Trọng Sinh Ta Tung Hoành Khắp Chư Thiên Vạn Giới - Tatsuno Jin

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tatsuno jin, 22 Tháng bảy 2023.

  1. tatsuno jin

    Bài viết:
    131
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người cũng chạy đến xem tình hình, riêng Chưởng Môn là lo lắng nhất:

    "Tần Dương! Ngươi mau đến đây!"

    Chưởng Môn gọi Tần Trưởng Lão đến xem xét tình hình, Tần Dương cũng chạy nhanh đến bắt mạch kiểm tra cho Âu Dương Mặc.

    "Không vấn đề gì lớn. Linh lực cạn kiệt, khí huyết không ổn định. Thương thế cũng nhẹ chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được."

    Chưởng Môn lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, liền cho người đưa Âu Dương Mặc về động phủ.

    Trong cơ mê, Âu Dương Mặc vô thức đi vào trong tiểu thế giới trong ngọc bội.

    "Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đến rồi!"

    "Người là?"

    Âu Dương Mặc nhớ lại lần mới vào Linh KIếm Tông, y đi qua thấy một bức tượng vô cùng khí thế. Bức tượng hình một thiếu niên đứng hiên ngang chống kiếm xuống đất, trên đó còn khắc những phù văn cổ xưa:

    "Đây là?" Âu Dương Mặc lúc đó hỏi Thái Thượng Trưởng Lão.

    "À, đây chính là Chưởng Môn đời đầu của Linh Kiếm Tông – Dương Minh!"

    Thái Thượng Trưởng Lão cũng kể lại sự tích huy hoàng của Dương Minh. Ông từ một người bị tộc nhân ruồng bỏ, từ một người không nơi nương tựa dần dần cố gắng tu luyện tung hoành khắp đại lục. Khiến bao người phải khiếp sợ. Ngọc bội của Âu Dương Mặc bây giờ là do một lần Chưởng Môn xông vào bí cảnh lấy được.

    Trở về hiện tại, biết được người trước mặt chính là Chưởng Môn đời đầu lừng lẫy – Dương Minh thì Âu Dương Mặc cũng ngay lập tức bái kiến:

    "Tiểu tử ngươi cũng biết lễ nghĩ đấy! Đứng lên đi!" Dương Minh nhìn vị tiểu bối trước mặt mà mỉm cười.

    "Đây là?"

    Xung quanh là một trang viên trồng linh dược, có những cây còn hơn nghìn năm tuổi mùi phảng phất bay trong gió. Dương Minh cũng trả lời Âu Dương Mặc:

    "Đây là tiểu thế giới bên trong ngọc bội đó!"

    Dương Minh cũng bắt đầu kể về ngọc bội. Sau khi lấy được nó ra từ trong bí cảnh thì ông cũng mò mẫn tìm hiểu xem nhưng không thu được kết quả gì. Trận pháp khắc trên nó rất kỳ quái niên đại cũng có lẽ từ thời Thượng Cổ Chí Tiên. Ông cũng chỉ đặt tên cho nó là Bàn Long Ấn, chỉ đeo bên người như vật may mắn cho đến khi sau này ông lâm vào cảnh bị truy sát đến đường cùng. Khi ông bị sát hại máu cũng nhỏ xuống Bàn Long Ấn và tàn hồn của ông cũng đã bị hút vào đó nên mới sống đến nay. Ông đưa mắt nhìn Âu Dương Mặc một cái lóe lên như thấy được thứ gì đó, ông lao tới liên tục ấn vào huyện đạo khắp cơ thể của Âu Dương Mặc, thân thủ nhanh nhẹn mắt thường cũng không thể nhìn thấy được.

    "Aaaaaaa.."

    Âu Dương Mặc cũng cảm nhận được một nỗi đau thể xác chưa bao giờ có, y đau đớn mà gào thét, mạch máu cũng dần nổi hết lên, cơ thể cũng biến đổi mãnh liệt. Linh lực cũng bạo phát mãnh liệt đến ngay cả Dương Minh cũng phải cách xa một chút.

    "Bùm.. Bùm!"

    Linh lực theo thời gian cũng bạo phát mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa. Âu Dương Mặc cũng chỉ nghiến răng chịu đựng nỗi đau thấu xương, nhưng nhờ ý chí kiên cường mà y cũng có thể sống lại khi bước qua Quỷ Môn Quan. Bạo phát linh lực xong thì Dương Mặc cũng cạn kiệt sức nhưng y lại thấy được khả năng hấp thụ linh lực càng lúc càng nhanh, chưa đầy nửa nén nhang cũng đã có thể hồi phục lại. Y nhìn Dương Minh:

    "Tiền bối! Cơ thể ta thế này là sao vậy?"

    Dương Minh cũng chỉ mỉm cười với Âu Dương Mặc:

    "Thể chất của ngươi chính là Bá Vương Chi Thể, một trong những thể chất mạnh nhất thế gian, cũng là thể chất vạn năm mới có một."

    Ông cũng kể cho Dương Mặc về Bá Vương Chi Thể. Người sở hữu thể chất này ban đầu cũng sẽ như người bình thường, nhưng muốn thức tỉnh nó rất khó, rất ít người có thể thức tỉnh được vì những cơn đau về thể xác lẫn đan điền như muốn bùng nổ, trải qua cái đau như sống lại một kiếp mới có thể thức tỉnh được nó. Và Âu Dương Mặc nhờ có ý chí kiên cường cũng đã có thể thức tỉnh nó. Người có Bá Vương Chi Thể sẽ có thể hấp thu linh khí nhanh gấp trăm lần người bình thường, khả năng lĩnh ngộ cũng sẽ cao hơn so với người khác. Bản thân Dương Minh cũng nhờ thức tỉnh được nó mới có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ. Âu Dương Mặc cũng vừa hay là truyền nhân tiếp theo sở hữu Bá Vương Chi Thể nên mới được Bàn Long Ấn chọn.

    "Đa tạ tiền bối!"

    "Bây giờ vẫn còn xưng là tiền bối nữa sao! Gọi ta là sư phụ, từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của ta!"

    "Nhưng.. nhưng đệ tử đã nhận Trần Huyền Chưởng Môn làm sư phụ rồi!"

    "Con người ý mà, nam nhân thì có thể lấy tam thê bảy thiếp nói gì đến sư phụ. Nhận nhiều sư phụ cũng không ai cấm cả, còn tên tiểu tử Trần Huyền đó hắn đến được đây ta cũng có thể đánh hắn một trận."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2023
  2. tatsuno jin

    Bài viết:
    131
    [​IMG]

    Chương 11:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2023
  3. tatsuno jin

    Bài viết:
    131
    Chương 12:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2023
  4. tatsuno jin

    Bài viết:
    131
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Minh xoay người đáp xuống, tay cầm bình rượu uống, Âu Dương Mặc cũng không chịu thua kém, y chĩa kiếm xông đến. Dương Minh nhẹ nhàng xoay người né tránh, ung dung uống rượu. Y dùng khinh công bay lên ngọn cây, rượu trong bình chảy ra hóa thành vô số mũi tên bay đến Âu Dương Mặc, Dương Mặc dùng Lam Hải Kiếm chém ra, hai nguồn sức mạnh va vào nhau khiến vạn vật lay chuyển, bùng phát đẩy lùi Âu Dương Mặc về sau, Dương Minh lập tức xuất hiện đỡ lấy y.

    "Khá lắm!" Dương Minh cười khoái chí.

    Dương Minh mặt biến sắc, dường như cảm nhận được gì đó nhanh chóng đẩy Âu Dương Mặc trở lại thực tại, Dương Mặc ngơ ngác:

    "Sư phụ, người?"

    "Phía đông bắc có cỗ linh lực rất cường đại!" Giọng Dương Minh phát ra từ Bàn Long Ấn.

    Dương Mặc phi kiếm bay đến, nơi đây là khu rừng bên ngoài tông môn, y chầm chậm bước đến, nấp sau cây.

    "Mau bắt lấy nó!"

    Dương Mặc lén nhìn ra, một đám người mặc y phục đen, đeo mặt nạ đang truy sát Thiên Lang Vương đang bị thương. Dương Mặc thấy vậy liền lao ra chặn đường cho Thiên Lang Vương chạy trốn. Đám người đó cũng đuổi đến.

    "Các ngươi là ai?"

    Đám người đó không nói gì liền lập tức lao đến. Công pháp của chúng rất quỷ dị, chúng triệu hoán oán khí nhốt Dương Mặc vào trong mộng cảnh. Vô số con rối hiện ra lao đến Âu Dương Mặc, y khổ cực chống đỡ nhưng càng giết số lượng nhiều không kể, chúng lao đến kéo y xuống dưới vực sâu. Vào ngay lúc đó Dương Minh không thể đứng trơ mắt nhìn nữa, y dùng ý thức gọi Lam Hải Kiếm đến, kiếm rút phá tan mộng cảnh kéo Âu Dương Mặc trở về thực tại, cũng khiến đám người kia trọng thương rút lui. Âu Dương Mặc nhanh chóng hồi phục sức lực, y tìm được Thiên Lang Vương, nó cỏ vẻ bị thương khá nặng. Dương Mặc không ngần ngại bước tới, Thiên Lang Vương vẫn rất cảnh giác, Dương Mặc liền đặt kiếm xuống đất chầm chậm bước tới, băng bó cho nó. Thiên Lang Vương dường như cũng hiểu được tâm ý buông lỏng cảnh giác. Sau khi băng bó xong nó chầm chậm đứng lên, ghé đầu vào Âu Dương Mặc, một bản khế ước hiện lên trong đầu Âu Dương Mặc.

    "Ngươi muốn nhận ta làm chủ nhân sao?".

    "À hú!" Thiên Lang Vương gật đầu.

    Dương Mặc rất vui, liền lập tức nhỏ máu nhận chủ, tâm linh tương thông, Dương Mặc cũng đọc được suy nghĩ của Thiên Lang Vương.

    "Từ nay gọi ngươi là Tiểu Thiên Lang được không?"

    "À hú (ta rất thích tên này) !"

    Dương Mặc không dám chậm trễ nữa, liền quay về bẩm báo với tông môn:

    "Đệ tử bái kiến sư tôn!"

    "Đứng lên đi!" Trần Huyền đáp.

    Dương Mặc sau đó đã kể hết sự tình cho sư tôn mình nghe, từ chuyện gặp đám người kia đến chuyện cứu Thiên Lang Vương, y gọi Thiên Lang Vương ra, Trần Huyền ngạc nhiên:

    "Mặc Nhi, con làm sao thu phục được nó?"

    "Đệ tử cứu nó một mạng nên được nó nhận chủ!"

    Trần Huyền rất ngạc nhiên, Thiên Lang Vương chính là chủ của một khu rừng lại có thể nhận một người làm chủ. Trước đây ông cũng đã từng cố thu phục nó nhưng bất thành, sức mạnh của Thiên Lang Vương rất khủng khiếp có thể đánh ngang với Trần Huyền. Gác lại chuyện đó Trần Huyền cũng nói cho Dương Mặc theo như được biết thì lai lịch của đám người đó chính là người của Quỷ Tông, một tà phái đang bị truy lùng khắp đại lục, chúng còn dám đến tận cửa Linh Kiếm Tông chắc hẳn đang ấp ủ điều gì đó.

    Vào thời xưa, khi tà phái tàn sát người vô tội, làm bao nhiêu việc ác thì chính phái đã cùng nhau hợp lực đánh lui bọn chúng, từ đó tà phái cũng rất ít người biết đến, Quỷ Tông cũng là một trong số tà phái đó. Lần này chúng xuất hiện chắc chắn sẽ mở ra cuộc chiến chính tà.

    "Con lui trước đi!" Trần Huyền đáp.

    Dương Mặc liền tạm biệt sư tôn rồi quay về. Nhìn lên bầu trời sao Trần Huyền không kìm được thở dài một tiếng.

    "Họa sắp đến rồi!"

    Ông lôi trong túi áo một tấm lệnh bài, truyền linh lực vào đó, Các chưởng môn của môn phái khác sau khi nhận được thông báo cũng lập tức cho người canh phòng nghiêm ngặt, sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.

    Âu Dương Mặc sau khi trở về động phủ, kì lạ thay nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.

    "Hương Nhi, ta về rồi!".

    "Hương Nhi!"

    Âu Dương Mặc bước vào trong, nơi đây đã biến thành một đống hoang tàn, cảm nhận được cỗ hàn khí cường đại, y liền đi tìm khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng muội muội mình.

    "Đây.. Là trâm cài của Hương Nhi!"

    Quay ngược lại thời gian trong lúc Âu Dương Mặc đi ra ngoài, một đám người đã lẻn vào trong.

    "Các ngươi là ai?" Giọng Phù Hương hét lên.

    Một bà lão hiện ra, tóc trắng như tuyết, toàn thân bộc phát hàn khí.

    "Ta đến đây để đưa con đi!"

    "Đi đâu? Không, ta muốn ở đây với ca ta!"

    Bọn chúng chính là người của Tộc Phượng Hoàng, Tộc Phượng Hoàng từ xưa là bá chủ của một phương, với sức mạnh của Phượng Hoàng dễ dàng đánh bay tất cả kẻ địch. Nhưng dần về sau này, huyết mạch thoái hóa, những người trong tộc cũng không còn như xưa. Nay đến đây chính là để đưa Phù Hương đi, vì cô đang mang trong mình huyết mạch của Phượng Hoàng Thượng Cổ, cô sẽ là người dẫn dắt đưa Tộc Phượng Hoàng trở lại đỉnh cao.

    "Đưa đi đi!"

    "Không, ca!" Phù Hương đáp.

    Trong lúc giằng co cô đã nhanh chóng ẩn linh lực vào trong chiếc trâm cài, đến khi Âu Dương Mặc trở về có thể biết chuyện.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười hai 2023
  5. tatsuno jin

    Bài viết:
    131
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Aaaaaaaaa!"

    Âu Dương Mặc thét lên, tiếng thét trấn động một vùng, không gian xung quanh cũng đổ nát, linh khí trên người Dương Mặc cũng bắt đầu giao động không ngừng. Mắt y chuyển màu, linh lực cũng đang dần biến thành màu đen, y đang dần nhập ma.

    "*Giết*!"

    Ngay lúc đó, chưởng môn phi kiếm bay đến, dùng một chưởng khiến y bất tỉnh. Sau đó liền dùng công lực giúp Âu Dương Mặc trở lại bình thường và dặn người chăm sóc y cẩn thận.

    Ở chỗ của Phù Hương, nàng đang bị các trưởng lão của Tộc Phượng Hoàng ép uống một thứ đó là Đoạn Tình Thủy, nó là một loại nước khiến người dùng trở nên tuyệt tình, từ đó sẽ thành một cỗ máy cho Tộc Phượng Hoàng. Chúng muốn biến nàng thành công cụ để đưa Tộc Phượng Hoàng trở về thời đỉnh cao trước.

    "Buông ta ra!" Phù Hương nói.

    "Giữ chặt lại cho ta!" một người trong tộc nói.

    "Người đâu, mang Đoạn Tình Thủy đến cho ta!"

    "Không! Ta không muốn!"

    Phù Hương bị chúng cho uống thứ nước đó, hàn khí cũng tỏa ra khắp người, giờ đâng nàng đã không còn cảm xúc, tâm lặng như nước, trở nên tuyệt tình tuyệt nghĩa.

    "Đưa thánh nữ về nghỉ ngơi mau!"

    "Dừng tay!"

    "Ai cho các ngươi cái gan dám làm hại tiểu thư nhà ta vậy?"

    Một người thần bí xuất hiện, xung quanh tỏa ra luồng hắc khí bao trùm khắp cơ thể.

    "Ngươi là ai?" Một trưởng lão trong tộc nói.

    "Là ai ngươi không xứng để biết!".

    Nói xong liền chém *chết* vị trưởng lão đó, tiếp đến hắn chỉ dùng một trảm liền khiến cơ ngơi hàng nghìn năm của Tộc Phượng Hoàng sụp đổ, diệt sạch không còn một ai.

    "Đưa tiểu thư về nghỉ ngơi!" Hắn ra lệnh cho thuộc hạ.

    "Rõ!"

    Chuyển cảnh trước đó, một bóng lưng cao ráo đang ngồi đánh cờ, một người xuất hiện nói:

    "Chủ nhân, đã tìm ra được thiếu chủ và tiểu thư rồi! Nhưng mà!"

    "Nói đi!"

    "HIện tại tiểu thư đang bị Tộc Phượng Hoàng bắt đi!"

    "Hỗn xược!"

    Vị đó nói xong bàn cờ cũng hóa thành cát bụi.

    "Đưa hài nhi về đây cho ta, còn về tộc Phượng Hoàng cũng không cần tồn tại nữa!"

    Chuyển về thực tại, sau khi được cứu Âu Dương Phù Hương cũng đã tỉnh lại.

    "Đây là đâu?"

    Một người hầu đi đến đáp: "Bái kiến tiểu thư!"

    "Tiểu thư? Ta sao?"

    "Người đâu mau gọi chủ nhân đến, tiểu thư tỉnh rồi!"

    "Rốt cuộc ta đang ở đâu!"

    Một người đàn ông cao lớn đi đến, toàn thân ông tỏa ra nguồn linh lực rất mạnh mẽ.

    "Hương nhi con tỉnh rồi à!"

    "Cha?"

    Mắt Phù Hương đỏ hoe: "Là cha thật sao?"

    "Là ta đây!"

    Ông là Âu Dương Thiên, năm đó ông ra ngoài làm nhiệm vụ bị trọng thương sau đó được một vị tiền bối cứu giúp. Lúc đó người trong tộc ai cũng nghĩ là ông đã mất ngay cả huynh muội Âu Dương Mặc cũng vậy. Không ngờ sau khi ông được vị tiền bối đó cứu giúp ông đã từng chút một bước lên con đường đỉnh phong của võ đạo, ông đã đi khắp nơi, đánh bại vô số kẻ định, giờ đây ông cũng đã trải qua độ kiếp, trở thành người mạnh nhất đại lục. Thành lập một môn phái có tên là Minh Kiếm Tông, cũng chính là môn phái mạnh nhất.

    "Chaaaaa!"

    Âu Dương Phù Hương liền lao vào vòng tay của cha, ôm lấy mà khóc òa.

    "Nữ nhân lớn chừng này rồi mà con còn khóc như vậy!"

    Ông cùng Âu Dương Phù Hương hàn huyên tâm sự.

    "Vậy người cứu con lúc đó là ai?"

    "Ra đây đi!"

    Một người toàn thân tỏa ra hắc khí, đây cũng chính là người đã cứu Phù Hương.

    "Bái kiến chủ nhân, tiểu thư!"

    "Đây là người đã cứu con, con hãy gọi là Cửu Thúc, cũng chính là thuộc hạ đắc lực nhất của ta!"

    "Thì ra là thúc đã cứu ta!"

    Nói rồi Phù Hương lôi ra một con rối nhỏ.

    "Cho thúc này!"

    Cửu Thúc ngây người một lúc rồi cũng nhận lấy: "Đa tạ tiểu thư!"

    "Được rồi, không còn việc gì nữa ngươi cũng lui xuống đi!" Âu Dương Thiên nói.

    "Thuộc hạ cáo lui."

    Ngồi nói chuyện một lúc Phù Hương liền nhớ đến ca muốn báo tin cho Dương Mặc nhưng đã bị Âu Dương Thiên ngăn cản.

    "Cứ để cho nó trưởng thành thêm một chút đi!"

    Sau đó Âu Dương Thiên cũng không làm phiền nữa cho Phù Hương nghỉ ngơi.

    Còn Dương Mặc sau khi bị chưởng môn đánh ngất cũng đã tỉnh, sau khi y tỉnh dậy một lòng chỉ muốn đi đến Tộc Phượng Hoàng tìm Phù Hương.

    "Với sức lực ngươi hiện giờ có thể đối đầu với Tộc Phượng Hoàng đó không?" Chưởng môn nói.

    Âu Dương Mặc trầm ngâm, chưởng môn lại nói tiếp:

    "Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi cho ta!"

    Âu Dương Mặc cũng không dám nói gì nữa.

    Sau khi hồi phục linh lực Âu Dương Mặc ngày đêm luyện tập không ngừng nghỉ, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, từ hạ sang đông không ngày nào là không tu luyện, chưởng môn nhìn thấy đệ tử mình như vậy cũng không kìm nổi liền đi đến.

    "Hôm nay ta sẽ dạy cho con công pháp độc môn của ta, Lăng Tiêu Kiếm Pháp!"

    Lăng Tiêu Kiếm Pháp, là công pháp độc môn chỉ có chưởng môn và đệ tử thân truyền mới có thể học, một kiếm trảm sơn hà, hai kiếm trảm vạn giới. Lăng Tiêu Kiếm Pháp gồm sơ giai, trung giai và cao giai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2024
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...