Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian - Lục Thành Phong

Discussion in 'Truyện Drop' started by Bùi Lan Nhi, Dec 28, 2023.

  1. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 30: Phiếu công nghiệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ khi bị đuổi khỏi tiệm cơm, Lý Kim Phượng đã biết, ở thời đại này, mua cái gì cũng phải có phiếu.

    Chỉ cần có phiếu trong tay, thì làm gì cũng tiện.

    Người đàn ông dẫn Lý Kim Phượng vào nhà mình.

    Lý Kim Phượng nhìn nhà của anh ta là một nơi có vị trí khá tốt trong huyện, ít nhất là một tòa nhà độc lập, có sân.

    Họ đi vào bằng cửa sau, sau khi đi vào, người đàn ông lao vào nhà lấy tiền và phiếu.

    Lý Kim Phượng đứng ở cửa sau nhà, trên tay vẫn cầm theo chiếc túi vải.

    Một lúc sau, người đàn ông bước ra.

    Trông anh ta có chút chật vật, trên tay cầm một xấp phiếu và một chiếc hộp sắt, nhìn như dùng để đựng bánh quy, nhưng trên đó lại không có dấu ấn gì.

    "Cô.. cô bán bột mì và mì sợi như thế nào?" Người đàn ông kích động hỏi.

    "Hai đồng.. năm một cân!" Lý Kim Phượng do dự một chút, nói ra giá cả.

    Bột mì cô bán trước đó là hai đồng một cân, nhưng thấy người đàn ông có vẻ ngạc nhiên còn hào phóng đưa tiền, Lý Kim Phượng đoán có lẽ giá cả cô đưa ra quá thấp nên lần này cô tăng giá. Cô tăng thêm năm xu mỗi cân.

    Sau khi Lý Kim Phượng báo giá, người đàn ông lại sửng sốt.

    Gia đình của người đàn ông này cũng không tệ lắm, lại là nhân viên bình thường của một nhà máy quốc doanh, theo lý thuyết, loại người như anh ta không nên mua đồ ở chợ đen.

    Nhưng người là sắt, cơm là thép.

    Khi đói bụng, ai quan tâm lương thực đến từ đâu.

    Chỉ là những thứ mà cô bé trước mặt đang bán thực sự là quá rẻ.

    Đó là lương thực tinh loại tốt đấy.

    Ngay cả những người sống ở tỉnh thành cũng chưa chắc có mặt hàng tốt được như vậy.

    Ở chợ đen, mức giá này có thể khiến người ta tranh đến vỡ đầu.

    "Sao thế? Anh cảm thấy đắt sao?" Lý Kim Phượng hỏi

    "Không, không, tôi.. tôi cảm thấy rất tốt. Đưa hết cho tôi đi. Tổng cộng là mười bốn cân, phải không? Hai đồng năm một cân, Tôi đưa cho cô ba mươi lăm đồng, đưa cô thêm.. xấp phiếu công nghiệp trị giá hai mươi đồng.

    Phiếu công nghiệp do các nhà máy quốc doanh phát dựa trên tiền lương của mỗi công nhân, hầu hết có thể dùng để mua nhiều thứ linh tinh như khăn tắm, khăn mặt, chăn, nồi sắt, chậu nhôm, phích nước nóng và những thứ khác thậm chí thuốc lá và rượu cũng có thể được mua bằng phiếu công nghiệp.

    Nhưng những thứ này vẫn không quan trọng bằng lương thực.

    Cho dù có tiền và phiếu lương thực, cũng chưa chắc mua được lương thực chứ đừng nói đến bột mì hảo hạng trước mặt.

    Khăn lau mặt thì chỉ cần dùng một miếng khăn cũ để lau, còn phích nước nóng thì phân phát theo đơn vị nên không cần lo lắng.

    Thuốc lá và rượu dù có phiếu thì cũng chưa chắc mua được, vì vậy, việc nắm chắc lương thực trước mặt là điều thiết thực nhất.

    " Được! "Lý Kim Phượng đồng ý.

    Người đàn ông không nói cho cô biết phiếu công nghiệp sẽ mua được những gì, nhưng Lý Kim Phượng đoán chắc là những thứ được sản xuất bởi các nhà máy.

    Khăn tắm, phích nước nóng, xà phòng.. sẽ luôn cần thiết.

    Hai người trao đổi đồ vật cho nhau.

    Người đàn ông hạ giọng hỏi:" Cô gái, ở nhà cô có còn bột mì, mì sợi hay thứ gì khác không? Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu. "

    Trong gia đình người đàn ông còn có vài anh chị em, hầu hết đều làm công chức ở thành phố, nhưng gia đình đông con và nhiều người già.

    Dù là mỗi năm quốc gia đề cung ứng một chút lương thực theo quy định, thì lượng lương thực nhỏ đó cũng không đủ ăn.

    Thay vì mạo hiểm đến chợ đen, không bằng xem cô bé trước mặt có còn lương thực hay không.

    " Anh còn cần sao? "Lý Kim Phượng hỏi.

    " Muốn, muốn! "Người đàn ông gật đầu thật mạnh.

    Nói xong, anh ta tiếp tục nói:" Yên tâm, tôi đều có phiếu, tuy rằng có thể không phải tem phiếu lương thực, nhưng tôi nhất định sẽ không để cô chịu thiệt thòi."
     
  2. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 31: Bị xem thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Lý Kim Phượng nhanh chóng tính toán, làm ăn với người trước mặt hẳn là tương đối an toàn.

    Hơn nữa, tình trạng của người này có vẻ rất tốt, tuyệt đối không thể là người đỏ mắt vì đói như người vừa nói trước đó.

    Nghĩ tới đây, Lý Kim Phượng đồng ý.

    "Trong tay tôi vẫn còn một ít bột mì và mì sợi, nhưng hôm nay không thể đưa cho anh được."

    Làm xong hai mối làm ăn, đã là hai ba giờ chiều.

    Lý Kim Phượng còn muốn mang phiếu công nghiệp đến cung tiêu xã nhìn một chút, xấp phiếu này rốt cuộc có thể mua được thứ gì.

    Sau đó, còn phải đi bộ hai tiếng trên đường núi để về nhà, không thể trì hoãn được nữa.

    "Được.. được!" Người đàn ông liên tục gật đầu, "Vậy ngày mai.."

    "Không nhất thiết là ngày mai, mà là ngày mốt!" Lý Kim Phượng nói.

    Cô đến huyện thành một chuyến, chính là nhờ mặt mũi của Lý Phúc Mãn mà cô được đội sản xuất cho nghỉ phép.

    Ngày mai cô có đi được hay không vẫn còn là một điều bí ẩn, vả lại ngày mai cô cũng muốn đến thăm bà nội của Trương Tiểu Bảo, bà Trương.

    Suy cho cùng, một bà lão dẫn theo cháu trai sinh sống ở thời đại này cũng không phải chuyện dễ dàng.

    "Ngày mốt.." Nghe Lý Kim Phượng nói ngày mốt, ánh mắt người đàn ông tối sầm, nhưng nghĩ tới ngày mốt, anh ta lại có thể nhìn thấy một sợi mì trắng ngon như vậy, cũng chỉ đợi thêm một ngày thôi, có gì mà không được.

    "Được, ngày mốt tôi ở nhà đợi cô cả ngày, cô chỉ cần gõ cửa là được!" người đàn ông nói.

    Lý Kim Phượng tạm biệt người đàn ông sau đó đi về hướng cung tiêu xã của huyện thành.

    Cung tiêu xã cũng không khác gì một cửa hàng ở hiện đại, là nơi mua bán mọi thứ.

    Trên trần, huyện thành hay tỉnh thành đều có cung tiêu xã.

    Người dân ở thời đại này về cơ bản đều mua đồ tại cung tiêu xã.

    Những nhân viên bên trong cũng có thể được coi là nhân viên nhà nước.

    Lý Kim Phượng đi vào cung tiêu xã, bên trong có hai xã viên.

    Giống như người phục vụ ở tiệm cơn quốc doanh mà Lý Kim Phượng nhìn thấy vào buổi trưa, Lý Kim Phượng vừa bước vào, họ cũng không thèm nhìn Lý Kim Phượng một cái.

    Cứ như Lý Kim Phượng có mua thứ gì hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ.

    Lý Kim Phượng tự đi xem một vòng, phát hiện đồ đạc bên trong cũng tương đối đầy đủ.

    Củi, gạo, dầu, muối đều có sẵn.

    Tuy nhiên, nó khá là lộn xộn, có nhiều thứ phải mất nửa ngày mới tìm ra.

    Lý Kim Phượng chọn một cục xà phòng trong một đống đồ đạc, xà phòng ở thời đại này không cùng đẳng cấp với xà phòng trong không gian của cô.

    Nhưng cô không thể lấy những thứ tốt như thế ra ở nhà họ Lý.

    Dù sao, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

    Cô cũng chọn một chiếc phích nước nóng, làm bằng sắt, nếu sử dụng loại này chất lượng hẳn là sẽ tốt hơn một chút, nhưng tôi vẫn chưa kịp động đến chiếc phích nước, hai xã viên trước đó còn không thèm nhìn Lý Kim Phượng đột nhiên hét lên với Lý Kim Phượng: "Cô làm cái gì thế hả? Cái phích nước đó cần đổi bằng phiếu công nghiệp. Cô có hay không? Đặt nó xuống, đặt nó xuống nhanh lên!"

    Trong mắt hai người trong xã, Lý Kim Phượng ăn mặc rách rưới, trên người có nhiều vết vá.

    Nhìn xem chắc chắn là nông dân.

    Hầu hết phiếu công nghiệp chỉ có người trong thành mới có, người nhà quê tìm đâu ra phiếu công nghiệp chứ?

    Nếu nó bị va đập, hay chạm vào đâu đó thì biết tính với ai.

    Cho dù mang cái thứ nhà quê này đến cục công an, chưa chắc cô có thể đền được cái phích nước nóng này.

    Thái độ của các thành viên thực sự quá tệ.

    Lý Kim Phượng không nhịn được nghĩ, cho dù không có phiếu, cô cũng không nên bị đối xử như vậy.

    Cô quay lại, đập mạnh xấp phiếu công nghiệp 20 đồng lên quầy: "Đây là xấp phiếu công nghiệp, tôi muốn cái phích nước kia!"

    Xã viên cầm phiếu công nghiệp lên kiểm tra tỉ mỉ lại, như thể phiếu công nghiệp của Lý Kim Phượng là đồ giả vậy.

    Sau khi lặp lại nhiều lần để xác nhận đó là thật, cái tính kiêu ngạo của họ mới lắng xuống.
     
  3. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 32: Xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một xã viên đứng cạnh nhìn thấy xấp phiếu công nghiệp nhưng vẫn vùng vẫy giãy chết nói: "Có phiếu công nghiệp cũng không được. Cô có tiền không? Không có tiền thì cũng không mua được phích nước nóng."

    "Đúng vậy, không có tiền cũng không thể mua được." Một xã viên khác cũng phụ họa theo

    Cô ta vẫn không tin một người quê mùa trong bộ quần áo rách nát như thế lại có tiền mua phích nước nóng.

    Có phiếu công nghiệp thì đã làm sao? Ai biết được là do trộm hay nhặt được ở đâu đó.

    Trước đây Lý Kim Phượng đã từng gặp những kẻ xem thường người khác, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy những kẻ làm đến mức này.

    Đút tay vào túi, thực tế là cô lấy mười đồng từ trong không gian ra, đặt nó lên quầy: "Mặc dù tôi không có nhiều tiền nhưng cũng đủ để mua cái phích nước nóng đó phải không? Nhưng còn các người, vốn cũng không biết rõ về tôi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với tôi, thế mà dám kết luận rằng tôi không có phiếu, không có tiền. Mặc dù tôi là người nông thôn nhưng người nông thôn thì sao? Không phải là nhờ những người chân bùn ở nông thôn trồng trọt nuôi các người hay sao? Không có dân quê ở nông thôn, các người lấy cái gì mà ăn? Ăn đất sao?"

    "Cô.." Một xã viên nghe lời nói của Lý Kim Phượng tức giận đến run cả người.

    "Cô không cần phải kích động như vậy, dù sao tôi cũng chẳng có nói sai! Lao động là vinh quang, bất kể là người thành thị hay là người nông thôn, mọi người đều sống cùng dưới một bầu trời, đều phải được tôn trọng. Nhưng cô.. rõ ràng là cô xem thường chúng tôi là dân quê.

    Sau khi Lý Kim Phượng nhẹ nhàng nói một câu, hai xã viên của cung tiêu xã đều tái mặt.

    Ngày thường, họ đứng kênh kiệu, phớt lờ những người đến mua đồ.

    Cho dù có quá đáng một chút, những kẻ quê mùa kia cũng chẳng dám khiêu khích lại họ, nếu bị xem thường, họ cũng không còn cách nào khác ngoài tuyệt vọng rời đi.

    Nhưng người trước mặt lại khiến họ cảm thấy sợ hãi.

    Họ coi thường nông dân.. Nếu chuyện này lọt ra ngoài, họ sắp xong rồi, chắc chắn sẽ không có cách nào giữ được công việc.

    " Em gái, tôi.. tôi không coi thường em. "Trong đó có một cô gái hơi béo, giải thích với Lý Kim Phượng.

    Cô ta cũng lớn lên ở vùng nông thôn, cũng sinh sống nông thôn nhiều năm.

    Sau này, chị gái cô ta lấy chồng ở thành phố, tìm được một người đàn ông có năng lực.

    Sau đó sắp xếp cho cô ta một công việc ở cung tiêu xã.

    Gì công việc này, cả nhà phải căn răng, thắt lưng buộc bụng, phải chi ra rất nhiều thứ tốt mới lấy được công việc này, hơn nữa người trong nhà luôn tự hào về việc cô ta làm ở cung tiêu xã.

    Nếu mất việc thì cô sẽ sống ra sao, người nhà cô ta sẽ sống như thế nào?

    " Em gái, tôi.. tôi cũng không có coi thường em! Những lời vừa rồi em đừng nói nữa, làm ơn.. "Người kia cũng đang nức nở theo.

    Thực ra trước đây họ không hề như vậy.

    Chỉ là ở cung tiêu xã một thời gian dài, nếu nghe tin họ làm việc ở cung tiêu xã họ đều sẽ hâm mộ cô ta.

    Đôi khi, những người cô ta quen biết biết đến mua đồ, cô ta cho họ thứ gì đó chất lượng tốt, hoặc thứ mà người bình thường có tiền và phiếu cũng không thể mua được, những người đó biết ơn cô ta, thời gian lâu dài, tâm tính cô ta liền thay đổi.

    Nhìn ai cũng cảm thấy chướng mắt.

    Nhìn ai cũng giống như một con kiến, cho dù có bị giẫm đạp cũng không có người phản kháng.

    " Em gái, tôi cầu xin em.. "

    Giọng nói của hai xã viên càng ngày càng thấp, nước mắt trào ra, họ nhìn Lý Kim Phượng bằng ánh mắt đáng thương.

    " Các người không cần cầu xin tôi, nhưng nếu lần sau các người còn tái phạm, tôi sẽ nói cho toàn bộ người ở huyện thành các người đã làm gì! Đến lúc đó chuyện gì xảy ra tôi cũng không chịu trách nhiệm. "Lý Kim Phượng vô cảm nói.

    " Được, chúng tôi biết sai rồi! "

    " Chúng tôi biết sai rồi!"
     
    LieuDuong likes this.
  4. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 33: Thuốc lá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái độ của hai nữ xã viên rất chân thành, sau này có lẽ họ sẽ không bao giờ kiêu ngạo như vậy nữa.

    Lý Kim Phượng căn bản không quan tâm bọn họ.

    Kỳ thật ngay từ đầu cô cũng không có ý định làm lớn chuyện, chỉ là hù dọa hai xã viên này một chút mà thôi.

    Thời đại này quá đặc biệt, một lời nói tùy tiện có thể thay đổi cuộc đời một người, thậm chí cả gia đình cũng sẽ bị liên lụy.

    Lý Kim Phượng đến từ thời bình, chính vì vậy mà cô càng hiểu rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

    "Em gái, phích nước nóng là 1 đồng một cái, xà phòng là 1 xu một cái, em có thể tắm gội, còn muốn gì nữa không? Tôi gói lại cho em." Giọng điệu của cô ta đã chân thành hơn nhiều.

    Lý Kim Phượng hơi giật mình, không phải vì cái gì khác mà là vì cái phích nước nóng một đồng và cục xà phòng chỉ một xu.

    Nếu là hiện đại, một cái phích nước nóng làm bằng sắt sẽ có giá ít nhất là ba mươi hoặc năm mươi nhân dân tệ, còn xà phòng, luôn có giá bốn hoặc năm nhân dân tệ.

    Nhưng thời đại này..

    Thấy Lý Kim Phượng im lặng, nữ xã viên đột nhiên hạ giọng nói: "Em gái, đây là thuốc lá à? Vừa mới tới, đại đa số người đều không mua được."

    Chỉ có cung tiêu xã ở huyện và tỉnh là hai nơi được chia thuốc lá, ban đầu nữ xã viên muốn giữ chúng cho những người cùng thôn mà cô ta quen biết hoặc những người có quan hệ tốt ở thành phối.

    Dù sao thời buổi này thuốc lá khó kiếm, một tháng cô ta cũng không thấy được một gói, người ta dựa vào mặt mũi của cô ta để mua thuốc lá, sau này nhất định sẽ nhớ đến cô.

    Chỉ là cô bé trước mặt làm người ta quá sợ hãi, chỉ cần cô nhìn mình lâu một chút thì hai đã run lập cập.

    Chưa kể, lúc này khuôn mặt cô vô cảm, không nói gì, điều này càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn, chính vì vậy mà nữ xã viên mới nghĩ ra cách như vậy để lấy lòng cô.

    Nghe nữ xã viên nói, Lý Kim Phượng liếc nhìn cô ta, đang định từ chối thì chợt nhớ ra ở thời đại này, thuốc lá cũng là vật phẩm quý hiếm, có lẽ sau này sẽ có tác dụng lớn.

    "Cô bán thuốc lá như thế nào?" Lý Kim Phượng hỏi.

    "Thuốc lá của Hoàng Kim Diệp giá ba xu một gói, ba đồng một cây. Nhưng tôi chỉ có thể bán cho em nhiều nhất một cây mà thôi."

    "Được rồi, một thùng thuốc, hai phích nước nóng và hai bánh xà phòng."

    Mười đồng tiền phiếu công nghiệp được đặt lên quầy.

    Nữ xã viên rất nhanh đã trả lại cho cô 4 đồng 8 xu.

    Cô còn lại 14 đồng 8 xu và phiếu công nghiệp.

    Sợ người khác nhìn thấy thuốc lá của Lý Kim Phượng, hai người họ tìm một cái túi vải cũng không thu thêm tiền, bỏ phích nước nóng và thuốc lá vào trong.

    "Em gái, chuyện thuốc lá đừng nói cho ai biết, cũng đừng để người khác biết em có thuốc lá. Từ nay về sau, khi kết hôn, em chỉ được để người đàn ông của mình hút thôi!" Nữ xã viên thấp giọng căn dặn.

    Lý Kim Phượng nghe được hai chữ "đàn ông", khóe miệng hơi giật giật.

    Trên người cô còn mang theo không gian, có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ kết hôn, nếu không sẽ khó giải thích những thứ trong không gian.

    Lý Kim Phượng vác đồ ở trên vai, cô vừa định rời đi thì một người đàn ông cao lớn đột nhiên bước vào cung tiêu xã, người đàn ông mặc một bộ đồng phục giải phóng màu xanh lá cây hơi mới, đường nét trên mặt rất rõ ràng, đôi mắt kiếm trông rất nghiêm nghị, hoàn toàn khác với những người mà Lý Kim Phượng từng gặp trước đây có đôi mắt đờ đẫn, toàn thân yếu ớt.

    Người đàn ông dường như nhận ra ánh mắt của Lý Kim Phượng, nhưng anh ta không nhìn lại mà đi đến quầy hỏi xã viên của cung tiêu xã: "Đồng chí, có thuốc lá hay không?"

    Cô gái lập tức lắc đầu: "Không, không.. hết hàng rồi!"
     
    LieuDuong likes this.
  5. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
  6. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 35: Ba xấp phiếu lương thực

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kimchung, LieuDuong and Ngọc Lan 18 like this.
  7. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 36: Đòi công bằng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kimchung and LieuDuong like this.
  8. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
  9. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 38: Đòi công bằng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lý Ái Cúc, Lý Ái Lan, hai đứa súc sinh chúng bây, hai đứa lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy đối với con bé Kim Phượng, chúng mày.." Lý Phúc Mãn tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

    Ông ấy chưa bao giờ biết nguyên nhân tại sao con bé Kim Phượng bị thương.

    Con dâu ông ấy luôn ấp úng không nói nên lời.

    Bản thân con bé Kim Phượng cũng không muốn nói, ông ấy cảm thấy bọn trẻ có suy nghĩ riêng, vả lại đội sản xuất có rất nhiều việc nên ông ấy cũng không ép hỏi.

    Bây giờ, sự thật đã bại lộ, thì ra là hai đứa cháu gái của ông đã làm chuyện xấu, Lý Phúc Mãn tức giận đến mức không cách nào kiềm chế được nữa.

    Hơn nữa, lúc này Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan vẫn như cũ duy trì cái bộ dáng đánh chết cũng không thừa nhận.

    Sắc mặt Lý Ái Lan tái nhợt lắc đầu, "Ông nội, không phải cháu.. không phải.."

    Lý Ái Cúc cũng khóc giải thích: "Ông nội, không phải giống như Lý Kim Phượng nói đâu, là nó tự đụng đầu vào đâu đó, sao có thế do cháu và Ái Lan được, không phải chúng cháu.."

    Khi hai chị em trốn trong đống cỏ khô chia miếng kẹo dạ trâu ra ăn, họ đã nghĩ ra lí do thoái thác rồi.

    Sự việc không phải do họ làm mà là do chính Lý Kim Phượng làm, là do nó bất cẩn.

    Huống chi, việc đó xảy ra đã lâu như vậy, hai chị em cũng không nghĩ tới hôm nay Lý Kim Phượng sẽ nhắc tới.

    "Không phải cô sao? Có phải muốn tôi lấy mảnh bát vỡ kia ra thì hai người mới thừa nhận không?" Lý Kim Phượng chế nhạo, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.

    Lý Phúc Mãn bước đến bên cạnh bếp, nhặt một cây gậy gỗ lên, trước khi mọi người kịp phản ứng, ông ấy nhắm vào cái trán của Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan đập thật mạnh.

    "Súc sinh, hai con súc sinh này, nếu hôm nay ông không dạy chúng mày một bài học, e rằng sau này chúng mày sẽ lật trời mất."

    Ngày thường, hai con nhóc này vô lý, không xem ai ra gì, ông ấy cũng chỉ chửi bới vài câu, chưa bao giờ ông ấy tức giận như hôm nay.

    Nhưng bây giờ nghĩ đến việc bọn chúng đã làm, Lý Phúc Mãn lại muốn đánh chết bọn chúng.

    Cây gậy đánh Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan chưa dùng bao nhiêu sức.

    Mới một lúc, cả hai đều không kiềm chế được gào khóc.

    "Bà, cha, cứu con với.." Lý Ái Cúc hét lớn.

    Lý Ái Lan gọi Trương Tú Lan, "Dì Trương, cứu con!"

    Hoàn toàn khác với thái độ thờ ơ của mọi người khi Lý Kim Phượng bị ức hiếp, những người được họ gọi tên đều đứng lên.

    Bà Lý: "Ông già à, ông không thể làm như thế được. Ái Lan và Ái Cúc vẫn còn nhỏ, nếu xương của chúng bị gãy thì sao?"

    Lý Thu Thành kéo hai cô con gái của mình ra phía sau, lúc này đã có phần giống như một người cha ruột.

    Trương Tú Lan trực tiếp ngăn cản Lý Phúc Mãn nói: "Cha, quên đi! Ái Lan và Ái Cúc chắc chắn không cố ý làm thế đâu. Cha đừng đánh chúng nữa."

    Nếu là người bên ngoài, có nhiều người bảo vệ như thế thì có lẽ sẽ ổn thôi.

    Nhưng Lý Phúc Mãn là ai, là người có tính tình nóng nảy nổi tiếng trong thôn, chuyện ông ấy muốn làm không ai có thể ngăn cản được.

    Nếu không phải như vậy, ông đã không vượt qua mọi khó khăn để Trương Tú Lan vào làm con dâu của mình.

    "Các người đều tránh ra cho ông, hôm nay không dạy cho hai con súc sinh này một bài học, ngày sau sẽ giết người phóng hỏa! Hiện tại chỉ là một vết thương ngoài da, nhưng sau này sẽ đập vỡ đầu người ta mất."

    Đây là lần đầu tiên hai cô vợ của Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa được chứng kiến trận chiến như thế này này.

    Thực ra trong ba cô em chồng này họ chẳng thích ai cả.

    Nhưng cô sáu và cô bảy là con ruột trong nhà, được bà Lý cưng chiều, Trương Tú Lan cũng không dám chỉ trích họ, hai người đó luôn có một vị trí vững chắc trong nhà.

    Bây giờ, nhìn thấy Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan gặp nạn, đương nhiên họ phải bước tới nói đỡ rồi.
     
    LieuDuong likes this.
  10. Bùi Lan Nhi

    Messages:
    0
    Chương 39: Đòi công bằng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vợ của Lý Đại Hổ, Hoàng Ngọc Hòa, và vợ của Lý Đại Hòa, Triệu Mỹ Hà, đang định đứng dậy thì hai người đàn ông gần như nói cùng một lúc.

    "Ngồi xuống!"

    Ý tứ này rất rõ ràng, hai người này tuyệt đối không được phép nhúng tay vào chuyện này.

    Trong lòng Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa đều có cùng suy nghĩ, không chỉ trích hai chị em nó làm những việc ngu xuẩn đã giữ mặt mũi cho chúng lắm rồi, bây giờ bọn họ tuyệt đối không thể lên tiếng nói đỡ nữa.

    Hoàng Ngọc Hòa và Triệu Mỹ Hà, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại.

    Lý Phúc Mãn nắm cây gậy gỗ trong tay càng ngày càng chặt.

    Đôi mắt đỏ của ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan sau lưng Lý Thu Thành

    Lúc này bà Lý nói với Lý Kim Phượng: "Bé Kim Phượng, con còn đứng đó làm gì vậy? Mau giữ ông nội con lại, đừng để cho ông ấy đánh hai chị em chúng nữa."

    Lý Kim Phượng nghe được lời này, trong lòng cười lạnh.

    Khi không có chuyện thì gọi cô ấy là của nợ, con nhóc chết tiệt.

    Bây giờ xảy ra chuyện, cô lại là người của nhà họ Lý, Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan là chị em của cô.

    Tiêu chuẩn kép này thật sự không biết xấu hổ mà.

    Lý Kim Phượng vẫn đứng yên, không thèm nhìn bà Lý.

    Đôi mắt của Trương Tú Lan đỏ hoe, trông cứ như sắp khóc bất cứ lúc nào, bà ấy cũng nhìn Lý Kim Phượng, nhưng vẫn không nói với con gái mình hãy tha thứ cho Ái Cúc và Ái Lan

    Bởi vì bà có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu lần này bà bắt con gái mình tha thứ cho Ái Cúc và Ái Lan, bà và con gái sẽ không bao giờ thân thiết như trước nữa.

    Lý Kim Phượng không nói gì, Lý Thu Thành cũng không có biện pháp bảo vệ hai cô con gái của mình.

    Cuối cùng, họ bị Lý Phúc Mãn kéo ra từ phía sau lưng Lý Thu Thành.

    Cây gậy gỗ quất vào hai người, Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan vừa khóc vừa la hét, nhảy dựng lên.

    Tiếng la thảm thiết của họ gần như truyền khắp toàn bộ đội sản xuất.

    Tuy nhiên, không có ai đến xem náo nhiệt, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.

    Hơn nữa, so với xem náo nhiệt, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là lấp đầy bụng.

    Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan bị đánh, lưng bầm tím tróc da bong thịt, Lý Phúc Mãn đánh mệt mỏi mới dừng tay.

    Ông ấy ném cây gậy gỗ vào bên cạnh bếp.

    Lý Phúc Mãn lớn tiếng nói với Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan: "Từ giờ trở đi, nếu có ai trong số hai đứa dám làm những chuyện tổn thương đến con bé một lần nữa, ông đây sẽ đánh chết chúng bây!"

    Hai cô gái sợ hãi đến mức run rẩy, ngay cả tiếng nức nở cũng im bặt.

    Lý Kim Phượng khá hài lòng với kết quả này.

    Tuy nhiên, cô không có tư cách thay mặt nguyên chủ để tha thứ cho họ, không chỉ bản thân cô, mà cả nhà họ Lý cũng không có ai có tư cách.

    Từ giờ trở đi, tất cả những gì cô có thể làm là báo đáp những người trong nhà họ Lý đã đối xử tốt với cô gắp muời lần trăm lần như thế.

    Về phần Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan, nếu họ lại đối xử với cô như thế một lần nữa, cô cũng sẽ không ngại chơi với họ tới cùng.

    "Đừng đứng ở đây nữa, ăn cơm!" Lý Phúc Mãn đột nhiên nói.

    Nghe xong, Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan đang định ngồi xuống ăn, chưa kịp bước đi, lời nói của Lý Phúc Mãn lại khiến họ khóc.

    "Hai đứa chúng bây cũng đừng ăn nữa, sáng mai dậy sớm đi làm việc ở đội sản xuất cho ông. Nếu tiếp tục lười biếng, sau này không được phép ăn cơm."

    Lý Kim Phượng ngồi ăn như không có việc gì xảy ra.

    Cô nhanh chóng uống xong một bát cháo loãng và ăn hai quả dưa chua, bữa tối này coi như đã xong.

    Ăn xong, Lý Phúc Mãn gọi một mình cô sang một bên, hỏi thăm chuyện đi huyện thành.
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...