Bạn thích nhân vật nào nhất

  • Kiều Tường Lâm

    Votes: 8 34.8%
  • Bùi Thành Trung

    Votes: 4 17.4%
  • Diệp Quang Hưng

    Votes: 6 26.1%
  • Nhã Vy

    Votes: 12 52.2%

  • Số người bình chọn
    23
Chương 32: Thật mỏi mắt mong chờ

[HIDE-THANKS][BOOK]Tên Bảo quát xong thì mười mấy tên cũng cầm gậy lập tức xong lên. Nhã Vy hốt hoảng hô:

- Anh mau chạy đi! Tôi sẽ cản họ lại.

Tường Lâm kinh ngạc trước hành động của Nhã Vy. Trong lòng thầm nghĩ, không ngờ cô bé ngốc nghếch này lại ngốc nghếch hơn anh tưởng. Dưới tình huống như vậy mà chỉ lo cho người khác, mặc kệ bản thân mình. Nhưng ngược lại, trong lòng anh cũng ấm áp, bởi vì xưa nay chưa từng có ai đứng ra che chở cho anh như vậy. Cô chính là người đầu tiên.

Tường Lâm khẽ mỉm cười, kéo Nhã Vy ra phía sau lưng mình. Đưa tay xoa lên đầu cô, dịu dàng nói:

- Đừng lo! Sẽ không sao đâu.

Rồi sau đó, anh vút một cái nhảy vào đám mười mấy tên đang cầm gậy kia. Tay đấm chân đá, rồi cướp được một cây gậy của một tên. Thế là, chỉ vài phút sau cả đám đã nằm la liệt dưới đất. Trước sự kinh ngạc không thể nào kinh ngạc hơn nữa của Nhã Vy. Tuy nhiên, chợt có một tên liền rút dao ra hướng về phía sau lưng anh đâm tới. Nhã Vy hốt hoảng hô lên:

- Tường Lâm coi chừng..

- A..

Cô chưa nói hết câu thì một tiếng thét thất thanh thê thảm đã vang lên. Tất nhiên là không phải của Tường Lâm, mà là của tên vừa định đâm anh.

Tên cầm dao đó vừa đâm tới đã bị anh cho môt cước văng ra xa. Con dao cũng bị văng lên không trung rồi chưa kịp cắm xuống đất đã bị Tường Lâm đá một cái, cắm ngay vào vai của tên đó.

Đúng lý Tường Lâm có thể cho nó cắm vào tim, nhưng anh cũng không muốn gây ra án mạng. Nhưng dù vậy, cũng khiến cho tất cả mọi người đều kinh hoàng. Ngay cả Nhã Vy cũng không ngoại lệ.

Chỉ là trong lòng Nhã Vy lại càng khẳng định chắc chắn một điều mà chính bản thân cô cũng không bao giờ dám tin. Trên đời làm sao có thể có hai người giống nhau từ tính cách, hành động, sở thích, khí chất cho đến phong thái như vậy chứ. Trừ khi cũng chỉ là một người. Dù cô không biết tại sao Tường Lâm lại có thể trở thành như hiện tại. Nhưng, cô chắc chắn rằng, anh, chính là, người ấy.

Trong mắt Tường Lâm hiện lên sự lãnh lệ, khiến người ta không rét mà run. Lúc này, Tường Lâm giống như tu la dưới địa ngục. Cả người anh tỏa ra sát khí nồng đậm, làm nhân tâm không khỏi khiếp sợ.

Tường Lâm liếc mắt nhìn vào tên Bảo đang co rúm người lại một góc. Nhấc chân nhẹ nhàng bước về phía gã.

Tiếng bước chân của anh rất nhẹ nhàng, nhưng, trong lòng của tên Bảo lúc này, lại như bước chân của tử thần đang đòi mạng. Gã mang theo cả mười mấy tên đàn em của anh mình, đều là dân giang hồ liều mạng, thân thủ cũng không tệ. Vậy mà lại bị Tường Lâm lại dễ dàng hạ gục. Tường Lâm trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ? Gã tự hỏi, phải chăng lần trước Tường Lâm đâ nương tay nên gã mới còn nguyên vẹn mà trở về?

Tên Bảo nghĩ không sai. Đúng là lần trước Tường Lâm đã nương tay. Bởi vì anh cho rằng chúng chỉ là mấy tên trẻ trâu miệng còn hôi sữa. Nhưng không ngờ anh đã xem nhẹ gã. Còn dám đem giang hồ đến báo thù anh. Nếu lần này anh dễ dàng bỏ qua cho tên này nữa thì anh cảm thấy có lỗi với bản thân mình quá. Đâu biết lần sau, tên này lại đem anh chị nào đến quấy nhiễu anh. Anh tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai.

Tường Lâm bước tới trước mặt tên Bảo, chỉ còn khoảng cách ba bước chân. Anh gõ nhẹ thanh gậy vào lòng bàn tay kia của mình, từng nhịp, từng nhịp. Vừa gõ vừa nói:

- Mày có hai lựa chọn. Một là tàn phế, hai là ăn cơm tù suốt đời. Nhưng mà.. cũng không phải là nhà tù ở đồn cảnh sát.

Tường Lâm lăn lộn bao nhiêu năm, dĩ nhiên có thể nhìn ra tên Bảo này cũng không phải tay vừa. Dám ngang nhiên dẫn cả đám người tay xách gậy gộc đi đánh người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, khẳng định là có chỗ dựa. Cũng có thể là có người thân làm chức vụ lớn không chừng. Thế cho nên, đưa tên này đến đồn cảnh sát thì cũng như đưa gã về nhà thôi. Anh không có ngu như vậy.

Quả nhiên, vừa nghe đến hai từ cảnh sát, tên Bảo liền lấy lại tinh thần, không còn sợ hãi nữa. Gã không thèm bỏ mấy lời của Tường Lâm vào trong lỗ tai. Điếc không sợ súng mà đứng lên, đối mặt với Tường Lâm, nghênh mặt nói:

- Thách mày dám đụng tới một sợi lông chân của tao đó. Anh tao là Kiến Vũ, có bạn thân làm chức vụ rất cao trong đồn cảnh sát. Mày dám đụng tao thử coi. Đừng nói mày mà cả tập đoàn Hải Anh của mày cũng sẽ không còn nữa.

Thế nhưng, Tường Lâm lại chỉ "ồ" một tiếng. Sau đó vung gậy lên và đánh mạnh vào hai chân của tên Bảo.

Răng rắc, răng rắc.

Tiếng xương gãy nghe rất rõ to. Tên Bảo khụy hai chân, ngã xuống mặt đất, ôm hai chân kêu lên thảm thiết.

Mười mấy tên tay sai của tên Bảo đang nằm la liệt trên mặt đất không dậy nỗi. Nghe thấy tên Bảo bị như vậy cũng một trận mồ hôi lạnh. Tên Bảo đã nói ra thân phận của gã mà Tường Lâm vẫn còn ra ray như vậy thì chứng tỏ, một là Tường Lâm lá gan quá lớn, hai là những thân phận đó Tường Lâm không xem ra gì. Nhưng trong thái độ thản nhiên của Tường Lâm thì hình như nghiêng về cái thứ hai hơn.

Dĩ nhiên là Tường Lâm không xem ra gì rồi. Anh tưởng là nhân vật tai to mặt bự nào, hóa ra chỉ là cái tên giang hồ hạng hai Kiến Vũ. Bạn thân của hắn làm chức vụ cao trong sở cảnh sát thành phố B sao? Tường Lâm e rằng, tên Bảo này đúng là bị cưng chiều quá nên không biết cái gì gọi là trời cao đất dày rồi. Anh thật muốn xem thử, sau khi Kiến Vũ và vị bạn thân cảnh sát đó đến đây. Thấy tên Bảo bị anh đánh tàn phế thế này, sẽ có phản ứng gì? Thật mỏi mắt mong chờ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 33. Anh nói không sao chính là sẽ không sao

[HIDE-THANKS][BOOK]Quả nhiên, Tường Lâm vừa định vung gậy lên đánh tiếp vào hai cánh tay của tên Bảo, thì liền có một đoàn xe ô tô và thậm chí có cả xe của cảnh sát thổi còi hụ hụ đến, bao vây toàn bộ khu vực. Nhã Vy lo lắng nắm cánh tay của Tường Lâm. Định mở miệng nói gì nhưng Tường Lâm đã vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô, cho cô một ánh mắt an tâm. Cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ cần một cử chỉ, một ánh mắt thôi thì trong lòng Nhã Vy cũng liền bình tĩnh lại. Anh như có một ma lực gì đó khiến người ta hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối, không chút nào nghi ngờ. Anh nói không sao chính là sẽ không sao.

Đúng vậy! Bởi vì anh là Kiều Tường Lâm, người đã đứng ra phía trước che chở cho cô. Người duy nhất cho cô cảm giác an toàn. Chỉ cần có anh bên cạnh thì dù trời có sập xuống cũng không có gì phải sợ.

Đám người Kiến Vũ và cảnh sát liền xuống xe chạy đến bao vây xung quanh. Lúc Tường Lâm vừa hạ gục bọn người của tên Bảo thì tên Minh và tên Kha đang núp trong lùm đã lén gọi điện cho Kiến Vũ rồi. Thế nên, tên Kiến Vũ mới đến nhanh như vậy. Tường Lâm cũng không bất ngờ. Thật ra anh cũng tính đánh cho tên Bảo này tàn phế rồi bắt mấy người này gọi cho tên Kiến Vũ đến, mang em trai hắn về. Nhưng giờ tên Kiến Vũ đã đến rồi thì anh đỡ mất công.

Tên Bảo đang đau đến muốn ngất đi, nhưng dư quang thấy anh mình đến, trong mắt không dấu nỗi vui mừng, cố sức lấy chút hơi tàn hô lớn:

- Anh hai..

Tên Kiến Vũ thấy em mình nằm dưới đất máu me be bét, hai chân dường như không cử động được. Đôi mắt liền lập tức xung huyết, vội chạy lại đỡ em mình. Tức giận quát:

- Bảo! Thằng nào đã khiến mày ra nông nỗi này?

Tên Bảo run run chỉ về phía Tường Lâm. Cơn đau đã làm gã không còn sức để mở miệng nữa. Thế nhưng, khi tên Kiến Vũ quay đầu nhìn thấy Tường Lâm thì lại sửng sốt. Ngay cả người bạn thân cảnh sát của hắn đang đi cùng cũng sững sờ không kém.

Không hẹn mà cùng nhau hô lên một lược.

- Tường Lâm.

Ngay cả tên Bảo cũng sững sờ, quên cả cơn đau. Trực giác nói cho gã biết có điều gì đó không ổn. Anh hai của gã và ông anh cảnh sát này hình như là quen biết Tường Lâm.

Đúng vậy! Không những quen biết mà còn rất rất quen biết nửa kia.

Tường Lâm nhướng mày, vẫn cầm cây gậy to gõ gõ vào lòng bàn tay. Trên gậy vẫn còn dính chút máu. Anh mỉm cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười nào. Thản nhiên đối với Kiến Vũ và Thanh Tùng nói:

- Em của anh kéo bè kéo lũ cầm vũ khí đến đánh tôi. Thậm chí còn rút dao muốn giết tôi. Không lẽ tôi còn không thể tự vệ được à? Anh Tùng, anh là cảnh sát anh nói thử xem?

Tất cả mọi người đều sửng sờ tại chỗ. Đặc biệt là tên Kiến Vũ, không nghĩ tới người em trai hắn đối phó lại chính là Tường Lâm. Ở cái thành phố B này, ai lại không biết Tường Lâm chính là hoàng tử của tập đoàn Hải Anh. Một tập đoàn giàu có hàng đầu ở thành phố này.

Hơn nữa ông Hải bà Anh cũng không phải chỉ là doanh nhân bình thường. Nghe nói ông Hải thời trẻ từng là một quân nhân, giữ chức vụ cũng cao. Cho nên, có quan hệ rất tốt với các viên chức nhà nước. Ngay cả chủ tịch thành phố còn phải nể mặt tám phần.

Thế cho nên, cái đám giang hồ như bọn họ thì tính là cái thá gì. Cho dù Kiến Vũ hắn là kẻ bao che anh em, cho dù có người bạn thân làm cảnh sát là Thanh Tùng. Nhưng, đụng ai thì đụng, lại đụng trúng con trai ông Hải bà Anh thì xem như tàn đời. Tổ tiên còn gánh không nỗi chứ nói chi Thanh Tùng.

Thanh Tùng cũng chỉ là cấp dưới thôi, bên trên còn có sếp lớn. Lại có quan hệ bà con với bà Anh, mẹ Tường Lâm. Xem ra lần này Thanh Tùng hoàn toàn không giúp được rồi. Bạn thân thì bạn thân nhưng thân mình cũng phải giữ.

Tên Kiến Vũ thật hối hận, phải chi hắn tìm hiểu kỹ người tên Bảo muốn đối phó là ai thì đã không như bây giờ rồi. Hắn bỏ bao công sức cố gắng lấy lòng vị công chúa Tường An của tập đoàn Hải Anh, muốn làm chuột sa hũ nếp. Nhưng bây giờ, em mình kéo đàn em đi đánh em người ta. Vậy là chuột sa hũ nếp đâu không thấy, chỉ thấy chuột sắp bị lột da thôi.

Có điều, nhìn cảnh tượng trước mắt, Kiến Vũ và Thanh Tùng cũng đều rất khó hiểu. Không phải Tường Lâm khờ khạo sao? Tại sao lại có thể đánh đám đàn em của Kiến Vũ tan tác thế kia?

Cả hai cũng mặc kệ tên Bảo đang nằm đau đớn dưới đất, ánh mắt đều nhìn vào Tường Lâm nghi hoặc.

Tường Lâm dường như hiểu được suy nghĩ của họ. Bình tĩnh mở miệng:

- Hai người thấy tôi không khù khờ nên ngạc nhiên lắm sao?

Dĩ nhiên là ngạc nhiên rồi. Nhưng họ chưa kịp phản ứng thì Tường Lâm đã lạnh lùng mở miệng:

- Nếu tôi khù khờ thật thì có lẽ bây giờ đã là một xác chết rồi nhỉ?

Câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai của Kiến Vũ và Thanh Tùng như một vụ nổ lớn. Cả hai đều hận chết tên Bảo, thậm chí muốn lập tức bóp chết gã luôn. Tường Lâm mà có bề gì thì ông Hải bà Anh sẽ để yên cho Kiến Vũ sao. Thanh Tùng cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó nhẹ thì bị cắt chức, nặng thì cũng sẽ vô tù ngồi gỡ lịch vì cái tội bao che.

Kiến Vũ thì càng khỏi nói, tuy là do tên Bảo làm nhưng nếu không có Kiến Vũ cho phép, gã dám dắt anh em đi tìm Tường Lâm không? Câu trả lời dĩ nhiên là không! Thế là Kiến Vũ hoa hoa lệ lệ trở thành đầu sỏ của vụ này và khỏi nói cũng biết, nhẹ là chung thân, nặng là tử hình thôi.

Đến nước này, Thanh Tùng và Kiến Vũ cũng không quan tâm Tường Lâm khờ hay không khờ. Miễn thấy Tường Lâm bình an thì đã tạ ơn trời đất. Thanh Tùng lấy vai trò là một vị cảnh sát, mời tất cả về đồn, ai bị thương nặng thì trực tiếp đưa và bệnh viện.

Còn Kiến Vũ, dù bình thường có bao che đến đâu, lúc này cũng phải đích thân dạy dỗ em mình, dù cho tên Bảo lúc này đang đau cách mấy. Kiến Vũ cũng không những mắng chửi mà còn đạp cho gã một phát hôn mê luôn.

Vì để chuyện này không lọt tới tai ông bà Hải Anh. Kiến Vũ chỉ có thể van xin Tường Lâm bỏ qua mà thôi.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 34: Xin lỗi

[HIDE-THANKS][BOOK]Nếu là kiếp trước, đụng phải chuyện này, Tường Lâm nhất định sẽ diệt trừ hậu hoạn. Xưa nay đối với kẻ thù, Tường Lâm chưa bao giờ nương tay cả. Tuy nhiên, kiếp này, anh không thể lại làm như thế. Nếu anh làm ầm lên, thì nhất định sẽ được lên báo. Lúc đó ông Hải bà Anh sẽ biết. Với cách họ yêu thương Tường Lâm thì khẳng định Nhã Vy sẽ bị trách mắng. Tại vì do Nhã Vy đã đưa anh ra ngoài mà.

Trong mắt ông Hải bà Anh, Tường Lâm vẫn luôn là một đứa trẻ khù khờ không biết gì. Ngay cả Tường An lúc trước còn ở nhà cũng bị ông bà trách mắng mỗi khi Tường Lâm bị vấn đề gì đó. Nhưng Tường An dù sao cũng là con gái ruột của họ, trách thì trách, cũng không ảnh hưởng gì đến Tường An.

Nhưng Nhã Vy thì khác, cô là con dâu, hơn nữa, nói khó nghe một chút, chính là con dâu được mua về. Nếu vì anh mà cô bị ông Hải bà Anh trách thì anh cảm thấy vô cùng tội lỗi. Anh đã thề, kiếp này sẽ che chở cho cô suốt đời, cho nên, anh không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào cả.

Chính vì vậy mà chuyện của tên Bảo anh cũng đồng ý bỏ qua, xem như không có chuyện gì. Chỉ nói với Kiến Vũ là sau này quản tên Bảo cho thật tốt thôi.

Vị cảnh sát Thanh Tùng cũng mừng không kém. Tường Lâm chịu bỏ qua, thì xem như cái ghế của hắn đã an toàn. Qua lần này, hắn cũng tự hứa với lòng. Sau này ít qua lại với Kiến Vũ thì hơn. Tuy rằng hai người là bạn thân từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng, đời mà, không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là trường tồn thôi. Hơn nữa, cảnh sát và du côn thì đã định là không thể thân thiết được rồi. Thanh Tùng đành phải xin lỗi Kiến Vũ vậy. Chỉ hi vọng Kiến Vũ đừng có làm gì quá đáng, nếu không, Thanh Tùng sẽ là đầu tiên đưa hắn vào tù.

Sau khi bọn Kiến Vũ, Thanh Tùng đều đã đi hết. Công viên lại trở về vẻ bình lặng như thường ngày. Nếu trên mặt đất không có dấu vết lộn xộn và một vài vết máu thì cũng không ai biết, vừa rồi ở đây đã có một trận đánh nhau.

Tường Lâm xoay người lại hỏi Nhã Vy:

- Còn muốn đi đâu nữa không?

Lúc này, Nhã Vy mới bình tĩnh nhìn thật sâu vào Tường Lâm. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô có chua xót, có vui mừng, có kinh ngạc, có khó hiểu. Mọi thứ cảm xúc trong người đều dồn nén lên đôi mắt và có lẽ do nhiều quá nên đã đẩy nước mắt trào ra. Trái tim cô cũng đập lên thật mạnh. Và đôi chân, cũng không tự chủ được mà tiến lên. Mạnh mẽ nhào vào trong lòng Tường Lâm. Đôi tay ghì chặt lấy anh, rồi khóc nức nở.

Bao nhiêu lời muốn nói nhưng lúc này đây lại như bị thứ gì đó chặn ở cổ họng, Nhã Vy chỉ có thể khó khăn thốt lên hai chữ:

- Anh Lâm.

Nhưng, chỉ hai chữ này, cũng đủ để khiến cho Tường Lâm sững sờ. Anh biết, cô đã nhận ra anh rồi.

Trái tim cũng đột nhiên đau nhói, Tường Lâm khẽ đưa tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của Nhã Vy. Cảm giác thân thể của cô đang run rẩy, có lẽ vì vui mừng, có lẽ vì kinh ngạc mà cũng có lẽ chỉ vì cô đang khóc mà thôi. Nước mắt của cô đã thấm ướt cả một mảnh áo ở trước ngực của anh. Mà anh, cũng không biết phải làm sao để có thể làm cho cô hết khóc. Chỉ có thể ở bên tai cô mà nói khẽ:

- Xin lỗi!

Hai người cứ thế mà lặng lẽ ôm nhau cho đến khi cơn cảm xúc hỗn loạn qua đi.

Nhã Vy mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thật ra cô cũng đã nghi ngờ anh là Tường Lâm từ lâu, nhưng lại không dám khẳng định. Nhưng nay, thì cô đã chắc chắn rồi. Cô vừa vui mừng hạnh phúc, đồng thời cũng lo sợ.

Nhã Vy là người thông minh, cô đã biết Tường Lâm chính là người cô yêu thầm bấy lâu nay. Mặc dù cũng không biết vì sao anh lại trở thành như bây giờ. Nhưng, cô biết chắc chắn là Tường Lâm đã biết tình cảm cô dành cho anh. Anh và Thành Trung thân nhau như vậy, dĩ nhiên là Thành Trung sẽ nói cho anh biết. Thảo nào lần đó Thành Trung lại nói với cô câu nói đó. Bảo cô hãy làm một người vợ đúng nghĩa. Hóa ra ngay từ đầu Thành Trung đã ám chỉ cho cô biết Tường Lâm chính là anh, nhưng chỉ tại cô không chịu suy nghĩ cũng không muốn nghĩ mà thôi. Trong tâm trí cô chỉ có nỗi đau về cái chết của Tường Lâm chiếm cứ hết rồi, có đâu quan tâm đến chuyện khác. Giờ nghĩ lại, thấy bản thân ngu ngốc quá.

Tuy nhiên, cũng chính vì điều đó mà cô mới lo sợ. Nếu Tường Lâm đã biết tình cảm của cô dành cho anh. Vì sao suốt thời gian qua, hai người ở bên nhau, anh cũng không nói cho cô biết. Phải chăng anh không hề tin tưởng cô, hoặc là, anh chính là không hề có cảm tình cô. Cũng có thể lắm chứ! Bởi vì làm vợ chồng bấy lâu, anh đối với cô là tôn trọng tuyệt đối. Anh không bao giờ vượt qua giới hạn đối với cô. Thật ra nếu anh muốn thì cô cũng đâu thể chống cự được. Nhưng mà anh vẫn không hề chạm vào cô. Điều đó có nghĩa, đúng là anh không thích cô nên mới không thèm muốn cô.

Nhã Vy càng nghĩ lại càng chua xót. Nước mắt lại một lần nữa lại rơi. Có điều, lần này cô đã cố nén lại. Tuy rằng anh không thích cô, nhưng mà hiện tại anh vẫn còn sống. Lại là chồng của cô nữa, cô phải vui mừng mới phải. Cô tin, chỉ cần cô cố gắng thì có ngày anh sẽ cảm động trước tấm chân tình của cô, sẽ yêu cô thôi.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 35 + 36

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 35. Tin

Tường Lâm hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu của Nhã Vy lúc này. Chỉ thấy cô cứ nhìn chầm chầm vào anh rồi lại rơi nước mắt. Tường Lâm thật muốn vò đầu bức tóc. Anh không biết dỗ dành con gái đâu. Cũng không biết phải làm sao cho cô hết khóc, cho nên, cũng chỉ lặng lẽ đứng im không hề lên tiếng.

Cuối cùng thì Nhã Vy cũng là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng có chút kỳ lạ này. Cô lên tiếng hỏi:

- Anh.. vì sao lại trở thành.. như bây giờ?

Đây chính là điều thắc mắc nhất của cô. Tường Lâm mà cô yêu đã là người đàn ông ba mươi mấy tuổi, cho dù có bị tai nạn thay đổi hình dạng cũng đâu thể trẻ lại như thế này. Và lại còn trở thành hoàng tử xấu xí của tập đoàn Hải Anh nữa. Thân phận này cũng không thể nào giả được.

Tường Lâm chỉ có thể cười khổ.

- Nếu anh nói anh mượn xác hoàn hồn thì em có tin không?

Nếu cô đã biết thì anh cũng không muốn giấu giếm cô chi nữa. Chỉ là, quan trọng là cô có tin không, mà nếu tin thì liệu cô có sợ hãi không.

Quả nhiên, Nhã Vy nghe anh nói đúng là rất kinh ngạc. Đây quả là một chuyện ly kỳ. Có điều..

- Em tin anh!

Tường Lâm rất bất ngờ.

- Em có sợ không?

Nhã Vy lắc đầu.

- Không! Dù anh có là ma em cũng không sợ. Huống hồ anh hiện tại là người, đơn giản anh chỉ đổi một cái thân xác, giống như trong truyện "hồn Trương Ba da hàng thịt" thôi. Có gì mà em phải sợ.

Tường Lâm không ngờ Nhã Vy lại có thể bình tĩnh như vậy. Nhưng lúc này đây, anh chợt phát hiện trong ánh mắt Nhã Vy có một sự sinh động lạ thường. Nó hoàn toàn khác với vẻ u ám, không cảm xúc như vực sâu không đấy thường ngày. Bây giờ, anh dường như nhìn thấy sức sống mãnh liệt đang trào dâng trong đó.

Cô tươi cười nhìn anh, một nụ cười lung linh đầy sức sống. Đây cũng là lần đầu Tường Lâm nhìn thấy cô tươi cười như vậy. Bình thường cô chỉ cười gượng gạo thôi. Hôm nay nhìn thấy cô cười một cách chân thành, trong nụ cười còn mang theo niềm hạnh phúc, vui sướng, đúng là xinh đẹp động lòng người. Khiến cho Tường Lâm không khỏi ngẩn ngơ.

Cô cười là vì anh sao?

Trong trái tim Tường Lâm như có một dòng nước ấm chảy qua. Khiến cho nó bừng lên sức sống, mạnh mẽ đập rộn ràng như đang hát một khúc nhạc vui.

Nhã Vy thấy Tường Lâm ngơ ngẩn nhìn mình như vậy, trong lòng cũng dâng lên niềm sung sướng tột cùng. Anh đây có phải là đã bị cô mê hoặc rồi không? Nếu là vậy..

Nhã Vy khẽ đảo tròng mắt, rồi hít sâu một hơi, mạnh dạng tiến lên. Sau đó nhón chân, đặt đôi môi mềm mại của mình vào đôi môi lành lạnh của Tường Lâm. Cô mặc kệ anh có yêu thích cô hay không, nhưng cô đã yêu, yêu anh từ rất lâu rồi. Khao khát được một lần được ôm anh, hôn anh. Cho dù sau đó cô có bị anh coi thường, khinh ghét, cô cũng cam lòng.

Tường Lâm bị Nhã Vy đột ngột hôn lên làm cho bất ngờ. Cả người cứng đờ như tượng đá. Anh không nghĩ Nhã Vy lại chủ động đến thế. Có điều, như thế này thì có phải anh đang bị cô cưỡng hôn không?

Suy nghĩ của anh bị kéo trở về khi đầu lưỡi của Nhã Vy tiến vào khoang miệng của anh khuấy động. Đầu lưỡi ngọt ngào, hơi thở thơm tho, cùng với cơ thể mềm mại của người phụ nữ đang dán chặt vào người. Là một người đàn ông mà không có phản ứng thì chắc chắn phải xem xét lại sức khỏe hay giới tính của mình rồi. Mà Tường Lâm thì dĩ nhiên là một người đàn ông bình thường, sức khỏe cũng vô cùng tốt. Vì thế mà bộ phận nào đó của anh theo bản năng phản ứng, khiến toàn thân như lửa đốt, chỉ muốn đè người con gái này ra tại chỗ mà ăn thịt.

Tuy nhiên, lúc này đang ở nơi công cộng, mặc dù chỗ này cũng hơi vắng người nhưng cũng không thể tùy tiện làm bậy. Càng huống hồ người này là Nhã Vy. Là người con gái đáng được anh trân trọng. Cho nên, Tường Lâm chỉ có thể tự khắc chế bản thân. Có điều, bị cô cưỡng hôn mà không đáp lại thì đúng là thua thiệt quá. Vì vậy, từ cứng đờ như tượng, Tường Lâm đã chủ động đưa một tay ôm lấy vòng eo của Nhã Vy và tay còn lại đặt ở sau đầu cô. Và rồi, đôi môi hé mở bắt đầu tấn công trở lại.


Chương 36: Em muốn anh

[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 37: Bất ngờ

[HIDE-THANKS][BOOK]Nghe nói Tường An sắp về, ông Hải bà Anh cũng liền nghỉ ở nhà một ngày chờ con gái trở về. Thật ra Tường An cũng chỉ du học có hai năm thôi. Nói nhanh cũng không nhanh, mà lâu cũng không lâu. Chỉ là, trong suốt thời gian du học đó, Tường An cũng không có một lần trở về. Ngay cả đám cưới của Tường Lâm, cô ấy cũng không về được. Cho nên, ông Hải bà Anh cũng thật sự rất nhớ.

Tiếng ô tô chạy vào trong sân, ông Hải bà Anh đều đứng lên ngóng cổ ra nhìn. Tường Lâm không khỏi buồn cười nhưng cũng cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Đây mới là tình thương cha mẹ thật sự đây.

Tiếng ô tô ngừng hẳn, tài xế bước ra mở cửa xe, Tường An liền bước ra. Nhìn vào trong nhà nở nụ cười thật tươi. Đây là lần đầu tiên Nhã Vy nhìn thấy Tường An, tâm trạng có chút lo lắng, sợ không biết chị ấy có thích mình hay không. Nếu như là trước kia thì cô sẽ không quan tâm tới, ai thích ai ghét thì đều kệ ai. Nhưng nay, cô đã chính thức là vợ của Tường Lâm, tuy rằng anh chỉ mượn xác hoàn hồn, nhưng nói thế nào thì thân thể này cũng là em người ta. Nhã Vy cũng không muốn Tường Lâm phải bị khó xử giữa vợ và chị gái.

Dường như nhận ra sự khẩn trương của Nhã Vy. Tường Lâm bèn nắm lấy tay cô, cho cô một ánh mắt an tâm. Tuy anh tiếp xúc với Tường An không lâu nhưng anh biết Tường An là một cô gái có cá tính mạnh mẽ. Đặc biệt thích bênh vực kẻ yếu, cho nên, anh tin Tường An cũng sẽ không làm khó dễ gì Nhã Vy.

Tuy nhiên, khi Tường An đóng cửa xe lại thì cánh cửa bên kia cũng chợt mở ra. Mọi người đều nghĩ chắc là bạn của Tường An dẫn về chơi, cũng tò mò căng mắt ra xem là ai.

Nhưng khi người đó bước ra, ông Hải bà Anh thậm chí Tường Lâm và Nhã Vy đều kinh ngạc đến muốn rớt tròng mắt.

Đó là một người đàn ông tầm khoảng ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi. Khí chất mạnh mẽ lại lạnh lùng nhưng cũng không kém phần sang trọng và quý phái. Đặc biệt là ánh mắt sâu không thấy đáy kia, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, làm người ta không khỏi e dè, khiếp sợ.

Người đó không ai khác chính là Diệp Quang Hưng.

Tường Lâm nhíu mày. Dạo trước nghe nói Quang Hưng sang nước ngoài công tác, tiện thể cũng tìm tin tức của Vĩnh Minh và Thanh Nhã giúp anh. Nhưng chưa có thông tin gì thì nghe đâu Quang Hưng mất tích. Do đó anh cũng đã bảo Thành Trung dùng danh nghĩa là đệ tử của anh để nhờ mấy người bạn bên đó dò la tin tức. Thậm chí Mạnh Hùng đệ tử của Quang Hưng, cũng cùng Thành Trung sang đó một chuyến để tìm kiếm, nhưng cũng không có tin gì. Đang lo lắng đến phát sầu thì nhận được điện thoại của Quang Hưng, nói anh ta không sao. Bảo họ trở về nước trước, anh ta sẽ trở về sau.

Nhưng mà, rõ ràng Mạnh Hùng và Thành Trung mới trở về chưa đầy một tuần, cũng đâu nói anh ta khi nào trở về đâu. Vậy thì cớ làm sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Còn đi chung với Tường An nữa. Hơn nữa, trông hai người họ còn có vẻ thân thiết. Rốt cuộc thì họ có quan hệ gì?

Trong lòng Tường Lâm đang tràn đầy thắc mắc. Thì Tường An đã đi vào đến, còn dắt tay Quang Hưng, thưa ông Hải bà Anh rồi giới thiệu:

- Đây là anh Quang Hưng. Bạn trai của con ạ!

- Cái gì?

Cả nhà bốn miệng một lời đều hô lên cùng lúc.

Tường Lâm và Nhã Vy biết rất rõ Quang Hưng nên kinh ngạc là lẽ tất nhiên. Còn ông Hải bà Anh thì không biết Quang Hưng nhưng họ kinh ngạc là bởi vì Tường An lại chịu có bạn trai.

Phải biết, Tường An tuy là con gái nhưng từ nhỏ biết bản thân phải gánh vác gia đình, chăm lo cho em trai khù khờ nên tính cách cũng trở nên mạnh mẽ không kém con trai. Bao nhiêu vương tôn công tử theo đuổi đều bị Tường An mạnh mẽ cho một cước văng xa. Thậm chí, tên lưu mạnh như Kiến Vũ cũng nhiều lần bị Tường An đánh cho bờm đầu. Bởi vì Tường An biết, tất cả họ chỉ đều nhìn vào cái gia thế của mình mà thôi. Chứ nào có thương yêu gì.

Nhưng nay, Tường An lại dẫn một người đàn ông về. Hơn nữa, xem tuổi tác cũng lớn hơn rất nhiều, lại nói bạn trai. Vậy thì người đàn ông này phải là người như thế nào mới có khả năng khiến cho Tường An chấp nhận mở lòng vậy? Tuy nhìn Quang Hưng bề ngoài cũng không tệ nhưng nhìn người cũng đâu thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá được.

Ông Hải bà Anh không khỏi dùng ánh mắt hình viên đạn đầy nghi vấn nhìn chầm chầm vào Quang Hưng.

Quang Hưng cũng không để tâm đến ánh mắt của họ, chỉ nở nụ cười, gật đầu lịch sự chào lại:

- Cháu chào hai bác ạ?

Nhưng rồi, điều đáng ngạc nhiên là anh ta lại nhìn về phía Tường Lâm. Đưa tay ra, nở nụ cười như là gặp lại người quen cũ, mà đúng là người quen cũ mà. Rồi mở miệng:

- Tường Lâm! Chúng ta lại gặp nhau. Chào cậu!

Hành động này của Quang Hưng cũng khiến Tường Lâm bất ngờ. Anh ta biết rõ thân phận của anh, đúng lý, thì anh ta phải làm như không quen biết chứ. Nhưng tình huống này.. Tường Lâm có cảm giác hình như hôm nay Quang Hưng đến đây là vì anh. Chỉ là không biết mục đích của anh ta là gì?

Mà thôi! Không sao cả! Dù mục đích của Quang Hưng có là gì anh cũng không lo. Đấu với nhau lâu như vậy chẳng lẽ anh còn phải sợ anh ta sao. Nếu như anh ta muốn đấu thì anh cũng sẽ không lùi bước.

Nghĩ rồi, trước ánh mắt ngạc nhiên của cả nhà ngoại trừ Nhã Vy. Tường Lâm cũng đưa tay ra, bắt lấy tay Quang Hưng, nở nụ cười, nói:

- Anh Hưng lâu quá không gặp, lần trước nghe nói anh gặp nạn tôi cũng rất lo cho anh. Anh không sao chứ?

Quang Hưng thản nhiên đáp:

- Nhờ ông bà phù hộ, tôi không có việc gì![/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 38: Cô bé ngốc nghếch

[HIDE-THANKS][BOOK]Mọi người lại một phen kinh muốn rớt cằm. Mà lần này cũng có cả Tường An.

Tường An quả thật cũng không biết Quang Hương là ai. Mấy tháng trước, Tường An đang đi chơi du thuyền trên biển thì phát hiện một người đàn ông đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Mọi người trên du thuyền bèn kéo anh ta lên, phát hiện anh ta tuy rằng sau lưng bị thương nhưng vẫn còn sống, liền cứu đưa vào bệnh viện. Trong người anh ta có giấy tờ tùy thân, thấy là người cùng nước với mình nên Tường An cũng không ngần ngại giúp đỡ. Nhưng khi anh ta tỉnh lại, hỏi gì cũng không nói, làm Tường An còn tưởng anh ta bị câm. Cho nên đã đem anh ta về nhà để tiện chăm sóc. Định chờ anh ta khỏe hẳn rồi, mua vé máy bay cho anh ta trở về nước.

Chỉ là, chắc có lẽ là do gần gũi lâu ngày rồi sinh tình, cho nên khi Quang Hưng đã khỏe hẳn, Tường An vẫn không nỡ để anh ta đi. Viện cớ nói là cô ấy cũng sắp về nước, tiện thể sẽ dẫn anh ta về chung luôn. Mặc dù Quang Hưng không nói được, anh cũng không chịu viết, Tường An cũng không biết Quang Hưng là ai, chỉ biết tên anh ta là Diệp Quang Hưng nhờ vào giấy tờ tùy thân trên người của Quang Hưng. Nhưng cô biết, Quang Hưng, chính là một người tốt, một chính nhân quân tử thật sự. Bởi vì trai đơn gái chiếc ở chung nhà một thời gian dài, ngày ngày đụng mặt mà Quang Hưng cũng không hề nổi lên sắc tâm với Tường An. Chính vì điều đó mới làm Tường An có cảm tình với Quang Hưng, nhưng cũng đồng thời lại làm cho Tường An nghi ngờ về sức hấp dẫn của mình và cũng nghi ngờ về quan điểm giới tính của Quang Hưng.

Vì thế mà lần nọ Tường An đã cố ý thử Quang Hưng. Tường An vờ bị bong gân, nhờ Quang Hưng bế mình vào phòng để lấy thuốc thoa. Trong lúc Quang Hưng thoa thuốc, Tường An đã cố ý để lộ bắp đùi trắng nõn và đôi chân dài tinh tế. Hơn nữa nút áo trên ngực cũng cố ý tháo ra, vờ như vô tình để lộ cảnh xuân tươi đẹp. Phàm là đàn ông bình thường không ai là không nổi lên dục vọng. Tường An cũng cũng không lo lắng việc thử sẽ trở thành thật. Bởi vì, cô thích Quang Hưng, cùng người mình thích làm chuyện đó cũng không có gì. Mà như vậy cũng sẽ khiến Quang Hưng không thể rời đi cô.

Nhà Tường An giàu có, sau này cô sẽ lãnh đạo tập đoàn, phải chăm lo cho Tường Lâm. Cho nên, Tường An cũng không yêu cầu người chồng của mình phải có tài năng hay môn đăng hộ đối gì, chỉ cần anh ta yêu cô là đủ. Mà Quang Hưng lại là đối tượng tốt nhất. Anh ta vừa câm điếc, vừa chẳng có người thân họ hàng gì, chẳng phải là sẽ xem vợ là điểm tựa duy nhất sao. Bởi thế, Tường An mới không sợ đùa với lửa mà thử Quang Hưng.

Thấy Tường An như vậy, quả thật, bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu nổi chứ đừng nói là Quang Hưng. Chỉ là lại nghĩ Tường Lâm hiện tại là em trai của Tường An, anh ta cũng là anh trai của Tường Lâm. Cho nên, Tường An cũng có thể xem là em gái của anh ta. Vì thế mà Quang Hưng không thể nào làm chuyện gì thiếu suy nghĩ với Tường An được.

Ban đầu, do Quang Hưng không biết Tường An là ai, nên không có mở miệng nói chuyện. Vừa tránh để bại lộ chính mình cũng vừa tránh nguy hiểm cho Tường An. Quang Hưng bị kẻ thù đâm lén sau lưng, rơi xuống biển, được Tường An cứu. Nếu biết anh còn sống thì kẻ thù nhất định sẽ lại tìm tới. Cho nên, anh chỉ có thể giả vờ mình là một kẻ vừa câm vừa điếc, không biết gì, chờ anh dưỡng thương xong sẽ tìm bọn họ tính sổ, một kích trí mạng. Chỉ là khi mọi chuyện Quang Hưng đã giải quyết xong hết, định nói ra thân phận của mình, rồi từ biệt Tường An rời đi. Nhưng Tường An lại mở miệng trước, bảo anh ở lại thêm vài tháng chờ cô ấy học xong rồi về nước chung một lượt. Vì sợ anh từ chối nên Tường An đã nói ra thân phận của mình. Còn nói nhà cô ấy rất giàu có nên sau khi đưa anh về nước sẽ cho anh một công việc nào đó trong tập đoàn. Như vậy thì anh không cần phải bôn ba xứ người để bị tai nạn nữa.

Lúc đó, Quang Hưng vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa mắc cười. Nhưng mà thấy ánh mắt trông mong anh ở lại của Tường An, Quang Hưng cũng không nỡ làm Tường An mất hứng. Đành tiếp tục đóng giả một kẻ câm điếc, chờ về nước, gặp Tường Lâm sẽ cho Tường An một bất ngờ.

Ngược lại, Tường An thấy Quang Hưng sau khi đã thoa thuốc cho cô xong, cũng không có phản ứng gì thì lập tức phát sầu. Tính Tường An thì thẳng thắn, nghĩ sao thì nói vậy, hơn nữa nghỉ Quang Hưng cũng không nghe được, nên buộc miệng thở dài mà nói ra lời trong lòng:

- Haiiiiii.. Không lẽ anh đúng là pê đê thật sao? Tới cỡ vậy mà không có phản ứng gì hết. Hay là cần phải cởi ra hết đây?

Quang Hưng nghe Tường An nói, lúc đầu hơi khó hiểu. Tuy nhiên, vài giây sau đó thì bừng tỉnh đại ngộ. Không thể kìm nén được mà cười thành tiếng. Quang Hưng nghĩ, có lẽ cũng nên cho Tường An biết anh không hề bị câm điếc. Vì thế mà Quang Hưng mở miệng nói:

- Cô bé ngốc nghếch.

Rồi Quang Hưng bỏ ra ngoài trước sự ngơ ngác đồng thời cũng vô cùng xấu hổ kèm theo tức giận của Tường An. Chỉ là khi Tường An chạy ra ngoài thì không thấy Quang Hưng đâu. Nghĩ rằng Quang Hưng đã bỏ đi nên Tường An rất buồn. Lúc đó, mọi tức giận trong lòng Tường An cũng tan theo mây khói, chỉ hy vọng Quang Hưng có thể trở về. Nhưng cho dù có chờ đến trời tối cũng chẳng thấy bóng dáng Quang Hưng đâu. Vậy là Tường An đã khóc, lần đầu tiên Tường An khóc vì một người đàn ông. Và cũng lần đầu tiên Tường An biết yêu một người là thế nào.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 39 + 40

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 39: Chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh

Lúc bấy giờ, bao nhiêu tức giận với Quang Hưng đều tan thành mây khói. Thay vào đó là sự mong chờ, hy vọng Quang Hưng sẽ trở lại.

Ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa thật to. Tường An lo lắng Quang Hưng ở ngoài không biết liệu có bị mắc mưa không, cho nên vội vàng lấy dù chạy ra ngoài tìm kiếm. Chỉ là, Tường An cũng không biết phải đi đâu tìm Quang Hưng. Vì thế, cô cứ che dù lặng lẽ đứng bên đường mặc cho cơn mưa cứ ào ào trút xuống. Nước mắt cũng theo đó tuôn rơi.

Bất chợt, lúc này có một chiếc dù khác đi đến đụng vào chiếc dù của cô. Tường An ngẩng đầu thì thấy đó là Quang Hưng. Cô không khỏi vui mừng, bỏ chiếc dù của mình, dang tay ôm chầm lấy anh ta khóc thút thít. Quang Hưng ban đầu ngẩn ngơ nhưng rồi cũng chỉ có thể thở dài, một tay cầm dù, một tay đưa lên ôm lấy Tường An.

Quang Hưng cũng không nói thân phận thật của mình cho Tường An biết. Muốn đợi về nước sẽ cho cô một bất ngờ.

Và hôm nay đúng là rất bất ngờ.

Tường An vội hỏi Tường Lâm:

- Em biết Quang Hưng?

Đây cũng là câu hỏi của ông Hải bà Anh.

Tường Lâm cũng không giấu diếm, bởi vì sớm hay muộn gì anh cũng phải cho họ biết thôi. Tìm dịp không bằng gặp dịp, anh cũng nên cho họ biết là anh đã không còn là Tường Lâm khờ khạo nữa. Anh gật đầu:

- Dạ đúng ạ!

Ba người Tường An quá đỗi ngạc nhiên. Tường Lâm xưa nay ít khi đi ra ngoài, cho nên bạn bè của Tường Lâm họ đều biết hết. Chính xác mà nói thì Tường Lâm cũng không có một người bạn nào, chỉ có kẻ trêu chọc và ức hiếp thì nhiều. Nhưng nhìn Quang Hưng cũng không giống là người sẽ đi trên chọc hay ức hiếp Tường Lâm lắm.

Không khí chợt trở nên yên tĩnh đến dị thường.

Lúc sau, ông Hải ho một tiếng, dẫn đầu mở miệng:

- Vậy.. cậu Hưng đây cũng là dân ở thành phố này?

Đây cũng là điều Tường An muốn biết. Bởi vì bên nước ngoài làm thế nào Quang Hưng cũng không chịu nói. Anh ta chỉ bảo khi bào về nước gặp người nhà của cô lúc đó sẽ cho cô biết. Làm Tường An tò mò không thôi.

Thế nhưng, Quang Hưng lại mỉm cười nhìn sang Tường Lâm nói:

- Có lẽ thân phận của cháu để Tường Lâm giới thiệu đi!

Tường Lâm: "..."

Tự nhiên sao lại là anh nữa?

Tường Lâm cũng không biết trong hồ lô của Dương Quang bán thuốc gì. Bất quá, muốn anh giới thiệu thì anh sẽ giới thiệu, anh sợ anh ta sao.

Tường Lâm bèn lên tiếng:

- Anh ta là chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, một trong các tập đoàn lớn nhất nhì thành phố A.

Ba người Tường An đều trợn mắt há hốc mồm. Ông Hải không khỏi kêu lên:

- Chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh Diệp Quang Hưng.

Tường An không khỏi ngây ngẩn cả người, khó có thể tin:

- Làm sao sẽ..

Thế nhưng, câu trả lời của Quang Hưng lại khiến Tường An không thể không tin:

- Dạ đúng ạ!

Ông bà Hải Anh nhìn nhau, rồi sau đó..

- Ôi! Hóa ra là chủ tịch Hưng! Thật là quý quá. Mời ngồi mời ngồi..

- An à rót nước mời anh đi con, hai đứa đi đường chắc cũng mệt lắm hả?

Hai ông bà bắt đầu niềm nở nhiệt tình tiếp đón Quang Hưng. Trong khi Tường An còn chưa hoàn hồn. Còn Tường Lâm và Nhã Vy thì đều khó hiểu. Nhưng Quang Hưng lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Trước sự nhiệt tình của ông bà Hải Anh, Quang Hưng từ tốn nói:

- Hai bác không cần phải khách sáo đối với cháu như vậy đâu ạ! Cứ xem cháu là con cháu trong nhà là được. Đừng gọi chủ tịch này chủ tịch nọ, cứ gọi cháu là Quang Hưng đi.

Bà Anh vui vẻ cười tít mắt, gật đầu lia lịa:

- Được được được! Cháu Hưng đã nói vậy thì bác đáy không khách sáo.

Bà Anh chợt nhìn vào ba người Tường An, Tường Lâm, Nhã Vy đang đứng ở một bên sững sờ thì không khỏi thắc mắc hỏi:

- Ba đứa đứng như trời trồng làm gì? Còn không mau ngồi xuống tiếp chuyện với anh coi. Tường An nửa, vừa rồi không phải nói anh Hưng là bạn trai con sao, sao bây giờ đứng như người mất hồn vậy?

Bị điểm danh, Tường An vội vàng hoàng hồn, ánh mắt phức tạp nhìn vào Quang Hưng rồi ngồi xuống bên cạnh bà Anh.

Tường Lâm cùng Nhã Vy cũng ngồi xuống một bên.

Chợt, ông Hải hỏi:

- Mà sao cháu Hưng đây và Tường An lại có thể quen nhau, còn có cả Tường Lâm nữa, nó ít khi ra khỏi nhà thì sao có thể biết cháu được?

Vẫn là ông Hải gừng càng già càng cay. Dù bất ngờ cỡ nào cũng có thể nhắm trúng ngay điểm mấu chốt.

Tuy nhiên, khi ông Hải hỏi ra câu này thì không khí đột nhiên trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Ánh mắt của ba người Quang Hưng, Tường Lâm và Tường An cũng đều thay đổi.


Chương 40: Là do vợ của Tường Lâm

Tuy nhiên, khi ông Hải hỏi ra câu này thì không khí đột nhiên trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Ánh mắt của ba người Quang Hưng, Tường Lâm và Tường An cũng đều thay đổi.

Tường An cũng rất muốn biết, tại sao Quang Hưng lại không nói cho cô biết từ đầu, anh ta là chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, mà lại giả vờ câm điếc tiếp cận cô.

Phải biết rằng, tuy Hải Anh cũng là một tập đoàn lớn nhưng so với Hưng Thịnh và Tường Lâm cũ, thì cũng chẳng đáng ngồi cùng bàn. Trước kia tập đoàn Hải Anh luôn muốn hướng tới sự hợp tác với một trong hai tập đoàn đó để mở rộng uy thế. Chỉ là chưa có cơ hội gặp gỡ hai vị chủ tịch trẻ tuổi tài ba trong truyền thuyết của hai tập đoàn mà thôi. Hai người họ cũng là đối tượng ngưỡng mộ của nhiều người. Chỉ tiếc, là vị chủ tịch Tường Lâm lại gặp nạn qua đời, tập đoàn được em trai Tường Lâm tiếp nhận không bao lâu thì phá sản. Hiện tại đã được Lâm Trung mua lại. Mà Lâm Trung, nghe nói hiện cũng đang rất phát triển không kém cạnh với Hưng Thịnh tí nào. Cho nên, hiện tại mà nói thì hai vị chủ tịch của Hưng Thịnh và Lâm Trung cũng đều khiến người ta phải ngưỡng mộ không ngớt. Quá tài giỏi mà!

Bởi thế, hôm nay biết Quang Hưng chính là chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, mà lại còn là bạn trai của con gái mình nên ông bà Hải Anh mới kích động nhiệt tình vui mừng thế đấy.

Nhưng, Tường An thấy thái độ cha mẹ mình như vậy, lại có suy nghĩ khác. Tuy Tường An yêu Quang Hưng, nhưng, cô cũng không muốn bị làm đối tượng để phát triển tập đoàn hay gì đó đâu. Hơn nữa, theo cô được biết, chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh cũng đã thâu tóm không ít tập đoàn lớn nhỏ rồi, anh ta để mắt đến Hải Anh cũng không phải là không có khả năng. Cho nên, bây giờ cảm xúc của Tường An rất là phức tạp, vừa yêu, vừa giận, cũng vừa sợ.

Riêng Tường Lâm thì tò mò muốn biết Quang Hưng muốn làm gì. Đối với anh mà nói, anh cũng không nghĩ Quang Hưng sẽ làm gì đối với tập đoàn Hải Anh. Đơn giản là vì anh rất hiểu Quang Hưng, nếu anh ta muốn thâu tóm tập đoàn Hải Anh thì trực tiếp ra tay thôi, không cần phải làm bạn trai Tường An làm gì. Với lại nhìn vào thái độ của ông Hải bà Anh thì biết. Hai người họ ở trong thương trường lăn lộn ngần ấy năm. Không lẽ không nhìn ra Quang Hưng đối với họ là bất lợi hay có lợi hay sao. Mà thái độ của họ khi biết được Quang Hưng chính là chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh lại mừng rỡ và nhiệt tình như vậy, khẳng định là Quang Hưng phải giúp được họ điều gì đó.

Trước câu hỏi của ông Hải, Quang Hưng nhìn thoáng qua Tường Lâm và Tường An một cái, rồi đáp:

- Cháu sang nước ngoài công tác, bị kẻ thù đánh lén suýt nữa mất mạng. May nhờ có Tường An cứu nên mới giữ được mạng. Chỉ là bên đó kẻ thù của cháu có khá nhiều nên cháu không tiện cho Tường An biết thân phận, vừa bảo vệ bản thân cũng vừa bảo vệ Tường An thôi.

Tường An lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra Quang Hưng vì bảo vệ cô nên mới không nói cho cô biết. Anh ta cũng không phải là vì muốn thâu tóm tập đoàn nhà cô mới tiếp cận cô. Xem ra cô đã đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Trong lòng Tường An không khỏi áy náy.

Tường Lâm nghe Quang Hưng nói bị kẻ thù đánh lén, trong lòng liền hiện lên hai kẻ là Vĩnh Minh và Thanh Nhã. Bởi vì, Quang Hưng từng nói với anh là anh ta sang đó công tác sẽ giúp anh tìm hai người đó mà. Tường Lâm rất muốn mở miệng hỏi nhưng trước mặt nhiều người cũng không tiện.

Tuy nhiên, sau đó Quang Hưng lại nhìn vào anh, mỉm cười lên tiếng:

- Còn vì sao cháu quen biết Tường Lâm thì..

Quang Hưng chợt dừng lại một chút, nhìn vào Tường Lâm.

Tường Lâm vẫn hoàn toàn bình thản cầm ly trà nhấp một ngụm nhưng Nhã Vy bên cạnh anh thì bàn tay đã lạnh ngắt, lo sợ siết chặt lấy bàn tay của Tường Lâm. Tường Lâm cũng cảm nhận được, liền trở tay nắm lại tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.

Cử chỉ nhẹ của hai người đã lọt vào mắt Quang Hưng. Anh ta như nhận ra điều gì, ánh mắt lóe lên, rồi nói tiếp:

- Là do vợ của Tường Lâm đây.

Mọi người đều trố mắt kinh ngạc nhìn vào Nhã Vy, mà ngay cả bản thân Nhã Vy cũng kinh ngạc không thôi. Duy chỉ có Tường Lâm là khẽ nhếch miệng cười. Bởi vì anh biết, Quang Hưng cũng sẽ không nói ra thân phận thật sự của anh. Thậm chí, vừa rồi anh ta cũng không biết phải giải thích làm sao. Cho nên, mới dừng lại và nhìn vào anh. Anh ta muốn anh tự nói.

Nhưng không ngờ, cử chỉ lo lắng của Nhã Vy lại lọt vào mắt anh ta. Vì thế Quang Hưng liền biết Nhã Vy đã biết thân phận của Tường Lâm. Mà Nhã Vy, khẳng định Quang Hưng cũng đã điều tra không sót một chi tiết.

Tường Lâm đúng là đoán không sai. Vừa rồi Quang Hưng đúng là muốn cho Tường Lâm tự nói. Chỉ là lại thấy cử chỉ của Nhã Vy và Tường Lâm nên Quang Hưng đã nghĩ lại. Cô em dâu này, anh ta đúng là rất ưng bụng. Vậy thì cũng nên cho con bé một chỗ dựa đi.

Vì thế, chưa đợi bất kỳ ai lên tiếng hỏi thì Quang Hưng đã nói tiếp:

- Con bé là học trò của Mạnh Hùng, mà Mạnh Hùng lại là đồ đệ của cháu. Cho nên cháu cũng xem con bé như là em út trong nhà. Vì vậy thân làm anh mà không biết chồng của em gái mình là ai thì đâu xứng làm thầy làm anh chứ.

Nhã Vy thở phào nhẹ nhõm:

Tường Lâm chỉ nhếch miệng khẽ cười cười.

Mạnh Hùng ở thành phố B này cũng rất nổi danh, dĩ nhiên là ông Hải bà Anh cũng biết rối. Nhưng không ngờ lại là đồ đệ của Quang Hưng. Xem ra Quang Hưng còn mạnh hơn những gì họ đã tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ lần này tập đoàn Hải Anh được cứu rồi.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 41. Cậu nghĩ cậu là đứa trẻ bị bỏ rơi sao?

[HIDE-THANKS][BOOK]Ngoài vườn.

Tường Lâm chậm rãi đi đến bên cạnh người đàn ông đang đứng khoanh tay ngắm nhìn mấy bông hoa hướng dương đang nở rộ đón ánh mặt trời.

Dường như cảm nhận được người đến, người đó quay đầu lại nhìn vào Tường Lâm. Trong mắt đầy ý cười dường như cũng đoán biết được Tường Lâm sẽ tìm gặp mình vậy.

Tường Lâm cũng nhếch môi cười cười. Đi đến đứng ngang hàng với người nọ, lên tiếng hỏi:

- Ai đã làm anh bị thương?

Quang Hưng nhàn nhạt đáp:

- Là ai không quan trọng, bởi vì, chúng đều đã lãnh hậu quả thích đáng.

Tường Lâm nhoẻn miệng cười:

- Tôi biết! Ngay khi có được tin tức của anh thì tôi đã biết. Diệp Quang Hưng anh là người có thù tất báo mà.

Quang Hưng gật đầu, không phản bác. Nhưng rồi anh ta lại nhìn sang Tường Lâm trầm giọng hỏi:

- Vậy còn cậu thì sao?

Tường Lâm nhìn vào những đóa hướng dương đang đong đưa trước gió. Anh ngửa đầu hít một hơi thật sâu. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người con gái nào đó. Anh chợt nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc:

- Có lẽ lúc trước tôi cũng giống như anh. Nhưng bây giờ.. tôi chỉ muốn được thanh thản thôi.

Quang Hưng vô cùng ngạc nhiên:

- Vĩnh Minh và Thanh Nhã thì sao?

Tường Lâm thản nhiên đáp:

- Lúc trước đúng là tôi vô cùng hận. Nhưng mà gần đây đã không còn nữa. Mà ngược lại cảm thấy bản thân mình có lỗi nhiều hơn.

Quang Hưng không hiểu sao Tường Lâm lại có suy nghĩ như vậy, anh vừa kinh ngạc cũng vừa thắc mắc:

- Vì sao?

Tường Lâm khoanh tay lại, bình thản nói với Quang Hưng:

- Thật ra tôi cũng đã suy nghĩ về điều này rất lâu. Tôi chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu không có cha mẹ Vĩnh Minh nhặt tôi về cưu mang, có lẽ tôi cũng đã chết trong cái thùng rác nào đó rồi. Huống hồ, tuy họ không thương tôi như Vĩnh Minh nhưng họ cũng không có hành hạ tôi gì, cũng càng không nói cho tôi biết tôi là con nuôi của họ.

Nếu không phải vì cha Vĩnh Minh say rượu thì chắc có lẽ Vĩnh Minh cũng không biết anh chỉ là con nuôi của họ. Cũng sẽ không có ý định giết anh để cướp lấy tập đoàn. Hắn cũng sẽ vẫn là một thằng con trai út ở nhà được cưng chiều nhất, muốn gì được nấy. Mỗi lần thấy mặt anh thì sẽ xè tay xin tiền. Hắn cũng sẽ giống như cái thân thể này vậy. Là một hoàng tử suốt ngày cũng chẳng biết làm gì ngoài việc ăn rồi ngủ. Dù cho trời có sập xuống cũng đã có người khác lo.

Tuy nhiên, đối với thân thể này thì được đó. Bởi vì, Tường Lâm vừa xấu vừa khù khờ, cho dù bị giam trong một cái lồng son cũng không hề cảm thấy gì, ngược lại, còn sẽ cảm thấy có như vậy mới là an toàn nhất.

Nhưng, Vĩnh Minh thì không.

Hắn không những không xấu, mà lại còn có chút điển trai. Hắn cũng không khù khờ, hơn nữa cũng rất thông minh. Cho nên, cũng sẽ không chịu bị giam trong cái lồng son do anh tạo nên. Anh lo cho hắn tất cả nhưng anh lại không cho hắn dược tự do tung hoành. Thử hỏi làm sao hắn không nghẹn khuất, không hận anh cho được.

Cũng giống như anh hiện tại. Khi mới tiếp thu cái thân thể này, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, luôn có người theo dõi hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Muốn làm gì cũng phải lén lút. Cũng may anh có bản lĩnh, nếu không chắc cũng đã bị nghẹn chết.

Tuy nhiên, sau khi nghe Tường Lâm nói xong. Quang Hưng chợt hỏi lại anh một câu:

- Cậu nghĩ cậu là đứa trẻ bị bỏ rơi sao?

Trong giọng nói của Quang Hưng lại có chút chua xót, nghẹn ngào. Tường Lâm cũng có thể nghe ra được. Trực giác cho anh biết là Quang Hưng biết cái gì đó, cho nên, anh không khỏi tò mò hỏi:

- Anh nói vậy là sao?

Quang Hưng quay đầu nhìn Tường Lâm. Lúc này trong mắt anh ta có chút đỏ lên, tựa như muốn khóc nhưng lại cố nén lại, nhưng cũng có thể chỉ là bụi bay vào mắt mà thôi.

Chí là, Quang Hưng chỉ quay đầu nhìn Tường Lâm một cái rồi lại quay lại nhìn vào mấy bông hướng dương. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta tựa hồ không nhìn vào mấy bông hoa hướng dương đó, mà là nhìn về một phương vô định nào đó.

Anh ta chợt mở miệng, nói một chuyện không hề liên quan:

- Nhà họ Diệp của tôi năm xưa cũng có danh tiếng trong giới thượng lưu. Cha tôi là con một nên được hưởng hết gia sản. Cũng bởi vì vậy mà cũng có không ít người đã đố kỵ, ganh ghét.

Đó là điều hẳn nhiên thôi. Con người mà! Nghèo thì khi dễ, giàu thì ganh ghét. Cho nên mới có câu: "Biết sống sao cho vừa lòng người" là như vậy.

Nhưng mà Quang Hưng nói lý lịch nhà anh ta cho Tường Lâm nghe làm gì? Đâu có liên quan gì tới vấn đề đang nói đến đâu?

Tường Lâm đang tự hỏi thì lại nghe Quang Hưng nói tiếp:

- Chính vì vậy, ngay khi em trai của tôi vừa ra đời chưa đầy ba tháng tuổi đã bị kẻ khác bắt cóc.

Tường Lâm nhíu mày, theo bản năng hỏi:

- Tống tiền?

Quang Hưng khẽ đáp:

- Ban đầu đúng là vậy. Nhưng mà cha mẹ tôi trên đường mang tiền tới nơi hẹn thì xe phát nổ. Cả hai không ai sống sót.

Tường Lâm cũng chẳng biết phải nói gì. Chỉ có thể lặng im nghe Quang Hưng nói tiếp:

- Lúc đó, tôi chỉ mới có sáu bảy tuổi thôi. Vừa hay tin cha mẹ bị tai nạn chưa kịp phản ứng thì bên ngoài có một đám cướp xong vào nhà cướp sạch mọi thứ và giết tất cả người trong nhà. Lúc đó, bà vú ôm tôi ẩn nấp dưới hầm bí mật mới có thể tránh được một kiếp.

- Sau đó thế nào?

Tường Lâm buột miệng hỏi.

Quang Hưng im lặng giây lát như đang nhớ lại chuyện xưa. Rồi nói:

- Sau đó, bà vú mang tôi về quê của bà tránh nạn.

Lúc đó bà vú mới nói cho Quang Hưng biết, mọi chuyện chính là âm mưu của người chú họ của Quang Hưng. Hòng cướp lấy gia sản của nhà anh ta. Cha mẹ Quang Hưng đều biết ông ta đã ngấm ngầm muốn hại gia đình họ rất lâu, chỉ là không ngờ tới, ông ta lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Không tiết bắt cóc một đứa trẻ, cài bom trên xe, dàn dựng một cuộc cướp của giết người.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 42. Anh hai xin lỗi!

[HIDE-THANKS][BOOK]Sở dĩ ông ta không tìm Quang Hưng là bởi vì ngay sau khi bà vú đưa Quang Hưng ra ngoài, đã trở lại và thiêu rụi căn nhà. Những xác chết trong đó cũng đã bị thiêu rụi thành tro, khó mà nhận biết được.

Sau khi bà vú đưa Quang Hưng về quê tránh một thời gian, thấy mọi chuyện đã êm rồi, mới lại đưa anh ta trở lại thành phố. Nhưng lúc này, bà vú lại phát bệnh nặng. Cảm thấy sự sống không còn bao lâu, cho nên bà mới đưa Quang Hưng vào trong một võ đường, gửi gắm cho một người thân của bà. Cũng từ đó, Quang Hưng bắt đầu tự lập một mình, sống như những đứa trẻ bụi đời.

Trước khi chết bà vú dặn dò kỹ lưỡng Quang Hưng, chỉ khi nào anh ta đủ mạnh thì hãy nghĩ đến việc trả thù. Còn không thì hãy cứ an phận sống một cuộc đời hình thường. Bởi nhà họ Diệp chỉ còn có anh ta là huyết mạch duy nhất.

Lúc đó, bà vú và Quang Hưng đều cho rằng đứa em trai bị bắt cóc của Quang Hưng cũng đã chết.

Tuy nhiên..

Quang Hưng dừng lại, rồi nhìn thật sâu vào trong mắt Tường Lâm, khẽ mở miệng:

- Hơn mười năm sau, tôi lại gặp được nó.

Tường Lâm cũng không có cảm xúc gì. Lại nghe Quang Hưng nói:

- Trên vai trái nó có một vết bớt đỏ giống hệt như tôi.

Tường Lâm cũng vẫn chưa biểu hiện gì, vết bớt đôi khi cũng có di truyền, cho nên anh em có bớt giống nhau cũng là chuyện bình thường. Cho nên anh lại tiếp tục thản nhiên nghe Quang Hưng nói tiếp:

- Vết bớt đó thực tế cũng không phải là bớt, mà dùng loại mực đặc biệt chỉ của nhà họ Diệp mới có, để xăm lên, ngay khi đứa trẻ vừa sinh ra. Để con cháu sau này lớn lên dù có đi đến đâu cũng không quên tổ tiên ông bà. Mãi mãi nhớ mình là còn cháu nhà họ Diệp. Đồng thời lỡ có gặp tai nạn gì mà phải chia cắt, sau này gặp lại cũng dễ nhận ra nhau.

Tường Lâm khẽ gật đầu. Anh cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng khâm phục dòng họ của Quang Hưng. Tuy nhiên, khi anh nghe Quang Hưng lại nói..

- Đặc biệt hơn nữa, vết bớt đó, khi thấm máu của người được xăm, thì, nó sẽ hiện lên, chữ, Diệp.

Tường Lâm bỗng nhiên chấn động.

Anh theo bản năng đưa tay sờ lên vai trái của mình. Nhưng mà, anh chợt nhớ lại, thân thể này vốn dĩ trên vai cũng không có vết bớt nào, cho nên, tay vừa đưa lên, cũng liền hạ xuống.

Tuy nhiên, trong ký ức của Tường Lâm lại ùa về cảnh tượng năm nào. Năm Tường Lâm 12 tuổi, lần đầu gặp Quang Hưng. Lúc đó anh vừa mới đánh nhau với đàn em của anh ta xong, cả người có phần chật vật, chiếc áo thun cũng bị rách bươm để lộ cái vết bớt to đùng trên vai trái.

Quang Hưng ban đầu chỉ nhìn anh một cái, không nói không rằng đã vội ra tay, cũng mặc kệ một số người bàn quang xung quanh nói anh ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Và dĩ nhiên, khỏi hỏi cũng biết người bị thua chính là Tường Lâm rồi. Lúc đó, cả người Tường Lâm đều đã bê bết máu, thì tự nhiên, chỗ vết bớt cũng không thoát khỏi bị dính máu. Anh cố gượng đứng lên định một lần nữa liều mạng với Quang Hưng, nhưng, lại phát hiện Quang Hưng cứ nhìn chầm chầm vào vai trái của anh. Sau khi anh nhìn lại thì thấy chỗ vết bớt hiện lên một chữ mờ ảo "Diệp", tuy cũng màu đỏ nhưng lại đậm hơn màu đỏ của vết bớt nên cũng thấy khá rõ.

Sau đó đột nhiên Quang Hưng liền ra hiệu cho đàn em mình rút lui. Nhưng lại để lại một câu:

- Về nhà dưỡng thương cho tốt, lần sau tao sẽ tìm mày tính sổ tiếp. Hy vọng mày đừng làm tao thất vọng.

Lúc đó Tường Lâm cũng có thắc mắc định về hỏi cha mẹ nhưng khi về đến nhà thì chữ "Diệp" trên vết bớt cũng đã biến mất, cứ như là nó chưa từng xuất hiện trên đó vậy. Anh thử tắm rửa kỳ cọ vết bớt cũng không thấy lòi ra da trắng chứ đừng nói chi đến chữ. Anh nghĩ, chắc là do lúc đó anh bị đánh đau nến hoa mắt thôi. Từ đó về sau cũng không hề để tâm đến vết bớt nữa. Rồi Quang Hưng lại cứ tìm anh kiếm chuyện nên lại càng quăng ra sau đầu.

Nay nghe Quang Hưng nói, Tường Lâm mới nhớ lại những chuyện cũ. Thì ra lúc đó Quang Hưng cố tình đánh anh đổ máu để xác minh thân phận. Nhưng nếu anh là em ruột của anh ta, vì sao lúc đó anh ta không nói, lại còn năm lần bảy lượt kiếm chuyện với anh, đối đầu với anh cho đến tận lúc anh chết. Giả sử anh không mượn xác hoàn hồn sống lại thì chẳng phải anh vĩnh viễn cũng không biết mình là ai sao?

Tường Lâm không khỏi dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn vào Quang Hưng.

Có lẽ Quang Hưng cũng biết Tường Lâm đang nghĩ gì. Nên anh ta nhìn thẳng vào Tường Lâm, rồi cúi đầu một cái:

- Anh hai xin lỗi!

Tường Lâm lại càng ngẩn người. Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết phải phản ứng làm sao.

Lại nghe Quang Hưng nói:

- Ngay khi biết chú là em của tôi. Tôi cũng định nhận lại, nhưng mà, lại nghĩ thù nhà còn chưa báo, nhận lại chú có thể sẽ làm chú gặp nguy hiểm, nên thôi. Tôi tính đợi khi nào tiêu diệt hết kẻ thù mới nhận lại chú. Chỉ là không ngờ kẻ thù còn chưa chết thì chú đã..

Quang Hưng không khỏi thở dài:

- Nhưng cũng may trời cao còn cho tôi cơ hội.

Tường Lâm khẽ nhíu mày:

- Vậy tại sao anh luôn đối đầu và kiếm chuyện với tôi?

Quang Hưng bất đắc dĩ lắc đầu:

- Để kẻ thù không chú ý đến chú, đồng thời để chú có thể mạnh lên. Tôi cũng không còn cách nào khác.

Quang Hưng nói không sai. Tuy rằng Quang Hưng ở nơi nào cũng kiếm chuyện được với anh, nhưng mà, nếu không có Quang Hưng thì anh cũng sẽ không thể mạnh mẽ, không thể tự mình thành lập được tập đoàn Tường Lâm. Quang Hưng không chỉ là kẻ thù của anh, mà còn là một người thầy, một người bạn, một người anh. Trước đây, dù anh không biết Quang Hưng vì sao phải làm như vậy, nhưng mà, trong thâm tâm anh vẫn luôn kính phục Quang Hưng. Nhưng nay, đã hiểu ra mọi chuyện, anh càng kính trọng Quang Hưng hơn. Quang Hưng đúng là một người anh trai vĩ đại.

Tường Lâm nhìn thẳng vào Quang Hưng. Bất chợt, cuối người, quỳ xuống.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back