Tiểu Đường Bánh Chương 105: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 15 Bấm để xem Không cần phải nói, từ lúc rời khỏi suối nước nóng trị liệu Trình Ninh lại nhận được rất nhiều chú ý, không chỉ vì Thiệu Dương đi cùng mà còn vì anh đang quấn khăn tắm của Thiệu Dương. Khăn tắm của Thiệu Dương không phải mua ở Lợi Phong, mà là đặt hàng riêng. Chiếc khăn tắm này không chỉ to, dày và ấm áp, mà phía trên còn thêu một đôi rồng phương Đông giao cổ rất khó nhìn thấy trên thị trường. Trước kia nhân viên của Lợi Phong đã nhìn thấy Thiệu Dương dùng qua, lại lần đầu tiên phát hiện thứ này còn có thể khoác lên người người khác ngoài Thiệu Dương, còn khoác cho người ta vui vẻ như vậy. Cho nên nói, trợ lý Thiệu vẫn độc thân là có lý do đúng không? Hắn khẳng định đang chờ người như bác sĩ Trình. "Trợ lý Thiệu, thời gian còn chưa hết, vậy phòng thuê của anh có giữ lại không?" Nhân viên chịu trách nhiệm quản lý các gói trị liệu cá nhỏ hỏi. "Lát nữa còn ngâm nữa không?" Thiệu Dương hỏi Trình Ninh. "Không được, tôi muốn tìm một chỗ ngồi một lát." Trình Ninh thật sự không còn cảm giác lạnh, nhưng vẫn có chút choáng váng. "Lúc đó tôi đi cùng Lai Lai chơi lướt sóng, cậu ngồi trên bờ ăn chút gì đó." Thiệu Dương bế Lai Lai lên, sau đó nói với nhân viên: "Phòng này cứ mở bình thường cho khách, không cần giữ lại." "Chú Thiệu Dương, con muốn chơi cầu trượt trước. Hôm nay vẫn còn, không chơi trượt, thang." Lai Lai nói. "Được rồi, con chơi cầu trượt, chú ngồi trên bờ với cậu con xem con được không?" Thiệu Dương còn đang có việc muốn cùng Trình Ninh tán gẫu. Lai Lai để lộ ra một hàng răng sữa trắng, cười gật đầu: "Vâng!" Muốn chú Thiệu Dương làm bạn trai của cậu, vậy bé phải cố gắng để họ ở bên nhau nhiều hơn mới được. Tất cả đều diễn ra trên ti vi, được gọi là tạo cơ hội cho người lớn! Lai Lai thực sự muốn chơi lướt sóng, nhưng hôm nay bé nhìn chằm chằm vào cầu trượt cả buổi chiều. Mỗi lần bé trượt một lần liền nhìn lên bờ một chút, nhìn xem Thiệu Dương và Trình Ninh có phải còn ngồi cùng một chỗ hay không. Xác định hai người này không tách ra, bé lại cao hứng trèo cầu thang chờ trượt xuống. Trình Ninh và Thiệu Dương đều không nghĩ tới đứa nhỏ như vậy mà sẽ có nhiều tâm nhãn như vậy, liền ngồi bên bờ nói chuyện phiếm vừa nhìn tiểu tử đáng yêu này. "Sau này thường mang Lai Lai đến đây chơi đi." Thiệu Dương cười nói: "Hình như bé thật sự rất thích nơi này." Một cầu trượt có thể chơi cả buổi chiều cũng không chán, đó nhất định là tình yêu đích thực. "Đứa nhỏ kỳ thật đều thích nước, chẳng qua vì nguyên nhân cá nhân của tôi cho nên đều không mang bé đến công viên nước. Lần này thực sự cảm ơn anh. Nếu không phải nhờ anh, tôi cũng không biết bé vẫn còn có thể vui vẻ và hiếu động như vậy." Trình Ninh nhìn thấy Lai Lai cười thật vui vẻ, còn quen biết tiểu đồng bọn mới, không khỏi có chút tự trách. "Hài tử mà, hiếu động là thiên tính. Hơn nữa vừa ngoan vừa hiểu chuyện, khiến người ta thích biết bao." Thiệu Dương giả bộ có chút buồn bực nói: "Hơn nữa tôi đã nói cậu không cần khách khí với tôi." "Anh đừng chê bé nghịch ngợm là được rồi." Trình Ninh cũng cười nhìn qua bên kia, thấy Lai Lai cũng đang nhìn bọn họ, anh hướng Lai Lai vẫy tay. * * * Lai Lai vẫy tay hai cái rồi chạy lên cầu thang, nếu không phải bé đói quá, có lẽ bé vẫn tiếp tục chơi. Không có biện pháp, tuy rằng bé rất muốn vì cậu mình và chú Thiệu Dương sáng tạo cơ hội, nhưng chơi cũng phải tiêu hao thể lực rất nhiều, bé cũng chơi không nổi. Thiệu Dương lấy khăn tắm nhỏ quấn quanh Lai Lai: "Chơi đủ rồi sao?" Lai Lai gật đầu: "Vâng! Chơi đủ rồi." Thiệu Dương ôm Lai Lai: "Vậy đi thôi, chú Thiệu Dương mua đồ ăn ngon cho con." Lai Lai ôm cổ Thiệu Dương hôn lên má Thiệu Dương một cái thật lớn: "MUA! Chú Thiệu Dương là tốt nhất!" Trình Ninh nhéo nhéo khuôn mặt cháu trai rất ít khi nịnh nọt ai: "Tối nay con ngủ với chú Thiệu Dương đi, cậu ghen tị quá." Lai Lai nghĩ cũng không muốn nói: "Vậy thì chúng ta! Ngủ cùng nhau!" Lai Lai hỏi Thiệu Dương: "Có thể không, chú Thiệu Dương?" Thiệu Dương cười nói: "Có thể a." Trình Ninh: "..." Trình Ninh không nói gì khép khăn tắm lại. Anh cảm thấy như thể mình đã bị khí tức màu hồng phấn tấn công. Ngủ cùng nhau là chuyện có thể tùy ý đáp ứng như vậy sao? Còn nữa, Thiệu Dương đối đãi anh và Lai Lai có phải là quá tốt hay không? Trình Ninh không phải chưa từng bị người theo đuổi, hơn nữa anh lại không ngốc, cho nên anh có thể cảm giác được Thiệu Dương đối xử với anh và Lai Lai thật sự đặc biệt không giống những người khác. Thiệu Dương rất nhiệt tình, nhưng loại nhiệt tình này không phải là loại nhiệt tình đãi khách, mà là thân cận hơn một chút, mang theo bao dung cùng yêu thương, giống như là đối với người nhà vậy. Điều này làm cho Trình Ninh có loại ảo giác, anh và Thiệu Dương hình như đã quen biết rất nhiều năm. "Hay là cậu cùng Lai Lai lại ở Lợi Phong mấy ngày?" Sau khi ăn cơm tối xong đi vào phòng, Thiệu Dương hỏi Trình Ninh. "Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng bên bệnh viện tôi còn phải trở về xem mới được." Trình Ninh nhìn người đang ngủ trên lưng Thiệu Dương. Tiểu tử này ăn cơm xong không lâu liền ngủ thiếp đi, có thể thấy được ban ngày chơi đùa cũng là sức cùng lực kiệt. "Vậy được rồi, lần sau lại nói." Thiệu Dương nhẹ nhàng đặt Lai Lai lên giường: "Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, có việc có thể tùy thời đi qua tìm tôi." "Ừm, ngủ ngon." "Chúc ngủ ngon." Trình Ninh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiểu Đường Bánh Chương 106: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 16 Bấm để xem Kỳ thật anh cũng không phải rất muốn trở về, dù sao sau khi trở về lại là công việc lặp đi lặp lại, nuôi con, nuôi con, làm việc, làm việc. Anh cũng không phải Iron Man, muốn nói một mình mang hài tử tuyệt không mệt thì đó là giả, chứ đừng nói anh còn phải lo lắng công việc. Nhưng không trở về quả thật không được. Trình Ninh tắm nước nóng, quyết định nhanh chóng ngủ. Sau khi ngủ, trong đầu sẽ không suy nghĩ lung tung. Anh cắm điện thoại vào bộ sạc và nằm trên giường. Kết quả vừa quay đầu, nhìn thấy khăn tắm đặt trên sô pha. Lúc trước nói lúc đi ăn cơm tối vội vàng lên lầu thay quần áo, khăn tắm cứ như vậy tùy ý vứt ở trên sô pha. Hiện tại mới nhớ tới khăn tắm này vẫn là của Thiệu Dương. Rất muộn, cũng không biết Thiệu Dương đã ngủ hay chưa. Trình Ninh lấy điện thoại di động ra, can đảm, quyết định gửi tin nhắn Wechat. Trình Ninh: Ngủ chưa? Thiệu Dương: Không đâu, đêm nay ánh trăng đặc biệt tốt, có chút luyến tiếc ngủ. Trình Ninh: Hôm nay là mười sáu. Thiệu Dương: Trách không được. Cậu không ngủ? Không mệt sao? Trình Ninh: Đang muốn trả lại khăn tắm cho anh. Có vẻ như nó không phải là đồ trong khách sạn. Thiệu Dương: Ừm, tôi tự dùng, không ngại chứ? Trình Ninh: Không ngại. Vậy thì.. Ngày mai trả cho anh? Thiệu Dương: Tối nay được không? Muốn ngắm trăng với cậu. Trình Ninh: Nhưng Lai lai ngủ thiếp đi, lỡ tôi đi ra ngoài vạn nhất bé rơi xuống đất thì làm sao bây giờ? Thiệu Dương: Cái này tôi có biện pháp, cậu chờ một chút mở cửa cho tôi. Trình Ninh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn mang dép lê đi mở cửa. Anh nhìn thấy Thiệu Dương cũng thay xong áo ngủ đứng ở cửa, hơn nữa anh vừa mở cửa, Thiệu Dương liền đi vào. Thiệu Dương một bên nói: "Lai Lai ngoan, chú Thiệu Dương ôm con đổi chỗ ngủ:" Một bên ôm lấy chăn nhỏ của Lai Lai ôm vào trong phòng của hắn. Trình Ninh cầm khăn tắm đuổi theo, có chút không biết nói gì, nhưng Thiệu Dương làm thật tự nhiên. * * * Thiệu Dương đặt Lai Lai lên giường, sai người đưa chút đồ ăn khuya tới đây, cùng Trình Ninh ngồi trước cửa sổ sát đất vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đêm. Đêm như vậy, hai người cô đơn ngồi cùng một chỗ, đại khái tâm cũng tương đối dễ dàng tới gần.. Phải không? "Sáng mai đi hay buổi chiều đi?" Thiệu Dương hỏi Trình Ninh. "Buổi sáng đi, buổi sáng có một nhà cung cấp muốn tới, tôi còn phải đi xem một chút mới được." "Được, tôi đưa hai người." "Anh buổi sáng không cần đi tuần tra sao?" Hai ngày nay Trình Ninh cùng Thiệu Dương tiếp xúc nhiều lắm, biết cũng nhiều hơn. Không giống mấy lần trước, đều gặp lúc Thiệu Dương bận rộn, cho nên bọn họ gặp không nhiều lắm. "Buổi chiều tuần tra cũng giống như vậy, dù sao mỗi ngày đều cơ bản là nửa ngày làm việc nửa ngày nhàn rỗi, tôi cũng quen rồi." Thiệu Dương đem thịt bê nướng cắt thành miếng nhỏ đặt ở trước mặt Trình Ninh: "Cậu thì sao? Có bận không?" "Ừm, bình thường tôi thường đưa Lai Lai đến trường mẫu giáo trước, sau đó đến bệnh viện. Bốn giờ chiều tan làm đón Lai Lai về nhà. Về cơ bản mỗi ngày đều như vậy." "Vậy nếu tôi đi gặp cậu vào ban ngày, có làm phiền công việc của cậu không?" "Ách, không đến mức quấy rầy. Chỉ có điều có khi bận anh có thể phải chờ tôi một chút." "Được." Thiệu Dương cười nói: "Chờ cậu sau khi trở về khi nào thuận tiện, nhớ nói cho tôi biết." "Làm gì?" "Mời tôi uống canh dê. Tôi sẽ đi gặp cậu." Trình Ninh: "..." Trình Ninh bất ngờ nghĩ đến canh dê, độc thân, sợ bổ? Sau đó cũng không biết lời này nên tiếp tục như thế nào. Thiệu Dương lại giống như không có việc gì, hai chân thon dài đan xen cùng một chỗ, chén rượu cầm trong tay, nhàn nhã dựa vào tường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Trình Ninh yên lặng ăn thịt bê, nghĩ thầm có nên ôm Lai Lai về phòng ngủ hay không.. Nhưng mới ôm tới không bao lâu, vẫn là để cho tiểu tử thúi này ngủ một lát đi. Lai Lai ngủ rất ngon, ngủ say vù vù, giống như heo con vậy. Trình Ninh nhìn không được hai lần cũng mệt mỏi theo. Sau đó anh cũng học Thiệu Dương tựa vào tường, kết quả dựa vào như vậy, không đến mười lăm phút đã thành công ngủ mất. Đầu của anh hơi nghiêng, bộ đồ ngủ lỏng lẻo treo trên vai, mắt thấy sắp rơi xuống đất - họ đang ngồi trên thảm, bởi vì có địa nhiệt, cũng không lạnh. Nhưng ngủ trên thảm dường như không ổn. Thiệu Dương suy nghĩ một lát, dứt khoát ôm Ngang Trình Ninh lên, nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh. Trong lúc đó Trình Ninh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhưng cũng không tỉnh lại. Hắn đưa tay sờ soạng, bàn tay nhỏ bé sờ tới, lông mày dần dần buông ra. Thiệu Dương gần nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của bác sĩ Trình, đắp chăn cho bác sĩ Trình. Sau đó chính hắn đi phòng khách ngủ, lúc nằm xuống nhịn không được tự giễu một câu. Tự gây nghiệt, không thể sống. * * * Hôm sau, Trình Ninh tỉnh lại trước, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mình đang ngủ ở chỗ nào, anh cũng không biết nói gì với mình mới được. Nghĩ cũng biết là ai đưa anh lên giường, nhưng mà càng lúng túng hơn. Cũng không biết Thiệu Dương có cảm thấy anh là người tùy tiện hay không. Trình Ninh có chút ảo não, vì thế lén lút kẹp cháu trai mập đang ngủ nửa mơ hồ, lặng yên rời khỏi phòng Thiệu Dương. "Cậu.." Lai Lai còn chưa ngủ đủ giấc, ngồi dậy dụi dụi mắt: "Cậu, cậu làm gì vậy?" "Chúng ta phải đi thôi. Lai Lai con xem còn quên gì không?" "Hả? Nhưng trời vẫn còn, không sáng." Lai Lai nhìn ra ngoài cửa sổ. "Sắp sáng rồi rồi, đi thôi, cậu mang con đi rửa mặt." Trình Ninh ôm Lai Lai xuống giường, trực tiếp đi vào toilet. Anh với Lai Lai rửa mặt, sau khi thay quần áo xong liền chờ đến bảy giờ. Lợi Phong có dịch vụ đưa đón miễn phí, từ năm giờ sáng đến bảy giờ tối, bắt đầu từ năm giờ cứ hai giờ khởi hành một chuyến, có thể trở về thành phố. Trình Ninh không bắt kịp chuyến xe năm giờ kia, định ngồi chờ chuyến bảy giờ kia. Còn có mười lăm phút, đi ra ngoài trước xem một chút cũng tốt. Trình Ninh một tay kéo rương hành lý, một tay kéo Lai Lai, nhưng không nghĩ tới vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy ở cửa có người quay đầu cười với anh: "Làm gì? Chạy trốn?" Lai Lai mở cánh tay nhỏ bé ra, ngọt ngào cười gọi: "Chú Thiệu Dương sớm~" Thiệu Dương ôm bé: "Lai Lai sớm. Con sắp đi rồi sao? Vậy mà không nói với chú, chú thật buồn nha." Lai Lai rất không trượng nghĩa nói: "Là cậu nói muốn, muốn đi." Trình Ninh thầm mắng một câu nhóc thúi không có lương tâm, cười nhìn Thiệu Dương: "Buổi sáng có chút việc cho nên.." Thiệu Dương nói: "Dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn điểm tâm rồi lại đi a, hơn nữa lúc trước không phải đã nói xong tôi đưa cậu về?" Trình Ninh còn có thể nói gì nữa? Vợ nhỏ đuổi theo Thiệu Dương đi ăn sáng, sau đó lại ngồi lên xe Thiệu Dương. "Không cần ngượng ngùng như vậy chứ? Tối qua tôi rõ ràng rất quy củ." Thiệu Dương đưa người đến nơi, thấy vẻ mặt Trình Ninh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhịn không được trêu ghẹo. "Biết." Trình Ninh thầm nghĩ tôi tốt xấu gì cũng tốt là bác sĩ sao? Ý thức chung về sinh lý vẫn còn! Mặc dù là một bác sĩ thú cưng.. "Vậy thì thả lỏng một chút, bằng không cậu làm canh dê tôi cũng không dám đến uống." Thiệu Dương nắm chặt vai Trình Ninh: "Vậy tôi đi đây." "Ừm. Tạm biệt." "Tạm biệt." Thiệu Dương nói xong không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên chỉ lên trời: "Lai Lai, con nhìn nơi đó!" "..." Lai Lai ngửa đầu. Trình Ninh cũng ngửa đầu theo, kết quả trong nháy mắt cảm giác trên mặt bị hôn một cái! Thiệu Dương cười khoát khoát tay: "Tôi đi đây, nhớ canh dê của cậu." Trình Ninh che mặt đứng tại chỗ. Một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ một tiếng: "Lai Lai, đến đây, đi, đi theo cậu đi vào." Lai Lai nói: "Cậu, vì sao mặt cậu đỏ vậy?" Trình Ninh: "Nóng." Lai Lai: "Nóng?" Đã nói xong âm hai mươi lăm độ đâu?
Tiểu Đường Bánh Chương 107: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 17 Bấm để xem Hồng Hải ở Giản gia gần năm ngày mới trở về, nguyên nhân là thân thể ông nội Giản hơi yếu, cũng có nguyên nhân nữa là Giản gia muốn anh ở lại cùng Giản Ngọc Xuyên thêm hai ngày. Tóm lại, khi anh trở lại đã qua năm ngày sau đó, bọn nhóc Bưởi đã được nuôi lớn một vòng. Lợi Phong vẫn như cũ, không có gì thay đổi, dưới sự quản lý của Thiệu Dương, khách hàng vẫn tăng ổn định như trước. Ngược lại Thiệu Dương, tựa hồ có chút biến hóa khác. "Tôi nói nè Thiệu Dương, có phải cậu có chuyện vui gì không?" Hồng Hải đánh giá người anh em nhiều năm, toàn thân cậu tản ra một cỗ hương vị mùa xuân. "Có chuyện gì vậy? Bị nhiễm Phì Chanh và Cam Nhỏ sao?" "Bị anh cùng Giản Ngọc Xuyên lây nhiễm còn không sai biệt lắm." Thiệu Dương cười cười: "Bất quá đúng là có chuyện vui. Em đã tìm thấy mục tiêu của mình, rất rõ ràng." "Ai?" Hồng Hải hỏi. "Cái này còn cần hỏi sao?" Giản Ngọc Xuyên hôm nay nghỉ ngơi, không đến công ty. Hắn ngồi trên sô pha trêu Tiểu Vân Đoàn nói: "Nhất định là bác sĩ Trình." "Sao anh đoán được?" Hồng Hải hơi kinh ngạc nhìn về phía Giản Ngọc Xuyên. Tại sao anh không biết? "Cái này còn cần đoán sao? Mấy cô nương ở quầy lễ tân kia không có việc gì liền thích bát quái, anh vừa về không bao lâu liền nghe được. Giản Ngọc Xuyên nói:" Nhưng bác sĩ Trình là người tốt, tính tình tốt, ngoại hình đẹp. Được rồi, công việc cũng rất tốt. Sẽ thật tuyệt nếu người này trở thành người một nhà với chúng ta. " " Phải không? "Em cũng nghĩ vậy:" Thiệu Dương cười cười: "Cho nên anh Hải, em quyết định xin anh nghỉ dài ngày, lý do liền viết 'Muốn đi theo đuổi bác sĩ Trình'." "Theo đuổi bác sĩ Trình và cậu đi làm có mâu thuẫn gì không? Cậu chỉ làm việc có nửa ngày mà tôi cũng không giới hạn hoạt động của cậu. Hơn nữa, việc xin nghỉ phép để theo đuổi người khác có quá cố ý không?" Hồng Hải quay đầu hỏi Giản Ngọc Xuyên: "Như vậy được không?" Vì sao lúc trước khi anh trai anh theo đuổi Hứa Hằng Hiên cũng bảo anh quản lý công ty nhiều hơn một chút, hiện tại Thiệu Dương cũng như vậy? "Rất tốt. Có đủ thời gian để tạo ra nhiều cơ hội hơn." Giản Ngọc Xuyên bật cười: "Lúc trước nếu anh không dứt khoát chuyển đến nơi này, chúng ta sao có thể nhanh như vậy ở cùng một chỗ? Hiện tại không chừng còn giằng co. Về phần hai người bọn họ, lúc trước bác sĩ Trình cũng tới hai lần, nhưng vì sao không bắn ra tia lửa nào? Còn không phải là bởi vì lúc đó Thiệu Dương quá bận rộn?" Hồng Hải nghĩ, hình như cũng có đạo lý. Hai lần trước khi Trình Ninh đến Lợi Phong, cũng từng tiếp xúc với Thiệu Dương, nhưng lúc đó Thiệu Dương đều bận rộn, cho nên hai người mặc dù đã gặp qua vài lần, nhưng cơ hội tìm hiểu kỹ lưỡng lẫn nhau cũng không nhiều. Không giống lần này, nghe nói hai người ở phòng đối diện, ăn sáng, trưa và tối cùng nhau, thời gian một ngày ở cùng một chỗ so với trước đó còn dài hơn. "Được rồi, vậy cho cậu nửa tháng, xử lý bác sĩ Trình, có nắm chắc không?" Hồng Hải nói với Thiệu Dương: "Nếu cậu cảm thấy không đủ thời gian, vậy một tháng cũng được." "Nửa tháng trước đi." * * * Kỳ thật Thiệu Dương cũng không nghĩ ra cụ thể phải làm như thế nào. Hắn chỉ là cảm thấy mấy năm nay thủy chung sống qua ngày này qua ngày khác, không có cảm giác mới mẻ gì, cũng quá đơn điệu, cho nên hắn muốn thử thay đổi một chút. Có lẽ lần này hắn và Trình Ninh cũng sẽ giống như lần trước hắn và đối tượng xem mắt kia, kết thúc bằng "không có kết quả", hoặc có lẽ cùng Trình Ninh tiếp xúc lâu, hắn sẽ phát hiện bọn họ kỳ thật chỉ thích hợp làm bạn, không thích hợp làm tình nhân. Ai biết được, dù sao các loại khả năng đều tồn tại, chỉ có thử qua mới biết được. Hồng Hải cũng hy vọng Thiệu Dương có thể sớm định ra, dù sao anh còn có người thân, nhưng Thiệu Dương đã không còn người thân có quan hệ huyết thống. Có lẽ sau khi có bạn đời, Thiệu Dương sẽ nhiệt tình hơn với cuộc sống. Vì thế buổi chiều hôm đó, Thiệu Dương liền bàn giao một số việc, sau đó thu dọn đồ đạc chuyển đến căn nhà ở nội thành. Nơi này sau khi mua xong hắn cũng chưa từng ở, rất nhiều thứ cần mua thêm, hắn tính toán thừa dịp trong khoảng thời gian này đem phòng ốc hảo hảo thu thập, về sau không có việc gì liền tới ở. Nếu không mua và đặt nó ở đó cũng là một sự lãng phí. Lại nói tiếp có một chuyện Thiệu Dương cảm thấy rất tốt, đó chính là nhà anh cách bệnh viện thú cưng của Trình Ninh rất gần, lái xe cũng chỉ cách năm sáu phút, so với nhà Trình Ninh cách gần hơn, đi bệnh viện Trình Ninh quả thực không thể thuận tiện hơn. Thiệu Dương cất đồ xong, quyết định đi thăm Trình Ninh. Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, nếu không có gì thay đổi Trình Ninh hẳn đang ở bệnh viện thú cưng. Thiệu Dương mua chút đồ ngọt, đến cửa bệnh viện thú cưng nơi Trình Ninh làm mới phát hiện, nơi này giờ đang kinh doanh rất tốt. Trình Ninh bên này còn có một vị khách, là chủ nhân của một chú chó Teddy, cũng là khách hàng cũ. Teddy của người đàn ông này đã sinh được một thời gian, hơi thiếu dinh dưỡng, vì vậy chủ của nó đã mang nó đến để truyền dinh dưỡng. Truyền còn khoảng còn năm phút nữa là xong. Trình Ninh sẽ đến đón Lai Lai sau khi tiễn chú Teddy nhỏ và chủ nhân của nó đi. Lúc này anh đột nhiên nghe thấy tiếng chuông ở cửa, ngẩng đầu nhìn, lại là Thiệu Dương. "Đang bận?" Thiệu Dương nhìn thấy có khách, là một dì hiền lành hơn năm mươi tuổi. "Sắp xong, cún con tiêm xong liền rời đi." Trình Ninh ý bảo Thiệu Dương ngồi. "Lai Lai đâu?" Thiệu Dương hỏi. Mặc dù Lai Lai học ở trường mẫu giáo, nhưng hôm nay là cuối tuần, nên nghỉ ngơi? Nhưng không thấy tiểu tử kia. "Lúc này ở nhà dì hàng xóm. Sáng nay có một vị khách hẹn thú cưng của cô ấy để phẫu thuật nên tôi không đưa bé đến." Trình Ninh hỏi: "Sao anh lại tới đây? Thật kỳ lạ." Chủ yếu là buổi sáng vừa mới có một trận tuyết không nhỏ, hẳn là không dễ lái xe. "Trời lạnh như vậy, người nợ tôi canh dê còn không tìm tôi. Tôi nghĩ tôi mà không đến mùa đông cũng qua đi, canh này của tôi có phải càng không uống được không?" "Xin lỗi, gần đây có chút bận rộn." Trình Ninh có chút quẫn bách. "Đùa cậu thôi." Thiệu Dương cười nói: "Tuy rằng mỗi ngày đều gửi tin nhắn, nhưng gửi tin nhắn nào được như gặp mặt thật? Chính là muốn tới gặp cậu." "Vậy. Vậy, anh chờ tôi một chút." Trình Ninh đi rót cho Thiệu Dương một ly nước nóng, lúc này chợt nghe vị khách bên cạnh cười hỏi Trình Ninh: "Bác sĩ Trình, đây là bạn trai cậu à?" Trình Ninh không nghĩ tới có người hỏi thẳng thắn như vậy, thoáng cái liền ngây dại, không biết nên trả lời như thế nào. Anh đành phải nhìn về phía Thiệu Dương nhờ giúp đỡ. Kết quả trong miệng Thiệu Dương ngậm một ngụm nước, cười nhìn anh, rõ ràng không hỗ trợ. Vì thế anh đành phải nói: "Không phải dì Chu. Là, là một người bạn tốt." Thiệu Dương vội vàng nuốt nước, nói với vị khách kia: "Dì à, con muốn làm bạn trai của cậu ấy, nhưng không biết cậu ấy có đồng ý hay không, cho nên còn chưa hỏi qua. Vì vậy, chúng con tạm thời là những người bạn tốt." Khách nhân bị Thiệu Dương chọc cười: "Tiểu tử cậu thật là. Bác sĩ Trình thực sự rất tốt nha, chàng trai cậu ánh mắt thật tốt." Thiệu Dương nói: "Cảm ơn dì." Trình Ninh yên lặng nhìn Teddy. Dịch dinh dưỡng của Teddy vốn không còn nhiều, chỉ chốc lát sau đã truyền xong. Trình Ninh rút kim tiêm cho nó, tiễn khách đi. Sau đó anh xoay người, một bên thu dọn giường bệnh nhỏ dùng cho sủng vật, vừa hỏi: "Buổi tối anh muốn uống canh sao?" Thiệu Dương vừa nghĩ trong phòng này không có người thứ ba, khẳng định là đang hỏi hắn, liền nói: "Muốn a." Trình Ninh cởi găng tay dùng một lần ra: "Vậy tôi, vậy buổi tối tôi nấu, anh đến chỗ tôi ăn đi?" Thiệu Dương cười cười: "Được." Sau đó hắn liền một tay chống cằm, yên lặng nhìn người kia đang đưa lưng về phía hắn, đồng dạng yên lặng sửa sang lại bàn làm việc. Anh Hải vừa thẹn thùng liền xù lông, hận không thể nhảy lên cạo trọc tóc Giản Ngọc Xuyên. Mà vị bác sĩ Trình này, vừa thẹn thùng liền trở nên đặc biệt văn tĩnh nhu thuận. Hắn thích loại tính cách này, đại khái là bởi vì người như vậy sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt an ổn đi. Trình Ninh đều là sau khi tan ca lại đi mua đồ ăn, hôm nay còn chưa mua, vừa vặn Thiệu Dương tới, anh liền cùng Thiệu Dương đi chợ mua đồ ăn. Lai Lai nhận được điện thoại của Trình Ninh, nghe Trình Ninh nói phải trễ một chút mới có thể đi đón bé, miệng đều mếu đến mức có thể treo bình nước tương. Nhưng sau đó vừa nghe nói Thiệu Dương tới, đứa nhỏ này giống như được đồ chơi mới, trước mắt sáng ngời: "Không vội không vội! Cậu, cậu và chú Thiệu Dương, có thể, chậm một chút." Trình Ninh hơi sững sờ: "Vì sao?" Lai Lai nói: "Phải cho hai người, nhiều thời gian hơn gặp nhau, chỗ nào, mới có thể nhanh hơn một chút, ở cùng một chỗ!" Bà hàng xóm vẫn xem trên ti vi như vậy! Trình Ninh im lặng, ngẫm lại lại cảm thấy có chút buồn cười: "Con rất hy vọng cậu và.. Ai ở bên nhau?" Lai Lai nói: "Cậu, cùng chú, Thiệu Dương."
Tiểu Đường Bánh Chương 108: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 18 Bạn cần ủng hộ tác giả 1,000 xu để đọc nội dung
Tiểu Đường Bánh Chương 109: Phiên Ngoại: Thiệu Dương 19 (kết thúc) Bấm để xem Nguyên lai Thiệu Dương thật đúng là không có cảm thấy việc đi bộ tích lũy năng lượng thú vị đến thế nào, dù sao tích góp xong hắn cũng thường xuyên quên thu, đều bị Hồng Hải cùng cấp dưới chia hết không còn. Đợi đến khi hắn nhớ đến có lẽ năng lượng đã hết. Nhưng bây giờ thì khác, hắn vừa nhìn thấy mình và Trình Ninh trồng chung cây, liền cảm thấy chuyện này rất tốt, chẳng những có thể bảo vệ môi trường, mà còn có thể chiếm được trái tim mỹ nhân. Chậc chậc, hận không thể dưới chân sinh ra phong hỏa luân mới tốt! Vì vậy, Ngày hôm sau Thiệu Dương thức dậy sớm, quyết định hôm nay bắt đầu đi bộ nhiều hơn một chút – Lợi Phong có xe điện, nếu đường tương đối xa, đôi khi Thiệu Dương sẽ đi xe điện, đặc biệt là khi trời ấm áp. Nhưng hắn muốn sau này có thể đi đều dựa vào hai chân đi. Thiệu Dương: Tỉnh dậy phát hiện nhà còn chưa có dụng cụ nấu ăn/đói Trình Ninh bên này đang giúp Lai Lai lau mặt, điện thoại di động của anh cũng không mang theo bên người, cho nên không nghe thấy tiếng tin nhắn. Thiệu Dương đợi một lát không đợi được hồi âm, nghĩ Trình Ninh có khi còn đang ngủ, liền cũng không nhắn tin nữa. Sau khi rửa mặt đơn giản, hắn đi làm và quyết định đến Lợi Phong ăn một bữa đơn giản. Về phần dụng cụ nấu ăn, xem khi nào Trình Ninh có thời gian cùng Trình Ninh đi xem. Trình Ninh sau khi đưa Lai Lai tới trường mẫu giáo mới chú ý tới tin nhắn, lúc ấy anh đang muốn trộm năng lượng, kết quả trộm xong mới chú ý tới có WeChat mới. Trình Ninh: Xin lỗi, buổi sáng tôi bận đưa Lai Lai đi đánh răng rửa mặt nên có lúc không để ý có thông tin mới, anh ăn sáng chưa? Thiệu Dương: Ăn rồi, đến Lợi Phong ăn, lúc này đang tuần tra phòng nghỉ trống. Cậu đã đến bệnh viện chưa? Trình Ninh: Còn chưa, đang chờ xe. Thiệu Dương: Trên đường chú ý an toàn. Trình Ninh: Ừm, xe buýt đến rồi, lát nữa tôi sẽ nhắn lại. Trình Ninh cầm điện thoại di động, thấy trên xe nhiều người cũng không dùng nữa. Mãi cho đến sau khi đến bệnh viện, anh mới trả lời Thiệu Dương. Trình Ninh: Lai Lai bọn hắn nhà trẻ có bữa sáng, cho nên hắn ở nhà đều không ăn cơm. Về sau nếu như ngươi buổi sáng tại thị khu nhà, không muốn làm cơm lời nói có thể đi ta bệnh viện ăn. Ta buổi sáng sẽ ở nơi nào ăn, bình thường là tám điểm mười phần trái phải đi, không biết chỗ ngươi có kịp hay không. Thiệu Dương: Tới kịp. Vậy ta không khách khí a. Trình Ninh: Trường mẫu giáo của Lai Lai có bữa sáng, cho nên bé ở nhà đều không ăn sáng. Sau này anh có thể đến bệnh viện của tôi ăn nếu anh ở nhà trong thành phố vào buổi sáng và không muốn nấu ăn. Tôi thường ăn ở đó vào buổi sáng, thường là khoảng 8: 10, không biết anh có đến kịp không. Thiệu Dương: Kịp. Vậy thì tôi không khách khí. Trình Ninh: Ừm. Nhưng anh phải gọi cho tôi trước khi đến, nếu không tôi không thể chuẩn bị phần cho anh. Thiệu Dương: Được rồi. Nhéo cậu. Jpg. Trình Ninh: . Buổi sáng còn không có khách, trợ lý cũng không đến. Trình Ninh một mình ngồi ở trong bệnh viện, đỏ mặt hơn nửa ngày, giống như thật sự bị Thiệu Dương nhéo đến chỗ nào vậy. * * * Hồng Hải dậy hơi muộn, Giản Ngọc Xuyên hôm qua nghỉ ngơi, bọn họ lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm. Vì vậy, khi anh thức dậy, thời gian đã gần chín giờ. Anh vừa nhìn lúc này đi xuống cũng không còn bữa sáng, liền sai người làm đưa vào phòng một ít, sau khi ăn xong mới thay quần áo, lảo đảo đi ra ngoài. Vốn là muốn tùy tiện đi dạo, nhìn xem lúc Thiệu Dương không có ở đây đám nhân viên này có lười biếng hay không, kết quả cư nhiên thấy được Thiệu Dương vốn không nên xuất hiện ở nơi này. "Không phải cậu nói muốn xin nghỉ để theo đuổi bác sĩ Trình sao? Sao cậu lại chạy về?" Hồng Hải đồng tình nhìn Thiệu Dương: "Không phải người ta đã có bạn trai chứ?" "Lăn! Anh Hải anh không thể trông mong em tốt hơn sao?" Thiệu Dương ở trên sổ ghi chép tuần tra vừa viết vừa nói: "Cậu ấy muốn dùng năng lượng xanh trồng cây, nên em đi bộ nhiều một chút. Cậu ấy một ngày cũng không đi được bao nhiêu đường, em thì khác có thể đi rất nhiều." "Nói cách khác cậu không xin nghỉ?" Hồng Hải nghe xong thật vui: "Cái này được đó." "Ai nói em không xin nghỉ?" Thiệu Dương nói: "Em tuần tra xong liền đi." "Không phải cậu nói đi bộ nhiều hơn để tích lũy năng lượng sao?" "Đúng vậy. Sau khi tuần tra xong, em trở về thành phố, tìm bác sĩ Tiểu Trình nhà em đi dạo phố." Thiệu Dương cầm bút "ba!" Chụp vào biên bản tuần tra: "Tiếp theo giao cho anh nha anh Hải. Nhà kia của em đến bây giờ ngay cả nồi cũng không có, em còn muốn đi dạo một vòng, đem cái nên mua đều mua." "Có thể quá nóng vội hay không?" Hồng Hải hơi do dự: "Tuy Trình Ninh đã tới đây vài lần, nhưng dù sao thời gian hai người quen biết cũng không lâu. Cậu nói cậu cùng hắn đi dạo phố mua đồ, không cần phải nói nhất định là mua phong cách hắn thích, vậy vạn nhất.. Ai, anh nói chuyện không dễ nghe, nhưng cậu cũng nhớ để ý." "Yên tâm đi, cậu ấy không phải là người như vậy. Nếu cậu ấy thật sự có tâm nhãn kia, cũng không đến mức đem cháu trai đưa đến bên người mình nuôi." Thiệu Dương đại khái nói chuyện với Hồng Hải. "Thật hiếm thấy, loại người này có nhân tình, không sai được." Hồng Hải gật đầu: "Vậy sau này có thời gian dẫn bọn họ tới đây, tôi mời bọn họ ăn cơm, hảo hảo quen biết một chút." "Được, vậy em đi trước, ngày mai tới trễ một chút." Thiệu Dương trở về chỗ của mình lấy áo khoác, suy nghĩ một chút lại đi nhà bếp một chuyến, bảo đầu bếp làm mấy món ăn sở trường bỏ vào trong hộp đựng thức ăn cách nhiệt, sau đó mới mang theo đồ ăn rời khỏi Lợi Phong. Lúc này vừa gần trưa. Buổi sáng không ăn cùng Trình Ninh, cơm trưa có lẽ được? Thiệu Dương lái xe đến thành phố, gần bệnh viện Trình Ninh, gửi tin nhắn cho Trình Ninh: Buổi trưa cậu ăn ở đâu? Trình Ninh gần như là nhắn lại ngay. Buổi trưa bình thường là ở bệnh viện gọi đồ ăn bên ngoài, có đôi khi tôi tự mang cơm. Có chuyện gì vậy? Thiệu Dương: Vậy cậu ăn trưa chưa? Trình Ninh: Còn chưa đâu. Thiệu Dương: Chờ tôi, lập tức đến. Trình Ninh: . * * * Chị Văn Trợ lý thấy Trình Ninh thỉnh thoảng nhìn ra cửa, cười hỏi: "Trình Ninh, nhìn cái gì vậy?" Trình Ninh cười nói: "Có một người bạn muốn tới đây." Đang nói, Thiệu Dương liền xách hộp thức ăn tiến vào. Thiệu Dương nhìn thấy còn có người khác, thoáng sửng sốt một chút, không nghĩ tới còn có người khác. Bất quá nghĩ cũng đúng, bệnh viện của Trình Ninh không lớn lắm, nhưng cũng không phải nhỏ. Đôi khi một người thực sự quá bận rộn. "Giới thiệu một chút, đây là chị Văn, chị ấy là trợ lý ở chỗ tôi." Trình Ninh nói xong với Thiệu Dương lại nói cho chị Văn: "Đây là bằng hữu của tôi Thiệu Dương." "Xin chào, tôi đã nghe Trình Ninh nhắc tới cậu." chị Văn cười nói: "Quả nhiên nhất biểu nhân tài." (một người tài giỏi) "Cậu ấy đã đề cập đến tôi?" Thiệu Dương có chút ngoài ý muốn, cười hỏi: "Cậu ấy nói thế nào về tôi." "Nói cậu làm việc đặc biệt nhanh nhẹn, bộ dạng cũng đẹp trai, chỉ là ít nói, có chút lạnh." Chị Văn nói: "Nhưng bây giờ xem ra cũng không lạnh." "Chị Văn, chị đừng nói nữa." Trình Ninh xấu hổ "Tại sao, vị Thiệu tiên sinh này không phải là người mà cậu nói lúc trước sao?" Chị Văn có chút bối rối. "Vâng, nhưng.. lúc đó anh ấy rất bận rộn, vì vậy chúng tôi không tiếp xúc nhiều, tôi thuận miệng nói." Không giống gần đây, gặp nhiều, phát hiện tính cách Thiệu Dương rất ấm áp, không giống như lúc trước anh nghĩ. Trình Ninh cảm giác mặt có chút đau. "Lúc trước đúng là bận rộn, gần đây cố ý xin nghỉ theo đuổi cậu ấy. Chào chị Văn." Thiệu Dương xách hộp thức ăn lên: "Tôi mang theo chút đồ ăn, nếu hai người không bận thì ăn cơm trước?" "Hai cậu ăn đi, tôi sẽ không tham gia. Trưa tôi phải đi siêu thị mua lòng lợn om. Con trai tôi thích ăn đồ gì siêu thị đó bán, tan làm là hết hàng." Chị Văn cười: "Tôi phải một tiếng rưỡi mới có thể trở về, được không Trình Ninh?" "Được." "Thống khoái như vậy? Sớm biết tôi trực tiếp nói buổi chiều không tới." Chị Văn cười cầm lấy túi xách, nói với Thiệu Dương: "Cậu ấy nha, tâm tình một tốt mang tai liền có thể mềm." "Còn có chuyện này? Vậy chị giúp tôi xem tâm tình lúc này của cậu ấy có được hay không, nếu tốt tôi trực tiếp thổ lộ." Thiệu Dương nói. "Chàng trai cậu thật biết ăn nói, có tiền đồ!" Chị Văn cười nói: "Tôi đi đây, hai người từ từ nói chuyện." "Tạm biệt chị Văn." Thiệu Dương nói xong quay đầu lại, hỏi Trình Ninh vội vàng dời tầm mắt khỏi mặt hắn: "Đi rửa tay trước?" "Ừm." Trình Ninh yên lặng dẫn người vào toilet, rửa tay xong, trở về mở hộp thức ăn ra. * * * Không phải thật sự muốn thổ lộ, đúng không? Trình Ninh ngồi xuống sô pha, trái tim không khống chế được mà nhảy loạn. Thiệu Dương lại giống như chưa từng nói qua, sau khi đem đũa dùng một lần lấy ra, gắp vài miếng thịt chua ngọt vào trong hộp cơm: "Nếm thử xem. Không được ngon như cậu làm." Trình Ninh cảm thấy so với anh làm ngon hơn nhiều. Anh ăn mấy miếng, hơi do dự rồi nói: "Anh thật sự nghĩ kỹ chưa?" Thiệu Dương hỏi: "Chuyện thổ lộ sao?" Trình Ninh gật đầu. Thiệu Dương cười giúp Trình Ninh chọn một miếng thịt cá: "Cái này còn cần phải hỏi bác sĩ Trình? Tôi đã hành động rất rõ ràng. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng cậu rất phù hợp với tôi, tôi cũng thích Lai Lai. Nếu chúng ta ở bên nhau, chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc thằng bé, điều đó không tốt sao?" Trình Ninh gắp một miếng cá cho Thiệu Dương: "Vậy nếu như không dễ dàng như anh nghĩ thì sao? Thật ra lúc đầu tôi đón Lai Lai đến bên cạnh cũng không cảm thấy nuôi con khó khăn đến mức nào, nhưng sau khi thật sự nuôi dưỡng thì phát hiện kỳ thật có rất nhiều việc phải làm. Thêm một đứa trẻ không phải là them một miệng ăn, mà tất cả các khía cạnh, đặc biệt là vấn đề giáo dục, sự phát triển tâm lý của bé, sức khỏe thể chất và bất cứ điều gì, rất nhiều điều phải lo lắng. Ngoài ra, có thể có rất ít thời gian hẹn hò." Thiệu Dương khẽ thở dài, buông đũa xuống cầm tay Trình Ninh: "Trước kia là bởi vì em một mình chiếu cố thằng bé, cho nên mệt mỏi là bình thường. Sau này có anh giúp em." Trình Ninh chợt cảm thấy trong mắt chua xót. Anh cúi đầu giả vờ lấy khăn giấy từ bàn trà. Thiệu Dương lại nói: "Về phần hẹn hò, chuyện này đơn giản hơn. Ban ngày khi Lai Lai đi trường mẫu giáo, chúng ta có thể đi dạo, hoặc chúng ta có thể đưa bé đi xem phim. Đây không phải là vấn đề. Vấn đề lớn nhất là em có chịu cho chúng ta một cơ hội không, dù sao.. tiến độ này của anh hơi nhanh đối với những người nghiêm túc yêu đương. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo anh cũng gần ba mươi mới gặp được một người hợp ý như em, anh không muốn lãng phí thời gian." Trình Ninh ngước mắt nhìn Thiệu Dương, chợt nói: "Ừm." "Ừm cái gì?" "Hai mươi lăm năm rồi, mới gặp được anh." Trình Ninh dụi dụi mắt: "Là anh đến muộn." "Đúng, lỗi của anh. Vậy em sẽ phạt anh thế nào?" Thiệu Dương cười cong mắt. "Như vậy.. Được chứ?" Trình Ninh luôn luôn tương đối thẹn thùng, giờ phút này lấy hết dũng khí, cười nhẹ nhàng hôn lên môi Thiệu Dương một cái. Tình yêu là gì? Anh nghĩ rằng tình yêu có lẽ là.. Cảm ơn anh đã không vắng mặt trong cuộc sống của em. Bởi vì anh, em sẵn sàng tin vào số phận. HẾT Một cái kết có hậu, thật xúc động khi cuối cùng Trình Ninh đã tìm được bờ vai để tựa vào và Lai Lai đáng yêu đã có được một mái ấm gia đình trọn vẹn. Trên đời này nếu có thứ không thể cưỡng cầu thì chính là duyên phận, mọi thứ muốn tốt đẹp hãy cứ để tùy duyên. Chúc mừng đại gia đình cả người cả mèo đều đã hạnh phúc viên mãn. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng lacvuphongca. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Mong nhận được góp ý của các bạn: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca