[Dịch] Hôm Nay Cũng Không Biến Thành Con Rối Đâu - Hoa Hoa Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhân gian thân ái, 30 Tháng bảy 2023.

  1. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 30: Làm mẫu một lần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả cầu vàng trong huyệt động bay một chút về phía đông, lại bay về phía tây, lơ lửng lên xuống, như một đứa trẻ đang tìm kiếm một nơi tốt nhất để chơi trốn tìm.

    Quá ngây thơ.

    Bạch Ấu Vi có cảm giác như một trò đùa của trẻ con.

    Lần trước, tuy rằng thủ lĩnh thỏ cũng làm cho cô có cảm giác như là một trò hề, nhưng ít nhất thủ lĩnh thỏ đủ trầm ổn, rất bình tĩnh, hành vi cử chỉ mang ấn tượng rập khuôn theo chỉ dẫn của chương trình máy tính, giống như làm việc theo quy tắc, không có một câu nói nhảm dư thừa, cũng không biểu lộ ra bất kỳ tâm tình gì.

    Nhưng quả cầu vàng trước mắt này là chuyện gì xảy ra?

    Việc liên quan đến vấn đề sống chết, nhảy ra một cái dạng trò chơi này, thật đúng là khiến cho người ta không vui vẻ.

    Thẩm Mặc bên cạnh thấp giọng nói với cô: "Nghe như vậy dường như cũng không khó, chỉ cần có một người tìm được quả cầu, liền có thể kết thúc trò chơi. Nhưng vừa rồi ở trên đường, số lượng con rối không hề ít."

    Theo lý thuyết, toàn bộ những người kia là ở trong trò chơi này mất mạng.
    Nếu là một trò chơi vô cùng đơn giản, vì sao lại khiến nhiều người chết đến vậy?

    Bạch Ấu Vi không cho là đúng bĩu môi, "Cùng con thỏ thi chạy nghe cũng không khó."

    Cuối cùng không phải cũng là chết rất nhiều người?

    Thẩm Mặc trầm mặc một lát, hỏi cô: "Con thỏ có thể sử dụng không?"

    Bạch Ấu Vi nghe vậy liếc nhìn anh một cái, không lập tức trả lời. Cô dùng tay không nặng không nhẹ xoa xoa lỗ tai con thỏ nhung, mỗi khi dùng sức, nước bùn sẽ tí tách tí tách nhỏ xuống.

    "Tôi cũng không dám dùng." Cô nhỏ giọng nói.

    Tạm thời không đề cập đến chuyện lượng điện bên trong con thỏ có đủ hay không, chỉ nhìn hoàn cảnh tràn ngập nước bùn hiện tại, cô cũng không dám dùng. Ai có thể cam đoan một khi tia sét phóng ra, có thể hay không đem tất cả mọi người trong động đều nướng cháy?

    Người bên ngoài sống hay chết cô mặc kệ, nhưng mà Thẩm Mặc phải sống sót.

    Thấy vậy, Thẩm Mặc không nói thêm gì nữa, chỉ thấp giọng dặn dò cô: "Cầm chắc súng lệnh."

    Bạch Ấu Vi ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.

    Trên thực tế, ở loại địa phương này súng lệnh cũng không phát huy được tác dụng, chẳng qua có còn hơn không, tốt xấu gì cũng là chỗ dựa.

    Thẩm Mặc đem con dao gấp gọt trái cây kia của Bạch Ấu Vi dắt ở phía sau thắt lưng.

    "Sau khi tiến vào trò chơi, dao quân dụng trên người tôi liền biến mất." Anh nhàn nhạt nói: "Xem ra, nếu là vũ khí rõ ràng, sẽ bị trò chơi này che đậy."

    "Giám sát quan hẳn là cần cam đoan trò chơi được tiến hành thuận lợi đi." Bạch Ấu Vi cười mỉa mai.

    Đầu tiên, dùng mọi cách có thể để đảm bảo an toàn cho người chơi, sau đó lại tàn nhẫn cướp đoạt sinh mệnh của người chơi, giống như tên gọi của trò chơi này -- Trò chơi con rối. Tất cả người khi tiến vào cũng đều là con rối của trò chơi, không có quyền lợi, không có nhân quyền, không có tự do.

    "Được rồi! Tôi sẽ chọn vị trí này!" Giọng nói lanh lảnh của trẻ con lại vang lên lần nữa.

    Quả cầu vàng sau một phen mắc phải hội chứng lựa chọn khó khăn, cuối cùng chọn được vị trí.

    Trái tim tất cả mọi người đều bị nhấc lên cao.

    Chỉ thấy quả cầu vàng lơ lửng trên đầu của một người đàn ông trung niên mập mạp, độ cao ước chừng ở giữa đỉnh chóp huyệt động và hố bùn.

    "Đều nhìn kỹ nha, sau khi làm mẫu kết thúc, trò chơi liền sẽ bắt đầu, hãy nhớ kỹ, các người chỉ có thời gian hai mươi giây để tìm Cầu!" Quả cầu vàng cao giọng: "Tôi muốn phát bóng rồi! --"

    Tầm mắt tất cả mọi người toàn bộ tập trung trên thân quả cầu.

    Ầm.

    Quả cầu bay xẹt qua chỉ còn lại tàn ảnh!

    Nó dùng tốc độ và sức mạnh không thể tưởng tượng được đập về phía vũng bùn! Bọt nước bắn tung tóe lên cao hai, ba mét!

    Sắc mặc của mọi người trong chớp mắt trắng bệch.

    Mà quả cầu còn chưa có dừng lại!

    Sau cú va chạm, nó nảy lên cao, lại đụng vào vách đá kiên cố, phát ra tiếng vang chấn động của kim loại! --

    Phanh phanh phanh phanh!

    Bắn ngược liên tiếp!

    Bọt nước mang theo bùn đen bay lên rồi rơi xuống, va chạm đinh tai nhức óc! Ngẫu nhiên có một cú bắn xảo trá không kịp đề phòng, mang theo khí thế ập đến trước mặt giống như núi đá bị sập xuống!

    "A a aaaa!"

    Một cô gái trẻ ôm đầu thét chói tai, lăn xuống khỏi vỏ ốc, quả cầu vàng gần như lướt sát qua trên đầu, đụng vào một cái vỏ ốc khác, cũng không biết đã bắn ngược đến địa phương nào! Toàn bộ hang động đều là tiếng bịch bịch bịch vang dội! Quanh quẩn không ngừng!

    Đợi đến tất cả đều dừng lại --

    Trong huyệt động đã là một cảnh tượng khác.

    Đó là một tình trạng bi thảm giống như máy xay sinh tố bị phát nổ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 31: Quả cầu bạo lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên vách tường đá xung quanh đều phủ đầy bùn, nhỏ giọt xuống. Bên trong vũng bùn dưới chân mỗi người xuất hiện vô số lỗ thủng.

    Quả cầu vàng đang ở trong một cái lỗ trong số đó.

    Không một người nói chuyện, cũng không có ai di chuyển.

    Màu vàng ròng thường mang đến cảm giác sang quý, cũng dễ dàng khiến người ta xem nhẹ sự thật rằng nó là kim loại cứng. Nếu bị quả cầu kim loại lớn như chậu rửa mặt chuyển động với tốc độ cao đập trúng, hậu quả sẽ ra sao?

    Nhẹ thì đập gãy xương cốt.

    Nặng thì trực tiếp mất mạng!

    Người đàn ông trung niên mập mạp đứng tại vị trí phát bóng cứng đờ cả người, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, nước bùn quanh chân ông ta phun ra bọt nước lớn khi bị chấn động, "bụp" một tiếng vỡ tan, ông ta run lẩy bẩy, mùi nước tiểu tanh tưởi thoang thoảng lan ra..

    Trong huyệt động âm u, nóng ướt, hoàn toàn tĩnh lặng.

    Không một ai có tâm tình chế giễu.

    Tất cả mọi người chỉ nhìn chằm chằm những cái lỗ kia, chỉ sợ quả cầu vàng lại bắn ra lần nữa.

    Rõ ràng là một quả cầu cực kỳ cứng rắn, nhưng quỹ đạo bắn ra lại giống như một quả bóng cao su căng tròn! Vừa rồi, trong lúc di chuyển với tốc độ cao, quả cầu vàng suýt chút nữa là đập vào vài người, nước bùn bắn tung tóe lên khắp người họ! Bất ngờ không kịp đề phòng, muốn tránh cũng không thể, bây giờ mọi người trông chẳng khác nào mấy cái tượng đất, hoặc ngồi hoặc đứng, vừa ngây ngốc vừa đáng thương, lại nực cười!

    Còn muốn tìm Cầu?
    Ngay cả chân cũng mềm nhũn.

    Bạch Ấu Vi đếm đại khái, trong tầm mắt thì có đến hơn ba mươi cái lỗ, những nơi không thấy rõ không biết còn có bao nhiêu, điều này có nghĩa là số lần bật ngược lại của quả cầu có ít nhất trên sáu mươi lần.

    Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao thời gian của trò chơi là hai mươi giây.

    Một trong những đặc điểm của bùn là mềm, một khi vũng bùn bị đập ra một cái lỗ, bùn xung quanh cái lỗ đó sẽ trượt xuống do trọng lực, cho đến khi nào cái lỗ được lấp kín lại.

    Cho nên, muốn tìm được quả cầu vàng bên trong bùn, mọi người cần phải hành động trước khi cửa lỗ được bùn lấp đầy.

    Bạch Ấu Vi sắp xếp lại suy nghĩ, hai mươi giây thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

    Lúc này, hầu hết các lỗ bùn đều đã sụp xuống, trộn lẫn với bùn xung quanh, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một số vết lõm.

    Không biết quả cầu vàng đang ở nơi nào.

    Mỗi người đều bị tốc độ và lực đạo vừa rồi dọa cho chấn kinh, lại thêm nước bùn tung tóe bay đầy trời, tầm mắt mông lung, không ai biết quả cầu vàng rơi xuống ở đâu.

    Hai mươi giây kết thúc, một khu vực bên trong vũng bùn đột nhiên phình lên, quả cầu vàng phá vỡ khối bùn bay ra.

    Nó hưng phấn lắc lư trên dưới, lại xoay tròn trái phải, làm nước bùn dính trên thân rơi không còn một giọt, khôi phục dáng vẻ vàng kim bóng loáng.

    "Làm cái gì thế!" Giọng điệu phàn nàn kéo dài chậm rãi, mang theo nồng đậm bất mãn, quả cầu vàng chất vấn: "Các người làm gì mà không đi tìm tôi? Tôi vừa rồi cũng đã nói, chỉ làm mẫu một lần! Suốt hai mươi giây, các người thế mà một cái lỗ cũng không đi tìm?"

    Sắc mặt mọi người khó coi nhìn nó.

    Tìm Cầu?

    Hơi không chú ý liền sẽ bể đầu! Ngay cả tránh còn không kịp, làm sao đi tìm?

    Quả cầu vàng hầm hừ tức giận liếc nhìn đám người (mặc dù nó căn bản không có mắt), giận dữ nói: "Quên đi, dù sao làm mẫu cũng đã kết thúc, bây giờ bắt đầu trò chơi thôi! --

    Chủ đề trò chơi lần này là Ếch xanh quả cầu vàng, giám sát quan phát bóng tại vị trí tùy ý, góc độ tùy ý, lực đạo tùy ý, trong vòng hai mươi giây, người chơi tìm được quả cầu liền thông quan.

    Tiêu chuẩn tìm được Cầu chính là: Một, tay phải tiếp xúc với quả cầu. Hai, quả cầu ở trong trạng thái bất động.

    Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đ.."

    "Xin chờ một chút."

    Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đám người.

    Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, phát hiện là Bạch Ấu Vi.

    Cô chống đỡ cánh tay ngồi bên trên vỏ ốc đồng, tóc dài tán loạn ướt sũng thành từng lọn, chiếc váy rộng thấm đẫm nước bùn dán chặt vào vỏ ốc, trông giống một mỹ nhân ngư bị mắc cạn, trầm lặng và yếu ớt.

    Chỉ là trong mắt cô âm u, khóe miệng mang ý cười lạnh, cùng dáng vẻ chật vật của cô tạo thành một cảm giác quỷ dị khác biệt.

    Bạch Ấu Vi giơ lên một cái tay, hỏi: "Quy tắc trò chơi, có phải đã bỏ sót cái gì hay không?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 32: Ếch xanh ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả cầu vàng nghi hoặc, lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Tôi bỏ sót cái gì? Không có nha, đây là toàn bộ quy tắc của trò chơi."

    "Ếch xanh đâu?" Bạch Ấu Vi cười lạnh nhìn nó, "Chủ đề trò chơi là" Ếch xanh quả cầu vàng ", vậy 'ếch xanh' ở nơi nào?"

    Cô vừa nói xong, nhất thời trên mặt những người khác đều lộ ra kinh hoảng, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ sợ trong một góc khuất u ám nào đó, đột nhiên có vô số con ếch xanh nhảy ra.

    Quả cầu vàng im bặt.

    Sau một lúc lâu, nó phát ra tiếng cười ranh mãnh: "Ếch xanh à.. Một hồi các người liền sẽ biết thôi."

    Nói xong, nó bay tới chỗ cao nhất của huyệt động, ở phía dưới cái khe hình tròn, để ánh nắng chiếu vào thân cầu phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.

    "Trò chơi sắp bắt đầu, người chơi có một phút thời gian chuẩn bị, hiện tại bắt đầu đếm ngược, 59, 58, 57.."

    Tất cả mọi người đều luống cuống!

    Gần như ngay lập tức có người hoảng sợ hỏi: "Trương tổng! Chúng ta làm gì bây giờ?"

    Mọi người theo thói quen tìm sự trợ giúp từ người dẫn đầu, nhưng Trương Hoa của lúc này đã không còn là người đàn ông đeo mắt kính nhẹ nhàng, lịch sự và chu đáo mọi mặt ở bên ngoài nữa. Anh ta lạnh lùng quay người, đi đến vị trí ở giữa hai vỏ ốc đồng, im lặng đứng vững, không để ý đến bất luận kẻ nào.

    Anh Huy châm chọc nói: "Nhìn thấy rõ chưa? Trương tổng của các người tự thân cũng khó bảo toàn, rảnh đâu mà lo lắng sống chết của các người? Đó là Trương tổng của các người, không phải cha các người! Một lũ ngu xuẩn!"

    Bạch Ấu Vi suy nghĩ trong chốc lát, hướng Đàm Tiếu vẫy vẫy tay.
    Đàm Tiếu vẫn còn đang choáng váng, thấy Bạch Ấu Vi tìm cậu, rất vui vẻ đi tới.

    Bạch Ấu Vi nói: "Cơ thể thầy Thừa không tốt, cậu dìu ông ấy đến bên kia đứng, quả cầu vàng là nhờ vách đá và vỏ ốc đồng trợ giúp để bắn ngược, địa phương không có vỏ ốc tương đối an toàn."

    Đàm Tiếu không nói hai lời, lập tức tiến lên đỡ lấy Thừa Úy Tài.

    Những người khác nghe thấy, liền nhanh chóng tự tìm vị trí thích hợp.

    Lúc này bọn họ mới phát hiện, nơi Trương tổng đang đứng vừa vặn là "vị trí tương đối an toàn" mà Bạch Ấu Vi nói. Nói cách khác, Trương Hoa biết rõ nên tránh quả cầu vàng như thế nào, nhưng không hề có dự định nói cho bọn họ biết!

    Trên mặt mọi người đồng thời toát ra oán giận.

    "Làm sao có loại người ích kỷ đến như vậy, chúng ta chết đối với hắn có chỗ tốt gì chứ!" Một bác gái trung niên nhỏ giọng lầm bầm.

    Không có lòng đầy căm phẫn mà đi chất vấn hay oán trách, bởi vì thời gian đếm ngược đã sắp kết thúc.

    Thẩm Mặc đem Bạch Ấu Vi đặt tại một góc trong huyệt động, sau lưng dán vào vách đá, phía bên phải là cánh đồng ốc, bên trái và trước mặt là bùn đất trống rỗng.

    Cho dù là để trốn hay làm gì, ở đây cũng là một địa điểm tuyệt hảo.

    Nhưng mà Thẩm Mặc không có ý định ở lại đây, bởi vì.. nơi này quá hẻo lánh, không thích hợp để quan sát quỹ tích vận động của quả cầu vàng. Anh vốn là một người ưa thích chủ động xuất kích.

    Anh cởi ra ủng quân đội, kéo ống quần lên, chân trần đứng bên trong bùn, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn quả cầu xa xa, chỉ chờ nó tìm được vị trí thuận lợi để phát bóng liền bắt đầu hành động.

    "7.. 6.. 5.. 4.. 3.. 2.."

    Quả cầu vàng di chuyển.

    ".. 1."

    Nó dừng lại, quả cầu lung la lung lay, bay tới một chỗ, giọng nói trẻ con với hương vị ác độc vang vọng khắp huyệt động --

    "Trò chơi, bắt đầu."

    Ầm!

    Chấn động lần nữa xảy ra!

    Va chạm! Bắn ra! Vang vọng! Toàn bộ huyệt động đang rung chuyển!

    Trước mắt Bạch Ấu Vi tung tóe nước bùn, cho nên cô không có cách nào thấy rõ những người khác đang ở nơi nào, chỉ có tiếng thét và kêu khóc nổi lên! Đinh tai nhức óc!

    "Thẩm Mặc!" Cô cố hết sức hô.

    Không nhìn thấy bóng dáng của anh, trong nội tâm cô tràn ngập bất an.

    Nói cô già mồm hay ích kỷ cũng được, tóm lại, hiện tại cô không thể tách rời Thẩm Mặc! Thẩm Mặc chính là chân của cô! Chính là mệnh của cô!

    Một người đàn ông toàn thân đều là bùn bò lăn tới, trông thấy Bạch Ấu Vi hơi sững sờ một chút, rồi lập tức nhào tới! Ông ta mơ hồ hét lên: "Tránh ra! Chỗ này là của tao!"

    Bạch Ấu Vi mở to hai mắt.

    Bóng dáng quả cầu đột nhiên xuất hiện phía sau lưng người kia cùng ánh sáng vàng rực rỡ, trong nháy mắt tiếp theo, người bị quả cầu nện vào trên vách đá!

    Quả cầu vàng bay nhanh biến mất, nhưng người còn lại..

    Tan tành.

    Trượt xuống trong bùn, dung nhập thành một thể.

    Chỉ còn lưu lại ở trên vách đá dấu vết đỏ trắng đan xen nhau, nhìn qua giống như tào phớ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 33: Đám sâu nhỏ mau trốn đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Ấu Vi quay người muốn ói. Dạ dày quặn lên từng trận, nhưng không phun ra được thứ gì.

    Một bên khác, động tĩnh chấn động đã lắng xuống, thương vong không rõ bao nhiêu, người còn sống sót chưa tỉnh hồn đứng trong bùn đất, trên mặt tràn đầy hoang mang.

    Ngược lại, cái người anh Huy cao gầy kia lại vô cùng dũng mãnh, hướng đám người quát mắng: "Các người còn ngơ ngác cái gì? Mau tìm nó đi! Chỉ có 20 giây thôi! Mẹ kiếp!"

    Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, nhao nhao tìm kiếm quả cầu ở gần đó.

    "Tìm từ phương hướng này." Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng, vô cùng tỉnh táo, "Bọt nước cuối cùng nổi lên ở gần đây."

    Thẩm Mặc chỉ một khu vực, khoảng chừng có mười mấy cái lỗ, tương đương với việc giảm ít nhất hai phần ba phạm vi tìm kiếm.

    Đàm Tiếu cách gần nhất, xem như việc của mình không nhường ai mà nhào tới tìm đầu tiên.
    Anh Huy ngẩn người một lúc, cũng lập tức nhấc chân đi qua, dẫn theo hai người anh em cùng đi tìm quả cầu.

    Tối hôm qua, mấy người họ vừa trải qua một trận ác chiến, hiện tại vì mạng sống mà đoàn kết nhất trí.

    Chỉ là theo thời gian dần trôi qua, cái lỗ đang đổ sụp xuống, bị che lấp, căn bản không thấy được quả cầu vàng đang ở đâu, mấy người đàn ông chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân đào bùn ra.

    Một nắm lại một nắm, hai bàn tay dính đầy bùn đất mỏng mềm, lại không hề chạm vào đồ vật có tính chất cứng rắn nào cả.

    Bạch Ấu Vi nhìn bọn họ ở xa xa.
    Sau đó, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía thi thể đã chìm vào trong bùn. Trái tim kinh hoàng đang từ từ bình phục..

    Một loại cảm giác hưng phấn quen thuộc từ từ nổi lên trong lòng. Cũng không phải cảm thấy cao hứng vì có người chết, cô cũng không biến thái đến vậy.

    Chính là một dạng giống như lần trước, sau một hồi tham gia vận động cực hạn, sẽ sợ hãi, run rẩy, e ngại, nhưng đồng thời cũng sẽ có điều chờ mong.

    Trước khi cô tìm hiểu rõ nguyên do của sự biến hóa trong nội tâm, huyệt động lại truyền tới âm thanh của trẻ con, mang theo ngữ điệu hả hê khi có người gặp họa --

    "Ếch xanh muốn tới rồi, đám sâu nhỏ mau trốn kỹ!"

    Tất cả mọi người sửng sốt.
    Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển, bùn đất kịch liệt chất động!

    Một quả cầu vàng lăn ra khỏi đống bùn hỗn loạn --

    "Nó đến rồi!" Có người kích động hô to: "Mau!.."

    Nhưng mà chấn động càng lớn hơn ở dưới chân cũng truyền đến, toàn bộ vũng bùn gần như muốn sôi trào, mỗi người đều té nhào hoặc lăn lộn, khó mà giữ vững trọng tâm thân thể, càng đừng nói đến việc đụng vào quả cầu vàng dần dần lăn xa!

    Dòng nước bùn lớn không ngừng phun ra, lại từng tảng lớn trượt xuống, cuối cùng, một con vật khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người!

    Thân hình nó phải cao đến năm, sáu tầng lầu!
    Màu của nó xanh đậm giống như tẩm thuốc màu! Con mắt của nó nhô cao, cái miệng cực rộng và dài gần như chiếm hết nửa cái đầu!

    Là ếch xanh!

    Giám sát quan chậm chạp không chịu đề cập đến ếch xanh, rốt cuộc cũng đến!

    Không biết là ai kinh hoảng hô to: "Chạy mau! --"

    Lời còn chưa dứt, mọi người đã phân tán chạy ra bốn phía!

    Có điều khắp nơi đều là nước bùn, làm sao chạy nhanh?

    Cũng không phải tất cả đều đang lẩn trốn, có một số người hoàn toàn ngốc đi, ngơ ngác đứng nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trong đầu trống rống, chân như không nghe theo mệnh lệnh.

    Bạch Ấu Vi trông thấy con ếch xanh kia há to miệng ra. Trong miệng phun ra một cái lưỡi dài, màu sắc đỏ tươi, mang theo chất nhầy trơn ướt, bật ra như một sợi dây chun màu đỏ, càng lúc càng dài ra, sau đó dính chặt vào một người phụ nữ đang vùng vẫy trong vũng bùn --

    Nửa giây đó trôi qua cực kỳ ngắn ngủi, Bạch Ấu Vi lại xuất thần hơn một phút.

    Cô nhìn người phụ nữ bị dính chặt, sắc mặt cứng đờ, sau đó thấy lưỡi kia như tia chớp thu hồi! Người phụ nữ ngay cả âm thanh cũng không kịp phát ra, liền biến mất bên trong cái miệng rộng dài kia!

    Ừng ực.

    Nuốt xuống..

    Toàn thân Bạch Ấu Vi tê dại. Giống như bị vô số gai đâm vào, toàn thân đau nhức, toàn thân lạnh lẽo!

    Mọi người chạy trốn hoàn toàn không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, vẫn từng bước chân dẫm lên bùn, dùng hết toàn lực tìm kiếm chỗ ẩn nấp!

    Mà đầu lưỡi ếch xanh ở phía sau lưng bọn họ lại thật nhanh phun ra rồi thu hồi, thu hồi lại phun ra, giống như đang săn một đống con ruồi không đầu, ăn đến cực kỳ vui vẻ!

    Ếch xanh muốn tới, đám sâu nhỏ mau trốn kỹ.

    Bạch Ấu Vi chậm rãi nắm chặt hai tay.

    Ếch xanh quả cầu vàng, hóa ra, lại là như thế này..
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 34: Trò chơi hiện tại đã thất bại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ếch xanh quả cầu vàng --

    Trong vòng hai mươi giây phải tìm được quả cầu vàng, nếu không ếch xanh trốn trong bùn sẽ chui ra và ăn thịt đám sâu mọt đã quấy rối giấc mộng của "ếch".

    Về việc ếch xanh từ đâu chui ra hoàn toàn không đoán được, bởi vì cảm giác giẫm lên lớp da mềm oặt của nó cùng cảm giác giẫm lên bùn ướt không có gì khác biệt.

    Thế nhưng như vậy là không đúng.

    Bạch Ấu Vi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào ếch xanh khổng lồ kia, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng.

    Như vậy không đúng.

    Thiết kế cửa ải với mức độ như này có độ khó quá lớn!

    Đầu tiên, cần phải tránh thoát được quỹ tích chuyển động của quả cầu vàng, tiếp đó phải cố gắng di chuyển khó khăn trong nước bùn, hơn nữa, chính là thời gian tìm kiếm quả cầu, chỉ có vỏn vẹn hai mươi giây!
    Cuối cùng, còn phải đối phó với con ếch khổng lồ cao như một tầng lầu!

    Một trò chơi, không có khả năng không cho người ta con đường sống!

    Cho dù là trận thi chạy tàn bạo lần trước, chỉ cần người chơi chạy đủ nhanh, thể lực đủ dồi dào, hoặc có đủ kiến thức để trả lời chính xác mọi câu hỏi, hoặc đủ tàn nhẫn để lấy người khác làm đá kê chân -- Không quan trọng là người chơi có loại lợi thế nào, đều có thể giành được chiến thắng!

    Mà bây giờ, trong màn trò chơi này, Bạch Ấu Vi không hề nhìn thấy bất kỳ đường sống nào.

    Ếch xanh còn muốn ăn bao nhiêu người nữa?

    Trò chơi bao giờ mới có thể kết thúc?

    Quả cầu vàng đã xuất hiện, ai có thể dưới mí mắt ếch xanh mà bắt được quả cầu?

    Mỗi một cái vấn đề nhìn thì đơn giản, nhưng đều là trí mạng!

    Lúc này, tiếng kêu la thảm thiết trong huyệt động dần dần lắng xuống, liếc mắt nhìn qua không còn thấy bóng dáng người nào. Chỉ có cẩn thận tìm kiếm, mới phát hiện đằng sau vài vỏ ốc đồng xa xa là bóng dáng vài người co ro thở dốc, bọn họ run bần bật!

    Không ai dám cử động, ngay cả âm thanh hô hấp cũng biến mất trong không khí.

    Bạch Ấu Vi càng không có cách nào để di chuyển.

    Cô ngồi ở bên trong bùn, an tĩnh đến mức như hòa thành một thể với hoàn cảnh chung quanh, đôi mắt trong veo sáng ngời lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Mặc, đến khi phát hiện anh và Đàm Tiếu trốn ở điểm mù phía sau ếch xanh, tim cô mới dần thả lỏng.

    Thẩm Mặc không có việc gì.

    Chỉ là tạm thời không làm được chuyện gì, cho dù anh có dũng mãnh đến cỡ nào cũng không có khả năng đấu lại con ếch xanh này.

    Ếch xanh ăn sạch tất cả những người trước mặt nó, giờ phút này ngồi xổm không nhúc nhích ở trong bùn, có lẽ do cơ thể quá khổng lồ, cũng có lẽ do thiết kế của trò chơi như thế, tóm lại, nó không hề xê dịch nửa bước chân.

    Tình hình rơi vào cục diện bế tắc.

    Mọi người đang chờ đợi, chờ khi nào thì xuất hiện bước ngoặt.

    Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tựa như thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, lại như mỗi giây đều dài bằng một năm, cuối cùng, ếch xanh cũng có biến hóa --

    Nó duỗi thẳng hai chân trước thô béo, đào bới nước bùn trước người, vùi đầu chui xuống. Chân sau lại đạp hai cái, toàn bộ thân thể đều chui vào bên trong bùn!

    Nước bùn xao động trong vài giây, mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu.

    Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, bên trong tầm mắt không còn ếch xanh, cũng không có quả cầu vàng, bốn phía yên lặng tĩnh mịch, chỉ còn một đám người chưa kịp tỉnh hồn.

    Yên tĩnh chờ thêm một lát, mọi người mới bắt đầu từ phía sau vỏ ốc đồng đi ra. Bọn họ lau đi nước bùn dính trên mặt, thần sắc cứng đờ sợ hãi đến cực điểm, cùng với hoảng hốt không dám tin.

    Thẩm Mặc trở về tìm Bạch Ấu Vi, nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Có bị thương không?"

    Bạch Ấu Vi khẽ lắc đầu.

    Thẩm Mặc khom lưng đem cô bế lên, đặt lên trên vỏ ốc đồng kế bên, lại quay đầu nhìn xem những người khác, mi tâm rõ ràng nhíu lại, trong lòng có cảm giác bất lực.

    "Hai mươi giây đã qua, không tìm được quả cầu vàng, không biết trò chơi diễn biến đến hiện tại là loại tình huống gì, lát nữa xem tình hình thế nào đã." Anh thấp giọng nói.

    Chắc chắn là không thông quan được. Nhưng cũng không biến thành con rối, bởi vì họ vẫn còn sống.

    Trong huyệt động bắt đầu có tiếng khóc.

    Những người còn sống sót hô lên tên người thân, cha mẹ, vợ chồng, bạn bè.. Có người tìm được thi thể đã bị quả cầu vàng đập đến nát xương cốt; có người tìm không thấy thi thể, chính là bị ếch xanh nuốt sống vào bụng.

    Ngay tại lúc cảm xúc bi thương sắp tràn bờ đê, quả cầu vàng lại xuất hiện lần nữa.

    "Trước mắt, trò chơi đã thất bại, sống sót có 19 người chơi, bây giờ tiến vào vòng thứ hai của" Ếch xanh quả cầu vàng ", mời tất cả người chơi chuẩn bị sẵn sàng nha --"
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 35: Tác dụng của ốc đồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, nó bay đến chỗ cao phía trên huyệt động, vẫn là ở bên dưới cái khe hình tròn kia, nói với giọng điệu vui sướng:

    "Vòng thứ hai của trò chơi sắp bắt đầu, người chơi có thời gian chuẩn bị là một phút, bắt đầu đếm ngược, 59, 58, 57, 56.."

    Không khí như đông cứng lại.

    Hận thù, tức giận, đau đớn hay tan nát cõi lòng, tất cả đều không đáng một đồng bên trong màn đếm ngược lạnh như băng.
    Những cảm xúc đều bị kìm nén lại trước mối đe dọa tử vong.

    Mọi người tản ra khắp bốn phía với vẻ mặt trống rỗng, tìm kiếm một nơi ẩn nấp thích hợp.

    "50, 49, 48.."

    Thẩm Mặc quan sát hoàn cảnh xung quanh, suy nghĩ xem có nên thay đổi vị trí của Bạch Ấu Vi hay không thì cánh tay bị cô giữ chặt, Bạch Ấu Vi chỉ vào một cái vỏ ốc bên cạnh.

    Ốc đồng ở đây đều chỉ còn vỏ rỗng, một nửa miệng xoắn ốc chìm bên trong bùn, một nửa lộ ở bên ngoài, giống như một cửa động hình bán nguyệt, nghiêng người nhìn vào có thể mơ hồ nhìn thấy không gian kéo dài ở bên trong.

    "Muốn tôi ôm em vào trong đó?", Thẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, "Nếu bị quả cầu đánh trúng, vỏ ốc sẽ chìm xuống."

    Mỗi khi bị va chạm một lần, vỏ ốc sẽ chìm sâu vào bùn một phần, có thể chìm một nửa, có thể chìm toàn bộ, cái này còn phụ thuộc vào lực đạo va chạm lớn hay nhỏ.
    Nếu như Bạch Ấu Vi thật sự muốn trốn bên trong vỏ ốc, có khả năng sẽ bị chôn sống.

    "Không thành vấn đề." Thanh âm Bạch Ấu Vi lạnh lùng bình tĩnh, "Không khí bên trong hẳn là đủ cho tôi trốn một lúc, hơn nữa anh đừng quên, cho dù quả cầu đem vỏ ốc đánh chìm vào trong bùn, thời gian cũng chỉ có 20 giây, sau 20 giây ếch xanh sẽ lật bùn mà lên, vỏ ốc một lần nữa sẽ trở lại phía trên tầng bùn."

    Đúng thật là như vậy.

    Vừa rồi, toàn bộ huyệt động đã bị quả cầu vàng đập nát, khắp nơi đều có lỗ thủng, rất nhiều vỏ ốc bị chôn vùi bên trong bùn, nhưng khi ếch xanh xuất hiện, giống như là xảy ra động đất, tất cả vỏ ốc trong bùn đều bị lật ra ngoài.

    Thẩm Mặc nghĩ ngợi: "Trò chơi lần này có rất nhiều ốc đồng, không thể không có chút nguyên do nào, có thể sự tồn tại của ốc đồng chính là để tạo ra lá chắn cho người chơi?"

    "Có lẽ vậy.." Bạch Ấu Vi thì thào.

    Dường như cô đang nghĩ đến chuyện khác, có hơi lơ đãng.

    Thẩm Mặc nhìn cô một hồi, không hỏi nhiều mà chỉ ôm cô đặt vào trong vỏ ốc, bố trí ổn thỏa.

    "32, 31, 30, 29..",
    Đếm ngược vẫn đang tiếp tục.

    Thẩm Mặc không có ý định trốn. Mặc dù trốn bên trong vỏ ốc khá an toàn, nhưng anh lại không thể quan sát được tình hình bên ngoài. Anh muốn lưu lại bên ngoài để nhìn rõ xem quả cầu vàng cuối cùng rơi xuống ở đâu.

    Lúc này, thầy Thừa đang trốn trong góc đột nhiên bước ra, khàn giọng hô: "Mọi người nghe tôi nói! -- Nghe tôi nói! Chúng ta có thể trốn ở bên trong vỏ ốc đồng, ếch xanh là sinh vật dựa vào thị giác! Chỉ cần chúng ta không di chuyển, ở trong mắt nó chúng ta liền không khác gì một đống bùn! Nó sẽ không phát hiện ra chúng ta!"

    "Ông già, ông mau ngồi xuống! Đếm ngược sắp kết thúc!"

    Đàm Tiếu không ngờ ông chạy ra ngoài, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của thầy Thừa, dùng sức kéo về!

    "Ông không muốn sống nữa? Coi chừng bị quả cầu không có mắt kia đem ông đập cho nát bét!"

    Thầy Thừa bị túm liền lảo đảo, vô cùng đau lòng nói chuyện với Đàm Tiếu: "Tiểu Đàm! Chúng ta phải nghĩ biện pháp tự cứu lấy! Không thể ngồi yên chờ chết được! Cháu nhanh nói cho mọi người biết là phải trốn vào bên trong vỏ ốc! Không thể lại bị ếch xanh ăn mất!"

    Không biết có phải là do đặc thù nghề nghiệp hay không, giọng nói của thầy Thừa tuy già và khàn nhưng lại tràn đầy nội lực và rất vang.

    Đàm Tiếu luống cuống tay chân đem ông đẩy vào bên trong vỏ ốc, dùng sức gật đầu: "Đã biết, đã biết! Mọi người đều nghe thấy! Ai nha ông già, chân tay của ông nhanh một chút nha, mau chui vào đi!"

    "16, 15, 14.."

    Đàm Tiếu quay người đi đến chỗ vỏ ốc cậu đã chọn xong, lại phát hiện đã bị người chiếm lấy, chính là người đàn ông mập mạp đã tè ra quần!

    Một thân mỡ đem vỏ ốc chắn lại cực kỳ chặt chẽ.

    Đàm Tiếu: "Mẹ nó!"

    Ở vị trí xa hơn cũng có ốc đồng, nhưng mà đi lại trong bùn không giống như bình thường, thực sự không còn nhiều thời gian nữa rồi!

    "5, 4, 3, 2, 1.."

    Đàm Tiếu liều mạng chạy về phía một vỏ ốc đồng khác!

    Quả cầu vàng lơ lửng giữa không trung, giọng điệu vẫn giống như trước đây, chính là kiểu cười trên nỗi đau của người khác --

    "Trò chơi, bắt đầu."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Nếu không mọi người thử đoán một chút, cuối cùng thì nam, nữ chính làm cách nào để thông quan trò chơi?
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 36: Chỗ mấu chốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tiếng nói rơi xuống, Đàm Tiếu bị dọa đến mức hú lên một tiếng quái dị, cả người nhào đến chỗ ốc đồng, ôm chặt lấy! Quả cầu vàng bay vụt qua phía sau cậu!

    Banh banh bang bang!

    Một vòng "ném bóng" mới bắt đầu!

    Nước bùn văng khắp nơi, âm thanh vang vọng thật lớn, Bạch Ấu Vi yên lặng cuộn lại bên trong vỏ ốc, có thể nghe thấy tiếng gào thét và mắng chửi đầy chật vật của Đàm Tiếu vang lên từ bên ngoài!

    Không nghe thấy động tĩnh của Thẩm Mặc.

    Tính tình người đàn ông này thật sự đủ cứng rắn, thực ra anh không cần phải liều mạng như vậy, trốn ở bên trong vỏ ốc không tốt sao? Vì sao cứ xem việc cứu vớt mọi người trên thế giới là nhiệm vụ của mình chứ?

    Trong lòng Bạch Ấu Vi bất mãn, nhưng cô cũng biết mình không có tư cách đánh giá Thẩm Mặc như thế. Bởi vì chỉ cần Thẩm Mặc ích kỷ một chút, cô sẽ không thể sống đến tận bây giờ.

    Tiếng va đập bên ngoài rốt cuộc cũng ngừng lại.
    Kế tiếp là thời gian tìm kiếm quả cầu vàng.

    Thời gian cho người chơi chuẩn bị có đếm ngược, nhưng 20 giây tìm kiếm quả cầu lại không có, điều này dễ dàng làm người chơi mất đi sự phán đoán về mặt thời gian. Sau khi tiếng va đập ngừng, Bạch Ấu Vi đã bắt đầu yên lặng đếm giây, khuỷu tay chống đỡ vách trong vỏ ốc, từng chút một bò ra ngoài.

    "1, 2, 3, 4.."

    Hai chân cô không có cảm giác, động tác vụng về trượt ra khỏi vỏ ốc, cô đã đếm đến 13, theo lý thuyết thì 7 giây nữa ếch xanh liền sẽ đi ra.

    Bạch Ấu Vi vịn lấy vỏ ốc và bắt đầu trèo lên trên. Đầu tiên nắm lấy mép vỏ bằng cả hai tay, sau đó dùng khuỷu tay đỡ phần thân trên rồi từ từ di chuyển về phía trước.

    Chỉ là trên thân ướt nhẹp, bên ngoài vỏ ốc cũng toàn là bùn, bò được một chút lại sẽ trượt xuống, lại bò một chút, vẫn bị trượt xuống. Cô bắt đầu hoài niệm thời điểm Thẩm Mặc nhẹ nhàng đem cô đặt vào ốc đồng.

    Sau 20 giây, huyệt động bắt đầu chấn động, ốc đồng rung lắc và bị ngã sang một bên, Bạch Ấu Vi thuận thế leo dần lên.

    Khi lên vị trí càng cao, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.

    Cô nhìn thấy Thẩm Mặc và Đàm Tiếu đang đào bùn, vòng trước còn có vài thanh niên trai tráng trợ giúp, nhưng vòng này chỉ còn có hai người họ, bất chấp hiểm nguy, bất chấp hậu quả, một mực đào sâu. Cho đến khi thân thể hai người bị chấn động cực lớn nâng lên, sau khi lật người liền thuận thế lui về phía sau, tìm ốc đồng ở phụ cận che chắn.

    Thẩm Mặc trông thấy Bạch Ấu Vi ghé vào bên trên vỏ ốc, ánh mắt lấp lóe, anh đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì ếch xanh đã mênh mông cuồn cuộn lao ra ngoài.

    Anh đành phải im lặng, dùng ánh mắt cảnh báo Bạch Ấu Vi phải cẩn thận.

    Bạch Ấu Vi yên tĩnh nằm trên ốc đồng, nhìn anh một hồi, ánh mắt chậm rãi dời về phía khác.

    Cô quan sát địa hình, quan sát ếch xanh, cũng quan sát ốc đồng. Trong huyệt động tổng cộng chỉ có mấy thứ như vậy, nhất định phải có huyền cơ gì đó.

    Cô nhìn thấy bên trong một vỏ ốc lộ ra đôi chân, người trốn bên trong không nhúc nhích, nhưng đôi chân dính đầy bùn lại không khống chế được run lẩy bẩy. Giống như cô đã nói lúc trước, khi ếch xanh xuất hiện, đồng thời sẽ đem ốc đồng lật ra khỏi bùn.

    Nghĩ như vậy, sự tồn tại của ếch xanh không phải là trừng phạt khi trò chơi thất bại, mà là để trò chơi được khôi phục như cũ, nó giúp cho quả cầu vàng có đủ ốc đồng để làm bàn đạp cho vòng chơi tiếp theo.

    Cho nên, mấu chốt vẫn là ở chỗ ốc đồng?

    Trong lòng Bạch Ấu Vi đã có vài mạch suy nghĩ, nhưng cô không quá chắc chắn, có thể cần phải thử nghiệm nhiều lần mới biết được..

    Cô lại nhìn về con ếch xanh to lớn ở cách đó không xa.

    Nó uể oải ngồi xổm tại trong bùn, da thịt trên người rũ xuống mềm oặt, xếp thành từng lớp, xanh bóng loáng, cùng màu đen sì của nước bùn tạo thành khác biệt rõ rệt.

    Tất cả mọi người đều trốn tránh nó, cho nên bây giờ nó không có "sâu" để ăn, trông vô cùng buồn bực ngán ngẩm.

    Bạch Ấu Vi lại nghĩ: Trò chơi không chỉ có một điểm đột phá, giống như đề bài khó trên tờ đề thi, chắc chắn sẽ có nhiều giải pháp. Nếu như ếch xanh mãi không ăn được "sâu", trò chơi có thể thông quan sao?

    * * *Không, so với việc đi cân nhắc ếch xanh sẽ thế nào, không bằng suy xét dụng ý mà giám sát quan đã thiết lập trong trò chơi, nếu không câu đố vĩnh viễn là câu đố.

    Trong đầu cô suy nghĩ qua rất nhiều, cũng làm đủ loại giả thiết, không nhận thức được thời gian dần trôi qua, ếch xanh không ăn được một con sâu nào, nó đào bùn ướt lên rồi chui vào trong.

    Động tĩnh này làm Bạch Ấu Vi hoàn hồn, cô hoảng hốt một lúc.

    So với sợ hãi lúc ban đầu, dường như hiện tại cô.. thực sự tham gia vào trò chơi!
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 37: Cao hơn một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô rốt cuộc minh bạch nguồn cơn cho sự hưng phấn vừa rồi là vì cái gì.

    Bên trong trò chơi vừa sợ hãi vừa căng thẳng này, cô đè nén nhịp tim phấn khích, đó là bởi vì.. Bởi vì, cô không còn là người tàn tật khi ở đây nữa, ở một mức độ nào đó, cô cũng giống như bọn họ, bình đẳng.

    Thậm chí, có khả năng cô còn cao hơn bọn họ một chút.
    Bởi vì cô đã mơ hồ biết được làm thể nào để thông quan.

    Trong hiện thực, cô là một người nhỏ bé đáng thương bị kỳ thị, bị xem nhẹ, không có cảm giác tồn tại, không có tiếng nói và không có tư cách bày tỏ quan điểm, thế mà ở trong trò chơi hoang đường như cơn ác mộng này, cô đã tìm thấy một nơi để thuộc về. Đây thực sự là một chuyện châm chọc.

    Bạch Ấu Vi bỗng nhiên hiểu được sự càn rỡ của mấy tên côn đồ kia.

    Cho dù lúc đó cô đối với hành vi của bọn họ vô cùng xem thường, thậm chí khinh bỉ, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác nắm giữ quyền lực này thật sự tuyệt diệu, e rằng không có mấy người có thể cưỡng lại được.

    Cô rũ mắt nhìn lòng bàn tay chính mình, chậm rãi nắm chặt, lại từ từ mở ra.
    Nơi đó trống rỗng, cô ngơ ngẩn nhìn xem.

    Thời điểm tim đập mạnh và loạn nhịp, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu đã trở về.

    Hai người đều lấm len bùn đất, trên tóc cũng mang theo từng lớp bùn lầy, chật vật, mệt mỏi, biểu cảm nghiêm túc.

    Ngay cả Đàm Tiếu cũng thu hồi sắc mặt đùa giỡn, sầu khổ nói với Thẩm Mặc: "Con mẹ nó, thời gian cho ra quá ngắn, 20 giây có thể làm được gì? Còn không đủ để em rải nước tiểu! Em mới đào có một cái lỗ, thời gian đã hết!"

    Thẩm Mặc không nói chuyện, cúi đầu kiểm tra chân Bạch Ấu Vi, xác định cô không có gì đáng ngại, quay đầu nói với Đàm Tiếu: "Ba phút."

    Đàm Tiếu chớp mắt, vẻ mặt mê mang, ".. Hả? Ba phút gì cơ?"

    "Anh ta nói là thời gian của ếch xanh."

    Một bên khác có người tiếp lời, chính là người dẫn đầu lúc trước - Trương Hoa.

    Gã mới leo ra từ bên trong vỏ ốc, tựa vào bên cạnh ốc đồng chậm rãi thở dốc, mặt không biểu tình nói: "Từ khi ếch xanh xuất hiện đến lúc rời đi, tổng cộng là 3 phút 15 giây, nếu như bỏ đi thời gian lật bùn, chỉ còn 3 phút."

    Xem ra, người có thể thông quan một lần trò chơi con rối đều có chỗ hơn người, cái người Trương Hoa này có vẻ đặc biệt nhạy cảm đối với con số và thời gian.

    Đàm Tiếu sáng tỏ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cho nên chúng ta chỉ cần chống đỡ được 3 phút, liền có thể kiên trì đến vòng tiếp theo?"

    Thẩm Mặc liếc cậu một cái, sửa lại lời cậu: "Kiên trì đến vòng tiếp theo cũng không có ý nghĩa gì, nhưng chúng ta có thời gian 3 phút để giết chết ếch xanh."

    Đàm Tiếu trừng to mắt: "Giết.. giết giết giết ếch xanh?"

    Trương Hoa cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

    "Đại ca à, anh không phải đang nói đùa đấy chứ?" Đàm Tiếu khó có thể tin được, trố mắt cả kinh nói: "Cái đồ chơi kia cũng muốn bằng một tòa nhà nhỏ, giết thế nào đây?"

    Trong tay Thẩm Mặc cầm một con dao gấp gọt trái cây, anh mở dao ra, vẻ mặt nhàn nhạt lau sạch nước bùn trên đó, bình tĩnh nói: "20 giây quá ngắn. Cho dù có thể xác định phạm vi quả cầu rơi xuống, nhưng muốn tìm quả cầu trong hàng chục cái lỗ, 20 giây là không đủ. Thời gian này bị hạn chế là do ếch xanh, nếu như có thể giết chết nó thì có thể kéo dài thời gian tìm kiếm quả cầu."

    Sự thật trước mắt họ rất tàn khốc, nhưng cũng rất trực tiếp, đó là: Thời gian không đủ.

    Cầu, ngay bên trong lỗ.

    Dù là đi lại trong bùn, hay cúi người đào bới trong bùn, đều quá lãng phí thời gian.

    Mạch suy nghĩ của Thẩm Mặc nhìn qua có vẻ hoang đường, nhưng không thể phủ định là chính xác. Hai mươi giây qua trong nháy mắt, bọn họ cần thiết phải tranh thủ thêm nhiều thời gian.

    Miệng Đàm Tiếu mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm, vẻ mặt hung ác nói: "Được! Cứ làm thôi! Sợ gì quả cầu chứ!"

    Thẩm Mặc nghe vậy, kỳ quái nhìn cậu một cái, "Cậu không có vũ khí, phụ trách tìm quả cầu là được rồi, để tôi đối phó với ếch xanh."

    Đàm Tiếu: "..."

    A, uổng công kích động.

    Lúc này, quả cầu vàng lại lần nữa xuất hiện, bay lơ lửng giữa không trung, cười nói:

    "Trước mắt, trò chơi thất bại, có 19 người chơi sống sót, bây giờ tiến vào vòng thứ ba của" Ếch xanh quả cầu vàng ", mời các vị người chơi chuẩn bị sẵn sàng! Thời gian chuẩn bị một phút, bắt đầu đếm ngược, 59, 58, 57.."
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 38: Sự an bài của Thẩm Mặc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay khi đếm ngược bắt đầu, Đàm Tiếu không nhịn được mà mắng một câu thô tục.

    Trương Hoa như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Mặc và Đàm Tiếu một chút, không nói gì, cúi đầu xuống và bò lại vào trong vỏ ốc.

    19 cá nhân, ở vòng thứ hai không có một người nào chết.

    Bây giờ vòng thứ ba sắp bắt đầu, cũng chỉ có hai người là Thẩm Mặc và Đàm Tiếu nguyện ý liều mạng, những người còn lại đều không ngoại lệ co đầu rụt cổ bên trong vỏ ốc --

    Rõ ràng trong lòng biết rõ, chỉ cần không tìm được quả cầu vàng, dù không bị ếch xanh ăn mất, họ vẫn sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại đây.

    Rõ ràng mỗi người đều biết.
    Nhưng không có một người dám ra mặt!

    Ông lão hai bên tóc mai đã hoa râm chui ra khỏi vỏ ốc, thân thể gầy yếu ngã xuống bùn ướt, miệng đầy bùn hôi thối!

    Ông vội vã ho khan, lại kêu gọi mọi người: "Mọi người đừng bỏ cuộc! Khụ khụ khụ.. Chúng ta có 19 người, chỉ cần mỗi người tìm một cái lỗ thì sẽ có 19 lỗ rồi, xác suất tìm được quả cầu vàng rất cao! Khụ khụ khụ.."

    Đàm Tiếu mắng ông: "Ông già, ông lại muốn tìm đường chết à! Mau trở về!"

    Thầy Thừa khàn giọng nói: "Thêm một người chính là thêm một phần sức mạnh! Chúng ta không thể bị dọa sợ, không thể bị đánh ngã! Chỉ cần mọi người cùng đoàn kết, nhất định có thể nhìn thấy hy vọng!"

    Lông mày Đàm Tiếu dựng hết cả lên, cất bước đi tới, tức giận đem thầy Thừa đẩy vào bên trong ốc đồng!

    "Tôi nói này, ông cứ bị làm sao vậy? Đừng làm loạn được không? Mau đi vào cho tôi! Đi vào, đi vào, đi vào!.."

    Thừa Úy Tài không chịu, đỡ vỏ ốc thành khẩn nói với Đàm Tiếu: "Tiểu Đàm à, người đời ai cũng phải chết, ông già này tuổi đã cao, cho dù chết cũng không đáng tiếc, nhưng tôi không thể nhìn mọi người ngồi chờ chết! Thừa dịp bây giờ chúng ta còn có nhiều người, còn có ưu thế, nhất định phải nhanh chóng hành động. Bằng không, mọi người ở trong này quá lâu, mệt mỏi, đói bụng, bị vây kín, không còn khí lực nữa thì càng không thể ra được!"

    Ông lão mặc dù đã già nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng!

    Đàm Tiếu phiền tới nỗi cảm thấy đầu cũng muốn phình to thành hai!

    Cậu không sợ cùng người khác tranh giành đánh nhau, nhưng lại sợ nghe người ta giảng đạo lý, nhất là khi đối phương còn là giáo viên, lại có nhiều lý do đến vậy, cậu càng không nói lại được!

    Thầy Thừa lại nói: "Hoàn cảnh nơi này vừa nóng ẩm lại có mùi hôi thối, ở lâu sẽ xảy ra chuyện! Cháu biết trên thân ốc đồng có bao nhiêu ký sinh trùng sao? Cháu biết ký sinh trùng có thể gây ra bao nhiêu bệnh không? Cháu biết một người khi bị ký sinh trùng dính lên thân sẽ có bao nhiêu phiền phức không? Chúng ta không thể trốn ở bên trong ốc đồng chờ chết được!"

    Cũng không biết là thật sự bị thầy Thừa thuyết phục, hay là bị lời nói về ký sinh trùng hù dọa, có người ngo ngoe rục rịch chui ra khỏi ốc đồng, nam có nữ có, già có trẻ có, cũng có mấy người lưu manh do anh Huy cầm đầu.

    Một người trong số họ nói: "Không phải chúng tôi muốn chờ chết, là do quả cầu bay quá nhanh, số lỗ đập ra đặc biệt nhiều, chúng tôi không có cách nào để tìm được."

    Giải thích rằng bản thân thật sự không có ham sống sợ chết, để cho tất cả mọi người không đến mức quá khó xử.

    Thẩm Mặc hờ hững nói: "Tôi sẽ tận lực tìm được điểm cuối cùng quả cầu rơi xuống, mọi người tìm ở khu vực gần đó, xác suất sẽ cao một chút. Hai mươi giây sau, mặc kệ có tìm được hay không, mọi người đều trốn vào bên trong vỏ ốc."

    Theo cách này, có thể nói không có sơ hở nào.

    Tìm được quả cầu, mọi người cùng nhau thông quan;

    Tìm không được quả cầu, trốn ở bên trong vỏ ốc cũng có thể bảo vệ mạng sống.

    Chỉ cần chờ ếch xanh rời đi, họ vẫn sẽ có hy vọng ở vòng trò chơi tiếp theo.

    Mọi người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều chấp nhận sự sắp xếp của Thẩm Mặc.

    Quả cầu vàng cao cao tại thượng, dường như nó không thèm để ý đến việc mọi người ở dưới bàn bạc thương lượng, nó tràn đầy phấn khởi mà tiếp tục đếm ngược: ".. 5, 4, 3, 2, 1. Ha ha ha.. Trò chơi, bắt đầu rồi!"

    Bạch Ấu Vi đã sớm được Thẩm Mặc đặt vào bên trong ốc đồng.

    Cô lặng lẽ cuộn mình bên trong vỏ ốc, bàn tay khẽ vuốt vách trong của vỏ, cảm thụ chấn động một lần lại một lần, trong lòng càng thêm bình tĩnh..

    Cô chỉ là do dự, có nên nói cho anh không?
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Nhân gian thân ái

    Bài viết:
    7
    Chương 39: 47 giây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả cầu vàng mãnh liệt va đập trong hang động. Nước bùn văng tung tóe che chắn tầm nhìn, tiếng vang ầm ầm quấy nhiễu thính giác.

    Ánh mắt Thẩm Mặc đuổi sát quả bóng vàng không thả, tùy thời điều chỉnh vị trí của mình để tránh bị quả cầu vàng đập trúng. Anh trông thấy phía trước bắn lên một mảng bọt nước lớn, mà quả cầu vàng không còn bay lên nữa, lập tức tăng nhanh tốc độ chạy tới --

    "Dừng! Ở bên này!"

    Tất cả mọi người nhanh tay nhanh chân bò ra khỏi ốc đồng, cùng nhau hướng về chỗ Thẩm Mặc chạy đến! Sau đó liền không quan tâm gì nữa, liều mạng đào bới ở bên trong vũng bùn!

    Tình cảnh kia, thật sự là chấn động lòng người, nhưng cũng thật buồn cười!

    Bạch Ấu Vi từ bên trong ốc đồng chầm chậm chui ra, ung dung thản nhiên thưởng thức một màn này. Một khi thoáng thấy một chút huyền cơ, cô sẽ vô ý thức mà lộ ra sự thong dong cùng thảnh thơi. Cô bắt đầu hưởng thụ loại cảm giác ưu việt áp đảo bên trên sự sống chết này.

    Rất kích thích.

    Rất nghiện.

    Đặc biệt là khi nhìn thấy người đàn ông đó đứng sừng sững như một cây tùng, bờ vai rộng, lưng rắn chắc, vòng eo hẹp, còn có đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ dính đầy bùn đất kia..

    Thật sự là cảnh đẹp ý vui.

    Đàn ông dáng dấp đẹp trai là một chuyện, nhưng trong tình huống cận kề sống chết bộc phát ra khí thế lại là điểm hấp dẫn khác. Thẩm Mặc rõ ràng là có cả hai.

    Bạch Ấu Vi cảm thấy bản thân quả thực là có chút biến thái, nếu không sẽ không tại thời điểm như vậy nghĩ những chuyện lung tung rối loạn.

    Rồi cô lại nghĩ: Đều đã là tận thế, chẳng lẽ còn không khiến cho người ta thay đổi thành biến thái?

    Cô liền yên tâm thoải mái trở lại.

    "Cô biết làm thế nào để thông quan trò chơi?"

    Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh, sâu kín, lộ ra ý lạnh.

    Bạch Ấu Vi theo âm thanh nhìn lại, trông thấy Trương Hoa ngồi bên cạnh ốc đồng, bình tĩnh nhìn cô, mắt kính phản xạ ra ánh sáng trắng, lạnh như băng.

    Bạch Ấu Vi ngẫm nghĩ, hỏi lại anh ta: "Anh biết không?"

    Trương Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đám người cách đó không xa đang ra sức tìm quả cầu, vẻ mặt trống rỗng lộ ra âm trầm.

    "Phương pháp của hai chúng ta không giống nhau." Anh ta nói.

    Bạch Ấu Vi hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi: "Ồ? Vậy phương pháp của anh là gì?"

    Hơn nữa, làm sao anh có thể xác định đó không phải là phương pháp mà tôi đang nghĩ?

    Trương Hoa không nói thêm gì nữa, quay người chui vào bên trong vỏ ốc, trong miệng nói: "Ếch xanh sắp tới rồi, chúc các người may mắn."

    20 giây thực sự rất ngắn, rất ngắn, đúng như dự đoán, trong huyệt động vang lên âm thanh giễu cợt tàn ác của quả cầu vàng --

    "Ếch xanh muốn tới rồi, sâu nhỏ mau trốn kỹ!"

    Lời còn chưa dứt, những người đang tìm quả cầu nhanh chóng tản ra, từng người tìm chỗ ẩn nấp!

    Nhưng lần này ếch xanh đến vừa vội vừa nhanh!

    Thân thể to lớn chấn động, đem những người trốn chạy đẩy lên không trung, cơ thể bị quăng lên, lại theo bùn ào ào rơi xuống!

    Khi rơi xuống giữa không trung, liền bị một đầu lưỡi đỏ tươi vèo một cái dính lấy, cuốn vào bên trong miệng quái vật!

    Bạch Ấu Vi rất ngạc nhiên.

    Cô vốn cho là ếch xanh sẽ giống vòng trước chậm rãi bò ra, sau đó tìm mục tiêu thích hợp để tấn công. Không nghĩ tới lần này cơ thể còn chưa chui ra được một nửa, liền há cái miệng lớn ăn thịt người!

    Thầy Thừa ở phía xa khàn giọng hô to: "Đừng nhúc nhích! -- Nằm sấp trong bùn! Nằm sấp trong bùn đừng cử động!"

    Ếch xanh là loài động vật có thị lực bị động, chỉ cần bất động, nó thường không phân biệt được đâu là "thức ăn" và "cảnh vật".

    Đám người không kịp tiến vào vỏ ốc vội vàng nằm xuống, cầu cho giả chết có thể trốn được một kiếp. Nhưng mà khi mấy người họ ngã xuống động tĩnh quá lớn, bọt nước nhộn nhạo lộ ra dấu vết, chỉ trong nháy mắt, bọn họ như đám sâu nhỏ bị lưỡi dài của ếch xanh cuốn đi.

    Bạch Ấu Vi hơi cau mày.

    Cô nhìn Thẩm Mặc ngược hướng đi lên trên, không biết sợ hãi là gì, cầm dao hung hăng đâm vào chân trước của ếch xanh!

    Ếch xanh đau đến run rẩy!

    Anh thuận thế rút dao ra, mượn lực xoay người nhảy lên, nhảy lên tới sau lưng của ếch xanh, một lần nữa giơ dao lên, dùng sức đâm mạnh xuống!

    "Oa ộp!"

    Xoẹt!

    Tiếng ếch kêu rên cùng âm thanh xé rách đồng thời vang lên!

    Con ếch cường tráng nhảy dựng một chân lên, bùn ướt chấn động, bên trong huyệt động như sóng biển cuồn cuộn!

    Khi sóng triều hạ xuống, Bạch Ấu Vi trông thấy Thẩm Mặc đang nửa treo trên thân ếch xanh. Dao găm trong tay anh cuốn theo một lớp da xanh biếc, không có lấy một giọt máu, để lộ phần thịt trắng tinh ở trong, như thể đang viết số "1" thật dài ở trên thân ếch xanh --

    Ếch xanh đau đến điên cuồng, hung hãn nhảy hai cái về sau, nóng nảy tiến vào trong bùn!

    "47 giây!"

    Bạch Ấu Vi nghe thấy Trương Hoa ở cách đó không xa nói.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Tôi hy vọng nữ chủ là tốt, nhưng vừa mới bắt đầu nhất định là có khuyết tật, không chỉ có trên thân thể, còn khuyết tật về tâm lý, tôi hy vọng cô ấy có thể dần dần trở thành một người càng ngày càng tốt..
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...