Mình cực đồng cảm với bạn, năm ngoái đáng ra là mình đã tốt nghiệp nhưng lại bị vướng bằng Tiếng Anh nên không thể tốt nghiệp, điều đầu tiên là nhìn các bạn bằng tuổi lần lượt nhận bằng rồi nhận việc làm mình vô cùng tự ti và tủi thân. Một năm không được tốt nghiệp, không có bằng và không tìm được việc làm mình cũng rơi vào rối loạn lo âu, nhiều lúc nhốt mình liên tiếp mấy ngày liền không ăn không uống rồi rơi vào trầm cảm trầm trọng. Rồi mình cũng nhập viện, vào đó mình nhận ra nhiều thứ, đó là sức khỏe là thứ quan trọng nhất và nếu mình có gặp khó khăn thì thứ cứu mình cũng chỉ có bản thân mình. Mình đưa ra lời cầu cứu đến với mọi người, mình nhận ra mình cầu xin giúp đỡ không phải là vì mình thất bại và hèn nhát, mà là mình đã mạnh mẽ dám vứt bỏ cái tôi để xin sự giúp đỡ từ mọi người, vì nếu cứ ôm một mình sự khủng hoảng với khó khăn thì mình mãi mãi thất bại.
Lời cầu xin giúp đỡ nó quan trọng dữ lắm, mình nhận được sự đồng cảm của rất nhiều người và mình biết ai cũng từng trải qua như mình cả. Mọi người giúp mình vực dậy tinh thần, giúp mình viết CV và bắt đầu đi tìm việc từ những công việc lương cực thấp như làm thực tập sinh chỉ được hỗ trợ 1 triệu cho 1 tháng, nhưng mình vẫn kiên trì làm. Mỗi ngày đi làm đều tiết kiệm, nấu cơm theo ăn và chỉ tiêu ít nhất 30k một ngày để tiết kiệm tiền. Mình trân quý công việc thực tập dù lương không được bao nhiêu, thậm chí áp lực công việc còn khiến mình bật khóc mà đến cuối tháng còn nhận lương không xứng với nỗ lực. Nhưng nếu mình nghỉ làm, với một đứa không kinh nghiệm, đang chờ bằng như mình mà đi xin việc thì chỉ nhận được những công việc lao động tay chân, tiếp tân, phục vụ hoặc những công việc k phù hợp với mình, nên mình ráng ở lại làm nhân viên văn phòng. Tất cả công ty, đều sẽ ghi nhận sự nỗ lực của bạn và cái độ lì của bạn, rồi cũng có ngày mình được lên làm nhân viên chính thức và năm nay mình sẽ chính thức nhận bằng tốt nghiệp.
Có thể bạn và mình có xuất phát điểm chậm hơn mọi người cũng không sao, miễn là mình đừng bỏ cuộc, mình so sánh bản thân với mọi người làm gì trong khi bản thân mình và họ đều đang sống một cuộc đời rất riêng. Giai đoạn sinh viên mới ra trường và bắt đầu đi tìm việc làm ai cũng trải qua khó khăn cả, chỉ là mình không thấy thôi, kể cả người đã có công việc sớm họ cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn và áp lực từ chỗ làm. Đừng ngại bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất, dù nó cực kỳ bốc lột sức lao động của mình nhưng bản thân vì không có ô cũng không phải xuất chúng nên phải cam chịu đi lên từ từ như thế.
Sau cùng mình muốn nói là mình cũng từng trải qua cảm giác như bạn và nhận thấy càng lún sâu vào khủng hoảng thì bản thân càng bị hủy hoại, càng so sánh với mọi người thì bản thân mình càng cảm thấy khủng hoảng và trầm cảm. Mình đã thoát khỏi giai đoạn tồi tệ ấy bằng thuốc trầm cảm và tự suy nghĩ lại bản thân mình, mình đã tự vực dậy và xin sự giúp đỡ từ mọi người kể cả những người mình từng ghét. Cứ nghĩ tích cực lên và kiên trì với quyết định của mình, vì thất nghiệp đáng sợ lắm, nó giống như sống mà không mục đích và trống rỗng vậy.