Đã hai tháng trôi qua sau sự kiện thế kỷ ấy, cả hai vương quốc chung sống hòa thuận và vô cùng phát triển.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề nổi của tảng băng trôi còn phía dưới thâm sâu khó lường, chẳng biết tảng băng ấy có thể chống đỡ được bao lâu cho đến khi hoàn toàn tan rã.
"Anh à, số hạt giống lần này vẫn không đạt năng suất!"
"Chúng ta phải làm sao đây?"
Trong phòng thí nghiệm sinh học lạnh lẽo ấy, Hải Dương trong bộ trang phục màu trắng đang nói chuyện với anh trai mình - thái tử Hải Vương.
"Có lẽ là do thổ nhưỡng ở đây không thích hợp chăng?"
Thái tử trầm ngâm nói.
Hải Dương sau khi anh trai nói thì lập tức lắc đầu. Anh bước vội về phía tủ lấy hai nắm gì đấy.
Quay lại chỗ Hải Vương anh thả tay ra một nắm lương thực và một nắm hạt giống do Vương quốc Ánh Sáng cung cấp, nói:
"Anh nhìn xem!"
Hải Vương thấy thế thì tiến lại sát hơn, chú ý quan sát.
"Sao hả em?"
"Phía bên này là chỗ lương thực mà vương quốc Ánh sáng cung cấp cho chúng ta."
"Còn bên đây chính là chỗ hạt giống mà họ cung cấp cho chúng ta."
Vừa nói, anh vừa đẩy chỗ lương thực và hạt giống này về phía của Hải Vương đồng thời đi lấy một vài tài liệu mà mình đã nghiên cứu cho anh ấy xem. Trong lúc Hải Vương xem hồ sơ, anh tranh thủ nói ra những gì mình đã nghiên cứu được cho anh ấy nghe:
"Theo như nghiên cứu của em thì.. chỗ hạt giống và lương thực này là một."
"Tuy nhiên anh thấy đó, cho dù đã bóc vỏ ra rồi nhưng rõ ràng ta có thể thấy kích cỡ và chất lượng của lương thực thì vượt xa hoàn toàn chỗ hạt giống này."
"Từ đó cho thấy.."
"Điều đó cho thấy họ đã cung cấp cho chúng ta chỗ hạt giống kém chất lượng và khó có khả năng nảy mầm được."
"Có đúng không?"
Hải Vương đột nhiên mở lời, cắt ngang báo cáo của em trai mình.
Hải Dương sao khi thấy anh trai đã hiểu rõ nguyên nhân thì bất lực đáp:
"Đúng vậy!"
"Thật không ngờ bọn họ lại có thể chơi trò này với chúng ta. Bỉ ổi, vô sỉ!"
Hải Dương không kìm được xúc động đã thốt ra những lời rất không hay về vương quốc Ánh Sáng vì tất cả những gì mà họ đã làm.
Hải Vương thấy vậy thì đưa tay, vỗ vỗ lưng của cậu em đang bừng bừng lửa giận của mình, bình tĩnh nói:
"Tức giận đến vậy sao?"
"Đừng có mà trêu em, em đang rất là không vui đấy!"
Hải Dương tức giận hất vai, đẩy tay của Hải Vương ra chỗ khác. Thật không muốn để ý đến anh trai của mình nữa.
"Ai làm cho em trai bảo bối của chúng ta không vui vậy? Có cần anh trai ra mặt giải quyết hộ không?"
"Phải đó, phải đó.. kẻ nào chọc A Dương của chúng ta không vui nè?"
Từ cửa, cặp
anh em sinh đôi Hải Hà và Hải Thụy đang tiến vào, vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai anh em trong này nên mở lời nói chêm vào.
Rất nhanh, Hải Thụy đã đến bên cạnh Hải Dương và như thường lệ: "Xoa đầu thần chưởng" được triển khai để tấn công cậu em trai ngốc nghếch - Hải Dương của anh.
"Hehe, em trai ngốc.. Giận mà trông cũng đáng yêu quá chời!"
"Aaaaaa, Tam ca.. em đang tức giận thật đấy. Không được trêu em!"
Hải Dương nhíu mày, cúi đầu ôm trán thoát khỏi đòn tấn công của Hải Thụy.
Nhận thấy rõ ràng sự khổ chịu của cậu em trai mình, quả không giống như thường lệ, Hải Thụy có chút khó hiểu mà quay về phía Hải Vương, cau mày hỏi:
"Anh đã làm gì chọc tức em trai bảo bối của của em vậy?"
Hải Vương đứng không mà vẫn trúng chiêu, cười khổ:
"Anh cũng bất lực a, công việc không thuận lợi nên em ấy khó ở vậy thôi!"
"Chuyện gì vậy?"
Hải Hà từ đầu đã im lặng quan sát, giờ cũng không khỏi tò mò mà cất tiếng hỏi.
Nhận được câu hỏi của anh trai Hải Dương như giải phóng tất cả, kể hết từ đầu đến cuối sự khó chịu, "uất ức" của mình cho hai anh nghe. Hải Hà cũng là thành viên nòng cốt trong công cuộc này nên khi nghe Hải Dương kể thì cũng thấu hiểu phần nào - anh phụ trách chuyển giao công nghệ cho vương quốc Ánh sáng.
"Ha ha ha, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, thì ra chỉ là chuyện này, ha ha ha.."
Hải Hà cười như được mùa khi nghe tâm sự của Hải Dương.
"Anh còn cười được nữa cơ à?"
"Đúng đấy, còn cười được cơ à?"
Hải Dương bức dọc không thể trêu thì thôi đi, giờ còn thêm cả ông Hải Thụy hùa theo bảo vệ nữa cơ chứ, thật là bất lực với hai anh em này.
"Ha ha ha ha.. chờ đã.. để ta cười cho xong đã.. ha ha ha!"
Cười một trận đã đời, Hải Hà mới bình tĩnh lại mà giải thích cho hai cậu em trai quý hóa của mình. Quả thật, đây là lần đầu tiên mà người ta thấy một Hải Hà lạnh lùng lại có thể cười một cách vui vẻ như thế, mặt dù em trai mình đang khó ở.
"Thật ra là á, chuyện này.. mọi người đều đã lường trước được rồi!"
"Lường trước được rồi ạ?" Hải Dương hỏi.
"Ừm, lường trước được rồi!" Hải Hà kiên nhẫn đáp lời.
"Sao ta không biết gì hết vậy?" Hải Thụy hỏi.
"Đệ cũng chẳng biết gì cả!" Hải Dương nói thêm vào.
Hải Vương đứng bên cạnh bắt đầu giải thích cho hai cậu nhỏ nghe:
"Chính trị mà em, chúng ta cần phải lường trước tất cả mọi trường hợp có thể xảy ra. Kể cả tình huống xấu nhất!"
"Và chuyện này cũng nằm trong các trường hợp mà mọi người đã đề ra."
"Nhưng tại sao bọn họ lại có thể làm ra chuyện đó với chúng ta?"
"Rõ ràng chúng ta rất để tâm trong việc chuyển giao công nghệ cho họ. Chúng ta đã làm rất tốt, giúp đỡ họ rất nhiều trong việc phát triển đất nước. Còn họ thì.. thật không thể hiểu nổi!" Hải Dương không kìm được bức xúc mà nói.
"Bọn chúng thật là quá đáng mà!" Hải Thụy nói thêm vào.
Hải Vương cười:
"Chính trị mà em!"
"À, mà có phải hai anh đã có cách giải quyết chuyện này rồi không?"
Đầu Hải Thụy ngay lập tức nhảy số, lường trước được rồi thì chắc hẳn cũng đã đưa ra kế hoạch đối phó luôn rồi chứ nhỉ?
"Ừ nhỉ?" Nghe Hải Thụy nói, Hải Dương như ngộ ra điều gì đó. Anh đưa mắt nhìn về phía hai vị anh tài của đất nước kia, ngỏ ý cần được chỉ giáo.
"Ha ha. Thật ra, chúng ta cũng không tốt đẹp đến thế đâu em trai à!" Hải Hà cười nói.
"Là sao?"
"Không hiểu?"
Hải Dương và Hải Thụy nhìn nhau, mắt đờ đẫn chẳng hiểu gì.
Trông hai thằng em mình nhìn nhau đờ đẫn trong ngốc không thể nào chịu được.
"Thật ra là.."
"À, anh đột nhiên có chuyện gấp. Mấy đứa cứ nói chuyện tiếp đi nha. Lát nữa gặp!"
Hải Hà đang định nói thì bị Hải Vương chen vào giữa câu chuyện nên chưa kịp nói gì.
"Rồi rồi, em hiểu rồi! Anh cứ đi trước đi. Không tiễn!" Hải Hà cười nói.
"Bái bai Thái tử ca ca!" Hải Dương cười nói.
"Đi thong thả, không tiễn!" Hải Thụy vẫy tay chào cho có lệ rồi thôi. Rồi anh quay sang phía Hải Hà.
"Nào, nói tiếp đi!"
Hải Hà nhìn nhìn rồi nói:
"..."
"À, thì ra là vậy!"
Ngay khi nghe được kế hoạch này, cả Hải Dương và Hải Thụy đều không khỏi thốt lên vài câu cảm thán.
"Em hiểu rõ rồi. Phải công nhận rằng vua cha thật là thông thái và tài ba." Hải Dương thốt lên vài lời khen ngợi cha của mình.
"Còn phải nói, ông ấy chính là người trị vì vĩ đại nhất từ trước đến nay đấy nhá!" Hải Thụy sờ mũi, anh ấy trông có vẻ rất tự hào khi nói đến cha của mình - người vĩ đại nhất vương quốc Ánh Sáng từ thuở sơ khai.
"Phải phải. Anh nói không sai a!" Hải Dương cũng vỗ tay nói phụ họa theo.
"Được rồi! Không bàn chuyện này nữa. Ông ấy vĩ đại thế nào thì cả vương quốc này điều biết cả rồi. Mấy đứa đừng ở đây mèo khen mèo dài đuôi nữa!" Hải Hà chen ngang cuộc trò chuyện này của hai người.
"Đứa nào? Đứa nào ở đây? Này nhá, ngươi đừng nghĩ chui ra khỏi bụng mẹ trước ta vài phút rồi ở đây lên mặt xưng anh với ta nhá. Ta đập người bây giờ nhá! Nhá!"
Bị cắt ngang cuộc trò chuyện, Hải Thụy có chút quê độ, anh quay sang kiếm chuyện giận dữ với Hải Hà để trút giận.
Hải Hà thấy em trai mình phát tiết, không nói gì mà đưa tay bịt miệng Hải Thụy lại rồi quay sang Hải Dương mà nói.
"Chuyện này tuy quan trọng nhưng thời gian không cấp bách. Em hãy để đoàn đội của em bắt đầu vào nghiên cứu từ từ là được."
"Còn em, ba tháng nữa sẽ chính thức nhập học tại Học viện Tinh Hoa ở vương quốc Ánh Sáng. Em chuẩn bị từ bây giờ đi là vừa."
"Đến lúc đó sẽ có chuyện cho em làm đó!"
"Dạ, em biết rồi ạ!" Hải Dương ngoan ngoãn đáp lại lời của Hải Thụy, nhưng nhìn hai anh trai mình giằng co anh không khỏi che miệng mà cười khúc khích.
"Cái gì? Tại sao bảo bối lại phải đến đó, ta không đồng ý!"
"Ta phản đối!"
"Ta phản đối!"
"Ư ư!"
Nghe em trai phải đến nơi xa lạ ấy Hải Thụy là người phản đối kịch liệt nhất.
Tại sao? Tại sao lại không có ai hỏi ý kiến của anh về chuyện này kia chứ?
Tại sao lại có thể đưa em trai của anh vào miệng cọp như thế kia?
Chuyện này anh nhất quyết phản đối!
Chưa kịp vùng ra nói được mấy câu, Hải Hà đã bị tiếng gào thét bất chấp của Hải Thụy làm cho vô cùng bực mình. Anh một lần nữa vun tay che miệng tên này lại rồi xách ra ngoài. Trước khi đi anh còn quay lại nói với Hải Dương rằng:
"Này
Nhất định phải chuẩn bị cho thật chu toàn đấy nhá!"
Hải Dương gật đầu:
"Dạ, em biết rồi anh trai!" /
Hết chương 6
Hi