114
0
- Kiếm tiền
- Hoa Nguyệt Phụng đã kiếm được 1140 đ
Yêu Phi Họa Quốc
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Truyện ngắn, huyền huyễn, hư cấu
Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 29+30+31 - 2025
Chủ đề dự thi: Trái tim của kẻ phản diện
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Truyện ngắn, huyền huyễn, hư cấu
Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 29+30+31 - 2025
Chủ đề dự thi: Trái tim của kẻ phản diện
Tiếng chiêng trống rền rã, vang vọng khắp pháp trường. Trên bậc cao, nơi có ánh tà dương chiếu xuống, một nữ nhân bị áp giải bước tới. Nàng chính là Tô Đát Kỷ, yêu phi họa quốc từng hoành hành ngang ngược khắp đất Triều Ca.
Chiếc váy sa mỏng từng kiều diễm, xa hoa giờ đã dính đầy máu tươi cùng bùn đất. Mái tóc từng được chải chuốt, cài đầy châu ngọc giờ rối bời, buông thõng hai bên. Dưới chân nàng là từng mảng rau củ thối cùng với những quả trứng vỡ nát do dân chúng vây quanh ném tới. Người người đứng chen chúc, ai nấy đều hung dữ, chửi bới và nguyền rủa nàng. Họ đều muốn tận mắt nhìn thấy cảnh đầu nàng rơi xuống đất để có thể trút bỏ nỗi căm hận trong lòng.
Nhưng giữa khung cảnh cuồng loạn ấy, Đát Kỷ vẫn đẹp đến mê hồn. Cả người nàng dù vô cùng chật vật nhưng sự mị hoặc của nàng vẫn không giảm xuống. Gần như không ai có thể nhìn thấy phía sau lưng nàng là chín chiếc đuôi hồ ly đang lặng lẽ lay động, quấn lấy thân thể mảnh mai.
Khương Tử Nha ngồi trên cao, đọc vang tội trạng của nàng:
- Đát Kỷ, ngươi tội ác tày trời! Mê hoặc quân chủ, làm loạn triều cương, khiến dân chúng lầm than, cơ cực. Ngươi bày ra đủ loại cực hình tàn ác như bào lạc hình, đẩy người vào sài bồn chứa đầy rắn độc. Ngươi cổ vũ xây dựng Lộc Đài xa hoa, khuyến khích Trụ Vương dựng lên rừng thịt hồ rượu để vui chơi giữa cảnh dân chúng đói khổ tận cùng... Ngươi có nhận tội hay không?
Đát Kỷ nghe vậy, chỉ cười nhạt:
- Ta nhận tội! Ta còn muốn bổ sung thêm tội trạng của chính mình. Ta từng vì trí tò mò mà mổ bụng thai phụ, cắt chân tiều phu. Ta còn khiến Trụ Vương ép lấy trái tim thất khiếu linh lung của Tỷ Can. Cuối cùng, chính ta đã ra lệnh dìm chết Trụ Vương trong hồ rượu, chính thức làm sập đổ nhà Thương, tạo cơ hội cho các ngươi lập lên triều đại mới. Chính là như vậy!- Ngươi!
Khương Tử Nha vô cùng tức giận trước thái độ của nàng, liền phất tay, ra hiệu lập tức hành hình.
- Đát Kỷ!
Một tiếng gọi từ trong cơ thể nàng vang lên. Giọng nói nghe có vẻ mềm mại nhưng lời nói ra lại chói tai vô cùng:
- Đồ nhu nhược! Ngươi cứ thản nhiên nhận tội như vậy có phải đã quên nguyên nhân vì sao ngươi lại làm ra những chuyện đó? Sao ngươi không tự biện hộ?
Tiếp theo lại là một tràng cười giễu cợt:
- Ha ha ha... Đúng rồi! Dù ngươi có biện hộ thì ai sẽ tin? Bị người thương bỏ rơi, bị muội muội hờ hững quay lưng. Chưa làm gì đã bị phán thành điềm gở, đến khi làm thật thì biến thành yêu phi họa quốc. Thật bi hài! Thật đáng thương biết bao! Ha ha ha...- Câm miệng! Ngươi lập tức câm miệng!
Linh hồn Đát Kỷ ra sức gào thét về phía một góc linh hồn u ám của chính mình. Liệu có ai biết trong cơ thể nàng hiện tại đang tồn tại hai linh hồn khác biệt? Đây chính là hậu quả khi nàng chấp nhận bắt tay với Cửu Vĩ Hồ để thoát khỏi tuyệt cảnh năm xưa.
Nàng cũng từng là một cô gái thiện lương và nhút nhát. Nàng và muội muội Tô Ngưng Hương luôn thích cải trang nam tử du ngoạn khắp nơi. Bị cha trách phạt, nàng không phục. Nàng tin rằng nữ nhân cũng đáng có tự do, cũng có thể sánh ngang hàng nam tử. Tại sao luôn luôn là Long ở trên Phụng ở dưới, tại sao không thể là ngược lại? Cha như vậy chẳng phải vẫn luôn cần có mẹ giúp cáng đáng việc nhà sao?
Không ai ngờ, vào một ngày Trụ Vương lại truyền chỉ muốn nàng và muội muội cùng nhập cung. Ban đầu, nàng cũng rất vui mừng. Phải hạ mình trước nam nhân bình thường nàng không phục, nhưng nếu đó là một bậc quân chủ, nàng nghĩ bản thân có thể chấp nhận.
Nàng cùng muội muội cùng nhau hứa hẹn, nếu ai trong hai người được sủng ái đều sẽ che chở và chia sẻ niềm vui với người còn lại.
Thế rồi, khi hai người nhập cung, người nam nhân mà họ gặp đầu tiên lại không phải hoàng đế mà là Bá Ấp Khảo. Tư chất của chàng đủ quý phái, thanh cao khiến Đát Kỷ không thể rời mắt. Nàng si mê phong thái của chàng khi ngồi gảy đàn giữa ngự uyển. Tiếng đàn của chàng như tiếng dòng suối ngọc, khiến trái tim nàng rung động. Nàng không biết cảm giác đó là gì nhưng hình ảnh ấy đã được nàng khắc sâu vào tâm trí.
Đến khi thái giám dẫn đường thúc giục hai người mau đi yết kiến Đế Tân, họ mới thực sự nhận ra đây không phải người mà họ nên hướng tới. Đát Kỷ có chút thất vọng còn Tô Ngưng Hương bên cạnh thì lập tức vui vẻ đi theo.
Hôm ấy, đối với Đát Kỷ giống như là một cơn ác mộng. Đứng trước Trụ Vương, nàng không cảm nhận được uy nghiêm đáng có của một đế vương, nàng chỉ thấy ánh mắt thèm thuồng của người phía trên dán chặt vào cơ thể mình. Nàng muốn lùi bước nhưng Trụ Vương có lẽ rất hài lòng với mỹ mạo của mỹ nhân trước mặt. Chất giọng trầm đục, kéo lê từng tiếng khiến Đát Kỷ rợn tóc gáy:
- Mỹ nhân! Quả đúng là mỹ nhân! Quả nhân thật sự không nhìn nhầm. Khà khà...
Trụ Vương phất tay ra hiệu cho người dẫn Tô Ngưng Hương rời đi, lấy cớ là sắp xếp nơi ở. Đát Kỷ hoảng hốt nhưng vẫn phải một mình ở lại.
Từ lúc ấy cho đến đêm khuya, Trụ Vương đặt ra đủ loại yêu cầu, muốn nàng đánh đàn, muốn nàng làm thơ, muốn nàng nhảy múa. Mãi khi đến gần giờ tý, Trụ Vương đã không còn kiềm chế được muốn đến gần nàng. Nhưng...
- Cháy! Bắc Cung bốc cháy, mau truyền người dập lửa...
Tiếng hét, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài khiến Trụ Vương biến đổi sắc mặt. Hắn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng chậc lưỡi đầy tiếc nuối, phất áo rời đi. Trước khi đi còn ra lệnh cho người canh giữ nàng cẩn thận.
Mãi sau này Đát Kỷ mới biết, quẻ tiên thiên của Tây Bá Hầu Cơ Xương lúc ấy đã hiển linh, Bắc Cung bốc cháy đúng với dự đoán. Điều khiến Trụ Vương hành động như vậy chính vì lời tiên đoán của Tây Bá Hầu trước đó:
- Trên người Tô Đát Kỷ có điềm dữ với Đại Thương, nàng ta sẽ gây họa cho nước nhà.
Ha hả, nàng đã làm gì mà có thể gây họa cho nước nhà? Vì nàng quá xinh đẹp sao? Quả nhiên là một tội không nhỏ!
Đát Kỷ thật sự thất vọng với Trụ Vương, thất vọng với Triều Ca. Nàng muốn về nhà, muốn về với người cha nàng từng cho là hung dữ nhất, nhưng... không thể nữa rồi.
Nàng bị giam lỏng, bị cô lập một mình nơi đây. Nàng gặp được Tiểu Quái Thần, chú chó nhỏ tên Tiểu Quái Thần liền trở thành người bạn duy nhất ở bên cạnh nàng khi ấy.
Nhưng vào một ngày, Tiểu Quái Thần của nàng cũng bị thị nữ bên cạnh quý phi nương nương phụng mệnh giết thịt, đem thịt ấy đến ép nàng phải ăn.
Đát Kỷ vô cùng phẫn hận, trong lúc tức giận đã đẩy thị nữ kia đập đầu vào đá chết tươi. Thấy vậy, nàng giật mình hoảng hốt, nhân cơ hội thái giám canh giữ sơ ý bèn chạy trốn ra ngoài, lại gặp được Bá Ấp Khảo. Chàng vẫn như vậy, sạch sẽ, thanh cao thu hút cái nhìn của nàng.
Bá Ấp Khảo biết tình cảnh của nàng thì mềm lòng, chàng bất chấp cung quy, giúp nàng ném xác thị nữ xuống giếng bên trong lãnh cung để che giấu. Chàng còn hứa khi có cơ hội sẽ giúp nàng chạy trốn trở về Ký Châu. Không ai ngờ rằng, lúc ấy Tây Bá Hầu lại bói ra kiếp nạn của chàng, sai người đưa Bá Ấp Khảo lập tức trở về Tây Kỳ. Chàng bất đắc dĩ rời đi, không lời mà biệt với Đát Kỷ.
Bên phía Đát Kỷ, khi quý phi tìm đến, thị nữ đã chết kia lại bất ngờ xuất hiện tại nơi ở của nàng. Nàng kinh hoảng vô cùng, muốn lập tức trốn khỏi hoàng cung, không muốn ở lại nơi đây. Nàng cầu xin thái giám canh giữ thả nàng rời đi. Tiểu thái giám ấy mềm lòng, kiếm y phục thái giám để nàng giả trang trốn chạy. Nhưng, thị nữ của quý phi lại dẫn cả quý phi và hoàng hậu đến ngăn chặn. Hoàng hậu hạ lệnh đánh chết tiểu thái giám, giam nàng vào lãnh cung.
Đát Kỷ tuyệt vọng vô cùng. Nàng bị đám nữ nhân điên dại ở lãnh cung quấy nhiễu, nàng thật sự không chịu nổi nữa. Lúc này bóng hình Bá Ấp Khảo lại xuất hiện bên cạnh giếng nước đã giấu xác thị nữ. Nàng vui mừng chạy tới, bóng hình ấy lại biến về hình dáng thị nữ kia. Ả ác liệt nói:
- Ngươi đang mong đợi Bá Ấp Khảo đến cứu ngươi ra khỏi nơi đây sao? Nhưng hắn đã về Tây Kỳ của hắn, tâm trí đâu còn để tâm tới ngươi. Hắn cũng giống muội muội ngươi, quên mất ngươi rồi. Ha ha ha...
- Ngươi... ngươi không phải thị nữ kia! Ngươi rốt cuộc là ai?
Thị nữ trước mắt liền biến thành hình bóng một mỹ nữ tuyệt sắc với chín chiếc đuôi hồ ly lay động phía sau. Nàng ta bước tới gần Đát Kỷ, giọng nói đầy ám ảnh:
- Ta... là người đến giúp ngươi!
Đát Kỷ không biết ngày đó nàng đã chấp nhận bắt tay với Cửu Vĩ Hồ như thế nào nhưng khi tỉnh táo, trong nàng đã có hai linh hồn, dù khác biệt nhưng liên kết chặt chẽ cùng nhau. Nếu một trong hai linh hồn không đồng ý, linh hồn kia cũng không thể thoát khỏi ràng buộc. Cửu Vĩ Hồ nói rằng linh hồn hai nàng đã cộng sinh, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn!
Nàng tin vào điều ấy, cũng tin lời Cửu Vĩ Hồ đã nói, kết cục của cả hai chính là cái chết. Nàng hỏi vì sao, Cửu Vĩ Hồ nhàn nhạt đáp:
- Trụ Vương mạo phạm Nữ Oa nương nương, kết cục của Đại Thương chính là diệt vong. Ta được Nữ Oa nương nương phái xuống khiến Trụ Vương càng bước nhanh hơn trên con đường hủy diệt. Một Đại Thương dưới thống trị của hôn quân không cần thiết tồn tại, nơi đây cần mở ra một triều đại mới...
Đát Kỷ hiểu, muốn điều này xảy ra thì nàng chính là người mà Nữ Oa lựa chọn để Cửu Vĩ Hồ gửi gắm linh hồn. Đại Thương diệt vong, quân chủ mới chắc chắn sẽ lấy nàng làm nguyên nhân cho sự sụp đổ ấy. Đã biết trước kết cục, vậy nàng sẽ khiến tất cả những kẻ từng góp sức đẩy nàng bước chân lên con đường này đều phải trả giá.
Cơ Xương, kẻ đã đưa ra quẻ tiên thiên định tội nàng sẽ là người đầu tiên được nếm thử thứ được gọi là bào lạc hình!
Tỷ Can, kẻ có vận mệnh nối liền với Đại Thương càng không thể tồn tại!
Bá Ấp Khảo, chàng là người nàng có tâm ngưỡng mộ. Nhưng người như chàng và nàng vốn là hai kẻ ngược đường. Chàng lại là nhi tử của Tây Bá Hầu, đây định sẵn là kiếp số của cả hai người. Nàng tự nhận, nàng đã bị Cửu Vĩ Hồ đồng hóa, nàng trở nên thật tàn nhẫn. Nhưng chàng yên tâm, nàng sẽ khiến cả Đại Thương bồi táng cho chàng!
Những người dân tưởng chừng vô tội kia, họ thật sự vô tội sao? Khi bị áp bức, họ nói Trụ Vương bị nàng mê hoặc nên khiến họ phải chịu khổ. Nhưng trước khi nàng xuất hiện, họ rất an bình dưới thống trị của Trụ Vương sao? Nếu đã không biết phân biệt thị phi vậy thì chết hết đi cũng đáng!
Trở về với pháp trường lạnh lẽo, Đát Kỷ lấy lại được lý trí trong lòng. Giọng nói của Cửu Vĩ Hồ khiến nàng đã vô tình dùng mị thuật nên người thi hành án trảm. Khương Tử Nha đã quyết định đích thân xuống tay. Đát Kỷ vội vã nói với linh hồn hồ ly:
- Cửu Vĩ Hồ! Ta biết ngươi không muốn, cũng không cam tâm phải chết. Vậy ngươi mau rời khỏi cơ thể ta, ta đồng ý thả ngươi rời đi. Nếu ngươi không đi, với mị thuật của ngươi sẽ không áp chế được Khương Tử Nha, chính ngươi cũng sẽ phải chết cùng ta.
Cửu Vĩ Hồ vội hỏi:
- Vậy ngươi thì sao? Ngươi cam tâm sao? Ta biết, trong chuyện này ngươi mới là người vô tội nhất...
Đát Kỷ thở dài:
- Ta thực sự không vô tội. Khi ngươi khiến ta làm ra những chuyện ấy ta đều rất tỉnh táo, chỉ là lòng căm hận đã khiến ta buông thả bản thân. Ngươi mau đi đi, giúp ta thả muội muội trong lãnh cung ra ngoài. Muội ấy đã trả giá cho sự thờ ơ ngày ấy đủ rồi.
Cửu Vĩ Hồ không nghĩ ngợi nhiều. Sứ mệnh Nữ Oa giao phó nó đã hoàn thành, nếu có cơ hội tồn tại nó sẽ không dễ dàng buông bỏ. Chẳng qua trước khi rời khỏi cơ thể Đát Kỷ, nó vẫn làm một việc cuối cùng là thử dùng mị thuật với Khương Tử Nha một lần. Biết là không có tác dụng, nó vẫn làm như vậy...
Cuối cùng, Đát Kỷ nằm trong vũng máu. Trước khi lưỡi đao hạ xuống, nàng khẽ mỉm cười nhìn theo một bóng dáng chín đuôi mị hoặc rời đi. Nàng khẽ nhủ trong lòng:
- Cửu Vĩ Hồ! Cảm ơn ngươi đã khiến ta trở nên mạnh mẽ. Mọi thù hận ta đều đã báo, ta đã có thể đi tìm chàng ấy. Hy vọng chàng sẽ không oán hận mà rời bỏ ta thêm một lần...
Trong mắt Đát Kỷ dần xuất hiện hình bóng một nam tử thanh cao, ưu nhã đang ngồi gảy đàn trong ngự uyển ngày xưa. Chàng nở nụ cười ấm áp, ôm đàn, xoay lưng muốn rời đi nhưng phía sau đã có thêm bóng hình Đát Kỷ cười tươi chạy tới...
Lời tác giả: Truyện này mình viết dựa theo cốt truyện bộ phim Đát Kỷ Trụ Vương từng xem, nguyên tác truyện mình chưa từng đọc. Nội dung mình nhớ có thể có sai sót. Mong các bạn đọc thông cảm bỏ qua nha!
Chỉnh sửa cuối:


