Chương 100: Có người yêu Bấm để xem Đến hôm lên học viện, tôi và Ly đi chuyến xe buổi tối như đã hứa với Lan. Khi xuống xe, vừa tròn 8 giờ tối, bọn tôi đi là lúc 6 giờ chiều. Tôi và Ly nhắn tin xác nhận đã đến nơi cho mọi người ở nhà biết và cùng nhau ăn tối tại quán thường ăn (mặc dù trước đó hai bọn tôi đã ăn rồi), sau đó mới đi vào ký túc xá học viện. Tới phòng, tôi vui mừng khi gặp lại ba người bạn cùng phòng, bọn tôi vui vẻ trò chuyện với nhau rất lâu, trong lúc trò chuyện, ba người bọn họ đã lì xì cho tôi, tôi thấy vậy cũng lì xì lại cho họ nhưng lì xì của tôi khá đặc biệt. Tôi nói cho ba người họ nghe qua nội dung bên trong, tuy nhiên chỉ có hai người Văn và Đức rất vui, còn Thái không hứng thú lắm. Điều này khiến tôi cảm thấy lạ, vì trước đây, mỗi khi đề cập đến vấn đề này, cậu ta luôn hào hứng. - Thôi, tôi đi ngủ đây, mai còn phải học, anh em cũng nên ngủ sớm đi. – Thái nói. Tôi cùng Đức và Văn đều bất ngờ khi nghe Thái nói như vậy. Mới chỉ gần 11 giờ đêm, mà cậu ta đã chuẩn bị đi ngủ, trong khi trước đây, hơn 12 giờ đêm cậu ta vẫn chưa chịu ngủ. Thái trả lại lì xì tôi đã tặng cậu ta cho tôi, tôi liền nói nếu cậu ta không nhận lì xì này, tôi sẽ tặng cậu ta một món quà khác, tuy nhiên cậu ta từ chối và đi ngủ. Ba người bọn tôi không để ý đến Thái nữa và tiếp tục chủ đề vừa nãy, Văn và Đức vui hơn khi mở lì xì và thấy nội dung bên trong. Tôi cũng cho họ xem bên trong lì xì của Thái nhưng không có gì đặc biệt. Các bạn có biết trong lì xì của Văn và Đức có gì không, dĩ nhiên là không, tôi sẽ không úp mở nữa. Trong lì xì của cả hai người đều có một số điện thoại, các bạn thắc mắc số điện thoại đó là của ai phải không, đó chính là của hai người bạn của Linh, em họ của Ly. Tôi đã đưa ra điều kiện muốn tôi không tiết lộ cho Ly biết là em ấy làm ở LB Salon, chỉ cần em ấy hỏi hai người bạn của mình xem họ có người yêu chưa, nếu họ đã có người yêu thì thôi, nhưng nếu họ chưa có thì em ấy sẽ phải đưa cho tôi số điện thoại của họ. May mắn thay, cả hai người đều chưa có người yêu và Linh đã đưa cho tôi số, hỏi tôi định làm gì, tôi nói đó là bí mật. Văn và Đức nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại mà nhận được trên ứng dụng mạng xã hội. Tôi nhìn thấy Văn đã tìm ra số của Mai và Đức đã tìm ra số của Thảo. Tôi hỏi liệu họ có tự tin làm quen được không, cả Văn và Đức đều khẳng định họ sẽ làm được. Nhìn thấy sự tự tin của họ, tôi cũng tin tưởng họ sẽ thành công sớm. Khoảng sau 30 phút, cả hai đồng loạt thông báo rằng họ đã làm quen được và nhanh chóng cảm ơn tôi đã mai mối cho họ, tôi bất ngờ khi thấy Văn và Đức thành công nhanh như vậy. Sau đó, bọn tôi đi ngủ vì đã là 12 giờ đêm. Sáng hôm sau, tôi thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, do tôi mới lên học viện vào tối qua nên tôi chẳng muốn đi tập thể dục buổi sáng. Khi tôi kiểm tra các ứng dụng mạng xã hội để xem có tin nhắn hay tin tức gì không, đập vào mắt tôi là tài khoản của Thái đăng một bức hình của một cô gái. Tôi kiểm tra xem cậu ta đã đăng hình vào lúc nào, và thấy rằng cậu ta đã đăng hình vào bốn giờ trước, tức là vào lúc 2 giờ sáng. Tôi không hiểu cậu ta đăng kiểu gì, trong khi miệng nói đi ngủ từ 11 giờ đêm. Tôi rời khỏi giường để hỏi Thái, tuy nhiên không thấy cậu ta đâu, tôi đã gọi Văn và Đức để hỏi xem Thái đã đi đâu, nhưng cả hai đều không biết vì họ cũng mới thức dậy. Họ hỏi tôi tìm Thái có việc gì, tôi liền cho họ xem điện thoại, cả hai đều ngạc nhiên. Bỗng, bọn tôi nghe thấy tiếng động từ phòng vệ sinh và đi vào xem, thấy Thái đang đánh răng. Bọn tôi đã yêu cầu Thái hoàn thành việc đánh răng để bọn tôi còn hỏi chuyện. Khi Thái đi ra và hỏi bọn tôi đang tìm cậu ta vì lý do gì. - Khai nhanh, đứa này tên là gì? Tôi thấy ông đăng vào lúc hai giờ sáng, trong khi trước đó miệng ông nói đi ngủ từ 11 giờ đêm để mai còn đi học. – Tôi nói. - Làm sao ông lại biết tôi đăng ảnh lúc hai giờ sáng? – Thái nói. - Vừa nãy, tôi kiểm tra điện thoại xem có tin tức mới không, thấy ảnh này và tính ra thời gian ông đăng. – Tôi nói. Thái không tin vào lời tôi nói, nhưng cậu ta cũng không phản bác được. Sau đó, cậu ta tiết lộ rằng cô gái trong ảnh tên là Phương, và lý do hai giờ sáng cậu ta không ngủ là vì cô gái đó đã gửi cho cậu ta quá nhiều tin nhắn. Bọn tôi bật cười khi nghe Thái nói vậy, tôi hỏi cậu ta và Phương quen biết nhau ở đâu, cậu ta cho biết gặp nhau khi đi chùa. Tôi yêu cầu cậu ta kể chi tiết hơn, cậu ta kể rằng hôm đó một mình lên chùa để cầu duyên, ngay khi cầu duyên xong và bước chân ra khỏi cổng chùa, cậu ta đã gặp Phương, sau một lúc trò chuyện đã làm quen với nhau. Nghe câu chuyện của Thái, tôi, Văn và Đức đều không thể tin nổi khi cậu ta vừa mới cầu duyên xong đã ứng nghiệm ngay lập tức, tôi cũng nhận ra rằng việc cậu ta rút trúng lì xì không có gì trong đó tối qua cũng có lý do của nó. Bọn tôi hỏi Thái về chùa mà cậu ta đã đi cầu duyên, cậu ta từ chối trả lời vì theo cậu ta, bọn tôi đã có người yêu nên không cần phải đi cầu duyên. Bọn tôi nhìn nhau cười và không hỏi Thái thêm gì nữa. (Để tôi liệt kê tên các cặp đôi cho các bạn biết: Long – Ly, Tháng – Trăng, Vai – Măn, Đức – Thảo, Thái – Phương, An – Linh. Lưu ý rằng tôi viết đoạn ngoặc đơn này không phải cố ý để cho chương dài thêm, mà là tôi cố tình).
Chương 101: Bữa ăn bất ổn Bấm để xem Sau cuộc trò chuyện, tôi, Đức, Văn và Thái đã cùng nhau ăn sáng trước khi đến lớp học. Khi lên lớp, mọi người gặp lại nhau, ai cũng nói chuyện rất nhiều, không khí trong lớp trở nên nhộn nhịp nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng tới buổi học. Học đến gần tiết cuối, bí thư của lớp thông báo về việc giải đấu bóng đá sẽ tiếp tục vào cuối tuần sau, điều này khiến tôi cảm thấy bất ngờ và đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tập luyện trở lại sau một thời gian dài nghỉ ngơi. Kết thúc buổi học, tôi gửi tin nhắn cho 10 thành viên còn lại trong nhóm để hẹn thời gian luyện tập cho trận đấu vào tuần sau, và mọi người đều đồng ý rằng sẽ bắt đầu tập luyện từ chiều ngày mai. Sau bữa trưa, tôi trở về phòng ký túc xá và nhớ ra một điều. Tôi đã sang hai phòng bên cạnh, gọi những người có trong hai phòng đó sang phòng tôi để trò chuyện. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình và mọi người đều tán thành, ngoại trừ Thái. Lý do tại sao cậu ta không đồng ý là vì tôi đã tiết lộ cho mọi người về việc cậu ta đi chùa cầu duyên và được ứng nghiệm ngay lập tức, cùng với việc cậu ta thức đến 2 giờ sáng chỉ để đăng ảnh gái lên mạng xã hội và yêu cầu cậu ta mời cả bọn đi ăn một bữa. - Thế này là hỏng rồi! Lừa dối anh em như vậy là không được rồi! Bạn phải mời anh em một bữa để chuộc lại lỗi lầm thôi, Thái. – Trung nói. - Mời thì tôi mời được nhưng nhiều người như thế này, tôi trả tiền kiểu gì? – Thái nói. - Bạn cứ yên tâm, đến lúc ấy anh em khác góp tiền vào trả cùng với bạn. – Trung nói. - Tôi nghi anh em sẽ không trả tiền lắm! – Thái nói. - Bạn không phải lo, bọn tôi uy tín hơn bạn nhiều. – Toàn nói. Sau khi Toàn nói xong, Thái chỉ cười và nói rằng tối nay ra ngoài quán ăn, mọi người đều đồng ý với ý kiến của Thái. Buổi tối, 11 người bọn tôi cùng Thái đến quán mà cậu ta đã đề cập trước đó. Khi ngồi xuống, việc đầu tiên không thể thiếu và chắc ai cũng biết đó chính là gọi đồ uống, dĩ nhiên đồ uống đó là sinh tố lúa mạch. Đồ uống được mang ra, bọn tôi đã đồng khởi cốc đầu tiên trong lúc đợi đồ ăn và sau đó là những cuộc trò chuyện vui vẻ với nhau. Khi món ăn cuối cùng được đặt trên bàn, bọn tôi đã vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện cho đến khoảng 21 giờ 30 phút, bọn tôi đứng dậy thanh toán và rời quán (tôi chỉ kể tên một số người trong đám 12 người bọn tôi để tránh làm dài truyện. Lưu ý rằng không phải do tôi lười. Cũng cho ai hỏi thì trong đám bọn tôi không có Thắng vì cậu ta ở khu ký túc xá khác). Đang trên đường trở về, tôi bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở trước cổng học viện. Tôi đã nhận ra người đó nên nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình và nói với 11 người kia rằng họ cứ về phòng trước, tôi sẽ về phòng sau. Nghe tôi nói, 11 người đã nhìn tôi, sau đó nhìn về phía trước và hiểu ra vấn đề, vì vậy họ đã chào tạm biệt tôi. Sau khi 11 người kia đi vào trong học viện, tôi mới từ từ tiếp cận Ly. Tôi định hỏi cô ấy vì sao cô ấy lại ở đây, cô ấy đã chạy đi theo hướng ra khỏi học viện, tôi chỉ đành đuổi theo sau. Trên đường, mỗi lần tôi cố tới gần là cô ấy lại tăng tốc, hết cách, tôi bắt buộc phải chạy nhanh lên trước chặn đầu cô ấy lại và nói với cô ấy rằng cô ấy nên đi chậm lại bởi vì đi nhanh trên đường có thể bị tai nạn. Nghe tôi nói như vậy, Ly đã đi chậm lại và cho phép tôi đi cùng nhưng không cho phép tôi nắm tay. Bọn tôi đi dạo thêm một đoạn rồi quay trở lại đường về học viện. Trên đường đi, chẳng một lời nói nào được thốt ra từ hai bọn tôi, để phá vỡ không khí im lặng, tôi đã hỏi Ly về loài hoa mà cô ấy cho là đẹp nhất khi thấy một cửa hàng bán hoa gần đó. Ly đã nhìn tôi, sau đó nhìn vào cửa hàng và nói rằng: - Tôi, chính tôi là loài hoa đẹp nhất! Tôi biết thừa bài của anh rồi. - Sao lại xưng hô "tôi" và "anh" như thế? Người ta có làm gì đâu mà chị lại nói như vậy! Và chị yêu của tôi vừa nãy nói sai rồi! Em đây mới chính là loài hoa đẹp nhất đó, chị yêu à! – Tôi vừa nói bằng giọng nữ vừa ôm lấy cánh tay phải của Ly và vừa tựa đầu vào vai cô ấy. Tôi nghĩ rằng Ly sẽ vui sau cách tôi trêu chọc cô ấy. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên để nhìn mặt cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ kèm theo đó là đầy sự phẫn nộ, cô ấy đẩy tôi ra xa, sau đó chạy về phía học viện. Tôi đứng đơ người một lúc và nhận ra rằng Ly có vẻ không thích cách tôi trêu cô ấy vừa rồi, vì vậy tôi đã vội vã chạy theo để xin lỗi. Khi chạy đến cổng học viện, tôi thấy Ly đi rất xa so với tôi, tôi dùng hết sức nhưng vẫn chẳng thể đuổi kịp cô ấy vì cô ấy đã vào khu ký túc xá nữ. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc trở về phòng và trên đường về, tôi liên tục gửi tin nhắn xin lỗi nhưng Ly không hề trả lời hay thậm chí là xem tin nhắn của tôi. Tôi chỉ còn cách chờ đến ngày mai lên lớp để xin lỗi cô ấy trực tiếp.
Chương 102: Chuẩn bị cho trận bóng sắp tới Bấm để xem Sau khi trở về phòng và ngủ một giấc dài đến sáng hôm sau, tôi thức dậy trong trạng thái mệt mỏi. Tôi kiểm tra điện thoại để xem có tin nhắn nào từ Ly không nhưng không thấy gì cả. Trạng thái mệt mỏi này đã theo tôi suốt quá trình vệ sinh cá nhân, tập thể dục, ăn sáng và cả khi lên lớp học. Tôi hi vọng rằng trạng thái này sẽ tan biến khi tôi gặp Ly, xin lỗi cô ấy và nhận được sự tha thứ, nhưng không, tôi không thể tiếp cận cô ấy dù chỉ một phút giây nào bởi vì cô ấy luôn tránh né tôi. Tôi cảm thấy giống như cảnh ở kiếp trước vậy nhưng theo chiều hướng ngược lại. Trạng thái mệt mỏi tiếp tục được diễn ra trong buổi tập luyện lại của đội bóng, tôi thường xuyên di chuyển sai vị trí và mất tập trung do tôi liên tục quan sát xung quanh sân để xem Ly có đến xem mình đá bóng không và cô ấy không xuất hiện. Tôi cảm thấy hơi thất vọng và đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bất ngờ, một vật gì đó đập vào đầu tôi, khiến tôi giật mình, trở lại thực tại. Tôi nhìn xem thứ gì đã đập vào đầu mình, hóa ra là quả bóng, do mọi người trong đội không cẩn thận đã sút trúng đầu tôi. Mọi người hỏi tôi có sao không, tôi trả lời rằng mình ổn và có thể tiếp tục tập luyện. Nhờ cú sút trúng vừa rồi, tôi đã tỉnh táo hơn, không còn cảm giác mệt mỏi nữa nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ về Ly. Khi buổi tập kết thúc, tôi ngồi nghỉ ngơi và trò chuyện với các thành viên khác trong đội bóng. Bọn tôi trò chuyện vui vẻ, đột nhiên, Thắng kéo tôi ra để nói chuyện riêng, cậu ta đề cập đến chuyện giữa tôi và Ly. Cậu ta nghĩ rằng hai bọn tôi đang giận nhau vì một điều gì đó, nhưng tôi khẳng định rằng điều đó không đúng, tôi và Ly không hề giận nhau như cậu ta nghĩ. Khi Thắng hỏi tại sao Ly không đến xem buổi tập luyện, tôi trả lời rằng cô ấy bận nên không thể đến, Thắng cười và hỏi liệu cậu ta có cần phải làm người hòa giải không, tôi từ chối và nói rằng tự mình có thể làm hòa với Ly. - Câu sau mâu thuẫn câu trước rồi đấy! Sao, có chuyện gì thì kể tôi nghe. – Thắng nói. Tôi bất ngờ nhận ra mình đã vô tình bị cuốn theo lời nói của Thắng, tôi chỉ biết cười và nói không có chuyện gì. Thắng khuyên tôi nên cố hòa giải với Ly và nếu cần, cậu ta sẽ giúp đỡ. Tôi biết ơn Thắng vì ý tốt nhưng tôi vẫn từ chối đề nghị làm người hòa giải của cậu ta. Thắng không còn cách nào khác ngoài việc chúc tôi sớm giải quyết được mọi việc. Tôi về phòng, tắm rửa và nghỉ ngơi. Trong đầu tôi liên tục suy nghĩ về kế hoạch xin lỗi Ly vào sáng hôm sau, tôi suy nghĩ về điều này từ lúc về phòng cho đến khi ăn tối và thậm chí sau khi ăn tối xong, lên giường và chuẩn bị đi ngủ là 12 giờ đêm (tôi đã ăn xong bữa tối lúc 7 giờ tối, tôi thêm đoạn này để tránh hiểu lầm rằng tôi ăn tối xong vào lúc 12 giờ đêm). Sáng hôm sau, tôi rất hứng khởi khi đã nghĩ ra cách để xin lỗi Ly. Tôi rất mong chờ được gặp cô ấy khi lên lớp nhưng kết quả lại giống hôm qua, cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với tôi, khiến tôi chẳng thể tiếp cận để thực hiện kế hoạch của mình. Thời gian trôi nhanh đến thứ 6 tuần sau và ngay ngày mai sẽ là trận đấu bóng đá của bọn tôi. Trong thời gian qua, bọn tôi đã phân tích kỹ lưỡng đối thủ sắp tới và đã xây dựng những chiến lược phù hợp. Tuy nhiên, đó chỉ là lý thuyết, còn thực tế thì tôi không chắc chắn. Cũng cho các bạn biết, tôi chưa thể xin lỗi Ly trong khoảng thời gian đó. Chiều nay, bọn tôi có buổi tập nhẹ nhàng để tiết kiệm sức cho ngày mai và rất đặc biệt là Ly đã có mặt để xem bọn tôi tập luyện. Cô ấy vui vẻ chào mọi người, nhưng khi tới lượt tôi, cô ấy quay mặt đi. Trước khoảnh khắc đó, tôi tưởng rằng cô ấy đã không còn giận tôi nữa và đến đây xem bọn tôi tập luyện nhưng không, tôi chỉ thấy vế sau mà tôi đã nghĩ là đúng. Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Ly đã kéo tôi ra một nơi khác, cách xa 10 người kia. Cô ấy nói với tôi rằng nếu ngày mai đội của tôi không thắng và tôi không ghi bàn, cô ấy sẽ tiếp tục giận tôi. Ngược lại, nếu bọn tôi thắng và tôi ghi bàn, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, thêm nữa là nếu đội của tôi thắng và tôi không ghi bàn thì cô ấy vẫn sẽ giận tôi. Nghe điều Ly vừa nói, tôi vui mừng, định ôm Ly để cảm ơn nhưng cô ấy đã biết trước ý đồ của tôi và đã tránh xa tôi sau khi nói xong. Tôi và Ly quay trở lại nơi tập luyện của đội bóng. Sau đó, tôi cùng với 10 thành viên còn lại trong đội bóng tiếp tục hoàn thiện chiến thuật để đối phó với đối thủ cho trận đấu ngày mai. Một chiến thuật hoàn hảo đã được xây dựng và bọn tôi chỉ còn chờ tới ngày mai để thực hiện nó (chi tiết chiến thuật như thế nào thì tôi sẽ không tiết lộ cho các bạn biết đâu). Bọn tôi đã chúc nhau thi đấu tốt vào ngày mai và giành chiến thắng trước khi tạm biệt nhau để về nghỉ ngơi.
Chương 103: Chương này là về đá bóng (phần bảy) Bấm để xem Sáng hôm sau, bọn tôi đã có mặt tại sân bóng của học viện trước một tiếng để chuẩn bị cho trận đấu vào lúc 9 giờ sáng. Với lợi thế sân nhà và thời tiết thuận lợi, bọn tôi tự tin sẽ giành được chiến thắng. Thời gian một tiếng trôi qua nhanh chóng, trên khán đài đã chật kín người, tạo nên không khí vô cùng sôi động, náo nhiệt. Trái lại, không khí dưới sân căng thẳng hơn bao giờ hết. Khi trọng tài thổi còi khai cuộc, đội bạn tấn công mạnh mẽ, qua đó đã tiến sát khung thành của bên tôi, tuy nhiên, Long Vương đã ngăn chặn thành công và nhanh chóng chuyền bóng bổng lên cho tôi. Tôi đỡ bóng bằng ngực và bắt đầu phản công. Khi tiếp cận vòng cấm, tôi đã thực hiện một đường chuyền dài cho Thắng, cậu ta nhảy lên chuẩn bị để đánh đầu nhưng lại bị hậu vệ đối phương cản phá. Bóng được phá đến chân của Thành, cậu ta đi bóng vượt qua hai hậu vệ đối phương và xâm nhập vào trong vòng cấm, sau đó thực hiện cú sút vào góc xa khung thành. Tuy nhiên, bóng đã đập vào cột dọc và rơi gần vị trí của Duy Anh (cho ai không nhớ, đội hình của bọn tôi vẫn giữ nguyên là 3 – 5 – 2, với Thịnh là thủ môn, Hùng, Long Vương, Hưng là hậu vệ, tiếp theo, Quang và Dũng là tiền vệ phòng ngự, Thành, tôi, Huy là tiền vệ hai cánh và tiền vệ trung tâm và cuối cùng, Thắng và Duy Anh là hai tiền đạo chính của đội). Thấy bóng đến, Duy Anh đã chuẩn bị sút nhưng đã bị hai hậu vệ đối phương áp sát không cho sút, không còn cách nào khác, Duy Anh đã đánh gót chuyền cho tuyến hai. Huy nhận bóng từ Duy Anh, quan sát thấy Thắng đang ở vị trí thuận lợi để dứt điểm, nên đã thực hiện một đường chuyền. Khi bóng gần đến chỗ Thắng, thủ môn đối phương đã lao ra ôm trọn trái bóng trong tay. Bọn tôi thấy vậy, nhanh chóng quay lại phần sân bên mình, khi trở về vị trí, tôi nhận ra rằng đội hình của đối phương là 5 – 4 – 1, đó là lý do vì sao bọn tôi gặp khó khăn khi chuyền bóng cho Thắng và Duy Anh nhưng lại dễ dàng tấn công ở hai cánh, tôi đoán rằng hai hậu vệ cánh này là năm nhất. Chiến thuật mà bọn tôi đã luyện tập trong những ngày qua để đối phó với đối thủ hôm nay gần như chẳng có hiệu quả, mặc dù mới đá được 10 phút ở hiệp một, bởi vì bọn tôi nghĩ rằng đối thủ sẽ chơi đội hình giống bọn tôi. Tôi khuyên cả đội rằng nên tập trung tấn công ở hai cánh, và ngay sau khi tôi nói xong, tôi bất ngờ cảm nhận được một vật gì đó vụt qua mặt tôi với tốc độ chóng mặt. Khi tôi quay đầu lại, tôi đã thấy trái bóng nằm yên trong khung thành của bên tôi, thủ môn bên tôi đứng như tượng và ngỡ ngàng trước cú sút vừa rồi. 10 người bọn tôi cũng chung một cảm xúc, và bên trên khán đài cũng vậy. Tôi nhìn để xem ai trong đội bạn đã thực hiện cú sút vừa rồi, và tôi bất ngờ khi thấy đó là hậu vệ và cũng là đội trưởng của đội bạn, anh ta có dáng vẻ tương đối giống với Long Vương. Do cú sút từ đội trưởng đội bạn, nên đội bạn tạm thời dẫn trước đội tôi với tỉ số 1 – 0. Đột nhiên, Long Vương cũng muốn thực hiện cú sút từ xa, bọn tôi thấy vậy liền tránh sang hai bên để cho anh ta sút. Tôi ngạc nhiên khi thấy 10 thành viên bên đội bạn cũng tránh ra hai bên để cho thủ môn của họ đối mặt trực tiếp với cú sút của Long Vương. Tôi cảm thấy có điều đó không đúng nhưng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy. Khi Long Vương thực hiện cú sút, bóng đi theo một quỹ đạo rất lạ và tốc độ nhanh không tưởng, tưởng chừng bóng sẽ bay thẳng vào lưới như dự tính của mọi người nhưng bằng một cách nào đó mà trái bóng đã nằm gọn trong tay của thủ môn đội bạn. Khán đài nổ tung trong tiếng hò reo sau pha bắt bóng kỳ diệu vừa rồi, không ai có thể tin rằng có thể bắt được cú sút như thế, cả bọn tôi cũng không thể tin vào mắt mình khi thấy thủ môn đối phương bắt được cú sút của Long Vương. Chưa dừng lại ở đó, thủ môn đối phương đã ném bóng mạnh về phía tôi, quả bóng từ từ lăn đến chân tôi, dường như thách thức tôi sút để anh ta bắt. Tôi đã chấp nhận thách thức của thủ môn đối phương, tôi đi về phía khung thành đội mình, đặt bóng ở điểm 11m. Chuẩn bị lấy đà, Long Vương có vẻ muốn nói gì đó với tôi nhưng tôi đã bảo anh ta lát nữa hãy nói. Long Vương đồng ý. Sau khi lấy đà từ trong khung thành, tôi đã lao về phía trái bóng như một mũi tên và thực hiện một cú sút cực mạnh, khiến trái bóng bay theo một đường thẳng và tốc độ cực nhanh, nhanh hơn nhiều so với cú sút của Long Vương và đội trưởng đội đối thủ. Mặc dù thủ môn đối phương đã phán đoán đúng quỹ đạo của bóng, và đổ người đúng hướng để chuẩn bị bắt trái bóng, nhưng anh ta lại chạm những đầu ngón tay vào trái bóng khiến bóng dội vào xà ngang và sau đó bật vào trong khung thành. Khán đài lại nổ tung trong tiếng hò reo sau pha gỡ hòa của tôi, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy thủ môn đối phương gần như có thể bắt được cú sút của tôi, may mắn thay, cú sút của tôi đã thành công. Tỉ số đã được cân bằng 1 – 1, thời gian còn lại của hiệp một sau đó không có gì đáng chú ý, chỉ là những pha tiếp cận khung thành rồi bị phá bóng. 45 phút của hiệp một cứ thế trôi qua mà không có thời gian bù giờ và hiệp một đã kết thúc với tỉ số hòa một bàn thắng cho cả hai bên.
Chương 104: Chương này là về đá bóng (phần tám) Bấm để xem Trong khoảng thời gian nghỉ giữa hai hiệp, tôi hỏi Long Vương liệu anh ta có điều gì muốn chia sẻ với tôi từ hiệp một. Anh ta nói rằng đội trưởng của đội bạn là một đối thủ đáng gờm mà anh ta gặp trong trận đấu giữa các học viện, kết quả thì đôi khi anh ta thắng, đôi khi anh ta thua. Điều này khiến tôi bất ngờ và hiểu được lý do tại sao anh ta cũng muốn thực hiện sút bóng từ xa ngay sau cú sút xa của đội trưởng đội bạn. Tôi nhắc lại chiến lược mà tôi đã đề xuất trong hiệp một, đó là tập trung tấn công hai cánh do hai cánh phòng thủ bên đội bạn khá yếu. Mọi người trong đội đều đồng ý với ý kiến chỉ đạo của tôi, ngoài ra tôi cũng nhấn mạnh rằng nếu đội bạn có thay đổi đội hình chiến thuật, mọi người phải linh hoạt để ứng phó. Kết thúc thời gian nghỉ, bọn tôi cổ vũ cho nhau, quyết tâm phải giành chiến thắng trong trận này, để đảm bảo rằng kể cả trận sau có kết quả hòa không bàn thắng vẫn sẽ vào đá trận chung kết. Khi bắt đầu hiệp hai, như tôi đã dự đoán, đội bạn đã điều chỉnh đội hình chiến thuật, tôi nhìn qua thấy họ đang đá đội hình 5 – 3 – 2, không khác biệt nhiều so với hiệp một. Do chỉ có ba tiền vệ, bên tôi nhanh chóng kéo dãn đội hình bên bạn và tiếp cận vòng cấm. Khi Thành chuyền bóng cho tôi và tôi chuẩn bị dứt điểm, bất ngờ, hậu vệ đội trưởng bên bạn đã đoán trước hướng bóng và lao ra cản phá, khiến tôi ngã. Tôi cảm thấy đau nhẹ nhưng nhanh chóng đứng dậy vì anh ta đã chạm vào bóng trước. Bóng sau đó được một hậu vệ khác của đội bạn phá và chuyền dài lên tuyến trên, tạo cơ hội cho đội bạn phản công. Tôi chạy nhanh về hỗ trợ đồng đội phòng thủ, tôi đã chặn được tiền vệ của đội bạn đang sở hữu bóng và định lao vào cướp bóng. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng tiền vệ đó đã thực hiện một đường chọc khe qua người tôi để chuyền cho thành viên khác trong đội (không phải qua hai chân của tôi mà là bên trái của tôi). Tôi quay lại đằng sau xem tình hình, rất may, Quang đã cắt được đường chọc khe đó, sau đó liền chuyền bóng cho Dũng. Dũng đã thực hiện một đường chuyền dài chính xác đến vị trí của Thành. Ngỡ ngàng trước đường chuyền dài chính xác của Dũng, đội bạn không kịp phản ứng. Thành nhanh chónh xâm nhập vào vòng cấm của đội bạn. Tôi nghĩ rằng Thành sẽ dứt điểm ngay nhưng cậu ta đã chuyền bóng cho Thắng, người đang đứng ở vị trí thuận lợi hơn. Thắng đã dứt điểm một chạm, quả bóng đi về phía góc phải khung thành. Tưởng chừng như đây sẽ là một bàn thắng cho đội tôi nhưng thủ môn bên bạn đã đổ người đúng hướng và bắt được quả bóng. Trong thời gian tiếp sau đó, hàng loạt là những tình huống phản công đi, phản công lại giữa hai đội, tạo nên bầu không khí cuồng nhiệt trên khán đài và căng thẳng dưới sân cỏ, chỉ cần đội nào phạm phải một sai lầm sẽ trả giá ngay lập tức. Khi bên tôi đang thực hiện pha phản công và tôi đang nhận được bóng, một tiền vệ của bên bạn đã lao đến chỗ tôi. Tôi đã chờ đến khi tiền vệ đó đến gần mới chuyền bóng, tránh trường hợp bị cậu ta bắt bài. Khi tiền vệ bên bạn đến rất gần tôi, tôi chuẩn bị chuyền bóng cho Huy, bất ngờ, tiền vệ đó đã xoạc bóng và cướp bóng trong chân tôi, tôi ngã xuống sân và ôm chân vì đau đớn. Tôi đã nghĩ rằng sau pha chơi xấu đó, trọng tài sẽ rút thẻ phạt và tôi cũng không hiểu tại sao khi tôi chưa tiếp cận được vòng cấm của bên bạn, chỉ mới ở vị trí gần giữa sân mà tiền vệ bên bạn đã xoạc bóng. Đáng ngạc nhiên, không có thẻ phạt sau pha đó, trọng tài cho rằng tiền vệ bên bạn đã xoạc trúng bóng và đã cho tiếp tục trận đấu trong khi tôi vẫn còn nằm trên sân. Nhân lúc tôi nằm trên sân, đội bạn đã tận dụng cơ hội để phản công và kết quả chắc ai cũng đoán được là bên tôi bị thủng lưới. Sau khi bên tôi bị thủng lưới, các thành viên trong đội tôi đã tiếp cận trọng tài, hỏi vì sao trận đấu không được dừng lại mà lại cho phép đội bạn hưởng lợi thế. Trọng tài không trả lời mà đã chạy đến chỗ tôi để hỏi về tình hình của tôi, sau đó đã ra hiệu cho đội y tế vào trị thương cho tôi. Tôi nói rằng tôi không cần, và đã đứng dậy với những bước chân tập tễnh, các thành viên khác đến hỏi thăm tôi, tôi nói rằng tôi ổn. Khi thấy tình trạng của tôi đã ổn, trọng tài ra hiệu tiếp tục trận đấu. Do bên tôi đang bị dẫn trước nên bên tôi đã liên tục gây áp lực để kiểm soát bóng nhiều hơn. Mặc dù có nhiều tình huống bọn tôi cướp được bóng từ chân đội bạn nhưng đến pha dứt điểm thì lại không thành công, hàng thủ của bên bạn rất vững chắc, hầu như tất cả 10 người bên bạn đã lui về phòng thủ. Bọn tôi liên tục chuyền bóng qua lại để kéo dãn đội hình của bên bạn nhưng mỗi khi có khoảng trống thì nó lại nhanh chóng bị hàng thủ bên bạn che lại. Trong một pha chuyền bóng cho Duy Anh, đường chuyền của Huy đã bị cắt bởi một tiền vệ bên bạn, đội bạn nhanh chóng đẩy cao đội hình để phản công, may mắn thay, khi bóng đến gần khung thành bên tôi, Hưng đã chặn lại được. Hưng nhanh chóng thực hiện một đường chuyền vượt tuyến cho Thắng. Thắng nhận bóng và chuyền lên cho Duy Anh, Duy Anh rê bóng một đoạn và thấy tôi đang đứng ở vị trí thuận lợi nên đã làm động tác giả để lừa đối thủ rồi đánh gót bóng sang cho tôi. Tôi nhanh chóng nhận bóng, rê thêm một đoạn và chuẩn bị tung cú sút thì bất ngờ, tôi lại bị tiền vệ bên bạn xoạc bóng. Khác với lần trước, lần này tôi bị xoạc bóng từ phía sau, khiến tôi mất thăng bằng, ngã xuống sân rất mạnh và ôm chân đau đớn. Tiền vệ bên bạn đã nhận một thẻ vàng từ trọng tài, tôi nén cơn đau để đứng dậy và thực hiện quả đá phạt này, khoảng cách khoảng 20m. Tôi định sẽ lựa chọn sút trực tiếp nhưng do chân đau nên quỹ đạo bóng đã đi chệch so với dự tính của tôi. Bóng đến chân đội trưởng bên bạn, Thắng lao tới cố gắng cướp bóng nhưng không thành công và thay vào đó, cậu ta đã kiếm về một quả phạt góc cho đội. Bọn tôi tập trung tất cả mọi người vào gần khung thành đối phương để tận dụng quả phạt góc này, không kể thủ môn. Khi Dũng thực hiện quả phạt góc, Long Vương đã nhảy cao để đánh đầu nhưng bóng đã bị thủ môn bên bạn đẩy ra. Bóng đến chân Hùng, Hùng chuyền vào trong, mặc dù tình hình trước khung thành bên bạn rất lộn xộn nhưng tôi vẫn có thể bật cao hơn tất cả để đánh đầu trúng bóng. Trong lúc đang bật cao đánh đầu, tôi cảm thấy như có ai đó đang chơi xấu mình nhưng không biết là ai, khiến cho quả bóng mà tôi đánh đầu đã trúng xà ngang. Thủ môn bên bạn nhanh tay bắt được bóng. Khi thủ môn bên bạn phát bóng lên thì trọng tài đã thổi còi kết thúc trận đấu. Tôi mệt mỏi và nằm gục xuống sân vì vừa nhận thất bại và cũng vừa bị chấn thương. Tôi nhìn xung quanh, thấy các đồng đội của mình cũng ngồi xuống sân với vẻ mặt thất vọng. Tôi định đứng dậy để động viên họ phấn đấu cho trận sau nhưng cơ thể tôi không thể di chuyển được, có vẻ như nó đã không còn sức. Tôi đành ngước nhìn lên bầu trời hi vọng nó có thể giúp xua tan cảm giác mệt mỏi này.
Chương 105: Ly hôn! Bấm để xem Tôi đột nhiên mở mắt và nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh của học viện, tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây khi chỉ mới vừa nãy tôi còn nằm ở sân bóng. Tôi ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường và nhìn vào đồng hồ để trên bàn cạnh giường, thấy hiện tại là 2 giờ chiều, có lẽ tôi đã ngủ ở đây gần 4 tiếng. Khi tôi bước xuống giường để chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Ly bất ngờ xuất hiện từ cửa phòng, cô ấy hỏi tôi định đi đâu. Tôi trả lời rằng tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, tuy nhiên, Ly không cho phép tôi ra khỏi phòng, cô ấy yêu cầu tôi quay trở lại giường. Không còn cách nào khác, tôi phải tuân theo lời của Ly và cô ấy đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường tôi để canh chừng tôi. Tôi hỏi Ly lý do mình lại nằm trong bệnh viện, cô ấy trả lời rằng tôi đã ngất ngay sau khi trận bóng kết thúc nên mọi người đã đưa tôi vào đây. Tôi cười khi nghe Ly nói xong và cũng xin lỗi cô ấy khi đã không thực hiện được lời hứa là chiến thắng trận bóng mặc dù đã ghi bàn. - Anh vẫn còn cười được sau khi bị như thế à? Anh có biết mọi người đã rất hoảng hốt khi thấy anh nằm bất động trên sân không? Tại sao anh lại cố gắng quá sức như vậy, để thực hiện lời hứa với em à? Anh đâu cần phải chơi quá sức chỉ để thực hiện lời hứa với em, nếu anh bị gì thì người cảm thấy có lỗi là em, bản thân em, bởi vì chính em nói ra lời hứa đó mới khiến anh bị vậy. Tại sao anh cứ làm cho em phải lo lắng mãi thế? – Ly đứng dậy rồi tiến gần tôi nói. Tôi không ngờ Ly lại phản ứng như vậy. Tôi đã cố trấn an cô ấy bằng cách nói rằng tôi đã khỏe hơn sau khi tỉnh dậy, nếu cô ấy không tin, tôi có thể ra ngoài chạy vài vòng sân để cô ấy xem. - Lại là lời này, đến bao giờ anh mới chịu quan tâm đến bản thân mình vậy, Long? Anh cứ mãi như vậy, bảo sao em không lo cho được. Em hết nói nổi với anh nếu anh cứ giữ cái tính này. Nghe Ly nói vậy, tôi chỉ biết cúi đầu vì không biết phải đáp lại thế nào. - Sao anh lại không nói gì nữa? Em đã nói đúng rồi phải không? Em cũng không muốn nói nhiều với anh nữa, chỉ cần anh hứa từ giờ sẽ quan tâm hơn đến bản thân mình. - Được rồi, anh hứa với em từ giờ anh sẽ quan tâm bản thân mình hơn, không để em lo lắng nữa. Ly dường như tạm tin vào lời hứa của tôi, cô ấy đã trở nên vui vẻ hơn và trò chuyện với tôi như bình thường. Sau một lúc, cả lớp, đội bóng và Đức, Văn, Thái đều đến thăm tôi, họ không ngừng hỏi về tình hình sức khỏe của tôi. Tôi trả lời rằng tôi đã hồi phục sau khi tỉnh dậy và có thể xuất viện ngay lập tức, tuy nhiên, bọn họ vẫn khuyên tôi nên nghỉ thêm một chút, sau đó họ rời đi để tôi nghỉ ngơi. Chỉ còn lại mỗi tôi và Ly trong phòng, bọn tôi đã trò chuyện rất lâu trước khi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của tôi. Bác sĩ cho biết tôi có thể rời bệnh viện sau khi kiểm tra xong. Khi rời bệnh viện, tôi và Ly cùng nhau dạo quanh bờ hồ, sau đó bọn tôi ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá gần đó. Tại đây, Ly giải thích cho tôi vì sao cô ấy từng giận và tránh mặt tôi. Tôi đã hiểu rằng vì cô ấy lo lắng cho tôi nên đã hành động như vậy, nhưng lúc đó tôi không hiểu được điều đó nên mới suy nghĩ nhiều về lý do cô ấy lại làm như vậy. Tôi nhìn Ly một lúc lâu, cô ấy thấy vậy liền hỏi tôi, tôi trả lời rằng dù nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn thấy cô ấy là loài hoa đẹp nhất, không phải là tôi như lời tôi đã nói trước đó. - Sao anh lại nhắc lại lời đó? Anh có biết hành động nào phù hợp với tên em không? Tôi đã nghĩ ngợi một lúc nhưng chẳng thể nghĩ ra nên đã nói với Ly rằng tôi không biết. - Đó chính là "Ly hôn!" – Ly vừa dứt lời và ngay sau đó môi chạm môi với tôi. Khi môi chạm môi xong, Ly đã đứng dậy và chạy đi, trước khi chạy xa tôi, cô ấy đã quay lại và nói rằng tôi nên về phòng để nghỉ ngơi. Tôi đứng hình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi không ngờ Ly lại làm vậy với tôi. Tôi đứng dậy và về phòng theo lời của Ly. Sáng hôm sau, tôi thức dậy và bắt đầu một ngày mới như mọi ngày, tôi đã gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Ly nhưng cô ấy đã xem mà không phản hồi. Có vẻ như cô ấy vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Đến buổi trưa, Ly mới trả lời tin nhắn của tôi và cùng tôi ăn trưa, trong suốt bữa trưa, tôi cố gắng không đề cập đến sự việc hôm qua để giúp cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Ngày chủ nhật đã kết thúc với một bữa tối vui vẻ giữa tôi và Ly (xin lỗi các bạn vì đoạn cuối hơi nhạt, chẳng qua do tôi hết ý tưởng chứ không phải do tôi lười không nghĩ thêm).
Chương 106: Chương này là về đá bóng (phần chín) Bấm để xem Thứ hai, tôi lên lớp và được thông báo rằng trận bóng tiếp theo sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần sau nữa. Sau giờ học, tôi cùng với các thành viên trong đội bóng lại lên kế hoạch tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu sắp tới. Buổi chiều, bọn tôi đã thảo luận về chiến thuật để đối phó với đội bạn dựa trên những thông tin thu thập từ trận thua trước đó. Trong những ngày tiếp theo, bọn tôi tập luyện theo kế hoạch đã đề ra, ngoài việc luyện tập, bọn tôi cũng kết hợp với việc nghỉ ngơi tránh quá sức. Khi thứ bảy tuần sau nữa đã đến, trên đường di chuyển tới sân của đội bạn, tâm trạng của bọn tôi lẫn lộn giữa tự tin và lo lắng. Tôi đã động viên cả đội mấy câu và tinh thần của đội dường như được cải thiện hơn một chút. Bọn tôi đã tới sân của đội bạn và trận đấu sắp được bắt đầu, tôi quan sát đội hình bên bạn, thấy họ vẫn đá với đội hình 5 – 4 – 1. Ngay khi trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu và bên tôi vừa giao bóng, đội bạn đã lao vào cướp bóng từ chân tôi, tôi đánh gót lại cho Dũng, Dũng chuyền dài lên cho Duy Anh, qua đó, bọn tôi thực hiện phản công. Bàn thắng đến sớm với bọn tôi ở những phút đầu tiên khi Duy Anh thực hiện cú sút từ khoảng cách 20m, thủ môn bên bạn rất tự tin đỡ bóng bằng chân vì đó là cú sút sạt nhưng anh ta đã mắc sai lầm khi bóng đi qua chân anh ta và vào lưới. Cả sân và cả khán đài đều ngỡ ngàng trước pha xử lý đó. Với lợi thế dẫn trước, bọn tôi liên tục tấn công mạnh mẽ, đội bạn cũng không kém cạnh, họ tổ chức phòng ngự chặt chẽ và tìm cách phản công khi có cơ hội. Trận đấu trở nên khá căng thẳng mặc dù thời gian của hiệp một mới trôi qua hơn một nửa (tôi đoán thế) và không để các bạn phải chờ lâu, trong một pha phản công của bên tôi, Huy đã đưa bóng đến gần vòng cấm bên bạn và thực hiện ngay một đường chuyền bổng vào trong vòng cấm, bóng bay đến vị trí của Thắng, cậu ta liền đỡ bóng bằng ngực và thực hiện một cú vô lê làm tung lưới bên đội bạn. Khán đài đã reo lên tiếng cổ vũ không ngừng, bọn tôi vui vẻ cười với nhau khi đã có thể dẫn trước đối thủ. Tất cả nhờ vào sự cố gắng của cả đội trong những ngày qua và bây giờ chỉ cần bảo toàn tỉ số này đến hết trận là bọn tôi có thể vào chơi trận chung kết. Cách biệt hai bàn, tôi cảm thấy tinh thần của đội bạn dường như suy giảm, bởi vì những đường chuyền của họ đều bị bọn tôi chặn lại được. Đến gần cuối hiệp một, đội bạn không thể ghi được bàn thắng nào, thậm chí họ còn không cả sang được phần sân bên tôi. Hiệp một kết thúc với tỉ số 2 – 0 cho đội của tôi. Trong thời gian nghỉ giữa hai hiệp, tôi và các thành viên trong đội đã nhanh chóng thảo luận về chiến thuật cho hiệp hai. Mặc dù bọn tôi đang dẫn trước nhưng không ai trong đội bọn tôi chủ quan. Bọn tôi biết rằng đội bạn sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại và họ sẽ tấn công mạnh mẽ hơn trong hiệp hai. Khi hiệp hai bắt đầu, đội bạn thực sự đã tấn công mạnh mẽ. Tuy nhiên, bọn tôi đã chuẩn bị cho điều này, bọn tôi lui hết về thủ khiến cho bên bạn không thể làm gì hơn ngoài việc chuyền bóng cho nhau nhằm giãn cách đội hình bên tôi. Tình hình cứ tiếp diễn đến hơn 10 phút sau, Thành đã lao lên cắt được đường chuyền của tiền vệ bên bạn, qua đó, bên tôi phản công nhưng khi xâm nhập vào vòng cấm, bóng đã bị chặn lại bởi đội trưởng bên bạn. Tôi định lao vào cướp bóng thì đội trưởng bên bạn đã tung ngay một cú sút cực mạnh khiến bóng bay vụt qua mặt tôi, tôi nhanh chóng ngoảnh lại xem và bóng đã bay vào lưới. Thủ môn và hàng thủ bên tôi đứng bất động pha này, bởi vì họ không kịp để đỡ được cú sút đó. Tỉ số được nâng lên 1 – 2. Sau khi đội trưởng bên bạn ghi bàn từ rất xa, Long Vương cũng muốn thử sức. Tuy nhiên, tôi khuyên anh ta nên để thủ môn chuyền bóng lên vị trí của tôi nhưng Long Vương đã không nghe theo ý kiến chỉ đạo của tôi, anh ta yêu cầu thủ môn đưa bóng cho mình và thực hiện cú sút từ rất xa, kết quả là bóng không vào khung thành mà đi lệch vào cột dọc bên phải. Bên bạn đã có bóng, liền thực hiện phản công ngay sau đó khiến bọn tôi không kịp phản ứng và tỉ số trở thành 2 – 2. Khán đài lại hò reo, chủ yếu là phía bạn. Lúc này, Long Vương đến gần tôi để xin lỗi vì đã không nghe theo lời của tôi, dẫn đến việc đội nhận một bàn thua. Tôi không trách anh ta vì anh ta đã có ý tốt giúp đội dù đó là ý tốt ngược lại. Anh ta cảm ơn tôi vì không trách mắng anh ta, tôi cười và động viên cả đội cố gắng. Tuy nhiên, lời động viên của tôi dường như không có hiệu quả do việc nhận hai bàn thua quá nhanh khiến tâm lý cả đội suy giảm, loạt các đường chuyền đều hỏng và bị bắt bài. Tôi cân nhắc việc thực hiện cú sút từ rất xa, nếu thành công thì cả đội sẽ có tinh thần chiến đấu nhưng nếu thất bại thì đó sẽ là một sai lầm giống như Long Vương. Tôi quyết định sẽ không sút mà lựa chọn phối hợp cùng đồng đội để ghi bàn thắng. Bọn tôi phản công để tìm kiếm bàn thắng nhưng đã bị hàng thủ bên bạn chặn lại và bên bạn đã phản công lại, kết quả là bên tôi thủng lưới thêm một quả. Tỉ số là 3 – 2 và đó cũng là tỉ số cuối cùng của trận đấu. Bọn tôi thất vọng ngồi xuống sân, Long Vương đã đứng lên cúi đầu xin lỗi mọi người vì anh ta ích kỷ, cái tôi quá cao nên mới khiến cả đội bị thua. Mọi người thấy Long Vương như vậy, đã bảo anh ta không cần phải xin lỗi vì thua trận này thì vẫn còn trận tranh giải ba, đến lúc đó anh ta chỉ cần lấy công chuộc tội là được. Long Vương đã cảm ơn và hứa sẽ làm tốt hơn vào trận sau. Ly thấy tôi nằm ra sân tưởng tôi ngất nên cô ấy đã kéo tôi dậy rồi khoác hai tay vào tay phải tôi. Tôi nói với cô ấy rằng người tôi đang đầy mồ hôi nên cô ấy nên bỏ ra nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không bỏ, tôi không còn cách nào khác ngoài để cô ấy làm vậy. Bọn tôi cùng với một số người trong lớp tôi đã ngồi lại trò chuyện một lúc lâu trước khi trở về để nghỉ ngơi.
Chương 107: Vào chung kết Bấm để xem Sau trận thua buổi sáng, tôi dành thời gian nghỉ ngơi trong phòng suốt nửa ngày còn lại và cả ngày hôm sau để phục hồi tinh thần. Khi tôi trở lại lớp học vào ngày kế tiếp, giữa giờ nghỉ sau tiết hai, hiệu trưởng thông báo qua loa của học viện rằng 11 thành viên của đội bóng cần lên phòng làm việc của ông. Tôi cùng với Thắng, Dũng và Thành đã tuân theo lời của thầy hiệu trưởng và tôi cũng không quên nhắn tin cho những thành viên khác trong nhóm để họ biết. Họ đều bảo rằng họ cũng nhận được thông báo từ thầy hiệu trưởng. Tới nơi, bọn tôi đã được kiểm tra lại thông tin đăng ký tham gia thi đấu đá bóng từ năm học trước. Bọn tôi không hiểu lý do cho việc kiểm tra này, hiệu trưởng đã giải thích với bọn tôi rằng có một đội khác đã vi phạm quy định bằng cách thêm quá số lượng sinh viên cho phép vào đội hình. Cụ thể, đội mà bọn tôi gặp hôm trước đã bỏ đi hai sinh viên năm nhất và thêm hai sinh viên năm tư vào đội hình của họ. Hiệu trưởng nhận được thông tin này từ một sinh viên vào khoảng 7 giờ sáng hôm nay. Sau khi xác minh thông tin này với các học viện khác, hiệu trưởng của học viện kia đã thừa nhận rằng thông tin đó là đúng. Hiệu trưởng của bọn tôi cũng đã chia sẻ thông tin của bọn tôi với các học viện khác và họ đã xác nhận rằng bọn tôi không vi phạm quy định. Bọn tôi rất bất ngờ khi nghe thầy hiệu trưởng thông báo rằng bọn tôi đã được vào chung kết do đội bóng của học viện kia đã vi phạm quy định nên kết quả hai trận đấu sẽ bị hủy bỏ. Bọn tôi vui mừng trò chuyện với nhau về việc này. Bỗng có tiếng chuông vào lớp, bọn tôi đã xin phép thầy hiệu trưởng để về lớp, trước khi rời đi, thầy hiệu trưởng đã cung cấp cho bọn tôi một số thông tin về đối thủ mà bọn tôi sẽ gặp trong trận chung kết. Khi trở về lớp, mọi người trong lớp đều tò mò về lý do mà thầy hiệu trưởng đã gọi bọn tôi lên, tôi trả lời rằng đó là bí mật và thầy hiệu trưởng sẽ tiết lộ cho toàn học viện sau tiết ba. Dù cả lớp đều yêu cầu bọn tôi tiết lộ trước, nhưng bọn tôi đã quyết định giữ kín, cả lớp không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi sau tiết ba. Trong giờ học, Ly không từ bỏ, cô ấy đã thầm hỏi tôi về thông báo sắp tới của thầy hiệu trưởng. Tôi vẫn trả lời rằng cô ấy sẽ biết sau khi tiết học kết thúc, Ly quyết tâm muốn biết, và tôi đã trêu cô ấy rằng nếu cô ấy hôn tôi vào má, tôi sẽ tiết lộ. Tôi chỉ muốn trêu Ly và nghĩ rằng cô ấy sẽ không dám làm thế, nhưng cô ấy thực sự đã hôn tôi vào má, sau đó, cô ấy yêu cầu tôi tiết lộ. Tôi thì thầm vào tai Ly rằng tôi rất yêu cô ấy và nếu cô ấy muốn biết thầy hiệu trưởng sẽ thông báo gì thì cô ấy phải chờ đến khi tiết học kết thúc. Ly nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, cô ấy đã quay đi và nói rằng cô ấy không muốn nói chuyện với tôi nữa. Nghe cô ấy nói như vậy, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chú tâm vào bài giảng của cô giáo. Khi tiết ba kết thúc, tất cả mọi người trong lớp đều háo hức chờ đợi thông báo từ thầy hiệu trưởng. Không mất nhiều thời gian, thầy hiệu trưởng thông báo rằng đội bóng của học viện đã được tiến vào trận chung kết do đội bóng của học viện trước đó đã vi phạm quy định. Thầy hiệu trưởng cũng hy vọng rằng vào thứ bảy tuần sau nữa, các sinh viên khác sẽ đến cổ vũ cho đội bóng. Nghe tin này, tất cả mọi người trong lớp đều rất vui mừng. Tôi tiếp cận Ly và hỏi xem cô ấy có muốn nói chuyện với tôi chưa, nhưng cô ấy nói chưa. - Em vừa nói chuyện với anh rồi đấy! Thôi, đừng giận anh nữa! Học xong, anh dẫn em đi ăn. Ly chỉ nhìn tôi một cách im lặng và sau đó quay đi. Khi buổi học kết thúc, tôi đang trên đường về phòng ký túc xá, Ly đã tới gần tôi và nói rằng cô ấy nghĩ rằng tôi muốn dẫn cô ấy đi ăn. - Hết giận anh rồi à! Đợi anh về phòng cất cặp sách rồi gặp nhau ở cổng học viện. Ly đã đồng ý và tôi nhanh chóng về phòng để cất cặp và sau đó chạy tới cổng học viện. Trên đường đến quán ăn cùng Ly, tôi đã dừng lại tại một cửa hàng bán hoa quả. Ly hỏi tôi muốn mua gì, tôi trả lời rằng tôi muốn mua một số quả dưa chuột. Khi tôi đang chuẩn bị thanh toán, Ly đã chỉ ra rằng tôi đang mua quả mướp đắng, không phải dưa chuột. Tôi khẳng định với cô ấy rằng đó chính là dưa chuột mà tôi đang mua. - Anh đang đùa với em à! Anh nhìn thế nào mà lại nhầm lẫn giữa mướp đắng và dưa chuột? - Nó chính là dưa chuột! Nếu em không tin, hãy thử ăn xem. - Anh hãy ăn trước! Tôi cắn một miếng để cho Ly thấy, khiến cô ấy bắt đầu nghi ngờ. Khi tôi đưa cho Ly ăn, cô ấy ăn ngay lập tức mà không suy nghĩ, tôi không thể nhịn cười khi thấy cô ấy đã bị tôi lừa. Ly đã phun ra và khẳng định rằng đó là mướp đắng, không phải dưa chuột. - Sao em vẫn ngây thơ như ngày nào vậy, Ly! Nó đúng là quả mướp đắng, em đã bị anh tẩy não một cách quá dễ dàng đấy! Ly không nói gì, cô ấy đã quay đi. Tôi nhanh chóng thanh toán cho quả mướp đắng mà tôi và Ly đã ăn và chủ cửa hàng bật cười khi thấy tôi lừa Ly. Tôi cười và đuổi theo Ly. Trên đường đi, tôi ăn hết phần còn lại của quả mướp đắng, ăn xong, tôi đã thấy quán ăn mà tôi dự định dẫn Ly vào. Tôi nói với Ly rằng hãy vào đây ăn, cô ấy đồng ý và theo tôi vào quán. Sau bữa ăn, nhận thấy Ly vẫn còn tức giận, tôi đề nghị cô ấy cùng tôi ngồi tại một quán nước gần đó, cô ấy liền đồng ý. Khi bọn tôi ngồi xuống và gọi nước, tôi đã đề xuất rằng tôi sẽ đàn một số bài hát để làm cô ấy nguôi giận, Ly ngay lập tức đồng ý. Sau khi tôi đàn xong vài bài, Ly đã hỏi: - Ngoài piano, anh còn biết đánh đàn nào khác không? - Có! Anh biết đánh "đàn bà". Ly nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, cô ấy không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy. Cô ấy đã thách thức tôi dám đánh cô ấy, tôi phản hồi rằng cô ấy là phụ nữ, không phải đàn bà. Nghe tôi nói xong, Ly đã rời đi, trước khi rời đi, cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt không thể diễn tả được (không trêu vợ là không chịu được à, người anh em).
Chương 108: Chương cuối của phần đá bóng (hơi dài) Bấm để xem Thời gian trôi đến trận chung kết lượt đi của giải đá bóng, chắc ai cũng không cần tôi phải miêu tả quá trình tập luyện của tôi và đội bóng. Tôi chỉ muốn thông báo rằng đội bóng thua trước đội đối thủ của tôi trong trận sắp tới đã nhận giải ba (không cần tôi giải thích lý do chứ nhỉ). Như tên gọi của trận chung kết, đội tôi sẽ thi đấu trên sân đội bạn. Không lãng phí thời gian, ta bắt đầu trận đấu (phải cho biết thông tin về đội hình bên bạn chứ). Bên tôi nhanh chóng cướp bóng từ tiền vệ bên bạn và tấn công đến gần vòng cấm. Tuy nhiên, khi dứt điểm, bọn tôi không tận dụng được cơ hội vì thủ môn bên bạn chơi rất tốt, cản phá cú sút từ Thắng. Trận đấu giằng co đến hết hiệp một, không ai trong hai đội ghi được bàn thắng nào. Trong lúc nghỉ ngơi, tôi cùng các thành viên khác thảo luận về chiến thuật đối phó với đội bạn, vì đội bạn cũng sử dụng đội hình 3 – 5 – 2 giống như bọn tôi. Hiệp hai bắt đầu, bên tôi không vội vàng tấn công như đầu hiệp một mà chọn cách thăm dò đối phương, bọn tôi chuyền bóng qua lại trên phần sân của mình chờ đối phương để lộ sơ hở. Thấy Duy Anh đang ở vị trí tốt, Thành đã thực hiện đường chuyền dài, Duy Anh đỡ được bóng và dùng tốc độ của mình để đi bóng đến gần khung thành bên bạn. Tuy nhiên, khi Duy Anh chuẩn bị chuyền bóng vào trong để Thắng đánh đầu, đã bị hậu vệ bên bạn chặn lại và bọn tôi được hưởng quả phạt góc. Khi Dũng thực hiện quả phạt góc, tôi bật cao hơn tất cả để đánh đầu nhưng bóng lại dội thẳng vào xà ngang và thủ môn bên bạn đã bắt được. Bên tôi nhanh chóng lùi về, bên bạn đã thực hiện đòn phản công ngay sau đó nhưng đã bị bên tôi ngăn chặn thành công. Sau tình huống vừa rồi, bên tôi lại chuyền bóng cho nhau nhằm giãn cách đội hình bên bạn để tìm cơ hội ghi bàn. Từ một đường chuyền dài của Dũng tới Thành, Thành đã rê bóng và phối hợp với tôi để tiếp cận khung thành bên bạn nhưng kế hoạch đã không thành công do bị hậu vệ bên bạn phá bóng. Bóng bay tới nơi Huy đang đứng, tôi nghĩ Huy sẽ thực hiện một đường chuyền bổng vào trong nên tôi đã giơ tay xin bóng, nhưng không ngờ, Huy đã quyết định thực hiện cú sút, quả bóng bay thẳng vào lưới khiến thủ môn bên bạn ngỡ ngàng. Tôi không ngờ Huy lại chọn sút ngay, khoảng cách khoảng 30m, thủ môn bên bạn đứng chôn chân và bất lực nhìn bóng bay vào lưới. Cổ động viên bên tôi liên tục hò reo, họ mong chờ mãi khoảnh khắc này, cùng với đó là tiếng ăn mừng bàn thắng của đội tôi. Với bàn thắng dẫn trước, bên tôi chơi bóng tự tin hơn, bên tôi liên tục ép sân bên bạn, không cho họ tấn công sang phần sân của bên tôi nhưng bàn thắng thứ hai không đến với bọn tôi, bên bạn thủ rất chắc. Theo tôi thấy, có vẻ như họ sẽ chờ đến trận sau để gỡ lại. Trọng tài bất ngờ thổi còi kết thúc trận đấu, vậy là tỉ số 1 – 0 là tỉ số cuối cùng của trận chung kết lượt đi. Bọn tôi vui mừng vì đã chiến thắng trận này, giờ chỉ cần trận sau hòa là bọn tôi sẽ giành chức vô địch của giải đá bóng và bọn tôi cũng không chủ quan khi mình đang thắng, bọn tôi không vội tổ chức liên hoan sau trận thắng này mà đợi đến kết quả của trận sau rồi mới ăn mừng. Để không để các bạn chờ lâu, trận đấu chung kết lượt về sẽ được bắt đầu ngay lập tức (tôi tua nhanh thời gian đến hai tuần sau chứ không phải trận chung kết lượt về diễn ra ngay bây giờ). Giống như trận trước, bên tôi đã lao vào cướp bóng khi bên bạn có bóng và thực hiện đòn tấn công ngay sau đó nhưng vẫn không xuyên thủng được mảnh lưới bên bạn. Khoảng giữa hiệp một, bên tôi có một tình huống tấn công, khi tôi đưa bóng vào vòng cấm bên bạn và chuẩn bị tung cú sút, tôi đã bị một tiền vệ bên bạn xoạc bóng. Trọng tài đã chỉ tay vào chấm đá phạt đền, bên bạn liền phản ứng, cho rằng quyết định của trọng tài là không chính xác nhưng trọng tài vẫn khẳng định bên bạn đã phạm lỗi với tôi. Tôi đứng dậy sau khi được các nhân viên y tế chăm sóc, trọng tài đã hỏi ai là người thực hiện quả đá phạt này, Hưng đã đứng ra và nhận là người thực hiện, tôi hơi bất ngờ khi thấy Hưng dám mạnh dạn như vậy, mọi người trong đội cũng vui vẻ để Hưng thực hiện phạt đền. Hưng cầm bóng và đặt nó lên chấm đá phạt 11m, thủ môn bên bạn đã thách thức Hưng không thể ghi bàn vì cậu ta có thể dự đoán trước Hưng sẽ sút vào đâu. Tôi và những người khác đã cổ vũ Hưng đừng để những lời nói đó làm mất tập trung nhưng dường như những lời nói của thủ môn bên bạn đã ảnh hưởng đến Hưng. Hưng đã sút bóng trúng vào vị trí mà thủ môn bên bạn đang đứng và bị cậu ta bắt được bóng, cậu ta tiến tới chỗ Hưng và lại khiêu khích. Khi thấy điều đó, tôi và cả đội đã bảo vệ Hưng và đẩy thủ môn bên bạn ra xa, tôi động viên Hưng và Hưng đã cảm thấy tốt hơn khi nghe những lời động viên từ tôi. Hiệp một trôi qua mà không có bàn thắng nào được ghi cho cả hai bên. Trong thời gian nghỉ, tôi nhớ ra một điều và đã thông báo cho cả đội, mọi người cũng hơi ngạc nhiên trước thông tin đó và Hưng tự trách mình vì đã không ghi bàn từ quả phạt đền. Tôi động viên cả đội không cần phải bi quan, nếu thua thì giải nhì cũng không tệ, cả đội đã cười và có lại ý chí chiến đấu. Có thể các bạn đang thắc mắc xem tôi đã nói điều gì, tôi đã nói rằng trong các trận đấu gần đây, đội bạn thường thua với tỉ số là 1 - 0 ở trận đầu tiên và trận thứ hai thì họ thường ghi bàn gỡ hòa vào cuối hiệp hai, buộc các đội khác phải chơi thêm hai hiệp phụ và thậm chí phải đến loạt sút pen căng não. Bắt đầu hiệp hai, bọn tôi đã chơi thận trọng hơn và chiến thuật này rất thành công cho đến gần cuối hiệp hai. Khi tôi thấy bên bạn vẫn không tấn công nên tôi chủ động tấn công, các thành viên khác thấy vậy cũng chạy lên gần vòng cấm đội bạn. Thấy Huy đang ở vị trí có thể dứt điểm, tôi thực hiện đường chuyền, Huy nhận được bóng, nhanh chóng thực hiện cú sút nhưng cú sút đó bị thủ môn đối phương cản phá. Trong khi bọn tôi đang lui về phần sân của mình, tôi bất ngờ thấy quả bóng được phát rất xa và đã bay sang phần sân của bên tôi, tôi nhìn lại và thấy tiền đạo bên bạn đang dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo bóng. Tôi cũng dùng tốc độ của mình để chạy tới phá bóng nhưng tiền đạo bên bạn đã nhanh hơn tôi rê bóng sang chỗ khác. Khi tiền đạo bên bạn chuẩn bị tiếp cận vòng cấm, thủ môn bên tôi đã lao ra cản phá nhưng không trúng bóng và khiến tiền đạo bên bạn ngã ra sân. Trọng tài không cần suy nghĩ liền rút ngay tấm thẻ đỏ cho thủ môn bên tôi. Tôi không ngờ thủ môn bên tôi lại lao ra cản phá bóng để rồi bị ăn thẻ đỏ, thủ môn bên tôi đến gần bọn tôi xin lỗi, Long Vương, Hùng và Hưng nói với Thịnh rằng không cần phải xin lỗi vì lỗi là của bọn họ vì bọn họ không lùi xuống để hỗ trợ phòng ngự và họ cũng không ngờ là bên bạn thực hiện pha phản công nhanh đến như vậy. Tôi cũng xin lỗi Thịnh vì là người gián tiếp tạo cơ hội cho đội bạn ghi bàn, nếu tôi không tấn công thì Thịnh đã không phải ăn thẻ đỏ. Thịnh nghe lời nói từ ba người kia và tôi nên đã cảm thấy đỡ tội lỗi hơn rồi trao lại găng tay thủ môn và rời khỏi sân. Trọng tài hỏi ai sẽ là người thay thế vị trí thủ môn, tôi tiến tới chỗ trọng tài và nói rằng mình sẽ là người đảm nhận vị trí đó. Nói xong, tôi đeo găng tay vào và đến đứng trước khung thành và giờ đội hình của bên tôi sẽ thành 3 – 4 – 2, nhưng Thắng nói cậu ta có thể đá được vị trí của tôi nên đội hình của bọn tôi là 3 – 5 – 1. Sau khi đã thống nhất về đội hình và dàn xếp hàng rào che chắn cú đá phạt của đội bạn, trọng tài thổi còi yêu cầu thực hiện pha sút phạt, đội bạn tưởng tôi không biết bắt bóng nên sút khá nhẹ, tôi dễ dàng đẩy bóng ra xa, nào ngờ, tôi đã bị họ chơi một vố. Khi tôi đẩy quả bóng ra, đã có một tiền vệ bên bạn đứng chờ sẵn ở đó nhận bóng, tiền vệ đó đã chuyền vào trong cho đồng đội và công việc của đồng đội chỉ là giơ chân ra sút và bàn thắng đã được ghi cho đội bạn. Tôi không thể tin rằng mình đã bị bên bạn lừa như vậy, tỉ số hiện tại là 1 – 1, có khả năng sẽ phải vào hai hiệp phụ để xác định thắng thua. Trọng tài thổi còi kết thúc hai hiệp thi đấu chính thức sau pha ghi bàn của đội bạn và như dự đoán, trận đấu phải bước vào hiệp phụ. Hiệp phụ đầu tiên, bên bạn chơi thấp một cách kỳ lạ, liên tục để bọn tôi ép sân, nhưng bên tôi cũng không thể ghi bàn, hiệp phụ đầu tiên đã kết thúc như vậy. Hiệp phụ thứ hai bắt đầu, giống như hiệp phụ đầu tiên, bên bạn vẫn để bên tôi ép sân, nhường lại sân chơi cho bọn tôi và kết quả vẫn vậy, bên tôi vẫn không thể ghi bàn, dù cho tôi đã bỏ cả khung thành để lên tấn công. Trận đấu bước vào loạt đá luân lưu đầy may rủi, cả khán đài đều rất hồi hộp, bọn tôi cũng không kém phần hồi hộp. Trọng tài đưa ra quyết định đội nào sẽ đá trước, đội nào sẽ bắt trước và bên tôi đã được đá trước. Vì để giảm bớt căng thẳng cho cả đội, tôi sẽ là người lên đá trước tiên, đối mặt với thủ môn bên bạn, thủ môn bên bạn dùng những lời lẽ khiêu khích với tôi, nhưng tôi đã bỏ ngoài tai những lời đó và thực hiện thành công cú sút. Tỉ số là 1 – 0, tạm thời nghiêng về phía tôi, đến lượt tôi bắt, tôi đã đoán sai hướng mà tiền đạo thứ nhất của bên bạn sút và tỉ số hiện giờ là 1 – 1. Thắng sẽ là người thứ hai bên tôi lên sút, cậu ta dễ dàng thực hiện thành công cú sút, tỉ số là 2 – 1, lần này, tôi đoán đúng hướng nhưng không bắt thành công cú sút từ tiền đạo thứ hai của bên bạn, tỉ số là 2 – 2. Lượt thứ ba, Long Vương xung phong lên sút, dĩ nhiên, anh ta đã sút một cú cực mạnh, thủ môn bên bạn không dám đổ người để bắt bóng, tỉ số là 3 – 2. Đến lượt này, tôi đã bắt thành công cú sút từ tiền vệ bên bạn, do tôi đã nhảy trước khung thành làm ảnh hưởng đến tâm lý của tiền vệ bên bạn, tỉ số vẫn giữ nguyên 3 – 2. Thành sẽ là người thứ tư sút bóng, tôi cảm thấy cậu ta hơi lo lắng cho cú sút này, đúng như những gì tôi nghĩ, Thành đã bị tâm lý và sút bóng thẳng lên trời, tỉ số giữ nguyên 3 – 2, khi đi ngang qua tôi, cậu ta xin lỗi vì đã sút hỏng, tôi nói cậu ta không cần phải xin lỗi. Khác với lượt thứ ba, lượt này, tôi không bắt được cú sút từ tiền vệ bên bạn, tỉ số là 3 – 3. Lượt cuối, cả đội đều đề cử Hưng lên sút để có thể giảm bớt cảm giác sút hỏng quả phạt đền ở giữa hiệp một, Hưng từ chối vì sợ mình sút trượt, nhưng cả đội vẫn muốn Hưng lên. Hưng đành phải lên và đứng trước bóng, mọi người đều khá hồi hộp, thủ môn bên bạn lại giở trò cũ với Hưng, Hưng không suy nghĩ nhiều liền thực hiện cú sút một cách dứt khoát và quả bóng đã nằm gọn trong lưới trước sự ngỡ ngàng của chính bản thân mình, áp lực được giải tỏa, Hưng đã vui trở lại và cảm ơn cả đội đã động viên mình. Đến lượt tôi, mọi người đều hi vọng tôi có thể bắt được cú sút từ người thực hiện của bên bạn, nhưng tôi đã làm thất vọng mọi người, tôi không thể bắt được cú sút từ hậu vệ bên bạn vì hậu vệ bên bạn đã sút bóng lên trời. Tỉ số chung cuộc sau loạt đá luân lưu là 4 – 3, phần thắng thuộc về đội tôi. Cả đội tôi đã rất vui mừng vì giành được chức vô địch của giải đá bóng, mọi người trong học viện đều xuống hết sân để chung vui. Tôi vui vẻ nằm xuống sân, khi tôi đang nhìn bầu trời, bỗng nhiên Ly xuất hiện, kéo tôi ngồi dậy, cô ấy tưởng tôi chuẩn bị ngất. Tôi nói rằng mình chỉ mệt nên mới nằm ra sân, không phải chuẩn bị ngất, Ly thấy vậy liền để tôi gối đầu lên đùi cô ấy. - Em không sợ mọi người nhìn thấy à? Và người anh đang đầy mồ hôi. – Tôi nói. - Nếu họ nhìn thì kệ họ! Và cũng kệ anh. – Ly nói. Tôi bật cười khi nghe thấy Ly nói vậy, nhưng tôi chợt nhận ra rằng góc nhìn của tôi có vẻ không đúng (ai cũng hiều mà) nên tôi đã ngồi dậy. Ly hỏi tại sao tôi lại ngồi dậy, tôi giải thích rằng tôi chuẩn bị phải lên nhận giải nên ngồi dậy để chỉnh sửa lại quần áo (lý do thuyết phục đấy), Ly đã giúp tôi chỉnh lại quần áo. Sau khi nhận giải xong, tôi trở về phòng ký túc xá để nghỉ ngơi.
Chương 109: Chuẩn bị tốt nghiệp Bấm để xem Tối hôm đó, vào lúc 19 giờ, tôi cùng với các thành viên trong đội bóng đã tập trung đông đủ tại quán ăn để tổ chức ăn mừng khi giành được giải vô địch. Một phần do không có Ly tham gia và chín phần còn lại là được cô ấy cho phép nên tôi uống khá nhiều đồ uống có cồn với 10 người kia. Bọn tôi ăn uống vui vẻ tại quán trong vòng 2 tiếng 30 phút trước khi chia tay nhau ra về (tôi sẽ không kể chi tiết việc bọn tôi ăn uống thế nào đâu). Về tới phòng, tôi lên giường và đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cảm giác đau đầu nhưng sau khi vệ sinh cá nhân, tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tiếp theo, tôi chạy bộ quanh hồ và ăn sáng cùng Ly, kết thúc ngày chủ nhật bằng việc dành thời gian còn lại để đi chơi cùng cô ấy. Trong những ngày tháng sau đó, tất cả sinh viên cùng khóa với tôi đều nỗ lực học tập để chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp (trừ những người muốn học lâu hơn 4 năm). Vào thứ sáu trước hai tuần của tuần tốt nghiệp, thằng cháu tôi đã nhắn tin hỏi liệu thứ bảy tôi có thể về nhà được không vì bố mẹ nó sẽ làm cơm buổi hôm đó để tuần sau nó đi du học. Tôi không quá ngạc nhiên khi nghe tin này, vì tôi đã biết trước trong dịp Tết, khi mẹ nó kể là nó chỉ còn thiếu chứng chỉ tiếng Anh để có thể đi du học sớm hơn. Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy ngạc nhiên khi biết rằng tuần sau nó sẽ bay, trong khi tôi lại đang trong giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp. Vì vậy, tôi đã trả lời rằng tôi có lịch học và không thể về, thằng cháu tôi vui vẻ đáp lại nếu tôi không về được thì không sao và hẹn gặp lại tôi vào một ngày gần nhất. Tôi đồng ý với ý kiến của nó, vì lâu rồi tôi chưa gặp nó, trong dịp Tết, tôi chỉ thấy nó mà chưa có cơ hội trò chuyện nhiều. Giới thiệu qua một chút, thằng cháu này của tôi cũng tên là Chiến, cùng tuổi với tôi nhưng là cháu ngoại. Tôi và bố mẹ nó cũng là anh em nên nó cũng gọi tôi là chú. Khác với thằng Chiến bên nội, thằng Chiến bên ngoại học cùng lớp cấp một với tôi, cấp hai và cấp ba thì bọn tôi học cùng trường nhưng không cùng lớp. Đặc biệt, thằng này rất cao, gần 1m90 hoặc hơn, đẹp trai thì không cần phải nói (hơn tôi là được), tôi không rõ nó có người yêu chưa. Mặc dù thằng Chiến này hơn tôi về chiều cao nhưng nó vẫn kém tôi ở một chỗ là không có nhiều tóc trắng như tôi. Tôi biết nó có tóc trắng từ hồi học cấp ba, khi tôi đang ngồi trên ghế đá và nó đi ngang qua chào tôi, tôi mới chú ý thấy điều đó, còn trong dịp Tết gần đây thì tôi không để ý lắm. Vào thứ bảy nhưng là trước một tuần của tuần tốt nghiệp, khi tôi đang chìm trong giấc ngủ trưa, Toàn đã đánh thức cả phòng tôi. Cậu ta rủ bọn tôi đi hái xoài ở vườn cây của học viện vào buổi tối. Toàn cho biết lúc đi qua vườn cây, cậu ta đã nhìn thấy một số quả xoài khá lớn, và sau đó cậu ta đã chạy vội về phòng để thông báo cho phòng của mình nhưng chỉ có Trung là dám đi, nên cậu ta đã sang rủ phòng tôi. Nghe tin này, cả phòng tôi đã cười, Toàn bỗng hỏi rằng có ai biết trèo cây không, Đức, Văn và Thái đều nói không, còn tôi thì nói có. Toàn đã rủ tôi đi cho bằng được, tôi đành phải đồng ý và Thái cũng muốn đi cùng trong khi Đức và Văn không dám. Chỉ mới có bốn người, thấy vẫn hơi ít, Toàn đã rủ thêm cả phòng bên cạnh và cuối cùng có thêm hai người nữa là Đại và Nghĩa. Buổi tối, sáu bọn tôi cùng nhau ra vườn xoài. Sau khi trèo qua bờ tường, tôi và Trung đã leo lên cây để hái những quả xoài trên cao, trong khi Thái, Đại, Nghĩa hái những quả ở dưới, Toàn thì cầm đèn pin soi cho tôi và Trung hái, đồng thời cảnh giác nếu có người đến. Khi bọn tôi mới hái được ít phút, Toàn đã bảo tôi và Trung xuống vì cậu ta thấy có bóng người đến. Tôi và Trung đã nhanh chóng tìm chỗ, nhảy từ trên cây xuống và cùng cả bọn nhảy qua hàng rào rồi chạy trốn. Bọn tôi đã chạy đến nhà vệ sinh của tòa nhà học để rửa xoài. Vì mới hái được ít phút nên bốn người đứng dưới đều hái được 2 quả, Trung hái được 3 quả và tôi hái được 4 quả, tuy nhiên tôi đã giấu 1 quả, để làm gì thì lát các bạn sẽ biết và nói rằng mình cũng chỉ hái được 3 quả như Trung. Sau khi rửa xoài, bọn tôi tìm nơi để ăn, hầu hết mọi người đều muốn về phòng ăn nhưng tôi nói rằng những người ở phòng sẽ xin nên bọn tôi vẫn chưa biết ăn ở đâu. Tôi đề xuất ra bờ hồ ăn, mặc dù mọi người sợ bị phát hiện, nhưng tôi nói rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vì vậy cả bọn đã quyết định theo lời tôi (phải ăn tại vườn mới đúng). Bọn tôi đến nơi và tìm được chỗ, cả bọn mới phát hiện ra là không mang theo muối, nhưng Toàn nói rằng cậu ta đã chuẩn bị từ trước và lấy ra một lọ muối từ túi áo. Thấy vậy, bọn tôi đã vui vẻ đổ muối ra nắp lọ, chia nhau xoài ăn và ăn luôn cả vỏ, bỏ hạt. Sau khi ăn xong, bọn tôi thu dọn hiện trường và trở về ký túc xá, trước khi về phòng, tôi nhắn tin cho Ly hỏi xem cô ấy có muốn ăn xoài không, cô ấy trả lời có nên tôi đưa cho cô ấy quả xoài mà tôi đã giấu, rất may cô ấy không hỏi xoài tôi lấy ở đâu. Về phòng được một lúc, khi tôi đang ngồi trên giường, Trung đã sang phòng tôi và hỏi phòng tôi có miếng dán giảm đau không bởi vì cậu ta bị bong gân chân. Tôi hỏi cậu ta làm sao mà bị bong gân, Trung trả lời rằng do cậu ta nhảy từ trên cây xuống tiếp đất không đúng cách nên đã bị bong gân. Cả phòng tôi nghe vậy, nói cậu ta chỉ vì ăn quả xoài mà phải chịu khổ như vậy (miếng ăn là miếng tồi tàn) và tìm miếng dán giảm đau cho cậu ta nhưng trong phòng tôi không có. Tôi khuyên cậu ta nên lên bệnh viện của học viện để chữa nhưng cậu ta từ chối vì sợ bị hỏi làm sao bị bong gân, đến lúc đó nói là do trộm xoài nên mới bị vậy thì không được. Cả phòng tôi thấy điều đó cũng đúng và dù không có miếng dán giảm đau nhưng Thái lại có thuốc giảm đau nên đã đưa cho Trung, cậu ta liền cảm ơn Thái rồi trở về phòng.