Hiện Đại Yêu Trong Lặng Lẽ - Mèo A Mao Huỳnh Mai

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 10 Tháng năm 2022.

?

Bạn thích nhân vật nào nhất

  1. Kiều Tường Lâm

    8 phiếu
    34.8%
  2. Bùi Thành Trung

    4 phiếu
    17.4%
  3. Diệp Quang Hưng

    6 phiếu
    26.1%
  4. Nhã Vy

    12 phiếu
    52.2%
Nhiều phiếu bầu.
  1. Yêu Trong Lặng Lẽ

    Tác giả: Mèo A Mao Huỳnh Mai

    Thể loại: Hiện đại, ngọt, sủng, 1x1​

    [​IMG]

    Văn án:

    Anh có biết em yêu anh từ lâu lắm

    Nhưng anh nào có hay biết chi đâu

    Thôi cũng đành ôm mối tình thầm kín

    Trong âm thầm em lặng lẽ yêu anh..

    Kiều Tường Lâm không ngờ bản thân lại bị giết bởi người em trai và bạn gái mà anh thương yêu tin tưởng nhất.

    Được sống lại một đời anh sẽ khiến họ nợ máu phải trả bằng máu.

    Nhưng khi anh nhìn vào bản thân trong gương..

    - Má ơi! Quỷ..

    Đôi lời: Truyện này đã được mình đăng trên app Hinovel và đây là nơi thứ hai mình đăng. Nếu không có sự cho phép của tác giả. Xin đừng mang đi đâu.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ngôi nhà hoang vắng bằng gỗ, một người đàn ông tay chân bị trói chặt, cả miệng cũng bị một miếng băng kéo dán kín lại, không thể phát ra âm thanh nào. Bên cạnh cũng có một người thanh niên khác, chừng hai mươi mấy tuổi, đang khoanh tay đứng nhìn anh, thản nhiên nói.

    - Anh hai! Mà không. Anh cũng không phải con ruột của ba mẹ nên tôi sẽ không gọi anh là anh hai đâu. Mà có lẽ anh cũng đâu biết điều này nhỉ? Mà biết vì sao tôi biết không?

    Hắn kề sát vào tai người đàn ông nói.

    - Là ba trong lúc say rượu đã nói. Ông nói họ nhặt anh trong thùng rác, sau đó đem về nuôi. Nhưng mà anh lại không biết điều, sự nghiệp thành công như vậy lại không để cho tôi và ba mẹ quản lý. Anh thật là vô ơn đấy. Đúng là con nuôi vĩnh viễn cũng không thể nào bằng con ruột là tôi được. Vong ơn phụ nghĩa.

    Người đàn ông trừng mắt nhìn hắn nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm. Hắn ta cười ha ha nói.

    - Nhưng mà.. qua hôm nay! Thì toàn bộ tài sản của anh đều sẽ thuộc về tôi. À mà quên nói cho anh biết, anh có biết vì sao những thông tin quan trọng trong tập đoàn lại bị tôi nắm rõ hết không?

    Hắn khẽ nói vào tai người đàn ông.

    - Đó là do bạn gái của anh đã đưa cho tôi. Chúng tôi đã thỏa thuận rồi, sau khi tập đoàn thuộc về tôi. Tôi và cô ấy sẽ chia đôi cổ phần. Cô ấy cũng chẳng yêu gì anh đâu. Bởi vì cô ấy đã sớm là người của tôi.

    Người đàn ông trừng mắt thật lớn, trong con ngươi màu đen không giấu nổi sự hận thù sâu sắc. Chỉ có điều người nọ cũng chẳng quan tâm, hả hê nói.

    - Nếu đã rõ hết rồi thì bây giờ anh có thể an tâm mà ra đi! Kiếp sau nhớ đừng có tin tưởng đàn bà như vậy nữa nhé! Ha ha ha..

    Nói rồi hắn đeo bao tay mở miệng một cái bao đen mà hắn đã chuẩn bị sẵn, bắt một con rắn hổ mang ra và đưa miệng nó vào cổ anh. Nhẹ nhàng nói.

    - Anh à! Em rất lương thiện cho nên sẽ cho anh chết nhẹ nhàng một chút. Anh từ từ hưởng thụ đi nhé!

    Rồi để răng nanh của con rắn vào cổ anh và ấn mạnh đầu.

    Phập..

    Người đàn ông cảm nhận được răng nanh nó đã đâm sâu vào cổ của mình. Cả người dần dần tê liệt, nhưng anh vẫn trừng mắt nhìn hắn, nhìn người em trai mà anh vô cùng thương yêu, ra sức dạy dỗ từng chút một. Hi vọng sau này nó có thể cùng anh quản lý tập đoàn, nhưng không ngờ.. anh hận, vô cùng căm hận. Trong khi anh dần mất đi ý thức, thì có một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ đi vào vỗ vai người em trai, rồi nhìn anh cười vui vẻ. Đó không ai khác chính là người yêu của anh, người anh hết lòng tin tưởng.

    Hai người đi ra ngoài, một lúc sau thì xung quanh đã nổi lên những ngọn lửa ngút trời. Một tia ý thức cuối cùng của anh lên tiếng.

    - Nếu có kiếp sau, Kiều Tường Lâm tôi nhất định sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu..

    Anh dần chìm vào bóng tối. Căn nhà gỗ cũng cháy mạnh lên thiêu luôn xác anh cháy rụi thành đống tro tàn.

    * * *

    Không biết qua bao lâu, trong bóng tối mơ hồ, anh lại nghe tiếng gọi.

    - Lâm! Lâm! Tĩnh lại.. tĩnh lại..

    Tường Lâm từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt một cô gái vô cùng xa lạ. Thấy anh mở mắt, cô gái thở phào nhẹ nhõm nói.

    - Cuối cùng em cũng tĩnh, làm chị hai sợ hết hồn.

    Anh thì thầm.

    - Chị hai..

    Cô gái nói.

    - Em thật không cẩn thận, có xuống cầu thang thôi mà cũng để bị té. Cũng may cha mẹ không có nhà nếu không chị lại bị mắn là không trông chừng em. Đã hai mươi tuổi rồi mà cứ y như đứa con nít hà, làm gì cũng phải bắt chị trông chừng. Mai mốt chị đi du học học rồi, để xem ai trông chừng em cho biết.

    Tường Lâm ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lặng thinh mà nghe cô gái chừng hai mươi mấy tuổi này trách móc. Dường như đã quen với thái độ này của anh, cô gái nói.

    - Chị nói thì nói vậy thôi! Chứ cũng không trách em gì. Mai mốt cẩn thận một chút. Nằm nghỉ đi, chị hai đi xuống nhà. Có gì thì gọi chị!

    Nói rồi, cô gái đứng dậy đi một mạch ra khỏi phòng. Đóng sầm cửa lại. Tường Lâm hoàn hồn, nhìn căn phòng xa lạ xung quanh, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô cùng đau nhức, không thể ngồi dậy nổi.

    Đột nhiên, có một loạt những ký ức xa lạ ùa vào đầu. Thân thể này cũng tên Kiều Tường Lâm, nhưng chỉ mới hai mươi tuổi. Cô gái vừa rồi tên Kiều Tường An, 22, 23 tuổi gì đó, đã tốt nghiệp đại học và đang chuẩn bị đi du học.

    Cha mẹ Kiều Tường Lâm là Kiều Ngọc Hải và Huỳnh Trúc Anh, chủ tịch và phó chủ tịch tập đoàn Hải Anh.

    Nhưng mà, người con trai duy nhất Tường Lâm này lại bẩm sinh có một cái bớt đỏ rất to che hết một bên má, nhìn thấy mà ghê. Gia đình cũng nhiều lần đưa đi bác sĩ điều trị nhưng không có hiệu quả. Vì thương con trai nên hắn đòi hỏi gì họ cũng điều cho cả. Tuy nhiên, Tường Lâm này lại thêm một khuyết điểm nữa là rất khờ khạo, đầu óc có vẻ bị đần độn một chút. Học hành luôn chậm hơn bạn bè, lại hay bị ức hiếp. Nên cha mẹ đã không tiếc tiền, chẳng những thuê giáo viên dạy kèm tại nhà mà còn cho trong trường để họ ưu ái cho hắn nữa. Không những vậy, hắn đi học hay đi đâu đều có bảo vệ đi theo gắt gao, đề phòng hắn bị ai đó ức hiếp.

    Tường Lâm chỉ có thể lắc đầu. Anh đây là mượn xác hoàn hồn đi. Chỉ trượt chân té cầu thang vậy mà cũng chết. Tường Lâm này đúng là một hoàng tử số khổ. Anh cố gượng dậy đi lại gương xem mặt của thân thể mới này. Thì eo ôi! Anh suýt nữa thì hô thật to.

    "Má ơi! Quỷ.."

    Nếu là ban đêm vô tình nhìn thấy, đảm bảo sẽ tè trong quần.

    Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy ngủ quan cũng rất tinh xảo, nếu như xóa đi cái bớt này nhìn cũng anh tuấn lắm. Anh lấy tay che đi một bên mặt thì kinh ngạc, dù chỉ còn lại một bên nhưng nhìn không khác khuôn mặt kiếp trước của anh là mấy, chỉ là trong nhỏ hơn thôi. Mà cũng đúng! Tường Lâm này mới 20 tuổi mà.

    Khuôn mặt có xấu xí một chút, nhưng không sao. Trời cao đã cho anh cơ hội sống lại thì anh phải nắm bắt thật tốt. Sẽ bắt đầu lại từ đầu. Sẽ trả thù người đã giết chết anh kiếp trước. Đoạt lại những gì anh đã đổ mồ hôi nước mắt ra gầy dựng. Tuy nơi này cách thành phố A gần cả trăm cây số, thân thể này lại vô cùng gầy yếu. Nhưng không sao, anh vẫn sẽ khiến họ điêu đứng. Tập đoàn anh tạo ra được thì cũng có thể phá hủy được.

    Anh lê tấm thân đau nhức, đến bên máy vi tính ngồi xuống. Mở mạng xem tin tức về tập đoàn Tường Lâm. Thì biết được, sau khi giết chết anh, Vĩnh Minh em trai anh.. mà không! Đã không còn là em trai anh nữa rồi. Hắn chính thức tiếp nhận làm chủ tịch tập đoàn. Nhưng lại còn giả vờ đau thương cho cái chết của anh. Nhìn hình ảnh đó mà anh hận nghiến răng. Nhưng đây lại là tin tức của ba ngày trước, có nghĩa là anh đã chết được mấy ngày rồi. Xác cũng thiêu thành tro, không còn bằng chứng gì. Anh thật hận.

    Tường Lâm định mở zalo liên lạc với một người bạn nhưng chợt nghĩ, Vĩnh Minh có kết bạn với anh, nếu anh lên zalo lập tức hắn sẽ phát hiện ngay. Mà ngay cả người yêu cũng phản bội, anh không biết có thể tin tưởng người bạn này được không nữa. Nhưng giờ phút này chỉ có hắn mới giúp được. Thôi thì anh đành đánh liều một phen vậy.

    Anh lấy điện thoại của Tường Lâm này ra gọi điện cho người bạn đó. Một lần, hai lần không bắt máy, đến lần thứ ba thì người đó mới bắt.

    - Alo!

    Nghe tiếng nhạc xập xình, Tường Lâm biết là hắn lại đang ở quán bar rồi. Người bạn này của anh là đại ca giang hồ, nhỏ hơn anh tám tuổi. Lúc trước, gia đình và người yêu của anh đều không thích anh qua lại với hắn. Anh nói.

    - Thành Trung! Tôi là Tường Lâm đây!

    Thành Trung nghe đến tên Tường Lâm thì hết hồn, lắp bắp nói.

    - Tường.. Tường Lâm.. không.. không phải.. anh đã.. đã chết rồi sao?

    Anh vờ ghẹo hắn.

    - Ha.. đúng vậy! Tôi đã chết! Và đang từ âm phủ gọi về cho cậu đấy.

    Nghe cách nói chuyện Thành Trung không còn nghi ngờ gì nữa. Quả đúng là Tường Lâm rồi. Hắn mừng rỡ chảy cả nước mắt nói.

    - Anh Lâm! Anh đúng là ác quá! Đến bây giờ mới liên lạc với tôi. Làm tôi khóc sưng cả mắt vì anh đấy.

    Tường Lâm: "..."

    Có thật khóc không vậy?

    Nhưng rồi lại nghe hắn nói tiếp.

    - Mà nếu anh còn sống tại sao lại không trở về. Anh biết không cậu em trai tốt của anh đã chiếm tập đoàn của anh rồi. Lên ngồi ghế chủ tịch rồi đấy. Nhìn thật chướng mắt.

    Tường Lâm đáp.

    - Hiện tại tôi chưa thể trở về được..

    Hắn lập tức hỏi.

    - Vì sao?

    - Chuyện dài dòng lắm. Tôi chưa thể kể cậu nghe lúc này. Bây giờ tôi có thể nhờ cậu giúp tôi một chuyện được không?

    Hắn đáp.

    - Được! Được! Dù có bỏ cả mạng tôi cũng sẽ giúp anh!

    - Bỏ mạng thì không cần. Tôi cần cậu lật đổ tập đoàn Tường Lâm cho tôi.

    Hắn kinh ngạc.

    - Hả? Anh nói gì? Lật đổ tập đoàn của anh?

    Anh đáp.

    - Nó đã không còn là của tôi rồi. Nên tôi muốn phá hủy nó.

    Tuy anh không nói nhiều nhưng Thành Trung đã hiểu anh muốn làm gì, bèn nói.

    - Tôi biết phải làm gì rồi. Anh yên tâm không bao lâu tôi nhất định khiến tập đoàn đó hoàn toàn biến mất.

    Anh lại nói.

    - Tôi còn một số tiền bí mật được cất giấu ở ngân hàng thương mại, không có ai biết. Cậu cho tôi số tài khoản tôi sẽ chuyển toàn bộ qua cho cậu. Thành hay bại toàn bộ dựa vào cậu rồi.

    Hắn lại nói.

    - Không cần đâu. Anh cứ giữ lại đi. Tuy anh không nói nhưng tôi biết chính là thằng em trai tốt của anh đã làm gì anh rồi. Anh chắc đang trong vòng nguy hiểm. Cũng đừng nên trở về, mọi việc để tôi lo cho. Có gì tôi liên lạc với anh qua số điện thoại này được không?

    Anh đáp.

    - Được! Nhưng tiền cũng phải chuyển. Nếu chậm e là giấy báo tử đến thì tôi cũng mất số tiền đó luôn.

    Hắn đáp.

    - Vậy cũng được! Tôi sẽ giữ giúp anh.

    Anh nói cám ơn rồi tắt máy. Thở phào, hi vọng Thành Trung có thể tin tưởng được.
     
  4. Chương 2: Hành động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, Thành Trung đã nhắn tin số tài khoản của hắn lại. Tường Lâm bèn vào trang web ngân hàng. Nhấp vào tài khoản của mình, rồi chuyển toàn bộ số tiền có trong đó cho hắn ta, nhập lệnh khóa luôn tài khoản đó lại. Tường Lâm đã chết, bây giờ người ở đây là một Tường Lâm hoàn toàn mới. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu.

    Tối về, cha mẹ Tường Lâm trở về nghe cậu bị té cầu thang vội vã chạy lên xem. Thấy Tường Lâm không bị gì cũng vui mừng thở ra. Vì để không cho bị nghi ngờ nên Tường Lâm vẫn theo tính cách của Tường Lâm cũ mà nói chuyện với bọn họ. Nhưng anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cha mẹ ruột có khác, dù con mình có thế nào họ cũng vẫn thương yêu. Còn ba mẹ lúc trước, nhắc đến thì Tường Lâm lại cảm thấy buồn.

    Họ ít khi nào quan tâm đến Tường Lâm, dù có bị bệnh họ cũng chỉ đi mua thuốc về rồi quăng đó, Tường Lâm uống hay không uống cũng mặc kệ. Nhưng Vĩnh Minh thì không. Chỉ cần hắn ho một cái thì họ đã lo sốt vó rồi. Lúc nhỏ, Tường Lâm cho rằng là do Vĩnh Minh là con trai út nên ba mẹ mới yêu thương như vậy. Nên Tường Lâm đã cố gắng biến mình trở thành một người mạnh mẽ, tài giỏi để được ba mẹ coi trọng.

    Cuối cùng, Tường Lâm đã làm được, đã tự tay tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Nhưng Tường Lâm cũng không muốn họ cực khổ, vì vậy mọi việc đều không cho họ nhúng tay. Mỗi tháng tiền đều chu cấp đầy đủ cho họ. Không ngờ rằng.. mà thôi! Anh cũng không muốn nghĩ nữa. Mọi chuyện đã là của kiếp trước rồi. Con trai họ giết anh, xem như đã trả hết món nợ nuôi dưỡng. Còn tài sản, chỉ là anh muốn của thiên thì phải trả địa thôi. Nếu con trai họ tài giỏi thì có thể tự tạo sự nghiệp mới mà.

    Ở trong gia đình này, Tường Lâm thấy mình đúng là một hoàng tử được cưng chiều. Ăn uống có kẻ hầu người hạ. Đi đâu có bảo vệ theo sát. Ái chà chà.. vô cùng bất tiện nha. Muốn làm gì cũng không được. Tường Lâm trước đây thì rất khờ, ít khi đi đâu. Mà đi đâu, bảo vệ theo thì cũng không lo ngại gì. Nhưng Tường Lâm thì không phải. Anh muốn làm chuyện đại sự, không thể để ai theo được.

    Đột nhiên, Tường Lâm nghĩ ra một ý đó là trèo tường đi ra. Nhân lúc Tường An bận học bài, Tường Lâm bèn len lén trèo rào đi ra. Bình thường, ban ngày cha mẹ sẽ đến tập đoàn, đến tối mới về. Nhà cũng chỉ có hai người giúp việc, một người làm vườn. Bảo vệ ở cổng hai người. Nếu Tường Lâm muốn đi đâu thì bảo vệ bỏ ra một người để đi theo anh. Còn Tường An thì khỏi, chị ấy tuy là con gái nhưng có học võ cũng không có khờ như Tường Lâm nên không cần có bảo vệ theo làm gì.

    Tường Lâm lúc trước, đúng là thân thể vô cùng yếu đuối, suy nhược. Dù từ lúc anh trở thành cậu, đã bỏ công luyện tập nhiều nhưng sức lực vẫn không bằng được với thân thể trước. Có leo ra cái bức tường rào cao hơn 2, 5m mà đã mệt muốn đứt hơi rồi. Cái này cần luyện tập nhiều hơn nữa mới được.

    Ra được khỏi nhà, không bị ai phát hiện, Tường Lâm thở phào nhẹ nhõm. Vội chạy một mạch ra đường, đón một chiếc xe taxi chạy đến ngân hàng, mở cho mình một tài khoản và làm thẻ ATM. Không phải là cha mẹ Tường Lâm không làm thẻ cho cậu, mà do cậu quá khờ, có thẻ cũng không biết xài như thế nào nên không có làm. Với lại cậu cũng đâu có xài tiền làm gì đâu, muốn gì thì nói cha mẹ hoặc chị hai là họ sẽ lập tức mua cho. Tường Lâm cũng lắc đầu luôn, cũng may cậu trai này được sinh ra trong gia đình giàu có, nếu mà nghèo khó chắc không biết sao mà sống nổi nữa. Nhưng bây giờ Tường Lâm đã tiếp nhận thân thể này rồi, anh sẽ vì cậu sống thật tốt cho đến hết đời.

    Làm xong mọi thứ, Tường Lâm cũng chẳng cần làm gì nữa, vốn cũng muốn đi loanh quanh một chút nhưng sợ bị phát hiện, nên đành đón xe trở về. Tường Lâm lại theo đường cũ là trèo rào vào nhà chứ không dám đi cổng chính. Trở vào được phòng, Tường Lâm thở phào nhẹ nhõm.

    - Thật là.. cứ như là đi ăn trộm không bằng.

    Sau đó, Tường Lâm lấy điện thoại nhắn tin cho Thành Trung, bảo hắn chuyển qua số tài khoản anh vừa mới đăng ký một số tiền. Tuy gia đình này không thiếu tiền, nhưng mỗi lần muốn làm gì hay mua gì phải xè tay xin, anh thật không quen. Số tiền lần trước anh chuyển qua cho hắn, hắn vẫn không hề đụng tới. Thôi thì anh xin lại một ít để xài vậy.

    Theo như kế hoạch của Tường Lâm, hắn đã thành lập một công ty mới, bắt đầu cạnh tranh với tập đoàn Vĩnh Minh, từ khi lên chủ tịch Vĩnh Minh đã đổi tên tập đoàn luôn rồi. Ban đầu sẽ dành những khách hàng nhỏ lẻ, từ từ tạo lập thương hiệu và uy tín, thậm chí giá cả, để chiếm luôn các khách hàng lớn. Ai mà lại không thích hàng chất lượng tốt mà giá lại rẻ đâu. Với lại kỹ thuật sản xuất đều do anh phát minh ra mà, khách hàng cũng do anh tìm kiếm. Dù Vĩnh Minh có tiếp thu tập đoàn, nhưng không có nắm được kỹ thuật và yêu cầu của khách hàng, cũng đừng mơ mà giữ được khách hàng lâu dài.

    Tường Lâm cũng sẵn sàng nói cho Thành Trung toàn bộ kỹ thuật chế tác, tạo ra sản phẩm hoàn mỹ nhất và còn thêm nhiều chi tiết còn hơn cả trước đây nữa. Cũng gửi luôn bản vẽ thiết kế những sản phẩm mới. Cũng nói luôn những sở thích của các khách hàng lúc trước của anh nữa. Coi như là anh đã giao toàn bộ kiến thức của mình cho hắn. Tường Lâm muốn hắn giúp lật đổ tập đoàn Vĩnh Minh, thì anh sẽ không ngần ngại bỏ cả vốn gốc.

    Trở về, Tường Lâm bắt đầu kiểm tra tài khoản thì thấy một số tiền khá lớn 100 tỷ. Anh giật giật khóe miệng. "Cái tên này là chuyển toàn bộ số tiền mình đã chuyển cho hắn luôn sao?"

    Tường Lâm bèn gọi cho Thành Trung hỏi rõ ràng.

    - Này cậu em! Tôi bảo cậu chuyển cho tôi một ít đủ tôi xài thôi. Cậu đem chuyển hết là sao hả? Tiền đâu mà cậu giúp tôi đây?

    Thành Trung cười nói.

    - Ha ha.. Cái đó anh khỏi lo, cái gì thằng Trung này thiếu chứ tiền thì không thiếu. Tôi cũng không giúp anh, từ lâu tôi đã muốn đánh bầm dập thằng em trai tốt của anh rồi. Nhưng vì nể mặt anh, tôi mới không động hắn. Nay anh đã muốn tôi lật đổ hắn thì tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.

    Thành Trung đã nói vậy, Tường Lâm cũng không còn gì để nói. Mọi việc chỉ còn chờ diễn biến.

    Thành Trung lại hỏi.

    - Mà hiện tại anh đang ở đâu. Khi nào rảnh tôi sẽ đi gặp anh.

    Tường Lâm thở dài đáp.

    - Đợi Vĩnh Minh phá sản đi. Rồi tôi sẽ nói cho cậu biết. Dù sao bây giờ có gặp cậu cũng không nhận ra tôi.

    Hắn kinh ngạc hô.

    - Có phải thằng em tốt của anh đã hại anh rất thê thảm không? Trở thành người không ra người ma không ra ma?

    Tường Lâm đáp.

    - Cũng gần như vậy! Mà thôi! Lần sau sẽ nói chuyện tiếp nhé!

    Nói rồi Tường Lâm lập tức tắt máy. Anh cũng không biết phải giải thích thế nào với hắn. Nhưng Thành Trung thì đang giận run lên, nghiến răng thầm nói.

    - Được lắm Vĩnh Minh! Mày đã dám đụng vào sư phụ tao thì đừng có trách tao.

    Trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
     
  5. Chương 3: Thành Trung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành Trung là một cô nhi sống lay lắt đầu đường xó chợ, 12 tuổi đã đi móc túi giật đồ người ta rồi. Mười bốn tuổi đã phải vào trung tâm cải tạo dành cho người chưa đủ tuổi vị thành niên. Nhưng khi ra cũng không thay đổi được gì. Mười tám tuổi lại phải ngồi tù hai năm vì tội cướp giật. Khi ra tù, hắn cũng muốn hoàn lương nhưng xã hội lại không cho hắn cơ hội. Hắn lại tiếp tục cướp giật và hút ma túy.

    Một hôm đang lên cơn nghiện lại không có tiền, hắn bèn giật giỏ của một cô gái đang đi trên đường vắng. Nhưng không ngờ, không những không cướp được mà còn bị một người thanh niên đánh gãy cả tay và chân. Đau đớn làm hắn ngất đi, khi tĩnh lại hắn đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay chân đã được băng bó. Mà người ngồi bên cạnh lại chính là người thanh niên đã đánh hắn. Khi thấy hắn tỉnh lại, người nọ cũng không nói tiếng nào đã bỏ đi.

    Hắn cứ tưởng người đó sẽ đi luôn, không ngờ tối đến, anh ta lại trở lại và mua cháo cho hắn, vẫn không nói tiếng nào bỏ đi ra ngoài. Anh chỉ bẻ một tay và một chân của hắn thôi, cho nên hắn vẫn có thể tự ăn được. Sáng hôm sau, hắn xuất viện thì anh không biết từ đâu xuất hiện lôi hắn lên xe. Lạnh lùng hỏi hắn hai chữ.

    - Ở đâu?

    Hắn chỉ lắc đầu. Người đó không nói nữa, chỉ bắt đầu cho xe chạy. Hắn cũng không biết anh ta muốn đưa hắn đi đâu. Nhưng hắn cũng mặc kệ, cuộc đời này hắn cũng đâu có gì lưu luyến. Anh ta muốn đem hắn đi bán hay lấy nội tạng đều được. Người đó đưa hắn đến một căn nhà sang trọng. Nắm cổ áo hắn lôi vào xoành xoạch một cách thô bạo. Quăng hắn vào một căn phòng trống trải, rồi chỉ vào một sợi dây trên tường và lạnh lùng nói.

    - Khi nào lên cơn nghiện thì kéo lấy nó.

    Rồi bỏ đi ra ngoài khóa cửa lại. Dù không biết người đó muốn làm gì hắn nhưng hắn cũng mặc kệ luôn. Cơn nghiện thuốc lại đến, hắn bèn nhớ đến lời người đó, kéo lấy sợi dây. Thì bỗng nhiên từ trên trần nhà đổ xuống một thau nước lạnh buốt, kèm một vật gì đó rơi xuống đập vào đầu hắn ngất xỉu.

    Khi tĩnh lại, hắn đã không còn lên cơn nghiện nữa nhìn xung quanh mọi thứ vẫn bình thường, không thấy nước cũng không thấy bất kỳ vật gì. Nhưng quần áo hắn đã được thay mới, chứng tỏ hắn không nằm mơ. Hắn đã đoán được người đó là muốn dùng cách này cai nghiện cho hắn đi. Tuy nhiên, hắn cũng muốn xem nếu hắn không kéo sợi dây thì người đó liệu sẽ làm gì được hắn.

    Thế là, lần sau hắn không thèm kéo sợi dây làm chi. Tuy nhiên, cơn nghiện làm hắn vô cùng khó chịu khiến hắn cứ lê lết, lăn lóc trong phòng. Chẳng hiểu sao, hắn không kéo sợi dây mà từ trần nhà vẫn có nước đổ xuống và một vật đập vào đầu hắn làm cho ngất xỉu. Tĩnh lại vẫn cứ như lần trước, quần áo đã được thay mới và xung quanh đều không có biến đổi gì.

    Kể từ đó, hắn không hề gặp mặt người đó nữa. Bị giam trong một căn phòng trống trải chỉ có một toilet bên trong. Vì đã từng ở trong tù nên hoàn cảnh như vậy đối với hắn cũng không đáng ngại. Cơm thì được đưa vào một cái khe nhỏ dưới cửa. Hắn cũng ngoan ngoãn hơn, mỗi lần lên cơn nghiện sẽ tự động kéo sợi dây.

    Cho đến khi tay chân hắn hoàn toàn lành hẳn thì hắn cũng hết nghiện luôn. Nhưng người đó vẫn không thả hắn ra ngoài, hai tháng sau nữa, khi người đó chắc chắn hắn không còn nghiện nữa thì cánh cửa ấy mới được mở ra. Hắn lại thấy người thanh niên đó, đang đứng khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn. Anh ta mở miệng nói.

    - Tên?

    Hắn đáp.

    - Thành Trung!

    - Họ?

    - Bùi!

    - Tuổi?

    - 20!

    - Gia đình?

    - Không!

    - Biết chữ?

    - Biết!

    Người đó lại nắm cổ áo hắn lôi đi. Lại đến một căn phòng khác, trong đó toàn sách là sách. Người đó nói.

    - Một năm!

    Rồi lại quay lưng bỏ đi, khóa kín cửa lại. Hắn lại bị giam một năm với đống sách đó. Phải tự học và hiểu tất cả. Một năm sau, cánh cửa ấy đã được mở ra. Người đó vẫn như một năm trước nhưng hắn thì đã khác, râu tóc mọc ra dài lắm rồi, nhìn cứ như ông già. Người đó lại hỏi.

    - Hiểu?

    Hắn cũng đáp.

    - Hiểu!

    Rồi người đó lại chẳng nói chẳng rằng, đè đầu hắn ra mà hớt tóc cạo râu. Chỉ 30 phút sau, hắn đã trở lại vẽ đẹp trai như ngày nào. Người đó hài lòng gật đầu mỉm cười vỗ vỗ mặt hắn nói.

    - Rất tốt!

    Hắn nhìn người đó nhưng không nói gì.

    Rồi người đó dẫn hắn đi ra ngoài phòng khách, đưa cho hắn một túi xách trong đó có quần áo và 200 triệu đồng. Đưa cho hắn một danh thiếp, rồi vỗ vai hắn nói.

    - Đừng làm tôi thất vọng!

    Rồi lại mạnh mẽ bỏ đi. Nhưng khi ra đến cửa lại nói vọng lại.

    - Căn nhà này cậu muốn đi hay ở thì tùy.

    Đó là lần đầu tiên hắn thấy người đó nói nhiều với hắn như vậy. Hắn nhìn danh thiếp. "Kiều Tường Lâm. Chủ tịch tập đoàn Tường Lâm". Trong lòng đột nhiên sinh ra một sự kính trọng vô bờ. Người thanh niên đó đã cho hắn một cuộc sống mới. Hắn phải cố gắng, cố gắng để không phụ tấm lòng của người đó. Trong thâm tâm Thành Trung đã bất giác xem người thanh niên ấy chính là sư phụ của mình.

    Kể từ đó, với những kiến thức mà Tường Lâm bắt hắn đọc, (toàn là kiến thức làm giàu kinh doanh thôi). Kết hợp với sự hiểu biết ngoài đời của hắn. Hắn dùng số tiền 200 triệu mà Tường Lâm đã đưa, mượn thêm của bạn bè trong giang hồ. Hắn mạnh dạng mua một lô đất ở vùng ngoại ô giá 500 triệu. Lúc đó, một số bạn nói hắn ngu, mua chi ở vùng ngoại ô mà lại là nơi hoang vu nữa chứ.

    Thế nhưng, một năm sau một công ty đã sẵn sàng bỏ ra ba tỷ để mua lô đất của hắn để mở xưởng. Hắn lại tiếp tục mạnh dạng đầu tư vào nhà đất. Mua đi bán lại, hoặc mua rồi xây dựng cho thuê hoặc bán và trở thành tỷ phú bất động sản. Nhưng bề ngoài vẫn trong như một gã lưu manh, ăn chơi. Hắn tìm đến Tường Lâm và Tường Lâm đã mỉm cười vui vẻ vỗ vai hắn.

    - Tốt lắm! Tôi không nhìn lầm cậu.

    Từ đó, Tường Lâm và hắn đã trở thành bạn thân với nhau. Tường Lâm xem hắn như người em, nhưng hắn lại xem Tường Lâm là một vị sư phụ, người cha, người đã sinh ra hắn lần thứ hai.

    Khi hay tin Tường Lâm chết, hắn đã vô cùng đau buồn, hắn cũng muốn tìm giết kẻ đã giết chết Tường Lâm. Nhưng hắn không có bằng chứng, đành phải nhẫn nại một đoạn thời gian để điều tra. Trong lúc hắn đang buồn bã đến quán bar uống rượu thì có số lạ gọi đến, thường số lạ phải gọi cỡ ba lần trở lên hắn mới bắt máy.

    Ban đầu nghe giọng rất lạ nhưng khi nghe nói anh là Tường Lâm và giọng điệu trêu chọc hắn cũng là phong cách của anh. Hắn mừng như điên, anh vẫn còn sống. Khi anh nhờ hắn phá hủy tập đoàn mà anh đã bỏ bao công sức gầy dựng thì hắn đã hiểu tất cả. Tường Lâm là bị chính người thân mình hại, nếu không phải trải qua sinh tử thì anh cũng không thể nào làm điều như vậy được. Hắn không chần chờ, lập tức đáp ứng ngay. Dám động tới sư phụ của hắn, đều phải chết.
     
  6. Chương 4: Cưới vợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không bao lâu, Tường An đã đi sang nước ngoài du học, nên cũng không còn ai ở nhà trông chừng Tường Lâm nữa. Thế cho nên, lúc không ai ở nhà Tường Lâm cũng không cần phải giả vờ lù khù lờ khờ nữa rồi. Mệt chết!

    Tường Lâm lên mạng tìm hiểu tin tức về tập đoàn Vĩnh Minh, thì biết được hắn đang bắt đầu xuống dóc. "Ha ha.. Thành Trung đúng là một người rất tài năng, chỉ mới mấy tháng mà đã khiến hắn điêu đứng rồi. Vĩnh Minh, Thanh Nhã! Tôi thật chờ mong hai người sẽ làm thế nào gượng dậy nổi đây?"

    Thanh Nhã chính là người yêu của anh, hai người đã yêu nhau hai năm, nhưng Tường Lâm hoàn toàn không hiểu vì sao cô ta lại đi giúp Vĩnh Minh giết chết mình, chiếm tập đoàn. Hoặc giả có lẽ đây cũng là kế hoạch hai người họ đã lên lâu rồi. Thanh Nhã là do Vĩnh Minh giới thiệu, Tường Lâm bị cô ta ta thu hút bởi sự dịu dàng, ân cần quan tâm và luôn sẵn sàng chia sẻ mọi khó khăn trong công việc cũng như tinh thần. Anh yêu cô ta bằng tất cả tấm lòng, luôn tin tưởng cô ta.

    Nhưng thật không ngờ cô ta lại bỏ thuốc mê rồi bắt trói Tường Lâm đem vào nhà hoang, cùng Vĩnh Minh hợp lại giết chết anh. Tường Lâm vẫn nhớ mãi nụ cười đắc ý của cô ta khi nhìn anh dần dần mất đi sự sống. Tường Lâm thì thầm.

    - Vĩnh Minh! Thanh Nhã! Các người hãy chờ xem!

    Tuy nhiên, trong lúc này thì Tường Lâm đang gặp một sự rắc rối vô cùng lớn. Cha mẹ muốn cưới vợ cho anh.

    Tường Lâm giật mình muốn nhảy dựng.

    - Cái gì? Lấy vợ! Nhưng..

    Tường Lâm hô lên nhưng đã bị bà Huỳnh Trúc Anh, mẹ Tường Lâm ngắt lời.

    - Mẹ biết con muốn nói gì! Nhưng cơ hội không đến lần hai con à.

    Rồi lau nước mắt nói.

    - Mẹ mang nặng đẻ đau sinh con ra nhưng không ngờ con lại không những xấu mà còn khờ hơn người khác. Cha mẹ cũng già rồi không biết còn sống bao lâu nữa để có thể lo cho con.

    Tường Lâm trợn trắng mắt, "Chưa được 50 tuổi mà già!". Nhưng bà Huỳnh Trúc Anh lại nói.

    - Cô gái này cũng không tệ, là con nhà danh giá, có ăn học đàng hoàng lại rất xinh đẹp. Nếu không phải vì công ty ở nhà sắp phá sản thì cũng sẽ không đồng ý vào nhà này làm dâu đâu. Nếu còn con đường nào khác thì người ta nào chịu lấy một đứa con trai vừa xấu xí vừa khù khờ như con đâu. Mẹ thấy đây là cơ hội trong đời chỉ có một lần thôi.

    Tường Lâm vội nói.

    - Nhưng mà..

    Ông Kiều Ngọc Hải vội cắt lời.

    - Con không cần lo gì cả. Cha mẹ lo hết rồi. Mẹ con nói đúng, đây là cơ hội trong đời chỉ có một lần thôi. Con là con trai độc nhất của nhà này, đúng lý tương lai phải gánh vác sự nghiệp của gia đình. Nhưng.. Haiii..

    Ông không nói nữa nhưng mà tiếng thở dài đã nói lên tất cả. Một thanh niên vừa xấu lại khù khờ thử hỏi làm sao mà gánh vác gia đình đây. Tốt nhất nên tranh thủ lấy vợ, nhân lúc ông bà còn sống sinh ra một đám cháu để sau này còn trông cậy vào.

    Tường Lâm lại muốn nói.

    - Nhưng..

    Lại bị bà Huỳnh Trúc Anh cướp lời.

    - Đừng nhưng nhị nữa. Mẹ biết con muốn nói gì mà. Yên tâm đi. Nó ở nhà chúng ta làm dâu sẽ không dám ức hiếp con đâu. Cha mẹ đã bỏ số tiền cho gia đình nó trả nợ rồi. Nếu nó dám bỏ con thì phải trả hết số tiền đó.

    Cha Tường Lâm lại nói.

    - Đúng vậy! Đúng vậy! Con cứ yên tâm.

    Tường Lâm hắc tuyến. Anh không phải nói vấn đề này có được không?

    Mẹ Tường Lâm lại nói.

    - Được rồi! Quyết định như vậy đi! Giờ cha mẹ phải đi coi thầy chọn ngày lành cho hai đứa tổ chức lễ cưới đã. Mẹ hồi hộp quá rồi nè!

    Rồi kéo ông Kiều Ngọc Hải đi một mạch ra ngoài. Bỏ Tường Lâm mắt chữ A mồm chữ O cứng họng nãy giờ không nói được lời nào. "Cái gì thế này! Sao không ai nghe tôi nói hết vậy!"

    Thế là, Tường Lâm hoa hoa lệ lệ trở thành chú rể.

    Đến ngày cưới, nói là đám cưới cũng không phải. Chỉ là gia đình nhà gái đưa cô dâu đến nhà trai làm lễ ra mắt hai họ rồi đi về. Cô dâu đúng là rất xinh đẹp nhưng mặt buồn so, không khóc cũng là may. Bị cả nhà bán lấy tiền có đâu không buồn. Một cô gái xinh đẹp lại bị ép gả cho một người vừa xấu vừa khờ, nếu là người khác đã đập đầu chết quách đi cho xong rồi.

    Tối đến, Tường Lâm bước vào phòng nhìn thấy cô chỉ lẳng lặng ngồi đó mà không nói tiếng nào. Ánh mắt như vô hồn mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh khẽ nói.

    - Nếu cô không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng.

    Người đàn ông nào cũng vậy, đứng trước một cô gái xinh đẹp ai mà không động lòng. Dù không là tình yêu thì tình dục cũng là điều cần thiết. Nhưng anh, Kiều Tường Lâm, sẽ không bao giờ miễn cưỡng bất kỳ một ai.

    Nói rồi, Tường Lâm định bước ra khỏi phòng. Tuy nhiên, khi bàn tay vừa mới chạm vào nắm vặn cửa thì cô dâu vẫn luôn im lặng ngồi thừ ra đó lại lên tiếng.

    - Xem ra anh không phải là một kẻ ngốc như lời đồn.

    Nghe cô gái nói, Tường Lâm cũng không ngoái đầu nhìn lại. Nhưng trên miệng anh lại nở một nụ cười nhạt, không sao cả, nói.

    - Là lời đồn mà.

    Rồi anh mở cửa bước ra ngoài.

    Tuy nhiên, vừa mới mở cánh cửa ra thì đã bắt gặp hai khuôn mặt của ông Kiều Ngọc Hải và bà Huỳnh Trúc Anh. Có vẻ như họ đang muốn ghé tai vào cửa nghe lén thì phải. Khi Tường Lâm vừa mở cửa ra, họ đã giật nảy mình, vội vàng đồng thanh.

    - Sao con còn chưa ngủ?

    Tường Lâm hắc tuyến, hai vợ chồng này đúng là tâm linh tương thông. Rồi anh lại hỏi lại.

    - Vậy cha mẹ sao cũng còn chưa ngủ ạ?

    Hai ông bà ậm ờ nhìn nhau, liệu có thể nói là họ cố tình đi rình không? Nhưng mà sợ để con cái biết được thì sẽ cười vô trong mặt, nên hai ông bà cứ người liếc qua, kẻ nhìn lại mà không biết trả lời sao. Tường Lâm đương nhiên nhìn ra hai ông bà muốn cái gì. Nhưng anh cũng không muốn làm hai người xấu hổ trước mặt con dâu mới. Bèn lên tiếng.

    - Cha mẹ yên tâm, nàng dâu này hiền lắm, không có ức hiếp con.

    Ông bà như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng theo đà mà lên tiếng.

    - Mẹ đương nhiên biết, mẹ là sợ con dâu mới về còn lạ lẫm nên định lên hỏi xem có cần gì không thôi.

    Ông Kiều Ngọc Hải cũng phụ họa theo mà gật đầu, nhưng ông lại nói.

    - Đúng rồi đó, cha cũng muốn xem con cần cha giúp gì không.

    À.. ông không mở miệng thì thôi, nói ra cái làm không khí đột nhiên đình trệ. Tường Lâm ngước mắt nhìn lên trần nhà, anh coi như không nghe gì hết. Bà Trúc Anh thì lườm ông một cái, nói nhỏ chỉ có hai ông bà nghe.

    - Cái ông này, nói không sợ con cái nó cười cho.

    Ông Hải cũng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình cũng hơi kỳ kỳ, nhưng chỉ tại lúc nhất thời ông cũng không biết phải nói làm sao, mà lỡ nói rồi sau rút lại được đây. Mặt già đành đỏ lên, nghe vợ dạy bảo.

    Cũng may cô dâu trong phòng bước ra, lễ phép nói.

    - Dạ thưa cha mẹ. Cha mẹ không cần lo cho con. Con cảm thấy rất tốt ạ.

    Nghe con dâu nói thế, ông bà liền cười cười rồi nói.

    - À ờ.. thôi cũng khuya rồi, hai đứa ngủ sớm đi. Cha mẹ cũng đi ngủ đây.

    Nói rồi ông bà đi còn nhanh hơn chạy, vội vàng biến mất trong tầm mắt hai đứa con.

    Xem ra đêm nay Tường Lâm đành phải cùng cô dâu mới này ngủ chung phòng rồi. Chỉ là..

    Tường Lâm sờ lên vết bớt trên má của mình, anh là sợ nữa đêm sẽ hù dọa cô gái này mất.

    Cô gái dường như hiểu được suy nghĩ của anh, khẽ nói.

    - Anh đừng lo. Tôi sẽ không bị anh dọa sợ.

    Nhìn bộ dáng ngây thơ và đôi mắt tròn đen láy, long lanh như hồ nước mùa thu. Tường Lâm không khỏi thầm cười trong lòng, anh nghĩ có cô gái này vốn rất sợ nhưng lại cố gắng kiên cường thôi. Mà dù đã là vợ chồng nhưng nói thật anh còn không biết tên cô, chính xác là anh không thèm để ý thì đúng hơn. Anh mới chợt hỏi.

    - Cô tên gì?

    Dường như cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên khi anh không biết tên mình, bèn đáp.

    - Nhã Vy. Lâm Nhã Vy.

    Tường Lâm định mở miệng nói gì đó thì Nhã Vy lại lên tiếng hỏi.

    - Còn anh?

    Tường Lâm hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng liền hiểu được. Nhã Vy cũng giống như anh, vốn không xem trọng cuộc hôn nhân này nên cũng chẳng cần chú ý tên đối phương làm gì. Anh đáp.

    - Tường Lâm. Kiều Tường Lâm.

    Nghe ba chữ Kiều Tường Lâm, Nhã Vy ngẩn người tròn xoe mắt nhìn vào anh. Trong mắt như có ngấn lệ dường như sắp trào ra. Nhưng chỉ trong nháy mắt Nhã Vy đã bình thường trở lại, đôi mi dài cong vút khẽ rũ xuống, quay mặt đi khẽ thì thầm.

    - Tên anh vậy mà giống hệt tên người đó.

    Tuy Nhã Vy nói rất nhỏ nhưng Tường Lâm lại nghe rất rõ ràng. "Người đó" trong miệng cô có tên giống anh có lẽ là người rất quan trọng trong lòng cô. Có thể là người yêu cũng không chừng. Anh cũng không nghĩ người đó chính là anh kiếp trước, bởi vì tên giống anh trên đời rất nhiều. Tường Lâm không nói gì, chỉ nhẹ thở dài, tội nghiệp cho Nhã Vy. Anh cũng không muốn một cô gái như vậy vì anh mà chịu đau khổ, anh khẽ nói.

    - Yên tâm đi. Cô ráng chịu đựng. Một đoạn thời gian nữa tôi sẽ trả tự do cho cô, số nợ của gia đình cô cũng sẽ được xóa sạch.

    Đúng vậy! Sau khi anh trả được thù sẽ đường đường chính chính bước ra ánh sáng. Ngày đó cũng sẽ sớm đến thôi.

    Nhã Vy kinh ngạc xoay người nhìn anh. Tuy nhiên, lúc này anh đã lấy gối của mình quăng dưới đất, nằm xuống nhắm mắt rồi. Nhã Vy cũng chỉ có thể leo lên giường nằm xuống. Nhưng mà, tật của cô lạ chỗ sẽ rất khó ngủ, cứ trằn trọc lăn qua lộn lại, trong đầu cứ suy nghĩ về lời anh vừa nói "Một đoạn thời gian nữa tôi sẽ trả tự do cho cô".

    Tự do ư? Cô còn cần tự do để làm gì? Người ấy đã không còn trên đời, cô còn sống có ý nghĩa gì nữa. Kể từ khi biết tin người đó chết, cô như trở thành một cái xác không hồn. Cuộc sống hàng ngày trở nên vô cùng nhạt nhẽo, vô vị. Không còn ai cho cô lén nhìn từ xa, không còn ai để cho cô hàng ngày ngóng trông tin người ấy xuất hiện trên báo. Mặc dù người ấy có lẽ hoàn toàn không nhớ rõ cô, nhưng trong lòng cô đã khắc sâu bóng hình người đó ngay từ lần đầu gặp gỡ.

    Nhã Vy lấy điện thoại mở ra hình ảnh một người đàn ông anh tuấn nhưng khí chất lại lạnh lùng đến đáng sợ. Nếu Tường Lâm nhìn thấy khẳng định sẽ nhận ra, người đàn ông đó không ai khác chính là anh. Kiều Tường Lâm, chủ tịch tập đoàn Tường Lâm.
     
  7. Chương 5: Nghi ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Tường Lâm thức dậy đã không thấy Nhã Vy. 0 Nhìn đồng hồ mới 6 giờ sáng. Anh nhíu mày, anh biết Nhã Vy cả đêm qua đã không ngủ.

    Tường Lâm xuống dưới nhà thì thấy cha mẹ anh đã ngồi sẵn ở phòng khách. Thấy anh, hai người đều tươi cười niềm nở cùng nhau vào phòng ăn ăn sáng. Nhã Vy cũng đã cùng thím giúp việc dọn đồ ăn ra rồi. Bà Trúc Anh cười híp mắt nói.

    - Lâm à! Mấy món này đều do vợ con làm đó, ăn nhiều vô nhe con.

    Tường Lâm không nói lời nào, chỉ cặm cụi ăn thức ăn được cha mẹ gắp bỏ vào trong chén. Đây cũng chỉ là biểu hiện bình thường của một chàng khờ thường ngày của anh nên cũng không có gì là lạ. Nhã Vy thì lại càng không quan tâm, với một người có xác mà không có hồn như cô thì cho dù trời có sập cũng không ảnh hưởng gì.

    Tuy nhiên, Tường Lâm vừa bỏ thức ăn vào miệng thì lại vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mùi vị này chính là mùi vị anh thích ăn nhất. Trước kia Thanh Nhã có thể được anh để mắt cũng chính là những món cô ta làm vô cùng hợp khẩu vị của anh. Chỉ là, anh còn nhớ cô ta từng nói đây là bí quyết gia truyền độc nhất vô nhị của cô ta, nên ngoài cô ta ra cũng sẽ không có ai nấu được mùi vị như vậy. Anh vốn cũng không tin nhưng dù cho có ăn những món do đầu bếp giỏi nhất quốc tế nấu, cũng không giống được mùi vị như anh muốn. Cho nên, anh mới tin tưởng cô ta, từ đó anh luôn ăn những món do cô ta nấu.

    Nhưng tại sao hôm nay Nhã Vy có thể nấu ra được mùi vị này? Là do sự trùng hợp ngẫu nhiên hay Nhã Vy có quan hệ gì với Thanh Nhã. Tường Lâm chỉ biết công ty của gia đình Nhã Vy vì mắc một số nợ khổng lồ không trả nổi nên mới gả bán Nhã Vy vào đây. Chứ cũng hoàn toàn không biết người thân của Nhã Vy gồm những ai. Hôm nhà gái đưa dâu qua đây cũng không thấy ai quen mặt.

    Tường Lâm đang ở tự hỏi thì bà Trúc Anh lại lên tiếng hỏi Nhã Vy.

    - Vy à! Con học nấu ăn ở đâu mà nấu khéo vậy?

    Nhã Vy thành thật đáp.

    - Là bà ngoại con khi còn sống đã dạy con ạ!

    Bà Trúc Anh gật đầu rồi khen vài câu. Sau đó thì dặn dò Nhã Vy ở nhà trông chừng Tường Lâm, đừng để té cầu thang hoặc có ra sau vườn đừng đến gần ao. Không được để cho Tường Lâm leo cây, hay chọc tổ ong. Không được để anh đi đâu một mình, vân vân và mây mây. Làm anh và cả Nhã Vy mộ trận vô ngữ.

    Nhưng Nhã Vy vẫn tươi cười đáp ứng. Bà Trúc Anh còn nói.

    - Lúc trước Tường An còn ở nhà thì nó sẽ coi chừng Tường Lâm. Từ lúc nó đi du học học đến nay, mẹ bỏ Tường Lâm ở nhà một mình thật không an tâm chút nào. Mang đi đến công ty cũng không tiện. Nay có con trông chừng mẹ yên tâm nhiều rồi.

    Nhã Vy mỉm cười đáp.

    - Dạ con sẽ.. trông.. chừng anh Lâm thật tốt ạ!

    Tuy Nhã Vy không biết vì sao Tường Lâm lại giả vờ khù khờ nhưng cô biết chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Cô cũng xem như không biết gì, ai nói sao thì nghe vậy.

    Ăn sáng xong, hai ông bà Ngọc Hải và Trúc Anh dắt tay nhau đi ra khỏi nhà. Nhã Vy xoay người lại thì thấy Tường Lâm đang đứng ở cầu thang khoanh tay nhìn ra cửa. Khí chất trên người anh toát ra giống như một vị hoàng đế trên cao, khiến người khác vừa nhìn vào đã thấy kính sợ. Khí chất này chỉ có ở những người từng trải sóng gió, đứng trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực mới có thể có được.

    Nhã Vy lặng lẽ bước lên lầu. Tuy nhiên, khi đi lướt qua anh, cô lại dừng lại nói.

    - Tôi không biết vì sao anh lại muốn giả vờ là một tên khù khờ nhưng anh yên tâm tôi sẽ không nói ra.

    Tuy nhiên, Tường Lâm lại lên tiếng hỏi.

    - Bà ngoại cô ngoài cô ra còn dạy ai nấu ăn nữa không?

    Nhã Vy rất ngạc nhiên, vì sao anh lại hỏi đến chuyện này. Nhưng cũng thành thật đáp.

    - Không!

    - Thật?

    Nhã Vy thở dài.

    - Nếu đã không tin hà tất hỏi làm chi.

    Tường Lâm khựng lại, anh không phải không tin cô nhưng chuyện này thật sự quá trùng hợp. Làm anh không thể nào không nghi ngờ. Chuyện anh còn sống chỉ có mỗi Thành Trung biết, anh cũng tin Thành Trung không để lộ tin tức, mà dù có đi chăng nữa thì anh và Thành Trung cũng chỉ liên lạc qua điện thoại. Anh hiện tại bộ dạng này, ngay cả Thành Trung còn không thể nhận ra chứ đừng nói là Vĩnh Minh và Thanh Nhã. Cho nên, việc Nhã Vy là do Thanh Nhã phái đến điều tra anh là không có khả năng. Anh chỉ muốn biết rốt cuộc Nhã Vy và Thanh Nhã liệu có quan hệ gì không, nếu có.. trong mắt Tường Lâm xẹt qua một tia tàn nhẫn. Dĩ nhiên, nếu như Nhã Vy là một người vô tội anh cũng sẽ không làm hại gì đến cô.

    Tường Lâm chợt hỏi.

    - Cô không thắc mắc vì sao tôi lại giả vờ khù khờ ngốc nghếch sao?

    Nhã Vy nhẹ nhàng đáp.

    - Đối với tôi trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi còn tồn tại đến nay cũng vì để hoàn thành cái nhiệm vụ là trả nợ cho gia đình thôi.

    Tường Lâm nhíu mày nói.

    - Không phải tôi đã nói một thời gian nữa tôi sẽ trả tự do cho cô rồi sao?

    Nhã Vy quay người lại, muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại không nói. Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể biểu hiện quá một cái thở dài, rồi khẽ lắc đầu.

    - Tôi có nói anh cũng sẽ không hiểu.

    Nói rồi, cô lại tiếp tục bước lên cầu thang. Tuy nhiên, vừa nhấc chân lên, trước mặt cô đã một trận quay cuồng và rồi cô ngã ra phía sau. Trong lúc còn một tia ý thức, cô cho rằng có lẽ cô sẽ nhã chết, như thế cũng tốt, cuối cùng cô cũng có thể đi gặp người ấy rồi.

    "Người ấy" trong miệng cô không ai khác chính là Kiều Tường Lâm. Chỉ là anh không hề biết đến sự tồn tại của cô, người con gái đã yêu anh trong âm thầm lặng lẽ.
     
  8. Chương 6: Nhã Vy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật ra thì Nhã Vy chỉ là một cô bé mồ côi, từ nhỏ đã sống chung với bà ngoại, ở một vùng quê nghèo hẻo lánh. Năm cô 15 tuổi thì bà ngoại qua đời, cô mới được một người bà con xa lên nuôi dưỡng.

    Những tưởng cuộc sống của cô sẽ được hạnh phúc, nào ngờ đâu người bà con đó lại đem bán cô cho một ông già đáng tuổi ông nội. Một ông già nhà giàu mua một thiếu nữ 15 tuổi, khỏi hỏi cũng biết là muốn làm gì rồi. Tuy rằng cô lớn lên ở quê thật nhưng đâu phải cái gì cũng không biết. Một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ thì cô bắt buộc phải trưởng thành hơn những đứa cùng trang lứa. Cho nên, trước khi giao dịch của người bà con đó và lão nhà giàu thành công thì cô đã chạy thoát.

    Tuy nhiên, cô vừa mới định chạy đến chỗ công an báo án thì lại bị bọn tay chân của người bà con và lão nhà giàu chặn lại. Chúng rất đông, đều là những người đàn ông to khoẻ, một cô bé yếu đuối như cô sao có thể chạy thoát. Nhưng cô vẫn cứ liều mạng chống trả, dù có chết cô cũng không muốn bị chúng bắt đem về làm món hàng. Bỗng nhiên, lúc cô gần như tuyệt vọng thì một người đàn ông đã xuất hiện, cô nghe được người đó nói.

    - Thả cô bé ra!

    Nhưng mấy tên kia lên tiếng.

    - Mày là thằng nào dám nhiều chuyện.. aaaa..

    Lời còn chưa dứt thì cô đã nghe tên đó la thảm thiết, cô cố giương mắt lên xem thì thấy người đàn ông đã ra tay thu thập mấy tên đó. Sau đó bế cô lên đem đến bệnh viện. Khi cô tỉnh lại, người đó hỏi tại sao đám côn đồ đó muốn bắt cô. Cô thành thật đem mọi chuyện thuật lại cho người đó. Nghe xong, người đó chỉ nói một câu,

    - Được rồi! Cháu đừng lo nữa, chú sẽ giúp cháu.

    Chẳng hiểu sao câu nói của người đó lúc ấy lại khiến cô an tâm vô cùng. Trong lòng cô có một sự tin tưởng tuyệt đối, có lẽ do người ấy đã ra tay cứu cô đi.

    Cô ở bệnh viện ba ngày, hai ngày đầu người đó có đến thăm cô nhưng sang ngày thứ ba, cũng là ngày cô xuất viện thì lại có một người khác đến. Anh này trẻ hơn rất nhiều, nói với cô.

    - Cô bé! Anh là Thành Trung, sư phụ anh hôm nay bận việc nên nhờ anh đến đón em.

    Ban đầu cô cũng không dám tin nhưng mà người đó lại nói đúng tên họ của người đã cứu cô, rồi lại đưa bài báo chuyện người bà con và lão nhà giàu đã bị bắt nên cô mới tin tưởng đi theo.

    Anh ta dẫn cô đến gặp một cặp vợ chồng, nói sau này họ sẽ là gia đình mới của cô. Hai vợ chồng nọ cũng có một người con gái bằng tuổi cô nhưng không may gặp tai nạn qua đời, mà trùng hợp thay, dung mạo cô cũng tương tự như cô con gái đã mất của họ. Thế cho nên, vừa nhìn thấy cô, họ đã không cầm được nước mắt ôm cô khóc nức nở, gọi tên con gái mình. Vậy là từ đó, cô theo họ đến thành phố B này sống. Họ quả thật xem cô là đứa con đã chết của họ, ngoại trừ cái tên kêu khác ra. Nhưng trong thâm tâm cô, người cô mang ơn nhất chỉ có người đó, Kiều Tường Lâm.

    Hai năm trước, cô đến thành phố A học, vốn cũng muốn gặp lại Kiều Tường Lâm. Nhưng tiếc thay, đã năm năm trôi qua, anh lại không nhớ ra cô, còn nghĩ cô là một cô gái nào đó cố tình muốn tiếp cận anh để kiếm tiền. Thế là, cô chưa kịp nói cái gì đã bị bảo vệ của anh ném đi thật xa. Cô chỉ có thể nuốt nước mắt nhìn theo bóng dáng anh dần khuất.

    Tuy nhiên, cô lại gặp được một trợ lý bên cạnh anh tên Thanh Nhã. Cô quan sát thấy hai người rất thân thiết, đoán có lẽ hai người chính là một cặp. Lúc đó tim cô đột nhiên đau nhói, lòng đầy mất mát, cô đơn. Cô mới phát hiện, hóa ra bấy lâu nay, cô luôn nghĩ về anh không phải bởi vì xem anh là ân nhân, mà là anh không biết tự bao giờ đã lấy mất trái tim cô rồi. Có lúc cô nghĩ mình nên buông tay, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng buông được. Cô đã yêu si cuồng một người đáng tuổi chú của mình.

    Cô tìm mọi cách muốn tiếp cận anh bằng được nhưng đều thất bại. Cho đến khi thấy Thanh Nhã đi mua đồ ăn cho anh, cô mới nghĩ ra một cách là sẽ làm đồ ăn cho anh. Nếu như nó hợp khẩu vị anh thì chắc chắn có ngày anh sẽ chịu gặp cô. Mặc dù đó là một khả năng khó có thể xảy ra nhưng cho dù chỉ có một tia hi vọng mong manh, cô cũng phải thử.

    Cô biết Thanh Nhã thường hay mua đồ ăn ở đâu, nên đã dùng mọi cách thuê lại nơi đó. Lúc đó gia đình cha mẹ nuôi cô còn chưa sa sút, nên tiền bạc chu cấp cho cô rất nhiều. Thanh Nhã cũng không quan tâm chỗ đó đã đổi chủ hay không, bởi vì nó gần và rẻ nên mua thôi. Mặc dù, Nhã Vy cũng từng thắc mắc là tại sao một chủ tịch như anh lại có thể ăn những món ở một nơi bình dân thế này. Nhưng thôi, miễn sao món ăn cô làm có thể đến bên anh là đủ.

    Cô cứ sợ không biết anh có chê không. Tuy nhiên, ngày hôm sau Thanh Nhã lại đến mua nhưng lần này cô ta lại muốn gặp người nấu. Nhã Vy mừng thầm trong lòng, nhưng chưa kịp nói ra ý đồ của mình thì Thanh Nhã đã quăng một xấp tiền cho cô và bảo.

    - Sau này cô sẽ chỉ nấu ăn riêng cho tôi.

    Thanh Nhã tưởng cô chỉ là một sinh viên nghèo nên thái độ khinh thường ra mặt. Nhưng không sao cả, miễn có cơ hội gặp được Tường Lâm, ai khinh chê gì cô cũng mặc kệ. Cứ thế, Nhã Thanh cứ mỗi ngày ba lần cho người hoặc đích thân đến chỗ cô ở lấy thức ăn. Tiếc thay, dù đã trôi qua hai năm, cô vẫn chỉ có thể lặng lẽ đứng từ xa mà nhìn người đàn ông mà cô yêu thương tha thiết.

    Cho đến một ngày, hay tin anh gặp tai nạn mà chết, ngay cả xác cũng không còn. Cô đã chết lặng. Từ đó không khác gì một cái xác không hồn. Rồi giông tố lại ập xuống lần nữa, công ty của cha mẹ nuôi cô bị khách hàng cắt hợp đồng, lâm vào tình trạng nợ nần tứ giăng. Vì để trả ơn nghĩa dưỡng dục thương yêu, cô đành chấp nhận lấy đứa con trai xấu xí và khù khờ của tập đoàn Hải Anh làm chồng. Âu thế cũng hay, cô bây giờ cũng chẳng còn gì hy vọng đối với cuộc đời này nữa. Thôi thì cứ để mặc số phận an bài đi. Đợi sau khi tình hình công ty của cha mẹ nuôi ổn rồi, cô sẽ đi theo người ấy.
     
  9. Chương 7: Vợ của sư phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhã Vy từ từ mở ra đôi mắt, nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình thì vô cùng ngỡ ngàng. Tường Lâm lúc này ngồi cúi đầu xem điện thoại, thân hình lại song song với cạnh giường, nên Nhã Vy chỉ nhìn thấy một bên má không tì vết của anh. Mà cũng chính là do điểm này nên Nhã Vy tưởng mình đã gặp được "Tường Lâm" người cô ngày nhớ đêm mong.

    Cô vội vàng bật dậy ôm chầm lấy anh, khóc nức nở.

    - Hức hức.. em.. em cuối cùng cũng gặp được anh rồi.

    Tường Lâm: "..."

    Cô đột ngột ôm lấy anh làm anh giật mình suýt nữa đánh rơi luôn cái điện thoại. Nhưng mà anh nghĩ, có lẽ cô bé này đã hoa mắt nhìn lầm anh là người yêu của cô đi. Tường Lâm khẽ lắc đầu, nắm lấy đôi tay đang ôm bụng anh, bỏ ra, xoay người lại, làm cô đối diện với chính mình, nói.

    - Nhã Vy. Cô nhìn cho kỹ tôi là ai?

    Lúc này Nhã Vy mới tròn xoe đôi mắt đầy nước mắt nhìn vào anh. Thấy người này không phải người mà cô yêu thương, nước mắt một lần nữa lại rơi. Nhưng mà cô đã không còn khóc ra tiếng nữa, thay vào đó, giống như là đang cố nén lại nước mắt thì đúng hơn. Sau đó cô khẽ nói.

    - Xin lỗi!

    Tường Lâm nhíu mày, cảm thấy hình như bản thân đã gây ra tội lỗi tày trời. Anh đã chia cắt tình yêu của người khác. Anh thở ra một hơi, rồi nói.

    - Người đó ở đâu? Tôi sẽ mang cô đi gặp anh ta.

    Có lẽ anh cũng nên giải thích rõ ràng với người kia. Tuy nhiên, Nhã Vy lại nói.

    - Anh ấy.. Anh ấy đã không còn trên đời này nữa.

    Giọng của cô nghèn nghẹn, như muốn khóc mà lại cố nén không khóc.

    Tường Lâm cũng không biết phải nói gì, nếu là người sống thì anh còn giúp được. Đàng này người đã chết thì sao mà giúp đây. Nhưng mà bây giờ anh đã hiểu vì sao Nhã Vy lại nói cuộc đời này không còn ý nghĩa gì với cô rồi. Không phải là vì bị ép gả cho anh mà là do người yêu đã không còn trên đời. Xem biểu hiện của cô như vậy, khẳng định cô rất yêu người đó. Đúng là một cô gái si tình. Đâu giống như.. Nhớ tới Thanh Nhã, ánh mắt anh lại ngập tràn hận ý. Nhưng mà, có lẽ anh thật sự cũng không yêu cô ta, nếu như thật sự yêu thì anh đã đau khổ, xem cuộc sống này nhạt nhẽo vô vị như Nhã Vy rồi.

    Anh cũng không biết phải an ủi một cô gái như thế nào nên đành để cô yên tĩnh nghỉ ngơi, bản thân đi ra ngoài. Nhưng nghĩ cũng thật trùng hợp, người yêu của Nhã Vy không những tên giống anh mà cũng đã chết. Hình như mấy người tên giống anh có vẽ số phận không tốt cho lắm. Ngay cả thân thể này cũng vậy, xấu xí, khù khờ.

    Tường Lâm vừa bước xuống phòng khách, chưa kịp đặt mông ngồi thì bỗng có một người từ ngoài xâm xâm tiến vào. Hắn ta trông như một tên lưu manh giang hồ, mặc chiếc áo đen ôm sát người để lộ ra những múi thịt và cơ bắp săn chắc. Trên hai cánh tay đều có hình xăm, một bên lỗ tai thì đeo một chiếc bông hình cây thánh giá. Tóc trên đầu nhuộm tựa như con tắc kè bông. Hắn hước vào, lạnh lùng nhìn anh đánh giá từ trên xuống dưới.

    Người đó không ai khác chính là Thành Trung.

    Tường Lâm vô cùng kinh ngạc, chưa kịp mở miệng thì hắn đã lạnh lùng chỉ vào mũi anh, quát.

    - Mày là cái thằng hoàng tử quỷ dạ xoa, ngu đần của tập đoàn Hải Anh?

    Là câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định. Tường Lâm nhướng mày, hóa ra là hắn không biết anh chính là chủ tịch Kiều Tường Lâm, làm anh hết hồn, tưởng rằng tên Thành Trung này lại có thể dễ dàng tìm được anh như vậy. Nhưng mà rốt cuộc thì tập đoàn Hải Anh đã làm gì hắn, xem thái độ dường như hắn rất giận dữ, nhìn hai người bảo vệ bị đánh ngất xỉu ngoài sân cũng đủ biết hắn tới đây là không có thiện ý mà.

    Người tới cũng tới rồi, anh cũng không vội nói ra thân phận cho hắn biết. Thành Trung cũng không phải là người không nói lý lẽ, trước tiên phải tìm hiểu nguyên nhân đã, rồi nói tiếp. Tường Lâm thản nhiên ngồi xuống, nói.

    - Đúng là tôi! Nhưng không biết tôi đã đắc tội gì với anh bạn.

    Lần này đến phiên Thành Trung kinh ngạc. Hắn nghe nói hoàng tử tập đoàn Hải Anh không những xấu mà còn ngu đần, khù khờ nhưng người trước mắt này xấu thì có xấu thật, nhưng trông không giống khù khờ, ngu ngốc tí nào. Mà cái khí chất đó, không hiểu sao làm hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn cũng không phải là người ngang tàng, nếu đối phương đã muốn nói chuyện rõ ràng thì hắn cũng không cần gì phải làm khó. Hắn tự nhiên ngồi xuống ghế, đối diện với Tường Lâm, tự nhiên như chủ nhà, gác chéo chân, nói.

    - Cậu không đắc tội với tôi, nhưng cậu đắc tội với sư phụ tôi.

    Tường Lâm khó hiểu, sư phụ của Thành Trung là ai sao anh không biết, mà anh đã đắc tội bao giờ? Anh bèn hỏi.

    - Cho hỏi sư phụ anh bạn là ai? Mà tôi đã làm gì để đắc tội vị tiền bối đó vậy?

    Thành Trung nghênh mặt lên đáp:

    - Sư phụ tôi là Kiều Tường Lâm, chủ tịch tập đoàn Tường Lâm. Cậu đã cướp vợ của sư phụ tôi dĩ nhiên tôi phải tìm cậu tính sổ rồi!

    Cái này Tường Lâm đúng là khó hiểu thật sự, đúng là lúc trước Thành Trung luôn thích gọi anh sư phụ. Nhưng mà anh không thích ai gọi mình sư phụ cả, với lại anh cũng đâu dạy gì cho Thành Trung đâu mà hắn phải gọi anh sư phụ. Hơn nữa, cái gì mà cướp vợ, anh nhớ kiếp trước anh đã có vợ đâu.

    Tường Lâm không khỏi thắc mắc.

    - Chủ tịch tập đoàn Tường Lâm không phải đã chết rồi sao? Với lại theo tôi được biết, anh ta cũng chưa có vợ nhỉ? Chỉ có bạn gái kiêm trợ lý là Dương Thanh Nhã, nhưng không phải nghe nói bây giờ đã là phó chủ tịch tập đoàn Vĩnh Minh rồi sao. Tôi sao có thể cướp chứ?

    Thành Trung lập tức tức giận gầm lên.

    - Dương Thanh Nhã là cái thá gì? Chỉ là một con đỉ vô liêm sĩ, nó còn không xứng liếm giày cho sư phụ tao. Cái gì mà phó chủ tịch chó má chứ. Hừ..

    Nhưng rồi Thành Trung cũng liền bình tĩnh nói chuyện với anh.

    - Tao hỏi mày, có phải mày vừa mới cưới vợ? Mà vợ của mày là do gia đình cô ấy sắp phá sản mới gả cô ấy sang để nhờ tập đoàn nhà mày giúp đỡ. Nói chính xác là bán con gái để lấy tiền trả nợ.

    - Đúng vậy!

    Điều đó thì ai không biết, Tường Lâm cũng không nói gì. Chỉ là điều này thì liên quan gì tới vợ "sư phụ" hắn chứ? Kiếp trước anh cũng không có quen biết Lâm Nhã Vy nha. Thế nhưng, Thành Trung lại nói.

    - Vậy thì đúng rồi, vợ mày, Lâm Nhã Vy, chính là vợ chưa cưới của sư phụ tao. Mày dùng tiền mua cô ấy, vậy không phải mày cướp vợ sư phụ của tao là gì.

    Tường Lâm đúng là hết nói nổi, tuy anh tin tưởng và coi trọng Thành Trung nhưng không có nghĩa là anh sẽ cho phép hắn đem tên tuổi của anh ra ngoài mà ăn nói lung tung. Anh lạnh lùng nói.

    - Bùi Thành Trung! Ăn có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy. Nếu anh có tình ý với Lâm Nhã Vy thì có thể đến mang cô ấy đi bất cứ lúc nào. Không nên đem tên tuổi người khác ra mà ăn nói bậy bạ như vậy.

    Thành Trung giận sôi máu, vỗ bàn đứng lên, quát.

    - Mày mới là người ăn nói bậy bạ, cái gì mà tình ý, cái gì mà có thể mang đi bất cứ lúc nào? Này xem sư nương tao là gì? Bữa nay tao không đánh cho mày má nhìn không ra tao không mang họ Bùi.

    Tường Lâm cũng đang muốn đánh cho hắn một trận đây, mặc dù anh biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, Thành Trung không hiểu rõ ý anh nói. Nhưng hắn lại dám đem anh ra mà nói bậy bạ, đương nhiên anh phải dạy dỗ hắn một chút rồi. Anh liền đứng lên, lạnh lùng nói.

    - Vậy hôm nay tôi cũng muốn biết cậu muốn mang họ gì.
     
  10. Chương 8: Sư phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả hai bắt đầu nhào vô đánh nhau. Chỉ là Thành Trung rất nhanh đã bị Tường Lâm hạ đo ván, đánh cho quần áo te tua, mặt mũi bầm dập. Tường Lâm dùng một chân đạp lên trên ngực hắn, từ trên nhìn xuống, nghiêm nghị hỏi.

    - Sao? Còn nói bậy hết?

    Thành Trung lệ nóng doanh tròng, dù bị đánh te tua nhưng hắn rất vui. Trên đời này người có thể đánh hắn te tua tơi tả, nhưng lại luôn tránh không đánh vào những nơi yếu hại, để hắn chỉ bị đau mà không bị thương, nhưng vẫn phải bị thua thê thảm, ngoài người hắn xem là sư phụ Kiều Tường Lâm ra thì còn ai. Thành Trung vui mừng quá đỗi, đưa tay ôm chân Tường Lâm bật khóc lên.

    - Ô.. ô.. sư phụ.. Hu hu..

    Tường Lâm: "..."

    Anh biết, một khi ra tay thì hắn nhất định sẽ nhận ra. Có điều sớm muộn gì hắn cũng phải biết thôi. Chỉ là, anh không ngờ rằng lại phải cho hắn biết trong hoàn cảnh này. Hơn nữa.. nhìn cái người đàn ông thân hình chuẩn men thế này mà đi ôm chân anh khóc hu hu, cảm giác.. không được tự nhiên lắm.

    Tường Lâm lập tức túm lấy cổ áo hắn, ném lên ghế.

    - Được rồi! Đừng khóc nữa. Tôi không dám nhận làm sư phụ của cậu. Mau nói tại sao lại đem tôi ra mà nói bậy bạ như vậy. Cái gì mà vợ của tôi chứ hả?

    Thành Trung lau nước mắt rồi nói.

    - Anh có còn nhớ 5 năm trước anh đã từng cứu một cô bé khoảng 15 tuổi, bị mấy tên lưu manh vây bắt nhưng vẫn quyết liệt chống trả không?

    Tường Lâm nghĩ nghĩ một hồi nhưng cuối cùng lại lắc đầu.

    - Không nhớ!

    Anh xưa nay giúp người khác sẽ không bao giờ để trong lòng, qua rồi thì sẽ quên ngay. Huống hồ chi đã 5 năm trôi qua, anh làm sao có thể nhớ nỗi.

    Thành Trung cũng biết anh sẽ không nhớ nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, cố gắng nhắc lại mọi chuyện. Sau khi cứu xong anh đưa cô bé đi bệnh viện, lúc cô bé tỉnh lại thì hỏi rõ ràng mọi chuyện. Sau đó, cho người đi dạy dỗ người bà con của cô bé và lão nhà giàu một trận, còn túm cổ họ giao cho công an, rồi nhờ hắn tìm một gia đình tốt cho cô bé nữa.

    Thành Trung sau một hồi tả tỉ mỉ từng chi tiết một, Tường Lâm cũng nhớ ra chút chút, chỉ à anh cũng không nhớ nỗi cô bé đó tên gì và ra sao. Tường Lâm lại hỏi.

    - Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện này?

    - Đương nhiên là có liên quan rồi.

    Thành Trung khẳng định như vậy làm cho Tường Lâm rất ngạc nhiên. Ngồi lắng nghe hắn giải thích.

    Sau khi hay tin Tường Lâm chết, Thành Trung chạy đến nơi anh đã xảy ra tai nạn xem thử, xem có thể tìm ra manh mối gì không. Hắn không tin Tường Lâm lại đơn giản bị tai nạn ngoài ý muốn mà chết như vậy. Chỉ là khi vừa đến nơi, đã thấy một cô gái quỳ ở nơi đó khóc nức nở, còn muốn chết theo Tường Lâm nữa. Hỏi ra mới biết, cô gái tên Lâm Nhã Vy, 5 năm trước đã được Tường Lâm cứu giúp. Ban đầu, Thành Trung cũng không nhớ ra nhưng khi Nhã Vy nói công ty của cha mẹ nuôi của cô ấy là Thành Vinh thì hắn liền nhớ ngay. Bởi vì, năm đó chính hắn đã tìm gia đình này cho cô mà. Cũng thật trùng hợp là tuổi tác và dung mạo của cô cũng khá giống với con gái đã chết của họ. Điều đó mới làm hắn ấn tượng, chứ nếu không hắn cũng sẽ không khác gì Tường Lâm hôm nay, sẽ quên mất cô.

    Sau một hồi hỏi chuyện, Thành Trung mới biết, thì ra 5 năm trước, cô đã đem Tường Lâm để trong lòng rồi. Chỉ là khi đủ trưởng thành để đến tìm anh thì anh lại không nhận ra cô ấy. Đã vậy còn bị Thanh Nhã lợi dụng suốt 2 năm trời đi nấu ăn cho cô ta. Nếu không nhờ những món ăn của cô, Dương Thanh Nhã sao lại có thể dễ dàng lấy được trái tim của Tường Lâm chứ. Người ta nói, muốn vào trái tim của người đàn ông thì phải thông qua bao tử của anh ta, quả là không sai.

    Thấy cô gái si tình rất đáng thương, hắn bèn khuyên cô trở về đừng suy nghĩ dại dột. Nói rằng cái chết của Tường Lâm khẳng định có điều gì đó mờ ám. Nếu muốn chết thì phải chờ sau khi điều tra rõ mọi chuyện, trả thù cho Tường Lâm rồi hẵng chết. Nói như vậy, Nhã Vy mới chịu đồng ý trở về, không tìm đến cái chết nữa đấy. Tuy nhiên, Thành Trung lại không ngờ, Thanh Nhã vừa lên làm phó chủ tịch đã ra tay đối phó với công ty của cha mẹ nuôi Nhã Vy. Có nghĩa là cô ta vốn biết rõ thân phận của Nhã Vy nhưng vẫn giả vờ cho rằng cô ấy chỉ là một sinh viên nghèo để nhục mạ người ta. Rồi bây giờ còn khiến cho gia đình Nhã Vy không còn cách nào khác phải đem cô gã bán cho một người vừa xấu vừa khờ, để giúp cha mẹ nuôi khỏi phải tan nhà nát cửa. Đáng thương cho Nhã Vy còn không biết gì. Chỉ tiếc, lúc đó Thành Trung cũng đang chuẩn bị đối phó cả tập đoàn Vĩnh Minh nên cũng không hay biết. Đến khi biết được thì hắn lập tức chạy thật nhanh đến nhà Nhã Vy, nhưng cũng đã chậm một bước.

    - Thế cho nên cậu mới tìm đến đây gây sự?

    Tường Lâm không vui không buồn nói.

    Thành Trung chỉ có thể gãi gãi đầu đáp.

    - Còn không phải do em không biết sao. Lúc em hỏi anh ở đâu anh cũng đâu có nói.

    Tường Lâm liếc nhìn hắn.

    - Còn không phải tôi sợ sẽ bị Vĩnh Minh và Thanh Nhã phát hiện sao. Cậu phải biết tính tôi, cái gì không chắc chắn tôi sẽ không bao giờ hành động.

    Thành Trung cười cười nhưng rồi đột nhiên lại nhớ đến cái gì. Vội vàng nhìn chầm chầm vào Tường Lâm, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lượt, rồi hỏi.

    - Mà sao anh lại biến thành bộ dạng này? Còn trở thành hoàng tử của tập đoàn Hải Anh nữa?

    Tường Lâm cũng không biết giải thích làm sao, chỉ có thể nói.

    - Không biết! Khi tỉnh lại thì tôi đã biến thành thế này rồi.

    Có thể xem như là mượn xác hoàn hồn đi. Nếu như không phải đã trải qua thì ngay cả bản thân Tường Lâm còn không tin nữa là. Thế nhưng, Thành Trung lại vô cùng tin tưởng, bởi vì..

    - Anh không phải người thường, anh chính là thần.

    Tường Lâm: "..."

    Có thể giải thích khoa học hơn được không?

    Trong lúc này, bỗng nhiên hai người bảo vệ tỉnh lại, liền vội vàng chạy vào.

    - Cậu chủ.. cậu..

    Thế nhưng, họ lại thấy Tường Lâm thản nhiên ngồi nói chuyện với Thành Trung, mà Thành Trung lại trông có phần chật vật. Trong lúc nhất thời họ cũng không biết phải lên tiếng làm sao.

    Tường Lâm liền lên tiếng.

    - Đây là bạn của tôi. Vừa rồi chỉ là do hiểu lầm nên mới ra tay với hai anh.

    Hai người bảo vệ nhìn nhau, trong mắt đều có cùng nghi vấn. "Cậu chủ sao có thể có bạn chứ?"

    Tuy nhiên, nhìn sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Tường Lâm, trong nội tâm của họ bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Có lẽ cha mẹ Tường Lâm ít khi ở nhà nên không biết, Tường Lâm đã hết khù khờ từ rất lâu, nhưng không có nghĩa là hai người bảo vệ và người giúp việc không biết. Tuy nhiên, họ chỉ là người làm công ăn lương, chủ bảo sao nghe vậy. Tường Lâm bảo họ không được nói thì họ sẽ không nói.

    Lần này cũng không ngoại lệ, dù không biết Thành Trung là ai nhưng cậu chủ đã nói là bạn thì là bạn thôi. Hơn nữa, nhìn phòng khách lộn xộn, khẳng định là vừa rồi đã có một trận đánh nhau. Chỉ là thấy Thành Trung ra bộ dạng thế kia mà Tường Lâm ngay cả vạt áo cũng không nhăn, chứng tỏ Thành Trung đã bị Tường Lâm đánh cho sấp mặt. Tuy rất thắc mắc cậu chủ lợi hại như vậy từ khi nào sao họ không biết, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén như dao kia, có cho mười lá gan họ cũng không dám mở miệng hỏi. Thôi xem như là không nghe không thấy gì hết cho an toàn.
     
  11. Chương 9: Chạy trốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tường Lâm trở lên phòng xem Nhã Vy, thấy cô vẫn còn ngủ say, không khỏi lắc đầu. Bên dưới ồn ào náo động một trận như vậy mà cô vẫn không hay không biết. Đủ biết cô đã mệt mỏi đến thế nào. Anh khẽ thở dài. "Cô bé ngốc nghếch này, sao lại phải khổ như vậy chứ?" Anh đâu xứng đáng để cho cô làm như vậy.

    Mặc dù lúc này Tường Lâm đã biết Nhã Vy yêu mình tha thiết nhưng anh vẫn chưa thể mở cánh cửa trái tim mình để yêu cô được. Trong lòng anh lúc này chỉ có mỗi suy nghĩ muốn báo thù. Tuy nhiên, anh cũng đâu phải là sắt đá đâu mà có thể vô tình.

    Không biết thì thôi, chứ biết rồi thì lòng dạ nào anh nỡ để một cô gái đáng thương như vậy phải chịu đau khổ. Chỉ là, anh cũng không biết phải đối mặt với cô ra sao nữa. Anh nhìn hình ảnh của mình trong gương, cái bớt to đùng vẫn nằm lặng lẽ trên má phải đó. Có lẽ nguyên chủ cũng không phải hoàn toàn là một thằng ngốc, mà là do tự ti với bản thân nên tự biến bản thân thành một kẻ ngốc thôi. Ngay cả anh nhìn vào còn thấy hơi kinh sợ nữa mà. Huống hồ một cô gái như Nhã Vy.

    Giá như kiếp trước, lúc cô tìm gặp anh, anh chịu khó dừng lại nghe cô nói thì đâu đến nỗi phải xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc như vậy. Có điều anh thật không ngờ tới, cô cũng đã trải qua không ít sóng gió, nhưng sao lại ngốc nghếch để cho Thanh Nhã lợi dụng và nhục mạ như vậy. Chỉ vì cái hy vọng mong manh là gặp được anh mà phải chịu nhục hai năm. Rồi hay tin anh chết lại muốn chết theo anh. Đáng sao?

    Có lẽ câu trả lời cũng chỉ có bản thân Nhã Vy mới biết được.

    Thôi thì, nếu như kiếp này cô đã là vợ của anh, thì anh cũng sẽ dùng cả đời này để bảo vệ và che chở cho cô. Xem như bù lại những gì anh đã vô tình gây ra cho cô kiếp trước.

    Đợi anh lật đổ tập đoàn Vĩnh Minh, khiến Vĩnh Minh và Thanh Nhã phải trả giá đại giới, anh sẽ nói sự thật cho cô biết. Đến lúc đó, dù cô có lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ. Nếu nhưng lựa chọn ở lại, anh sẽ không ngần ngại mà dang rộng vòng tay giữ cô thật chặt, cho cô cuộc sống hạnh phúc. Còn như cô lựa chọn ra đi, anh cũng sẽ không giữ lại, nhưng anh sẽ lặng lẽ dõi theo cô, sẽ âm thầm che chở cô suốt đời, như một người anh trai đối với đứa em ruột thịt của mình.

    * * *

    Tập đoàn Vĩnh Minh.

    - Em nói cái gì? Lại một khách hàng lớn nữa hủy bỏ hợp đồng.

    Kiều Vĩnh Minh đang vô cùng kinh hoảng hỏi Dương Thanh Nhã. Dương Thanh Nhã cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

    - Không những vậy cũng đã có thêm vài cổ đông nữa rút vốn ra khỏi Vĩnh Minh rồi.

    Kiều Vĩnh Minh kinh hô.

    - Cái gì? Sao.. sao lại có thể.. Những cổ đông đó không phải là coi trọng Tường Lâm lắm sao? Sao lại rút vốn?

    Thanh Nhã cắn môi, cũng không biết trả lời làm sao. Người ta coi trọng là Tường Lâm chứ không phải Vĩnh Minh có được không?

    Thời gian gần đây, doanh thu của tập đoàn Vĩnh Minh liên tục xuống dốc, hợp đồng bị hủy, cổ đông rút vốn đầu tư, hàng hóa sản xuất ra thì kém chất lượng bị trả về hàng loạt, nợ nần cũng đã thiếu tùm lum. Ngay cả xã hội đen cũng đã vay luôn nhưng cũng không thể cứu vãn được. Bây giờ các chủ nợ cũng đã bắt đầu gấp rút đòi nợ. Nếu cứ cái đà này họ sẽ phá sản mất.

    Vĩnh Minh và Thanh Nhã mắc một số nợ khổng lồ không thể nào trả nổi. Dù có bán toàn bộ tài sản cũng không đủ. Nguyên nhân đều là do toàn bộ khách hàng của Vĩnh Minh, đều chuyển sang tập đoàn mới thành lập Lâm Trung, từ nguồn mua lẫn bán. Sản phẩm của họ không những giá hời, mà mẫu mã và chất lượng đều cao hơn Vĩnh Minh. Thủ thuật marketing lại vô cùng tinh vi, thu hút mọi đối tượng.

    Ngay cả Vĩnh Minh và Thanh Nhã đều không rõ vị chủ tịch đứng đằng sau là ai. Chỉ biết người đại diện là tổng giám đốc Bùi Thành Trung. Một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà họ vô cùng khinh thường, nhưng Tường Lâm lúc còn sống lại xem hắn là bạn thân và rất coi trọng hắn. Nhưng họ cũng không tin là Thành Trung lại tài giỏi như vậy. Cho nên mọi sự nghi ngờ đều dồn về phía vị chủ tịch giấu mặt. Họ cũng không nghĩ đó sẽ là Tường Lâm, vì chính tay họ đã giết và chứng kiến anh chết mà. Cho nên Tường Lâm cũng không thể nào đội mồ sống dậy được.

    Bất chợt, bên ngoài một nhân viên chạy vào hô.

    - Không xong rồi Chủ tịch, phó chủ tịch.. bên ngoài.. bên ngoài..

    Vĩnh Minh túm cổ áo người đó quát hỏi.

    - Có chuyện gì nữa, ai lại rút vốn, ai lại hủy hợp đồng?

    Thật ra thì cũng đâu còn cổ đông hay khách hàng nào nữa mà hủy với rút. Chỉ là vừa rồi Thanh Nhã chưa dám nói thôi.

    Người đó run rẩy đáp.

    - Dạ.. dạ.. không.. không phải. Là.. là tất cả nhân viên và công nhân của tập đoàn. Họ đang biểu tình ở bên ngoài, nói tập đoàn đã thiếu họ ba tháng lương rồi, nếu tháng này lại không trả lương họ sẽ đập nát cái tập đoàn này.

    Vĩnh Minh thiếu chút nữa là ngất xỉu. Tức giận hét vô mặt người đó.

    - Tiền đâu mà trả lương chứ? Bộ mày không thấy tình hình của tao lúc này sao? Mau ra ngoài dẹp yên cái lũ khốn đó, nếu không ngày mai mày cuốn gói nghỉ việc đi.

    Rồi ném người đó ra thật mạnh. Tuy nhiên, nhân viên đó đứng vững lại rồi, liền đổi sắc mặt, không còn cái vẻ hoảng sợ như vừa rồi nữa mà thay vào đó là sự khinh bỉ ra mặt.

    - Xin lỗi à! Khỏi chờ ngày mai, bây giờ tao đi luôn nè. Tưởng mày là chủ tịch tập đoàn là ngon hả. Không phải chủ tịch Lâm để cái ghế này lại cho mày thì mày có vô xin làm chạy vặt cũng không ai nhận nghen mậy. Tao tốt bụng vô đây nói cho hai vợ chồng bây biết, tụi bây sắp phá sản rồi, lo mà liệu cái hồn đi. Ở đó mà còn lên mặt. Hứ.

    Nói rồi nhân viên đó lập tức nhanh chân chạy ra ngoài cho lẹ trước khi Vĩnh Minh phát hỏa. Tưởng có tiền thì hắn chạy vô báo coi có được cho chút đỉnh nào không, ai dè chỉ còn là cái vỏ rỗng thì mắc gì phải đầu lụy. Ai cũng phải có lòng tự trọng chứ, chủ tịch một tập đoàn thôi mà làm như mình là vua không bằng. Phá sản rồi cũng đi ăn mày chó.

    Bên ngoài tiếng hò hét của công nhân viên không ngừng vang dội, Thanh Nhã hoảng sợ hỏi.

    - Giờ làm sao đây anh?

    Vĩnh Minh gầm lên.

    - Sao là sao ai biết làm sao. Chỉ có nước bỏ trốn..

    Hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì.

    - Phải rồi! Chúng ta phải bỏ trốn thôi. Trốn trước, đợi mọi chuyện êm xuôi rồi sẽ lại trở về.

    Thanh Nhã cũng cảm thấy có lý, giờ không có tiền mà nợ lại đang dí đến đích, không trốn thì biết sao bây giờ. Thế là cả hai nhanh chóng thay ra bộ đồ sang trọng đang mặc trên người, lấy đồ của nhân viên tạp vụ mặc vào, chen chúc trong đám người đang hỗn loạn mà chuồn đi. Trước tình thế cấp bách, sĩ diện gì gì đó chỉ có thể ném vào thùng rác.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...