Ngôn Tình Vĩnh Hằng Chi Luyến: Tân Nương Của Yêu Vương - Mèo Lười

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bách Lí Tĩnh Nguyệt, 21 Tháng mười 2020.

  1. Chương 10: Thanh Ca lệnh (1) Lần đầu gặp gỡ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng năm là thoi đưa, rong ruổi trên thảo nguyên là số mệnh của ta, ánh bình minh kia là chàng.

    Binh đao nổi lên, tên bắn như mưa, xung quanh toàn tiếng chém giết lẫn nhau. Máu hòa cùng mưa, sấm chớp nổi lên. Giữa chiến trường đầy gió tanh mưa máu, hắn ôm chặt ta vào lòng, khẽ nhìn ta mỉm cười, nụ cười ấy tựa như lần đầu gặp gỡ, ấm áp tựa như gió xuân, khẽ lay động tim ta. Hắn nâng đôi tay đã nhuốm máu từ lâu, khẽ vuốt nhẹ lên gò má ta, lau đi nước mắt đọng lại, nhìn ta âu yếm: "Tin tưởng ta, ta sẽ tìm được nàng".

    Dưới cơn mưa ấy như gột đi hết thảy, mang chàng rời đi. Chàng có nghe không? Trong cơn mưa ấy, ta nói "Ta chờ chàng", dù ngàn năm, vạn năm, chỉ cần là tháng năm còn tồn tại, ta đều nguyện ý.

    Rất nhiều năm về sau, khi người ấy xuất hiện, vẫn là một ngày mưa. Dưới tán ô, chuông bạc đinh đang, khoác lên mình bộ quần áo đỏ rực, thêu hình lá phong, người nhìn ta mỉm cười. Ta liền biết, ta chờ được chàng rồi.

    Năm Tân Trị 17, Thành Vạn Hoa:

    Trong thành Vạn An, không ai không biết Doãn gia- gia tộc buôn vải vóc giàu có nhất thành. Doãn gia chủ tuổi đã cao mới sinh được một cô con gái, liền đặt tên là Doãn Thanh Ca, hết mực cưng chiều nàng. Doãn Thanh Ca vừa tròn 16 tuổi, xinh đẹp tuyệt trần, là giai nhân trong lòng mọi công tử thành Vạn An. Nàng có đôi mắt đẹp như hồ thu, môi cười như gió xuân, dung nhan tuyệt thế, lại thêm tài nghệ ca đàn, kiếm họa xuất sắc, trở thành tài nữ bậc nhất trong thành.

    Đầu xuân, khắp thành giăng đèn kết hoa, một xe ngựa chầm chậm chạy qua, người ngồi trong kiệu vươn cánh tay, nhẹ nhành vén mành đỏ, lộ ra cánh tay trắng như ngọc, tiếp đó là giọng nói tựa chuông bạc: "Tiểu Yên, sắp đến nơi chưa?". Nha hoàn Tiểu Yên ngồi cùng người đánh lái trước xe ngựa khẽ quay đầu, nói vọng vào trong: "Tiểu thư, chúng ta sắp vào thành rồi, cô chờ chút nữa liền về đến nơi". Doãn Thanh Ca hạ mành che xe ngựa, nàng vừa từ Kinh thành Vệ quốc trở về, nàng đến đó thăm một vị cố nhân đã lâu không gặp, xong việc, liền vội vàng trở về thành Vạn An, đón năm mới cùng phụ thân. Mẫu thân mất sớm, chỉ còn nàng và Phụ thân nương tựa vào nhau mà sống. Hai cha con bôn tẩu giang hồ, làm ăn buôn bán, mấy năm nay sản nghiệp ổn định liền định cư an bình ở thành Vạn An. Đang suy nghĩ, Doãn Thanh Ca nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng chưa kịp lên tiếng thì một mũi tên liền bắn ra, một tiễn bắn trúng tên lái xe ngựa, làm hắn ngã ra khỏi xe. Nha hoàn Tiểu Yên liền hét lên: "Tiểu thư, cẩn thận".

    Từ đám cỏ cao bên đường, một đám lưu manh cười khà khà dần dần tiến lại. Tên đầu đàn đi lên trước, hắn là một đại hãn có làn da ngăm đen, to béo với bộ râu quay nón gớm giếc. Hắn vỗ vỗ thanh đao trên vai, liếc nhìn trong kiệu, dùng giọng điệu cợt nhã trêu chọc: "Không biết tiểu nương tử là cô nương nhà ai, dung mạo thế nào, có thể cho tại hạ chiêm ngưỡng? Nàng yên tâm đi theo ta, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt". Nói rồi hắn cùng đồng bọn ồ lên cười ha hả. Tiểu Yên nắm chặt roi da bên hông, trong xe ngựa Doãn Thanh Ca cũng đặt nhẹ tay lên trường kiếm. Đúng lúc đám lưu manh sắp đến gần xe ngựa, hai chủ tớ chuẩn bị ra tay, một đường kiếm đi đến, đúng lúc chặn đường tên lưu manh. Từ xa, hai người phi ngựa đi đến, người đi đầu khuôn mặt tựa như mang tiên khí, trên người mặc bộ y phục trắng như tuyết, trên người treo chuông bạc, người thứ hai có lẽ thuộc hạ, trên người vận bộ đồ xám đen, khí chất nghiêm nghị, ra tay nhanh gọn, chỉ chốc lát liền phi ngựa đến, nhanh chóng giải quyết đám lưu manh.

    Sau khi giải quyết đám lưu manh, Tiểu Yên nhanh chóng xuống xe ngựa, hành lễ:

    "Cảm tạ nhị vị công tử hôm nay ra tay cứu giúp, Tiểu Yên và tiểu thư mới được bình an, xin hỏi cao danh công tử, mai sau có dịp, xin được báo đáp".

    Người mặc đồ xám đen nhìn vị công tử áo trắng, nhìn lại Tiểu Yên: "Cô nương không cần khách khí, thấy người gặp họa ra tay cứu giúp, không cầu báo đáp. Nơi đây cũng gần thành Vạn An, chắc hẳn hai vị cũng vào thành, vậy xin cáo biệt tại đây." Tiểu Yên im lặng không nói gì thêm, nàng khẽ cúi đầu hành lễ, hai người thanh niên quay ngựa chuẩn bị rời đi. Gió nổi lên, rèm xe lay động, đúng lúc thúc ngựa ngang qua, trong giây lát thoáng qua, lọt vào mắt Doãn Thanh Ca là đôi ngươi thâm túy, sâu thẳm như hồ thu không đáy. Có điều nàng không biết, ánh mắt ấy lướt qua chỉ là một lần, lại dây dưa một đời.

    Ngựa phi trong sương gió, một đường vào thành Vạn An, hai vị thiếu niên dừng ngựa trước Lệnh Vương phủ. Lệnh Tư Âm đi đầu, phía sau là Tiêu Mặc-Thị vệ của Lệnh Tư Âm. Lệnh Tư Âm trời sinh thiên phú hơn người, từ nhỏ chinh chiến sa trường, lại có tài binh gia, thân chinh bách chiến hai năm, cuối cùng cũng được ban Vương, tọa lạc tại Vạn An thành, trở thành An Lệnh vương gia.

    Buổi tối, hắn về đến Vương phủ, một mình xử lý quân hàm gửi đến, đã dần quá nửa đêm, nhìn vào ánh nến, hắn lại nhớ đến người ngồi trong xe ngựa vừa rồi.

    Mành xe bị gió thổi vén lên, vừa lúc ánh mắt hắn lướt qua, tiêu cự khẽ động, liền khẽ rơi vào khuôn mặt đẹp như ngọc ngà, nụ cười như gió xuân, chốc lát làm hắn cảm thấy có chút ấm áp. Chinh chiến nhiều năm khiến hắn dần vô cảm, nhưng trong giấy phút ấy, hắn thấy bản thân như sống dậy, nghe thấy tiếng tim mình đập, dù chỉ trong giây lát. Và có lẽ, hắn cũng không ngờ, ánh mắt lướt qua chốc lát ấy cũng làm hắn luân hãm cả đời.
     
    chiqudoll thích bài này.
  2. Chương 11: Thanh Ca Lệnh (2) Kinh biến: Dưới tán ô, ai ôm ta vào lòng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến đầu năm mới, gió xuân kèm theo mưa phùn, thời tiết so với các năm khác càng lạnh hơn. Thành Vạn An xưa nay náo nhiệt, đặc biệt vào đầu xuân lại càng tấp nập dòng người qua lại. Giữa dòng người đông đúc, Doãn Thanh Ca một thân y phục trắng như tuyết, sải bước nhẹ nhàng khẽ ngắm nhìn sự phồn vinh, niềm hạnh phúc, nàng thích thú đi qua từng cửa tiệm nhỏ, nhìn ngắm từng vật bày bán. Nha hoàn Tiểu Yên đi theo liên tục thở dài: "Tiểu thư, trời lạnh như vậy, cô còn muốn đi dạo phố, em thật hết cách với cô mà". Doãn Thanh Ca vẫn hứng thú nhìn chiếc lắc bạc đeo những chiếc chuông đồng lanh lảnh bên trên, nàng mỉm cười bảo Tiểu Yên: "Tiểu Yên, ngươi xem, náo nhiệt như vậy, ta chỉ xem một chút thôi". Tiểu Yên liền thở dài than thở. Tiểu thư xưa nay ưa náo nhiệt, lại đặc biệt thích ca kịch, diễn hí. Quả không sai, đi đến tửu lâu Thanh Nguyệt nổi danh khắp thành, Doãn Thanh Ca liền không do dự rẽ vào. Ngoài trời đang mưa phùn, khách trong tửu lâu vô cùng đông đúc, oanh oanh yến yến khắp nơi. Trên sân khấu chính giữa lúc này, đang là đoạn múa "Nguyệt Họa" nổi danh, khách xem nườm nượp vỗ tay. Doãn Thanh Ca mang theo mạng che mặt, chọn một chỗ khá đẹp trên lầu hai ngồi xuống thưởng thức.

    Nguyệt Họa là một bản nhạc nổi tiếng, do một cư sĩ vô danh sáng tác, nổi danh trong một đêm. Vị cư sĩ lấy chữ "Nguyệt" trong tên phu nhân đã mất đặt tên cho bản nhạc. Bản nhạc này đoạn đầu tươi vui như mối tình trong sáng, thuần khiết, dần dần trở nên da diết lưu luyến, rồi đau khổ, bi ai khi hai người chia ly từ biệt. Doãn Thanh Ca chăm chú nhìn vũ cơ đang đàn múa, chợt nhớ đến cố nhân, chìm đắm trong giai điệu bản nhạc.

    Từ xa, tiếng binh khí va chạm, bàn ghế trong tửu lâu bị lật lên, chém đôi, phút chốc, khung cảnh hỗn loạn. Tiểu Yên nhanh chóng nhắc nhở nàng: "Tiểu thư, nhanh rời khỏi đây thôi".

    Doãn Thanh Ca vừa định đứng lên, một đường kiếm đã bay đến chỗ nàng, nàng nhanh chóng buông tay Tiểu Yên, xoay người tránh khỏi mũi kiếm. Đối phương bịt mặt thấy không đâm trúng, nhanh chóng xoay múi kiếm, đâm tiếp một khát, Tiểu Yên nhanh chóng rút roi da, một roi cuốn lấy kiếm, kéo ngược lại. Càng ngày càng nhiều kẻ áo đen xông đến, chém giết không ngừng. Doãn Thanh Ca ra ngoài không mang theo kiếm, cũng bởi Vạn An xưa nay yên bình, nàng trước nay chưa từng gặp kinh biến như vậy. Kẻ đến võ công cao cường, càng ngày càng khó giải quyết, Tiểu Yên càng ngày càng bị kéo ra xa nàng. Từ cửa vào, cuối cùng binh lính cũng được điều đến, bắt đầu xông vào chém giết lẫn nhau. Doãn Thanh Ca nhất thời phân tâm, trong lúc tránh kiếm không cẩn thận đạp trúng lan can ngoài trời trên lầu hai, mất thang bằng, liền rơi xuống. Một bóng trắng bất chợt bay đến, giữa đường tiếp được nàng, ô trên đầu mở ra, trong mưa phùn xoay nhẹ, ôm nàng tiếp đất. Thiếu niên mang chuông bạc đinh đang trong gió, vạt áo trắng muốt mang tiên khí không vướng bụi trần. Hắn có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, rung động lòng người, khuôn mày cao rậm, đôi mắt phượng dài hẹp, đuôi mắt phải là nuốt rồi lệ kiêu diễm. Hắn mang phong thái dịu dàng như gió xuân, ôn nhu ấm áp. Gió lay động, màng che mặt theo gió rơi xuống đất, Doãn Thanh Ca lấy lại tinh thần, vội vàng đứng thẳng dậy. Người quân tử trước mắt nàng một tay vẫn cầm ô che trên đỉnh đầu, cúi đầu nhìn nàng, nàng chỉ im lặng cúi đầu, khẽ hành lễ "Đa tạ công tử".

    Trên lầu, những kẻ áo đen dần yếu thế, rút lui vào bóng đêm vô tận. Thủ hạ dần chạy xuống lầu tìm chủ tử nhà mình, Tiểu Yên xuống cùng, thấy nàng vội chạy đến "Tiểu thư, cô không sao chứ, hồi nãy không thấy cô, em lo chết đi được". Doãn Thanh Ca khẽ vỗ lên mu bàn tay Tiểu Yên, mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao. Tiểu Yên nhìn về phía đối diện, là vị công tử lần trước tương cứu gần cổng thành, cũng khẽ hành lễ.

    Tiêu Mặc từ trong đám người đi đến, trầm mặc cuối đầu "Công tử, đám người áo đen đã rút hết rồi, vẫn không theo kịp, những kẻ còn lại đã chết hết, chỉ biết là người Viêm tộc, còn lại trên người không tra ra manh mối gì".

    Lệnh Tư Âm khẽ quay qua, gật đầu nhẹ, dặn dò: "Đưa xác đi, dọn dẹp sạch sẽ lại". Đám người tuân lệnh, thu dọn hiện trường. Doãn Thanh Ca mới để ý trước mặt, thiếu niên bạch y vẫn một tay che ô trong mưa phùn. Nàng vội cúi đầu, hành lễ cảm tạ:

    "Đa tạ công tử lần nữa giúp đỡ, ơn này Ca Nhi không quên, có ơn tất báo, có duyên ắt gặp lại. Nếu công tư không có việc gì, Ca Nhi xin cáo lui".

    Nói rồi, nàng khẽ xoay người, dần theo Tiểu Yên, hành lễ rời đi. Lệnh Tư Âm khẽ gọi: "Tiểu thư, xin dừng bước", rồi nhẹ nhàng đi đến, đưa ô ra trước, Doãn Thanh Ca ngơ ngác cầm ô. Chờ đến lúc thân ảnh Lệnh Tư Âm đã đi xa, nàng mới ngây ngốc cầm ô, trở về Doãn gia.

    Lần tương phùng thoáng qua này, Doãn Thanh Ca ôm tâm tư thiếu nữ, không khỏi nhớ đến thiếu niên bạch y, trong màn mưa phùn, cầm ô che chỏ nàng, nhẹ mỉn cười, ôn hòa như xuân.

    Lệnh Tư Âm bên này dọn dẹo hiện trường, bắt đầu điều tra thân phận kẻ gây án, một bên không khỏi nhớ đến hình bóng giai nhân. Hắn cho là duyên phận, cho dù không biết thân phận đối phương, hắn thầm nhủ, lần kế tiếp, nhất định sẽ hỏi rõ nàng ta là ai. Dung nhan mỹ miều, xinh đẹp tuyệt trần, thân thủ không tệ. Ngay từ khi bước vào tửu lâu, hắn đã chú ý tới thân ảnh của nàng, một cô gái khuynh thành, lại mang vẻ đẹp tài nghệ.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2020
  3. Chương 12: Thanh Ca Lệnh (3) Ước nguyện một đời.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tầm giờ đầu giờ Thìn, như mọi khi, Doãn Thanh Ca lại lén đến tửu lâu Thanh Nguyệt nghe ca trù. Tiếng đàn tranh vang lên, khúc Tiếu Nguyệt tựa như lữ khách say rượu đào đang thả mình dưới ánh trăng, một tiêng đàn, hai tiếng đàn vang lên, hình ảnh vũ cơ xuất hiện, trường kiếm theo điệu múa của nàng uyển chuyển, hòa làm một với tiếng đàn. Một màn múa kiếm kiều diễm, động tác nhanh chậm rõ ràng, vừa uyểu điệu thục nữ vừa mạnh mẽ ngang tàn, thật làm người xem không thể rời mắt. Khúc nhạc kết thúc, rèm châu rũ xuống, vũ nữ đeo mạng che nhanh chóng rời sân. Doãn Thanh Ca tháo mạng che mặt, bước ra từ sau tấm rèm cùng một tốp người, nhiều người mặc y phục trắng nên không ai chú ý tới nàng. Ai dè, vừa ngồi lại ghế liền có một giọng nói ngay bên cạnh "Cô nương múa không tồi, rất đẹp".

    Doãn Thanh Ca đưa mắt nhìn sang, là vị công tử đã cứu nàng hai lần. Nàng vội cúi đầu chào, khẽ nhướn mi: "Công tử làm sao biết được là tiểu nữ múa?". Nam nhân mang theo ý cười, đáp lời: "Thân hình cô nương luyện võ, múa kiếm cũng không bỏ được đặc tính xuất chiêu, giống với lần trước tập kích, cùng một loại động tác giống nhau. Hơn nữa, trường kiếm mang bên người cô nương không phải chính là thanh ban nãy sao?"

    Doãn Thanh Ca mỉm cười, dung nhan khuynh thành làm Lệnh Tư Âm có chút ngẩn người.

    Lệnh Tư Âm cũng khẽ cười khẽ nói "Tại hạ họ Lệnh, tên là Tử Nhan, không biết cao danh tiểu thư?"

    Doãn Thanh Ca đáp lời "Tiểu nữ họ Doãn, tự Thanh Ca. Gia phụ làm buôn bán nhỏ trong thành, công tử là lần đầu đến đây?"

    "Tại hạ đúng là vừa đến đây không lâu, cũng không quen biết bạn bè. Gặp tiểu thư nhiều lần, xem như là có duyên. Điệu múa của tiểu thư dịu dàng uyển chuyển, đúng là lay động lòng người".

    "Điệu múa vừa rồi là khúc nhạc xưa cũ tiểu nữ từng xem cố nhân múa, là ý trung nhân cô ấy viết tặng, cô ấy liền đáp lễ bằng điệu múa này. Sau đó khúc nhạc này liền lưu truyền dân gian, nay nghe được nhạc phổ, không kìm lòng được liền mạnh dạn múa thử, công tử chê cười rồi".

    Doãn Thanh Ca lần này lén ra ngoài, cũng không dân theo Tiểu Yên, hai người nói chuyện khá hòa hợp. Lệnh Tư Âm tỏ ra ôn nhu lễ độ, cùng nàng bình phẩm các ca phú trù nghệ nổi danh nhân gian đến binh pháp chiến trường.

    Vài hôm sau, đúng như lịch hẹn, Doãn Thanh Ca một thân bạch đến hội hoa đăng, đứng trên cầu một ánh mắt nhận ra quân tử. Hoa đăng bay ngập trời, mọi người nguyện ước, gửi lên đó ước nguyện của mình, mong thần linh ban phước lành. Nhà ai đốt pháo, mọi người vui vẻ chúc tụng, Doãn Thanh Ca nhìn Lệnh Tư Âm mỉm cười, hắn cũng đang dưới cầu ngước nhìn nàng mỉm cười. Lệnh Tư Âm đưa nàng lên du thuyền ra giữa sân dạo chơi, ngắm nhìn bầu trời đầu hoa đăng như những vì sao trong đêm mịt mù. Giai nhân trước mặt, mắt ngọc mày ngà, mỗi lần cười còn đẹp hơn sao trên trời. Hai người cùng hàn huyên, ngắm phong cảnh ven sông. Cuối buổi, Lãnh Tư Âm cất lời: "Ngày mai ta ra ngoài thành săn bắn, tiểu thư có hứng thú cùng đi?". Doãn Thanh Ca vốn tính ham vui, lại thích cưỡi ngựa săn bắn, liền đồng ý.

    Ra khỏi thành Vạn An có một cánh rừng Tuyên Lộ rộng lớn, là trường săn điển hình của thợ săn. Doãn Thanh Ca dẫn theo Tiểu Yên cùng đi, cả hai mặc trang phục săn bắn, hội tụ hai người Lệnh Tư Âm và Tiêu Mặc, cùng nhau hào hứng lên đường. Trường săn Tuyên Lộ rộng lớn, Doãn Thanh Ca và Lệnh Tư Âm chia ra bắt đầu đi săn, Doãn Thanh Ca cùng Tiểu Yên đi một đường, Lệnh Tư Âm và Tiêu Mặc đi một đường, hẹn nhau đến chập tối dừng lại nhà trọ gần đó. Bắt đầu mọi việc khá suôn sẻ, đa phần là thú nhỏ như chim chóc, thỏ, gà rừng.. Về sau, Doãn Thanh Ca liền thấy một con nai, rút tên ra bắn. Mặc dù trúng tên nhưng con nai vẫn chạy sâu vào rừng, nàng liền thúc ngựa đuổi theo. Nha hoàn Tiểu Yên không để ý liền để lạc mất nhau. Doãn Thanh Ca bất giác đi sâu vào rừng Tuyên Lộ, khắp nơi mọc đầy cây cỏ, xanh tốt hơn bên ngoài nhiều. Ngựa của nàng đột nhiên mất khống chế, không ngừng hoảng loạn, Doãn Thanh Ca vội vàng nhảy xuống, ngựa liền chạy mất. Bất giác, nàng liền đi lạc đoàn, ngựa cũng mất, nàng liền đi bộ vậy. Càng đi sâu, cây cối càng rậm rạp, bỗng một con báo hoang từ sau lao đến. Doãn Thanh Ca phản ứng nhanh lập tức né tránh, nàng giương cung lên bắn, tốc độ con báo rất nhanh, né được các mũi tên, nàng vội rút kiếm ra, chém đên, con báo dùng chân đè lên kiếm, hai bên rơi vào trạng thái giằng co. Một mũi tên lao thẳng đến, trúng ngay bụng con báo đang không kịp đề phòng, nó nhanh chóng chạy vào rừng. Nhìn người đến là Lệnh Tư Âm, Doãn Thanh Ca thở phào, nguy hiểm thật, nếu hắn không đến kịp lúc, nàng khó đấu lại con báo rồi. Lệnh Tư Âm xuống ngựa, đến đỡ nàng, nàng phát hiện bản thân không thể đi được. Trong lúc vật lộn với con báo nàng không chú ý, chân phải đã bị trẹo, vô cùng đau đớn. Lệnh Tư Âm không nói hai lời, lập tức bế nàng, lên ngựa rời đi.

    Càng về đêm, nhiệt độ trong rừng càng lạnh, hai người bọn họ đã lạc trong rừng, liền quyết định ở lại đây, đến sáng mai tìm dường trở về. Đêm tối nguy hiểm, vả lại còn không xác định được phương. Hướng. Lệnh Tư Âm đưa nàng tới một hang đá nhỏ trong núi, lại lấy củi khô nhóm ít lửa sưởi ấm.

    Dưới ánh lửa, Lệnh Tư Âm đứng trước mặt nàng, giúp nàng bẻ lại cổ chân, Doãn Thanh Ca đau đến nhíu chặt lông mày. Phía đối diện bật ra tiếng cười khe khẽ, đối diện nàng là đôi mắt đen như mực, đầy ấm áp: "Không sao rồi, muội thử cử động xem?" Doãn Thanh Ca khẽ cử động cổ chân, đã không còn đau như vừa rồi. Nàng đứng dậy, bản thân không giữ được thăng bằng, liền ngã xuống, Lệnh Tư Âm nhanh tay đỡ lấy nàng, ôm chặt trong ngực, nàng vội muốn đứng dậy, nhưng người đang ôm chặt như không định buông tay. Doãn Thanh Ca ngửa đầu, đối diện đôi con ngươi thâm túy, trong mắt người ấy như có sao trời, nhu tình vạn chủng, người ôm chặt nàng, từng lời từng lời cẩn trọng: "Ca Nhi, ta có thể gọi nàng là Ca Nhi không? Chúng ta gặp nhau là duyên phận. Từ lần đầu thấy nàng, liền đặt nàng trong tim, cả đời không buông. Chỉ cần nàng đồng ý, cả đời này nguyện nắm tay nàng đi đến đầu bạc sương phai, một lòng vì nàng, quyết không thay lòng".
     
    chiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...