Hiện Đại [Edit] Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh - Tô Trúc Yên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nong Phuong Ly, Feb 16, 2024.

  1. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 30: Không muốn về nhà luôn bây giờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng chỉ là hai môi chạm vào nhau, anh cũng không tiếp tục nữa. Nhưng Lộ Ngôn Hề cảm nhận được bàn tay anh nắm lấy tay cô đang run lên.

    Mắt Lộ Ngôn Hề bỗng nhiên đỏ lên.

    Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ hôn anh.

    Anh chính là Tống Tuy, con trai cả của Tống Gia, là thiên tử kiêu ngạo, từ nhỏ đã được mọi người coi trọng nhưng lại đối xử với cô rất cẩn thận.

    Cô sao lại có thể làm như vậy.

    Chỉ còn cách đáp lại tình cảm của anh thì mới không phụ tình yêu sâu đậm này của anh.

    Việc đáp lại nụ hôn của cô khiến Tống Tuy rất ngạc nhiên, anh rất nhanh ôm lấy cô và hôn cô mãnh liệt.

    Nụ hôn này từ nhẹ nhàng ân cần cho đến mãnh kiệt, càng về sau càng mãnh liệt, mơ hồ quấn lấy nhau, cho đến khi không biết giọt nước mắt của ai rơi xuống.

    Mặt trời chiếu rọi vào tấm kính của vòng đu quay, hiện ra hình ảnh hai người đang quấn quýt hôn lấy nhau..

    Đó quả là một bức tranh tuyệt đẹp.

    Cũng là một hiện thực tuyệt đẹp.

    Nhưng giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đã bộc lộ hết những tình yêu sâu sắc và những nỗi buồn trải dài từ kiếp trước đến hiện tại.

    Nước mắt lăn dài trên má rơi xuống môi, nụ hôn kéo dài có chút vị mặn.

    Tống Tuy dừng lại, hai môi chạm nhau, sau đó anh từ từ buông cô ra, đôi bàn tay run rẩy dùng ngón tay cái lau má cô, "Sao, sao lại khóc rồi."

    Không đợi Lộ Ngôn Hề trả lời, anh nói tiếp: "Ngôn Ngôn, xin lỗi, anh.."

    Anh nghĩ rằng cô khóc là do bị anh dọa, anh nghĩ sau khi cô đáp lại thì liền hối hận rồi.

    "Anh không cần xin lỗi." Cô mỉm cười nhìn anh với hàng nước mắt, "Anh Tuy, anh không cần nói xin lỗi em, anh nên cảm thấy rằng là em tự nguyện chứ."

    Đúng vậy, anh đã cảm nhận được nếu không anh cũng không mất kiểm soát như vậy.

    Nhưng mà anh vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thực.

    Đây là cảnh tưởng mà nằm mơ anh cũng không dám mơ đến.

    Sau khi nhìn cô một lúc, anh từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô, hôn sạch những giọt nước mắt, dùng môi nhẹ nhàng thì thầm ở khóe mắt cô: "Ngôn Ngôn, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em."

    Đến lời tỏ tình mà anh cũng không dám nhìn cô để nói, cũng không dám nói quá to.

    Anh ấy là Tống Tuy, trước nay đều là người khác đến gần anh, anh muốn gì người khác cũng có thể cam tâm tình nguyện dâng lên cho anh, sao anh lại phải rụt rè như vậy.

    Cô không muốn anh làm như vậy nên buông tay đang ôm ở eo anh ra đưa lên lướt qua cổ đến má anh, một tay ôm mặt anh, đẩy nhẹ anh ra để anh nhìn cô.

    Cô nói: "Em biết, em biết mà."

    Cô không nói cô cũng yêu anh, nếu đặt vào vị trí của Tống Tuy, cô lúc này mà nói yêu anh thì độ tin cậy sẽ chẳng cao. Cô sẽ dùng hành động của mình để anh cảm nhận được từng chút từng chút một tình yêu mà cô dành cho anh.

    Ngẩng đầu lên lần nữa hôn môi anh, hôn đi hôn lại: "Anh Tuy, em biết mà."

    Hai người lại lần nữa hôn nhau mãnh liệt.

    Cho đến khi vòng đu quay dừng lại, họ mới dừng hôn.

    Tống Tuy nắm lấy tay cô dắt ra khỏi vòng đu quay, tay Lộ Ngôn Hề bị anh nắm rất chặt, như sợ buông lỏng ra một chút là cô liền biến mất không thấy.

    Cũng không tiếp tục ở lại khu giải trí nữa, giờ ăn trưa cũng đến rồi.

    Ngồi lên xe, Tống Tuy chọn một nhà hàng rồi trực tiếp lái xe đến đó luôn.

    Hai người ngồi trên xe không nói gì, nhưng tay Lộ Ngôn Hề vẫn đang trong tay Tống Tuy, xe thì vẫn chậm rãi tiến về phía trước, lâu lâu Tống Tuy lại nắm chặt lấy tay của Lộ Ngôn Hề.

    Là một nhà hàng mà Lộ Ngôn Hề chưa từng đến, nhà hàng rộng và có đến năm tầng.

    Hai người ngồi xuống gần bàn bên cửa sổ.

    Nhìn từ cửa sổ xuống có thể thấy được người dưới lầu nườm nượp đi qua đi lại, yên tĩnh nhưng cũng náo nhiệt.

    Bữa ăn diễn ra rất chậm rãi và không nói chuyện, lặng lẽ nhưng không hề ngượng ngùng hay nhàm chán, đó là cách hòa hợp và không khí độc đáo của họ.

    Tâm trạng Lộ Ngôn Hề lúc này rất phức tạp, vừa cay đắng vừa ngọt ngào.

    Cay đắng là cho đến hôm nay cô mới được bên anh; ngọt nào là sau khi trải qua kiếp trước đợi dòng rã ba năm thì cuối cùng cô đã được ở bên Tống Tuy.

    Phát triển khá nhanh so với kế hoạch của cô, nhưng cô cũng không hối hận vì tốc độ phát triển nhanh như vậy.

    Dù sao cũng không dễ dàng gì, đương nhiên cô phải nắm chặt những giây phút ở bên nhau, dù cho ở bên nhau thêm một ngày cũng là được bên nhau thêm một ngày.

    "Muốn về nhà chưa?"

    Ăn cơm xong đi ra ngoài, Tống Tuy lại nắm chặt lấy tay của Lộ Ngôn Hề.

    "Bây giờ sao?" Lộ Ngôn Hề nhìn điện thoại, bây giờ còn chưa đến ba giờ chiều, "Bây giừo về thì có sớm quá không?"

    Đúng là có chút sớm, anh cũng không muốn về sớm như vậy, nhưng anh sợ anh không kiềm chế được bản thân, sợ rằng mình ở với cô thêm một lúc sẽ không biết phát triển đến mức nào.

    Nhưng anh thực sự lại chẳng muốn về sớm chút nào.

    ".. Có hơi sớm thật, em có muốn đi đâu nữa không?"

    "Mình đi Tây Sơn ngắm hoàng hôn được không? Bây giờ lên núi rồi đợi một lúc nữa là có thể thấy hoàng hôn rồi. Thấy Hoa Hoa nói hoàng hôn ở Tây Sơn rất đẹp, nhưng ngày trước bận học quá, nên vẫn chưa có dịp đi."

    Thực ra Sơn Tây có hoàng hôn rất đẹp không phải Mộ Hoa nói với cô. Thành phố Giang Thành này cô quá quen thuộc rồi, những nơi thường đến hay muốn đến ít nhiều đều đã đi cùng Tống Hoài, cô không muốn chọn nơi hẹn hò của cô với Tống Tuy mà lại có dấu vết của Tống Hoài. Vì vậy ba năm sau khi trùng sinh, cô đã ngiên cứu những địa điểm chưa đi nhưng mà thích hợp hẹn hò.

    Sơn Tây-Giang Thành là một nơi thích hợp.

    Mặt trời ở Sơn Tây rất đẹp, nhưng lại rất ít người biết, cô đã vô ý đọc được một bài đăng trên một diễn đàn.

    "Được."

    Rồi họ lái xe đến Sơn Tây.

    Lái xe được khoảng hơn tiếng là đến nơi.

    Nhưng chỗ ngắm được hoàng hôn không thể lái xe lên đến, chỉ đành đỗ xe ở đường lên núi, rồi đi bộ khoảng hai mươi phút là đến sườn núi. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người không biết nơi này.

    Trên sườn đồi không có nhiều cây to lớn, hầu hết là các cây bụi thấp, tầm nhìn trên đường đi rất rộng, nhưng không hề dễ đi. Cả dọc đường Tống Tuy nắm chặt lấy tay Lộ Ngôn Hề, không buông ra một khoảnh khắc nào.

    Bãi cỏ phía trước chính là nơi họ muốn đến.

    Bãi cỏ rất sạch, hai người bước đến ngồi xuống. Ngước lên có thể nhìn thấy mặt trời đang lặn ở phía Tây, nhìn xuống có thể thấy thành phố hiện đại với nhiều tòa nhà cao tầng.

    Hai người ngồi gần nhau chỉ cách một cái nắm tay, hai bàn tay để bên hông đan chặt vào nhau.

    "Ở đây thực sự rất đẹp, không có ánh nắng gay gắt phong cảnh cũng rất đẹp." Lộ Ngôn Hề mỉm cười nói.

    "Ừm." Tống Tuy nhẹ nhàng đáp lại cô, anh hỏi: "Nóng không?"

    Lộ Ngôn Hề lắc đầu: "Không nóng."

    Gió trên núi cũng khá lớn, nên cô không thấy nóng lắm.

    "Anh Tuy cũng là lần đầu đến đây sao?"

    "Ừm, anh còn không biết Tây Sơn lại còn có một nơi như thế này."

    "Nói như vậy, anh có thể nhìn được cảnh đẹp như này là nhờ phúc của em rồi?" Lộ Ngôn Hề tựa cằm lên vai anh, hơi nghiêng đầu mỉm cười.

    Tống Tuy cũng nhìn về phía cô, khóe môi nhếch lên một vòng cung: "Ừm, là nhờ phúc của em."

    Lộ Ngôn Hề càng cười vui vẻ hơn.

    "Anh Tuy, hiếm khi mới đến nơi đẹp như này, mình chụp ảnh làm kỉ niệm đi."

    Chụp ảnh làm kỉ niệm là thật, nhưng không cần thiết là vì cảnh đẹp.

    Hôm nay là một ngày mà họ đã ở bên nhau.

    "Được."

    Lộ Ngôn Hề rút điện thoại ra mở máy ảnh lên, điều chỉnh về camera trước.

    Lúc chụp ảnh Lộ Ngôn Hề dựa vào lòng Tống Tuy, mặt để dưới cằm của anh. Tống Tuy sợ cô ngã liền duỗi tay ra vòng qua eo cô.

    Lộ Ngôn Hề một mạch chụp liền hơn mười tấm.

    Đợi hoàng hôn đến, cô lại chụp rất nhiều ảnh hoàng hôn.

    Khi mặt trời biến mất hoàn toàn phía dưới đường chân trời, bầu trời đầy rực đỏ, Tống Tuy cúi người lên lên môi Lộ Ngôn Hề. Hai người hôn nhau rất lâu dưới bầu trời rực đỏ.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
    Last edited: Mar 5, 2024
  2. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 31: Học cách phấn đầu giành được những thứ bạn muốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Về rồi?" Tống Tuy vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Trịnh Thu Địch đang ngồi ở phòng khách.

    Chỉ có một mình Trịnh Thu Địch ngồi ở đó, bây giờ cũng sắp mười một giờ đêm rồi, Trịnh Thu Địch càng giống như đặc biệt ngồi đây chờ Tống Tuy về.

    "Vâng, sao mẹ vẫn chưa ngủ?"

    Trịnh Thu Địch không trả lời, hất hất cằm ra hiệu cho anh, "Về đây ngồi."

    Tống Tuy nhìn bà rồi đi đến ngồi xuống.

    "Bố con với A Hoài đang ở trên lầu, chắc là đang bận công việc, hôm nay A Hoài cả ngày không đi ra ngoài."

    "Ừm." Biểu cảm của Tống Tuy chẳng thay đổi gì, coi như chuyện Trịnh Thu Địch vừa nói với anh chẳng có liên quan gì đến anh, anh chỉ là một người lặng nghe ngồi lại cùng bà.

    May thay Trịnh Thu Địch sớm đã quen nên cũng không ngạc nhiên với phản ứng của anh.

    "Không chỉ là cả ngày không ra khỏi nhà, mà từ sáng ăn sáng xong lên lầu liền không xuống lầu nữa, bữa trưa với bữa tối đều là mẹ bảo cô giúp việc mang lên."

    "Ừm."

    Trịnh Thu Địch: ".. Con không thể nói thêm hai ba câu sao?"

    Tống Tuy ngước mắt nhìn bà, dưới cặp kính đôi mắt không chút gợn sóng: "Mẹ muốn con nói gì? A Hoài cũng lớn rồi, tốt nghiệp đại học rồi điều hành một công ty lớn như vậy rồi, làm việc gì thì cũng có sự sắp xếp kỹ lưỡng của nó."

    "Mẹ cũng không cần lo lắng quá làm gì, A Hoài lớn như vậy rồi, sẽ không để bản thân chết đói được đâu."

    "..."

    Bà muốn nói đâu phải cái này?

    Được rồi, cuối cùng thì bà cũng không biết bản thân đang muốn nói cái gì.

    Nói rằng vì con cả đi chơi cùng với người con gái mà con thứ thích nên trong lòng con thứ không vui tự nhốt mình trong phòng không muốn ăn cơm sao?

    Chuyện này rõ ràng là tự chuốc lấy, không đáng đồng cảm.

    Bà thở dài nói: "A Tuy, bọn con đều lớn cả rồi, nhất là con, làm chuyện gì cũng có cân nhắc, từ nhỏ đến lớn không khiến ba mẹ phải lo lắng, chuyện của bọn con ba mẹ không nhúng tay vào. Chỉ là A Tuy à, con muốn làm gì thì với người là mẹ này đều hy vọng mẹ có thể biết được dù là giữ ở trong lòng chứ không phải không biết gì về bọn con."

    "Giúp được bọn con gì không chưa cần nói đến, nhưng ít nhất cũng để người làm mẹ này biết các con đang vui hay buồn chứ."

    Ánh mắt Tống Tuy nhìn bà cuối cùng cũng đã có thay đổi.

    "A Tuy, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích Hề Hề?"

    "Vâng, con thích cô ấy."

    Anh thế mà thừa nhận luôn rồi, Trịnh Thu Địch ngược lại thấy có gì đó không đúng.

    Tâm trạng cũng trở nên phức tạp hơn.

    Vậy mà anh thật sự lại thích Hề Hề, bà hoàn toàn không ngờ đến.

    ".. Con thích Hề Hề từ khi nào vậy?" Sao lại không nói ra?

    "Con từ nhỏ đã thích cô ấy rồi, cái này chắc mẹ phải biết rõ chứ."

    Trịnh Thu Địch bắt đầu suy nghĩ mông lung, hồi tưởng lại những chuyện rất lâu về trước.

    Khi đó Lộ Ngôn Hề vừa chào đời, gia đình họ đến thăm, khi đó Tống Hoài mới hai tháng, rất hay khóc, cứ luôn bám lấy bà, Tống Canh thì là một người đàn ông không tiện đến khoa phụ sản cho lắm, thế nên gia đình họ khi vào viện, người đầu tiên ôm lấy Lộ Ngôn Hề là Tống Tuy mới ba tuổi.

    Khi Tống Hoài ra đời cũng không thấy nó thích ôm ai như thế, vậy mà lại chủ động bế Lộ Ngôn Hề khi vừa lần đầu nhìn thấy.

    Cơ thể nhỏ bé ôm lấy đứa trẻ sơ sinh vào lòng, di chuyện có chút vụng về nhưng rất cẩn thận.

    Sau đó mỗi khi bà đón Lộ Ngôn Hề đến chăm sóc, thì hầu như cũng là Tống Tuy chăm sóc Lộ Ngôn hề, hoặc là bế hoặc là đu nôi, đến cả việc bón sữa cũng thường là Tống Tuy làm.

    Dần dần bọn nhóc cũng lớn lên, tình cảm của chúng nó rất tốt, Tống Tuy rất biết chăm sóc Lộ Ngôn Hề, Lộ Ngôn Hề cũng rất dính lấy Tống Tuy.

    Rồi không biết bắt đầu từ khi nào, hai đứa dần dần xa cách hơn.

    Họ cứ nghĩ bọn trẻ lớn rồi thì có suy nghĩ của mình, lớn rồi nên không thích dính lấy nhau như hồi còn bé nữa, nên bà cũng không nghĩ nhiều. Dù sao quan hệ của chúng cũng là lạnh nhạt hơn chút chứ không xảy ra mâu thuẫn gì.

    "Đúng vậy, con từ nhỏ đã rất thích Hề Hề. Nhưng sau này sao lại có chút lạnh nhạt vậy? Là xảy ra chuyện gì rồi sao?"

    Không xảy ra chuyện gì cả chỉ là anh phát hiện ra cô thích đến gần Tống Hoài hơn so với anh. Ở độ tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, Lộ Ngôn Hề lại động lòng với Tống Hoài trước.

    Thấy dáng vẻ không muốn nói của anh, Trịnh Thu Địch biết được sẽ không hỏi được gì từ anh nên đành từ bỏ không cố hỏi nữa.

    "Không phải kiểu thích đó, mẹ là nói con từ khi nào có tình cảm nam nữ với Hề Hề cơ?"

    "Lớp mười."

    Trịnh Thu Địch ngơ ngác, không nói nên lời.

    Lớp mười?

    Vậy mà từ sớm như vậy đã..

    Cấp ba ba năm, đại học năm năm, tốt nghiệp xong làm việc năm năm. Tính như vậy thì không phải anh đã thích Hề Hề mười ba năm rồi sao?

    Mười ba năm mà giấu kín như vậy, sao nó có thể làm được vậy? Giấu kín đi những tình cảm này trong lòng, nó không cảm thấy buồn sao? Trước khi Hề Hề ra nước ngoài, mọi người lại có thể nhìn ra Lộ Ngôn Hề và Tống Tuy thích nhau.

    "Thảo nào cấp ba con lại nói muốn ở kí túc trường." Anh lớp mười thì Hề Hề với Tống Hoài mới lớp sáu. Mặc dù đều học ở cơ sở số 1 Giang Thành nhưng cấp hai và cấp ba không có nhiều hoạt động chung, anh lại còn ở kí túc xá, nên việc gặp Hề Hề với A Hoài lại càng hiếm hơn.

    Năm xưa bà chỉ nghĩ anh là muốn sống tự lập không ngờ anh lại chọn cách né tránh Hề Hề với A Hoài để che đậy đi vết thương.

    "Thế con định.. theo đuổi Hề Hề sao?"

    "Con đã chủ động rút lui, nhưng mà mẹ, sau khi con rút lui thì người khác có trân trọng Ngôn Ngôn không?"

    Trịnh Thu Địch không có lời gì để nói.

    Người khác ở đây chỉ ai thì mọi người đều thầm hiểu cả.

    "Nếu như thấy Ngôn Ngôn thích người khác, con không còn hy vọng thì sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Nhưng mà mẹ, thái độ Ngôn Ngôn sau khi về nước khiến con có thêm hy vọng, con không muốn buông tay nữa."

    Tống Tuy không nói cho Trịnh Thu Địch biết rằng hôm nay anh và Lộ Ngôn Hề đã hôn nhau, Trịnh Thu Địch hôm nay đã nghe quá nhiều chuyện ngoài dự đoán của bà, anh không thể nói cho bà quá nhiều, cần cho bà thời gian suy nghĩ.

    Huống chi bản thân Tống Tuy cũng cảm thấy chuyện xảy ra của ngày hôm nay không phải sự thật, anh vẫn không cảm nhận được chân thực, anh sợ rằng sau khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là mơ. Với chuyện này thì anh sẽ để từ từ rồi nói với mẹ sau.

    Tống Tuy cũng sợ, anh sợ một khi mọi người biết mối quan hệ của hai người, Lộ Ngôn Hề sẽ thu hết lại tình cảm với anh, vì dù sao chuyện ngày trước cô thích Tống Hoài mọi người đều biết.

    Anh sợ cô day dứt trong lòng vì từ thích Tống Hoài chuyển sang thích anh trai của Tống Hoài, rồi sợ cô chịu không được những ánh mắt và lời dèm pha của người khác mà lựa chọn từ bỏ anh.

    "Không muốn buông tay thì không buông tay thôi, Hề Hề là người con dâu mà mẹ rất thích, mẹ đợi con theo đuổi được con bé."

    "Cảm ơn mẹ." Ngay đến khi cảm ơn mẹ, anh vẫn điềm tĩnh như vậy.

    Trịnh Thu Địch than thở: "A Tuy, tuy sự nghiệp của con đã ổn định, nhưng đừng quên con mới 26 tuổi thôi. Có nhiều người ở độ tuổi của con vẫn khiến ba mẹ lo lắng, con thỉnh thoảng cũng có thể không cần hiểu chuyện như vậy."

    "Con với A Hoài đều là con của mẹ, mẹ sẽ không thiên vị ai cả, vì vậy nếu muốn gì thì hãy học cách giành lấy thứ mình muốn."

    "Dạ."

    Câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc ở đây, Trịnh Thu Địch quay sang hỏi: "Hôm nay con với Hề Hề đi chơi ở đâu? Chơi có vui không?"

    "Bọn con đi khu vui chơi, rồi lên Sơn Tây ngắm hoàng hôn, rất vui ạ."

    Nói đến đây, ánh mắt Tống Tuy dịu dàng lên rất nhiều.

    Bạn đánh số chương là Chương 1, Chương 2 không dùng Chap 1, Chap 2 nhé.
     
    Creprick, Minh Hi and LieuDuong like this.
    Last edited by a moderator: Mar 5, 2024
  3. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 32: Một đêm không ngủ của ba người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy sự thay đổi đó của anh, Trịnh Thu Địch cũng rất vui.

    Vậy mà lại đi khu vui chơi với đi ngắm hoàng hôn.

    Chỉ có hai người đi với nhau, thế này cũng có thể coi là đi hẹn hò rồi.

    Xem ra Tống Tuy có cơ hội rất lớn.

    Nghĩ như vậy rồi Trịnh Thu Địch cũng không kiềm chế được mà bắt đầu hóng hớt: "Con với Hề hề không hay đi ra ngoài chơi, hai địa điểm này là ai nói ra vậy?"

    "Địa điểm là Ngôn Ngôn chọn."

    Trịnh Thu Địch nhấc nhẹ chân mày, không nhiều lời nói "Cố lên, mẹ đợi tin tốt từ con" rồi đi lên lầu.

    Tống Tuy ngồi lại một lúc rồi mới lên lầu.

    Nhưng lại bị Tống Hoài chặn lại ở cửa phòng ngủ.

    Tống Hoài dựa vào cửa phòng của anh, không khó nhận ra rằng Tống Hoài đang đợi anh.

    "Anh.." Toàn thân Tống Hoài uể oải, hiếm khi thấy Tống Tuy ăn vận như vậy, anh cố gắng gượng cười, "Về rồi sao?"

    Anh trai trước nay đều rất quy tắc nếu không phải buổi hẹn này qaun trọng thì sẽ không ăn vận đẹp như vậy để khiến bản thân nhìn hợp đôi với Lộ Ngôn Hề hơn.

    Anh không thể tự mình dối mình nữa, anh trai chắc chắn là có ý với Hề Hề!

    Là từ khi nào vậy? Từ khi Hề Hề về nước?

    Nhưng Hề Hề mới về nước được nửa tháng, với phong cách làm việc nghiêm túc và khắt khe như anh trai chắc chắn sẽ không thích một người trong thời gian ngắn như vậy.

    Vậy cuối cùng thì anh trai có loại tình cảm như thế này với Hề Hề từ khi nào?

    "Ừm, chưa ngủ sao?"

    "Không ngủ được." Anh nhìn Tống Tuy cười.

    "Nghỉ ngơi sớm đi." Tống Tuy mở cửa bước vào rồi đóng cửa lại.

    Ý là không muốn nói gì nhiều với Tống Hoài nữa.

    Tống Hoài không ngờ anh lại cự tuyệt nói chuyện với anh như vậy.

    Tuy bình thường anh trai rất ít lời nhưng sẽ nói vài câu với anh, không như lần này nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện không để anh có cơ hội nào nói tiếp.

    Anh trai tối nay có chút thất thường.

    Là cùng Hề Hề ra ngoài chơi xảy ra chuyện gì rồi sao?

    Tống Tuy đương nhiên sẽ không nói cho anh biết.

    Tống Hoài nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, cười khổ quay người đi về phòng.

    Buổi tối hôm nay của hai anh em Tống Gia, đều là một đêm mất ngủ.

    Tình trạng của Lộ Ngôn Hề cũng không tốt hơn hai người họ là bao.

    Về đến nhà, đi tắm xong thì lên giường nhưng Lộ Ngôn Hề lại chẳng ngủ, cô cứ nhớ lại khoảnh khắc hôm nay hai người cuốn lấy nhau, ngọt ngào xen lẫn vị chua, trằn chọc quay đi quay lại.

    Cô không phải là một người thích tâm sự với người khác, nhưng ngay giừo đây cô lại vô cùng muốn tâm sự với ai đó.

    Bật đèn đầu giường lên, ngồi dậy tựa vào đầu giường rồi gọi điện cho ai đó.

    Không phải gọi cho bạn thân Mộ Hoa hay Ngụy Trác Cẩm, mà gọi cho một số điện thoại rất lâu đã không gọi. Lần gọi cuối cùng là ba tháng trước.

    "Hề Hề?" Điện thoại rất nhanh đã được bắt.

    "Chị." Lộ Ngôn Hề nhẹ nhàng gọi đối phương một tiếng.

    Có thể do tiếng gọi này của cô có gì đó không đúng lắm, cùng với việc tối như vậy rồi mà còn gọi điện, đối phương thấy có gì đó không phải, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

    Lộ Ngôn Hề cầm lấy gối ôm bên cạnh, che lên nửa mặt, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Chị, em yêu rồi."

    Cô bỗng nhiên tiết lộ tin lớn như vậy, khiến đối phương sốc đến giọng điệu cũng thay đổi: "Cái gì? Em yêu rồi?"

    "Đúng vậy, em yêu rồi."

    "Không phải, Hề Hề, không phải em vừa về nước sao? Sao đã yêu rồi? Ngày trước một chút thông tin em cũng không tiết lộ. Nói thật cho chị biết, có phải thằng tra nam Tống Hoài kia đến làm phiền em?"

    "Hề Hề, em đừng ngốc như vậy! Năm đó Tống Hoài đối xử như vậy, biến em thành trò cười, rồi em lại còn một mình sống ở nơi đất khách quê người nhiều năm như vậy, đừng để anh ta dỗ dành một tý, là em lại mềm lòng! Nếu như em làm vậy thì cả đời này chị khinh em!"

    "Không phải Tống Hoài." Sau khi bị chị nói cho như, tâm trạng phức tạp của Lộ Ngôn Hề cũng đã dịu đi rất nhiều, "Không phải em sớm đã nói với chị rồi sao, em không còn thích Tống Hoài nữa."

    Đối phương trợn tròn mắt: "Em có nói qua, nhưng đáng tin sao? Chị nói tin tưởng em vì sợ nhắc đến những chuyện đấy khiến em đau lòng, dỗ dành em thôi."

    Lộ Ngôn Hề: "..."

    "Hề Hề, em nói thật cho chị biết, người em yêu thật sự không phải là Tống Hoài? Không Không, chị nên hỏi là, em yêu rồi sao? Hay là em chơi thua" nói thật-mạo hiểm "nên mới gọi trêu chị vậy?"

    "Em chẳng nhạt nhẽo như vậy." Lộ Ngôn Hề có chút bất lực, "Là thật đó, hôm nay bọn em mới xác định mối quan hệ,"

    Không nói rõ làm là người yêu của nhau, nhưng Tống Tuy đã tỏ tình với cô, họ lại còn hôn nhau những mấy lần, theo cô thấy thì cả cô và Tống Tuy đều âm thầm thừa nhận quan hệ yêu đương của họ.

    "Đối phương là ai? Chị có quen không? Người như thế nào? Đáng tin không?"

    "Là Tống Tuy, con cả Tống Gia."

    Đối phương: "..."

    "Lộ Ngôn Hề, em quả nhiên là đang chơi chị đúng không? Chuyện em với Tống Hoài không nói đến, chỉ nói đến em với Tống Tuy, hai người tuy cùng nhau lớn lên nhưng em nói xem, quan hệ chỉ tốt hơn người xa lạ một chút thì làm gì có chuyện yêu đương ở đây?"

    "Thật mà, bọn em yêu nhau rồi."

    "..."

    "Có phải em vì muốn báo thù Tống Hoài mà cố ý với anh trai Tống Hoài yêu nhau phải không? Lộ Ngôn Hề, chị cảnh cáo em, đừng có làm điều ngu ngốc như vậy!"

    Lộ Ngôn Hề thở dài: "Chị, chị thấy em không có trách nhiệm với bản thân mình như vậy sao?"

    "Em quả thực không phải kiểu người này, nhưng yêu mù quáng rất đáng sợ, lỡ như em trở nên yêu mù quáng thì sao."

    "Chị, chị Phiên Phiên yêu quý của em à, em gọi điện cho chị là muốn chia sẻ niềm vui của em."

    Đường Phiên Phiên là con gái của dì Lộ Ngôn Hề, lớn hơn Lộ Ngôn Hề một tháng tuổi.

    Một bên điện thoại bỗng nhiên im lặng, "Hề Hề, em nghiêm túc sao?"

    "Ừm, nghiêm túc, rất nghiêm túc." Cô lại vỗ vỗ mặt vào gối ôm, "Chị, vì để bên anh ấy mà em đã cố gắng rất nhiều, em về nước cũng là vì anh ấy."

    "Nhưng bọn em.. thôi vậy, đợi chị đến gặp em rồi mình nói chuyện."

    "Chị, không cần vội, chị bận như vậy, đợi em khai trương tiệm bánh ngọt dì sẽ đến Giang Thành chúc mừng em khởi nghiệp, đến lúc đó chị cùng dì đến nha."

    "Ô, còn không muốn chị đi tìm em cơ, có phải sợ chị làm phiền thế giới của hai người? Cặp tình nhân mới bên nhau nên có vẻ rất dính nhau đây."

    Lộ Ngôn Hề không phủ nhận, cười cười rồi nói: "Chị, chuyện này chị đừng vội nói cho ai biết nha, giúp em giữ bí mất trước, đợi mối quan hệ của bọn em ổn định rồi sẽ nói với người nhà sau."

    "Được được được, thấy em tiết lộ tin tức này với chị trước tiên nên chị sẽ giữ bí mật cho em."

    "Cảm ơn chị."

    "Thôi đi, bày đặt ngại."

    Im một lúc, đối phương lên tiếng: "Hề Hề, chúc mừng. Còn nữa, phải thật tốt đó nha."

    "Cảm ơn chị, em biết mà."

    Tắt điện thoại đi, tâm trạng Lộ Ngôn Hề cũng không quá phức tạp nữa, cười một tiếng rồi đặt điện thoại xuống tắt đèn đi ngủ.

    Ngày hôm sau, Lộ Ngôn Hề đến Tống Gia ăn sáng, bàn ăn thêm cả cô là năm người, cũng tức là chỉ có Tống An Hân đang ở trường ra thì mọi người trong Tống Gia đều ở đây.

    Lộ Ngôn Hề ngồi bên cạnh Tống Tuy đối diện Tống Hoài.

    Tống Tuy bóc xong trứng gà liền đặt vào đĩa trước mặt Lộ Ngôn Hề, sau đó cầm quả trứng từ trong bát của Lộ Ngôn Hề bóc rồi ăn, Lộ Ngôn Hề cũng bắt đầu ăn quả trứng Tống Tuy bóc cho.

    Hai người tự nhiên như việc này xảy ra thường xuyên vậy.

    Ba người nhìn chằm chằm cào họ, bầu không khí kì lạ khó hiểu.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  4. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 33: Nguyên nhân cô học làm bánh ngọt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm thấy tình cảm giữ hai người có gì đó thay đổi rồi, hình như.. càng thân thiết hơn.

    Trịnh Thu Địch tối qua có nói chuyện với Tống Tuy cũng thấy ngạc nhiên nhưng mà cũng là lẽ thường. Một người quan tâm đến một người, người kia cũng không tránh né, không có gì ngạc nhiên khi hai người đi chơi với nhau cả ngày trở về thì lại thân thiết hơn.

    "Hề Hề à, tý nữa anh Tuy của cháu phải đi làm, cháu có sắp xếp gì không?"

    "Cháu chuẩn bị đi gặp một người bạn ạ." Lộ Ngôn Hề nhìn về phía Trịnh Thu Địch, "Dì Trịnh hỏi như vậy là có chuyện gì dùng đến cháu sao?"

    Trịnh Thu Địch nhìn cô: "Nói cái gì mà dùng đến, cháu cũng đâu phải đồ vật? Dì nghĩ nếu cháu không có sắp xếp gì thì vừa hay dì có một tiệc rượu, có rất nhiều trưởng bối mà cháu quen, với lại không phải cháu về nước rồi sao, mọi người đều rất nhớ cháu, nên muốn gặp cháu."

    Điều này quả là không sai, ba mẹ của Lộ Ngôn Hề khi còn sống có rất nhiều bạn tốt, Lộ Ngôn Hề lại thường ở bên cạnh Trịnh Thu Địch, cùng với việc từ nhỏ cô đã rất biết lấy lòng các trưởng bối, nên các trưởng bối mong nhớ đến cô cũng không ít.

    Nhưng bạn bè thân thiết thì lại không nhiều.

    Trịnh Thu Địch đưa cô đến tiệc rượu cũng không hoàn toàn là đến gặp những người được gọi là trưởng bối kia. Bà không muốn thấy sau khi Tống Tuy đi làm thì Lộ Ngôn Hề lại nhàm chán ở nhà, nên muốn dẫn cô đi vòng vòng.

    "Nếu như cháu có việc rồi, thì để lần sau vậy."

    "Không sao ạ." Lộ Ngôn Hề cười nói, "Cháu chỉ dự định đi gặp bạn thôi nên cũng chưa hẹn trước, có thể để ngày khác đi gặp, để cháu đi cùng dì đến tiệc rượu, đúng lúc cháu cũng muốn gặp các trưởng bối ngày trước có chăm sóc cháu."

    Nói là tiệc rượu, nhưng đây cũng chỉ là một buổi tụ họp nhỏ, những người đến đều là người thân quen, không cần quá quy tắc đi về đúng giờ, mà có thể chơi cả ngày. Vì vậy sau khi ăn sáng xong, Lộ Ngôn Hề với Trịnh Thu Địch thu dọn một lúc rồi đi ra ngoài.

    Tống Tuy đi làm, còn Tống Hoài vẫn ở nhà.

    Tống Hoài nhất mực muốn đưa họ đi, không đợi họ trả lời trực tiếp lái xe đỗ ở sân. Trịnh Thu Địch bất lực, để cho Lộ Ngôn Hề quyết định.

    Nói thật, Lộ Ngôn Hề chẳng hề nguyện ý ngồi xe của Tống Hoài một chút nào, nhưng không muốn làm khó Trịnh Thu Địch. Dù sao thì Tống Hoài cũng là con của Trịnh Thu Địch.

    "Làm phiền rồi." Lộ Ngôn Hề cúi đầu với Tống Hoài, rồi mở cửa sau mời Trịnh Thu Địch lên rồi nhanh chóng lên theo.

    Tống Hoài một mình ngồi đằng trước, trở thành tài xế thực thụ rồi.

    Trên đường Tống Hoài thường nhìn qua gương chiếc hậu để nhìn Lộ Ngôn Hề ngồi đằng sau, mấy lần định nói chuyện nhưng lại thôi. Thấy những hành động đó của anh Trịnh Thu Địch chán ghét trừng mắt với anh.

    Muốn nói gì thì nói, nhìn dáng vẻ ngập ngừng đó chẳng ra làm sao, sao lúc trước đi tìm Chu Tịch gì đó không thấy ngập ngừng như vậy.

    Lười để ý đến anh, Trịnh Thu Địch quay ra nói chuyện với Lộ Ngôn Hề: ' Hề Hề, cháu nói định đi gặp bạn, là bạn như thế nào? Dì có quen biết không? "

    " Dì không quen ạ, là một vị học tỷ cháu quen ở nước ngoài ạ. Cháu với chị ấy có hợp tác với nhau mở một tiệm bánh ngọt, tiệm cũng sắp sửa soạn xong, có một chút vẫn đề muốn đến gặp chị ấy thương lượng. "

    " Cháu muốn mở tiệm bánh ngọt sao? "Trịnh Thu Địch ngạc nhiên lên tiếng.

    Lộ Ngôn Hề khi còn học thì là học bá, ra nước ngoài du học thì cùng lúc đạt được hai bằng Kinh tế học và Quản lý học, tốt nghiệp xong Lộ Ngôn Hề không về nước luôn mà ở lại nước ngoài một năm, mọi người cứ nghĩ cô sẽ ở nước ngoài luôn.

    Một học bá như cô trước khi ra nước ngoài chưa từng xuống bếp cũng chưa từng thấy cô thích bánh ngọt như vậy, tính cách của cô lại lạnh lùng, thật khó để liên tưởng đến rằng cô sẽ mở một tiệm bánh ngọt.

    Tống Hoài cũng rất ngạc nhiên.

    " Dạ. "Lộ Ngôn Hề cười nhạt," Mấy năm nay cháu đều bận học, không nghỉ ngơi tốt nên muốn mượn cớ này để nghỉ ngơi một đoạn thời gian. "

    Nghe cô nói vậy, Trịnh Thu Địch gật đầu tán thành:" Cháu nên nghỉ ngơi nhiều một tý, mở tiệm bánh ngọt cũng tốt, đến lúc đó thuê vài thợ làm bánh với nhân viên, cháu chỉ cần quản lý thôi, đừng để bản thân mệt quá. "

    " Cháu cũng nghĩ như vậy. "Nhưng thực chất là không phải như vậy, phải thuê thợ làm bánh với nhân viên thật nhưng cô chỉ định thuê hai thợ làm bánh, còn lại cô muốn tự làm.

    Nói gì thì nói cô cũng đặc biệt mà học ba năm rồi.

    " Nói ra thì lúc nhỏ A Tuy rất thích ăn đồ ngọt, mỗi lần trong nhà mà làm đồ ngọt thi đều toàn là nó ăn. Chỉ là ngày lớn thì khẩu vị cũng thay đổi rồi, mấy năm nay không thấy nó ăn đồ ngọt mấy nữa. "

    " Nhưng mà có thay đổi như thế nào thì đến lúc cháu mở tiệm nó cũng vẫn sẽ đến ủng hộ cháu thôi. "

    " Vâng ạ. "Lộ Ngôn Hề cười tươi, nhanh nhảu đáp.

    Người khác đều nghĩ anh lớn lên nên thay đổi khẩu vị rồi, nhưng chỉ có anh biết là không phải như vậy.

    Ngày hôm đó đi xem phim phim, cả hộp bỏng ngô to như vậy đều là Tống Tuy ăn mà.

    Cô vốn dĩ không thích đồ ngọt, nhưng lại cố ý đi học làm bánh ngọt ba năm, sau khi về nước lại còn đặc biệt mở một tiệm bánh ngọt, nhưng chẳng phải do cô thích nên mới mở.

    " Hề Hề, sao cháu lại muốn mở tiệm bánh ngọt? Muốn nhàn nhã thì rất có nhiều cách mà. Dì nghĩ nếu cháu muốn mở tiệm thì mở kiểu tiệm trà hay tiệm sách cơ. "

    Trịnh Thu Địch quả thực rất hiếu kì.

    Bà thầm nghĩ, thay vì mở tiệm khác mà Hề Hề lựa chọn mở tiệm bánh ngọt, không lẽ là vì Tống Tuy chứ?

    " Trước khi về nước cháu đã có dự định này, vừa hay cháu học làm bánh ngọt ba năm ở nước ngoài, cháu thấy cháu có chút sở trường làm bánh ngọt và cháu cũng thấy khá thú vị. Làm những việc mà là sở trường của mình thì cũng nhàn dỗi hơn nhiều nên cháu quyết định mở tiệm luôn. "

    " Cháu còn biết làm sao? "Trịnh Thu Địch sửng sốt.

    Tống Hoài ngồi phía trước không nói lời gì cũng khá ngạc nhiên.

    Nếu như là ngày trước, ai nghĩ rằng Lộ Ngôn Hề sẽ có một ngày tự mình làm đồ ngọt, hơn nữa còn là đặc biệt đi học, mà còn học ba năm.

    Một người không thích đồ ngọt mà lại đi học làm, còn kiên trì học ba năm như vậy, Tống Hoài cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân là gì.

    " Biết ạ, cháu còn thi mấy cái liên quan đến nó nữa. "

    " Vậy mà còn thi bằng. "Trịnh Thu Địch cảm thán," Hề Hề, cháu quả nhiên muốn làm chuyện gì thì sẽ làm nó tốt nhất có thể. "

    Lộ Ngôn Hề cười cười.

    " Dì nhất định dành thời gian ra đến nếm thử tay nghề của cháu. "

    " Đợi tiệm khai trương rồi lúc nào dì Trịnh đến cũng được ạ, việc làm ăn của cháu còn phải nhờ dì giúp nhiều. "

    Rất nhanh đã đến địa điểm của buổi tiệc rượu.

    Là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

    Tiệc rượu được tổ chức tại khu vực bên trong câu lạc bộ, khách hàng bình thường sẽ không được phép đi vào, trong câu lạc bộ có một cái sân rất to, trong sân có hoa có cỏ, còn có một cái hồ bơi, khung cảnh rất đẹp.

    Khi học đến thì đã có rất nhiều người đến rồi.

    Thấy Tống Hoài đi theo hai người vào trong, Trịnh Thu Địch liền hỏi:" A Hoài, hôm qua con không đến công ty rồi, hôm nay cũng không đi sao? "

    Tống Hoài đang định theo sau, nhưng khi thấy ánh mắt cũng đang quay lại nhìn anh của Lộ Ngôn Hề, bước chân anh cứng đờ, gượng cười nói:" Con đưa mẹ với Hề Hề vào trong rồi đi. "

    " Không cần, mẹ biết chỗ này, bên trong cũng toàn là người quen, tự vào cũng được rồi, con mau đến công ty đi, bây giờ đi cũng đã muộn rồi đấy. Lúc làm việc thì làm hẳn hỏi, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng để lúc cần làm rồi thì không làm, rồi lại mang công việc về nhà, khiến bản thân về nhà cũng không được thoải mái nghỉ ngơi."
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  5. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chap 34: Gặp lại người quen và vô tình nghe được thông tin về tình địch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy, vậy con đến công ty đây." Tống Hoài có chút không muốn, bước được hai bước lại quay đầu nói, "Mẹ, Hề Hề, lúc nào xong thì gọi điện cho con, con đến đón hai người."

    Không đợi Lộ Ngôn Hề kịp biểu hiện cái gì, Trịnh Thu Địch liền nói: "Không cần, ba con sẽ đến đón, con cứ yên tâm làm việc đi."

    Bà chẳng phải là một người mẹ bất cẩn, biết rõ con cả đã có ý với Hề Hề, mà Hề Hề lại nguyện ý đến gần con cả hơn, thì bà sẽ chẳng để cho con thứ can thiệp nữa. Bà chẳng muốn Tống Gia vì tranh giành một người con gái mà anh em tương tàn.

    Tống Hoài đành lặng lẽ rời đi.

    Trịnh Thu Địch chẳng để ý đến anh nữa, vui vẻ kéo Hề Hề vào câu lạc bộ: "Đi thôi Hề Hề, mình vào trong thôi."

    Người trong tiệc rượu hơn một nửa Lộ Ngôn Hề đều có ấn tượng, nhưng từ kiếp trước cho đến hiện tại có rất nhiều người lâu rồi không gặp, nên cũng không nhớ lắm. May mà Trịnh Thu Địch luôn dẫn cô theo người, mỗi lần gặp ai bà cũng giới thiệu, cô chỉ việc ngoan ngoãn chào hỏi.

    Chào hỏi được một vòng, Trịnh Thu Địch liền để cô tự rong chơi. Ý của Trịnh Thu Địch là cô không thể hòa hợp với những người tuổi già như bà, nên bảo cô đi tìm những người cùng tuổi để trò chuyện.

    Đều là người trong cùng một hội, những người trẻ hôm nay đến đây Lộ Ngôn Hề hầu như đều quen, nhưng chỉ quen biết sơ sơ.

    Không đợi cô đi tìm, cô vừa tách khỏi Trịnh Thu Địch, liền có mấy người đã đi về phía cô.

    "Hề Hề, về nước từ hồi nào vậy? Sao về mà không nói một tiếng, chúng tôi có thể làm một bữa tiệc chào mừng em trở về!"

    Lên tiếng là một mỹ nữ cao ráo, trên tay cầm một ly rượu đỏ.

    Lộ Ngôn Hề có chút ấn tượng về cô ta, hình như cô ta tên Cố Điều Điều, con gái nhà Cố Gia cũng khá có tiếng ở Gianh Thành nhờ việc làm ăn của khách sạn. Cố Điều Điều lớn hơn cô vài tuổi, bằng tuổi Tống Tuy, hình như cấp ba là bạn cùng lớp của Tống Tuy.

    "Không phải là không tìm được cơ hội sao." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Chị Cố, lâu rồi không gặp."

    "Đúng là lâu rồi không gặp, hình như là từ lúc em ra nước ngài, em ra nước ngoài cũng được năm năm rồi chứ?" Cố Điều Điều lấy một cốc rượu đỏ từ người phục vụ đưa cho Lộ Ngôn Hề, Lộ Ngôn Hề mỉm cười nhận lấy cạnh một cái rồi uống một ngụm.

    "Đúng là năm năm rồi."

    "Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi, trong trí nhớ của chị em vẫn còn là một tiểu cô nương đi theo sau Tống Tuy cơ."

    Đi theo phía sau Tống Tuy cũng là từ lúc tiểu học, không biết trong trí nhớ của Cố tiểu thư hình ảnh của cô khi đó là năm nào.

    "Nhiều năm như vậy rồi, em sao vẫn có thể là trẻ con được."

    "Nói cũng đúng." Cố Điều Điều lôi mấy người đứng phía sau đến giới thiệu với Lộ Ngôn Hề, có một số người thì Lộ Ngôn Hề đã quen, nhưng một số thì hôm nay mới gặp lần đầu.

    Những người biết Lộ Ngôn Hề chắc chắn biết rất rõ chuyện của cô, những người không quen thì được đích thân phu nhân Tống Gia đưa tới giới thiệu rồi, Cố Điều Điều đối với cô lại khách sáo như vậy, nên không ai dám gây sự với cô, bọn họ nói chuyện cũng khá vui vẻ.

    Sau khi kết bạn Wechat với nhau, mọi người lần lượt cũng rời đi, chỉ còn lại Lộ Ngôn Hề với Cố Điều Điều.

    Hai người ngồi trên chiếc ghế cao rót rượu.

    Cố Điều Điều đợi mọi người lần lượt kết bạn với Lộ Ngôn Hề rồi mới tới lượt cô, ngồi cách Lộ Ngôn Hề khá gần nên khi cô rút điện thoại ra, Cố Điều Điều đều có thể nhìn rõ màn hình điện thoại của cô.

    Là một tấm ảnh Lộ Ngôn Hề chụp cùng với người khác.

    Mà người này Cố Điều Điều lại quen biết.

    Đại thiếu gia Tống Gia Tống Tuy! Tiêu chuẩn về một loài hoa cao lãnh!

    Chúp cùng thì thôi đi, nhưng vậy mà Lộ Ngôn Hề lại dựa vào lòng Tống Tuy còn cằm Tống Tuy lại đặt lên mặt Lộ Ngôn Hề, nhìn bức ảnh không thể nào thân mật hơn!

    Cố Điều Điều biết rằng Lộ Gia và Tống Gia là hàng xóm, tình cảm hai gia đình rất tốt, Lộ Ngôn Hề có quan hệ rất tốt với ba anh em Tống Gia, nhưng.. như này cũng quá tốt rồi không?

    Về việc Lộ Ngôn Hề ra nước, năm đó Cố Điều Điều cũng nghe không ít những tin đồn về cô. Không phải nói Lộ Ngôn Hề thích Tống Hoài, mà Tống Hoài lại có bạn gái khiến cô tổn thương, nên quyết định ra nước ngoài sao?

    Bởi vì chuyện này, Lộ ngôn Hề sau khi ra nước ngoài liền cắt đứt liên lạc với Tống Gia. Sao cô vừa về nước mấy ngày mà đã thân mật như vậy với Tống Tuy rồi? Lại còn chụp ảnh thân mật như vậy rồi làm hình nền!

    Cho dù chụp ảnh thân mật như vậy làm hình nền cũng là chụp với Tống Hoài chứ?

    Ngơ ngác suy nghĩ rồi kết bạn xong wechat với Lộ Ngôn Hề.

    "Hề Hề, vừa nãy hình nền điện thoại của em là ảnh em chụp với.. Tống Tuy?" Cố Điều Điều cuối cùng thì vẫn không chịu được mà hỏi.

    Lộ Ngôn Hề chẳng phải cố ý muốn cho Cố Điều Điều nhìn thấy bức ảnh đó, hôm qua vừa chụp ảnh xong cô liền đặt làm hình nền, để cho bản thân ngắm.

    Cô hy vọng cầm điện thoại ra liền nhìn thấy bức ảnh của hai người.

    Vừa nãy khi kết bạn wechat với mọi người cô chỉ cầm mã QR đưa ra, vậy nên những người khác chắc chắn không nhìn thấy hình nền của cô. Vừa hay bây giờ chỉ còn lại cô với Cố Điều Điều, hai người lại ngồi khá gần, nên Cố Điều Điều vừa hay nhìn thấy.

    Đương nhiên cô dám để ảnh làm hình nền thì sẽ chẳng sợ người khác nhìn thấy.

    Thong thả thừa nhận: "Đúng vậy, là ảnh em chụp cùng với anh Tuy."

    Vậy mà là thật!

    Cố Điều Điều hít một hơi thật sâu, uống một ngụm rượu to để trấn áp sự ngạc nhiên của bản thân.

    Bức ảnh không chỉ riêng thân mật, Tống Tuy ở trong ảnh còn đang cười, dù cho nụ cười không quá rõ.

    Là biểu tượng cho vẻ đẹp loài hoa cao lãnh không thể với tới bởi vì anh rất lạnh lùng, quen biết Tống Tuy lâu như vậy, Cố Điều Điều chỉ thấy vẻ lạnh lùng của Tống Tuy, rất ít khi thấy anh cười.

    "Em, em với Tống Tuy.. chụp bức ảnh này từ khi nào vậy? Không phải em vừa về nước sao?" Thực chất cái cô muốn hỏi không phải cái này, cô muốn hỏi là Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy rố cuốc là có quan hệ như thế nào, có phải là mối quan hệ mà cô đang nghĩ đến.

    "Hôm qua vừa chụp ạ." Lộ Ngôn Hề cười cười, không nói thêm.

    Thấy dáng vẻ không muốn nói thêm của cô, là bình thường thì Cố Điều Điều sẽ chuyển sang chủ đề khác nhưng hôm này cô lại chẳng làm như vậy.

    Bởi vì chuyện này khiến cô quá kinh ngạc rồi.

    "Hôm qua? Hôm qua vẫn là ngày làm việc bình thường mà, chị thấy bức ảnh này của em hình như là chụp bên ngoài, Tống Tuy là người cuồng công việc như vậy, vậy mà còn dành thời gian đi chơi với em sao?"

    "Hôm qua vừa khéo anh ấy được nghỉ."

    Được rồi.

    Người cuồng công việc như Tống Tuy cũng phải có ngày nghỉ.

    Cố Điều Điều đau lòng và vô cùng tò mò, tuy nhiên tình bạn của cô và Lộ Ngôn Hề chỉ ở mức trung bình, tình bạn của cô và Tông Tuy cũng không sâu sắc lắm, nếu tiếp tục hỏi có lẽ quá mạo muội rồi.

    "Hóa ra vậy.."

    Nghe thấy cô tiếc nuối muốn hỏi mà không được, Lộ Ngôn Hề với cô cũng chỉ quan hệ bình thường, cũng không chủ động nói nhiều với cô, chỉ cười nhẹ nhàng.

    Rồi họ nói sang chuyện khác, Cố Điều Điều hỏi cô về nước xong thì có sắp xếp gì, tiếp tục đi học hay đi làm, cô cũng hỏi Cố Điều Điều một số chuyện liên quan đến công việc.

    Cứ nói cứ nói, rồi Cố Điều Điều lỡ miệng.

    Cô nói: "Đúng rồi Hề Hề, không lâu trước chị với mấy chị em tốt của chị có tụ tập, nghe họ kể không ít chuyện, từ cấp ba đến bây giờ cũng nhiều năm như vậy rồi, nhưng Tống Tuy vẫn là tâm đề bàn tán của họ, Tống Tuy không hổ là nam thần lúc còn đi học đó."

    "Ồ?" Mày Lộ Ngôn Hề nhíu nhẹ, "Bàn tán cái gì về anh Tuy vậy ạ?"

    "Rất nhiều, nói ai đó vẫn luôn nhớ đến Tống Tuy, nói Tống đại thiếu lạnh lùng như vậy thì ai mới là người được anh ấy nhìn trúng, nói Tống Tuy chỉ biết công việc thì cả đời này sợ chắc không tìm được người mà anh thích, còn nói.. Tống đại thiếu khi học đại học cũng nhận được nhiều sự ngưỡng mộ, thậm chị có học muội vì theo đuổi anh ấy mà từ Bắc Thành chuyển đến Giang Thành rồi, bây giờ đang cùng làm trong một bệnh viện."

    "Nói học muội người theo đuổi Tống Ty này cũng rất ưu tú, là mỹ nữ của bệnh viện, đồng nghiệp ở trong bệnh viện thường trêu chọc họ là 'kim đồng ngọc nữ', đều nói nếu như Tống đại thiếu yêu đương, thì vị mỹ nữ đó là có cơ hội cao nhất."

    "Chị nghe mọi người nói mỹ nữ tên là cái gì Ngụy, ô, Ngụy Sơ Ngữ, đúng rồi, cô ấy tên là Ngụy Sơ Ngữ!"

    "Vậy sao." Lộ Ngôn Hề cười tủm tỉm, "Nghe chị nói như vậy em hiếu kỳ quá, hôm nào rảnh phải đến bệnh viện xem xem."

    Rót thêm ly rượu rồi cạnh với Cố Điều Điều: "Chị Cố, sau này em đều ở Giang Thành, để hôm nào em mời chị ăn cơm."

    Nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý của nhau, Cố Điều Điều nói: "Được thôi!"
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  6. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chương 35: Nụ cười nham hiểm của Lộ Ngôn Hề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị chính là Lộ Ngôn Hề."

    Bỗng có người đi về phía cô, ngữ khí nghe không có ý tốt cho mấy.

    Phản ứng của Lộ Ngôn Hề vẫn bình tĩnh, chỉ quay lại nhìn người kia, rồi lại quay ra hỏi Cố Điều Điều: "Cố tỷ tỷ, kia là ai vậy ạ?"

    Là một tiểu cô nương, nhìn tuổi tác chắc chỉ như đang học cấp ba.

    "Con gái Vu Gia tên Vu Hoan, mới 18 tuổi, mới tốt nghiệp cấp ba xong, đang ở độ tuổi kích động đây mà."

    "Em gái của Vu Hướng Tư?" Lộ Ngôn Hề lại liếc mắt nhìn Vu Hoan, phát hiện đúng là cô ta có chút giống Vu Hướng Tư.

    "Suýt nữa thì quên, em là bạn học hồi cấp ba với Vu Hướng Tư. Nhưng đây không phải là em gái ruột của cậu ta mà là con gái của cô Vu Hướng Tư, sau khi ba mẹ ly hôn thì cùng mẹ về Vu Gia, nên đổi họ thành Vu."

    Vu Gia cũng có chút địa vị, nhưng còn kém xa so với Cố Gia, vậy nên chẳng thể so bì được với Tống Gia.

    Mặc dù nhà họ Tống sống trong khu biệt thự mà người có chút tiền là có thể ở, nhưng không giống như những gia đình giàu có khác có trang viên và biệt thự sang trọng, địa vị của nhà họ Tống ở Giang Thành không bất kỳ gia đình nào có thể so sánh với.

    Tống Gia không chú trọng đến trang viên, bởi vì Trịnh Thu Địch thấy nếu như ở một nơi quá rộng lớn thì chẳng còn hơi ấm của gia đình mấy nữa, chứ không phải Tống Gia mua không nổi. Trên thực tế ngay cả Tống An Hân cũng có vài khu là đứng tên cô.

    Lộ Ngôn Hề thì thầm: "Như vậy sao." Thảo nảo cô chẳng có ấn tưởng gì, có lẽ chưa gặp bao giờ.

    Chưa nói đến hai câu, Vu Hoan đã đến trước mặt Lộ Ngôn Hề, rồi nhìn với ánh mắt phán xét khinh thường Lộ Ngôn Hề từ trên xuống dưới.

    Thấy vậy, Lộ Ngôn Hề cũng không nói gì, mỉm cười xoay ly trên tay nhướng mày nhìn cô.

    Đối mặt chưa được mười giây, khí thế của Vu Hoan đã yếu đi nhiều.

    Không hiểu sao khí thế lại yếu đi như vậy, đợi phản ứng lại thì trong lòng Vu Hoan rất tức giận.

    Ngay khi cô đang chuẩn bị lại lấy khí thế thì Lộ Ngôn Hề lại ra đòn phủ đầu trước: "Vị tiểu thư này, chúng ta có quen nhau sao? Thất lễ rồi, lâu không ở nước nên có rất nhiều người không còn ấn tượng gì."

    Một câu nói mà làm dịu đi phần nhiều sự kiêu ngạo của Vu Hoan.

    Người ta chẳng quen biết gì cô, cô vừa đến lại vừa gọi tên, điều đó thể hiện là người không lễ phép lại còn không có giáo dưỡng, lại ở nơi như thế này, nhìn chẳng ra làm sao.

    Đã có không ít người nhìn về phía bọn họ rồi bắt đầu bàn tán.

    Vậy mà lại trở thành sự chú ý, đã vậy còn không tốt, mặt Vu Hoan ửng đỏ hết lên vì tức giận.

    "Chúng, chúng ta đúng là không quen, nhưng em biết chị. Em tên Vu Hoan, Vu Hướng Tư là anh trai của em, anh trai là bạn của Tống nhị thiếu, là bạn học cấp ba của chị."

    Vốn rất tức giận nhưng lại phải kìm nén lại, Vu Hoan cảm thấy rất tủi thân.

    "Hóa ra là Vu Gia muội muội." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

    Đó rõ ràng là một nụ cười thân thiện nhưng không hiểu sao Vu Hoan cảm thấy rất bức bối, khí thế của cô ngày càng giảm đi.

    "Không có chuyện gì, chỉ là nghe tên của Lộ tỷ tỷ đã lâu, không ngờ hôm nay có thể gặp được chị ở đây, nên đã mạo muội qua đây chào hỏi."

    Suy cho cùng thì cô còn nhỏ tuổi, có vẻ đã kìm nén được tính khí của mình, trên thực tế thì chẳng hề che giấu cảm xúc, ánh mắt nhìn Lộ Ngôn Hề vẫn đầy ác ý.

    "Đại tiểu thư Lộ Gia, là nữ thần trong mắt mọi người, tài sắc vẹn toàn, sớm đã được nghe anh trai nhắc đến Lộ tiểu thư, đáng tiếc là ngày trước em không ở Giang Thành, lúc em đến ở Giang Thành thì Lộ tỷ tỷ lại ra nước ngoài rồ, nên mãi chưa có cơ hội gặp mặt."

    Giọng điệu không hạ thấp, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, Vu Hoan bày ra vẻ mặt ngây thơ hiếu kì hỏi: "Lộ tỷ tỷ ưu tú như vậy, người theo đuổi chị chắc nhiều lắm nhỉ? Em nghe nói đến cả Tống nhị thiếu cũng say mê chị nhiều năm như vậy, không biết có phải thật không?"

    Hiện trường bỗng nhiên im ắng hẳn.

    Biểu cảm của mọi người rất khác nhau, nhưng tóm lại họ đều nhìn Vu Hoan như một kẻ ngốc.

    Mối quan hệ của Lộ Ngôn Hề và Tống Tuy từ lâu đã là một bí mật, tại sao Lộ Ngôn Hề ra nước ngoài, và việc Tống Hoài cùng người thay thế kia mập mờ năm năm sớm đã được mọi người lan truyền từ lâu.

    Nhưng chẳng ai sẽ chạy đến trước mặt Lộ Ngôn Hề và Tống Hoài hỏi vấn đề này, hôm nay tại tiệc rượu không nhìn thấy ai chủ động nhắc đến Tống Hoài trước mặt Lộ Ngôn Hề liền biết họ điều là những người thông minh. Hiếm khi có người ngu ngốc như Vu Hoan đến hỏi.

    Ngược lại lại thỏa mãn được lòng hiếu kì của mọi người.

    Đúng vậy, người thông minh sẽ không thể hiện ra họ hiếu kì đến chuyện này, nhưng thực tế lại có rất nhiều người bản chất đều muốn bàn tán.

    Khiến cho người ngồi bên cạnh Cố Điều Điều cũng không phải ngoại lệ.

    Cho dù Cố Điều Điều có hiếu kì nhưng đối vợi việc ngu xuẩn này của Vu Hoan, cô vẫn là không kiềm chế được mà mặt tối sầm lại.

    Không cho Lộ Ngôn Hề mặt mũi thì thôi đi, vậy mà đến cô cũng không cho, chẳng nhẽ không nhìn thấy cô đang nói chuyện vui vẻ với Lộ Ngôn Hề ở đây sao? Vậy mà trực tiếp đến khịa Lộ Ngôn Hề, như vậy còn xem cô - Đại tiểu thư Cố Gia ra cái gì chứ?

    "Vu Gia muội muội, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà hỏi chuyện riêng tư của người khác là hành động không có giáo dục đó."

    Vu Hoan muốn khịa Lộ Ngôn Hề, nhưng lại không dám đắc tội Cố Điều Điều.

    Đối với Vu Hoan, cô nghĩ gia thế của Lộ Ngôn Hề cũng khá tốt nhưng giờ đây chỉ có một thân một mình, tuy có nghe nói rằng gia đình ông bà ngoại cũng rất giàu có, nhưng họ lại ở Bắc Thành, và có chuyện gì thì họ cũng không thể nhúng tay vào giúp. Hơn nữa, nếu như ông bà ngoại thực sự quan tâm đến cô, sao lại để cô một mình ở Giang Thành mà không đến đón cô về Bắc Thành.

    Nhưng Cố Điều Điều lại không giống vậy, cô là con gái lớn của Cố Gia, tất cả mọi người trong Cố Gia từ ông bà cho đến anh em đều rất yêu quý cô. Cố Điều Điều lại cũng rất có năng lực, sự nghiệp hiện tại của cô dưới trướng tập đoàn Cố Thị đã giành được không ít thành tựu.

    "Cố, Cố tỷ tỷ.."

    Mặt Cố Điều Điều nhìn cô không cảm xúc.

    "Cố tỷ tỷ, em không.. không phải là cố ý đâu."

    Vu Hoan che môi lại, rụt rè nhìn Lộ Ngôn Hề: "Lộ tỷ tỷ, em chỉ là nghe nhiều người nói như vậy, có chút hiếu kì nên đã không kìm được mà hỏi, chị, chị đừng tức giận nha.. chỉ, chỉ là Lộ tỷ tỷ, chẳng nhẽ những chuyện như này không được hỏi sao? Xin lỗi, em không biết."

    Một mình cô đứng đó tự biên tự diễn rất hay.

    Lộ Ngôn Hề cười: "Chẳng có gì là không thể hỏi cả."

    Vu Hoan đang định đắc ý cười thầm, thì Lộ Ngôn Hề nói tiếp: "Chỉ là lần đầu tiên mới gặp mặt mà đã hỏi chuyện riêng tư của người khác như vậy thì không lễ phép gì cả."

    Nụ cười Vu Hoan cứng lại, Lộ Ngôn Hề không thèm để ý đến, tiếp tục cưởi rồi nói: "Nhưng mà Vu Gia muội muội tuổi còn nhỏ, làm chuyện gì cũng chưa có suy nghĩ, với lại cũng không phải chuyện gì to tát, tôi lại cũng không nhỏ nhen như vậy, sẽ không tức giận với em làm gì."

    "Chỉ là Vu Gia muội muội, lần sau nếu có nói hay làm gì thì đừng có không suy nghĩ trước như vậy, nếu như hôm nay đổi lại là người khác, sợ là đã gây loạn đến Vu Gia rồi, phải để trưởng bối Vu Gia đích thân dẫn cô đến cửa nói lời xin lỗi mới bỏ qua cho."

    Mặt Vu Hoan thiên biến vạn hóa, vậy mà vẫn khó chịu đáp lại: "Cảm ơn Lộ tỷ tỷ nhắc nhở, em sau này sẽ chú ý!"

    Giọng điệu nghe như còn mang theo sự đay nghiến.

    Cố Điều Điều ở bên cạnh có vẻ rất vui vẻ, dường như càng hiểu thêm về con người Lộ Ngôn Hề.

    Không hổ là người được Tống Tuy chú ý đến, chẳng đơn giản chút nào, đối đầu với kẻ địch chỉ cần nở nụ cười nham hiểm mà thắng dễ như trở bàn tay.

    "Không cần khách khí." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, dáng vẻ hết sức dịu dàng và thân thiện, "Nhưng nếu như Vu Gia muội muội đã hỏi rồi, tôi cũng không có lý gì để giấu, không những người thiếu hiểu biết lại hiểu nhầm tôi là người vô liêm sỉ."
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  7. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chương 36: Cũng là thanh mai với Tống Tuy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Hoan ngạc nhiên nhìn cô.

    Cô không nghĩ rằng cô đang xoi mói Lộ Ngôn Hề, vậy mà cô vẫn bằng lòng trả lời..

    Không phải, làm sao Lộ Ngôn Hề có thể bằng lòng? Tống Hoài tìm người khác đến thay thế người chính chủ như Lộ Ngôn Hề, khiến Lộ Ngôn Hề đau lòng mà ra nước ngoài, khiến không ít người chê cười Lộ Ngôn Hề. Đối với Lộ Ngôn Hề, đây không phải là một chuyện rất xấu hổ sao?

    Tại sao cô ấy còn có thể thẳng thắn nói trước mặt mọi người? Cô ấy không sợ mọi người chê cười cô, không coi cô ra gì sao?

    Lộ Ngôn Hề đương nhiên chẳng để ý đến những chuyện này.

    Nhưng chuyện giữa cô với Tống Tuy cũng không thể giấu mãi, thay vì để mọi người đoán mò đoán non ảnh hưởng đến danh tiếng của Tống Tuy, thì không bằng bây giờ nói rõ luôn. Cô đang lo không tìm được cơ hội cơ, vậy mà Vu Hoan lại cho cô cơ hội này, cô đương nhiên sẽ không lãng phí.

    Không quản đến mối quan hệ giữa cô và Tống Hoài là ai sai với ai, nhưng trong mắt người khác thì Tống Hoài luôn có tình cảm với cô. Chuyện cướp người con gái của em trai, nói ra thì không hay cho lắm.

    Tuy nói là cô tự mình lựa chọn Tống Tuy, Tống Tuy cũng không cướp cô đi từ tay người khác.

    Sao cô có thể để Tống Tuy, người vốn luôn chỉ được gắn với hai từ "hoàn hảo", phải mang tiếng xấu như vậy.

    Mọi người xung quang lúc này đều dựng ngược hết tai lên.

    Ngay cả Trịnh Thu Địch sợ Lộ Ngôn Hề bị ức hiếp nên đã đi đến.

    Trịnh Thu Địch không lại gần, đứng ở nơi cách đó không quá xa, vì bà không muốn Lộ Ngôn Hề nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà lại không muốn nói ra.

    "Quan hệ giữ nhà tôi với Tống Gia chắc tôi không cần nói nữa mọi người cũng biết rõ rồi. Khi ba mẹ tôi còn sống, chú Canh với dì Trịnh đối xử với tôi rất tốt; Ba mẹ tôi mất, họ còn dường như càng đối xử với tôi tốt hơn, lúc nhỏ thời gian tôi ở Tống Gia còn nhiều hơn thời gian tôi ở nhà của mình."

    "Trong hoàn cảnh như vậy, thì mối quan hệ giữa tôi với Tuy ca ca, Tống Hoài với Tống An Hân của Tống Gia tất nhiên sẽ rất thân thiết."

    "Cái gì mà Tống Hoài phải lòng tôi hay không thì tôi không rõ, nhưng mối quan hệ của tôi với ba anh em Tống Gia chắc chắn còn thân thiết hơn bao giờ hết.

    Lộ Ngôn Hề mỉm cười ngẩng đầu nhìn Vu Hoan:" Cũng không biết được rằng Vu Gia muội muội nghe được lời đồn từ ai, mà nghĩ rằng Tống Hoài phải lòng tôi, Tống Hoài từ năm cấp ba liền có bạn gái rồi, tôi còn nghe nói thời gian năm năm tôi ra ngoài này, Tống Tuy với người bạn gái kia vẫn luôn ở bên nhau. "

    " Rõ ràng không phải.. "

    Vu Hoan đang định phản bác, muốn nhắc đến chuyện người bạn gái kia chỉ là thế thân, đáng tiếc là Lộ Ngôn Hề chẳng để cho cô có cơ hội đó, mỉm cười cắt ngang:" Vu Gia muội muội không phải định nói là cô bạn gái của Tống Hoài kia nhìn rất giống tôi, Tống Tuy tìm cô ấy làm bạn gái chỉ là làm thế thân của tôi? "

    Đây chẳng phải là sự thật sao?

    Đây cũng là tiếng lòng của rất nhiều người ở đây.

    Lộ Ngôn Hề cười lớn:" Nghĩ cái gì vậy, năm đó khi Tống Hoài tìm bạn gái thì tôi vẫn đang ở đây, cũng chưa chết. Khi đó đi học hay tan học chúng tôi đều đi cùng nhau, lại còn là cùng lớp, hầu như đều ở cùng nhau, Tống Hoài nếu như thực sự thích tôi, thì sao lại phải đi tìm thế thân? "

    " Tống Hoài cùng cô gái kia yêu nhau, có lẽ vì Tống Hoài thích cô ấy. Chỉ là cô gái kia khá giống tôi, nên chỉ là trùng hợp thôi. Cũng chẳng có ai quy định rằng người yêu của Tống Hoài không được giống với cô em gái hàng xóm cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ đúng không? "

    " Nhưng em lại nghe nói Lộ tỷ tỷ vừa về nước, Tống nhị thiếu với bạn gái của anh ấy liền chia tay rồi, anh ấy chẳng nhẽ không phải vì chị mới chia tay với cô bạn gái kia sao? "

    Lộ Ngôn Hề cười lạnh, giả vờ giận dữ:" Vu Gia muội muội, câu này của cô tôi chẳng thích nghe đâu. Họ rõ ràng là trước khi tôi về nước hai tuần liền chi tay rồi, tôi còn nghe nói mấy năm nay tôi ở nước ngoài thì bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau rồi chia tay. "

    " Chia tay rồi lại làm hòa đối với họ cũng chỉ là chuyện thường ngày, chẳng liên quan gì đến tôi, Vu Gia muội muội đừng có mà ức hiếp người nhiều năm ở nước ngoài không năm rõ được thông tin như tôi. "

    " Nói đến đây, tôi cũng xin nói rõ luôn, tôi với Tống Hoài chỉ có tình cảm là cùng lớn lên cùng nhau, có thể coi như là anh em ruột, sẽ không có tình cảm nam nữ. Nếu như chuyện Tống Hoài với bạn gái chia tảy rồi lại làm hòa là chuyện thường xuyên, bọn họ có còn tiếp tục bên nhau hay không, sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời hay chia tay đi theo con đường riêng của từng người, thì cũng chỉ là những chuyện của họ, với tôi chẳng có liên quan gì. "

    " Với tư cách là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, đương nhiên tôi hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc. "

    Ngón tay chạm nhẹ vào ly rượu, Lộ Ngôn Hề mỉm cười nhìn Vu Hoan, thần sắc có chút khó coi:" Vu Gia muội muội còn vấn đề gì muốn hỏi không? "

    Không đợi Vu Hoan lên tiếng, Lộ Ngôn Hề lại cười nói:" Nếu như giữa tôi với Tống Hoài không có tình cảm nam nữ với nhau, Vu Hoan muội muội có muốn hỏi tình cảm giữa tôi với Tuy ca ca của Tống Gia? Dù sao tôi với Tuy ca ca cũng là cùng nhau lớn lên. "

    Phụt----

    Cố Điều Điều suýt chút nữa phun rượu ra ngoài.

    Nếu như không phải có nhiều người nhìn như vậy, thì bây giờ Cố Điều Điều muốn giơ ngón tay like cho Lộ Ngôn Hề.

    Lộ Ngôn Hề đúng là cao thủ!

    Như vậy thì đợi cô và Tống Tuy ở bên nhau, thì mọi người sẽ không bàn tán nữa, thậm chí sẽ cảm thán một câu" hóa ra là như vậy ".

    Vốn dĩ cũng là thanh mai trúc mã, đến bên nhau thì cũng là hợp lý.

    Không chỉ Vu Hoan cảm thấy Lộ Ngôn Hề đang nói đùa, trừ Cố Hề Hề với Trịnh Thu Địch ra thì ai cũng nghĩ Lộ Ngôn Hề đang nói đùa.

    Bởi vì theo như họ thấy thì Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy là không thể nào.

    Chủ yếu là do Tống Tuy chỉ biết học với công việc, để lại ấn tượng loài hoa cao lãnh trong lòng mọi người rất sâu đậm.

    " Tôi không có nói đùa đâu, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, sao mọi người lại nghỉ ngờ tôi với Tống Hoài có gì đó, mà lại không nghi ngờ tôi với Tuy ca ca vậy? Tuy ca ca ưu tú như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình cũng không kém, chúng tôi không phải rất xứng đôi sao. "

    Cố Điều Điều không nhịn được nữa, bật cười ra:" Đúng đúng đúng, hai người rất xứng đôi, cực kỳ xứng đôi, không ai xứng đôi bằng hai người. "

    Lộ Ngôn Hề nhìn Cố Điều Điều, cười nói với Vu Hoan:" Nhìn đi, Cố tỷ tỷ với Tuy ca ca là bạn cấp ba với nhau, chị ấy đều nói tôi với Tuy ca ca xứng đôi, nếu như mọi người có thắc mắc tôi có tình cảm gì đó với ai, đừng chỉ nghi ngờ đến Tống Hoài, mà nghi ngờ cả Tuy ca ca đi. "

    Cầm ly rượu, cười với Vu Hoan:" Thực ra Vu Gia muội muội có điều không biết, Tuy ca ca càng giống với hình tượng mà tôi hướng đến hơn. "

    ".. Vậy, vậy sao. "

    Muốn bới lông tìm vết người khác nhưng không thành, còn mang tiếng là không có giáo dục, Vu Hoan buồn bực rời đi.

    Trịnh Thu Địch lắc đầu mỉm cười định bước lên trước, nhưng chẳng đến tìm Lộ Ngôn Hề, mà chuẩn bị ứng phó với những lời trêu chọc của người quen xung quanh.

    Không cần biết người trong câu chuyện là Tống Hoài hay Tống Tuy, thì đều là con trai bà, Trịnh Thu Địch vẫn là người thắng.

    Lộ Ngôn Hề từ bé đã được các trưởng bối rất thích, cũng không ít hậu bối bái phục và cũng yêu mến cô, cộng thêm Lộ Ngôn Hề chỉ còn một thân một mình, sản nghiệp ba mẹ cô để lại đều là dưới tên cô, lại có nơi nương tựa cũng chắc như ông bà ngoại Hứa Gia ở Bắc Thành.

    Trong mắt mọi người, nhà ai mà rước được Lộ Ngôn Hề về đều được lợi.

    " Hề Hề, sau hôm nay, mọi người truyền tai nhau chuyện của em sẽ thay đổi 360 độ rồi. "Cố Điều Điều mỉm cười nhìn cô cạnh ly," Chúc mừng nha. "

    Lộ Ngôn Hề cũng không khiêm tốn, cười nhẹ nhàng cạnh ly với cô:" Em cảm ơn."

    Thực ra thì không cần từ sau ngày hôm nay, ngay vừa nãy đã có người lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình, Lộ Ngôn Hề chưa rời khỏi tiệc rượu thì những gì vừa xảy ra đã lan truyền với chiếc video được quay lại.

    Tống Hoài, Tống An Hân, Châu Tịch Duyệt, Vu Hướng Tư.. đều đã xem được đoạn video đó.

    Tống Tuy xem được video sau khi tan làm. Là Thẩm Thịnh xem được trong một nhóm nhỏ, rồi vui mừng mang đến phòng làm việc cho anh xem.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  8. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chương 37: Tống Tuy cảm thấy bản thân rất may mắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thịnh khoanh tay dựa vào bàn làm viêc, nhếch mày hỏi Tống Tuy: "Xem video rồi chứ gì, phỏng vấn một chút, có cảm nhận như thế nào nào?"

    Tống Tuy đúng là đã xem hết video, nhưng không lập tức trả lại điện thoại cho Thẩm Thịnh, mà lấy video trong điện thoại Thẩm Thịnh chia sẻ sang cho anh, rồi mới trả lại.

    Có cảm nhận như thế nào?

    Không có từ nào để diễn tả.

    Dùng câu 'tràn đầy niềm vui' thì cũng không thể miêu tả hết cảm xúc lúc này.

    Ngôn Ngôn cùng mẹ đi tiệc rượu thì anh biết, Ngôn Ngôn mới về nước sau năm năm nên rất có nhiều người tò mò về cô. Chuyện tình cảm của cô với Tống Hoài ngày trước bị mọi người thảo luận rất nhiều năm, giờ đây cô đã quay về, mọi người tất nhiên lại có chuyện để bàn tán.

    Rất nhiều người thấy thú vị nhưng sẽ không phạm phải điều cấm ky, nhưng cũng có những người không biết ý tứ là gì, anh sớm đã biết được rằng chắc chắn sẽ có người ở tiệc rượu nhắc đến chuyện của Ngôn Ngôn và Tống Hoài, lúc đó có chút không muốn Lộ Ngôn Hề đi đến nới có nhiều người như vậy.

    Nhưng Ngôn Ngôn không thể trốn tránh mọi người mãi, có những chuyện nên đối mặt thì phải đối mặt, cuối cùng anh cũng không phản đối Ngôn Ngôn đến tiệc rượu.

    Những việc đó anh đều đoán được trước, nhưng không ngờ Hề Hề sẽ trả lời như vậy.

    Anh vốn tính để mối quan hệ của anh và Ngôn Ngôn ổn định thì anh sẽ mở một buổi tiệc rồi dẫn Ngôn Ngôn cùng xuất hiện, sẽ do anh đến bày tỏ tình cảm của anh lâu nay với Ngôn Ngôn, là anh chủ động theo đuổi Ngôn Ngôn. Bằng cách này, thì ngay cả khi những người thiếu hiểu biết muốn bàn tán thì mục tiên của họ cũng không phải là Ngôn Ngôn.


    Ai ngờ Ngôn Ngôn lại dẹp đường trước cho anh.

    Cho đến giây phút này, anh mới cảm nhận được việc hai người đã thức sự ở bên nhau.

    "Sao không nói gì? Vui đến ngốc rồi sao?"

    "Đúng vậy, vui đến ngốc rồi."

    Thẩm Thịnh: "..."

    Anh ta chỉ trêu thôi, ai ngờ Tống Tuy lại thừa nhận.. không, Tống Tuy để ý đến anh đã khiến người ta ngạc nhiên rồi.

    "Không phải, A Tuy, tóm lại là cậu có chuyện gì vậy? Cậu vói Lộ Ngôn Hề thực sự là có chuyện gì sao?"

    Tống Tuy lườm anh, ánh mắt rõ ràng thể hiện rằng, "Chẳng lẽ đây không đủ rõ ràng sao", khiến cho Thẩm Thịnh phải nghi ngờ nhân sinh.


    "..."

    Môi mấp máy.

    Sau đó nghe thấy Tống Tuy nói: "Hôm qua tôi tỏ tình với cô ấy rồi."

    Thẩm Thịnh: "!" mở to con mắt.

    "Cô ấy không từ chối tôi."

    Thẩm Thịnh: "!"

    Vì vậy ồn ào lâu như vậy, anh cứ nghĩ Tống Tuy cảm thấy Lộ Ngôn Hề có chút thú vị, rồi Lộ Ngôn Hề liên tục đưa cơm đến bệnh viện cho Tống Tuy phải là người chủ động vậy mà toàn bộ đều sai sao? Tống Tuy mới là người chủ động?

    Hơn nữa, trước giờ chẳng thấy Tống Tuy thích ai, vừa thấy Tống Tuy đối với Lộ Ngôn Hề có chút đặc biệt, vậy mà trực tiếp tỏ tình thành công rồi? Chỉ trong vài ngày?

    Tống Tuy có phải may mắn quá rồi không!

    Ngay cả một cao thủ yêu đương như anh, người yêu cũ nhiều không kể, vậy mà lớn hơn Tống Tuy mấy tuổi như vậy đến hiện tại vẫn độc thân!

    ".. Bác sĩ Tống, cậu không phải nói đùa?"

    Tống Tuy lạnh lùng nhìn anh: "Nhìn tôi giống nói đùa sao?"

    Không giống!

    Tưởng chừng sẽ không nghiêm túc! Mà nghiêm túc đến mức anh chỉ hỏi một chút, vậy mà như bị ánh mắt của anh giết tại chỗ vậy!

    "Cậu đây.. cậu đây cũng là quá nhanh rồi."

    "Lộ tiểu thư nhìn có vẻ không dễ theo đuổi!" Dù cho Lộ Ngôn Hề đưa cơm cho Tống Tuy liền mấy ngày thì có vẻ Lộ Ngôn Hề càng giống người có ý với Tống Tuy hơn, nhưng nhìn Lộ Ngôn Hề có vẻ rất khó theo đuổi!

    Nghĩ rằng cô mà mỉm cười với ai thì lại dễ nói hơn?

    Cứ nghĩ nụ cười ngọt ngào của cô thì cô sẽ là một cô gái ngây thơ!

    Nhưng cô từ nhỏ đã là học sinh giỏi nhất trường thực nghiệm, sớm đã được nhận vào nhiều trường cấp ba danh tiếng, đạt được hai bằng chuyên ngành từ trường đại học danh tiếng của nước ngoài và tốt nghiệp hạng nhất ở cả hai chuyên ngành!

    Quan trọng là Lộ Ngôn Hề là một người rất khó để tiếp cận!

    "Tôi cũng không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy." Tống Tuy mãi mới trả lời Thẩm Thịnh.

    Sau đó anh nhìn Thẩm Thịnh, nghiêm túc nói: "Còn nữa, không phải cô ấy dễ theo đuổi, mà cô ấy chỉ là không nỡ để tôi theo đuổi cô ấy."

    Từ khi Lộ Ngôn Hề về nước chưa được mấy ngày, thời gian họ gặp nhau cũng không nhiều, nhưng khoảng thời gian này thái độ của cô đối với anh cũng có thể đủ hiểu cô có ý với anh. Cô luôn quan tâm đến cảm xúc của anh, thời gian của cô hầu như đều dùng đê chăm sóc anh..

    Sau khi cô về nước thì cứ dính lấy anh chẳng tách ra.

    Tuy như vậy có chút tự luyến, nhưng cảm giác mà cô mang lại cho anh chính là như vậy.

    "..."

    Thẩm Thịnh nghe được lời này mà muốn mắc ói.

    "Được rồi, đừng có mà khoe khoang nữa."

    Thẩm Thịnh cảm khái: "A Tuy, cậu nói xem sao thế giới này lại có người may mắn như cậu. Có gia thế khủng, đầu óc và nhan sắc xuất chúng, sự nghiệp thành công, bây giờ đường tình duyên cũng mượt như vậy! Thích một người, mà người đó lại vừa hay thích lại!"

    "Cậu sinh ra để người khác đố kỵ với sao? Chuyện tốt đều xảy ra với cậu, tôi thật nghi ngờ có phải kiếp trước cậu đã cứu cả dải ngân hà không!"

    Tống Tuy mỉm cười.

    Nụ cười này rất phức tạp.

    Đừng nói đến Thẩm Thịnh, bản thân anh cũng nghĩ có phải kiếp trước mình cứu cả dải ngân hà không, mà những chuyện anh chưa từng dám nghĩ tới lại xảy ra với anh, luôn để anh cầu gì được nấy.

    Tống Hoài với Vu Hướng Tư xem được đoạn video đó sớm hơn Tống Tuy.

    Khi Vu Hướng Tư xem được đoạn video đó, vừa hay đang hẹn hò cùng bạn gái ở gần tập đoàn Tống Thị, không màng đến việc đang dạo phố với bạn gái, liền bắt một cái taxi để đưa bạn về, rồi vội vàng chạy đến tập đoàn Tống Thi.

    Rồi trực tiếp đi lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

    Vu Hướng Tư đương nhiên là khách quen, anh ấy gặp Tống Hoài thì không cần hẹn trước, nên chẳng ai cản đường của anh ấy, lên đến văn phòng của tổng giám đốc, thư ký liền dẫn anh văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

    "Tống Tổng, Vu đại thiếu đến.."

    Không đợi thư ký nói xong, Vu Hướng Tư đành thất lễ một lần, trực tiếp mở cửa đi vào.

    "A Hoài, xảy ra chuyện lớn rồi! Tôi xem được một đoạn video trong nhóm.."

    Vẫn chưa nói xong nhưng lại nghe được âm thanh quen thuộc thừ điện thoại của Tống Hoài. Lúc này Tống Hoài đang dựa vào ghế quay ra đằng sau nên không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cảm nhận được không khí nặng nề đang tỏa ra từ người anh.

    Vu Hướng Tư lặng lẽ vẫy vẫy tay bảo cô thư ký đang bị dọa ở đó đi ra, anh bước vào văn phòng rồi đóng cửa lại.

    Không lên tiếng làm phiền Tống Hoài, để anh xem hết video.

    "A Hoài, cậu đều xem được rồi?"

    Tống Hoài không ngẩng đầu lên, lại mở lại video xem lần nữa.

    Nhìn dáng vẻ sợ là không chỉ xem hai lần.

    Cứ nhìn thấy anh xem hết lại mở lại, Vu Hướng Tư cuối cùng không nhìn được nữa, trực tiếp đi đến giật lấy điện thoại của anh tắt màn hình, "Được rồi, cậu xem nhiều lần thì có thể giải quyết được chuyện gì không?"

    "A Hoài, Lộ nữ thần với anh trai cậu.."

    Vốn định hỏi Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy rốt cuộc là có chuyện gì, thực sự là có gì đó sao, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của Tống Hoài thì vội vàng rút lại lời.

    ".. Cái này cũng chẳng thể nói rõ cái gì đúng không nào, trong video Lộ nữ thần chỉ là ứng phó với biểu muội của mình nên mới nói đùa như vậy."

    Nói đến đây anh lại tức giận, nếu như không phải Vu Hoan không có lễ phép mà đến hỏi Lộ Ngôn Hề như vậy, thì là gì có chuyện như thế này!
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  9. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chương 38: Cô ấy với Tống Tuy sao có khả năng được.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lộ nữ thần với anh trai cậu quen nhau lâu như vậy rồi, nếu như có gì thì sớm đã có rồi, chẳng đợi bên bây giờ làm gì? Hơn nữ Lộ nữ thần có quan hệ như thế nào với anh trai cậu, cậu có lẽ là hiểu rõ hơn tôi, họ ngày trước đối xử với nhau khách sáo như vậy, như là quan hệ của người lạ với nhau, làm sao có thể tiếng tới phương diện khác?"

    Vu Hướng Tư thử an ủi Tống Hoài, nhưng thực chất Vu Hướng Tư đến bản thân cũng không thể chấp nhận nó.

    Bởi vì với sự hiểu biết của anh về Lộ Ngôn hề, thì Lộ Ngôn Hề không phải là một người thích nói đùa. Cho dù cô ấy có nói đùa thật, cũng sẽ không lôi Tống Tuy vào để đùa.

    Đó là Tống Tuy! Từ nhỏ đã là 'con nhà người ta'! Được mọi người tôn trọng! Nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh chưa thấy ai dám lôi Tống Tuy ra nói đùa.

    Hơn nữa Tống Tuy lại là anh trai của Tống Hoài!

    Lộ Ngôn Hề sao mà có thể lấy Tống Tuy ra đùa chuyện như này.

    "Cậu cũng nói là ngày trước."

    Tống Hoài rất chán nản.

    "Họ là ngày trước tiếp xúc như vậy, nhưng bây giờ thì không." Ít nhất anh nhìn nhận được là không phải, từ khi Hề Hề về nước, tất cả đều thay đổi rồi.

    "Hề Hề không phải là đang nói đùa, cô ấy chỉ là mượn lời nói đùa để nói ra lời thật lòng."

    "Vu Hướng Tư, tôi không còn cơ hội rồi." Tống Hoài lấy tay ôm mặt, giọng điệu khàn khàn dường như sắp khóc, "Tôi thực sự không còn cơ hội rồi."

    "Cậu, cậu đừng nản lòng sớm như vậy! Được, cho, cho dù Lộ nữ thần hôm nay có chút gì đó với anh trai cậu, lẽ nào anh trai cậu cũng có ý gì với Lộ nữ thần sao? Cậu đừng quên, anh trai cậu công nhận là người tránh xa với người khác giới."

    "Tình cảm không phải chỉ cần một người có lòng là thành, mà phải là hai người. Bọn họ là không có khả năng!"

    Vốn chỉ định nói để an ủi Tống Hoài, nhưng lời vừa nói ra, Vu Hướng Tư lại cảm thấy có lý.

    Tống Tuy như một vị thần đó thì theo anh nghĩ chắc không thể nào động lòng phàn.

    Có lẽ cũng có rất nhiều người nghĩ như anh.

    "Sao cậu biết anh trai tôi không có ý với Hề Hề?"

    Vu Hướng Tư không biết nói gì nữa.

    Nghe lời này của Tống Hoài, thì có thể biết được anh trai cậu ta thực sự có ý với Lộ Ngôn Hề!

    Có thể đã xảy ra chuyện gì đó.

    Mấp máy môi định nói lời an ủi nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài rồi kéo ghế lại ngồi.

    "Mới có mấy ngày mà, sao chuyện lại thành thês này rồi? Nói cho tôi nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Hoặc là tôi có thể phân tích giúp cậu, nói không chừng là cậu hiểu lầm rồi."

    "Không phải hiểu lầm. Hôm qua anh trai tôi không đi làm, anh ấy với Hề Hề hai người cùng nhau ra ngoài chơi, đến 11 giờ tối mới về, trước đó bọn họ còn cùng nhau đi xem phim."

    Vu Hướng Tư: "..."

    "Nhưng sao lại có thể? Ngày trước người Lộ nữ thần thích rõ ràng là cậu!"

    "Cậu cũng nói là ngày trước rồi."

    ".. Thế bây giờ phải làm sao? Cậu muốn bỏ cuộc sao? Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi cậu, cậu nói với Lộ nữ thần người cậu thực sự thích là cô ấy chưa?"

    "Nói rồi, tôi nói với cô ấy tôi chỉ xem Châu Tịch Duyệt là thế thân, người tôi thực sự thích là cô ấy, cô mắng tôi là ghê tởm."

    "..."

    Đúng thật là ghê tởm.

    Vu Hướng Tư cảm thấy dù cho anh là bạn của Tống Hoài nhưng anh lại không thể không nói rằng hành vi như này của Tống Hoài không ghê tởm.

    Lộ nữ thần mắng như vậy cũng không sai!


    Nhưng để một nữ thần như Lộ Ngôn Hề đến câu ghê tởm cũng mắng ra, xem ra Tống Hoài thực sự không còn cơ hội rồi.

    ".. Trên đời đầy rẫy hoa thơm cỏ lạ, A Hoài, hay là cậu đổi sang thích người khác là được rồi?"

    "Không thì cậu đi tìm Châu Tịch Duyệt cũng được, dù sao khi cậu tìm đến cô ấy cũng chỉ là đem cô ấy là thế thân của Lộ nữ thần. Giờ thì hay rồi, với chính chủ cậu chẳng còn cơ hội rồi, tìm thế thân hoàn toàn logic, cũng không ai cảm thấy cậu có bệnh nữa rồi.."

    Kinh ngạc không nói lên lời.

    Anh sao lại có thể trực tiếp nói ra lời trong lòng.

    "Có rất nhiều người thấy tôi có bệnh sao? Cậu cũng vậy?"

    ".. Không có không có, ai khi nhắc đến Tống Nhị thiếu mà không nói đến ưu tú, sao có thể nghĩ cậu có bệnh được?"

    Khen anh ưu tú là thật, dù sao luận năng lực, Tống Hoài thực sự rất ưu tú, nhưng với chuyện cá nhân, lại có rất nhiều người thấy anh có bệnh.

    Nếu như là người bình thường khi hai người đang có tình cảm với nhau, lại đi tìm một người thay thế để yêu đương mà cưỡng ép chính chủ rời đi? Quan trọng khi chính chủ rời đi rồi mà anh lại vẫn dây dưa không dừng với thế thân, có lẽ anh cũng đã có tình cảm với người ta.

    "Cậu không cần an ủi tôi, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy bản thân mình có bệnh."

    "..."

    "Tôi sẽ không tiếp tục đi tìm Châu Tịch Duyệt, tôi với cô ấy sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi."

    Vừa nói xong, điện thoại reo lên.

    Là số điện thoại lạ.

    Điện thoại của anh ở trong tay Vu Hướng Tư, Vu Hướng Tư thấy anh không có ý định nghe, sợ bỏ qua chính sự của công việc, nên thuận tay giúp anh nghe, rồi bật lao ngoài.

    "Xin hỏi là Tống tiên sinh sao?" Là giọng của cô gái.

    Tống Hoài không lên tiếng, Vu Hướng Tư nhìn anh, rồi giúp anh trả lời: "Đúng, xin hỏi cô là?"

    "Tôi tên Viên Viên, là đồng nghiệp của Châu Tịch Duyệt, Châu Tịch Duyệt bỗng nhiên ngất đi ở văn phòng, tôi vừa đưa cô ấy đến bệnh viện. Trước khi ngất đi Châu Tịch Duyệt có nói ba mẹ cô ấy không có ở Giang Thành, bảo tôi lấy điện thoại của cô ấy gọi cho người tên Tống tiên sinh, nhưng không gọi được, tôi liền dùng điện thoại của tôi gọi, không ngờ gọi được rồi."

    "Tống tiên sinh, bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho Châu Tịch Duyệt, Châu Tịch Duyệt đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, anh là bạn của cô ấy sao? Có tiện đến bệnh viện thăm cô ấy không?"

    Tống Tuy giây trước vừa nói đoạn tuyệt quan hệ với Châu Tịch Duyệt rồi, sẽ không đi tìm cô ấy nữa, vậy mà nghe xong liền đứng bật dậy, giật lấy điện thoại trên tay Vu Hướng Tư rồi đi ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Tôi lập tức đến đó! Phiền cô giúp tôi chăm sóc cô ấy một lúc."

    Vu Hướng Tư hoàn toàn bị bỏ rơi lại: "..."

    Thật là, nếu như không phải biết Tống Hoài thực sự xem Châu Tịch Duyệt là thế thân, anh sẽ nghi ngờ Châu Tịch Duyệt mới chính là người Tống Hoài thật sự thích!

    Năm năm nay, chuyện như thế này anh thấy nhiều rồi.

    Lần nào cũng nói là đoạn tuyệt quan hệ rồi, nhưng mỗi lần Châu Tịch Duyệt gọi điện đến, từ to đến nhỏ như bị xe đâm bị thương phải vào việc hay phòng thuê không có lửa, không có tiền hay quên mang theo tiền trả phí taxi, mỗi lần chỉ cần gọi điện, Tống Hoài đều vội vàng đi đến.

    Lần này cũng vậy, cũng vội vàng đi, cũng có những lúc chần chừ xong mới đi, nhưng kết quả lần nào cũng như nhau, đều đi đến tìm cô ấy.

    Chẳng có lần ngoại lệ nào.

    Không yên tâm lắm, Vu Hướng Tư phàn nàn đủ rồi cũng chạy theo sau.

    Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lộ Ngôn Hề tạm biệt Cố Điều Điều rồi cùng Trịnh Thu Địch rời đi.

    Vừa ra khỏi, Trịnh Thu Địch nói: "Chú Tống của cháu sẽ đến đón chúng ta, cháu có về nhà luôn không?"

    Lộ Ngôn Hề gật đầu đồng ý.

    "A Hoài vừa nãy vẫn gửi tin nhắn cho cô, nói có người bạn ngất xỉu đang ở bệnh viện, nó phải đến xem sao, không đến đón chúng ta được. Ai muốn nó đón chứ, tự luyến quá rồi. Nhưng mà nó nói bạn nó ngất xỉu phải vào viện, Hề Hề, cháu từ mẫu giáo đến cấp ba đều học cùng nó, nên là bạn bè chung chắc cũng có nhiều, liệu người bạn này của nó liệu cũng có phải bạn của cháu không?"

    Trịnh Thu Địch đương nhiên không phải nhắc đến Tống Hoài để làm vỡ bầu không khí vui vẻ này, bà chỉ nghĩ rằng Lộ Ngôn Hề với Tống Hoài có bạn bè chung rất nhiều, nếu như đã biết chuyện này, bà đương nhiên sẽ nói với Lộ Ngôn Hề. Nhỡ như người bị ngất kia vừa hay cũng là bạn của Lộ Ngôn Hề, Lộ Ngôn Hề không đi thăm, bỏ lỡ thì không tốt cho lắm.

    Dù sao đột nhiên bị ngất xỉu, tình hình có thể nặng cũng có thể nhẹ.

    "Cháu gọi điện hỏi Vu Hướng Tư xem sao." Lộ Ngôn Hề nói.

    Điện thoại phải gọi, nhưng cô sớm đã đoán được người ngất xỉu là ai rồi.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  10. Nong Phuong Ly

    Messages:
    0
    Gả cho anh trai của hắn, tôi được sủng đến tận trời xanh

    Tác giả: Tô Trúc Yên

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, tổng tài, hào môn

    Editor: Nong Phuong Ly

    Trạng thái: Đang cập nhật

    Số chương: 210


    [​IMG]

    Chương 39: Chu Tịch Duyệt khiến người khác cảm thấy đáng thương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình huống như thế này cô thấy nhiều ở kiếp trước rồi.

    Chỉ là việc Chu Tịch Duyệt ngất xiu vào viện kiểm tra phát hiện thiếu máu giai đoạn cuối là việc của hai năm sau, nếu như lần này người ngất xỉu thật sự là Chu Tịch Duyệt, vậy thì kiếp này Chu Tịch Duyệt sẽ phát hiện bản thân mắc bệnh sớm hơn hai năm.

    Lộ Ngôn Hề chưa từng muốn lấy mạng của Chu Tịch Duyệt, chẳng liên quan đến việc cô là đức mẹ, hay cô không lấy ơn báo oán. Đến cả Tống Hoài cô hận như vậy mà cô không làm vật, thì Chu Tịch Duyệt người không quan trọng này thì càng không.

    Cô chưa từng nghĩ đến việc lấy mạng của Chu Tich Duyệt không có nghĩa là cô sẽ như kiếp trước mà hiến tủy cho Chu Tịch Duyệt.

    Cô chẳng vị tha được như thế.

    Sống hay chết là chuyện của Chu Tịch Duyệt, không liên quan đến cô.

    Phương thức liên hệ với Vu Hướng Tư là cô hỏi được từ Cố Điều Điều, hỏi được cô liền gọi luôn: "Vu thiếu gia, chào cậu, tôi là Lộ Ngôn Hề."

    Người ngất xỉu là Chu Tịch Duyệt cũng chỉ là cô đoán, nếu như thực sự như dì Trịnh nói, lỡ như người ngất xỉu là bạn của cô thì sao.

    Tóm lại thì hỏi cũng không mất gì.

    Bắt máy của Lộ Ngôn Hề, khi này Vu Hướng Tư đang trên đường đến bệnh viện.

    Anh đang đuổi theo xe của Tống Hoài.

    Không ngờ Lộ Ngôn Hề lại gọi điện đến, khi đó anh giật mình suýt chút nữa là đạp thắng phanh lại, "Lộ, Lộ nữ thần?" Vội vàng sửa lại, "Ô không phải, bạn học Lộ Ngôn Hề?"

    "Là tôi."

    "Cậu, cậu gọi điện cho mình có chuyện gì sao?" Người đã rất lâu rồi không nói chuyện với bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Vu Hướng Tư vừa kích động vừa thấy chột dạ.

    "Tôi nghe dì Trịnh nói bạn của Tống Hoài ngất xỉu phải nhập viện, tôi nghĩ Vu thiếu gia với Tống Hoài có quan hệ tốt như vậy, muốn hỏi cậu người ngất xỉu phải nhập viện là ai vậy, tôi có quen không? Nếu như tôi quen mà có chút quan hệ, tôi định đến bệnh viện để thăm."

    "..."

    Vu Hướng Tư không lường trước rằng cô gọi điện đến để hỏi cái này.

    "Cậu quen thì có quen, chỉ là.. chỉ là người ấy không có giao tình gì nhiều với cậu, cậu không cần quá quan tâm đâu, mình với A Hoài đến bệnh viện xem xem là được rồi."

    Anh nói như vậy thì Lộ Ngôn Hề đã hiểu ra rồi, quả nhiên là Chu Tịch Duyệt.'

    "Được, cảm ơn nhiều nha."

    "Hề Hề, là bạn của cháu sao?" Thấy cô tắt điện thoại, Trịnh Thu Địch liền hỏi.

    "Không tính là quen."

    Ý chính là không cần đến bệnh viện thăm.

    Trịnh Thu Địch cười cười rồi nói: "Vậy chúng ta về thôi."

    Họ vừa về đến nhà, Tống Hoài với Vu Hướng Tư cũng hay đến bệnh viện. Khi bọn họ đến Chu Tịch Duyệt đã tỉnh dậy và đang nằm ở trên giường bệnh.

    Tình hình của Chu Tịch Duyệt rất tệ, mặt trắng bệch mắt vô hồn, dường như gặp phải đả kích rất lớn. Đồng nghiệp của cô ngồi bên cạnh muốn an ủi cô nhưng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ đành cúi đầu gọt táo cho cô.

    "Tịch Tịch!"

    Đúng vậy, Tống Hoài có lúc sẽ gọi Chu Tịch Duyệt là "Tịch Tịch".

    Vu Hướng Tư là bạn với Tống Hoài nhiều năm như vậy, nhưng không hề ủng hộ việc anh làm ra, tìm Chu Tịch Duyệt thay thế Lộ Ngôn Hề là một chuyện, gọi Chu Tịch Duyệt là "Tịch Tịch" là một chuyện.

    Một người là Hề Hề, một người là Tịch Tịch, đừng nói là Lộ Ngôn Hề, Vu Hướng Tư nghe thôi cũng cảm thấy ghê tởm.

    Dù có chút không hợp lý cho lắm, Vu Hướng tư vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "A Hoài, hay là cậu đổi cách xưng hô đi, cậu xưng hô như vậy với Chu tiểu thư không thích hợp cho lắm."

    Tống Hoài nhìn anh, không nói gì, nhưng hiểu được ý Vu Hướng Tư muốn nói.

    Đi vào phòng bệnh.

    Vừa nhìn thấy Tống Hoài, nước mắt Chu Tịch Duyệt liền rơi lã chã, khóc không lên tiếng, nhìn về anh với ánh mắt đáng thương.

    "Khóc cái gì." Tống Hoài bước đến bên giường bệnh, "Đây là bị sao rồi? Sao tự nhiên lại ngất đi? Em giảm cân nên nhịn đói sao?"

    Chu Tịch Duyệt cắn môi, nước mắt rơi càng nhiều hơn, nhưng chẳng nói gì.

    Nhưng để mà nói, thì cô quả thực có mấy phần giống Lộ Ngôn Hề. Cô khóc như này, Tống Hoài lại mềm lòng rồi.

    Ngược lại là Vu Hướng Tư cũng nhìn Chu Tịch Duyệt như vậy nhưng chẳng nhìn ra hình bóng của Lộ Ngôn Hề, nếu nói cô giống Lộ Ngôn Hề thì cũng chỉ là lúc không nói chuyện mới giống.

    Thấy cô không nói gì, Tống Hoài chỉ đành hỏi đồng nghiệp của cô: "Viên Viên tiểu thư đúng không? Vất vả cho cô phải chăm sóc Tịch Duyệt rồi. Bác sĩ kiểm tra cho cô ấy rồi chứ, bác sĩ nói như thế nào rồi?"

    "Giảm huyết sắc tố và tế bào máu ảnh hưởng đến quá trình đông máu, từ đó dẫn thiếu máu, đau đầu dẫn đến ngất xỉu."

    "Là sao?" Vu Hướng Tư nghe không hiểu cho lắm lên tiếng hỏi.

    Nhưng nhìn dáng vẻ Chu Tịch Duyệt bị đả kích không nhẹ, lại nhìn thấy sắc mặt của Tống Hoài với đồng nghiệp của Chu Tịch Duyệt không tốt, anh liền nhận thấy Chu Tịch Duyệt chắc gặp không phải vấn đề nhỏ.

    Im lặng vài giây, Tống Hoài nghiêm túc hỏi tiếp: "Bác sĩ nói như thế nào?"

    "Bác sĩ nói tình trạng của Chu Tịch Duyệt khá nghiêm trọng, chuẩn đoán trước mắt có thể là bệnh thiếu máu, nhưng nặng hơn kà thiếu máu bất sản nặng, cụ thể thì phải đợi tiếp tục kiểm tra thì mới có kết quả chính xác nhất."

    "..."

    Tống Hoài không phải bác sĩ, nhưng anh có một thiên tài bác sĩ là anh trai của anh, bản thân anh là người ham đọc sách, nên chắc chắc sẽ biết thiếu máu bất sản nặng cuối có ý nghĩa như thế nào.

    Thiếu máu bất sản nặng có khởi phát cấp tính, tiến triển nhanh và bệnh nặng, với các triệu chứng chính là thiếu máu, nhiễm trùng và chảy máu. Nếu ai đó bị sốt hoặc chảy máu do vết sưng tấy, nếu không được đưa đến bác sĩ kịp thời, điều đó có thể gây ra vấn đề nghiêm trọng hơn, hoặc thậm chí..

    Bệnh này là một loại bệnh có thể lấy mạng của con người bất cứ lúc nào!

    Chu Tịch Duyệt cúi đầu khóc nức nở: "A Hoài, em, em sẽ chết không? Em sợ lắm, A Hoài, em sợ lắm.."

    Cô thò tay nắm lấy ống tay áo của anh, Tống Hoài liền nắm chặt lấy tay cô, vỗ vỗ lấy tay cô an ủi: "Không sao, đừng lo, đây chỉ là dự đoán, em chưa chắc mắc bệnh này, chúng ta cứ đợi kết quả khám đã."

    "Nhưng mà, nhưng mà.."

    "Không sao, chuyện gì cũng có anh ở đây, dù em có mắc phải bệnh này, anh cũng sẽ tìm bác sĩ đến chữa khỏi cho em. Thiếu máu bất sản nặng nghe thì dọa người, nhưng nó không không phải bệnh không thể chữa. Uống thuốc rồi thực hiện trị liệu như bác sĩ yêu cầu là ổn thôi. Nếu như vẫn không được, thì tìm tủy sống thích hợp để ghép tủy cho em là có thể chữa khỏi."

    "Thật, thật sao? Em thực sự được chữa khỏi sao?"

    "Được."

    Đồng nghiệp của Chu Tịch Duyệt cũng là người thành thật, liền nói thẳng: "Nếu như Chu Tịch Duyệt thực sự mắc bệnh, sợ là không dễ chữa. Có lẽ Tống tiên sinh vẫn chưa biết, nhóm máu của Chu Tịch Duyệt thuộc nhóm đặc biệt, rất khó để tìm được nhóm máu thích hợp, chứ đừng nói là tìm được tủy sống thích hợp."

    "Nhóm máu đặc biệt?" Tống Hoài với Vu Hướng Tư đồng thanh hỏi.

    "Bác sĩ nói Chu Tịch Duyệt có nhóm máu RH âm, hay chính là nói nhóm máu AB là nhóm máu có ít RH âm nhất. Bản thân Chu Tịch Duyệt lại là nhóm máu RH âm rất hiếm đó."

    "Đây cũng là.." đen đủi quá rồi.

    Vu Hướng Tư vốn định nói như vậy, nhưng bầu không khí lại căng thẳng như vậy, nên anh không dám nói ra.

    "Sao cậu cứ phải là thuộc nhóm máu hiếm vậy." Viên Viên than thở.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
    Last edited: Mar 13, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...