Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn - Thủy Quả Trùng Nhi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vịt trú mưa, 31 Tháng một 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Sau khi trọng sinh, Hoắc phu nhân chỉ muốn ly hôn

    Tác giả: Thủy Quả Trùng Nhi

    Thể loại: Trọng sinh, hiện đại, tổng tài, bá đạo, nữ cường..

    Editor: Vịt trú mưa

    Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn thành

    Lịch đăng bài: 5-15 chương/tuần

    Nhân vật chính: Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ.


    Bổ sung ảnh bìa

    Văn án:

    Kiều Thời Niệm sống lại. Đời trước, cô yêu Hoắc Nghiên Từ 8 năm, kết quả đổi lấy giấy ly hôn cùng cái chết thảm tại bệnh viện tâm thần. Vì vậy, khi sống lại, việc đầu tiên Kiều Thời Niệm làm là ly hôn với Hoắc Nghiên Từ. Ban đầu, Hoắc Nghiên Từ vẫn một mực khinh thường cô "Đừng lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi, tôi không rảnh cùng cô diễn". Sau này, khi Kiều Thời Niệm ly hôn thành công, bên cạnh không thiếu đàn ông vây quanh, Hoắc Nghiên Từ lại đứng ngồi không yên. Hắn ép cô vào tường "bà xã, anh sai rồi, chúng ta quay lại đi". Kiều Thời Niệm khuôn mặt nhỏ nhắn cứng rắn: "Cảm ơn, đừng quấy rầy tôi, bệnh yêu đương mù quáng của tôi đã trị khỏi rồi".


    Giao lưu với mình ở đây nhé: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Dịch - Edit Bởi Vịt Trú Mưa
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 1 :3 năm trước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kiều Thời Niệm, chúng ta đã ly hôn, không còn một chút quan hệ gì."

    "Ra ngoài ư? Cô đời này cũng đừng mong rời khỏi bệnh viện tâm thần."

    "Hoắc Nghiên Từ, nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh."

    Đau đầu quá.

    Trước đây khi bênh ung thư dạ dày phát tác chỉ đau bụng, bây giờ lại lan đến cả đầu. Kiều Thời Niệm đầu băng bó cuộn tròn thân thể lại. Cơn đau truyền đến cô cũng không dám rên rỉ. Nếu làm kinh động đến người khác, sẽ lại là mục tiêu công kích.

    "Không chết được đâu, cô giả bộ cái gì."

    Bên tai truyền đến giọng đàn ông đầy chán ghét, Kiều Thời Niệm bỗng nhớ lại mình đã tự sát. Cô mở mắt ra, quả nhiên là vẻ mặt chán ghét của Hoắc Nghiên Từ.

    Trong mắt Kiều Thời Niệm hiện lên một tia đau đớn. Cô chưa chết! Ông trời là đang trêu đùa cô sao? Vì sao không để cô chết đi? Dù sao thì thế giới này cũng không còn gì đáng để cô lưu luyến nữa.

    Dù sao thì bệnh ung thư dạ dày của cô cũng không thể sống được quá vài ngày nữa.

    "Cô nếu như muốn tự tử, sao không dùng dao kết liễu, cần gì phải diễn loại tiết mục nhảy lầu này." Hoắc Nghiên Từ ghét bỏ lên tiếng.

    "Tôi nghĩ muốn một dao."

    Đột nhiên Kiều Thời Niệm cảm thấy trong lời nói của Hoắc Nghiên Từ có điểm không đúng.

    Cô nhảy lầu khi nào?

    "Phu nhân, cô tỉnh rồi."

    Lúc này, Vương thẩm bưng nước và thuốc đi tới trước mặt cô.

    "Có phải rất đau đầu hay không? Bác sĩ nói cô bị chấn động não, đã kê đơn thuốc cho cô, bây giờ cô uống nhé?"

    Kiều Thời Niệm không đáp lại Vương thẩm, cô phát hiện mình đang nằm ở phòng ngủ lớn.

    Nhìn cách sắp xếp thì có vẻ như là nhà họ Hoắc trước kia. Cô từ khi vào viện tâm thần đã 2 năm không trờ lại nơi này.

    Chẳng lẽ cô vừa rồi tự sát chưa đập tới đầu, lại bị Hoắc Nghiên Từ mang về nhà?

    Không đúng!

    Cô dùng dao đâm vào ngực, dù cho không chết, cũng không thể không đưa cô vào phòng cấp cứu chứ.

    Kiều Thời Niệm vội vàng cúi đầu kiểm tra, ngực vậy mà lại không có vết thương, mà đầu và cổ tay lại bị băng bó.

    Hoắc Nghiên Từ nhìn cô khi thì đau đớn, khi thì kinh ngạc, vẻ mặt liên tục thay đổi thì nhíu mày, không còn kiên nhẫn.

    "Lần sau nếu muốn tự tử thì tìm chỗ nào cao hơn, nhảy từ tầng 2 xuống không chết được đâu."

    Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nhấc chân đi thẳng ra ngoài.

    Kiều Thời Niệm phớt lờ Hoắc Nghiên Từ, tiếp tục kiểm tra thân thể. Cô ở bệnh viện tâm thần hơn hai năm, sắc mặt sớm đã xanh xao, người chỉ còn da bọc xương nhưng bây giờ, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, co giãn đàn hồi. Trên cánh tay cũng không có vết tích bị những người cùng phòng bệnh hành hung.

    "Phu nhân, tiên sinh vì giận quá mới nói như vậy."

    Vương thẩm sợ cô buồn bã, nhẹ nhàng trấn an: "Vợ chồng nào có ghi hận, đợi lát nữa cùng tiên sinh làm hòa.."

    "Vương thẩm, hôm nay là ngày mấy?"

    Kiều Thời Niệm khiếp sợ, vội vàng cắt lời Vương thẩm.

    Vương thẩm khó hiểu nhìn cô: "Hôm nay là sinh nhật của Bạch tiểu thư, người nghe nói tiên sinh thay người đến chúc mừng sinh nhật liền gọi điện thoại bảo tiên sinh trở về."

    Cô biết Vương thẩm hiểu nhầm ý của mình nhưng không rảnh để giải thích, vội nhìn xung quanh, nhặt lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.

    Ngày tháng hiện tại quả nhiên là ba năm trước.

    Kiều Thời Niệm chợt nhớ ra, cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy vội đến nhà kính trồng hoa. Nhà kính quả nhiên là một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại những cây hoa đã gãy dập.

    Ba năm trước đây, khi nghe tin Hoắc Nghiên Từ chuẩn bị sinh nhật cho Bạch Y Y và mua hoa cho cô ta, cô đã mất bình tĩnh và đập nát tất cả hoa ở nơi này. Những mảnh vỡ bắn tung tóe cứa vào tay cô nhưng cô không để tâm, kích động nhảy từ tầng hai xuống. May mắn nhảy trúng bụi cây nên tay chân không bị gãy nhưng đầu cô đập vào bồn hoa bên cạnh nên ngất đi.

    Cho nên, cô đã quay trở lại thời gian ba năm trước?

    "Phu nhân, sao cô lại chạy tới nhà kính, ở đây toàn là mảnh vỡ, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột."

    Vương thẩm sợ cô lại tiếp tục ầm ĩ, chạy đến khuyên: "Tiên sinh để ý đến cô, vừa nghe cô bị thương lập tức quay về.. Hoắc tiên sinh!"

    Nghe giọng Vương thẩm khẩn trương, Kiều Thời Niệm ngẩng đầu nhìn lên.

    Không chỉ có Hoắc Nghiên Từ một thân tây trang anh tuấn đi đến còn có một Bạch Y Y quần áo tinh xảo, yểu điệu ôn nhu.

    Bọn họ sánh vai, như một cặp trời sinh đứng trước mặt cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng hai 2024
  4. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 2. Chỉ cần ăn no

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kiều Thời Niệm, cô quậy đủ chưa? Cô định làm loạn đến khi nào?" Hoắc Nghiên Từ tức giận chỉ trích cô.

    Kiều Thời Niệm nhếch miệng cười.

    Rõ ràng cô mới là vợ của hắn nhưng thái độ của Hoắc Nghiên Từ đối với cô lại không bằng một người ngoài.

    "Nghiên Từ, anh đừng hung dữ với Thời Niệm như vậy"

    Bạch Y Y mở miệng cắt ngang lời muốn nói của Kiều Thời Niệm đồng thời hướng Kiều Thời Niệm giải thích: "Thời Niệm, Nghiên Từ hôm nay không phải chỉ tới dự sinh nhật của tôi, là ba tôi lâu ngày không gặp anh ấy nên muốn mời anh ấy tới nhà cùng ăn một bữa cơm."

    "Không nghĩ tới chuyện này sẽ làm cô hiểu lầm như vậy, còn bị thương nữa, tôi thực sự rất khó xử, cho nên đến giải thích với cô. Cô đừng giận Nghiên Từ, chuyện này đều là tôi không suy nghĩ chu đáo."

    Bạch Y Y lời nói nhẹ nhàng, tươi cười trong sáng, lời nói cũng thật sự chân thành.

    Kiều Thời Niệm nhớ rõ ba năm trước, Bạch Y Y cũng chạy tới đây, giải thích y như vậy, chỉ khác là khi ấy diễn ra trong phòng ngủ.

    Cô nghe Bạch Y Y nói xong, lại thấy bọn họ một cặp trai tài gái sắc đứng trước mặt, đầu óc nhất thời nóng lên.

    Cô lên làm Bạch Y Y giật mình, vơ lấy bình hoa ở tủ đầu giường ném về phía cô ta.

    Bạch Y Y đầu bị bình hoa đập vào chảy máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.

    Hoắc Nghiên Từ tức giận, ôm Bạch Y Y tới bệnh viện, cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta mấy ngày. Từ ngày đó, quan hệ của bọn họ trở lên thân mật hơn..

    Mấy năm trước khi nghe những lời này, Kiều Thời Niệm sẽ rất tức giận, nhưng hiện tại cô đã không còn để tâm nữa. Cô thậm chí còn cười nói: "Thật phiền Bạch tiểu thư tốn công giải thích, tôi không giận"

    "Ba cô không phải mời Hoắc Nghiên Từ dùng cơm sao, hai người mau chóng đi đi, đừng để cho ông ấy đợi lâu."

    Bạch Y Y bất ngờ, không hề đoán trước được Kiều Thời Niệm sẽ phản ứng như vậy.

    Hoắc Nghiên Từ cau mày, Kiều Thời Niệm sao lại thay đổi như vậy? Cô bị hắn chỉ trích lại không khóc lóc ầm ĩ như mọi khi, còn chủ động bảo hắn cùng Bạch Y Y đi ăn cơm. Rõ ràng hai tiếng đồng hồ trước, cô ta còn muốn nhảy lầu để ép hắn về nhà.

    Chắc là đang lấy lui làm tiến.

    Hoắc Nghiên Từ hiểu rõ ý đồ của Kiều Thời Niệm, cười lạnh nói: "Nếu cô ấy đã nói như vậy, chúng ta đi thôi".

    Nói xong, Hoắc Nghiên Từ không liếc nhìn cô một lần, quay đầu đi thẳng ra ngoài.

    Bạch Y Y có chút do dự nói với Kiều Thời Niệm: "Vậy cô chú ý dưỡng thương" sau đó đuổi theo Hoắc Nghiên Từ.

    Dì Vương thấy vậy liền lo lắng: "Phu nhân, người có giận dỗi cũng không nên để cho tiên sinh đi cùng với Bạch Y Y tiểu thư như vậy chứ."

    "Tôi không giận dỗi" Kiều Thời Niệm bình tĩnh nói.

    Kiều Thời Niệm đã xác định được, cô đã quay trở về thời gian ba năm trước đây. Cho nên cô sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa. Sẽ không lưu luyến, si mê Hoắc Nghiên Từ, cũng sẽ không đau khổ chờ đợi hắn đáp lại cô. Hắn muốn làm gì, muốn ở cùng ai đã không còn quan hệ gì với co nữa. Từ nay về sau, cô chỉ sống vì bản thân và những người thân của mình.

    "Dì Vương, tôi đói, dì có thể giúp tôi chuẩn bị nhiều đồ ăn chút không?" Kiều Thời Niệm hỏi.

    Ở bệnh viện tâm thần hơn hai năm, Kiều Thời Niệm hàng ngày ngoài uống thuốc cũng chỉ được húp một chén cháo loãng, lâu ngày sinh ra bệnh dạ dày.

    Hiện tại cô đang thèm một bữa ăn ngon để xoa dịu dạ dày trước.

    Dì Vương có chút kinh ngạc: "Đương nhiên được, tôi lập tức đi làm",

    "Tôi cùng làm với dì"

    Kiều Thời Niệm cùng Dì Vương cùng đi tới phòng bếp.

    Ai cũng không để ý tới Hoắc Nghiên Từ đứng cách đó không xa, mi tâm nhíu chặt.

    Hoắc Nghiên Từ vốn nghĩ rằng nhân cơ hội Kiều Thời Niệm điên cuồng ầm ĩ, hắn sẽ giáo huấn cô một trận. Kết quả, Kiều Thời Niệm không những không ầm ĩ, ngược lại còn chủ động đòi ăn uống?

    Đột nhiên cô lại khác thường như vậy, chắc chắn lại đang tính toán một âm mưu mới.

    Hoắc Nghiên Từ cảm thấy nhàm chán, xoay người bỏ đi.

    Sau khi ăn một bữa no nê, Kiều Thời Niệm cảm thấy thỏa mãn, vỗ vỗ bụng. Được ăn no cảm giác thật hạnh phúc. Cô ngoại trừ không được ăn no ở bệnh viện tâm thần, ở Hoắc gia cũng chỉ dám ăn lửng dạ. Bời vì muốn giữ dáng người thanh mảnh để cho Hoắc Nghiên Từ thích cô.

    "Anh Nghiên Từ, em cao một mét sáu mươi tám, nặng bốn mươi lăm kg, trên mạng nói rằng đây là số đo tiêu chuẩn của người mẫu đó".

    Cô tự mãn nói với Hoắc Nghiên Từ đổi lại thái độ lạnh lùng của anh ta: "Như vậy cũng có liên quan gì đến tôi".

    Đúng vậy, có liên quan gì tới anh ta chứ.

    Vì một người đàn ông mà ăn không dám ăn, nghĩ lại thấy thật ngu ngốc. Thật may, cô chết đi sống lại, đã nhận thức rõ ràng. Sau này, thích ăn gì liền ăn thứ đó, muốn ăn nhiều liền ăn nhiều, tuyệt đối không bạc đãi chính mình!

    Trờ lại phòng, Kiều Thời Niệm gọi điện thoại cho ông ngoại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng hai 2024
  5. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông ngoại là người thân duy nhất của cô, kiếp trước cô còn không được gặp mặt ông lần cuối. Kiếp này, cô phải hiếu kính với người, không thể để cho ông thất vọng về cô.

    Bởi vì bị thương nên Kiều Thời Niệm tạm thời không tới gặp ông, chỉ có thể nén kích động, qua mấy ngày nữa sẽ về thăm ông.

    Sau khi gọi điện thoại, Kiều Thời Niệm ngồi một mình ở sân thượng, nhớ lại chuyện kiếp trước.

    Năm ấy cô mười tám tuổi, sau một lần được Hoắc Nghiên Từ cứu giúp đã đem lòng yêu anh ta. Cả thanh xuân cô mặt dày sử dụng hết mọi cách để theo đuổi Hoắc Nghiên Từ nhưng tất cả đều vô ích, anh ta chẳng ngó ngàng tới cô.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, Hoắc lão phu nhân biết được tâm tư của cô, cật lực sắp đặt để cho Hoắc Nghiên Từ cùng cô đăng kí kết hôn, từ đó cô trở thành Hoắc phu nhân, gả được cho người trong lòng.

    Dù Hoắc Nghiên Từ có chán ghét cô ra mặt, nhưng cô vẫn một mình ôm mộng có thể thay đổi cái nhìn của anh ta với cô.

    Cho tới nửa năm sau, khi Bạch Y Y về nước, tới làm việc tại công ty của Hoắc Nghiên Từ. Quan hệ của bọn họ không bình thường làm cho Kiều Thời Niệm sợ hãi sẽ mất đi Hoắc Nghiên Từ. Kiều Thời Niệm bắt đầu lo lắng, thường xuyên ầm ĩ muốn Hoắc Nghiên Từ xác nhận mối quan hệ. Nhưng tất cả mọi việc đều không có kết quả, cô còn dùng cách nhảy lầu để ép buộc, nhưng lại làm cho quan hệ giữa Hoắc Nghiên Từ và Bạch Y Y ngày càng sâu đậm hơn, tần suất anh ta về nhà ngày càng ít.

    Quá tuyệt vọng, cô bèn dùng cách cuối cùng là cầu cứu Hoắc lão phu nhân, nhờ bà giúp mình tạo cơ hội để cùng Hoắc Nghiên Từ xuất ngoại.

    Không ngờ, đêm trước khi hai người xuất ngoại, nhà của Bạch Y Y bị trộm đột nhập, cướp của và phóng hỏa, suýt chút nữa Bạch Y Y thiệt mạng. Tên trộm sau khi bị bắt lại khai ra cô là người đứng sau sai khiến.

    Việc này hoàn toàn chọc giận Hoắc Nghiên Từ, anh ta mặc kệ cô cố gắng giải thích, cuối cùng nhất quyết muốn đẩy cô vào tù. Cũng nhờ có ông ngoại và Hoắc lão phu nhân can thiệp, hết lời khuyên bảo Hoắc Nghiên Từ mới tha cho cô một kiếp nạn. Nhưng Hoắc Nghiên Từ cho rằng tâm thần cô có vấn đề, mang cô đến bệnh viện tâm thần để trị liệu, một đợt trị liệu kéo dài đến hơn hai năm..

    Nghĩ lại kiếp trước trải qua đủ chuyện, Kiều Thời Niệm rơi nước mắt lúc nào không hay.

    Những ghen tị điên rồ, thống khổ đó đếu xuất phát từ chấp niệm của cô đối với Hoắc Nghiên Từ. Chập niệm này đã hủy hoại cả đời cô. Có thể là ông trời cũng không thể đứng nhìn, cho nên đã cho cô một cơ hội sống lại.

    Hiện tại Hoắc Nghiên Từ và Bạch Y Y tình cảm còn chưa sâu đậm. Mà cô cũng còn tỉnh táo, chưa làm ra những chuyện điên cuồng. Cô chỉ cẩn tránh xa bọn họ, sẽ không phải vào viện tâm thần, cũng sẽ không bị ung thư.

    Cô có thể sống lại một kiếp nữa.

    * * *

    Ba ngày sau, Kiều Thời Niệm trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, vết thương do nhảy lầu đã lành, tinh thần đã hoàn toàn ổn định.

    Từ hôm đó, Hoắc Nghiên Từ cùng Bạch Y Y rời đi, đến nay hai người cũng chưa gặp lại.

    Không ngờ rằng, kiếp này Bạch Y Y không bị thương nhưng Hoắc Nghiên Từ cũng không trở về nhà mấy ngày liền.

    Kiều Thời Niệm đương nhiên sẽ không để tâm đến chuyện này. Cô đã quyết định sẽ kết thúc với Hoắc Nghiên Từ. Chấm dứt cuộc hôn nhân sai lầm này. Sau này, bọn họ sẽ ai đi đường nấy, sống cuộc sống của riêng mình.

    Kiều Thời Niệm lấy điện thoại gọi cho Hoắc Nghiên Từ. Mấy hồi chuông cũng không thấy nghe máy. Cô suýt thì quên, Hoắc Nghiên Từ sợ cô dây dưa, thường không nghe điện thoại của cô.

    Kiều Thời Niệm liền soạn một đoạn tin nhắn gửi đi.

    "Hiện tại anh có thời gian không? Mang giấy tờ tới cục dân chính, chúng ta ly hôn".

    Một lúc sau, Kiều Thời Niệm vẫn không thấy Hoắc Nghiên Từ trả lời, cô nghĩ có thể hắn không thấy được tin nhắn, lại gửi lại một lần nữa. Tin nhắn như cũ, không có hồi âm. Kiều Thời Niệm suy nghĩ một lúc, quyết định tới tập đoàn Hoắc Thị tìm hắn.

    Lễ tân tại tòa nhà nhận ra Kiều Thời Niệm. Trước đây khi cô vừa lấy được chứng nhận kết hôn với Hoắc Nghiên Từ đã từng tới đây tuyên bố chủ quyền.

    Thấy Kiều Thời Niệm lại đến, lễ tân tỏ vè khinh thường: "Xin lỗi, muốn gặp Tổng giám đốc phải có lịch hẹn trước".

    Hoắc Nghiên Từ không muốn gặp cô, tất cả mọi người ở đây đều biết.

    Kiều Thời Niệm không so đo thái độ của cô ta, lấy ra một tập văn kiện: "Phiền cô giao cho Hoắc Nghiên Từ."

    Kiều Thời Niệm lập tức xoay người rời đi, chợt nghe thấy phía sau lễ tân mỉa mai: "Chắc lại thư tình, không thấy mất mặt hay sao."

    Tập văn kiện của cô ngay sau đó bị quăng vào thùng rác!

     
  6. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Thành toàn cho cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm quay lại: "Ai cho phép cô bỏ đi, nhặt lên."

    Lễ tân cũng không sợ hãi: "Cô cần gì phải mất công, dù sao Hoắc tổng cũng sẽ không xem, mỗi lần cô đưa đồ tới, ngài ấy đều bảo tôi bỏ đi."

    Trước đây, Kiều Thời Niệm lo lắng Hoắc Nghiên Từ làm việc vất vả, thường xuyên mang đến thức ăn, quần áo, đồ dùng, lo lắng từng thứ một chuẩn bị cho hắn.

    Còn học hỏi viết thư tình cho hắn.

    Hóa ra Hoắc Nghiên Từ đối với thành ý của cô như vậy. Ngay cả lễ tân cũng dám tùy tiện xử lý đồ vật của cô.

    Kiều Thời Niệm phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía nhân viên lễ tân: "Mặc kệ Hoắc Nghiên Từ có muốn xem hay không, cô cũng không có cái quyền vứt đồ của tôi như vậy. Lập tức nhặt lên."

    Nhân viên lễ tân nhếch môi, khinh thường nói: "Nhặt thì nhặt, ra vẻ phu nhân gì chứ, chẳng phải chỉ là thứ hữu danh vô thực hay sao"

    "Cô.."

    "Xảy ra chuyện gì?"

    Kiều Thời Niệm đang muốn cô ta giải thích, đằng sau một giọng nam vang lên.

    Cô quay đầu lại, người lên tiếng chính là trợ lý của Hoắc Nghiên Từ - Chu Thiên Thành.

    Đứng bên cạnh Chu Thiên Thành là Hoắc Nghiên Từ một thân âu phục chỉnh tề. Hắn cao lớn anh tuấn, nước da tuyệt đẹp, dù gương mặt lạnh lùng nhưng không khỏi toát ra mị lực cùng sự nam tính chết người.

    Trước đây, mỗi khi Kiều Thời Niệm nhìn thấy hắn ta, tim sẽ đập liên hồi, mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng gọi hắn, nhưng bây giờ cô lại không muốn mở miệng.

    "Phu nhân". Chu Thiên Thành giữ lễ nghĩa gọi cô.

    Kiều Thời Niệm cũng không còn hống hách như trước đây. Cô vốn dĩ không được Hoắc Nghiên Từ công nhận.

    Một tiếng "phu nhân" này chỉ là người ta gọi cho có danh xưng mà thôi.

    "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    Chu Thiên Thành không biết suy nghĩ của Kiều Thời Niệm, hỏi nhân viên lễ tân.

    Cô ta tỏ vẻ đáng thương nhìn Hoắc Nghiên Từ, trả lời: "Hoắc tổng từng bảo tôi không được nhận đồ của phu nhân, nhưng phu nhân cứ nhất định phải đưa cho ngài ấy, tôi cũng không dám cãi lời, cho nên.."

    Nghe xong, Hoắc Nghiên Từ liền chất vấn Kiều Thời Niệm: "Ai cho cô ở đây cậy thế ức hiếp người khác?"

    Kiều Thời Niệm phân trần: "Tôi không có ỷ thế ức hiếp ai, cũng không có ép cô ta làm gì, là cô ta ném đồ của tôi, nên tôi mới bắt cô ta.."

    "Đủ rồi!" Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang lời cô: "Đã vô lý còn bao biện, cô thực sự là hết thuốc chữa."

    Ngay cả sự thật cũng chưa nghe, liền lập tức định tội cô. Khó trách đến cả lễ tân cũng giám vu oan cho cô. Trong mắt Hoắc Nghiên Từ, cô có lẽ vẫn luôn là là như vậy, tội ác chồng chất.

    Kiều Thời Niệm cũng lười giải thích, cô thản nhiên cười: "Rất nhanh thôi anh sẽ không phải chịu đựng nữa."

    Cô cầm lên túi văn kiện: "Tôi đã soạn sẵn đơn ly hôn, nhân lúc cục dân chính còn chưa đóng cửa, chúng ta hãy nhanh chóng đi làm thủ tục."

    Chu Thiên Thành nghe thấy vậy, tự động xua tay cho lễ tân trở về vị trí, chính mình cũng lùi lại mấy bước.

    "Tôi có gọi điện thoại cho anh, cũng đã gửi tin nhắn nhưng không thấy anh trả lời nên mới đến đây."

    Kiều Thời Niệm nói xong, đem túi văn kiện trong tay giao cho Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ không cầm, hắn cười lạnh nói: "Kiều Thời Niệm, cô nhịn mấy ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tính toán đổi cách gây sự hay sao?"

    Kiều Thời Niệm vẫn vẻ mặt lãnh đạm cười: "Tôi có nói anh cũng sẽ không tin, tốt nhất là cùng đi tới cục dân chính."

    Chưa bao giờ hắn thấy Kiều Thời Niệm có vẻ mặt này, đôi mắt to tròn trong trẻo toát lên vẻ kiên định, Hoắc Nghiên Từ đáy mắt chấn động vài phần.

    Kiều Thời Niệm kiên trì theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, vì muốn cùng hắn kết hôn mà dùng mọi thủ đoạn. Lần này lại chủ động đề xuất ly hôn? Đúng là đang nói chuyện cười.

    "Vội vàng muốn tới cục dân chính như vậy? Lại đang có tiết mục gì muốn cho tôi xem đây?"

    Hoắc Nghiên Từ cười lạnh: "Kiều Thời Niệm, cô một ngày ngoại trừ việc làm phiền tôi, không còn việc gì khác để làm sao?"

    Cô từng toàn tâm toàn ý yêu hắn, vậy mà trong mắt hắn chính là làm phiền sao. Kiều Thời Niệm cảm thấy may mắn vì đã sớm tỉnh ngộ.

    Cô lấy đơn ly hôn từ trong túi văn kiện ra: "Giờ anh có thể lập tức kí tên, như vậy có thể chứng minh tôi không phải làm phiền anh rồi chứ?"

    Nhìn thấy đơn ly hôn trước mặt, Hoắc Nghiên Từ thực sự đã hết kiên nhẫn với cô.

    Kiều Thời Niệm không nên dùng đến chiêu này, đã thế hắn thành toàn cho cô.
     
  7. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Ly hôn, Càng nhanh càng tốt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lấy bút đến đây."

    "Hoắc tổng, bên phía Châu tổng còn đang đợi anh đến kí hợp đồng, thời gian không còn sớm nữa."

    Chu Thiên Thành đi tới, thấp giọng nhắc nhở.

    Đây là sự kiện hợp tác mà Hoắc thị kỳ vọng, thiếu chút nữa là bị Kiều Thời Niệm làm chậm trễ.

    Hoắc Nghiên Từ không thèm để ý đến Kiều Thời Niệm, vội vàng củng Chu Thiên Thành rời đi.

    "Hoắc Nghiên Từ!", Kiều Thời Niệm đuổi theo.

    "Kéo cô ta ra ngoài."

    Hoắc Nghiên Từ ra lệnh, mấy tên bảo vệ lập tức vây quanh Kiều Thời Niệm.

    Kiều Thời Niệm biết Hoắc Nghiên Từ là một người cuồng công việc, hôm nay có thể sẽ không có thời gian đi ly hôn. Cô đành phải lớn tiếng nói: "Chín giờ sáng mai, chúng ra gặp tại cục dân chính."

    Hoắc Nghiên Từ mặt không biến sắc đã sớm ngồi vào xe rời đi.

    Thái độ như vậy là sẽ tới hay không tới? Chắc chắn sẽ tới thôi. Hoắc Nghiên Từ sợ rằng chỉ muốn thoát khỏi cô càng sớm càng tốt.

    Kiều Thời Niệm yên tâm trở về.

    Quay lại biệt thự, Kiều Thời Niệm kiểm tra hòm thư đã lâu không mở, bên trong có mấy thư mời nhận việc. Trước đây cô đều trực tiếp ném vào thùng rác, nhưng hiện tại mở ra từng cái một xem xét.

    Tất cả những lời đề nghị này đều đã qua thời gian nhận việc. Trong đó có một công ty nổi tiếng mà tất cả tinh anh trong giới tài chính đều muốn tới làm việc. Cô vì toàn tâm toàn ý chạy quanh Hoắc Nghiên Từ mà bỏ lỡ mất cơ hội.

    Nghĩ tới lại thấy chán nàn.

    Cô nhất định phải sắp xếp lại cuộc sống, không thể sống một đời trầm mê, cuồng loạn nữa.

    Sau khi gửi đi vài hồ sơ, Kiều Thời Niệm nghĩ đến ngày mai có thể ly hôn với Hoắc Nghiên Từ, tâm tình liền thoải mái hơn nhiều.

    Tắt máy tính đi, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Như vậy sau khi lấy giấy ly hôn, cô có thể lập tức rời đi.

    Đang thu dọn hăng say, dì Vương đi tới: "Phu nhân, cô thu dọn hành lí là muốn đi du lịch sao?"

    Dì Vương là giúp việc cho chính Hoắc Nghiên Từ tuyển đến, Hoắc Nghiên Từ vì đề phòng người làm sẽ báo cáo tình hình của bọn họ cho Hoắc lão phu nhân nên không cho người giúp việc từ nhà cũ đến đây làm.

    Tuy rằng, kiếp trước Kiều Thời Niệm tính tình không tốt, thường xuyên láo loạn ầm ĩ, nhưng dì Vương đối xử với cô cũng không tệ. Chỉ vì cô tin lời bạn thân, cho rằng dì Vương bị Bạch Y Y mua chuộc nên nhiều lần làm bà khó xử.

    "Dì Vương, ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi đây."

    Kiều Thời Niệm cảm thấy có lỗi nói: "Trước đây tôi tính tình không được tốt, dì đừng để bụng."

    Vương thẩm kinh ngạc, vị phu nhân tâm trạng bất thưởng, hay ghen tuông vô cớ, tức giận thường xuyên lại kiên nhẫn mong bà ta đừng để bụng. Từ ngày nhảy lầu xong, phu nhân thay đổi rất nhiều.

    "Phu nhân quá lời rồi, tôi không để bụng chuyện gì, nhưng sao tự nhiên cô lại muốn chuyển ra ngoài?"

    Kiều Thời Niệm nói thật: "Tôi muốn cùng Hoắc Nghiên Từ ly hôn, đã hẹn ngày mai tới cục dân chính làm thủ tục."

    Dì Vương lại kinh ngạc một lần nữa. Tuy rằng bà mới đến đây chưa tới một năm nhưng tình cảm của phu nhân đối với tiên sinh bà thấy rất rõ ràng. Phu nhân mỗi ngày giành hết tâm tư để làm tiên sinh vui vẻ.

    Tiên sinh thích tranh, phu nhân liền cho quản gia treo tranh khắp nhà.

    Tiên sinh thích sách, phu nhân liền trên lầu, dưới lầu, thậm chí cả hoa viên cũng sắp xếp sách.

    Món ăn, quần áo, đều lấy sở thích của tiên sinh làm quy chuẩn.

    Hiện tại phu nhân lại nói muốn ly hôn?

    "Phu nhân, cô không phải rất yêu tiên sinh sao? Sao lại đột nhiên muốn ly hôn?" Vương thẩm thực sự không hiểu.

    Kiều Thời Niệm cười: "Tôi không thể tiếp tục nữa, vậy nên chọn cách giải thoát lẫn nhau."

    Dì Vương vẫn cảm thấy khó tin, định khuyên Kiều Thời Niệm thì nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ xuất hiện ở cửa.

    Tiên sinh, người trở lại rồi, đã ăn hay chưa? Tôi lập tức đi chuẩn bị thức ăn.

    Hoắc Nghiên Từ lãnh đạm nói: "Không cần, tôi trở về tìm chút tài liệu."

    Nói xong, hắn đi về hướng thư phòng, Kiều Thời Niệm gọi hắn: "Chờ một chút."

    Dì Vương tinh ý: "Tiên sinh, Phu nhân, hai người nói chuyện đi, tôi xuống bếp."

    Dì Vương đi rồi, Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn nói với Kiều Thời Niệm: "Tôi đang rất vội, cô tốt nhất có chuyện quan trọng thì hãng nói."

    "Yên tâm đi, tôi cũng đang rất bận, không có thời gian rảnh cùng anh nói chuyện phiếm đâu."

    Kiều Thời Niệm lấy đơn ly hôn trên bàn mang đến trước mặt Hoắc Nghiên Từ.

    "Anh giành ra một phút ký đơn ly hôn này, ngày mai chúng ta chỉ cần tới lấy quyết định ly hôn."

    Hoắc Nghiên Từ nghi ngờ nhìn Kiều Thời Niệm.

    Khi nãy vừa tới cửa nhà, hắn nghe được Vương thẩm hỏi Kiều Thời Niệm vì sao muốn ly hôn. Hắn vốn dĩ không tin Kiều Thời Niệm muốn ly hôn với hắn. Nhưng khi nghe thấy cô nói không muốn tiếp tục yêu hắn nữa, lời nói vô cùng thoải mái, không giống như đang diễn kịch.

    Lúc này, Kiều Thời Niệm cầm tờ đơn trên tay, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thuần khiết, quần áo rộng thùng thình tùy tiện, khác hẳn với hình ảnh chỉnh chu hoàn mỹ trước đây.

    Chẳng lẽ cô ta thực sự nghĩ thông rồi?

    Hoắc Nghiên Từ bán tín bán nghi nhận lấy đơn ly hôn.

    Nội dung trong đơn rất đơn giản, Kiều Thời Niệm không muốn gì cả, chỉ muốn ra đi. Bên dưới đã ký tên trước.

    "Nếu không có vấn đề gì, anh nhanh chóng ký tên đi". Kiều Thời Niệm thúc giục.

    Đôi mắt thâm trầm của Hoắc Nghiên Từ hướng về phía Kiều Thời Niệm: "Cô thực sự muốn ly hôn?"

    "Đương nhiên, càng nhanh càng tốt." Kiều Thời Niệm hỏi: "Anh có bút không? Tôi đi lấy cho anh."

    Hoắc Nghiên Từ không vội vã đồng ý mà đem đơn ly hôn trả lại cho Kiều Thời Niệm.

    "Sao vậy? Còn có vấn đề gì sao?"
     
  8. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Cô không thiếu tiền, cô chỉ thiếu tình yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoắc gia không nghèo đến mức không nuôi nổi cô."

    Kiều Thời Niệm khó hiểu nhìn Hoắc Nghiên Từ, hắn ta lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ bảo Chu Thiên Thành soạn lại đơn, sẽ cho cô một khoản thích đáng."

    "Không cần." Kiều Thời Niệm cự tuyệt: "Tôi kết hôn với anh không phải để lấy tiền của anh."

    Cô cũng không thiếu tiền.

    Chưa nói đến ông ngoại để lại cổ phần công ty cho cô, chính bản thân cô cũng có thể kiếm được tiền.

    Cô nhất quyết muốn lấy Hoắc Nghiên Từ là vì muốn theo đuổi tình yêu mà thôi.

    "Cô vì cái gì không liên quan đến tôi." Hoắc Nghiên Từ trực tiếp cự tuyệt ý định của cô: "Nhưng vì thể diện hai nhà, điều kiện ly hôn sẽ do tôi đưa ra."

    Hóa ra là sợ ngày nào đó truyền ra tin tức Hoắc Nghiên Từ ly hôn, vợ cũ tay trắng ra đi anh ta sẽ mất mặt.

    Kiều Thời Niệm không muốn tranh luận thêm: "Vậy anh quyết định đi."

    "Ngày mai gặp tại cục dân chính."

    Nói xong, Kiều Thời Niệm đóng lại cửa phòng, tiếp tục trở về thu dọn đồ đạc, bỏ lại Hoắc Nghiên Từ đang cau mày ngoài cửa.

    Kiều Thời Niệm thực sự chỉ tìm hắn để nói chuyện ly hôn? Nói xong chuyện liền thản nhiên đóng cửa, không nói thêm một lời.

    Trước kia, khi Hoắc Nghiên Từ về nhà, Kiều Thời Niệm ngay lập tức sẽ vây quanh hắn líu líu lo lo. Khi thì muốn cùng hắn tản bộ, khi lại muốn cùng hắn ngắm hoa. Còn thích tìm đủ loại lý do đi lại trước mặt hắn lúc hắn làm việc.

    Nếu như cô có thể luôn im lặng, không gây sự như vậy, hắn cũng sẽ bớt phiền chán hơn khi về nhà.

    Mặc kệ Kiều Thời Niệm đang tính toán cái gì, chỉ cần ngày mai có thể ly hôn, hắn cũng coi như bỏ được một chuyện phiền phức.

    * * *

    "Nghiên Từ, em muốn đi gặp ông ngoại. Em thề bằng cả tính mạng sẽ không bao giờ dám phá đám cưới của anh và Bạch Y Y! Nếu anh không tin em có thể chứng minh ngay bây giờ."

    "Kiều Thời Niệm, cô thật cứng đầu, cô muốn tìm chết thì chết đi, tôi sẽ không để cô có cơ hội tổn thương Y Y nữa."

    "Được"

    Trong ánh mắt chán ghét của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm cầm dao đâm mạnh vào ngực.

    Dòng máu nóng trong cơ thể chảy ra, từ từ lạnh đi..

    "..."

    Kiều Thời Niệm kêu lên sợ hãi, ngồi bật dậy.

    Nhìn thấy xung quanh bài trí quen thuộc mới nhẹ nhàng thở ra.

    Từ khi sống lại, Kiều Thời Niệm không ngừng mơ thấy chuyện kiếp trước. Cái cảm giác thống khổ tuyệt vọng trước khi chết làm cho cô hít thở khó khăn. Bất kể như thế nào, cô cũng không muốn quay trở lại những ngày tháng trước đây.

    Nghĩ là làm, Kiều Thời Niệm lập tức rời khỏi giường, thay quần áo, đi tới cục dân chính.

    Vẫn chưa tới chín giờ, cục dân chính chưa làm việc, mà Hoắc Nghiên Từ cũng chưa tới.

    Bên ngoài cục dân chính rất nhiều cặp đôi đến chờ đợi để làm thủ tục kết hôn. Nhìn vẻ mặt ai cũng hạnh phúc, Kiều Thời Niệm nhớ lại thời điểm cô cùng Hoắc Nghiên Từ đi làm thủ tục kết hôn.

    Lúc ấy cô cũng vô cùng kích động, sáng sớm đã đến đây xếp hàng đợi. Tuy rằng Hoắc Nghiên Từ tận giữa trưa mới ung dung xuất hiện, biểu hiện hết sức lạnh lùng nhưng cô vẫn cực kì vui vẻ. Kiều Thời Niệm nghĩ từ nay về sau sẽ sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc mà không ngờ rằng đó là khởi đầu chuỗi bi kịch của cuộc đời cô..

    Hoắc Nghiên Từ ngồi trong xe, đôi mắt thâm trầm không gợn sóng nhìn về phía trước. Hắn vẫn không tin Kiều Thời Niệm sẽ ly hôn với hắn. Dù sao hắn cũng hiểu rõ Kiều Thời Niệm sẽ có rất nhiều thủ đoạn. Để tránh bị cô gài bẫy, hắn cho người điều tra hành tung của cô mấy ngày nay. Kết quả không hề có gì bất thường.

    Lúc này thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Thời Niệm lộ ra nụ cười tự giễu cùng chua sót, Hoắc Nghiên Từ không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh liền biến mất.

    Trên đời này Hoắc Nghiên Từ ghét nhất là bị người khác tính kế và uy hiếp, Kiều Thời Niệm đều đã phạm phải hai giới hạn này.

    Lấy chuyện ly hôn ra đùa bỡn, hắn sẽ không để yên.

    Cục dân chính đã đến giờ làm việc, Kiều Thời Niệm cúi đầu gửi đi một tin nhắn rồi đi vào trong.

    Hoắc Nghiên Từ nhìn tin nhắn vửa gửi đến: "Tôi đến rồi, anh mau đến đi."

    Hắn lấy đơn ly hôn Chu Thiên Thành soạn sẵn đã kí tên, nâng chân dài bước xuống xe.

    "Hoắc tiên sinh."

    Kiều Thời Niệm vừa ngồi xuống liền nghe thấy nhân viên khách khí chào hỏi.

    Đến nhanh vậy sao?

    Không thể ngờ một Hoắc Nghiên Từ khi kết hôn thì giữa trưa mới thấy mặt, khi ly hôn lại đúng giờ như vậy.

    Kiều Thời Niệm ngẩng đầu, quả nhiên Hoắc Nghiên Từ đã tới.

    Hắn một thân tây trang màu xám, gương mặt tuyệt mỹ cùng khí chất khác biệt. Trên người như có ảnh hảo quang tỏa ra làm cho hắn nhìn như một vị thần khí chất phi phàm, không nhiễm bụi trần.

    Cho dù hiện tại Kiều Thời Niệm đã không còn tâm tư với hắn nhưng không thể phủ nhận ngoại hình của hắn quả thực là kiệt tác trời ban. Trước kia cô si mê Hoắc Nghiên Từ cũng một phần vì vẻ ngoài hoàn mỹ này.

    "Nhìn đủ chưa?" Hoắc Nghiên Từ nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.

    Tưởng rằng cô đã thay đổi, kết quả vẫn dùng ánh mắt đầy ý đố nhìn hắn.

    Kiều Thời Niệm mặt không biến sắc cũng không giải thích: "Đưa đơn ra đây để tôi kí tên."

    Hoắc Nghiên Từ cau mày, ném tờ đơn cho Kiều Thời Niệm.

    Nhân viên hành chính đang chờ ở ngoài, Kiều Thời Niệm cầm lấy tờ đơn, tùy tiện nhìn lướt qua. Hoắc Nghiên Từ cho cô một ngàn vạn phí ly hôn. Mặc dù chút tiền này đối với Hoắc Nghiên Từ chỉ như muối bỏ bể nhưng con số này cũng không tính là ít.

    Dù sao thì Hoắc Nghiên Từ cũng bị ép kết hôn với cô, lại chán ghét cô như vậy.

    "Sau khi ly hôn, tốtnhất cô nên giữ miệng, nếu dùng chuyện này để gây thị phi, đừng trách tôi khôngniệm tình cũ". Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng cảnh cáo.
     
  9. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Một bước vào cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn khi nào thì đối xử với cô có tình cảm vậy?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm cảm thấy buồn cười.

    Hoắc Nghiên Từ không tin tưởng cô, nghĩ rằng cô sẽ lợi dụng chuyện ly hôn để làm tổn hại danh dự của hắn.

    Mới kết hôn chưa đầy một năm đã ly hôn, cũng chẳng phải vẻ vang gì, cô cũng không rảnh để đem chuyện này đi khoe khoang.

    "Tôi sẽ không nhắc đến nửa lời, nếu anh không yên tâm, có thể thêm điều kiện này vào thỏa thuận."

    Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy nụ cười mỉa mai của cô, cảm thấy chướng mắt: "Đừng kéo dài thời gian ký tên."

    Hắn làm như cô cố ý muốn kéo dài thời gian để trì hoãn vậy.

    "Đến lượt anh, kí đi."

    Kiều Thời Niệm đem bút cùng đơn ly hôn đã kí đẩy đến trước mặt Hoắc Nghiên Từ.

    Đã cho người soạn đơn rồi sao không chủ động kí tên trước đi, làm lãng phí thời gian.

    Hoắc Nghiên Từ cảm giác được Kiều Thời Niệm có ý khinh thường, hắn không chấp, dù sao sẽ ngay lập tức không còn quan hệ gì nữa, nhịn cô thêm vài phút cũng không sao.

    Hoắc Nghiên Từ cầm bút chuẩn bị kí tên thì điện thoại trên tay vang lên. Liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, là của Dì Trương – người giúp việc bên cạnh Hoắc lão phu nhân.

    Hắn vừa ấn nghe, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hốt hoảng của Dì Trương.

    "Thiếu gia, Lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu. Tôi đã gọi bác sĩ, thiếu gia mau trở về đi."

    Hoắc Nghiên Từ vừa nghe thế liền vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

    "Anh đi đâu vậy?"

    Kiều Thời Niệm kêu lên: "Kí tên cho xong đi đã."

    Hoắc Nghiên Từ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt lạnh lùng truy hỏi Kiều Thời Niệm.

    "Có phải lại do cô gây ra hay không?"

    Kiều Thời Niệm không hiểu: "Tôi làm sao? Vừa rồi ai gọi đến?"

    Cô chủ động ngồi cách xa Hoắc Nghiên Từ nên chỉ biết là cuộc điện thoại gọi đến nói việc rất gấp, cụ thể là chuyện gì thì cũng không nghe rõ.

    Thấy Kiều Thời Niệm vẻ mặt không giống như đang giả bộ, Hoắc Nghiên Từ cũng lười không muốn truy cứu nữa.

    "Kiều Thời Niệm, tốt nhất cô đừng đem bà nội ra để đùa giỡn tôi."

    Nói xong, Hoắc Nghiên Từ nhanh chóng rời đi.

    Kiều Thời Niệm nghe thấy thế cũng đoán ra, sự việc chắc chắn có liên quan đến Hoắc lão phu nhân. Cô vội vàng lấy di động ra gọi đến nhà cũ. Nghe Dì Trương nói bà nội bị ngất, cô cũng vội vàng rời khỏi cục dân chính.

    Hoắc lão phu nhân trước nay đối xử với cô rất tốt. Không chỉ giúp cô cưới được Hoắc Nghiên Từ, mỗi khi cô chịu ủy khuất sẽ ra mặt làm chủ thay cô. Cô sở dĩ có thể cùng Hoắc Nghiên Từ duy trì tới hôm nay, cũng bởi vì có Hoắc lão phu nhân làm chỗ dựa.

    Nhưng kiếp trước, cô đã làm cho bà vô cùng thất vọng.

    Sau đó khi cô vào viện tâm thần, nghe nói bà nội thân thể cũng không còn khỏe mạnh, không còn sức lực quan tâm đến chuyện của cô nữa.

    Kiếp này, cô tuy không còn là cháu dâu của Hoắc phu nhân nữa nhưng Hoắc phu nhân đỗi xử tốt với cô, cô sẽ không quên.

    Bên ngoài bãi đậu xe đã không thấy bóng dáng Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm nhanh chóng bắt xe, đi tới nhà cũ Hoắc gia.

    Vừa vào đến nhà chính, không thấy bác sĩ cũng chẳng thấy người làm lo lắng rối loạn. Chỉ thấy Hoắc lão phu nhân giận giữ đùng đùng ngồi trên ghế.

    "Con bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám ở sau lưng ta, lén lút ly hôn với Niệm Niệm?"

    "Bà nội, là do Kiều.."

    Hoắc Nghiên Từ vừa mở miệng nói chuyện liền bị Hoắc lão phu nhận vung gậy đánh đến.

    "Con còn dám nói dối. Niệm Niệm yêu con như vậy, nó sao lại đề nghị ly hôn? Con muốn làm ta tức chết có phải hay không?"

    Hoắc lão phu nhân tức giận đến mức ho khan.

    "Bà nội." Kiều Thời Niệm vội vàng chạy tới.

    Nhìn thấy cô, Hoắc lão phu nhân vui mừng ngay lập tức: "Niệm Niệm tới đúng lúc lắm, con nói cho bà nội biết, có phải tiểu tử này lại ép buộc con ly hôn hay không?"

    Kiều Thời Niệm liếc nhìn Hoắc Nghiên Từ, trong mắt anh ta tràn đầy giận giữ. Nếu không phải có Hoắc lão phu nhân ở đây, rất có thể anh ta thật sự có thể sẽ bóp chết cô.

    "Con trừng mắt với Niệm Niệm làm gì?"

    Hoắc lão phu nhân lại vung gậy thiếu chút nữa đánh xuống người Hoắc Nghiên Từ, sau lại nhẹ nhàng nói với Kiều Thời Niệm: "Niệm Niệm con đừng sợ, cứ nói thật, có bà nội làm chủ cho con."

    Đáy lòng Kiều Thời Niệm dâng lên cảm kích.

    Cô cầm tay Hoắc lão phu nhân: "Bà nội, chuyện ly hôn không liên quan đến Hoắc Nghiên Từ, là con muốn như vậy."

    Hoắc lão phu nhân không nghe, lại trấn an cô: "Niệm Niệm, con bị ủy khuất chuyện gì, nói cho bà nội biết, nếu cần Hoắc Nghiên Từ giải thích nó sẽ giải thích, nói với bà nội, bà thay con xử lý nó. Con đừng lấy chuyện ly hôn ra nói bừa."

    Hoắc lão phu nhân vẫn không tin cô.

    Kiều Thời Niệm có chút bất đắc dĩ nói: "Bà nội, con biết bà đau lòng nhưng con không có nói bừa. Con không phải nhất thời kích động, con thực sự muốn ly hôn."

    Nhìn thấy cô kiên trì, Hoắc lão phu nhân sắc mặt cũng trùng xuống vài phần.

    "Niệm Niệm, con cùng ta đi đến thư phòng."

    * * *

    Nửa giờ sau, Kiều Thời Niệm hốc mắt ửng đỏ, đỡ Hoắc lão phu nhân đi ra phòng khách.

    Hoắc lão phu nhân trừng mắt tức giận nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ: "Mau đưa Niệm Niệm về."

    "Nếu như các con lại dám sau lưng ta có ý định ly hôn, cứ thử xem."

    Đối với kết quả này, Hoắc Nghiên Từ không có chút ngạc nhiên nào, hắn đứng dậy bỏ đi, để lại một tiếng thở dài.

    "Tiểu tử thối."

    Hoắc lão phu nhân mắng một tiếng, lại đau lòng cầm tay Kiều Thời Niệm nói: "Niệm Niệm, hãy nhớ kĩ chuyện con đã đồng ý với bà nội."

    "Bà nội, người cũng phải đồng ý với con, sau lễ mừng thọ, sẽ không ngăn cản con cùng Hoắc Nghiên Từ ly hôn."

    "Nếu như đến lúc đó, Hoắc Nghiên Từ yêu con thì sao?" Hoắc lão phu nhân hỏi.
     
  10. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Đừng xúc phạm anh ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm trong lòng chua chát.

    Đã một kiếp, cô khổ sở đợi hắn tám năm, cuối cùng đợi được giấy ly hôn cùng tin tức hắn kết hôn với Bạch Y Y.

    Hoắc Nghiên Từ làm sao có thể trong mấy chục ngày ngắn ngủi này mà có tình cảm với cô được.

    "Bà nội nói nếu như, Nghiên Từ phát hiện ra ưu điểm của con, yêu thương con, thì con còn muốn ly hôn hay không?" Hoắc lão phu nhân hỏi.

    Kiều Thời Niệm nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của Hoắc lão phu nhân nhưng vẫn kiên định: "Con vẫn muốn ly hôn."

    Mặc kệ kiếp này ra sao, cô vẫn không muốn cùng Hoắc Nghiên Từ có bất cứ quan hệ gì nữa.

    Tình yêu thống khổ này, cô đã nếm đủ rồi.

    Cô phải rời khỏi Hoắc Nghiên Từ, sống một cuộc đời mới.

    * * *

    Ra khỏi nhà chính, Kiều Thời Niệm thấy Hoắc Nghiên Từ mặt lạnh đang ngồi đợi trên xe. Náo loạn cả ngày để ly hôn, cuối cùng lại không thành.

    Hoắc Nghiên Từ cho rằng, đây lại là chuyện tốt mà bà nội hắn cùng Kiều Thời Niệm sắp xếp.

    Lên xe chắc chắn sẽ không thoát khỏi những lời chất vấn định tội nhục nhã của Hoắc Nghiên Từ, cho nên Kiều Thời Niệm không nhìn đến hắn, dự định bắt xe rời đi.

    "Lên xe!"

    Hoắc Nghiên Từ nhìn ra ý đồ của cô, trực tiếp ra lệnh.

    "Cảm ơn, không tiện đường." Kiều Thời Niệm cũng trưng ra vẻ mặt tức giận.

    Không ly hôn được, Kiều Thời Niệm cũng rất chán nản, vì cái gì còn phải chịu đựng sự phát tiết của anh ta.

    "Kiều Thời Niệm!"

    Hoắc Nghiên Từ tức giận quát lớn.

    "Hét gì mà hét, anh có bản lĩnh hiện tại đi làm thủ tục ly hôn đi." Kiều Thời Niệm tức giận nói.

    Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này nói chuyện với Hoắc Nghiên Từ, cũng là lần đầu tiên tức giận với anh.

    Hoắc Nghiên Từ lúc này đã giận đến tím mặt, gằn từng chữ: "Cô được lắm."

    Kiều Thời Niệm cũng chưa kịp nghĩ lời của Hoắc Nghiên Từ là có ý tứ gì, đã thấy Hoắc Nghiên Từ mở cửa xe đi xuống. Chờ cô phản ứng kịp thì đã bị Hoắc Nghiên Từ vác lên vai.

    "Buông ra." Kiều Thời Niệm sốt ruột cắn vào cắn tay hắn.

    Hoắc Nghiên Từ bị đau nhưng cũng không buông cô ra, ngược lại ném Kiều Thời Niệm vào trong xe như ném một con gà.

    "Lái xe!"

    Hoắc Nghiên Từ ra lệnh cho Chu Thiên Thành.

    Xe đã lăn bánh, Kiều Thời Niệm muốn chạy cũng chạy không thoát nữa, cô vội vàng lấy điện thoại ra, quay camera về phía Hoắc Nghiên Từ.

    "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động thủ, tôi sẽ báo cảnh sát."

    "Báo cảnh sát?"

    Hoắc Nghiên Từ nghe được chuyện cười, nghiêng người áp sát Kiều Thời Niệm.

    Thân hình cao lớn đột ngột sát lại gần, Kiều Thời Niệm cảm thấy áp lực, tay cầm điện thoại cũng vô thức rụt lại.

    "Anh, anh muốn làm gì?"

    "Cô không phải rất lợi hại sao? Sao lại khẩn trương rồi?"

    Hoắc Nghiên Từ vén tay áo lên, lộ ra một dấu răng in hằn trên cánh tay.

    "Cô hạ miệng độc ác như vậy, nếu như tôi đánh cô, cũng chỉ là tự vệ chính đáng."

    Nhìn thấy vậy, Kiều Thời Niệm ngược lại bình tĩnh hơn.

    Kiếp trước, Hoắc Nghiên Từ mặc dù chán ghét cô nhưng cũng không động tay với cô. Hắn chắc chắn không phải hạng người thích xuống tay với phụ nữ.

    Lúc này, Hoắc Nghiên Từ đang ở rất gần cô, mùi tuyết tùng trên người hắn xông vào mũi cô, Kiều Thời Niệm cảm thấy khó chịu, liền đẩy hắn ra.

    Hoắc Nghiên Từ không đề phòng, bị cô đẩy mạnh suýt chút nữa đập đầu vào cửa kính xe.

    "Kiều Thời Niệm, cô đánh người thành thói rồi có phải hay không?" Hoắc Nghiên Từ tức giận.

    Kiều Thời Niệm không khách khí đáp trả "Anh thân thể yếu ớt, mới đẩy nhẹ đã ngã như vậy còn trách tôi?"

    Hoắc Nghiên Từ nghẹn họng.

    Kiều Thời Niệm trước đây chưa bao giờ bày ra dáng vẻ hung dữ này trước mật hắn, cũng không dùng những lời lẽ đầy châm chọc này nói với hắn. Người phụ nữ trước mặt này đang xù lông như một con nhím.

    "Được lắm Kiều Thời Niệm." Hoắc Nghiên Từ tức đến bật cười: "Đầu óc phát triển rồi sao? Biết chuyện hôm nay không thể chối cãi được nên muốn lảng sang chuyện khác?"

    "Tôi phải giải thích chuyện gì?"

    Kiều Thời Niệm rất không thích giọng điệu này của Hoắc Nghiên Từ: "Tôi còn muốn ly hôn hơn anh. Nhưng vì bà nội của anh, muốn tôi đợi đến sau lễ mừng thọ của bả."

    Trước khi kết hôn cùng Hoắc Nghiên Từ, cô đã hứa với Hoắc lão phu nhân sẽ làm một người vợ tốt, kiên trì và cố gắng hết sức để cho Hoắc Nghiên Từ yêu cô.

    Hiện tại chưa đến một năm, cô đã muốn thất hứa.

    Cho nên, tại thư phòng ban nãy, sau khi thấy quyết tâm muốn ly hôn của Kiều Thời Niệm, Hoắc lão phu nhân buồn bã nói không muốn lễ mừng thọ sắp tới vắng mặt cháu dâu, yêu cầu cô tạm thời hoãn lại ý định ly hôn, đợi qua lễ mừng thọ rồi nói tiếp. Cô không có cách nào từ chối, đành đồng ý.

    "Kiều Thời Niệm, lời này của cô không phải đang chột dạ hay sao?" Hoắc Nghiên Từ cười khinh bỉ: "Nếu như cô thực sự muốn ly hôn, hà cớ gì phải làm kinh động đến bà nội."

    "Tôi không có. Tôi cũng không biết tại sao bà nội lại biết chuyện."

    "Cô không biết thì ai biết đây? Chẳng lẽ lại là tôi đem chuyện này nói cho bà nội hay sao?"

    Nhìn thấy ảnh mắt chán ghét của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm đột nhiên không còn muốn biện minh nữa.

    "Hoắc Nghiên Từ, chúng ta bây giờ lập tức tới cục dân chính làm tiếp thủ tục ly hôn đi."

    Kiều Thời Niệm bình tĩnh nói: "Trước mắt không cho bà nội biết, đợi sau khi lễ mừng thọ kết thúc sẽ nói sau."

    "Thôi được rồi, đừng diễn nữa."

    Hoắc Nghiên Từ thực sự không còn kiên nhẫn: "Đừng nói với tôi là cô lại không biết, bà nội đã sớm cho người tới cục dân chính lấy đi đơn ly hôn rồi."

    "Còn cố tình nói đi cục dân chính, cô muốn để cho bà nội trách mắng tôi một lần nữa hay sao?"

    Kiều Thời Niệm giật mình, không nghĩ tới Hoắc lão phu nhân sẽ ra tay nhanh như vậy. Hoắc lão phu nhân có thể thu hồi đơn ly hôn của bọn họ, cũng có thể sẽ sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.

    Lén lút ly hôn, xem ra cách này không thể thực hiện được.

    Kiều Thời Niệm không kiên trì nữa: "Vậy thì chùng ta hãy cố nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa, đợi lễ mừng thọ qua đi, tôi cam đoan sẽ lập tức ly hôn với anh."

    Hoắc Nghiên Từ hừ lạnh, còn muốn nói thêm thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
     
  11. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Nhà giàu khó tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, sắc mặt hắn rõ ràng dịu đi vài phần, cầm điện thoại lên nghe.

    "Nghiên Từ, sắp đến giờ họp rồi, anh bao lâu nữa sẽ tới?"

    Bên trong xe cực kì yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Y Y vang lên, rơi vào trong tai Kiều Thời Niệm không xót một chữ nào.

    Hoắc Nghiên Từ gần đây mới thu mua một công ty là Bác Châu, do Bạch Y Y làm giám đốc.

    Kiếp trước, Bạch Y Y ở Bác Châu đạt được nhiều thành tích, thắng được danh hiệu nữ thần ở đây.

    Cô lúc ấy không phục, cũng muốn vào Hoắc thị làm việc để chứng minh thực lực nhưng bị Hoắc Nghiên Từ trào phúng.

    "Cô tới làm việc? Cô có thể tồn tại được ở công ty hay không? Bạch Y Y bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian mới có được sự công nhận từ ban giám đốc, chỉ bằng vài lời tham vọng, cô nghĩ mình làm được việc sao?"

    "Kiều Thời Niệm, Bạch Y Y xuất thân không giống cô nhưng cô ấy biết cố gắng, có đầu óc lại hiểu lòng người. Không giống như cô, một ngày nếu không ức hiếp người khác, cô còn có thể làm gì?"

    "..."

    "Được, cứ vậy đi."

    Hoắc Nghiên Từ tắt điện thoại.

    Kiều Thời Niệm cũng thoát khỏi những kí ức cũ.

    Khuôn mặt Hoắc Nghiên Từ ở kiếp trước cùng kiếp này hiện ra trước mặt cô, Kiều Thời Niệm đột nhiên cảm thấy không khí trong xe trở nên khó thở.

    "Trợ lý Chu, làm phiền anh dừng xe phía trước, tôi muốn xuống xe."

    "Phu nhân, chỗ này không tiện bắt xe, Cô vẫn nên cùng Hoắc tổng tới công ty, sau đó tôi sẽ đưa cô về nhà."

    "Không cần đâu, dừng xe ở đây là được rồi."

    Kiều Thời Niệm không muốn ở cùng với Hoắc Nghiên Từ thêm một phút nào nữa.

    Chu Thiên Thành không lập tức dừng xe mà nhìn qua kính chiếu hậu, đợi chỉ thị của Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ thấy bộ dạng không muốn dây dưa của Kiều Thời Niệm, trong lòng khó chịu nói: "Dừng xe, cho cô ta xuống."

    Chu Thiên Thành theo lời Hoắc Nghiên Từ từ từ dừng xe ở ven đường.

    Kiều Thời Niệm không chút do dự xuống xe, tiện tay đóng sầm cửa.

    "Kiều Thời Niệm, nếu cô còn ầm ĩ tới làm phiền bà nội, tôi sẽ không tha cho cô."

    Kiều Thời Niệm phớt lờ lời cảnh cáo của Hoắc Nghiên Từ, đầu không ngoảnh lại tiếp tục đi về phía trước.

    Hoắc Nghiên Từ tức giận đùng đùng, chút sang Chu Thiên Thành: "Còn không đi, muốn chờ trời tối hay sao?"

    Chu Thiên Thành: "..."

    Kiều Thời Niệm giơ tay vẫy xe, tuy quãng đường khá xa, phải trả thêm tiền nhưng tâm tình cô được thoải mái hơn.

    Kiều Thời Niệm ngồi xe tới bệnh viện, làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, đặc biệt là dạ dày.

    Bị ung thư dạ dày vô cùng đau đớn, kiếp này cô phải quý trọng cơ thể, loại trừ khả năng mắc bệnh.

    Kết quả kiểm tra phải vài ngày sau mới có, Kiều Thời Niệm quay trở lại biệt thự Long Đằng.

    Hành lý ngày hôm qua Kiều Thời Niệm sắp xếp đã bị Dì Vương đưa về vị trí cũ.

    "Phu nhân, hôm nay tiên sinh hôm nay có trở về hay không? Cô có muốn thu dọn lại một chút đồ đạc hay không?" Dì Vương cẩn thận hỏi.

    Kiều Thời Niệm: "..."

    Hóa ra ở trong mắt dì Vương, ngày hôm qua cô thu dọn hành lý muốn ly hôn là vì biết trước Hoắc Nghiên Từ sẽ trở về nhà, cố ý diễn cho anh ta xem?

    Dù không nói lên lời nhưng Kiều Thời Niệm cũng loại trừ khả năng Dì Vương báo cáo chuyện của cô cho Hoắc lão phu nhân.

    Vậy cuối cùng ai là người nhiều chuyện như vậy?

    Thật muốn đem người này đến xử lý một trận. Chỉ thiếu chút nữa là cô có thể vạch rõ giới hạn cùng Hoắc Nghiên Từ.

    Cô đã đồng ý với Hoắc lão phu nhân, trước khi ly hôn, không thể rời khỏi nơi này, vậy nên trước mặt đành tạm thời ở lại.

    * * *

    Ngày hôm sau thức dậy, Kiều Thời Niệm quyết định đi luyện tập lái xe.

    Cô lấy bằng lái sau khi tốt nghiệp cấp ba, mấy năm nay không sử dụng đến nên cũng không quen lắm. Vì để sau này chủ động hơn, cô phải luyện lái xe cho thành thục.

    Khi cô kết hôn, ông ngoại đã tặng cô một chiếc Maserati vẫn đậu ở góc gara nhưng trước nay cô chưa hề đụng tới. Với trình độ hiện tại của cô, rất có thể sẽ gây tai nạn nếu như lái xe. Vì thế Kiều Thời Niệm chọn bừa một chiếc xe của Hoắc Nghiên Từ, dựa vào trí nhớ của minh, lái xe ra khỏi gara.

    Vất vả lắm mới chạy xe tới đường lớn, Kiều Thời Niệm không dám lái vào khu đông người, chọn một con đường vắng vẻ chậm rãi lái đến.

    Buổi chiều, thời điểm lái xe ra ngoài, Kiều Thời Niệm cảm thấy kỹ năng của mình không tồi, tốc độ lái so với buổi sáng cũng nhanh hơn.

    Phía trước có một ngã tư, Kiều Thời Niệm vừa định chuyển hướng thì đột ngột có một chú chó chạy tới, Kiều Thời Niệm giật mình bẻ lái.

    "Két". Xe Kiều Thời Niệm va chạm với một chiếc xe chạy ngược chiều.

    Nhìn chiếc xe bóng bẩy cùng logo chói mắt kia, Kiều Thời Niệm đáy mắt hiện vẻ lo lắng.

    Đen đủi quá, đâm trúng ngay chiếc xe đắt tiền. Cũng may cô không lái xe của mình, nếu không hư hỏng cũng không nhẹ.

    Người lái xe đối diện mở cửa xuống xe, Kiều Thời Niệm cũng vội vàng xuống xe.

    "Thật xin lỗi, tôi vừa rồi không chú ý.."

    Người kia không để ý đến lời nói của cô, lấy điện thoại ra cẩn thận chụp lại ảnh bằng chứng, sau đó lại gọi điện báo án, có vẻ như đã trải qua việc như thế này rất nhiều lần rồi.

    "Sao lâu như vậy?" Một giọng nói thiếu kiên nhẫn trong xe vang lên.

    "Mạc thiếu, xin lỗi cậu, tôi xong ngay đây."

    Người lái xe sợ hãi trả lời, sau đó nói với Kiều Thời Niệm: "Cô hãy đưa giấy phép lái xe để tôi chụp ảnh và để lại số diện thoại. Luật sư sẽ liên hệ với cô sau."

    Người có tiền bây giờ đều xử lý sự cố giao thông nhanh như vậy sao?

    Kiều Thời Niệm quay lại xe, lấy ra giấy phép lái xe.

    "Chủ xe là Hoắc Nghiên Từ. Đây không phải xe của cô sao?"

    "Là xe của chồng tôi. Đây là số điện thoại của tôi."

    Kiều Thời Niệm viết số điện thoại của mình vào mảnh giấy rồi đưa cho anh ta.

    "Gửi cô danh thiếp của luật sư, anh ta.."

    "Đợi một chút."

    Kiều Thời Niệm đang định nhận tấm danh thiếp, cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước xuống.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...