Bạn được Nghi Phuc mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Hoa sa tiểu thư

Bút hiệu: Đàm Sương Mạn Tuyết ( Sa Sa )
1,543 ❤︎ Bài viết: 38 Tìm chủ đề
9902 10
Kiếm tiền
Hoa sa tiểu thư đã kiếm được 99020 đ
GAME SHOW TRUYỆN NỐI TRUYỆN

XIN CHÀO MỪNG CÁC BẠN!

qYrBb6S.jpg

- Gameshow bắt đầu vào t3 hàng tuần và tổng kết vào t3 tuần sau.

- Người dẫn truyện sẽ đưa ra một đoạn mở truyện

- Thành viên tham gia viết tiếp vào phần đằng trước. Nội dung viết tiếp phải từ 200 - 250 chữ.

- Phần nào hay nhất sẽ được giải thưởng.

- Các phần còn lại có thể có hoặc không.

- Người thắng sẽ được 30 xu

- Bài hay nhưng không thắng sẽ được 10 xu

- Tham gia nhưng thua cuộc vẫn được 5 xu

- Cốt truyện độc đáo, dễ thương 20 xu

- Tham gia 5 tuần liên tiếp dù thắng hay thua vẫn được 20 xu

- Giới thiệu thêm người tham gia sẽ được cộng 10 xu. (thông báo cho hoa sa ở phần bình luận nhé)

Lời dẫn truyện: Tuyết Thanh đứng cạnh cửa sổ, hồi tưởng về mối tình tình

Thanh xuân năm cấp 3 của cô. Lần đầu cô gặp anh..

Các bạn nhớ theo dõi game show để nhận được thông báo về kết quả nha

Nếu có thắc mắc hỏi tại tường nhà của hoa sa nhá

Mong các bạn có thể tô đen và sử dụng thẻ book biểu tượng mấy cuốn sách trên thành để hoa sa dễ xem hơn, hông được cũng hông sao đâu, hihi

Vào đây để đón xem những câu chuyện hấp dẫn từ các đợt chơi của Gameshow nhé Ngôn Tình - Ngốc Ngốc Vô Tình - Độc Thanh Cô Tịnh
 
Last edited by a moderator:
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Lời dẫn truyện: Tuyết Thanh đứng cạnh cửa sổ, hồi tưởng về mối tình tình

Thanh xuân năm cấp 3 của cô. Lần đầu cô gặp anh.. nắng vàng hắt lên cửa sổ, tấm rèm xanh đung đưa cọ xát. Âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa sổ mục nát đang dần hỏng và cậu bạn học tôi chẳng quen biết đang nhẹ nhàng đưa tay về phía tôi, mỉm cười. (một sự thật phũ phàng là mình không viết thể loại thanh xuân vườn trường. ^-^)
 
1,722 ❤︎ Bài viết: 191 Tìm chủ đề
Lời dẫn truyện: Tuyết Thanh đứng cạnh cửa sổ, hồi tưởng về mối tình tình

Thanh xuân năm cấp 3 của cô. Lần đầu cô gặp anh.. nắng vàng hắt lên cửa sổ, tấm rèm xanh đung đưa cọ xát. Âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa sổ mục nát đang dần hỏng và cậu bạn học tôi chẳng quen biết đang nhẹ nhàng đưa tay về phía tôi, mỉm cười. (một sự thật phũ phàng là mình không viết thể loại thanh xuân vườn trường. ^-^)

Nếu bỏ đi chi tiết đưa tay thì dễ viết hơn. Thống nhất xưng hô cô-anh như lời mở truyện nha mn.

*

"Chào cậu, tên tớ là Thần Hạo, học sinh mới chuyển đến. Cậu có thể chỉ vị trí phòng học 11.3 cho tớ không?"

Tuyết Thanh đang thẫn thờ bên cửa sổ, bị giật mình vì giọng nói của anh. Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt Thần Hạo hiện lên trong tầm mắt.

Dáng vẻ Thần Hạo tuấn tú, khí chất ôn hòa, ấm áp như gió xuân. Đôi mắt Tuyết Thanh sửng sốt nhìn một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời anh.

"Chào Thần Hạo, trùng hợp thật. Tên tớ là Tuyết Thanh, học lớp 11.7, cậu đi theo tớ nhé."

Tuyết Thanh nói xong, vội vàng xoay người đi về phòng học, giấu đi gương mặt xấu hổ của mình, trong lòng xấu hổ và ngại ngùng, trái tim đập thình thịch.

Mái tóc Tuyết Thanh dài ngang eo. Lúc cô đi ngang Thần Hạo đã để lại mùi hương hoa nhài thanh khiết, tinh tế khiến anh hơi thất thần.

Vào cửa lớp, cô bạn học thân thiết của Tuyết Thanh chạy đến kéo tay cô, không ngừng nháy mắt ám chỉ, nói khẽ:

"Tiểu Tuyết à, ai đẹp trai vậy! Tranh thủ thời gian" hốt "anh chàng này về đi, cuối tuần cậu đi xem phim với tớ và Phong Kì sẽ không ăn cẩu lương nữa."

Tuyết Thanh trừng mắt nhìn Tuế Nguyệt, rồi nói to: "Cả lớp ơi, tớ giới thiệu với các cậu một bạn học mới, tên cậu ấy là Thần Hạo."

"Chào mọi người, tớ là Thần Hạo."

Đám con trai vui vẻ vỗ vai anh.

"Ồ, chào bạn học, đánh Liên Quân với tụi này không?"

"Chơi Fifa không?"

"Tuần sau lớp tổ chức đi phượt, cắm trại trên núi Minh Tân. Đến lúc đó cậu cũng tham gia nhé!" Cô bạn hot girl Tinh Kỳ sôi nổi hỏi.

"Đúng vậy, đẹp trai nhất khối 11 rồi!"

"Tớ muốn làm quen với bạn mới này." Mấy nàng mê trai trong lớp thầm thì trò chuyện.

* * *

EC: Edit nhiều nên cách viết văn của mình hơi lậm một tí. EC cũng không biết đã được 250 chữ chưa. Bởi vì game show nên EC viết theo hướng ngọt ngào, cả hai đều có tình cảm cho nhanh Happy Ending nhỉ <3 Rất mong chờ các câu chuyện máu chó tiếp theo của mn. Mong lần sau BTC cho mỗi người viết hơn 1k chữ để thỏa mãn. ^^
 
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Nếu bỏ đi chi tiết đưa tay thì dễ viết hơn. Thống nhất xưng hô cô-anh như lời mở truyện nha mn.

*

"Chào cậu, tên tớ là Thần Hạo, học sinh mới chuyển đến. Cậu có thể chỉ vị trí phòng học 11.3 cho tớ không?"

Tuyết Thanh đang thẫn thờ bên cửa sổ, bị giật mình vì giọng nói của anh. Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt Thần Hạo hiện lên trong tầm mắt.

Dáng vẻ Thần Hạo tuấn tú, khí chất ôn hòa, ấm áp như gió xuân. Đôi mắt Tuyết Thanh sửng sốt nhìn một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời anh.

"Chào Thần Hạo, trùng hợp thật. Tên tớ là Tuyết Thanh, học lớp 11.7, cậu đi theo tớ nhé."

Tuyết Thanh nói xong, vội vàng xoay người đi về phòng học, giấu đi gương mặt xấu hổ của mình, trong lòng xấu hổ và ngại ngùng, trái tim đập thình thịch.

Mái tóc Tuyết Thanh dài ngang eo. Lúc cô đi ngang Thần Hạo đã để lại mùi hương hoa nhài thanh khiết, tinh tế khiến anh hơi thất thần.

Vào cửa lớp, cô bạn học thân thiết của Tuyết Thanh chạy đến kéo tay cô, không ngừng nháy mắt ám chỉ, nói khẽ:

"Tiểu Tuyết à, ai đẹp trai vậy! Tranh thủ thời gian" hốt "anh chàng này về đi, cuối tuần cậu đi xem phim với tớ và Phong Kì sẽ không ăn cẩu lương nữa."

Tuyết Thanh trừng mắt nhìn Tuế Nguyệt, rồi nói to: "Cả lớp ơi, tớ giới thiệu với các cậu một bạn học mới, tên cậu ấy là Thần Hạo."

"Chào mọi người, tớ là Thần Hạo."

Đám con trai vui vẻ vỗ vai anh.

"Ồ, chào bạn học, đánh Liên Quân với tụi này không?"

"Chơi Fifa không?"

"Tuần sau lớp tổ chức đi phượt, cắm trại trên núi Minh Tân. Đến lúc đó cậu cũng tham gia nhé!" Cô bạn hot girl Tinh Kỳ sôi nổi hỏi.

"Đúng vậy, đẹp trai nhất khối 11 rồi!"

"Tớ muốn làm quen với bạn mới này." Mấy nàng mê trai trong lớp thầm thì trò chuyện.

* * *

EC: Edit nhiều nên cách viết văn của mình hơi lậm một tí. EC cũng không biết đã được 250 chữ chưa. Bởi vì game show nên EC viết theo hướng ngọt ngào, cả hai đều có tình cảm cho nhanh Happy Ending nhỉ <3 Rất mong chờ các câu chuyện máu chó tiếp theo của mn. Mong lần sau BTC cho mỗi người viết hơn 1k chữ để thỏa mãn. ^^

Đoạn đưa tay là có dụng ý đấy. Mình cũng không ngờ 250 chữ lại nhiều thế. Bạn hay viết thể loại thanh xuân vườn trường nhỉ?

* * *

Hạo Thần rất được nhiều bạn trong lớp ưa thích. Cũng đúng, bạn đẹp bạn có quyền mà. Nhìn chàng trai mới đến, Tuyết Thanh chỉ mỉm cười cho qua chuyện.

Cô đi về phía bàn giáo viên. Lấy tập dày đủ loại giấy tờ ra. Đi lại phía Hạo Thần.

- Cậu theo tớ đi báo danh với giáo viên. - Theo lẽ thì phải đi báo danh trước nhưng khu nhà cũ cách quá xa với lại cô còn phải lấy một vài thứ nên tiện đưa về giới thiệu trước luôn.

- Ừm. - Hạo Thần nở nụ cười ấm áp theo Tuyết Thanh đi đến phòng giáo viên.

- Cậu là cán sự lớp à? - Hạo Thần nghiêng đầu nhìn tập giấy tờ rồi nhìn về phía Tuyết Thanh hỏi.

- Không hẳn, lát vào tiết mọi người giới thiệu thì cậu sẽ biết thôi. - Tuyết Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, lễ độ đáp.

- Cậu dường như không thích mình. - Hạo Thần tỏ vẻ mất mát nói.

- Khụ khụ. - Sốc thật, trai đẹp ai mà chẳng thích. - Đâu có. - Tuyết Thanh cười gượng.

- Thật ư?

- Ừm.

Không khí lại rơi vào im lặng. Đi được một lát, Tuyết Thanh lại quay đầu hỏi Hạo Thần.

- Cậu là học sinh mới mà sao lại đến khu nhà cũ vậy?

Hạo Thần như bị chọc trúng chỗ đau, cả người căng cứng. Khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời. - Vô.. vô tình đi lạc đến đó.

* * * Ngôi trường vẻn vẹn có mấy Héc-ta mà một học sinh già đầu lớp 11 lại.. - Phụt.. Ha ha ha. - Nghĩ đến đấy, Tuyết Thanh quả thật không nhịn được cười.

- Không cho cậu cười. - Hạo Thần xấu hổ vồ tới. Cậu đè Tuyết Thanh vào tường, một tay che miệng Tuyết Thanh, một tay kề sát cổ cô.

Nắng mùa thu rám vàng chiếu qua ô cửa kính, hắt lên thân hình hai người. Cái bóng đen kéo dài trên sàn dính lấy nhau. Khung cảnh không khỏi ngại ngùng.
 
Chỉnh sửa cuối:
20,039 ❤︎ Bài viết: 507 Tìm chủ đề
Đoạn đưa tay là có dụng ý đấy. Mình cũng không ngờ 250 chữ lại nhiều thế. Bạn hay viết thể loại thanh xuân vườn trường nhỉ?

* * *

Hạo Thần rất được nhiều bạn trong lớp ưa thích. Cũng đúng, bạn đẹp bạn có quyền mà. Nhìn chàng trai mới đến, Tuyết Thanh chỉ mỉm cười cho qua chuyện.

Cô đi về phía bàn giáo viên. Lấy tập dày đủ loại giấy tờ ra. Đi lại phía Hạo Thần.

- Cậu theo tớ đi báo danh với giáo viên. - Theo lẽ thì phải đi báo danh trước nhưng khu nhà cũ cách quá xa với lại cô còn phải lấy một vài thứ nên tiện đưa về giới thiệu trước luôn.

- Ừm. - Hạo Thần nở nụ cười ấm áp theo Tuyết Thanh đi đến phòng giáo viên.

- Cậu là cán sự lớp à? - Hạo Thần nghiêng đầu nhìn tập giấy tờ rồi nhìn về phía Tuyết Thanh hỏi.

- Không hẳn, lát vào tiết mọi người giới thiệu thì cậu sẽ biết thôi. - Tuyết Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, lễ độ đáp.

- Cậu dường như không thích mình. - Hạo Thần tỏ vẻ mất mát nói.

- Khụ khụ. - Sốc thật, trai đẹp ai mà chẳng thích. - Đâu có. - Tuyết Thanh cười gượng.

- Thật ư?

- Ừm.

Không khí lại rơi vào im lặng. Đi được một lát, Tuyết Thanh lại quay đầu hỏi Hạo Thần.

- Cậu là học sinh mới mà sao lại đến khu nhà cũ vậy?

Hạo Thần như bị chọc trúng chỗ đau, cả người căng cứng. Khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời. - Vô.. vô tình đi lạc đến đó.

* * * Ngôi trường vẻn vẹn có mấy Héc-ta mà một học sinh già đầu lớp 11 lại.. - Phụt.. Ha ha ha. - Nghĩ đến đấy, Tuyết Thanh quả thật không nhịn được cười.

- Không cho cậu cười. - Hạo Thần xấu hổ vồ tới. Cậu đè Tuyết Thanh vào tường, một tay che miệng Tuyết Thanh, một tay kề sát cổ cô.

Nắng mùa thu rám vàng chiếu qua ô cửa kính, hắt lên thân hình hai người. Cái bóng đen kéo dài trên sàn dính lấy nhau. Khung cảnh không khỏi ngại ngùng.

Người con trai không nói gì, người con gái cũng chẳng lên tiếng. Gương mặt hai người thấp thoáng những rạng mây hồng, ánh mắt họ nhìn nhau, đã có chút gì đó thay đổi.

Tựa như một mặt hồ lắng động đã lâu năm, nay lại vì một chiếc lá vô tình lướt qua mà xao xuyến, bồi hồi.

Khung cảnh ấy cứ mãi kéo dài, cho đến khi..

"Xào xạc"

Tiếng chú chim nhỏ lướt nhanh qua tán lá cây bên ngoài, tiếng động như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến hai con người đang thẩn thờ cũng hồi thần trong nháy mắt.

Hai người nhanh chóng tách ra, duy trì một khoảng cách nhất định.

Hạo Thần gãi đầu để che dấu đi sự xấu hổ của mình, còn Tuyết Thanh dùng hai tay ôm kín hai má nóng hổi, đầu vẫn đang không ngừng tua đi tua lại khoảnh khắc ban nãy.

Cô nhớ rõ, có một dòng cảm xúc vừa kỳ lạ nhưng lại thật ấm áp chảy dọc qua trái tim cô, một cảm giác cô chưa bao giờ cảm nhận được, cô tự hỏi liệu nó tên là gì..

- Tiểu Tuyết, cậu còn chưa đi đến phòng giáo viên sao?

-!

Một giọng nói quen thuộc kèm với một cái chụp vai từ sau lưng thành công kéo Tuyết Thanh trở về hiện tại.
 
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Người con trai không nói gì, người con gái cũng chẳng lên tiếng. Gương mặt hai người thấp thoáng những rạng mây hồng, ánh mắt họ nhìn nhau, đã có chút gì đó thay đổi.

Tựa như một mặt hồ lắng động đã lâu năm, nay lại vì một chiếc lá vô tình lướt qua mà xao xuyến, bồi hồi.

Khung cảnh ấy cứ mãi kéo dài, cho đến khi..

"Xào xạc"

Tiếng chú chim nhỏ lướt nhanh qua tán lá cây bên ngoài, tiếng động như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến hai con người đang thẩn thờ cũng hồi thần trong nháy mắt.

Hai người nhanh chóng tách ra, duy trì một khoảng cách nhất định.

Hạo Thần gãi đầu để che dấu đi sự xấu hổ của mình, còn Tuyết Thanh dùng hai tay ôm kín hai má nóng hổi, đầu vẫn đang không ngừng tua đi tua lại khoảnh khắc ban nãy.

Cô nhớ rõ, có một dòng cảm xúc vừa kỳ lạ nhưng lại thật ấm áp chảy dọc qua trái tim cô, một cảm giác cô chưa bao giờ cảm nhận được, cô tự hỏi liệu nó tên là gì..

- Tiểu Tuyết, cậu còn chưa đi đến phòng giáo viên sao?

-!

Một giọng nói quen thuộc kèm với một cái chụp vai từ sau lưng thành công kéo Tuyết Thanh trở về hiện tại.

Tuyết Thanh ngại ngùng, xoa xoa mũi. Lí nhí nói.

- Đi.. đi thôi. - Rồi nhanh chóng rời khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình, vội vàng đi đến phòng giáo viên. Nói đi mà so với chạy chẳng khác bao.

Từ đằng sau, nhìn theo bóng con bạn đang đi vội về phía trước, lại quay qua nhìn Hạo Thần đang quay qua quay lại để tránh ánh mắt dò xét của cô. Tuế nguyệt dường như ngửi thấy mùi gian tình đâu đây. Được lắm, lúc cô hỏi còn ngại ngại ngùng ngùng, mới bây lâu mà đã tóm thót con trai nhà người ta rồi. Hiểm, cũng đủ hiểm a.

Tuế Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tuyết Thanh. Ánh mắt như thể ta biết hết rồi khiến Tuyết Thanh rợn cả người.

Đến phòng giám hiệu, thấy cái ánh mắt xuyên thấu của Tuế Nguyệt đã không còn, Tuyết Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói chính xác hơn là cô đã hết chột dạ.

Nhanh chóng bàn giao vị "bạn học mới" kia cho cô rồi nhanh chóng chuồn đi.

* * *

Mới về đến lớp, Tuyết Thanh đã cảm thấy hối hận. Cái ánh mắt rực lửa đang hướng về phía cô là sao.

- Xác định mục tiêu đã trở lại. - Tuế Nguyệt khẽ nở một nụ cười. Cái điệu cười nói bả không phải nhân vật phản diện chắc cũng chẳng ai tin.

Cô nhanh chóng, nhắm vào Tuyết Thanh mà vồ đến, "nhẹ nhàng" kéo cô về chỗ.

Về đến chỗ. Tuyết Thanh từ lúc vào lớp đến giờ vẫn chẳng khác gì một sợi tơ căng, chạm nhẹ thôi là sẽ đứt. Mà vị bên cạnh cô chính là nguyên nhân đây. Tuế Nguyệt nhìn Tuyết Thanh như một miếng thịt ngon béo bở, một khi đã cắn đến chết cũng không bỏ.

- Hehe.

* * *

- He he

* * * Cái gì vậy giời. Tuyết Thanh trưng ra cái bản mặt chán đời. Cái điệu cười của Tuế Nguyệt quả đủ để khiến người khác rợn tóc gáy. Đang miên mang làm sao để qua cái nạn này thì giọng Tuế Nguyệt vang lên.

- Cậu..

- Các em về chỗ.
 
72,262 ❤︎ Bài viết: 3510 Tìm chủ đề
Tuyết Thanh ngại ngùng, xoa xoa mũi. Lí nhí nói.

- Đi.. đi thôi. - Rồi nhanh chóng rời khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình, vội vàng đi đến phòng giáo viên. Nói đi mà so với chạy chẳng khác bao.

Từ đằng sau, nhìn theo bóng con bạn đang đi vội về phía trước, lại quay qua nhìn Hạo Thần đang quay qua quay lại để tránh ánh mắt dò xét của cô. Tuế nguyệt dường như ngửi thấy mùi gian tình đâu đây. Được lắm, lúc cô hỏi còn ngại ngại ngùng ngùng, mới bây lâu mà đã tóm thót con trai nhà người ta rồi. Hiểm, cũng đủ hiểm a.

Tuế Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tuyết Thanh. Ánh mắt như thể ta biết hết rồi khiến Tuyết Thanh rợn cả người.

Đến phòng giám hiệu, thấy cái ánh mắt xuyên thấu của Tuế Nguyệt đã không còn, Tuyết Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói chính xác hơn là cô đã hết chột dạ.

Nhanh chóng bàn giao vị "bạn học mới" kia cho cô rồi nhanh chóng chuồn đi.

* * *

Mới về đến lớp, Tuyết Thanh đã cảm thấy hối hận. Cái ánh mắt rực lửa đang hướng về phía cô là sao.

- Xác định mục tiêu đã trở lại. - Tuế Nguyệt khẽ nở một nụ cười. Cái điệu cười nói bả không phải nhân vật phản diện chắc cũng chẳng ai tin.

Cô nhanh chóng, nhắm vào Tuyết Thanh mà vồ đến, "nhẹ nhàng" kéo cô về chỗ.

Về đến chỗ. Tuyết Thanh từ lúc vào lớp đến giờ vẫn chẳng khác gì một sợi tơ căng, chạm nhẹ thôi là sẽ đứt. Mà vị bên cạnh cô chính là nguyên nhân đây. Tuế Nguyệt nhìn Tuyết Thanh như một miếng thịt ngon béo bở, một khi đã cắn đến chết cũng không bỏ.

- Hehe.

* * *

- He he

* * * Cái gì vậy giời. Tuyết Thanh trưng ra cái bản mặt chán đời. Cái điệu cười của Tuế Nguyệt quả đủ để khiến người khác rợn tóc gáy. Đang miên mang làm sao để qua cái nạn này thì giọng Tuế Nguyệt vang lên.

- Cậu..

- Các em về chỗ.

Cô giám thị bước vào lớp và nói:

- Sắp vào tiết rồi, các em ổn định chỗ ngồi đi! Hôm nay lớp chúng ta chào đón một bạn học sinh mới nhé! Là Thần Hạo.

Cả lớp "nói leo" đáp lời:

- Dạ vâng, lớp chúng em vừa gặp bạn rồi ạ!

- Bạn Thần Hạo, tên thường gọi là Hạo Thần, rất là giống Nam Thần a..

- Hạo Thần ơi, lại đây ngồi nè!

Cô giám thị thấy vậy liền cho phép Hạo Thần tự chọn một chỗ còn trống trong lớp để ngồi và nói thêm:

- Tốt rồi, các em giúp đỡ bạn mới nhé! À mà.. cô Tuyết Thu chưa lên lớp sao? Tuyết Thanh, mẹ con.. à cô giáo chủ nhiệm lớp mình, bữa nay hết nghỉ ốm rồi mà phải không?

Không đợi Tuyết Thanh kịp trả lời, lớp trưởng Thùy Chi đứng dậy thưa:

- Dạ thưa cô, cô giáo chủ nhiệm có dặn em quản lớp, cô đi họp trên quận, sẽ lên lớp muộn khoảng 15 phút ạ.

Cô giám thị gật đầu, dặn dò thêm vài câu. Lúc cô giám thị vừa quay lưng rời đi, vẻ ôn nhu trên mặt Thùy Chi biến mất. Liếc xéo Tuyết Thanh một cái, Thùy Chi nhỏ giọng hằn học:

- Lúc nào cũng cái mác "con giáo viên"!

Hạo Thần ngồi xem một màn, đã hiểu vai trò "không hẳn là cán sự lớp" của Tuyết Thanh.

* * * (P/S: Khổ tâm tui đi lấp hố cái tên các bà trước sau dùng bất nhất nha)
 
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Cô giám thị bước vào lớp và nói:

- Sắp vào tiết rồi, các em ổn định chỗ ngồi đi! Hôm nay lớp chúng ta chào đón một bạn học sinh mới nhé! Là Thần Hạo.

Cả lớp "nói leo" đáp lời:

- Dạ vâng, lớp chúng em vừa gặp bạn rồi ạ!

- Bạn Thần Hạo, tên thường gọi là Hạo Thần, rất là giống Nam Thần a..

- Hạo Thần ơi, lại đây ngồi nè!

Cô giám thị thấy vậy liền cho phép Hạo Thần tự chọn một chỗ còn trống trong lớp để ngồi và nói thêm:

- Tốt rồi, các em giúp đỡ bạn mới nhé! À mà.. cô Tuyết Thu chưa lên lớp sao? Tuyết Thanh, mẹ con.. à cô giáo chủ nhiệm lớp mình, bữa nay hết nghỉ ốm rồi mà phải không?

Không đợi Tuyết Thanh kịp trả lời, lớp trưởng Thùy Chi đứng dậy thưa:

- Dạ thưa cô, cô giáo chủ nhiệm có dặn em quản lớp, cô đi họp trên quận, sẽ lên lớp muộn khoảng 15 phút ạ.

Cô giám thị gật đầu, dặn dò thêm vài câu. Lúc cô giám thị vừa quay lưng rời đi, vẻ ôn nhu trên mặt Thùy Chi biến mất. Liếc xéo Tuyết Thanh một cái, Thùy Chi nhỏ giọng hằn học:

- Lúc nào cũng cái mác "con giáo viên"!

Hạo Thần ngồi xem một màn, đã hiểu vai trò "không hẳn là cán sự lớp" của Tuyết Thanh.

* * * (P/S: Khổ tâm tui đi lấp hố cái tên các bà trước sau dùng bất nhất nha)

Hây, ý ta một đằng, mấy bà bẻ lái một nẻo. Viết tiếp vậy. Ta lại bẻ thêm khúc ngoặc nữa.

* * *

- Cậu nói thế là ý gì? - Tuế Nguyệt đứng bật dậy, hùng hổ nói.

- Chữ thế nào thì ý thế đấy. - Thùy Chi trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Tuế Nguyệt. Cô ngồi xuống, lấy sách vở. Vừa mở miệng vừa âm thầm nhìn Tuyết Thanh. - Cứ ỷ vào cái mác "con giáo viên" rồi tỏ ra chăm ngoan thì hay lắm.

- Cậu.. - có thể lễ nghĩa học sinh chăm ngoan của Tuế Nguyệt sắp không giữ được rồi. Nói với mấy cái loại tiểu nhân này mấy lời lễ phép chẳng khác nào cho chó nó nghe.

- Thôi. - Tuyết Thanh nhanh chóng đứng dậy, ngăn Tuế Nguyệt lại.

- Cậu để tớ nói. - Cơn giận lên tới đỉnh mà bị nghẹn thì ai chịu cho nổi.

- Đừng làm lớn chuyện. - Tuyết Thanh trừng mắt. Dù thế nào cô cũng phải ngăn Tuế Nguyệt lại trước khi quan muộn.

* * * - Mặt Tuế Nguyệt lúc này tức đến đỏ ửng lên. Tuyết Thanh phải nói một thời gian dài Tuế Nguyệt mới chịu thôi.

* * *

Lại một tiết học trôi qua. Lúc này trời đã bắt đầu tối. Mọi người nhanh chóng ra về.

Phía cuối lớp, Tuyết Thanh và Tuế Nguyệt vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nói chuyện vui vẻ với nhau.

- Tuyết thanh, có người tìm cậu này. -Phía cửa lớp, một bạn nữ sinh cười hí hửng, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Tuyết Thanh.

- Ai tìm cậu vậy? - Tuế Nguyệt cũng hóng hớt hỏi.

- Không biết. - Tuyết Thanh cắm cúi sắp xếp đồ đạc, không có ý ngẩng đầu lên.

- Xì. - Tuế Nguyệt bĩu môi. Lại vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ hờ hững, chẳng quan tâm đời nhưng lúc nào cũng làm người ta hết hồn. Chẳng phải Hạo Thần là một thí dụ đó sao? Tuế Nguyệt chẳng thèm để ý nữa, ton ton chạy ra cửa hóng.

- Được tài làm giá. - Tinh Kì phía sau, ánh mắt chẳng có tí ý tốt nào.

Tuyết Thanh không quan tâm cái loại này làm gì. Nói chuyện chỉ thêm mệt. Cô sắp xếp đồ xong rồi xách balo đi về phía cửa.

Ngoài cửa, cả một đám nữ sinh đang vây ngoài đó bao gồm cả.. Tuế Nguyệt. Tuế Nguyệt? Cô không nhìn nhầm đấy chứ. Liên sỉ con này bay đi từ khi nào vậy. Tuế Nguyệt quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kì quái của Tuyết Thanh đang nhìn mình. Nhưng.. ai quan tâm.

- A, Tuyết Thanh. - Cô kêu lên. Cả đám đông đồng loạt quay đầu về phía cô lộ ra bóng hình người con trai cao gầy lúc nãy bị che kín.

* * * con ma này.. sao lại.. ở đây.

- Thanh thanh~.

(Tình định giá lâm ^0^)
 
1,543 ❤︎ Bài viết: 38 Tìm chủ đề
Hây, ý ta một đằng, mấy bà bẻ lái một nẻo. Viết tiếp vậy. Ta lại bẻ thêm khúc ngoặc nữa.

* * *

- Cậu nói thế là ý gì? - Tuế Nguyệt đứng bật dậy, hùng hổ nói.

- Chữ thế nào thì ý thế đấy. - Thùy Chi trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Tuế Nguyệt. Cô ngồi xuống, lấy sách vở. Vừa mở miệng vừa âm thầm nhìn Tuyết Thanh. - Cứ ỷ vào cái mác "con giáo viên" rồi tỏ ra chăm ngoan thì hay lắm.

- Cậu.. - có thể lễ nghĩa học sinh chăm ngoan của Tuế Nguyệt sắp không giữ được rồi. Nói với mấy cái loại tiểu nhân này mấy lời lễ phép chẳng khác nào cho chó nó nghe.

- Thôi. - Tuyết Thanh nhanh chóng đứng dậy, ngăn Tuế Nguyệt lại.

- Cậu để tớ nói. - Cơn giận lên tới đỉnh mà bị nghẹn thì ai chịu cho nổi.

- Đừng làm lớn chuyện. - Tuyết Thanh trừng mắt. Dù thế nào cô cũng phải ngăn Tuế Nguyệt lại trước khi quan muộn.

* * * - Mặt Tuế Nguyệt lúc này tức đến đỏ ửng lên. Tuyết Thanh phải nói một thời gian dài Tuế Nguyệt mới chịu thôi.

* * *

Lại một tiết học trôi qua. Lúc này trời đã bắt đầu tối. Mọi người nhanh chóng ra về.

Phía cuối lớp, Tuyết Thanh và Tuế Nguyệt vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nói chuyện vui vẻ với nhau.

- Tuyết thanh, có người tìm cậu này. -Phía cửa lớp, một bạn nữ sinh cười hí hửng, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Tuyết Thanh.

- Ai tìm cậu vậy? - Tuế Nguyệt cũng hóng hớt hỏi.

- Không biết. - Tuyết Thanh cắm cúi sắp xếp đồ đạc, không có ý ngẩng đầu lên.

- Xì. - Tuế Nguyệt bĩu môi. Lại vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ hờ hững, chẳng quan tâm đời nhưng lúc nào cũng làm người ta hết hồn. Chẳng phải Hạo Thần là một thí dụ đó sao? Tuế Nguyệt chẳng thèm để ý nữa, ton ton chạy ra cửa hóng.

- Được tài làm giá. - Tinh Kì phía sau, ánh mắt chẳng có tí ý tốt nào.

Tuyết Thanh không quan tâm cái loại này làm gì. Nói chuyện chỉ thêm mệt. Cô sắp xếp đồ xong rồi xách balo đi về phía cửa.

Ngoài cửa, cả một đám nữ sinh đang vây ngoài đó bao gồm cả.. Tuế Nguyệt. Tuế Nguyệt? Cô không nhìn nhầm đấy chứ. Liên sỉ con này bay đi từ khi nào vậy. Tuế Nguyệt quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kì quái của Tuyết Thanh đang nhìn mình. Nhưng.. ai quan tâm.

- A, Tuyết Thanh. - Cô kêu lên. Cả đám đông đồng loạt quay đầu về phía cô lộ ra bóng hình người con trai cao gầy lúc nãy bị che kín.

* * * con ma này.. sao lại.. ở đây.

- Thanh thanh~.

(Tình định giá lâm ^0^)

Một người con trai cao khoảng 1m7 đến tìm Tuyết Thanh, không ai khác chính là học trưởng Nhất Thiên cũng là một trong top trai đẹp có nhiều fan nữ trong trường. Anh đứng dựa người vào khung cửa chính, gọi Tuyết Thanh. Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt câu hồn, đẹp đến vạn vật phải tắt thở, khí chất rạng rỡ như mặt trời lại tà mà như ánh trăng đêm.

- Thanh Thanh a, lâu rồi em chưa tìm học trưởng, học trưởng nhớ em muốn chết a, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên (lược một ngàn chữ)

Tuyết Thanh tức giận, kéo tay Nhất Thiên ra sau trường học trước đôi mắt ganh ghét của mọi người.

Tuyết Thanh xoa nắn hai bàn tay, cười đến đáng sợ:

- Anh trai yêu quý, anh ngại em ở trường ít kẻ thù quá sao.

- Thanh.. Tuyết Thanh, em bình tĩnh nha, anh.. anh là có việc muốn nhờ em nha

Thì ra cha mẹ Tuyết Thanh li dị đã lâu, mỗi người một ngả và dẫn theo một đứa con, Tuyết Thanh đi theo mẹ ở một tỉnh khác nhưng vì việc học nên giờ cô phải lên thành phố ở ký túc xá trường học - thành phố đó cũng chính là nơi mà ba cô và anh cô sống sau khi lí hôn.

- Anh cần em giúp việc gì.

- Anh.. anh.. à thì.. Nhất Thiên đỏ mặt, ngập ngừng.

- Rốt cuộc là chuyện gì, nhanh đi, em đói bụng rồi

- Anh.. anh thích một người con gái nhưng mà chưa hiểu rõ về cô ấy, cũng hông dám mở lời.

- A, anh cũng thích người khác á, mau, nói em nghe với, là ai vậy

- Là.. là Tuế Nguyệt đó

- Hả? Anh chắc hông đấy. Nói thật, dù cậu ấy là bạn thân của em nhưng em vẫn thấy kỳ kỳ sao đấy. Mà anh thích cậu ấy vậy còn học tỷ xinh đẹp dịu dàng theo đuổi anh từ hồi cấp 2 đến giờ sao đây.

- Ừ thì anh biết cậu ấy tốt nhưng đối với anh, cậu ấy chỉ là bạn tốt thôi. Người anh thích là Tuế Nguyệt.

(Thấy mọi người chơi vui quá hoa sa cũng muốn ké nữa hihi)
 
Chỉnh sửa cuối:
72,262 ❤︎ Bài viết: 3510 Tìm chủ đề
Một người con trai cao khoảng 1m7 đến tìm Tuyết Thanh, không ai khác chính là học trưởng Nhất Thiên cũng là một trong top trai đẹp có nhiều fan nữ trong trường. Anh đứng dựa người vào khung cửa chính, gọi Tuyết Thanh. Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt câu hồn, đẹp đến vạn vật phải tắt thở, khí chất rạng rỡ như mặt trời lại tà mà như ánh trăng đêm.

- Thanh Thanh a, lâu rồi em chưa tìm học trưởng, học trưởng nhớ em muốn chết a, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên (lược một ngàn chữ)

Tuyết Thanh tức giận, kéo tay Nhất Thiên ra sau trường học trước đôi mắt ganh ghét của mọi người.

Tuyết Thanh xoa nắn hai bàn tay, cười đến đáng sợ:

- Anh trai yêu quý, anh ngại em ở trường ít kẻ thù quá sao.

- Thanh.. Tuyết Thanh, em bình tĩnh nha, anh.. anh là có việc muốn nhờ em nha

Thì ra cha mẹ Tuyết Thanh li dị đã lâu, mỗi người một ngả và dẫn theo một đứa con, Tuyết Thanh đi theo mẹ ở một tỉnh khác nhưng vì việc học nên giờ cô phải lên thành phố ở ký túc xá trường học - thành phố đó cũng chính là nơi mà ba cô và anh cô sống sau khi lí hôn.

- Anh cần em giúp việc gì.

- Anh.. anh.. à thì.. Nhất Thiên đỏ mặt, ngập ngừng.

- Rốt cuộc là chuyện gì, nhanh đi, em đói bụng rồi

- Anh.. anh thích một người con gái nhưng mà chưa hiểu rõ về cô ấy, cũng hông dám mở lời.

- A, anh cũng thích người khác á, mau, nói em nghe với, là ai vậy

- Là.. là Tuế Nguyệt đó

- Hả?

(Thấy mọi người chơi vui quá hoa sa cũng muốn ké nữa hihi)

Trong lúc đó, mọi người vẫn đang bàn tán, chắc mẩm rằng Nhất Thiên và Tuyết Thanh nói chuyện yêu đương.

Hạo Thần bỗng đứng dậy, đi thẳng ra sau trường. Bắt gặp hai người kia, không ngần ngại mà cất tiếng:

- Xin lỗi, học trưởng đại ca, có thể nể mặt học sinh mới đang có chút chuyện muốn thỉnh bạn học cùng lớp Tuyết Thanh đây giúp đỡ?

Nhất Thiên khó bề từ chối, đành nhã nhặn mà tạm biệt rồi rời đi trước.

Hạo Thần nheo mắt hướng Tuyết Thanh:

- Cậu chưa dẫn mình đi.

- Sao cơ?

Hạo Thần tủm tỉm:

- Thì lúc gặp cậu, mình hỏi đường tới lớp 11.3, còn cậu thì dẫn thẳng mình tới lớp 11.7. Sao hả, vừa nhìn thấy mình đã biết là mình học cùng lớp với cậu, hẳn là đã điều tra trước về soái ca này rồi hả, bé "con giáo viên"!

OK, hình tượng nam thần mất hẳn! Hóa ra cậu ta còn bị tự luyến nặng ha!

Nhưng thực sự thì cậu cũng nói đúng một phần, Tuyết Thanh đúng là đã nghe mẹ nói lớp mình có học sinh mới tên là Thần Hạo, nên khi cậu giới thiệu tên và Tuyết Thanh còn đang đơ vì vẻ đẹp trai của cậu thì đã không chú ý nghe đoạn "lớp 11.3".

* * *. (P/s: Tui ở đây để lấp hố mấy cái đoạn nhầm nhọt của các nàng :D Lấp vì đam mê! :D Nên đoạn nào bẻ lái được là phải bẻ, đặng đi lấp :D Lấp xong mời các nàng lại bẻ về :)) À mà sao tui tưởng quy định 200-250 từ, mà các nàng viết dữ vậy ^^)
 
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Một người con trai cao khoảng 1m7 đến tìm Tuyết Thanh, không ai khác chính là học trưởng Nhất Thiên cũng là một trong top trai đẹp có nhiều fan nữ trong trường. Anh đứng dựa người vào khung cửa chính, gọi Tuyết Thanh. Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt câu hồn, đẹp đến vạn vật phải tắt thở, khí chất rạng rỡ như mặt trời lại tà mà như ánh trăng đêm.

- Thanh Thanh a, lâu rồi em chưa tìm học trưởng, học trưởng nhớ em muốn chết a, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên (lược một ngàn chữ)

Tuyết Thanh tức giận, kéo tay Nhất Thiên ra sau trường học trước đôi mắt ganh ghét của mọi người.

Tuyết Thanh xoa nắn hai bàn tay, cười đến đáng sợ:

- Anh trai yêu quý, anh ngại em ở trường ít kẻ thù quá sao.

- Thanh.. Tuyết Thanh, em bình tĩnh nha, anh.. anh là có việc muốn nhờ em nha

Thì ra cha mẹ Tuyết Thanh ly dị đã lâu, mỗi người một ngả và dẫn theo một đứa con, Tuyết Thanh đi theo mẹ ở một tỉnh khác nhưng vì việc học nên giờ cô phải lên thành phố ở ký túc xá trường học - thành phố đó cũng chính là nơi mà ba cô và anh cô sống sau khi lí hôn.

- Anh cần em giúp việc gì.

- Anh.. anh.. à thì.. Nhất Thiên đỏ mặt, ngập ngừng.

- Rốt cuộc là chuyện gì, nhanh đi, em đói bụng rồi

- Anh.. anh thích một người con gái nhưng mà chưa hiểu rõ về cô ấy, cũng hông dám mở lời.

- A, anh cũng thích người khác á, mau, nói em nghe với, là ai vậy

- Là.. là Tuế Nguyệt đó

- Hả? Anh chắc hông đấy. Nói thật, dù cậu ấy là bạn thân của em nhưng em vẫn thấy kỳ kỳ sao đấy. Mà anh thích cậu ấy vậy còn học tỷ xinh đẹp dịu dàng theo đuổi anh từ hồi cấp 2 đến giờ sao đây.

- Ừ thì anh biết cậu ấy tốt nhưng đối với anh, cậu ấy chỉ là bạn tốt thôi. Người anh thích là Tuế Nguyệt.

(Thấy mọi người chơi vui quá hoa sa cũng muốn ké nữa hihi)

Nhất Thiên gãi gãi mặt, ngại ngùng. Tuyết Thanh cảm giác gần mình không hiểu nổi thế giới này rồi. Ông anh nhà mình cũng biết mơ tưởng a.

- Anh sống thật chút đi.

- Sao?

- Tuế Nguyệt có bạn trai rồi. Bạn trai nó tên Phong Kì, nhớ hộ em.

- Anh biết. - Nhất Thiên tỏ vẻ không chút ngạc nhiên.

* * * Thế kêu cô ra đây làm gì.

- Chính về thế nên mới kêu em ra đây bàn kế "đập chậu cướp hoa." - Nhất Thiên tỏ vẻ thấu hiểu nhân sinh nói.

* * *Bạn trai người ta là hotboy.

- Anh cũng vậy.

- Người ta học giỏi.

- Anh cũng vậy.

- Chơi thể thao giỏi.

- Anh cũng vậy.

- Biết nấu ăn ngon.

- Có thể học.

- Biết làm việc nhà.

- Có thể làm.

* * * Kiếp trước không biết cô gây nghiệp gì nữa.

- Họ là thanh mai trúc mã. - Cô phán một câu.

- Thời gian không nói lên tất cả.

* * *Tóm lại anh bỏ cuộc đi. - Cô dùng hết những chất xám cuối cùng, cố gắng khuyên bảo vị anh trai này.

- Sao anh thấy em giống như đang giúp tên kia. - Nhất Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.

* * * - em là không muốn anh phá hoại không gian riêng của người khác.

- Anh là anh trai em hay hắn là anh trai em.

- Anh.

- Vậy sao em lại nói giúp hắn.

- Dù.. dù gì hai người họ cũng đang quen nhau, anh xen vào thế này có hơi.. - Tuyết Thanh ấp úng nói.

- Ai bảo là xen vào, đây là đang quang minh chính đại theo đuổi a. Sao em lại có thể nghĩ như vậy? Hèn gì đến giờ vẫn chẳng ai yêu.

* * * - chuyện này thì liên quan gì đến việc yêu đương của cô. Mà sao lại kéo việc yêu đương của cô vào đây. - Anh.

- Hai người ở đây làm gì vậy?

(hức hức, rõ ràng là một anh tình địch vô cùng nặng kí. Nỡ lòng nào bẻ lái thành anh trai T-T)
 
Chỉnh sửa cuối:
26 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Nhất Thiên gãi gãi mặt, ngại ngùng. Tuyết Thanh cảm giác gần mình không hiểu nổi thế giới này rồi. Ông anh nhà mình cũng biết mơ tưởng a.

- Anh sống thật chút đi.

- Sao?

- Tuế Nguyệt có bạn trai rồi. Bạn trai nó tên Phong Kì, nhớ hộ em.

- Anh biết. - Nhất Thiên tỏ vẻ không chút ngạc nhiên.

* * * Thế kêu cô ra đây làm gì.

- Chính về thế nên mới kêu em ra đây bàn kế "đập chậu cướp hoa." - Nhất Thiên tỏ vẻ thấu hiểu nhân sinh nói.

* * *Bạn trai người ta là hotboy.

- Anh cũng vậy.

- Người ta học giỏi.

- Anh cũng vậy.

- Chơi thể thao giỏi.

- Anh cũng vậy.

- Biết nấu ăn ngon.

- Có thể học.

- Biết làm việc nhà.

- Có thể làm.

* * * Kiếp trước không biết cô gây nghiệp gì nữa.

- Họ là thanh mai trúc mã. - Cô phán một câu.

- Thời gian không nói lên tất cả.

* * *Tóm lại anh bỏ cuộc đi. - Cô dùng hết những chất xám cuối cùng, cố gắng khuyên bảo vị anh trai này.

- Sao anh thấy em giống như đang giúp tên kia. - Nhất Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.

* * * - em là không muốn anh phá hoại không gian riêng của người khác.

- Anh là anh trai em hay hắn là anh trai em.

- Anh.

- Vậy sao em lại nói giúp hắn.

- Dù.. dù gì hai người họ cũng đang quen nhau, anh xen vào thế này có hơi.. - Tuyết Thanh ấp úng nói.

- Ai bảo là xen vào, đây là đang quang minh chính đại theo đuổi a. Sao em lại có thể nghĩ như vậy? Hèn gì đến giờ vẫn chẳng ai yêu.

* * * - chuyện này thì liên quan gì đến việc yêu đương của cô. Mà sao lại kéo việc yêu đương của cô vào đây. - Anh.

- Hai người ở đây làm gì vậy?

(hức hức, rõ ràng là một anh tình địch vô cùng nặng kí. Nỡ lòng nào bẻ lái thành anh trai T-T)

Tuyết Thanh giật mình, nhìn về phía sau lưng Nhất Thiên.

Hạo Thần ôm túi đồng phục mới được phát đi về phía cô, gọi thử một tiếng:

- Tuyết Thanh?

- Hạo Thần?

Nhất Thiên nghe tiếng, quay đầu lại nhìn.

Hạo Thần sững sờ, vẻ mặt không tin nổi nhìn Nhất Thiên.

Đây không phải là người mà anh đang tìm sao?

Cho dù Hạo Thần chỉ mới gặp Nhất Thiên một lần duy nhất nhưng chính nụ cười tỏa nắng cùng hương chanh thanh mát của người con trai này đã in đậm dấu ấn trong lòng anh.

Anh bất thần đứng im nhìn Nhất Thiên không chớp mắt.

Nhất Thiên không chịu được ánh mắt chăm chú đó của Hạo Thần, nhíu mày hỏi:

- Bạn học này, em tìm ai thế?

Hạo Thần giật mình, phản ứng lại, lẩm bẩm trong miệng:

- Tìm anh đó..

- Em nói gì? – Nhất Thiên không nghe rõ, hỏi lại.

- A, không có gì, không có gì! - Hạo Thần vội vàng xua tay, lại ngập ngừng mở miệng – Anh.. có nhớ em không?

Nhất Thiên nhíu mày, mình đã gặp cậu ta bao giờ chưa nhỉ?

Hạo Thần thấy Nhất Thiên nhíu mày cùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn mình, trong lòng bỗng dưng thấy mất mát, trái tim như bị ai bóp chặt.

(Vậy là không còn là tình địch nữa rồi ^ ^)
 
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Tuyết Thanh giật mình, nhìn về phía sau lưng Nhất Thiên.

Hạo Thần ôm túi đồng phục mới được phát đi về phía cô, gọi thử một tiếng:

- Tuyết Thanh?

- Hạo Thần?

Nhất Thiên nghe tiếng, quay đầu lại nhìn.

Hạo Thần sững sờ, vẻ mặt không tin nổi nhìn Nhất Thiên.

Đây không phải là người mà anh đang tìm sao?

Cho dù Hạo Thần chỉ mới gặp Nhất Thiên một lần duy nhất nhưng chính nụ cười tỏa nắng cùng hương chanh thanh mát của người con trai này đã in đậm dấu ấn trong lòng anh.

Anh bất thần đứng im nhìn Nhất Thiên không chớp mắt.

Nhất Thiên không chịu được ánh mắt chăm chú đó của Hạo Thần, nhíu mày hỏi:

- Bạn học này, em tìm ai thế?

Hạo Thần giật mình, phản ứng lại, lẩm bẩm trong miệng:

- Tìm anh đó..

- Em nói gì? – Nhất Thiên không nghe rõ, hỏi lại.

- A, không có gì, không có gì! - Hạo Thần vội vàng xua tay, lại ngập ngừng mở miệng – Anh.. có nhớ em không?

Nhất Thiên nhíu mày, mình đã gặp cậu ta bao giờ chưa nhỉ?

Hạo Thần thấy Nhất Thiên nhíu mày cùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn mình, trong lòng bỗng dưng thấy mất mát, trái tim như bị ai bóp chặt.

(Vậy là không còn là tình địch nữa rồi ^ ^)

- Anh.. anh không nhớ thật à? - Hạo Thần kiềm chế lại cơn run, tiếp tục hỏi.

- Cậu là ai? Sao tôi phải nhớ? - anh gặp qua nhiều người như thế, ai nhớ cho nổi.

Một bên, Tuyết Thanh- người quan sát tất cả. Không biết sao chứ cô thấy mùi gian tình đang nồng nặc dâng lên.

- Anh.. - Hạo Thần có chút mất mác khó nói. -.. Anh thật sự quên.. quên rồi?

* * * Ừm. -Nhất Thiên nghiêng người gật đầu.

* * * Thật sự? - Hạo Thần vẫn cố hỏi.

- Đúng, có gì quan trọng sao? - Phiền quá.

Hạo Hạo đã không kiềm chế nổi cơn run rẩy, cả người cậu run mạnh lên vì sự đè nén cảm xúc của cậu.

- Anh.. thật sự quên.. thật sự giám quên. - Hại Thần nghiến răng ken két. Cơn giận đã lên tới đỉnh đầu.

* * *Ừm. - Nhất Thiên gật đầu, có gì không được quên sao.

Hạo Thần chửi thầm một câu. Cậu nhìn Nhất Thiên bằng ánh mắt đầy căm thù. - Nếu không phải tại anh thì làm sao tôi lại đi lạc vào ngay ngày đầu tiên nhận lớp chứ.

* * *

* * *

(Hức, sự ra đi của chàng tình địch khiến lòng ta đau như cắt. Muốn bẻ một lần cho nó ngầu.
 
1,543 ❤︎ Bài viết: 38 Tìm chủ đề
Quá tức giận, Hạo Thần quay người bỏ đi trước sự hờ hững ngây thơ vô số tội của Nhất Thiên và vẻ mặt ngơ ngẩn cùng ánh mắt ngờ vực của Tuyết Thanh. Nhất Thiên nghĩ thầm: ' Đứa trẻ này kỳ lạ nhỉ?'. Lúc anh quay đầu nhìn em gái cũng là lúc anh cảm nhận được ánh mắt dò xét của em gái mình.

- Anh trai à, thật ra.. thật ra thì.. Tuyết Thanh vừa nói vừa ngượng ngùng sờ mũi

- Nói nhanh đi, sao lần này đến lượt em lắp bắp thế.

Tuyết Thanh đột nhiên đứng thẳng người, một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, đặt tay lên vai Nhất Thiên:

- Thật ra ở thời đại này thì nam với nam cũng chẳng có gì to tát lắm đâu. Với tư cách là một em gái tốt, em sẽ đứng về phía anh và ủng hộ anh. Anh.. anh không cần vì che mắt em mà gây xích mích với.. với người tình Họa Thần của anh đâu.

- Em nói bậy gì đó, người anh thích là Tuế Nguyệt, anh nào có sở thích kì lạ đó đâu chứ. Em này, thật đen quá mà. Nhất Thiên điểm nhẹ vào đầu Tuyết Thanh.

- Biết đâu chỉ là che mắt người đời thì sau. Nói xong Tuyết Thanh quay đầu chạy mất dạng.

- Em.. em đứng lại đó cho anh. Thật là, đứa bé tinh nghịch này. Thế nhưng, nghĩ đến những chuyện sắp sửa xảy ra, Nhất Thiên lại thương cảm cho em mình.

- Haiz, không biết em sẽ còn hồn nhiên được bao lâu nữa đây. Nhưng anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ em, em gái đáng yêu của anh. Tuế Nguyệt, nếu cô không yên phận giữ lời hứa, dám ra tay với em gái tôi thì đừng trách Nhất Thiên tôi độc ác. Mẹ, con và cha sẽ cố gắng bảo vệ mẹ và em an toàn, dù hai người hiểu nhầm con và cha cũng đươc.

Bỗng một người áo đen xuất hiện bên cạnh nói nhỏ điều gì đó vào tai Nhất Thiên rồi biến mất. Anh đập tay vào vách tường hừ lạnh:

- Xem ra dạo này, Tuế Gia cũng chẳng yên phận mấy.
 
229 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Quá tức giận, Hạo Thần quay người bỏ đi trước sự hờ hững ngây thơ vô số tội của Nhất Thiên và vẻ mặt ngơ ngẩn cùng ánh mắt ngờ vực của Tuyết Thanh. Nhất Thiên nghĩ thầm: ' Đứa trẻ này kỳ lạ nhỉ?'. Lúc anh quay đầu nhìn em gái cũng là lúc anh cảm nhận được ánh mắt dò xét của em gái mình.

- Anh trai à, thật ra.. thật ra thì.. Tuyết Thanh vừa nói vừa ngượng ngùng sờ mũi

- Nói nhanh đi, sao lần này đến lượt em lắp bắp thế.

Tuyết Thanh đột nhiên đứng thẳng người, một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, đặt tay lên vai Nhất Thiên:

- Thật ra ở thời đại này thì nam với nam cũng chẳng có gì to tát lắm đâu. Với tư cách là một em gái tốt, em sẽ đứng về phía anh và ủng hộ anh. Anh.. anh không cần vì che mắt em mà gây xích mích với.. với người tình Họa Thần của anh đâu.

- Em nói bậy gì đó, người anh thích là Tuế Nguyệt, anh nào có sở thích kì lạ đó đâu chứ. Em này, thật đen quá mà. Nhất Thiên điểm nhẹ vào đầu Tuyết Thanh.

- Biết đâu chỉ là che mắt người đời thì sau. Nói xong Tuyết Thanh quay đầu chạy mất dạng.

- Em.. em đứng lại đó cho anh. Thật là, đứa bé tinh nghịch này. Thế nhưng, nghĩ đến những chuyện sắp sửa xảy ra, Nhất Thiên lại thương cảm cho em mình.

- Haiz, không biết em sẽ còn hồn nhiên được bao lâu nữa đây. Nhưng anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ em, em gái đáng yêu của anh. Tuế Nguyệt, nếu cô không yên phận giữ lời hứa, dám ra tay với em gái tôi thì đừng trách Nhất Thiên tôi độc ác. Mẹ, con và cha sẽ cố gắng bảo vệ mẹ và em an toàn, dù hai người hiểu nhầm con và cha cũng được.

Bỗng một người áo đen xuất hiện bên cạnh nói nhỏ điều gì đó vào tai Nhất Thiên rồi biến mất. Anh đập tay vào vách tường hừ lạnh:

- Xem ra dạo này, Tuế Gia cũng chẳng yên phận mấy.

Cũng phải, trẻ nhỏ nào chịu ngồi yên. Muốn nó yên phận chỉ đành để nó chịu đau thương. Ánh mắt nhất thiên đầy vẻ âm độc.

- Tuế gia, tốt nhất là yên phận. - Anh quay người. Chuyện Tuế gia có thể từ từ xử lý, cái anh hiện đại đang hoang mang là.. ahihi cái tên nhóc kia là từ đâu chui ra. Hại anh bị hiểu nhầm.

Nhất Thiên dùng hết khả năng xem mình đã chọc phải vị tổ tông nào rồi.

- Lạc đường.. lạc đường.. ngày đầu.. - Mèo, anh mới nhận ra được cái gì đó.

Nhất Thiên suy nghĩ đầy suy tư. Sáng nay.. anh hình như gặp phải một thằng nhóc nhờ anh chỉ đường thì phải. Ừm, chắc là nó..

Cứ từ từ bước đi, Nhất Thiên không ngừng suy nghĩ. Mây mù dần tan.

* * *

Ngày hôm sau.

Tuyết Thanh hôm nay như bị cái gì ấy. Cả buổi cô cứ nhìn chằm chằm Hạo Thần khiến cả người cậu cứ ngứa ngáy không thôi. Anh đã làm cái gì mà nhìn giữ vậy.

(Hây, mợ sa bẻ lái dữ qué trời, ta lại phải đi lấp hố rùi. *lấp hố**lấp hố*
 
1,543 ❤︎ Bài viết: 38 Tìm chủ đề
Còn Tuyết Thanh, cô nàng đột nhiên nằm dài ra bàn thở tài, Tuế Nguyệt vừa vào lớp đúng lúc thấy được cảnh tượng ấy:

- Này, Thanh Thanh, sao trong cậu chán chường thế vậy.

- Không ai trên đời hoàn hảo hết nhỉ (như anh cô và Hạo Thần vậy, đẹp trai thế nhưng lại.. Haiz, quả nhiên trai đẹp thuộc về nhau hết rồi à) Nghĩ vậy, cô lại ném một ánh mắt vừa thương cảm vừa tiếc tiếc nuối đến Hạo Thần)

Nghe câu đó, trong mắt Tuế Nguyệt bỗng loé lên hận ý (Hừ, vậy sao, cũng đúng thôi, dù bây giờ cậu hoàn hảo đến mức người khác phải ganh tỵ nhưng không lâu nữa đâu, cậu sẽ không còn hoàn hảo nữa, Thanh Thanh ah.. hahaha)

- Này, này, A Nguyệt, cậu sao thế, sao đột nhiên lại ngẩn ngẩn người?

- À.. ừ.. tớ.. haha không có gì đâu mà

(Hai tiết trôi qua và giờ ra chơi đã đến)

- Thanh Thanh, đi căn tin không?

- Không, A Nguyệt, cậu đi đi, tớ buồn ngủ lắm rồi cô gục đầu xuống bàn học ngủ.

Tuế Nguyệt bước đến căn tin một mình, khi trở ra cô đang cầm ly nước thì đạp phải một viên đá nhỏ không biết sao xuất hiện trên nền nhà làm cô trượt ngã và hất ly nước trong tay vào người của Nhất Thiên đang trùng hợp bước đến.
 
26 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Còn Tuyết Thanh, cô nàng đột nhiên nằm dài ra bàn thở tài, Tuế Nguyệt vừa vào lớp đúng lúc thấy được cảnh tượng ấy:

- Này, Thanh Thanh, sao trong cậu chán chường thế vậy.

- Không ai trên đời hoàn hảo hết nhỉ (như anh cô và Hạo Thần vậy, đẹp trai thế nhưng lại.. Haiz, quả nhiên trai đẹp thuộc về nhau hết rồi à) Nghĩ vậy, cô lại ném một ánh mắt vừa thương cảm vừa tiếc tiếc nuối đến Hạo Thần)

Nghe câu đó, trong mắt Tuế Nguyệt bỗng loé lên hận ý (Hừ, vậy sao, cũng đúng thôi, dù bây giờ cậu hoàn hảo đến mức người khác phải ganh tỵ nhưng không lâu nữa đâu, cậu sẽ không còn hoàn hảo nữa, Thanh Thanh ah.. hahaha)

- Này, này, A Nguyệt, cậu sao thế, sao đột nhiên lại ngẩn ngẩn người?

- À.. ừ.. tớ.. haha không có gì đâu mà

(Hai tiết trôi qua và giờ ra chơi đã đến)

- Thanh Thanh, đi căn tin không?

- Không, A Nguyệt, cậu đi đi, tớ buồn ngủ lắm rồi cô gục đầu xuống bàn học ngủ.

Tuế Nguyệt bước đến căn tin một mình, khi trở ra cô đang cầm ly nước thì đạp phải một viên đá nhỏ không biết sao xuất hiện trên nền nhà làm cô trượt ngã và hất ly nước trong tay vào người của Nhất Thiên đang trùng hợp bước đến.

- A, thật xin lỗi..

Tuế Nguyệt vội vàng xin lỗi, nhưng khi trông thấy đối phương là ai, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Nhất Thiên lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt băng lãnh dừng trên người Tuế Nguyệt, gằn giọng:

- Tuế Nguyệt, không ngờ cô lại ở đây.

Tuế Nguyệt quét mắt xung quanh, lúc này có lác đác vài học sinh đang nhìn về phía họ, cười như không cười nói với Nhất Thiên:

- Ở đây thì sao, lẽ nào anh muốn ra tay với tôi. Cẩn thận không lại mất cái danh "nam thần học đường" đó nha!

Nhất Thiên nhíu mày nhìn Tuế Nguyệt, không giấu nổi vẻ chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tỏa nắng như cũ:

- Vậy "tình đầu quốc dân" đây có đồng ý không?

Tuế Nguyệt "chậc" một tiếng, chưa kịp trả lời thì một nam sinh chạy đến, ôm lấy bả vai Tuế Nguyệt, si mê nhìn cô:

- Nguyệt Nguyệt, em đây rồi.

- Phong Kì? – Tuế Nguyệt kinh ngạc, dường như không ngờ Phong Kì lại xuất hiện ở nơi này.

Phong Kì dịu dàng xoa đầu cô, quay qua nói với Nhất Thiên:

- Làm phiền anh, tôi mang Tuế Nguyệt đi trước.

Không đợi Nhất Thiên trả lời, Phong Kì đã đưa Tuế Nguyệt đi. Ánh mắt của hắn dán lên người cô, giọng nói dịu dàng như mưa xuân quấn lấy Tuế Nguyệt:

- Nguyệt Nguyệt, lần sau em đừng có đến gần hắn.

Tuế Nguyệt không hỏi vì sao, gật đầu nhẹ. Phong Kì đưa Tuế Nguyệt về lớp, mắt không rời cô nửa giây.

Đến tận khi giáo viên vào lớp hắn mới xoay người đi khỏi.

Lúc này, điện thoại của Phong Kì 'ting' một tiếng, hắn cúi đầu lấy điện thoại ra, tin nhắn gửi đến toàn bộ là ảnh của Tuế Nguyệt. Ánh mắt Phong Kì tràn ngập cuồng si điên dại nhìn chằm chằm vào ảnh, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tuế Nguyệt:

- Nguyệt Nguyệt của anh..
 
96 ❤︎ Bài viết: 18 Tìm chủ đề
Đối với Tuế Nguyệt, Phong Kì thật sự là si mê mù quáng. Nhưng anh chàng đáng thương này xem như số khổ rồi, chọn ai không chọn, lại chọn cô nàng này. Tình địch của anh, không chỉ cùng giới, cùng giới thì nói làm gì, cái khó là còn là "khác giới" nữa.

Mỗi người trong lòng.. dường như đều có bí mật của riêng mình.

Từ ngày cái cậu "bạn" Hạo Thần xuất hiện, cuộc sống học đường của Tuyết Thanh đã khó khăn lại càng thêm gian truân. Đôi khi cô nàng thực sự nghĩ, cô là thần tiên xuống trần lịch kiếp, không trải qua hết mọi khổ ải thì không thể về trời. Vì cái quái gì mà tên ác ôn đó chọn ai không chọn, lại chọn cô là bia lĩnh đạn?

Hạo Thần không những ngồi sau lưng cô, làm phiền cô hết lần này đến lần khác, lúc thì đẩy ghế, lúc thì rung bàn, lúc lại khều vai cô, lúc thì đòi chơi trò đoán chữ trên lưng.. Quá đáng hơn, đã biết rõ trong lớp cô không được yêu thích gì, lại còn làm như vô ý khoác vai cô, gọi cô "Thanh thanh~~~" hết sức mờ ám, khiến cho mọi cô nàng trong lớp hận không thể khiến cô thành con nhím.

Thì à há, cái của nợ này, ông anh của cô không phải nên có chút trách nhiệm sao!

- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu "cua" Nhất Thiên, đổi lại cậu đừng làm phiền tôi nữa!

Bé cũng muốn một lần thử lẻ lái quẹo cua a~~~
 
1,543 ❤︎ Bài viết: 38 Tìm chủ đề
Phong Kì vừa rời rời đi, Tuế Nguyệt lập tức đi thẳng vào WC nữ, khóa chốt cửa rồi bật khóc nức nở.

- Nhất Thiên, em yêu anh mà, tại sao, tại sao trong mắt anh chỉ có chán ghét em chứ, tại sao chứ, chẳng lẽ vì cô ta, vì Tuyết Thanh kia ư, cô ta chỉ là một đứa bình thường, nào so được với em, đại tiểu thư Tuế Gia chứ. Cô ta chỉ làm bẩn Nhất đại công tử anh thôi. Chỉ có em, em mới xứng với anh cơ mà. Tại sao ai cũng đều vì cô ta, anh cũng luôn theo đuổi cô ấy, Hạo Thiên cũng dừng ánh mắt trên cô ấy, ai cũng vậy, còn em chỉ có công tử ăn chơi trác táng vô tích sự Phong Kì, tại sao.. Ngay cả ba cũng cũng bảo em chưa phải lúc đụng đến cô ta, chẳng phải cô ta chỉ là một thường dân hay sao? Tại sao..

Tại một góc khuất trong trường học.

Phong Kì:

- Sao, tớ diễn đạt hông nào

- Quá chuẩn luôn, cô ta đâu biết thân phận thật của cậu đâu nhỉ, anh họ

- Hả, tất nhiên, trong mắt cô ta, tớ chỉ là đứa ăn chơi sa đọa thôi. Phong Kì nói với sự khinh bĩ.

Mà sao lúc nào tớ cũng đóng vai xấu trêu đùa tình cảm của các cô gái hết vậy hả?

- Tại cậu mê gái đẹp chớ sao, vậy mà còn dám hỏi

Phong Kì xấu hổ, đưa tay lên gãi đầu:

- Tuyết Thanh thật là em gái ruột của cậu hả

- Ừ, sao?

- Tớ.. tớ thích Thanh Thanh

- Nằm mơ, tớ sẽ không cho phép đâu

- Nè, tớ nói thật đấy

- Cái gì? Cậu thích con bé thật hả?
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back