Thành Đông Pha buổi chiều tà, gió không thổi.
Bây giờ là tháng bảy, đã là cuối mùa hạ, cái mùa mà mưa nắng thì liên tục nhưng lại không có gió.
Lá trên cây sồi đầu cửa lớn đã bắt đầu vàng rụng, rơi lả tả trong sân, ánh nắng vàng rực chiếu qua tán lá làm chúng trở lên lung linh xinh đẹp đến kì lạ, cuối cùng như e thẹn với trần thế rơi nhẹ nhàng xuống dưới. Hai con chồn hoa tung tăng nô đùa dưới gốc cây sồi, chạy vụt qua làm đám lá cây vang lên tiếng xào xạc.. nhìn chung là vẫn không có gió.
Một thiếu niên mày thanh mục tú đứng ở giữa cổng, miệng khẽ mỉm cười nhìn dòng người qua lại. Hắn mặc một bộ bạch bào trắng từ đầu đến chân, trên đó có vài vết vá, quần áo đã cũ nhưng sạch sẽ.
Thực ra hắn thích màu đen hơn, có điều khi đó đi mua vải thì vải trắng lại rẻ hơn ba phần, đành chịu, dù sao nhìn cũng không tệ, ngươi xem nếu bây giờ có một cơn gió nhẹ thổi qua làm tung bay vạt áo, tay hắn khẽ đập cái quạt một cái rồi nhìn lên trời thở dài.. không phải sẽ có phong vị tiên phong đạo cốt chán ngán sự đời sao?
Tiếc là vẫn không có gió.
Ừ! Kẻ đó chính là ta, đây là chương một nên phải xuất hiện ngầu một chút. Ta đang đứng đây đợi người.
Có hai kẻ đang đi lại nơi này, là tiểu nhị của Bách Hoa Đường. Đằng sau bọn chúng là một xe bên trong toàn vò rượu lớn, một kẻ khẽ nói với kẻ còn lại:
- Ngươi nhìn xem, đó chính là tên thích ra vẻ thư sinh trong
VNO phủ.
Ta híp mắt lại, đợi bọn chúng đến gần, thì thầm to nhỏ cái gì? Còn sợ ta nghe thấy sao? Ta có mấy phần mất kiên nhẫn:
- Sao bây giờ mới tới?
Một kẻ thưa:
- Bạch ca, huynh hiểu cho, rượu chưa đủ hỏa hầu chưa thể xuất hầm, chúng ta vừa xuất rượu ra liền mang tới nơi này!
Ta nhìn cái vẻ cười cười lấp liếm của hắn, không cần phải đoán cũng biết tên này đang nói phét. Ta phi! Có mỗi cái chuyện cười cho ra hồn cũng không xong còn muốn lừa ai? Tranh thủ được ra ngoài đi chè chén một lúc mới tới đây phỏng? Mép ngươi còn dính mỡ kìa! Lúc trước ca lăn lộn cũng không thua ngươi đâu, hừ!
Ta nhẹ nhàng đáp lại:
- Đưa rượu vào trong!
Tên tiểu nhị kéo xe vội vàng đưa xe vào trong phủ, tên còn lại đứng trước mặt ta xoa xoa tay:
- Bạch ca, tất cả mười hai vò rượu hoa mai tổng cộng một trăm hai mươi đồng bạc.
Ta trả lời:
- Một trăm linh tám đồng, chín đồng một vò.
Tên kia mặt liền méo sẹo:
- Bạch ca.. từ trước đến nay VNO phủ luôn mua giá như vậy.. cái này!
Ta tiếp tục nói:
- Thứ nhất là vì các ngươi bắt ta đứng như thằng ngốc ở chỗ này ba canh giờ, thứ hai là vì ta nhìn ngươi không thuận mắt, ngoài ra!
Ta phủi phủi vạt áo:
- Gần đây đại nhân thích uống rượu nhân sâm, vốn không định mua cho các ngươi nhưng thấy hai ngươi đáng thương ta miễn cưỡng mua thêm một xe!
Tên kia mặt méo đến cực điểm, nước mắt nước mũi chỉ trực phun ra nói:
- Bạch ca.. bọn tiểu đệ cũng chỉ là kẻ làm công, huynh nương tay a!
Ta trả lời:
- Nói như vậy rượu này chín đồng một vò không được?
Tên kia gật đầu như mổ thóc:
- Đúng! Đúng! Không thể được, không thể được, lúc đi chủ nhân nói với ta rượu này thượng hạng phải bán mười đồng!
Ta nhìn tán lá cây trước mặt, nhẹ nhàng đáp:
- Tám đồng!
Tên kia giãy nảy lên định nói gì đó, ta liền nói tiếp:
- Nói thêm một câu sẽ là bảy đồng, nếu không bán các ngươi mang rượu về, dù sao đại nhân cũng không muốn uống!
Tên kia lần này kiên quyết gật đầu:
- Được được, ta bán, chín đồng một vò!
Hắn nói thêm một hồi còn không sợ ta nuốt luôn xe rượu không trả đồng nào sao? Hừ! Rượu hoa mai thượng hạng gì chứ, trên đường đến đây ai biết các ngươi bán tháo đi mấy vò, lại pha cái gì vào? Bây giờ đưa rượu trở về có đánh chết ngươi cũng không dám! Lại xem ngươi đếm tiền kìa! Đếm qua đếm lại một hồi tiền nó cũng không đẻ thêm ra được đâu! Ấy, đếm nhầm rồi, ài.. cũng phải thôi ta vừa đưa bạc vụn vừa đưa bạc đồng lên ngươi nhầm cũng không lạ, không sao ngươi đếm nhầm vào phần tiền thừa trả lại ta, ta không nhắc a. Lần sau cẩn thận một chút, lại đừng muốn chiếm tiện nghi từ ca nha..
Nhận tiền từ thối lại từ tay tên tiểu nhị, thong thả bỏ vào túi bên cạnh, một trăm năm mươi đồng mất một trăm hai mươi đồng mua rượu nha, còn ba mươi đồng thừa này một lát phải trả cho Tiêu quản sự, ài!.. í ta nhầm, tiền thừa phải để túi bên phải, túi bên trái để tiền "phát sinh" thừa quá quy định, không biết dư từ đâu ra cần ta tự mình nghiên cứu. Thói xấu thói xấu, phải bỏ a.
Nắng vẫn chưa tắt, gió vẫn chưa lên, ta vẫn phải đứng đây đợi người. Hôm nay là một ngày đặc biệt, lại kiếm thêm một mớ rồi.. khụ! Câu này không tính.
Một lát có một cô nương bước vào, dung nhan nàng nhẹ nhàng, quần áo chỉnh chu, nhìn có mấy phần ôn nhu thùy mị, nàng nhìn ta khẽ mỉm cười.
"Hự!" tim ta bị cái gì xuyên thủng rồi. Ấy, cảm giác này quen quen, giống như lúc ta nhìn thấy tiền nha. Không tính là rung động, nguy hiểm thật, mị lực của nàng thật lớn, ta nhe hàm răng trắng nhởn:
- Tinh Quận Chúa người tới sớm vậy?
Nàng nhẹ nhàng đáp, giọng nói nghe thật êm tai:
- Lễ mừng thọ của Thượng Thư đại nhân ta đương nhiên phải đến sớm!
Mí mắt ta giật giật, con nhóc con đó mới mười bảy tuổi mà mừng thọ cái gì? Mấy đại nhân vật này thật đúng là biết nhìn nhận vấn đề rất triết lí.
- Tinh Quận Chúa người mau đi vào, trong phủ đã chuẩn bị trà nước người mau vào nghỉ ngơi tẩy bụi đường a!
Ta nói rất khách khí, nàng che miệng cười sau đó cùng với hai nha hoàn bước vào phủ, ta thở nhẹ.. Tinh Quận Chúa rất đáng mến, tính cách nàng mặc dù.. khụ! Nói chung là ôn nhu nhẹ nhàng rất dễ tạo thiện cảm a, đâu như con nha đầu kia, hừ! Ai da, lại có người ta phải làm việc thôi..
- Quy tiểu thư, rùa nhà nàng đã chạy nhanh hơn chưa a?
- Lang đại nhân, ta nghe nói ngài mới bị người ta bán.. cái này ta không rõ nhé.. ấy, sao mặt ngài đen thế?
- Mel tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ, đồng hương a.. nàng nói không biết ta? Ấy, ta cũng ở phía đông thành, lúc đó nhà ta cách quý phủ cũng chỉ một cái bụi chuối.
- Mì tiểu thư, ây da ây da, Đại nhân nhà ta lúc nào cũng nhắc đến người ha ha ha ha.. thực ra ta bị ép phải nói như vậy (mặt nghiêm túc)
- Thanh muội..
* * *
Ta ngụm một ngụm nước trà, nay đúng là phải nói nhiều a, thật lỗ vốn, lần đầu tiên ta bỏ nhiều vốn liếng mà không được đồng nào như vậy. Ai.. đành chịu thôi, giờ ta đã người của phủ rồi phải gắng làm việc cho tốt.. yến mạch sao vẫn chưa thấy người mang tới nhỉ? Chẹp!
Ấy vẫn còn người, lại phải đón tiếp thực mệt mà, kẻ nào không biết ta..
Phụttttttt!
* * *
Có một kẻ mặc bạch bào đứng ở cửa lớn, khuôn mặt không biểu cảm cúi mình chào người đối diện:
- Khấu kiến Hoàng Thượng!
- Bình thân!
- Hoàng thượng, sao người lại giả trang thường dân thế?
- Ta không muốn gây ồn ào!
Mép ta giật giật, không muốn gây ồn ào? Vậy người bảo người ta khiêng cái long kỉ đỏ lòm về hộ ta cái! Còn cái gì nữa đây, ta kháo! Tranh chữ? Cái này tặng cho ai? Con nhóc con kia ngoài ngân lượng ra cái gì đều không có để vào trong mắt.. à há, lại có tiền rồi!
- Hoàng Thượng! Tiểu nhân thực không dám giấu người, tiểu nhân có mấy bức xuâ.. Khụ! Họa đồ do Tinh tiểu thư Tinh đại nhân vẽ, nếu hoàng thượng có hứng thú tiểu nhân xin dâng cho người!
Vị "Hoàng Thượng" kia híp mắt:
- To gan! Mi có ý gì? Dám lén trộm đồ của quan viên? Cổ ngươi mọc thêm mấy cái đầu hả?
Hắn hắng giọng:
* * * đi ra nói chuyện với Thất công công!
Ta cố nhịn không chửi thề, miệng tươi tắn "Tiểu nhân đã hiểu!" với hắn rồi mời hắn vào trong. Đúng là cực phẩm đế vương, cái gì cũng tốt nhưng lại dính bùa của Tinh đại nhân a, ta mặc kệ, dù sao ta cũng không có hứng thú.
Lúc này khách đã tới gần hết, ta đi vào trong nghỉ ngơi, ấy! Đại nhân vẫn đang xử án, ta gật gù không biết có nên nhận nha đầu này làm đệ tử không.. không ngờ ngày "đại thọ" của mình mà vẫn còn hứng thú ngồi đó kiếm trác, rất có tiền đồ!
Trong công đường, một tiểu cô nương ngồi chễm chệ trên quan án, đầu đội mũ xộc xệch, phẳng lưng ưỡn ngực thẳng từ trên xuống dưới đập bàn cái "bộp" chỉ vào tên địa chủ béo mũm mĩm đang run run quỳ bên dưới:
- Nói, ngươi có chịu trả tiền không?
Tên này khóc không ra nước mắt:
- Đại nhân, người thực sảng khoái a.. kiệu của ta cũng chỉ mới quẹt qua con sư tử đá của người có một chút!
(đập bàn) :
- Ngươi nói một chút? Ngươi nói một chút mà nó gãy luôn hai cái móng vuốt rồi! Hừ! Ngươi cũng to gan thật! Khi không tới nhà muốn bẻ vuốt của bổn phủ, nói! Ngươi có ý gì?
Tên kia mếu máo:
- Hai cái móng vuốt đó, cái đó.. - hắn đưa ngón tay út lên xoay xoay trước mặt như muốn thể hiện cái sự nhỏ bé của một vật thể nào đó.
* * * An Đại nhân, ta không có ý mạo phạm ngài a!
Vị "Đại nhân" nhỏ bé ngồi trên kia cầm cái quan ấn nện thùm thụp xuống bàn, vừa nện vừa giãy nảy:
- Ta không biết, ngươi làm hỏng sư tử đá của ta ngươi phải đền cho ta!
Đây là đòi mãi không được liền muốn giở trò vô lại đây mà, ta thở dài.. Muội muội à muội vẫn còn ít kinh nghiệm lắm. Đơn giản nói một câu "cái đó hoàng thượng ban cho ta.." thì tên kia không phải nôn vội mười mấy con sư tử đá ra rồi a, thực là đáng thương - ý ta là cái bàn.
Ấy, uống trà rồi!
Đằng xa "phụt" một tiếng có tiếng người phun thứ gì khỏi miệng.
- Tên dân đen khốn kiếp ngươi ra đây cho ta!
Câu này thực là quen thuộc, Ta bước vào nhe răng cười:
- Đại nhân cho gọi ta a!
- Ngươi cho cái gì vào trà của ta mà nóng như vậy?
Trà? Cái gì mà trà! Sữa yến mạch thì nói là sữa yến mạch, còn cho vào tách để uống cho thanh cao! Hừ! Lúc ta luộc yến mạch tiện thể luộc luôn cả cái chén, ngươi không phỏng miệng ta gọi ngươi một câu gia gia. Ta nói:
- Đại nhân, người không biết yến mạch để nóng rất lâu, người uống có phần không quen nha!
Nha đầu kia giãy nảy:
- Từ nay ta không uống yến mạch nữa aaa!
Ta gãi gãi móng vuốt:
* * * Như vậy, để tiểu nhân lo liệu!
Nha đầu kia "hừ" một tiếng "coi như ngươi biết điều" rồi xoa xoa bụng:
- Ta đói rồi, một lát còn phải uống rượu tiếp khách, ngươi mau lấy cái gì cho ta ăn đi!
Ta vội chắp tay:
- Ta làm bánh bao cho đại nhân!
Nha đầu kia hai mắt tròn vo tỏa sáng:
- Được được! Bánh bao của ngươi làm là ngon nhất!
Ta cười kín đáo một cái "Làm cho ngươi ăn mấy lần còn không dụ được ngươi?" rồi xin cáo lui. Ra đến ngoài cửa khửa khửa ngửa mặt hít sâu một cái. Thực sảng khoái, nơi này kiếm ăn còn hơn ở chợ đông. Nói rồi phòng bếp một hơi đi thẳng.
Thực ra ta rất tốt, các ngươi đừng hiểu lầm. Nhớ năm đó ta cũng từng cho ăn mày một nửa cái bánh bao đang ăn dở.. Haizz chuyện cũ rồi, không nhắc đến nữa. Ta phải vào đây lí do cũng rất là bá đạo.
Hôm đó là một ngày rất đẹp trời, buổi sáng trong lành trời quang mây tạnh. Ta lúc đó đang nhào bột nặn bánh chuẩn bị đem ra chợ bán thì hồ nước trước nhà có một con vịt rất lạ đáp xuống, uốn mình bơi lội.. ánh nắng chiếu lên thân thể nó làm bộ lông thêm sặc sỡ, cánh hoa rủ xuống hồ khẽ rơi a.. khụ! Ta lạc đề rồi, nói tóm lại cảnh lúc đó rất đẹp, ta nhìn một cái liền ngẩn ngơ.
Đến chiều khi ta đang ăn thịt vịt.. có một đám người la lối om sòm tiến vào. Cầm đầu là một nha đầu người mặc quan phục đầu đội cái quan mão to hơn cả mặt, nàng ta thở phì phì chỉ vào ta lớn tiếng nói: "Ngươi bắt cóc tiểu Hoa của ta!" rồi lúc ta đang phồng mồm nhai đùi vịt thì tiến tới đám lông vịt cạnh bờ hồ vừa ôm vừa khóc "Ô ô tiểu Hoa đáng thương của ta!" sau đó quay lại thét vào mặt ta:
- Tên dân đen khốn kiếp ngươi dám ăn tiểu Hoa, hôm nay ta trực tiếp ăn ngươi!
Mấy câu sau nói đúng là rất lớn tiếng.
Danh tiết của ta lúc đó bị hủy luôn rồi. Ta ngu ngu ngơ ngơ nuốt nốt cái đùi, bị cắn cho mấy phát rồi bị người ta đè xuống kí khế ước bán thân vô thời hạn làm hạ nhân trong VNO phủ, đúng là oan nghiệt mà.
Ta là Bạch Dạ, người ở chợ đông hay gọi ta là Bạch ca, bây giờ ta đang làm dân đen bá đạo nhất trong VNO phủ!
Ta nặn nhân bánh bao, bánh bao nhân thịt dê được băm nhuyễn, ta cho gia vị, thêm một chút muối, thêm một chút muối, lại nhẫn tâm thêm một chút muối..
Trong một cái phủ nhỏ dưới ánh chiều tà, có một kẻ híp đôi mắt hồ li lại thì thào:
- Xem ra, nước giải khát cũng sắp phải thay rồi!