Chương 280: Xuyên qua, từng bước vinh hoa (8)
[CREDITS=200;1931707869407]Lý Tử nhìn Tiêu Bân bước chân hừng hực đi về phía Trường Bàn đường, ánh sáng trong mắt sáng rực, khóe miệng xẹt qua một nụ cười không rõ ý tứ, cất bước đuổi theo.
Cùng lúc đó, tin tức Thái phi phủ Thành quận vương khó xử Vương phi ở góa, Vương phi thương tâm quá độ té xỉu, Lục công tử Thành quận vương nhìn không nổi, tìm mẫu thân nhà mình tranh luận bay đầy trời!
Mà Dư Duyệt "thương tâm quá độ té xỉu" nghe Đồng Kính báo lại, khóe miệng khẽ nhếch, cũng lười không giả bộ nữa, phất tay cho Lâm đại phu đang như chim cút núp trong góc đi ra ngoài.
Lâm đại phu ở trong góc nhìn Dư Duyệt một giây trước còn mang bộ dạng suy yếu đáng thương, lúc này trên mặt nào còn có nửa điểm mảnh mai? Cặp mắt đào hoa kia hờ hững bình tĩnh đến mức khiến lòng người lạnh lẽo!
Nhớ tới lúc trước cô bình tĩnh vô hại hạ một loại độc dược khiến người ta sống không bằng chết cho lão như thế nào, Lâm đại phu run lẩy bẩy một hồi, trong vương phủ này đáng sợ nhất không phải vị Thái phi nghiêm khắc kia, mà là vị Vương phi che giấu kỹ càng, nhìn như quả hồng mềm, thực tế lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn cực quỷ dị này!
"Lâm đại phu biết nên làm thế nào phải không?"
Đồng Thi đưa Lâm đại phu ra ngoài đồng thời nhẹ nhàng nói, nhưng ánh sáng lạnh trong mắt nàng lại khiến người chẳng thể nào bỏ qua.
"Biết biết, cô nương yên tâm!"
Lâm đại phu run lên, chủ tử là một ác ma, tùy tùng cũng đủ lợi hại, hiện giờ mạng của hắn đều ở trên tay bọn họ, hắn dám không nghe lời sao?
"Thật tốt!"
Đồng Thi ném một cái túi tiền cho hắn, "Làm việc cho tốt, điện hạ sẽ không bạc đãi ngươi."
"Vâng vâng."
Lâm đại phu ước lượng độ nặng của túi tiền, trong mắt chợt lóe qua tia tham lam, cho dù Thành quận vương có ơn với phụ thân mình thì thế nào? Người không vì mình, trời tru đất diệt, hiện giờ mạng nhỏ của hắn bị vị Vương phi giả heo ăn thịt hổ này nắn vặn trong tay, hắn không làm việc cho cô thì làm cho ai bây giờ?
Hơn nữa, hừ, hắn vì Thái phi Thành quận vương bán mạng nhiều năm như thế, ban thưởng còn không nhiều bằng một lần Vương phi cho đâu!
Người chết vì tiền chim chết vì mồi không phải sao?
Đồng Thi nhìn Lâm đại phu ham lợi lại tham sống sợ chết, trong lòng khinh thường, trên mặt lại nở một nụ cười vừa lòng.
Điện hạ nói đúng, đầu tiên phải làm loại tiểu nhân này sợ mình, rồi cho chút ngon ngọt, còn lo gì bọn họ không làm tốt việc đã giao?
Hơn nữa biết tận dụng những người này, vẫn có thể xem như một thanh đao tốt!
Đương nhiên, loại này có thể sử dụng, lại không thể tín nhiệm!
Nghĩ đến đây, trong mắt Đồng Thi xẹt qua vui mừng, Công chúa cuối cùng cũng không mang vẻ nhường nhịn nữa, nàng đã nói mà, Hoàng hậu nương nương thông minh một đời, thủ đoạn mạnh mẽ, nhiều năm qua hậu cung không một kẻ dám qua mặt, Công chúa điện hạ thân là con gái của ngài ấy, sao lại kém được?
Nhưng mà, Đồng Thi không biết, đôi khi nguyên nhân chính là vì mẫu thân quá có thủ đoạn, quá yêu con gái, bảo vệ con gái quá tốt, nàng mới trở nên không chịu nổi gió táp mưa sa, tỷ như nguyên chủ!
Đương nhiên, Dư Duyệt ngay từ thế giới thứ nhất đã lớn lên trong cung đình lục đục với nhau, trạch đấu, cung đấu, cô hạ bút thành văn!
"Ngươi đang nói nô tài Lý Tử bên người Tiêu Bân là người của ngũ thiếu gia vốn có chẳng có mấy cảm giác tồn tại trong phủ Thành quận vương kia?"
"Đúng."
"Ha, cái gọi là chó biết cắn người sẽ không sủa loạn, ngũ thiếu gia Tiêu Tắc này, ngày ngày bộ dạng tầm thường vô năng, vâng vâng dạ dạ, hóa ra lại là một con sói giấu vuốt nhọn à!"
"Hắn hiện giờ đang giữ một chức quan thất phẩm ở Binh bộ."
"Chức quan tuy nhỏ, lại có thực quyền, so với đám người khác trong phủ Thành quận vương nhận chức quan lục phẩm, ngũ phẩm ở Lễ bộ hoặc Hàn Lâm viện có tiền đồ hơn nhiều! Dã tâm của hắn cũng không nhỏ đâu!"
"Binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải binh lính tốt!"
"Ha hả, cũng đúng, nhưng đã tính kế Tiêu Bân, đồng thời còn kéo cả tôi xuống nước, có phải hơi quá phận rồi không?"
"Cô để ý sao?"
Dư Duyệt cười nhàn nhạt, "Tất nhiên không thèm để ý!"
Hơn nữa còn thấy vui kìa!
Dù sao hiềm khích của cô cùng mụ phù thủy đã đủ lớn, mụ phù thủy hận cô thêm một phần, hay ít hận cô hơn một phần thì có ra sao?
Có thể khiến bà ta không hài lòng, bực bội, mới là con đường thành vương!
"Đuôi của hắn giấu kỹ chưa?" Dư Duyệt cảm thấy một con sói như vậy nên nuôi cho hợp lý, nhưng đừng để bà già kia phát hiện rồi bóp chết trong trứng nước, vậy chơi không đã.
"A, người ta từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Thành quận vương, quan hệ của hắn trong phủ này vốn không ít, hơn nữa chẳng phải còn có câu gắp lửa bỏ tay người sao?"
"Hửm? Hắn để ai gánh nồi?"
"Phu nhân của đại thiếu gia Thành quận vương!"
Cánh môi của Dư Duyệt cong cong, cô còn chưa ra tay, đã có người giúp cô chỉnh đám cặn bã, đúng thật là bớt mệt!
Chỉ bằng điểm này thôi, Dư Duyệt sẽ không so đo chuyện hắn kéo cô xuống nước!
* * *
Sáng sớm hôm sau, Dư Duyệt còn chưa rời giường, thị nữ ở Trường Bàn đường đã vào trong viện cô, tặng rất nhiều đồ bổ, hơn nữa còn truyền lời của Thái phi, lòng hiếu thảo của Vương phi tuy đáng khen, nhưng thân thể quan trọng, bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ thân thể khỏe lại rồi, thì hãy tới Trường Bàn đường thăm bà ta!
Làm một "con dâu mười tốt", Dư Duyệt tất nhiên cảm động đến nước mắt lưng tròng, còn vô cùng áy náy nói: "Đều là bổn cung sai, không biết hầu hạ người khác, nhưng ma ma, ngài nói với mẫu phi, bổn cung nhất định sẽ học tập thật tốt, bảo đảm sẽ không chọc mẫu phi tức giận nữa."
Ma ma vốn định ba phải, bình tĩnh nghe rồi nhắn lại: "..."
Da mặt cứng đờ hơi run: "Vương phi nói gì vậy? Hôm qua Thái phi vì nhớ tới Vương gia nên mới nhất thời kích động, Thái phi luôn luôn công chính nghiêm minh, yêu quý con cháu trong vương phủ, sao lại trách ngài chứ?"
Trên mặt Dư Duyệt nhìn như kinh ngạc lại sợ hãi, vội cúi đầu đáp: "Là bổn cung nói sai rồi, mẫu phi luôn luôn yêu thương bổn cung, sao lại trách cứ bổn cung được?"[/CREDITS]
[CREDITS=200;1931707869407]Lý Tử nhìn Tiêu Bân bước chân hừng hực đi về phía Trường Bàn đường, ánh sáng trong mắt sáng rực, khóe miệng xẹt qua một nụ cười không rõ ý tứ, cất bước đuổi theo.
Cùng lúc đó, tin tức Thái phi phủ Thành quận vương khó xử Vương phi ở góa, Vương phi thương tâm quá độ té xỉu, Lục công tử Thành quận vương nhìn không nổi, tìm mẫu thân nhà mình tranh luận bay đầy trời!
Mà Dư Duyệt "thương tâm quá độ té xỉu" nghe Đồng Kính báo lại, khóe miệng khẽ nhếch, cũng lười không giả bộ nữa, phất tay cho Lâm đại phu đang như chim cút núp trong góc đi ra ngoài.
Lâm đại phu ở trong góc nhìn Dư Duyệt một giây trước còn mang bộ dạng suy yếu đáng thương, lúc này trên mặt nào còn có nửa điểm mảnh mai? Cặp mắt đào hoa kia hờ hững bình tĩnh đến mức khiến lòng người lạnh lẽo!
Nhớ tới lúc trước cô bình tĩnh vô hại hạ một loại độc dược khiến người ta sống không bằng chết cho lão như thế nào, Lâm đại phu run lẩy bẩy một hồi, trong vương phủ này đáng sợ nhất không phải vị Thái phi nghiêm khắc kia, mà là vị Vương phi che giấu kỹ càng, nhìn như quả hồng mềm, thực tế lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn cực quỷ dị này!
"Lâm đại phu biết nên làm thế nào phải không?"
Đồng Thi đưa Lâm đại phu ra ngoài đồng thời nhẹ nhàng nói, nhưng ánh sáng lạnh trong mắt nàng lại khiến người chẳng thể nào bỏ qua.
"Biết biết, cô nương yên tâm!"
Lâm đại phu run lên, chủ tử là một ác ma, tùy tùng cũng đủ lợi hại, hiện giờ mạng của hắn đều ở trên tay bọn họ, hắn dám không nghe lời sao?
"Thật tốt!"
Đồng Thi ném một cái túi tiền cho hắn, "Làm việc cho tốt, điện hạ sẽ không bạc đãi ngươi."
"Vâng vâng."
Lâm đại phu ước lượng độ nặng của túi tiền, trong mắt chợt lóe qua tia tham lam, cho dù Thành quận vương có ơn với phụ thân mình thì thế nào? Người không vì mình, trời tru đất diệt, hiện giờ mạng nhỏ của hắn bị vị Vương phi giả heo ăn thịt hổ này nắn vặn trong tay, hắn không làm việc cho cô thì làm cho ai bây giờ?
Hơn nữa, hừ, hắn vì Thái phi Thành quận vương bán mạng nhiều năm như thế, ban thưởng còn không nhiều bằng một lần Vương phi cho đâu!
Người chết vì tiền chim chết vì mồi không phải sao?
Đồng Thi nhìn Lâm đại phu ham lợi lại tham sống sợ chết, trong lòng khinh thường, trên mặt lại nở một nụ cười vừa lòng.
Điện hạ nói đúng, đầu tiên phải làm loại tiểu nhân này sợ mình, rồi cho chút ngon ngọt, còn lo gì bọn họ không làm tốt việc đã giao?
Hơn nữa biết tận dụng những người này, vẫn có thể xem như một thanh đao tốt!
Đương nhiên, loại này có thể sử dụng, lại không thể tín nhiệm!
Nghĩ đến đây, trong mắt Đồng Thi xẹt qua vui mừng, Công chúa cuối cùng cũng không mang vẻ nhường nhịn nữa, nàng đã nói mà, Hoàng hậu nương nương thông minh một đời, thủ đoạn mạnh mẽ, nhiều năm qua hậu cung không một kẻ dám qua mặt, Công chúa điện hạ thân là con gái của ngài ấy, sao lại kém được?
Nhưng mà, Đồng Thi không biết, đôi khi nguyên nhân chính là vì mẫu thân quá có thủ đoạn, quá yêu con gái, bảo vệ con gái quá tốt, nàng mới trở nên không chịu nổi gió táp mưa sa, tỷ như nguyên chủ!
Đương nhiên, Dư Duyệt ngay từ thế giới thứ nhất đã lớn lên trong cung đình lục đục với nhau, trạch đấu, cung đấu, cô hạ bút thành văn!
"Ngươi đang nói nô tài Lý Tử bên người Tiêu Bân là người của ngũ thiếu gia vốn có chẳng có mấy cảm giác tồn tại trong phủ Thành quận vương kia?"
"Đúng."
"Ha, cái gọi là chó biết cắn người sẽ không sủa loạn, ngũ thiếu gia Tiêu Tắc này, ngày ngày bộ dạng tầm thường vô năng, vâng vâng dạ dạ, hóa ra lại là một con sói giấu vuốt nhọn à!"
"Hắn hiện giờ đang giữ một chức quan thất phẩm ở Binh bộ."
"Chức quan tuy nhỏ, lại có thực quyền, so với đám người khác trong phủ Thành quận vương nhận chức quan lục phẩm, ngũ phẩm ở Lễ bộ hoặc Hàn Lâm viện có tiền đồ hơn nhiều! Dã tâm của hắn cũng không nhỏ đâu!"
"Binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải binh lính tốt!"
"Ha hả, cũng đúng, nhưng đã tính kế Tiêu Bân, đồng thời còn kéo cả tôi xuống nước, có phải hơi quá phận rồi không?"
"Cô để ý sao?"
Dư Duyệt cười nhàn nhạt, "Tất nhiên không thèm để ý!"
Hơn nữa còn thấy vui kìa!
Dù sao hiềm khích của cô cùng mụ phù thủy đã đủ lớn, mụ phù thủy hận cô thêm một phần, hay ít hận cô hơn một phần thì có ra sao?
Có thể khiến bà ta không hài lòng, bực bội, mới là con đường thành vương!
"Đuôi của hắn giấu kỹ chưa?" Dư Duyệt cảm thấy một con sói như vậy nên nuôi cho hợp lý, nhưng đừng để bà già kia phát hiện rồi bóp chết trong trứng nước, vậy chơi không đã.
"A, người ta từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Thành quận vương, quan hệ của hắn trong phủ này vốn không ít, hơn nữa chẳng phải còn có câu gắp lửa bỏ tay người sao?"
"Hửm? Hắn để ai gánh nồi?"
"Phu nhân của đại thiếu gia Thành quận vương!"
Cánh môi của Dư Duyệt cong cong, cô còn chưa ra tay, đã có người giúp cô chỉnh đám cặn bã, đúng thật là bớt mệt!
Chỉ bằng điểm này thôi, Dư Duyệt sẽ không so đo chuyện hắn kéo cô xuống nước!
* * *
Sáng sớm hôm sau, Dư Duyệt còn chưa rời giường, thị nữ ở Trường Bàn đường đã vào trong viện cô, tặng rất nhiều đồ bổ, hơn nữa còn truyền lời của Thái phi, lòng hiếu thảo của Vương phi tuy đáng khen, nhưng thân thể quan trọng, bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ thân thể khỏe lại rồi, thì hãy tới Trường Bàn đường thăm bà ta!
Làm một "con dâu mười tốt", Dư Duyệt tất nhiên cảm động đến nước mắt lưng tròng, còn vô cùng áy náy nói: "Đều là bổn cung sai, không biết hầu hạ người khác, nhưng ma ma, ngài nói với mẫu phi, bổn cung nhất định sẽ học tập thật tốt, bảo đảm sẽ không chọc mẫu phi tức giận nữa."
Ma ma vốn định ba phải, bình tĩnh nghe rồi nhắn lại: "..."
Da mặt cứng đờ hơi run: "Vương phi nói gì vậy? Hôm qua Thái phi vì nhớ tới Vương gia nên mới nhất thời kích động, Thái phi luôn luôn công chính nghiêm minh, yêu quý con cháu trong vương phủ, sao lại trách ngài chứ?"
Trên mặt Dư Duyệt nhìn như kinh ngạc lại sợ hãi, vội cúi đầu đáp: "Là bổn cung nói sai rồi, mẫu phi luôn luôn yêu thương bổn cung, sao lại trách cứ bổn cung được?"[/CREDITS]