ là cảm thấy loại côn trùng này xấu đến ma chê quỷ hờn mà thôi.

    Khang Phỉ Nhi đều nói như vậy, thân là "sủng thê cuồng ma", Hứa Thành Dực đành phải nhíu mày đồng ý.

    Tiểu mập mạp Hứa Tiêu Lân xoa tay hầm hè:

    "Ba phải bắt nhiều nhiều chút cho con nghe, con chắc chắn có thể bắt được gà đầu tiên!"

    Hứa Thành Dực theo thói quen lên tiếng:

    "Rồi rồi, để ba bắt cho con nhiều một chút, con trai của ba giỏi như vậy khẳng định sẽ là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ!"

    Khang Phỉ Nhi ôm con gái không lên tiếng, tuy rằng cô không đồng ý cách cổ vũ thổi phồng vô điều kiện như vậy, nhưng con riêng bình thường đều do mẹ chồng nuôi nấng, cô không có quyền nhúng tay, hơn nữa so với mẹ chồng, chồng cô khen thưởng con riêng như vậy đã xem như khiêm tốn rất nhiều rồi.

    Bé con Trăn Trăn trong lòng ngực mẹ vẫn luôn ôm cổ cô, từ khe hở ngắm ngắm hai lớn một nhỏ nhà Ngao Ngao.

    Quý Nặc cầm lấy con dao chẻ củi được ekip phân cho, chọn một hướng đi bắt đầu tìm trúc trùng.

    Tuy rằng cửa đầu tiên yêu cầu chỉ có một người hoàn thành, nhưng không tương tác thì lại chẳng có gì cho khán giả xem, cho nên ekip yêu cầu bạn lữ và con cái đều phải cùng đi, chẳng qua việc chém cây trúc lặt măng tìm trúc trùng đều do chính tay người làm nhiệm vụ hoàn thành là được.

    Đầu tháng tám, không ít măng đã cao lên một đoạn dài, có vài khóm còn cao hơn cả Ngao Ngao, chẳng qua hang nhỏ mà trúc trùng đào ra phần lớn đều ở sát hệ rễ, người lớn nhất định phải ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhưng bé con Lục Ngạo Thiên chưa đến một mét lại rất có ưu thế.

    Bé con chắp tay sau lưng đi tuốt đằng trước, nhìn thấy lỗ sâu đục lập tức chỉ cho Quý Nặc, làm cậu giơ đao đào trùng:

    "Cái này, cái này, cái này nữa, đều có lỗ sâu đục."

    Trúc tượng trùng từ kích cỡ bé bằng hạt gạo sinh trưởng đến trùng trưởng thành có cánh và giáp xác to bằng bàn tay trong khoảng một tháng, cho nên rất nhiều măng thoạt nhìn có nhiều lỗ sâu đục, nhưng thực tế trúc trùng bên trong đã bay đi từ lâu, chỉ có lột ra từng viên măng mới biết được cụ thể tình hình bên trong.

    Quý Nặc giơ tay chém măng cực kỳ lưu loát, nhưng sợ chém trúng trúc trùng bên trong thân măng cho nên chỉ có thể chém đến một độ cao nhất định, còn lại phải dùng tay lột, rất phí sức và mất công.

    Ngao Ngao bước đi rất nhanh, Quý Nặc vừa chém vừa lột có chút không theo kịp tốc độ của bé con:

    "Ngao Ngao chậm một chút đi con, chú không nhớ được nhiều cây đến thế nha."

    Bé con nghe vậy đành phải dừng chân ở vị trí cách hai người lớn tầm ba mét, nhăn nhăn đôi mày nhỏ chép miệng âm thầm cảm thán: Cái nhà này không có tui thật là không được, hai tên người lớn vô dụng này, bản đồ kho báu đều được người ta đưa đến trong tay còn tìm không ra vàng.

    Trình độ này còn dám nghi ngờ hắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ hay không? Hừ, quả là trò cười lớn nhất thiên hạ!

    Lục Ngạo Thiên giơ cằm nhỏ lên, chĩa chĩa về phía Hàn Trình:

    "Chú kia, lại đây với tui."

    Hắn dùng ngữ khí đặc trưng của mình, chính là tư thái tùy thời đều có thể chỉ điểm giang sơn chỉ trích phương tù bừa bãi ngạo nghễ, đặt trên người người trưởng thành chính là tắc động mạch não, nhưng một bé con làm như vậy lại vừa vặn tốt.

    Hàn Trình thấy thế co giật khóe mắt, nghe Quý Nặc vì giấu đi tiếng cười mà giả bộ ho khan, cuối cùng biến thành ho thật, đáy mắt cũng nhấp nháy ý cười:

    "Để anh đi xem lãnh đạo nhà chúng ta có chỉ thị gì đây, em cũng đừng dùng sức nhiều, để ý coi chừng bị thương tay."

    Động tác vung dao chém cây của Quý Nặc thật sự 'hơi' dọa người, lực đạo kia, cảm giác phàm là chém nhầm vào tay chính là đương trường cắt chi.

    Quý Nặc vén lên vài lọn tóc mềm mại gác sau tai, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, mềm mềm nhu nhu đồng ý:

    "Em sẽ chú ý."

    Hàn Trình chân trước vừa ra khỏi phạm vi cậu đứng, chân sau Quý Nặc đã xoay xoay cánh tay vung đao chém một nhát thật mạnh vào phần gốc măng thô to, một đao chém ngã, hai đao bổ đôi, đao thứ ba dọc theo lỗ sâu đục hướng lên trên đẩy mạnh, dùng nguyên tắc đòn bẩy nhẹ nhàng tách ngàn tầng măng ra hơn phân nửa, dư lại dùng tay lột, chẳng mấy chốc đã đào được một con trúc trùng vừa trắng vừa mập ở tận cùng bên trong lõi măng.

    Thấy Hàn Trình đi rồi, hiệu suất của Quý Nặc rõ ràng dâng lên vùn vụt, bình luận trực tiếp lướt qua một đám dấu chấm hỏi:

    [Bào đinh.. bào đinh giải trúc? Mệ ôi trâu bò à nha!]

    [Đây chính là 'để em nhẹ nhàng một chút'? ]

    [Cười chết, tui ngờ rằng Hàn Trình cũng không biết thực lực chân chính của vợ yêu nhà ổng mạnh mẽ ra sao, lúc nào cũng thấy ổng bảo Nặc Nặc cẩn thận hết.]

    [Chém cái măng thôi mà, thứ đó lại không phải trúc già, có gì ghê gớm đâu..]

    Bên kia Lục Ngạo Thiên đã bắt đầu chia việc cho Hàn Trình:

    "Tui tới tìm, chú phụ trách nhớ vị trí, chú Nặc Nặc đi đào trùng."

    Nói xong, hắn híp híp mắt nhìn Hàn Trình:

    "OK?"

    Hàn Trình vẫn ung dung đáp lại:

    "OK."

    Nếu không phải khí thế của Hàn Trình ở đó, tình hình này thật đúng là sẽ trở thành đại ca hắc đạo ra lệnh cho đàn em mới gia nhập.

    Trong phòng phát sóng trực tiếp, một đám fan mẹ ruột đều bị manh đến sống chết, đặc biệt là khi nhìn thấy hai gương mặt tương tự như vậy nằm chung một khung hình, hiệu quả hài kịch quả thật gấp bội:

    [A a a thật sự không có bộ phim nào đại loại như "Tôi và con trai hoán đổi linh hồn" cho Hàn lão sư và bé con đóng chung sao!]

    [Ha ha ha tui cũng muốn xem! Bé con đúng là khốc ngạo đến tự nhiên như bản năng luôn á, rất thích hợp diễn bá tổng cưỡi tường vân bảy màu bay đến í hí hí hí..]

    So với Lục Ngạo Thiên vừa nhìn là biết có số mệnh Âu Hoàng, hai tổ khác hoàn toàn không thuận lợi như vậy, có lẽ cũng do vấn đề lựa chọn phương hướng của họ khi bước vào bên trong rừng trúc, trong khi Quý Nặc đã xả da măng đầy đất, gia đình Duệ Duệ đều chưa có lấy một con khai trương.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...