Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Nữ Phụ: Hôn Sâu Nam Thần 100 Lần - Hắc Bạch Hôi Cô Nương

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Lão Phật Gia, 5 Tháng bảy 2023.

  1. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (7)

    Bấm để xem
    "Cậu tên gì?"

    Nam Phong Liễm mím môi mỏng đỏ thẳm, chần chờ một chút, hỏi.

    Không nhìn ra còn là một mỹ thiếu niên ngây thơ a, thật là đáng yêu!

    Thật là muốn làm bạn gái của hắn thì sao đây?!

    Bạch Mặc mỉm cười, nói: "Tên của tôi là-"

    "Hạ Anh Lạc."

    #Thiếu niên, hãy nhớ kỹ tên bạn gái tương lai của cậu đi#

    -

    Bạch Mặc trả lời xong, ngay sau đó kịp phản ứng-

    Không đúng a!

    Trong quyển《Giáo thảo ác ma cô hầu gái》căn bản không có nhắc tới người Nam Phong Liễm này a! Tại sao cô phải công lược hắn? Tuy rằng cô một chút cũng không cảm thấy gặm không trôi mỹ nhan thịnh thế này ~

    "Hít hít*, thống thống!"

    (*)Hít hít: nó chủ yếu được sử dụng trong trò chuyện để thể hiện một nụ cười vui tươi và đơn giản. (nguồn baidu)


    Hệ thống thiên hô vạn hoán* mới đi ra, [ Không phải là có mỹ thiếu niên là vạn sự sung túc sao, tìm ba ba cô làm gì? ]

    (*) Thiên hô vạn hoán ( thành ngữ Trung Quốc ): có nghĩa là thúc giục nhiều lần.

    "Đừng ghen tị nữa, xem ta đây không phải là tới sủng hạnh ngươi rồi sao, moahh~"

    Hệ thống nhất thời xù lông.

    [Ăn cái chân bà nội cô! Còn moah moah, lão tử muốn lặng lẽ đánh chết cô!]

    "Thế giới tươi đẹp như vậy, ngươi lại nóng nảy như thế, thế này không tốt, không tốt."

    [Có rắm mau thả! Nhanh lên!]

    Hôm nay hình như tính tình hệ thống trở nên vô cùng cáu kỉnh, giọng điệu/chọc ghẹo/nói đùa đủ rồi, nếu thật sự chọc tới nó, giơ tay lên là có thể cho cô thành tro, khiến trong lòng người ta thật là sợ hãi nha (ㄒoㄒ)/~~

    "Thống thống, trong quyển《Giáo thảo ác ma cô hầu gái》không có nhắc tới Nam Phong Liễm, tại sao ta phải công lược hắn? Rất gấp, online chờ."

    [Ta nói, cô không hổ là ngốc?]

    Hệ thống cười nhạt, [Từ một khắc kia lúc cô bắt đầu bước vào nhiệm vụ, nơi này cũng đã là một tiểu thế giới chân thực, không còn là một quyển tiểu thuyết đơn giản như thế nữa, thế giới cay độc này rộng lớn, giữ cho mắt chó hợp kim titan 24k của cô mở to chút, mắt nhìn bao quát một chút, OK?]

    Ngươi nói ta là chó?

    Ngươi còn nói ta là chó?

    Con chó trêu chọc tới ngươi?!!

    Bạch Mặc bày tỏ: Tại sao chúng ta không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống...đâm đối phương hai dao nhỉ?!

    [Còn có, về phần tại sao phải công lược đám cặn bã này, cô hỏi ta, ta mẹ nó hỏi ai đây?]

    666!!

    #6 bay lên!!

    -

    #Ta và hệ thống tương ái tương sát lần thứ 100#

    Lại một lần nữa lấy việc thất bại mà kết thúc!

    Trái tim thật là đau!

    Cảm giác sẽ không yêu nữa!

    Huhuhu~

    -

    Hoa anh đào bay lượn, vô số cánh hoa hồng nhạt bay xuống mái tóc đen của thiếu nam thiếu nữ, quần áo, mặt đất, đan xen thành một bức tranh lãng mạn duy mỹ.

    Chống lại thịnh thế mỹ nhan Nam Phong Liễm, Bạch Mặc lộ ra nụ cười rực rỡ tươi đẹp, chìa một cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn ra-

    "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ra ngoài, nhưng mà..."

    "Cậu phải nắm tay của tôi thật tốt, nếu cậu lại đi lạc mất, tôi cũng không thể bảo đảm, còn có người có thể lớn lên đẹp như vậy tâm địa còn tốt như thế giống như tôi dẫn đường cho cậu đâu!"

    Cô gái ban nãy rõ ràng đã đứng trước mặt hắn, hắn vươn một tay là có thể dễ dàng chạm tới, Nam Phong Liễm trong lúc đó phảng phất có một loại cảm giác cô muốn cuốn theo chiều gió mà đi, không thuộc về thế giới này.

    Thẳng đến khi đôi mắt sáng của cô linh động giảo hoạt nhìn hắn, mỉm cười vươn bàn tay nhỏ về phía hắn.

    Nam Phong Liễm không nói gì, trầm tĩnh rũ mí mắt xuống, lông mi dài cong cong in lên làn da trắng ngần phác họa hai quạt nhỏ.

    Tay cô gái trước mắt, thoạt nhìn trắng nõn nhỏ bé, mềm mại mịn nàng.

    Dắt đi, không biết có mềm mại như trong tưởng tượng hay khổng nhỉ?\

    Đưa tay ra thiện ý, giơ ở đó, không đến không đi.

    Chậm chạp không chờ được Nam Phong Liễm đáp lại.

    Ta meo meo, tay của bản bảo bảo cũng mỏi nhừ rồi~

    Nam Phong Liễm do dự, Bạch Mặc thấy ở trong mắt...

    Lẽ nào mỹ thiếu niên chưa từng nắm tay cô gái nào, cho nên...

    Xấu hổ?

    Thật là một boy ngây thơ!

    Làm sao bây giờ, cô càng thích, O(∩_∩)O~~

    Thừa dịp hắn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của cô như đi vào cõi thần tiên, Bạch Mặc chủ động dắt tay hắn, ngay tại lúc Nam Phong Liễm kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía cô, Bạch Mặc thản nhiên cười, chớp chớp mắt nhìn hắn.

    "Nếu như cậu xấu hổ, tôi đây liền miễn cưỡng lớn mật một chút nhé!"

    Nam Phong Liễm không cự tuyệt, để mặc cho Bạch Mặc tủy tiện kéo tay hắn, dựa vào ký ức của Hạ Anh Lạc, không nhanh không chậm đi ngang qua sân trường quý tộc Thánh Anh.

    Quả nhiên, công lược mỹ thiếu niên ngây thơ, vẫn là cần chủ động một chút.

    Cô thật là một girl cơ trí~

    #Cho mình 10086 like#

    Mà Bạch Mặc hoàn toàn không chú ý tới, dọc theo con đường từ rừng cây anh đào đến cửa lớn học viện Thánh Anh không tính là ngắn, Nam Phong Liễm thong thả đi theo bước chân của cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay hai người giao nhau.

    Ánh mắt từ mê man mờ mịt đến kiên định.

    Con mắt ngọc bích xinh đẹp thần bí, chậm rãi gợi lên một ý cười đồ mi diễm lệ-

    Hạ Anh Lạc, cậu đã chủ động dắt tay tôi, trước khi tôi chưa nói kết thúc, vậy thì không thể dễ dàng buông tay, nếu không, tôi cũng không bảo đảm, có thể khiến thế giới này...hủy diệt theo cậu hay không!
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (8)

    Bấm để xem
    "Được rồi, đến rồi!"

    Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai Nam Phong Liễm.

    Nam Phong Liễm vừa ngước mắt lên, cửa lớn lộng lẫy uy nghiêm của học viện Thánh Anh xuất hiện ở trước mắt.

    Bạch Mặc vì công lược Nam Phong Liễm, xoát độ hảo cảm ở trước mặt hắn, cười đến mức vô cùng ngọt ngào, thanh âm hết sức ôn nhu, "Cậu không có mặc đồng phục Thánh Anh, không phải là học sinh trong trường đi? Này, cậu từ cửa lớn trực tiếp đi ra ngoài là được rồi..."

    "Thiếu gia, ngài đã đi đâu? Tôi tìm ngài nửa ngài, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi..."

    Một người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia kiểu Anh khi nhìn thấy Nam Phong Liễm ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới, lúc nhìn đến tay của Nam Phong Liễm và Bạch Mặc giao nhau, hai tròng mắt không khỏi trừng lớn, trong ánh mắt mang theo vài phần dò hỏi nghiêm nghị.

    "Thiếu gia, vị tiểu thư này là?"

    "Xin chào, con là Hạ Anh Lạc."

    Bạch Mặc rất lễ phép trả lời, khi nhìn thấy sự kinh ngạc lóe lên, tìm tòi dò xét vân vân trong mắt người khác, cô cố gắng rút tay mình về.

    Không ngờ, Nam Phong Liễm lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn giãy dụa của cô trong lòng bàn tay, sau đó hắn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, trong mắt hàm chứa cảnh cáo, nói: "Vincent, Lạc Lạc là bạn của tôi."

    Nghe thế, Bạch Mặc vừa mừng vừa sợ.

    A té ngã!

    Nam Phong Liễm, cậu rất không nỡ buông tay bản bảo bảo à!

    Còn nữa, ai cho phép cậu gọi bản bảo bảo là Lạc Lạc!

    Bổn bảo bảo đây là bị cậu trêu chọc đấy à? Không ngờ là trêu ghẹo đấy?

    Đây thật sự là một hiện tượng tốt, cho nên tao niên, xin đừng mặc sức trêu chọc tôi một cách qua loa nữa, (*^__^*) hi hi hi...

    Vincent nhanh chóng rũ mắt xuống, "Thì ra là bạn của thiếu gia, Hạ tiểu thư, đối với hành vi thất lễ vừa rồi, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."

    Bạch Mặc không thèm để ý khoát khoát tay, "Không sao."

    Quay đầu lại, "Nam Phong Liễm, người nhà của cậu đã tới, tôi đây đi học trước."

    Nam Phong Liễm gật đầu một cái, cao lãnh: "Ừ."

    Bạch Mặc: "..."

    Vincent: "..."

    Thiếu gia, thỉnh ngài buông tay Hạ tiểu thư ra trước được không?

    Cái dáng vẻ miệng bất đồng với hành vi ngây thơ này của ngài, thân là quản gia tôi quả thực là cũng nhìn không nổi được không!!

    Bạch Mặc ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "...Cái kia, tay của tôi."

    Nam Phong Liễm lúc này mới lưu luyến buông cô ra, khi hơi ấm và sự mềm mại trên đầu ngón tay biến mất, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn sinh ra một sự mất mát trước nay chưa từng có.

    Mà loại tâm tình biến hóa mà hắn không thể nắm bắt được đó, đến từ cô gái này-

    Trong lòng dâng lên một tia cáu kỉnh, hắn chưa bao giờ cho phép những thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát xuất hiện trong sinh mệnh của hắn...

    Đôi mắt Nam Phong Liễm trầm xuống, nhìn gương mặt minh diễm tinh xảo của thiếu nữ, con mắt xanh thẳm trong veo xanh đậm sâu thẳm.

    "Vậy tôi đi, tạm biệt."

    Bạch Mặc làm một tư thế 'vẫy chào' với hắn, sau đó xoay người đi vào trong học viện Thánh Anh, để lại cho hắn một mái tóc dài phất phơi, bóng lưng duyên dáng tinh tế.

    "Thiếu gia, Hạ tiểu thư đã đi." Vincent kính cẩn nhắc nhở.

    Cho nên, tôi xin ngài cũng không cần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy nữa được không?

    Ngài có biết ngài rất giống Vọng Phu Thạch trong chuyện xưa của Trung Hoa không?

    Loại hình tượng này căn bản cũng không thích hợp với ngài có được không?

    Bạch Mặc đi được bước, bỗng nhiên dừng bước chân lại.

    Trong bối cảnh cây xanh đủ loại hoa, cách một đoạn không gần không xa, cô đột nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm chợt nở một nụ cười lóa mắt như hoa-

    "Nam Phong Liễm, tôi quên mất một việc, chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, nếu như vậy, không bằng đẻ lại phương thức liên lạc cho tôi thế nào? QQ này, Wechat, số điện thoại đều có thể."

    Như vậy sau này mới dụ dỗ/thông đồng thành công hơn nha!

    Vincent cho rằng thiếu gia nhà mình nhất định sẽ đồng ý, dù sao vị Hạ tiểu thư này cũng là cô gái duy nhất đi vào lãnh địa của thiếu gia, không ngờ...

    Nam Phong Liễm câu môi cười xinh đẹp, nói: "Không cần."

    Bởi vì, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, Anh Lạc.

    Cái gì?

    Chẳng lẽ lỗ tai ta xuất hiện ảo giác?

    Ai đó có thể nói cho ta biết, ta vừa nghe một lời nói điêu không?

    Nếu như là thật, Nam Phong Liễm, tôi không muốn làm bạn với cậu nữa!

    #Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật#

    Nụ cười ngọt ngào trên mặt Bạch Mặc cứng đờ một giây, rất nhanh liền thu lại nụ cười, quay đầu, xoay người, tiêu sái rời đi.

    Đang tự kiểm điểm trong lòng: Cái này không khoa học! Chẳng lẽ là do ta quay đầu lại cười ở góc độ quá xấu xí? Đây nhất định không phải là thật! Huhuhu~

    Nhưng mà, dám cả gan từ chối ta như thế, cậu chính là người đầu tiên!

    Rất tốt, Nam Phong Liễm, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!

    Cậu cái tiểu yêu tinh lằng nhằng này a~

    Một ngày nào đó, Bạch đại tổng tài tôi muốn cậu thần phục dưới thân tôi!

    Hệ thống đối với lần này, ha hả hai tiếng.

    Sau đó, tặng cô bốn chữ!

    [MDZZ*!]

    (*) MDZZ: Mẹ nó cái đồ khuyết tật trí tuệ (Tham khảo:ZZ)

    -

    "Thiếu gia, hình như Hạ tiểu thư tức giận, tại sao ngài?"

    Vincent cố gắng sắp xếp lời nói, thế nhưng, ông phát hiện mình đã hoàn toàn không còn hiểu nổi cái cách chơi đùa của giới trẻ bây giờ nữa QAQ!

    Nam Phong Liễm chỉ cười không nói.

    Vincent hoảng sợ, đây, đây...đã là lần thứ hai ông nhìn thấy thiếu gia cười!

    OMG!

    -

    Làm một mỹ thiếu nữ ngoan ngoãn, Bạch Mặc tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trốn học như vậy.

    Tiễn Nam Phong Liễm đi, Bạch Mặc lần theo trí nhớ, liền tìm được lớp Hạ Anh Lạc đang học.

    Mới xuất hiện ở cửa lớp học, một tiếng lên án kìm nén bén nhọn,liền đổ ập xuống nện về phía cô-

    "Hạ Anh Lạc, tại sao cô có thể quá đáng như vậy?!"


     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (9)

    Bấm để xem
    Nhìn khuôn mặt nhỏ tròn quật cường bất khuất kia, trong đầu Bạch Mặc tự nhiên hiện ra tên một người-

    Cảnh Nại Nại.

    Thì ra, đây là nữ chủ à.

    Bạch Mặc đôi môi đỏ mọng cong lên.

    Cảnh Nại Nại, cô chuẩn bị tốt để tiếp chiêu chưa?

    -Đinh! Tay nhỏ cừ khôi mạnh mẽ hủy đi CP của cô đã login!

    -

    "Hạ Anh Lạc, tại sao cậu lại đem chuyện tôi làm công ở Âu gia nói ra trong trường học?!"

    "Cậu cho rằng cậu là thiên kim đại tiểu thư thì có thể ỷ vào thân phận của mình làm xằng làm bậy sao?!"

    "Cậu cho rằng cậu là thiên kim đại tiểu thư thì có thể tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?!"

    "Hạ Anh Lạc, tôi cho cậu biết, người khác đều sợ hãi thân phân của cậu, nhưng Cảnh Nại Nại tôi không sợ, bởi vì ở trong lòng tôi, cậu chẳng là cái thá gì cả, mỗi người từ khi sinh ra đã bình đẳng, cậu ngoại trừ xuất thân cao quý hơn người khác một chút, trên người cậu còn có chỗ nào đáng để kiêu ngạo?"

    "Cậu chỉ biết cùng những thiên kim quý tộc xã hội thượng lưu kia sống phóng túng như nhau, làm một con sâu mọt xã hội! Ít nhất, tôi là dựa vào nỗ lực của chính mình!"

    "Tôi, Cảnh Nại Nại-"

    "Khinh thường cậu!"

    Mặt Cảnh Nại Nại đỏ lên, kích động nói xong, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tầm mắt quật cường nhìn Bạch Mặc, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vẫn treo giọt nước mắt trong suốt, thoạt nhìn khiến người ta đặc biệt đau lòng.

    "Nại Nại, em đừng khóc, mặc kệ Hạ Anh Lạc làm cái gì, anh cũng sẽ không liếc nhìn cô ta nhiều hơn một cái!"

    Âu Lạc Thần đi tới bên người Cảnh Nại Nại, trong lòng vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, cô gái hắn thích, quả nhiên không giống với nữ nhân Hạ Anh Lạc chỉ biết dựa vào gia thế ỷ thế hiếp người này!

    Nghĩ tới đây, hắn chán ghét nhìn thoáng qua Bạch Mặc, rất nhanh đã dời tầm mắt, như thể liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, sẽ làm ô uế mắt hắn.

    Nếu như hôm nay đứng ở chỗ này là Hạ Anh Lạc chân chính, sợ rằng sẽ bị những hành động này của Âu Lạc Thần, đâm bị thương đến mức đau lòng gần chết!

    Đáng tiếc, đứng ở chỗ này chính là Bạch Mặc cô, mặc kệ Âu Lạc Thần làm cái gì, cô chỉ có một biểu tình:

    Ha ha.

    [Cười nhạt.jpg]

    Trong phòng học, không ít bạn học đều bị một phen lời nói xúc động lòng người của Cảnh Nại Nại, cùng với hành động bảo vệ Cảnh Nại Nại rõ rệt của Âu Lạc Thần. mà tâm tình kích động.

    "Đúng vậy, Hạ Anh Lạc cậu dựa vào cái gì luôn giả vờ một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng?"

    "Hạ Anh Lạc thật sự cho rằng mình là công chúa?"

    "Nếu như Hạ Anh Lạc cậu ta không có thân phận cháu gái giàu nhất Anh Thành, cậu ta có tư cách gì được đi gần Thần vương tử như thế?"

    "Đúng! Đúng!"

    -

    Cảnh Nại Nại nghe thấy các bạn học trong lớp đều vì cô ta mà tức giận bất bình lên tiếng, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần tự đắc.

    Cô ta chuyển trường tới học viện Thánh Anh mới biết được, Âu Lạc Thần có một thanh mai trúc mã là Hạ Anh Lạc.

    Hạ Anh Lạc thoạt nhìn xinh đẹp cao quý như vậy, gia thế cũng là cô ta mãi mãi không thể sánh được, hơn nữa ở trong trường, Hạ Anh Lạc và Âu Lạc Thần mới là một đôi mọi người công nhận, Cảnh Nại Nại cô ta cái gì cũng không phải...

    Ngay từ đầu cô ta đã thương tâm rất lâu, bởi vì mối tình đầu của cô ta còn chưa có bắt đầu đã kết thúc.

    Thế nhưng, khi cô ta tận lực giữ khoảng cách với Âu Lạc Thần, Âu Lạc Thần tức giận nói cho cô ta biết chân tướng-

    Hắn căn bản cũng không thích Hạ Anh Lạc, là Hạ Anh Lạc ỷ vào thân phận thiên kim thủ phủ của mình, không màng liêm sỉ quấn quít lấy hắn!

    Âu Lạc Thần còn nói...

    Người hắn thích, là mình.

    Nghĩ tới đây, tâm trạng Cảnh Nại Nại nhộn nhạo, mặt không nhịn được có hơi nóng lên, ngửa đầu nhìn về phía Bạch Mặc càng phát ra khinh thường.

    Cho dù Hạ Anh Lạc cô là là thiên kim quý tộc, thì thế nào?

    Người Thần thích, là tôi!

    Thiên kim đại tiểu thư cái gì, cũng không có gì hơn.

    Nhưng mà, cô ta thật không ngờ Hạ Anh Lạc sẽ làm ra chuyện hèn hạ như vậy-

    Cô ta vậy mà đem chuyện mình làm nữ hầu ở Âu gia truyền ra ngoài trường học!

    Học sinh tròn trường học quý tộc, vốn sẽ không quá thân thiện với loại người nghèo này như cô ta, Hạ Anh Lạc làm như vậy, là muốn bức tử cô ta sao?!

    Thế nhưng, Hạ Anh Lạc cô thật không ngờ đi, Cảnh Nại Nại tôi không phải là đại tiểu thư các cô động một chút là sẽ coi thường mạng sống bản thân, hơn nữa sau khi vạch trần bộ mặt thật ác độc của cô, các bạn học, còn có Thần đều đứng về phía tôi!

    "Ba, ba, ba-"


     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (10)

    Bấm để xem
    "Ba, ba, ba-"

    Đôi môi mỏng của Bạch Mặc khẽ nhếch lên, tay ngọc nhỏ và dài giơ lên, chậm rãi vỗ tay.

    "Nói xong chưa? Nói hay đấy, còn dễ nghe hơn hát."

    Động tác tao nhã, khí chất cao quý, môi đỏ mọng nói ra, giống như khen ngợi, thế nhưng...

    A, hình như có chỗ nào không đúng?!

    Không có nổi trận lôi đình hay xấu hổ không chịu nổi như trong tưởng tượng, thần sắc Hạ Anh Lạc bình tĩnh như thường như lúc ban đầu, thậm chí bên môi còn nhếch má lúm đồng tiền lên, sắc mặt Cảnh Nại Nại không khỏi thay đổi-

    Da mặt Hạ Anh Lạc sao có thể dày như vậy, làm ra chuyện ác độc như thế, bị cô ta chọc thủng ở trước mặt Thần, còn cười được?!

    Lẽ nào cô không phải nên xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào sao?!

    Nụ cười diễm lệ kia ở trong mắt Cảnh Nại Nại, như thể châm biếm như thể mỉa mai, cực kỳ chói mắt.

    "Hạ Anh Lạc, cậu đây là có ý gì? Cậu là...khinh thường tôi sao? Chẳng lẽ cậu là thiên kim đại tiểu thư thì có thể không thèm để ý cái nhìn của loại người nghèo chúng tôi, có thể tùy tiện khinh thường người khác sao? Tại sao cậu có thể như vậy hả?!"

    Cảnh Nại Nại hàm răng cắn chặt môi dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ khuất nhục.

    "Bạn học Cảnh, tôi nghĩ cậu đã lầm rồi-"

    Bạch Mặc mỉm cười, lời nói như đao.

    "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói khinh thường cậu, khinh thường cậu, là chính cậu mà thôi!"

    Cảnh Nại Nại ngây người, chợt nghe Bạch Mặc tiếp tục nói: "Cậu đã nói mỗi người từ khi sinh ra đều bình đẳng, chắc hẳn cũng đã nghe qua một câu nói chứ, nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo. Như vậy, cho dù tôi đem chuyện cậu làm công cho Âu gia nói ra ở trường học, thì có thế nào đâu?"

    Đúng vậy, thì sao chứ?

    Đây vốn chính là sự thật.

    Bạn học ở trong lớp gật đầu ở trong lòng, Cảnh Nại Nại là người bình thường, bọn họ vẫn luôn biết mà, cho nên khi biết được chuyện cô ta làm nữ giúp việc, cũng không có khó tiếp thu như trong tưởng tượng, ngược lại là chính Cảnh Nại Nại, quá mức kích động.

    "Tôi hỏi cậu, cậu làm nữ giúp việc ở Âu gia sao?"

    Bạch Mặc nhìn chằm chằm vào hai mắt Cảnh Nại Nại hỏi, thân thể này của Hạ Anh Lạc ít nhất một mét bảy, lại thêm độ cao giày cao gót, khiến cho Cảnh Nại Nại chỉ có một mét sáu cảm giác áp bách không thở nổi.

    "Đúng vậy..." Trong lòng Cảnh Nại Nại có một loại dự cảm không tốt, nhưng Hạ Anh Lạc nói đúng là sự thật, cô ta chỉ có thể kiên trì trả lời.

    Lúc cô ta nói 'Đúng', Cảnh Nại Nại liền cảm giác ánh mắt khinh bỉ giống như trào phúng của các bạn học xung quanh, toàn bộ đều hướng về phía cô ta.

    Đón nhận những ánh mắt đó, da mặt Cảnh Nại Nại một trận thiêu đốt, vô cùng lúng túng, trong lòng ngực không nhịn được oán hận Bạch Mặc.

    Thân là quý tộc các bạn học đều sẽ càng thêm khinh thường cô ta đi, Hạ Anh Lạc sao cô có thể xấu xa như vậy chứ? Chỉ bởi vì Thần thích tôi sao? Nhưng đó cũng không phải là chuyện tôi có thể khống chế được a!

    Cảnh Nại Nại cắn cắn môi, muốn nói gì đó, cứu lấy lòng tự tôn bị Hạ Anh Lạc dùng chân đạp lên.

    Đại não Cảnh Nại Nại xoay chuyển nhanh chóng, cô ta nhớ lại nguyên nhân lúc ban đầu đến Âu gia làm nữ giúp việc, nhanh trí nói: "Đó là bởi vì, tôi...mẹ tôi ngã bệnh, cần tiền để điều trị!"

    Bạch Mặc gật đầu một cái, không khỏi cảm thán một câu: "Bạn học Cảnh, cậu thật sự là một cô gái có hiếu tâm a."

    Cảnh Nại Nại nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng thoáng dễ chịu một chút.

    Cô ta đến Âu gia làm công, đơn thuần là vì mẹ, mọi người sẽ không xem thường cô ta nữa đi?

    Không nghĩ tới Hạ Anh Lạc sẽ vì mình mà nói chuyện, xem ra cô cũng không có xấu như vậy, nhưng mà nghĩ lại một chút, đây vốn chính là chuyện Hạ Anh Lạc khơi mào, chút hảo cảm trong lòng vừa mơi sinh ra đối với cô, đã tan thành mây khói.

    Hừ, đừng tưởng rằng cô thay tôi nói tốt một câu, Cảnh Nại Nại tôi sẽ bị cô mua chuộc!

    "Như vậy, thân thể mẹ của bạn học Cảnh toàn bộ đều đã tốt lên rồi?"

    Chợt, Bạch Mặc ra vẻ quan tâm thuận miệng hỏi.

    Cảnh Nại Nại lập tức cảnh giác, đại não xoay chuyển rất nhanh, chẳng lẽ Hạ Anh Lạc lại muốn hãm hại cô ta?

    Thân thể mẹ cô ta thực ra đã khỏe rồi, chẳng qua, nếu như cô ta nói thân thể mẹ đã tốt rồi, thế nhưng, chuyện cô ta vẫn còn tiếp tục làm nữ giúp việc ở Âu gia, phải giải thích thế nào...


     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (11)

    Bấm để xem
    "Không có!"

    Câu trả lời trong lòng thốt ra từ miệng Cảnh Nại Nại!

    Sau khi một hơi bác bỏ, Cảnh Nại Nại lại có chút chột dạ giải thích: "Mẹ tôi còn đang ở bệnh viện."

    "Thân thể của dì cũng đã qua mấy tháng rồi, sao lâu như vậy còn chưa khỏe nhỉ?"

    Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rực rỡ của Bạch Mặc đầy vẻ lo âu, thoạt nhìn giống như thật sự vì Cảnh Nại Nại mà lo lắng.

    "Là do không có đủ tiền chữa bệnh sao? Hay là bệnh viện chưa đủ tốt? Bạn học Cảnh, nếu như cậu có cần, nhất định phải nói cho tôi biết a, dù sao bệnh viện tốt nhất Anh Thành là của Hạ gia chúng tôi..."

    Vẻ mặt trách trời thương dân.

    #Hay cho một đóa bạch liên hoa xinh đẹp tinh tế đang đổ bộ lên đất liền ing#

    "Hạ Anh Lạc, thân thể dì Cảnh rất khỏe mạnh, không cần cô làm bộ hảo tâm, bệnh viện nhà cô thì tự mình ở đi, dì Cảnh không cần ở bệnh viện!"

    Âu Lạc Thần càng nghe càng khó chịu, hắn ở trước mặt Hạ Anh Lạc tính khí luôn bướng bỉnh, không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp cắt đứt lời nói của Bạch Mặc.

    Mẹ của Cảnh Nại Nại điều trị là ở bệnh viện Âu gia, Hạ Anh Lạc đây là đang nói bệnh viện nhà hắn không tốt sao?

    Hơn nữa, bệnh của dì Cảnh đã sớm khỏi rồi, vì sao Nại Nại phải nói dối?

    "Bạn học Cảnh, thân thể mẹ cậu thì ra đã khỏe rồi, tại sao cậu phải nói dối chứ?"

    Gương mặt Bạch Mặc vô cùng đau đớn, hỏi lên tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây, bao gồm Âu Lạc Thần.

    Ở trong lòng yên lặng cho bạn đồng đội heo Âu Lạc Thần một like!

    "Tôi..."

    Cái miệng nhỏ hồng đỏ hồng của Cảnh Nại Nại há hốc, không biết nên lấp liếm thế nào, dưới sự lo lắng, ai oán nhìn thoáng qua Âu Lạc Thần.

    "Từ nhỏ ông nội tôi đã dạy tôi, bịa đặt là hành vi không đúng." Bạch Mặc nghiêng đầu đáng yêu, một bộ dáng vẻ ngây thơ hỏi Cảnh Nại Nại, "Bạn học Cảnh, lẽ nào mẹ cậu không dạy cậu sao?"

    Nữ thần xinh đẹp lạnh lùng đột nhiên làm ra vẻ đáng yêu, nhất thời cảm hóa một mảng lớn tâm của thiếu niên.

    Không ít nữ sinh cũng có cái nhìn khác về cô, thì ra dưới bề ngoài cao lãnh của Hạ Anh Lạc, cô ấy đáng yêu như thế a, thật là moe moe ~

    Bất tri bất giác, tâm của các học sinh đã bị Bạch Mặc dẫn dắt từng chút từng chút nghiêng về cô.

    Đôi môi đỏ mọng của Bạch Mặc cong cong, từ nhỏ Hạ Anh Lạc đã mất đi cha mẹ, Hạ Kiệt bận rộn làm việc, dưỡng thành tính cách lạnh như băng của cô, vì vậy Âu Lạc Thần cho cô một chút ấm áp, đã bị cô coi là cả thế giới.

    Nếu tâm nguyện Hạ Anh Lạc là rời xa tra nam, như vậy bước đầu tiên chính là...

    Kết giao bạn bè, cùng nhau vui vẻ chơi đùa đi ~

    Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Cảnh Nại Nại, chờ cô ta trả lời thế nào, mặc dù bản thân có nói dối, nhưng sẽ không thích làm bạn với một người nói dối, ai biết người nọ có thể ở sau lưng đâm ngươi một đao hay không?

    Cảnh Nại Nại như đeo gai trên lưng, vâng dạ nói: "Dạy, đã dạy."

    "Tại sao bạn học Cảnh phải nói dối thế?"

    Bạch Mặc từng bước ép sát.

    Đối đãi với kẻ địch sẽ tàn khốc, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng vậy.

    #Thừa dịp cô ta bệnh, muốn mạng cô ta#

    "Tôi..." Cảnh Nại Nại sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, Hạ Anh Lạc đây là muốn ép cô ta đi tìm chết sao? Vì sao không thể buông tha cô ta? Cô ta nói dối thì thế nào? Còn có Thần, tại sao muốn vạch trần cô ta?!

    "Tôi tôi, tôi không biết..."

    "Không biết à?"

    Bạch Mặc thở dài, cô gái nhỏ điềm đạm đáng yêu như một đóa tiểu bạch liên duyên dáng tinh tế.

    Thật sự là có chút khiến cô không nhịn được-

    Ác độc, tự tay, bẽ gãy, hoa!

    (*^__^*) hihihi...

    -

    "Vậy không bằng để tôi tới nói cho cậu biết đi-"

    "Cảnh Nại Nại, bởi vì cậu sợ mọi người ở đây biết chuyện cậu làm nữ giúp việc ở Âu gia, sẽ khinh thường cậu!"

    "Bởi vì cậu..."

    Đôi môi Bạch Mặc nhẹ nhàng nhếch lên, gợi lên một độ cong như ma như mị, nói ra câu nói, từng chữ từng chữ, nặng nề đập vào trong lòng Cảnh Nại Nại.

    "Tự, ti."

    Cô ta...tự ti?

    Là chính cô ta...khinh thường chính mình?

    Nét mặt Cảnh Nại Nại như bị sét đánh, thân thể không khỏi run run một chút, may mà có Âu Lạc Thần ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô ta, sắc mặt như tuyết trên khuôn mặt nhỏ bé của Cảnh Nại Nại, khiến hắn một trận đau lòng, "Hạ Anh Lạc, cô một vừa hai phải cho tôi!"

    Bạch Mặc: Ha ha.

    -Tôi không!


     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (12)

    Bấm để xem
    Bạch Mặc: Ha ha.

    -Tôi không!

    "Miệng cậu la hét người người bình đẳng, khinh thường những quý tộc nhà giàu chúng tôi, thực ra trong lòng cậu vô cùng hướng tới nó đi?"

    "Nếu không, tại sao Âu Lạc Thần lại đồng ý giúp cậu chuyển trường đến Thánh Anh chứ? Tại sao lúc học sinh Thánh Anh bài xích cậu, cậu không đi thế? Tại sao quần áo giày dép hàng hiệu xa xỉ Âu Lạc Thần mua cho cậu, câu muốn mặc nhỉ? Tại sao rõ ràng thân thể mẹ cậu đã khỏe rồi, cậu lại muốn-"

    "...Nói dối nhỉ?"

    Những câu chất vấn, từng chữ giết tâm.

    Không chỉ có bạn học trong lớp ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cảnh Nại Nại, ngay cả thần sắc Âu Lạc Thần cũng không khỏi có chút biến hóa.

    -Hạ Anh Lạc nói, là thật sao?

    Nghi vấn này, xoay quanh ở trong lòng mọi người.

    Bạch Mặc cười mà không nói.

    Mầm móng hoài nghi đã chôn xuống, nảy mầm chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

    Trong trí nhớ Hạ Anh Lạc, Âu Lạc Thần đối xử với Cảnh Nại Nại vô cùng tốt, sau khi phát hiện học sinh Thánh Anh bởi vì Cảnh Nại Nại ăn mặc bình thường bị người ta cười nhạo bài xích, hắn mua cho Cảnh Nại Nại rất nhiều quần áo giầy dép sa hoa.

    Mà Cảnh Nại Nại, cũng không cự tuyệt.

    Bất kể là chuyển trường đến học viện quý tộc, hay là Âu Lạc Thần mua đồ xa xỉ cho cô ta, mặc dù Cảnh Nại Nại chư từng chủ động yêu cầu, thế nhưng, cũng chưa từng có biểu hiện kháng cự mãnh liệt.

    Bởi vì, cô ta chỉ cần ở trước mặt Âu Lạc Thần lộ ra chút xíu ý nghĩ như thế, Âu Lạc Thần sẽ bá đạo mạnh mẽ thay cô ta quyết định, không cho từ chối.

    Cho nên, nữ chủ nữ giúp việc này, thật sự giống như thế...

    Nghèo hèn không thể thay đổi sao?

    Quả nhiên, khi mọi người thấy đôi giày số lượng có hạn dưới chiếc váy đồng phục của Cảnh Nại Nại, còn có đeo trên cổ, là dây chuyền ngọc bích ít nhất sáu chữ số, trong lòng vốn là có năm sáu phần hoài nghi, đã thành bảy tám phần.

    -Cảnh Nại Nại từ lúc nào cần làm công kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, mà cũng có thể mua nổi đồ xa xỉ?

    "Nhất định là Cảnh Nại Nại cầu Thần thiếu mua cho cậu ta!"

    Trong đám người đột nhiên có ngữ khí toát ra bén nhọn nói một câu, sau đó bọn họ bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận.

    "Cảnh Nại Nại cậu ta thật là không biết xấu hổ!"

    "Vẫn không biết xấu hổ nói chúng ta chỉ biết ăn uống chơi bời, làm sâu mọt xã hội, giống như chỉ có chính cô ta là tiên nữ, còn chúng ta là bại hoại như nhau!"

    "Chúng ta là sâu mọt chỗ nào? Ít nhất, chúng ta không có không biết xấu hổ dùng tiền của người khác mua quần áo giày dép và túi xách!"

    "Đúng vậy, chúng ta dùng tiền nhà mình, cũng không có dùng tiền của cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì mà một bộ như thể chúng ta đều là lạt kê?"

    (*) Lạt kê: một từ thông dụng trên mạng, có nghĩa là chế nhạo, giễu cợt.

    "Cậu ta nhất định là đố kị chúng ta!"

    ...

    Những người này mỗi người nói một câu, đều giống như mũi tên sắc bén, cắm vào lòng Cảnh Nại Nại.

    Sắc mặt Cảnh Nại Nại càng ngày càng trắng, thân thể lung lay sắp đổ, dường như tùy thời đều có thể ngã xuống.

    "Nại Nại!!"

    Ngay tại lúc Cảnh Nại Nại ngã xuống trong nháy mắt đó, hai cánh tay Âu Lạc Thần ôm lấy, tiếp được cô ta, dùng một cánh tay ôm thân thể run rẩy lạnh lẽo của cô ta vào trong ngực, sau đó ngẩng đầu, tầm mắt thô bạo nhìn những người còn đang châm chọc, một cước đá ngã cái bàn cách hắn gần nhất-

    "Các người muốn tìm chết có đúng không?"

    "Cảnh Nại Nại là nữ nhân của Âu Lạc Thần tôi, chỉ bằng các người mà cũng dám nói cô ấy như vậy?"

    Bạch Mặc cũng không nhịn được muốn vỗ tay cho hắn.

    #Nam chủ bệnh xà tinh, ngươi uy vũ khí phách#

    Cô đã xem nhiều tiểu bạch văn* MarySue TomSue thiên lôi cuồn cuộn như vậy, nam chủ bệnh xà tinh bá đạo một màu, nhìn thấy sống động vẫn là lần đầu tiên!

    Tiểu bạch văn (*): Những cuốn tiểu thuyết có cốt truyện đơn giản, tình tiết vô nghĩa, thiếu sự sâu sắc. (Nguồn baidu)

    [Tin tưởng ta, sau này cô sẽ gặp được càng nhiều bệnh xà tinh đi lại!]

    Hệ thống càu nhàu lẩm bẩm.

    Sủi bong bóng, ta chọc!

    "Ta rất mong chờ nha~"

    -

    Bầu không khí thoáng cái yên tĩnh lại.

    Trong phòng học có thể nghe thấy tiếng châm rơi này, đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ thanh mị-

    "Âu Lạc Thần, bọn họ không dám, anh nói..."

    "Tôi dám không?"

     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (13)

    Bấm để xem
    Bạch Mặc nâng đôi mắt sáng lên, không một chút nhát gan và lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lệ khí của Âu Lạc Thần, nhẹ nhàng hỏi một lần nữa.

    "Anh nói, tôi dám không?"

    "Hạ Anh Lạc, cô đừng khinh người quá đáng!! Nại Nại có lỗi gì, mà cô nhất định phải nhằm vào cô ấy?!"

    Âu Lạc Thần gầm nhẹ thốt ra, không biết sao, ánh mắt của Hạ Anh Lạc khiến hắn không ngừng chột dạ.

    "Tôi khinh người quá đáng à?" Bạch Mặc cười, chậm rãi nói: "Tôi chỉ nói sự thật thôi, không nghĩ tới tốt chất tâm lý của bạn học Cảnh kém như vậy, chậc chậc~"

    Đây chỉ mới là món khai vị liền không chịu nổi?

    Những chuyện kế tiếp, cô ta phải ứng đối như thế nào đây?

    Cảnh Nại Nại, cô nhất định nhất định phải kiên cường một chút a, đừng để tôi quá thất vọng đấy~

    Cảnh Nại Nại hai mắt đẫm lệ yêu kiều, sắc mặt tái nhợt suy yếu, môi giật giât: "Hạ Anh Lạc, có phải tôi đắc tội cậu chỗ nào không? Tôi xin lỗi cậu..."

    Âu Lạc Thần vừa tức giận vừa đau lòng, Nại Nại không sai, dựa vào cái gì, phải xin lỗi Hạ Anh lạc?"

    Đều do hắn, bây giờ còn chưa đủ năng lực cường đại bảo vệ Nại Nại, để cô ấy không thể không cúi đầu đối với nữ nhân ác độc kia! Hy vọng Hạ Anh Lạc thức thời một chút, nếu không, hắn có trăm loại cách thức khiến Hạ Anh Lạc chết rất khó coi!

    "Bạn học Cảnh, cậu không có đắc tội tôi, không cần xin lỗi tôi." Bạch Mặc nhẹ nhàng mà lắc đầu.

    Các người có lỗi, chỉ có Hạ Anh Lạc mà thôi.

    Âu Lạc Thần nghe vậy, sắc mặt khó coi có hơi chậm lại, cho Bạch Mặc một ánh mắt đại phát từ bi, xem như cô thức thời, hắn liền miễn cưỡng tha thứ cho hành vi hôm nay của cô là được rồi.

    Tâm tình vui vẻ của Âu Lạc Thần không kéo dài được bao lâu.

    Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy Bạch Mặc thờ ơ nói rằng: "Tôi chỉ đơn thuần là...khinh thường cậu mà thôi a!"

    Lời vừa nói ra, trong phút chốc yên tĩnh.

    Thân thể Cảnh Nại Nại lắc lư vài cái, sau khi đứng vững, đầy máu sống lại tại chỗ, bộ dạng nhu nhược lúc trước trong nháy mắt biến mất không dấu vết, dường như chỉ là ảo giác.

    Cô ta nâng con ngươi ngấn nước quật cường lên, con mắt hàm chứa ba phần khuất nhục, vươn một ngón tay, chỉa thẳng vào mũi Bạch Mặc, trong mắt hàm chứa lệ ý, bi phẫn nói: "Hạ Anh Lạc tại sao cậu có thể xấu xa như vậy?!! Cậu quả nhiên là khinh thường tôi, trước đó còn viện cớ cái gì!! Là Cảnh Nại Nại tôi nhìn lầm cậu rồi!!"

    Nữ chủ, hình như chúng ta cũng không phải là bạn bè đi?

    Cô một bộ biểu tình thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật là muốn làm cái gì?

    Trán Bạch Mặc trượt xuống ba vạch đen.

    "Tôi chỉ là đem lời cậu vừa nói, trả lại cho cậu thôi."

    Cho dù bị người ta chỉ vào mũi, Bạch Mặc vẫn mỉm cười, so sánh với Cảnh Nại Nại nước mắt nước mũi giàn giụa, cao thấp thấy rõ.

    Ngay cả Âu Lạc Thần cũng không nhịn được nhíu nhíu mày, hành động này của Nại Nại, thật sự là...quá thất lễ!

    "Còn nữa, loại chuyện-chỉ tay vào mũi người khác này, là hành vi cực kỳ không lễ phép, chúng tôi cho dù là vô cùng tức giận, cũng phải duy trì mỉm cười, tin là trên lớp lễ nghi Thánh Anh có dạy điều này."

    Bạch Mặc mỉm cười, động tác dịu dàng nắm lấy ngón tay của Cảnh Nại Nại.

    Biểu tình nhỏ kia, muốn bao nhiêu thánh mẫu có bấy nhiêu thánh mẫu.

    Lúc này, trên đỉnh đầu cô có một đóa hoa tên là Bạch Liên.

    Mặt nhỏ của Cảnh Nại Nại đỏ lên, cô ta lớn lên ở phố phường, lớn mật lại mạnh mẽ, dưỡng thành tính cách không chịu thua thiệt, ngay cả với Âu Lạc Thần cô ta cũng dám vén tay áo lên đánh nhau cãi nhau, bằng không hôm nay cũng sẽ không có cái gan đi tìm cháu gái thủ phủ Anh Thành Hạ Anh Lạc gây phiền toái.

    Thế nhưng, lần đầu tiên, Cảnh Nại Nại cảm nhận được hành vi của mình so với dáng vẻ muôn vàn cao quý ưu nhã của Hạ Anh Lạc, là thô lỗ cỡ nào.

    "Tôi biết, không cần cậu làm bộ hảo tâm nhắc nhở!"

    Cảnh Nại Nại oán hận rút tay về, trong lòng còn đang so đo lời Bạch Mặc vừa nói, "Hạ Anh Lạc, nếu cậu không đem chuyện vừa rồi giải thích rõ ràng, Cảnh Nại Nại tôi quyết không bỏ qua, cậu là thiên kim quý tộc, nhưng Cảnh Nại Nại tôi cũng không phải ăn chay lớn lên!!"

    Lời vừa ra khỏi miệng, chính là muốn dáng điệu đẹp mắt của Bạch Mặc, mang theo vài phần thổ phỉ.

    "Cậu đã thành tâm thành ý hỏi, tôi đây liền đại phát từ bi nói cho cậu biết được rồi..." Bạch Mặc làm bộ thở dài, đôi mắt xin đẹp liếc nhìn lên gò má của Cảnh Nại Nại, chỉ mong nó đủ dày.

    -Cho nên Cảnh Nại Nại, vả mặt gì đó, cô thực sự đã chuẩn bị xong chưa?


     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Lão Phật Gia

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (14)

    Bấm để xem
    "Bạn học Cảnh, không phải cô khinh thường tôi là thiên kim quý tộc, chỉ biết sống phóng túng, làm sâu mọt xã hội sao?"

    Bạch Mặc mỉm cười hỏi, thanh âm ngọt ngào, không nhanh không chậm, cho dù lời nói trong miệng là đang hạ thấp chính mình, nhưng khí chất hào phóng minh diễm, cùng hình tượng 'sâu mọt' cô nói không chút phù hợp nào.

    Cảnh Nại Nại hừ một tiếng, trong miệng tuyệt đối không chịu nhận thua, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

    Cô ta đã từng xem trong TV, cuộc sống của những người có tiền này chính là như vậy, xa hoa dâm đãng!

    "Cho nên là..." Bạch Mặc mỉm cười, từng câu từng chữ nói: "Đây chính là lý do tôi khinh thường cậu-"

    "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng cậu nỗ lực hơn tôi? Cậu dựa vào cái gì cho rằng cậu kiêu ngạo hơn tôi? Lẽ nào bởi vì cậu không hề có lý do...thù giàu?

    Thù giàu?

    Không không không, cô ta mới không có đâu!

    Rõ ràng là mấy người bệnh thiếu gia và bệnh công chúa này quá đáng!

    Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Nại Nại đỏ lên, lớn tiếng phản bác: "-Tôi không có!"

    "Không có?"

    Bạch Mặc nhíu mày, nói: "Vậy cậu có tư cách gì phán xét cách sống của chúng tôi? Cậu cho là chỉ có cậu đang cố gắng, tôi thì không có sao? Đó là bởi vì cậu căn bản cũng không biết, tôi vì cuộc sống nhìn như vẻ vang rực rỡ này bỏ ra cái giá như thế nào!!"

    "Lúc cậu ở cái tuổi còn đang leo cây bắt cá chơi đùa, chúng tôi cả ngày lẫn đêm ở trong phòng đàn phòng vũ đạo luyện đàn dương cầm học vũ đạo, lúc cậu ở cái tuổi đeo cặp sách đến trường kết giao bạn bè, chúng tôi dưới sự tận tâm dạy bảo của cha mẹ lại phải kết giao với người có lợi cho gia tộc, lúc cậu ở cái tuổi yêu đương kết hôn, chúng tôi phải nghe theo gia tộc an bài cùng một người bản thân hoàn toàn không thích liên hôn!"

    "Ông trời cho tới bây giờ đều là công bằng, đạt được bao nhiêu sẽ mất đi bấy nhiêu, cậu không có được, là bởi vì cậu không có mất đi!"

    "Cảnh Nại Nại, cậu nói xem, cậu có tư cách gì phán xét tôi, thậm chí là...tất cả mọi người ở Thánh Anh?"

    Sóng mắt Bạch Mặc lưu chuyển, nhìn xung quanh phòng học một vòng.

    Từng câu từng chữ, đi sâu vào lòng người.

    Phần lớn học sinh Thánh Anh xuất thân danh môn, không có ngoại lệ, bọn họ đều là như vậy, hưởng thụ bao nhiêu vinh quang gia tộc cho ngươi, ngươi phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm trên lưng.

    Lúc này nghe thấy Bạch Mặc vì bọn họ mà lên tiếng bất bình, mặc kệ nam nữ, trong lòng đều khơi dậy lòng hăng hái cao ngất.

    Đúng, cuộc sống của chúng ta tuy là xa xỉ, vẻ vang, nhưng ai có thể thấy chúng ta vì cái vinh quanh xinh đẹp bên ngoài, bỏ ra bảo nhiêu nỗ lực? Cảnh Nại Nại có tư cách gì phủ định hoàn toàn chúng ta?! Chỉ là mục tiêu nỗ lực của chúng ta khác nhau, ai cũng không thể phủ định sự cố gắng của chúng ta!!

    "Hạ Anh Lạc nói không sai!! Khi còn bé buổi sáng năm sáu giờ tôi đã rời giường học tiếng anh, buổi trưa luyện đàn dương cầm, buổi tối học vũ đạo, rất ít đi ra ngoài chơi đùa!"

    "Còn có tôi đây, lúc tôi ở trong nhà trẻ, ba mẹ liền yêu cầu tôi, cùng Trần thiếu gia quyền thế lớn hơn so với nhà chúng tôi làm bạn bè, mặc dù tôi một chút cũng không thích cùng nương pháo* kia chơi đùa!"

    (*) Nương pháo: chỉ những nam sinh âm nhu, hướng nữ tính.

    "Lại nói tiếp tôi không phải là càng thêm xui xẻo, vừa tròn mười tám tuổi liền phải kết hôn với thiên kim mập Lỗ gia nặng một trăm tám mươi kia! Ngẫm lại đã cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc..."

    ....

    Ngay cả Âu Lạc Thần cũng tràn đầy cảm xúc, lại nói tiếp, không phải là hắn cũng phải nhất định lấy lòng Hạ Anh Lạc, sau đó chờ thành niên liền cùng Hạ Anh Lạc kết hôn, là dạng người hi sinh chính hôn nhân của mình sao?

    Vào thời khắc này, tâm tình của Âu Lạc Thần vô cùng phức tạp.

    Hạ Anh Lạc cô ta, thì ra cái gì cũng biết...

    ...

    "Hạ Anh Lạc, cậu có nhiều người giúp cậu như vậy, xem như tôi nói không lại cậu!"

    Cảnh Nại Nại thấy tất cả mọi người đồng tình với Hạ Anh Lạc, ngay cả Âu Lạc Thần đứng bên cạnh cô ta, ánh mắt cũng đuổi theo Hạ Anh Lạc, giả vờ trấn định nắm chặt bàn tay trắng như phấn thành quyền, viền mắt hồng hồng, một bộ dáng vẻ bị người ta khi dễ nhưng vẫn như cũ không chịu thua.

    "Không phải các người sống cực kỳ tốt à, cho dù khổ cực một chút thì thế nào?! Huống chi, các người nhà quyền thế dù sao cũng có tiền, tại sao lại không thể lấy ra một chút làm chuyện tốt, trợ giúp nhiều người nghèo?! Như vậy chúng tôi cũng không cần quá cực khổ như thế!!"



     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...