Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 70: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (17)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ta là học trưởng của ngươi." Khổng Ngọc không đợi Thiên Nhạn nói: "Chúng ta là bạn cùng trường nha, sau này ngươi còn gắp búp bê không? Lúc gắp búp bê gọi ta có được không? Đồ ăn nhẹ trà sữa của ngươi, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, ta đều bao."

Cố Kinh Khuê vẻ mặt cảnh giác, dù sao ngoại hình Khổng Ngọc vừa nhìn đã biết là loại người không biết điều: "Nhạn Nhạn, đây là ai?"

"Một người gắp búp bê rất rác rưởi." Thiên Nhạn đánh giá một câu.

Khổng Ngọc vẻ mặt buồn bã.

Vâng, trước mặt đại lão, hắn là người gắp búp bê đặc biệt rác rưởi.

Gắp búp bê?

Cố Kinh Khuê khó hiểu, Nhạn Nhạn còn chơi cái này sao? Quay lại nghĩ lại, Nhạn Nhạn vẫn còn là một tiểu cô nương, chơi gắp búp bê là chuyện rất bình thường.

Nghe khẩu khí Nhạn Nhạn, hẳn là không phải đối với thiếu niên bất lương này có ý nghĩ gì, Cố Kinh Khuê không lo lắng nữa.

"Anh Hoài, đây chính là đại lão mà em nói với anh, đại lão gắp búp bê đặc biệt lợi hại." Khổng Ngọc xoay người cao hứng kéo người đàn ông trẻ tuổi trên xe, nhất định phải kéo người ra ngoài xe: "Anh Hoài, anh ra ngoài nhìn một cái đi."

"Khổng Ngọc! Nới lỏng móng vuốt bẩn của ngươi ra."

"Anh Hoài, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, em tốt xấu gì cũng là em họ của anh, nể mặt một chút được không. Nếu đổi lại là người khác, em sẽ không chia sẻ với hắn sự tồn tại của đại lão, cũng là tốt cho hai anh em chúng ta."

Mặc dù không nhìn thấy người trẻ tuổi trong xe, Thiên Nhạn vẫn ném qua ánh mắt thương xót. Thiếu niên gắp búp bê rác rưởi kia, có chút phiền toái.

"Ca, đi thôi." Thiên Nhạn nói, không có ý định để ý tới người gắp búp bê rất rác rưởi này.

"Khổng Ngọc, ngươi còn như vậy ta sẽ đề nghị cậu đưa ngươi đi bộ đội." Phía sau truyền đến âm điệu sảng khoái, hơi mang theo vài phần uy hiếp, hẳn là của người đàn ông trong xe kia, nghe thanh âm rất trẻ: "Mau vào trường học đi, anh muốn đi bệnh viện. Buông ra, ngươi có rất nhiều vi khuẩn trên móng vuốt bẩn của ngươi."

"Anh Hoài, không cần phải ghét bỏ em như vậy chứ? Ai, đại lão.." Khổng Ngọc xoay người nhìn Thiên Nhạn, phát hiện người đã sớm đi xa: "A, đại lão, ngươi làm sao đi được? Đại lão, chờ ta!"

Khổng Ngọc hoàn toàn quên Lâm Thượng Hoài, đuổi theo Thiên Nhạn chạy tới.

Lâm Thượng Hoài kéo cổ áo, sửa sang lại quần áo một phen, lấy ra chất khử trùng phun hai cái, mới khởi động xe đến bệnh viện, may mà tên kia là em họ hắn. Khổng Ngọc dễ dàng bị đánh không phải là không có đạo lý, trong lòng hắn nghĩ đến.

"Đại lão, ngươi không học ở trường sao?"

"Trường học không tốt à?"

"Tại sao phải rời khỏi trường để tự học?"

Khổng Ngọc đuổi theo ra khỏi cổng trường, lúc trước tận mắt nhìn thấy Thiên Nhạn làm thủ tục xong, hắn liền rất khiếp sợ, người ta căn bản không phải đến báo cáo.

Vậy sau này hắn đi đâu tìm đại lão?

"Đại lão, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi." Khổng Ngọc lưu luyến nhìn Thiên Nhạn chui vào trong xe: "Tương phùng tức là duyên, tương lai lúc chơi gắp búp bê có thể hẹn hò cùng một chỗ."

Cố Kinh Khuê toàn bộ hành trình không lên tiếng, chỉ là một thiếu niên cằn nhằn như vậy, hắn không cho rằng có thể đả động em gái của hắn, để ý tới hắn làm cái gì.

"Đại lão, kỳ thật nhà ta vẫn có rất nhiều người có năng lực, ví dụ như, anh họ ta chính là một vị bác sĩ chỉnh hình trẻ tuổi lại ưu tú. Hắn mười ba tuổi bắt đầu giống như treo cổ, đem những người bình thường như chúng ta bỏ xa. Ngươi nghĩ xem, nhân sinh này sinh lão bệnh tử, đều sẽ cùng bác sĩ giao tiếp, quen biết thêm một bác sĩ, cũng là chuyện tốt đúng không? Hơn nữa hắn quen biết rất nhiều bác sĩ khoa khác cũng ưu tú như hắn.. Tất cả đều là nhân tài y tế hàng đầu, nhân vật cấp chuyên gia."

"Tên của hắn là gì?"

Khi nghe đến bác sĩ chỉnh hình, Thiên Nhạn có hứng thú.

Nếu quả thật lợi hại như vậy, đương nhiên phải lưu lại phương thức liên lạc, để chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết. Thông qua trí nhớ, người anh em tiện nghi của cô sẽ gặp phải không ít tổn thương về thể chất trong tương lai.

Cố Kinh Khuê đột nhiên run rẩy, rất khó hiểu, thời tiết rõ ràng rất nóng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 71: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (18)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Khổng Ngọc." Khổng Ngọc thành thật trả lời, rất nhanh phản ứng lại đại lão để ý tới hắn, biểu tình đặc biệt kích động: "Đại lão, muốn trao đổi phương thức liên lạc sao?"

"Trao đổi." Thiên Nhạn lấy điện thoại di động ra, lộ mã QR ra: "Cùng với, đem vị anh họ bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình kia của ngươi đề cử một chút."

Khổng Ngọc hiểu rõ, người ta là nể mặt anh họ mới để ý tới hắn. Nhưng mà không có quan hệ, hắn lấy anh họ ra kết giao bằng hữu cũng không phải một hai lần. Anh họ hắn quả thật là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình hàng đầu, chính là loại người từ nhỏ đến lớn được phá lệ tuyển sinh. Con người hắn còn rất trẻ, nhưng hắn đã là một nhân vật cấp chuyên gia.

Lại nói những huynh đệ trước kia cùng nhau lăn lộn, nếu là xương cốt nào có chút không thoải mái, chặt đứt cái gì, không phải đều phải nhờ anh họ sao?

Xương cốt trên người hắn cũng không biết đã gãy bao nhiêu lần, trải qua anh họ diệu thủ hồi xuân, hiện tại đã vui vẻ nhảy nhót đây này.

Vui mừng cộng thêm bạn tốt, Khổng Ngọc không chút do dự đem danh thiếp của anh họ tiện nghi chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng Lâm Thượng Hoài kia đưa cho Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn mở danh thiếp của Lâm Thượng Hoài, thêm bạn tốt, ghi chú là: Khổng Ngọc đề cử.

"Đại lão, tên của ngươi là gì vậy?" Khổng Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Thiên Nhạn đầu cũng không ngẩng lên trả lời: "Cố Thiên Nhạn."

Không đợi Khổng Ngọc nói nhiều, cô đóng cửa sổ xe, kèm theo một lời: "Anh Trần, lái xe đi."

Tóc Khổng Ngọc bị hơi nóng phồng lên, ngửi mùi khí thải xe hơi khó ngửi, sờ sờ đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Nhìn Thiên Nhạn trong danh sách bạn tốt, hắn lại vui mừng lên, mặc kệ như thế nào, đại lão đã ở trong danh sách bạn tốt của hắn.

"Nhạn Nhạn làm gì phải để ý tới tiểu tử kia?" Mặc dù biết em gái mình đối với Khổng Ngọc không có ý nghĩ gì, Cố Kinh Khuê vẫn có chút không thoải mái.

Thiên Nhạn thu hồi điện thoại di động, vẫn lật tài liệu của công ty: "Anh, ngươi quản có chút nhiều. Ta cũng rất nghi hoặc, vì sao mỗi lần Lam Nhã Chân tìm ngươi, ngươi có thể bỏ lại chuyện rất trọng yếu rời đi, cho dù là một hồi hội nghị đang tiến hành."

Cố Kinh Khuê bị nghẹn không nói nên lời: "Được rồi, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

Liên quan đến Lam Nhã Chân, chỉ số thông minh của Cố Kinh Khuê rõ ràng không đủ dùng. Xem ra Nhạn Nhạn vẫn rất để ý chuyện này, tránh cho hai anh em cãi nhau, hắn cũng không hỏi nhiều.

Khóe môi Thiên Nhạn nhấc lên nụ cười lãnh đạm, tiếp tục lật xem số liệu.

Hiện tại cô có thể một mình đảm đương một mặt ở công ty, biết cô làm tốt, Cố Kinh Khuê càng ngày càng phóng túng bản thân, không có việc gì liền thích chạy đi tìm Lam Nhã Chân. Nếu Như Lam Nhã Chân chủ động tìm hắn, hắn sẽ càng cao hứng.

Cố Kinh Khuê lão thần đang nhắm mắt dưỡng thần, Thiên Nhạn lười để ý tới hắn.

Lại nói tiếp, tác dụng của Cố Kinh Khuê đã không còn lớn!

Vài tháng sau, khi cô trưởng thành, cô có thể một tay quản lý được công ty.

Tên này nếu không phải anh trai nguyên chủ, cô nhất định sẽ nghĩ ra một biện pháp để hắn biến mất trước mắt. Nhưng mà cô cũng không quên mục đích chủ yếu đến thế giới này, bảo vệ cho thân thể Cố Kinh Khuê hoàn hảo.

Thiên Nhạn nghĩ như vậy, chuông điện thoại Cố Kinh Khuê vang lên, thoáng cái đánh thức hắn đang ngủ, lấy điện thoại ra nhìn, thần sắc lại khẩn trương hẳn lên.

Thiên Nhạn thật sự không nhịn được, trợn trắng mắt. Khẩn trương như vậy, hơn phân nửa là Lam Nhã Chân.

"Nhã Chân, em làm sao vậy?"

"Như vậy, được, anh lập tức tới đây." Cố Kinh Khuê cúp điện thoại cất điện thoại lại, còn không đợi hắn nói chuyện, Thiên Nhạn mở miệng trước.

"Muốn đi gặp Lam Nhã Chân?"

"Nhạn Nhạn, cô ấy gặp phải một ít vấn đề, anh không yên tâm, vẫn là đi qua xem một chút."

Thiên Nhạn rất dứt khoát: "Được, ngươi đi đi, chuyện của công ty giao cho ta."

"Nhạn Nhạn càng ngày càng hiểu chuyện, không uổng công anh thương em."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 72: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (19)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Cố Kinh Khuê thở phào nhẹ nhõm, lại nói Nhạn Nhạn hơn một tháng cũng không cãi nhau với hắn, xem ra bận rộn vẫn có tác dụng. Ngay khi hắn muốn phân phó tài xế Trần Khai đi trường trung học, Thiên Nhạn lên tiếng.

"Anh Trần, tìm một chỗ dừng lại, đem anh trai ta đặt ở đó." Lời nói của Thiên Nhạn lạnh lùng vô tình: "Ngươi tự mình đi taxi đi, công ty bên này còn có rất nhiều việc bận rộn, vội vàng, không rảnh chuyên môn đưa ngươi qua."

Tất cả những gì Cố Kinh Khuê muốn nói đều bị kẹt trong miệng, tài xế Trần nhanh chóng dừng xe lại. Thiên Nhạn mở cửa xe, đẩy hắn xuống.

Cố Kinh Khuê nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, cảm giác mình bị vứt bỏ. Nhưng nghĩ đến Lam Nhã Chân bên kia rất cần hắn, vội vàng bắt taxi.

Nếu như hắn ở nhà, hắn sẽ tự lái xe qua. Lần sau đi ra hắn sẽ tự lái xe, Nhạn Nhạn liền ngồi xe của tài xế. Cứ như vậy, hắn đi đâu cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Thiên Nhạn trên xe đột nhiên nhớ tới một chuyện, vừa rồi quên hỏi Cố Kinh Khuê vì sao Lam Nhã Chân lại tìm hắn. Kết hợp với thời gian trong trí nhớ, cô phát hiện ngày Cố Kinh Khuê què quặt chính là hôm nay đi tìm Lam Nhã Chân.

Thiếu nữ canh giữ bên giếng có chút sốt ruột cùng hệ thống nói, hy vọng có thể nhắc nhở Thiên Nhạn.

[Túc chủ đại nhân, Cố Kinh Khuê sẽ què quặt chính là bởi vì hôm nay đi tìm Lam Nhã Chân, nguyên chủ rất sốt ruột.]

"Để cho nàng yên tâm, cho dù Cố Kinh Khuê què quặt, ta cũng có thể chữa khỏi cho hắn."

Cô muốn danh thiếp của bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, chẳng qua là muốn che mắt người khác, y thuật của cô ở thế giới này không có xuất xứ. Cố Kinh Khuê bị thương, y thuật của Tuân thị nhất định có thể làm cho hắn khôi phục như thường.

Hệ thống 666 biết điều này, nghiêm túc giải thích với thiếu nữ: "Ngươi yên tâm đi, túc chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không nói đùa về chuyện này, cô ấy nói sẽ để anh trai anh ngươi hoàn hảo cả đời, nhất định sẽ là kết quả này. Quá trình ở giữa sẽ là gì, điều đó không được đảm bảo. Hơn nữa nhân sinh sao có thể một phen phong thuận, ở giữa nhất định sẽ có khúc khuỷu.]

Cô gái ngồi bên giếng, một chút nghi ngờ cuộc sống:" Ta có thể hủy bỏ ước nguyện này không? "

[Không thể nha.]

" Vậy tôi có thể đánh giá kém không? "

[Không có chức năng đánh giá kém ở đây.]

Thiếu nữ trầm mặc, vì sao nàng cảm thấy sự tình không đáng tin cậy như vậy?

" Vậy anh trai ta xảy ra cái gì, hệ thống đại nhân, người nhớ nói cho ta biết. "

[Được rồi.]

Thiên Nhạn trở lại công ty làm việc, bên kia Cố Kinh Khuê bắt xe đến cổng trường Lam Nhã Chân, trước mắt là lớp 12 đang khai giảng.

Lam Nhã Chân lo lắng chờ ở cổng trường, nhìn thấy Cố Kinh Khuê vừa xuống xe, nhanh chóng chạy tới, sốt ruột hô:" Cố đại ca, anh giúp em một việc được không? "

" Nhã Chân, xảy ra chuyện gì? "

" Sáng nay em chưa từng gặp Hạng Tranh, em rất lo lắng, muốn đến nhà anh ấy xem một chút, bên kia rất hẻo lánh, một mình em có chút sợ hãi. "Lam Nhã Chân đứng bên cạnh Cố Kinh Khuê, vẻ mặt ngượng ngùng:" Em không biết tìm ai, ở trong danh bạ điện thoại lật tới lật lui, giống như chỉ có anh mới có thể cầu xin giúp đỡ. "

" Cố đại ca, có phải em làm phiền anh không? "Lam Nhã Chân thấp thỏm, loáng thoáng mang theo nức nở, nghe có vẻ bất lực:" Em thật sự không biết phải làm sao bây giờ, chỉ nghĩ đến tìm anh. "

Đối mặt với Lam Nhã Chân ỷ lại vào mình như vậy, Cố Kinh Khuê căn bản không có năng lực suy nghĩ. Ngay cả khi cô ta muốn hắn giúp tìm thằng nhóc khó chịu đó. Không biết tiểu tử kia có cái gì tốt, có thể làm cho Nhã Chân nhớ thương.

" Không phiền toái không phiền toái, anh cùng em đi nhà hắn tìm đi. "

" Cám ơn, Cố đại ca, thật sự rất cám ơn anh. "Lam Nhã Chân nhìn phía sau Cố Kinh Khuê, chần chờ hỏi:" Cố đại ca không lái xe tới sao?"

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 73: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (20)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Hôm nay đưa Nhạn Nhạn đi học, cô ấy đi xe đến công ty, anh bắt taxi tới đây." Nói đến chuyện này Cố Kinh Khuê trong lòng rất bất đắc dĩ, Nhạn Nhạn vẫn tức giận.

Nhưng mà không có cách nào, hắn không có khả năng không tới.

Lam Nhã Chân chỉ ra đường, bảo tài xế taxi lái xe đến nhà Hạng Tranh. Nửa giờ sau, hai người xuất hiện trong một khu phố cũ nát. Hạng Tranh ở tầng sáu, không có thang máy, hai người chỉ có thể từ cầu thang chật hẹp tối tăm trèo lên.

Cố Kinh Khuê vẫn là lần đầu tiên đi đến địa phương như vậy, Lam Nhã Chân thoạt nhìn rất quen thuộc, phỏng chừng là thường xuyên đến, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nhưng đây là cô gái hắn thích, không có cách nào trách cứ cô ta. Cô ta cho tới bây giờ chưa từng tỏ vẻ thích hắn, làm tất cả đều là hắn tự nguyện.

Còn chưa tới lầu sáu, hai người đã nghe được thanh âm truyền đến từ phía trên, sắc mặt Lam Nhã Chân trắng bệch, chạy nhanh hơn, Cố Kinh Khuê vội vàng đuổi theo.

Cửa nhà Hạng Tranh mở ra, tiếng ném đồ đạc, tiếng đánh nhau từ bên trong truyền đến. Có lẽ là Cố Kinh Khuê ở chỗ này, Lam Nhã Chân to gan, xách túi xách xông vào, Cố Kinh Khuê còn chưa kịp giữ chặt.

Đồ đạc trong phòng đều bị đập nát, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi gần bốn mươi tuổi ngồi trên xe lăn, trên khuôn mặt có chút già nua tất cả đều là lo lắng cùng bất đắc dĩ. Đây là mẹ của Hạng Tranh, Trần Vân.

Bởi vì chân không tiện, bà ta cho dù có tức giận, cũng chỉ có thể nhìn những thứ hỗn loạn này đập vào trong phòng. Có thể nhìn ra từ đôi môi run rẩy của bà ta, bà ta đang rất tức giận.

"Dì Trần, dì thế nào rồi?" Lam Nhã Chân sốt ruột chạy tới, hơn nữa hướng về phía bọn côn đồ hô to một tiếng: "Các ngươi là ai, sao lại đập loạn đồ trong nhà người khác? Các ngươi xông vào nhà dân, đây là phạm pháp có biết không?"

"Nhã Chân, sao cháu lại tới đây?" Trần Vân giữ chặt tay Lam Nhã Chân: "Ta không biết vì sao những người này lại xông vào nhà đập phá đồ đạc lung tung, Tiểu Tranh lại không có ở đây, bọn họ nói Tiểu Tranh nợ tiền của bọn họ. Đồ đạc trong nhà không đáng giá, chỉ có thể đập vỡ."

"Hạng Tranh không đi học, dì có biết cậu ấy ở đâu không?"

Đôi mắt Trần Vân lóe lên, lắc đầu: "Không biết."

Bà ta cảm thấy Lam Nhã Chân có chút ngu xuẩn, không thấy những người này đang tìm Tiểu Tranh gây phiền toái sao? Lúc này, làm sao có thể nói ra tung tích của Tiểu Tranh. Nghe thấy Tiểu Tranh không ở trường, bà ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Lam Nhã Chân không phát hiện, hướng về phía đám côn đồ kia hô to một tiếng: "Ta cảnh cáo các ngươi mau rời khỏi nơi này, bằng không ta liền báo cảnh sát."

"Cô bé, ngươi là gì của Hạng Tranh? Tới nơi này xen vào việc của người khác, à, ta biết rồi, ngươi là ngựa của Hạng Tranh, nếu không phải ngựa của hắn, sao có thể khẩn trương với hắn như vậy?"

"Các huynh đệ, ngựa của Hạng Tranh xuất hiện. Không tiện đối với một tên tàn phế làm cái gì, đem mã tử Hạng Tranh mang về tuyệt đối có thể làm cho tiểu tử kia ngoan ngoãn trả tiền."

Mấy tên côn đồ cũng không đập đồ nữa, đi tới vị trí của Lam Nhã Chân, tươi cười tràn lan, sợ tới mức Lam Nhã Chân vẻ mặt tái nhợt, theo bản năng hô: "Cố đại ca."

Cố Kinh Khuê không thể thấy Lam Nhã Chân bị khi dễ, lập tức ngăn ở trước mặt tên côn đồ, sắc mặt âm trầm nói: "Thức thời thì mau đi, cô ấy không phải người các ngươi có thể động vào."

"Tiểu tử, mau tránh ra."

Cố Kinh Khuê đương nhiên không nhường, không chỉ không nhường, hắn còn động thủ.

Lam Nhã Chân không nghĩ tới Cố Kinh Khuê lại động thủ với tên côn đồ, càng không ngờ chính là, ngoại trừ quyền đầu tiên đánh vào người tên côn đồ, còn lại đều là phần bị đánh, bọn côn đồ đem bàn ghế cùng những thứ khác có thể di chuyển đều hướng trên người Cố Kinh Khuê chào hỏi.

"Hung hăng đánh đi, đánh tàn tiểu tử này cho ta, cắt đứt chân hắn, lại dám quản mấy chuyện nhàn rỗi của anh trai."

Lam Nhã Chân sợ hãi, muốn đi qua hỗ trợ, lập tức bị một tên côn đồ dọa đến không dám động đậy, bên tai truyền đến tiếng Cố Kinh Khuê kêu rên, cô ta nhịn không được khóc lên.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 74: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (21)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Thẳng đến khi Hạng Tranh xách đồ ăn từ bên ngoài trở về, nhìn trong phòng một mớ hỗn độn, vọt vào phòng bếp cầm một con dao đi ra, giơ dao thái lên chém loạn vào mấy tên côn đồ. Mấy tên côn đồ nhìn thấy Hạng Tranh liều mạng như vậy, cũng bị dọa sợ, nhất là nhìn thấy Cố Kinh Khuê nằm trên mặt đất không có động tĩnh gì, hiểu rõ sự tình phát sinh, toàn bộ bỏ chạy.

"Hạng Tranh, anh không sao chứ?" Lam Nhã Chân lê hoa đái vũ vọt tới trước mặt Hạng Tranh, Hạng Tranh là một thiếu niên cao cao gầy gầy, tóc hơi dài, sắc mặt âm trầm.

"Không có việc gì." Đối mặt với Lam Nhã Chân nhiệt tình, hắn có vẻ rất lãnh đạm: "Ngươi tới làm cái gì?"

"Anh không đến trường, em không yên tâm, lại đây xem một chút." Nói đến đây, Lam Nhã Chân đột nhiên nhớ tới Cố Kinh Khuê, quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Kinh Khuê còn nằm trên mặt đất, nước mắt không khống chế được tuôn ra, chạy tới ngồi xổm xuống: "Cố đại ca, anh thế nào.."

Khi Thiên Nhạn nhận được điện thoại, vừa lúc kết thúc một cuộc họp.

Lam Nhã Chân ở bên trong khóc đến lê hoa đái vũ, một phút trôi qua cũng không nói đến trọng điểm, cô đề cao giai điệu: "Câm miệng! Đừng khóc, anh trai ta ở đâu?"

"Ở bệnh viện, Thiên Nhạn ta.."

"Bệnh viện nào?" Cô thật chưa từng thấy qua, loại người dài dòng lại không có trọng điểm như Lam Nhã Chân.

Lam Nhã Chân bị hung dữ có chút sợ hãi, nhỏ giọng đem tên bệnh viện nói ra.

Thiên Nhạn rất nhanh chạy tới bệnh viện, Cố Kinh Khuê còn đang hôn mê, trên người hắn có vết thương lớn nhỏ, trong đó vết thương nặng nhất chính là chân phải. Trải qua kiểm tra, Cố Kinh Khuê bị thương nặng ở chân, sau khi phẫu thuật kịp thời rất có thể sẽ biến thành một người què.

Lam Nhã Chân nghe được tin tức này, oa oa khóc lên, không ngừng tự trách mình.

"Ngươi có thể ra ngoài không?" Lời nói của Thiên Nhạn khiến Lam Nhã Chân ngừng khóc, Hạng Tranh bên cạnh cô ta tràn đầy lửa giận.

"Ngươi cũng đi ra ngoài, trừng cái gì?"

Thiên Nhạn không chút khách khí đem Hạng Tranh đánh một trận, Hạng Tranh thật sự là không nhịn được, xông tới hướng về phía Thiên Nhạn vung quyền. Hắn muốn hù dọa thiên kim tiểu thư này, nhìn bộ dáng cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch khóc lóc sợ hãi.

Không nghĩ tới Thiên Nhạn một cước đá vào đùi Hạng Tranh, đau đến mức y kêu thảm một tiếng, không tự chủ được ngã xuống đất.

"Đi ra ngoài!"

"Thiên Nhạn.." Lam Nhã Chân không thể tin, muốn nói cái gì, Thiên Nhạn lại một ánh mắt cũng không cho cô ta.

Thiên Nhạn cảm thấy rất thất sách, lịch trình nên sớm đưa vệ sĩ ra, tốt xấu gì cũng có thể giúp cô làm một ít việc vặt.

"Bác sĩ, các anh phẫu thuật có bao nhiêu chắc chắn có thể làm cho anh tôi khôi phục như thường?" Thiên Nhạn hỏi.

Mấy bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ, bọn họ đều không nắm chắc sau khi phẫu thuật, có thể làm cho Cố Kinh Khuê thoạt nhìn giống như trước đây.

Trong cốt truyện ban đầu, Lam Nhã Chân cảm thấy có thể cứu Cố Kinh Khuê trở về là tốt rồi, lúc ấy biết Cố Kinh Khuê sẽ què quặt, còn thề sẽ cả đời chiếu cố hắn.

"Ta biết một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, anh ta tên là Lâm Thượng Hoài, mấy người hẳn là quen biết. Nếu hắn đến làm ca phẫu thuật này, cơ hội khôi phục là bao nhiêu?" Thiên Nhạn hỏi.

Mấy bác sĩ nghe xong đều có chút kinh ngạc, trên mặt lộ ra sùng bái: "Có lẽ có thể thử xem, bác sĩ Lâm rất ưu tú."

"Được, tôi sẽ lập tức làm thủ tục chuyển viện cho anh trai ta."

Đương nhiên những chuyện này, là giao cho trợ lý đi làm. Thiên Nhạn lấy điện thoại di động ra xem Lâm Thượng Hoài có thông qua bạn tốt hay không, còn chưa có. Đối phương là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, chắc chắn rất bận rộn.

Cô lựa chọn gửi tin nhắn cho Khổng Ngọc, đối phương thoáng cái liền trả lời.

Sau khi biết anh trai Thiên Nhạn bị gãy chân, tình huống rất nghiêm trọng cần phải chuyển viện đến bệnh viện của Lâm Thượng Hoài, Khổng Ngọc ngựa không ngừng vó chạy tới.

"Đại lão, ngươi yên tâm, có biểu ca ta xuất mã, đại lão ca tương lai tuyệt đối sẽ vui vẻ nhảy nhót, sẽ không lưu lại di chứng."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 75: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (22)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Khổng Ngọc ở trước mặt Thiên Nhạn nhảy nhót: "Ngươi đừng thấy ta khỏe mạnh, cánh tay chân đều bị gãy, toàn bộ đều dựa vào anh họ ta diệu thủ hồi xuân, ở phương diện này, ta rất có kinh nghiệm."

Thiên Nhạn có lo lắng không?

Cô một chút cũng không lo lắng, Cố Kinh Khuê thống khổ, đó là đáng đời.

Không có Lâm Thượng Hoài, cô cũng có thể chữa khỏi cho Cố Kinh Khuê, chỉ cần một bác sĩ bên ngoài, có thể tìm được một người tốt nhất, đương nhiên sẽ không tìm sai.

Rất nhanh, Cố Kinh Khuê chuyển vào bệnh viện mới.

Hôm nay Lâm Thượng Hoài không tính là bận rộn, buổi sáng có một ca phẫu thuật. Tình trạng của Cố Kinh Khuê rất nghiêm trọng, hắn đang tiến hành kiểm tra. Khổng Ngọc vốn muốn nói với hắn một chút đây là anh trai của đại lão, nhưng Lâm Thượng Hoài căn bản không để ý tới hắn, bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Không bao lâu sau, Lâm Thượng Hoài đi ra tìm người nhà Cố Kinh Khuê.

Thiên Nhạn đứng ra: "Ta là em gái của Cố Kinh Khuê, có thể phụ trách tất cả mọi chuyện của hắn."

"Được rồi, bệnh nhân bị thương ở chân rất nặng, cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Sau khi phẫu thuật, có một số tỷ lệ di chứng, chẳng hạn như què. Tất nhiên, ta sẽ cố gắng hết sức để tránh kết quả như vậy. Trong số đó, phục hồi sau phẫu thuật cũng rất quan trọng."

Lâm Thượng Hoài nhắc nhở, không phải hắn không nhìn thấy Khổng Ngọc khẩn trương đứng ở một bên, cho rằng Thiên Nhạn là người Khổng Ngọc thích, lông mày khẽ nhíu lại, Khổng Ngọc và cô không xứng đôi.

Sắp phẫu thuật, hắn nhanh chóng gạt bỏ những tạp niệm trong đầu.

Tiếp theo là ký tên, đi theo một loạt các thủ tục, và sau đó phẫu thuật.

Tất cả mọi người chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Lam Nhã Chân mắt hồng hồng, trong lòng rất tự trách. Thiên Nhạn lúc trước quá hung dữ, cô ta không dám đến trước mặt cô nói chuyện.

Hạng Tranh chỉ cảm thấy chân còn có chút đau, một cước kia của Thiên Nhạn dùng chút sức, đủ để hắn đau mấy ngày. Trong lòng Hạng Tranh rất phẫn nộ, không nghĩ tới hắn sẽ bị một thiếu nữ nhỏ hơn hắn đánh, trong mắt đều là lệ khí. Bản thân hắn cũng rất chán ghét tiểu thư thiếu gia nhà giàu, hiện tại càng chán ghét.

Lam Nhã Chân cắn răng, vẫn lặng lẽ di chuyển đến trước mặt Thiên Nhạn, một bộ dáng bất chấp đi ra ngoài làm ra hy sinh rất lớn: "Thiên Nhạn, mặc kệ ngươi có muốn nghe hay không, nếu Cố đại ca thật sự có di chứng, ta nguyện ý chiếu cố hắn."

"Thật sự rất xin lỗi, nếu không phải ta, Cố đại ca sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy."

Thiên Nhạn không muốn nói chuyện với Lam Nhã Chân, coi như không nghe thấy. Lam Nhã Chân nói xong, cảm giác đang hát một vở kịch một mình, tràng diện một lần nữa lúng túng.

"Này, Lam Nhã Chân đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?" Hạng Tranh lại nhìn không được, đề cao thanh âm nhắc nhở Thiên Nhạn.

Thiên Nhạn ngẩng đầu: "Còn muốn bị đánh một trận không?"

Trong mắt Hạng Tranh hiện lên tức giận, thanh âm âm trầm: "Ta chỉ là không muốn so đo với ngươi."

Thiên Nhạn đứng lên, Hạng Tranh theo bản năng lui về phía sau hai bước, phát hiện ánh mắt trào phúng của Thiên Nhạn, mặt hắn âm trầm đỏ lên: "Ta không so đo với nữ nhân."

"Sửa một chút, là đánh không thắng." Thiên Nhạn không chút nể mặt, tiểu tử này không được chút gì, lại dám ở trước mặt cô diễu võ dương oai.

Hạng Tranh dùng sức cắn răng, nhưng không nói gì, vừa rồi Thiên Nhạn chỉ đánh một chút, quả thật rất lợi hại, chính hắn cũng không làm được. Là một người thường xuyên đánh nhau, không thể không thừa nhận hắn không nhất định đánh được thiếu nữ trước mắt này. Ở phương diện này hắn chưa bao giờ nhận ra, không lên tiếng nữa.

Lam Nhã Chân cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua ai có thể khiến Hạng Tranh tâm phục khẩu phục, đối phương đột nhiên an tĩnh lại, vẫn là đối với Thiên Nhạn, trong lòng cô ta rất không thoải mái.

"Thiên Nhạn, ta biết ngươi đối với ta không hài lòng, ngươi hướng về phía ta là được rồi, vì sao lại đối với Hạng Tranh như vậy? Anh ấy không trêu chọc ngươi."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 76: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (23)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Thu hồi ánh mắt sốt ruột vừa ghen tị của ngươi đi, ta đối với đối tượng thầm mến của ngươi một chút ý nghĩ cũng không có." Thiên Nhạn không chút khách khí phá vỡ tâm tư thật sự của Lam Nhã Chân, khiến cho Lam Nhã Chân mặt đỏ bừng, nước mắt đều rơi xuống.

"Thiên Nhạn, ngươi thật sự hiểu lầm ta rồi, ta.."


"Này, không nhìn ra đại lão không muốn để ý tới ngươi sao? Ngươi có biết là ngươi rất khó chịu không?" Khổng Ngọc nhìn không nổi nữa: "Thịnh thế bạch liên hoa như vậy chưa từng bị đánh chứ? Ngươi còn nói thêm hai câu, đại lão trong chốc lát tức giận, mất mặt vẫn là ngươi. Muốn ta nói, ngươi thông minh thì đừng nói nữa, im lặng tìm một cái ghế ngồi xuống."

Khổng Ngọc nói xong, khẽ nâng cằm, nhìn về phía Thiên Nhạn, giống như đang nói, đại lão, có tiểu đệ vẫn không tệ chứ?

"Đại lão, ánh mắt đại lão ca không tốt lắm, sao lại thích loại thịnh thế tiểu bạch liên này?" Khổng Ngọc cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra Thiên Nhạn đối với Lam Nhã Chân không hài lòng, thậm chí còn mang theo Cố Kinh Khuê. Cho nên hắn cảm thấy chửi bới, hẳn là sẽ không làm cho đại lão tức giận.

Quả nhiên, Thiên Nhạn trả lời khẳng định suy nghĩ của hắn.

"Hắn mắt mù."

Thanh âm hai người nói chuyện không lớn không nhỏ, Lam Nhã Chân nghe được tức giận đến mức mắt đầy nước mắt. Trong lòng ủy khuất không chịu nổi, nhịn không được dựa vào bên cạnh Hạng Tranh, kỳ vọng có thể được an ủi. Không nghĩ tới Hạng Tranh lại đang đánh giá Thiên Nhạn, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Trong nháy mắt này, Lam Nhã Chân tràn đầy ủy khuất, còn có một tia ghen tị.

"Hạng Tranh, anh có thể cùng em ra ngoài hít thở không?"

Cô ta không muốn ở lại chỗ này, ở chỗ này thật sự làm cho người ta rất khó chịu, những người này căn bản là không hiểu cô ta, cô ta cũng không muốn kết quả này. Kết quả là, tất cả mọi người lại đổ lỗi cho cô ta.

Hạng Tranh nhíu mày: "Chân ngươi lại không bị thương, không thể tự mình đi à?"

"Nhào tới nữa đi. Ha ha ha ha, cười chết người!" Khổng Ngọc thật sự không nhịn được, ha ha liền cười ra tiếng.

Lam Nhã Chân rơi nước mắt, cảm thấy mất mặt chết, khóc lóc chạy ra ngoài.

"Này, nữ nhân của ngươi khóc chạy ra ngoài, ngươi không đuổi theo sao?" Khổng Ngọc trêu chọc.

Hạng Tranh phủ nhận: "Cô ta không phải là phụ nữ của ta, tay chúng ta còn chưa nắm qua." Nói xong, hắn còn nhìn Thiên Nhạn.

"Đừng nhìn, đại lão chướng mắt loại người như ngươi, không có hy vọng đâu." Khổng Ngọc điểm ra tiểu tâm tư của Hạng Tranh: "Tiểu tử, không cần cóc đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi không xứng với đại lão nhà ta, nếu ngươi có anh họ ưu tú như ta, vậy tạm thời còn có thể thử xem."

Dù sao có thể kết giao bằng hữu với đại lão, còn nhờ anh họ, vẫn là anh họ dễ dùng.

Hạng Tranh nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.

"Tiểu hài tử bây giờ biến tâm thật nhanh, thịnh thế tiểu bạch liên kia thật chán ghét, đối với tiểu tử kia thật sự thích. Kết quả tiểu tử này nha, quay đầu liền biến tâm." Khổng Ngọc theo đuổi Thiên Nhạn: "Lại nói tiếp vẫn là đại lão lão mị lực quá lớn."

Vài giờ sau, cánh cửa phòng mổ mở ra.

Thiên Nhạn đứng lên, nhìn Cố Kinh Khuê bị đẩy ra không để ý tới, mà đi tới trước mặt Lâm Thượng Hoài: "Bác sĩ Lâm, phẫu thuật thế nào?"

"Rất thành công, phía sau phải xem hắn khôi phục như thế nào." Lâm Thượng Hoài vẻ mặt mệt mỏi, một ca phẫu thuật rất tiêu hao tinh lực của con người.

"Cám ơn."


"Anh Hoài, đây chính là đại lão mà em nói, không ngờ trùng hợp như vậy, anh còn chưa thông qua bạn tốt của đại lão đi. Ha, em cũng thật không ngờ, nhanh như vậy bị đại lão tìm tới. Thật sự là.."

"Ngươi tránh xa ta một chút, trên người ngươi có rất nhiều vi khuẩn."

Lâm Thượng Hoài nhíu nhíu mày, hắn là một người có chút sạch sẽ. Nói thật một người yêu sạch sẽ, thậm chí người luôn yêu cầu sạch sẽ lại có thể làm bác sĩ, rất nhiều người không ngờ tới.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 77: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (24)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Hắn khi đối mặt với bệnh nhân thì không có vấn đề gì, nhưng đối mặt với người khác liền có chút nghiêm trọng.

Khổng Ngọc nhanh chóng đuổi theo Lâm Thượng Hoài, tận mắt nhìn thấy hắn đem bạn tốt của Thiên Nhạn kiểm chứng thông qua, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

"Khổng Ngọc, ngươi có thể lăn rồi."

Khổng Ngọc nhếch miệng cười: "Được, anh Hoài, em lăn bây giờ đây, anh xem em lăn có nhanh nhẹn không?"

Lâm Thượng Hoài nội tâm không nói gì, tại sao hắn lại có em họ như vậy?

Hắn dựa vào ghế của mình, nghịch ngợm điện thoại di động của mình và nhìn vào bạn bè mới được thêm vào. Cố Thiên Nhạn, đối phương dùng tên thật, lúc trước ký tên hắn đã nhìn thấy qua, cho nên biết Cố Thiên Nhạn là tên thật của tiểu cô nương kia.

Nếu thêm thì hắn cũng không có ý định xóa lại, đem điện thoại di động đặt ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Cố Kinh Khuê tỉnh lại, Thiên Nhạn đã không còn ở bệnh viện, công ty còn có rất nhiều chuyện cần cô xử lý.

Người canh giữ bên cạnh Cố Kinh Khuê là Lam Nhã Chân, thấy hắn tỉnh, cô ta bày ra vẻ mặt đáng thương, làm Cố Kinh Khuê đau lòng.

"Đừng lo lắng, không phải anh không sao mà đúng không?"

"Ừm, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công." Lam Nhã Chân nói: "Chỉ cần phía sau khôi phục tốt, thì sẽ giống trước kia không khác gì." Cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, muốn chiếu cố người không thích cả đời, là một chuyện rất khó, hy sinh rất lớn. Cố Kinh Khuê khôi phục, cũng không cần cô ta đi chiếu cố nữa.

"Em đã ăn gì chưa?" Cố Kinh Khuê quan tâm hỏi.

"Không thấy Cố đại ca tỉnh lại, em ăn không được." Kỳ thật cô ta hoàn toàn là bị tức giận, mới không có biện pháp ăn uống.

"Sao thoạt nhìn em mất hứng, ai làm em ủy khuất?" Cố Kinh Khuê nhìn không được Lam Nhã Chân chịu ủy khuất, mãn nhãn đau lòng: "Nói đi, anh giúp em trút giận."

"Không có gì." Lam Nhã Chân vùi đầu: "Cũng không phải bị khi dễ, là cảm thấy Thiên Nhạn hiểu lầm em quá sâu, cô ấy nhất định là trách cứ em không nên gọi Cố đại ca ra ngoài, như vậy anh cũng sẽ không bị thương. Em biết đứng ở lập trường của Thiên Nhạn, trách cứ em là chuyện nên làm."

"Anh sẽ nói chuyện này với Nhạn Nhạn không liên quan đến em, vốn cũng không liên quan đến em, là anh quá xúc động." Lúc ấy đầu óc hắn nóng lên, muốn hỗ trợ đuổi đám côn đồ kia ra ngoài mà thôi.

"Cố đại ca, chỉ có anh mới có thể đứng bên cạnh em như vậy." Nhớ tới thái độ của Hạng Tranh, trong lòng Lam Nhã Chân rất buồn: "Anh là người tốt nhất với em trên thế giới này."

Cố Kinh Khuê trong lòng từng luồng ấm xẹt qua, mặc kệ như thế nào, trong lòng Nhã Chân hắn có thể có quan trọng như vậy, đã rất thỏa mãn.

"A! Loại lời quỷ quái này chỉ có anh trai ta mới tin, mắt mù như vậy cũng chỉ có hắn nghe không ra. Thiên Nhạn tiểu thư nói đúng, hắn mù mắt!" Thiếu nữ nằm sấp bên giếng, nhìn hình ảnh bên trong truyền lại, tức giận đến cả người phát run, loại hình ảnh này, nhìn một lần liền tức giận một lần, nàng không có biện pháp bình tĩnh.

"Nếu không tạo thành khuyết tật cho hắn, ta thà hắn cắt đứt thêm vài lần cho trí não dài ra."

Hệ thống 666 đăm chiêu, đem lời nói của thiếu nữ chuyển cho Thiên Nhạn nghe.

"Ồ? Như vậy à? Được rồi, vậy ta sẽ không mời vệ sĩ cho Cố Kinh Khuê nữa, dù sao không khuyết tật là được, quá trình như thế nào không quan trọng, đúng không? Danh y an bài một đợt, coi như là nhân chí nghĩa tận."

Thiếu nữ cũng không biết một câu nói của mình, khiến cho Thiên Nhạn thay đổi sách lược, Cố Kinh Khuê từ nay về sau trải qua những ngày tháng nước sôi lửa bỏng.

Bận rộn xong chuyện của công ty, Thiên Nhạn lại đến bệnh viện thăm Cố Kinh Khuê, cùng đi tới còn có mấy lãnh đạo công ty.

Lam Nhã Chân là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng lớn như vậy, ngồi bên giường Cố Kinh Khuê cả người căng thẳng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 78: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (25)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Hiện tại đứng trong phòng bệnh đều là tinh anh trong xã hội, ánh mắt mỗi người đều gây áp lực rất lớn cho cô ta.

Ở trước mặt những người này cô ta chỉ có thể vùi đầu, không ngừng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Phàm là có một người từ trên người cô ta vội vàng đảo qua, cô ta đều sẽ rất không được tự nhiên, thậm chí cảm thấy những người này có phải xem thường cô ta hay không, trong lòng có phải là đang mắng cô ta là nhiều chuyện hay không.

"Được rồi, các ngươi xem xong liền đi thôi." Cố Kinh Khuê nhìn ra Lam Nhã Chân quẫn bách: "Các ngươi ở chỗ này đều dọa Nhã Chân."

Các lãnh đạo công ty: "..."

Thư ký và trợ lý đều muốn tìm một khe hở chui vào, Cố tổng lại bắt đầu không đáng tin cậy.

Mỗi lần ở trước mặt cô gái này Cố tổng đều rất kỳ quái, may mắn công ty còn có Cố tiểu thư, bằng không bọn họ thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của công ty.

"Nhát gan, cũng không nên ra ngoài." Thiên Nhạn đi tới trước mặt các lãnh đạo cao tầng, lạnh lùng nhìn Cố Kinh Khuê: "Cố Kinh Khuê, người của công ty dành thời gian quan tâm đến ngươi, ngươi lại đối đãi với người ta như vậy? Có phải ngươi cho rằng tất cả mọi người đều rất nhàn rỗi như ngươi, có thể vứt bỏ chuyện trọng yếu bên người, đi giúp người đánh nhau không?"

Cô xem như hiểu được Cố thị sao lại sắp phá sản như vậy, chỉ vì Cố Kinh Khuê là người vì bác hồng nhan nhất tiếu không để ý đến công ty, bị lãnh đạo công ty cắn trả là chuyện bình thường. Chỉ cần người có chút đầu óc đều sẽ cảm thấy hắn không đáng tin cậy, chạy trốn sớm một chút, tốt nhất là lấy chút chỗ tốt cùng lợi thế rồi lại chạy trốn, vậy thì càng tốt.

"Cố Thiên Nhạn!" Cố Kinh Khuê đề cao giọng nói: "Anh nói hết thảy đều không liên quan đến Nhã Chân, sao em không thể chịu đựng được cô ấy?"

"Ngươi cảm thấy ta không thể dung nạp cô ta sao?" Ánh mắt Thiên Nhạn chuyển đến trên người Lam Nhã Chân: "Nếu ta không thể chịu đựng được cô ta, hiện tại cô ta đã không ở trong phòng bệnh này. Xem ra ta cần cho ngươi hiểu được, cái gì mới gọi là không thể dung nạp cô ta."

Thiên Nhạn vỗ vỗ tay, bên ngoài phòng bệnh lập tức đi vào hai người đàn ông cao lớn, Lam Nhã Chân nhìn thấy nơi này có chút sợ hãi, vội vàng rụt về phía Cố Kinh Khuê.

"Đưa cô ta ra ngoài." Thiên Nhạn chỉ vào Lam Nhã Chân: "Canh giữ cửa phòng bệnh, không cho phép cô ta tiến vào, từ hôm nay trở đi, Lam Nhã Chân không thể tiếp cận Cố Kinh Khuê một bước."

Cô không phải không biết cứ như vậy, Cố Kinh Khuê sẽ càng để ý Lam Nhã Chân, có thể vì thế mà trở mặt với cô.

Nguyên chủ lại không nói nhất định phải duy trì tình cảm của anh em, trở mặt liền trở mặt, cô mới lười ứng đối hai đầu óc này có vấn đề.

Cố Kinh Khuê muốn dứt khoát từ Cố gia đi ra ngoài, trước tiên đem cổ phần công ty dưới danh nghĩa của hắn chuyển cho cô rồi nói sau. Hiện tại cô sẽ làm ác nhân, để Cố Kinh Khuê thỏa hiệp, đem toàn bộ cổ phần Cố thị dưới danh nghĩa của hắn chuyển cho cô, vậy thì cô sẽ không ngăn cản hai người ở cùng một chỗ nữa.

Khóe môi Thiên Nhạn xẹt qua một nụ cười, Cố Kinh Khuê có đồng ý không? Khẳng định là có, dù sao sau khi hắn gặp Lam Nhã Chân, đầu óc cũng không tốt lắm.

Nếu cố Kinh Khuê nắm cổ phần Cố thị trong tay, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì Lam Nhã Chân mà xảy ra vấn đề. Điều này có thể xảy ra với sơ suất và cô sẽ không cho phép nó xảy ra.

"Cố Thiên Nhạn, em dám!" Cố Kinh Khuê lúc này thật sự phẫn nộ, nếu không phải chân bị thương, hắn nhất định sẽ nhảy xuống ngăn cản, coi như là như vậy, hắn cũng đã giãy dụa.

Mọi người nhìn thấy Cố Kinh Khuê như vậy đều có một ý nghĩ, đầu óc hắn có thể xuất hiện chút tật xấu.

"Cố Kinh Khuê, ngươi không muốn chân phải không?" Thiên Nhạn nhắc nhở: "Nếu không muốn, ngươi có thể nhảy xuống."

Động tác của Cố Kinh Khuê chậm rãi chậm lại, sắc mặt âm trầm: "Cố Thiên Nhạn, em không được động đến Nhã Chân, nếu không, em cũng không phải em gái của anh."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 79: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (26)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ta không động cô ta, chính là không thể dung nạp cô ta, muốn cô ta biến mất ở trước mắt ta, đem cô ta đuổi ra ngoài mà thôi. Cô ta cướp anh trai của ta, ta làm sao có thể khách khí với cô ta?"

Dưới ánh mắt không thể tin của Cố Kinh Khuê, Thiên Nhạn chỉ huy hai vệ sĩ, kéo Lam Nhã Chân ra bên ngoài, Lam Nhã Chân hô to gọi nhỏ, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào đồng tình.

"Cố Thiên Nhạn, em bảo bọn họ buông Nhã Chân xuống!" Cố Kinh Khuê sốt ruột: "Anh thật sự sẽ tức giận."

"Ta cũng sẽ tức giận, ngươi nghĩ ai không có một chút tính tình?" Thiên Nhạn liếc mắt nhìn Kinh Khuê, thấy hắn một mực giãy dụa: "Y thuật của bác sĩ Lâm rất tốt, nếu như ngươi muốn phẫu thuật thêm một lần nữa, cứ việc giãy dụa. Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ khôi phục thật tốt, chờ chân có thể đi, muốn đi đâu thì đi."

Cố Kinh Khuê rất phẫn nộ, nhưng cảm thấy Thiên Nhạn nói vô cùng có đạo lý, liền không giãy dụa nữa.

Các lãnh đạo công ty trong lòng đều yên lặng suy nghĩ, may mắn Cố thị còn có Cố tiểu thư ở đây. Cố tiểu thư và Cố tổng nắm giữ cổ phần Cố thị giống nhau, nói như vậy, bọn họ kỳ thật có thể thương lượng đổi lấy tổng giám đốc khác.

Cố tổng rất tốt, người trẻ tuổi, ưu tú, từng là một người có ánh mắt độc ác, đưa ra quyết định rất quyết đoán, cũng rất to gan. Nhưng tình huống hiện tại của hắn rõ ràng không thích hợp, hai năm gần đây càng ngày càng không đáng tin cậy, khiến cho công ty mất đi không ít cơ hội.

Thẳng đến một tháng trước, Cố tiểu thư tham gia vào công ty, bọn họ rõ ràng cảm giác được mọi phương diện của công ty đều được thăng tiến, điều này không thể nghi ngờ làm cho bọn họ nhìn thấy rất nhiều hy vọng.

"Các vị, hôm nay ngượng ngùng." Thiên Nhạn cùng lãnh đạo công ty xin lỗi: "Có thể là lúc Cố Kinh Khuê bị đánh, bị đánh vỡ đầu óc."

Các lãnh đạo công ty vốn rất hài lòng với Thiên Nhạn, đối mặt với Cố Kinh Khuê chỉ trích bọn họ, cô bảo vệ bọn họ, nể mặt như vậy, bọn họ làm sao có thể tức giận. Nói thật, bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua Cố Kinh Khuê không đáng tin cậy.

Bây giờ công ty có một người có năng lực không tồi chủ trì, tâm trạng của họ rất tốt, không muốn so sánh vấn đề đó.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, Cố tiểu thư như vậy sợ là muốn đem quyền lực của Cố thị nắm trong tay, bọn họ phi thường ủng hộ. Chờ Cố tổng khôi phục lại, Cố tiểu thư cũng đầy mười tám tuổi.

"Cố tiểu thư nói gì vậy, chúng ta cho rằng Cố tổng bị thương trước mắt tâm tình không tốt lắm." Các lãnh đạo công ty nói những lời khách khí, quay đầu lại nhìn nhìn vẻ mặt thối rữa của Cố Kinh Khuê, tâm tình tất nhiên không tồi rời đi.

Cố Kinh Khuê này, cuối cùng cũng có người có thể trị hắn.

"Cố Thiên Nhạn, em không cảm thấy là em rất quá đáng sao?" Cố Kinh Khuê nhìn thấy hai vệ sĩ trở về canh giữ ở cửa phòng bệnh, có chút sụp đổ: "Em coi anh là phạm nhân à?"

Cố Kinh Khuê dùng sức nắm lấy ga giường, nếu không phải ga giường rắn chắc, có thể đã bị hắn xé rách.

Thiên Nhạn đi đến bên giường, ngồi trên ghế, ở trong khay trái cây lấy một quả táo ra gọt, gọt nhanh vừa tốt, rất nhanh một quả táo gọt xong xuất hiện. Cô cắt táo thành miếng nhỏ, đặt trong đĩa trái cây, sử dụng dao gọt hoa quả và nĩa một miếng để bắt đầu ăn, không có cho anh ta. Cố Kinh Khuê vẫn nhìn chằm chằm động tác của cô, không biết cô muốn làm cái gì.

"Nếu như không phải ta kịp thời chuyển ngươi đến viện này, có chủ đao của bác sĩ Lâm, sau này ngươi rất có thể sẽ trở thành một người tàn tật. Lam Nhã Chân chỉ là một người không quan trọng, ngươi thích hay không cũng không quan trọng, nhưng sự tồn tại của cô ta đã uy hiếp đến thân thể của ngươi, thiếu chút nữa tạo thành tàn tật chung thân cho ngươi."

"Đây là điều ta không thể dễ dàng tha thứ." Thiên Nhạn xoay con dao gọt hoa quả trong tay.

Cố Kinh Khuê thế nào cũng tốt, chính là không thể tàn tật.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back