Chương 20: Rau cần tây Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 22: Đi huyện thành Bấm để xem "Kim Phượng, ngày mai ông tới gặp đội trưởng xin nghỉ phép cho cháu, nhưng có phải.. một mình cháu đi huyện thành không tiện lắm không? Nếu không, tốt nhất thì ông nên hỏi xem còn có ai đi huyện thành nữa không? Rồi đi cùng với họ." Lý Phúc Mãn lo lắng hỏi. Lý Kim Phượng liên tục lắc đầu, cô chỉ muốn một mình đi huyện thành hỏi thăm tình hình, nếu có người đi theo cô, cho dù đồ vật trong không gian không lấy ra được, lời nói và hành động của cô cũng có thể bị coi là đề tài nói chuyện của những người trong đội sản xuất. "Ông nội, cháu có thể tự mình làm được, nhưng ngày mai cháu muốn phân phát nông cụ cho mọi người trước xong rồi mới đi huyện thành." Người trong thôn không có ấn tượng tốt với Trương Tiểu Bảo, nếu cô không có mặt ở đấy, ngày mai họ phát nông cụ chắc chắn sẽ nghiêm khắc với cậu. Vì đã đồng ý với đứa bé nên cô phải là người đầu tiên phát nông cụ cho cậu. Lý Phúc Mãn không nghĩ tới điều gì khác, ông ấy chỉ nghĩ Lý Kim Phượng không thể bỏ công điểm được, yêu thương trong lòng ông ấy đối với cô cháu gái này lại tăng lên một phần. "Được rồi, nhưng đường đến huyền thành cũng không gần. Nếu trên đường gặp người lái xe bò, chỉ cần cháu nói với họ cháu người của thôn Lý là đội viên của đội sản xuất, muốn đi lên huyện khám bệnh. Để họ tiện đường đưa cháu đi, cũng đừng ngại mở miệng, ông cũng từng đi nhờ người khác, chẳng ai bận tâm chút chuyện này cả." EditorBuiLanNhi Lý Phúc Mãn, ông nội kế này, so với ông nội ruột của mình còn tốt hơn, biết Lý Kim Phượng lần đầu đến huyện thành, ông không chỉ nói đường cho Lý Kim Phượng, còn dặn dò cô đi nếu gặp người khác thì xin đi nhờ xe. Lý Kim Phượng cảm ơn Lý Phúc Mãn, sau đó trở về phòng của mình. Đây là đêm thứ hai cô sống trong căn phòng nhỏ này, nhìn cửa sổ không có kính, Lý Kim Phượng suy nghĩ một chút, quyết định tìm thứ gì đó che cửa sổ lại. Ít nhất, không thể để cho người khác tùy tiện đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy trong phòng cô có gì. Nhưng trong phòng có quá ít đồ có thể dùng để che cửa sổ, còn chưa đủ mấy đầu ngón tay của cô. Hơn nữa trời đã tối, làm gì cũng bất tiện, Lý Kim Phượng tạm thời từ bỏ ý định sửa cửa sổ. Cũng giống như hôm qua, cô trốn vào góc khuất của cửa sổ, lấy dung dịch ô- xy già trong không gian ra, cẩn thận bôi lên vết thương, uống thêm hai viên thuốc chống viêm rồi đi ngủ. * * * Nghĩ đến mai phải đi huyện thành, sáng hôm sau Lý Kim Phượng dậy rất sớm. Ở sân sau, Trương Tú Lan cũng mới dậy không lâu, đang nấu bữa sáng. Tối qua bà ấy rửa sạch cần tây trong bóng tối để sáng nay bà ấy dùng nó để làm bánh. Một chút bột mì thô và cần tây thái hạt lựu, nhưng cần tây lại chiếm phần nhiều hơn. Lấy một ít củ cải mà bà ấy tự ngâm, thế là xong bữa sáng. Cuộc sống của nhà họ Lý không tốt, nhưng ở trong thôn thì cũng được coi là không tệ lắm rồi. Những người khác chỉ có thể húp nước no, nhà họ Lý còn có thể ăn lửng bụng, nhưng hiện tại chỉ là tạm thời, nếu đồ ăn không được phát kịp thời, cả nhà họ Lý có khả năng cũng sẽ chịu đói. Lý Kim Phượng vào nhà, Trương Tú Lan đang làm bánh cần tây ở trên bếp, bởi vì không có dầu cũng không đủ bột, màu bánh trong rất khó coi, mùi vị cũng không khá hơn là bao. Nhìn thấy Lý Kim Phượng, Trương Tú Lan lấy khăn lau tay, vẫy tay với Lý Kim Phương: "Tiểu Phượng, con lại đây." Lý Kim Phượng đi tới trước mặt bà ấy, nhưng cô còn chưa kịp hỏi chuyện có gì thì đã nghe thấy Trương Tú Lan nói: "Tiểu Phượng à, hôm nay khi con phát nông cụ, con có thể cho Ái Cúc nông cụ tốt hơn không?"
Chương 23: Đi huyện thành Bấm để xem "Tiểu Phượng, mẹ biết con khó xử, nhưng dù gì thì Ái Cúc cũng là người nhà của chúng ta, con không cần phải chọn cái tốt nhất, chỉ cần chọn cái có thể sử dụng thôi, được không?" Trương Tú Lan nhìn Lý Kim Phượng với ánh mắt cầu xin. Trong ấn tượng của Lý Kim Phượng, đây không phải là lần đầu tiên Trương Tú Lan vì hai cô con gái của nhà họ Lý mà để nguyên chủ chịu ủy khuất. Trước đây, nguyên chủ luôn ôm hết mọi ủy khuất ở trong lòng, khóc khi không có ai ở bên cạnh, cho đến khi hai mắt sưng đỏ. Không có lý do nào khác chỉ là vì không nỡ để Trương Tú Lan khó xử. Nhưng chính vì liên tục nhượng bộ, Trương Tú Lan đã quên mất con gái ruột của mình cũng là một con người, cũng sẽ khó chịu. Bây giờ Lý Kim Phượng đã trở thành nguyên chủ, cô tuyệt đối không có khả năng đồng ý, tốt với người khác chính là ác với chính mình. Vì vậy cô trực tiếp từ chối yêu cầu của Trương Tú Lan: "Mẹ, chuyện này con không quyết định được. Đội sản xuất nhiều con mắt đang nhìn như vậy, nếu con lừa dối, lén lút chăm sóc Lý Ái Cúc, họ sẽ nghĩ gì về con? Cho dù họ không nói, con làm như vậy có xứng đáng với những đồng chí đã vất vả khác không?" Lý Kim Phượng trực tiếp kể những đồng chí đã làm việc vất vả kia ra, sắc mặt Trương Tú Lan lập tức thay đổi. Chưa bao giờ đề cập đến chuyện để Lý Kim Phượng phải nhường nhịn. Tuy nhiên, bà luôn cảm thấy con gái mình đã thay đổi, trước đây bà nói gì con gái cũng sẽ đồng ý, cho dù con gái có không vui đến đâu. Lần này, dường như con bé đã có chủ kiến hơn còn biết cách từ chối mình. Trương Tú Lan không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như là đã mất đi thứ gì đó vậy. "Tiểu Phượng, mẹ nghe thấy ông nội con nói hôm nay con đi huyện thành khám bệnh, một mình con đi có được không?" Khi bà không che chở những đứa con của nhà họ Lý, Trương Tú Lan vẫn là một người tốt. Lý Kim Phượng cũng nguyện ý nói vài câu với bà ấy: "Vâng, đi huyện thành xem xem, nhức đầu quá." Trương Tú Lan khá xấu hổ về chuyện đề này, khi đó con gái bà lẽ ra muốn tự mình đi tìm công lý, nhưng bà.. Quên đi, chuyện này cứ để như vậy đi, sau này Ái Lan và Ái Cúc có lẽ sẽ không tái phạm nữa. Khi đang nói chuyện với Trương Tú Lan, những người còn lại trong nhà cũng dậy rồi. Rửa mặt xong, mọi người đi vào phòng bếp, nhìn thấy bánh cần tây trên bàn, trên mặt mọi người hiếm hoi nở nụ cười. Trong thời đại này, nhà nào cũng sống như vậy, đói bụng là chuyện thường tình. Bánh rau dại nhìn nhỏ nhưng bên trong có nhân bột nên dù sao cũng ngon hơn cháo. Chờ Lý Phúc Mãn tới, mọi người bắt đầu ăn sáng. Ăn sáng xong, Lý Phúc Mãn kéo Lý Kim Phượng sang một bên, nhét một tờ đại đoàn kết giá một đồng đưa cho Lý Kim Phượng. "Tiểu Phượng, ông không có nhiều tiền.. Nhưng mà, một tờ tiền này ông nội đã tiết kiệm rất lâu, cháu có thể dùng đi huyện thành khám bệnh, nếu còn thừa, cháu có thể mua cho mình ít đồ." Cô không phải người ở thời đại này, Lý Kim Phượng không biết một đồng này có thể mua được bao nhiêu thứ. Nhưng sau khi lật tung ký ức của nguyên chủ, lại không hề đề cập đến một đồng này. Thời điểm nhiều, chỉ có hai xu, số tiền mà Lý Phúc Mãn đưa cho cô khi cô làm việc chăm chỉ. Lý Kim Phượng mừng rỡ cầm tiền, nhanh chóng đút vào túi. Sau đó liền nghe Lý Phúc Mãn nói: "Chuyện này đừng nói cho ai biết, có dư thì khi trở về cũng đừng đưa cho ông nội, cháu hãy giữ cho riêng mình, biết không?" Nghe Lý Phúc Mãn nói, trong lòng Lý Kim Phượng cảm thấy ấm áp. Cô cười toe toét với Lý Phúc Mãn: "Ông yên tâm, cháu sẽ không nói cho người khác biết đâu!"
Chương 24: Đi huyện thành Bấm để xem Sau khi Lý Phúc Mãn đưa cho cô một tờ đại đoàn kết, Lý Kim Phượng trực tiếp đi đến kho hàng của đội sản xuất để phân phát nông cụ. Thằng nhóc Trương Tiểu Bảo quả nhiên rất nghe lời, Lý Kim Phượng bảo cậu đến sớm, cậu thật sự đến sớm. Xếp hàng và cũng là người đứng đầu hàng. Lý Kim Phượng chọn một chiếc liềm rất sắc bén, đưa nó cho Trương Tiểu Bảo Nhân lúc không có ai chú ý tới, vô mang cho cậu một cái màn thầu. "Đi xuốn gầm cầu ăn, đừng để người khác phát hiện!" Vốn Lý Kim Phượng muốn đưa cho cậu bánh bao hấp hoặc trứng, nhưng bánh bao hấp do người hiện đại làm nói chung có kích thước nhỏ, ăn một cái cũng không no bụng, hơn nữa, trứng trong không gian có hạn, nếu ăn quá nhiều sẽ hết. Ngược lại, trong không gian của Lý Kim Phượng có ít nhất mấy vạn cân bột mì, trong thời gian ngắn không thể ăn hết được. Trương Tiểu Bảo chỉ biết trong túi mình bị nhét một thứ gì đó, vừa nghe là đồ ăn thì sợ hãi vội vàng che túi lại. Nhìn quanh, không ai để ý đến cậu, cậu làm theo lời dặn dò của Lý Kim Phượng, đi đến gầm cầu ăn nửa cái bánh màn thầu Cậu giấu nửa còn lại trong tay, chuẩn bị buổi tối đi làm về đưa cho bà nội ăn. Sau khi Lý Kim Phượng phân phát nông cụ xong, Lý Ái Cúc đến muộn, nhìn nhà kho trống rỗng, khi nghĩ mình không có nông cụ, chỉ có thể dựa vào tay để làm việc, cô ta liền bật khóc Vừa khóc vừa mắng Lý Kim Phượng ức hiếp cô ta. "Lý Kim Phượng, cha mẹ mày không dạy mày làm người sao? Mày ăn không uống của nhà chúng ta mày.. vậy mà mày thậm chí còn không để lại cho tao một nông cụ nào. Lý Kim Phượng.." Lời lẽ thô lỗ như vậy phát ra từ miệng Lý Ái Cúc, Lý Kim Phượng không những không tức giận mà còn tâm tình rất tốt. Những người thuộc thế hệ này thường rất chất phát. Ngoài việc không sẵn lòng chia sẻ lương thực, họ vẫn sẵn sàng lấy lại công bằng cho người khác. Lý Ái Cúc càng như vậy thì Lý Kim Phượng càng có lý. "Chị bảy, tại sao em không đưa nông cụ cho chị, chị thật sự không biết sao? Ai cũng cần nông cụ, có ai không phải trời chưa sáng liền dậy? Chị đến muộn mà còn muốn thứ tốt nhất, làm gì có cái lý như vậy." "Mày.." "Ở nhà bắt nạt tôi như thế nào không quan trọng, nhưng ở ngoài, tất cả đều là phải công bằng. Nếu muốn nông cụ thì ngày mai hãy dậy sớm. Muốn nông cụ gì cũng sẽ có! Người không hăng hái, không chăm chỉ không phải là những đồng chí tốt của đội sản xuất chúng ta không xứng sử dụng nông cụ!" Lời nói của Lý Kim Phượng gần như đã kích động mọi người trong nhà kho. Người nhận được nông cụ cảm thấy Lý Kim Phượng nói có lý nên tự tin cầm lấy nông cụ của mình rồi rời đi. Những người không nhận được nông cụ cũng không cảm thấy Lý Kim Phượng không cho bọn họ cơ hội, mà là cảm thấy mình chưa đủ hăng hái nên đỏ mặt rời đi. Lý Ái Cúc còn muốn nói gì đó, nhưng có người hét lên: "Đại đội trưởng đến rồi." Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, họ dám ức hiếp Lý Kim Phượng, nhưng trước mặt Triệu Trung Hưng một cái rắm cũng không dám thả. Cô ta liền nhấc chân chạy đi. Không có Lý Ái Lan gây chuyện, khu vực xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đúng lúc này, Triệu Trung Hưng đi tới trước mặt Lý Kim Phượng. "Kim Phượng à, chú nghe ông cháu nói cháu muốn lên huyện xem trán sao? Trán cháu thế nào rồi?" Triệu Trung Hưng hỏi. Trong thôn mọi người đều biết Lý Kim Phượng bị thương ở trán, lúc đó bác sĩ Trần của đại đoàn thấy cái lỗ lớn như thế, ông ấy cũng cảm thấy sợ hãi, lập tức báo cáo cho Triệu Trung Hưng. Tuy nhiên, cho đến nay người trong thôn vẫn không biết tại sai Lý Kim Phượng lại bị như thế. Ngay cả Lý Phúc Mãn cũng không biết. Nếu ông ấy biết chính Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan đã làm việc đó, ông ấy nhất định sẽ không để yên cho hài người họ.
Chương 25: Huyện thành ở thập niên 60 Bấm để xem "Trán có hơi đau một chút, bên trong hình như có mủ.." Lý Kim Phượng đem tình hình nói nghiêm trọng lên, Triệu Trung Hưng không nên lãng phí thời gian của cô nữa, ông ấy xua tay, bảo Lý Kim Phượng nhanh chóng đi huyện thành Đêm qua Lý Phúc Mãn đã nói cho Lý Kim Phượng biết chi tiết đường đi đến huyện thành. Sau khi rời thôn, có một con đường hướng về phía bắc, đi bộ hơn hai giờ, cô nhìn thấy một nơi có nhiều nhà ở, chính là huyện thành. Lúc Lý Kim Phượng đi ra ngoài, cô còn mang theo cái túi rách hôm qua, túi rất lớn, chỉ dùng để che giấu cô lấy đồ từ trong không gian mà thôi. Lý Kim Phượng đi bộ hơn nửa giờ, trên đường không có một bóng người, đoán chừng tất cả mọi người đều đang bận rộn thu hoạch và gieo hạt. Cuối cùng cũng đến được huyện thành, Lý Kim Phượng đã kiệt sức đến thở không ra hơi. Thân thể này, quanh năm suốt tháng không có ăn cơm no, lại làm công việc nặng nhọc nên cơ bản đã hư hỏng. Sau khi đi bộ một chút hoặc làm một số công việc, liền cảm thấy khó thở. Lý Kim Phượng hạ quyết tâm, nếu chuyến đi này thu được thứ gì thì cô phải lén lút lấy một ít thịt trong không gian để ăn, cô sẽ không suốt ngày ăn cháo không có dinh dưỡng, sợ xương cốt trong cơ thể sẽ bị ảnh hưởn, không thể duy trì sức khỏe tốt trong nhiều năm. Nghỉ ngơi đủ, Lý Kim Phượng ngẩng đầu nhìn nơi gọi là huyện thành, trong lòng cảm thấy chấn động. Lúc cô ra ngoài, cô đoán khoảng 7 giờ, đi bộ hơn hai giờ lại nghỉ ngơi một lát, lúc này nhiều nhất cũng đã 10 giờ rồi. Nói một cách logic, lẽ ra lúc này có rất nhiều người, nhưng đường phố thì lại chẳng có mấy người Không chỉ vậy, tất cả những gì cô nhìn thấy, là mọi người đều trông xanh xao vàng vọt, bước đi khập khiễng, như thể họ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhìn vào các tòa nhà trong huyện thành, những căn nhà gỗ thấp nằm rải rác khắp nơi, những con đường chật hẹp, ngay cả những tòa nhà cao tầng hiện đại phổ biến nhất cũng rất hiếm. Nghèo, thực sự quá nghèo. Lý Kim Phượng hoàn toàn không biết dùng lời nào để miêu tả, nhưng một nơi như vậy được gọi là huyện thành vẫn khiến ta cảm thấy rất sốc. Lý Kim Phượng cảm thấy ngay cả những huyện thành ở hiện đại cũng tốt hơn huyện thành này rất nhiều. Lý Kim Phượng bước vào ranh giới của huyện thành, nhìn xung quanh rồi tìm kiếm khắp nơi. Còn chưa thấy bao nhiêu người chứ đừng nói đến cái gọi là chợ đen. Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, bụng cô bắt đầu cồn cào đói bụng. Lý Kim Phượng nghĩ đến tờ đại đoàn kết nằm trong túi, cô quyết định đến tiệm cơm quốc doanh để tìm hiểu thêm về hình thức mua bán của thời đại này. Tìm một con đường, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cuối đường có một tiệm cơm, Lý Kim Phượng không chút suy nghĩ đi vào. Tình huống của tiệm cơm hoàn toàn khác với thời hiện đại, khi Lý Kim Phượng bước vào, ở đó không có bất kì ai. Thay vào đó, có một người phục vụ ngồi ở quầy đang ngủ gật. Người phục vụ đang ngủ trưa, Lý Kim Phượng đi vào cũng không chào hỏi, cũng chẳng xem Lý Kim Phượng là khách. Lý Kim Phượng không suy nghĩ nhiều, đi tới quầy nói với người phục vụ: "Xin chào đồng chí.. Xin hỏi thực đơn của đồng chí đâu?" Người phục vụ không để ý tới Lý Kim Phượng, cô đành phải hỏi lại: "Đồng chí.." Lúc này, người phục vụ ngẩng đầu, tức giận trợn mắt nhìn Lý Kim Phượng: "Chẳng phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Cô hét cái mà hét?" Khóe miệng Lý Kim Phượng giật giật, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người phục vụ hung dữ như vậy. Lấy tờ đại đoàn kết từ trong túi ra, cô hỏi: "Tôi có thể ăn gì với một tờ đại đoàn kết này?" Người phục vụ thậm chí không thèm nhìn tiền la, đưa tay về phía Lý Kim Phượng: "Phiếu đâu?" "Phiếu gì?" Lý Kim Phượng có chút không hiểu. "Phiếu cơm? Cô không có phiếu cơm mà còn muốn tới đây ăn hả?" Người phục vụ lại trợn mắt.
Chương 26: Huyện thành ở thập niên 60 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 27: Người bán trở thành người mua Bấm để xem "Bảy xu.. một cân?" Lý Kim Phượng có chút kinh ngạc. Một cân ngô chỉ có 7 xu, giá cả ở thời đại này thấp đến mức nào vậy? Lý Kim Phượng đột nhiên cảm thấy một tờ đại đoàn kết Lý Phúc Mãn đưa cho cô là một số tiền rất lớn. Người đàn ông nhìn thấy Lý Kim Phượng kinh ngạc, tưởng rằng Lý Kim Phượng cảm thấy giá cao nên lại nói: "Cô gái, tôi biết cô cho rằng trên thị trường, ngô nhiều nhất là sáu xu một cân, cảm thấy tôi bán đắt hơn có phải không?" Nhưng đó là dưới tình hướng có phiếu lương thực và có đủ nguồn cung ứng. Cô không có phiếu lương thực, có thể có được lương thực là tốt rồi cần gì quan tâm bao nhiêu tiền? Cuộc sống của mọi người ngày nay không hề dễ dàng, nhà ai có thể ăn được một nắm cháo ngô thì đã là sống cuộc sống của thần tiên rồi. Lời nói của người đàn ông này khiến Lý Kim Phượng biết anh ta đã hiểu lầm ý mình. Tuy nhiên, từ lời nói của anh ta, Lý Kim Phượng biết được rất nhiều tin tức. Trong hoàn cảnh bình thường, ngô chỉ có giá sáu xu một cân, nguồn cung ứng khan hiếm, dù có tiền và phiếu thì cũng chưa chắc có thể mua được. "Anh này, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn hỏi.. quên đi, anh có muốn mua bột mì không?" Lý Kim Phượng hỏi. "Cái.. cái gì? Mì.. bột mì? Cô.. cô có bột mì à?" Người đàn ông ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. EditorBuiLanNhi Lý Kim Phượng chỉ vào túi vải sau lưng, làm động tác lấy thứ gì đó ra, thừa dịp lúc này, lấy một ít bột mì từ trong không gian ra, bỏ vào túi vải. Không nhiều lắm, khoảng hai cân. Sau khi mở túi ra, Lý Kim Phượng bắt chước cách người đàn ông cho cô xem ngô trước đó, liếc nhìn anh ta. Suýt chút nữa người đàn ông rớt mắt ra ngoài. "Làm sao.. làm sao? Cô gái, làm sao cô có được bột mì này thế?" Người đàn ông đã hoàn toàn quên mất rằng mình đến đây để bán hàng. Anh ta chỉ biết là đã nhiều năm rồi anh ta chưa từng thấy qua bột mì. Dù chỉ nhìn lướt qua, anh ta cũng dám kết luận rằng đó là bột mì tinh. Toàn bộ huyện thành, cho dù có phiếu và tiền cũng chưa chắc có thể mua được. Người đàn ông đã đi loanh quanh ở chợ đen đã lâu, cho dù đồ giao dịch mình lấy ra, phần lớn đều là lương thô, chất lượng rất kém, bất kể chất lượng và mùi vị đều không cùng đẳng cấp với bột mì tinh này. Đối với các loại lương thực tinh, bao gồm gạo và bột mì trắng, cũng không thể tìm thấy chúng ở bất cứ đâu trên đường phố. Tâm trạng của người đàn ông phấn khích đến mức không thể diễn tả bằng lời. Nếu người trước mặt đang sống sờ sờ, chắc chắn anh đã coi cô như một vị thần. "Cơ gái, cô cho tôi biết giá đi, tôi.. tôi muốn mua bột mì của cô." Nhà của người đàn ông này ở một vùng nông thôn gần đó, ở nhà có một bà mẹ già mù lòa, người mẹ già ngậm đắng nướt cay cả một đời nuôi nấng anh ta, cả đời bà chưa bao giờ được ăn lương thực tinh. Dù thế nào anh ta cũng muốn mua lại lương thực tinh này về cho mẹ già nếm thử. "Hai đồng một cân?" Lý Kim Phượng thăm dò nói. Trên thực tế, cô không hề hiểu rõ về giá cả hàng ở thời đại này. Những gì cô biết bây giờ là ngô có giá 6 xu, ở chợ đen có giá 8 xu. Vì người trước mặt quá kinh ngạc nhìn bột mì ở trên tay cô, nên cô đoán cô nói 2 đồng một cân thì cũng bình thường. Người đàn ông sửng sốt, vì bột mì ngon như vậy mà anh ta chỉ cần trả hai đồng. Nếu đem cái này ra chợ đen, nếu không có bốn, năm đồng. Không đúng, cho dù có bốn, năm đồng thì cũng chưa chăc mua được "Được, tôi mua, tôi mua.." Người đàn ông hưng phấn từ trong túi móc ra bốn đồng đưa cho Lý Kim Phượng. Theo quy tắc thanh toán một tay giao tiền một tay giai hàng, Lý Kim Phượng lập tức đưa túi bột cho người đàn ông, người đàn ông nhanh chóng cho bột vào một chiếc túi khác mà anh ta mang theo bên mình, sau đó trả lại túi cho Lý Kim Phượng.
Chương 29: Lại giao dịch Bấm để xem Khi nói đến việc ăn đất quan âm, Lý Kim Phượng phát hiện vẻ mặt người đàn ông có chút buồn bã. Thật ra anh ta cũng đồng tình với những người này, nhưng trong tình huống hiện tại, kệ cả bản thân anh ta, anh ta cũng không biết hôm nay mình có thể an toàn sống sót hay không, làm sao có thể quan tâm đến cuộc sống của người khác. Được ăn một bữa no nê đã là chuyện có thể khiến người ta hạnh phúc muốn khoqc rồi, nên không có quyền bắt bẻ điều gì cả. "Cô gái, tôi chỉ có thể nói với cô như vậy, nếu như cô còn có cái gì muốn hỏi, ngày mai cô hãy đến ngõ 81, tôi sẽ nói kỹ càng hơn. Hôm nay tôi phải về!" Có lẽ nghĩ đến mình và người mẹ già mù lòa ở nhà, người đàn ông càng quyết tâm về sớm để mang lương thực tinh ngon lành về cho mẹ già nếm thử. Ít nhất, trước khi cuộc đời của mẹ già anh kết thúc, anh ta cũng có thể nếm được những món ngon mà anh ta chưa từng nếm qua trong đời này. Mặc dù Lý Kim Phượng còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhìn đôi mắt anh ta đỏ hoe, cô cũng biết như vậy là đủ rồi. Cô cười toe toét, nói với người đàn ông: "Cảm ơn anh!" rồi để người đàn ông đi. Người đàn ông đã rời đi, nhưng công việc kinh doanh của Lý Kim Phượng vẫn phải tiếp tục. Cô lại lấy thêm mười cân bột mì bỏ vào túi vải mang theo, thêm bốn cân mì sợi, tổng cộng là mười bốn cân. Không phải tất cả đồ trong siêu thị đều là hàng cao cấp, cũng có nhiều món rẻ tiền, không có bao bì gì cả, chỉ gói gọn trong một mảnh giấy trắng. Trên đó không có chữ nào, cũng không lo bị phát hiện mì sợi không phải sản phẩm của thời đại này. Lý Kim Phượng không có chuẩn bị đi đến hẻm 81, người đàn ông nói trong hẻm nhỏ cũng có khả năng làm ăn. Tuy nhiên, lần này cô nhắm đến những người ăn mặc không tệ nhưng sắc mặc lại không tốt lắm Thông thường, loại người này có nhiều khả năng là làm việc ở các đơn vị. Họ không thiếu tiền trong tay, có thể có nhiều loại phiếu khác nhau. Bây giờ Lý Kim Phượng thiếu tiền và phiếu, bất kể là loại phiếu nào, cô cũng muốn sưu tầm một ít, cho dù không mua gì thì sau này cũng coi như là một loại đồ cổ. Có lẽ, nó cũng có thể giúp cô kiếm bộn tiền. Nghĩ đến đây, Lý Kim Phượng bắt đầu tìm kiếm khách hàng của mình khắp nơi. Đi loanh quanh nửa ngày, cô đến một sân nhỏ ít người, một người đàn ông mặc đồ quần áo lao động cũ kỹ màu đen, dáng người gầy gò, khuôn mặt vàng vọt đi từ bên trong sân nhỏ ra. Lý Kim Phượng chào, thấp giọng hỏi: "Đồng chí, có muốn mua bột mì và mì sợi không?" Lý Kim Phượng nói xong lời này, người đàn ông hoàn toàn sửng sốt. Dường như không tin lời Lý Kim Phượng nói, anh ta dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Kim Phượng. "Đồng chí.." Cô chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã nhanh chóng gật đầu: "Muốn, muốn.." Nói xong, anh ta cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không có ai nhìn mình, vội vàng hỏi tiếp: "Cô có bao nhiêu?" Lý Kim Phượng kéo cái túi đến trước mặt người đàn ông, nói: "Khoảng mười cân bột mì, hai gói mì sợi, một gói là hai cân, tổng cộng là mười bốn cân!" Người đàn ông lại sửng sốt một lần nữa, nhất là khi nhớ lại những thứ trong túi Lý Kim Phượng hóa ra là mì hảo hạng, trong lòng anh ta toàn là vui mừng. "Cô gái, cô.. vào nhà với tôi, tôi.. tôi sẽ lấy tiền cho cô." Người đàn ông nói không mạch lạc. Đã lâu lắm rồi anh ta mới nhìn thấy lương thực tinh. Mặt hàng tốt như thế này, trong huyện thành vốn không có nguồn cung ứng nào được như thế Mấy năm trước, khi đến nhà anh trai ở tỉnh Lỵ, anh ta đã từng nhìn thấy loại bột này, dùng để làm bánh bao và sủi cảo, nó ngon đến mức có thể khiến người ta nuốt cả đầu luỡi. "Có phiếu không? Tốt nhất chuẩn bị một ít phiếu đi!" Lý Kim Phượng nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Cũng không nhất định phải là phiếu lương thực, phiếu khác cũng được."