Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn - Thủy Quả Trùng Nhi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vịt trú mưa, Jan 31, 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 50. Ai để lộ tin tức?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giây tiếp theo, cả người Kiều Thời Niệm đều ngã vào lòng Hoắc Nghiên Từ.

    Một cỗ mùi hương tuyết tùng hòa trộn với hơi thở nam tính phả vào trong mũi Kiều Thời Niệm, làm cho cô lập tức run lên.

    Tuy rằng gần đây cô và anh ta có vài lần tiếp xúc gần ngoài ý muốn nhưng bị anh ta chủ động ôm vào trong lòng như vậy vẫn là lần đầu tiên.

    Lồng ngực thật rắn chắc và nóng bỏng, độ ấm cơ thể xuyên qua lớp áo mỏng manh của hai người bọn họ mang đến cảm giác cực kì khó tả.

    Hai cơ thể kề sát nhau, Kiều Thời Niệm thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực của anh ta.

    Ở kiếp trước, đã bao lần cô mơ ước được anh ta ôm vào lòng như thế này, cuối cùng tới kiếp này cô cũng đạt được.

    Hoắc Nghiên Từ cũng rõ ràng cảm nhận được cảm giác mềm mại và một cỗ hương thơm ngọt ngào tươi mát tỏa ra từ người trong ngực.

    Có lẽ vì cơn sốt nên cảm giác của Hoắc Nghiên Từ bị khuếch đại hơn bao giờ, cảm thấy trên người Kiều Thời Niệm giống như một làn nước mát, thơm tho, ngọt lành, hô hấp bỗng trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.


    Vịt: Quắn hết cả quéo, cíu tui.

    Cũng không biết vì thứ cảm giác lạ lẫm này xúc tác hay vì sao, Hoắc Nghiên Từ lại có ý muốn đem người trong lòng lập tức đặt ở dưới thân.

    Hoắc Nghiên Từ vừa định xoay người, Kiều Thời Niệm như là bừng tỉnh từ cơn say, cố gắng vặn vẹo thoát khỏi anh ta.

    "Đầu óc anh bị hỏng sao? Tự nhiên chạy tới phòng của tôi, còn muốn chiếm tiện nghi?"

    Kiều Thời Niệm khoanh tay trước ngực, nhìn Hoắc Nghiên Từ với vẻ mặt hậm hực tức giận.

    Hoắc Nghiên Từ cũng cảm thấy đầu óc mình thực sự có vấn đề, nhưng Kiều Thời Niệm vừa rời khỏi, một cảm giác trống rỗng xông lên, trái tim như bị cào một cái, rất khó chịu.

    Hoắc Nghiên Từ khàn khàn nói: "Phòng của cô? Tôi là chủ cái nhà này, cô còn muốn tính toán với tôi?"

    Kiều Thời Niệm tức giận nói: "Anh còn nhận là chủ sao? Không phải trước nay đều thích làm khách?"

    Từ sau khi kết hôn, Hoắc Nghiên Từ rất hiếm khi bước chân vào phòng ngủ chính, càng miễn bàn có ngủ ở đây hay không.

    Hoắc Nghiên Từ liếc mắt nhìn chiếc áo lót đen ở trên gối, con ngươi nhìn Kiều Thời Niệm lại bùng cháy một ngọn lửa: "Cô vừa vào phòng liền nhiệt tình như vậy, đó là phản ứng bình thường của một người đàn ông."

    Anh mà cũng tính là đàn ông bình thường sao?

    Kết hôn hơn một năm, vợ của anh vẫn còn là xử nữ.

    Kiều Thời Niệm thật sự muốn nói ra thành tiếng, nhưng thời điểm này rõ ràng anh ta đang bị tinh trùng xông lên não. Nếu cô ăn nói tùy tiện, rất có thể người chịu thiệt sẽ là cô.

    Vì thế Kiều Thời Niệm nhanh chóng lấy áo lót giấu sau lưng, nghiêm mặt nói: "Ở đây không chào đón anh, anh tốt nhất nên trở về phòng mình. Nếu thực sự khó chịu nên tới bệnh viện hoặc gọi bác sĩ tới."

    Vừa nói, Kiều Thời Niệm vừa cảm thấy trong phòng có chút lạ lẫm.

    Trên giường có thêm mấy cái gối, tài liệu, sạc điện thoại, kính mắt.. rất nhiều thứ mà Hoắc Nghiên Từ hay dùng.

    Cô lập tức chạy tới phòng tắm, quả nhiên, đồ dùng cá nhân của anh ta đều mang tới đây rồi.

    "Hoắc Nghiên Từ anh có ý gì? Không phải nói chỉ diễn kịch khi có bà nội sao? Tại sao tự nhiên lại mang đến nhiều đồ đạc như vậy?" Kiều Thời Niệm tức giận hỏi.

    Hoắc Nghiên Từ nửa người tựa vào gối, giọng nói bình thản: "Nếu đồ đạc đều ở đây rồi, cũng không cần dọn sang phòng khác nữa, phiền phức."

    "Dù sao đây cũng là phòng ngủ chính." Kiều Thời Niệm vừa định nói chuyện, Hoắc Nghiên Từ lại nói: "Mặc dù trước kia tôi không ngủ ở đây nhưng không có nghĩa là căn phòng này thuộc về cô."

    Kiều Thời Niệm tức giận vô cùng, Hoắc Nghiên Từ có phải phát bệnh ảnh hưởng đến thần kinh hay không, tại sao bỗng nhiên vô lại như vậy?

    Biết chính mình không đấu lại hắn, Kiều Thời Niệm phóng đến bên giường, cầm lấy một chiếc gối: "Được, anh không đi thì tôi đi."

    Nghe vậy, Hoắc Nghiên Từ nhắm hai mắt lại, làm ngơ cô.

    Kiều Thời Niệm ôm gối, nhìn chiếc giường trống rỗng không chăn không nệm trong phòng khách mới hiểu tại sao Hoắc Nghiên Từ lại đắc ý như vậy.

    Kiều Thời Niệm cô có thể ngủ sofa, ngủ ở bất kì đâu, nhưng tại sao cô phải chịu khổ sở như vậy?

    Cô lại ôm gối tức giận đùng đùng quay về phòng ngủ chính, nghĩ muốn đuổi Hoắc Nghiên Từ đi, đã thấy anh ta đang gọi video với ông ngoại của cô.

    "Ông ngoại, Niệm Niệm đến rồi." Hoắc Nghiên Từ đưa di động cho cô.

    Kiều Thời Niệm vội vàng trưng ra bộ mặt tươi cười: "Ông ngoại, muộn như vậy người còn chưa ngủ sao?"

    "Con về đến nhà còn chưa gọi điện thoại báo bình an, ông ngoại làm sao có thể ngủ được."

    Ông ngoại kỳ quái hỏi: "Muộn như vậy con còn ôm gối đi đâu?"

    "Con vừa mới đi lấy thêm gối."

    "Nghiên Từ vừa nói cảm thấy khó chịu, con để tâm một chút tới nó, đừng chạy lung tung."

    "Con biết rồi, ông ngoại."

    "Tốt, các con vợ chồng trẻ nên nghỉ sớm một chút, ông ngoại tắt máy trước."

    Chờ điện thoại ngắt liên lạc, Kiều Thời Niệm còn muốn nói tiếp chuyện phòng ngủ, Hoắc Nghiên Từ đã nhanh nhẹ nói: "Chính cô đã đồng ý với ông ngoại chăm sóc tôi, đừng có nói không làm. Nếu không tôi sẽ gọi điện cho ông ngoại cô."

    "..."

    Kiều Thời Niệm.

    Tuy biết Hoắc Nghiên Từ sẽ không làm chuyện trẻ con như vậy nhưng Kiều Thời Niệm cũng lười đấu võ mồm với anh ta.

    Ném chiếc gối lên ghế dài, cô đi vào phòng tắm.

    Tắm rửa xong ra ngoài, Hoắc Nghiên Từ đã ngủ rồi.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  2. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 51. Ai là người tiết lộ 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng không biết là vì nóng hay vì khó chịu mà vài nút trên bộ đồ ngủ của Hoắc Nghiên Từ bị bung ra, để lộ ra vòm ngực rắn chắc.

    Kiều Thời Niệm nghĩ nghĩ một lúc, sau đó liền lấy điện thoại ra chụp lại hiện trạng trên giường, còn cố ý chụp cả con gấu hồng bên cạnh, sau đó gửi cho Bạch Y Y.

    Bạch Y Y không phải luôn thích dùng chiêu này sao, cho cô ta nếm thử một chút, loại tư vị này.

    Cô ta có tức giận hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn cho cô ta cảm thấy ghê tởm.

    Sau này khi ở cùng một chỗ với Hoắc Nghiên Từ, tưởng tượng tới cảnh cô cũng Hoắc Nghiên Từ đã muốn ly hôn nhưng Hoắc Nghiên Từ vẫn ngủ trên giường của cô, thật muốn nổi điên.

    Gửi ảnh xong, Kiều Thời Niệm cất di động, nằm ngủ trên ghế dài.

    Ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm tỉnh dậy ở trên giường lớn.

    Lúc đầu còn chưa cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn vươn vai giãn cơ. Nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, cô tại sao lại ngủ trên giường?

    Có phải hay không cô nửa đêm ngủ mê, theo thói quen trở về giường ngủ?

    Hoắc Nghiên Từ đâu?

    Nhìn khắp phòng cũng không thấy người đâu, có lẽ anh ta đã tới công ty.

    Kiều Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra, thuận tay cầm điện thoại xem tin tức, lại thấy trên các trang mạng đang ồn ào vụ bê bối của Tạ Lập Hùng.

    Nguyên nhân là vì rạng sáng nay, trên trang cá nhân của của Tạ Lập Hùng đã đăng một bài viết.

    Tuy nhiên người đăng bài rõ ràng không phải ông ta.

    Bởi vì nội dung trên đó quả thực trấn động.

    "Tôi là Tạ Lập Hùng, nam, 51 tuổi, số định danh cá nhân xxxx. Nhân danh tổ chức từ thiện, thông đồng với nhân viên nội bộ, tôi đã cưỡng hiếp một phụ nữ 19 tuổi ở nhà phúc lợi tại khách sạn xx vào ngày x tháng x, 20xx. Sau đây là những chứng cứ phạm tội của tôi. Xin hãy trừng trị tôi theo pháp luật."

    Bên dưới không chỉ có bằng chứng mà còn có ảnh chụp Tạ Lập Hùng ôm ấp một cô gái tiến vào khách sạn.

    Minh Mao đang kêu gọi đầu tư, bây giờ lại chịu một sự đả kích như vậy, khắp nơi đang nổi lên một làn sóng phản đối dữ dội.

    Có người mắng Tạ Lập Hùng vô sỉ, đáng khinh, một số khác lại lên án tổ chức phúc lợi lạm dụng các cô gái, một số khác lại mắng xã hội thối nát.

    Đương nhiên cũng có người bày tỏ sự tán thành và khâm phục cách làm này của Tạ phu nhân.

    Kiều Thời Niệm cũng cảm thấy kì lạ.

    Ngày hôm qua khi gặp Tạ phu nhân, cô cũng đoán được bà ấy sẽ có hành động.

    Nhưng không nghĩ tới, bà ấy lại trực tiếp dùng tài khoản của Tạ Lập Hùng phát ra tin tức chấn động như vậy.

    Như vậy, đã trực tiếp xé rách mặt nạ của Tạ Lập Hùng.

    Chưa nói đến việc kêu gọi đầu tư, thanh danh cùng chuyện kinh doanh của Minh Mao chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

    Những đối thủ cạnh tranh cũng thừa dịp này bỏ thêm đá xuống giếng.

    Kiều Thời Niệm lập tức gửi đi tin nhắn tới Tạ phu nhân, là một biểu tượng cái ôm.

    Lúc này, Tạ gia chắc chắn đang láo loạn, không tiện gọi điện thoại hỏi thăm, Kiều Thời Niệm chỉ đành bày tỏ ủng hộ bằng cách đơn giản này.

    Về phần Tạ phu nhân nói, nếu Minh Mao không còn phương thức bí truyền của Tạ Lập Hùng nữa, liệu rằng còn đáng được đầu tư hay không, Kiều Thời Niệm cần suy nghĩ một chút.

    * * *

    Trong phòng họp tại ngân hàng đầu tư Bác Châu, mọi người trông đều có vẻ căng thẳng.

    Đặc biệt là Bạch Y Y, hai hàng lông mày của cô ta đã nhíu chặt lại.

    Một số cán bộ cấp cao cũng không biết phải mở lời như thế nào.

    Chẳng mấy chốc Hoắc Nghiên Từ đã tiến vào cùng với Chu Thiên Thành.

    Lạnh lùng quét mắt qua một lượt khắp phỏng, thẳng tay ném tập tài liệu lên trên bàn, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tọa: "Ai đó hãy giải thích cho tôi chuyện của Minh Mao."

    "Các người không phải đã điều tra Tạ Lập Hùng sao? Không phải ông ta bị gài bẫy sao? Tại sao Tạ phu nhân lại phanh phui mọi chuyện như vậy?"

    Tất cả mọi người bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

    Bạch Y Y đứng lên: "Là do tôi điều tra không kỹ lưỡng, dễ dàng tin vào lời nói của Tạ Lập Hùng, mọi trách nhiệm tôi xin chịu."

    Hoắc Nghiên Từ nhìn cô ta: "Cô muốn nhanh chóng đạt được thỏa thuận không có gì sai, nhưng không thể chưa điều tra kỹ lưỡng đã hành sự như vậy."

    "Chuyện này không phải chỉ là mất đi hạng mục đầu tư, nó còn ảnh hưởng đến nguyên tắc làm việc của Bác Châu. Biết rõ đạo đức của Tạ Lập Hùng như vậy, còn giúp ông ta che giấu?"

    Bạch Y Y tiếp tục giải thích: "Là lỗi của tôi, là tôi không suy nghĩ chu toàn, tôi xin chịu mọi hình thức xử phạt của công ty."

    "Ngoại trừ giám đốc Bạch, không một ai trong số các người dám đứng ra nhận trách nhiệm?" Hoắc Nghiên Từ nhìn xung quanh một lượt.

    "Thời điểm cô ta đưa ra quyết định, các người cũng không có ý kiến?"

    Mấy quản lý cấp cấp nhìn nhau, bọn họ đương nhiên có ý kiến, nhưng Bạch Y Y cảm thấy đó là một cơ hội tốt, hơn nữa cô ta được Hoắc Nghiên Từ coi trọng, bọn họ liền phụ họa đồng tình.

    Biết ông chủ đang tức giận, bọn họ vội vàng nhận sai: "Là do chúng tôi thất trách."

    "Mọi người sẽ bị trừ ba tháng lương cùng tiền thưởng cuối năm. Trong ngày hôm nay, lập tức đưa ra biện pháp lấy lại hình ảnh cho Bác Châu." Hoắc Nghiên Từ ra lệnh.

    Bạch Y Y trả lời: "Tôi sẽ cùng mọi người thảo luận một phương án tốt nhất."

    Tan họp, Bạch Y Y theo Hoắc Nghiên Từ vào phòng, một lần nữa muốn giải thích.

    "Nghiên Từ, anh nói không sai, quả thực em đã nôn nóng muốn xử lý chuyện của Tạ Lập Hùng."

    Bạch Y Y lại nói: "Em sợ anh cảm thấy em muốn đùn đẩy trách nhiệm nên trong cuộc họp có vài nghi ngờ không muốn nói ra."

    Hoắc Nghiên Từ nhìn cô ta, ý bảo nói tiếp.

    "Chuyện của Tạ Lập Hùng, từ lúc phát hiện đến khi được chúng ta xử lý, chỉ ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ, hơn nữa chúng ta cũng đã phong tỏa tin tức, theo lý không thể có người biết chuyện."

    "Cho nên, là ai đã báo tin cho Tạ phu nhân?"
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  3. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 52. Tự cho là đúng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Y Y nói không sai.

    Bất kể là ai muốn nắm thóp Tạ Lập Hùng hay muốn lợi dụng cơ hội, họ cũng sẽ không đem chuyện này tiết lộ cho Tạ phu nhân.

    Suy cho cùng chuyện này chẳng mang lại lợi lộc gì.

    Nhưng hiện tại, Tạ phu nhân không chỉ biết mà còn nhanh chóng thu thập được bằng chứng, ra một đòn chí mạng.

    Làm cho Tạ Lập Hùng mất đi danh dự chỉ sau vài giờ, còn Minh Mao cũng mất đi cơ hội được niêm yết trên sàn chứng khoán.

    Càng quan trọng hơn là Bác Châu cũng sẽ bị ảnh hưởng vì đã giúp Tạ Lập Hùng xử lý bê bối.

    "Cũng không phải không có lợi cho ai." Hoắc Nghiên Từ bình thản nói: "Nếu có người biết sẽ không đạt được hạng mục, hắn có thể không ăn được thì đạp đổ."

    Bạch Y Y nhanh nhạy phản ứng lại: "Ý anh là Viễn Chinh đã ra tay?"

    Hoắc Nghiên Từ mím môi mỏng, không nói nữa.

    Bạch Y Y khuôn mặt lộ ra bất bình: "Xem ra hắn vẫn giống như trước đây, không ăn được liền đạp đổ, quyết phá đám chúng ta."

    "Nghiên Từ, hôm trước khi Tạ Lập Hùng gặp bê bối, có người thấy được Mạc Tu Viễn xúat hiện tại quán ba mà Thời Niệm xảy ra chuyện."

    "Ánh có hỏi qua Thời Niệm hay không? Hôm đó vì sao lại đột nhiên tới quán ba đó, lại vô cớ bị Mạc Tu Viễn gây khó dễ?"

    "Cô muốn nói gì?" Hoắc Nghiên Từ liếc mắt nhìn cô ta.

    Bạch Y Y vội vàng lắc đầu: "Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu Mạc Tu Viễn sáng sớm đã biết tin tức của Tạ Lập Hùng, vì sao lại không trực tiếp thay ông ta giải quyết?"

    Không thấy Hoắc Nghiên Từ ngăn cản, Bạch Y Y tiếp tục nói: "Có thể hắn đang đợi Thời Niệm, mà hai người vì bất đồng nên xảy ra mâu thuẫn, dẫn tới hắn chậm một bước."

    "Anh đừng vội tức giận, đợi em nói hết trước."

    Bạch Y Y thấy sắc mặt Hoắc Nghiên Từ biến đổi, liền hỏi: "Trước đây bản kế hoạch mà Chu Thiên Thành đưa tới là do Thời Niệm làm có đúng không?"

    Hoắc Nghiên Từ không phủ nhận.

    "Khi vừa xem bản kế hoạch đó, em đã đánh giá cao năng lực của Thời Niệm, nên hết sức ủng hộ."

    "Nhưng sau khi chúng ta quyết định sử dụng bản kế hoạch đó, Thời Niệm lại từ chối không tới Bác Châu, cũng không muốn theo tiếp kế hoạch này. Em cảm thấy rất kì lạ, đâu có ai bỏ ra nhiều công sức như vậy để làm một bản kế hoạch đầu tư nhưng lại không muốn tới Bác Châu làm việc?"

    Hoắc Nghiên Từ nhíu mày, chuyện này hắn đã từng hỏi Kiều Thời Niệm, nhưng cô nhất quyết cự tuyệt.

    "Nghiên Từ, thật ra anh cũng đã từng nghĩ tới, Thời Niệm làm bản kế hoạch kia không phải vì Bác Châu đúng không?" Bạch Y Y hỏi.

    Hoắc Nghiên Từ lông mày càng nhíu chặt hơn: "Cô muốn nói, Kiều Thời Niệm làm việc cho Mạc Tu Viễn?"

    Bạch Y Y bình tĩnh nói: "Em không khẳng định, nhưng chỉ có suy luận như vậy, mọi việc mới được lý giải."

    Hoắc Nghiên Từ mím môi, nhớ lại ngày đó khi tai nạn xe, Mạc Tu Viễn đã hỏi Kiều Thời Niệm.

    Còn có hôm đó trong quán ba, Kiều Thời Niệm bị vây như vậy nhưng trên mặt lại không có một chút sợ hãi.

    Một cảm giác tức giận cùng thất vọng dâng lên.

    "Nghiên Từ, em thực sự không muốn can thiệp vào chuyện của hai người nhưng anh hãy xem."

    Bạch Y Y liền đưa cho Hoắc Nghiên Từ xem ảnh chụp thời điểm Kiều Thời Niệm tới phòng bệnh thăm Mạc Tu Viễn.

    "Ngày hôm đó em hơi đau đầu nên muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút, liền nhìn thấy Thời Niệm tiến vào."

    Nhìn đến ảnh chụp, Hoắc Nghiên Từ sắc mặt trở nên sa sầm.

    * * *

    Kiều Thời Niệm tới phòng tập võ.

    Chuyện của Tạ phu nhân và Minh Mao thực sự phức tạp, cô nghĩ sắp phát điên.

    Trong hội quán, mọi người tinh lực đều rất tốt, Kiều Thời Niệm gạt mọi chuyện sang một bên, ánh mắt lập tức trần như nhộng.

    Đương nhiên, bên ngoài vẫn phải thể hiện một dáng vẻ đoan trang, thục nữ lại thờ ơ, lạnh lùng.

    Kiều Thời Niệm vừa tới, không ít người đều nhìn tới cô, nhất thời có chút không quen.

    Kỳ thật cô trước nay rất tự tin với chính mình, làm việc cũng tùy ý, chỉ tiếc, sau khi bị Hoắc Nghiên Từ lạnh nhạt liền biến thành tự ti, luôn hoài nghi chính mình, cảm thấy mình rất kém cỏi.

    Mỗi ngày đều chịu cảm giác như vậy làm cho tinh thần ngày càng tệ, tính cách cũng trở nên cổ quái.

    "Tiều thư, cô tới rồi."

    Cô đang định đi tới phòng thay đồ thì Chu Dương Ưng mặc một chiếc áo phông rằn ri bước tới chào hỏi lịch sự và ân cần.

    "Đúng vậy, hôm nay có chút thời gian, liền tới đây luyện tập một chút." Kiều Thời Niệm cười nói: "Anh cứ làm việc đi, bên kia còn có người đang đợi."

    Chu Dương Ưng cỏ vẻ rất có tiếng ở đây, có không ít các cô gái muốn được anh ta huấn luyện.

    Mặc dù Minh Mao có thể không thuê anh ta làm người đại diện, nhưng với thực lực của bản thân, anh ta vẫn có thể trở thành một ca sĩ được mọi người yêu mến.

    "Được, tôi đến chào hỏi cô một chút, nếu có gì muốn hỏi, cứ tìm tôi."

    Kiều Thời Niệm gật đầu.

    Thay quần áo xong, Kiều Thời Niệm cùng mấy người khác, cùng làm vài động tác khởi động theo lời một vị huần luyện viên.

    Sau đó được hướng dẫn một vài động tác luyện tập cơ bản.

    Kiều Thời Niệm ban đầu còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng một lúc sau đã muốn thực sự bỏ cuộc.

    Quá mệt mỏi, cơ thể mệt mỏi, trí óc cũng mệt theo, các động tác cơ bản này vừa mệt vừa nhàm chán.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  4. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 53. Ra vẻ ta đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nào, tiếp tục đứng tấn." Huấn luyện viên bên cạnh lại thổi còi hiệu.

    Kiều Thời Niệm bình thường không mấy khi tập luyện, thật sự không thể tiếp tục đứng tấn nữa, cả người dựa vào tường nghỉ ngơi.

    "Tiểu thư." Lúc này ngay cạnh cửa truyền đến giọng nói nhỏ của Chu Dương Ưng: "Cô đi luyện tập với tôi, tôi sẽ dạy cho cô những bài tập không mất nhiều sức."

    Kiều Thời Niệm vừa nghe liền gật đầu, cường độ luyện tập như thế này cô thật không thể đáp ứng được.

    Chu Dương Ưng đưa Kiều Thời Niệm tới khu vực sân tập có bao cát.

    "Tiểu thư, cô tùy tiện đấm vào bao cát này đi." Chu Dương Ưng đưa cho Kiều Thời Niệm một đôi gang tay đấm bốc.

    Kiều Thời Niệm ngạc nhiên hỏi: "Không cần luyện tập trước hay sao?"

    Chu Dương Ưng chắn chắn đáp: ": Không cần, trước tiên thử xem có hứng thú không đã, đó mới là điều cần thiết."

    Chu Dương Ưng năng lực huấn luyện có chuyên nghiệp hay không cô không rõ nhưng những lời hắn vừa nói làm cho Kiều Thời Niệm vô cùng tán thành.

    Cô muốn luyện tập đấm bốc, cũng muốn luyện cho phản ứng nhanh nhạy hơn, các bước cơ bản tuy rất quan trọng nhưng lại dễ làm người tập mất đi hứng thú luyện tập.

    Kiều Thời Niệm đeo gang tay, dùng sức đấm thật mạnh vào bao cát, thậm chí còn rống lên, cố gắng dùng sức.

    Kế quả bao cát không chút lay động, mà bàn tay dù đã được bảo hộ nhưng vẫn truyền đến từng trận đau đớn.

    Chu Dương Ưng khẽ cười.

    "Cô hãy ra đòn như thế này." Chu Dương Ưng hướng dẫn cho Kiều Thời Niệm một cách vung tay.

    Kiều Thời Niệm làm theo, quả đúng như vậy, vừa không quá đau tay mà bao cát cũng bị cô đánh khẽ nhúc nhích.

    "Oa. Anh thật lợi hại." Kiều Thời Niệm khoa trương nói.

    Chu Dương Ưng có chút xấu hổ vô thức gãi tai: "Đó chỉ là một chút kỹ thuật, cô nếu muốn thực sự mạnh hơn, vẫn cần luyện tập các bài tập cơ bản."

    "Được, tôi đồng ý." Kiều Thời Niệm nói: "Anh xem sắp xếp thời gian của mình, tôi sẽ đăng kí giờ huấn luyện của anh."

    Chu Dương Ưng vội vàng nói: "Không cần đăng kí, tôi có thể dạy miễn phí cho cô."

    "Xem anh nói kìa, anh đang muốn đem khách hàng đuổi đi hay sao? Tôi muốn đăng kí khóa của anh là vì thích cách dạy của anh. Nếu anh dạy không tốt, tôi sẽ thay người khác, như vậy sao có thể không trả tiền cho anh?"

    Kiều Thời Niệm nói rất có lý, Chu Dương Ưng bị thuyết phục.

    "Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy cô thật tốt."

    "Vậy còn tạm được."

    Kiều Thời Niệm đăng kí xong, nhìn thời gian cũng không còn sớm, sau khi tắm rửa qua loa tại phòng tập, liền chuẩn bị lái xe rời đi.

    Lại thấy một người đàn ông lực lưỡng từ đâu xông tới, vung tay đấm về phía trước.

    "Nhóc con khốn khiếp, dám tranh khách của tôi."

    Kiều Thời Niệm ngẩng đầu liền nhận ra, đó chính là người huấn luyện ban sáng của cô, còn người suýt chút nữa bị đánh là Chu Dương Ưng.

    Lúc này hắn ta không biết từ đâu lẩy ra một cây côn nhị khúc, thay vì đánh vào người, hắn ta lại thô bạo muốn đánh trực tiếp vào mặt của Chu Dương Ưng.

    Một chàng trai tuấn tú, thông minh như vậy nếu gương mặt bị đánh đến biến dạng thì liệu sau này còn có thể trở thành thần tượng nữa hay không?

    Kiều Thời Niệm còn chưa kịp gọi người tới can ngăn, chỉ thấy Chu Dương Ưng thân thủ nhanh nhẹn, tay cứng rấn duỗi ra, trực tiếp nắm được cây côn.

    Không để cho Kiều Thời Niệm có thời gian khiếp sợ, vị huấn luyện viên liền tiến lên tóm chặt Chu Dương Ưng, muốn ném cậu ta xuống đất.

    Chu Dương Ưng cũng không chịu đàn áp, trong nháy mắt lưng vừa chạm đất, hai chân đã vắt lên cổ vị huấn luyện viên kia, lập tức đảo ngược tình thế, quật ngã anh ta xuống sàn.

    "A"

    Hai người cứ thế vật lộn đánh đấm. Suy cho cùng họ cùng là người học võ và cuộc chiến này giống như một màn biểu diễn võ thuật vậy.

    Anh một đòn, tôi một đòn, đòn nào cũng là đòn hiểm ác.

    "Các cậu đều không muốn làm việc nữa phải không." Lúc này huấn luyện viên chủ quản chạy tới, hung hăng giáo huấn.

    "Đã quên sạch quy định của võ quán sao?"

    Vị huấn luyện viên cơ bắp kía không tình nguyện nhưng vẫn buông lỏng Chu Dương Ưng, giận giữ nói: "Cậu ta cướp khách hàng của tôi, chuyên chọn những người có nhan sác và giàu có. Vừa rồi cô ấy còn luyện tập cùng tôii nhưng lại bị hắn dụ dỗ rời đi. Tôi có thể không tìm hắn tính sổ hay sao?"

    Khuôn mặt Chu Dương Ưng đỏ lên vài phần, nhưng hắn vẫn im lặng, không một lời giải thích.

    "Anh xem xem, hắn đang chột dạ."

    "Này, anh là đang bắt nạt người khác." Kiều Thời Niệm nhìn không được lên tiếng: "Tôi là khách hàng của anh từ bao giờ vậy? Chẳng qua hôm nay vừa vặn là anh hướng dẫn mọi người luyện tập, tôi muốn chọn ai huấn luyện là tự do của tôi."

    Hắn ta nhận ra Kiều Thời Niệm, ý tứ nói: "Cô gái, cô nên cảnh giác, đừng nhìn cậu ta bộ dạng thư sinh nhã nhặn, thật ra rất hư hỏng. Sớm ngày tới quán ba, còn giao du với một đám người không đứng đắn."

    Chu Dương Ưng tức giận đến không nói nên lời, nhưng loại sự việc này, cậu ta cho rằng càng giải thích lại càng rối rắm nên quyết ngậm miệng.

    Là một fan hâm mộ trong tương lai của Chu Dương Ưng, Kiều Thời Niệm đương nhiên không để cậu ta chịu ủy khuất.

    "Chỉ có anh ra vẻ ta đây, coi người khác đều không đứng đắn. Cậu ấy cũng không bán thân, vì sao không thể ở cùng bạn bè, sao không thể tới quán ba?"

    "Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào? Còn giở trò cô lập và vu khống như vậy không biết xấu hổ." Kiều Thời Niệm nói: "Nếu có thời gian đi nhòm ngó ghen tị với người ta như vậy, sao không nghĩ xem tại sao người khác lại không thích mình?"

    Kiều Thời Niệm hiên ngang ngẩng đầu, nói lời chính nghĩa.

    Mà hoàn toàn không chú ý tới một chiếc ô tô màu đen đậu cách đó không xa, cửa kính xe đã được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô song của người đàn ông.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  5. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 54. Sợ vợ ngoại tình liền ly hôn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt thâm trầm, nhìn Kiều Thời Niệm phía trước.

    Cô ngẩng cao đầu, chiếc cổ thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn.

    Mà người đàn ông được cô bảo vệ đang nhìn cô với ánh mắt biết ơn sáng ngời khiến Hoắc Nghiên Từ rất khó chịu.

    "Không cần nhiều lời như vậy, cô cũng giống những người phụ nữ khác. Chồng ở nhà vừa già vừa xấu nên chạy tới đăng kí lớp của nah ta, là muốn cặp kè với thanh niên trẻ tuổi có chút nhan sắc sao."

    Hắn vừa dứt lời, trên mặt lập tức bị một quyền của Chu Dương Ưng đánh tới.

    "Anh đừng ăn nói bậy bạ."

    Bị đánh úp một quyền không kịp đỡ, hắn té ngã trên mặt đất, một tay che đi miệng và mũi bị chảy máu, miệng thì kêu to.

    "Cậu điên rồi, sao có thể ra tay mạnh như vậy?"

    Chu Dương Ưng dù sao cũng là huấn luyện viên thực tập, người phụ trách vừa nhìn thấy huấn luyện viên chính thức bị đánh đến chảy máu, liền gấp gáp.

    "Ông đây cũng không nói sai, cô ta trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy nhưng đã giàu có. Hoặc là được lão già bao nuôi, hoặc là phải gả cho một lão già."

    "Anh nói ai là lão già?"

    Ngay tại thời điểm Kiều Thời Niệm ngăn cản Chu Dương Ưng lại muốn xông lên đánh người, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm ấm quen thuộc.

    Kiều Thời Niệm ngẩng đầu, quả nhiên là Hoắc Nghiên Từ.

    Hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen chất liệu cao cấp lại tinh xảo, mày kiếm mắt sáng, thân thể cao lớn, khí chất thật bất phàm.

    Hoàn toàn không có nửa điểm ốm yếu như tối hôm qua, lại khôi phục một bộ dạng lạnh lùng, xa cách. Chỉ nhìn đã biết là người không dễ chọc vào.

    Vị quản lý võ quán và huần luyện viên cơ bắp kia đều bị sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Nghiên Từ làm cho hơi run sợ.

    Bọn họ cũng không phải là những người không va chạm xã hội, trong phòng tập này cũng có rất nhiều huấn luyện viên dũng mãnh, cường tráng, oai vệ cũng có. Nhưng loại khí chất oai phong như người đàn ông này thì chưa từng thấy bao giờ.

    Sự cao quý và uy quyền này không phải trên người ai cũng có.

    "Anh, Anh là ai?" Vị quản lý lắp bắp lên tiếng.

    Hoắc Nghiên Từ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kiều Thời Niệm, vươn cánh tay dài ôm lấy cô, lạnh nhạt nói: "Chồng của cô ấy."

    Trừ bỏ tối hôm đó ở quán ba của Mạc Tu Viễn, đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiên Từ chủ động nói ra trước mặt mọi người như vậy.

    Đàn ông quả nhiên là loại sinh vật thích thể diện, ngay cả khi bị những người không liên quan coi thường cũng không được.

    Kiều Thời Niệm bình tĩnh đứng sang một bên, thoát khỏi cánh tay Hoắc Nghiên Từ, khiến anh ta cau mày.

    Khi người quản lý và huấn luyện viên cơ bắp kia nghe được lời nói của Hoắc Nghiên Từ, đôi mặt lập tức trừng lớn.

    Một người đàn ông đẹp trai, nhìn giàu có và khí chất như vậy lại là chồng của cô gái này?

    "Anh không phải một ông già sao?" Người quản lý sợ hãi đến độ hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

    "Tại sao các người luôn cho rằng, một người phụ nữ xinh đẹp chỉ có thể kết hôn với một ông già?" Kiều Thời Niệm hỏi: "Chúng tôi không thể vừa xinh đẹp vừa có thể tự kiếm tiền hay sao?"

    "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là chúng tôi miệng chó không phun được ngà voi, là chúng tôi sai."

    Người quản lý thực không biết mình đã gây ra tội gì, thậm chí còn đá người đang nằm trên mặt đất: "Sao còn không nhanh chóng xin lỗi phu nhân?"

    Mũi anh ta còn đang chảy máu, nhưng cũng không dám chậm trễ, vừa lau mũi vừa rối rít xin lỗi.

    "Sợ hãi như vậy thì đừng tùy tiện gây sự." Kiều Thời Niệm khịt mũi: "Người anh cần xin lỗi không phải tôi.'

    Anh ta đương nhiên biết Kiều Thời Niệm nói đến ai, liền quay sang nói xin lỗi với Chu Dương Ưng, cũng nói cậu ta đừng để bụng vì dù sao cũng là đồng nghiệp.

    Chu Dương Ưng nhận ra Hoắc Nghiên Từ có chút không kiên nhẫn, liền bảo người quản lý và huấn luyện viên cơ bắp tránh đi trước.

    Chu Dương Ưng chân thành vươn tay ra trước mặt Hoắc Nghiên Từ:" Chào anh, tôi là Chu Dương Ưng, là huấn luyện viên cá nhân của chị Kiều. Vừa rồi đồng nghiệp của tôi có điểm mạo phạm, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. "

    Hoắc Nghiên Từ giống như không nhìn thấy bàn tay của Chu Dương Ưng, cũng không nghe được lời cậu ta nói, nhấc mi hỏi Kiều Thời Niệm:" Đấm bốc? Cô khi nào thì có sở thích này vậy? "

    Kiều Thời Niệm thấy dáng vẻ ngạo mạn này của Hoắc Nghiên Từ thì có chút tức giận.

    Cô không trả lời anh ta, ôn hòa nói với Chu Dương Ưng:" Cậu có bị thương ở đâu hay không? Có muốn di bệnh viện kiểm tra một chút? "

    Chu Dương Ưng cũng không cảm thấy xấu hổ, thu hổi tay:" Tôi không sao, Tiểu thư, chuyện hôm nay thật có lỗi, đã làm liên lụy tới cô. "

    " Đừng nói liên lụy, là bọn họ không đúng. Cũng không còn sớm nữa, cậu hãy nhanh trở về đi. "

    Chu Dương Ưng gật đầu:" Được "

    Chờ Chu Dương Ưng đi khỏi, Kiều Thời Niệm có chút tức giận nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ:" Anh có hiểu lễ nghĩa hay không? Người ta muốn chào hỏi anh, anh lại không thèm để ý? "

    " Cô cùng hắn rất thân sao? "Hoắc Nghiên Từ không rõ vui hay giận hỏi lại:" Hắn còn gọi cô là chị Kiều thân mật như vậy? "

    " Chị Kiều thì sao? Bạch Y Y còn gọi anh là anh Nghiên Từ. Tôi cũng không thèm so đo. "

    Hoắc Nghiên Từ bị Kiều Thời Niệm chặn họng, giận tái mặt:" Kiều Thời Niệm, đừng có làm càn. Cô ở trước mặt bao nhiêu người bảo vệ một người đàn ông khác, đừng quên cô còn đang là Hoắc phu nhân. "

    " Anh không cần nhắc nhở tôi, tôi nhớ rõ. "Kiều Thời Niệm a một câu:" Làm như anh chưa bao giờ bảo vệ Bạch Y Y vậy. "

    Kiều Thời Niệm làm bộ thở dài:" Anh còn nói người khác, anh vừa không muốn bị cắm sừng nhưng lại không đồng ý ly hôn, muốn bảo vệ người trong lòng nhưng lại không muốn cho người ta một thân phận rõ ràng. Anh thật là nhiều tiêu chuẩn kép. "

    Có đè nén ý muốn bóp cổ Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ gằn từng chữ:" Lên xe đi, tôi có chuyện muôn hỏi cô. "

    Kiều Thời Niệm nối:" Không cần, có chuyện gì nói luôn ở đây, tôi tự lái xe về. "

    " Vậy ngồi xe của cô. "Hoắc Nghiên Từ nói.

    Kiều Thời Niệm lại cự tuyệt:" Vậy về nhà rồi nói, tôi phải tập trung lái xe, không thể phân tâm. "

    " Kiều Thời Niệm, tôi không phải thương lượng với cô. "Hoắc Nghiên Từ không thể khống chế được cơn tức giận:" Nếu cô không muốn bị ném vào xe, ngay lập tức lên xe."
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  6. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 55. Sợ vợ ngoại tình liền ly hôn 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Kiều Thời Niệm thấy anh ta thật sự đang hết sức kiềm chế, sợ anh ta nói được làm được, thức thời ấn mở khóa xe.

    Hoắc Nghiên Từ ngồi vào ghế phụ lái, Kiều Thời Niệm khởi động xe, lái xe của hắn theo sát phía sau.

    Kiều Thời Niệm vừa nhìn về phía trước vừa hỏi: "Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi?"

    "Kế hoạch đầu tư Minh Mao lần trước là cô làm cho Mạc Tu Viễn?"

    "Két"

    Kiều Thời Niệm phanh gấp một cái, Hoắc Nghiên Từ suýt chút thì nhào về phía trước, phía sau, lái xe cũng thiếu chút nữa đâm vào đuôi xe của cô.

    "Cô dùng kỹ năng này mà dám lái xe ra đường?" Hoắc Nghiên Từ tức giận.

    Kiều Thời Niệm cau mày: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

    Hoắc Nghiên Từ nén lại tức giận, tiếp tục hỏi: "Lần trước cô tới quán ba tìm Mạc Tu Viễn là vì chuyện của Tạ Lập Hùng?"

    Kiều Thời Niệm cũng chất vấn: "Anh cho người theo dõi tôi?"

    "Cho nên mọi chuyện đều là thật?" Hoắc Nghiên Từ sắc mặt lạnh lẽo: "Cô nói xem, cô vì hắn làm kế hoạch đầu tư, lại tới tìm hắn, vì lý do gì?"

    Kiều Thời Niệm không đáp, nhấn ga: "Hoắc Nghiên Từ, tôi không cần phải nói lại một lần nữa chứ. Chuyện tôi làm, không liên quan đến anh, cũng không cần giải thích với anh."

    "Cô muốn dùng cách này để đấu với Bạch Y Y?" Hoắc Nghiên Từ nhìn sườn mặt tinh xảo của Kiều Thời Niệm hỏi.

    Kiều Thời Niệm lười trả lời.

    Hoắc Nghiên Từ nhìn Kiều Thời Niệm một lúc lâu cũng không thấy cô có ý định trả lời, lời nói càng thêm nặng nề.

    "Kiều Thời Niệm, tôi nghĩ cô gần đây có nhiều thay đổi, hóa ra chỉ là thay đổi cách gây phiền phức cho tôi mà thôi."

    "Cô muốn náo loạn ra sao cũng tùy cô, nhưng cho cô một lời khuyên, Mạc Tu Viễn không phải quân tử, nếu cô lại rơi vào bẫy của hắn ta, đừng mong tôi sẽ lại cứu cô."

    Cho cô lời khuyên? Đừng mong sẽ cứu cô?

    Hoắc Nghiên Từ tận đáy lòng vẫn xem thường năng lực của cô.

    Nhưng Kiều Thời Niệm cũng chỉ bất mãn trong lòng, không muốn cùng anh ta tranh luận.

    Hoắc Nghiên Từ cuối cùng không còn kiên nhẫn, mặt lạnh không nói một lời.

    Hai người trở về biệt thự, một trước một sau vào phòng.

    Đi vào phòng ngủ, Kiều Thời Niệm phát hiện, Vương thẩm vẫn không đem đồ đạc của Hoắc Nghiên Từ ra khỏi phòng như lời cô dặn.

    Nhưng cũng may, đêm nay Hoắc Nghiên Từ không muốn vào phòng ngủ chính, Kiều Thời Niệm nhanh nhẹn khóa cửa phòng.

    Nằm trên giường, Kiều Thời Niệm cảm thấy có trên giường vậy mà đã có mùi của Hoắc Nghiên Từ, làm cho cô không cách nào ngủ được.

    Lăn lộn một lúc, cô liền đứng dậy gom hết đồ đạc của Hoắc Nghiên Từ tùy tiện ném ra ngoài hành lang, vỗ vỗ tay, quay trờ lại phòng khóa trái cửa.

    Cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, Kiều Thời Niệm liền gối đầu lên gối, ngủ thiếp đi.

    Ngày hôm sau thức dậy, trong nhà đã không thấy bòng dáng Hoắc Nghiên Từ nữa.

    Đồ đạc của anh ta vẫn nằm trước cửa phòng.

    Bảo dì Vương thu dọn một chút, Kiều Thời Niệm liền mở điện thoại xem.

    Tin tức về Minh Mao lại một lần nữa đứng đầu hotsearch.

    Tạ Lập Hùng và Đồ Nhã Lệ không chỉ nhanh chóng ly hôn, còn phân chia Minh Mao.

    Tạ Lập Hùng mang theo công thức bí truyền cùng một khoản tiền lớn ra đi lập công ty mới.

    Mà Đồ Nhã Lệ vẫn giữ nguyên thương hiệu và vốn điều lệ của Minh Mao.

    Tiền thân của Minh Mao là một xưởng rượu do cha của Đồ Nhã Lệ thành lập nên việc bà ấy muốn giữ lại tất cả là điều dễ hiểu.

    Kiều Thời Niệm quyết định đi gặp Đồ Nhã Lệ.

    Khi tới Minh Mao, đúng lúc Đồ Nhã Lệ vừa họp xong, tuy gương mặt có chút mệt mỏi nhưng cả người nhìn qua vẫn thấy hiên ngang cùng khí chất bất phàm.

    "Chị Đồ." Kiều Thời Niệm gọi một tiếng.

    Đồ Nhã Lệ thấy cô tới có chút bất ngờ, sau đó liền mời cô tới văn phòng.

    "Chị Đồ, chị ổn chứ?" Kiều Thời Niệm hỏi.

    Đồ Nhã Lệ trong mấy ngày ngắn ngủi, phát hiện ra người chồng phản bồi, thẳng tay trừng trị ông ta, lại lập tức ly hôn, còn nghĩ một mình sẽ điều hành Minh Mao đang trên đà sụp đổ.

    Kiều Thời Niệm cảm thấy cho dù là cô được sống lại một kiếp, cũng không kiên cường được như cô ấy.

    Đồ Nhã Lệ tươi cười: "Yên tâm, tôi đưa ra quyết định, sẽ không hối hận."

    Kiều Thời Niệm trực tiếp hỏi: "Minh Mao không có được kỹ thuật của Tạ Lập Hùng, chị tính toán thế nào?"

    Đồ Nhã Lệ nói, trước đây, khi cha của bà lập ra xưởng rượu vốn dĩ đã có phương thức riêng, nhưng vì không có nổi tiếng nên sản lượng tiêu thụ chỉ ở mức bình thường, nhưng bà cho rằng, chất lượng so với của Tạ Lập Hùng không hề thua kém.

    "Cho nên, công ty vẫn có thể tiếp tục sản xuất nhưng tài chính sẽ gặp chút khó khăn?" Kiều Thời Niệm lại hỏi.

    Đồ Nhã Lệ xem Kiều Thời Niệm như bằng hữu, không phủ nhận: "Chắc chắn sẽ khó khăn."

    Tuy lần này là Tạ Lập Hùng có lỗi nhưng chính Đồ Nhã Lệ đề nghị ly hôn, hơn nữa vì không muốn phiền phức phải ra tòa nên đã trực tiếp phân chia một nửa tài sản cho Tạ Lập Hùng.

    Yêu cầu Tạ Lập Hùng trả lại cổ phần, quy đổi thành tiền cho ông ta.

    Hiện tại Minh Mao đã không còn vốn lưu động, cũng đang nợ rất nhiều.

    Nói đến chuyện tài chính, Kiều Thời Niệm hỏi: "Đủng tồi, chị Đồ, chị sao lại phát hiện ra chuyện của Tạ Lập Hùng?"

    Cô vẫn luôn thắc mắc, Tạ Lập Hùng rõ ràng luôn cẩn thận như vậy, sẽ không thể dễ đang để cho Đồ Nhã Lệ phát hiện ra manh mối.

    Đồ Nhã Lệ hỏi lại: "Cô không biết sao?"

    Kiều Thời Niệm nghi hoặc: "Tôi nên biết sao?"

    "Là bên phía Viễn Chinh báo tin tức cho tôi." Đồ Nhã Lệ nói: "Trước đây cô không phải người của Viễn Chinh sao? Tôi tưởng cô đã biết."

    Nghe vậy, Kiều Thời Niệm nghĩ ngay đến ngày hôm đó ở quán ba, Mạc Tu Viễn đã gọi điện thoại chỉ đạo một việc gì đó, chẳng lẽ là báo tin cho Đồ Nhã Lệ?

    "Tôi ban đầu cũng không biết là ai báo tin, nhưng khi điều tra chuyện của Tạ Lập Hùng, tiện thể tra một chút, mới biết là do người bên phía các cô báo tin."

    Kiều Thời Niệm thật cảm thấy ngoài ý muốn, cô còn tưởng Mạc Tu Viễn muốn giúp Tạ Lập Hùng, kết quả hắn lại cho người báo tin cho Đồ Nhã Lệ.

    Mạc Tu Viễn tại sao lại làm vậy?
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  7. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 56. Giáo huấn (1/2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm biết được tình trạng hiện tại của Minh Mao, Đồ Nhã Lệ còn nhiều việc phải xử lý.

    Kiều Thời Niệm đứng lên: "Chị Đồ, đừng lo lắng quá, tôi sẽ luôn ủng hộ chị. Chuyện tài chính công ty hãy để tôi nghĩ cách."

    "Từ trước đến giờ đều là thêu hoa trên gấm, đưa than ngày tuyết rơi."

    Đồ Nhã Lệ cười: "Tấm lòng này của cô tôi sẽ nhớ rõ, nhưng tình hình của Minh Mao hiện tại tôi rất rõ ràng, sẽ không có cơ hội được đầu tư."

    Kiều Thời Niệm hiểu được lo lắng của bà.

    Nhưng Kiều Thời Niệm vẫn hy vọng có thể giúp đỡ.

    Rời khỏi Minh Mao, Kiều Thời Niệm nhận được điện thoại của Phó Điền Điền.

    Cô ấy cũng đã xem được tin tức của Minh Mao.

    "Tạ Lập Hùng sao có thể làm ra những việc như vậy, thật biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Lợi dụng danh nghĩa làm từ thiện để làm việc xấu, cảnh sát sao không đưa ông ta đi thẩm vấn?" Phó Điền Điền lòng đầy bất bình.

    Kiều Thời Niệm nói: "Chị Đồ vốn muốn trình báo sự việc này, nhưng cô gái ở viện phúc lợi kia tỏ ra là tự nguyện đi tiếp rượu, cũng tự nguyện vào khách sạn với ông ta."

    "Người ở viện phúc lợi đó biện minh rằng bọn họ gặp gỡ Tạ Lập Hùng cũng vì công việc của viện, vậy nên ngoài việc lên án về mặt đạo đức thì cũng không có cách nào để kết án họ."

    "Như vậy không phải quá dễ dãi với ông ta sao?" Phó Điền Điền lại càng tức giận.

    Kiều Thời Niệm lại nói: "Bây giờ Tạ Lập Hùng phải rời bỏ Minh Mao, thanh danh cũng không còn, cho dù có gây dựng lại sự nghiệp cùng khó mà thành công, đây cũng coi như báo ứng của ông ta."

    "Đây mà gọi là báo ứng sao? Ông ta bậy giờ có tiền, trừ bỏ thanh danh có chút khó nghe, căn bản không có tổn thất gì."

    Phó Điền Điền mắng thêm vài câu, lại hỏi thêm tình hình hiện tại của Đồ Nhã Lệ.

    Kiều Thời Niệm cũng nói hết cho cô ấy.

    "Cậu định giúp chị Đồ như thế nào? Bên Viễn Chinh còn muốn đầu tư vào Minh Mao hay không?" Phó Điền Điền hỏi.

    "Đoán chừng sẽ không."

    Kiều Thời Niệm đem chuyện cô và Mạc Tu Viễn trở mặt nói ra: "Dù cho không phát sinh chuyện đó, thì về mặt lợi ích, Mạc Tu Viễn cũng sẽ không dễ dàng đầu tư."

    Kiều Thời Niệm hiện tại có một trăm triệu tệ, nhưng đối với tình hình Minh Mao hiện tại, nhưng cũng chỉ giải quyết được một số vấn đề trước mắt, không thể phát triển thị trường, muốn đi xa hơn là không thể.

    Hơn nữa nếu không thay đổi được cục diện trước mắt, một lần nữa khôi phục danh tiếng của Minh Mao, tiền đầu tư vào cũng không chắc đã hữu dụng.

    Loại sự tình này Phó Điền Điền cũng lực bất tòng tâm: "Cậu cũng đừng quá áp lực, nếu không thể giúp được, chị Đồ cũng sẽ không trách cậu."

    Hai người lại hàn huyên vài câu, Kiều Thời Niệm hỏi: "Điền Điền, mấy ngày nay cậu ở nước L thế nào? Không phát sinh chuyện gì đặc biệt chứ?"

    Phó Điền Điền nói: "Có thể phát sinh chuyện gì, Bác sĩ Ôn mỗi ngày đều tham dự hội thảo, rất khuya mới trở về khách sạn. Nhưng khi có thời gian rảnh, anh ấy đều đưa mình ra ngoài. Ngày hôm qua, mình còn ăn cơm cùng một người bạn học rất lâu không gặp của anh ấy."

    Kiều Thời Niệm hỏi: "Bạn học nữ sao?"

    "Đúng vậy." Phó Điền Điền nói: "Cô ấy và bác sĩ Ôn là bạn đại học, sau đó cô ấy đi du học. Lần này cô ấy cũng đúng dịp tham gia hội thảo ở đây."

    Kiều Thời Niệm đã đoán đoán được, người bạn đại học này chính là mối tình đầu của bác sĩ Ôn.

    "Cô ấy rất xinh đẹp sao?" Kiều Thời Niệm cố ý hỏi: "Khi ăn cơm, cậu có cảm thấy hai người bọn họ có điểm nào không thích hợp hay không?"

    Phó Điền Điền nghe xong liền nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Cô ấy vừa xinh đẹp vừa hào phóng, lại rất đúng mực, lúc ăn cơm cũng chỉ nói chuyện với mình là chủ yếu, còn chưa nói với bác sĩ Ôn được mấy lời."

    Kiều Thời Niệm lại càng thêm chắc chắn: "Điền Điền ngốc. Nếu cậu thấy một người cậu có cảm tình hoặc mối tình đầu của cậu dẫn theo phu nhân, cậu có cùng người đó tán gẫu nhiều hay không?"

    Nghe Kiều Thời Niệm nói, Phó Điền Điền có chút suy nghĩ: "Trước khi quen bác sĩ Ôn, mình không có thích ai, cũng không có mối tình đầu."

    Kiều Thời Niệm ".. Cậu có thể bớt đùa hay không?"

    Phó Điền Điền cười ha ha đứng lên: "Cậu cũng đừng quá để tâm, bác sĩ Ôn trong lòng chỉ có công việc, dù là bạn học nữ xinh đẹp trong mắt anh ấy có lẽ cũng chỉ là mây bay, nếu không sao lại phải đến mức mới xem mắt đã kết hôn."

    Kiều Thời Niệm thật sự là muốn cảnh tỉnh Phó Điền Điền: "Quan tâm đến lịch sử tình trường của chồng cậu đi, chắc chắn không sai. Cậu hãy lập tức mang cho bác sĩ Ôn một chút điểm tâm, vừa biểu hiện sự quan tâm, tiện thể thăm dò một chút về người bạn học kia."

    "Được được được, mình đi, mình đi, được chưa nào?"

    Sau khi tắt điện thoại, Kiều Thời Niệm vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

    Cô liền gửi cho Phó Điền Điền một tin nhắn: "Mình nhớ cậu từng nói mẹ chồng cậu rất thích ngọc. Nước L nổi tiếng về ngọc, hãy chọn một chiếc vòng tay làm quà cho bà ấy."

    Ở đời trước, như Phó Điền Điền có tâm sự, thì vị mối tình đầu này của bác sĩ Ôn là một người rất có năng lực, không chỉ thân thiết với Phó Điền Điền mà còn biết cách lấy lòng hai vị Ôn gia.

    Lần này về nước, cô ấy còn tới Ôn gia, tặng cho Ôn phu nhân một chiếc vòng tay bằng ngọc, Ôn phu nhân rất thích.

    Phó Điền Điền còn từng rất hối hận, chưa thể cùng bác sĩ Ôn tới nước L, mà món quà đó cũng không phải do cô tặng.

    Hy vọng kiếp này, Phó Điền Điền có thể cố gắng để thay đổi kết cục của cô ấy và bác sĩ Ôn.

    Nhắc tới lễ vật, Kiều Thời Niệm nhớ tới Hoắc lão phu nhân, chỉ còn ba tuần nữa là tới lễ mừng thọ của bà, cô muốn đi chọn một vài món quà tặng cho bà.

    Coi như cô lấy thân phận cháu dâu thể hiện một chút lòng hiếu thảo.

    Sau khi lễ mừng thọ kết thúc, cô sẽ không còn là con dâu nhà họ Hoắc nữa.

    Kiều Thời Niệm trước tiên tới trung tâm thương mại, đặt mua một chuỗi tràng hạt, bà nội thích lễ phật, tặng món quà này sẽ rất thích hợp.

    Sau đó, cô lại tìm được một nơi làm khung ảnh theo yêu cầu, chọn ra một số ảnh chụp từ những bức ảnh chụp bà nội ở khách sạn lần trước, nghĩ muốn làm thành một cuốn album ảnh.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  8. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 57. Giáo huấn 2/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đã nói chỉ mua mấy bộ y phục đắt tiền là được rồi, còn muốn mua chiếc đồng hồ cao cấp này, không biết tiết kiệm một chút sao?"

    Lúc đang chọn ảnh, Kiều Thời Niệm nghe được một giọng nữ chói tai, tay cô bất chợt run lên.

    Cho dù Kiều Thời Niệm sống lại nhiều ngày như vậy, nhưng khi nghe được giọng nói này, toàn thân cô vẫn không tự chủ được run sợ.

    Kiếp trước, giọng nói này chính là của người đã tra tấn cô hai năm liền trong viện tâm thần.

    Mỗi ngày ép cô uống thuốc, nhục mạ cô, nó cô ti tiện thấp kém, còn sống cũng chỉ lãng phí không khí.

    Cô nếu dám phản kháng, sẽ phải chịu những thủ đoạn dã man hơn nữa.

    Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn, thấy thân hình to béo của người phụ nữ đó và một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đi ra từ tiệm đồng hồ.

    Người thanh niên dáng người có chút giống bà ta, cao hơn một mét tám, trên người mặc một bộ vest mới tinh, tóc vuốt ngược, nhìn dáng vẻ cũng giống một công tử bột.

    "Tính toán làm gì." Người thanh niên mở miệng giọng điệu cũng không được bình tính: "Cô ta nhà rất có tiền, con không đầu tư một chút, làm sao cô ta có thể cắn câu?"

    "Được, được, được, con lúc nào cũng có lý do, tự chọn giầy đi, ta đi vệ sinh." Phạm Tố Cầm vừa mắng vừa đi về phía trước.

    Kiều Thời Niệm nhướng mày, ý bảo nhân viên cửa hàng tiếp tục chọn ảnh, còn cô thì đi theo bà ta.

    Bên cạnh cửa hàng có một nhà vệ sinh, bên trong có rất nhiều phòng, Kiều Thời Niệm chọn một cái, vào trong.

    Có lẽ do đang sửa chữa nên cũng không có người khác tiến vào.

    Kiều Thời Niệm xác định vị trí của Phạm Tố Cầm, trước tiên khóa cửa từ bên ngoài, sau đó trèo lên kệ cao đổ vôi vữa từ bên trên xuống.

    "A. A.." Bên trong truyền đến tiếng hét chói tai của Phạm Tố Cầm.

    Kiều Thời Niệm không lên tiếng, lại tiếp tục dội xuống một xô nước.

    "Mắt của ta.. Là ai ở trên đó?"

    Nước vôi vào mắt là cho bà ta đau rát bắt đầu liều mạng đập cửa, cũng lớn tiếng chửi bới.

    Kiều Thời Niệm thong dong rửa tay, không nhanh không chậm rời đi.

    Lúc ra ngoài, cô còn thuận tay đem tấm biển "Đang bảo trì" treo lên cửa.

    Tiện đà, cô gọi điện thoại cho Chu Dương Ưng: "Nghe nói anh có một người bạn rất giỏi về máy tính, bảo anh ta giúp tôi, hack hệ thống camera giám sát tại trung tâm thương mại xx, trong vòng nửa giờ không cho truy cập."

    Chu Dương Ưng mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn đồng ý: "Được, vậy cô gửi vị trí cụ thể cho tôi."

    Kiều Thời Niệm theo dõi vòng bạn bè của Chu Dương Ưng, phát hiện ra trong ban nhạc của anh ta có một cao thủ máy tính.

    Ở kiếp trước, trong một cuộc phỏng vấn, anh ta từng nói qua, người đó là một hacker tài năng bị âm nhạc trói buộc.

    Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Kiều Thời Niệm cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

    Trở lại biệt thự, Kiều Thời Niệm phát hiện, những thứ ngày hôm qua cô ném khỏi phòng ngủ vẫn ở đó.

    Cô cũng chẳng quan tâm, bắt đầu suy nghĩ chuyện của Minh Mao.

    Những tin tức cần thiết đều đã được đưa ta.

    Tất cả mọi người đều biết ông chủ của Minh Mao dính bê bối tình dục, vợ chồng nhanh chóng ly hôn.

    Những mọi người cũng biết Minh Mao đã mất đi công nghệ cốt lõi, Tạ Lập Hùng sẽ thành lập một công ty mới để cạnh tranh.

    Làm thế nào mới có thể lợi dụng hoàn cảnh này để xoay chuyển cục diện?

    Cô không thể trơ mắt đứng nhìn tỉnh cảnh khó khăn này của dnl.

    Hơn nữa, những bình luận trên mạng hiện tại không chỉ có đồng tình, còn rất nhiều anh hùng bán phím, nhân cơ hội để xỉ nhục Minh Mao.

    Suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng cũng không có cách nào khả thi, Kiều Thời Niệm mở điện thoại di động lên, muốn đọc chút tin tức.

    Vừa lên mạng liền lướt thấy một tin 'Thu mua thành công ngân hàng đầu tư Bác Châu, tập đoàn Hoắc thị tổ chức một yến tiệc long trọng'.

    Kiếp trước, Hoắc thị cũng tổ chức một bữa tiệc rất hoành tráng, nhưng là để tuyên bố Bác Châu thành công giành được dự án Minh Mao.

    Không nghĩ tới, lần này đầu tư không thành công, những Bác Châu vẫn được tổ chức một bữa tiệc long trọng như vậy.

    Hoắc thị thu mua Bác Châu đã hơn một tháng nhưng bậy giờ mới tổ chức tiệc mừng hẳn là để che dấu đi sự việc liên đới với Minh Mao.

    Dù vì mục đích gì thì bữa tiệc này cũng sẽ làm cho Bác Châu được biết đến rộng rãi hơn.

    Kiều Thời Niệm buông điện thoại, xuống lầu muốn uống nước thì thấy Vương thẩm đang xem video.

    Vương thẩm khi nhàn rỗi thường thích xem một số video tin tức trong thành phố, nghe tiếng khóc nháo trong video truyền ra, Kiều Thời Niệm cảm thấy quen tai.

    Quả thật là tiếng của Phạm Tố Cầm.

    Nhìn vào video, Phạm Tố Cầm trên mặt, trên đầu toàn là vôi vữa, tóc bị bết dính lại một cục, đang hướng về phía nhân viên trong trung tâm thương mại khóc lóc hô hoán đòi bồi thường.

    Một nhân viên giải thích khu vực đó là khu vực đang sửa chữa, nên đã đặt biển báo để khách hàng không tiến vào, hơn nữa camera giám sát đúng lúc lại gặp sự cố nên không thể tra rõ chân tướng, bọn họ còn hoài nghi Phạm Tố Cầm đang tự biên tự diễn để đòi bồi thường.

    Bởi vì trước đó, bà ta cố ý tại một cửa hàng quần áo cao cấp đã cố ý khoét một vài lỗ nhỏ trên quần áo, hy vọng sẽ được bán giảm giá.

    Nhân viên cửa hàng sau khi phát hiện ra, bà ta lại sống chết không thừa nhận, nói bọn họ đổ oan cho bà ta.

    Mấy nhân viên quanh khu vực này đều nhìn bà ta chán ghét vô cùng.

    Nói bà ta là tiểu nhân, người phụ nữ chỉ muốn thừa nước đục thả câu, nhiều tuổi như vậy rồi còn không biết nói lý lẽ.

    Sau đó không lâu, nhân viên trong trung tâm thương mại báo cảnh sát, Phạm Tố Cầm bị mang đi.

    "Đáng đời, cô ta nên bị cảnh sát bắt đi xử lý một trận." Vương thẩm có chút giận giữ nói.

    Kiều Thời Niệm cười phụ họa: "Quả thật đáng đời bà ta."

    "Phu nhân, cô xuống nhà để chờ tiên sinh sao?" Vương thẩm đột nhiên hỏi.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  9. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 58. Trượng nghĩa (1/2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm thu hồi tươi cười trên mặt: "Ai chờ anh ta, tôi xuống uống nước."

    "Tiên sinh đã gọi điện thoại về báo rằng hôm nay người đi công tác, sẽ không trở về."

    Vương thẩm vẻ mặt hiểu rõ: "Phu nhân, tiên sinh sợ cô không quan tâm, mới gọi điện thoại báo cho tôi biết, thực ra là cho cô biết lịch trình của ngài ấy."

    "Tiên sinh chủ động quay về phòng ngủ chính, đây là chuyện tốt. Phu nhân cũng đừng cãi cọ với tiên sinh nữa, hay mang đồ đạc của ngài ấy đặt trở lại trong phòng đi thôi." Vương thẩm tận tình khuyên nhủ.

    Kiều Thời Niệm nói: "Dì Vương, nếu không dì giúp tôi thu dọn phòng khách một chút, tôi sẽ nhường lại phòng ngủ chính cho Hoắc Nghiên Từ."

    Vương thẩm "..."

    Mang nước quay lại phòng, Kiều Thời Niệm gửi cho Chu Dương Ưng một tin nhắn 'Thay tôi cảm ơn bạn của anh, hôm nào đó mời hai người ăn cơm.'

    Chu Dương Ưng trả lời đó là việc nhỏ, bảo cô không cần khách sáo.

    Toàn bộ quá trình đều không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải hack hệ thống giám sát.

    Loại hành động tôn trọng này làm cho Kiều Thời Niệm đối với Chu Dương Ưng lại càng có ấn tượng tốt hơn.

    Ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm lại tới gặp mặt Đồ Nhã Lệ.

    Cô tỏ ý muốn lấy một trăm triệu cá nhân ra đầu tư, làm cho công ty trước mắt xử lý trước một số chuyện, kéo dài thời gian sẽ nghĩ ra biện pháp.

    Đồ Nhã Lệ cảm kích Kiều Thời Niệm rất nhiều, kiên trì để Kiều Thời Niệm nắm giữ cổ phần, số lượng cổ phần còn cao hơn giá thị trường hiện tại, hơn nữa còn lập tức mời luật sư làm hợp đồng chuyển nhượng.

    "Thời Niệm, tôi vô cùng biết ơn cô, mặc dù biết rõ tình hình hiện tại nhưng vẫn ra tay giúp đỡ, đây đều là những gì cô đáng được nhận, xin đừng từ chối."

    Kiều Thời Niệm cũng biết thành ý của Đồ Nhã Lệ là thật, cũng không cự tuyệt nữa.

    Sau khi từ chối lời mời dùng bữa của Đồ Nhã Lệ, cô rời khỏi Minh Mao.

    Xe vừa đi không bao lâu, Kiều Thời Niệm cảm thấy lốp xe có vẻ không ổn.

    Vừa xuống xe muốn kiểm tra tình hình, hai người đàn ông cao lớn trên người mặc tây trang, đeo kính đen từ đâu đi tới phía cô.

    Xem bộ dạng bọn họ, có vẻ như vẫn đi theo xe của cô, vì vậy nên đối với tình huống phát sinh này cũng không có chút bất ngờ nào.

    Chẳng lẽ, là bọn họ cố tình sắp xếp?

    Kiều Thời Niệm cảm thấy không ổn, liền muốn lấy di động ra báo nguy, đối phương lập tức đã mở miệng: "Kiều tiểu thư, Mạc thiếu muốn gặp cô."

    Nghe được lời này, Kiều Thời Niệm hơi nhẹ nhàng thở ra, ít nhất cô cũng biết hai người này không phải muốn bắt cóc cô.

    Nhưng cũng không thể không cảnh giác, Mạc Tu Viễn cũng không dễ đối phó, đặc biệt lần trước tại quán ba, bọn họ còn xảy ra mâu thuẫn như vậy.

    Hai người đàn ông vạm vỡ trước mặt này Kiều Thời Niệm đánh không lại, cũng không thể trốn thoát, vì thế rất hợp tác: "Mạc thiếu của các người đang ở đâu?"

    Theo hai người bọn họ lên xe, cả quãng đường Kiều Thời Niệm vẫn im lặng, cũng không có hành động gì gây chú ý.

    Sau đó không lâu, xe dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc hiện đại, nhìn đến bên trên "Tập đoàn Viễn Chinh", Kiều Thời Niệm có chút ngạc nhiên.

    Còn tưởng rằng Mạc Tu Viễn sẽ đưa cô đến một ngôi nhà bỏ hoang nào đó hoặc một khu rừng xa xôi, tra tấn cô sau đó bỏ cô lại mà cô không thể cầu cứu ai.

    Kết quả, lại đưa cô tới công ty của hắn?

    Rất nhanh, Kiều Thời Niệm được đưa tới văn phòng của Mạc Tu Viễn.

    Văn phòng của hắn được thiết kế rất hiện đại, đầy đủ tiện nghi lại trang hoàng xa hoa, rất thoải mái, rất biết hưởng thụ, trái ngược với chỗ kia của Hoắc Nghiên Từ.

    Trong văn phòng không chỉ có quầy ba, còn có khu vực trà đạo, còn có một sân gôn nhỏ cùng nhiều thiết bị phục vụ cho việc giải trí.

    Kiều Thời Niệm cảm thấy đây không giống như phòng làm việc mà giống như phòng hưởng thụ thì đúng hơn.

    "Mạc thiếu, Kiều Thời Niệm đã tới." Một vệ sĩ gõ cửa, cung kính nói.

    "Rầm" một tiếng, Mạc Tu Viễn đap vào đống tài liệu trên bàn, tài liệu rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng ác độc của hắn.

    Vệ sĩ dường như không ngạc nhiên về chuyện này, đưa Kiều Thời Niệm tới trước mặt hắn, sau đó lui ra ngoài cửa.

    "Kiều tiểu thư, mời ngồi!"

    Mạc Tu Viễn nâng ly rượu, chân gác lên bàn làm việc, vẻ mặt bất cần đời nói: "Biết tôi vì sao mời cô tới đây không?"

    "Không biết" Kiều Thời Niệm bình tĩnh nói: "Nhưng tôi trước tiên muốn xin lỗi chuyện của Tạ Lập Hùng lần trước đã hiểu nhầm anh."

    Mạc Tu Viễn cười lớn: "Cô cũng rất thức thời. Cô không nghĩ là Hoắc Nghiên Từ cũng nên xin lỗi vì đã phá chỗ của tôi sao?"

    Kiều Thời Niệm biết Mạc Tu Viễn đang cố ý làm khó, liền hòa hoãn nói: "Thực xin lỗi, tôi cũng không biết anh ta sẽ dẫn người tới, còn làm láo loạn như vậy."

    Kiều Thời Niệm chỉ xin lỗi và cũng không đề cấp đến chuyện Mạc Tu Viễn muốn bắt cóc cô.

    Mạc Tu Viễn tâm tình thực sự tốt lên vài phần, hắn chỉ tay vào một chai XO lớn trên quầy ba, ánh mắt giảo hoạt nhìn Kiều Thời Niệm.

    "Nếu cô đã biết nhận sai như vậy, uống cạn chai rượu kia để nhận thể hiện thành ý rồi chúng ra tiếp tục nói tiếp vấn đề bồi thường tổn thất tinh thần."

    Chưa bàn đến tửu lượng thấp của Kiều Thời Niệm, ngay cả người uống tốt chỉ sợ uống xong chai rượu kia cũng sẽ gục ngã.

    Kiều Thời Niệm nói: "Mạc thiếu gia, chai rượu này tôi không uống được. Chuyện xảy ra ở quán ba lần trước là ngoài ý muốn. Tôi tin là anh cũng đã điều tra được. Hoắc Nghiên Từ biết tin tức về Tạ Lập Hùng không liên quan tới tôi, vậy nên tôi cũng không có phản bội anh."

    "Nhưng anh ta phá quán ba của tôi thì đúng là vì cô."

    Mạc Tu Viễn đặt cái ly xuống nói: "Cô diễn một vở kịch làm như Hoắc Nghiên Từ không có tình cảm với cô, cô phải đối đầu với anh ta. Nhưng anh ta lại quan tâm cô như vậy. Cô không phải đang lợi dụng tôi để củng cố tình cảm của hai người chứ?"

    Ở góc nhìn của Mạc Tu Viễn, hiểu theo cách đó cũng không sai.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  10. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 59. Trượng nghĩa (2/2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù cho là lần trước tai nạn xe, hay bị bắt tại quán ba, Hoắc Nghiên Từ đều đúng lúc xuất hiện, còn thay cô giải quyết phiền toái.

    Mà Mạc Tu Viễn cũng không biết, Hoắc Nghiên Từ sở dĩ giúp cô, cũng không phải vì có tình cảm với cô, mà chỉ vì cô mang thân phận Hoắc phu nhân mà thôi.

    "Mạc thiếu, hay là chúng ta đánh cược một lần đi." Kiều Thời Niệm thì thầm.

    Khuôn mặt tuấn lãng của Mạc Tu Viễn lộ ra vài phần hứng thú: "Cô muốn đánh cược chuyện gì?"

    Kiều Thời Niệm nói: "Nếu tôi có thể khôi phục danh tiếng của Minh Mao, làm cho nó một lần nữa trở lại, mọi hiềm khích trước nay của chúng ta liền xóa bỏ, tiếp tục hợp tác?"

    Kỳ thật, hôm nay Mạc Tu Viễn không mời cô đến, cô cũng không nghĩ sẽ tiếp tục hợp tác với anh ta.

    Dù sao đời trước, Viễn Chinh là đối thủ duy nhất có thể đánh bại Bác Châu, cô dù cho vì bản thân cũng không muốn đánh mất đi cơ hội này.

    Trước đây nghỉ Mạc Tu Viễn muốn giúp Tạ Lập Hùng che giấu bê bối, nhưng sau khi nghe Đồ Nhã Lệ nói, Kiều Thời Niệm lại lần nữa có cái nhìn khác về anh ta.

    "Nếu có thể thành công đưa Minh Mao lên sàn, anh coi như là thắng cuộc cá cược với Hoắc Nghiên Từ trước đây, chúng ta sẽ coi như thắng toàn diện." Kiều Thời Niệm nói.

    Mạc Tu Viễn mang theo vài phần giọng mỉa mai nhìn Kiều Thời Niệm, cũng chưa nói tin hay không: "Nếu như cô không làm được thì sao?"

    Kiều Thời Niệm chỉ vào một ngăn tủ rượu của hắn: "Tôi sẽ uống đến khi anh vừa lòng thì thôi."

    Mạc Tu Viễn xuy một tiếng: "Cô uống đến chết đối với tôi được lợi gì? Tôi còn chưa muốn lãng phí rượu."

    "..."

    Vậy mà hắn vừa nãy còn muốn cô uống hết cả một chai?

    "Mạc thiếu cảm thế cần trừng phạt như thế nào thì anh mới thỏa mãn?" Kiều Thời Niệm hỏi.

    Mạc Tu Viễn nói: "Nếu cô thua, cô phải làm cho Hoắc Nghiên Từ công khai giải thích, cũng công khai thừa nhận anh ta không bằng tôi."

    Kiều Thời Niệm kiên quyết cự tuyệt: "Tôi không làm được."

    Hoắc Nghiên Từ là ai? Anh ta sao có thể nghe theo lời cô, càng không thể cúi đầu giải thích với Mạc Tu Viễn, đây không phải đang nằm mơ sao?

    "Nếu vậy, chuyện đánh cược coi như bỏ."

    Mạc Tu Viễn miễn cưỡng nói: "Nhưng tôi cũng không phải người không biết nói đạo lý. Xem cô có thành ý như vậy, hôm nay không uống chai rượu kia cũng được, phiền cô làm giúp tôi một chuyện."

    Kiều Thời Niệm nhìn hắn cảnh giác: "Chuyện gì?"

    Mạc Tu Viễn nói: "Đợi lát nữa sẽ có một người phụ nữ tới tìm tôi, cô thay tôi đuổi cô ta đi là được."

    Kiều Thời Niệm tưởng mình nghe nhầm: "Tôi thay anh đuổi người? Là người phụ nữ như thế nào?"

    Mạc Tu Viễn không che giấu phiền chán: "Một người phụ nữ phiền phức đáng ghét, đuổi không đi."

    Nhìn phản ứng của Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm đại khái đoán được, người phụ nữ này có quan hệ không bình thường với anh ta.

    Mạc Tu Viễn vì nể mặt các vị trưởng bối trong gia tộc hoặc vì một nguyên nhân nào đó, không thể phũ phàng vạch rõ giới hạn với cô ta, muốn cô thay anh ta nghĩ cách đuổi người.

    Nếu là những người phụ nữ bình thường thích dây dưa, với tính cách của Mạc Tu Viễn, sợ là sớm đã đem đối phương chỉnh cho sợ hãi, sẽ không phải muốn cô ra tay như vậy.

    "Mạc thiếu, anh thực sự là làm việc không giống người thường, thân phận của tôi bây giờ, anh lại muốn tôi thay anh đuổi phụ nữ? Cho dù là vào vai người tình của anh cũng không thích hợp phải không?" Kiều Thời Niệm thì thầm.

    Mạc Tu Viễn không để tâm nói: "Đó là chuyện của cô, tôi không liên quan."

    "Hoặc là cô đuổi cô ta đi, tôi sẽ coi như chuyện lần trước không phát sinh. Hoặc là cô uống hết chai rượu này, lại xem tôi có muốn lấy phần đền bù tổn thất tinh thần hay không."

    "Đừng hi vọng Hoắc Nghiên Từ sẽ lại tới cứu cô." Mạc Tu Viễn nói: "Tôi đã thua một lần, sẽ không chịu thiệt thêm một lần nữa. Anh ta dù cho đến đây, tôi cũng cam đoan anh ta không thể chiếm được phần thắng."

    Kiều Thời Niệm đương nhiên Mạc Tu Viễn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.

    Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ đi công tác bên ngoài, muốn tới cũng không thể.

    Kiều Thời Niệm thành khẩn hỏi: "Mạc thiếu, sao anh lại muốn tôi làm việc này? Nếu để đuổi người đi, hẳn có rất nhiều người phù hợp hơn tôi."

    "Không, Không ai thích hợp hơn cô."

    Mạc Tu Viễn rất kiên nhẫn trả lời: "Thứ nhất, ngoại hình của cô không tệ, rất thuyết phục. Thứ hai, cô sẽ không nhân cơ hội mà quấn lấy tôi. Thứ ba, cô thiếu nợ tôi. Thứ tư, tôi thích thế."

    "..."

    Kiều Thời Niệm.

    Cô xem như hiểu được tại sao Mạc Tu Viễn lại đem cô tới đây.

    So với bắt cốc tra tấn, làm cho cô mất thể diện quả thật càng có thể trút giận.

    "Mạc thiếu, Tống tiểu thư tới."

    Lúc này, trong văn phòng bỗng truyền đến âm thanh báo cáo từ điện thoại nội bộ.

    Kiều Thời Niệm nhân cơ hội đưa tay vào trong túi, lấy điện thoại.

    "Biết rồi." Mạc Tu Viễn ấn tắt điện thoại nội bộ.

    Kiều Thời Niệm cũng im lặng bỏ tay ra.

    "Kiều Tiểu Thư, chuyện còn lại giao cho cô".

    Mạc Tu Viễn không phát hiện ra hành động của cô, trên mặt lộ ra tươi cười hào phóng: "Yên tâm, tôi nói được làm được. Chỉ cần cô có thể đuổi cô ta đi, về sau không làm phiền tôi nữa, chuyện trước đây chúng ra lập tức xí xóa."

    Kiều Thời Niệm cố ý nói to: "Mạc thiếu, việc như thế này tôi không thể làm được, nếu chúng tôi ở trong văn phòng của anh đánh lộn, đối với anh cũng ảnh hưởng không ít?"

    Mạc Tu Viễn: "Không vấn đề, nếu làm hỏng đồ đạc, cô cứ theo giá thị trường bồi thường."

    Kiều Thời Niệm: "..."

    Đang nói chuyện, cửa văn phòng liền mở ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc tinh xảo tuổi tầm hai mươi tiến vào.

    "Anh Tu Viễn."

    Người vừa tới cửa, giọng nói ngọt ngào yểu điệu đã vang lên.

    Nhưng vừa nhìn thấy trong phòng còn có thêm một người phụ nữ, cô gái gương mặt xinh đẹp như hoa, nụ cười vụt tắt, gương mặt lạnh lùng hỏi Mạc Tu Viễn: "Cô ta là ai?"
     
    Last edited: Mar 17, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...