Chương 120: Là ai phá cảnh?
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Liên tục vài đạo lôi kiếp, tuy Diệp Kiều có thể hấp thu nhưng cũng chịu không nổi, nàng vận dụng đạp thanh phong, bắt đầu chạy, thiên lôi quyết đoán điên cuồng đuổi theo phía sau nàng.
Diệp Kiều: "..."
Mẹ nó!
Nàng biết ngay mà, thiên lôi này là nhằm vào nàng!
Diệp Thanh Hàn nhìn đến có chút nghẹn họng trân trối, hắn chưa từng gặp qua thiên lôi không đánh vào người đangđộ kiếp, mà lại đánh người bên ngoài, thiếu niên lập tức không chút do dự chủ động thay nàng che chắn một chút.
Đây là lôi kiếp của hắn, tuy rằng nửa đường không biết đã xảy ra vấn đề gì, nhưng không có đạo lý để cho một mình Diệp Kiều chịu đựng.
Diệp Kiều cảm động quay đầu nói: "Cảm tạ."
Vì thế tình cảnh liền dần dần diễn biến thành hai người thay phiên nhau hứng thiên lôi, có điều dù được Diệp Thanh Hàn chia sẻ thì cũng không có mấy tác dụng.
Thiên lôi chủ yếu vẫn là nhắm thẳng vào Diệp Kiều mà bổ, vừa chớp vừa lửa đánh xuống liên hồi, tốc độ linh căn hấp thu cũng đã không đuổi kịp tốc độ thiên lôi bổ xuống.
Chúng thủ thân đứng bên ngoài cũng hoang mang: "Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đang êm đẹp, vì sao thiên lôi lại hết đánh bên này rồi lại đánh sang bên kia thế? Quá là không thích hợp rồi!
"Không biết a." Sở Hành Chi gãi gãi đầu, chẳng lẽ là đại sư huynh của hắn tu luyện ra phân thân? Hay là biết thuấn di?
Dưới tình huống liên tiếp có thiên lôi không ngừng đánh xuống, bọn họ căn bản không nhìn trộm được bất luận cảnh tượng gì, người trong đó thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm.
Trưởng lão nhìn lôi kiếp càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt nhiều lần biến hóa: "Diệp Kiều Trường Minh Tông còn ở bên trong."
Sẽ không bị đánh chết chứ? Nàng cũng là thiên tài tam tu đấy!
Trưởng lão Bích Thủy Tông sắc mặt trầm trọng: "Nếu trốn xa một chút, nhiều lắm là bị lan đến một hai đạo mà thôi." Nếu còn không được nữa thì Diệp Kiều vẫn còn một tiểu quỷ có thể điều khiển lĩnh vực, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn đâu.
Người mà bọn họ nên lo lắng vẫn là Diệp Thanh Hàn, với mức độ lôi kiếp này, không biết đối phương có thể vượt qua hay không.
Nhưng mà. Diệp Thanh Hàn đang được mọi người lo lắng, ban đầu còn có thể giúp Diệp Kiều chia sẻ chút áp lực, dần dần chuyển thành người bên ngoài, dù hắn có đứng bên cạnh Diệp Kiều, thiên lôi cũng không thèm để ý tới hắn, lập tức bổ về phía Diệp Kiều.
Diệp Thanh Hàn nhìn đến chết lặng, thần sắc của hắn vốn đạm mạc, lúc này đã trực tiếp trở thành một bức thạch điêu luôn rồi.
Này rõ ràng là hai người chuyện xưa, hợp lại chính mình kết quả là mới là nhất không xứng có được tên họ kia một cái?
Lôi kiếp vẫn luôn giằng co ba ngày mới kết thúc, bên ngoài không ít người đều ở lo lắng thủ, lo lắng đồng thời lại có chút vui mừng, lôi kiếp càng lớn, này đại biểu Diệp Thanh Hàn thiên phú càng cao a.
Ba ngày ba đêm trải qua lôi kiếp, Diệp Kiều như đống bùn nhão, nằm bẹp trên mặt đất, trong miệng dường như cũng bay ra một tiêu u linh luôn rồi.
Diệp Thanh Hàn do dự hỏi: ".. Ngươi, có khỏe không?"
Hắn chưa từng vượt qua lần lôi kiếp đơn giản như thế. Lại còn là lôi kiếp Nguyên Anh kỳ. Hắn có thể bình an không chút thương tổn, không là do bản thân nỗ lực, cũng không phải là hắn cường đại. Mà là bởi vì, lôi kiếp Nguyên Anh kỳ gần như hoàn toàn đánh vào Diệp Kiều. Thật sự là có chút thái quá!
Diệp Kiều quật cường nâng lên một đầu ngón tay, chậm rãi phun ra một ngụm khói đen: "Còn tốt."
Nói xong, thiếu nữ mơ hồ cười mấy tiếng: "Ha, ha, ha, ha."
Nàng có thể cảm giác được linh căn trưởng thành hơn rất nhiều.
"..."
Ách.
Diệp Thanh Hàn cảm thấy bộ dáng của nàng không ổn chút nào. Thậm chí còn giống như bị sét đánh đến mức tinh thần thất thường luôn rồi.
-
Thiên lôi cuồn cuộn bổ suốt ba ngày, theo lý thuyết Diệp Thanh Hàn bên trong đã sớm bị đánh cho không rõ sinh tử, dù hắn có mạnh đến đâu, thì chống đỡ lâu như vậy cũng là quá sức, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng vọt vào cứu người rồi.
Kết quả sau đó lại phát hiện, thiếu niên nhiều lắm là mặt xám mày tro một chút, còn lại thì không có vết thượng nặng nào.
Diệp Kiều chậm rì rì đi ra, ý phục của nàng bị đánh cho rách tung toé, tông phục này dù có nước lửa bất xâm, nhưng lại không bao hàm bị thiên lôi đánh trong đó. Cả người thiếu nữ uể oải, khập khiễng đi ra, trông chẳng khác nào một tên ăn mày.
Thấy hai đứa nhỏ đều không có việc gì, các trưởng lão mới hoàn toàn yên lòng, bắt đầu chuyên chú nhìn Diệp Thanh Hàn, chậm rãi cảm thán: "Tiền đồ tương lai của ngươi là không thể hạn lượng a."
Lôi kiếp hung mãnh như vậy, Tu chân giới đã lâu chưa từng xuất hiện qua. Mấu chốt nhất chính là, sau khi độ kiếp hắn lại vẫn có thể nhẹ nhàng đến thế. Quả nhiên là đệ nhất kiếm đạo!
Diệp Thanh Hàn ra ngời liền được một đám người vây quanh chúc mừng, Diệp Kiều bị bỏ mặc một bên cũng được các sư huynh lôi đi.
Trưởng lão trầm giọng gọi: "Diệp Kiều?"
Đúng rồi! Tất cả đều bận rộn chúc mừng Diệp Thanh Hàn, lại quên mất Diệp Kiều.
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông chỉ vào nàng, giận mắng: "Dám to gan lớn mật xông vào, phản cốt như thế đấy, trong mắt ngươi rốt cuộc có còn đám trưởng lão chúng ta hay không?"
Diệp Kiều thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Đối phương lạnh lùng vung tay áo: "Trường Minh Tông, trừ điểm."
"Trừ, trừ, nhanh trừ đi." Mộc Trọng Hi cũng không thèm để ý, dù sao hiện tại bọn họ vẫn là đệ nhất, hắn giơ tay kéo Diệp Kiều lrời đi: "Nếu không có việc gì, chúng ta liền đi đây."
Tiết Dư chỉ có thể vội vã trấn an trưởng lão Vấn Kiếm Tông, thiếu niên ôn nhu, khiêm tốn nói: "Ngượng ngùng, trưởng lão. Gần đây tinh thần của bọn họ không được bình thường, ta đi xem bọn họ."
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông: "..."
Tiểu tử ngươi cũng không có vẻ gì là bình thường đâu.
Nhìn thấy mấy người Trường Minh Tông bỏ trốn mất dạng, Diệp Thanh Hàn há miệng thở dốc, theo bản năng muốn gọi Diệp Kiều, nhưng ý thức được chung quanh quá nhiều người, hắn mím môi, chỉ có thể bỏ qua ý niệm này.
Kỳ thật Diệp Thanh Hàn là muốn giáp mặt hỏi đối phương một chút, tình huống vừa qua rốt cuộc là thế nào?
Bởi vì là người đầu tiên trong nhóm thân truyền đột phá Nguyên Anh kỳ, Diệp Thanh Hàn vừa ra ngoài đã phải lo ứng phó những người chạy tới kết giao với hắn, đồng thời còn phải củng cố cảnh giới. Trái ngược với phía hắn, sân của Trường Minh Tông lại có vẻ tường hòa hơn nhiều.
"Như thế nào? Ngươi cảm thấy có thể phá mấy cảnh?" Tiết Dư nhét đan dược đã luyện tốt cho Diệp Kiều, hắn ở Kim Đan trung kỳ, đan dược luyện ra sẽ có hiệu quả củng cố cảnh giới Trúc Cơ cho Diệp Kiều, giúp nàng không cần phí thời gian.
Diệp Kiều: "Muốn nôn."
Đan điền nặng trĩu, linh khí hình thành xoáy nước quấy phá bên trong, tốc độ kia khiến cho linh khí xung quanh đều dũng mãnh đổ về phía sân Trường Minh Tông.
"Dựa, dựa, dựa." Mộc Trọng Hi nhảy dựng lên: "Mọi người mau đả tọa, mau mau hút bớt linh khí đi, mau lên."
Cứ để Diệp Kiều một mình hấp thu như vậy, không phải sẽ nổ tan xác mà chết sao?
Mấy người vội vàng ngồi xuống, hấp thụ linh khí vào đan điền của mình, linh khí giảm bớt mới khiến cho Diệp Kiều thoải mái hơn một chút, nàng đỡ trán: "Không ai nói với ta là có loại bệnh trạng này a."
"Trước giơ cũng đâu có Thiên linh căn." Minh Huyền nằm liệt trên mặt đất, linh khí không cần thúc giục mà tự động đổ về sân bọnhoj, loại mùi vị này quả thật là sảng khoái: "Có điều hiện tại đã biết, muội kiềm chế chút đi."
Diệp Thanh Hàn đột phá liền phá hai cảnh, vị trí đệ nhất kiếm tu trẻ tuổi hoàn toàn xứng đáng, các trưởng lão nghe tin cũng lập tức hành động, chạy đến chúc mừng. Điều này có nghĩa là, không ai nhìn mấy người chằm chằm bọn họ.
Mộc Trọng Hi nổi lên hứng thú: "Tới."
"Tiểu sư muội. Chúng ta đánh một trận thử xem."
Diệp Kiều đi theo hắn ra ngoài, sau khi ăn đan dược của Tiết Dư, cảm giác khó chịu giảm đi rất nhiều, vừa lúc cảnh giới của nàng cũng bị áp chế lâu lắm rồi, nên có một trận đánh để tạo cơ hội đột phá.
Hai người đứng ở ngoài sân, Mộc Trọng Hi đè cảnh giới của mình xuống tương đương với nàng. Cùng một thức mở đầu, cùng một kiếm chiêu, hai đạo kiếm khí khai mở, cây cối xung quanh lập tức bị tiêu diệt, không ai quen thuộc với kiếm quyết của tông mình hơn bọn họ, tần suất trốn tránh cùng kiếm chiêu đều không có gì sai biệt.
Dù sao chỉ là mượn cơ hội để cho Diệp Kiều xả một chút linh khí xao động, không cần phân thắng bại, cũng không cần tính toán chiêu thức làm gì. Cát bay đá chạy, linh khí phá khai, một lát sau chỉ nghe thấy tiếng đứt gãy giòn giã vang lên.
"Phanh" một tiếng! Thế giới an tĩnh!
Minh Huyền phất phất tay, phủi tro bụi trước mặt, rồi lại dùng tay che khuất đỉnh đầu, ngẩng đầu quan sát tình huống xung quanh.
Sau đó hắn thâm trầm đưa ra kết luận:
"Sụp!"
Cái gì sụp?
Hai kiếm tu đánh một trận vui vẻ phục hồi tinh thần lại, phát hiện cây cột lớn nhất trong viện đã bị chặt gãy.
"Diệp Kiều!"
"Mộc Trọng Hi!"
"Tiết Dư!"
Triệu trưởng lão tuy muộn nhưng cũng đã đến.
Một màn quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, chỉ khác là lần trước Diệp Kiều cùng Minh Huyền châm lửa đốt Tàng Thư Các.
Diệp Kiều: "..."
Vì sao mỗi lần bọn họ làm ra chút chuyện xấu thì đều bị bắt tận tay day tận trán như thế chứ?
"Có phải các ngươi điên cả rồi hay không?" Triệu trưởng lão hoang mang rối loạn chạy tới.
Ông ấy cùng Tần Phạn Phạn cũng đến vây xem thiên tài Vấn Kiếm Tông, Diệp Thanh Hàn một lần liền phá hai cảnh, 18 tuổi đã đạt Nguyên Anh, có thể nói là thiếu niên đắc chí.
Kết quả vừa lơ đãng không để mắt đếm đám nhãi ranh này, thế mà một cái sân viện đã bị đánh sụp?
Tiết Dư khẽ mỉm cười, ngữ khí ôn nhu, thành thạo cho Triệu trưởng lão một cái bánh vẽ: "Chờ ta trở lại Tiết gia, ta sẽ có tiền, đến lúc đó nhất định sẽ trợ cấp tông môn."
"Câm miệng!" Triệu trưởng lão mới không thèm ăn cái bánh khỉ gió của hắn: "Cút đi cấm địa."
Minh Huyền có ý đồ ngăn cản: "Trưởng lão chờ ta trở lại Minh gia.."
"Ngươi cũng cút."
Mộc Trọng Hi: "Trưởng lão.."
"Ba người các ngươi cùng nhau cút đến cấm địa!"
Chu Hành Vân vốn định bụng cũng khuyên một tiếng, thấy thế lập tức không dám hé răng. Hắn không muốn đi cấm địa!
Nhìn Triệu trưởng lão nổi trận lôi đình, Diệp Kiều hít sâu một hơi: "Đừng nóng vội, chuyện cấm địa lát nữa lại nói."
"Nếu không." Nàng che đan điền đang xao động, bình tĩnh nói: "Ngài chờ ta phá cảnh trước đá nhé?"
"..."
Một giây trước Triệu trưởng lão còn nổi trận lôi đình, giây tiếp theo liền như tắm mình trong gió xuân: "Hả? Tiểu Kiều, ngươi đang nói cái gì?"
"Phá kính?" Ông ấy nói: "Phá phá phá, rốt cuộc muốn phá sao?"
Minh Huyền: "Vậy cấm địa còn phải đi không?"
Hỏa khí của Triệu trưởng lão đã tiêu tan: "Không cần nữa. Bốn người các ngươi nhanh đi sửa sân đi. Đừng quấy rầy sư muội các ngươi phá kính."
Tổi bốn người: Hả hả hả? Vì sao? Đánh sụp sân rõ ràng là Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều mà!
Cảnh giới của Diệp Kiều vẫn luôn bị áp chế, Thiên linh căn trải qua lôi kiếp rửa sạch, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trưởng thành, không cần đợi đến lúc tiếp cận cảnh giới, nàng ngồi đả tọa ngay tại chỗ, giây lát qua đi, hơi thở phá cảnh thứ nhất đã truyền ra.
Triệu trưởng lão nhìn thoáng qua, ông ấy cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Từ khi biết trong tông có thêm một thiên tài, ông ấy vẫn luôn lo lắng nếu không thể giáo dưỡng chúng tốt thì làm sao bây giờ, Diệp Kiều lâu như vậy không đột phá, ông ấy sợ tông môn của mình dưỡng hư nàng. Hiện tại xem ra là không rồi, ông ấy nhiều ít cũng có chút vui mừng.
Vừa định gọi Diệp Kiều đứng lên, cùng nàng tán gẫu một chút, hơi thở phá cảnh thứ hai đã lại truyền ra.
Giống với Diệp Thanh Hàn, phá liền hai cảnh!
Bên phía Trường Minh Tông thình lình truyền ra tin tức có người phá hai cảnh giới, đám đông vốn còn đang vây xem Diệp Thanh Hàn sôi nổi tiến hành chúc mừng liền kinh ngạc trố mắt nhìn nhau.
"Là ai phá cảnh vậy?"
Trâu bò a!
Diệp Kiều: "..."
Mẹ nó!
Nàng biết ngay mà, thiên lôi này là nhằm vào nàng!
Diệp Thanh Hàn nhìn đến có chút nghẹn họng trân trối, hắn chưa từng gặp qua thiên lôi không đánh vào người đangđộ kiếp, mà lại đánh người bên ngoài, thiếu niên lập tức không chút do dự chủ động thay nàng che chắn một chút.
Đây là lôi kiếp của hắn, tuy rằng nửa đường không biết đã xảy ra vấn đề gì, nhưng không có đạo lý để cho một mình Diệp Kiều chịu đựng.
Diệp Kiều cảm động quay đầu nói: "Cảm tạ."
Vì thế tình cảnh liền dần dần diễn biến thành hai người thay phiên nhau hứng thiên lôi, có điều dù được Diệp Thanh Hàn chia sẻ thì cũng không có mấy tác dụng.
Thiên lôi chủ yếu vẫn là nhắm thẳng vào Diệp Kiều mà bổ, vừa chớp vừa lửa đánh xuống liên hồi, tốc độ linh căn hấp thu cũng đã không đuổi kịp tốc độ thiên lôi bổ xuống.
Chúng thủ thân đứng bên ngoài cũng hoang mang: "Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đang êm đẹp, vì sao thiên lôi lại hết đánh bên này rồi lại đánh sang bên kia thế? Quá là không thích hợp rồi!
"Không biết a." Sở Hành Chi gãi gãi đầu, chẳng lẽ là đại sư huynh của hắn tu luyện ra phân thân? Hay là biết thuấn di?
Dưới tình huống liên tiếp có thiên lôi không ngừng đánh xuống, bọn họ căn bản không nhìn trộm được bất luận cảnh tượng gì, người trong đó thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm.
Trưởng lão nhìn lôi kiếp càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt nhiều lần biến hóa: "Diệp Kiều Trường Minh Tông còn ở bên trong."
Sẽ không bị đánh chết chứ? Nàng cũng là thiên tài tam tu đấy!
Trưởng lão Bích Thủy Tông sắc mặt trầm trọng: "Nếu trốn xa một chút, nhiều lắm là bị lan đến một hai đạo mà thôi." Nếu còn không được nữa thì Diệp Kiều vẫn còn một tiểu quỷ có thể điều khiển lĩnh vực, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn đâu.
Người mà bọn họ nên lo lắng vẫn là Diệp Thanh Hàn, với mức độ lôi kiếp này, không biết đối phương có thể vượt qua hay không.
Nhưng mà. Diệp Thanh Hàn đang được mọi người lo lắng, ban đầu còn có thể giúp Diệp Kiều chia sẻ chút áp lực, dần dần chuyển thành người bên ngoài, dù hắn có đứng bên cạnh Diệp Kiều, thiên lôi cũng không thèm để ý tới hắn, lập tức bổ về phía Diệp Kiều.
Diệp Thanh Hàn nhìn đến chết lặng, thần sắc của hắn vốn đạm mạc, lúc này đã trực tiếp trở thành một bức thạch điêu luôn rồi.
Này rõ ràng là hai người chuyện xưa, hợp lại chính mình kết quả là mới là nhất không xứng có được tên họ kia một cái?
Lôi kiếp vẫn luôn giằng co ba ngày mới kết thúc, bên ngoài không ít người đều ở lo lắng thủ, lo lắng đồng thời lại có chút vui mừng, lôi kiếp càng lớn, này đại biểu Diệp Thanh Hàn thiên phú càng cao a.
Ba ngày ba đêm trải qua lôi kiếp, Diệp Kiều như đống bùn nhão, nằm bẹp trên mặt đất, trong miệng dường như cũng bay ra một tiêu u linh luôn rồi.
Diệp Thanh Hàn do dự hỏi: ".. Ngươi, có khỏe không?"
Hắn chưa từng vượt qua lần lôi kiếp đơn giản như thế. Lại còn là lôi kiếp Nguyên Anh kỳ. Hắn có thể bình an không chút thương tổn, không là do bản thân nỗ lực, cũng không phải là hắn cường đại. Mà là bởi vì, lôi kiếp Nguyên Anh kỳ gần như hoàn toàn đánh vào Diệp Kiều. Thật sự là có chút thái quá!
Diệp Kiều quật cường nâng lên một đầu ngón tay, chậm rãi phun ra một ngụm khói đen: "Còn tốt."
Nói xong, thiếu nữ mơ hồ cười mấy tiếng: "Ha, ha, ha, ha."
Nàng có thể cảm giác được linh căn trưởng thành hơn rất nhiều.
"..."
Ách.
Diệp Thanh Hàn cảm thấy bộ dáng của nàng không ổn chút nào. Thậm chí còn giống như bị sét đánh đến mức tinh thần thất thường luôn rồi.
-
Thiên lôi cuồn cuộn bổ suốt ba ngày, theo lý thuyết Diệp Thanh Hàn bên trong đã sớm bị đánh cho không rõ sinh tử, dù hắn có mạnh đến đâu, thì chống đỡ lâu như vậy cũng là quá sức, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng vọt vào cứu người rồi.
Kết quả sau đó lại phát hiện, thiếu niên nhiều lắm là mặt xám mày tro một chút, còn lại thì không có vết thượng nặng nào.
Diệp Kiều chậm rì rì đi ra, ý phục của nàng bị đánh cho rách tung toé, tông phục này dù có nước lửa bất xâm, nhưng lại không bao hàm bị thiên lôi đánh trong đó. Cả người thiếu nữ uể oải, khập khiễng đi ra, trông chẳng khác nào một tên ăn mày.
Thấy hai đứa nhỏ đều không có việc gì, các trưởng lão mới hoàn toàn yên lòng, bắt đầu chuyên chú nhìn Diệp Thanh Hàn, chậm rãi cảm thán: "Tiền đồ tương lai của ngươi là không thể hạn lượng a."
Lôi kiếp hung mãnh như vậy, Tu chân giới đã lâu chưa từng xuất hiện qua. Mấu chốt nhất chính là, sau khi độ kiếp hắn lại vẫn có thể nhẹ nhàng đến thế. Quả nhiên là đệ nhất kiếm đạo!
Diệp Thanh Hàn ra ngời liền được một đám người vây quanh chúc mừng, Diệp Kiều bị bỏ mặc một bên cũng được các sư huynh lôi đi.
Trưởng lão trầm giọng gọi: "Diệp Kiều?"
Đúng rồi! Tất cả đều bận rộn chúc mừng Diệp Thanh Hàn, lại quên mất Diệp Kiều.
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông chỉ vào nàng, giận mắng: "Dám to gan lớn mật xông vào, phản cốt như thế đấy, trong mắt ngươi rốt cuộc có còn đám trưởng lão chúng ta hay không?"
Diệp Kiều thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Đối phương lạnh lùng vung tay áo: "Trường Minh Tông, trừ điểm."
"Trừ, trừ, nhanh trừ đi." Mộc Trọng Hi cũng không thèm để ý, dù sao hiện tại bọn họ vẫn là đệ nhất, hắn giơ tay kéo Diệp Kiều lrời đi: "Nếu không có việc gì, chúng ta liền đi đây."
Tiết Dư chỉ có thể vội vã trấn an trưởng lão Vấn Kiếm Tông, thiếu niên ôn nhu, khiêm tốn nói: "Ngượng ngùng, trưởng lão. Gần đây tinh thần của bọn họ không được bình thường, ta đi xem bọn họ."
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông: "..."
Tiểu tử ngươi cũng không có vẻ gì là bình thường đâu.
Nhìn thấy mấy người Trường Minh Tông bỏ trốn mất dạng, Diệp Thanh Hàn há miệng thở dốc, theo bản năng muốn gọi Diệp Kiều, nhưng ý thức được chung quanh quá nhiều người, hắn mím môi, chỉ có thể bỏ qua ý niệm này.
Kỳ thật Diệp Thanh Hàn là muốn giáp mặt hỏi đối phương một chút, tình huống vừa qua rốt cuộc là thế nào?
Bởi vì là người đầu tiên trong nhóm thân truyền đột phá Nguyên Anh kỳ, Diệp Thanh Hàn vừa ra ngoài đã phải lo ứng phó những người chạy tới kết giao với hắn, đồng thời còn phải củng cố cảnh giới. Trái ngược với phía hắn, sân của Trường Minh Tông lại có vẻ tường hòa hơn nhiều.
"Như thế nào? Ngươi cảm thấy có thể phá mấy cảnh?" Tiết Dư nhét đan dược đã luyện tốt cho Diệp Kiều, hắn ở Kim Đan trung kỳ, đan dược luyện ra sẽ có hiệu quả củng cố cảnh giới Trúc Cơ cho Diệp Kiều, giúp nàng không cần phí thời gian.
Diệp Kiều: "Muốn nôn."
Đan điền nặng trĩu, linh khí hình thành xoáy nước quấy phá bên trong, tốc độ kia khiến cho linh khí xung quanh đều dũng mãnh đổ về phía sân Trường Minh Tông.
"Dựa, dựa, dựa." Mộc Trọng Hi nhảy dựng lên: "Mọi người mau đả tọa, mau mau hút bớt linh khí đi, mau lên."
Cứ để Diệp Kiều một mình hấp thu như vậy, không phải sẽ nổ tan xác mà chết sao?
Mấy người vội vàng ngồi xuống, hấp thụ linh khí vào đan điền của mình, linh khí giảm bớt mới khiến cho Diệp Kiều thoải mái hơn một chút, nàng đỡ trán: "Không ai nói với ta là có loại bệnh trạng này a."
"Trước giơ cũng đâu có Thiên linh căn." Minh Huyền nằm liệt trên mặt đất, linh khí không cần thúc giục mà tự động đổ về sân bọnhoj, loại mùi vị này quả thật là sảng khoái: "Có điều hiện tại đã biết, muội kiềm chế chút đi."
Diệp Thanh Hàn đột phá liền phá hai cảnh, vị trí đệ nhất kiếm tu trẻ tuổi hoàn toàn xứng đáng, các trưởng lão nghe tin cũng lập tức hành động, chạy đến chúc mừng. Điều này có nghĩa là, không ai nhìn mấy người chằm chằm bọn họ.
Mộc Trọng Hi nổi lên hứng thú: "Tới."
"Tiểu sư muội. Chúng ta đánh một trận thử xem."
Diệp Kiều đi theo hắn ra ngoài, sau khi ăn đan dược của Tiết Dư, cảm giác khó chịu giảm đi rất nhiều, vừa lúc cảnh giới của nàng cũng bị áp chế lâu lắm rồi, nên có một trận đánh để tạo cơ hội đột phá.
Hai người đứng ở ngoài sân, Mộc Trọng Hi đè cảnh giới của mình xuống tương đương với nàng. Cùng một thức mở đầu, cùng một kiếm chiêu, hai đạo kiếm khí khai mở, cây cối xung quanh lập tức bị tiêu diệt, không ai quen thuộc với kiếm quyết của tông mình hơn bọn họ, tần suất trốn tránh cùng kiếm chiêu đều không có gì sai biệt.
Dù sao chỉ là mượn cơ hội để cho Diệp Kiều xả một chút linh khí xao động, không cần phân thắng bại, cũng không cần tính toán chiêu thức làm gì. Cát bay đá chạy, linh khí phá khai, một lát sau chỉ nghe thấy tiếng đứt gãy giòn giã vang lên.
"Phanh" một tiếng! Thế giới an tĩnh!
Minh Huyền phất phất tay, phủi tro bụi trước mặt, rồi lại dùng tay che khuất đỉnh đầu, ngẩng đầu quan sát tình huống xung quanh.
Sau đó hắn thâm trầm đưa ra kết luận:
"Sụp!"
Cái gì sụp?
Hai kiếm tu đánh một trận vui vẻ phục hồi tinh thần lại, phát hiện cây cột lớn nhất trong viện đã bị chặt gãy.
"Diệp Kiều!"
"Mộc Trọng Hi!"
"Tiết Dư!"
Triệu trưởng lão tuy muộn nhưng cũng đã đến.
Một màn quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, chỉ khác là lần trước Diệp Kiều cùng Minh Huyền châm lửa đốt Tàng Thư Các.
Diệp Kiều: "..."
Vì sao mỗi lần bọn họ làm ra chút chuyện xấu thì đều bị bắt tận tay day tận trán như thế chứ?
"Có phải các ngươi điên cả rồi hay không?" Triệu trưởng lão hoang mang rối loạn chạy tới.
Ông ấy cùng Tần Phạn Phạn cũng đến vây xem thiên tài Vấn Kiếm Tông, Diệp Thanh Hàn một lần liền phá hai cảnh, 18 tuổi đã đạt Nguyên Anh, có thể nói là thiếu niên đắc chí.
Kết quả vừa lơ đãng không để mắt đếm đám nhãi ranh này, thế mà một cái sân viện đã bị đánh sụp?
Tiết Dư khẽ mỉm cười, ngữ khí ôn nhu, thành thạo cho Triệu trưởng lão một cái bánh vẽ: "Chờ ta trở lại Tiết gia, ta sẽ có tiền, đến lúc đó nhất định sẽ trợ cấp tông môn."
"Câm miệng!" Triệu trưởng lão mới không thèm ăn cái bánh khỉ gió của hắn: "Cút đi cấm địa."
Minh Huyền có ý đồ ngăn cản: "Trưởng lão chờ ta trở lại Minh gia.."
"Ngươi cũng cút."
Mộc Trọng Hi: "Trưởng lão.."
"Ba người các ngươi cùng nhau cút đến cấm địa!"
Chu Hành Vân vốn định bụng cũng khuyên một tiếng, thấy thế lập tức không dám hé răng. Hắn không muốn đi cấm địa!
Nhìn Triệu trưởng lão nổi trận lôi đình, Diệp Kiều hít sâu một hơi: "Đừng nóng vội, chuyện cấm địa lát nữa lại nói."
"Nếu không." Nàng che đan điền đang xao động, bình tĩnh nói: "Ngài chờ ta phá cảnh trước đá nhé?"
"..."
Một giây trước Triệu trưởng lão còn nổi trận lôi đình, giây tiếp theo liền như tắm mình trong gió xuân: "Hả? Tiểu Kiều, ngươi đang nói cái gì?"
"Phá kính?" Ông ấy nói: "Phá phá phá, rốt cuộc muốn phá sao?"
Minh Huyền: "Vậy cấm địa còn phải đi không?"
Hỏa khí của Triệu trưởng lão đã tiêu tan: "Không cần nữa. Bốn người các ngươi nhanh đi sửa sân đi. Đừng quấy rầy sư muội các ngươi phá kính."
Tổi bốn người: Hả hả hả? Vì sao? Đánh sụp sân rõ ràng là Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều mà!
Cảnh giới của Diệp Kiều vẫn luôn bị áp chế, Thiên linh căn trải qua lôi kiếp rửa sạch, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trưởng thành, không cần đợi đến lúc tiếp cận cảnh giới, nàng ngồi đả tọa ngay tại chỗ, giây lát qua đi, hơi thở phá cảnh thứ nhất đã truyền ra.
Triệu trưởng lão nhìn thoáng qua, ông ấy cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Từ khi biết trong tông có thêm một thiên tài, ông ấy vẫn luôn lo lắng nếu không thể giáo dưỡng chúng tốt thì làm sao bây giờ, Diệp Kiều lâu như vậy không đột phá, ông ấy sợ tông môn của mình dưỡng hư nàng. Hiện tại xem ra là không rồi, ông ấy nhiều ít cũng có chút vui mừng.
Vừa định gọi Diệp Kiều đứng lên, cùng nàng tán gẫu một chút, hơi thở phá cảnh thứ hai đã lại truyền ra.
Giống với Diệp Thanh Hàn, phá liền hai cảnh!
Bên phía Trường Minh Tông thình lình truyền ra tin tức có người phá hai cảnh giới, đám đông vốn còn đang vây xem Diệp Thanh Hàn sôi nổi tiến hành chúc mừng liền kinh ngạc trố mắt nhìn nhau.
"Là ai phá cảnh vậy?"
Trâu bò a!