Phòng trà này rất náo nhiệt, tiếng hát của Đường Quả như cơn gió cuốn hút mọi người, khiến ai nấy đắm chìm trong giai điệu. Thế nhưng, ngay lúc cao trào, giọng hát ấy đột nhiên im bặt.
Mọi người bừng tỉnh khỏi cơn mơ nhạc điệu, vẫn còn luyến tiếc dư âm ngọt ngào. Nhưng điều khó chịu nhất chính là bài hát mới chỉ được hát một nửa, đúng đoạn hay nhất thì dừng. Những ánh mắt lên án đồng loạt hướng lên sân khấu.
"Tiểu thư?" Nhạc công cũng ngơ ngác dừng tay, khó hiểu nhìn cô.
Đường Quả cầm micro, nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng điệu vô cùng vô tội:
"Cổ họng tôi hơi khó chịu, không hát nữa. Cảm ơn vì đã lắng nghe!"
Nhạc công nhìn cô đầy mong chờ, hy vọng cô sẽ đổi ý. Nhưng Đường Quả đã bước xuống sân khấu, để lại một đám người đầy hụt hẫng.
Đến khi mọi người sực nhớ ra và đi tìm, cô đã biến mất từ lâu.
* * *
Tiếng ca đột ngột im bặt khiến người đàn ông đứng trên lan can khẽ nhíu mày. Một làn hương nhè nhẹ thoảng qua, buộc anh phải mở mắt.
Trước mặt anh, một người phụ nữ xinh đẹp đang bưng chén rượu, ánh mắt có chút do dự, như muốn nói lại thôi. Cô nhẹ giọng lên tiếng:
"Lãnh tiên sinh, vừa rồi tôi hát vẫn chưa xong. Anh có muốn vào trong nghe tiếp không?"
Thấy anh không phản ứng, cô vội vàng nở một nụ cười ngoan ngoãn, nâng chén rượu đưa đến trước mặt anh:
"Nếu anh thích nghe ở ngoài này, tôi có thể ra ngoài hát. Còn ly rượu này, tôi đã lấy cho anh rồi."
Đôi mắt sắc lạnh của anh khóa chặt người phụ nữ, cái nhìn như xuyên thấu khiến cô run lên, sống lưng lạnh toát. Mồ hôi chảy dài trên tấm lưng trần, đôi chân mềm nhũn đến mức suýt đứng không vững.
Khóe môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Anh cầm lấy chén rượu, ngón tay hơi siết chặt.
"Rắc!"
Chiếc ly thủy tinh vỡ vụn trong lòng bàn tay, rượu đỏ sậm theo kẽ tay chảy xuống.
Người phụ nữ kinh hãi đến mức khuỵu xuống sàn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy không thốt nổi một lời.
"Lãnh.. Lãnh tiên sinh.."
Những mảnh thủy tinh lạnh lẽo kề sát dưới cằm cô, khiến cô không dám thở mạnh. Cô sợ hãi đến mức nghĩ rằng anh sẽ cứa đứt cổ họng mình ngay lúc này.
Nhưng rồi, mảnh thủy tinh bỗng được rút về.
"Cô nên cảm ơn cô gái vừa hát trên sân khấu."
Giọng anh lạnh lùng.
"Hôm nay tôi không muốn thấy máu."
Anh lấy khăn tay lau vết rượu trên tay, quay người rời đi.
Người phụ nữ òa khóc. Đắc tội với người đàn ông này, sự nghiệp của cô ta coi như xong. Cô ta hối hận, rốt cuộc tại sao lại để ma quỷ mê hoặc mà hạ thuốc?
* * *
Người đàn ông trở lại phòng VIP, dựa vào ghế sofa, châm một điếu thuốc, giọng điệu lười biếng hỏi:
"Đã tìm được cô gái hát trên sân khấu chưa?"
Quản lý đứng bên cạnh nuốt nước bọt, lau mồ hôi lạnh:
"Lãnh tiên sinh, theo giám sát, cô ấy đã rời khỏi phòng trà ngay khi xuống sân khấu. Nếu tôi biết anh muốn tìm cô ấy, chắc chắn đã giữ lại rồi. Hiện tại đã phái người đi tìm!"
Người đàn ông ngừng lại, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế, trầm tư vài giây rồi thản nhiên nói:
"Không cần. Tôi sẽ tự tìm cô ấy."
Sau đó, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.
Quản lý nhìn theo bóng lưng anh, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Nguy hiểm quá!
Những người phụ nữ trong thành phố này đúng là không biết sống chết, lại dám chuốc thuốc vị này? Đúng là muốn tìm đường chết mà!
May mắn, may mắn là có một cô gái khác xuất hiện đúng lúc, hấp dẫn sự chú ý của anh ta. Nếu không, chỉ e tối nay đã có người phải nhặt xác rồi.
* * *
Tại một căn hộ khác, Đường Quả đang cuộn mình trên ghế sofa, mặc chiếc váy ngủ hình Cậu Bé Bọt Biển, say sưa xem TV.
Hệ thống rơi lệ: 【Ký chủ, rốt cuộc cô đang định bày trò gì nữa đây? 】
Đường Quả nhìn bộ váy ngủ, mặt đầy ghét bỏ. Nhưng nguyên chủ ngoài bộ này ra thì chỉ còn kiểu có hình con dê lười biếng.. đúng là không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.
Hệ thống run rẩy: 【Ký chủ, cô muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng? Có phải định quay lại cốt truyện ban đầu không? 】
Đường Quả ung dung nhổ hạt nho, dùng khăn giấy chậm rãi lau miệng:
"Tôi muốn làm ca sĩ, tôi muốn ca hát."
Hệ thống xúc động rơi nước mắt: 【Ký chủ, tôi yêu cô! Cuối cùng cô đã
Bình thường trở lại! 】
Ting!
Chuông cửa đột ngột vang lên.