Đến khi Hoàng Bảo tỉnh lại lần nữa đã không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu rất đau. Hắn đưa tay lên ôm đầu.. ừm.. trên trán bị sưng một cục lớn rồi.
Chớp chớp mắt vài cái rồi đưa mắt nhìn sang xung quanh, có vẻ như hắn đang ở trong một hang động diện tích khá rộng rãi. Bên góc hang là những ổ lá và cỏ khô, vài tấm da thú cùng với những mảnh đá đủ hình dạng, thậm chí còn có vài mẩu hoa quả đã có dấu hiệu hư thối vứt lăn lóc. Không khí mang theo mùi vị ẩm mốc cùng khó ngửi.
Hoàng Bảo nhớ là mình cùng đồng đội đang đi cứu trợ sau đó gặp đất lở. "Chẳng lẽ mình được cứu rồi? Vậy thì mình đang ở đâu đây? Các đồng chí khác đâu?"
Hắn chống người ngồi dậy, sau đó đơ cả người nhìn thân thể mình: Chân tay nhỏ bé, gầy gò đen nhẻm, bên hông còn quấn một tấm da thú. Đây rõ ràng không phải thân thể của hắn!
Hắn bất chợt nhớ đến giấc mơ mơ hồ tối qua, trong đầu hắn hiện ra những mảnh ký ức lộn xộn. Đây.. đây là xuyên việt sao?
Hắn xuyên vào một thằng bé dã nhân?
Hoàng Bảo đã từng đọc qua vài bộ tiên, kiếm hiệp xuyên việt. Vốn chỉ là đọc cho vui rồi như mấy thằng con trai khác mang ảo tưởng xưng bá thiên hạ như các nhân vật chính trong đó. Nhưng mà không ngờ có một ngày hắn thật sự xuyên qua rồi! Hay là vẫn đang nằm mơ?
Nhưng mơ sẽ có cảm giác chân thực như vậy sao? Vết thương trên đầu vẫn truyền đến từng đợt đau nhức đây này.
Còn các đồng đội đi cùng đâu rồi, có ai chạy thoát không? Liệu có đồng chí nào xuyên qua giống hắn hay không? Có kịp đi cứu hộ người dân không?
Hoàng Bảo tốt nghiệp trường lục quân, đã thực hiện công tác trong một đơn vị quân đội được hai năm. Hắn nhớ đến hình ảnh mẹ với chị ngày tiễn hắn đi nhập ngũ, hai người khóc sướt mướt, cứ lo lắng không thôi. Lo hắn sống không tốt, lo hắn không quen, lo hắn chịu khổ, lo hắn ăn uống không đủ hay đau bệnh dù vẫn biết trong bộ đội ăn ở theo giờ giấc, còn được luyện tập sức khỏe..
Đất lở như thế chắc hắn đã không qua được rồi, hắn có thể không trở về được nữa. Hắn lại là người đàn ông trụ cột duy nhất trong nhà, không biết khi nhận được tin, mẹ với chị hắn sẽ ra sao đây?
Hắn không hối hận hay oán trách gì cả, hắn chỉ đau lòng cho mẹ cùng chị hắn thôi, từ nay về sau có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa. Giờ chỉ mong từ nay về sau, họ luôn mạnh khỏe, sống an bình hạnh phúc. Nếu còn kiếp sau, hy vọng sẽ được làm con của mẹ, làm em của chị và hắn sẽ chăm sóc, bảo vệ họ đến hết đời.
Hoàng Bảo cứ thế ôm gối khóc một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại. Ông trời cho hắn xuyên việt qua đây, có lẽ cũng không đành để hắn cứ như vây mà chết đi. Nếu đã như vậy, hắn sẽ cố gắng sống thật tốt.
Sau khi ổn định tâm tình, Hoàng Bảo mới bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Hắn sắp xếp lại những mảnh ký ức còn sót lại trong thân thể này. Những ký ức này cũng không nhiều, chỉ có một số chuyện là rõ ràng, còn lại đều mơ mơ hồ hồ. Có lẽ do nguyên chủ còn quá nhỏ.
Cậu bé hắn xuyên vào tên là Eng, 14 tuổi. Nhóc đã không còn người thân. Bố mẹ hắn đã qua đời cách đây vài năm vì dã thú và mùa đông lạnh giá.
Eng sống trong bộ lạc Sa Hà, một bộ lạc nhỏ có nhân số khoảng một trăm người. Bộ lạc sinh sống trong một hang động bên trong một thung lũng rộng, có một nhánh sông bắc ngang qua. Dựa theo địa thế thì vị trí của bộ lạc cũng khá tốt, gần nguồn nước, hang ở cao nên khá an toàn. Chỉ có điều người ít nên cũng không giàu có gì.
Bộ lạc Sa Hà có tỉ lệ giống đực trưởng thành chiếm khoảng một nửa, còn lại là giống cái, người già và trẻ con. Ở đây điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, thức ăn thiếu thốn, mỗi mùa đông trôi qua sẽ có không ít người chết đói hoặc chịu không nổi thời tiết khắc nghiệt. Trong thời đại này thì thực lực càng mạnh mẽ càng có nhiều khả năng sống sót.
Trong mỗi bộ lạc, ngoại trừ Vu ra thì nắm đấm ai mạnh người đó có quyền nói chuyện, kẻ mạnh nhất sẽ làm thủ lĩnh. Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể sinh tồn.
Những người nguyên thủy có rất nhiều điều không thể lý giải, từ mưa, nắng, đến sấm sét nên bọn họ đều quy hết cho Phạ - Thần linh. Do vậy địa vị của Vu rất cao, đó là người gần gũi với Phạ nhất, có thể giao tiếp với Phạ, hơn nữa Vu còn biết các cây thảo dược có thể chữa bệnh.
Cách đây hai hôm, lần đầu tiên Eng đi săn thú, nhìn thấy con dã thú hung dữ thoát khỏi vòng vây lao đến phía mình, thằng bé hoảng sợ quay người bỏ chạy, sau đó bị vấp ngã, đập đầu vào thân cây rồi không biết gì nữa..
Haiz.. 14 tuổi đã phải đi săn, đối mặt với dã thú. Với điều kiện cuộc sống hiện giờ, muốn sống ở thời nguyên thủy sẽ không dễ dàng a.
Sau khi lấy được một số thông tin cơ bản, Hoàng Bảo bám theo vách hang đứng dậy đi ra ngoài. Có lẽ do bị thương ngay đầu cùng với đói bụng mà hắn cảm thấy rất choáng váng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao. Đứng ở cửa hang nhìn ra, tầm nhìn khá trống trải. Trước cửa hang là một khoảng đất khá bằng phẳng, cách một khoảng trống phía trước có thể nhìn thấy thấp thoáng dòng sông và rừng cây. Sau rừng cây là một dãy núi cao kéo dài.
"Eng! Tỉnh rồi!" Hoàng Bảo vừa đi ra khỏi hang đã thấy một đứa con gái dã nhân buông một bó củi vội vàng tiến về phía hắn hỏi thăm.
Cô bé này là Nu, tầm tuổi Eng, trông khá nhỏ con, đầu tóc bù xù bết dính lại, hông quấn một tấm da thú, ngực để trần. Hắn hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Nu, vội vàng đưa mắt qua chỗ khác thì lại thấy vài phụ nữ bộ lạc cũng ăn mặc như vậy lại khiến hắn không biết nên để mắt vào đâu.
"Mi còn đau à?" Nu có quan hệ khá tốt với Eng trong bộ lạc nên không thấy Hoàng Bảo không trả lời, mặt đỏ bừng đưa mắt nhìn trời thì tưởng hắn đang đau nên lại hỏi hắn lần nữa.
Hoàng Bảo cũng đã phát hiện ra, ngôn ngữ ở đây không giống với ngôn ngữ của hắn. Cũng may là nhờ có ký ức của Eng nên việc giao tiếp không thành vấn đề.
Giờ này cũng đã tầm buổi chiều, xung quanh ai cũng đang có công việc của mình. Nu ngay sau khi lấy thức ăn cho hắn xong, thấy hắn không có việc gì nữa cũng đã quay đi làm việc tiếp.
Hoàng Bảo không biết mình nên làm gì trước tiên nên đành men theo sườn dốc đi về phía sông. Dòng sông cách bộ lạc không xa, chỉ tầm 1km nên đi một chút là đến.
Tuyết tan đã được một thời gian, cây cỏ khắp nơi đều ngập tràn màu xanh non tươi mới. Tiếng chim hót thi thoảng truyền đến cùng với làn gió trong lành tươi mát mang theo mùi cỏ dại làm tâm trạng hắn nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Ngay bên bờ sông là một bãi đã lớn, đây là nơi bộ lạc sinh hoạt. Hiện tại có một vài người đang ngồi mài đồ ngay bên bờ. Hoàng Bảo tò mò đi đến bên cạnh xem. Họ đang mài dao đá, bên cạnh còn có rìu đá, dao xương đã được mài trơn bóng loáng.
Câm nín tự mình kỳ cọ một hồi lâu, Hoàng Bảo có cảm giác như mình nhẹ hẳn đi mấy cân. Chỉ có mái tóc là hắn không tài nào làm sạch được, chắc do tâm lý, hắn vẫn cảm thấy như những con chấy, rận bò qua bò lại chen chúc bên trong.
Giặt qua tấm da thú với nước rồi quấn lại lên người. Mặc cho nước còn nhỏ từng giọt, Hoàng Bảo đi đến gần một ông già gầy trông đầy vẻ khắc khổ, hắn muốn mượn dao cắt phăng bộ tóc này đi.
"Đô, ông cho ta mượn con dao."
"Làm gì?" Đô hỏi hắn nhưng có vẻ không quan tâm câu trả lời lắm, cười cười đưa con dao đá bên cạnh cho hắn.
"Cảm ơn. Ta cắt tóc."
"Cần ta giúp không?" Ông Đô hứng khỏi nhìn sang.
Người ở đây cũng rất nhiệt tình a. Hoàng Bảo nhìn qua con dao đá một cái rồi gật đầu. Mấy thứ dụng cụ này hắn không chắc mình có thể dùng tốt, có kéo hay dao cạo thì tốt rồi.
"Ông cắt ngắn hết cho ta, cạo luôn càng tốt."
"Tốt." Trong bộ lạc mọi người đôi khi bị bọ cắn ngứa quá cũng thường cắt bớt mớ tóc đi nên ông Đô cũng hiểu ý định của Hoàng Bảo.
Quá trình cắt tóc thật sự không còn lời nào để nói. Lão Đô này vừa đè đầu hắn vừa ra sức dùng dao "cưa" tóc khiến Hoàng Bảo có cảm giác mình đang bị vặt lông chứ không phải đang cắt tóc nữa.
Sau một hồi như vật lộn thì mái tóc mới cũng hoàn thành. Trông nó nham nhở như chó gặm nhưng nhìn có tinh thần và nhẹ nhàng hơn hẳn. Chỉ là.. ừm.. da đầu rất đau a. Hèn chi có nhiều người thà bị ngứa chứ không chịu cắt bớt đi.
"Cảm ơn." Dù sao thì cũng nhờ người ta giúp đỡ, Hoàng Bảo vẫn khách sáo cảm ơn ông Đô.
Lão ta cười cười lộ ra hàm răng vàng thiếu mất hai cái, tỏ vẻ không có gì rồi tiếp tục công việc của mình.
+++
Thu hoạch của ngày hôm nay rất tốt, có lẽ nhờ bây giờ đang là mùa xuân nên có nhiều con mồi hơn. May mắn đội săn cũng không gặp phải dã thú nguy hiểm nên cũng không ai mất mạng, chỉ có hai người bị thương lúc chiến đấu, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Bộ lạc chỉ để lại một vài con đủ làm thức ăn cho buổi tối, còn những con mồi sống sót lại đều được thả xuống một cái hố để dành. Bọn họ chưa có khái niệm chăn nuôi, chỉ lấy chút cỏ cho bọn chúng duy trì. Những con vật này đều bị thương, có chăm sóc cũng không sống được bao lâu. Nếu có thể nuôi được chúng thì bộ lạc không lo thiếu thức ăn rồi.
Hoàng Bảo nhìn thấy vài loại động vật rất lạ lẫm trong đống con mồi ấy: Một con có đầu lợn, thân dê, đuôi thỏ; hai con có hình thể giống đà điểu nhưng không có cánh, không có lông vũ mà lại có lông mao cùng một con chồn có 3 đuôi..
"Kia là con gì vậy?" Hoàng Bảo giật mình, những động vật đó giống như bị biến dị vậy. Hắn túm lấy thằng nhóc tên Thanh ở gần đó rồi chỉ vào mấy con thú lạ lẫm đó.
"Con Sí, con Lử, con Po." Nhóc Thanh nhìn Hoàng Bảo với ánh mắt như nhìn một thằng đần, đã lớn thế này mà còn không biết tên động vật, nhóc 7 tuổi mà biết rất nhiều đấy!
"Con Sí, con Lử và con Po đều như vậy sao?" Hoàng Bảo hỏi thêm.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, Hoàng Bảo ngủ một giấc rất sâu không mộng mị. Bên ngoài thi thoảng truyền đến tiếng hú của dã thú, tiếng vo ve của côn trùng, tiếng ngáy, thậm chí tiếng động trẻ con không nên nghe vang lên ở các góc hang động cũng không hề ảnh hưởng tới hắn.
Trời mới tờ mờ sáng Hoàng Bảo đã tỉnh lại theo thói quen quân đội. Sau khi ngủ no giấc tinh thần hắn tốt lên rất nhiều.
Ở cửa hang luyện tập thể lực rồi lại đánh thêm một lần bài võ cổ truyền, cả người hắn toát đầy mồ hôi, thở không ra hơi.
Hoàng Bảo học võ cổ truyền từ năm cấp hai, bài võ đã sớm thành thạo trong đầu nhưng cơ thể lại không theo kịp, độ dẻo dai nhanh lẹ không có, vẫn cần phải rèn luyện nhiều.
Đoàn người đi rất cẩn thận, các bụi cỏ trước khi đi qua đều phải dùng cây đập đập đề phòng rắn rết côn trùng, vừa đi vừa nhìn xung quanh đề phòng. Bước chân ra ngoài là hoang dã với nguy hiểm trùng trùng, muốn sống sót không cảnh giác là không được.
Sau khi đi gần một giờ mọi người mới đến nơi. Ở đây có 4 cây Pa cao hơn 3m, sai đầy những trái đỏ tươi, chính là trái cây hôm qua Nu mang cho Hoàng Bảo.
Cây Pa quá cao nên chỉ có thể trèo lên cây mà hái, những cành cây trên cùng quá nhỏ không lấy được thì cũng đành tiếc nuối bỏ lại. Vài người thoăn thoắt leo lên cây rồi liệng xuống cho những người ở dưới gom lại vào một mảnh da thú lớn đã chuẩn bị sẵn để đem về. Những trái Pa này sau đó sẽ được thái ra rồi đem phơi khô để dự trữ, có thể chống đói lúc thiếu đồ ăn.
"Vậy thì tốt quá!" Hoàng Bảo cũng rất mong ai đó có thể tìm ra được. Tre trúc đều có rất nhiều ứng dụng đấy.
Đến tối khi quây quần bên bếp lửa, những chiến sĩ sau khi thấy gùi và giỏ đều rất ngạc nhiên. Họ khen Hoàng Bảo giỏi, có thể nghĩ ra đồ tốt như vậy, cổ vũ hắn cố gắng phát huy. Hoàng Bảo cũng chỉ cười cười cảm ơn mọi người.
Và thế là mấy cái gùi mới làm được trong hôm nay bị đội săn chiếm dụng hết. Có thứ này mang theo thì ngày mai đi săn có thể giải phóng hai tay cầm vũ khí rồi.
Sang ngày thứ ba, Hoàng Bảo vào sáng sớm vẫn theo thói quen tập luyện sau đó lại cùng mọi người đi hái lượm. Đoàn người hôm nay xuôi theo dòng sông tìm kiếm đồ ăn. Khu vực này cây gỗc thưa thớt, họ tách nhau ra tìm kiếmnhưng không dám cách nhau quá xa để giữ an toàn.
"Mi biết thảo dược à? Vu dạy mi sao? Gia vị là gì?" Mọi người vẫn không hành động, đối với lời nói của Hoàng Bảo mọi người không tin tưởng lắm. Trong bộ lạc có mỗi Vu là biết thảo dược thôi. Lần trước có người ăn thứ này, bụng khó chịu cả một đêm, vừa nôn vừa tiêu chảy, người toát đầy mồ hôi, may mắn là không chết, Vu cũng không cho bộ lạc ăn thứ này nữa mà.
"Gia vị là khi nấu đồ ăn chỉ bỏ một chút xíu cho có mùi thơm thôi. Còn ta biết thứ này là ta nằm mơ thấy Phạ dạy ta đó. Nấu gừng với nước uống khi bị lạnh người sẽ ấm lên." Động tác Hoàng Bảo dừng lại một chút, sau đó tiếp tục mỉm cười trả lời.
Nhìn thấy nghi ngờ của mọi người, Hoàng Bảo đành phải bịa chuyện là Phạ dạy để giải thích. Con người ở đây rất tin tưởng thần linh, nếu nói Vu dạy thì còn khó tin hơn vì hắn có phải đệ tử Vu đâu. Lỡ bọn họ đem chuyện này đi hỏi Vu thì hắn còn khó bề giải thích hơn nữa ấy.
Hơn nữa chuyện Hoàng Bảo xuyên việt đến nơi này không thể giải thích bằng khoa học. Vốn hắn đã tin tưởng có Thần Phật nên chuyện này hắn còn cho là ông trời không nỡ để hắn chết đi như vậy đấy.
Lúc hai người đứng dậy, ánh mắt tên Đeng không còn vẻ không phục nữa. Mọi người cũng đi lên vỗ vai Hoàng Bảo cổ vũ. Hoàng Bảo cũng vui vẻ đáp lại mọi người.
Trong lúc này ở một góc Hoàng Bảo không chú ý, thủ lĩnh Tranh đang nhíu mày nhìn hắn với ánh mắt sâu xa khó hiểu.
Ngày thứ tư mới sáng sớm đã đổ mưa phùn. Thời tiết này cũng không hề ảnh hưởng đến bộ lạc, đội săn vẫn đi săn, phụ nữ và người già vẫn đi tìm kiếm thức ăn, chỉ có lũ trẻ con được dịp an ổn trong hang động.
Trẻ con thời hiện đại đều là con cưng của ông bà, cha mẹ, được bảo bọc và chăm sóc cẩn thận. Còn ở thời đại nguyên thủy này chúng cứ như cỏ dại, đứa lớn dắt theo đứa bé lăn lóc mà lớn lên. Bọn chúng vẫn được yêu thương, được ưu tiên nhưng ở thời đại đói khổ thế này, người lớn còn bận kiếm đồ ăn lấp bụng, có thể bao bọc chúng được bao nhiêu cơ chứ, không thể chúng đói chết đã là rất tốt rồi.
Vào ngày thường tuy lũ trẻ không bị đi kiếm ăn nhưng chúng cũng tự động trông nom nhau, chuyện gì có thể phụ thì đều tự giác đến làm. Rảnh rỗi thì chúng lại dắt nhau đi đào rễ cây, bắt côn trùng quanh hang động để ăn.
Người bị thương nặng tên là Nanh, một gã thanh niên 17 tuổi. Xem xét theo tình hình bên ngoài, tay Nanh bị vuốt báo cào rách, vết thương đã được đắp lá cây để cầm máu nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra. Nanh đã rơi vào tình trạng hôn mê nhưng đau đớn vẫn khiến hắn rên hừ hừ trong vô thức, không biết là mồ hôi hay nước mưa đã thấm ướt cả người hắn.
Rất có thể Nanh bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, hơn nữa còn có khả năng lớn là bị gãy xương do lực tác động.
Xung quanh mọi người im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ ảnh hưởng đến Vu tiến hành chữa trị.
Lật bã thuốc lên quan sát, Vu lắc đầu thở dài, vết thương rất sâu vẫn không ngừng chảy máu. Vu đưa mắt nhìn Nanh rồi đặt tay lên trán hắn và lẩm bẩm những câu gì đó không rõ.
Qua một lát Vu dừng lại, đứng lên nói với mọi người. "Trông coi, đốt lửa giữ ấm cho hắn, qua ngày mai có thể tỉnh lại là tốt, không thì hắn đã đi theo Phạ rồi."
"Có thể cho ta đến thử xem, dù ta không nắm chắc nhưng cũng tốt hơn là đứng nhìn thế này." Hoàng Bảo mặc kệ vết thương trên mặt, hắn không thể nhìn thấy chết mà không cứu được. Những vết thương này ở hiện đại không quá nghiêm trọng, nếu chữa trị kịp thời đều có thể khỏi mà không để lại di chứng, còn ở đây thì rất dễ dẫn đến tử vong.
Tuy chưa từng học qua y khoa, cũng không có dụng cụ cấp cứu, nhưng Hoàng Bảo cũng đã học cách sơ cấp cứu trong quân đội, dù không nắm chắc nhưng ít ra còn có hy vọng hơn việc nằm đây mặc cho số phận thế này.
"Mi là ai?" Tranh thủ lĩnh vừa nghe Hoàng Bảo nói, bất ngờ lại quay qua bóp cổ hắn.
Hoàng Bảo bị ngạt thở, tay hắn nắm chặt lấy tay Tranh, muốn Tranh bỏ tay ra nhưng không thể. Lúc tưởng chừng như sắp chết đến nơi, Vu ra hiệu cho Tranh dừng tay lại, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Tranh buông tay ra, nhìn Hoàng Bảo dưới đất đang ho sặc sụa, giải thích với Vu.
"Trước đây Eng rất nhát gan, không dám đi đâu xa, lần đầu tiên đi săn thú cũng bỏ chạy rồi tự đâm đầu vào cây làm bị thương. Sau đó nó ngủ hai ngày rồi tỉnh lại nhưng trở nên rất khác. Nó biết làm ra giỏ, làm gùi, đánh nhau thắng cả thằng Đeng to khỏe hơn nó. Bây giờ thì nó còn dám nói mình biết cứu người."
Vu nghe xong cũng sủng sốt, vội quay qua nhìn chằm chằm vào Hoàng Bảo như thể nghiên cứu xem chuyện này là hư hay thật.
Còn Hoàng Bảo khi nghe xong lời của Tranh thì cảm thấy thật hết hồn. Đúng là thủ lĩnh của một bộ lạc, sức quan sát và sự đề phòng thật không tồi. Hoàng Bảo không hề nghĩ coi thường những người này. Hắn đã cố tỏ ra không quá khác với mọi người rồi, không ngờ nhanh như vậy đã bị nghi ngờ. Nghĩ cũng phải, vốn là một người xuyên qua từ thế kỷ 21, những hành động, suy nghĩ của hắn vốn là bình thường khi ở hiện đại, nhưng khi đến đây đều sẽ thể hiện rõ sự khác biệt.
Hoàng Bảo cũng đã từng cho rằng mình sẽ có ưu thế hơn những người nguyên thủy này, có nhiều kiến thức, có thể giúp đỡ bọn họ cải thiện đời sống. Có thể trong thâm tâm hắn cũng không coi trọng những dã nhân này đi.
Mà thật ra hắn cũng có hơn họ bao nhiêu đâu. Hắn chỉ hơn bọn họ ở chỗ đã được tiếp được tiếp thu văn hóa chắt lọc ra từ hàng ngàn hàng vạn năm lịch sử mà thôi. Những người tiền sử này đã đặt nền móng đầu tiên cho con người, bọn họ đều phải tự mình tìm hiểu thế giới này. Họ có thể chất phác đơn thuần chứ không ngu ngốc. Nếu ai cũng ngu ngốc thì con người làm sao phát triển được đến hiện đại đây?
Sống trong thời đại đầy rẫy sự nguy hiểm này, làm sao họ không thể có tính cảnh giác cao được chứ. Một kẻ sống ở thời bình từ khi sinh ra như hắn làm sao so đấu sinh tồn bằng bọn họ được.
"Eng! Mi nói đi!" Sau khi im lặng nhìn chằm chằm Hoàng Bảo một lúc, Vu lên tiếng.
"Thưa Vu, thưa thủ lĩnh!" Hoàng Bảo ngẩng đầu lên. "Thật ra hôm trước ta bị thương, lúc đó ta cảm thấy mình bước trên đám mây, rồi ta gặp được Phạ. Phạ không dẫn ta đi mà dạy cho ta rất nhiều thứ, Phạ nói để cho ta giúp bộ lạc trở nên tốt hơn. Thế nên ta mới có thể biết được nhiều thứ như vậy."
Vu nhìn thẳng vào mắt Hoàng Bảo, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, như muốn xoáy sâu vào linh hồn của hắn để xem thật giả. Hoàng Bảo không tránh, hắn cũng nhìn lại vài Vu với vẻ kiên định.
"Mi nói thật? Phạ trông thế nào?" Lại qua một lúc, ánh mắt Vu cũng dịu lại, lên tiếng hỏi.
"Ta nói thật. Ta không nhìn rõ Phạ, ta chỉ thấy một người mặc đồ bằng một chất liệu rất mềm mại màu vàng, xung quanh phát ra ánh sáng rất đẹp. Có thể ta chưa xứng để thấy mặt Phạ. Nhưng ta rất tạ ơn Phạ có thể dạy ta nhiều thứ như vậy." Hoàng Bảo trả lời, trong đầu cũng thầm nghĩ: Ta có được gặp Phạ bao giờ đâu mà biết Phạ như thế nào, chỉ đành miêu tả một cách thần thánh hóa trong tưởng tượng mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt Vu thoáng qua nét hâm mộ sau đó trở lại như bình thường. Có vẻ Vu đã hơi chấp nhận và tin tưởng lý do này của Hoàng Bảo.
"Phạ còn nói gì nữa không?" Vu hỏi tiếp.
"Phạ còn đặt tên cho ta, gọi là Hoàng Bảo, là chúc phúc của Phạ dành cho ta." Ừ, thuận tiện đổi tên luôn.
"Hoàng Bảo à, tốt!" Vu gật gật đầu. Tên thì trong bộ lạc ai thích gì thì kêu nấy, chỉ là một thứ để gọi nhau cho dễ thôi nên cũng chẳng đáng quan tâm lắm.
"Vu! Hắn.." Thấy Vu tỏ vẻ tin tưởng, Tranh sốt ruột. Phạ tại sao không chọn người khác mà chọn tên nhóc này chứ.
"Được rồi!" Vu đánh gãy lời của Tranh.
"Thưa Vu, thưa Tranh thủ lĩnh. Ta không nói dối. Chuyện trước đây khi còn nhỏ ta vẫn nhớ rõ, còn bây giờ do Phạ dạy, ta biết thêm nhiều chuyện nên mới khác trước đây thôi. Ta cũng là người trong bộ lạc, ta sẽ không hãm hại bộ lạc đâu. Bây giờ cho ta thử chữa cho Nanh nhé." Hoàng Bảo vội vàng nói thêm rồi đưa ra lời đảm bảo. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc tranh cãi ở đây, bên cạnh còn có người bị thương nặng đang chờ đấy.
Vu nhìn qua Nanh sau đó gật đầu đồng ý. "Được. Mi làm đi." Cứ thử tin tưởng một lần, nếu có thể cứu được thì tốt nhất.
Tranh thủ lĩnh im lặng nhìn, không nói thêm gì nữa. Nhưng trong ánh mắt vẫn có vẻ đề phòng, như kiểu mày mà gây chuyện, tao bẻ cổ mày luôn ấy.
"Dùng tro củi rửa nồi gốm thật sạch. Ta cần một nồi nước sôi, muối, chén gốm cùng một chậu nước." Hoàng Bảo nói với mọi người. Ở đằng sau Vu cũng gật đầu ra hiệu cho người chuẩn bị.
Hoàng Bảo hít một hơi thật sâu rồi tiến đến gần Nanh, lấy dây da thú buộc garo trên bắp tay để cầm máu.
Thấy vết thương ngưng rỉ máu, mọi người xung quanh hô khẽ một tiếng "máu không chảy nữa kìa." Rất ngạc nhiên và tò mò nhưng Vu vẫn yên lặng nên không ai dám lên tiếng hỏi, chỉ dám len lén thảo luận với nhau.
"Đối với vết thương đã thử dùng các biện pháp cầm máu mà vẫn bị chảy máu không ngừng hoặc vết thương lớn máu chảy ra nhanh và nhiều ở vị trí tay, chân, chúng ta có thể sử dụng dây để buộc phía trên vết thương so với thân mình để cầm máu. Cách này gọi là buộc garo. Tuy nhiên cũng không thể buộc quá chặt hay quá lâu để tránh tay chân bị thiếu máu mà hỏng luôn. Lúc đó sẽ phải cắt bỏ đấy. Cứ qua một lúc phải cởi ra cho máu lưu thông rồi buộc lại. Thấy thịt chuyển sang màu tím cũng phải tháo ra ngay." Hoàng Bảo nhân cơ hội giảng giải cho mọi người, sau đó hắn bỏ lại một câu "Ta đi lấy thuốc đây" rồi chạy vội ra ngoài.
Hoàng Bảo xuyên qua đây đã được vài ngày. Hắn cũng nhận ra vài cây thuốc thường gặp ngay gần cửa hang.
Cỏ nhọ nồi có công dụng hạ sốt, thanh nhiệt, giải độc, mát huyết, cầm máu, bổ gan thận.. Cây cộng sản hay còn gọi là cây phân xanh có tác dụng sát trùng, cầm máu, chống viêm, kháng khuẩn, chống tụ mủ, phòng độc..
Đây đều là những cây thuốc dân gian rất phổ biến và hiệu quả.
Sau khi thu hái và rửa sạch, Hoàng Bảo vội trở vào trong hang đặt chúng vào một chén gốm rồi bới tìm trong đống da của bộ lạc, cắt được một ít lông thú dài rồi lại chạy đi giặt sạch.
Qua một lúc Hoàng Bảo mới quay lại. Đầu tiên hắn nới garo ra một lát để máu lưu thông, rồi tiếp buộc garo lại để xử lý vết thương.
Đối với vết thương gây ra bởi động vật hoang dã, cần phải xử lý cẩn thận để tránh bị nhiễm trùng. Móng vuốt và răng nanh của chúng không biết có bao nhiêu vi khuẩn đâu, thậm chí nó còn có thể mang bệnh dại nữa.
"Nước đã sôi" Lúc này có người lên tiếng thông báo.
Hoàng Bảo nghe vậy, đi đến nhận lấy muối từ Vu, nhìn qua một chút rồi bỏ một chút vào nồi nước. Không có muối tinh cũng chỉ đành chấp nhận loại muối này thôi, có còn hơn không.
Sau khi nếm thử thấy đạt tỉ lệ, Hoàng Bảo đổ nước muối loãng ra đầy hai chén gốm, giữ lại một phần trong nồi.
"Giúp ta cho Nanh uống chén nước này." Hoàng Bảo đưa chén nước muối cho một người phụ nữ, những người đi hái lượm cũng đã trở về khi hắn chạy đi lấy thuốc rồi.
"Khi mất máu quá nhiều, nên cho họ uống một chút nước muối loãng để bổ sung muối và nước," Hoàng Báo giải thích, tay thì đem bỏ lông thú đã giặt vào nồi nước muối để luộc. Qua một lúc hắn vớt lên, bỏ vào trong chén nước muối còn lại, bưng đến bên cạnh Nanh.
Hoàng Bảo dùng lông thú đã luộc thấm nước muối loãng rửa sạch vết thương và vùng da xung quanh, rồi đem cây cộng sản đã giã nát đắp lên vết thương và dùng dây da thú băng lại. Sau đó hắn bỏ sợi dây garo ra, quan sát một lát thấy vết thương không còn máu chảy ra, ngón tay vẫn hồng hào như bình thường cho thấy máu lưu thông tốt mới an tâm.
Lại đem cây cỏ nhọ nồi giã nát vắt lấy nước cho Nanh uống đề phòng sốt, Hoàng Bảo lại chạy đi kiếm hai que gỗ để nẹp cánh tay bị thương lại. Vậy là hoàn thành.
"Như vậy là xong rồi. Bây giờ dùng nước ấm lau qua người cho Nanh để đề phòng nhiễm lạnh, cố gắng giữ ấm cho hắn là được. Hy vọng hắn ta có thể qua khỏi." Đã làm hết những việc trong khả năng, Hoàng Bảo cũng không thể chắc chắn là sẽ không có chuyện gì nữa. Dù sao điều kiện bây giờ kém như vậy mà.
"À đúng rồi, ta có đun trà gừng trong nồi đá gần đống lửa kia, mọi người uống một chút cho ấm người, tránh bị lạnh mà bệnh. Cả ngày đều đi trong mưa rồi." Nhắc đến nhiễm lạnh Hoàng Bảo mới nhớ ra nồi trà gừng lúc chiều, suýt nữa thì quên mất.
Sợ mọi người không tin tưởng đồ ăn này, Hoàng Bảo còn tiến lên trước uống để chứng minh. Uống xong hắn cũng bưng một chén đưa qua cho Vu. "Vu cũng uống đi, thứ này tốt lắm, uống ấm người."
Vu nhìn nụ cười chân thành trên mặt Hoàng Bảo, giơ tay nhận lấy rồi uống cạn.
Tranh thủ lĩnh ở bên cạnh tiến lên một bước định ngăn cản nhưng không biết nghĩ gì lại dừng lại.
Uống xong, Vu nói với mọi người: "Hôm nay mệt mỏi rồi, mọi người chuẩn bị thức ăn, ăn xong nghỉ sớm đi." Nói rồi Vu ra hiệu cho Tranh, hai người cùng tiến vào phía sâu trong hang.
Sau khi ăn uống no, Hoàng Bảo ôm đống da và cỏ của mình qua nằm bên cạnh Nanh ngủ. Cứ qua một khoảng thời gian hắn lại thức dậy kiểm tra thân nhiệt, cho Nanh uống nước muối và nước cỏ nhọ nồi chuẩn bị sẵn. Đến gần sáng thì Nanh mới khá hơn, cậu ta đã ngủ một cách yên ổn mà không còn kêu mê mang nữa, người cũng chỉ còn hơi sốt nhẹ. Hoàng Bảo cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Sau một đêm mệt mỏi, Hoàng Bảo vẫn không từ bỏ tập luyện theo thói quen. Sáng hôm nay mọi người cũng dậy rất sớm. Họ chất một đống củi lớn ở giữa khoảng đất trống trước cửa hang. Tất cả các tộc nhân trừ Nanh ra đều tụ tập lại phía trước. Một lát sau Vu tiến ra, thi thể người tộc nhân xấu số mất mạng dưới nanh vuốt con báo hôm qua cũng được hai người đàn ông khiêng ra, đặt lên đống củi rồi lùi về cùng đứng với mọi người.
Vu đứng phía trước lẩm bẩm những câu gì đó không rõ rồi bắt đầu nhảy múa xung quanh. Qua một lúc Vu dừng lại, đưa bàn tay run run vì mệt nhận lấy ngọn đuốc từ tay một người tộc nhân, sau đó châm lửa đốt. Ngọn lửa bùng lên, dần hóa tất cả thành tro tàn.
Những tộc nhân bộ lạc Sa Hà đều nhìn chằm chằm vào ngọn lửa với vẻ mặt bị thương. Mỗi lần đi ra ngoài săn bắt, tìm kiếm thức ăn lỡ gặp phải dã thú hung dữ đều có một vài tộc nhân mất đi. Họ đã quá quen với điều đó. Điều mà họ bi thương không hẳn là vì người nọ mà nhiều hơn là vì bản thân mình. Sinh mạng ở nơi đây rất rẻ mạt, họ cứ sống chống chọi qua ngày như vậy rồi không biết khi nào sẽ đến lượt mình nằm đó..
Đống lửa cháy hết, chỉ còn tàn tro còn nóng rực, trong không khí trầm lắng đó, Vu tiến lên trước mặt mọi người, không phải để an ủi mà là đưa ra một lời thông báo.
"Ta sẽ nhận thêm một đệ tử mới. Đó là Hoàng Bảo." Vu vẫy vẫy tay cho Hoàng Bảo lại đây rồi nói tiếp. "Hắn là người được Phạ chọn, sau này khi ta đi theo Phạ, hắn sẽ trở thành Vu và dẫn bộ lạc ta tốt hơn."
Các tộc nhân nhìn Hoàng Bảo, sau những hành động của hắn hôm qua, không ai có ý kiến gì. Mọi người đều nắm tay đập lên ngực trái tỏ vẻ tôn trọng và chúc mừng. Không khí có vẻ rất trang trọng, nếu bỏ qua vết sưng vù xanh tím ngay bên má trái của nhân vật chính thì có lẽ sẽ cảm thấy tình cảnh này hài hòa hơn nhiều. Tên Tranh hôm qua ra tay khá nặng, một bên mặt của Hoàng Bảo trở nên sưng vù, bầm tím. Hắn không gãy cái răng nào đã coi là một điều may mắn.
Hoàng Bảo là người trong cuộc, hắn không được hỏi qua hay đưa ra ý kiến gì cả. Có hơi bất ngờ một chút nhưng hắn không phản đối. Việc trở thành đệ tử Vu giúp hắn có địa vị cao hơn trong bộ lạc, sau này muốn làm gì cũng dễ dàng hơn. Một cây làm chẳng nên non, Hoàng Bảo muốn cuộc sống ngày càng tốt thì cả bộ lạc đều phải đồng lòng cùng nhau cải thiện mới có thể nên chuyện được. Còn chuyện trở thành Vu thì sau này tính sau.
Tối qua Vu và Tranh thủ lĩnh đã thảo luận rất lâu. Vu nói bây giờ mình già rồi, một ngày nào đó sẽ đi theo phạ. Đệ tử của ông hiện giờ theo ông cũng đã lâu nhưng vẫn chưa thể học hết những gì ông dạy khiến ông rất lo lắng. Bây giờ xuất hiện một người được Phạ chỉ dạy, theo lời cậu ta nói thì cũng thấy rất hợp lý, hơn nữa Nanh cũng dần trở nên tốt hơn. Do vậy cậu ta làm Vu là thích hợp nhất.
Tranh hiểu, anh tôn trọng và tin tưởng Vu nên cuối cùng cũng chấp nhận ý kiến của ông. Còn anh ở đây dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ hết sức bảo vệ bộ lạc.
Sau khi mọi người giải tán, ai tiếp tục công việc của người đấy, Vu dẫn Hoàng Bảo và người đệ tử tên Sơn kia đi vào sâu trong hang.
Trong này không hề tối tăm như Hoàng Bảo tưởng, trên đỉnh hang động có một cái khe đem ánh sáng chiếu vào. Động này không lớn, chưa đến 30 mét vuông. Đi thẳng vào bên trong sẽ thấy được một bệ đá khá lớn ở cuối hang, bên trên đặt một cái chậu đá. Vách đá đằng sau được vẽ lên một hình thù kỳ dị, có lẽ là đồ đằng bộ lạc, Hoàng Bảo nhìn không ra nó thể hiện cái gì. Trên vách hang bên phải cũng có những hình vẽ nhưng nhỏ hơn, còn có khá nhiều màu sắc. Do chưa đến gần nên cũng không thể quan sát được là vẽ gì. Bên góc hang bên phải có hai tấm da thú lớn lót cỏ khô bên dưới, là nơi Vu và đệ tử ngủ.
Đi đến phía trước bệ đá, nhìn lên đồ đằng phía sau, Vu nói: "Đây là nơi các đời Vu của bộ lạc câu thông với Phạ. Ta không giỏi, có lẽ như mi nói là không xứng thấy được Phạ đi, ta chưa từng câu thông được với Phạ như các Vu trước nói. Ta chỉ có thể cầu phúc cho bộ lạc thôi." Ngừng một chút, Vu quay lại nói với Hoàng Bảo. "Mi giỏi hơn ta, là người được Phạ chọn. Ta đã sống thật lâu so với những người khác. Sau này ta đi theo Phạ, đến lúc đó bộ lạc Sa Hà phải trông vào mi rồi. Mi hãy dẫn các tộc nhân trải qua càng tốt. Từ hôm nay mi theo ta, ta sẽ dạy hết cho mi những gì ta biết."
Hoàng Bảo rất cảm động với tấm lòng của lão Vu này. Ông ấy không như các thầy đồng bà cốt lừa đảo ở hiện đại, địa vị ông ấy cao nhất trong bộ lạc nhưng cũng không nhân cơ hội lừa mình dối mọi người. Ông thừa nhận việc mình không thể thấy Phạ. Lão Vu này thật tâm lo lắng cho bộ lạc như một người ông không yên lòng về cuộc sống sau này của con cháu mình.
"Vu yên tâm, ta sẽ dẫn bộ lạc trải qua càng ngày càng tốt. Vu có thể chứng kiến ta mà." Hoàng Bảo nhìn Vu kiên định trả lời. Hắn đã chấp nhận việc sống tiếp ở nơi đây, với tư cách là một phần tử của bộ lạc, hắn sẽ thật tâm lo cho những tộc nhân trong tộc mình.
Vu nghe được, mỉm cười vỗ vai Hoàng Bảo rồi đi đến bên vách đá có những hình vẽ nhỏ kia. Những hình vẽ này được khắc lên đá sau đó dùng than củi, nhựa cây và cả đá đốt lên mài thành để tô vẽ nên bảo quản được rất lâu. Nét vẽ khá thô nhưng những đặc điểm tiêu biểu đều được đặc tả một cách rõ ràng, thể hiện được các loài động vật, hoạt động săn bắt và sinh hoạt của người trong bộ lạc. Hoàng Bảo cũng phải ồ lên cảm thán về sự sinh động và tính thẩm mỹ của những bức tranh này.
"Đây là những chuyện mà bộ lạc ta đã trải qua, mỗi khi có một việc trọng đại nào đó xảy ra, Vu sẽ khắc việc đó lên vách đá cho các tộc nhân đời sau có thể biết." Vu lên tiếng chỉ cho Hoàng Bảo.
Sau đó bắt đầu từ góc trong cùng, Vu kể chuyện theo những hình vẽ trên vách hang. Mỗi tộc nhân trong bộ lạc đều được nghe kể lại những chuyện này, tuy nhiên có vẻ nhóc Eng chẳng để ý lắm nên trong ký ức rất mơ hồ. Bây giờ Hoàng Bảo lại nghe với một tư cách khác, đệ tử của Vu, người sau này sẽ vẽ thêm lên đó những ngày tiếp theo của bộ lạc. Hắn cũng rất tò mò nên chăm chú lắng nghe.
Thời gian rất lâu, rất lâu trước kia, bộ lạc Sa Hà không sống ở thung lũng hiện tại mà sống trong một dãy núi cao, nhìn ra ngoài là một đồng cỏ rất rộng và một hồ nước lớn. Khi đó bộ lạc có dân cư đông đúc, thức ăn cũng rất sung túc nên khá giàu có do bên trong đồng cỏ có rất nhiều loài động vật sinh sống. Đột nhiên vào một ngày, mặt đất rung lắc dữ dội rồi lửa phun trào phía trên đỉnh của một ngọn núi, khói bụi mịt mù tối sầm cả trời đất. Các tộc nhân và các động vật trên đồng cỏ chạy tán loạn. Mọi người cho là Phạ đang nổi giận nên rất sợ hãi.
Sau khi lửa tắt, bọn họ mới quay trở lại vị trí của bộ lạc, có một số người bộ lạc đã chết đi trong khi chạy trốn do bị giẫm đạp hoặc dã thú tấn công. Vu và thủ lĩnh khi đó đều rất sợ hãi, không dám tiếp tục sống ở đây nữa, bèn quyết định tập hợp mọi người cùng nhau di chuyển tìm nơi định cư mới.
Họ đi ngược theo một dòng sông chảy vào hồ lớn. Ngày qua ngày, họ cứ di chuyển không ngừng, các nơi ở tốt đều đã có các bộ lạc khác chiếm cứ. Hành trình xa xôi khiến các tộc nhân cứ ít dần đi, một phần vì đói khổ trên đường, một phần vì dã thú và bị cả những bộ lạc khác tấn công. Đi rất lâu cuối cùng họ cũng tìm được thung lũng này.
Thung lũng rất dài, để đi từ đầu đến cuối cũng phải hết một ngày. Hang đá mà bộ lạc ở chỉ nằm ở rìa ngoài thung thũng mà thôi. Phía cuối thung lũng là một khu rừng rậm rất lớn, người bộ lạc gọi nó là rừng Đen. Khu rừng này có rất nhiều cây to lớn, ánh mặt trời không thể xuyên qua tán cây nên nơi này rất âm u, mà bên trong đó còn có rất nhiều dã thú hung dữ. Trước kia khi thăm dò thung lũng, có một nửa đội săn bị chết khi tiến vào rừng Đen nên hiện tại bộ lạc không cho phép tộc nhân đi vào trong đó săn thú.
Bộ lạc Sa Hà cuối cùng chọn ở lại nơi đây và đã sinh sống được mấy đời cho đến hiện tại. Bên trên vách hang còn có một số loài động vật, thực vật mà bộ lạc đã từng gặp. Những thứ gây nguy hiểm cho bộ lạc đều được tô lên màu đỏ, còn những sự vật, con người bình thường được vẽ màu đen, trắng hoặc vàng tươi.
Sau khi nghe xong câu chuyện và xem xét những bức tranh, Hoàng Bảo rất cảm thán: Trong thời đại chưa có chữ viết như hiện tại, những bức tranh trên vách hang và những câu chuyện truyền miệng này dùng để truyền đạt các kiến thức, kinh nghiệm, nhận biết các loài động thực vật và cách sinh hoạt cho đời sau thật là tốt a.
Đến buổi chiều thì người thanh niên tên Nanh bị thương hôm qua mới tỉnh lại. Khi Hoàng Bảo thay thuốc đắp trên vết thương đã không thấy chảy máu nữa. Giờ chỉ cần theo dõi thêm vài ngày, chăm chỉ giữ vệ sinh và thay thuốc cho vết thương không bị nhiễm trùng là được. Hắn còn dùng dây da treo cánh tay bị nẹp của Nanh lên cổ để tránh việc hắn cử động làm ảnh hưởng đến việc xương lành.
Hoàng Bảo cũng dọn số cỏ và da thú của hắn vào trong sống với Vu.
"Cô ta làm vỡ chén gốm. Ta đang phạt. Mi đừng xen vào." Tranh quay qua nhìn, thấy Hoàng Bảo, gã chỉ vào cô gái lúc này đã nằm ôm bụng dưới đất.
"Chỉ một cái chén gốm thôi mà. Thủ lĩnh mà đánh nữa là cô ta chết đấy." Cái gã Tranh này bạo lực quá đi. Gã hàng ngày đều đi săn, sức lực rất lớn, chẳng mấy ai trong bộ lạc đọ nổi với gã, đàn ông trưởng thành bị gã thụi cho một nhát cũng đủ điếng người huống chi là một người phụ nữ như vậy.
"Mất 15 miếng thịt mới đổi được một cái chén đó đấy. Mi có biết đếm không, Vu không dạy mi thắt dây đếm à. Là ba bàn tay đấy. Hừ" Tranh trừng mắt nhìn Hoàng Bảo.
Theo tỉ giá Hoàng Bảo nghe từ Vu suy ra, hai cái chén gốm đó có giá bằng 3 người phụ nữ, cả bộ lạc dằn lòng lắm mới đổi 4 cái chén thôi. Thế nên gã Tranh này mới phản ứng mạnh như vậy.
"Thủ lĩnh, bây giờ cô ta mà chết thì bộ lạc mất một người phụ nữ và một cái chén. Vậy có thiệt hơn không? Bỏ qua đi! Đồ gốm chúng ta cũng có thể làm mà." Thở dài một cái, Hoàng Bảo nói với Tranh. Vốn hắn cũng đã có dự định làm gốm mà những việc trong tuần qua khiến hắn quên mất.
Hoàng Bảo chưa từng làm qua đồ gốm, nhưng hắn cũng đã học qua quá trình trong sách vở, cũng đã xem video. Làm đồ tinh mỹ thì hắn bó tay nhưng chỉ với yêu cầu là dùng được thì hẳn không quá khó.
Hoàng Bảo cũng khá may mắn khi hắn có sở thích đọc sách và theo dõi mấy video về nghề thủ công truyền thống, hơn nữa hắn lại xuất thân từ nhà nông nên những việc này không thể làm khó hắn được. Dù không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy mà.
"Mi biết làm?" Tranh ngạc nhiên, phải biết rằng trước đây khi mới lấy về thì bộ lạc cũng đã thử bắt trước nhưng không thành nên mới đành bỏ qua đấy. Họ cũng dùng đất nặn thành hình rồi đem vào lửa đốt, vậy mà cái nào cũng nứt vỡ tan tành.
"Ừ. Phạ dạy đấy!" Lý do hợp lý đã được thông qua này lại được Hoàng Bảo đưa ra.
"Làm thế nào?" Tranh vội hỏi. Bộ lạc biết làm thì quá tốt, có thể đem đi đổi đồ ăn.
"Thì dùng đất nung lên thôi, phải mất mấy ngày đấy. Rồi thủ lĩnh sẽ biết." Hoàng Bảo cũng không giải thích gì cho dài dòng nữa, hắn đi đến đỡ người phụ nữ dậy. Người phụ nữ này tên Hồng, mới chỉ hơn 20 tuổi nhưng trông rất già dặn. Cô ấy nhẹ giọng cảm tạ, nếu không có Hoàng Bảo, khả năng lớn là cô đã bị đánh chết rồi.
Tranh sau khi biết được tin vui có thể làm gốm thì cũng chẳng thèm phản ứng với cô này nữa, quay đi làm việc của mình.
Hoàng Bảo kiểm tra vết thương trên người chị Hồng, may không nghiêm trọng. Cô chỉ bị tổn thương phần mềm gây máu bầm, qua vài ngày là hết.
Bình thường nhìn phụ nữ trong bộ lạc Hoàng Bảo đều cố gắng chỉ nhìn vào mặt, bây giờ xem xét vết thương thế này, hắn thấy ngại ngùng quá đi.. nghĩ bụng phải tìm kiếm vật liệu làm áo mới được. Da thú trong bộ lạc quý giá, mấy người kia sẽ không chấp nhận việc cho những người phụ nữ dùng da thú chỉ để che thôi đâu.
Sau một hồi lâu nhào nặn, đất sét đã trở nên mềm dẻo có thể tạo hình. Hắn miêu tả những đồ vật muốn làm như lu nước, nồi, chén, muỗng.. để mọi người thực hiện.
Lần đầu tiên làm thử rất khó khăn, ai vụng về thì làm đến cao một chút thì bị sụp xuống. Sau nhiều lần đám người thử nghiệm thì cũng đã làm được vài đồ dùng đơn giản: Vài cái chén xiên xiêu vẹo vẹo, cái lu cỡ vừa có thành không đều, ai khéo tay thì đồ làm ra chí ít cũng ra hình ra dạng, ai không khéo thì tạo ra vài thứ hình thù kỳ quái nhìn chẳng biết là cái gì.
Hoàng Bảo sau một hồi vật lộn với đống bùn đất cũng tạo ra được một cái nồi lớn, cao khoảng 50cm, đường kính 40 cm. Quai nồi cũng không đều, còn có một cái nắp hơi méo. Cũng coi như là khá ổn đi.
Để luôn trên tảng đá phơi khô, Hoàng Bảo phân công hai người có vẻ khá khéo tay là Nu và chị Khê kiểm tra lại một lượt xem có cái nào nứt hay không rồi dùng sét loãng gia cố lại.
Đám người còn lại bắt tay làm lò nung. Do điều kiện không cho phép, để cho chắc chắn Hoàng Bảo cùng mọi người đào chỗ đồi dốc gần hang để xây lò nung. Hắn sử dụng đá lớn xếp lên và gắn kết chúng bằng đất sét, cuối cùng lại trét thêm sét lên các vách tạo thành một lò đứng cao 2m, rộng 1m có một cửa đốt nhiên liệu. Phần nắp lò nung có một lỗ thông khói, được làm khung bằng cây rồi đắp lên cỏ khô trộn bùn đất sét.