[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh
"Ta là học trưởng của ngươi." Khổng Ngọc không đợi Thiên Nhạn nói: "Chúng ta là bạn cùng trường nha, sau này ngươi còn gắp búp bê không? Lúc gắp búp bê gọi ta có được không? Đồ ăn nhẹ trà sữa của ngươi, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, ta đều bao."
Cố Kinh Khuê vẻ mặt cảnh giác, dù sao ngoại hình Khổng Ngọc vừa nhìn đã biết là loại người không biết điều: "Nhạn Nhạn, đây là ai?"
"Một người gắp búp bê rất rác rưởi." Thiên Nhạn đánh giá một câu.
Khổng Ngọc vẻ mặt buồn bã.
Vâng, trước mặt đại lão, hắn là người gắp búp bê đặc biệt rác rưởi.
Gắp búp bê?
Cố Kinh Khuê khó hiểu, Nhạn Nhạn còn chơi cái này sao? Quay lại nghĩ lại, Nhạn Nhạn vẫn còn là một tiểu cô nương, chơi gắp búp bê là chuyện rất bình thường.
Nghe khẩu khí Nhạn Nhạn, hẳn là không phải đối với thiếu niên bất lương này có ý nghĩ gì, Cố Kinh Khuê không lo lắng nữa.
"Anh Hoài, đây chính là đại lão mà em nói với anh, đại lão gắp búp bê đặc biệt lợi hại." Khổng Ngọc xoay người cao hứng kéo người đàn ông trẻ tuổi trên xe, nhất định phải kéo người ra ngoài xe: "Anh Hoài, anh ra ngoài nhìn một cái đi."
"Khổng Ngọc! Nới lỏng móng vuốt bẩn của ngươi ra."
"Anh Hoài, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, em tốt xấu gì cũng là em họ của anh, nể mặt một chút được không. Nếu đổi lại là người khác, em sẽ không chia sẻ với hắn sự tồn tại của đại lão, cũng là tốt cho hai anh em chúng ta."
Mặc dù không nhìn thấy người trẻ tuổi trong xe, Thiên Nhạn vẫn ném qua ánh mắt thương xót. Thiếu niên gắp búp bê rác rưởi kia, có chút phiền toái.
"Ca, đi thôi." Thiên Nhạn nói, không có ý định để ý tới người gắp búp bê rất rác rưởi này.
"Khổng Ngọc, ngươi còn như vậy ta sẽ đề nghị cậu đưa ngươi đi bộ đội." Phía sau truyền đến âm điệu sảng khoái, hơi mang theo vài phần uy hiếp, hẳn là của người đàn ông trong xe kia, nghe thanh âm rất trẻ: "Mau vào trường học đi, anh muốn đi bệnh viện. Buông ra, ngươi có rất nhiều vi khuẩn trên móng vuốt bẩn của ngươi."
"Anh Hoài, không cần phải ghét bỏ em như vậy chứ? Ai, đại lão.." Khổng Ngọc xoay người nhìn Thiên Nhạn, phát hiện người đã sớm đi xa: "A, đại lão, ngươi làm sao đi được? Đại lão, chờ ta!"
Khổng Ngọc hoàn toàn quên Lâm Thượng Hoài, đuổi theo Thiên Nhạn chạy tới.
Lâm Thượng Hoài kéo cổ áo, sửa sang lại quần áo một phen, lấy ra chất khử trùng phun hai cái, mới khởi động xe đến bệnh viện, may mà tên kia là em họ hắn. Khổng Ngọc dễ dàng bị đánh không phải là không có đạo lý, trong lòng hắn nghĩ đến.
"Đại lão, ngươi không học ở trường sao?"
"Trường học không tốt à?"
"Tại sao phải rời khỏi trường để tự học?"
Khổng Ngọc đuổi theo ra khỏi cổng trường, lúc trước tận mắt nhìn thấy Thiên Nhạn làm thủ tục xong, hắn liền rất khiếp sợ, người ta căn bản không phải đến báo cáo.
Vậy sau này hắn đi đâu tìm đại lão?
"Đại lão, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi." Khổng Ngọc lưu luyến nhìn Thiên Nhạn chui vào trong xe: "Tương phùng tức là duyên, tương lai lúc chơi gắp búp bê có thể hẹn hò cùng một chỗ."
Cố Kinh Khuê toàn bộ hành trình không lên tiếng, chỉ là một thiếu niên cằn nhằn như vậy, hắn không cho rằng có thể đả động em gái của hắn, để ý tới hắn làm cái gì.
"Đại lão, kỳ thật nhà ta vẫn có rất nhiều người có năng lực, ví dụ như, anh họ ta chính là một vị bác sĩ chỉnh hình trẻ tuổi lại ưu tú. Hắn mười ba tuổi bắt đầu giống như treo cổ, đem những người bình thường như chúng ta bỏ xa. Ngươi nghĩ xem, nhân sinh này sinh lão bệnh tử, đều sẽ cùng bác sĩ giao tiếp, quen biết thêm một bác sĩ, cũng là chuyện tốt đúng không? Hơn nữa hắn quen biết rất nhiều bác sĩ khoa khác cũng ưu tú như hắn.. Tất cả đều là nhân tài y tế hàng đầu, nhân vật cấp chuyên gia."
"Tên của hắn là gì?"
Khi nghe đến bác sĩ chỉnh hình, Thiên Nhạn có hứng thú.
Nếu quả thật lợi hại như vậy, đương nhiên phải lưu lại phương thức liên lạc, để chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết. Thông qua trí nhớ, người anh em tiện nghi của cô sẽ gặp phải không ít tổn thương về thể chất trong tương lai.
Cố Kinh Khuê đột nhiên run rẩy, rất khó hiểu, thời tiết rõ ràng rất nóng.
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
"Ta là học trưởng của ngươi." Khổng Ngọc không đợi Thiên Nhạn nói: "Chúng ta là bạn cùng trường nha, sau này ngươi còn gắp búp bê không? Lúc gắp búp bê gọi ta có được không? Đồ ăn nhẹ trà sữa của ngươi, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, ta đều bao."
Cố Kinh Khuê vẻ mặt cảnh giác, dù sao ngoại hình Khổng Ngọc vừa nhìn đã biết là loại người không biết điều: "Nhạn Nhạn, đây là ai?"
"Một người gắp búp bê rất rác rưởi." Thiên Nhạn đánh giá một câu.
Khổng Ngọc vẻ mặt buồn bã.
Vâng, trước mặt đại lão, hắn là người gắp búp bê đặc biệt rác rưởi.
Gắp búp bê?
Cố Kinh Khuê khó hiểu, Nhạn Nhạn còn chơi cái này sao? Quay lại nghĩ lại, Nhạn Nhạn vẫn còn là một tiểu cô nương, chơi gắp búp bê là chuyện rất bình thường.
Nghe khẩu khí Nhạn Nhạn, hẳn là không phải đối với thiếu niên bất lương này có ý nghĩ gì, Cố Kinh Khuê không lo lắng nữa.
"Anh Hoài, đây chính là đại lão mà em nói với anh, đại lão gắp búp bê đặc biệt lợi hại." Khổng Ngọc xoay người cao hứng kéo người đàn ông trẻ tuổi trên xe, nhất định phải kéo người ra ngoài xe: "Anh Hoài, anh ra ngoài nhìn một cái đi."
"Khổng Ngọc! Nới lỏng móng vuốt bẩn của ngươi ra."
"Anh Hoài, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, em tốt xấu gì cũng là em họ của anh, nể mặt một chút được không. Nếu đổi lại là người khác, em sẽ không chia sẻ với hắn sự tồn tại của đại lão, cũng là tốt cho hai anh em chúng ta."
Mặc dù không nhìn thấy người trẻ tuổi trong xe, Thiên Nhạn vẫn ném qua ánh mắt thương xót. Thiếu niên gắp búp bê rác rưởi kia, có chút phiền toái.
"Ca, đi thôi." Thiên Nhạn nói, không có ý định để ý tới người gắp búp bê rất rác rưởi này.
"Khổng Ngọc, ngươi còn như vậy ta sẽ đề nghị cậu đưa ngươi đi bộ đội." Phía sau truyền đến âm điệu sảng khoái, hơi mang theo vài phần uy hiếp, hẳn là của người đàn ông trong xe kia, nghe thanh âm rất trẻ: "Mau vào trường học đi, anh muốn đi bệnh viện. Buông ra, ngươi có rất nhiều vi khuẩn trên móng vuốt bẩn của ngươi."
"Anh Hoài, không cần phải ghét bỏ em như vậy chứ? Ai, đại lão.." Khổng Ngọc xoay người nhìn Thiên Nhạn, phát hiện người đã sớm đi xa: "A, đại lão, ngươi làm sao đi được? Đại lão, chờ ta!"
Khổng Ngọc hoàn toàn quên Lâm Thượng Hoài, đuổi theo Thiên Nhạn chạy tới.
Lâm Thượng Hoài kéo cổ áo, sửa sang lại quần áo một phen, lấy ra chất khử trùng phun hai cái, mới khởi động xe đến bệnh viện, may mà tên kia là em họ hắn. Khổng Ngọc dễ dàng bị đánh không phải là không có đạo lý, trong lòng hắn nghĩ đến.
"Đại lão, ngươi không học ở trường sao?"
"Trường học không tốt à?"
"Tại sao phải rời khỏi trường để tự học?"
Khổng Ngọc đuổi theo ra khỏi cổng trường, lúc trước tận mắt nhìn thấy Thiên Nhạn làm thủ tục xong, hắn liền rất khiếp sợ, người ta căn bản không phải đến báo cáo.
Vậy sau này hắn đi đâu tìm đại lão?
"Đại lão, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi." Khổng Ngọc lưu luyến nhìn Thiên Nhạn chui vào trong xe: "Tương phùng tức là duyên, tương lai lúc chơi gắp búp bê có thể hẹn hò cùng một chỗ."
Cố Kinh Khuê toàn bộ hành trình không lên tiếng, chỉ là một thiếu niên cằn nhằn như vậy, hắn không cho rằng có thể đả động em gái của hắn, để ý tới hắn làm cái gì.
"Đại lão, kỳ thật nhà ta vẫn có rất nhiều người có năng lực, ví dụ như, anh họ ta chính là một vị bác sĩ chỉnh hình trẻ tuổi lại ưu tú. Hắn mười ba tuổi bắt đầu giống như treo cổ, đem những người bình thường như chúng ta bỏ xa. Ngươi nghĩ xem, nhân sinh này sinh lão bệnh tử, đều sẽ cùng bác sĩ giao tiếp, quen biết thêm một bác sĩ, cũng là chuyện tốt đúng không? Hơn nữa hắn quen biết rất nhiều bác sĩ khoa khác cũng ưu tú như hắn.. Tất cả đều là nhân tài y tế hàng đầu, nhân vật cấp chuyên gia."
"Tên của hắn là gì?"
Khi nghe đến bác sĩ chỉnh hình, Thiên Nhạn có hứng thú.
Nếu quả thật lợi hại như vậy, đương nhiên phải lưu lại phương thức liên lạc, để chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết. Thông qua trí nhớ, người anh em tiện nghi của cô sẽ gặp phải không ít tổn thương về thể chất trong tương lai.
Cố Kinh Khuê đột nhiên run rẩy, rất khó hiểu, thời tiết rõ ràng rất nóng.
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]