Xuyên Không Xuyên Nhanh: Không Muốn Soái Ca Yêu Ta - DollWind

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi DollWind, 2 Tháng tư 2021.

  1. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn người đồng thời chui vào xe riêng của Quân Sơn, khi xe bắt đầu khởi động rồi Lâm Dực mới cảm thấy không đúng lắm.

    "Không phải ra nhà tôi sao? Sao lại ngồi xe Quân Sơn?"

    Dâu Tây nhìn Lâm Dực vẻ mặt không vui: "Còn không phải tại xe của cậu lúc nào cũng xực mùi nước hoa hay sao? Tôi nói cậu nghe Lâm Dực, dù nó có thơm mấy cậu cũng đâu cần xịt đầy cả cái xe đâu hả? Lần nào ngồi xe cậu tôi đều có cảm giác bị hun đến muốn tắt thở. Vẫn là ngồi xe Quân Sơn thoải mái, trong xe mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu."

    Nói xong Dâu Tây còn dí sát mũi vào người Quân Sơn: "Ừm, là mùi cơ thể của cậu ấy."

    Cao Vỹ nhìn Dâu Tây hành động hét lớn: "ahihi Cố Minh, cậu là biến thái hay sao? Ngửi kiểu đấy."

    Dâu Tây nhìn Cao Vỹ vẻ mặt ngẩn ra: "Đều là con trai với nhau, cậu nghĩ cái quái gì trong đầu thế?"

    Xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, Dâu Tây bày ra vẻ mặt kinh ngạc lấy hai tay che ngực: "Mẹ nó, Cao Vỹ, đừng nói với tôi là cậu thích tôi đấy?"

    "Đồ điên, ai thèm thích cậu?" Cao Vỹ mặt đỏ bừng bừng hét vào mặt Dâu Tây.

    "Không phải thì thôi cậu gào thét cái gì? Dở hơi."

    Dâu Tây mở điện thoại xem bài hát hôm qua cô đăng trên mạng, đã có rất nhiều bình luận trên đấy. Không ai để ý đến vành tai của Quân Sơn đỏ vô cùng.

    * * *

    Cuối cùng cũng đến biệt thự Lâm gia, bố mẹ Lâm Dực chỉ có một mình cậu ta nên trong nhà ngoài bố mẹ cậu ta cũng chỉ còn một mình cậu ta ở nhà.

    Dâu Tây hứng trí bừng bừng đeo tạp dề đi vào phòng bếp đuổi hết người làm và đầu bếp trong nhà hắn ra ngoài liền bắt tay vào nấu ăn.

    Quân Sơn cũng đeo tạp dề đi vào bếp nói với Dâu Tây: "Tôi phụ cậu"

    Dâu Tây cười rạng rỡ: "Được nha, giúp tôi rửa cái kia đi."

    Quân Sơn nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt Dâu Tây bất chợt tịp đập thình thịch, cậu lắc lắc đầu mình để cảm giác kỳ quái này biến mất liền quay đầu bắt đầu rửa rau.

    Lúc Dâu Tây nấu ăn thì rất nghiêm túc tỉ mẩn điêu luyện như đầu bếp chuyên nghiệp, bận rộn một hồi cuối cùng cũng xong, cô nấu tổng cộng sáu món ăn, năm mặn một canh. Cô rất ít khi vào bếp, chỉ khi có hứng thú mới nấu ăn mà thôi.

    Sau khi bưng lên mâm rốt cuộc khiến Cao Vỹ và Lâm Dực mắt tròn mắt dẹt nhìn cô vẻ mặt không ngờ.

    "Cố Minh, thật là cậu nấu mấy món ăn này sao? Có lén lút đem đầu bếp nhà tôi vào sai bảo không đấy?"

    "Đúng đấy, một thằng con trai như cậu lại nấu ra được một bàn đồ ăn đầy đủ sắc vị như vậy thật khiến tôi khó tin. Quân Sơn, cậu nói mấy thứ này đều là Cố Minh nấu thật sao? Không phải Cố Minh giả chứ?"

    Quân Sơn đặt bát xuống bàn lạnh nhạt trả lời Cao Vỹ: "Ừm, là cậu ấy nấu, tôi hoàn toàn đứng bên cạnh nhìn. Tôi cũng rất bất ngờ, cậu ấy nấu rất điệu nghệ"

    "Ôi mẹ ơi, thật khó tin. Cố Minh cậu nói xem, sao cái gì cậu cũng biết làm thế, thân là con trai tôi cũng phải ngượng ngùng trước cậu? Sau này ẻm nào mà về làm vợ cậu thì sướng phải biết, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, chậc chậc. Tôi muốn nếm thử tay nghề của tên này. Biết đâu nhìn ngon mắt vậy chứ ăn lại không ra gì thì làm sao?"

    Dâu Tây đẩy cái đĩa ra khỏi tầm với của Cao Vỹ: "Vậy cậu đừng ăn, đỡ phí lương thực, nói nhiều thế cậu hẳn là no rồi mới phải!"

    "Keo kiệt, tôi còn chưa ăn miếng nào mà! Cậu sao có thể phũ như thế chứ?"

    "Dù sao nhìn đẹp mắt ăn cũng không ngon, cậu đừng ăn nữa. Lát về nhà cậu mà ăn."

    Cao Vỹ mặt như sắp khóc: "Tôi sai được chưa? Nhìn rất ngon à, ăn nhất định càng ngon, cậu cho tôi ăn đi được không? Cậu không thể ghi thù tôi như vậy được đâu! Tôi hảo đáng thương nga~"

    Dâu Tây hất hất cằm: "Hừ, coi như cậu thức thời."
     
  2. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bàn, sáu món ăn được bày lên hương thơm nức mũi, một đĩa thịt kho đông pha được nấu bởi thịt ba chỉ cắt thành những miếng hình vuông, ướp với nước tương và rượu. Sau đó đem thịt heo chiên trong dầu nóng sao cho giữ được lớp vỏ ngoài vàng ruộm và phần da hơi giòn, rồi kho cùng hỗn hợp nước ướp, hầm trong 3 tiếng để miếng thịt chín nhừ.

    Cao Vỹ gắp một miếng thịt, hương vị đậm đà, thơm ngon khó cưỡng của món thịt kho Đông Pha khiến hắn vừa cho vào miệng đã ngây người.

    "Cố Minh, tôi thật không ngờ cậu lại có một tay nghề nấu ăn giỏi đến thế. Hu hu, sau này sợ tôi không ăn được món thịt này do người khác nấu nữa rồi."

    Dâu Tây gắp vào bát hắn thêm một miếng thịt nữa: "Ăn đi, ăn nhiều vào, sau này không có cơ hội ăn nữa đâu."

    "Còn món chân giò sốt ớt này cũng ngon lắm, Quân Sơn cậu ăn thử đi."

    Cô gắp một miếng bón đến tận miệng Quân Sơn, hồn nhiên không hề hay biết ánh mắt của Quân Sơn trở nên rất khác lạ. Cậu mở miệng tiếp nhận đồ ăn mà Dâu Tây bón cho mình, vành tai đỏ bừng từ lúc nào cũng không hay biết.

    Bữa cơm này mọi người đều ăn vui vẻ trong tiếng khen không dứt miệng đối với tài năng nấu ăn của Dâu Tây. Rốt cuộc một bàn đồ ăn đầy ắp được ăn sạch sẽ, người hầu lên dọn bát đũa thì mọi người liền chuyển lên phòng Lâm Dực uống trà nói chuyện phiếm.

    "Sang năm chúng ta lên 12 rồi, học hết 12 mấy cậu định thi đại học nào thế?" Dâu Tây vừa ăn bánh kem dâu tây vừa nhồm nhoàm hỏi chuyện.

    "Quân Sơn cậu ấy nhất định phải thi trường quân đội rồi, gia đình cậu ta đều là quân nhân, không tin ba cậu ta lại tha cho cậu ta đi học ngành kinh tế."

    Lâm Dực cũng gật đầu phụ họa: "Quân Sơn vốn giỏi rồi, trường quân đội đương nhiên không làm khó được cậu ấy. Lại nói gia thế cũng đóng lù lù ở đấy, sợ gì chứ? Đúng rồi, Cố Minh. Cậu thì sao?"

    Dâu Tây suy nghĩ: "Tôi ấy à? Tôi cũng chưa biết, nói thật tôi cũng không muốn đi học đại học lắm, rất phiền phức."

    Quân Sơn nhìn Dâu Tây đột nhiên bật thốt: "Nếu chưa có quyết định vậy thi trường quân đội đi."

    "Hả?"

    Dâu Tây sặc nước trà, ho khù khụ không ngớt, Quân Sơn không dấu vết vỗ lưng giúp cô, đưa cho cô một cái khăn tay nhỏ. Rốt cuộc không còn sặc nữa Dâu Tây mới trừng mắt nhìn Quân Sơn: "Tự nhiên nói linh tinh gì đâu."

    Quân Sơn nghiêm túc đón nhận cái trừng mắt của Dâu Tây: "Tôi không nói linh tinh, với thực lực của cậu, muốn vào trường quân đội vô cùng dễ dàng chỉ là muốn hay không muốn mà thôi."

    Dâu Tây thấy không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc thì gãi gãi mũi: "Trường quân đội nghiêm lắm, không thích hợp với tôi đâu. Thôi chúng ta không nói chuyện này nữa."

    Lâm Dực cũng cười xòa: "Vậy chúng ta nói chuyện khác đi, công ty của cậu dạo này làm ăn thế nào rồi."

    Nói đến công ty của mình Dâu Tây lại trở lại trạng thái bình thường của mình, đắc ý nói: "Còn phải hỏi, dưới bàn tay chăm sóc của tôi đương nhiên là làm ăn rất tốt rồi. Sắp chuẩn bị quay một bộ phim mới, cậu có hứng thú đầu tư không? Đảm bảo là sẽ trở thành một tác phẩm để đời."

    "Đương nhiên đầu tư, ba tôi biết tôi dùng tiền đầu tư cho cậu kiếm được rất nhiều tiền còn khen tôi có khiếu làm ăn đấy. Ông cũng rất thích cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao còn muốn hôm nào bảo tôi mời cậu đến ăn cơm."

    "Ha ha, được nha."

    Cao Vỹ đặt chén trà xuống vẻ mặt đăm chiêu, sực nhớ ra một chuyện vốn muốn hỏi Dâu Tây từ lâu.

    "Cố Minh, những người sáng tác nhạc và viết kịch bản cho công ty của cậu là ai thế? Viết ra những tuyệt phẩm như thế mà lại chưa từng nghe qua tên hay thấy mặt rất kỳ lạ. Tôi đã điều tra rất lâu cũng không có manh mối, tôi cả gan suy đoán. Có khi nào cậu là người sáng tác chúng không?"

    Dâu Tây nghe Cao Vỹ nói thế liền lập tức phun ra trà trong miệng, nước trà bắn tung toé lên người Quân Sơn.

    "Đương nhiên không phải tôi viết. Ối, Quân Sơn, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

    Dâu Tây vội vàng vớ lấy khăn tay trong túi áo chà lau mặt và ngực áo cho cậu lại bất ngờ bị cậu nắm lấy bàn tay.

    "Không cần, để tôi tự làm."

    "Ò" Dâu Tây rụt lại bàn tay mình khỏi tay Quân Sơn rồi ngồi lại xuống ghế. Lâm Dực thấy áo của Quân Sơn đều là nước trà liền đề nghị: "Quân Sơn, hay cậu thay tạm áo của tôi đi, dù sao dáng người chúng ta cũng tương tự nhau."

    "Ừm"

    "Để tôi đi lấy". Nói rồi Lâm Dực lập tức đứng dậy đi về phòng để quần áo riêng của mình lấy đồ.

    Cao Vỹ biểu cảm kỳ quái: "Không phải chứ tôi nói này, Cố Minh. Không phải thì thôi cậu phản ứng lớn như thế làm gì?"

    "Tại vì cậu nói ra chuyện ngu ngốc chứ sao? Cậu thấy một học sinh cấp ba bình thường như tôi có thể viết được những thứ cao siêu như thế à?"

    Nghe cô nói vậy Cao Vỹ cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều: "Cậu nói cũng có lý."

    Dâu Tây lười lý hắn, quay sang nhìn Quân Sơn vẻ mặt vô cùng đáng thương cùng cảm thấy có lỗi: "Quân Sơn à, cậu đừng để bụng chuyện vừa rồi nha, tôi thật sự không cố ý, đều tại Cao Vỹ hết."

    Cao Vỹ nghe Dâu Tây đùn đẩy tội lỗi sang mình thì phát hỏa: "Liên quan gì tôi, cậu phun trà lên người cậu ấy mà"

    Dâu Tây lườm Cao Vỹ một cái, Quân Sơn cầm áo Lâm Dực đưa không để ý lắm: "Nếu tôi để bụng thì thế nào?"

    Dâu Tây ngây người, Cao Vỹ một bên nghe thế liền bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn Dâu Tây. Khi cô định nói thêm cái gì thì Quân Sơn đã đi vào bên trong thay đồ rồi.

    Rốt cuộc mọi người cũng ai về nhà nấy, Quân Sơn đưa Dâu Tây về nhà xong mới về nhà của mình. Sau khi uống trà và tán chuyện chán chê thì bốn người ngồi chơi bài đến tận tối muộn buông thả bản thân vì mai là chủ nhật.

    Một ngày ham chơi khiến Dâu Tây vừa lên xe đi được một đoạn đường liềnlăn ra ngủ, dựa vào người Quân Sơn ngủ ngon lành.

    Quân Sơn nhìn người con trai nằm trong lòng mình, gương mặt đẹp lạnh lùng lúc này trông thật yên tĩnh, rõ ràng khi cười lên rất đẹp mắt lại chỉ khi nào ở cùng bọn họ mới vui đùa, bên ngoài lại giữ hình tượng theo kiểu gần như cố chấp.

    Không biết vì sao nhìn thấy gương mặt ngủ say này Quân Sơn lại bất chợt vươn tay vuốt ve hàng mi đen dài, ngón tay thon gầy trượt theo cánh mũi rơi lên đôi môi mỏng hồng hào.

    Cậu khẽ thì thầm âm thanh chỉ đủ để mình nghe thấy: "Cố Minh, tại sao cậu mang trong mình tính cách của một cô gái lại sống trong thân thể một cậu con trai? Hay là tôi thực sự điên rồi? Tôi thích cậu?"

    Thích cậu cười rạng rỡ với một mình tôi, thích cậu gọi tên tôi, thích cậu đứng ở trong bếp nói với tôi giúp cậu làm việc. Thích cậu chụm đầu thì thầm nói chuyện với tôi, thích mọi thứ về cậu, thích cậu phát điên lên được. Tôi điên rồi phải không? Tôi vậy mà lại thích con trai sao?

    Quân Sơn nắm chặt tay còn lại của mình, ngón tay mơn trớn trên môi Dâu Tây cũng không hề buông xuống rốt cuộc cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Dâu Tây, nhưng rất nhanh rời đi.

    Môi của cậu thật mềm mại, Cố Minh, tôi phải làm sao với cậu bây giờ?

    Cuối cùng đến nhà Dâu Tây, Quân Sơn lay cô tỉnh dậy: "Cố Minh, tới nhà cậu rồi, dậy đi."

    Dâu Tây mơ mơ màng màng tỉnh dậy: "Đến rồi sao? Vậy tôi về nha, mấy hôm nữa gặp lại."

    Cô lơ tơ mơ xuống khỏi xe, không phát hiện mặt của Quân Sơn rất đỏ. Gió lạnh bên ngoài tấp vào người rốt cuộc khiến cô thanh tỉnh. Về phòng tắm rửa một cái sạch sẽ rốt cuộc Dâu Tây ngả xuống giường chìm vào giấc ngủ.

    Tại biệt thự Quân gia, lúc này có một người mất ngủ cả đêm.

    Quân Sơn lăn lóc trên giường một hồi rốt cuộc vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu hắn bây giờ đều bị hình ảnh trên xe khi nãy lấp đầy. Chỉ nhắm mắt lại khuôn mặt Cố Minh lại hiện ra trong đầu hắn, làm cách nào cũng xua đi không được.

    Sau nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, hắn lại lấy dũng khí một lần nữa đặt xuống môi Cố Minh một nụ hôn. Nhưng lần này lại được Cố minh đáp trả trong vô thức, hai người môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa một lúc rốt cuộc ý trí của hắn khó khăn lắm mới khôi phục vội vàng dứt ra khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy. Cố Minh vẫn ngủ say, đột nhiên hắn thấy lòng mình hụt hẫng lại ẩn ẩn vui mừng.

    Hắn vừa muốn Cố Minh tỉnh dậy biết tình cảm của hắn lại sợ cậu ấy biết sẽ ghê tởm hành động của hắn đối với mình. Thật may, rốt cuộc cậu ấy không tỉnh dậy, hắn vẫn có thể làm bạn với Cố Minh. Thật tốt.

    * * *

    Dâu Tây xin thề, cô không hề biết chuyện này. Lúc đang ngủ cô chỉ vô tình cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm thơm thơm nghĩ rằng đồ ăn mới ăn thôi. Không hề biết là đôi môi của Quân Sơn, xin thứ lỗi cho cô gái xinh đẹp mang thân xác đàn ông này. Nếu cô mà biết là môi của Quân Sơn cô nhất định không chỉ ăn môi của cậu ấy mà ăn luôn cả cậu ấy. Tin cô đi, cô thề.

    Tg: Nhưng cô đang là con trai đấy!

    Vậy cậu cảm thấy tôi làm công hay thụ thì được hơn?

    Tg: Thụ đi, nằm dưới chịu mọi sự chà đạp. Thế nào?

    Vậy thôi, hãy để tôi làm một mỹ nữ à không, mỹ nam yên tĩnh.

    Tg: Tốt.
     
  3. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hai người con trai tướng mạo tuấn mĩ phi phàm đi song song cùng nhau khiến mọi ánh mắt xung quanh đều phải ngoái lại nhìn. Thậm chí có thể nghe thấy những tiếng hô khe khẽ của các cô gái xung quanh.

    "Đẹp trai quá đi!"

    "Hai người đó có phải người nổi tiếng không vậy? Đẹp trai quá đi mất!"

    "Soái quá! Trái tim tớ đã bị đánh cắp chỉ bởi một ánh mắt lướt qua của hai người họ."

    "Ôi mẹ ơi, hãy tha thứ cho sự mê trai này của con, quả thực hai người đó quá soái."

    Dâu Tây nghe tiếng bàn tán cùng tán thưởng vang lên bốn phía, lại còn cảm giác ánh mắt khắp nơi đổ dồn về phía này thậm chí còn có người chụp lén thì tỏ vẻ, bản công tử quá soái mà, trách ta sao?

    Vốn dĩ đã định đi mấy trung tâm nhỏ mua chút đồ rồi thôi. Kết quả nghe cô nói đi mua quà mừng thọ Quân Sơn liền khăng khăng một mực dẫn cô đến chỗ này.

    Tai sao tên Quân Sơn này lại bỏ ra một ngày chủ nhật đi theo cô mua quà mừng thọ thì phải nói đến chuyện sáng nay.

    * * *

    Sáng nay, khi Dâu Tây còn cuộn tròn trong chăn bông ấm áp thì bị bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại kêu như đòi mạng. Vốn định không tiếp chờ chuông tắt lại ngủ tiếp ai ngờ chuông vừa tắt lại bắt đầu vang lên. Dâu Tây tức giận nghe điện thoại trong giọng nói còn ngái ngủ của mình.

    "Alo, ai đấy? Có biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi điện hả? Không cho người ta ngủ hay sao?"

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc không nói gì, cô đang định phát hỏa một lần nữa thì đầu dây bên kia rốt cuộc vang lên một giọng nói dễ nghe.

    "Cố Minh, là tôi, Quân Sơn."

    Lời nói mắng mỏ bị nghẹn lại trong họng Dâu Tây, cô ngồi bật dậy đem điện thoại hướng ra nhìn tên cuộc gọi, đúng là Quân Sơn. Cô cười gượng gạo: "Quân Sơn à, mới sáng sớm cậu gọi mình có việc gì thế?"

    "Không sớm, đã mười giờ sáng, tôi đang đứng dưới cổng nhà cậu. Xuống đây đi."

    "Cái gì? Cậu đến nhà tôi làm gì?"

    "Coi như để cảm ơn bữa ăn hôm qua của cậu, hôm nay tôi mời cậu ăn nhà hàng."

    Dâu Tây ngáp dài một cái từ chối thẳng: "Không đi, hôm nay tôi phải đi mua quà mừng thọ, để hôm khác đi."

    Quân Sơn không chút nào để ý: "Vậy tôi bồi cậu đi mua quà, cho cậu mười lăm phút xuống đây."

    Nói xong cậu liền cúp máy, Dâu Tây tức điên cả người, mẹ nó, tên Quân Sơn này hôm nay lại trúng tà gì, không cho người ta thương lượng gì cả. Cô chậm chạp vệ sinh cá nhân, thay quần áo các thứ xong cũng đã ba mươi phút sau. Sau đó mới ung dung ra cổng, xe của Quân Sơn đỗ ở bên ngoài, cô giơ tay gõ cửa kính. Sau một lúc cửa xe mới mở ra, hôm nay Quân Sơn tự lái xe nên cô yên vị ngồi ở ghế phụ.

    Dâu Tây mặt tươi như hoa thắt dây an toàn cẩn thận mới quay sang nói chuyện với Quân Sơn: "Xin lỗi nha, nhiều thứ phải chuẩn bị quá nên xuống muộn rồi."

    Quân Sơn hừ lạnh một cái, từ chối cho ý kiến bắt đầu khởi động xe lái đi.

    "Đi đâu mua đồ."

    Dâu Tây nghĩ nghĩ: "Đến trung tâm mua sắm gần đây đi, chỗ đó nhỏ lại ít người mua cũng tiện."

    Quân Sơn nhíu mày: "Chỗ đó thì có gì đáng giá mà mua, đi trung tâm thương mại lớn nhất thành phố đi."

    Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Quân Sơn, Dâu Tây nuốt một ngụm nước miếng: "Được, tuỳ.. tuỳ cậu."

    Cứ như thế hai người xuất hiện ở đây, giống như quốc bảo bị mọi người nhìn ngắm. Đem tâm lý trả thù Quân Sơn ca đáng ghét, Dâu Tây lượn khắp các cửa hàng, đi từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên mua bao lớn bao nhỏ đều bắt tên Quân Sơn ca đáng giận cầm hết. Vốn muốn hành hạ cậu ta khiến cậu ta tức giận nhưng biểu cảm cậu ta lại khiến Dâu Tây cảm thấy rất kỳ quái.

    Dù cô hành cậu ta thế nào thuỷ chung gương mặt của cậu đều bình tĩnh, thỉnh thoảng hiện lên nét ôn nhu dịu dàng khiến Dâu Tây sởn hết cả da gà. Người gì kì cục đâu đâu. Thích bị ngược?

    Đi thêm một cửa hàng nữa quay lại nhìn Quân Sơn, nghĩ muốn xem sự chật vật trên người cậu ta mà ai ngờ phải khiến Dâu Tây thất vọng rồi. Cô mua rõ là lắm thứ mà bây giờ trên người cậu ta vẫn sạch sẽ soái khí ngời ngời trên tay chỉ cầm hai túi nhỏ cô mới mua thêm ban nãy.

    "Đồ đâu rồi?" Dâu Tây kinh ngạc nhìn Quân Sơn, đồ của cô đi đâu hết rồi?

    "Đã gửi về nhà cậu rồi."

    Quân Sơn vẻ mặt cười thản nhiên: "Xem xem, hôm nay tôi mà không đi cùng, với cái đầu óc trên mây của cậu xem làm sao có thể xách đồ được."

    Dâu Tây trợn mắt há mồm to như quả trứng: "Gửi về rồi? Cậu vẫn đi cạnh tôi thì gửi về kiểu gì?"

    "Đương nhiên là sai người đem về rồi." Quân Sơn nhìn Dâu Tây ánh mắt như nhìn một đứa ngốc. Cô quay mặt đi, đúng vậy, có thể gửi nhân viên cửa hàng đem về mà, sao mình có thể hỏi câu ngốc nghếch như thế chứ? Thật mất mặt a~

    Hành tên Quân Sơn này thật không thú vị, Dâu Tây cũng đã chọn xong quà mừng thọ cho bà ngoại nên rốt cuộc đưa ra đề nghị ăn cơm. Hai người tìm một quán ăn Nhật khá nổi ở nơi này vào ăn. Trong lúc gọi món, nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm hai người ánh mắt loé sáng, thật không biết trong đầu cô nàng này tự bổ não cái gì mà vẻ mặt kiểu đấy nữa.

    Trước mắt rõ ràng hà hai người đàn ông ngồi bình thường đang chọn món nhưng qua con mắt của cô gái bồi bàn mang tâm hồn hủ nữ lại dường như trông thấy cảnh hai người bón đồ ăn tình tứ cho nhau, càng nhìn đôi mắt càng phát sáng lập loè.

    Ăn uống xong xuôi cũng đã bốn giờ chiều, đột nhiên cô nổi hứng muốn đi xem phim nên quay sang hỏi Quân Sơn: "Phim mới của công ty tôi đang được công chiếu trên rạp đấy, cậu có muốn đi xem cùng tôi không? Hay về nhà?"

    "Được, xem đi"

    Thế là hai người lại bắt đầu mua vé xem phim và bỏng nước, khác với Dâu Tây, đại thiếu gia Quân Sơn này là lần đầu đến rạp xem phim, lại xem phim cùng người trong lòng khiến tâm trạng của cậu vừa mong chờ lại phấn khích.

    Suốt quá trình xem phim, Quân Sơn xem phim thì ít, xem Dâu Tây thì nhiều. Hôm nay để hành Quân Sơn mà Dâu Tây cũng hành bản thân không kém, lượn lờ mua sắm mấy tiếng đồng hồ đã khiến cô sớm mệt muốn chết. Phim mới chiếu được mười lăm phút đầu cô đã ngả vào vai Quân Sơn ngủ say.

    Trong rạp chiếu phim vốn không ít người nhưng Quân Sơn đã lén lút giấu Dâu Tây bao trọn phòng này nên người đã sớm đi ra hết. Cả phòng chiếu phim rộng lớn như thế chỉ có hai người đàn ông ở trong.

    Cậu vuốt ve khuôn mặt Dâu Tây lại lén lút hôn cô, nắm tay cô. Chưa bao giờ Quân Sơn lại có cảm giác muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này đến thế.

    Rốt cuộc vào giờ khắc phim sắp hết Dâu Tây cũng tỉnh lại, phát hiện xung quanh trống rỗng không có một ai thì vẻ mặt khiếp sợ: "Tôi ngủ quên bao lâu rồi mà không còn một ai thế này?"

    "Phim hết rồi nên mọi người rời đi thôi, tôi cũng đang định gọi cậu dậy để về nhà."

    "Vậy sao? Đúng rồi, cậu xem phim chưa? Thế nào, hay lắm đúng không?"

    "Ừm, cũng tàm tạm."

    "Xí, nhạt nhẽo. Mấy giờ rồi?"

    "Sáu giờ chiều rồi."

    "Mẹ ơi, tôi phải đi dự tiệc, Quân Sơn mau mau đưa tôi về nhà chuẩn bị."

    Quân Sơn nhíu mày: "Sợ không kịp, tôi đưa cậu đi tạo hình chuẩn bị lát nữa đến thẳng địa điểm tổ chức luôn. Quà không phải cậu để sẵn bên người rồi sao?"

    "Vậy làm phiền cậu rồi."

    Dưới sự trợ giúp tài lực của Quân Sơn, rốt cuộc Dâu Tây cũng kịp đến nơi. Cô gọi cho bà Cố muốn cùng nhau hội hợp.

    "Mẹ và ba con đang trên đường đến, con chờ bọn ta ở bên ngoài đi."

    "Vâng."

    Sau khi đưa Dâu Tây đến bên ngoài biệt thự Giang gia thì cậu cũng rời đi, lúc này Dâu Tây đứng bên ngoài chờ ba mẹ một mình. Nhìn từng chiếc xe sang trọng tiến vào biệt thự, Dâu Tây cảm khái. Quả nhiên là người giàu có, tổ chức một cái thọ yến người đến dự đều là những kẻ không phú thì cũng quý. Bảo sao không muốn nhận một người con rể như ba Cố làm con a~

    Bao nhiêu năm không liên lạc cũng chẳng đoái hoài đến, nếu không phải ba Cố càng ngày càng ăn nên làm ra, không biết chừng đến cuối đời ông bà Giang cũng chẳng muốn nhận lại con gái ruột. Mệt mẹ Cố còn nghĩ về họ, Dâu Tây đã đọc tư liệu của Giang gia năm đó, ông bà Giang vốn muốn gả mẹ Cố cho con trai út của một gia đình giàu có họ Lư lúc bấy giờ, nghe nói tên kia là một kẻ chăng hoa chơi bời, bồ bịch bên ngoài nhiều không đếm kể nên đã ngoài ba mươi tuổi chẳng ai muốn gả con gái cho hắn. Nhưng Lư gia lại giàu có quyền thế rất lớn thời bấy giờ, nghe nói Giang gia có một cô con gái xinh đẹp chưa gả chồng thì đem lễ hỏi khổng lồ đến muốn kết thông gia.

    Chỉ tiếc mẹ Cố lúc đấy đã yêu ba Cố kiên quyết muốn gả cho ba Cố làm vợ, ông bà Giang năm đó vì khiến hai người chết tâm làm rất nhiều chuyện ác độc với ba Cố và gia đình ông.

    Cuối cùng mẹ Cố cùng ba Cố bỏ đi đến thành phố khác lập nghiệp, Giang gia cũng là gia đình có gia thế nên tuy đắc tội với Lư gia, Lư gia cũng không động vào Giang gia được. Rốt cuộc hai gia đình cũng chỉ trở mặt thành thù, không có tổn thất nên ông bà Giang liền xem như chưa từng có đứa con như mẹ Cố.
     
  4. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giói 1: Chàng béo nghịch tập (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dâu Tây cũng xem qua tư liệu về Lư gia, mấy năm trước con trai cả của Lư gia bị người lừa đầu tư một dự án chết khiến gia đình phá sản, nghe nói bây giờ đã chuyển về quê sống cuộc sống tạm bợ qua ngày.

    Tên đàn ông được định hôn với mẹ Cố cũng đã mất sớm do bệnh tật.

    Giang gia đối xử với ba Cố thật sự rất quá đáng, khó trách ông không thể tha thứ được. Nhưng ông lại yêu vợ, không đành lòng khiến vợ đau khổ. Đem nỗi nhục nhã ngày xưa kìm nèn đi xuống chấp nhận đến nơi này ngày hôm nay.

    Người gác cổng nhìn cô đứng bên ngoài lâu không vào trong đã sớm không kiên nhẫn, rốt cuộc cô cũng thấy xe của ba Cố đang từ từ tiến lại. Ba người sau khi gửi xe thì cùng tiến vào biệt thự Giang gia. Có lẽ lâu rồi mới quay trở lại gặp ba mẹ của mình khiến bà ấy trông rất căng thẳng lo lắng. Ba Cố không nhìn được nữa mới lên tiếng an ủi vài câu.

    Ba người tiến vào sảnh chính nơi mở tiệc tiếp đãi khách của Giang gia, trong sảnh người đi lại đông đúc, trên gương mặt họ đều nở một nụ cười tiêu chuẩn đúng mực, nói những câu chuyện nhàm chán mà mãi không kết thúc.

    Một đứa con gái trông có vẻ quen mắt tiến về phía ba người họ: "Bác trai, bác gái khoẻ. Lần đầu gặp mặt, con tên là Giang Hương, con gái thứ hai của ba con, Giang Lâm Hàng. Ông nội bảo con chờ ở đây để đón mọi người ạ!"

    "Anh họ, lần thứ hai gặp mặt, chắc anh không biết em đâu."

    Ba Cố nở nụ cười cứng nhắc: "Chào cháu."

    Mẹ Cố thì vui mừng: "Con của a Hàng sao? Lớn như vậy rồi. Lần đầu gặp không kịp chuẩn bị quà lần sau bác sẽ bù cho con."

    Nói rồi mẹ Cố dúi vào tay Giang Hương một cái bao lì xi to đỏ chót.

    "Cảm ơn bác ạ, ông bà chờ hai bác lâu lắm rồi đó. Để con dẫn mọi người đi gặp họ."

    "Được"

    Dưới sự dẫn đường của Giang Hương, ba người đi đến phòng trà riêng của ông cụ Giang, mẹ Cố cảm thán: "Ba vẫn thích trà như vậy, căn phòng này luôn tràn ngập hương thơm của lá trà thơm ngát."

    Giang Hương cười cười: "Bác gái trí nhớ thật tốt, ông nội rất thích trà, căn phòng trà của ông bây giờ cũng thay đổi nhiều lắm, là nơi ông chuyên dùng để tiếp khách quý đó."

    "Vậy sao?"

    Dâu Tây âm thầm bĩu môi, phòng dành cho khách quý cơ đấy, xem ra ba mẹ cố cùng Cố Minh trong lòng ông cụ cũng chỉ là khách quý thôi đâu, đến họ hàng xa còn không bằng kìa.

    Đứng ngoài cửa phòng trà Giang Hương gõ lên cửa ba tiếng rồi cất tiếng nói: "Ông ơi, cả nhà bác gái đến rồi ạ, đang ở ngoài cửa chờ"

    Một lúc sau bên trong mới truyền ra giọng nói của một ông lão: "Bảo họ vào đi, còn cháu ra sảnh tiếp đón khách khứa thay ba cháu."

    "Vâng"

    Giang Hương quay đầu nhìn ba người Dâu Tây cúi đầu: "Vậy cháu xin phép đi trước, lát gặp lại ạ."

    * * *

    Ba người tiến vào phòng trà, trong phòng trà ngoài hai ông bà Giang ngồi ở ghế chủ vị, bên dưới còn có hai vợ chồng Giang Lâm Hàng ở đó.

    Mẹ Cố nhìn ba mẹ mình đã già đi trông thấy thì hai hàng lệ phút chốc chảy dài, bà nức nở: "Ba mẹ, con gái bất hiếu bây giờ mới đến thăm hai người."

    Ba Cố âm thầm nắm chặt tay vợ, giọng nói lạnh nhạt: "Ba, mẹ vợ. Hai người khoẻ"

    Ông Giang nhìn ba người họ sắc mặt khó coi vô cùng: "Đã đi rồi còn về làm gì? Nhà này không có đứa con gái như cô."

    Bà Giang liếc mắt nhìn ông Giang lại thấy sắc mặt xanh mét của Cố Hạo thì vội vàng hòa giải:

    "Kìa ông, đã nói chuyện cũ bỏ qua đi, bọn nhỏ khó khăn lắm mới trở lại ông còn buông ra lời lẽ khó nghe như thế."

    Ông Giang hừ lạnh một tiếng nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm lời nào nữa.

    Bà Giang đứng dậy ôm mẹ Cố vào lòng: "Con là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, ông ấy sinh khí nói vậy thôi, con đừng để trong lòng"

    "Mẹ, nhìn thấy ba mẹ khoẻ mạnh thế này là lòng con yên tâm rồi."

    Mẹ Cố rời khỏi cái ôm của bà Giang, lau nước mắt mỉm cười với Giang Lâm Hàng: "A Hàng, thời gian trôi nhanh quá, em lớn như vậy rồi. Đây là em dâu sao? Thật xinh đẹp"

    Giang Lâm Hàng cũng cười với mẹ Cố: "Chị đi bẵng cái đã mấy chục năm, em cũng không thể bé mãi như năm ấy được."

    Người phụ nữ trẻ đẹp đứng bên cạnh Giang Lâm Hang chìa tay về phía mẹ Cố: "Chào chị, em là Tuệ Chung, vợ của a Hàng."

    "Ừm, tốt tốt."

    Bên kia bà Cố nói chuyện với vợ chồng Giang Lâm Hàng, bà Cố quay sang ba Cố ánh mắt đảo quanh, cầm lấy tay ba Cố giọng nói buồn rầu: "Là chúng ta năm xưa không đúng, khiến con phải chịu nhiều ấm ức rồi. Thật xin lỗi con, con chịu đến gặp chúng ta thế này thật tốt quá!"
     
  5. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba Cố thấy bà Giang mở miệng nói chuyện với mình thì thở dài một hơi, bản thân ông cũng biết chuyện này là nút thắt trong lòng mình bao năm nay, hôm nay rốt cuộc nghe được lời xin lỗi này từ họ, ông cảm thấy mình cố gắng trả giá bao năm nay là đáng giá. Dù sao cũng là ba mẹ đẻ ra vợ mình, chuyện cũng đã qua lâu rồi, nên buông xuống sống vì bản thân và gia đình mình.

    "Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, ba mẹ, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ chúng ta nên vui cười mới phải. Vợ chồng con có chuẩn bị một chút quà cho ba mẹ đã để bên ngoài sảnh rồi, mong ba mẹ nhận lấy"

    "Ai, đến là được còn quà cáp nữa làm chi, thiệt tình." Tuy nói như vậy nhưng trên mặt bà Giang vẫn hiện lên sự vui vẻ thỏa mãn hài lòng.

    Không biết nói chuyện gì mà mẹ Cố mới sực nhớ ra Dâu Tây bị bỏ qua một bên từ đầu tới giờ, bà cười vui vẻ nắm tay Dâu Tây kéo ra trước mặt mọi người giới thiệu: "Ba mẹ, vợ chồng Lâm Hàng, đây là con trai của con và a Hạo. Tên là Cố Minh, Minh nhi, mau lại đây ra mắt ông bà ngoại và cậu của con đi."

    "Ông bà, cậu mợ khoẻ, cháu là Cố Minh."

    Mọi người rốt cuộc dồn ánh mắt về phía Dâu Tây, vừa nhìn đến chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời. Giữa phòng, Dâu Tây mang dáng vẻ đẹp trai mà cao quý, khí thế trên người tỏa ra giống như vương tôn quý tộc. Bọn họ có nghe nói con trai của Cố Hạo là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc cùng ưu tú, không chỉ về nhan sắc lẫn tài năng. Một đứa trẻ mới học cấp ba mà có thể tự mình mở một công ty giải trí trong thời gian ngắn khiến tên hắn và tên của công ty vang rộng khắp giới nhà giàu. Không chỉ thế hắn còn là người được tam đại thiếu gia của ba gia tộc quyền thế nhất nhì thành phố A lớn nhất cả nước này công nhận và là bạn chơi thân với họ.

    Qua điều tra, không biết vì sao mà Cố Hạo thậm chí còn được Quân gia đặc cách giúp đỡ hết mình khiến trong một thời gian ngắn, chuỗi siêu thị nhà họ Cố đã trải rộng gần khắp thành phố A, danh tiếng Cố gia ngày một khởi sắc. Nếu không phải tin tức rầm rộ truyền lưu trong giới nhà giàu làm sao Giang gia biết được Cố gia mà bọn họ đang truyền lưu chính là Cố gia năm đó bị gia đình họ khinh thường cùng nhục mạ.

    Ông Giang nhìn Dâu Tây chằm chằm, càng nhìn càng thấy hài lòng nhưng đáng tiếc chỉ là cháu ngoại, nếu là cháu nội thì tốt rồi. Có thể kiếm một hôn sự thích hợp giúp Giang gia phát triển mạnh hơn. Bên ngoài ông Giang vẫn tiếp tục bày ra khuôn mặt không cảm xúc. Ông ta gật gật đầu với Dâu Tây lại gõ xuống đất quải trượng.

    "Nếu đã trở về rồi thì anh em trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau."

    Nghe ông Giang nói đến đây, ba Cố bất giác chau mày lại. Dâu Tây trong lòng thầm nghĩ: Đến rồi.

    "Cố Hạo, cậu mới đến thành phố A chắc vẫn chưa biết nhiều chuyện. Gần đây làm ăn của Giang gia ngày một kém, cậu lại làm ăn tốt như vậy thì nên giúp đỡ người nhà, cậu thấy đưa mười siêu thị ở trung tâm thành phố cho Lâm Hàng quản lý thì thế nào?"

    Dâu Tây nhếch miệng cười lạnh, cuối cùng thì cũng đến màn chính của vở kịch.

    Ba Cố nghe ông Giang nói muốn mười siêu thị ở trung tâm thành phố thì giận tím mặt, vợ chồng Giang Lâm Hàng nghe ba mình nói thế thì nhìn nhau kinh ngạc cười thầm.

    "Mười siêu thị ở trung tâm thành phố? Ba vợ, tôi gọi ông một tiếng ba vợ hoàn toàn vì giữ mặt mũi cho Liễu Vân, không muốn cô ấy buồn rầu. Ông nghĩ chỉ dăm ba lời xin lỗi trên miệng rồi quay sang là muốn cướp đồ của tôi được sao? Mười siêu thị ở trung tâm thành phố mà ông cũng dám mở miệng muốn, ông coi tôi là đồ ngu hay nghĩ tôi vẫn là Cố Hạo của năm đó mặc ông nhục mạ?"

    Mẹ Cố nghe ba mình nói xong cũng vô cùng kinh ngạc, không tin vào tai mình. Bà tuy không còn làm việc trong công ty giúp chồng nữa nhưng mười siêu thị trung tâm thành phố mà ba mình muốn bà vẫn biết chúng quan trọng và có giá trị như thế nào.

    Chưa nói việc a Hạo của bà phải rất khó khăn mới đấu thầu được đất còn tốn bao nhiêu công sức tiền của mới xây dựng nên thành công ngày hôm nay. Vậy mà ba của bà mở miệng là muốn cắt thịt uống máu của chồng bà. Bà sao có thể tin nổi? Sao chịu đựng được đây. Dù có ngốc đến thế nào bà cũng biết được, bọn họ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận thân mà đơn giản là nhìn trúng thành công và tài phú sau lưng chồng bà nên mới đánh chủ ý đến bà mà thôi.
     
  6. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông giang nghe ba Cố nói thì cười lạnh: "Đừng quên vợ cậu là ai, dù sao tôi cũng là ba nó, nuôi nó ăn học bao năm để rồi bỏ theo cái thứ hai bàn tay trắng như cậu. Giờ ăn nên làm ra thì quên hết chuyện xưa hay sao? Nó vẫn là con gái Giang gia, dù không muốn giúp đỡ Giang gia thì cưới vợ cũng phải có lễ hỏi chứ? Coi như đem mười cái siêu thị đó làm lễ hỏi cưới Liễu Vân đi."

    "Nếu không muốn giao ra mười cái siêu thị đó vậy thì giao ra chuỗi siêu thị ở thành phố C, coi như lão già ta đây đã nhân nhượng lắm rồi đấy."

    "Nực cười, dù có là lễ hỏi đi chăng nữa thì là cái gì cũng không phải ông có thể quyết định được. Muốn siêu thị của tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ"

    Ba Cố bừng bừng lửa giận quay người về phía Dâu Tây và mẹ Cố: "Chúng ta đi."

    Mẹ Cố quay đầu nhìn những người nhà ruột thịt của mình, nhìn ba mẹ mà mình tưởng nhớ bao năm nay ấy vậy mà giờ khắc này gặp lại, bà đột nhiên cảm giác giống như năm đó, ba mẹ bà ép buộc bà lấy một tên đàn ông chăng hoa lớn tuổi làm chồng. Lúc họ đay nghiến nhục mạ người mà bà yêu. Lòng bà trở nên lạnh lẽo quá.

    Nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa của ba Cố, mẹ Cố mỉm cười bước vội đi theo.

    Thật may là còn có anh.

    Dâu Tây vẫn luôn cầm trên tay túi lễ vật của mình lúc này đặt lên bàn cười nhẹ: "Đây là quà mừng thọ cháu tự tay chọn cho bà ngoại. Chúc bà ngoại phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn."

    Nói xong Dâu Tây cũng tiêu sái quay nguời rời đi.

    * * *

    Trong phòng ông Giang nhìn mấy người ra khỏi phòng cũng có chút tức giận, bà Giang thấy tình huống này khó có lúc cũng cau mày trách mắng: "Ông cũng thật là, tôi đã nói trước với ông bao nhiêu lần rồi, chuyện này cứ phải từ từ mới được, bọn chúng vừa quay về ông đã muốn rút máu của chúng làm sao chúng còn nghe theo. Giờ thì hay rồi, siêu thị không lấy được, Giang gia phải làm sao bây giờ."

    Ông Giang tức giận: "Bà im đi, tôi nhất định không để yên chuyện này."

    Hai vợ chồng Giang Lâm Hàng nhìn nhau vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

    Ra khỏi phòng trà, ba người đùng đùng rời khỏi đại sảnh, Giang Hương nhìn thấy Dâu Tây vốn định chạy lại nói chuyện lại thấy dáng vẻ tức giận của bác trai thì dừng lại bước chân. Có vẻ trong phòng trà đã xảy ra chuyện rồi, mấy người lớn thật là, làm mình không có cơ hội làm thân với anh họ gì cả, nghe nói anh họ tự mở một công ty riêng phát triển rất tốt. Vốn còn định xin anh ấy giúp đỡ một chút, giấc mộng ca sĩ của mình coi như xong rồi.

    * * *

    Về đến nhà, ông Cố không nói lời nào vẻ mặt mệt mỏi, bà Cố cũng ngồi xuống bên cạnh ông Cố yên lặng. Dâu Tây vào nhà thấy cảnh này thì cũng không biết nên nói gì bây giờ. Dù sao trong mắt bọn họ Dâu Tây cũng vẫn là trẻ con. Hơn nữa chuyện của Giang gia cô sẽ không quản nhưng cũng sẽ tìm người nhìn chằm chằm vào họ tránh họ gây bất lợi với ba Cố và công ty của ông.

    Thời gian này, trong nhà không khí rất trầm thấp, đã lâu ông bà Cố không nói chuyện với nhau.

    Giờ ăn cơm cũng là một người ăn trước một người ăn sau. Dâu Tây không thích không khí trong nhà lắm nên sau khi tan học thường qua nhà Lâm Dực hoặc Cao Vỹ ăn cơm xong chơi chán chê mới về nhà. Không ra nhà Quân Sơn đương nhiên là vì em gái của cậu ta rồi.

    Kỳ quái là cứ Quân Sơn biết cô hay qua nhà hai người kia thì mặt rất tối tăm, thỉnh thoảng còn vô cớ nổi cáu với hai người họ khiến hai người họ mấy hôm liền đều không dám nói chuyện với hắn, sợ bản thân chọc hắn không vui.

    Hôm nay cũng không ngoại lệ, ông Cố mượn cớ đi công tác ở thành phố C liền xách vali đi được hai ngày rồi, mẹ Cố cũng nói đi du lịch với mấy bà bạn thân bỏ mặc Dâu Tây một mình.
     
  7. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nằm ườn ra bàn học, bây giờ cô đã sắp lên mười hai, sắp tới nghỉ hè chỉ có hai tuần là cắm đầu vào học hè. Tuy trường Tường Vi là trường quý tộc nhưng nhà trường cũng rất quan tâm đến chất lượng giáo dục và đào tạo học sinh nênn năm nào trường cũng xếp vào top muời trường có nhiều học sinh đỗ vào các đại học đứng đầu cả nước nhất.

    Không biết đường dây điện nhà trường bị trục trặc cái gì từ sáng đến giờ, trời thì nóng như đổ lửa lại không có điện mà mở điều hòa. Nóng nực rất dễ làm con người trở nên nóng nảy khó tính a~

    "Quân Sơn, mau mau quạt cho tôi với, tôi nóng muốn chết rồi này, sắp chết thật rồi a!"

    Không biết Quân Sơn lấy đâu ra một cái quạt giấy rất tinh xảo, lúc quạt còn thoang thoảng hương trúc thơm ngát. Dâu Tây vừa thấy đã bắt cậu quạt cho mình, Cao Vỹ và Lâm Dực cũng nóng muốn chết, tuy nóng Lâm Dực vẫn vô cùng chú ý hình tượng của mình, Cao Vỹ thì khỏi nói. Cậu ta nằm bẹp ra bàn thở như chó, còn bạo lực bắt mấy cô em xinh đẹp xung quanh mình lấy vở quạt cho cậu ta. Thật hết nói.

    Lâm Dực nhìn Quân Sơn phe phẩy quạt quạt cho Dâu Tây thì vẻ mặt nhăn nhó: "Quân Sơn, cậu lại chiều Cố Minh như thế, tôi sẽ ghen tỵ với cậu ta. Cậu mau mau quạt cho tôi mấy cái đi."

    Quân Sơn đến một ánh mắt cũng lười ném cho Lâm Dực ném cho cậu một cái quạt xếp từ giấy mà một bạn học nữ trong lớp vừa đưa cho: "Tự túc."

    Lâm Dực bĩu môi: "Quân Sơn, cậu thay đổi. Trước đây cậu chỉ đối tốt với một mình tôi, bây giờ cậu bỏ rơi tôi rồi. Tôi khóc đấy, tôi khóc thật đấy.."

    Quân Sơn không phản ứng lại Lâm Dực, vẫn đều tay quạt gió cho Dâu Tây.

    Lâm Dực không được sự đáp trả của Quân Sơn đành ngượng ngùng thay lại vẻ mặt nhởn nhơ thường ngày.

    "Quân Sơn, cậu nói xem, Thế lực của Giang Kỷ Lãng ở thành phố này cậu nghĩ có thể gây bất lợi cho Cố gia và tôi không?"

    Quân Sơn ninh mày: "Sao thế? Giang gia và nhà cậu xảy ra xung đột gì à?"

    Dâu Tây cười lạnh: "Không chỉ xung đột thôi đâu, Giang gia còn muốn đem gia sản của Cố Gia cướp về tay mình nữa kìa. Coi tôi là đứa ngu chắc. Nằm mơ. Chỉ cần Giang gia dám ra tay tôi sẽ cho họ trả giá đại giới."

    Quân Sơn nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của Dâu Tây trong lòng đã có tính toán. Dạo này Cố Minh đã phải quản lý công ty rất vất vả rồi, không cần thiết chờ Giang gia ra tay. Quân Sơn cậu sẽ giải quyết trước mối tai họa ngầm này.

    Dưới làn gió mát từ cây quạt của Quân Sơn, Dâu Tây đã thiu thiu ngủ rồi.

    Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Dực biết rõ, quen biết Quân Sơn bao nhiêu năm nay cậu hiểu rõ Quân Sơn là một người rất ít nói, với em gái Lưu Nguyệt cậu ta tuy quan tâm chiều chuộng nhưng cũng nghiêm khắc. Nhưng từ ngày quen biết Cố Minh, mỗi lần trên lớp hay tụ tập chỉ cần Cố Minh xuất hiện là Quân Sơn giống như biến thành một con người khác.

    Một kẻ kiệm lời nói như cậu ta vậy mà chỉ cần Cố Minh nói chuyện bất kể cũng sẽ đáp lại rất nhiều. Lâm Dực thậm chí cảm giác mình hoa mắt mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của Quân Sơn nhìn Cố Minh vô cùng ôn dịu dàng là thế quái nào.

    Lâm Dực lắc đầu bỏ đi suy nghĩ linh tinh trong đầu.

    Ngoài dự kiến của Dâu Tây là đã ba tháng kể từ khi trải qua bữa tiệc mừng thọ xum họp không mấy vui vẻ đó thì Giang gia vẫn không hề có động tĩnh gì. Thực ra không phải họ không có động tĩnh, mà Quân Sơn đã động tay động chân với Giang gia, bây giờ Giang gia có lẽ đang bù đầu giải quyết chuyện kinh doanh của gia đình làm gì có thời gian gây rắc rối cho Cố gia.

    * * *

    Tại biệt thư Giang gia, Giang Kỷ Lãng sau khi gọi đến cuộc điện thoại thứ n mới được một người giao hảo tốt nhắc nhở một câu.

    "Giang lão, không phải tôi không muốn giúp cậu mà cậu có biết chuyện lần này xảy ra do đâu không? Quân gia đã tung ra tin tức nếu ai dám giúp đỡ Giang gia thì sẽ bị Quân Gia phong sát. Tôi thật không biết vì sao ông lại hồ đồ như thế đắc tội Quân gia. Chuyện này chắc chắn do Quân Gia làm ra đấy. Tôi cúp đây, rất xin lỗi."

    Giang Lâm Hàng thấy ba đặt điện thoại xuống thì sốt sắng: "Ba, sao rồi? Họ có giúp chúng ta không?"

    Giang Kỷ Lãng lắc lắc đầu: "Chúng ta bị Quân gia động tay chân rồi."

    "Cái gì? Sao có thể? Chúng ta cũng đâu có đắc tội gì với Quân gia, sao họ lại làm thế với chúng ta."

    "Ta cũng không biết, Quân gia họ còn ra tiếng nếu ai giúp chúng ta sẽ bị phong sát. Tình thế hiện tại của chúng ta đã bị cô lập rồi."

    Giang Lâm Hàng vò đầu: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không quay vòng vốn để làm tiếp dự án, bên ngân hàng giục tiền thì phải làm sao?"

    Vợ của Giang Lâm Hàng đột nhiên giật mình nhớ ra: "Ba, con trai chị cả quen biết người nhà Quân gia, có khi nào là bọn họ giở trò nhờ Quân gia giúp đỡ không?"

    Ba Giang đập bàn một cái kêu lên tức giận: "Súc sinh, người nhà cũng không tha."

    Giang Lâm Hàng thấy ba tức giận thì co rúm cả người: "Cũng tại chúng ta đòi hỏi quá đáng trước mà.."

    "Gia đình chị em thì không phải nên giúp đỡ nhau sao? Hơn nữa đó là lễ vật cưới hỏi, tao nuôi nó không tốn tiền của hay sao? Cái gì mà quá đáng với không quá đáng."

    Giang Lâm Hàng liếc mắt về phí vợ mình, thấy đã rót cho ba một chén trà mới nói: "BA, chuyện cấp bách bây giờ là chúng ta phải giải quyết chuyện công ty. Con với mẹ đến cầu xin bọn họ nói Quân gia tha cho chúng ta. Bây giờ Cố gia đã ôm được đùi to, chúng ta đấu không lại. Ba, ba xem.."

    Giang Kỷ Lãng đương nhiên biết lợi hại trong chuyện này, chỉ có thể tức giận thở phì phì không nói gì thêm.



     
  8. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rốt cuộc chuyện này ầm ĩ một hồi, kết thúc bằng việc bà Giang và vợ chồng Giang Lâm Hàng đến xin lỗi. Dâu Tây thế mới biết Quân Sơn lại giúp mình một chuyện lớn như thế, ba mẹ cũng bảo cô đến nói cảm ơn với Quân Sơn rồi mời cậu đến nhà ăn cơm.

    Dâu Tây hẹn Quân Sơn ra ngoài đi dạo phố tiện thể mời cơm luôn.

    "Cố Minh, xin lỗi, có chút chuyện nên đến trễ."

    Dâu Tây nhăn nhó lườm cậu ta một cái: "Có nhõn việc đi chơi cũng lề mề."

    Cô đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng hợp mốt, quần âu giầy thể thao đế cao, trên người còn đeo một chiếc túi chéo, khoác một cái áo khoác rộng màu đen, tay đeo đồng hồ đắt tiền nhìn rất là đep trai cool ngầu.

    "Không tệ nha, phối hợp quần áo thời trang quá, ai không biết còn tưởng cậu đi hẹn hò đấy. Chỉ tiếc lại hẹn hò với một thằng đàn ông a!"

    Dâu Tây lôi kéo cậu ta xông pha vào phố, tai Quân Sơn đã đỏ bừng một mảng, bàn tay được Dâu Tây nắm lấy bất giác nóng ran. Dù vậy cậu cũng nhân lúc Dâu Tây không để ý mà trở tay, nắm lấy bàn tay Dâu Tây thật chặt.

    Hai người quá đẹp trai nên đi trên phố rất chi là thu hút ánh nhìn, đi một lúc lâu rốt cuộc hai người cùng ghé vào một quán trà sữa mèo rất nổi tiếng.

    Bên trong rất nhiều mèo đủ loại khác nhau, hai người vừa uống trà sữa vừa chơi với mèo. Kỳ quái là mèo bu lấy Dâu Tây rất đông mà chả có con nào lại gần Quân Sơn cả. Mặt cậu lạnh tanh vẫy vẫy một con mèo nhằm ý đồ dụ dỗ nó. Dâu Tây nhìn dáng vẻ cậu ta thì phì cười.

    "Cậu gọi mèo với bản mặt sát thủ thế thì sao chúng dám lại. Bộ ai thiếu tiền cậu hả? Haha"

    Cô ném cho cậu một thanh đồ ăn vặt cho mèo: "Cầm lấy, mặt cậu dụ không được mèo đâu, vẫn là dùng đồ ăn đi."

    Quân Sơn nhìn cậu con trai đối diện mình, trong ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, cả người Dâu Tây giống như phát ra một thứ ánh sáng mê hoặc, lại phảng phất như sắp tan biến, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cậu, đôi tay thon dài vuốt ve những chú mèo xinh đẹp. Thoáng chốc, Quân Sơn cảm thấy mình như đang nhìn xuyên qua Cố Minh gặp một bóng hình thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mĩ, cô gái đó nhìn về phía cậu mỉm cười, nụ cười đẹp như thiên sứ.

    Quân Sơn lắc lắc đầu mình, người trước mắt trở lại là Cố Minh mà cậu quen biết đang nhìn cậu ánh mắt nghi hoặc.

    "Quân Sơn, sao thế? Tôi gọi cậu mấy câu rồi mà cậu vẫn cứ ngây ra, có chuyện gì xảy ra sao?"

    Quân Sơn cúi đầu xuống nhìn một vài con mèo đã nhào qua ăn đồ ăn trên tay cậu: "Không có gì, chỉ là thấy mèo tiến lại ăn nên hơi ngơ ra một chút thôi."

    Dâu Tây nửa tin nửa ngờ: "Vậy à? Đúng rồi, cảm ơn cậu vụ Giang gia nhé. Ba mẹ tôi muốn mời cậu đến ăn cơm. Tiện nhờ cậu bỏ phong sát Giang gia luôn."

    "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Không đáng nhắc đến."

    "Với gia đình tôi là chuyện lớn, họ muốn đích thân cảm ơn cậu đó."

    "Thật sự không cần đâu, không phải chúng ta là bạn bè sao?"

    Cô cười hì hì: "OK, bạn tốt"

    Quân Sơn cũng mỉm cười với cô.

    Dâu Tây nhấp một ngụm trà sữa nhăn mày: "Sao trà sữa của tôi lại ngọt quá, tôi gọi vị dâu tây mà nhỉ? Vị của cậu là gì?"

    Dâu Tây với lấy cốc trà sữa của Quân Sơn uống một ngụm: "Á, cái này là vị dâu tây của tôi mà, cậu uống mà không phát hiện ra sai sao? Thiệt là."

    Quân Sơn cười dịu dàng, cậu sẽ không nói với Cố Minh là để hôn môi gián tiếp với cậu ấy mà đưa tay đổi ly trà sữa đâu.

    * * *

    Thoáng cái đã ba năm trôi qua, Dâu Tây vừa đi học vừa mở rộng công ty giải trí của mình, trong ba năm, công ty của cô là phát triển lớn mạnh trở thành công ty giải trí đứng đầu cả nước, rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều là người được đào tạo phát triển từ công ty cô mà ra.

    Tuy công ty đã phát triển lớn mạnh như hiện tại, chủ nhân đứng sau của công ty đối với mọi người vẫn là một bí ẩn. Dâu Tây chưa bao giờ xuất hiện trên mạng, thân phận của cô được giấu kín, nhưng cũng có một vài tin đồn về việc boss của công ty giải trí này là một sinh viên, rất trẻ, là đàn ông và gia thế cũng rất lớn.

    Ba Cố cũng đã phát triễn chuỗi siêu thị của mình trải dài khắp nơi, bây giờ Cố gia đã khác xưa, cũng đã bước chân vào giới thượng lưu. Người bình thường có thể không biết nhưng cái tên Cố Minh lại rất nổi tiếng trong giới nhà giàu bởi sự thông minh tài trí và giỏi giang, con trai của Cố Hạo còn là chủ nhân của công ty giải trí lớn nhất cả nước.

    Mẹ Cố đã sinh cho Dâu Tây một em trai vào tháng trước, từ ngày em trai ra đời, Dâu Tây ở nhà rất thường xuyên để chăm sóc em bé, cô cũng dự định hoàn thành tốt nghiệp sớm trong năm nay để có nhiều thời gian quản lý công ty và chăm sóc mẹ Cố hơn.
     
  9. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô Và bọn Quân Sơn vẫn luôn giữ liên lạc. Ba người Dâu Tây, Cao Vỹ và Lâm Dực đều học chung một trường đại học, bởi vì Dâu Tây mà hai tên công tử kia vừa mới học hết năm nhất đại học đã bị ba mẹ mình ném ra ngoài kiến công lập nghiệp, hai tên này rất oán hận Dâu Tây nên thường xuyên đến biệt thự nhà cô ăn vạ.

    Quân Sơn thì học tại trường đại học Quân đội nên thời gian được nghỉ rất ít, cuộc điện gọi gần nhất hai người liên lạc Quân Sơn nói cậu ta đang tăng tốc hoàn thành tốt nghiệp để ra trường.

    Đúng là cái thứ giỏi giang, trường quân đội khó nhằn như thế mà cậu ta cũng tranh thủ tốt nghiệp sớm được.

    Dâu Tây đã bế em bé rất chuyên nghiệp rồi, mẹ cô không muốn có thêm em bé nên ngoài hai chị em cô và Kiwi cũng chỉ còn ông anh trai hoàn mỹ mọi mặt của ba mẹ cô mà thôi.

    Anh trai cô rất giỏi, tương lại không xa nhất định sẽ thừa kế gia chủ của gia tộc, tiếp nối ba cô.

    Thật nhớ bọn họ, không biết bọn họ thế nào rồi, Kiwi có bị sao không?

    Mẹ Cố nhìn Dâu Tây bế em bé cẩn thận vô cùng thì buồn cười nói: "Con cứ thả lỏng một chút, để bà vú bế cho là được, cứ chăm chăm nhất định bế em, công việc bỏ đó hả?"

    Mẹ Cố biết con trai rất bận, mỗi ngày đều bận y chang cha Cố vậy, chuyện công ty rất nhiều việc phải đích thân quản lý, rất mệt, vậy mà rảnh rỗi một chút là hai bố con cậu cứ phải vội vội vàng vàng tranh thủ chạy về chăm em bé nhìn một cái mới chịu được cơ, thiệt là.

    Dâu Tây nhìn em bé cười: "Con thuê nhiều người về như vậy để con cực khổ vậy con còn trả lương cho họ làm gì? Mẹ đừng lo, con sắp xếp ổn thỏa mà. Con muốn bế Cố Thành nhà chúng ta thì bế thôi. Phải không bé cưng?"

    Cố Thành nằm trong lòng Dâu Tây đang lim dim nhắm mắt nghe cô nói lại cười toe lộ ra hai cái hàm trơn bóng không một cái răng.

    "Ai nha, thằng bé cười kìa, mẹ bế nó lâu như vậy mà chả thấy cười gì cả, cứ nằm trong lòng anh trai, anh trai nói gì cũng cười tít cả mắt."

    "Chuyện, thằng bé biết con thích nó mà."

    Bà nội Cố từ trên nhà đi xuống: "Cháu nội của bà dậy rồi à, Minh nhi, con đưa bà bế em cho mà lo bận công chuyện."

    "Vâng."

    Dâu Tây đưa em bé cho bà nội, bà nối ẵm em bé vừa ẵm vừa trêu đùa, luôn miệng gọi bảo bối nhỏ của bà. Cô ngồi xuống ghế sofa xem văn kiện, mẹ Cố cũng ngồi xuống với cô. Dâu Tây nghe bà nội gọi bé con liền bĩu cái môi, trên tay vẫn lật văn kiện.

    "Bà nội, bà gọi a Thành là bảo bối nhỏ, thế con là gì nha?"

    Bà nội bế em bé lại gần gõ vào đầu Dâu Tây một cái: "Lớn từng này rồi còn ghen tị với đứa bé sơ sinh, quỷ sứ"

    "Ai nha, bà có a thành quên luôn Minh nhi của bà rồi, trước đây bà chỉ gọi con là bảo bối nhỏ."

    "Quỷ sứ." Bà nội ắm bé ra ngoài sân phơi nắng, mẹ Cố nhìn văn kiện Dâu Tây xem lại giật mình.

    "Minh nhi, con mới bao nhiêu tuổi tự nhiên lập di chúc làm cái gì? Con có chuyện gì giấu mẹ hay sao?"

    Ba Cố mới đi công tác về, nói chuyện với a Thành trong lòng bà nội một lúc thì vào nhà, vừa đến cửa nghe thấy giọng nói của vợ cũng kinh ngạc vội vàng đi vào nhà ngồi xuống cạnh Dâu Tây, cầm lấy giấy tờ trên bàn xem xét.

    Không xem thì thôi, xem một cái khiến ông giật bắn người. Ngoài công ty giải trí chính và các chi nhánh phụ thì tài sản của Cố Minh được liệt kê trên giấy nhiều vô cùng, nhà cửa đất đai tiền tài có ở trong nước và cả ngoài nước. Không chỉ thế còn có rất nhiều cổ phần từ các công ty khác nhau. Cố Minh từ khi nào lại có khối tài sản trên danh nghĩa nhiều như vậy. Hơn nữa, tất cả số tài sản này một phần được lấy dùng làm tự thiện còn lại đều để lại cho Cố Thành.

    "Minh nhi, chuyện này là thế nào? Con nói cho ba mẹ xem. Con mới bao nhiêu tuổi là lập di chúc làm cái gì?"

    "Đúng đấy, Minh nhi, có chuyện gì con cứ nói với ba mẹ, chúng ta cùng giải quyết. Con đừng làm mẹ sợ."

    Dâu Tây nhíu mày, cô không thể nói với họ rằng dạo này cô hơi bất an, cảm thấy nhất định phải lập một cái di chúc. Lúc nghĩ đến việc lập di chúc không hiểu sao trong lòng lại thấy rất dễ chịu. Trực giác của cô rất đáng tin cậy, xưa nay chưa từng sai xót.

    Cô cười xòa trấn an ông bà Cố: "Con thì có chuyện gì chứ? Ba mẹ đừng suy nghĩ nhiều, dạo này con thấy khá nhiều người lập di chúc sớm nên bắt chước theo thôi."

    "Thật không? Nếu không mai mẹ đưa con đi khám."

    "Đúng đấy, mai con với mẹ con cùng đi khám đi."

    "Con thực sự không sao mà"

    Cuối cùng, Dâu Tây vẫn phải đi khám với ba Cố. Mẹ Cố vừa mới sinh không lâu nên Dâu Tây nhất quyết bắt bà ở nhà. Cô và ba Cố nghỉ một ngày cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện.

    Vì tiện đã đến nên cô cũng bắt ông Cố làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện một thể, cuối cùng cô thì sức khoẻ hoàn toàn bình thường nhưng ba Cố lại ra bệnh dạ dày kém do uống nhiều rượu bia.

    Thế là về nhà ba Cố còn bị mẹ Cố mắng cho một trận, còn cấm từ bây giờ đi xã giao phải uống nước hoa quả thay rượu. Bà còn nói để thư ký của ba để ý ba, có gì báo với bà ấy.

    Ông Cố mặt méo xệch, uống một đống thuốc bác sĩ kê đơn, còn phải ăn thực đơn bồi bổ hợp với bệnh do bác sĩ và mẹ Cố điều chỉnh, ba Cố khỏi nói, thê thảm vô cùng a~

    Mỗi ngày cảnh Dâu Tây bắt gặp nhiều nhất chính là ba Cố xin mẹ Cố được ăn thịt a~
     
  10. DollWind

    Bài viết:
    48
    Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay nghe Quân Sơn báo trường học cho nghỉ phép nên ca bọn tụ hội cùng nhau đi chơi.

    Cao Vỹ đặt phòng VIP ở câu lạc bộ Thái Dương, câu lạc bộ chỉ phục vụ cho những người giàu có, muốn vào đây cũng phải có thẻ hội viên, rất nghiêm ngặt.

    Dâu Tây không thích mấy nơi xa hoa như thế nên không đăng ký thẻ hội viên nhưng bọn Cao Vỹ, Lâm Dực và Quân Sơn đều có. Dâu Tây đến muộn, bọn Quân Sơn đã đến cả rồi, cô tiến lại phía quầy tiếp tân trong đại sảnh.

    Ba mỹ nữ xinh đẹp như hoa mỉm cười tiêu chuẩn với cô, một trong ba cô nói chuyện: "Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài có thẻ hội viên chứ ạ?"

    "Tôi không có, tôi đến gặp bạn. Cô thông báo với phòng VIP 116 Cố Minh đến bảo họ ra đón bổn thiếu gia."

    Cô nhân viên vừa nghe tên Cố Minh, thái độ càng trở nên niềm nở: "Thì ra là Cố Minh thiếu gia, mời ngài theo tôi ạ, người trong đã dặn nếu ngài đến thì trực tiếp dẫn vào phòng."

    Dâu Tây gật gật đầu, vào phòng Dâu Tây xửng sốt, bên trong có hai thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc rất gợi cảm, hai người đều vây quanh Cao Vỹ bón đồ ăn cho cậu ta.

    "Mẹ nó, Cao Vỹ, đã nói đi chơi nhóm còn dẫn theo gái đi theo là sao? Tin bổn thiếu gia đánh cho mặt cậu nở hoa một tuần không dám gặp người không hả?"

    Cao Vỹ nghe Dâu Tây dọa rụt dè chột dạ nhưng vẫn cố thẳng lưng lên cãi: "Tôi đây không phải vì mấy cậu cả sao? Cậu xem trong cái nhóm bốn thằng đàn ông này, ngoài tôi ra thì đều là đám cấm dục cả, tôi sợ mấy cậu nghẹn chết mới dẫn thêm mấy em này đến đấy."

    Dâu Tây tức điên: "Cậu mới nghẹn chết ấy mẹ nó."

    "Được rồi, đừng tức giận nữa, hai người cậu cũng thật là, cứ gặp nhau là lại cãi nhau thế. Oan gia hay sao? Cận thận không lại yêu nhau đấy!"

    "Cậu còn nói đỡ hắn, hắn nói nghẹn là cả tôi với cậu đấy, đồ đần."

    Lâm Dực đầu đầy vạch đen, thật tình, hắn nằm không cũng trúng đạn. Hắn thật khổ bức a~

    Dâu Tây ngồi xuống, mặc kệ Cao Vỹ và hai cô gái nhỏ, quay đầu hỏi Lâm Dực: "Không phải bảo Quân Sơn đến rồi sao? Cậu ấy đâu rồi?"

    "À, Quân Sơn cậu ấy nói đi đón mấy người anh em tốt của cậu ấy ở trường đại học đến đây, mọi người cùng làm quen. Chắc cũng sắp đến rồi."

    "Vậy à?"

    Dâu Tây ngồi xuống ghế rót một ly rượu cho mình rồi uống: "Cao Vỹ, cậu tìm hai em này ở đâu đến thế? Lát nữa Quân Sơn dắt bạn cậu ấy đến, cậu định để một đám đực rựa nhìn hai em gái này rồi tranh đấu hay sao?"

    Cao Vỹ ăn hoa quả do hai cô gái bón cho không để ý lắm nói: "Không cần lo lắng, Quân Sơn cậu ấy dắt cả em gái đến, mấy cô bạn của em gái cậu ấy cũng đến cùng."

    Dâu Tây đứng phắt dậy: "Cái gì? Em gái cậu ấy cũng đến? Quân Sơn điên rồi chắc."

    Cao Vỹ nhìn Dâu Tây phản ứng lớn như thế cũng khôg hề kinh ngạc: "Cố Minh, chuyện năm đó cậu anh hùng cứu mỹ nhân bọn này đều biết cả rồi, tôi thật không hiểu đã mạo hiểm cứu mỹ nhân rồi còn trốn tránh người ta làm gì?"

    Dâu Tây trừng mắt: "Cậu làm sao mà hiểu được."

    Lâm Dực cũng nhấp một ngụm rượu khó hiểu: "Cao Vỹ nói đúng đấy, chuyện đấy nếu nói ra, đối với cậu hay gia đình cậu đều là chuyện tốt, sao lại phải giấu giếm."

    Cao Vỹ ra hiệu cho hai em gái đi ra ngoài, cũng nghiêm túc đánh giá Cố Minh.

    "Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, cậu và Quân Sơn chỉ mới quen nhau, với em gái cậu ấy càng khỏi phải nói, một tên mới đến thành phố A như cậu làm sao quen em ấy mà lại mạo hiểm cả tính mạng để cứu em ấy thế?"

    Dâu Tây yên lặng uống rượu không nói chuyện, Cao Vỹ và Lâm Dực nhìn nhau một cái rốt cuộc cũng không ép buộc Dâu Tây nữa. Đúng lúc này cửa mở ra, Quân Sơn cùng ba người con trai khoẻ mạnh cao lớn bước vào, phía sau còn đi theo ba nữ sinh xinh xắn vô cùng. Nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc có thể biết được đều là con nhà giàu có.

    Quân Sơn vừa nhìn đến Cố Minh liền đi thẳng một mạch về phía Dâu Tây, choàng tay ôm cô vào ngực. Dâu Tây bị ôm cho đờ cả người mới phản ứng lại vỗ vỗ lưng cậu ta rồi đẩy nhẹ ra.

    Quân Sơn lúc này mới buông cô ra cười nói.

    "Xin lỗi, tôi đến muộn, đây là ba người bạn tôi quen ở trường đại học, là anh em cùng ký túc xá của tôi. Mọi người cùng làm quen đi. Còn đây Là Lưu Nguyệt, em gái tôi và bạn học của em ấy."

    "Hoan nghênh, hoan nghênh."

    "Xin chào, tôi là Cao Vỹ"

    "Tôi là Lâm Dực, bạn nối khố của Quân Sơn."

    "Xin chào tôi là Cố Minh."

    Mọi người đều lần lượt giới thiêụ chào hỏi lẫn nhau rồi bắt tay làm quen. Quân Lưu Nguyệt từ lúc bước vào luôn nhìn Dâu Tây chằm chằm khiến cô rất không được tự nhiên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...