Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tu Tiên Văn - Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngao1702, 3 Tháng sáu 2022.

  1. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 30: Kinh hỉ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    Cảm ơn bạn nguyenhaiyen123, bạn luongngkhanhhuyen, bạn Mohoang, bạn Trinhh Trinhh, bạn Tanhvy11 và bạn Lumy6619 đã thích truyện!
     
    Id Kem, Namlun2910k, loan23217 người khác thích bài này.
  2. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 31: Duyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chư vị chắc hẳn cũng xem qua cốt linh của nha đầu này để biết tuổi tác của nàng."

    Tề lão hiểu rất rõ, với cái tư chất hơn người này của Thanh Nhất, nếu tiến vào Linh Đạo Tông, khẳng định là sẽ bị nghiêm tra từ gia thế đến hoàn cảnh lớn lên, mà tiểu cô nương này là do hắn nhét vào, cho nên chẳng bằng bây giờ trình bày rõ ràng để mọi người đỡ suy đoán lung tung.

    "Tề huynh, đừng thừa nước đục thả câu, vị thiên kiêu chi tử kia có tư chất tốt cùng tuổi tác thì liên quan gì, Tề lão ca không phải là muốn cùng chúng ta nói vòng vo cái gì đấy chứ.."


    * Thừa nước đục thả câu: Trục lợi khi người khác gặp khó khăn, trong câu trên thì nó cũng không liên quan tới nghĩa này nhiều lắm nên mình để nguyên.

    Lời nói này mang hàm ý khiêu khích quá rõ ràng, Tề lão cũng không để ý tới, dù sao chó sủa là chó không cắn người, dù có kêu đến thế nào chung quy là chó, là súc sinh, không ra thể thống gì.

    * Chó sủa là chó không cắn người: Giễu cợt người này nói hay mà làm không được việc.

    "Tiểu nha đầu kia.. Nhắc tới, cũng là một duyên số, lúc trước, thời điểm ta gặp phải nàng.."

    Mọi người nghe Tề lão kể chuyện xong, đều có chút im lặng, có ít người không quá tin tưởng.

    Người kế tục tốt như vậy nói nhặt liền nhặt được?

    "Mọi người đừng có mà không tin, có đôi khi, cái gọi là vận khí, cũng có thể mơ mơ hồ hồ như vậy."

    Cả đám người giật giật khóe miệng.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Cho dù chính là Tề lão, nhìn mặt ngoài thì bình tĩnh trấn định, nhưng trong lòng xác thật đang rối bời.

    Không nghĩ tới lúc đó mềm lòng nhất thời, vậy mà bây giờ được đến cơ duyên.

    Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, Thẩm Thanh Nhất đã bị vô số người quan tâm, dò hỏi.

    Các tu sĩ cao tầng Linh Đạo Tông, cũng cho đệ tử bên dưới đi điều tra bối cảnh của tiểu cô nương này.

    Đệ tử dẫn đầu đưa Thẩm Thanh Nhất xuống dưới đài, không khỏi cảm thấy khó hiểu, lại quay đầu nhìn về phía linh hoạt trụ lần nữa.

    Khẽ nhíu mày, không biết vì cái gì, lúc đi qua cây trụ kiểm tra linh căn vừa nãy, hắn lại cảm thấy lành lạnh.

    Tu vi của hắn không phải rất cao, nhưng cũng đến Trúc cơ kỳ, cái lạnh bình thường đối với những tu sĩ như bọn hắn mà nói, căn bản không thể coi là gì, chỉ là..

    Nhưng sau khi dò xét mấy lần mà vẫn không phát hiện có bất thường gì, đệ tử kia càng thêm khó hiểu, bất quá, giờ phút này đang có rất nhiều người nhìn vào, người đi khảo nghiệm cũng chưa kiểm tra xong, đây cũng không phải lúc thích hợp để truy cứu, chờ mọi việc xong xuôi lại đi tìm hiểu cũng không muộn.

    Sau khi tất cả mọi người đã kiểm tra linh căn xong, sắc trời cũng tối sầm xuống, thời gian đi qua lâu như vậy, rất nhiều đứa nhỏ đã không kiên trì nổi, thân hình lung lay sắp ngã.

    Thẩm Thanh Nhất cũng có chút uể oải.

    Sau đó, trong không khí phảng phất một mùi hương hoa, trước mắt mọi người hiện ra rất nhiều hình ảnh.

    Thẩm Thanh Nhất thấy trước mặt trắng xóa, lần nữa nhìn lại đã có nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp xuất hiện.

    Trên thân những vật kia mang một sự hấp dẫn khó tả, muốn quyến rũ lấy Thanh Nhất, muốn nàng chạm vào nó, lấy nó đi.

    Tiểu cô nương khẽ nhíu mày.

    Nàng không phải là một người ham ăn ham chơi, linh hồn của nàng đã không còn là một đứa trẻ con mấy tuổi, còn có những ham muốn trẻ con này.

    Nhắm đôi mắt lại, tất cả mọi thứ trước mặt bỗng nhiên hóa thành vô số chấm sáng nhỏ, bay về phía trời xa.

    Thẩm Thanh Nhất lúc này mới mở mắt ra, trước mặt lại có thêm nhiều bộ quần áo đẹp đẽ, thậm chí có cả vài vị mỹ nam đứng bên, cười nhẹ một cái như gió mùa xuân.

    Khóe miệng Thanh Nhất co rúm lại, nhịn cười mãi.

    Nàng hiện tại có thể xác định, đây là khảo nghiệm huyễn cảnh mà Linh Đạo Tông dùng để tuyển chọn đệ tử.

    Quả nhiên chỉ cần lòng nàng không bị mê hoặc, nhắm mắt lại một khắc, tất cả huyễn cảnh đều nhộn nhịp tan vỡ.

    "Làm sao lại nhanh như vậy?"

    Chính là Lục Vũ cũng có hơi ngạc nhiên.

    Cô gái này có tốc độ ra khỏi ảo cảnh quá nhanh.

    Tâm tình kiên định như vậy?

    Huyễn cảnh của bọn họ là căn cứ vào tuổi tác của mỗi người mà tạo ra ảo cảnh riêng, loại ảo cảnh dùng để kiểm tra nàng cũng không phải rất khó, nhưng có thể ra nhanh như vậy..

    "Ong ong ong!"

    Bên ngoài đại điện, một đạo ánh sáng vượt gió mà đến.

    Tông chủ Vấn Hải xua tay một cái, ánh quang liền hóa thành chiếc ngọc giản rơi xuống tay của hắn.
     
  3. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 32: Sướn núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vấn Hải dồn lực vào bàn tay, ngọc giản trên tay liền hóa thành vô số linh quang tiêu tán.

    Sau khi các đốm sáng biến mất, trên đại điện vốn không có gì lại xuất hiện từng hàng kí tự như dính vào không khí.

    Mọi người nhanh chóng nhìn qua, rồi nhộn nhịp quay ra nhìn nhau.

    Sắc mặt Hạ Tinh Thần có chút không thể tưởng tượng nổi.

    "Những người ở Bắc địa kia, đem những kẻ gọi là thiên tài xem như tổ tông mà cung phụng, thế nhưng chưa từng nghĩ tới, lại để trân châu thật phủ bụi lâu năm. Một hạt giống tốt có thiên tư trác tuyệt như vậy, bị bọn họ xem như cỏ dại mà nuôi dưỡng trên núi hoang của Tạp Dịch Phong, tùy ý tự sinh tự diệt, quả nhiên là phí của trời!"

    Đúng là!

    Mọi người lập tức nhịn không được co quắp khóe miệng.

    Ai có thể nghĩ đến, cái người tùy tiện bị vất đi, lại là một thiên tài vạn người ao ước?

    Chỉ có thể nói vận khí của Trạch Địa Tông, ở phương diện này quả thực không tốt chút nào.

    Vất vả khổ sở đi tìm kiếm thiên tài, vậy mà lại ở ngay dưới mí mắt của bọn họ.

    Chỉ là, nhờ vận khí của Trạch Địa Tông "tốt" như vậy, mới để bọn họ gặp được không phải sao.

    Những thế lực của các địa phương nhỏ để cho đệ tử đi vào năm đại tông môn, bọn họ không phải không biết tâm tư của người ta.

    Chính là bỏ mặc không quan tâm, đối với bọn họ lại có lợi hơn.

    Cho dù có một cái hạt giống tốt, cũng sẽ từ lúc bắt đầu đứng về phía bọn họ, ai lại có thể cự tuyệt tài nguyên của năm đại tông môn đâu?

    Lục Vũ vung tay một cái, xóa đi văn tự trên không.

    "Để đệ tử tại cửa ngầm đi dò xét lại một phen."

    Đệ tử tốt như vậy, nếu như sau này không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, khẳng định sẽ là trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, vì vậy cần phải tra xét cẩn thận về lai lịch một lần nữa.

    "Phải!"

    Đệ tử đứng tại chỗ tối chắp tay lui ra đại điện.

    Thẩm Thanh Nhất yên tĩnh chờ ở một bên.

    Giờ phút này cũng có vài người tỉnh lại sau khi rơi vào ảo cảnh, cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh Nhất, một vị cô nương quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh Nhất, tiếp xúc ngắn ngủi một cái chớp mắt, lại điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi.

    Thời gian chờ đợi cũng không phải thật lâu, Sau đại khái khoảng ba tiếng, Thẩm Thanh Nhất cùng hơn một trăm người nữa bị đệ tử của Linh Đạo Tông mang đi, bọn họ cũng không biết những người còn chưa tỉnh lại thì Linh Đạo Tông an bài như thế nào.

    Thẩm Thanh Nhất ngoan ngoãn đi theo đội ngũ.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Một đám người yên tĩnh xuyên qua từng hành lang, lúc dừng lại, trước mặt đã không còn đường để đi.

    Đệ tử dẫn đầu quay người nhìn bọn họ.

    "Phía trước là thông đạo xuyên qua sườn núi đến Linh Đạo Tông, đi qua nơi này liền chính thức bước vào tông môn! Chư vị, ta cùng các đệ tử của Linh Đạo Tông chúc con đường phía trước của mọi người bằng phẳng, lòng có đại đạo, thẳng tiến không lùi! Vào!"

    "Quét quét!"

    Xung quanh những đệ tử của Linh Đạo Tông nhộn nhịp rút kiếm, chỉ thẳng lên trời.

    "Lập!"

    Nhìn thấy khí thế mênh mông cuồn cuộn của đệ tử Linh Đạo Tông, những người đi vào kiểm tra cũng cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

    Thẩm Thanh Nhất cũng không khỏi kích động.

    Mây mù lượn lờ trên dãy núi, các đình lầu lớn đứng nguy nga sừng sững trên đỉnh, những kì trân dị thú thường xuyên từ phía chân trời bay qua, hoặc là những người tu tiên kia tay áo bồng bềnh ngự kiếm phi hành, tất cả tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp.

    Nguyên lai đây chính là thế giới tu tiên! Vô cùng mênh mông, cường đại thần bí!

    Thẩm Thanh Nhất không khỏi hâm mộ trong lòng, mong có một ngày cũng có thể giống như những tiên nhân bình thường, ngự kiếm phi hành, rong chơi chân trời, tự do tự tại!

    "Trong lòng có đạo, không lo không sợ! Vào tiên tông ta, thẳng tiến không lùi! Vào!"

    Các đệ tử của Linh Đạo Tông nhộn nhịp lùi lại một bước, trường kiếm trong tay trở nên óng ánh, chúng đệ tử ngự kiếm phi hành, đứng giữa không trung.

    Chỗ này chỉ lưu lại đoàn người của Thanh Nhất.

    Đám người thấy tình cảnh này không khỏi đều bối rối.

    Có người nhịn không được hỏi ra lời.

    "Các vị tiên nhân, cái này.. trước mặt không có đường, chúng ta lại không biết pháp thuật, không cách nào giống các vị tiên nhân vừa nãy ngự kiếm phi hành, nên làm như thế nào để đi qua sướng núi?"
     
  4. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 33: Dũng khí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người không khỏi hướng ánh nhìn về phía các đệ tử của Linh Đạo Tông đang đứng trên không trung.

    Muốn có được một câu trả lời thỏa đáng, chỉ đáng tiếc là, những vị đệ tử kia cũng chưa cho bọn họ một đáp án rõ ràng.

    Vẫn đứng yên tĩnh trên không như cũ.

    Những người còn lại, phần lớn đều không phải là người đầu óc ngu dốt gì, thấy đệ tử Linh Đạo Tông không trả lời, liền bắt đầu suy đoán, có lẽ việc vượt qua sườn núi cũng là một quan khảo nghiệm.

    Tất nhiên tiên sư đã nói chỉ cần qua núi này, liền có thể chính thức tiến vào Linh Đạo Tông, như vậy chắc chắn sẽ có cách riêng.

    Tưởng tượng xong xuôi, có người bắt đầu đi tìm kiếm biện pháp.

    Một số đứa nhỏ đã có kỉ luật, mặc dù kinh nghiệm còn hạn chế, thế nhưng có một số người tuổi lớn hơn dẫn đầu, cũng bắt đầu học tập ra dáng.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn về phía con đường mây mù lượn lờ phía trước, dưới góc độ của bọn hắn, liếc nhìn lại, sẽ thấy một hố sâu không đáy, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang theo từng khối đá vụn.

    Có người không khỏi sợ hãi, vội vàng lui lại hai bước.

    Mọi người trải qua tìm kiếm vẫn không thấy có kết quả, trở nên do dự trở về chỗ cũ.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng tại trên một cái cây lớn cách đó không xa thấy một gốc dây leo, đi lên phía trước đưa tay níu dây leo lại, sau vài lần giật mạnh cuối cùng dây leo cũng bị kéo xuống.

    Bên cạnh, có người thấy việc làm của nàng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

    "Tiểu muội muội, liền tính muốn dùng dây leo đi qua, thế nhưng sợi dây leo này của muội quá ngắn, sợ rằng còn không qua được một nửa sườn núi, liền đã hết dây."

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Thẩm Thanh Nhất nhìn tiểu thiếu niên đang nói chuyện với nàng, người này mặc trên thân một chiếc áo thô vải gai, nhưng sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt thanh minh, nhìn về phía Thanh Nhất một cách trong suốt, cũng không có ác ý.

    Thẩm Thanh Nhất khẽ mỉm cười.

    "Cảm ơn đã chỉ điểm."

    Nói xong, Thẩm Thanh Nhất cân nhắc dây leo trong tay một chút, dùng một đầu thắt ở ngang hông của mình.

    Sau khi xác định rõ độ vững chắc, Thẩm Thanh Nhất liền đi tới bên cạnh sườn núi.

    Nàng nhìn xuống phía dưới, hít vào một ngụm khí lạnh.

    Vách đá thật là không thể nhìn thấy đáy, còn có thêm những luồng gió kinh khủng, người bình thường thấy thế, khẳng định sẽ cực kỳ hoảng sợ, liền tính dù có can đảm hơn người, cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

    Thẩm Thanh Nhất hít thở sâu một hơi, âm thầm động viên chính mình.

    Tìm kiếm được một thân cây vừa to vừa thô, lại cách vách núi không xa, Thanh Nhất liền tiến đến, đem đầu còn lại của dây leo thắt lên trên thân cây.

    Chúng tu sĩ ngồi trên đại điện cũng không khỏi nhìn xem tiểu cô nương thông qua thủy kính.

    "Vị đệ tử kia muốn làm cái gì vậy? Hẳn là muốn mượn cái dây leo nho nhỏ này để vượt qua hay sao?"

    Hạ Tinh Thần đưa tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Thanh Nhất.

    Đối với vị thiên tài này, hắn còn có ý định giành giật một hồi, đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn.

    Mặc dù Nhàn Từ sư huynh đã nói người này có duyên sư đồ với Xa Tử Giang, thế nhưng là người tu tiên, nếu cứ một mặt tin tưởng mệnh do trời định, vậy thì tu tiên làm gì?

    Người kế tục tốt như thế, không tranh một lần, hắn đều sợ về sau sẽ không cam lòng, sinh tâm ma.

    Xa Tử Giang cũng lưu ý nhất cử nhất động của Thẩm Thanh Nhất.

    Từ khi nghe sư huynh mình nói tiểu cô nương này về sau sẽ trở thành đệ tử của hắn, Xa Tử Giang cũng động tâm không thôi.

    Bây giờ, dưới môn hạ của hắn đã có bốn đồ đệ, lại thêm đứa thứ năm cũng không thừa.

    Chỗ bên kia sườn núi, sau khi Thẩm Thanh Nhất xác định hai đầu dây leo đều kiên cố, lại lần nữa hít sâu một hơi, đưa lên chân trái có chút run rẩy.

    Trong lòng yên lặng nói thầm.

    Nàng còn muốn tu tiên, nàng không sợ!

    Bỗng nhiên bước ra một bước, thần sắc của nàng rơi vào khẩn trương cực độ.

    Thế nhưng cảm giác thân thể rơi tự do như dự đoán cũng không có đến.

    Bước chân kia phảng phất như dẫm lên một đồ vật có tồn tại.

    Thẩm Thanh Nhất chậm rãi mở to đôi mắt.

    Giờ phút này dưới chân nàng đang dẫm lên một khối đá sát mép núi.

    Tảng đá có diện tích không nhỏ, chừng một mét vuông, mà nhìn xuống dưới sẽ thấy ngay cái vực sâu không đáy kia.

    Thẩm Thanh Nhất không khỏi run lên một cái, kém chút giẫm lệch.

    Vội vàng ổn định thân hình.
     
  5. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 34: Kiên định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài vách núi, mọi người chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đang buộc dây leo kia sau khi bước vào liền không thấy người đâu, tất cả giật mình sửng sốt.

    Có người vội vàng tiến lên trước, cúi đầu nhìn về phía vực sâu.

    Giữa lúc những tầng mây mỏng bay lượn mịt mù, cái gì cũng không nhìn thấy.

    Những người khác cực kỳ hoảng sợ tiến lên quan sát.

    "Nàng đâu rồi? Tại sao không thấy nữa"

    "Chẳng lẽ là rơi vào đáy vực?"

    "Không phải nàng còn buộc dây leo sao.."

    Nói đến dây leo, mọi người lại lần nữa hoảng sợ.

    Bởi khi nhìn vào cái thân cây mà ban đầu Thẩm Thanh Nhất buộc lên, mới phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng chẳng còn gì.

    "Dây leo làm sao.. làm sao không thấy nữa?"

    "Vừa này vẫn còn ở đây mà? Tại sao.."

    "Vừa nãy mọi người có ai nhìn thấy gốc rễ của dây leo kia không?"

    Có vị thiếu niên đưa tay chỉ về một hướng, tất cả đều nhìn theo rồi lại nhộn nhịp lắc đầu.

    Một bé nam không nhịn được hỏi thành lời.

    "Có phải là.. có phải là nàng cùng dây leo đều rơi xuống rồi không."

    Âm thanh của bé nam lộ ra sự lo sợ rõ ràng.

    Toàn thân đều run rẩy, vừa nãy hắn tận mắt nhìn thấy tiểu nữ hài kia buộc dây leo lên người, sau đó đưa chân ra bước một bước, liền không thấy đâu.

    "Không.. Không thể nào, liền tính rơi xuống, cũng không có khả năng lập tức biến mất."

    Mà tại sao lại có thể bốc hơi ngay dưới mí mắt của bọn họ.

    Một số người tất nhiên không tin.

    Về phía của Thanh Nhất, bây giờ nàng đang cẩn thận bước lên những hòn đá lơ lửng trên không trung.

    Thẩm Thanh Nhất cố gắng khống chế để thân thể mình không run rẩy nữa, cũng cố gắng xem nhẹ vực sâu vạn trượng dưới chân.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Những hòn đá lơ lửng, càng ngày càng nhỏ, tốc độ biến mất cũng càng lúc càng nhanh.

    Nàng nhất định phải nhanh hơn nữa! Nhanh lên mới kịp!

    "Cạch!"

    Thẩm Thanh Nhất đang bước bỗng nhiên dừng lại.

    Cảm giác được một lực kéo ngược lại từ chiếc dây leo ở trên lưng, nàng cúi đầu nhìn qua sau.

    Lúc này mới phát hiện, trong lúc gấp gáp dây leo quấn quanh thắt lưng đã đạt tới cực hạn.

    Bây giờ nếu muốn tiến lên liền nhất định phải gỡ dây leo ra!

    "Răng rắc răng rắc!"

    Tiếng tạch tạch lần nữa lọt vào tai, hòn đá dưới chân cũng có hiện tượng vỡ vụn.

    Không còn nhiều thời gian để nghĩ nữa!

    Thẩm Thanh Nhất thở ra một hơi, nhanh chóng giật dây leo trên lưng ra.

    Cái dây sau khi bị gỡ xuống, rơi vào vực sâu vô tận, không nhìn thấy đâu nữa.

    Toàn thân Thanh Nhất run rẩy, nhưng vẫn kiên định bước chân về phía trước.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, mà nàng cũng đang đấu tranh với thời gian của chính mình.

    Mọi người ngồi ngay ngắn trên đại điện cũng không khỏi bị hấp dẫn bởi bóng dáng nho nhỏ quật cường kia trong thủy kính.

    Sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lại kiên định không thay đổi bước chân.

    Cho dù bọn họ biết sườn núi kia không phải là núi thật, chỉ là một huyễn cảnh, cũng không khỏi thưởng thức tiểu nha đầu này.

    "Tuổi còn nhỏ, định lực không sai."

    Thời Đồng Chu vuốt ve sợi râu.

    Nhàn Từ nhìn về phía sư đệ nhà mình, thấy ánh mắt hắn cũng lộ ra sự thưởng thức, nhưng biểu cảm lại liễm xuống, không tỏ vẻ quá nhiều.

    Đoạn duyên số này đến đột nhiên, trong lúc này, cũng không biết đến cuối cùng là phúc hay là họa.

    Ngàn năm trước, tổ sư gia từng tiên đoán, mảnh đại lục này sẽ nghênh đón biến số..

    Những lời tiên đoán này, có không ít trong giới Tu Tiên, gần như trong mỗi một niên đại, đều từng có thiên sư tiên đoán.

    Hoặc xui hoặc rủi, cuối cùng cũng có thật có không, thế nhưng điều không ngoại lệ chính là, bất luận trong niên đại nào xuất hiện biến số, đều mang theo gió tanh mưa máu.

    "Răng rắc răng rắc!"

    Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng hướng về phía trước nhảy lên.

    "Bành!"

    Hòn đá sau lưng hoàn toàn hóa thành mảnh vụn, rơi xuống đáy vực.

    Tay nàng kịp thời nắm chắc vách đá, máu tươi từ khe hở chảy ra.

    Cái đau bứt rứt lan tràn theo đầu ngón tay.
     
  6. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 35: Đan dược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thiên điện mọi người đều nhìn vào Thẩm Thanh Nhất qua thủy kính, không khỏi vì nàng mà rơi mồ hôi lạnh.

    "Răng rắc!"

    Có tảng đá rơi xuống, thân hình nàng cũng trượt xuống dưới theo.

    Mọi người bỗng nín thở một hơi.

    Cảm nhận được cái đau đến rách da rách thịt, nước mắt sinh lí tự tràn ra.

    Vào thời điểm cả người còn đang tiếp tục rơi xuống, hai tay nàng bám gắt gao vào cái khe bên trong núi.

    Máu tươi từng giọt thấm đẫm vạt áo Thẩm Thanh Nhất.

    Cũng may thân hình nàng đã dừng lại.

    "Bành!"

    Bởi vì quán tính cơ thể Thanh Nhất lại lần nữa đụng vào vách đá.

    Trên người không có chỗ nào là không đau.

    Tề lão đang nhìn theo Thanh Nhất, đôi tay dưới ống áo cũng bất giác nắm chặt.

    Mọi người thấy cơ thể nàng lung lay như sắp rơi cũng không khỏi hồi hộp.

    "Nha đầu này, sợ là.."

    Không kiên trì nổi.

    "Nhưng mà có thể kiên trì đến bây giờ cũng là tốt rồi.."

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Lời còn chưa nói hết, liền phải dừng lại, bởi vì người trong thuỷ kính không chỉ không rơi xuống mà còn đang cố gắng bò lên trên.

    Tề lão bớt đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng, không khỏi thở dài một hơi.

    Hắn biết, tiểu cô nương này sẽ không dễ dàng từ bỏ, liền như lần đầu gặp mặt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng hắn thấy được sự kiên trì bền bỉ mà hiếm đứa trẻ nào có được.

    Máu tươi cùng nước mắt từ từ rơi xuống.

    Thẩm Thanh Nhất cảm thấy rất đau.

    Trên đại điện chúng tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này, có người gật đầu có người lại lắc.

    Từ sau khi Thanh Nhất tiến vào huyễn cảnh, cũng lục tục có một số người đi vào.

    Một khi vào huyễn cảnh, bọn họ gặp phải khó khăn sẽ không kém Thanh Nhất.

    Có ít người sợ hãi không dám tiến lên, cuối cùng rơi xuống, có ít người giữa đường vô ý té ngã, còn có một số người ban đầu không dám bước vào sườn núi, do dự bồi hồi ở bên ngoài.

    Chỉ có một số ít bộ phận người vẫn còn tiếp tục.

    Thẩm Thanh Nhất sử dụng sức lực toàn thân, dựa vào một niềm tin không biết từ đâu ra, cứ thế mà bò lên trên sườn núi.

    Cuối cùng cũng bò được lên trên, Thẩm Thanh Nhất không khỏi run chân ngã nhào xuống đất.

    Nằm trên mặt đất, thở hổn hển.

    "Đạp đạp đạp!"

    Bên tai truyền đến tiếng bước chân, có người đang tiến về phía này, nàng mở ra đôi mắt uể oải.

    Đập vào mắt là một đôi giày làm bằng gấm trắng như tuyết, người tới đứng ngược với chiều sáng.

    Thẩm Thanh Nhất không khỏi nheo mắt lại.

    Mãi đến khi một cánh tay như ngọc duỗi ra trước mặt nàng.

    Thẩm Thanh Nhất mới hoàn hồn.

    Lảo đảo bò lên từ dưới đất, bởi vì đứng dậy nhanh chóng, thân hình có chút lung lay.

    Vào lúc sắp bị ngã, được người tới đỡ lại vững vàng.

    Sau khi đứng thẳng người, Thẩm Thanh Nhất vội vàng hành lễ cảm ơn.

    "Xin đa tạ."

    Sở Ngọc Lương khẽ mỉm cười.

    "Không cần đa lễ."

    Là đệ tử thứ ba của Xa Tử Giang, hôm nay hắn đã nhận được tin tức, trùng hợp, phải phụ trách trông coi địa phương này, tự nhiên là muốn tới nhìn vị tiểu sư muội tương lai này một chút.

    Quả nhiên, sư muội tương lai rất ưu tú!

    Sở Ngọc Lương thoáng dùng linh lực, một viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay.

    "Đây là linh đan chữa thương, linh lực ôn hòa, trong người muội không có tu vi, vừa vặn có thể dùng đan dược này chữa lành thương thế."

    Nhìn viên đan dược được đưa tới trước mắt, Thẩm Thanh Nhất có chút do dự, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

    Bỏ vào trong miệng, đan dược đã tan ngay.

    Một cỗ lực lượng ôn hòa bắt đầu chạy khắp thân thể của Thanh Nhất, vết thương trên người khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

    Đây là lần đầu tiên nàng cảm thụ được một lực lượng thần kì như vậy, không khỏi ngạc nhiên trừng to mắt nhìn.

    Sở Ngọc Lương thấy thế, mỉm cười mở miệng.

    "Không cần vì thế mà kinh ngạc, sau khi muội vào tiên môn, muội sẽ thấy càng nhiều đan dược có hiệu quả cao hơn thế này."

    Haizzz, sắp vào năm học mới, thứ 2 tuần sau là khai giảng rồi, có thể mình sẽ dừng edit vì bận học. Hẹn gặp lại nhé!
     
    Id Kem, Thanh ngu, Luongggggg8 người khác thích bài này.
  7. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 36: Trúng tuyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy tư chất Thầm Thanh Nhất biểu hiện ra, cho dù không phải đệ tử Thiên Thuỷ Phong bọn họ, thì cũng sẽ có các trưởng lão, phong chủ của ngọn núi khác tranh giành cưới đoạt, loại bảo bối như đan dược này tất nhiên sẽ không bao giờ thiếu.

    Như vậy, không cần vì mấy viên đan cấp thấp, chẳng ra gì này mà ngạc nhiên.

    Sau khi nuốt dược xong, Thanh Nhất cảm giác được thân thể mình đang được chữa trị, Sở Ngọc Lương không ở lại quấy rầy, đứng một bên chờ đợi những người khảo nghiệm thành công đi ra.

    Đệ tử tham gia Linh Đạo Tông đương nhiên không chỉ có mỗi nhóm của Thẩm Thanh Nhất.

    Thế nhưng qua từng tầng tuyển chọn, số người còn lại không nhiều, chưa cả đạt tới một phần mười số người đăng kí ban đầu.

    Chờ sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, Sở Ngọc Lương hơi đánh giá, cũng đã hiểu tương đối đại khái tình huống tuyển chọn lần này của tông môn.

    "Chúc mừng các vị, từ giờ trở đi, chúng ta đều là đệ tử của Linh Đạo Tông!"

    Mọi người đứng phía dưới nghe thấy lời nói của Sở Ngọc Lương, đôi mắt không khỏi tỏa sáng rực rỡ.

    Chỉ vẻn vẹn một câu nói, đệ tử của Linh Đạo Tông, cũng khiến lòng người vui sướng!

    "Biểu hiện của các vị trong nhiều lần khảo nghiệm, tiền bối trong tông môn đều nhìn thấy, cũng dựa vào đây phân loại rõ ràng, có người sẽ tiến vào nội môn, thậm chí sẽ được các tiền bối thu làm đệ tử, cũng có thể là đệ tử thân truyền, thế nhưng có một số người lại chỉ tiến vào tạp dịch phong. Ta tin tưởng trước khi tất cả mọi người tiến vào tông môn đều đã hiểu rõ quy tắc."

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    "Thế nhưng, các ngươi nếu chỉ bởi vì điều này mà đắc chí, hoặc là uể oải dừng bước, thì ta cũng sẽ nói luôn cho các ngươi biết, đó chính là các ngươi thua rồi! Đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên khi tiến vào Linh Đạo Tông! Giới tu tiên rộng lớn hơn rất nhiều! Nếu đem Linh Đạo Tông đi so sánh, bất quá chỉ là giọt nước trong biển cả!"

    "Tương lai, không chỉ dừng lại ở trước mắt!"

    Mọi người nhìn Sở Ngọc Lương đang đứng trên đài cao, nghe lấy lời nói, âm vang từ hắn, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

    Bên trong thiên điện, một đoàn người Tề lão cũng đã nhận được báo đáp tương ứng.

    Tề lão nắm trong tay chiếc túi trữ vật, trong lòng cảm giác có chút trầm xuống.

    Nhín qua thuỷ kính, thấy hậu bối nhà mình đã tiến vào Linh Đạo Tông, mà tiểu cô nương kia cũng vậy.

    Bây giờ cầm khen thưởng trong tay, là phần quà mà một đệ tử bình thường của Linh Đạo Tông được nhận, nếu trong hai người có người nào tiến vào nội môn, hoặc là được sự ưu ái của vị tiền bối nào đó, thì khen thưởng sẽ càng thêm phong phú.

    Biểu hiện của Linh nhi cũng không tệ, thế nhưng trong tất cả các thí sinh lại không được ở nhóm đầu.

    Mà biểu hiện của tiểu cô nương kia càng nổi bật hơn, khiến mọi người nhớ kĩ.

    Đúng là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu, liễu lại xanh.

    Một người đứng bên nhìn thấy túi trữ vật trong tay Tề lão, không khỏi có chút chua.

    "Tề lão ca, lần này thật là tốt số. Có hai vị trong kia, tương lai Tề lão ca cũng có hi vọng."

    "Cái này còn chưa biết được, trong giới Tu Tiên ai có thể nói rõ được điều gì, người tài nhiều như vậy nhưng có khả năng sống sót mà lớn lên, trở thành cường giả một phương, mới thực sự gọi là thiên tài."

    "Bọn họ bây giờ còn trẻ, không có trải qua gió tanh mưa máu giới tu tiên, trong người vẫn còn đầy nhiệt huyết, chờ sau khi đã trưởng thành rồi, liền sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Có đôi khi tư chất tốt, không phải là tất cả."

    "A, có một số người, chính là ghen tị. Có bản lĩnh thì tự đi tìm lấy một vị thiên tài đi! Tư chất cũng là bản lĩnh của người ta!"

    "Ngươi!"

    Tề lão không để ý đến lời nói chua lòm của những người xung quanh, chuyên tâm nhìn hình ảnh bên trong thủy kính.

    Đến khi thấy Tề Linh Nhi có chút luống cuống được đệ tử Linh Đạo Tông dẫn đi, có chút chua xót trong lòng.

    Là đứa tre mà gia tộc mình sủng ái, bảo vệ lớn lên.

    Lần này tiến vào Linh Đạo Tông, muốn gặp mặt chắc cũng phải vài năm sau, cũng có lẽ chính là vĩnh biệt..

    Thẩm Thanh Nhất nhìn người bên cạnh dần dần càng ngày càng ít, đến cuối cùng, trên quảng trường lớn như vậy lại còn không tới năm mươi người.


     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2022
  8. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 37: Đại điện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Ngọc Lương vừa lòng nhìn những đệ tử còn lại.

    "Chư vị, không cần khẩn trương, các ngươi ở lại, là bởi vì sau khi trải qua sàng chọn, tông môn cảm thấy các ngươi đều có biểu hiện rất tốt ở nhiều phương diện, tiếp theo sẽ có đệ tử chấp sự mang các ngươi tiến vào đại sảnh, ở nơi đó, sẽ quyết định nơi mọi người dừng chân."

    Sở Ngọc Lương phất tay một cái, đệ tử đứng ở bên cạnh lập tức tiến lên.

    "Dẫn bọn hắn đi thôi."

    "Vâng! Sư thúc!"

    Đệ tử kia cung kính hành lễ với Sở Ngọc Lương.

    Đối với vị sư thúc nổi danh là thiên tài trong nội môn, một đệ tử chấp sự ngoại môn như hắn vô cùng kính ngưỡng.

    Tuy rằng lần tuyển chọn đệ tử này, vị sư thúc như hắn đây cũng tiếp quản, phụ trách trông giữ một mảnh đất, nhưng những việc vặt như dẫn đường thì cũng không phải làm phiền tới hắn.

    Chỉ mong, trong dàn đệ tử mới này, sẽ có người lọt vào mắt xanh của những tiền bối trong Thiên Thuỷ Phong, hoặc là vị sư thúc Sở Ngọc Lương kia cũng được.

    Tuy rằng trong lòng cực kỳ hâm mộ, đệ tử chấp sự cũng chưa từng làm việc qua loa.

    Mang theo một hàng người, đi về phía điện nghị sự.

    Thẩm Thanh Nhất lẫn trong đám đông, nhìn cảnh tượng xung quanh không ngừng biến đổi.

    Bên ngoài nhìn thì trấn định, nhưng trong nội tâm đã sóng gió mãnh liệt từ lâu.

    Giờ phút này, xúc cảm dưới chân nhắc nhở nàng, đã thoát khỏi nơi mà Thẩm Thanh Nhất bị cầm tù cả đời.

    Như rơi vào thế giới mới, phảng phất một bước đi cả vạn dặm, thực sự làm người ta khiếp sợ.

    Thanh Nhất tiểu tâm cẩn thận đi theo đệ tử dẫn đầu, sợ đi nhầm, lại rơi vào ảo cảnh nào đó.

    Rốt cuộc những lần đau đớn ở Vấn Đạo Nhai cũng không phải là đùa giỡn.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO. Các trang khác đều là bản copy, không được đầy đủ.

    Tuy rằng ngay từ đầu, vì lời nói của đệ tử kia, hơn nữa cộng thêm suy đoán của chính mình, cảm thấy nơi đó có thể là ảo cảnh mà trong tiểu thuyết hay nói đến, nhưng để ngừa sai sót, nàng vẫn quấn một chiếc dây đằng trên eo.

    Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đánh cuộc thật chính xác.

    Nhưng giờ phút này, có vết xe đổ phía trước nàng cũng không dám đại ý.

    Ai biết, nếu lại rơi vào ảo cảnh lần nữa thì sẽ có nguy hiểm hay không.

    Phong cảnh hai bên lùi lại phía sau.

    Một đám người đi theo đệ tử chấp sự, xuyên qua nhiều cửa đá cao lớn.

    Đến khi có một chiếc cầu thang làm bằng ngọc thạch trắng cao mấy chục trượng đập vào mắt, mọi người mới thực sự bị khiếp sợ. (1 trượng bằng 3, 33m)

    Cầu thang trắng đứng sừng sững ở đấy, bên trên là những pho tượng của dị thú, thần thú sinh động như thật, dưới ánh sáng của nắng vàng, chúng phảng phất như một giây sau liền sẽ sống lại.

    Đằng sau pho tượng là một tòa cung điện rộng lớn khí phái, ngói xanh làm bằng lưu li, điêu khắc tỉ mỉ, mây khói lượn lờ vây quanh, tựa như muốn ẩn vào đất trời.

    Chẳng sợ hay chân đã dẫm lên trên bậc thang, Thanh Nhất vẫn còn cảm giác không chân thực.

    Trừ bỏ một số người cá biệt, có bối cảnh đã chững kiến qua.

    Còn lại phần lớn mọi người đều giống như nàng.

    "Keng keng keng!"

    Thẳng đến chiếc lục lạc ngọc dưới mái đại điện cong cong phát ra những nốt âm thanh thúy, mới mang hồn của Thanh Nhất quay về.

    Cửa nghị sự điện không người tự mở, bối cảnh bên trong từ từ hiện ra.

    Nhưng mọi người lại không dám tự tiện ngẩng đầu, bởi vì từ trong đại điện truyền đến uy áp như có như không, làm nhân tâm sinh ra sợ hãi, không dám lỗ mãng.

    Vị đệ tử dẫn bọn họ tới, chắp tay hành lễ liền lui xuống để lại mọi người cùng một phần ngọc giản.

    Trên đó khắc tin tức của bọn họ.

    Vấn Hải tiếp nhận ngọc giản, lướt qua từng cái, tin tức hiện lên đầy đủ rõ ràng.

    Những điều này, bọn họ cũng đã biết trước hết rồi, lần này xem lại, bất quá là đối chiếu tỉ mỉ thêm lần cuối.

    Mọi người cúi đầu, chờ đợi các vị ngồi bên trên lên tiếng.

    Sau một khoảng thời gian dài không edit, bây giờ tui đã quay trở lại rùi, nhưng mà cũng chưa chắc sẽ ra chương đều đâu.
     
  9. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 38: Lại là một vai phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An tĩnh ngắn ngủi qua đi, phía trên rốt cuộc cũng phát ra âm thanh.

    "Mạc Cửu Tiêu."

    Thời Đồng Chu đứng lên, nhìn về phía đám người trong đại điện.

    Nghe được có người kêu tên của mình, một thiếu niên, cung kính tiến lên.

    "Đệ tử Mạc Cửu Tiêu, gặp qua chư vị tiền bối."

    Mọi người phía dưới nghe được thanh âm, không khỏi hơi hơi ngẩng đầu dồn lực chú ý vào hắn.

    Thẩm Thanh Nhất cũng trộm liếc mắt nhìn người nọ một chút.

    Không chỉ bởi vì đây là người đầu tiên được gọi tên, mà cũng là do ba chữ Mạc Cửu Tiêu này.

    Cái tên này đối với Thầm Thanh Nhất mà nói, không xa lạ gì.

    Trong quyển sách Tiên nữ đồng hành kia, nam phụ nổi tiếng nhất là Mạc Cửu Tiêu, cũng có thể chính là người trước mắt nàng đây.

    Nguyên thư ghi lại, hắn sinh ra ở địa phận quản lí của một trong năm đại tiên tông đạo môn, tư chất đơn hỏa linh căn, các phương diện khác đều thập phần xuất sắc, sau đó lại bái nhập tông môn lớn.

    Có một vị sư phụ lợi hại mười phần cảnh giới Nguyên Anh, tu tập pháp thuật hệ hỏa, có thể nói là vô địch cùng giai, thiếu niên nổi danh anh tài. (vô địch cùng giai có nghĩa là đánh thắng tất cả mọi người cùng cảnh giới)

    Sau gặp được nữ chính, yêu nàng, trở thành nam phụ đứng đầu.

    Trong một lần nữ chính trúng ma độc, hắn cuối cùng đã được thể hiện tác dụng của mình, giải độc giúp nàng.

    Sau khi nam nữ chính ở bên nhau, vị nam phụ này thành công lui thân, cùng nam nữ chính trở thành bằng hữu.

    Thẩm Thanh Nhất không nghĩ tới chính mình tiến vào tông môn ngày đầu tiên, liền vô cùng có khả năng gặp được một nhân vật nổi danh như vậy.

    Bất quá nghĩ đến cũng phải, Linh Đạo Tông đứng đầu trong năm đại tiên tông, sao có thể không có đệ tử thiên tài.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Có lẽ trong đây, không chỉ có Mạc Cửu Tiêu là nam phụ, mà còn có nhiều nhân vật khác không nổi danh hoặc là bị nàng quên mất.

    Mạc Cửu Tiêu là người đầu tiên bị gọi, tất nhiên khiến người khác chú ý.

    Thật ra các trưởng lão trên cao trong lòng đều hiểu rõ, lần này Linh Đạo Tông tuyển chọn đệ tử trước thời hạn tất cả là bởi vì vị thiều niên tên Mạc Cửu Tiêu này đây

    Hắn là đệ tử thiên mệnh duy nhất của lão tổ Thời Đồng Chu, tông môn rất coi trọng việc này, thậm chí vì để không bị bỏ lỡ mà tông môn đã phá vỡ quy củ bấy lâu nay.

    Thời Đồng Chu ngồi trên cao nhìn vị thiếu niên đứng trong đại điện không kiêu ngạo không nhút nhát nịnh hót, vừa lòng gật gật đầu.

    Hắn tuy rằng đã chuẩn bị tốt cho việc cô độc cả đời, chưa từng tính toán đến việc có con cháu hậu bối sau này, nhưng dù là ai khi nhìn đến một vị truyền nhân tốt như vậy, đều không khỏi động tâm.

    Hơn nữa phẩm hạnh, tác phong của thiếu niên này rất hợp mắt hắn, càng nhìn càng thấy vừa lòng.

    "Bổn quân là Nguyên Anh chân quân của Hóa Địa Phong, Thời Đồng Chu, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?"

    Thời Đồng Chu chưa từng có nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

    Mà tất cả mọi người dưới đài cao đều không khỏi kinh hãi.

    Đồng thời trong lòng lại nhịn không được hâm mộ thiếu niên khí vận cực kì tốt.

    Tên tuổi của Thời Đồng Chu trong đại lục Vân Trạch của giới tu tiên, không ai không biết.

    Trong bảng xếp hạng chiến lực của tu sĩ Nguyên Anh, hắn chưa bao giờ đứng sau 10, hơn nữa Thời Đồng Chu chân quân trước mắt còn chưa từng thu vị đệ tử nào, nếu thiều niên này đồng ý, hắn sẽ là đệ tử khai sơn, đệ tử đầu tiên của Thời chân quân.

    Như vậy cũng có nghĩa là Mạc Cửu Tiêu sẽ là đệ tử đứng đầu, là đại sư huynh Hóa Địa Phong.

    Có sư phụ là hậu trường, tu vi Nguyên Anh đại viên mãn của Linh Đạo Tông, kia phải nói là có biết bao vinh hạnh.


    Tu vi có nhiều cảnh theo thứ tự như: Luyện khí, trúc cơ, kết đan (kim đan), nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp..

    Mỗi cảnh lại có 3 giai cơ bản là sơ kì, trung kì và hậu kì. (đại viên mãn là đã qua hậu kì và chỉ cần đợi thời cơ là có thể tiến cấp rồi)

    Mạc Cửu Tiêu tự nhiên cũng nghe nói qua tên tuổi của Thời Đồng Chu, hắn tiến vào Linh Đạo Tông, kỳ thật cũng là cơ duyên may mắn, bởi vì bằng hữu nhờ vả mới tiến vào địa phận cai quản của tông môn.

    Lại không nghĩ đến trên đường gặp phải kẻ thù của gia tộc đuổi giết, đang trốn thoát thân, may mắn phải lúc Linh Đạo Tông mở cửa chiêu thu đệ tử trước thời hạn vì thế liền cùng bằng hữu tham gia đợt tuyển chọn này.
     
  10. ngao1702 Dury

    Bài viết:
    4
    Chương 39: Thu đồ đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng có gia tộc làm hậu thuẫn, nhưng trong đại lục Vân Trạch Mạc gia so với một trong năm đại tiên tông thì yếu hơn quá nhiều.

    Nếu là có thể bái nhập Linh Đạo Tông, có sư phụ là Nguyên Anh chân quân đại viên mãn, hắn tự nhiên là thập phần nguyện ý.

    Mạc Cửu Tiêu hít sâu một hơi, chính là vẫn áp chế không được nội tâm trở nên kích động.

    "Đệ tử.. Đệ tử nguyện ý!"

    "Tốt! Tốt! Tốt!"

    Thời Đồng Chu nói liền ba chữ tốt, sắc mặt sung sướng.

    "Từ nay về sau, ngươi là đại đệ tử thân truyền của Thời Đồng Chu ta!"

    Các trưởng lão phong chủ khác của Linh Đạo Tông sôi nổi chúc mừng.

    Mạc Cửu Tiêu ngoan ngoãn tiến lên, đứng ở phía sau Thời Đồng Chu.

    Có Mạc Cửu Tiêu làm ví dụ, đệ tử phía dưới đều không khỏi sinh động lên, tuy rằng vẫn có chút khẩn trương, nhưng lại không hề áp lực giống như ban đầu, đều có chút chờ mong nhìn các vị trưởng lão trên đài cao, mong sao mình cũng được lựa chọn.

    Vị thứ hai bước ra chính là Họa Hiên lão tổ của Phong Triều Dương.

    Làm tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn đứng thứ hai trong tông môn, chiến lực cùng các phương diện thực lực khác của Họa Hiên tất nhiên đều không dung coi thường, tuy rằng chiến lực so ra thì kém Thời Đồng Chu, nhưng lại là vị bùa chú sư nổi danh giới tu tiên.

    Chức nghiệp này khiến vị lão tổ ấy chiếm vị trí cao trong bảng phú hào nhiều người mơ ước.

    Nhìn đến Họa Hiên lão tổ có tâm tư thu đồ đệ, mọi người phía dưới càng thêm kích động.

    Chính là Thẩm Thanh Nhất nghe xong tiếng thổn thức của người bên cạnh, cũng không khỏi động tâm.

    Nàng kiếp trước vốn yêu thích nghệ thuật thư pháp, bùa chú là một trong bốn nghệ của Tu Tiên giới, vì vậy nó là thứ đầu tiên nàng nghĩ tiếp xúc, tìm hiểu.

    Thẩm Thanh Nhất giương một đôi mắt thanh triệt nhìn về phía Họa Hiên trên đài cao.

    Họa Hiên không khỏi hơi sửng sốt, chờ sau khi nhìn đến giữa mày của Thanh Nhất, hắn vẫn còn ngạc nhiên.

    Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

    Bởi vì hắn thế nhưng cảm ứng được một tia nho khí thanh nhã trên người đứa bé này?

    Phải biết rằng, Tu Tiên giới trừ bỏ linh khí ma khí, còn có một số loại khí đặc thù.

    Sở dĩ đặc biệt, không chỉ là do nó hiếm thấy, mà còn do công dụng độc đáo của từng loại.

    Tỷ như Hồng Mông chi khí của thiên địa, chính khí, nho khí các loại.

    Mấy thứ này nếu có, cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, còn cần một số đồ vật riêng, nhưng nó là cái gì thì huyền diệu khó tả, cũng không ai giải thích được.

    Tu Tiên giới đã không biết có bao nhiêu năm chưa nhìn thấy mấy loại khí này.

    Nhưng một đứa trẻ mới có vài tuổi, trên người lại tựa như mang theo một tia nho khí..

    Nếu không phải do công pháp hắn tu luyện, cộng thêm việc hằng năm tiếp xúc với thánh thư bùa chú, chỉ sợ cũng nhất thời khó có thể phát hiện.

    Trong lòng Họa Hiên không khỏi khẽ nhúc nhích.

    Đứa nhỏ này, nếu không có thánh vật Nho gia trong người, thì chắc chắn là một vị đại nho gia chuyển thế. (đầu thai)

    Mặc kệ là loại nào, đều là trăm năm khó gặp, hơn nữa thiên phú còn tốt như vậy.

    Cùng người có được thiên hỏa linh thể - Mạc Cửu Tiêu so sánh, có lẽ cũng không kém bao nhiêu, chỉ là..

    Họa Nguyệt đứng phía dưới thấy Họa Hiên lão tổ nhà mình chậm chạp không bước tiếp nữa, không khỏi có chút khẩn trương.

    Trong nhà đã sớm thương lượng tốt với lão tổ, chỉ cần nàng thông qua tuyển chọn của Linh Đạo Tông, lão tổ liền phá cách thu nàng vì đệ tử.

    Nàng thật vất vả thông qua tầng tầng tuyển chọn, chẳng lẽ lão tổ lại muốn đổi ý..

    Họa Nguyệt nắm chặt bàn tay giấu dưới ống tay áo.

    Bên cạnh, Lục Vũ thấy sư huynh nhà mình thật lâu không có động tĩnh, không khỏi khó hiểu trong lòng.

    Những chuyện của sư huynh cùng Họa gia, những người như bọn họ không phải không biết, chỉ là rốt cuộc chuyện này liên lụy tới việc sư thúc đã từng đi xuất gia, bọn họ không tiện nhúng tay.

    Tuy rằng bọn họ không thích cách làm của Họa gia, nhưng là vị tiểu nha đầu Họa Nguyệt kia tư chất không tồi, bằng không, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

    Cảm nhận được sư nghi hoặc của mọi người, Họa Hiên đứng ở đại điện nhìn xuống chúng đệ tử bên dưới.

    Sau khi đối mặt với từng đôi mắt đầy sự mong chờ, Họa Hiên không hề nhìn thắng vào đôi mắt phá lệ thanh triệt kia trong đám người.

    "Họa Nguyệt."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...