[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh
Cố Kinh Khuê vốn phẫn nộ nghe được những lời này, lửa giận dần dần tiêu tán.
Mặc kệ nói như thế nào, Nhạn Nhạn chỉ là bởi vì y bị thương mới có thể làm như vậy. Lại nói tiếp đều do hắn, không nên xúc động như vậy, làm Nhạn Nhạn lo lắng, còn liên lụy đến Nhã Chân.
Thiên Nhạn nhướng mày, Cố Kinh Khuê xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên không tức giận, còn tỏ ra thoải mái, ánh mắt nhìn cô cũng nhu hòa.
"Nhạn Nhạn, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa, em bảo Nhã Chân vào có được không?" Cố Kinh Khuê ngữ khí trở nên ôn hòa: "Chuyện này thật sự không trách Nhã Chân."
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngươi không phải nói ta không cho phép Lam Nhã Chân sao? Bây giờ ta không thể chịu đựng được sự xuất hiện của cô ta trước mặt ngươi."
Thiên Nhạn cảm thấy ít nhất cũng phải chờ xương Cố Kinh Khuê mọc tốt, bằng không nếu không bị thương tiếp sẽ có phiền toái rất lớn.
Thật sự là kỳ quái, còn tưởng rằng Cố Kinh Khuê vì thế mà hoàn toàn trở mặt, không biết chuyện gì xảy ra, hắn tất nhiên lại tốt hơn.
Quả nhiên người đầu hỏng không phải người thường có thể lý giải.
Đi tới cửa phòng bệnh, Thiên Nhạn dặn dò hai vệ sĩ, để cho bọn họ nhìn kỹ, hai vệ sĩ đều rất nghiêm túc gật đầu. Một điều đơn giản như vậy, mà mức lương lại cao ngất, họ chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ đã giao phó.
"Bác sĩ Lâm?" Thiên Nhạn phân phó vệ sĩ xong, phát hiện Lâm Thượng Hoài không biết từ lúc nào đứng ở cửa: "Bác sĩ Lâm tới kiểm tra phòng bệnh sao?"
"Lại đây xem một chút, lúc trước nghe y tá nói bên này xảy ra chút chuyện." Lâm Thượng Hoài không nói dối, y tá nói với hắn rằng Cố Kinh Khuê giãy dụa đòi xuống giường, hắn sợ chân đối phương có vấn đề: "Cố tiểu thư sắp đi rồi?"
"Đúng vậy." Thiên Nhạn lại đi theo vào phòng bệnh.
Khi Lâm Thượng Hoài hỏi Cố Kinh Khuê có thể thích ứng hay không, Thiên Nhạn mới rời khỏi bệnh viện.
Lâm Thượng Hoài nhìn bóng lưng Thiên Nhạn, thật lâu mới thu hồi ánh mắt, trải qua tìm hiểu, hắn cũng biết Cố Thiên Nhạn không phải người Khổng Ngọc thích, mà là người hắn sùng bái. Đối phương hình như là tân sinh viên của trường đại học Khổng Ngọc, nhưng mà không có ý định ở lại trường học tập, mà là lựa chọn tự nghiên cứu.
Khổng Ngọc đã nói chuyện này với hắn, còn vẻ mặt tiếc nuối, không rõ vì sao Cố Thiên Nhạn lại lựa chọn như vậy. Trải qua một loạt chuyện này, hắn ngược lại có chút suy đoán. Không nghĩ tới một tiểu cô nương mười bảy tuổi, liền phải gánh vác đại nhiệm của gia tộc.
Vừa rồi y tá tiểu thư tới thông báo cho hắn, cũng không chỉ nói Cố Kinh Khuê giãy dụa, còn phát sóng cho bọn họ tất cả cảnh tượng trong phòng bệnh.
Cố Kinh Khuê bởi vì một cô gái sợ hãi, liền trách cứ Cố Thiên Nhạn, hắn cũng cảm thấy rất thái quá. Nhìn qua là một người vô cùng bình thường, đầu óc lại có chút vấn đề.
Không biết Cố tiểu thư bên kia có cần một bác sĩ não hay không, hắn ngược lại rất quen thuộc với mấy vị chuyên gia đỉnh cấp, đều ở trong một nhóm.
"Các người không nhìn thấy uy phong của Cố tiểu thư lúc trước, cô ấy quả thực phù hợp với thiên kim hào môn trong mộng của tôi. Xinh đẹp, có khả năng, được cho là chỉ số IQ cao. Trước đây đã tham gia rất nhiều cuộc thi, có video trực tuyến. Không biết tại sao không chọn đi du học, hoặc đi học trường tốt nhất trong nước, ngược lại ở lại trường địa phương, không ở lại trường để học tập, không ngờ lại tự học."
"Có thể là lo lắng cho Cố thị đi, nói nhỏ với các ngươi, các ngươi không nhìn thấy lúc trước Cố tổng bảo vệ một tiểu bạch liên rồi vô duyên vô cớ trách cứ lãnh đạo công ty đâu. Nếu ta là lãnh đạo cao tầng kia, nhất định tâm lạnh, đây là ông chủ não tàn nha."
"May mắn có Cố tiểu thư, bằng không còn không biết kết thúc như thế nào."
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
Cố Kinh Khuê vốn phẫn nộ nghe được những lời này, lửa giận dần dần tiêu tán.
Mặc kệ nói như thế nào, Nhạn Nhạn chỉ là bởi vì y bị thương mới có thể làm như vậy. Lại nói tiếp đều do hắn, không nên xúc động như vậy, làm Nhạn Nhạn lo lắng, còn liên lụy đến Nhã Chân.
Thiên Nhạn nhướng mày, Cố Kinh Khuê xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên không tức giận, còn tỏ ra thoải mái, ánh mắt nhìn cô cũng nhu hòa.
"Nhạn Nhạn, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa, em bảo Nhã Chân vào có được không?" Cố Kinh Khuê ngữ khí trở nên ôn hòa: "Chuyện này thật sự không trách Nhã Chân."
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngươi không phải nói ta không cho phép Lam Nhã Chân sao? Bây giờ ta không thể chịu đựng được sự xuất hiện của cô ta trước mặt ngươi."
Thiên Nhạn cảm thấy ít nhất cũng phải chờ xương Cố Kinh Khuê mọc tốt, bằng không nếu không bị thương tiếp sẽ có phiền toái rất lớn.
Thật sự là kỳ quái, còn tưởng rằng Cố Kinh Khuê vì thế mà hoàn toàn trở mặt, không biết chuyện gì xảy ra, hắn tất nhiên lại tốt hơn.
Quả nhiên người đầu hỏng không phải người thường có thể lý giải.
Đi tới cửa phòng bệnh, Thiên Nhạn dặn dò hai vệ sĩ, để cho bọn họ nhìn kỹ, hai vệ sĩ đều rất nghiêm túc gật đầu. Một điều đơn giản như vậy, mà mức lương lại cao ngất, họ chắc chắn sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ đã giao phó.
"Bác sĩ Lâm?" Thiên Nhạn phân phó vệ sĩ xong, phát hiện Lâm Thượng Hoài không biết từ lúc nào đứng ở cửa: "Bác sĩ Lâm tới kiểm tra phòng bệnh sao?"
"Lại đây xem một chút, lúc trước nghe y tá nói bên này xảy ra chút chuyện." Lâm Thượng Hoài không nói dối, y tá nói với hắn rằng Cố Kinh Khuê giãy dụa đòi xuống giường, hắn sợ chân đối phương có vấn đề: "Cố tiểu thư sắp đi rồi?"
"Đúng vậy." Thiên Nhạn lại đi theo vào phòng bệnh.
Khi Lâm Thượng Hoài hỏi Cố Kinh Khuê có thể thích ứng hay không, Thiên Nhạn mới rời khỏi bệnh viện.
Lâm Thượng Hoài nhìn bóng lưng Thiên Nhạn, thật lâu mới thu hồi ánh mắt, trải qua tìm hiểu, hắn cũng biết Cố Thiên Nhạn không phải người Khổng Ngọc thích, mà là người hắn sùng bái. Đối phương hình như là tân sinh viên của trường đại học Khổng Ngọc, nhưng mà không có ý định ở lại trường học tập, mà là lựa chọn tự nghiên cứu.
Khổng Ngọc đã nói chuyện này với hắn, còn vẻ mặt tiếc nuối, không rõ vì sao Cố Thiên Nhạn lại lựa chọn như vậy. Trải qua một loạt chuyện này, hắn ngược lại có chút suy đoán. Không nghĩ tới một tiểu cô nương mười bảy tuổi, liền phải gánh vác đại nhiệm của gia tộc.
Vừa rồi y tá tiểu thư tới thông báo cho hắn, cũng không chỉ nói Cố Kinh Khuê giãy dụa, còn phát sóng cho bọn họ tất cả cảnh tượng trong phòng bệnh.
Cố Kinh Khuê bởi vì một cô gái sợ hãi, liền trách cứ Cố Thiên Nhạn, hắn cũng cảm thấy rất thái quá. Nhìn qua là một người vô cùng bình thường, đầu óc lại có chút vấn đề.
Không biết Cố tiểu thư bên kia có cần một bác sĩ não hay không, hắn ngược lại rất quen thuộc với mấy vị chuyên gia đỉnh cấp, đều ở trong một nhóm.
"Các người không nhìn thấy uy phong của Cố tiểu thư lúc trước, cô ấy quả thực phù hợp với thiên kim hào môn trong mộng của tôi. Xinh đẹp, có khả năng, được cho là chỉ số IQ cao. Trước đây đã tham gia rất nhiều cuộc thi, có video trực tuyến. Không biết tại sao không chọn đi du học, hoặc đi học trường tốt nhất trong nước, ngược lại ở lại trường địa phương, không ở lại trường để học tập, không ngờ lại tự học."
"Có thể là lo lắng cho Cố thị đi, nói nhỏ với các ngươi, các ngươi không nhìn thấy lúc trước Cố tổng bảo vệ một tiểu bạch liên rồi vô duyên vô cớ trách cứ lãnh đạo công ty đâu. Nếu ta là lãnh đạo cao tầng kia, nhất định tâm lạnh, đây là ông chủ não tàn nha."
"May mắn có Cố tiểu thư, bằng không còn không biết kết thúc như thế nào."
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]