Chương 80
Lời anh nói khiến nó hơi ngượng ngùng:
"Anh.. anh thật sự muốn đi học cùng với em sao?"
Anh gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
"Đùng vậy!"
Thấy nó có vẻ lưỡng lự, anh nói luôn:
"Em không được phép từ chối đâu! Bởi vì em không có sự lựa chọn. Mau chuẩn bị đi, anh xuống xe chờ em trước."
Nó ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi bỡ ngỡ, cuối cùng không còn sự lựa chọn, nó như cái máy gật đầu lia lịa:
"Em biết rồi!"
Vừa nói, nó vừa tranh thủ ăn nốt bữa sáng mà anh chuẩn bị sẵn. Ăn xong, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Trên xe.
"Em nói thật đấy, em có thể tự đi học được mà! Anh cần gì tự hành hạ bản thân mình như vậy?"
Anh liếc nhìn nó, cười khẩy:
"Em nghĩ mình thật sự có thể đi đến trường thật sao? Anh thì lại không nghĩ như thế đâu a!"
Nó cứng họng: "..."
Lại không thể cãi lại được.
Đến trường, anh thật sự cùng nó bước vào khuôn viên trường học như thể anh cũng là một sinh viên đại học "quá tuổi". Ban đầu nó còn cảm thấy thú vị, nhưng sau đó vào bước thì nó bắt đầu cảm thấy.. kỳ.
Mọi ánh mắt đêu đổ dồn về phía hai người.
"Em tới trường rồi, anh có thể đi về được rồi." – nó nhỏ giọng, vừa đủ để anh nghe.
Anh đáp tỉnh bơ:
"Anh đã nói là sẽ đi học cùng em. Không nuốt lời!"
Nó: ".. Được rồi! Tùy anh."
Thấy nó cuối cùng cũng không chống cự. Anh cười.
"Em mà ngoan ngoãn ngay từ đầu không phải tốt sao? Khà khà!"
Nó liếc anh: "..."
Hôm nay, nó không đến lớp như thường lệ mà đi thẳng tới hội trường. Trường tổ chức một buổi hướng nghiệp, có doanh nghiệp về tham gia, tất cả sinh viên khoa kinh tế đều phải tập trung ở đây.
Chọn một góc ít người, nó ngồi xuống rồi vỗ vỗ chiếc ghế cạnh bên, ý bào anh ngồi ở đây. Anh cười, không chấn chừ mà ngồi xuống bên cạnh nó.
Nó nhìn anh, rồi lại nhìn mấy sinh viên trẻ xung quanh, nó khẽ thở dài: Đúng là chênh lệch một trời một vực. Thấy anh chăm chú quan sát các diễn giả ngồi trên sân khấu, nó đột nhiên hỏi:
"Anh hai."
"Hửm?"
"Giữa anh với mấy người ngồi trên kia, ai giàu hơn?"
Anh quay sang nhìn nó, anh mắt khó hiều:
"Em đang hỏi ngu cái gì vậy hả?"
Nó xị mặt:
"Chỉ là hỏi chơi thôi mà, sau anh nói nặng vậy chứ.."
Anh không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ nhàng:
"Năm năm em đi, anh đâu có ngồi không. Anh bây giờ không còn là anh ngày xưa nữa. Dù có thế nào, anh vẫn có đủ khả năng bảo vệ người thân của mình."
"Thì em có nói gì đâu?" Nó biết, anh đang nhắc đến chuyện cũ. Nhưng anh không biết, anh mạnh mẽ - nó cũng đã trưởng thành. Bây giờ, nó chẳng còn cần ai che chở nữa.. Dù vậy, nó không nói ra, vẫn muốn được anh chở che.
Nó nhìn sân khấu:
"Thôi, không nói mấy chuyện trời đất nữa, người ta bắt đầu rồi kìa."
"Vậy à? Ha ha." – anh cười nhẹ.
Nhưng rồi..
Nhưng rồi..
Tiếng MC vang lên, bắt đầu giới thiệu từng mục rồi. Nhưng mà, đến mục giới thiệu đến diễn giả - sao mà nghe quen quen.
Khi MC vừa dứt lời, anh đột nhiên đứng dậy, kéo thẳng áo sơ mi rồi thản nhiên bước lên bục giảng. Tự tin, đỉnh đạc.
Nó ngồi dưới kiểu: "WTF?"
Rõ ràng nó đã cố gắng thu mình, không gây chú ý, vậy mà anh lại.. tự dung lôi hết ánh mắt của cả hội trường dồn về phía nó. Nó nghiến răng:
"Anh chết với em!"
Thật sự, nếu có cái hố nào dưới chân, nó sẽ chui xuống ngay không do dự. Nhưng rồi, khi anh bắt đầu cất giọng, sự tập trung của nó đều đã hướng về anh phía hội trường.
"Xin chào tất cả các bạn!"
"Ờm.. tôi đứng ở đây, chắc các bạn đều đã biết tôi là ai rồi ha? Vậy thì tôi bỏ qua phần giới thiệu, vào thẳng nội dung chính nhé!"
Anh đứng đó, vững vàng và rực rỡ như một tấm gương. Không lạ khi ánh mắt mọi người đều dồn về phía anh – cả sinh viên và giảng viên đều ngưỡng mộ. Anh tự tin, duyên dáng và rất.. "trẻ".
Nó lẩm bẩm: "Ủa? Ổng gần bốn mươi rồi mà nhìn vẫn trẻ dữ thần.."
Mấy bạn sinh viên nữ ngồi gần đó thì khỏi nói – thèm thuồng ra mặt, còn xì xào to nhỏ đủ kiểu. Nó nghe mà.. không vui chút nào. Không hiểu sao, trong lòng nó nổi lên một cơn giận khó hiểu. Nhìn anh bây giờ - thật sự rất chướng mắt.
Buổi trưa – tại căn tin trường.
Căn tin vào giờ cao điểm, người ngồi chật như kiến. Nhưng giữa đám đông ấy, có một bàn chỉ có hai người – nó và anh ngồi đối diện nhìn chằm chằm nhau.
"Em muốn một lời giải thích." – Nó khoanh tay, giọng nghiêm túc.
Rõ ràng là nó đang tức giận. Cực kỳ tức giận. Nếu anh không cho em câu trả lời đàng hoàng, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh cười gượng:
"Ờm.. thì.. là như vậy đó! Ha ha ha.."
"Không chấp nhận!" – Nó cắt lời anh.
"Ơ kìa.."
"Em không cảm thấy bất ngờ sao? Kiểu.. bất ngờ gần chết á!"
Nó trừng mắt. Anh định cười cho qua chuyện, nhưng nó không dễ xoa dịu như vậy đâu.
"Thôi. Đừng nói gì thêm. Sáng giờ vậy là đủ rồi. Buổi chiều thì sao? Anh đi làm, em về nhà – ngủ?"
Anh chớp mắt: "Ê, anh có ý này, hay lắm!"
"Em từ chối!"
Nó cắt lời không do dự, bởi nó biết chắc những "ý tưởng" của anh đều tào lao. Nghe theo chỉ có rước họa vào thân.
Ờ.. nó vẫn rước họa vào thân thật.
Anh đề nghị buổi chiều nó cùng anh đến công ty chơi.
Và rồi..
Anh vừa đến nói là cắm đầu vào công việc, để nó thui thủi ngồi trong văn phòng như cái bóng. Nó nhìn anh, than thở: "Cho em về được không?"
Hết chương 80
Hi
"Anh.. anh thật sự muốn đi học cùng với em sao?"
Anh gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
"Đùng vậy!"
Thấy nó có vẻ lưỡng lự, anh nói luôn:
"Em không được phép từ chối đâu! Bởi vì em không có sự lựa chọn. Mau chuẩn bị đi, anh xuống xe chờ em trước."
Nó ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi bỡ ngỡ, cuối cùng không còn sự lựa chọn, nó như cái máy gật đầu lia lịa:
"Em biết rồi!"
Vừa nói, nó vừa tranh thủ ăn nốt bữa sáng mà anh chuẩn bị sẵn. Ăn xong, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Trên xe.
"Em nói thật đấy, em có thể tự đi học được mà! Anh cần gì tự hành hạ bản thân mình như vậy?"
Anh liếc nhìn nó, cười khẩy:
"Em nghĩ mình thật sự có thể đi đến trường thật sao? Anh thì lại không nghĩ như thế đâu a!"
Nó cứng họng: "..."
Lại không thể cãi lại được.
Đến trường, anh thật sự cùng nó bước vào khuôn viên trường học như thể anh cũng là một sinh viên đại học "quá tuổi". Ban đầu nó còn cảm thấy thú vị, nhưng sau đó vào bước thì nó bắt đầu cảm thấy.. kỳ.
Mọi ánh mắt đêu đổ dồn về phía hai người.
"Em tới trường rồi, anh có thể đi về được rồi." – nó nhỏ giọng, vừa đủ để anh nghe.
Anh đáp tỉnh bơ:
"Anh đã nói là sẽ đi học cùng em. Không nuốt lời!"
Nó: ".. Được rồi! Tùy anh."
Thấy nó cuối cùng cũng không chống cự. Anh cười.
"Em mà ngoan ngoãn ngay từ đầu không phải tốt sao? Khà khà!"
Nó liếc anh: "..."
Hôm nay, nó không đến lớp như thường lệ mà đi thẳng tới hội trường. Trường tổ chức một buổi hướng nghiệp, có doanh nghiệp về tham gia, tất cả sinh viên khoa kinh tế đều phải tập trung ở đây.
Chọn một góc ít người, nó ngồi xuống rồi vỗ vỗ chiếc ghế cạnh bên, ý bào anh ngồi ở đây. Anh cười, không chấn chừ mà ngồi xuống bên cạnh nó.
Nó nhìn anh, rồi lại nhìn mấy sinh viên trẻ xung quanh, nó khẽ thở dài: Đúng là chênh lệch một trời một vực. Thấy anh chăm chú quan sát các diễn giả ngồi trên sân khấu, nó đột nhiên hỏi:
"Anh hai."
"Hửm?"
"Giữa anh với mấy người ngồi trên kia, ai giàu hơn?"
Anh quay sang nhìn nó, anh mắt khó hiều:
"Em đang hỏi ngu cái gì vậy hả?"
Nó xị mặt:
"Chỉ là hỏi chơi thôi mà, sau anh nói nặng vậy chứ.."
Anh không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ nhàng:
"Năm năm em đi, anh đâu có ngồi không. Anh bây giờ không còn là anh ngày xưa nữa. Dù có thế nào, anh vẫn có đủ khả năng bảo vệ người thân của mình."
"Thì em có nói gì đâu?" Nó biết, anh đang nhắc đến chuyện cũ. Nhưng anh không biết, anh mạnh mẽ - nó cũng đã trưởng thành. Bây giờ, nó chẳng còn cần ai che chở nữa.. Dù vậy, nó không nói ra, vẫn muốn được anh chở che.
Nó nhìn sân khấu:
"Thôi, không nói mấy chuyện trời đất nữa, người ta bắt đầu rồi kìa."
"Vậy à? Ha ha." – anh cười nhẹ.
Nhưng rồi..
Nhưng rồi..
Tiếng MC vang lên, bắt đầu giới thiệu từng mục rồi. Nhưng mà, đến mục giới thiệu đến diễn giả - sao mà nghe quen quen.
Khi MC vừa dứt lời, anh đột nhiên đứng dậy, kéo thẳng áo sơ mi rồi thản nhiên bước lên bục giảng. Tự tin, đỉnh đạc.
Nó ngồi dưới kiểu: "WTF?"
Rõ ràng nó đã cố gắng thu mình, không gây chú ý, vậy mà anh lại.. tự dung lôi hết ánh mắt của cả hội trường dồn về phía nó. Nó nghiến răng:
"Anh chết với em!"
Thật sự, nếu có cái hố nào dưới chân, nó sẽ chui xuống ngay không do dự. Nhưng rồi, khi anh bắt đầu cất giọng, sự tập trung của nó đều đã hướng về anh phía hội trường.
"Xin chào tất cả các bạn!"
"Ờm.. tôi đứng ở đây, chắc các bạn đều đã biết tôi là ai rồi ha? Vậy thì tôi bỏ qua phần giới thiệu, vào thẳng nội dung chính nhé!"
Anh đứng đó, vững vàng và rực rỡ như một tấm gương. Không lạ khi ánh mắt mọi người đều dồn về phía anh – cả sinh viên và giảng viên đều ngưỡng mộ. Anh tự tin, duyên dáng và rất.. "trẻ".
Nó lẩm bẩm: "Ủa? Ổng gần bốn mươi rồi mà nhìn vẫn trẻ dữ thần.."
Mấy bạn sinh viên nữ ngồi gần đó thì khỏi nói – thèm thuồng ra mặt, còn xì xào to nhỏ đủ kiểu. Nó nghe mà.. không vui chút nào. Không hiểu sao, trong lòng nó nổi lên một cơn giận khó hiểu. Nhìn anh bây giờ - thật sự rất chướng mắt.
Buổi trưa – tại căn tin trường.
Căn tin vào giờ cao điểm, người ngồi chật như kiến. Nhưng giữa đám đông ấy, có một bàn chỉ có hai người – nó và anh ngồi đối diện nhìn chằm chằm nhau.
"Em muốn một lời giải thích." – Nó khoanh tay, giọng nghiêm túc.
Rõ ràng là nó đang tức giận. Cực kỳ tức giận. Nếu anh không cho em câu trả lời đàng hoàng, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh cười gượng:
"Ờm.. thì.. là như vậy đó! Ha ha ha.."
"Không chấp nhận!" – Nó cắt lời anh.
"Ơ kìa.."
"Em không cảm thấy bất ngờ sao? Kiểu.. bất ngờ gần chết á!"
Nó trừng mắt. Anh định cười cho qua chuyện, nhưng nó không dễ xoa dịu như vậy đâu.
"Thôi. Đừng nói gì thêm. Sáng giờ vậy là đủ rồi. Buổi chiều thì sao? Anh đi làm, em về nhà – ngủ?"
Anh chớp mắt: "Ê, anh có ý này, hay lắm!"
"Em từ chối!"
Nó cắt lời không do dự, bởi nó biết chắc những "ý tưởng" của anh đều tào lao. Nghe theo chỉ có rước họa vào thân.
Ờ.. nó vẫn rước họa vào thân thật.
Anh đề nghị buổi chiều nó cùng anh đến công ty chơi.
Và rồi..
Anh vừa đến nói là cắm đầu vào công việc, để nó thui thủi ngồi trong văn phòng như cái bóng. Nó nhìn anh, than thở: "Cho em về được không?"
Hết chương 80
Hi