Thất Nghiệp Tác giả: Hoan Hỉ Thể thơ: Thất ngôn Thất nghiệp rồi hỏi: "Có buồn không"? Ngồi nghía xa kia đầu khoảng trống Nhìn về có giống người sầu không? Trời xanh u ám chẳng còn hồng. Trông ngóng về không có còn gì Chỉ thấy thương hoài cho cái ví Đồng tiền bạc bẽo ngoảnh quay đi Đâu rồi bụng phình nay bẹp dị. Nghĩ hoài rồi cứ nghĩ về mai Đường về sao trông mà nó dài Mẹ già nhìn về cha khắc khoải Lòng sầu giờ biết ngỏ cùng ai. Phải chăng rồi ngày mai nghĩ tiếp Khó khăn chi cái đầu sự nghiệp Mới vậy thôi có gì mà khiếp Tương lai còn điệp điệp về sau. Bên trên kia là những tầng lầu Còn phía sau những đầu hoa cỏ Dù nằm xó vẫn nở đỏ au Dẫu khắc nghiệt vẫn thắm sắc màu. Tản mạn: Năm năm trước lương tôi như thế nào thì năm năm sau lương của tôi vẫn thế, còn thời gian làm việc thì được tăng thêm ba mươi phút. Nên hôm nay tôi nghỉ việc rồi, chính thức là người thất nghiệp, cái cảm giác gì đó rất là khó nói, có chút tiếc nuối, lạc lõng, lại có chút nhẹ nhõm. Đường về sao trông mà xa quá Lang thang vô định, mệt mỏi thì lại ngồi ngây người nhìn chẳng hiểu sao hôm nay trời trong xanh quá, dường như xua đi chút u ám trong lòng. Trời quang, mây tạnh chiếu sáng hơn bao giờ hết Tết đang đến gần, cái ví của tôi sẽ lại đói, mà cũng hình như đã rất lâu nó chưa được no bụng, tôi nghĩ mình nên nghỉ ít thôi, còn quá nhiều thứ phải làm, phải chuẩn bị. Nhớ tới câu nói trong video nào đó của Trung Quốc nhân dịp lễ khai giảng Đại học " Không phụ ơn dạy dỗ, không phụ thịnh thế, không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với thời đại. Chúc các vị thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại trên đỉnh vinh quang" . Tôi tự gõ bản thân tỉnh lại. Nắng lên rực rỡ, mọi thứ vẫn đẹp như thế Tương lai còn rất dài, có ai biết được tương lai như thế nào, cứ phải sống tốt ngày hôm nay đã. Không thể phụ bản thân mình được. Thất nghiệp chẳng có gì ghê gớm.