Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 31 Tháng năm 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 22:

    Quý Hủ kinh ngạc nhìn Chung Trì, đây cũng là một lang nhân nha.

    Hắn có kinh nghiệm ba năm cầu sống, động thủ gọn gàng linh hoạt, không nghĩ tới Chung Trì sinh hoạt trong niên đại hòa bình xuống tay cũng có thể ác như vậy, chém đầu cũng giống như chém quả bí đao, nên nói năng lực thích ứng của người này siêu việt người thường sao?

    Không đợi Quý Hủ đuổi kịp, Chung Trì đã cầm đao vọt vào trong lầu, sau một trận tiếng va chạm đi qua, Chung Trì kéo hai cỗ thi thể không đầu đi ra.

    - Thời tiết quá nóng, không thể mặc kệ những thi thể này, cần tập trung xử lý.

    Thần sắc Quý Hủ cực kỳ phức tạp:

    - Anh không sợ sao?

    Chung Trì sụp mắt lau máu đen dính trên đao:

    - Sợ, sao lại không sợ? Tổn thương trên tay tôi chính là đám quái vật này cắn ra tới.

    - Tôi còn nhìn thấy vợ của lão Triệu cách vách từ trong nhà lao ra, muốn tới nhà của tôi cầu cứu, kết quả nửa đường đã bị quái vật gục.

    - Tôi tận mắt nhìn thấy một người sống bị chia ăn chỉ còn khung xương. Nàng một mực kêu thảm thiết, thịt đều sắp bị ăn sạch mà còn chưa có chết, thẳng tới nội tạng bị kéo đi ra nàng mới tắt thở..

    Chung Trì nhìn Quý Hủ:

    - Tôi không muốn mình cùng người nhà cũng chết như vậy, vậy rất thống khổ.

    Trong lòng còn có vướng bận, mới có thể không chỗ nào sợ hãi.

    Đi một vòng trở lại cổng lớn, đại khái cũng tính ra được kết quả.

    Tỉ lệ tường vây vốn theo như hơn hai mươi mẫu thu nhỏ lại, kết quả bỏ xuống trực tiếp vây gần một trăm mẫu tiến vào, đây cũng không phải dùng sai số mà giải thích, còn có độ cao tường vây..

    Quý Hủ một lần nữa quan sát thế giới ý thức của mình, lần này lại nhìn liền nhìn ra càng nhiều vấn đề, không phải mô hình ý thức căn cứ thành luỹ Thanh Giang rút nhỏ, mà là thế giới ý thức của hắn thành lớn.

    Nguyên bản mô hình ý thức chỉnh thể lớn hơn trước kia gấp bốn lần, tiếp tục tính theo nguyên bản tỉ lệ thu nhỏ khẳng định là không được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tính sai diện tích cùng độ cao.

    Thế giới ý thức lớn nhỏ quan hệ tới năng lực dị hóa mạnh yếu, Quý Hủ không rõ tại sao thế giới ý thức của mình vô duyên vô cớ lại thành lớn, còn đột nhiên lớn nhiều như vậy!

    Quý Hủ nhìn biên duyên bốc lên mây mù, chẳng lẽ là do sương trắng sao?

    Quý Hủ không dám xem nhiều, lo lắng lại bị đau đầu mãnh liệt như lần trước, chỉ đành trước tiên đem nghi hoặc dằn xuống đáy lòng, rời đi thế giới ý thức.

    Không cần Quý Hủ giải thích, một vòng đi qua Chung Trì đã đại khái tính ra diện tích, đợi tới hừng đông tận mắt xem tường vây, cũng có thể suy tính ra độ cao đại khái.

    Quý Hủ:

    - Tôi còn muốn đi vào thành phố, căn cứ giao cho anh xem chừng, được chứ?

    Chung Trì gật đầu đáp ứng, nguyên bản hắn muốn cùng Quý Hủ đi nội thành thu thập vật tư, hiện tại nguy hiểm trong căn cứ còn chưa hoàn toàn giải quyết, hắn lo lắng bỏ lại cha mẹ một mình ở chỗ này, chỉ đành lưu lại.

    Quý Hủ dặn dò hắn:

    - Thế đạo này không chỉ cần đề phòng quái vật, còn phải đề phòng quái vật khoác da người.

    -

    Đây mới là nguy hiểm nhất, bọn hắn từ bên ngoài nhìn vào không có bất kỳ vấn đề gì, xen lẫn trong người sống sót làm cho người ta khó lòng phòng bị, trong Thanh Giang thị có không ít người sống sót tụ tập, đều bị huỷ trong tay quái vật này.

    Lúc sắp hừng đông, Quý Hủ lái xe rời đi căn cứ, trở về Thanh Giang thị.

    Vấn đề tìm thạch anh trọng yếu nhất đã giải quyết, tường vây cũng đã xây dựng, Quý Hủ muốn đi đón người.

    Trong một nhà xưởng trong nội thành, trên vách tường nơi nơi đều là vết cào thật sâu, cái giá kim chúc chống đỡ không biết bị bẻ gãy bao nhiêu, xiềng xích nát đầy đất, nam nhân từ trong hỗn loạn cùng điên cuồng tỉnh táo lại.

    Trì Ánh nghe được trong nhà xưởng có động tĩnh, mạnh bừng tỉnh nắm chặt gậy sắt nhẹ nhàng mở ra một khe cửa, chứng kiến nam nhân đã đứng lên, phủi sạch sẽ quần áo, thoạt nhìn thật bình thường.

    Nam nhân nghiêng đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái liền làm máu huyết trong người Trì Ánh đều đông lại, từ đầu lạnh tới chân, đó căn bản không phải ánh mắt của nhân loại!

    Tần Nghiễn An nhắm mắt lại:

    - Khống chế cảm xúc, sợ hãi của anh rất ngon miệng.

    Trì Ánh:

    * * *

    Trì Ánh vội rụt đầu:

    - Tình huống của anh thế nào? Có thể khống chế chính mình sao?

    Tần Nghiễn An tìm một ống sắt trong đống tạp vật, cầm trong tay thử thử, vốn định dùng phòng thân, ai ngờ ống sắt như là giấy làm, thoải mái biến thành lớp da kim chúc.

    Tần Nghiễn An ném ống sắt, nói:

    - Tôi cần trở về một chuyến.

    Trì Ánh kháo một tiếng, mở cửa đi ra:

    - Anh nói đùa gì vậy, hiện tại bên ngoài toàn bộ rối loạn, nơi nơi đều là quái vật ăn thịt người, xe cũng không thể khởi động, anh làm sao trở về?

    - Vậy đi bộ về đi.

    Tần Nghiễn An đi hướng cửa nhà xưởng.

    Trì Ánh chạy tới ngăn cửa, lúc này ánh mắt Tần Nghiễn An đã khôi phục bình thường, chân khí khủng bố toàn thân cũng biến mất.

    - Trong nhà không phải không người, anh trở lại làm gì? Từ đây về đó, cần vượt qua nửa Thanh Giang thị, quá nguy hiểm.

    Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm Trì Ánh hồi lâu, nói:

    - Có người, trước khi bà nội qua đời có để lại một.. em trai cho tôi, tôi phải đi về nhìn xem.

    Trì Ánh há hốc mồm:

    - Cái cái gì? Em trai?

    Tần Nghiễn An gật đầu:

    - Đây là bà nội lưu lại lưu niệm duy nhất cho tôi.

    Trì Ánh do dự, bà nội lưu lại em trai, chính là người thân duy nhất còn lại trên đời của Tần Nghiễn An, quả thật phải đi về nhìn xem.

    - Tốc độ đi bộ về quá chậm, nguy hiểm nhiều lắm, khẳng định không được, nếu có xe thì tốt rồi.

    Trì Ánh vò đầu.

    Tần Nghiễn An:

    - Xe của anh làm sao vậy?

    Trì Ánh hỏng mất:

    - Tôi cũng muốn biết xe của tôi làm sao vậy!

    Buổi chiều bốn ngày trước, Tần Nghiễn An tìm hắn, nhờ hắn hỗ trợ tìm một địa phương yên lặng không ai, còn phải tìm một xiềng xích trói chặt mình.

    Trì Ánh cho là hắn điên rồi, thẳng tới khi Tần Nghiễn An đem tay phải biến thành móng vuốt cho hắn xem, Trì Ánh mới ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, ngôn luận cuối thời ồn ào huyên náo trên mạng, với tình trạng này của Tần Nghiễn An đi bệnh viện, tuyệt đối giải thích không rõ.

    Trì Ánh đành lái xe mang Tần Nghiễn An chạy tới nhà xưởng hẻo lánh này, xích hắn lại. Tần Nghiễn An để cho hắn rời đi, nhưng hắn làm sao yên tâm bỏ lại một mình Tần Nghiễn An, trốn một bên coi chừng dùm hắn.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 23:

    Lúc ban đầu thật thuận lợi, ngày hôm sau Tần Nghiễn An bắt đầu nổi điên, bản thân Trì Ánh cũng xuất hiện tình huống đau đầu mất đi lý trí.

    Gây sức ép tới ngày thứ ba mới tỉnh lại, lúc này Tần Nghiễn An đã quẫy đứt xiềng xích, đang nổi điên cào cấu vách tường nhà xưởng.

    Trì Ánh vừa khát vừa đói, leo ra cửa sổ văn phòng muốn lái xe đi mua chút thức ăn trở về, kết quả xe không khởi động được.

    Hắn mở nắp xe xem xét, không cẩn thận đụng trúng bình xăng ngay lập tức vỡ thành cặn bã, xăng biến thành chất dính màu đen, sau khi bại lộ trong không khí rất nhanh lại biến thành thể rắn.

    Trì Ánh kinh ngạc ngây người lại vỗ một cái, động cơ xe liền xuất hiện vết rách.

    Không xe cũng không thể bị đói khát mà chết, Trì Ánh quyết định đi ra ngoài gọi xe taxi, lại bị quái vật ăn thịt người bức trở về.

    Cuối cùng hắn tìm kiếm trong xe có chút đồ ăn vặt cùng nước mang vào văn phòng, vừa xé ra ăn vào liền phun ra, không hương vị không nói, còn giống như đang ăn vụn gỗ, vừa cứng lại nhám miệng, Trì Ánh chỉ có thể uống nước đỡ đói.

    Tần Nghiễn An đi theo Trì Ánh ra nhìn xe, động cơ xe cứng rắn như cục đá, hoàn toàn hết thuốc chữa.

    - Trước khi tiêu hao thể lực, có thể ăn chút gì trước hay không, tôi sắp chết đói, anh không đói bụng sao?

    Tần Nghiễn An cũng rất đói, hai người rời khỏi nhà xưởng, chạy tới siêu thị tiện lợi gần nhất.

    Đi ra nhà xưởng, bên ngoài tuỳ ý thấy được quái vật toàn thân mọc đầy bớt đen, chúng nó tạo thành từng bầy tụ cùng một chỗ, canh giữ trước mấy tòa lầu.

    Trì Ánh siết chặt gậy sắt:

    - Quỷ đồ vật kia đang làm gì?

    Tần Nghiễn An quẹo vào một ngõ nhỏ:

    - Săn bắn, trên lầu có người sống sót.

    Trì Ánh:

    -?

    - Anh thấy được?

    Tần Nghiễn An liếc hắn:

    - Nỗi sợ hãi của bọn hắn, mười dặm bay xa.

    Trì Ánh:

    * * *

    Trì Ánh lui ra sau hai bước, lo lắng người này đói điên rồi đem mình làm lương dự trữ.

    Hai người còn chưa đi ra ngõ nhỏ, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn vây quanh tới, quái vật đầy bớt đen ở hai đầu hẻm tràn vào, gào thét đánh về hướng hai người!

    Tần Nghiễn An quát:

    - Khống chế cảm xúc một chút!

    Nói xong hắn đã xông về phía trước.

    Trì Ánh quả thật hỏng mất, cảm xúc đâu phải nói muốn khống chế thì làm được, đối diện với quái vật, chỉ cần là người ai mà không sợ!

    Trì Ánh cầm gậy sắt lao theo sau, bọn quái vật cầm đủ loại vũ khí, thái đao, gậy gộc, bình rượu, thậm chí có cả chậu hoa cùng cục gạch!

    Tần Nghiễn An bắt được một quái vật tráng hán, nhấc ngang lên vọt tới, toàn bộ công kích đều rơi lên người quái vật, hắn dùng lực lượng một người đẩy đàn quái vật bật lui ra đầu hẻm.

    Lúc này cánh tay phải Tần Nghiễn An đã hoàn toàn biến thành móng vuốt, lực lượng kinh người!

    Hai người nhanh chóng bỏ chạy, một đường chạy như điên, mặt sau còn đuổi theo một đám quái vật.

    Hai người bị đàn quái vật đuổi theo mấy ngã tư, Trì Ánh sắp chạy tắt thở, vốn bị đói bụng vài ngày, còn chạy điên như vậy, thể lực chống đỡ không được, sau lưng bay tới một bình rượu đập vào trên lưng của hắn, hắn lảo đảo liền ngã xuống đất.

    Đám quái vật liền học theo, đem đồ vật ném tung toé.

    Trì Ánh thấy đồ vật bị ném tới, ngay cả di ngôn cũng nghĩ xong, ai ngờ bị một cỗ lực lượng lôi kéo nhào vào cửa hàng ngay bên đường.

    Tần Nghiễn An nhanh chóng đóng cửa thuỷ tinh, thuận tay kéo qua kệ hàng ngăn cửa, còn kéo cả quầy thu ngân cùng kệ hàng tiếp tục ngăn chặn, đàn quái vật rất nhanh truy tới, vài lần va chạm cửa thuỷ tinh toàn bộ vỡ, cũng may có quầy hàng ngăn trở một lát.

    Hai người lục tìm thực vật trên kệ hàng.

    Tần Nghiễn An:

    - Anh phải học được khống chế cảm xúc, bằng không mấy thứ này sẽ luôn luôn đuổi theo chúng ta.

    Trì Ánh mau đói điên rồi, chứng kiến bánh mì mở ra liền nhét vào miệng, nhai vài ngụm lại phi phi phun ra, uống mấy ngụm nước mới hồi phục lại.

    Tần Nghiễn An đang uống nước.

    - Sao vậy?

    Ngũ quan Trì Ánh vặn vẹo:

    - Con mẹ nó.. thứ này, có thể ăn sao?

    Tần Nghiễn An cầm một túi bánh mì nhìn nhìn, màu sắc bánh mì thâm đen:

    - Nhan sắc này mà anh cũng dám ăn?

    Trì Ánh:

    * * *

    Trì Ánh lật ra xem:

    - Đây không phải là bánh mì.. đen sao?

    Gói to cho biết là không phải, nhan sắc thật khủng bố, Trì Ánh liên tiếp uống mấy ngụm nước áp an ủi.

    Tần Nghiễn An mở một túi, tự mình thử, mềm thì thật mềm, nhưng không có hương vị, không có mùi sữa hay vị ngọt, rất giống đồ vật phóng lâu năm biến chất.

    Trì Ánh lại cầm một hộp chocolate, mở ra ăn lại nhổ ra:

    - Đây không phải chocolate, là bùn đi? Mấy thứ này có phải đều phá huỷ hay không?

    Hai người lật xem kỳ hạn, là hàng mới sản xuất, nhưng hương vị cùng nhan sắc thật thê thảm.

    Ngoài cửa va chạm càng thêm mãnh liệt, đã có quái vật chen chúc vào.

    Hai người tuỳ tiện cầm chút đồ vật từ cửa sau rời đi.

    Quý Hủ lái xe tải đến cửa tiệm bánh mì, thấy cửa còn hoàn hảo, bên trong còn ổ khóa, biết Trương thúc cùng dì Thu còn ở bên trong, thay đổi phương hướng, đem đuôi xe phía sau áp gần cửa thuỷ tinh.

    Cuồng thi xung quanh bị thanh âm động cơ hấp dẫn tụ tập tới gần, Quý Hủ đợi chúng nó tập trung càng nhiều, mới ném ra một viên thạch anh, lặng yên tiêu diệt hai ba con.

    Nhân lúc này Quý Hủ nhảy xuống xe thu lại tinh thần năng lượng nơi cửa, một lần nữa nhảy lên xe, giẫm ga chuyển xe xông vào tiệm bánh mì.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 24:

    Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức đang sống trong lo âu, trừ bỏ ban đầu bị dọa hoảng hốt, khi tỉnh táo lại cũng nghĩ sẽ có cứu viện, nhưng chờ tới bây giờ đừng nói cứu viện, ngay cả người sống cũng không thấy.

    Không nước không điện, tuy trong tiệm còn chút bình nước, thực vật còn có thể ăn, nhưng sớm muộn sẽ ăn hết, đến lúc đó không đợi quái vật tiến vào, bọn họ cũng bị chết đói chết khát.

    Một tiếng vang thật lớn, sắc mặt hai vợ chồng đại biến!

    Hai người cầm thái đao cùng gậy gỗ trốn sau cửa, không dám đi ra ngoài.

    Quý Hủ chạy vào trong tiệm, thả xuống hai bức tường, không cho cuồng thi bên ngoài chen vào.

    Làm xong hắn mới đi gõ cửa phòng ngủ:

    - Chú, dì, hai người có ở đây không?

    Đột nhiên nghe được thanh âm của Quý Hủ, hai người đều thật kinh ngạc, cuống quýt đem đồ vật chồng chất ngăn cửa dời ra.

    Chứng kiến Quý Hủ bình an đứng nơi cửa, hốc mắt Miêu Lập Thu nhấ thời liền đỏ:

    - Làm sao cậu chạy tới đây? Có bị thương không?

    - Con không sao, hai người.. tay chú làm sao vậy?

    Quý Hủ chứng kiến tay trái Trương Hữu Đức quấn băng, vết máu thẩm thấu đi ra.

    Trương Hữu Đức thở dài:

    - Là chú vô dụng.

    Bọn họ ở trong tiệm đợi cả ngày, không đợi được cứu viện, di động cũng không dùng được, thật sự chờ không nổi nữa, lại lo lắng Quý Hủ một đứa bé một mình ở nhà, gặp được nguy hiểm không ai hỗ trợ. Hai vợ chồng thương lượng, quyết định đi tìm Quý Hủ, ba người có thể chiếu ứng lẫn nhau.

    Nhân lúc bên ngoài không có quái vật, hai vợ chồng cầm đao cùng gậy lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Chờ đi tới trên đường, một đám quái vật vây về hướng bọn họ, hai vợ chồng sợ hãi chỉ đành chạy ngược trở về.

    Miêu Lập Thu bị một con quái vật gục, Trương Hữu Đức đánh bạo chém một đao, quái vật không có chút phản ứng, ngược lại muốn cắn cổ Miêu Lập Thu, dưới tình thế cấp bách Trương Hữu Đức đưa ta đẩy ra, bị một ngụm cắn trúng tay.

    Trương Hữu Đức chém mấy đao cũng không làm cho quái vật chịu nhả ra, vẫn là Miêu Lập Thu cầm gạy nện trúng đầu quái vật mới cứu được tay trái của Trương Hữu Đức, hai vợ chồng lại bỏ chạy vào trong tiệm.

    Cũng may trong tiệm có hộp thuốc, trước kia dùng xử lý vết phỏng, miệng vết thương lớn như vậy bọn họ cũng chưa từng xử lý qua. Không có biện pháp, chỉ đành tiêu độc mấy lần, thoa chút thuốc cầm máu lại dùng bưng gạc băng bó, mấy ngày nay đều uống thuốc giảm sốt.

    Quý Hủ nhìn miệng vết thương của Trương Hữu Đức, có dấu răng, cắn thật sâu, nếu không có xương tay ngăn cản cả khối thịt đều bị cắn rụng.

    Trương Hữu Đức không bị ăn mòn cùng xâm lấn, hộp thuốc luôn đặt trong tiệm nên còn bảo tồn hoàn hảo, thuốc đối với hắn còn có tác dụng, miệng vết thương không có sưng, đã bắt đầu kết vảy, vạn hạnh trong bất hạnh.

    Quý Hủ đối với việc này thật bất đắc dĩ, khu vực an toàn ở chỗ này, vô luận là Tần Nghiễn An hay Trương thúc dì Thu cũng không ở yên trong nhà trốn tránh. Chỉ bị thương cũng đã thật may mắn, cho tới bây giờ còn không biết Tần Nghiễn An còn sống hay đã chết. Với kinh nghiệm của Quý Hủ mà xem, khả năng Tần Nghiễn An còn sống sót rất thấp.

    Quý Hủ:

    - Nội thành dân cư dày đặc, người nổi điên cuồng hóa nhiều lắm, quái vật sẽ càng lúc càng mạnh, nơi này không thể ở lâu. Cháu tới đón hai người đi ở nông thôn, tay của Trương thúc còn lái xe được không?

    Miêu Lập Thu:

    - Dì có thể lái được.

    Quý Hủ liền nói:

    - Vậy đem toàn bộ đồ vật có thể mang đi trong tiệm dời lên xe, đặc biệt dùng để ăn.

    Trong tiệm nhiều nhất là bột mì, đường, bơ cùng trứng gà, những thứ này cũng chưa bị ăn mòn qua, hiện giờ đều là mỹ vị tuyệt đỉnh, không thể lãng phí chút nào, nhất định toàn bộ mang đi.

    Ba người khuân vác đồ vật lên xe, ngay cả giường cùng đại tủ lạnh cũng không buông tha, toa xe nhét tràn đầy, không còn vị trí lưu cho nhà Trình Mạch.

    Quý Hủ để dì Thu cùng Trương thúc mang theo chìa khóa xe, trước tiên lên xe vận tải đưa bọn họ đi lấy xe của mình.

    Hắn để hai người trốn sau quầy thu ngân, phong hóa một bên vách tường, cuồng thi chen như ong vỡ tổ lao vào.

    Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, hai luồng hào quang chợt loé cuồng thi toàn bộ biến mất.

    - Lên xe!

    Quý Hủ giẫm lên máu loãng đầy đất chạy tới mở cửa xe.

    Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức chạy ra, nhìn thấy tay chân tàn thi đỏ tươi liền sợ choáng váng.

    Quý Hủ hô to:

    - Nhanh lên!

    Miêu Lập Thu hoàn hồn chạy ra ngoài, Trương Hữu Đức đuổi theo, ba người nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, cuồng thi lại hướng bên này chạy tới.

    Quý Hủ khởi động xe:

    - Bây giờ xe còn có thể dùng rất ít, hai người phải bảo vệ xe, trong chốc lát con phải đi đón một người bạn, hai người ở trên xe chờ con, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được xuống xe, cũng đừng tin tưởng bất luận kẻ nào.

    - Có một loại quái vật bọn hắn bề ngoài là nhân loại, nhưng bên trong không còn là người, bọn hắn sẽ chủ động tiếp cận người sống sót, sau đó làm thịt, ngàn vạn lần cần phải cẩn thận.

    Miêu Lập Thu run giọng hỏi:

    - Con.. con gặp qua?

    Kiếp trước hắn gặp được nhiều lắm, rất nhiều người sống sót chết trong tay thị huyết giả, một ít tiểu căn cứ bị giết đều là bút tích của bọn hắn.

    Tìm được xe, Quý Hủ phanh lại:

    - Xuống xe! Nhanh lên!

    Trương Hữu Đức dẫn đầu nhảy xuống, Miêu Lập Thu theo sát phía sau.

    Hai chiếc xe một đường chạy nhanh về hướng tiểu khu nhà Trình Mạch.

    Xe dừng dưới lầu, nhân lúc cuồng thi còn chưa đuổi theo, Quý Hủ nhảy xuống chạy vào tòa lầu, nhanh chóng đóng cửa thuỷ tinh thuận tiện gia cố, đem cuồng thi đuổi theo đều nhốt ngoài cửa.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 25:

    Quý Hủ cầm gậy bóng chày chạy lên lầu, trong lầu cuồng thi không nhiều lắm, gặp được mấy con đều bị Quý Hủ đánh bay xuống lầu.

    Quý Hủ một hơi chạy lên tới nhà Trình Mạch, phanh phanh gõ cửa:

    - Trình Mạch mở cửa!

    Trình Mạch cùng cha mẹ đang ngồi trong phòng khách sửa sang lại vật tư.

    Vài ngày đã qua, đừng nói là cứu viện, ngay cả còi cảnh sát cũng không nghe thấy. Bọn họ dự cảm không ổn, nếu như không có cứu viện, muốn sống sót nhất định phải có vật tư, hiện tại chính là miệng ăn núi lở.

    Cho dù có tiết kiệm, tiêu hao nước cũng rất lớn, bình nước trong nhà căn bản không còn chống đỡ được bao lâu.

    Thanh âm gõ cửa dọa ba người nhảy dựng, nghe được là thanh âm của Quý Hủ, Trình Mạch trực tiếp nhảy dựng lên, không đợi cha mẹ ngăn cản, đã tiến lên mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Quý Hủ đem một con quái vật đá văng xuống thang lầu.

    - Mau mau mau vào!

    Trình Mạch đem Quý Hủ kéo vào nhà, phanh một tiếng đóng cửa lại.

    Quý Hủ thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, nhà ở tầng cao nhất, lại không có thang máy quả thật là muốn chết.

    Trình phụ hỏi thăm tình hình bên ngoài, Quý Hủ cũng không thời gian nói tỉ mỉ.

    - Không có cứu viện, bên ngoài đều là cuồng thi.

    Quý Hủ hỏi thăm bọn họ có muốn đi nông thôn ở hay không, bên kia hắn đã vây quanh một tiểu căn cứ.

    Niên đại hòa bình ai cũng muốn vào thành phố lớn, sau cuối thời thì sẽ biết, ở nông thôn mới là căn bản sống yên.

    Có biết bao nhiêu người sống sót muốn đi nông thôn, nhưng không ai có thể dựa vào hai chân đi bộ rời khỏi thành thị.

    - Đi đi đi! Trụ sở của cậu tôi khẳng định đi!

    Ánh mắt Trình Mạch sáng ngời, cả người đầy lòng hăng hái.

    Trình Kỳ Phùng hỏi:

    - Căn cứ dạng gì? Hiện tại có bao nhiêu người?

    Năng lực dị hóa không phải bí mật, hiện tại hẳn đã có không ít người biết chuyện này.

    Quý Hủ lại giải thích một lần.

    - Bên trong căn cứ có nhà, nhà kính cùng đồng ruộng, có thể độc lập, hơn nữa nếu thêm gia đình của các vị, trước mắt chỉ có chín người.

    Trình Kỳ Phùng lập tức phân tích:

    - Bên trong căn cứ còn có thể thu nạp người sống sót khác sao? Sẽ đem căn cứ phát triển lớn mạnh sao?

    Trình Kỳ Phùng là một thương nhân, sẽ không cam chịu tầm thường, Quý Hủ hiểu thật rõ điểm này, nhưng bọn hắn là cha mẹ của Trình Mạch, Quý Hủ không thể không cứu bọn họ, nếu họ xảy ra sự cố, thống khổ nhất chính là Trình Mạch.

    Quý Hủ nói:

    - Những điều này ngày sau hãy nói, trước mắt khẩn yếu nhất chính là có một chỗ dung thân an toàn.

    Trình Mạch ngắt lời:

    - Cha, cha hỏi nhiều như vậy làm gì, nghe Quý Hủ an bài thế nào chúng ta làm thế đó, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi thôi!

    Trình Kỳ Phùng bất đắc dĩ, so sánh với Quý Hủ độc lập có chủ kiến, con của hắn chính là một kẻ ngu.

    Sở dĩ hắn hỏi nhiều là vì lo lắng cho sau này. Đã có năng lực dị hóa tồn tại, đó chính là thực lực, nếu căn cứ không lớn mạnh, chỉ dựa vào vài người bọn họ muốn bảo vệ cho căn cứ nói dễ hơn làm? Căn cứ không thủ được còn bàn chuyện dung thân cái gì?

    Nếu cuối thời ở trong thời gian ngắn không thể chấm dứt, một căn cứ có thể gieo trồng phát triển ngày sau nhất định là mục tiêu tranh đoạt điểm tựa, hắn không thể không lo lắng.

    Trình Mạch nhìn đồ vật đầy nhà, vò đầu:

    - Nhiều đồ vật như vậy làm sao mang đi? Ném xuống thật quá đáng tiếc!

    Quý Hủ:

    - Tận lực mang, còn lại trước đặt nơi này, khóa kỹ cửa sổ, đợi lần sau về lấy. Xe của tôi đã chứa đầy, đồ đạc của nhà cậu phải bỏ lên xe nhà cậu.

    Ba người cùng nhìn Quý Hủ.

    Trình Kỳ Phùng:

    - Xe còn chạy được?

    Mấy ngày nay bọn họ luôn quan sát tình huống bên ngoài, chỉ nhìn thấy có ba chiếc xe lảo đảo chạy ra tiểu khu, tốc độ chậm như rùa bò, đuôi xe luôn bốc khói đen, những xe khác đều không thể khởi động, bằng không chạy vài thước liền chết máy.

    - Xe có thể chạy cũng không nhiều lắm, mọi người có thể thử xem.

    Ba người không nói thêm nữa, nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình.

    Quý Hủ nhìn thấy Trình Mạch ôm hai thùng ăn vặt, gân xanh nhảy dựng.

    - Cậu tính toán lấy thứ này làm món chính sao?

    Trình Kỳ Phùng vác ba lô, một tay ôm thùng lớn, một tay ôm bao gạo, chứng kiến đứa con ôm hai thùng ăn vặt, tức giận lại muốn đánh một trận.

    - Con mang những thứ này trừ bỏ chiếm diện tích thì có thể làm gì?

    Trình Mạch:

    - Con muốn ăn.

    Vật tư trong nhà sung túc, muốn ăn gì cũng có, Trình Mạch còn chưa thể nghiệm qua mùi vị đói bụng.

    Quý Hủ đi tới nhìn qua cửa sổ, xe thương vụ của gia đình Trình Mạch nằm ngay dưới lầu.

    - Trong nhà có dây thừng sao? Mọi người mang nhiều đồ lắm, gặp được cuồng thi chạy không nổi, sẽ rất nguy hiểm.

    Trình Kỳ Phùng lập tức hiểu được Quý Hủ muốn làm gì, dây thừng không có nhưng tấm trải giường vỏ chăn khăn mặt thì không ít.

    - Đem gạo, mì cùng ăn vặt đều bỏ lên ra giường, chúng ta chuyền qua cửa sổ.

    Chờ chuẩn bị xong dây dài, Trình Mạch đã chứa đồ xong, chỉ phải chọn một túi lớn buộc vào dây chậm rãi thả xuống dưới lầu.

    Khóa cửa sổ, khóa cửa lớn, bốn người vác ba lô cầm vũ khí ra cửa.

    Vừa ra cửa Quý Hủ căn dặn đừng sợ hãi, bởi vì cảm xúc sẽ hấp dẫn quái vật, còn làm cho chính mình cũng biến thành quái vật. Nhất định phải khống chế tốt tâm tình của mình, đây là bí quyết muốn sống.

    Một đường chạy chậm xuống lầu, liền đưa tới cuồng thi, ba người Trình gia đều thật sợ hãi, bản năng dừng bước lại.

    - Đừng ngừng! Đuổi theo!

    Quý Hủ vung gậy bóng chày nện lên đầu cuồng thi, tiếp tục chạy xuống.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 26:

    Ba người Trình gia lần đầu tiên đối diện với cảnh máu tanh như thế, hơn nữa cả đại lầu bốc mùi hôi thối, Trình Mạch cùng Trình mẫu nhịn không được nôn ra.

    Trình Kỳ Phùng nhịn được, sắc mặt thật yếu ớt.

    - Đi nhanh lên!

    Trình Kỳ Phùng dìu vợ theo sát, chạy tới lầu ba bị hai con cuồng thi chặn đường đi. Hai con kia đang cắn xé thi thể một con cuồng thi bị Quý Hủ giải quyết trước đó, không nghĩ tới lưu lại phiền toái như vậy.

    Trình Mạch chân mềm đặt mông ngồi trên bậc thang, Trình mẫu lại ói ra.

    Cuồng thi hướng bốn người đánh tới.

    Quý Hủ đánh ra một gậy, đánh ngã một con, con còn lại đã nhào đi lên.

    - Lại đây hỗ trợ!

    Trình Kỳ Phùng cắn chặt răng, cầm búa xông tới, một búa bổ lên đầu cuồng thi, cuồng thi giống như không có cảm giác đau đeo luôn cây búa đánh về phía hắn.

    Trình Mạch bị cảnh tượng này dọa thiếu chút nữa kêu to, ngẩng đầu liền nhìn thấy một con cuồng thi từ trên lầu chạy xuống, Quý Hủ cùng cha mình không rảnh quản phía sau.

    Trình Mạch không kịp nghĩ nhiều, rút trường đao đâm thẳng vào cuồng thi.

    Đao bị mài thật sắc bén, thoải mái đâm xuyên qua nhưng lại giống như đâm trúng quả bí đao bị thối rữa, một đao xuyên thấu hoàn toàn không tạo thành được thương tổn cho cuồng thi. Trình Mạch thiếu chút nữa bị đụng lăn xuống thang lầu, cũng may nhờ Trình mẫu chống lại được.

    Trình mẫu vung dao trái cây đâm vào cổ quái vật, máu đen phun tung toé nhưng quái vật vẫn chưa chết, giãy dụa muốn ăn cơm!

    - Tránh ra!

    Hai người vội vàng né tránh.

    Quý Hủ đập một gậy, chỉ nghe răng rắc một tiếng sọ não cuồng thi hoàn toàn lõm xuống, ngã xuống bất động.

    Bốn người lao nhanh xuống lầu, bị cuồng thi chen chúc ngoài cửa kinh sợ.

    Quý Hủ quơ gậy bóng chày, Miêu Lập Thu vẫn luôn chờ bên ngoài chợt nhìn thấy, xe thổi còi, một cước lao ra, đại bộ phận cuồng thi bị thanh âm động cơ hấp dẫn, còn lại vẫn canh giữ ở cửa không chịu rời đi.

    - Khống chế cảm xúc, tôi đi dẫn dắt chúng nó, mọi người tranh thủ thời gian!

    Quý Hủ nói xong, xoay người chạy lên lầu hai, nhảy ra ngoài cửa sổ, đặc biệt vòng qua trước cửa rống một tiếng.

    Quả nhiên cuồng thi đều quay đầu đánh về hướng Quý Hủ.

    Quý Hủ căng chân chạy như điên, mang theo một đám cuồng thi rời đi bên này.

    Trình Kỳ Phùng lập tức mở cửa chạy hướng đỗ xe.

    Trình Kỳ Phùng mở cửa sau xe, Trình Mạch cùng Trình mẫu kéo tới một bao vật tư, đồng thời cũng có cuồng thi đuổi theo.

    Trình Kỳ Phùng cầm búa nghênh đón, một búa chém ngã một con, xoay người kéo vật tư bỏ chạy.

    - Cứu mạng! Cứu mạng!

    Ngay lúc ba người đem vật tư nhét vào trong xe, tòa lầu đối diện có người dựa bên cửa sổ quơ tay hô to cứu mạng.

    Hiện tại bản thân bọn họ còn khó bảo toàn, làm sao còn tinh lực đi cứu người khác? Nếu không có Quý Hủ đi qua tiếp ứng, bọn họ còn chưa thể xuống lầu.

    - Đừng ngây người! Nhanh lên xe!

    Trình Kỳ Phùng đột nhiên đẩy mạnh Trình Mạch lên xe, ngay sau đó cửa xe đóng sập lại, cuồng thi nhào lên cắn cổ của hắn!

    Đồng tử Trình Mạch co rút lại, nhìn thấy cha mình không thoát khỏi quái vật dính trên người, toàn thân hắn sợ choáng váng, lại nghe tiếng mở cửa xe, mẹ hắn đã lao xuống xe.

    Đôi mắt Trình Mạch đỏ rực giật mạnh cửa xe cầm trường đao đâm thẳng vào ánh mắt quái vật, cuối cùng đem nó đánh rơi xuống.

    Trình mẫu đã chạy tới che cổ của chồng đang không ngừng đổ máu.

    Trình Mạch liên tục đâm mấy đao, hận đỏ mắt, mùi máu tươi hấp dẫn càng nhiều quái vật.

    - Lên xe!

    Trình Mạch đem cha mẹ đẩy lên sau xe, chính mình ngồi vào ghế lái.

    - Trong túi có hộp thuốc, trước cầm máu cho cha!

    Trình mẫu vội vàng làm theo.

    - Cha không sao, con cẩn thận lái xe.

    Trình Kỳ Phùng nói.

    Trình Mạch lái xe chạy ra ngoài, vừa qua ngã rẽ liền nhìn thấy một xe vận tải dừng ven đường, Quý Hủ đang ngồi trên ghế lái.

    Quý Hủ tạm thời không muốn bại lộ tin tức cách sử dụng thạch anh, hắn muốn nhân cơ hội thu thập càng nhiều.

    Hai chiếc xe chạy nhanh ra tiểu khu, xe của Miêu Lập Thu đang đợi trên đường.

    Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh một đường bị đuổi giết chạy vào tiểu khu.

    Trì Ánh muốn quỳ xuống lạy huynh đệ mình!

    Tần Nghiễn An chạy phía trước, chú ý vết máu khô cạn đầy đất, thang lầu như bị dùng máu tẩy rửa.

    - Cẩn thận dưới chân!

    Trì Ánh phản ứng không kịp, thiếu chút nữa bước hụt.

    - Kháo!

    Trì Ánh phát điên, bị Tần Nghiễn An kéo lên thang lầu.

    Quái vật đuổi theo có bước hụt chân, có bắt nơi lỗ hổng giãy dụa, có nhảy theo lên.

    Hai người thuận lợi chạy về tới trước nhà, Tần Nghiễn An đi gõ cửa đối diện, không ai mở cửa, hắn cũng không cảm ứng được cảm xúc tồn tại.

    Nhìn thấy quái vật truy theo tới, hắn chỉ đành mở cửa nhà mình lao vào khóa lại, quái vật đập phá cửa rầm rầm, cả đại lầu đều đi theo rung động.

    Trì Ánh mệt lả ngồi phịch dưới đất, kinh hồn táng đảm nhìn lên cửa chống trộm, lo lắng cửa sẽ báo hỏng.

    Bọn họ một đường nhìn thấy quái vật đáng sợ, cửa chống trộm căn bản ngăn không nổi chúng nó, thậm chí có một con cường tráng đánh xuyên vách tường xông vào truy giết bọn họ.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 27:

    Tần Nghiễn An cũng lo lắng việc này, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đẩy sô pha cùng tủ bàn ngăn chặn cửa chống trộm, tranh thủ kiên trì thêm chốc lát.

    Trì Ánh thở hồng hộc:

    - Thế nào? Em trai anh có ở nhà hay không?

    Tần Nghiễn An:

    - Không biết.

    Trì Ánh:

    - Anh không phải có thể cảm giác được cảm xúc sợ hãi sao?

    Tần Nghiễn An cau mày, hắn ở bên ngoài còn có thể cảm ứng được cảm xúc sợ hãi của người sống sót, hiện tại cái gì cũng không cảm ứng được.

    Hắn đi tới bên cửa sổ, mở ra cánh cửa, sóng nhiệt đập vào mặt, từng đạo cảm xúc sợ hãi rõ ràng xuất hiện trong cảm giác của hắn, hắn lại đóng cửa sổ, cảm xúc sợ hãi lại biến mất không thấy.

    Không phải cảm giác xảy ra vấn đề, mà là phòng nhỏ này cách trở cảm giác của hắn.

    Một đường tới đây, bọn họ thường xuyên trốn vào nhà cùng cửa hàng, đều không có tác dụn cách trở cảm giác, chỉ có căn nhà này đặc thù nhất, hơn nữa vô cùng mát mẻ.

    Tần Nghiễn An đi một vòng trong phòng, dấu vết trong phòng khách đã bị hắn phá hư, nhìn không ra vấn đề, những phòng khác trong nhà đều giữ nguyên lúc hắn rời đi.

    Tầm mắt dừng trên cửa phòng, lúc hắn rời đi cửa phòng còn giữ lại trên mặt đất, hiện tại lại dời đi hơn 10cm.

    Tần Nghiễn An xác định có người từng vào nhà, mục tiêu trực tiếp dừng trên người Quý Hủ.

    Tần Nghiễn An nghĩ tới Quý Hủ hẳn là gõ cửa không ai đáp, cho nên mới mở cửa vào xem, về phần tại sao trong nhà có thể ngăn cách cảm giác, hắn tạm thời còn chưa nghĩ tới nguyên nhân.

    - Tình huống nào? Anh đừng nói với tôi em trai anh không có ở nhà a?

    Bọn hắn chỉ dựa vào hai cái chân cửu tử nhất sinh chạy tới tìm người a!

    Tần Nghiễn An:

    - Chờ quái vật rời đi, tôi lại đi gõ cửa thử xem.

    Quý Hủ mang theo dì Thu Trương thúc cùng Trình gia ba người vào căn cứ.

    Mấy người bị tường vây cao lớn làm rung động, bọn họ nghĩ tới tường vây nhiều lắm là cao hơn tiểu khu một chút, ai ngờ ngang ngửa nhà cao tầng!

    Nhưng tường vây cao như vậy làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.

    Chung Trì đã đem cuồng thi trong căn cứ đều rửa sạch, so sánh với nội thành tanh tưởi không khí nơi này thật sự là quá tốt.

    Bên trong căn cứ đã có sẵn phòng trống, Quý Hủ làm cho dì Thu cùng Trương thúc ở lại Triệu gia, vợ chồng lão Triệu đã mất, con của họ an cư lạc nghiệp trong thành phố lớn, nhà bỏ không, trước cửa phòng là nhà kính, nhưng thổ địa đã bị vật chất hắc ám ăn mòn.

    Dì Thu cùng Trương thúc thương lượng xong, muốn ở lại trong phòng nhỏ cạnh cổng lớn, đó là phòng an ninh, không gian không lớn. Phía trước tỉ lệ xảy ra vấn đề, phòng bảo vệ bị kéo dài cao tới bốn tầng lầu, phi thường không nhịp nhàng, cũng may hắn nhân lúc trời tối đã sửa chữa lại.

    Trương Hữu Đức nói:

    - Thúc không có bổn sự gì lớn, có thể giúp con gác cửa, như vậy con đi ra ngoài thời gian còn có thể yên tâm một chút.

    Quý Hủ:

    - Phòng thủ vệ quá nhỏ, không có phương tiện ở lại, chú có thể ở trong này trực ban, nhưng ăn cơm nghỉ ngơi còn phải về nhà, không thể ở lại chỗ này.

    Nhà dùng tinh thần năng lượng xây dựng ra sẽ càng thêm an toàn, nhưng phòng này quá nhỏ, lại nằm cạnh cổng lớn, tai họa ngầm thật nhiều, không phương tiện bằng ở nhà bên trong.

    Trương Hữu Đức không kiên trì, nghe theo Quý Hủ an bài.

    Hình dạng chỉnh thể của căn cứ giống hình tròn, Triệu gia cùng Chung gia ở trên đường nằm ngang ở giữa, trước cửa đều là đất vườn cùng nhà kính, những nhà khắc nằm phía sau, còn cách nhà của Quý Hủ một con đường nhỏ cùng đồng ruộng.

    Không còn phòng trống khác, Trình gia đành lựa chọn nhà khu bên kia, cũng may chung một trụ sở, không tính quá xa.

    Cổ của Trình Kỳ Phùng đã được băng bó, quái vật cắn trật một bên, không làm thương tổn động mạch chủ, chỉ bị xé đi một miếng thịt, máu chảy không ngừng.

    Thật vất vả cầm máu, Trình Kỳ Phùng cũng không dám lộn xộn, trước quay về nghỉ ngơi, đem việc thu thập nhà giao cho vợ con.

    Chờ thu thập xong đồ vật trên xe, Quý Hủ còn muốn vào thành, dù sao còn chưa thu thập xăng dầu.

    Nghe nói Quý Hủ muốn đi thu thập xăng dầu, Chung Trì cùng Trình Mạch đều muốn đi theo, nhà bọn họ cũng có xe, cần dùng xăng không ít.

    Trình phụ Trình mẫu hiểu rõ con mình, nếu một mình hắn đi ra ngoài bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nhưng đi cùng Quý Hủ, dù lo lắng nhưng vẫn cắn răng đồng ý.

    Vì muốn chở càng nhiều xăng, cần dùng nhiều xe nhưng trừ bỏ Chung Trì cùng Chung phụ biết lái xe vận tải, Trương Hữu Đức cùng Trình Kỳ Phùng cũng biết, nhưng đều là người già cùng bị thương, không thể ra ngoài.

    Xe vận tải của Quý Hủ thuộc hạng nhẹ, mà xe của Chung Trì còn là loại nhỏ, cũng không chở được bao nhiêu xăng dầu.

    Quý Hủ hỏi:

    - Anh biết lái xe tải hạng trung sao?

    Chung Trì gật đầu:

    - Biết.

    Quý Hủ dẫn hắn đi tới chỗ kho hàng, trong này đặt ba cỗ xe mới, hai chiếc xe tải hạng trung một chiếc việt dã.

    Ánh mắt Trình Mạch đăm đăm:

    - Những chiếc xe này đều chạy được sao? Xe tôi mua đâu?

    Quý Hủ:

    - Xe của cậu ở nơi khác, có thể chạy được hay không, thử xem mới biết.

    Chung Trì cùng Chung Phong Dân thoải mái khởi động hai xe tải hạng trung, thuận lợi lái ra ga ra.

    Quý Hủ lái xe tải của mình, bốn người lái ba cỗ xe rời đi căn cứ, vào Thanh Giang thị. Xe của Quý Hủ sắp hết xăng, cần dừng ở nam giao Thanh Giang thị đổ xăng.

    Dọc đường Trình Mạch liên tục hỏi làm sao đạt được năng lực dị hoa, hiện tại hắn bức thiết trở nên mạnh mẽ, hình ảnh cha bị cắn ghim sâu trong đầu hắn.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 28:

    Kiếp trướcTrình Mạch cũng đã là một dị hóa nhân, năng lực là "màu sắc tự vệ", mà Trình Mạch cho rằng đây là năng lực phế vật, miễn cưỡng có thể giữ mạng, sức chiến đấu lại yếu phát nổ.

    Mặc kệ hắn có năng lực nào, hắn còn có thể giữ được ý thức của mình đã nói lên ý chí của hắn đủ kiên định, đây cũng là nguyên nhân Quý Hủ nguyện ý dẫn hắn đi ra ngoài.

    Vô hình xâm lấn đích xác rất nguy hiểm, nhưng người thường càng thêm nguy hiểm, bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều bị vật chất hắc ám đến từ không khí, thức ăn nước uống ăn mòn, không thể nghi ngờ chính là một nửa sống một nửa chết, chỉ là bước về hướng tử vong khác nhau mà thôi.

    Thay vì thong thả bị ăn mòn, chi bằng lớn mật đánh cuộc một lần, chỉ cần thành công tiến vào sơ biến kỳ, cũng sẽ không còn bị ăn mòn quấy nhiễu.

    Quý Hủ luôn mãi cường điệu với Trình Mạch một khi gặp được vô hình xâm lấn nhất định phải bảo vệ ý thức của mình. Chỉ cần bảo vệ được, hắn sẽ trở thành dị hóa nhân, có được năng lực dị hóa.

    Quý Hủ lái xe chạy tới một trạm xăng dầu mở ở nam giao, trạm xăng dầu này khá hẻo lánh, trước kia hắn cùng cha mẹ đã đi tới nơi này, vì thế cũng không quên gia cố qua nơi này.

    Mà Quý Hủ lái xe thật lỗ mãng, luôn trực tiếp đụng thẳng qua, gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhanh hấp dẫn cuồng thi xung quanh.

    Quý Hủ lại buông xuống vách tường, rất nhanh đem cả trạm xăng dầu cùng sân viện bên cạnh bao phủ bên trong, cuồng thi đều bị ngăn chặn bên ngoài.

    Vẻ mặt Trình Mạch rung động, nhảy xuống xe sờ soạng, vô cùng thích năng lực của Quý Hủ, càng kiên định quyết tâm muốn trở thành dị hóa nhân.

    Xe của cha con Chung gia cũng được bao phủ vào, không có cuồng thi uy hiếp, bọn họ có thể yên tâm đổ xăng.

    Trình Mạch:

    - Chỉ có bấy nhiêu thùng đựng xăng, ngay cả xe của cậu cũng không chứa đầy, xe tải hạng trung chỉ bồi chạy sao?

    - Thùng xăng có không ít, mọi người đổ xăng trước.

    Quý Hủ đi tới một mặt vách tường, huỷ diệt tường viện, lộ ra một kho hàng lớn, bên trong chất đầy thùng đựng xăng.

    Hắn trải qua hỏi thăm mới biết được nơi này là kho hàng một tiệm online, những thùng xăng này không dễ bán, đã đặt ở nơi này thời gian rất lâu.

    Vì thế Quý Hủ liên hệ ông chủ mua hết những thùng xăng này. Ông chủ còn giới thiệu hắn mua loại thùng xăng plastic lớn, nhưng vật kia chứa xăng dầu ma dút không an toàn, nhưng có thể dùng tinh thần năng lượng gia cố, trừ bỏ thùng quá lớn, chứa đầy xăng cũng không khuân vác nổi, không còn vấn đề gì khác.

    Trình Mạch đổ xăng, Quý Hủ khuân vác, Chung Trì cùng Chung Phong Dân phụ trách chuyển vào xe, cũng may trạm xăng dầu bị vây, bằng không bọn họ cũng không có thời gian làm những việc này.

    Lượng dự trữ xăng dầu trong này còn lớn, chứa đầy hai xe tải hạng trung cùng một ít lên xe của Quý Hủ, lúc này mới đem trạm xăng dầu thu thập không còn.

    Quý Hủ để Chung Trì cùng Chung Phong Dân về căn cứ trước, hắn cùng Trình Mạch cần lưu trong thành phố một đêm, ngày mai nghĩ biện pháp đi lấy thùng plastic, đến lúc đó dời xăng qua bên này, lại cầm thùng rỗng đi thu thập tiếp.

    Kho hàng lớn đặt thùng plastic nằm ở bắc giao, vừa vặn trạm xăng dầu của Mạnh Trọng cũng ở bên kia.

    Quý Hủ không quá quen thuộc Mạnh Trọng, chỉ là đi cùng cha mình gặp qua vài lần, lần này làm phiền hắn thu mua xăng dầu cho mình, người ta tận tâm tận lực như vậy, về tình về lý hắn cũng nên đi xem người ta một chút.

    Gia cảnh Mạnh Trọng hậu đãi, bằng không cũng không có tiền vốn nhân mạch mở trạm xăng dầu tư nhân. Kiếp trước Quý Hủ không còn gặp lại Mạnh Trọng, cũng không biết là vì rời đi Thanh Giang thị hay là thế nào. Lần này Quý Hủ giúp gia cố trạm xăng dầu cùng siêu thị tiện lợi, nếu Mạnh Trọng còn ở trong đó, khả năng sống sót rất lớn.

    Quý Hủ cho xe chạy tới tiểu khu thì trời đã tối đen.

    Quý Hủ cho xe dừng trước cửa tòa lầu, nhân lúc cuồng thi chưa tụ tập lại liền buông bức tường vây kín lối vào, chỉ cần thuận lợi lên xe cũng không còn sợ bị cuồng thi vòng vây.

    Quý Hủ cầm đèn pin cẩn thận dẫn Trình Mạch đi lên lầu, trên bậc thang gặp được hai cuồng thi Quý Hủ lập tức liền tiêu diệt.

    - Kháo, nhà cậu gặp phải khó khăn gì, ngay cả thang lầu đều bị huỷ, không phải là áo đại quái vật gì che giấu đi?

    Trình Mạch cảnh giác nhìn xung quanh, ngay cả thang lầu cũng có thể phá huỷ, hai người bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ.

    Quý Hủ:

    * * *

    Quý Hủ dùng tinh thần năng lượng rất nhanh xây dựng hai bậc thang lầu. Hắn bước nhanh lên lầu, Trình Mạch đi qua bậc thang đã được tu bổ, dùng sức bước lên, phi thường vững chắc.

    Quý Hủ chạy lên, dưới đất đầy dấu chân dính máu, toàn bộ tụ tập trước cửa nhà hàng xóm, cửa chống trộm gồ ghề, hiển nhiên bị mạnh mẽ va chạm qua.

    Quý Hủ lập tức cảnh giác, Tần Nghiễn An rất có khả năng biến thành dị hóa quái vật, hiện tại đóng cửa hoàn hảo, hiển nhiên có người mở cửa đi vào, bằng không cũng không biến thành như vậy.

    Quý Hủ nhẹ nhàng mở cửa nhà mình cho Trình Mạch đi vào trước, xuất ra một viên thạch anh nắm trong lòng bàn tay.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 29:

    Bất kể có phải là Tần Nghiễn An hay không hắn đều phải xác nhận một chút, nếu nơi này thật sự cất giấu một con dị hóa quái vật đáng sợ, nhà của hắn sẽ trở nên phi thường nguy hiểm.

    Trình Mạch đứng trước cửa nhà Quý Hủ, nắm chặt cửa, một khi gặp được quái vật hắn sẽ lập tức đem Quý Hủ cướp về.

    Quý Hủ gõ ba cái, chờ trong chốc lát, bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì.

    Quý Hủ tiếp tục gõ, cũng thử thăm dò lên tiếng:

    - Tần Nghiễn An, anh có ở nhà không?

    Bên trong cánh cửa truyền ra một tiếng đông, giống như có người gõ lên cửa một cái, làm cho Trình Mạch hoảng sợ thiếu chút nữa xông tới kéo Quý Hủ về nhà.

    - Ai ở bên ngoài?

    Một giọng nam truyền ra.

    Quý Hủ hơi cau mày, thanh âm thật quen tai, rất giống một người hắn từng gặp sau cuối thời, nhưng không phải Tần Nghiễn An.

    - Tôi là Quý Hủ, tôi tìm Tần Nghiễn An, hắn đang ở nhà sao?

    Cửa chống trộm cùm cụp một tiếng, lặng lẽ mở ra một đường nhỏ, nơi nơi một mảnh tối đen, ngoài cửa có ánh sáng đèn pin, có thể thấy rõ ngoài cửa thật là người, không phải quái vật toàn thân mọc đầy bớt đen.

    Lúc này Trì Ánh mới dám mở cửa chống trộm:

    - Cậu chính là em trai của Tần Nghiễn An tên Quý Hủ?

    Quý Hủ:

    * * *

    Em trai?

    Nhìn thấy người xuất hiện trước mắt, Quý Hủ nhất thời không biết nên nói gì, không biết tại sao Trì Ánh lại xuất hiện trong này.

    Lúc trước Trì Ánh cũng là người trong căn cứ của hắn, hắn cùng Mạc Lâm Tự cùng nhau tiến vào căn cứ, Mạc Lâm Tự là anh họ bạn gái của anh họ Quý Hủ.

    Hắn tiếp nạp bác gái cùng anh họ, ngay tiếp theo là bạn gái của anh họ, người nhà bạn gái, bạn bè của anh họ cùng với người nhà của bạn bè đều cùng nhau đi tới căn cứ.

    Sau khi Quý Hủ trở mặt với anh họ, Trì Ánh tự nhiên bị phân chia về phía anh họ, không được hắn tín nhiệm.

    Nhưng không nghĩ tới vài người không được hắn tín nhiệm cuối cùng là người cứu hắn.

    Quý Hủ vẫn cho rằng Trì Ánh là người thường, thân phận đối ngoại cũng là người thường, rất bề bộn cũng rất có thể giả bộ. Ai cũng không ngờ Trì Ánh sẽ mượn năng lực của người dệt mộng chế tạo một giấc mộng trong mộng, đem Quý Hủ cứu ra khỏi cơn ác mộng luân hồi vô hạn.

    Lúc ba người bỏ trốn, Quý Hủ bất hạnh bị lần thứ hai xâm lấn, trực tiếp quay về ba năm trước đây, hết thảy bắt đầu một lần nữa.

    Quý Hủ không biết sau khi hắn chết, Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự như thế nào, lúc trước Trì Ánh từng hỏi hắn có muốn đi căn cứ Vân Hải hay không, Quý Hủ cự tuyệt, kẻ thù của hắn còn ở nơi này, hắn không muốn đi bất cứ nơi nào.

    Đáng tiếc cuối cùng cũng không thể báo thù, đã bị lần thứ hai xâm lấn.

    Gặp được người từng trợ giúp qua chính mình, khả năng cho phép hắn không để ý hồi báo một chút.

    Quý Hủ:

    - Tôi tìm Tần Nghiễn An.

    Diễn cảm Trì Ánh cổ quái:

    - Hai người đúng là thật thú vị, hắn vượt qua nửa Thanh Giang thị chạy về tìm cậu, kết quả cậu đi vắng. Hiện tại hắn đi ra ngoài tìm cậu, cậu lại trở lại, hai người đây là chơi bịt mắt bắt dê đây?

    Trong lòng Quý Hủ vừa động:

    - Hắn không có việc gì?

    Trì Ánh:

    - Hắn có thể có chuyện gì, rất tốt.

    Chỉ cần khôi phục lý trí, đích xác không có việc gì, sợ là sợ hắn lại nổi điên, xiềng xích nhà giam cũng không dùng được, dễ dàng bị huỷ sạch sẽ.

    Quý Hủ có chút không thể tin được, hắn sẽ không thật sự bị xâm lấn cắt đứt ăn mòn đi? Vận khí tốt như vậy sao?

    Quý Hủ nghĩ nghĩ:

    - Hắn có nói khi nào trở về sao?

    - Chưa nói, chỉ bảo tôi ở nhà chờ hắn.. đúng rồi, vừa rồi tôi nghe được dưới lầu có tiếng xe, không phải là cậu lái về đi?

    Trì Ánh đã tiếp nhận sự thật xe báo hỏng, bằng không hắn cũng không cần cùng Tần Nghiễn An chạy bộ về nhà.

    - Là xe của tôi.

    Ánh mắt Trì Ánh nhìn Quý Hủ liền khác hẳn, vận khí thật tốt.

    - Cậu đừng tiếp tục đi ra ngoài, ở yên trong nhà chờ anh cậu trở về.

    Trình Mạch kéo Quý Hủ hỏi:

    - Cậu chừng nào lại có thêm một ca ca, sao tôi lại không biết?

    - Là cháu trai của Tần bà bà, mới vừa từ nước ngoài trở về không được vài ngày.

    Quý Hủ muốn đi bắc giao, thuận tiện tìm Tần Nghiễn An, gặp được tiệm vàng cũng thuận tiện tìm xem có thể thu thập được thạch anh hay không.

    Quý Hủ cùng Trình Mạch thu thập ba lô, vừa mở cửa thì đối diện cũng mở.

    - Hai người muốn đi đâu?

    Quý Hủ:

    - Có chút việc, thuận tiện đi tìm Tần Nghiễn An, anh có biết hắn đi hướng nào không?

    Trì Ánh lắc đầu:

    - Hắn chỉ nói đi khu người sống sót tụ tập xung quanh nhìn xem, cụ thể đi chỗ nào tôi không biết. Tôi cảm thấy cậu hẳn nên ở nhà chờ hắn trở về, đừng chạy loạn..

    - Hư!

    Quý Hủ chợt ra dấu im lặng.

    Hai người kia chợt khẩn trương, bọn hắn nghe được tiếng bước chân đi lên bậc thang.

    Lúc này đối diện ba người là một khuôn mặt nữ nhân xám trắng sưng phù, hai bên vai nữ nhân còn có hai cái đầu dung hợp cùng một chỗ, ba bộ thân thể cũng dung hợp với nhau, vặn vẹo quái dị.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 30:

    Quý Hủ có ấn tượng với khuôn mặt này, chính là sau hôm trở về gặp được nữ nhân trẻ tuổi trong thang máy.

    Bọn hắn ở lầu trên, thường xuyên cãi nhau, có đôi khi ban đêm tranh cãi động tĩnh rất lớn, Quý Hủ không ít bị đánh thức, nguyên nhân khắc khẩu rất đơn giản, nữ nhân muốn mua nhà mới dời ra ngoài ở, không muốn ở chung với cha mẹ chồng.

    Giá nhà trong Thanh Giang thị không rẻ, muốn mua nhà mới thì phải bán nhà cũ, nhưng cha mẹ không muốn, lo lắng bán nhà rồi sau này không có chỗ ở lại, mâu thuẫn gia đình cứ như vậy sản sinh.

    Quý Hủ cũng không biết vì sao hai vợ chồng trẻ tuổi lại dính cùng một chỗ với người già trong nhà, nhìn mức độ dính vào nhau, là huyết nhục cùng khung xương đều tan ra dung hợp, sau này đừng nghĩ tiếp tục tách ra.

    Nữ nhân đầu tóc rối tung, đồng tử nhọn như mũi kim, tròng trắng tràn ngập tơ máu, trong cổ họng phát ra vài tiếng ôi ôi, rốt cục bật ra thanh âm:

    - Các người có đồ ăn không? Tôi thật đói..

    Nam nhân bên trái đi theo mở miệng:

    - Chúng tôi cũng đói..

    - Mày câm miệng! Thực vật đều là của tao! Nam nhân vô dụng không cơm ăn!

    Nữ nhân thê lương rít gào.

    Đầu người già bên phải không nhịn được đứa con bị khi dễ, đi theo mở miệng:

    - Nam nhân của mày ở bên ngoài công tác mệt chết đi đượ, cũng bởi vì mày muốn mua phòng ốc, mày không giúp hắn thì thôi, cả ngày mua một đống quần áo giày đồ trang điểm, không biết tiết kiệm, hiện tại ngay cả cơm cũng không cho ăn, tao chưa từng thấy qua ai làm vợ như mày!

    Nữ nhân quơ cánh tay xám trắng sưng phù bắt người già:

    - Bà là lão bất tử còn có mặt mũi nói, nếu bà đáp ứng bán nhà, chúng tôi cần gì phải vất vả như vậy!

    Nam nhân không rên một tiếng, bà già bị cào cấu vài cái, cánh tay luôn giấu phía sau đột nhiên chém ra, một thanh thái đao chém lên khuôn mặt xám trắng sưng phù của nữ nhân, nước mủ thối rữa tanh tưởi phun đầy đất.

    Trình Mạch bị mùi hôi thối vừa xông, run rẩy đưa tay muốn kéo Quý Hủ trở về, nhân lúc quái vật cãi nhau không chạy còn chờ cái gì?

    - Quý Hủ! Mau trở lại nhà!

    Trì Ánh nghẹn thở hô lên một tiếng.

    Nguyên bản ba mặt người còn đang tự giết lẫn nhau đột nhiên dừng lại, sáu cái chân liền động, hướng ba người Quý Hủ vọt tới.

    - Trình Mạch vào nhà! Đóng cửa đừng đi ra!

    Hai tay Quý Hủ cầm chặt gậy bóng chày hướng tới quái vật ba mặt.

    Nơi này là nhà của hắn, tuyệt đối không cho phép quái vật kia lớn lên!

    Quý Hủ hung hăng đánh ra một gậy, khuôn mặt nữ nhân xoay tròn tại chỗ, bà già bị quay trúng, ngay mặt nghênh đón gậy bóng chày, lập tức giống như bị hòa tan, hốc mắt tối om thối rữa không có.

    Quý Hủ khống chế gậy bóng chày đánh lên cổ bà già, giống như đánh vào trong bùn lầy, thịt thối máu đen vương vãi đầy đất, quái vật không chút sứt mẻ.

    Quý Hủ không bị hù tới, ngược lại Trình Mạch không nghe theo lời Quý Hủ lại bị hù điên, sợ hãi nháy mắt bão lên cao nhất!

    - Mỹ vị! Hương vị thật ngon!

    - Ăn! Toàn bộ làm thịt!

    - Thật đói a, nhanh lên làm thịt bọn hắn!

    Quái vật bị cảm xúc sợ hãi kích thích, đồng thời lộ ra ba thanh thái đao, hướng Quý Hủ bổ tới, lối đi thang lầu bị quái vật ngăn chặn, Quý Hủ không thể dẫn đi quái vật, chỉ có thể ở trong này giải quyết.

    Quý Hủ liên tiếp lui về phía sau, mạo hiểm né tránh thái đao, thiếu chút nữa đã bị cắt cổ, ngón cái hắn vân vê, trong tay nắm thạch anh, xoay người chạy vào trong nhà, quái vật đuổi theo không bỏ.

    Quý Hủ nhanh chóng đóng cửa, thạch anh đã lưu bên ngoài, cửa chống trộm đột nhiên phồng lên, không nghe được thanh âm, chỉ có năng lượng vô hình ở ngoài cửa nổ tung, đem cửa chống trộm hai nhà đập vào biến dạng.

    Trình Mạch ngã ngồi dưới đất, kinh hồn chưa định nhìn lên cửa chống trộm, thần sắc hoảng sợ.

    Quý Hủ nói:

    - Ở yên trong nhà đừng đi ra, chờ tôi trở lại.

    "Cỗ máy hút quái" Trình Mạch, mang theo hắn phiền toái càng lớn hơn nữa, Quý Hủ không có ý định dẫn hắn đi ra ngoài, chỉ cần hắn không tự mình tìm đường chết chạy ra, nhà gia cố qua là có thể bảo hộ hắn an toàn.

    Trình Mạch rất muốn đi theo, nhưng hắn biết cân lượng của mình, lúc này chân đều là mềm.

    Mắt mèo đều là máu loãng, Quý Hủ nhẹ nhàng mở cửa, bên ngoài cửa đều là máu cùng dịch thể, quái vật hẳn là bị tiêu diệt.

    Quý Hủ vừa muốn thở ra một hơi, một cánh tay xám trắng bám lên cửa, phanh một tiếng hất cửa văng ra.

    - A a a a a kháo!

    Thần kinh yếu ớt của Trình Mạch hoàn toàn chặt đứt!

    Quý Hủ cũng cả kinh, quái vật còn chưa chết, nhưng chỉ còn nửa thân thể gánh vác lên hai cái đầu, dựa vào hai tay bò thật nhanh muốn cắn vào chân hắn.

    Quý Hủ vung gậy bóng chày đem quái vật đánh văng ra ngoài.

    Quý Hủ bước nhanh ra cửa, đóng cửa lại, liên tục đập mấy gậy đem quái vật hoàn toàn giết chết, xuất ra bao tay dùng một lần cầm lấy nửa phần thi thể kéo đi, một đường kéo xuống thang lầu.

    Trì Ánh chứng kiến cửa chống trộm không đúng, thăm dò nhìn ra, chứng kiến Quý Hủ vung gậy bóng chày đánh chết quái vật, sau đó kéo nửa thi thể rời đi, cả người cũng không tốt.

    Em trai Tần Nghiễn An hung tàn như vậy sao? Hắn giống như căn bản không biết cái gì là sợ hãi, động thủ vừa hung lại độc!

    Quý Hủ đem nửa thi thể ném dưới lầu, lên xe rời đi, thuận tiện bao phủ lối ra vào tòa lầu, không cho cuồng thi tiếp tục đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra.

    Xe chạy về hướng bắc, gặp được tiệm vàng liền vào tìm xem, liên tiếp tìm ba tiệm cũng không tìm được thạch anh, ngược lại còn tiêu hao mấy viên.

    Quý Hủ bực mình cũng không tiếp tục mù quáng tìm kiếm, lái xe đi tới một tiệm thạch anh từng đi qua.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 31:

    Kiếp trước Quý Hủ phát hiện nơi đó đã bị người vơ vét qua, ở trong đống hoang tàn sụp đổ hắn tìm được một ít thạch anh rải rác. Hiện tại đi qua có lẽ tìm được không ít, vừa vặn gần bên có một thương trường, Quý Hủ từng trốn tránh qua bên kia.

    Lúc ấy Quý Hủ đi theo người sống sót khác trốn tới đó, trong thương trường còn một đại siêu thị, đồ vật rất nhiều, người sống sót còn muốn trốn trong siêu thị chờ đợi cứu viện.

    Quý Hủ cũng như vậy, nhưng mà nhiều người, cảm xúc sợ hãi không thể che giấu, siêu thị liên tiếp bị vây công. Tường thuỷ tinh rất yếu ớt, hắn còn ở sơ biến kỳ, năng lực có hạn, chỉ có thể chậm chạp gia cố.

    Người sống sót càng ngày càng nhiều, thức ăn nước uống ngày càng ít, kiên trì hơn một tháng còn không đợi được cứu viện bên trong lục đục với nhau ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều có người chết. Lúc sau có một chút căn cứ loại nhỏ xây dựng lên, người quen biết đề nghị mang theo người sống sót nguyện ý rời đi chuyển ra vùng ngoại thành, xây dựng căn cứ người sống sót của mình.

    Quý Hủ cho xe dừng trước cửa tiệm, phát hiện quầy thuỷ tinh đã bị phá huỷ.

    Quý Hủ vác ba lô, cầm gậy bóng chay ngồi trong xe quan sát cửa thuỷ tinh, dùng tinh thần năng lượng xây dựng ra một cánh cửa tương tự.

    Trước khi xuống xe ném ra hai viên thạch anh, giết chết hai nhóm cuồng thi lập tức xuống xe chạy vào trong tiệm. Cửa xây dựng xong lập tức thả xuống, đem cuồng thi truy tới ngăn cản bên ngoài.

    Tiệm không lớn, trên kệ sau quầy bày từng túi thạch an tràn đầy. Bên trong quầy bày những vòng cổ thạch anh, nhẫn cùng vòng tay, còn có thật nhiều linh kiện treo bởi dây đủ màu.

    Quý Hủ cẩn thận kiểm tra, ghế dựa ngã lật, hai vật trang trí thạch anh rơi vỡ dưới đất, quầy thuỷ tinh bị đụng nghiêng, trên quầy còn có vết máu màu đen.

    - Meo ô!

    Tiếng mèo kêu thê lương từ phía sau vang lên, Quý Hủ quay phắt người lại, phản ứng nhanh hơn đại não, gậy bóng chày đã bổ xuống. Đầu cuồng thi bị đánh nghiêng, hung hăng nện lên người Quý Hủ, trong miệng cắn một đoàn trắng nắm rơi xuống đất.

    Quý Hủ đụng trúng quầy phía sau.

    Trên mặt cuồng thi tràn ngập chấm đen, tròng trắng chiếm cứ toàn bộ hốc mắt, đồng tử nhỏ xíu như đầu kim.

    Cuồng thi cầm lên một mảnh thuỷ tinh đánh về hướng Quý Hủ.

    Quý Hủ bổ một gậy, cuồng thi lại nhào đi lên, Quý Hủ chỉ có thể thối lui.

    Cửa tiệm quá nhỏ, không thể sử dụng thạch anh.

    Quý Hủ liên tục vung gậy đập xuống không ngừng, không cho nó cơ hội thở gấp.

    Chờ cuồng thi bất động, Quý Hủ cũng mệt ngất ngư.

    Trên cánh tay lưu một vết thương, cũng may không sâu.

    Xuất ra túi da rắn, hắn thu thạch anh bỏ vào, còn đang thu thập hắn nhìn thấy một vết máu thật dài, kéo dài tới chỗ ghế dựa.

    Quý Hủ đi qua, nhìn thấy một đoàn trắng nắm nằm trốn sau ghế, nửa thân mình bị máu nhuộm đỏ, lông mao cũng dính chùm một chỗ.

    Trắng nắm như cảm ứng được cái gì, chậm rãi ngẩng đầu "meo ô" một tiếng nhảy dựng lên, đụng tới vết thương đau đớn lăn lộn.

    Chứng kiến vật nhỏ, Quý Hủ vô cùng kinh ngạc, đây lại là một con mèo con. Hẳn là lớn cỡ em bé một tuổi, có thể đứng thẳng đi lại..

    Trái tim Quý Hủ kinh hoàng, hắn nghĩ tới sau khi xe cải trang xuất hiện, có người mang về một ít tin tức, trong đó chấn động nhất là có dị hóa động vật xây dựng thế lực của mình, gọi tên là Thú Thành.

    Thú Thành chỉ phụ trách dị hóa động vật, cũng chỉ tiếp nhận chúng nó. Chúng nó thông minh cường đại, miệng phun tiếng người, hành vi cùng hình thức tự hỏi đều không khác gì nhân loại. Sáng lập thế lực, mua chuộc dị hóa động vật, trở thành một trong những thế lực lớn đứng đầu cuối thời.

    Không ít đại căn cứ muốn mượn sức Thú Thành, đáng tiếc không ai thành công, dị hóa động vật phần lớn căm thù nhân loại, ngỗ ngược phóng thích, là chủng tộc hung tàn nổi danh cuối thời, không thể trêu chọc.

    Kiếp trước Quý Hủ rất mắt thèm động vật dị hóa.

    Hiện giờ đoạn duyên bày ra trước mắt, cũng là lúc hắn có cơ hội có được động vật dị hóa.

    Quý Hủ thật ôn nhu nói:

    - Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cậu, cậu có thể nói không?

    Mèo dị hóa dán trên tường, toàn thân run rẩy, đôi mắt lam xinh đẹp trợn tròn, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi.

    Quý Hủ nhẹ nhàng buông ba lô, lấy ra một cây xúc xích, xé mở đóng gói, mùi lập tức bay ra.

    - Có đói bụng không? Cho cậu ăn!

    Quý Hủ cố gắng dùng thực vật làm cho tiểu tử kia thả lỏng cảnh giác.

    Mèo dị hóa giật giật mũi, ánh mắt nhìn chăm chú vào thực vật, hiển nhiên rất muốn ăn rồi lại sợ hãi nhân loại không dám tới gần.

    Dị hóa động vật trưởng thành lực sát thương rất mạnh, không sử dụng thạch anh Quý Hủ không có cách nào, đối mặt một con mèo con bị thương, Quý Hủ hoàn toàn không sợ.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...