Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 90: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (37)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Nếu em muốn ở lại trường, em chỉ có thể trả học phí giống như mười bạn cùng lớp top sau, và nhà trường sẽ không cung cấp bất kỳ khoản trợ cấp nào cho em nữa. Trừ khi sau đó em được vào top 10 lớp một lần nữa, trường sẽ tiếp tục cung cấp cho em miễn học phí, trợ cấp sinh hoạt phí và bù đắp các chi phí trước đó."

Lam Nhã Chân cầm bảng điểm khóc lóc chạy ra khỏi trường, trước tiên đi tìm Hạng Tranh an ủi, Hạng Tranh vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước: "Chuyển sang trường khác học cũng không sai biệt lắm, đều có thể thi đại học."

Đừng thấy Hạng Tranh bình thường rất lăn lộn, nhưng hắn có khả năng đặc biệt, hàng năm đều mang về cho trường một ít giải thưởng, cho nên cũng miễn học phí cho hắn, chỉ là không có trợ cấp sinh hoạt. Nhưng tiền thưởng đoạt giải, đều thuộc về Hạng Tranh.

Hắn thật sự không cảm thấy trường trung học Đằng Lan tốt bao nhiêu, nhưng mà là mẹ hắn đặt kỳ vọng rất lớn, vẫn hy vọng hắn có thể ở chỗ này.

Lam Nhã Chân rưng rưng cắn môi: "Học kỳ này ta chậm trễ quá nhiều, hơn nữa sắp thi đại học, đột nhiên chuyển trường ta có thể sẽ không thích ứng. Gia đình ta nếu biết ta không thể học ở đây, chắc chắn sẽ giết ta."

Trợ cấp mỗi học kỳ, cô ta muốn lấy một phần về nhà, có thể vào trường trung học Đằng Lan học, ba mẹ không biết đến trước mặt bao nhiêu người khoe khoang.

Thành tích vượt trội trên những con cháu nhà giàu kia, kỳ thật cô ta cũng cảm thấy rất tự hào.

Rõ ràng nửa học kỳ sau cô ta đã rất cố gắng học tập, sao càng thi càng kém đây? Lam Nhã Chân vẫn cảm thấy, là cô ta phát huy thất thường.

"Ta giúp ngươi xem có trường trung học bình thường nào thích hợp không, đến lúc đó ngươi chuyển qua đi." Hạng Tranh nói: "Học kỳ sau ngươi đừng thư giãn, ngươi có cơ sở, thi một trường đại học tốt vẫn có thể. Vật lý, ta có thể giúp ngươi bổ sung, ta học giỏi môn này. Những môn khác, phải dựa vào những nỗ lực của riêng ngươi để đọc sách, làm nhiều câu hỏi."

Hạng Tranh đi rồi, có thể giúp Lam Nhã Chân đưa ra chủ ý, đó là nghĩ đối phương bình thường rốt cuộc cũng đã hỗ trợ chăm sóc mẹ hắn.

Lam Nhã Chân nhìn bóng lưng Hạng Tranh không đuổi theo, chờ hắn biến mất không thấy, mới lấy điện thoại di động ra, tìm ra số điện thoại di động của Cố Kinh Khuê không chút do dự gọi tới.

Tuy nhiên, không ai trả lời.

Ánh mắt Lam Nhã Chân đỏ lên, chẳng lẽ Cố đại ca đã bắt đầu xem thường cô ta rồi à?

Cô ta tiếp tục gọi, Cố đại ca cho tới bây giờ cũng không có không nghe điện thoại của cô ta, nhất định là đối phương không nghe thấy, cô ta gọi thêm vài lần là được.

Cố thị.

Cố Kinh Khuê nhìn điện thoại di động đang rung động trên bàn hội nghị, người gọi điện thoại phía trên là Lam Nhã Chân. Bây giờ có một cuộc họp rất quan trọng, hắn đã chịu đựng mà không nhận cuộc gọi.

Dưới tình huống bình thường hẳn là cúp máy, nhưng hắn luyến tiếc, như vậy Nhã Chân nhất định sẽ rất khó chịu.

Các lãnh đạo công ty trong phòng họp: "..."

Nhưng sau đó một số cuộc gọi điện thoại đến, cuối cùng hắn đã cầm điện thoại di động của mình. Các cao tầng nhìn thấy động tác của Cố Kinh Khuê, trong mắt khó nén thất vọng. Nhất là trợ lý đứng ở một bên càng thêm thất vọng, cô gái kia thật sự so với tương lai của công ty còn quan trọng hơn sao?

Nơi này ngồi đều là xương sống của công ty, cuộc họp này liên quan đến hướng đi quan trọng trong tương lai của công ty, liên lụy đến bát cơm của vô số người cùng vô số gia đình, Cố Kinh Khuê thật sự nhịn không được như vậy sao?

"Cố đại ca, vì sao anh không nghe điện thoại?"

Cố Kinh Khuê cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp, căn bản cũng không có cùng các lãnh đạo thương nghị một chút, thậm chí quên mất điện thoại di động của hắn còn kết nối với loa phòng họp.

Lam Nhã Chân mang theo thanh âm nức nở bị mọi người nghe được.

Tất cả mọi người nhìn về phía Thiên Nhạn, thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô, rõ ràng không vui, cũng không lên tiếng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 91: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (38)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Nhã Chân, đừng khóc, em làm sao vậy?" Giọng nói dịu dàng dỗ dành tiểu cô nương của Cố Kinh Khuê khiến người ta không nói hết lời.

"Cố đại ca, có lẽ em không có biện pháp tiếp tục học ở trường trung học Đằng Lan nữa, thành tích cuối kỳ của em không phù hợp với học sinh giỏi. Nhà trường nói rằng em không đủ điều kiện để hưởng học bổng của các sinh viên mũi nhọn. Em chỉ chậm trễ quá nhiều trong học kỳ trước trước khi em không làm tốt. Nếu cho em thêm một cơ hội, em chắc chắn sẽ trở lại thành tích ban đầu."

"Nếu không chậm trễ nhiều như vậy, nhất định sẽ thi thành tích tốt."

Lời nói của Lam Nhã Chân làm cho Thiên Nhạn lộ ra trào phúng, đây không phải là gián tiếp nhắc nhở Cố Kinh Khuê, nếu không phải lo lắng cho hắn, đến tìm hắn, ta có thể thi kém như vậy sao, hiện tại cũng không có cơ hội tiếp tục ở trường trung học Đằng Lan.

Cố Kinh Khuê áy náy: "Nhã Chân, em không cần lo lắng, tất cả đều do anh, nếu không phải anh xảy ra chuyện cũng sẽ không chậm trễ đến em. Em an tâm về nhà đi, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp, em có thể tiếp tục học ở đó, anh sẽ cùng lãnh đạo trường nói chuyện, anh biết họ."

"Thật sự có thể không? Cố đại ca?"

Nếu người trong phòng họp không phải bởi vì trường hợp không thích hợp, nhất định sẽ chỉnh tề trợn trắng mắt. Tiểu bạch liên hoa như vậy, Cố tổng cũng không nhìn ra sao?

"Các vị, các ngươi cảm thấy đổi một người khác làm Cố tổng thì thế nào?" Lúc này, Thiên Nhạn nói: "Trải qua mấy tháng quan sát, ta cho rằng Cố Kinh Khuê rất không lý trí, không thích hợp ngồi ở vị trí này. Cố thị là tâm huyết nửa đời người của cha mẹ ta, ta không muốn nhìn thấy nó suy tàn."

"Cố tiểu thư, ta đồng ý cô làm tổng giám đốc Cố thị."

"Ta cũng đồng ý."

"Cố Kinh Khuê nhiều lần bất chấp các cuộc họp và dịp quan trọng của công ty, vắng mặt, rời khỏi cuộc họp. Trong cuộc họp quan trọng như hôm nay của công ty, lại đi trấn an một tiểu cô nương thi kém, rất khó để cho người ta tiếp nhận."

"Hôm nay ta nói đến đây thôi, nếu Cố Kinh Khuê còn là tổng giám đốc Cố thị, vậy ta lập tức báo cáo từ chức."

"Ta cũng vậy, cùng người như vậy làm việc, ta cho rằng Cố thị không có tương lai đáng nói."

Thiên Nhạn nhìn thấy phản ứng của mọi người, biết thời cơ đã đến.

Cô cũng không nghĩ tới Cố Kinh Khuê lại không đáng tin cậy như vậy, đây hẳn là lần đơn giản nhất cô đoạt quyền.

Rất không có cảm giác thành tựu!

Cố Kinh Khuê an ủi Lam Nhã Chân trở lại phòng họp phát hiện toàn bộ nhân viên trầm mặc, cảm thấy có chút không thích hợp, càng không thích hợp chính là Thiên Nhạn còn đang ngồi ở vị trí của hắn.

"Các vị, chúng ta có thể tiếp tục hội nghị."

"Cố Kinh Khuê, toàn bộ chúng ta đã thương lượng qua, ngươi đã không thích hợp với vị trí tổng giám đốc Cố thị, chúng ta cùng nhau đề cử Cố tiểu thư trở thành tổng giám đốc mới của Cố thị."

Nụ cười trên mặt Cố Kinh Khuê dần dần mất đi: "Hai người có ý gì?"

"Cố đại ca, vì sao anh không nghe điện thoại?" Trợ lý phát lại nhật ký cuộc gọi vừa rồi, Cố Kinh Khuê sau khi nghe thấy sắc mặt đại biến, trong nháy mắt không đủ sức nói chuyện.

Chờ nhật ký cuộc gọi phát xong, hắn bị ánh mắt nóng bỏng của lãnh đạo công ty nhìn đến cả người không được đương nhiên.

"Ta cho rằng Nhã Chân có chuyện gì gấp gáp, huống hồ chỉ là rời đi một lát. Bên công ty cũng không xảy ra chuyện gì lớn." Cố Kinh Khuê biện giải, hắn thật không cho rằng nhận một cuộc điện thoại có cái gì không đúng, đây không phải là không có xảy ra chuyện, tiếp tục hội nghị là được rồi, lúc trước hắn không phải cũng như vậy sao?

"Nếu ngươi không coi công ty là chuyện, không ngồi ở vị trí tổng giám đốc chẳng phải tốt hơn sao?" Nhân viên cấp cao nói.

Thiên Nhạn: "Trong mắt ngươi, công ty quan trọng hơn hay Lam Nhã Chân quan trọng hơn, ngươi không làm tổng giám đốc nữa, còn có nhiều thời gian đi làm bạn với cô ta, càng phù hợp với suy nghĩ của ngươi."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 92: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (39)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ngươi hiện tại không phải tổng giám đốc Cố thị. Cố tiểu thư vốn nắm giữ cổ phần giống như ngươi, mọi người ở đây đều đồng ý Cố tiểu thư trở thành tổng giám đốc mới. Chúng ta chỉ đang thông báo cho ngươi, ngươi không còn là tổng giám đốc Cố thị nữa."

"Ngươi.. Các ngươi.." Cố Kinh Khuê trong lòng nóng nảy, cho tới bây giờ hắn chưa từng được đãi ngộ như vậy, hắn nhìn về phía Thiên Nhạn: "Nhạn Nhạn, em cũng nghĩ như vậy? Vì làm tổng giám đốc Cố thị, ngay cả anh trai ruột cũng không cần?"

"Cố Kinh Khuê, ngươi quên ngươi vì Lam Nhã Chân, đều có thể bỏ lại em gái ruột không? Lần đó, ta thực sự suýt chết trên biển."

Cố Kinh Khuê bị hỏi đến không nói nên lời, Thiên Nhạn tiếp tục nói: "Ngươi năm lần bảy lượt bởi vì Lam Nhã Chân tạo thành tổn thất cho công ty, làm cho ta rất thất vọng."

"Nếu ngươi thích Lam Nhã Chân như vậy, liền dứt khoát buông tha cho công ty, ngươi muốn thế nào thì thế ấy."

"Bảo vệ, đưa Cố Kinh Khuê ra ngoài." Thiên Nhạn hô to ngoài cửa, Cố Kinh Khuê lập tức bị bảo vệ tiến vào dựng lên.

Hắn phẫn nộ nói: "Các ngươi cho rằng ta hiếm lạ sao?"

"Không hiếm thì đi ra ngoài." "Thiên Nhạn làm ra một cái cử chỉ mời:" Chúng ta muốn họp, ngươi là cổ đông công ty muốn nghe cũng được, nhưng mà phải giữ im lặng, cũng không thể bởi vì một cuộc điện thoại mà tùy thời rời khỏi trường hợp quan trọng. Nếu ngươi có thể đảm bảo, ngươi sẽ được ở lại đây. "

" Là em gái ruột của ngươi, ta cho rằng tâm tình của ngươi không ổn định, hiện tại không thích hợp ở nơi này, vẫn là để cho bảo an dẫn ngươi đi ra ngoài đi. Khi nào tâm trạng ổn định, hãy quay lại nghe cuộc họp. "

Cố Kinh Khuê muốn bị tức chết, còn muốn nói cái gì thì bị bảo vệ dẫn ra ngoài.

" Được rồi, các vị, chúng ta tiếp tục đi. "

Đuổi Cố Kinh Khuê đi xem như hoàn thành một bước trong đó, cổ phần dưới danh nghĩa đối phương, cô lại chậm rãi tổng cộng. Vì tình yêu đích thực, Cố Kinh Khuê hẳn là sẽ bỏ cuộc.

Tốt, cô nhìn lại những kỷ niệm và tìm thấy thời gian để có được cổ phần.

Cố Kinh Khuê càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát không muốn, lái xe về phía nhà Lam Nhã Chân.

Chỉ có Nhã Chân mới là sạch sẽ, đôi mắt trong suốt không bị ô nhiễm thế tục.

Nửa tiếng sau, Cố Kinh Khuê ở dưới lầu tiểu khu Lam Nhã Chân nhìn thấy cô ta dựa vào vách tường, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến có chút đỏ, còn có nước mắt không lau sạch sẽ.

" Lên xe ngồi một chút. "Cố Kinh Khuê sờ sờ đầu Lam Nhã Chân:" Đừng khổ sở, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp, trời lạnh ở chỗ này sẽ sinh bệnh. Không phải là chuyện gì to tát, anh cùng trường trung học Đằng Lan bên kia nói một tiếng là được."

Trên thực tế thật sự không phải là nói chuyện đơn giản như vậy, hắn chỉ quen biết lãnh đạo trường trung học Đằng Lan một chút, lại không muốn bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà nợ nhân tình, hắn tính toán vụng trộm đem học phí trả.

Mười mấy hai trăm ngàn chỉ là một số tiền nhỏ, một cái đồng hồ đàng hoàng cũng không mua được.

Cố Kinh Khuê dẫn Lam Nhã Chân đi uống trà sữa, đưa cô ta về nhà.

Chuyện của công ty hắn không vui nghĩ, ngày hôm sau chọn quà tốt đi đón Lam Nhã Chân chơi.

Lam Nhã Chân mỗi lần đều từ chối lễ vật, nhưng không thể kiềm chế được sự nhiệt tình của Cố Kinh Khuê, đành phải nhận lấy. Một số mặt dây chuyền, đồ trang sức, vòng đeo tay, cô ta thực sự không có sức đề kháng. Cố Kinh Khuê nói những thứ này không đắt, mấy chục đồng, vậy cô ta liền thu lại.

Giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại cho cô ta và nói với cô ta rằng học kỳ tới có thể tiếp tục học tại trường trung học Đằng Lan.

Giải quyết vấn đề lớn nhất, Lam Nhã Chân vui vẻ cười, tính toán đọc sách thật tốt. Cố Kinh Khuê muốn hẹn cô ta đi chơi, cô ta từ chối.

Lam Nhã Chân ôm sách vật lý đi tìm Hạng Tranh, cô ta không quên lúc trước Hạng Tranh nói muốn giúp cô ta bổ sung môn vật lý. Hạng Tranh am hiểu môn vật lý, hàng năm đối phương đều tham gia thi vật lý, không phải thứ nhất chính là hạng hai.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 93: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (40)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Hạng Tranh sáng sớm bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn không có khả năng để cho mẹ hắn đi mở cửa, lười biếng mở cửa, Lam Nhã Chân đứng ở cửa, hắn có chút ngoài ý muốn: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Tại sao tâ không thể đến?" Lam Nhã Chân trong lòng ủy khuất: "Không phải ngươi nói muốn giúp ta bổ sung môn vật lý sao?"

"Ta còn tưởng rằng ngươi không cần." Hạng Tranh dời đi, để Lam Nhã Chân vào cửa: "Gần đây ngươi cũng không tới, ta tưởng ngươi nghĩ ra biện pháp rồi."

Biện pháp gì, Hạng Tranh không nói ra, trong lòng hắn rất rõ ràng, hơn phân nửa chỉ có thể tìm Cố Kinh Khuê.

"Ta không tới tìm ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không liên lạc với ta." Lam Nhã Chân lòng rất mệt mỏi, cô ta như thế nào lại thích một người không thích hài hước này, nhưng cô ta chính là thích.

"Không có chuyện gì tại sao phải liên lạc?" Hạng Tranh nói thẳng, hắn quả thật không có việc gì.

Lam Nhã Chân nghẹn lại, thở phì phì lấy sách ra: "Không phải ngươi đáp ứng dạy thêm cho ta sao?"

"Trước tiên để cho ta rửa mặt, ăn chút gì đã." Hạng Tranh đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt thật kỹ, lại vào phòng bếp làm điểm tâm, trước khi làm còn hỏi Lam Nhã Chân có ăn hay không.

Bản thân Lam Nhã Chân đang tức giận, thở phì phì nói: "Ta rất no."

Hoàn toàn là bị Hạng Tranh tức giận, cô ta nói chuyện cũng không có một câu dễ nghe.

Hạng Tranh gật gật đầu: "Được rồi."

Nếu đã ăn no, vậy hắn chỉ làm phần của hắn và mẹ hắn, không làm cho cô ta nữa, làm nhiều ăn không hết, bữa sáng giữ lại bữa thứ hai lại không ngon.

Làm xong bữa sáng, Hạng Tranh một mình ăn, mẹ hắn còn đang ngủ, bữa sáng đặt ở trong nồi ấm.

Lam Nhã Chân cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Hạng Tranh, hắn thật sự không chuẩn bị cho cô ta một phần à?

"Nhìn ta làm gì?" Hạng Tranh ngẩng đầu: "Ngươi có thể tự mình xem một chút, có cái gì không hiểu đánh dấu ra, lát nữa ta nói cũng nhanh hơn một chút, có thể nhắm vào nhược điểm của ngươi để bổ sung bài học."

Lam Nhã Chân muốn cắn rách môi, hắn cũng không có nhìn ra cô ta chưa có ăn điểm tâm. Cô ta nói cô ta no, thì hắn thực sự không làm cho cô ta à?

Bữa sáng thơm ngào ngạt truyền đến chóp mũi, Lam Nhã Chân càng ngày càng đói, rất hối hận hôm nay vội vàng đi, một ngụm điểm tâm cũng không ăn.

"Ngươi đã đánh dấu chưa?" Hạng Tranh không biết từ lúc nào ăn xong bữa sáng, đi tới bên cạnh Lam Nhã Chân bắt đầu dạy thêm.

Lam Nhã Chân đói bụng kêu to, Hạng Tranh một chút cũng không nhìn ra. Nếu như là Cố đại ca mà nói, hiện tại khẳng định giúp cô ta gọi đồ ăn.

Nhưng cô ta thật sự không thích Cố đại ca, hai người bọn họ không có duyên phận. Có đôi khi thích chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng người trước mắt này chỗ nào cũng không tốt, nhưng cô ta chính là thích.

"Đúng rồi, chuyện trường học của ngươi đã giải quyết chưa? Ta giúp ngươi hỏi thăm trường học, có thể không tốt lắm, nhưng mượn một chỗ học nửa năm, đến lúc đó ngươi thi đi không ảnh hưởng."

Lam Nhã Chân: "Không cần."

"A, xem ra ngươi đã giải quyết." Hạng Tranh hiểu rõ, không nói thêm nữa.

Lam Nhã Chân mím môi, cũng không nói gì. Chỉ cần còn lại nửa học kỳ cô ta học tập thật tốt, đến lúc đó thi một trường học không tồi, vậy không ai có gì để nói.

Lam Nhã Chân ôm sách về nhà, đi đến ngõ nhỏ gần nhà dừng lại, nhìn người ở đầu hẻm: "Cố Thiên Nhạn, ngươi tới nơi này làm cái gì?"

"Nghe nói ngươi có thể tiếp tục ở lại trường trung học Đằng Lan học." Thiên Nhạn đứng thẳng, cô tới nhắc nhở Lam Nhã Chân, thanh cao thì phải thanh cao đến cùng, đừng nói làm một bộ: "Ta rất tò mò trường trung học Đằng Lan gần đây có phải làm từ thiện hay không, hỏi một chút."

Lam Nhã Chân lòng có dự cảm không tốt, liền nghe Thiên Nhạn nói: "Thì ra là Cố Kinh Khuê đóng học phí cho ngươi."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 94: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (41)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

"Không phải ngươi nói không yêu tiền của Cố Kinh Khuê sao? Hôm đó ngươi gọi điện thoại cho hắn để xin giúp đỡ, cả công ty nghe thấy hắn giúp đỡ ngươi."

Lam Nhã Chân trợn tròn mắt, khuôn mặt đỏ bừng, lập tức nói: "Ta căn bản không biết Cố đại ca nộp học phí cho ta, ta cho rằng hắn chỉ là cùng người quen biết ở trường nói qua."

"Vậy ngươi cảm thấy nói với người quen trường một câu, so ra kém cầm tiền nộp học phí sao? Như vậy so với nộp học phí trả giá cao hơn, Cố thị sẽ bởi vậy mà – nợ đối phương một nhân tình." Thiên Nhạn nói: "Nhìn vẻ mặt của ngươi hình như còn trách Cố Kinh Khuê."

"Ta không có, ta chỉ là thật không ngờ Cố đại ca lại làm như vậy, nếu như ta biết, ta hiểu những thứ này, nhất định sẽ không đồng ý. Hôm đó ta rất lo lắng, rất mờ mịt bất lực, thoáng cái liền nghĩ đến hắn."

Lam Nhã Chân biểu tình khó coi, lấy điện thoại di động ra: "Ta lập tức bảo Cố đại ca đi hoàn học phí."

"Học phí của trường trung học Đằng Lan một khi nộp là không hoàn lại." Thiên Nhạn chỉ ra: "Ngươi hẳn là biết."

"Ta làm sao biết." Lam Nhã Chân theo bản năng phản bác, thấy bộ dáng Thiên Nhạn cười như không cười, trong lòng càng ngày càng không tốt.

"Trước kia ngươi từng chửi bới với ta, nói học phí rất đắt, lại không thể trả lại, thật sự rất lừa gạt, ngươi đã quên rồi sao?" Thiên Nhạn nhắc Lam Nhã Chân nhớ lại một chút quá khứ, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta không có huyết sắc, tâm tình thoải mái hơn nhiều.

"Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, ta không phải loại người này, gần đây đầu óc rất loạn, ta quên mất những chuyện kia." Lam Nhã Chân tiếp tục nói, cũng không biết là nói cho Thiên Nhạn nghe, hay là nói tự mình nghe.

Thiên Nhạn lúc này lại đi tới trước mặt cô ta, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên cổ tay cô ta.

Nhìn thấy điều này, Thiên Nhạn không khỏi cười: "Mùa đông, lộ ra cổ tay sẽ không lạnh sao?"

Nơi nào cũng không có lộ ra, hết lần này tới lần khác đem vị trí cổ tay trái lộ ra, cổ tay nhỏ vô cùng trắng nõn, phối hợp với vòng đeo tay kia thật sự là có chút đẹp mắt.

Ánh mắt Thiên Nhạn ở trên lắc tay: "Nếu như ta nhớ không lầm, đây chính là kiểu dáng phiên bản giới hạn kỷ niệm của nhà G, giá 19999 nhân dân tệ."

"Cái thẻ phát hành này của ngươi cũng không tệ lắm." Ánh mắt Thiên Nhạn di chuyển đến đỉnh đầu Lam Nhã Chân: "Phong cách cổ điển của nhà H, 6666 tệ."

Ánh mắt Thiên Nhạn lần thứ hai dừng lại trên dây chuyền di động của Lam Nhã Chân, kéo cằm, bộ dáng nhìn kỹ kia làm cho Lam Nhã Chân lòng khủng hoảng, muốn lập tức chạy trốn.

"Dây chuyền điện thoại di động của nhà F, dây chuyền là chất liệu bạch kim, phía trên còn có một viên kim cương, cái này bán tám vạn."

Lam Nhã Chân không nói nên lời, bị Thiên Nhạn điểm ra, cô ta cảm giác mình bị vũ nhục, rõ ràng đối phương biết đây là Cố đại ca tặng, nhất định phải nói ra nhục nhã cô ta như vậy sao?

Nội tâm Lam Nhã Chân suy sụp, lớn tiếng hô: "Ta lại không biết đồ vật đắt như vậy, Cố đại ca nói chỉ là một ít đồ chơi mấy chục đồng. Nếu ta biết nó đắt tiền như vậy, ta đã không nhận nó!"

Lam Nhã Chân tháo lốc tay, phát thẻ, dây chuyền di động xuống, đưa tới trước mặt Thiên Nhạn: "Ngươi so đo như vậy, trả lại cho ngươi là được rồi."

"Đừng tức giận, ta không có nói ngươi biết mấy thứ này, đồ đưa ra làm sao có thu hồi, huống hồ không phải là ta tặng." Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Nhạn vang lên: "Nhớ tới lúc trước ngươi nói không muốn tiền của Kinh Khuê, hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, miễn cho những đồ chơi nhỏ này bị người khác nhận ra, sẽ cảm thấy ngươi tham lam hư vinh."

"Nói như vậy đi, Cố Kinh Khuê có thể đưa ra đồ đạc sẽ không quá tiện nghi, hắn sẽ không có khả năng tặng mấy chục mấy trăm đồ chơi nhỏ. Mấy ngàn đồng mấy vạn ở trong mắt hắn không tính là cái gì, thật chính là đồ chơi nhỏ. Tránh sau này ngươi bị người ta mắng đào mỏ, biện pháp tốt nhất chính là một chuyện cũng không được nhận."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 95: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (42)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Hôm nay cũng là tới đây nhắc nhở ngươi, chuyện Cố Kinh Khuê nộp học phí cho ngươi, miễn cho sau này biết chân tướng ngươi sẽ cảm thấy mình bị đục ngầu ô nhiễm, bị tiền bạc ăn mòn. Với tính cách mà ngươi coi tiền bạc là phù du, ngươi sẽ không chấp nhận những điều như vậy."

Thiên Nhạn đi rồi.

Lam Nhã Chân nhìn chiếc xe tuyệt trần mà đi, cầm lấy đồ trong tay dùng lực đạo, cô ta lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Cố Kinh Khuê: "Cố đại ca, em đem những thứ kia trả lại cho anh đi."

"Không có phát sinh cái gì, chính là đột nhiên phát hiện rất quý giá."

"Chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu, anh tặng lễ vật quý giá như vậy, em rất thẹn, hơn nữa nếu bị người phát hiện, không biết sẽ bị nói chuyện phiếm gì."

Cố Kinh Khuê rất sốt ruột hỏi đã xảy ra chuyện gì, hỏi thật lâu Lam Nhã Chân mới nói chuyện gặp Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn vừa về nhà, Cố Kinh Khuê liền chờ ở cửa lớn, vẻ mặt phẫn nộ. Hắn ngăn ở trước mặt Thiên Nhạn, mở miệng chất vấn cô có phải đi khi dễ Lam Nhã Chân hay không.

Thiên Nhạn nắm lấy cổ tay Cố Kinh Khuê, một cước đá vào chân hắn, trong nháy mắt chế ngự hắn, Cố Kinh Khuê đau đến "A" một tiếng.

"Cố Kinh Khuê, đầu óc ngươi có vấn đề hay không, thật muốn tìm bác sĩ não cho ngươi." Thiên Nhạn vỗ đầu Cố Kinh Khuê hai cái, vỗ vừa nặng vừa tàn nhẫn, đều muốn đánh Cố Kinh Khuê đau muốn khóc.

Nghĩ dù sao cũng không đánh hỏng, hỏng cô cũng có thể chữa khỏi.

"Ngươi có chút không biết Lam Nhã Chân, chính miệng cô ta nói với ta không thèm để ý tiền của ngươi, ngươi tặng nhiều đồ vật quý giá như vậy, lại trả học phí cho cô ta, nghĩ cô ta biết chân tướng, nhất định sẽ khó chịu." Thiên Nhạn nói, tùy ý ném Cố Kinh Khuê sang một bên: "Ngươi đây là đang lấy tiền sỉ nhục người ngươi thích."

Cố Kinh Khuê ngã sang một bên có chút bối rối, chợt nghe Thiên Nhạn nói: "Ngươi có biết vì sao cô ta vĩnh viễn không thích ngươi không? Bởi vì thân người ngươi đầy mùi tiền, nà cô ta ng là một người coi tiền tài như đất nếp, là dùng tiền có thể đập đến sự thật lòng của cô ta sao?"

Tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng Cố Kinh Khuê vì thế mà trầm tư.

"Ngươi động một chút liền tặng đồ chơi nhỏ mấy chục mấy vạn, đối với người ta mà nói một chút cũng không chân thành. Ngươi xem Hạng Tranh kia thì khác, biết lợi dụng môn học đặc biệt dạy thêm cho cô ta." Thiên Nhạn tiếp tục nói: "Dạy thêm, sớm chiều ở chung, có thể không ở chung ra tình cảm?"

Khi hệ thống 666 phát sóng cảnh này cho thiếu nữ, cô không nhịn được nói với thiếu nữ: [Đừng thấy chủ nhà tôi đại nhân nói rất có lý, thật ra cô ấy là gái độc thân vạn năm.]

"Hệ thống đại nhân, người nói như vậy không sợ bị đánh sao?" Thiếu nữ nhắc nhở: "Lúc trước ngươi còn nói phải cẩn thận một chút, sợ bị xé rách."

Hệ thống 666 bị nói toàn bộ quả bóng lạnh lẽo, vội vàng câm miệng, đắc ý vênh váo.

"Muốn có được loại cô nương không yêu tiền như Lam Nhã Chân, ngươi không thể dùng tiền." Thiên Nhạn tiếp tục: "Hành động khác."

Cố Kinh Khuê theo bản năng hỏi: "Vậy anh phải làm gì?"

Thiên Nhạn đi tới trước mặt Cố Kinh Khuê, ngồi xổm xuống, ánh mắt xinh đẹp nhìn hắn: "Nói nhiều lời dễ nghe, làm nhiều chuyện chi tiết, xuất hiện trước mặt cô ta nhiều hơn."

"Nhất định phải tiêu ít tiền hơn!"

"Cô ta không yêu tiền ngươi còn đưa qua, đó không phải là chọc người chán ghét sao?"

"Hệ thống đại nhân, Thiên Nhạn cô nương là nghiêm túc hả?" Thiếu nữ có chút không đành lòng nhìn thẳng hình ảnh này, anh trai nàng sẽ không tin chứ?

Kỳ thật nhìn thấy Lam Nhã Chân vẫn luôn chịu thiệt, thiếu nữ vẫn rất cao hứng, trước kia mặc kệ nàng ầm ĩ như thế nào, nhằm vào Lam Nhã Chân, Lam Nhã Chân vĩnh viễn đều có anh trai nàng bảo vệ. Cũng không có ai đứng ra, đi vạch trần bộ mặt thật sự của Lam Nhã.

Nàng xem như hiểu, ngốc cũng chỉ có một mình anh trai nàng, những người khác trong lòng rất rõ ràng, người ta căn bản là không muốn chọc một thân tanh hôi.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 96: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (43)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Chỉ có anh trai nàng gặp Lam Nhã Chân liền mất đi chỉ số thông minh, cùng chó điên không sai biệt lắm, ai nguyện ý đi bị cắn một cái.

Hệ thống 666: [Nghiêm túc, túc chủ đại nhân anh minh thần võ, bất kể nói cái gì cũng có lý.]

Hắn cần khắc phục một chút, miễn cho túc chủ chủ đại nhân tức giận xé hắn.

Cố Kinh Khuê còn đang trầm tư, Thiên Nhạn đã đi rồi, cô còn phải chuẩn bị tư liệu dùng cho cuộc họp ngày mai.

Trước mắt không bận rộn như vậy, tạm thời không cần xem sách giáo khoa đại học, kỳ thi cuối học kỳ trước cô thi thành tích cũng không tệ lắm.

Cố Kinh Khuê quên tức giận với Thiên Nhạn, đi tìm Lam Nhã Chân.

Lam Nhã Chân thở phì đem tất cả đồ đạc bỏ vào một cái hộp, đưa cho Cố Kinh Khuê, tỏ vẻ cô ta không biết đồ vật rất đắt, cho nên không thể muốn.

"Nhã Chân, anh tặng em mấy thứ này, thật sự chỉ là đồ chơi nhỏ, nếu đã tặng em thì em cất đi, sau này anh không tặng em nữa."

"Em không cần."

Cố Kinh Khuê thấy Lam Nhã Chân không muốn, trong lòng rất khó xử, thứ đưa ra làm sao có đạo lý thu hồi được.

"Dù sao ta cũng sẽ không muốn nữa." Lam Nhã Chân dùng sức đưa cái hộp vào lòng Cố Kinh Khuê, một bộ dáng không thể nào nhận.

Cố Kinh Khuê thở dài: "Vậy quên đi, anh chỉ muốn em vui vẻ. Nếu những thứ này làm cho em không vui, vậy anh sẽ sai người xử lý, về sau sẽ không tặng những thứ này làm cho em không vui."

Cố Kinh Khuê tùy ý để cái hộp trong xe, trước đó hắn không chú trọng cảm thụ của Lam Nhã Chân.

Lam Nhã Chân sửng sốt, căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ thật sự thu hồi đồ đạc.

"Nhã Chân, anh đưa em đi uống trà sữa." Cố Kinh Khuê nói: "Anh sẽ tôn trọng ý nguyện của em, sẽ không ép buộc em nhận đồ đạc, gây phiền phức."

Lam Nhã Chân bị đẩy vào trong xe còn có chút không kịp phản ứng, trong lòng có chút hoảng hốt.

Hoảng hốt cái gì, cô ta cũng không biết.

"Nhã Chân, em còn định học ở trường trung học Đằng Lan không?"

Lam Nhã Chân nắm chặt tay, trong lòng sợ hãi, thấp giọng: "Cố đại ca, tại sao anh lại vụng trộm nộp học phí cho em? Anh như vậy thật sự làm cho ta.."

"Nhã Chân, anh biết đãtạo thành phiền toái cho em rồi. Anh quá tự cho là đúng, cái gì cũng tự mình quyết định, cũng chưa từng tôn trọng em."

"Học phí của trường trung học Đằng Lan không hoàn lại được, chỉ còn nửa học kỳ, em tạm thời ở đó đọc đi." Cố Kinh Khuê nói: "Nếu em thật sự băn khoăn, coi như là nợ anh, sau này trả lại."

"Cố đại ca, em không muốn bị người ta xem thường, nói em thích tiền của anh. Em.." Lam Nhã Chân do dự nói, còn không đợi cô ta nói xong, Cố Kinh Khuê mở miệng.

"Là anh làm khó em, nếu em không muốn thì thôi, anh giúp em tìm một trường trung học bình thường, cái này chung quy không thành vấn đề chứ? Em nói chúng ta là bằng hữu, bằng hữu giúp đỡ một chút là chuyện nên làm.."

Lam Nhã Chân vẻ mặt kinh ngạc, nếu Cố Kinh Khuê quay đầu lại nhất định sẽ phát hiện biểu tình không thể tin được của cô ta.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, cắn môi, sao lại như vậy?

Lam Nhã Chân chỉ cảm thấy đầu choáng váng, muốn nói cái gì nói không nên lời, cũng không thể nói cô ta muốn ở lại trường trung học Đằng Lan chứ?

Cô ta không phải là người như vậy.

"Nhã Chân, em làm sao vậy? Nếu em không muốn, vậy thì quên đi, anh tin rằng với sự xuất sắc của em, làm sao cũng có thể thi vào một trường đại học tốt." Cố Kinh Khuê vẻ mặt tiếc nuối: "Nhã Chân.. Để anh giúp em việc nhỏ này đi, anh cam đoan không làm cái gì khác, học phí em tự mình nộp như thế nào?"

Lam Nhã Chân lòng chìm xuống đáy cốc, miễn cưỡng cười, gian nan trả lời "Được."

Cố Kinh Khuê thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lam Nhã Chân, nhưng rất ít khi tiêu tiền. Cả người cô ta không thể chịu nổi, nhưng không nói nên lời.

Cô ta cảm thấy Cố Kinh Khuê biến hóa rất lớn, không giống Cố đại ca trước kia.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 97: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (44)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Lam Nhã Chân không thể ở lại trường trung học Đằng Lan tiếp tục đi học, ở nhà cuộc sống rất khó khăn, cha mẹ sắc mặt các loại, thân thích các loại âm thầm nghị luận.

Cô ta thề, cô ta phải thi một trường tốt để làm cho rạng rỡ mình.

Tuy nhiên, tất cả đều vô ích, cuối cùng xin vào một trường học địa phương không phải là rất tốt. Người trong nhà bởi vì chuyện này mà náo loạn, đều cảm thấy Lam Nhã Chân rất mất mặt.

Từ sự quan tâm trong lời nói của Cố Kinh Khuê, cô ta dần dần mất kiên nhẫn. Cố Kinh Khuê thường xuyên xuất hiện, còn dẫn cô ta đi uống trà sữa, hiện tại cô ta một chút cũng không thích uống.

Cố Kinh Khuê cũng giống như đường lưỡi bò, nhưng cô ta lại khó nói, chỉ có thể tránh được một chút.

Thiên Nhạn bên này thời gian dư dả rất nhiều, công ty ngày càng phát triển, không cần bận rộn như trước, buổi sáng còn có thể chạy bộ, đánh một bộ quyền hoạt động gân cốt. Sau đó gặp Lâm Thượng Hoài đi ra ngoài hoạt động, mỗi sáng hẹn cô chạy bộ.

Cô cảm thấy có người nói chuyện rất tốt, đây chính là bác sĩ chỉnh hình, không chừng xương cốt rất nhanh có thể dùng được.

Buổi sáng, Thiên Nhạn thay quần áo xong đi ra ngoài, Lâm Thượng Hoài đã chờ ở đó.

"Bác sĩ Lâm, đi thôi."

"Được."

Hai người đều không phải người nhiều lời, Lâm Thượng Hoài lại nói một ít chuyện thú vị về bệnh viện, nói xong sẽ thuận tiện hỏi công ty Thiên Nhạn có thuận lợi hay không, có mệt hay không, dặn dò cô phải chú ý thân thể.

Thiên Nhạn cảm thấy Lâm Thượng Hoài không hổ là bác sĩ, luôn quan tâm đến sức khỏe của người khác.

Cũng chạy hơn mười phút, Thiên Nhạn nhận được điện thoại, bên trong truyền đến tiếng khóc của Lam Nhã Chân.

"Trên đầu Cố đại ca chảy rất nhiều máu.."

Thiên Nhạn chạy tới bệnh viện: "Chuyện gì xảy ra?"

"Ta.. Hôm nay ta về nhà thấy có rất nhiều người đánh cược ở cửa, rất sợ hãi, gọi Cố đại ca tới xem một chút.."

Vết thương trên đầu Cố Kinh Khuê không quá nặng, nhưng xương sườn bị gãy hai cái, cánh tay cũng gãy.

Người đánh hắn là đến đòi nợ, ông Lam Nhã Chân là con nghiện cờ bạc.

Lâm Thượng Hoài thật không ngờ, Cố Kinh Khuê lại rơi vào tay hắn lần thứ hai, còn bị người ta đánh.

Nội dung cũ chân Cố Kinh Khuê không tiện không tham gia vào vụ xung đột này, xui xẻo là Hạng Tranh.

Sau đó Cố Kinh Khuê giúp ông Lam trả nợ cờ bạc, ông chủ sòng bạc đen là một kẻ liều mạng, cảm thấy có thể lợi dụng ông Lam lừa kiếm tiền.

Cố Kinh Khuê chỉ là ngốc với Lam Nhã Chân, không muốn lấp đầy lỗ thủng, người của sòng bạc đen dụ dỗ ông Lam, bảo hắn đem Lam Nhã Chân trả nợ. Người dính cờ bạc sẽ không có nhân tính, một đứa con gái trả hết nợ, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống =.

* * *

Vài tháng sau, Cố Kinh Khuê hồi phục như ban đầu.

Ông Lam ở trong sòng bạc đen thua đến táng gia bại sản, cuối cùng không ngoài ý muốn đem Lam Nhã Chân thế chấp cho bọn họ.

Lam Nhã Chân là bị người bắt đi trước cửa nhà, cơ hội kêu to cũng không có.

Cố Kinh Khuê sau khi nhận được điện thoại của ông Lam, cả người đều loạng choạng.

"Họ muốn bao nhiêu tiền?"

"Một tỷ."

Cố Kinh Khuê hít một hơi khí lạnh, một tỷ? Hắn làm sao có thể lấy được, cho dù công ty có, cũng không có khả năng dễ dàng rút ra nhiều tiền như vậy, huống hồ hắn không có tư cách huy động vốn.

"Bọn họ nói thời gian chỉ có một tháng, lấy không ra liền giết chết Nhã Chân, vị trí hiện tại của bọn họ không thuộc quản lý của quốc gia." Ông Lam lão lệ tung hoành: "Cố tiên sinh phiền ngươi cứu Nhã Chân đi, ta nhất thời bị bọn họ dụ dỗ, ta không muốn."

Cố Kinh Khuê phải tin tưởng một con bạc mới kỳ quái, nhưng mà hắn không thể không đi cứu Nhã Chân, những người đó cái gì cũng có thể làm được.

Hắn phải nghĩ biện pháp gom góp một tỷ, hắn tính toán đem tài sản cố định, đầu tư, quỹ cổ phiếu dưới danh nghĩa cá nhân bán đi toàn bộ. Không có nhiều thời gian, tất cả đều được bán với giá thấp. Còn có cổ phần Cố thị của hắn, hắn dự định chuyển nhượng.

Thiên Nhạn xuất hiện ở cửa phòng: "Ta có thể giúp ngươi cứu Lam Nhã Chân, nhưng mà ngươi phải đem tất cả tài sản chuyển nhượng cho ta."

Cố Kinh Khuê bối rối nhìn qua, chỉ thấy cô bé mảnh khảnh mặc âu phục màu trắng kia, không biết từ lúc nào hình như lớn lên một chút, hắn có chút hoảng hốt.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 98: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (45)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Nhạn Nhạn.." Tâm tình Cố Kinh Khuê phức tạp, ánh mắt em gái làm cho trong lòng hắn trống rỗng.

Giữa bọn họ phảng phất cách núi, hắn rất sợ hãi cùng bối rối, thật sự không có biện pháp nhìn Nhã Chân đi chết.

Những người đó là những kẻ liều mạng, và hắn không có sự lựa chọn.

"Nhạn Nhạn, anh cam đoan chỉ có một lần này." Cố Kinh Khuê nói: "Sau này lại xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ không quản nữa."

Trong khoảng thời gian này hắn hiểu được cái gì, nhưng không có biện pháp buông xuống, cũng không thể thấy chết không cứu.

Ánh mắt trào phúng của Thiên Nhạn khiến Cố Kinh Khuê lỡ lời.

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

"Ngươi có thể cam đoan Nhã Chân còn sống trở về không?

" Có thể! Ta cầm thẻ đen đi qua, bên trong để một tỷ, bọn họ lấy được tiền sẽ thả người? "Thiên Nhạn nói.

Cố Kinh Khuê lộ ra vẻ vui mừng, hắn cho rằng Thiên Nhạn sợ hắn đem cổ phần cho người khác:" Nhạn Nhạn, thật sự là lần này. "

Thiên Nhạn không để ý tới.

Tiếp theo đi theo quy trình, mở đại hội cổ đông, chuyển nhượng cổ phần, chuyển nhượng toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa Cố Kinh Khuê.

[Túc chủ đại nhân, nguyên chủ muốn bảo ngươi hỏi Cố Kinh Khuê, hôm nay người bị những người đó mang đi là cô ta, hắn có thể làm như vậy hay không.]

Thiên Nhạn cảm thấy vấn đề này vô nghĩa, nhưng mà, cô tôn trọng ý tứ của nguyên chủ.

" Cố Kinh Khuê, nếu hôm nay người bị bắt đi là ta, ngươi sẽ làm như vậy sao? "

Cố Kinh Khuê bị hỏi đến sửng sốt:" Nhạn Nhạn, em đang nói cái gì vậy? Sao em có thể bị bắt đi, những người đó là vì ba Nhã Chân nợ nần nên mới bắt cô ấy. "

" Ngươi chỉ cần trả lời có thể hay không. "

Cố Kinh Khuê đứng tại chỗ suy nghĩ:" Em là em gái duy nhất của anh, đương nhiên là em quan trọng nhất. "

Thiếu nữ chú ý tất cả những chuyện này trong lòng có chút an ủi.

" A, vậy người bắt đi là ta và nàng, ngươi cứu ai trước? "Thiên Nhạn tiếp tục hỏi.

Hệ thống 666: Oh oh..

Cố Kinh Khuê lần này sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không trả lời.

" Tại sao ta vẫn còn hy vọng? "Biểu tình thiếu nữ rất khó nhìn, hào quang trong mắt ảm đạm đi:" Hệ thống đại nhân, ta muốn đi Luân Hồi. "

[Không xem xong kết cục rồi đi sao? ]

" Không nhìn, Thiên Nhạn tiểu thư có chừng mực. "

Cô ấy mệt mỏi, và ký ức về anh trai cô ấy làm cho cô ấy quá mệt mỏi.

Cô ấy cần phải quên và không bao giờ nhớ lại.

[Được rồi.]

[Túc chủ đại nhân, nguyên chủ muốn đi Luân Hồi, không còn gì để nói.]

" Ừm."

Ánh mắt Thiên Nhạn lãnh đạm, mười hồn không lấy ra, không có khả năng.

Tính toán đến chỗ Cố thị, cũng rất ngượng ngùng.

Trở lại phòng, Thiên Nhạn nhớ tới mỗi ngày Lâm Thượng Hoài đều tới hẹn cô chạy bộ, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Lâm Thượng Hoài.

Cố Thiên Nhạn: Mấy ngày nay có việc ra ngoài, buổi sáng không thể chạy bộ, trở về lại chạy.

Lần đầu tiên Lâm Thượng Hoài nhận được tin nhắn chủ động của Thiên Nhạn, vội vàng đáp lại.

Lâm Thượng Hoài: Có chuyện gì vậy? Nghe có vẻ lo lắng.

Cố Thiên Nhạn: Đi công tác.

Lâm Thượng Hoài buông điện thoại xuống, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, định đi nhóm gia đình hỏi một chút. Gia đình hắn có mọi tầng lớp nhân dân, tin tức linh hoạt.

Bác cả: Cố thị có thay đổi, Cố Kinh Khuê đem tất cả cổ phần cùng tài sản chuyển cho Cố Thiên Nhạn.

Mợ cả: Tiểu Hoài sao lại bắt đầu quan tâm Cố thị?

Khổng Ngọc: Hắn không phải quan tâm Cố thị, hắn là quan tâm người của Cố thị.

Ha ha, Lâm Thượng Hoài mặt người dạ thú, đại lão vẫn là một tiểu cô nương!

Còn không cho phép hắn quấy rầy!

Hối hận!

Mợ hai: Ai? Con trai, con nói nhanh đi, gần đây cha con có nhiệm vụ mới, ta nhàm chán muốn chết.

Lâm Thượng Hoài: Chú Hai có nhiệm vụ mới sao?

Mợ hai: Ừ, ta luôn luôn cảm thấy nguy hiểm, hy vọng hòa bình.

Đại cữu: Nhị đệ lần nào nhiệm vụ nguy hiểm không cao? Một đống tuổi còn khiến người ta lo lắng.

Mợ hai: Vẫn là Tiểu Hoài tốt, làm bác sĩ an toàn, còn có thể cứu người.

Khổng Ngọc nội tâm ha ha, lần trước thiếu chút nữa bị người chém chết, cũng rất nguy hiểm được không?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 99: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (46)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Cố tổng, ngưỡng mộ đã lâu."

Đao Tử ngậm một điếu thuốc, hắn giữ lại một tấc, dáng người gầy gò. Cố Thiên Nhạn tự mình đến, hắn rất ngoài ý muốn.

Ánh mắt Thiên Nhạn quét khắp bến tàu: "Người đâu?"

"Cố tổng nói cái gì chê cười, người làm sao có thể ở chỗ này? Lão đại đã chờ Cố tổng thật lâu, có hứng thú đi qua chơi hai lần hay không?"

Thiên Nhạn hỏi: "Ta thắng các ngươi một tỷ, có phải là có thể mang người đi hay không?"

"Ha ha ha, nếu Cố tổng có bản lĩnh này, người tùy tiện mang đi, chỉ là thua.."

Thiên Nhạn mặt mày lạnh nhạt, không chút sợ hãi: "Thua chính là thua, ta không phải người thua không nổi."

"Được, sảng khoái! Không hổ là chưa tới hai mươi tuổi đã nắm giữ đế quốc của Cố thị." Đao Tử khen ngợi, mời Thiên Nhạn lên thuyền: "Cố tổng, mời đi."

"Cố tổng nếu băn khoăn, mang theo vài người cũng không có việc gì." Đao Tử hào phóng nói, hắn cũng nhìn thấy bốn năm vệ sĩ cao lớn đứng bên cạnh Thiên Nhạn. Đợi đến địa bàn của bọn họ, đối phương chỉ có bốn năm người này không dám làm loạn.

Thiên Nhạn vui vẻ tiếp nhận: "Vậy ta sẽ không khách khí."

Cố Kinh Khuê do dự, giữ chặt cánh tay Thiên Nhạn: "Nhạn Nhạn, anh một mình đi đi."

Thiên Nhạn quay đầu lại nhìn ánh mắt lo lắng của Cố Kinh Khuê: "Thế nào? Không muốn cứu người mình yêu?"

"Không phải.."

Thiên Nhạn tránh thoát tay Cố Kinh Khuê, không chút do dự bước lên ván thuyền, thanh âm lãnh đạm không có chút tình cảm nào bay trở về, nhẹ nhàng lướt qua bên tai Cố Kinh Khuê như lông vũ: "Quyết định đi rồi đừng hối hận, từ lúc ngươi lựa chọn bắt đầu đã quyết định kết cục."

Cố Kinh Khuê trong lòng càng ngày càng hoảng hốt, vội vàng đuổi theo Thiên Nhạn lên thuyền.

Lúc này đây, thật sự là lần cuối cùng, về sau hắn sẽ không làm chuyện khiến em gái tức giận khổ sở nữa.

"Chờ một chút."

Lâm Thượng Hoài chạy nhanh đến ván thuyền, khuôn mặt vốn có chút lãnh đạm lộ ra hai phần cười: "Cố tiểu thư, mang theo ta có được không?"

"Lớn như vậy, ta còn chưa từng chơi tiền đánh bạc, muốn thử xem." Lâm Thượng Hoài nói thêm, người đã bước lên ván thuyền, không cho phép người khác cự tuyệt.

"Làm sao ngươi có thể đi chơi một mình, ngươi đã nói rằng những người bạn tốt sẽ chia sẻ với nhau?" Lâm Thượng Hoài đi tới trước mặt Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn ngước mắt nhìn vào đôi mắt thanh minh nhưng khó nén lo lắng của y: "Bác sĩ Lâm gần đây không bận sao? Không làm bác sĩ giỏi, còn học người khác đánh bạc."

"Khai thuyền!" ngươi không cảm thấy một Lâm Thượng Hoài có thể thay đổi cái gì, hắn không muốn trì hoãn, vạn nhất khiến cho người nào đó chú ý thì không tốt lắm.

Lâm Thượng Hoài thấy thuyền rời khỏi bến tàu, trong lòng hơi buông lỏng. Hắn là nghe được hành tung của cô, cũng biết được Lam Nhã Chân xảy ra chuyện, hiểu được cô đến làm cái gì.

Ánh mắt Lâm Thượng Hoài đảo qua Cố Kinh Khuê, ánh mắt ôn hòa trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.

Cố Kinh Khuê có chút không dám nhìn thẳng Lâm Thượng Hoài, vội vàng xoay mặt đi. Chịu không nổi áp suất thấp ở đây, di chuyển xa một chút.

Lâm Thượng Hoài ngồi bên cạnh Thiên Nhạn, giọng nói hạ thấp: "Ngươi thật không sợ nguy hiểm à?"

Thiên Nhạn nghiêng đầu: "Ngươi cũng là lá gan đủ lớn, biết những người đó làm cái gì không? Đến địa bàn của bọn họ thì phải chịu sự khống chế của bọn họ."

"Ta đương nhiên biết bọn họ là ai." Trong lời nói Lâm Thượng Hoài không quá để ý, biết chuyện này, nghĩ đến liền tới, không nghĩ tới có sợ hay không.

Trong lòng Thiên Nhạn dâng lên nghi hoặc, lại ngẩng đầu quan sát Lâm Thượng Hoài, tất nhiên từ trong mắt đối phương thấy được cảm xúc quen thuộc, nàng có chút giật mình: "Có phải ngươi thích ta không?"

Lâm Thượng Hoài: "..."

Hỏi trực tiếp như vậy, làm sao hắn trả lời được?

Phải, hắn thích cô ấy, hắn đã thích cô ấy trong một thời gian dài.

Lâm Thượng Hoài thu hồi biểu tình trên mặt, cả người căng thẳng, khẽ mím môi: "Ngươi nói đúng."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back