Welcome! You have been invited by quoocs to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 60: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (7)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Thiên Nhạn tức giận không phải là nên làm sao?"

Mấy người bạn tốt nghe Cố Kinh Khuê oán giận, đều có chút không nói gì. Lúc trước hung hiểm vạn phần, Cố Kinh Khuê đã làm gì?

Rõ ràng khoảng cách Thiên Nhạn gần hơn, hắn nghe được Lam Nhã Chân thét chói tai, mặc kệ Thiên Nhạn liền bơi đến bên Lam Nhã Chân.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thiên Nhạn vẻ mặt mất mát, buông tha bơi trở về, thậm chí còn bơi xa hơn, bơi đến một khoảng cách nhất định, tất nhiên tùy ý thân thể chìm xuống đáy nước.

"Kinh Khuê, lần này ngươi rất quá đáng, ngươi biết không?" Phan Thừa dùng sức vỗ vai Cố Kinh Khuê: "Lúc này mặc kệ em ấy làm cái gì, đều là ngươi nên xin lỗi."

"Lúc trước nghe nói Kinh Khuê thích một cô gái, cùng Thiên Nhạn náo loạn rất nhiều lần mâu thuẫn. Nghe nói người kia tên là Lam Nhã Chân, vốn còn là bạn học của Thiên Nhạn, trước kia quan hệ hai người bọn họ không tệ. Đối phương cùng Thiên Nhạn làm bạn bè, ngươi không nghĩ tới là có dụng tâm khác?"

"Không phải ta nói, Kinh Khuê, Thiên Nhạn là em gái ruột của ngươi, thân nhân duy nhất của ngươi, ngươi thật sự muốn vì một người ngoài mỗi lần đều để cho em ấy chịu thiệt sao?"

"Nhã Chân rất đơn thuần." Cố Kinh Khuê thu hồi tươi cười: "Hơn nữa ta làm sao để Nhạn Nhạn chịu thiệt? Con bé quá tùy hứng, ta chỉ đối xử tốt với Nhã Chân một chút, con bé đã không thể chịu đựng được. Con bé là một công chúa nhỏ hư hỏng, không cho phép ta đối tốt với những người khác."

"Vậy ngươi và Lam Nhã Chân là bằng hữu nam nữ sao? Ta nghe mọi người nói rằng cô ta dường như có một người thích, người đàn ông đó, không phải ngươi." Phan Thừa vẻ mặt thâm ý nói: "Vì một người không có khả năng, cùng em gái của mình sinh phân, thương tổn tình cảm anh em, đáng giá không?"

Cố Kinh Khuê không thích nghe những lời này, hơn nữa nghe được Lam Nhã Chân không tốt, sẽ theo bản năng phản bác: "Ta đã nói, là Nhạn Nhạn không thể thấy ta đối tốt với những người khác. Ta cũng không đối xử tốt với Nhã Chân, chỉ thỉnh thoảng chiếu cố nhiều hơn một chút."

"Còn hôm nay thì sao? Ngươi không chút do dự lựa chọn đi cứu Lam Nhã Chân, đem Thiên Nhạn vứt sang một bên, đây chỉ là ngươi nói, Thiên Nhạn không phải thấy ngươi đối với người khác được không?" Phan Thừa truy vấn.

Cố Kinh Khuê: "Mọi người đều nên biết Nhạn Nhạn biết bơi, có phải quên con bé lặn còn đoạt giải hay không, lần này là con bé giận dỗi. Ta biết con bé có thể bơi, và vị trí rơi là không xa con tàu, miễn là ngươi đặt dây thừng xuống, con bé sẽ có thể đi lên. Mà Nhã Chân, cô ấy không biết bơi, nếu ta đi trễ một chút hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

Cố Kinh Khuê vẻ mặt đau lòng, mấy người Phan Thừa đều không nói gì, không muốn nói gì nữa, nội tâm rất đồng tình với Cố Thiên Nhạn.

Cố Kinh Khuê đầu óc có tật xấu!

Điều này và cô ấy biết bơi, biết lặn có giống nhau không? Khó trách lúc trước cô ấy thiếu chút nữa buông tha, định chết ở dưới biển, cũng may cuối cùng cô ấy nghĩ thông suốt.

Bởi vì sự kiện rơi xuống nước ngoài ý muốn này, thời gian du ngoạn do mọi người đặt ra không thể không kết thúc sớm.

Nửa ngày sau, con tàu cập bến.

"Nhã Chân, một mình em bắt taxi trở về, thật sự không có vấn đề gì sao?" Cố Kinh Khuê lo lắng, lộ trình bắt taxi trở về nơi này vẫn còn hơi xa, hắn theo bản năng nhìn về phía Thiên Nhạn: "Nhạn Nhạn, không bằng trước tiên để Nhã Chân ngồi xe của chúng ta, đưa cô ấy trở về, chúng ta lại về nhà, thế nào?"

Thiên Nhạn đã ngồi vào trong xe, cô lắc cửa sổ xe, đầu vươn ra bên ngoài, liếc mắt nhìn Cố Kinh Khuê cười có chút xấu hổ, cùng với Lam Nhã Chân đang đứng bên cạnh hắn thấp thỏm bất an, Cố Kinh Khuê còn đang nhìn trộm Lam Nhã Chân của hắn.

"Ta muốn về nhà sớm một chút." Thiên Nhạn cự tuyệt.

Lam Nhã Chân mặt trở nên trắng bệch, Thiên Nhạn không để ý.

Khi nhìn thấy Cố Kinh Khuê có biểu tình cô thật sự không hiểu chuyện, Thiên Nhạn bị tức cười.

Anh trai của nguyên chủ này, thật sự là tức chết người không đền mạng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 61: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (8)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ngươi có thể đi taxi với cô ta." Thiên Nhạn đề nghị: "Lưỡng toàn kỳ mỹ."

Cô lắc cửa sổ và nói với người lái xe: "Anh Trần, lái xe về nhà."

Tài xế Trần vẫn có chút do dự, dù sao Cố Kinh Khuê mới là ông chủ của hắn.

Thiên Nhạn nhìn thấy băn khoăn của đối phương, không có ý làm khó, chỉ nói: "Anh tôi ước gì ở chung một mình với cô ta, anh Trần, lái xe đi."

Tài xế Trần nghĩ nghĩ, hình như là như vậy. Ông chủ vẫn luôn rất thích cô gái kia, hiện tại có thể có thời gian ở chung một mình, tiểu thư còn không có ý cản trở, cũng không phải là cơ hội tốt sao?

Hắn nhanh chóng khởi động xe, từ bên cạnh Cố Kinh Khuê cùng Lam Nhã Chân vọt đi, đem tóc hai người đều thổi bay, kèm theo khí thải khó ngửi.

"Vậy anh đưa em về nhà đi." Cố Kinh Khuê thở dài: "Như vậy cũng an toàn một chút."

"Phiền Cố đại ca." Lam Nhã Chân vẻ mặt áy náy: "Thật sự rất xin lỗi, nếu không, vẫn là em tự mình trở về đi, Thiên Nhạn hình như tức giận."

"Nó vẫn luôn như vậy, không cần quản, qua vài ngày là tốt rồi."

"Đi thôi, xe đã đến rồi." Cố Kinh Khuê không cho Lam Nhã Chân cự tuyệt, mở cửa xe, nhét cô ta vào, sau đó chính mình cũng ngồi vào: "Chuyện hôm nay em không cần áy náy, không liên quan gì đến em. Nhạn Nhạn biết bơi, em thì không, anh cứu em trước không có chuyện gì, là con bé thích so đo quá nhiều. Bây giờ con bécòn nhỏ, sau này sẽ hiểu."

"Trong lòng em không cần có áp lực gì."

"Vẫn giống như trước đây, nếu như có khó khăn gì, có thể tùy thời tìm anh." Cố Kinh Khuê có chút bất đắc dĩ: "Nếu Nhạn Nhạn có một nửa hiểu chuyện của em, anh sẽ không cần khó xử như vậy."

Lam Nhã Chân cúi đầu, hai tay nắm chặt, cúi đầu đáp: "Ừ."

"Anh Trần, đưa em đi trung tâm thương mại, em muốn mua chút gì đó." Thiên Nhạn vốn định về nhà, sau đó cảm thấy về nhà cũng không có chuyện gì, không bằng đi dạo quanh trung tâm thương mại, xem đồ chơi mới mẻ của thế giới này.

Thành thật mà nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này cô đều cảm thấy rất thú vị.

Ví dụ, hộp sắt được gọi là xe hơi này, êm ái hơn xe ngựa, nhanh chóng và rất thoải mái.

Vật phẩm của thế giới này, thần kỳ lại rất thú vị, nơi này hạt dưa đầu người phát triển như thế nào? Có thể làm ra một cái gì đó thú vị như vậy.

Tài xế Trần vốn tưởng rằng Thiên Nhạn hẳn là đang tức giận, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn từ gương chiếu hậu, phát hiện cô không giống bộ dáng tức giận, ngược lại thần thái sáng láng. Giống như tìm thấy một cái gì đó thú vị mà làm cho anh ta không hiểu.

Thiên Nhạn chống cằm, lắc cửa sổ xe xuống, nhìn chiếc xe chạy nhanh ngoài cửa sổ.

Những chiếc xe hộp sắt, có lớn và nhỏ, tất cả các loại màu sắc có, mỗi loại có chức năng khác nhau.

Giống như cái hộp sắt thoạt nhìn khổng lồ, gọi là xe buýt, rất tốt, nếu đất nước của cô có thứ như vậy, nhất định sẽ có lợi cho vạn dân.

Chỉ là cô nghĩ, thế giới này là phát triển hơn, không phải là rất tốt cho đất nước của mình. Nhưng mà một ít đồ vật không phải phát triển nhiều lắm, cô vẫn có thể nhìn nhiều, trở về vẽ bản vẽ, để cho người của công bộ đi nghiên cứu.

Thiên Nhạn đầu tiên đi là nơi bán quần áo trong trung tâm thương mại, đứng trước gương đánh giá thân thể này.

Ngoại hình xinh đẹp, không mập không gầy, dáng người cân xứng, mặc dù chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng chiều cao tận một mét bảy.

Cô hài lòng với chiều cao này, trông giống như một người lớn.

Vóc dáng và ngoại hình hoàn hảo, cô nghĩ rằng cần một số quần áo đẹp để phù hợp.

"Quần áo của thế giới này tương đối lộ liễu, nhưng vô cùng đẹp mắt. Phong cách dân gian ở đây cởi mở và sẽ không nghĩ rằng những quần áo này là rất lộ liễu."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 62: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (9)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Lúc hưng trí bừng bừng chọn quần áo, Thiên Nhạn cùng hệ thống lẩm bẩm nói.

Hệ thống 666 đang trò chuyện với cô gái ngồi bên giếng: [Túc chủ nhà tôi đại nhân đến từ một thế giới cổ đại, tò mò hơn về thế giới của cô Cố.]

"Ta không ngại những thứ này." Thiếu nữ nhàn nhạt lắc đầu: "Nếu đem thân thể giao cho cô ấy, thì ta sẽ để cho cô ấy giúp ta hoàn thành tâm nguyện, chỉ cần cô ấy hoàn thành tâm nguyện, những thứ khác ta sẽ không đi can thiệp."

Kỳ thật có thể đến nơi này, cô đã rất bất ngờ, xem như có chút kiếm được đi.

[Với bản lĩnh của túc chủ đại nhân có thể thay đổi anh trai ngươi, nhiều nhất chính là để hắn chịu chút khổ sở thôi.]

"Ta không hy vọng xa vời, anh trai vãn cảnh thê lương, ta đồng tình với hắn, lại cảm thấy hắn đáng đời. Ta theo anh trai suốt đời, biết anh ấy bướng bỉnh như thế nào, trên thực tế ta cũng hơi mệt mỏi. Thay đổi một người thực sự rất khó khăn, bỏ qua những người khác, ta chỉ hy vọng rằng anh ấy có thể khỏe mạnh và bình an trong suốt cuộc đời. Trái tim sa ngã của anh ấy, ta không thể cứu, cũng không thể hy vọng xa vời rằng người khác có thể cứu." Thiếu nữ thấp giọng nói, thanh âm không mang theo chút hy vọng nào.

Hệ thống 666 không nói nhiều, cảm xúc của con người luôn phức tạp, mâu thuẫn.

Là một hệ thống không có cảm xúc, hắn không hiểu.

Hệ thống 666 lại một lần nữa chú ý Thiên Nhạn, phát hiện cô đang đứng ở trước mặt máy gắp búp bê, nghiêm túc nhìn những người đang gắp búp bê, so với lúc cô đọc y thư còn nghiêm túc hơn.

[Túc chủ đại nhân, đây là máy gắp búp bê, sau khi nạp tiền là có thể gắp được. Nhưng mà những cái máy gắp búp bê này móng vuốt đều đã điều chỉnh qua, có thể gắp lên được cần kỹ xảo cùng vận khí.]

"Ta đã nhìn ra rồi." Thiên Nhạn biểu tình nghiêm túc: "Ông chủ máy gắp búp bê rất có kịch bản."

Hệ thống 666 đã bị hỏng.

Túc chủ chủ đại nhân học được hai chữ kịch bản này, đúng vậy, thương nhân, làm sao có thể không có kịch bản nào đây? Không có kịch bản, vậy sẽ không có biện pháp kiếm tiền.

Không biết có phải là nguyên nhân đang có kỳ nghỉ hay không, máy gắp búp bê xung quanh rất nhiều người, hầu như mọi máy gắp búp bê trước mặt đều có người chơi.

Hệ thống 666 nhìn bộ dáng Thiên Nhạn xách đồ, vẫn không đi, suy đoán cô có phải muốn chơi hay không.

"Tiểu mỹ nữ, có phải em rất muốn chơi trò này không?"

Có người đến bắt chuyện.

Tinh thần bát quái của hệ thống 666 nổi lên, từ trên xuống dưới đánh giá người bắt chuyện kia.

Người bắt chuyện phỏng chừng không tới hai mươi, tóc xoăn nhỏ, tai trái đeo một cái khuyên tai, quần áo bình thường, bộ dáng cà lơ phất phơ, trong ánh mắt nhìn Thiên Nhạn có kinh diễm.

Khổng Ngọc đã sớm chú ý tới Thiên Nhạn đứng bên cạnh máy gắp búp bê, cơ hồ đối phương vừa tới, hắn đã nhìn thấy, vừa nhìn đã không dời mắt.

Hắn chưa tới hai mươi tuổi, mỹ nữ nhìn qua cũng không ít.

Mới mười bảy mười tám tuổi đã lớn lên đẹp như vậy, vẫn là cô gái lần đầu tiên hắn gặp phải. Hắn là một tên côn đồ có chút tiền, trong đó một sở thích chính là chơi máy gắp búp bê, mấy năm nay đập không ít tiền vào bên trong, cũng luyện ra một chút kỹ xảo.

Hắn tự cho rằng, dùng biện pháp này trêu chọc em gái vẫn rất dễ dàng.

Nhất là bộ dáng Thiên Nhạn, vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn không có bao nhiêu kinh nghiệm, nghĩ đến việc gắp được búp bê đưa đến trong tay cô, nhìn ánh mắt sùng bái của cô, trong lòng hắn liền rất kích động.

Đúng vậy, hắn trêu chọc em gái cũng không phải coi trọng thân thể họ, mà là hưởng thụ ánh mắt được các em gái xinh đẹp này sùng bái.

Thiên Nhạn vẫn không có ý rời khỏi máy gắp búp bê, hiển nhiên là rất có hứng thú với búp bê bên trong.

Khổng Ngọc nằm mơ, trong chốc lát gắp được búp bê em gái thích, đối phương sẽ ôm búp bê đối với hắn lộ ra ánh mắt sùng bái.

Ngẫm lại cũng rất kích động, tay đều đang run rẩy, hắn dùng sức vỗ một cái, tranh giành một chút, lát nữa muốn gắp búp bê.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 63: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (10)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Thiên Nhạn cũng đang đánh giá Khổng Ngọc, không biết người này kích động cái gì, nhưng ánh mắt của hắn coi như thanh minh, không làm cho người ta chán ghét.

"Ta đang xếp hàng." Thiên Nhạn trả lời câu hỏi trước của Khổng Ngọc: "Chờ lát nữa chơi."

"Những con búp bê này không dễ bắt, gian thương đã điều chỉnh móng vuốt." Khổng Ngọc nói đến đây, đề tài chuyển một chút: "Nhưng mà ta nắm được kinh nghiệm, ngươi muốn cái nào? Ta có thể giúp ngươi gắp."

"Ngươi có thể làm được?"

"Đương nhiên!" Khổng Ngọc vỗ ngực ra vẻ: "Ngươi cứ nhìn đi, nếu ta bắt được thứ ngươi thích, lát nữa ngươi mời ta uống trà sữa."

Thiên Nhạn nhớ lại hương vị trà sữa trong trí nhớ, ừm, ngọt ngào, hương vị tựa hồ không tệ, vì thế trả lời: "Được."

Cô lấy điện thoại di động, quét mã và mua tiền xu. Đồng tiền rầm rầm từ lối ra rơi xuống một đống, Khổng Ngọc ngược lại không kinh ngạc, vội vàng đi nhặt. Em gái này vừa nhìn liền không thiếu tiền, hắn không có giả tạo như vậy, gắp trước rồi nói sau.

Thành thật nói một cách nghiêm túc, Khổng Ngọc hôm nay có chút khẩn trương.

Thiên Nhạn xách đồ đứng ở một bên, liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Khổng Ngọc. Đối phương tự tin như vậy, hẳn là có chút bản lĩnh.

Một đồng tiền ném vào, Khổng Ngọc thật cẩn thận khống chế cần điều khiển, làm cho móng vuốt điên cuồng lắc lư. Đây là một trong những kỹ xảo gắp búp bê vung vuốt, có thể có tỷ lệ gắp được búp bê lớn hơn. Móng vuốt đến vị trí của búp bê, Khổng Ngọc vội vàng ấn nút tiếp tục.. Gắp lấy búp bê, nhưng còn không đợi hắn cao hứng, vị trí móng vuốt quăng quăng ở một bên khác, đương nhiên là rớt.

Lần đầu tiên, thất bại!

Hắn cũng không mất mát, đây là thao tác bình thường, mặt không chút thay đổi tiếp tục nạp tiền, lặp lại động tác lúc trước.

Lần thứ hai, thất bại.

Lần thứ ba, thất bại.

Lần thứ tư, cuối cùng cũng thành công, Khổng Ngọc lau mồ hôi, lấy lại sự tự tin.

Tuy nhiên, lần thứ năm, thất bại.

Lần thứ sáu, thất bại.

* * *

Lần thứ hai mươi, vẫn thất bại như trước.

Khổng Ngọc đầu đầy mồ hôi, mất mặt a mất mặt!

* * *

Lần thứ 30, thành công lần thứ hai.

Sắc mặt Khổng Ngọc không dễ nhìn, hôm nay phát huy thất thường.

Hai mươi đồng tiền tiếp theo, thành công một lần, nói cách khác, năm mươi đồng, hắn chỉ gắp được ba con búp bê, biểu hiện này phi thường tồi tệ. Càng tệ hơn là ba con búp bê đều không đẹp, hắn thậm chí còn ngượng ngùng đưa đến tay Thiên Nhạn.

Khổng Ngọc vẻ mặt xấu hổ: "Hôm nay vận khí có chút thấp, búp bê không đẹp lắm, tiếp tục gắp nữa cũng không có trạng thái, ta mời ngươi uống trà sữa đi."

"Ta còn chưa chơi." Thiên Nhạn đưa vật phẩm trong tay cho Khổng Ngọc: "Ngươi giúp ta cầm, ta chơi đùa."

Khổng Ngọc sờ sờ đầu, vội vàng xách đồ cho Thiên Nhạn: "Được được, nhưng mà móng vuốt của máy gắp búp bê này rất lỏng lẻo, ngươi cẩn thận một chút, bắt không được không nên nản, đây là kịch bản của thương nhân.."

Lời còn chưa dứt, Khổng Ngọc nghe được tiếng nhạc vui vẻ, hắn gắp búp bê vô số lần, làm sao có thể nghe không ra đây là âm nhạc thắng lợi?

Hắn nhìn xuống lối ra của búp bê, quả nhiên bên trong có một con búp bê đáng yêu.

Thiên Nhạn tiếp tục gắp, Khổng Ngọc đang suy nghĩ, đây hẳn là vận khí được rồi.

Quả nhiên người bộ dạng đẹp, vận khí cũng sẽ không quá kém. Chỉ cần nghĩ như vậy, hắn nghe thấy âm nhạc một lần nữa.

Căng mắt nhìn qua, quả nhiên lại là một con búp bê rơi vào bên trong.

Khổng Ngọc: Đó là may mắn! Ngoại trừ may mắn, nhiều nhất cũng có một chút kỹ xảo.

Hai mươi phút sau, Thiên Nhạn quay đầu lại nhắc nhở Khổng Ngọc: "Nhặt búp bê lên, không thể bỏ được."

Khổng Ngọc nhận mệnh ngồi xổm xuống nhặt búp bê, ôm biểu tình búp bê hâm mộ lại sùng bái, vận khí cái gì, hắn là gặp được đại đại lão.

Ông trùm 666!

Không biết đại lão có thu đồ đệ không?

Hắn muốn bái sư!

Thiên Nhạn cảm giác được ánh mắt Khổng Ngọc nóng rực, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Ngươi có thứ ngươi muốn không?"

Đây có phải là để giúp hắn gắp không? Đại lão chính là đại lão, cũng không quên chiếu cố tiểu đệ phía sau một chút, Khổng Ngọc tùy ý chỉ một cái.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 64: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (11)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Thiên Nhạn tiếp tục gắp, biểu tình cô rất cao lãnh, trên thực tế trong mắt vẫn khó nén hưng phấn.

Không nghĩ tới gắp búp bê lại vui vẻ như vậy.

Thế giới này rất thú vị.

Cô thích nó rất nhiều.

Thiếu nữ ngồi bên giếng kinh ngạc: "Hệ thống đại nhân, gắp búp bê dễ dàng như vậy sao? Tôi dường như đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui."

Hệ thống 666: [Ngược lại cũng không phải, là túc chủ đại nhân nhà tôi lợi hại.]

Một giờ sau, Khổng Ngọc ôm một đống búp bê, cả người đều bị búp bê bao phủ, hắn đem dây thừng trên người búp bê xâu lại, không đến mức rơi xuống đất. Những người đi ngang qua xung quanh, đều vẻ mặt khiếp sợ nhìn nơi này, còn chụp ảnh, quay video.

Thiên Nhạn chơi không sai biệt lắm, từ trong tay Khổng Ngọc nhận lấy đồ đạc của mình, chọn hai con búp bê đẹp mắt cầm trong tay.

"Bộ dáng của ngươi không dễ uống trà sữa lắm, không mời ngươi uống nữa, ngươi mau về nhà đi."

"Không, đại lão, ta có thể uống, ta mời ngươi uống!" Khổng Ngọc vội vàng lắc đầu cự tuyệt, vẻ mặt kích động: "Đại lão, ngươi thu đồ đệ không? Ngươi làm sư phụ của ta, trà sữa hàng ngày ta mời."

"Không nhận, ta muốn về nhà."

"Ta tiễn ngươi."

"Ta có tài xế."

Thiên Nhạn cự tuyệt, đã lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tài xế Trần, hôm nay chơi không sai biệt lắm, không thể tiếp tục, miễn cho đồ chơi làm mất trí.

"Đại lão, ngươi đừng đi, búp bê của ngươi! Không cần sao?"

Thiên Nhạn: "Không phải ngươi muốn sao?"

Khổng Ngọc: "..."

Đúng là hắn đang chỉ, đây là của hắn?

Khổng Ngọc ôm một đống búp bê, căn bản không có biện pháp đuổi theo Thiên Nhạn, nhìn theo cô đi thang máy xuống lầu, sốt ruột dậm chân tại chỗ. Cuối cùng, hắn chỉ có thể chọn để về nhà.

Tặng con búp bê cho ai đó?

Làm sao có thể, đây chính là đại lão tặng.

Khổng Ngọc cảm thấy mình không có cách nào về nhà như vậy, đặt búp bê sang một bên, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, bên kia điện thoại rất nhanh kết nối, hắn vội vàng lấy lòng nói: "Anh Hoài, hôm nay anh không phải trực bệnh viện đúng không?"

"Chuyện gì?" Đầu kia truyền đến một giọng nam rất sạch sẽ trong suốt: "Gây họa? Là cánh tay bị gãy, hay là chân bị gãy?"

"Không có, không có, chính là hiện tại em không tiện về nhà, nếu anh không trực, lúc lái xe đi ngang qua tòa nhà thương mại, có thể thuận tiện đưa em về được không?"

"Có thể, ta sắp đến bên kia rồi."

Mười phút sau, Khổng Ngọc chìm đắm trong đống búp bê nhìn thấy nam thanh niên đi vào trước cửa tòa nhà, kích động nhảy dựng lên: "Anh Hoài, anh Hoài, ở đây!"

"Nhiều như vậy?"

Lâm Thượng Hoài biết người em họ của hắn thích chơi búp bê, đi lừa người khác một một chút, rốt cuộc không phải chơi cái gì không thể chơi, không tốn được bao nhiêu tiền. Con người không thể chơi bỏ đi, không ai trong nhà quan tâm đến điều này.

Bình thường có thể bắt được mấy con búp bê, hôm nay nơi này có mấy chục con búp bê, làm cho hắn rất ngoài ý muốn.

"Là đại lão bắt, đại lão chỉ lấy đi hai cái, còn lại đều cho em." Khổng Ngọc ôm búp bê đi theo bên cạnh Lâm Thượng Hoài, thao thao bất tuyệt nói: "Anh Hoài, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đại lão kia nhỏ hơn em một hai tuổi, không chỉ có ngoại hình đẹp, kỹ thuật gắp búp bê còn đặc biệt tốt. Em muốn bái cô ấy làm thầy, nhưng cô ấy không muốn.."

"Anh Hoài, anh không biết đâu.. Nếu anh thấy được, anh cũng sẽ cảm thấy cô ấy siêu lợi hại."

Lâm Thượng Hoài có chút đau đầu, bây giờ em họ hắn không tìm người đánh nhau là chuyện tốt, nhưng nghiện gắp búp bê cũng khiến người ta không nói nên lời. Gắp búp bê còn muốn bái sư, thật sự là tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng mà, cũng tốt, thân thể không bị tổn thương, không cần lúc nào cũng làm phẫu thuật nối xương cho hắn, người trong nhà không cần lo lắng như vậy.

"Quên đi, nói anh cũng không hiểu." Khổng Ngọc ôm búp bê không nói lời nào, trong đầu đều là lần sau muốn gặp được đại lão kia như thế nào.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 65: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (12)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Thiên Nhạn về đến nhà, vừa lúc gặp Cố Kinh Khuê vừa mới trở về, Cố Kinh Khuê nhìn thấy cô, vội vàng đi đến bên cạnh cô, còn lấy ra một hộp lễ vật.

"Tiểu công chúa của anh trai, không cần tức giận nữa được không?"

Thiên Nhạn dừng một chút, nhận lấy lễ vật này, cô cũng không muốn vì chuyện này mà cãi nhau. Nhưng nhận quà, không có nghĩa là cô có thể tha thứ cho hành vi của Cố Kinh Khuê.

Lấy phân tích tính cách của cô đối với nguyên chủ, lễ vật cũng sẽ không tiếp nhận, hơn phân nửa sẽ phẫn nộ ném cái hộp ra xa, hai anh em cãi nhau một trận, không vui mà tan.

Cô không phải là người dễ cáu kỉnh, đương nhiên sẽ không làm như vậy, hơn nữa cô cũng không phải rất có thể hiểu được tình cảm giữa nhân loại với nhau.

Cô sinh ra không có bao nhiêu tình cảm, mặc kệ là tình cảm gì, đã sớm bị cô diệt trừ.

"Không tức giận?"

Thiên Nhạn không trả lời câu hỏi này: "Anh, em muốn đi công ty thực tập."

"Đi công ty thực tập, sắp tới sẽ đi học đại học, không thừa dịp nghỉ lễ vui chơi?" Cố Kinh Khuê nghi hoặc, đưa tay lại muốn sờ đầu Thiên Nhạn, bị ánh mắt của cô dọa trở về, vui vẻ cười: "Ý của anh trai là, bây giờ em còn nhỏ, không cần phải vất vả như vậy. Nếu không phải em phải học đại học ở trong nước, anh trai càng nguyện ý đưa em ra ngoài du học vài năm, học kiến thức nhiều hơn."

Thiên Nhạn nhớ tới chuyện này, nguyên bản nguyên chủ có ý định du học, nhưng nhìn thấy anh trai cô ấy luôn vây quanh Lam Nhã Chân, lo lắng, liền buông tha việc du học.

Cô ấy thi đậu đại học sớm, chỉ số IQ rất cao. Nguyên nhân thi đại học trước là vì không muốn cùng Lam Nhã Chân có quan hệ. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, khai giảng năm nay cô ấy hẳn là học lớp 12.

Năng lực học tập của nguyên chủ, Thiên Nhạn vẫn tương đối thưởng thức. Con người không có vấn đề lớn, chỉ là một chút quá bốc đồng. Nếu nguyên chủ không nhất thời xúc động vứt bỏ tính mạng, cô cho rằng đối phương vẫn có thể sống vui vẻ ở thế giới này.

"Sớm muộn gì cũng phải đến công ty, ta muốn thích ứng trước." Thiên Nhạn nói: "Không có gì để chơi, tất cả đều chơi gần hết rồi, bây giờ ta quan tâm nhiều hơn đến việc quản lý công ty. Ta muốn đi thực tập, được chứ? Nếu có thể, ta hy vọng sẽ tự học đại học, bình thường sẽ làm việc trong công ty."

Một công ty lớn như vậy, cuối cùng đều bị Cố Kinh Khuê bại sạch.

Nếu cô có được thân phận này, không có đạo lý nhìn giang sơn Cố gia suy bại không quản. Để đảm bảo Cố Kinh Khuê không bị khuyết tật, phòng ngừa các loại tai nạn xảy ra, tiền bạc vẫn rất quan trọng.

Cố Kinh Khuê thích yêu đương thì nói chuyện yêu đương đi, cô giữ giang sơn Cố gia, sau đó an bài thêm mấy vệ sĩ cho hắn.

Nếu thật sự bị thương, cô sẽ mời cho hắn một bác sĩ nổi tiếng thế giới, các loại bác sĩ chỉnh hình sắp xếp cho hắn một chút.

Cố Kinh Khuê trong lòng không hiểu sao có chút lạnh, không phát hiện chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng là di chứng lúc trước nhảy xuống nước.

Thấy Thiên Nhạn cố chấp như vậy, hắn không nghĩ nhiều.

Nhạn Nhạn nói rất đúng, sớm muộn gì cô cũng phải đến công ty. Cố thị cũng chỉ có hai anh em bọn họ, Nhạn Nhạn rất thông minh, tự học hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Được, vậy ngày mai em cùng anh đến công ty, thế nào?"

"Được."

Cố Kinh Khuê đánh giá Thiên Nhạn, thấy bộ dáng cô không tức giận, trong lòng vui mừng. Chỉ cần Nhạn Nhạn không tức giận, đi công ty cũng được, cho dù gây chút phiền toái ở bên ngoài, không sao, có hắn che chở.

Ngày hôm sau, Thiên Nhạn thay đổi một bộ xiêm y chính thức, đi theo Cố Kinh Khuê ngồi xe đến công ty.

Quản lý công ty, cô ấy không biết gì cả.

Tất nhiên, vẫn còn một số nền tảng trong bộ nhớ.

Cô không lo lắng, đã có một giáo viên làm sẵn bên cạnh cô. Nghĩ đến việc muốn học được bản lĩnh quản lý công ty ở chỗ Cố Kinh Khuê, thái độ của cô ôn hòa hơn rất nhiều.

Cố Kinh Khuê cho rằng cô không tức giận, quên đi chuyện lúc trước, mặc kệ Thiên Nhạn hỏi cái gì, hắn đều trả lời cái đấy, đặc biệt cẩn thận.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 66: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (13)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Nói thật, không gặp được Lam Nhã Chân thì Cố Kinh Khuê là một người anh trai không tồi, mọi chuyện đều có thể vì em gái duy nhất này mà suy nghĩ, rất kiên nhẫn.

Nhưng một khi gặp được Lam Nhã Chân, hắn phảng phất mất đi toàn bộ chỉ số thông minh, biến thành người khuyết tật trí tuệ, luôn quên đi thân nhân quan trọng nhất.

Thiên Nhạn không quá rối rắm với những thứ này, nghiêm túc hấp thu kinh nghiệm từ Cố Kinh Khuê.

Cố Kinh Khuê rất kinh ngạc ngộ tính của Thiên Nhạn, lần này là dạy càng nghiêm túc hơn. Quả nhiên, em gái hắn chính là thiên tài.

Chẳng bao lâu đã trưa, thời gian nghỉ ngơi ăn trưa.

"Nhạn Nhạn, em thật sự là kiêu ngạo của anh, đi, muốn ăn cái gì, anh dẫn em đi, hôm nay vừa vặn không có xã giao."

Thiên Nhạn vừa định nói tùy tiện ăn gì đó, điện thoại di động của Cố Kinh Khuê vang lên, ánh mắt cô ngưng tụ, quả nhiên nhìn thấy Cố Kinh Khuê biểu tình khẩn trương.

"Nhã Chân?"

"Nhã Chân, em làm sao vậy?"

"Em đừng khóc, anh lập tức tới đây."

Thiên Nhạn: "..."

Anh trai não tàn không được khen, vừa khen sẽ hỏng.

"Nhạn Nhạn.. Nhã Chân bên kia hình như xảy ra chuyện, anh bây giờ phải qua một chuyến, em.. em tự mình đi ăn cơm được không?"

Thiên Nhạn ngồi ở chỗ ngồi vẻ mặt lãnh đạm, điều này làm cho Cố Kinh Khuê có chút sợ hãi. Em gái vừa mới dỗ dành được, nhưng Nhã Chân bên kia khóc quá lợi hại, hắn không có biện pháp ngồi yên mặc kệ.

"Anh, ngươi đi rồi, khi nào mới về?" Thiên Nhạn hỏi.

Cố Kinh Khuê trong lòng hơi buông lỏng, Nhạn Nhạn không có lập tức giận mình như lúc trước, hẳn là không tức giận như vậy chứ?

Dù sao Nhã Chân bên kia nghe có vẻ thật sự rất sốt ruột, Nhạn Nhạn từng cùng Nhã Chân là quan hệ bạn tốt, hẳn là không hy vọng Nhã Chân bên kia xảy ra chuyện.

"Không biết, cụ thể phải xem tình huống."

Thiên Nhạn vẫn ở đây, Cố Kinh Khuê hiện tại đặc biệt chột dạ. Vừa gặp phải chuyện của Lam Nhã Chân, chỉ số thông minh của hắn sẽ trong nháy mắt biến thành con số 0, không phát hiện tính cách của Thiên Nhạn có thay đổi.

Phỏng chừng bình thường hắn cũng sẽ không phát hiện, nguyên chủ hai năm nay tính cách thay đổi rất nhiều.

"A, nói như vậy ngươi đi qua, còn có thể nhất thời không trở về được, ngươi không phải nói buổi chiều có một cuộc họp sao? Không có vấn đề gì?"

Thiên Nhạn cảm thấy việc này rất thái quá, quản lý một công ty lớn như vậy, Lam Nhã Chân vừa khóc, Cố Kinh Khuê có thể tùy tiện vắng mặt hoặc hủy bỏ cuộc họp của công ty, thật sự là có chút hoang đường.

Giang sơn Cố gia còn chưa bại, có thể là do đối thủ tương đối yếu đi.

Cố Kinh Khuê luôn cảm thấy biểu tình em gái hắn đang trào phúng hắn, nhưng hiện tại hắn không có nghĩ nhiều như vậy, nhớ tới tiếng khóc của Lam Nhã Chân, trong lòng hắn rất sốt ruột.

"Trì hoãn cuộc họp cho đến ngày mai là được rồi." Cố Kinh Khuê không sao cả, chuyện công ty lớn hơn nữa, cũng không thể so sánh với Lam Nhã Chân.

Thiên Nhạn rất không đồng ý: "Tùy tiện hoãn cuộc họp, vạn nhất có chuyện khẩn cấp gì thì sao? Anh trai, ngươi sẽ làm cho các cổ đông và nhân viên mất niềm tin vào ngươi."

Sắc mặt Cố Kinh Khuê rất giãy dụa, theo hắn thấy, vẫn là Lam Nhã Chân là quan trọng nhất.

"Ta biết không có biện pháp ngăn cản ngươi, trước khi đi qua thì cùng thư ký và trợ lý của ngươi dặn dò một tiếng, để cho bọn họ nói với ta về nội dung hội nghị, ta thay ngươi đi tham gia hội nghị, ngươi thấy thế nào?"

"Ta là em gái ruột của ngươi, ta đi, bọn họ sẽ nhìn thấy thành ý của ngươi, đối với chuyện này sẽ không có ý kiến như vậy nữa." Thiên Nhạn bổ sung.

Cố Kinh Khuê sửng sốt một chút, cũng không phát hiện ngữ điệu của Thiên Nhạn đột nhiên ôn hòa lên.

Cố Kinh Khuê ánh mắt sáng lên, đúng vậy, em gái ruột của hắn ở chỗ này, nội dung buổi họp chiều nay hắn đã sớm chuẩn bị tốt, đến lúc đó đem phương án giao cho Nhạn Nhạn. Lại có thư ký cùng mấy trợ lý hỗ trợ, hẳn là không thành vấn đề chứ?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 67: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (14)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Cố Kinh Khuê cho rằng chỉ riêng với biểu hiện sáng nay của Thiên Nhạn, tuyệt đối không có vấn đề gì.

"Nhạn Nhạn, chuyện này giao cho em."

Thiên Nhạn thần sắc khoái trá: "Được, không có vấn đề gì."

Cố Kinh Khuê không chút do dự, nhanh chóng gọi thư ký cùng mấy trợ lý vào giải thích một trận, nhưng mà năm phút đồng hồ sau, hắn cầm chìa khóa vội vội vàng vàng chạy ra khỏi văn phòng, lưu lại vẻ mặt ngây thơ của thư ký cùng trợ lý.

"Buổi chiều hội nghị sẽ phiền toái mấy vị." Lời nói của Thiên Nhạn kéo thư ký và trợ lý trở lại hiện thực.

Bọn họ đồng thời quan sát tiểu cô nương ngồi trên ghế, bình tĩnh không sợ hãi.

Rõ ràng chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng bộ dáng của cô, nói như thế nào đây, chính là làm cho bọn họ cảm thấy rất tín nhiệm, vừa rồi lo lắng ít đi rất nhiều.

Cách làm của Cố Kinh Khuê rất không đáng tin cậy, thư ký và trợ lý cũng chỉ có thể dựa theo phân phó của hắn mà làm.

"Ta đã gọi đồ ăn mang đi, hiện tại trước phiền mấy vị nói cho ta biết nội dung buổi chiều hội nghị, có thể có bao nhiêu cụ thể liền có bấy nhiêu cụ thể. Anh trai ta có chuyện phi thường trọng yếu, hơn phân nửa không kịp trở về."

Cố Kinh Khuê đi tìm Lam Nhã Chân, lần nào không phải nửa đêm mới trở về?

Thư ký và trợ lý đều là những người rất có năng lực, trước khi giao công việc, bọn họ đã đem nội dung của hội nghị qua một lần.

Sau khi ăn trưa, họ tiếp tục thảo luận và giải thích những gì có thể xảy ra tại cuộc họp. Các cuộc thảo luận quan trọng đã kết thúc, gần như là thời gian bắt đầu cuộc họp.

Lúc thư ký và trợ lý đi theo Thiên Nhạn vào phòng họp, vô cùng khẩn trương, tim đập thình thịch.

Cô bé 17 tuổi này có thể đè bẹp được không? Thành thật mà nói, đi ra ngoài làm việc nhiều năm như vậy, họ là lần đầu tiên phải đối mặt với một điều như vậy.

Kế tiếp Thiên Nhạn ở trên bàn hội nghị nói chuyện, không chút sợ hãi, thậm chí đem ánh mắt nghi ngờ kia đều đè xuống, thư ký cùng trợ lý không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

Không hổ là em gái Cố tổng, lợi hại như vậy.

Không, hiện tại tuổi còn nhỏ như vậy đều lợi hại như vậy, qua vài năm nữa, sợ là so với Cố tổng còn lợi hại hơn chứ?

Sau này Cố tiểu thư cũng sẽ chính thức vào công ty, bọn họ hiện tại rất chờ mong.

Các lão già trong phòng họp bắt đầu muốn đè bẹp Thiên Nhạn, Cố Kinh Khuê vắng mặt, nếu đã để cho tiểu cô nương mười bảy tuổi không có kinh nghiệm chủ trì hội nghị, vậy đừng trách bọn họ không khách khí. Sau đó phát hiện cô so với Cố Kinh Khuê còn khó chơi hơn, vẻ mặt bất đắc dĩ, quả nhiên họ Cố đều có hai cánh tay đắc lực.

Dưới sự tranh luận có trật tự của Thiên Nhạn, các lãnh đạo công ty đều bị nói đến tâm phục khẩu phục. Một cuộc họp hoàn mỹ kết thúc, phương án đã được thống nhất còn tốt hơn cả Cố Kinh Khuê ngay từ đầu.

"Cố tiểu thư, cô thật lợi hại." Thư ký hai mắt mạo hiểm khen ngợi: "Cố tổng nếu biết, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Thư ký thở dài, năng lực của Cố tổng rất mạnh, nhưng hai năm nay luôn thỉnh thoảng có một thời gian không đáng tin cậy, khiến cho công việc của bọn họ tiến hành vô cùng khó khăn.

Thiên Nhạn vẻ mặt lạnh nhạt, rất nhanh, những người này sẽ gọi cô là Cố tổng.

Giang sơn Cố gia lớn như vậy, vẫn là giao cho cô quản thì tốt hơn. Anh trai cô ấy, hãy nghiêm túc yêu đương đi.

"Thiên Nhạn tiểu thư có thể hoàn mỹ chủ trì một hồi hội nghị của công ty, ngươi nghĩ cô ấy là người cổ đại sao?" Nhìn hình ảnh đặc sắc được hệ thống 666 truyền hình, thiếu nữ khiếp sợ, nhớ tới Cố Kinh Khuê bỏ lại công ty đi gặp Lam Nhã Chân, lại phẫn nộ: "Thật không rõ, anh trai ta vừa gặp Lam Nhã Chân đầu óc liền đoản mạch."

[Túc chủ đại nhân thông minh vô cùng, đã nhìn qua thì sẽ không quên, gặp qua vô số tràng diện lớn, hội nghị công ty đối với cô ấy mà nói chỉ là một tràng diện rất nhỏ.] Hệ thống 666 giải thích: [Về phần anh trai cô, trên thế giới nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện hai người đầu óc có vấn đề, không có gì ngạc nhiên.]

Thiếu nữ: "..."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 68: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (15)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Nửa đêm, Cố Kinh Khuê trở về.

Thiên Nhạn còn chưa ngủ, cô còn đang ở trong thư phòng của Cố Kinh Khuê nhìn tư liệu của Cố thị.

Sau này giang Sơn Cố gia chính là của cô, đương nhiên phải tìm hiểu rõ thật tốt một lần.

Cố Kinh Khuê cả người đều rất mệt mỏi, nhưng mà nghĩ đến có thể giúp được Lam Nhã Chân, cô gái hắn yêu nhất, chút mệt mỏi kia không tính là cái gì.

Về phần chuyện hôm nay của công ty, hắn tạm thời còn chưa nghĩ tới đâu.

Đi qua thư phòng phát hiện bên trong đèn vẫn còn sáng. Cửa không đóng, hắn đẩy cửa ra liền phát hiện Thiên Nhạn ngồi trước máy tính nhìn cái gì đó.

"Nhạn Nhạn, trễ như vậy còn không ngủ?"

Thiên Nhạn ngước mắt lên: "Xem chút tư liệu."

"Xem tư liệu gì?" Cố Kinh Khuê đi tới, trong nhà chỉ có hai anh em bọn họ, thư phòng không có cấm kỵ, Cố Kinh Khuê trực tiếp đi tới phía sau cô.

Phát hiện cô đang xem tư liệu của Cố thị liền nhịn không được cười: "Nhạn Nhạn, em không cần cố gắng như vậy, chậm rãi thích ứng là tốt rồi."

"Ta đã định vào công ty làm việc, đương nhiên phải xem kỹ những thứ này." Thiên Nhạn không dời ánh mắt: "Chờ ta có thể một mình xử lý đại sự của công ty, cũng có thể giúp anh trai giảm bớt gánh nặng. Đến lúc đó ngươi muốn đi làm cái gì, cũng không cần quá cố kỵ, có phải hay không?"

Cố Kinh Khuê trong lòng cảm động, em gái hắn lớn rồi, hiểu chuyện, biết giúp hắn phân ưu.

"Nhạn Nhạn, anh trai không có thương em vô ích." Cố Kinh Khuê nói xong liền muốn đi sờ đầu Thiên Nhạn, lại nhìn thấy cô ngẩng đầu dùng ánh mắt không tốt nhìn hắn, mới rụt tay trở về: "Lớn lên, cũng cùng anh trai phân ưu, cũng không cần anh trai sờ đầu."

"Ngươi có buồn ngủ không?"

Cố Kinh Khuê: "Không buồn ngủ lắm."

Lúc trước ngược lại có chút mệt mỏi, hiện tại phát hiện em gái hiểu chuyện, hắn một chút cũng không mệt mỏi, còn muốn cùng cô nói nhiều một chút.

"Vừa vặn, ngươi không buồn ngủ, ta cũng không buồn ngủ, ngươi giúp ta giảng giải một số nghiệp vụ của công ty, phương hướng phát triển, thế nào?"

Anh trai yêu vào là não tàn không đáng tin cậy, cô phải sớm nắm trong tay giang sơn của Cố thị.

Thừa dịp Cố Kinh Khuê chỉ số thông minh vẫn còn, cùng cô nói chuyện công ty là tốt nhất. Nếu đối phương co giật một cái, đến lúc đó làm chút chuyện không tốt, đối với việc cô khống chế giang sơn của Cố thị sẽ có phiền toái rất lớn.

Cố Kinh Khuê mang tới một cái ghế, ngồi bên cạnh Thiên Nhạn: "Em gái nghiêm túc như vậy, anh làm anh trai làm sao có thể cự tuyệt đây?"

"Em muốn sớm hiểu rõ, vậy anh sẽ nói cho em biết chuyện Cố thị."

Thiên Nhạn cảm thấy Cố Kinh Khuê không gặp được Lam Nhã Chân, coi như là một người đối với em gái không tệ.

Chỉ dựa vào điểm này, tương lai cô nhất định sẽ mời thêm mấy vệ sĩ ưu tú cho hắn, nếu hắn bị thương, cô sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mời danh y cho hắn, đảm bảo sức khỏe của hắn không bị tàn tật.

Cố Kinh Khuê luôn cảm thấy trong phòng lạnh lẽo, xoay người rót một ly nước ấm uống xuống, mới cảm thấy không còn lạnh như vậy nữa. Có lẽ, nhiệt độ điều hòa không khí hơi thấp?

Có lẽ vậy.

Bốn giờ sáng, Thiên Nhạn mới buông tha Cố Kinh Khuê. Cố Kinh Khuê ngáp về phòng ngủ, Thiên Nhạn lại tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng ngời.

Sau khi tắm rửa, cô còn ngồi thiền tu luyện trong chốc lát mới ngủ. Bản thân sau khi tu luyện nội lực, thời gian ngủ của cô không cần quá dài, buổi sáng tỉnh lại càng tinh thần hơn.

Buổi sáng, Vẻ mặt Cố Kinh Khuê mệt mỏi.

Thiên Nhạn nâng cằm suy nghĩ, tính toán làm tỉnh thần trà cho hắn uống.

Ít nhất khi thức đêm nói về Cố thị cho cô, nhất định phải uống tỉnh thần trà.

Trên đường đến công ty, Cố Kinh Khuê ngủ gật trong xe.

Thiên Nhạn ôm một đống tư liệu lật xem, sau khi đến văn phòng, Cố Kinh Khuê vẫn rất mệt mỏi. Ngồi trước máy tính, không có cách nào để nâng cao tinh thần.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 69: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (16)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ca, ta giúp ngươi xem, ngươi đi ngủ trước đi." Thiên Nhạn hiểu ý người khác nói.

Cố Kinh Khuê buổi sáng hỏi qua chuyện hội nghị ngày hôm qua, biết Thiên Nhạn biểu hiện tốt, trong lòng vô cùng tín nhiệm, gật gật đầu: "Vậy em xem trước đi, lát nữa anh kiểm tra."

"Ừm."

Thiên Nhạn thấy Cố Kinh Khuê ngủ một chút, nghiêm túc xử lý chuyện của công ty. Thư ký và trợ lý đi vào thấy, ngay từ đầu không thể tin được, đến phía sau dần dần coi như bình thường. Bọn họ phát hiện tìm Thiên Nhạn có thể giải quyết vấn đề, hiệu suất so với Cố Kinh Khuê còn cao hơn.

Đến giữa trưa, Thiên Nhạn gọi Cố Kinh Khuê dậy, bảo hắn kiểm tra.

Cố Kinh Khuê phát hiện không thành vấn đề, khen Thiên Nhạn hết lời: "Đi, anh dẫn em đi ăn ngon."

Bây giờ hắn không buồn ngủ nữa.

"Ta đã gọi đồ ăn mang đến, ăn ở văn phòng đi, không cần phải ra ngoài lãng phí thời gian."

Cố Kinh Khuê đương nhiên không có ý kiến, không có Lam Nhã Chân, ý kiến em gái đưa ra, hắn cơ bản đều sẽ nghe.

Trưa hôm nay Lam Nhã Chân không gọi điện thoại tới, hai anh em xem như ở chung tương đối khoái trá.

Thiếu nữ ngồi bên giếng nhìn một màn này, ánh mắt đỏ ửng, thanh âm thì thầm: "Nếu như không có Lam Nhã Chân, giữa ta và anh trai chưa chắc không phải như vậy."

"Nhưng trên thế giới này tồn tại một Lam Nhã Chân mê muội anh trai đến thần hồn điên đảo, không thể mặc kệ cô ta."

Mục đích của Thiên Nhạn, thiếu nữ đương nhiên đoán ra.

Lại nói tiếp Cố thị là tâm huyết của cha mẹ nàng, nếu như có thể bảo trụ, đương nhiên là tốt nhất. Lúc trước nàng không có yêu cầu nhiều như vậy, nhưng mà là trong lòng tuyệt vọng, cũng không cảm thấy bất luận kẻ nào cũng có thể vãn hồi Cố thị.

Cố thị suy bại, là anh trai nàng một tay thúc đẩy, trách không được người khác, hắn không đứng dậy được, người khác có thể thay đổi cái gì.

Hiện tại nhìn thấy manh mối tốt, nàng đương nhiên rất hy vọng Thiên Nhạn có thể nắm Cố thị trong tay, tránh kết quả phá sản.

Một ngày này bình an vô sự trải qua.

Buổi tối, Thiên Nhạn chuẩn bị tỉnh thần trà cho Cố Kinh Khuê uống, đem hắn lưu lại thư phòng nói chuyện Cố thị. Cô hỏi kỹ, Cố Kinh Khuê cũng nói kỹ.

Cố Kinh Khuê càng nói càng tinh thần, mãi đến bốn năm giờ, Thiên Nhạn mới buông tha Cố Kinh Khuê.

Cô đã nghĩ kỹ, ban ngày để Cố Kinh Khuê ngủ thật ngon trong văn phòng, buổi tối nói cho cô nghe về Cố thị.

Hệ thống 666 nhìn cảnh này rất im lặng, đây là không làm người.

Đương nhiên hắn chỉ có thể lặng lẽ chửi bới.

Thời gian một tháng như thế, trên cơ bản có thể làm cho Thiên Nhạn đem Cố thị sờ đến thấu thấu triệt triệt, về sau Cố Kinh Khuê tùy tiện đi chơi cũng không sao.

Một tháng này, ban ngày Cố Kinh Khuê đi ra ngoài bảy lần, đều là điện thoại của Lam Nhã Chân. Đối phương vừa gọi điện thoại tới, Cố Kinh Khuê theo thói quen đem sự tình ném cho Thiên Nhạn, cho rằng cô có thể xử lý tốt, phi thường yên tâm rời đi.

Đi vào thế giới này hơn một tháng, Cố thị đã ở trong sự khống chế của Thiên Nhạn, hiện tại còn thiếu Cố Kinh Khuê nhường vị trí tổng giám đốc cho cô. Cô hiện tại còn thiếu chút nữa mới mười tám, mặt khác còn phải đi xử lý một số chuyện trong trường học, không sốt ruột nắm giữ quyền lực.

Ngày khai giảng, là Cố Kinh Khuê tự mình đưa Thiên Nhạn đến trường, bọn họ chỉ đến làm thủ tục, rất nhanh lại rời đi.

Đi tới cổng trường, Cố Kinh Khuê xuống xe theo, hai người chuẩn bị đi vào trường.

Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến: "Đại lão, đại lão, ngươi đang học ở trường này không?"

Thanh âm này có chút quen thuộc, khiến cho Thiên Nhạn không tự chủ được quay đầu lại, là một thanh niên cà lơ phất phơ, tóc nóng xoăn nhỏ.

Trí nhớ của cô rất tốt, nháy mắt nhớ lại người này.

Khổng Ngọc chạy đến trước mặt Thiên Nhạn, vẻ mặt hưng phấn: "Đại lão, ngươi cũng là tân sinh viên trường này à?"

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back