Bạn được Coralina L mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
2428 0
Kiếm tiền
Ột Éc đã kiếm được 24280 đ
Gửi Bạn!

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

goCxLHr.jpg

Vài lời nhắn nhủ đến chàng trai bí ẩn!

Ngày xưa tớ không có ấn tượng nhiều về cậu. Khoảng 8 năm rồi mới vô tình gặp lại cậu nhỉ? Không ngờ tớ lại có người bạn lâu năm như vậy, y như tri kỷ. Cậu thay đổi nhiều quá, nhưng tính của cậu vẫn tốt như ngày nào. Chắc có duyên nên mới gặp lại cậu. Tớ nhìn bằng mắt và bằng sự cảm nhận của tớ về cậu hổng biết đúng không, để tớ liệt kê thử nhé!

Cậu là người khá nóng tính nhưng cậu biết quản chế, kiểm soát cơn giận, sự nóng tính của bản thân, cậu vẫn chưa thực sự ổn đúng không? Tại tớ thấy trong đôi mắt của cậu vẫn còn nhiều sự mệt mỏi, nỗi buồn lắm, cậu cố tỏ ra lạc quan vậy thôi chứ cậu chưa ổn hẳn. Cuộc sống của cậu khá xô bồ muốn cân bằng, ổn định cũng khó. Bạn tớ nói, khi ai đó bị đau chân họ chỉ biết đến cái chân đau của họ chứ chẳng quan tâm đến thế giới bên ngoài. Điều này tớ có thể hiểu được vì tớ mới trải qua cảm giác bị đau chân. Một người Thầy từng nói, khi mình giúp đỡ người khác mình nên lấy đó làm niềm vui, còn việc người đó có đón nhận hay không là ở họ nên không có việc gì mình phải buồn. Ai cũng từng trải qua cảm giác tồi tệ, nhưng quan trọng là có biết chấp nhận và vượt qua hay không. Điều tớ buồn và thấy suy sụp nhất là khi cha tớ mất. Tớ có thể vượt qua được nỗi đau, sự mất mát đó là do cách nhìn nhận của tớ.

Mọi người xung quanh cũng góp phần an ủi, động viên, nhưng chính bản thân mình mới giúp được chính mình. Cậu cũng vậy, chỉ có cậu mới giúp được chính cậu mà thôi. Tớ chỉ có thể mở hướng cho cậu để cậu có thể tự chữa tổn thương cho chính mình. Đâu có gì là dễ dàng đâu, phải trầy da, đổ mồ hôi, rơi nước mắt tớ mới hữu duyên gặp được 3 vị thầy mở lối đi, giúp tớ nhìn nhận lại chính mình và tự chữa lành tổn thương cho mình. Mấy ngày trước tớ ít nói lắm, vì tớ đã nghĩ thông. Không ai có thể đau thay ai cả, cũng không ai có thể nâng đỡ ta đứng dậy mà chính bản thân phải tự đứng dậy bằng đôi chân của mình thì mới bền vững nhất. Hy vọng một ngày không xa tớ thấy cậu trong diện mạo mới, vui tươi hơn nè! Những điều không chỉ nhìn bằng mắt mà phải biết cảm nhận bằng trái tim. Viết câu nào cũng có nét giống với câu viết của mình. Tự nhiên hơi bị cảm động. Bạn thân có khác. Vì thân quá nên có nhiều điểm chung, câu chữ cũng giống giống luôn.

Khi buồn, bi quan, chán nản, vấp ngã, ốm đau thì một vài câu khuyên nhủ, an ủi, động viên, hỏi thăm thật đáng quý, đáng trân trọng. Vừa là một người bạn vừa là một người anh trai hết mực quan tâm, luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất. Bình dị, giản đơn thôi, nhưng bằng cả tình thương yêu không toan tính, ích kỷ, nhỏ nhen. Có lẽ vì có duyên nên anh em mình vô tình gặp nhau, trò chuyện và chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Anh giống như người anh trai kiếp trước của mình, tiếp thêm năng lượng tích cực cho em gái rất nhiều! Cảm ơn anh - người bạn luôn bên cạnh đồng hành và là người truyền nguồn sức mạnh, củng cố tinh thần giúp tôi vượt qua mọi chông gai, khó khăn, thử thách.

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
BUÔNG CHÍNH LÀ THƯƠNG!

Thể loại: Tản văn

Tác giả: Ngọc Xuân

jaqQpZp.jpg

Nhận được lời hỏi thăm sức khỏe từ cậu bạn, rồi vô tình được biết một câu chuyện khá buồn của cậu bạn khiến mình suy nghĩ, trăn trở mấy ngày liền. Bạn kết thúc cuộc hôn nhân chỉ vỏn vẹn vài tháng. Bạn chỉ nói với tui, vợ bạn hiền nhưng lại "ông lên bà xuống." Tự nhiên lúc đó mình như người ở trong rừng mới ra chả hiểu "ông lên bà xuống" là sao! Suy nghĩ một hồi mới hiểu. Điều đặc biệt ở bạn ấy là không kể lể lỗi, trách móc cô vợ.. Chẳng biết khuyên bạn

thế nào mà thấy buồn, ngậm ngùi, tiếc cho cuộc hôn nhân của bạn. Tui hỏi: "Sao bạn không cố gắng tiếp tục duy trì mà để đến mức không thể cứu vãn?" Bạn nói: "Do cái số mình, bạn ạ! Ở tuổi mình hôn nhân thường đổ vỡ." Bạn nói xong, ngẫm nghĩ cũng đúng, bao nhiêu người lập gia đình ở tuổi bạn cũng dang dở như vậy. Mình biết khuyên bạn nhiều thế nào cũng không xoa dịu được nỗi buồn, tổn thương trong bạn. Thế là mình khuyên ngắn gọn: "Duyên đến nên quý, hết duyên nên buông." Bạn chắc hẳn phải thương cô ấy lắm mới chấp nhận buông. Nếu bạn giữ cô ấy lại chắc chắn là bạn chỉ thương chính mình chứ không thương cô ấy. Nếu bạn sợ thiếu cô ấy bạn không thể sống nổi thì thực chất bạn đang thương bạn chứ bạn không thương cô ấy đâu! Chỉ khi nào bạn sống không quá lệ thuộc vào người khác để làm hạnh phúc cho chính mình đó mới là "Thương."

Thương không phải là ích kỷ mà thương là sự chia sẻ, đồng cảm, thấu hiểu. Chỉ khi nào bạn tự tạo được hạnh phúc cho chính mình, bạn mới mang lại hạnh phúc cho người khác. Có thể do bạn quá thương người khác mà quên mất thương yêu chính mình. Biết khuyên bạn thế nào, chỉ mong gửi chút lời khuyên ít ỏi xoa dịu phần nào tổn thương nơi bạn! Khi nào bạn thương mình đủ nhiều rồi bạn sẽ đem lại tình thương cho người khác bền vững hơn. Chỉ mong bạn mạnh mẽ, kiên cường hơn, biết buông bỏ để cảm thấy biết đủ, hài lòng thì tôi tin hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn.

Hữu duyên được gặp người chị và trò chuyện cùng chị bằng cái tâm chân thành. Chị bảo không phải ai cũng ngồi nói chuyện với chị được, ai đến với chị cũng phải bằng cái tâm cái đức thì chị mới nói chuyện, đừng ai nói tới tiền bạc với chị. Mỗi comment của mình, chị mỉm cười đọc và nói là mình nói chuẩn. Chị nói, giàu có mà không có tâm không có đức thì chỉ vứt bỏ. Tiền thì ai cũng quý ai cũng cần, nhưng sử dụng phải có tâm có đức. Đi đến với chị là phải có tâm có tầm có đức thì mới nói chuyện với chị được. Không có tâm không có đức là chị cho ra từ vòng gửi xe. Và mình rất vui vì được nói chuyện với chị. Có lẽ chị nhìn thấy được sự chân thành của mình. Những món quà mà chị nói sẽ gửi tặng cho mình - người có tâm có đức mới nhận được, mình cảm thấy rất vui và trân quý món quà vô giá của chị tặng..

Bằng cách thức vô hình hay hữu hình, mình luôn có người che chở, giúp đỡ bằng cả cái tâm chân thành, đáng quý. Cảm ơn chị đã đến nâng đỡ em. Em quý chị như chính cái tâm, cái tầm, cái đức mà chị của em hội tụ đủ. Cảm ơn chị vì tất cả! Những gì xuất phát từ chân thành sẽ nhận được chân thành.

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Bài Học Đầu Tiên

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

if3r33r.jpg

Bài học đầu tiên là câu nói: "Thấy vậy chứ không phải vậy!" Điều có thể cảm nhận được không phải chỉ nhìn bằng mắt, hay chỉ nghe lời nói mà xuất phát từ trái tim. Ai đó nói với tui rằng, họ khổ lắm! Lúc đó tui có chút chạnh lòng, có chút thương xót cho cảnh khổ của mỗi người mỗi khác. Nhưng rồi tui lại nghĩ là số phận thì họ nên chấp nhận thay vì than van. Chỉ mong rằng trải qua những ngày giông bão là những ngày nắng tươi đẹp. Liệu số phận có thể thay đổi khi được biết trước? Nếu được tiên lượng bằng giấc mơ, bản thân có thể thay đổi hay không? Rồi tương lai sẽ trả lời tất cả.

Trải qua một giấc mơ chỉ mong sao không là sự thật. Hy vọng mọi thứ tốt đẹp luôn đến với họ. Những thứ phô trương, những lời nói xáo rỗng chỉ có thể đánh lừa người khác trong chốc lát, nhưng những điều bình dị, giản đơn nhất lại bền lâu. Bất kể mối quan hệ nào cũng thế. Bạn bè cũng vậy, thường ngày bận rộn không nói với nhau một lời nào, nhưng thời gian về lâu lại dành thời gian quan tâm nhau. Khi khó khăn chỉ cần lên tiếng là họ luôn sẵn sàng giúp đỡ. Cảm ơn những lời hỏi thăm, những quan tâm, những lời động viên, những tình cảm chỉ cảm nhận được bằng trái tim.

Chỉ cần bình lặng như vậy, không quá ồn ào, không quá phô trương, cũng không cần phải hét lên cho cả thế giới biết, chỉ cần hiểu và thương là được. Có những điều hạnh phúc nhất là những điều tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu.

Trong lúc hôn mê, vị bác sĩ khẽ hỏi: "Cô có nhớ cô tên gì không?" Không gian mờ ảo bỗng chốc sáng lại, mình tự hỏi không biết mình đang ở đâu, rồi mới nhận ra nơi đây là bệnh viện. Mình nhận thấy sinh tử chỉ trong gang tấc, phải chăng thần hộ mệnh đã luôn bên cạnh thương yêu và giúp đỡ mình để mình vẫn còn nhớ mình là ai, vẫn còn đủ sức khỏe để tỉnh dậy. Vẫn nhớ y nguyên khoảnh khắc vị bác trẻ đẹp trai quan tâm, hỏi han xem bệnh nhân như là người nhà. Bây giờ cái gì với mình cũng đẹp. Rồi khoảnh khắc đi lạc đường được quý nhân giúp đỡ đưa mình về tận nhà an toàn. Góc phố Sài Thành mình quen được nhiều bạn tốt. Đi dạo trên con đường, cậu bạn ý nhị lùi bước đi sau mình hút thuốc vì sợ khói thuốc ảnh hưởng đến mình, bỗng dưng thấy quý vì hành động nhỏ có văn minh của cậu bạn. Nhiều kỉ niệm đẹp với bạn bè mình quen được. Những người bạn đó như là quý nhân luôn bên cạnh giúp đỡ mình. Hình như số mình luôn gặp nhiều may mắn nhỉ? Số bạn bè mình biết tên cũng có, còn lại đều là những người vô danh luôn in đậm trong trái tim mình với lòng biết ơn sâu sắc. Cảm ơn cơ duyên đã giúp ta gặp gỡ nhau và trở thành bạn bè tốt.

Cảm ơn anh đã luôn là người bạn đồng hành biết quan tâm, lắng nghe, chia sẻ và thấu hiểu. Điều anh mong muốn là em sống vui khỏe. Anh bảo, em hiền quá! Nhiều người gặp cũng nói em vậy mà. Hiền lắm à nghen!

Dù gần hay xa thì anh luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em. Thật may mắn vì đã quen biết một người nhiệt tình, chu đáo, biết nghĩ cho người khác như anh.

Thương anh, vì đã dành thời gian về quê em dù chạy đường xa hơn 7 cây số mệt mỏi. Trước khi về, anh chúc em luôn vui vẻ. Anh lại trở về và bắt đầu cuộc sống thường nhật của nghề giáo viên cao quý, nhưng vẫn không quên nhắn tin hỏi thăm, dành cho em những lời khuyên giúp em nhận ra nhiều điều ý nghĩa trong cuộc sống. Cảm ơn thiện duyên đã giúp anh em mình có dịp hội ngộ nhau!

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Vô Vi

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

uUa7ImC.jpg

Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng. Có người tự mình quyết định rồi tự mình thốt lên từ: "Giá như.. Phải chi mà.." Còn tui khi đã quyết định điều gì là tất nhiên sẽ không giờ hối hận hay tiếc nuối.

"Nhân" chính là sự lựa chọn của bản thân do chính ta gieo trồng, còn "quả" là những gì ta gặt hái được từ quá trình gieo trồng. Gieo nhân nào gặt quả nấy! Ở đời có nhân ắt có quả nên việc buồn vui, sướng khổ là chuyện bình thường.

Có người khổ sở vì chọn sai người âu cũng là cái nghiệp hiện tại mà họ phải trả cho quá khứ. Có khi họ đau khổ cả phần đời còn lại thì họ cũng phải trả cho hết cái nhân họ gây ra lúc trước. Cũng có người lúc đầu khổ sở bị người khác lừa dối, nhưng phần đời về sau họ gặp đúng người và hạnh phúc cả đời.

Âu cũng là duyên phận, có né tránh cái nghiệp cũng không được. Quan trọng là tâm thái bình tĩnh, đối mặt với mọi thứ một cách thản nhiên sẽ tìm thấy hạnh phúc từ trong tâm.

Biết cũng chỉ lặng im, hiểu hết cũng chỉ lặng im. Âu cũng là số phận. Vui buồn là lẽ thường tình. Lúc tôi thiu thiu ngủ nước mắt đột nhiên lăn dài. Đứng trước những quyết định là lúc tôi lại cảm thấy nhói đau. Người ta cứ nghĩ tôi mạnh mẽ khi từ bỏ công việc nhưng không hề. Tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng tôi đã khóc thật nhiều để rồi dứt khoát từ bỏ, bước chân đi không ngoảnh đầu lại. Có những tổn thương không biết khi nào mới lành. Tôi chưa bao giờ hối hận, tiếc nuối vì điều gì mà có lúc nghĩ lại tôi thấy biết ơn những người tôi đã từng gặp, từng bên cạnh giúp đỡ tôi thật nhiều. Tôi muốn nói lời cảm ơn đến họ nhưng tốt nhất là nên để họ tự hiểu.

Hãy cứ khóc khi thấy buồn nhưng khóc rồi thì phải thật kiên cường và mạnh mẽ lên, tôi ơi! Chợt nhớ lại ánh mắt cô nhìn mình thật lâu và nói: "Sau này cho dù em đi đâu hay làm gì" vô vi "sẽ theo em suốt cả đời" quả thật không sai. Những trải nghiệm cuộc sống giúp tôi hiểu rõ chữ "vô vi" hơn. Cuộc sống thật vô thường. Tôi biết từ bỏ những điều không thuộc về mình. Công danh lợi lộc bỗng chốc tan biến, tôi không để những lời nói tưởng chừng như thương xót, xúc động lay chuyển được mình, cũng không vì người khác mà quên mất bản thân. Ngay cả những lúc sức khỏe không ổn tôi biết chẳng có gì là tồn tại mãi mãi. Chữ "mãi mãi" mà nhiều người hay nói làm gì có thật. Tôi từng trải qua vui - buồn, hạnh phúc - đau khổ, từng đối mặt với sinh - tử, tôi thấy trên đời này không có điều gì đặt nặng hay quá quan trọng. Sống thuận theo tự nhiên. Lúc trước thì tôi sợ rất nhiều thứ, nhưng giờ tôi thấy mình chẳng sợ gì nữa cả. Cha mẹ mang lại hình hài, nuôi dưỡng, giáo dục tôi nên tôi mang chữ "ơn nghĩa" đến suốt đời bất kể ngày mai có ra sao hay như thế nào đi chăng nữa. Tôi biết hy vọng, nghĩ đến những điều tốt đẹp dù thực tế có lúc phũ phàng, phi lý. Ai gieo cho tôi buồn đau, tổn thương bằng lời nói hay hành động thì cũng không đáng để tôi bận tâm. "Vì tôi tin" Sau cơn mưa, trời lại sáng "chứ không bi quan đến độ đi tìm cuộc vui phù du, xa hoa như một số người mất hẳn niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Cảm ơn chữ" Vô vi"thật nhiệm màu!

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Buông Bỏ

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

sbOL4Sf.jpg

Cuối cùng ngày ta đưa ra quyết định đã đến. Quyết định sớm bớt đau khổ. Họ bảo hãy tội nghiệp họ. Vậy cho hỏi, họ có tội nghiệp cho tui? Câu trả lời chắc hẳn chưa bao giờ họ tội nghiệp cho tui cả. Còn tui đã từng tội nghiệp cho họ không ít lần. Để đến khi tui quyết định chỉ sống vì bản thân thì bao lời nói cũng là vô ít. Không thương thì thôi xin đừng nói lời cay đắng. Có biết bao lời nói chẳng biết vô tình hay hữu ý mà khiến tim tui đau nhói. Lúc nào tui bất chợt nhớ lại thì càng tiếp thêm sức mạnh cho tui rời xa những điều làm mình tổn thương suốt một khoảng thời gian dài. Có lúc tui thốt lên: "Tại sao không thương nhau khi còn có thể chứ!" Tất cả đều có giá, chỉ có tui là vô giá. Khi tui rời đi, họ sẽ nhận ra chẳng ai tốt với họ như tui từng tốt với họ, có hối hận thì đã muộn màng. Khi người khác đau khổ nhất, khi mà họ thấy như cả thế giới sụp đổ thì chính tui đã đến bên họ vỗ về, an ủi để họ tiếp tục đứng dậy và bước tiếp. Đến khi tui hoàn thành xong chặng đường đi thì họ đã thực sự có đủ niềm vui để bắt đầu hành trình mới, cuộc sống mới. Tui đã cho đi bao điều tốt đẹp mà chẳng hề tính toán, chi ly. Tui cũng chưa bao giờ bỏ rơi họ ngay lúc họ bi quan, chán nản, tuyệt vọng nhất.

Duyên và nợ vốn dĩ là chuyện của đời người. Vì có duyên nên chúng ta mới gặp nhau. Và cũng vì cái duyên chưa đủ lớn, chúng ta không có nợ nên không thể đi tiếp cùng nhau được nữa. Tui chỉ là người xuất hiện mang trong mình sứ mệnh đem lại tia hy vọng, tia sáng của ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời đêm phủ kín không thể xua tan mọi nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt của họ. Đến khi họ đủ mạnh mẽ, đủ niềm vui và hạnh phúc thì sẽ có người khác bên họ đi tiếp chặng đường còn lại của cuộc đời.

Những người ta gặp trong đời giống như những lữ khách: Có người, ta thoáng gặp trong tí tách đầu ta không đọng lại chút xíu hình ảnh nào để lần 2 gặp lại có thể nhận biết; có người, ta vừa gặp đã ngỡ như quen từ lâu vì mến mà kết giao trò chuyện; cũng có người vừa gặp thốt ra 1, 2 câu nói cũng đủ khiến ta tránh xa, không thể nào kết giao. Khi quyết định bước đi, đồng nghĩa với việc buông bỏ tất cả những điều làm ta vướng bận. Tuyệt đối khi đã bước đi không bao giờ ngó lại phía sau xem ai cần ta hay xem ai coi ta là quan trọng nữa.

Tất cả đều sai chỉ buông là đúng! Buông bỏ cho tâm hồn nhẹ tênh! Khóe mắt ai đó cay cay nhìn tui hồi lâu và nói lời tình cảm ấm áp, chân thành. Quý mến lắm tình cảm yêu thương mà người khác đã dành cho tui. Hôm nay tớ lại yếu đuối rồi cậu à! Không hẳn là sự lưu luyến, hối tiếc mà là tình cảm trân quý luôn khắc sâu trong tim khiến tớ nghẹn ngào. Nhủ mình mạnh mẽ lên mà sao có lúc yếu đuối thế này!

Bao nhiêu lời nói cũng không còn ý nghĩa bằng việc lặng lẽ nhìn nhau rồi ôm nhau vỗ về. Mạnh mẽ nhiều rồi! Vậy hôm nay xin phép chàng trai có nụ cười an nhiên cho cô gái nhỏ được phép yếu đuối xíu nhé! Yếu đuối xong, giờ cô gái nhỏ cười lên rồi nè! À, bài học cuộc sống dạy ta nhiều điều nhỉ? Không nên tin bất cứ ai đúng không nè? Một người từng hứa sẽ không bao giờ bỏ ta một mình, sẽ bên ta mãi mãi cũng không bằng một người sẵn sàng bên ta mà không cần hứa hẹn những điều vớ vẩn, viển vông.

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
An Nhiên Mà Sống

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

XD47J5U.jpg

Cô gái ngốc à! Em đã sáng mắt chưa? Niềm tin của em dành cho người khác liệu có đáng hay không? Sao em lại phung phí niềm tin dành cho người chẳng xứng đáng nhận được. "Ổ" chẳng mang lại tương lai tốt đẹp, chẳng nghĩ cho em điều gì chỉ luôn làm em tổn thương. Vậy thì em buông đi. Em không cần nhìn lại phía sau hay nghĩ quá nhiều về tương lai, em hãy sống cho hiện tại và chỉ cần em thương mình thôi, có được không? "Trong lúc tâm trạng bấp bênh, cả thế giới chẳng ai đoái hoài thì chàng trai có nụ cười an nhiên cứ bình luận khuyên nhủ, an ủi. Những điều tưởng chừng như nhỏ nhoi ấy lại tiếp thêm động lực cho cô gái nhỏ không ít. Cậu ấy giúp tui có cái nhìn khác về" lòng người "," Lời hứa "vốn dĩ như mây trôi.

Cứ nghĩ:" Cái mình cho đi là thật lòng, thứ họ đáp lại là tùy tâm."Chẳng mong cầu người khác đáp lại lòng tốt của mình chỉ mong mình cứ đối xử tử tế, chân thành với người khác. Buông thôi. Sau này tuyệt đối không nghĩ đến. Nếu được lựa chọn lại một lần nữa tui sẽ lựa chọn không đi trên con đường đó.

Có lúc tui yếu đuối muốn được người khác nhẹ ôm vỗ về, ủi an nhưng chỉ cần vài lời khuyên ấm áp, chân thành cũng giống như chính sự vỗ về, xoa dịu tổn thương. Chàng trai có nụ cười an nhiên nói với tui rằng, không cần tui cảm ơn vì cách trả ơn cậu ấy là tui phải sống thật tốt, mạnh mẽ hơn trước những khó khăn và không được quên mỉm cười vì tui xinh nhất khi cười đó mà! Tui sẽ cố gắng vì bản thân, vì chính tình cảm chân thành, tấm lòng tốt bụng của cậu ấy dành cho tui!

Khi người khác đau khổ nhất, khi mà họ thấy như cả thế giới sụp đổ thì chính tui đã đến bên họ vỗ về, an ủi để họ tiếp tục đứng dậy và bước tiếp. Đến khi tui hoàn thành xong chặng đường đi thì họ đã thực sự có đủ niềm vui để bắt đầu hành trình mới, cuộc sống mới. Tui đã cho đi bao điều tốt đẹp mà chẳng hề tính toán, chi ly. Tui cũng chưa bao giờ bỏ rơi họ ngay lúc họ bi quan, chán nản, tuyệt vọng nhất. Duyên và nợ vốn dĩ là chuyện của đời người. Vì có duyên nên chúng ta mới gặp nhau. Và cũng vì cái duyên chưa đủ lớn, chúng ta không có nợ nên không thể đi tiếp cùng nhau được nữa. Tui chỉ là người xuất hiện mang trong mình sứ mệnh đem lại tia hy vọng, tia sáng của ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời đêm phủ kín không thể xua tan mọi nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt của họ. Đến khi họ đủ mạnh mẽ, đủ niềm vui và hạnh phúc thì sẽ có người khác bên họ đi tiếp chặng đường còn lại của cuộc đời..

Những người ta gặp trong đời giống như những lữ khách: Có người, ta thoáng gặp trong tí tách đầu ta không đọng lại chút xíu hình ảnh nào để lần 2 gặp lại có thể nhận biết; có người, ta vừa gặp đã ngỡ như quen từ lâu vì mến mà kết giao trò chuyện; cũng có người vừa gặp thốt ra 1, 2 câu nói cũng đủ khiến ta tránh xa, không thể nào kết giao.

Khi quyết định bước đi, đồng nghĩa với việc buông bỏ tất cả những điều làm ta vướng bận. Tuyệt đối khi đã bước đi không bao giờ ngó lại phía sau xem ai cần ta hay xem ai coi ta là quan trọng nữa.

Tất cả đều sai chỉ buông là đúng

Buông bỏ cho tâm hồn nhẹ tênh

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Trong Cái Rủi Có Cái May

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

mxPS9mF.jpg

Buổi sáng chạy đi chạy về, mệt mỏi đến nổi chẳng còn thiết gì ăn uống, mãi tới chiều tôi mới có thời gian ăn uống. Thế mà, chưa kịp nghỉ ngơi thì tôi phải lên xe về với em gái. Trên suối con đường dài, hai chị em cứ nói chuyện không ngớt. Tôi kể chuyện về cái tết mấy năm về trước, em tôi cười ồ lên với sự ngạc nhiên, bất ngờ và thú vị. Tối về tới nhà vui đến nổi quên hết cả mệt mỏi. Ngồi ăn cơm với mọi người, tôi cảm thấy ấm áp biết dường nào khi biết cả nhà đã đợi mình về từ chiều tới tối để ăn cơm chung. Giờ thì ngủ thôi! Phải chăng niềm tin lại một lần nữa đặt nhầm chỗ? Thà tôi không biết sự thật còn hơn khi biết rồi lại hụt hẫng, thất vọng. Những gì tôi nghe thấy sao mà đau nhói, xót xa quá! Tôi phải đối diện với biết bao nhiêu chuyện nữa đây? Người mà trước đây tôi tin tưởng, thương yêu đã bao lần cùng ngồi ngắm trăng, sao, tâm sự bao chuyện đời, bây giờ lại là người tôi ghê sợ hơn bao giờ hết. Tại sao vậy? Con người dễ thay đổi như vậy sao? Thời thế thay đổi đã cuốn con người theo vòng xoáy đó. Giờ thì tôi không tin và cũng không muốn tin những gì mình nghe thấy là sự thật. Mong rằng lời nói đó chỉ là lời nói đùa. Xin đừng nói, đừng kể với tôi bất cứ điều gì khi tôi không hỏi, không nhắc gì về họ.

Tối nay bình yên ngồi thưởng thức những bài hát yêu thích mà bấy lâu nay tôi đã vô tình bỏ quên. Cuộc sống của tôi lung linh sắc màu giống như một bài hát, một câu chuyện, một bộ phim có cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Tôi nghe nhạc, đọc truyện, xem phim chợt thấy hình bóng mình trong đó! Mặc dù chỉ giống một phần nào đó, nhưng cũng đủ khiến tôi xúc động, nghẹn ngào. Dạo này đâu đâu cũng nghe thấy nhạc tết, nhạc xuân vui tươi, náo nức, rộn ràng. Và tôi chợt nhận ra cái tên của mình thật hay, thật ý nghĩa khi nó chứa đựng những điều tốt đẹp, tuyệt vời nhất mà người thân đã ban tặng cho mình. Hết tuần sau là tôi được đi chơi xa rồi! Bây giờ là khoảng thời gian tôi thu xếp, chuẩn bị, lo lắng về mọi thứ, mặc dù có ngân hàng tài trợ Mẹ yêu. Nhớ lại cái ngày tôi xách vali lên Cần Thơ, chế cứ luôn miệng chọc tôi: "Nhìn nó y như là sắp về nhà chồng vậy!" Tôi nghe xong, mỉm cười, nói: "Chế có thấy cô dâu nào ăn mặc như vầy không?" Giờ nghĩ lại, tôi thấy nhớ những lần câu cá cùng chế; nhớ mỗi lần về là không quên ra cây cóc hái trái ăn đến nổi chế phải nói: "Mấy trái cóc lớn khônh kịp cưng ăn" nhớ những lần xách nước tưới hẹ; nhớ những câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn của Ngoại kể; nhớ những lời dặn dò của Mẹ: "Đi xa ráng mà lo ăn uống, đừng để ốm nghen!" Biết đâu những điều không như ý muốn lại là cơ may? Thôi thì hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mình.

Dẫu biết rằng đoạn đường phía trước còn nhiều khó khăn, đầy gian nan, trắc trở, nhưng tôi tin chỉ cần có sự quyết tâm và cố gắng thì nhất định mình sẽ làm được. Cám ơn cậu bạn và cô bạn vì hôm nay đã an ủi, gieo bao niềm hy vọng "trong cái rủi có cái may" cho tôi nhé!

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Chia Tay Tuổi Học Trò

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

xuDHOlS.jpg

Có những lúc nó vô tình nói những lời khiến người khác phải buồn mà chính nó cũng đau đớn chẳng hề vui sướng gì. Có những lúc nó cảm thấy chạnh lòng khi tình cờ bắt gặp một ánh mắt ảo não, u sầu chất chứa nhiều nỗi niềm thầm kín. Có những lúc nó ngồi cười vu vơ một mình khi chợt nhớ đến những kỉ niệm vui vẻ thầy cô, bạn bè rồi chợt chạnh buồn và có chút nuối tiếc khi nhận ra tất cả đã trở thành kỉ niệm.

Đêm nay trên bầu trời nhiều sao quá! Từ bao giờ mình lại thích ngắm sao một mình nhỉ? Cuộc sống xa hoa nơi đô thành đầy hối hả, lo toan, tất bật nhiều lúc cũng khiến ta mệt mỏi và ta muốn tìm về vùng quê yên tĩnh để trở lại với cuộc sống đời thường không lo toan, vướng bận gì nhiều. Không gian ban đêm ở vùng quê thật yên tĩnh, vắng lặng không náo nhiệt, bon chen, ồn ào như thành phố mà thay vào đó là một cảm giác thật yên bình và yên ả.

Ai bảo ngắm sao một mình buồn, ngắm sao một mình cũng có niềm vui và sự lãng mạn riêng vậy. Đêm khiến ta nhớ về những kí ức, những kỉ niệm buồn vui một thời đã qua và cũng chính đêm là nơi ta tìm được một chút hy vọng, niềm tin ở những vì tinh tú. Mưa rơi từng hạt nghe sao mà nhức nhối, nặng trĩu quá! Cuộc hẹn tối nay sẽ như thế nào nếu trời cứ mưa như thế này? Tối nay mình có một cuộc hẹn khá quan trọng, có thể nói: "Trà sữa chia tay". Nghe sao mà buồn quá, có đúng không? Trà sữa ngọt ngào nhưng tại sao lại gắn với từ chia tay để thêm lưu luyến, bịn rịn?

Ngày mai đây tôi sẽ về một nơi không thật bình yên nhưng đối với tôi đó là nơi tôi hàng mong, ngày nào cũng nghĩ tới. Tâm trạng của tôi lúc này đan xen cả niềm vui lẫn nỗi buồn: Vui vì mình được về quê gặp lại những người thân yêu; Buồn vì sắp phải chia tay bạn bè, nhất là cô bạn thân ở chung phòng. Kỉ niệm giữa mình và cô bạn thân không nhiều nhưng nó cũng đủ khiến mình vui khi nhắc về bạn. Cảm ơn bạn đã đem lại tiếng cười cho mình, cảm ơn bạn nhiều lắm cô bạn thân à! Bạn bè trong lớp để lại kỉ niệm cho mình không nhiều nhưng chỉ cần sự quan tâm nhỏ nhoi, một câu nói ngắn gọn, một cử chỉ, một ánh nhìn, một nụ cười cũng đủ để lại kỉ niệm đẹp cho mình.

Tình yêu gia đình, Thầy cô, bạn bè dường như đã chiếm hết khoảng trống trong tôi. Đó là thứ tình cảm không dễ gì thộ lộ, bày tỏ, diễn đạt bằng lời nói bởi tình yêu đó người ta chỉ biết trân trọng và gìn giữ. Tôi nhớ lắm những cử chỉ ân cần, lo lắng của chị gái mỗi khi tôi thất vọng, gục ngã; Khi đó bao nhiêu hy vọng bao nhiêu ước mơ dường như sụp đổ, Chị gái chỉ an ủi, khuyên nhủ một câu: "Đừng buồn nữa em gái của chị". Lời nói của chị tuy ngắn gọn, đơn giản, nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu ý nghĩa. Nhớ lắm những người Thầy người Cô đã cho tôi những kiến thức, những bài học để chấp cánh vào tương lai. Nhớ lắm những người bạn thân luôn bên cạnh, chia sẻ cùng tôi mỗi lúc vui buồn; ngày chia tay tuy không lâm li, đầm đìa nước mắt nhưng ít ra cũng để lại một chút kỉ niệm, một chút dấu ấn trong lòng mọi người. Ôi nhớ lắm một thời đã qua.

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Người Lạ 284

Thể loại: Tản Văn

Tác giả: Ngọc Xuân

g0LOjwy.jpg

Cái tên thoạt lướt qua trên mạng, tôi cảm thấy thật mới lạ, đúng y như cái tên "Người lạ 284". Vô tình tôi biết đến bạn trong một lần bạn thấy tôi ghi dòng tâm trạng: "Buồn ơi là sầu", bạn liền inbox hỏi thăm tôi: "Bạn buồn gì thế?" Tôi không ngần ngại kể chuyện của tôi cho bạn nghe vì chúng ta là người lạ mà. Lúc đó bạn vô cùng bất ngờ, pha chút sửng sốt, ngạc nhiên và thốt lên câu: "Ôi chao, thật đặc biệt và tình cờ biệt danh cô bé bánh bao lại trùng với biệt danh

một người bạn đặc biệt của tôi." Bạn kể câu chuyện của bạn cho tôi nghe "cô bé bánh bao" của bạn là một người mà bạn rất quý mến, rồi bỗng một hôm bạn ấy im hơi lặng tiếng khi bạn inbox nhưng không thấy trả lời, cũng không rõ tin tức về bạn ấy nữa. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại câu chuyện của bạn, tôi không còn nhận được bất cứ tin tức về cậu bạn gọi tôi là bánh bao. Ngẫm nghĩ câu chuyện giữa chúng tôi thật kì lạ và khó giải thích, không hiểu sao lại có sự tương đồng, trùng hợp đến thế được cơ chứ!

Mấy ngày hôm sau bạn đổi tên từ "Người lạ" thành "Người lạ 284". Khi đó tôi có hỏi bạn: "Người lạ 284" có ý nghĩa là gì. Bạn bảo tôi lên mạng tự tìm hiểu ý nghĩa số 284 sẽ hiểu ngay thôi. Tôi tò mò nên lên mạng tìm thử thì thấy trên mạng nói ý nghĩa 284 là "Trong anh có em, trong em có anh." Khi đọc câu chuyện "nắng mưa" của tôi, bạn nói: "Không hay nhưng chân thật." Tôi nói đùa: "Tôi bịa chuyện đó giống chuyện bịa không?" Bạn trả lời: "Không giống bịa. Tôi đọc tôi biết mà, có cảm xúc." Bạn lại tiếp bảo tôi: "Sao cứ đi quan tâm người khác làm gì, mà không biết nghĩ cho bản thân mình đi chứ". Câu nói ngắn gọn, đơn giản, nhưng lại khiến tôi thức tỉnh, tôi nhận ra mình đã vô tình quên mất bản thân khi cứ mãi chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Bạn kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu: "Yêu mấy người". Tôi nghĩ bạn thật ngớ ngẫn, vớ vẩn và trẻ con. Rồi tôi không còn muốn trò chuyện với bạn nữa. Nhưng không hiểu sao mỗi khi bạn online, bạn đều tìm tôi, và liên tục nói câu tôi bỏ bạn.

Bất cứ ai khi tổn thương cũng cần thời gian yên tĩnh để xoa dịu, chữa lành tổn thương. Bạn lại nói tiếp: "Tôi ở đây, tôi sẽ đợi mấy người khi nào mấy người online trở lại" Tại sao bạn cứ tìm tôi, trong khi tôi và bạn không hề quen biết vậy? Tại sao bạn lại dành cho tôi nhiều sự quan tâm như thế? Bạn có niềm đam mê, yêu thích đối với mấy con cái kiểng 7 màu lung linh. Bạn chia sẻ cho tôi cách làm chậu nuôi cá để mỗi khi bi quan, mệt mỏi, chán nản ngắm nghía cá tung tăng bơi lội sẽ thấy yêu đời, cuộc sống tươi đẹp hơn. Dù tính cách bạn khá nóng nảy, đôi lúc bực tức, khó chịu khi tôi lạnh lùng, thờ ơ, nhưng tôi biết bạn là người bạn tốt bụng. Cái tên: "Người lạ 284" thật lạ và cũng thật ấn tượng, đặc biệt. Cái tên giúp tôi dễ phân biệt và không lẫn vào đâu được. Xin chào, tôi là Vô Vi, có nghĩa là không buồn, không thương, không ghét, chẳng vấn vương, chẳng mơ mộng, bận tâm đối với công danh lợi lộc, thị phi, hơn thua, ganh ghét ở thế giới ngoài kia.

Hết
 
Last edited by a moderator:
14,919 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Chuyến xe yêu thương

Mỗi lần đi xe về nhà rồi lên Cần Thơ, mình thấy mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ có riêng lần này, mình lên tới Cần Thơ mệt rã rời, nằm ngủ mê mang, thức dậy lại thấy rắn ở trong nhà. Thấy nó mà sợ kinh khủng, mặc dù nó không có làm gì mình, cũng may mình phát hiện sớm với lại nó cũng hiền. Mình tính không nhờ ai giúp hết nhưng trong trường hợp này không nhờ không được, bởi vì đuổi nó mình còn không dám, huống chi đập nó chết. Vì sợ quá nên mình chạy qua kêu cô chủ rồi cô nhờ mấy anh đi qua bắt rắn dùm mình, có một anh cầm cây đi vô đập nó. Lúc đó, mình sợ lắm! Lỡ ảnh gặp nguy hiểm hoặc con rắn bị chết thì phải làm sao? Nhà cửa thì bị đảo lộn và bị bể một cái ly, anh đập chết con rắn rồi đem xác ra để trước mặt mình.

Tự dưng thấy thương nó quá trời. Dẫu sao nó cũng chết rồi, thôi thì hy vọng đừng có con rắn nào bò vô phòng mình nữa. Mình chẳng biết hên hay là xui nên mới hỏi chế: "Rắn vô phòng là hên hay là xui vậy chế?". Chế trả lời: "Gặp rắn hiền là hên, gặp phải con rắn dữ là xui". Vậy xem ra mình vẫn còn hên. Tối trước khi ngủ, mình dòm trước dòm sau rồi ngủ mê mang lúc nào không hay; sáng thức dậy, cảm thấy ê ẩm, nhức mỏi cả người, cầm dao gọt trái cây thì bị đứt tay. Chẳng biết hên hay là xui nữa, nhưng thấy mình không sao là hên rồi.

Chuyến về nhà, chuyến đi Cần Thơ đan xen trong tôi biết bao suy nghĩ: Nghĩ về tương lai sao thấy xa vời vợi; Nghĩ về gia đình - nơi yêu thương vô điều kiện chợt thấy yêu thương thật gần; Nghĩ về bạn bè khi thấy bên cạnh mình chẳng có được bao nhiêu người bạn thực sự, chân thành và đáng tin cậy.. Và rồi chẳng biết tự lúc nào khóe mắt tôi cay cay khi chợt nghĩ về Mẹ, về chị gái..

Chuyến xe về nhà vẫn chạy chầm chậm, những hàng cây vụt qua, cơn gió thoảng qua nhẹ và êm đềm làm tôi xao xuyến. Ôi, nhớ lắm người bạn chưa quen thật bình dị, chân thành và tốt bụng vội đưa cho tôi mảnh khăn giấy khi thấy tôi nôn, choáng váng, xây xẩm mặt mày. Nhớ trước đây, tôi chạy xe do tránh một người qua đường nên bị té ngã. Có hai người đi ngang qua thấy, vội dừng xe. Một người đỡ chiếc xe, một người giơ tay về phía tôi. May là tôi chẳng sao nên tự đứng dậy được, người qua đường cứ: "Xin lỗi" mãi. Còn hai người giúp đỡ chẳng biết đi từ lúc nào. Ngay cả từ đơn giản: "Cám ơn" tôi vẫn chưa kịp nói. Nghĩ vậy, lần say xe này dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố nói: "Cám ơn bạn". Tôi sợ khi cơ hội vụt qua sẽ không bao giờ quay trở lại. Người ta nói: "Gặp được người tốt hiếm lắm!". Vậy mà, tôi vẫn gặp đó thôi! Có phải do may mắn không? Ngày hôm sau, tôi đổ bệnh. Tết tôi cũng chỉ ở nhà tiếp khách. Bạn bè chỉ có mỗi một bạn lại nhà chơi. Ngồi nghe cậu bạn nói chuyện, tôi cảm thấy vui lắm! Cậu bạn ngày nào còn học chung giờ đã trưởng thành, chín chắn hẳn. Qua tết, tôi lại bệnh tiếp.

Nhìn cảnh Mẹ bận rộn trong bếp nấu cháo vịt, chế lục kiếm thuốc mà tôi thấy xót xa. Tôi tự hỏi: "Có bao giờ gia đình nghĩ mình là gánh nặng không?" Chẳng biết tự lúc nào tôi sợ trở thành gánh nặng của người khác nữa. Trước ngày lên Cần Thơ, Mẹ cứ dặn dò đủ thứ chuyện, chế cứ chuẩn bị những thứ tôi cần dùng.. Sáng nay, do đi vội quá tôi chẳng nói được một lời từ giã Mẹ.. Càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Mẹ nhiều! Chuyến xe sáng nay đông chặt chỗ ngồi (người và hành lý). Tôi ngồi giữa, quay qua phải thấy hai người dựa ghế ngủ, quay qua trái thấy hai người dựa ghế ngủ. Tôi không sao nhúc nhích, cử động được. Vui nhất là mọi người đều nhường nhịn nhau. Có vài người tỏ vẻ khó chịu, bực bội nhưng được một lúc rồi ai cũng vui vẻ, dễ chịu. Tới nơi, tôi như có sức sống hẳn. Mọi thứ thật thân quen, gần gũi! Vẫn con đường, hàng cây thân thuộc đó! Vẫn con người xa lạ nhưng đầy ắp tình người..

Nhớ hôm chế đi xe đò lên Cần Thơ không cho tôi hay trước làm tôi bất ngờ, ngạc nhiên, vui biết là bao nhiêu. Những ngày đó chế trổ tài nấu ăn thật là ngon, hôm nào đi học về mọi thứ cũng đều sẳn sàng, chế chỉ đợi tôi về rồi cùng ăn thôi. Lúc đó tôi chợt nhận ra đã bao lâu mình không được đối xử tốt như vậy rồi nhỉ? Hai chị em nói đủ thứ chuyện nhưng hình như đa phần là chuyện của tôi thì phải từ chuyện học hành đến chuyện về những người tốt giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn..

Có chuyện vui cũng có chuyện buồn và có cả nước mắt nữa. Lúc về đêm, hai Chị em nằm tám đến khuya rồi ngủ lúc nào không hay; nửa đêm tôi chợt giật mình thức giấc cứ ngỡ chế không hay nhưng rồi bàn tay của chế khẽ chạm nhẹ lên trán tôi, hỏi với giọng đầy sự quan tâm và lo lắng: "Sao đổ mồ hôi nhiều vậy?" Tôi trả lời: "Không sao ạ!" nhưng thật ra tôi mệt lắm! Tôi không muốn chế phải lo lắng cho mình nhiều quá! Có khi tôi lại vừa cười vừa nói đùa với Chế: "Sáng em thức dậy, em biết mình vẫn còn sống là may mắn lắm rồi". Chế biết tôi là người hay nói đùa nên cũng không nói gì thêm.

Khi chế ra về cũng là lúc tôi lủi thủi một mình, mọi thứ với tôi thật trống trải. Không có ai trò chuyện, không có ai ăn cơm cùng, không khí ngột ngạt đến mức khó hiểu rồi những lúc về đêm tôi mệt mỏi cũng chẳng có ai quan tâm, hỏi han, chăm sóc được như chế. Tôi phải tập sống, tập làm quen với mọi thứ rồi đây tôi sẽ được về miền quê - nơi có tình thương và cũng là nơi bình yên nhất trong tâm hồn mình. Cám Ơn Đời Mỗi Sớm Mai Thức Dậy Ta Có Thêm Ngày Nữa Để Yêu Thương.

Gần thì thương, xa thì nhớ!

Sáng nay, tôi vẫy tay chào tạm biệt người tôi thương.. Tôi lên xe máy để chú chở ra bến xe. Chú chạy xe rất chậm và kĩ lưỡng, chú ân cần hỏi: "Con lên Cần Thơ học hả?". Tôi khẽ gật đầu, nói: "Dạ!". Tới bến xe, tôi lên xe đò ngồi như thường lệ, anh tài xế lái xe quen thuộc vẫn duy trì cách gọi tôi bằng "bé" như mọi khi. Tôi lớn rồi mà sao cứ gọi tôi là "bé" thế! Cách gọi nghe thiệt là dễ thương và trẻ con quá nên có vẻ hợp với vẻ ngoài của tôi thì phải. Hihi.

Ngồi nhìn bé trai ngồi gần bên lém lĩnh, ú nu ú na thấy cưng và đáng yêu vô cùng nhưng tôi chỉ dám nhìn chứ chẳng nựng lấy một cái. Tiếng người nói chuyện sôi nổi, ồn ào phía sau át cả tiếng nhạc, chỉ có tôi và vài người ngồi im lặng, ngắm cảnh vật. Một bà có vẻ là người tu hành chịu không nổi tiếng ầm ĩ nên đành lên tiếng: "Nói chuyện gì mà nói hoài thế! Nói chi mà cho mệt vậy không biết.. Bộ rảnh lắm sao mà đi nói chuyện của người khác, chuyện của mình lo chưa xong nữa mà đi nhiều chuyện". Cứ tưởng họ sẽ im lặng nhưng không hề. Tôi để ngoài tai mọi thanh âm, đưa mắt nhìn mây trời, con đường, sông nước, cây cối, dòng xe qua lại mà thấy lòng bình yên lạ!

Tôi thích ngắm cảnh, nghe những bản nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng nên tôi không hề lo sợ khi đi xe. Cuối cùng cũng đến nơi, xe dừng lại bên đường. Chú mở cửa xe cho tôi bước xuống, nhiệt tình, chu đáo hỏi: "Con dám qua đường không?". Tôi cười rồi nói như khẳng định chắc chắn: "Dạ, dám..".

Tôi vẫn thường qua đường một mình nên việc qua đường không còn quá khó khăn đối với tôi nữa. Tuy xa quê hương yêu dấu nhưng những kỉ niệm, nỗi nhớ luôn đong đầy trong tôi! Quê tôi có cảnh thiên nhiên sông nước, có người tôi thương và người thương tôi!

"HÃY CÁM ƠN CUỘC SỐNG

Nếu bạn thấy đêm nay khó ngủ - Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.

Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc - Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.

Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi - Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.

Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua - Hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghỉ, chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.

Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ - Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người - Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ - Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều. - Sưu tầm-"
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back