Ngôn Tình Viên Đạn Tình Yêu - Clionadh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Clionadh, 10 Tháng bảy 2018.

  1. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 50: Tới thăm ông bà ngoại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó Lâm Vân Du kéo Diệp vào phòng hỏi cô đủ thứ chuyện. Diệp cảm thấy dở khóc dở cười với bà chị họ mới nhận này, sao mà tính tình lại trẻ con đến thế?

    Nhưng bất giác, trong lòng cô trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa Lâm Vân Du thân thiện như thế cô cũng cảm thấy đỡ lúng túng hơn. Hai người có vẻ rất hợp nhau nên nói chuyện suốt cả buổi, chọc nhau cười khúc khích mãi trong phòng cho đến khi Tiêu Ngọc Phương trở về nhà.

    Nghe thấy tiếng cười đùa của hai cô gái vọng xuống từ trên lầu, Tiêu Ngọc Phương chắc chắn rằng con gái bảo bối của mình đã về nhà. Bà mở tập kết quả xét nghiệm DNA trên tay.

    Bà mỉm cười, biết ngay là mình và con bé có quan hệ huyết thống mà.

    Sau đó bà đến trước phòng con gái mình.

    Cửa phòng mở toang hoang, hai cô gái ở bên trong thì đang cười đùa trên chiếc giường king-size rộng lớn. Tiêu Ngọc Phương cười nói với hai cô gái đang đùa giỡn ở bên trong:

    "Vui quá nhỉ?"

    "Ồ, chào mẹ!" Lâm Vân Du cười tít mắt đứng dậy đi đến ôm bà rồi hôn xã giao một cái theo đúng kiểu phương Tây. "Sao giờ mẹ mới về?"

    "Thì xử lí xong công việc mẹ mới về chứ?" Tiêu Ngọc Phương dí dí trán Vân Du: "Con đấy nhé, một mình mình ồn ào còn chưa đủ, lại kéo thêm em họ con vào. Có mỗi hai đứa thôi mà ồn ào thế cơ à? Mà hai đứa đều là thiếu nữ hết rồi nhé, sắp lấy chồng được rồi đấy! Cứ nhí nha nhí nhố như con nít."

    "Thôi mà mẹ.." Vân Du lập tức ôm cánh tay Tiêu Ngọc Phương làm nũng. "Chẳng phải mẹ vẫn thích con đó sao?"

    "Ừ, thích tới nỗi phải tống con ra nước ngoài cho bớt ồn ào đấy."

    "Mẹ.." Lâm Vân Du ai oán than một tiếng.

    "Thôi được rồi, giờ nghiêm túc này." Tiêu Ngọc Phương quay sang nhìn Diệp, bà đưa kết quả xét nghiệm cho cô ấy: "Kết quả xét nghiệm đây. Giờ chúng ta chính thức là người thân của nhau rồi nhé."

    Diệp nhận lấy kết quả xét nghiệm: "Cảm ơn bác ạ."

    "Ố, xét nghiệm à? Chị xem với nào." Vân Du rướn cổ lên nhìn tờ giấy, lẩm bẩm: "Phiền thật, nhìn giống nhau đến mức này rồi còn đi xét nghiệm làm gì nhỉ?"

    Diệp cười cười cho qua, nhưng cô vẫn xem kết quả.

    Thật sự là có quan hệ huyết thống.. Trong lòng Diệp mừng rỡ, ánh mắt cô hơi nhuốm ý cười.

    "Ai dô, mẹ, con không biết từ khi nào mẹ lại kĩ tính thế đấy nhé. Thôi đem vứt đại đi Diệp Tử, rồi hai chị em mình chơi tiếp." Lâm Vân Du cướp lấy tờ kết quả đó ném đại lên trên bàn gần đó, cô ôm vai Triệu Thanh Diệp: "Chị là chị thích em rồi đó nha!"

    Ngay lập tức Vân Du nhận được một cái cốc đầu từ mẹ mình: "Con nhóc này, không định đi ăn cơm luôn hả? Tôi cho cô nhịn đói bây giờ. Đã hơn 20 tuổi đầu rồi mà cứ suốt ngày ăn chơi thế, thật là bó tay."

    "Mẹ~" Lâm Vân Du ngay lập tức buông Diệp ra, cô ôm lấy cánh tay Tiêu Ngọc Phương. "Mẹ nỡ lòng nào để con gái yêu dấu nhịn đói hay sao?"

    "Cái con nhóc này, lại giở trò rồi." Tiêu Ngọc Phương bật cười. "Ừ, mẹ không nỡ đấy, thì sao?"

    "Con biết ngay mẹ thương con nhất mà." Lâm Vân Du hất cằm lên, rồi ba người cười phá lên.

    "Thôi, giỡn thế đủ rồi, xuống ăn cơm đi." Tiêu Ngọc Phương nhìn hai cô gái. "Lát nữa chúng ta sẽ tới nhà bà ngoại."

    "Vâng ạ." Hai cô đồng thanh rồi nhìn nhau cười.

    * * *

    Hiện tại Thanh Diệp, Vân Du và Tiêu Ngọc Phương đang tới nhà của Tiêu lão phu nhân.

    Sở dĩ Tiêu Ngọc Phương không ở cùng với Tiêu lão phu nhân là vì lão phu nhân thích ở một mình, hơn nữa mỗi lần bà trông thấy Tiêu Ngọc Phương liền nhớ tới em gái song sinh của bà ấy Tiêu Như Ý, mà mỗi lần như vậy lão phu nhân lại càng đau lòng hơn.

    Tiêu Ngọc Phương thương mẹ nhưng cũng không đành lòng chuyển đi hẳn mà chỉ chuyển cách căn nhà cũ một khoảng ngắn vài trăm mét để tiện đi lại và chăm sóc mẹ mình.

    Lần này có lẽ lão phu nhân sẽ rất vui.

    Nhà cũ của Tiêu Ngọc Phương trông như thế nào? Tất nhiên không giống căn nhà bình thường rồi, nó là Tiêu trạch - trạch viện nhà họ Tiêu đấy.

    Căn nhà này được để lại từ thời ông bà cố của Vân Du và Thanh Diệp rồi, vì thế phong cách có hơi cổ kính một chút. Nghe Lâm Vân Du kể, lúc cô còn nhỏ, căn nhà này đã được sửa vài lần nên mới nhìn 'hợp thời đại' hơn một chút, nếu không vẫn giữ nguyên kiến trúc thì căn nhà này sẽ trở thành khu du lịch tham quan mất.

    Ô tô dừng lại, ba người phụ nữ lần lượt xuống xe. Tiêu Ngọc Phương bấm cái chuông cửa, ngay lập tức có một cô giúp việc chạy ra mở cửa.

    "Là cô chủ Phương ạ?" Cô giúp việc mở rộng cửa ra. "Mời cô vào ạ." Nói rồi cô ấy mới chú ý đến Triệu Thanh Điệp dang đứng cạnh Lâm Vân Du, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.
     
  2. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 51: Tới thăm ông bà ngoại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Du tiểu thư, không biết vị tiểu thư bên cạnh cô là.."

    "Bí mật!" Lâm Vân Du cười cười đưa ngón tay trỏ làm dấu 'suỵt' rồi nói với chị giúp việc: "Lát nữa chị sẽ biết thôi."

    Diệp nhìn kiến trúc chung của trạch viên. Khá cổ kính, còn có cả hồ nước, hòn non bộ.. cứ như đi lạc vào phủ đệ của gia đình quý tộc thanh nhã thời xưa vậy.

    Dọc đường đi những cô giúp việc nhìn thấy cô không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên. Tại sao lại có người giống Du tiểu thư và cô chủ đến vậy chứ?

    Vân Du có lẽ không để ý đến mấy chuyện này, trên đường đi cô vừa cười kể chuyện cho Diệp vừa khua tay múa chân để minh họa, trông rất vui nhộn.

    Đến trước một căn phòng, Tiêu Ngọc Phương nhẹ nhàng gõ cửa: "Mẹ, là con đây. Hôm nay con đưa cả cháu ngoại của mẹ đến nữa."

    "A Phương với Tiểu Du đấy à?" Giọng nói của lão phu nhân vọng ra. "Hai đứa vào đi."

    Bỗng nhiên Triệu Thanh Diệp thấy thật hồi hộp. Không biết bà sẽ như thế nào khi thấy mình?

    "Không chỉ có hai mẹ con con đâu bà ngoại!" Lâm Vân Du bước vào trong phòng, cô đẩy Diệp lên phía trước: "Bà nhìn xem đây là ai nè?"

    Tiêu lão phu nhân đang ngồi trên ghế cúi đầu uống trà, nghe vậy bà ngẩng đầu lên.

    'Choang!' Tách trà làm bằng sứ rơi thẳng xuống đất, vỡ ra thành những mảnh nhỏ.

    "Tiểu Ý.." Hai mắt bà cụ nhanh chóng đong đầy nước mắt.

    "Không phải đâu mẹ, con bé là con gái Tiểu Ý." Tiêu Ngọc Phương cầm tay Diệp.

    "Con.. con gái Tiểu Ý?" Bà cụ sững sờ. "Chuyện này là sao? Cháu gái.. cháu đến đây cho ta nhìn xem nào."

    Diệp gật đầu: "Dạ." Sau đó cô bước tới gần bà cụ. Bà cụ nắm lấy tay cô, bà đứng lên giơ đôi bàn tay già nua đang run lên của mình chạm vào gương mặt cô, vuốt từng đường nét vừa lẩm bẩm:

    "Giống.. giống lắm."

    "Tên cháu là gì?"

    "Thanh Diệp ạ."

    "Tên đẹp lắm.." Bà cụ như sực nhớ ra điều gì liền hỏi Tiêu Ngọc Phương: "Vậy Tiểu Ý.."

    Tiêu Ngọc Phương thở dài. "Mẹ, chuyện này dài lắm, hay để Vân Du dẫn Thanh Diệp đi tham quan Tiêu trạch rồi con sẽ kể cho mẹ nghe."

    "Cũng được, Tiểu Du, bà giao em họ lại cho con đấy."

    "Xin tuân lệnh!" Lâm Vân Du chào kiểu quân đội làm cho ba người bật cười rồi cô mới dẫn Thanh Diệp đi.

    * * *

    Lâm Vân Du kéo Triệu Thanh Diệp ra ngoài, cô thỏ thẻ: "Này Diệp Tử, em kể cho chị nghe về em đi."

    Diệp cười cười, gương mặt cô không chút đổi sắc: "Chẳng có gì đâu chị, cũng bình thường thôi. Ngoài việc hơi vất vả ra thì không còn gì khác."

    "Đừng lừa chị. Chị biết em đang nói dối." Lâm Vân Du nghiêm mặt, nhưng cô không gặng hỏi nhiều mà chỉ thở dài: "Thôi không sao, em không muốn kể cũng được. Khi nào muốn thì kể cho chị nghe nhé."

    "Vâng.." Diệp cúi đầu, tóc cô hơi rủ xuống che mất gương mặt.

    "Nếu như đã không muốn nhắc tới, thì cứ việc giữ kín trong lòng. Nhưng khi cần thì cứ dựa vào chị, nếu chị không giúp được thì còn có mẹ và bà ngoại." Lâm Vân Du ngước mắt lên, đôi mắt đen hiền hòa đầy sức sống phản chiếu lại bầu trời màu xanh: "Bởi vì bây giờ chúng ta chính là một gia đình, em hiểu không?"

    "Vâng ạ."

    "Ối trời, xem ai đến này." Một giọng nói chua ngoa chen vào. "Thì ra là cô à, Lâm Vân Du? Lại còn dẫn theo ai về nhà giở trò quậy phá đây.."

    Giọng nói đó bỗng ngưng bặt. Diệp nương theo tiếng của người đó mà nhìn lên, kết quả nhìn thấy một cô gái thanh tú, tuổi có lẽ xấp xỉ Lâm Vân Du đang đứng khoanh tay dựa người lên tường tròn mắt nhìn cô. Quần áo trên người vô cùng xa xỉ: Quần đùi ngắn, áo hở eo. Trang điểm lại còn rất đậm, nổi bật là đôi môi sơn màu đỏ tươi và cặp mắt đánh phấn mắt màu tím nhạt, trông hơi dọa người một chút, làm át đi vẻ đẹp thanh tú của cô ta.

    "Cô ta là ai? Cô dám tự tiện đưa người lạ tới đây sao?" Cô gái đó gắt gỏng. Lâm Vân Du hiển nhiên cũng không chịu thua, cô đứng chống hông cãi lại.

    "Người lạ cái gì? Nói thẳng ra thì cô mới là người lạ đấy, Hứa Viên Viên!" Nói xong Lâm Vân Du còn lườm cô ta một cái đầy khinh bỉ: "Ăn mặc thì chẳng ra gì cả, trang điểm cũng không biết mà cứ bày vẽ, học theo rồi làm tào lao thiên tướng ra, xấu xí khó nhìn chết đi được!"

    "Cô nói ai xấu?" Hứa Viên Viên giận đến nổi mặt đỏ tía tai, cô ta chỉ trỏ vào mặt Lâm Vân Du: "Cô đừng quá đáng, vừa về nhà đã gây sự với tôi, lẽ nào cô không thể nhường nhịn tôi chút sao?"

    "Ha! Nhường nhịn loại người như cô, như thế thì chỉ cần một ngày thôi người ta đã tức chết rồi. Còn gây sự hả, rõ ràng là cô gây sự trước còn trách tôi?"

    "Cô!" Hứa Viên Viên cứng họng, cô ta chĩa mũi dùi về phía Diệp: "Còn cô ta là ai? Không phải là con riêng của mẹ cô chứ? Chậc, giống cô thế này mà."
     
  3. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 52: Tới thăm ông bà ngoại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hứa Viên Viên, cô không biết gì thì đừng có nói. Cô còn phải gọi em ấy là chị đấy, đừng đùa." Lâm Vân Du khoanh tay, hơi nhướn mày lên.

    "Vậy cô ta.. thật sự là con riêng của mẹ cô sao?" Hứa Viên Viên kinh ngạc, lấy tay che miệng. "Không ngờ nhà họ Tiêu chúng ta lại có bí mật động trời thế này, chậc.."

    "Hứa Viên Viên!" Giọng Lâm Vân Du trầm xuống đầy giận dữ: "Chúng ta gì chứ? Đừng đánh đồng tôi với loại người như cô! Cô đừng quên thân phận của mình trong cái nhà này!"

    Dường như bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt Hứa Viên Viên có vẻ không tốt lắm. Cô ta chỉ vào mặt Lâm Vân Du: "Cô ỷ vào cái gì mà quát tháo với tôi chứ? Cũng chỉ vì mẹ cô là tổng thống không phải sao?"

    "Hừ, thế thì sao." Lâm Vân Du cười cợt nhả. "Dù gì thì cô với tôi chẳng có một xu quan hệ, ngay cả chung một giọt máu cũng chẳng phải, chỉ dựa vào đó thôi là tôi đã có thể hống hách với cô rồi."

    "Cô!" Hứa Viên Viên tức tối đến nỗi nắm chặt hai bàn tay. "Cô đừng khinh người quá đáng! Dù gì thì bây giờ tôi với cô chẳng phải là quan hệ chị em họ sao? Cô không biết tôn trọng người khác là gì à?"

    "Chị em họ?" Lâm Vân Du cười khẩy. "Xin lỗi, trước giờ cô còn chưa gọi tôi một tiếng 'chị' nữa, còn có.. loại người như cô cũng đáng để người ta tôn trọng sao?"

    Lâm Vân Du định dắt Triệu Thanh Diệp đi chỗ khác nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nhìn Hứa Viên Viên, chầm chậm nói từng chữ:

    "Đừng tưởng tôi không biết 'việc tốt' mà cô đã làm nhé. Lâm Vân Du tôi, không có gì là tôi không biết cả, nhất là mấy loại chuyện như cô gây ra ấy, cẩn thận một chút. Kẻo ngày nào đó tâm trạng tôi không vui thì.. cô tự biết kết quả sẽ như thế nào đấy."

    Mặt của Hứa Viên Viên bỗng tái đi, cô ta nắm chặt hai tay lại, móng tay đỏ chót đâm sâu vào da thịt hằn lên thành những vết móng tay trên lòng bàn tay..

    * * *

    Triệu Thanh Diệp cùng Lâm Vân Du đã đi sang chỗ khác. Ngồi trong bóng râm, khi cô giúp việc mang bình trà lên rồi, Thanh Diệp mới hỏi Vân Du:

    "Chị, cô gái lúc nãy là ai?"

    "Hứa Viên Viên ấy hả?" Lâm Vân Du nhấc chén trà lên gạt gạt một chút rồi mới kể cho Diệp: "Cô ta là ai.. Chuyện này cũng phức tạp lắm. Hiểu nôm na là cô ta giống như.. cháu gái nuôi vậy ấy."

    "Ồ. Thì ra là thế." Diệp nhấc tách trà lên, ngửi thử mùi trà thơm ngát bốc lên. Lâm Vân Du lại tiếp lời.

    "Thực ra cũng không phải ông bà ngoại nhận nuôi cô ta đâu, mà là lúc dì Tiểu Ý bị bắt cóc không lâu thì ông ngoại có đưa về một bé gái, nói là để cho bà ngoại bớt đau lòng. Sau đó thì bé gái đó lớn lên, nhờ Tiêu gia chúng ta mà được gả vào một gia đình danh môn giàu có rồi sinh ra Hứa Viên Viên."

    "Chị có vẻ không thích cô ta nhỉ?"

    "Dĩ nhiên!" Lâm Vân Du hơi cao giọng một chút. "Làm sao chị thích nổi cô ta chứ, nhìn người là không ưa nổi rồi. Hơn nữa.. có người đang nhòm ngó Tiêu gia chúng ta, làm sao chị để yên được?"

    Diệp im lặng thổi chén trà trên tay: "Vậy ý chị là.. Hứa Viên Viên có ý đồ với tài sản Tiêu gia?"

    "Không sai, còn có mẹ cô ta nữa." Lâm Vân Du thẳng thắn. "Họ đã nhắm đến tài sản Tiêu gia từ lâu lắm rồi."

    "Vậy tại sao hai mẹ con cô ta còn có thể vào Tiêu trạch?" Diệp bỗng nhiên có dự cảm không lành.

    "Ông ngoại không nỡ." Lâm Vân Du hơi buồn buồn. "Ông ngoại cũng thật là, tại sao lại không nhận ra điều đó chứ? Vậy mà còn đối xử với họ tốt như thế.."

    "Vậy thì làm cho ông nhận ra là được." Diệp nhấp một ngụm trà, cô đặt tách trà xuống. "Có lẽ.. cần điều tra thêm về chuyện này đấy ạ."

    Cô nhìn theo hướng khu vườn xa xăm. Lâm Vân Du vỗ tay cái 'bốp', cô kêu lên:

    "Suýt quên chứ, phải dẫn em đi gặp ông ngoại nữa."

    "Không cần đâu ạ, ông tới rồi." Diệp nhìn ông cụ phía xa xa sau lưng Lâm Vân Du, nhẹ nhàng thở ra, cô đứng dậy đi đến gần đó.

    "Con chào ông!"

    Tiêu lão gia chầm chậm ngước mắt lên, đôi mắt ông mở to ra, gương mặt già dặn của ông nhuốm đầy sự kinh ngạc, các nếp nhăn trên mặt ông hơi xô vào nhau, giọng nói khàn khàn của ông hơi nghẹn ngào:

    "Tiểu Ý.."

    "Ông, em ấy không phải dì Tiểu Ý, mà là con gái của dì Tiểu Ý, là cháu gái ông đó." Lâm Vân Du đứng dậy, cô đến bên cạnh ông cụ. Ông cụ tuy lớn tuổi nhưng chưa tới nỗi lưng còng, mà chỉ là ông đi hơi chậm một chút so với thanh niên mà thôi.

    Ông mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn nghiêm nghị, lại mang thêm khí chất cao quý như một quý ông mấy thập niên trước.

    "Con gái của Tiểu Ý?" Tiêu lão gia nhìn kỹ Diệp, đôi mắt ông hiện lên tia đau lòng."Vậy Tiểu Ý đâu?
     
  4. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 53: Hai người muốn bù đắp cho cô ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dì Tiểu Ý mất rồi." Lâm Vân Du thoáng nhìn qua sắc mặt của Diệp, thấy cô có hơi lạnh nhạt đi một chút.

    "Mất rồi.. Tiểu Ý mất rồi.." Ông cụ hụt hẫng, ông nhìn Diệp với ánh mắt xót xa: "Tiểu Ý mất lâu chưa? Cháu.. sống có tốt không?"

    "Mẹ cháu mất từ lúc cháu 5 tuổi." Diệp khẽ thở dài, đôi mắt cô có phần ảm đạm, đau thương.

    Lâm Vân Du nhanh chóng lảng sang vấn đề khác: "Ông, ông ngồi xuống đây đi, đứng nói chuyện kì lắm. Diệp nữa, em cũng ngồi đi. Ông uống trà không ạ?"

    Lâm Vân Du thực sự rất tinh tế. Tuy rằng Triệu Thanh Diệp không thể hiện gì nhiều, nhưng cô hiểu mỗi lần nhắc tới chuyện này hẳn Diệp rất đau lòng.

    Cảm giác rạch vết thương ra nhiều lần rồi băng bó lại chẳng dễ chịu tí nào, cô nghĩ Diệp cũng đang cảm thấy như vậy.

    Quả nhiên suy nghĩ của Lâm Vân Du là rất đúng.

    Diệp thật sự cảm thấy không ổn chút nào, mỗi lần nhắc về mẹ, cô lại nhớ đến mục đích của mình, rồi lại nghĩ đến tình hình trước mắt. Vạn phần là không ổn chút nào!

    Nghĩ đến việc này nội tâm cô lại không ngừng tranh đấu với nhau..

    Làm thế nào mới ổn?

    * * *

    Bên này Tiêu Ngọc Phương đã kể xong chuyện cho bà cụ nghe. Tất nhiên, Tiêu Ngọc Phương biết nên kể những gì trước và kể như thế nào.

    Tiêu lão phu nhân sau khi nghe xong không ngừng rơi nước mắt.

    "Thì ra con bé và Tiểu Ý đã trải qua những chuyện như vậy.. A Phương, con nói vì sao ông trời lại tàn nhẫn đến thế? Vì sao không phải là ai khác mà là em gái con?" Tiêu lão phu nhân than thở.

    "Nhưng ít ra, Tiểu Ý vẫn để lại Tiểu Diệp cho chúng ta.. Nhờ vậy chúng ta mới biết được Tiểu Ý sống như thế nào.." Đôi mắt Tiêu Ngọc Phương âm thầm nhuốm lên một ngọn lửa.

    "Phải." Tiêu lão phu nhân như chợt nhớ ra điều gì, bà thở dài một hơi. "Chuyện của Tiểu Diệp nhà chúng ta.. Con bé đi theo con đường đó.. là muốn trả thù sao?"

    "Con e là đúng như thế." Tiêu Ngọc Phương nắm tay bà cụ, nhìn thẳng vào mắt bà nói: "Mẹ, thứ cho con nói thẳng. Con cũng không thể để yên như thế được. Tiểu Ý nhà chúng ta chỉ là bị thất lạc như thế, vậy mà lại bị bọn họ không coi ra gì như vậy, con không can tâm."

    "Chúng ta cũng không thể tùy tiện giết người được." Tiêu lão phu nhân lắc đầu. "Mẹ biết, con đau lòng cho em gái, nhưng không thể hành sự quá lỗ mãng như vậy. Con.. giúp mẹ khuyên bảo Tiểu Diệp, đừng để nó sa đọa quá như thế.."

    "Con biết rồi, mẹ." Tiêu Ngọc Phương đỡ Tiêu lão phu nhân đứng dậy. "Hay giờ mẹ với con đi xem hai đứa nhỏ một chút."

    "Được, được." Tiêu lão phu nhân gật gật đầu. "Mẹ muốn bù đắp cho Tiểu Diệp. Mẹ muốn con bé có thể sống cuộc sống vui vẻ, được hưởng sự sung sướng và quên đi quá khứ đau khổ trước kia.."

    "Con cũng muốn bù đắp cho con bé." Tiêu Ngọc Phương thở dài. "Nếu như nó được lớn lên và trưởng thành ở Tiêu gia thì có lẽ, bộ dáng bây giờ phải giống A Du đến tám chín phần.. Vui vẻ, hoạt bát chứ không phải loại trầm tĩnh đã trải sự đời kia."

    "Ừm.." Hai người vừa bước ra khỏi viện thì gặp Hứa Viên Viên cùng với một người phụ nữ trung niên khác đang đi vào.

    "Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi hả?" Người phụ nữ kia quát Hứa Viên Viên, hạ giọng xuống: "Đến đây là phải tới gặp ông bà ngoại, phải thăm ông bà ngoại trước mà con xem, con đã gây ra chuyện gì?"

    "Mẹ, con đang định tìm ông bà ngoại thì con nhỏ họ Lâm đó nhảy ra chắn đường, còn dẫn theo một con nhỏ khác nhìn y đúc nó nữa cho nên.."

    "Không cần biện minh! Theo mẹ đi gặp ông bà ngay!" Người phụ nữ ngước mắt lên, nhìn thấy Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc Phương liền thay đổi thái độ. "Mẹ nuôi, chị. Con bé này, mau chào bà ngoại với bác gái đi, còn đứng ngây ra đó?"

    "Con chào bà, chào bác gái." Hứa Viên Viên miệng lễ phép thế thực chất nội tâm đang không ngừng chửi rủa. Tiêu Ngọc Phương không phải chỉ là tổng thống thôi sao? Con tổng thống thì có quyền hống hách với người khác à?

    Nghĩ vậy cô ta liền ngẩng đầu cao lên một chút, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Ngọc Phương cô ta có chút run sợ.

    Trong nhà này, ngoại trừ bà ngoại ra thì người cô ta sợ nhất chính là bác gái Tiêu Ngọc Phương này.

    Cô ta đã thử lấy lòng hai người nhưng kết quả là sao?

    Bà ngoại trực tiếp lơ cô ta luôn, mà có chú ý thì vẫn luôn dùng thái độ không mặn không nhạt đối đãi với cô ta. Như thế còn đỡ, chứ Tiêu Ngọc Phương.. Mỗi lần đứng trước mặt bà ta, cô ta lại sợ run cả chân.

    Tiêu Ngọc Phương hẳn là rất ghét cô ta, tới nỗi một câu lấy lòng của cô ta bà ấy cũng chẳng thèm nghe, lại còn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh buốt đầy sát khí.

    Những lần như thế cô ta đều tự động rút lui.

    Tuy vậy người bác gái này cũng không phải đáng ghét lắm, ít ra còn có cái danh tổng thống, làm cho đám thiên kim công tử ngoài kia phải e dè, phục tùng cô ta.
     
  5. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 54: Làm thế nào bây giờ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ người mà cô ta có thể tấn công, đồng thời cũng là mục tiêu duy nhất - đó chính là ông ngoại. Nhưng hai người này cứ làm cô ta chậm trễ kế hoạch.

    Đã thế lại thêm một con nhỏ tự nhận là cháu gái ruột của ông ngoại nữa chứ. Con nhỏ họ Lâm với mẹ nó đang tính toán gì đây? Đã có chức danh tổng thống rồi còn ham hố gì nữa?

    Tóm lại, không thể nào được.

    Cô ta chỉ cần nắm chặt lấy ông ngoại trong lòng bàn tay thì sợ gì gia sản không thuộc về cô ta chứ? Dù sao thì ông ngoại mới là trụ cột gia đình này.

    Nghĩ thế Hứa Viên Viên lại có thêm tự tin, cô ta hơi ưỡn người lên cao một chút, rồi thẳng lưng bước đi. Nhưng mẹ cô ta nhanh chóng giữ tay cô ta lại, lắc đầu rồi kéo cô ta đi theo sau bà cụ.

    "Mẹ nuôi, mẹ đã ăn sáng chưa ạ?" Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu. "Hôm nay con có mang theo một ít điểm tâm tự tay làm, mong mẹ sẽ nếm thử xem tay nghề con thế nào."

    "Tôi ăn rồi." Thái độ của Tiêu lão phu nhân vẫn trước sau như một, không mặn không nhạt chút nào nữa. "Mã Chiêu Thục, không cần cô phải nhọc lòng với tôi như thế. Có thời gian rảnh rỗi thì hãy lo làm tròn bổn phận của con dâu đi, về nhà mà chăm sóc tốt cho chồng con, không lại làm xấu mặt Tiêu gia chúng tôi."

    " Vâng, là con quá bất cẩn rồi ạ. Nhưng hôm nay con đến là muốn thăm ba mẹ trước, vài ngày sau con phải về thành phố W rồi ạ." Mã Chiêu Thục vẫn mỉm cười từ tốn đáp lại.

    "Phải đó bà ngoại, con.. vì thế con mới.. cố tình đến đây thăm bà." Hứa Viên Viên ấp úng, ngay lập tức bị bà cụ lườm một cái. Mã Chiêu Thục bỗng dưng quát cô ta:

    "Người lớn nói chuyện, ai cho phép con chen vào?"

    "Mẹ.. con.." Hứa Viên Viên bất mãn gân cổ lên định cãi nhưng khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Phương đang nhìn mình, cô ta lại không có dũng khí nữa, đành cúi đầu xuống bặm chặt môi tỏ vẻ uất ức.

    Tiêu lão phu nhân nhìn Mã Chiêu Thục rồi nhìn Hứa Viên Viên, bà nói: "Thôi, con bé còn trẻ, nó làm sai thì nhắc nhở, về nhà đóng cửa dạy bảo, chứ làm ầm lên như cô thì còn ra thể thống gì?"

    "Vâng, con xin lỗi ạ, con sẽ ghi nhớ lời mẹ dặn." Mã Chiêu Thục gật đầu.

    Hứa Viên Viên im lặng một cách không tình nguyện nãy giờ cuối cùng cũng vớt được một cái phao cứu sinh. Cô ta thấy Tiêu lão gia đang ngồi cách đó không xa, liền bước vội tới ôm lấy ông lão:

    "Ông ơi, cháu tới rồi đây!"

    "Viên Viên?" Tiêu lão gia ngạc nhiên nhìn Hứa Viên Viên, ông quay ra đằng sau thì thấy Tiêu lão phu nhân, Tiêu Ngọc Phương và Mã Chiêu Thục đã đến. "A Phỉ, A Phương, A Thục, ba người đến rồi à? Mau ngồi đi."

    "Vâng, thưa ba." Tiêu Ngọc Phương gật đầu dìu Tiêu lão phu nhân đến ngồi cạnh Tiêu lão gia. Vân Du và Thanh Diệp ngồi đó liền đứng dậy.

    "Bà ngoại ngồi đây đi ạ." Lâm Vân Du nhanh nhảu đẩy một cái ghế ra cho Tiêu lão phu nhân.

    "Cháu tốt quá, A Du. Bà cảm ơn nhé." Tiêu lão phu nhân mỉm cười, bà vỗ vỗ hai cái ghế rồi bảo: "A Du, Tiểu Diệp, hai đứa ngồi xuống đi."

    Hứa Viên Viên với mẹ cô ta đứng một bên nhìn nhau, Tiêu lão gia ho một cái rồi bảo hai mẹ con họ ngồi xuống luôn.

    "Cảm ơn ba."

    "Cảm ơn ông ngoại."

    "A Phỉ, bà lại nữa rồi." Tiêu lão gia buồn buồn nhìn Tiêu lão phu nhân. "Tôi không cần bà phải này nọ với chúng nó, nhưng tôi hy vọng bà có thể tỏ thái độ tốt hơn một chút với chúng nó, được chứ?"

    Tiêu lão phu nhân quét mắt nhìn Hứa Viên Viên cùng Mã Chiêu Thục rồi nói với Tiêu lão gia: "Không thể. Đó là thái độ tốt nhất mà tôi có thể dành cho chúng nó rồi."

    Đoạn bà quay sang Thanh Diệp, đưa bàn tay bà vuốt gương mặt cô rồi chầm chậm bảo Tiêu lão gia: "Ông xem, tôi ngồi đây nãy giờ còn chưa thấy ông hỏi thăm cháu ruột ông một câu nào mà còn có hơi sức lo cho cháu gái nuôi."

    Vẻ mặt Tiêu lão gia liền trở nên không tốt, ông có vẻ hơi khó xử nhìn qua hai mẹ con Mã Chiêu Thục đang cúi đầu rồi mới lặng lẽ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Triệu Thanh Diệp.

    Đột nhiên Tiêu lão phu nhân nói với mọi người rằng: "Tiểu Diệp, có muốn theo họ mẹ con không?"

    Lâm Vân Du thích thú cười híp cả mắt: "Được theo họ mẹ sao? Sướng quá, bà ngoại, con cũng muốn!"

    Tiêu Ngọc Phương vỗ lên bàn tay của con gái mình một cái, ý nói giữ yên lặng. Lâm Vân Du chỉ lè lưỡi sờ sờ đầu rồi không nói gì thêm nữa.

    Tiêu lão gia cũng có mấy phần ngạc nhiên, nhưng ông xoay xoay cái nhẫn bằng bạch ngọc tinh xảo trên ngón tay đăm chiêu suy nghĩ.

    Mã Chiêu Thục vẻ mặt bình tĩnh nhưng nội tâm dậy sóng. Lão phu nhân muốn cho con bé này theo họ Tiêu là có ý gì, chẳng lẽ bà ta còn không rõ sao? Lão hồ ly này chính là muốn mượn tay con bé này để ngăn cản con gái bà ta thừa kế của cải nhà họ Tiêu.

    Trong vô thức Mã Chiêu Thục bấm bấm đầu ngón trỏ vào móng tay cái, phải làm thế nào đây giờ?
     
  6. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 55: Anh vẫn tự tin là mình có thể rước được vợ về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Viên Viên trợn tròn mắt kinh ngạc. Cái gì? Lão phu nhân muốn đổi họ cho con nhỏ đó?

    Con nhỏ đó cũng lợi hại lắm, mới vào cửa Tiêu gia ccòn chưa được một ngày bà đã lấy lòng lão phu nhân như vậy rồi. Công sức cô ta bỏ ra bao nhiêu năm trời đi nịnh nọt ông ngoại cứ như thế mà đi tong sao?

    Mơ đi! Cô ta sẽ không để cho ai khác lấn thêm vào đây nữa!

    Nhưng phải nghĩ cách từ từ đối phó.

    Quá vội vàng thì quá lộ liễu rồi, không thể được.

    "Con có muốn đổi họ thành họ Tiêu không?" Lão phu nhân vuốt gương mặt Diệp. "Bà ngoại rất muốn con ở cạnh bà, con bao nhiêu năm qua.. vất vả nhiều rồi."

    Thanh Diệp cười nhẹ nhìn bà: "Sao cũng được ạ, cứ tùy ý bà đi."

    "Con bé này, sao lại là tùy ý bà chứ hả?" Lão phu nhân kéo kéo Lâm Vân Du: "Vân Du, con xem, con bé này ngoan biết bao nhiêu, còn con thì đòi cái gì là nhất định phải có cái đó. Hồi con còn nhỏ, mẹ với bà ngoại phải khổ tâm với con lắm."

    "Ahhhhh.. Bà ngoại, chuyện đó lâu lắm rồi cơ mà. Xấu hổ quá đi mất!" Mặt Lâm Vân Du đỏ ửng lên, cô lắc lắc mái tóc nhuộm màu bạch kim tinh nghịch. "Lạc đề, lạc đề rồi!"

    "Haha.. Vậy thì quay lại chủ đề chính thôi." Tiêu Ngọc Phương cười cười đỡ cho con gái mình. "Mẹ, như thế có được không?"

    "Được hết, là cháu gái mẹ thì cái gì cũng được hết." Lão phu nhân cười hiền hậu vuốt tóc Diệp. "Vậy từ nay con là Tiêu Thanh Diệp, là cháu gái cưng của bà, là nhị tiểu thư Tiêu gia này." Đoạn bà lại quay sang Lâm Vân Du: "Vân Du con xem, con cố gắng đào tạo Tiểu Diệp thành hoạt bát vui vẻ giống như con giúp bà cái, chứ mấy đứa mà như này bà buồn chán lắm. Cực kì buồn chán luôn đấy."

    "Dạ, tuân mệnh!" Lâm Vân Du giơ tay chào theo kiểu quân đội, rồi 4 người phụ nữ cùng cười với nhau.

    Trên cùng một bàn nhưng như hai thế giới. Phía 4 mẹ con vui vẻ bao nhiêu thì bên này lại trầm tĩnh bấy nhiêu.

    Tiêu lão gia, Mã Chiêu Thục và Hứa Viên Viên ba người này không biết phải làm gì ở chỗ này nữa. Nhìn bốn người kia đang vui cười mà ba người như người dưng ở đây, bầu không khí thật sự vô cùng ngượng ngùng.

    Hứa Viên Viên đành phải ôm cánh tay Tiêu lão gia, cô ta cười nói: "Ông ngoại, cuối tuần này gia đình chúng ta đi chơi có được không.. Viên Viên đã lâu lắm rồi không đi chơi cùng ông ngoại."

    "Thôi, ông lớn tuổi rồi. Cả con nữa, cũng hai mấy tuổi đầu rồi mà còn như đứa con nít, suốt ngày đòi đi chơi với ông." Tiêu lão gia cười hiền từ nhìn Hứa Viên Viên. "Ông không đi được, cho con đi với Tiểu Diệp, A Du đi. Lần này nhà chúng ta mới đón Tiểu Diệp về, phải để cho mấy đứa thân thiết với nhau hơn một chút. Phải không bà?"

    Bị nhắc đến, Tiêu lão phu nhân không biểu hiện gì khác. Bà chỉ gật đầu qua loa rồi lại trò chuyện với ba người kia: "Ừm. Cho con với Tiểu Diệp đi chơi chung với nhau cũng được nhỉ. Mà hai đứa nhìn như chị em sinh đôi ấy. Nhìn sơ qua giống nhau đấy chứ. A Du, con tẩy tóc đi là giống Tiểu Diệp như đúc ngay."

    "Ừ nhỉ?" Lâm Vân Du nhìn Diệp, sau đó như nhận ra điều gì đó cô quay lại phồng má nhìn bà ngoại: "Bà! Sao bà chỉ bắt mỗi cháu đổi màu tóc thôi thế? Có Tiểu Diệp Tử là bà bơ luôn cháu đấy ạ?"

    "Làm gì có." Tiêu lão phu nhân cười. "Bà thấy cháu để tóc này không đẹp bằng tóc đen nên mới nói thế thôi."

    "Thật không ạ?" Lâm Vân Du sờ sờ tóc. "Đúng thật, cũng nên đổi màu tóc rồi nhỉ. Hay chiều nay cháu đưa Tiểu Diệp đi sửa sang lại một chút.."

    "Cháu đúng là quá điệu mà. Cứ thế thì bao nhiêu gia sản Tiêu gia chúng ta đổ vào tiệm tóc tiệm quần áo hết à?"

    "Bà.. Có phải lúc nào cháu cũng mua cũng cắt đâu.."

    "Hahaha.."

    * * *

    Trần Hạo ở thành phố B mà trong lòng cứ như kiến bò trên chảo. Làm sao mà qua được ải đây.. Bác cô ấy là Tiêu tổng thống, ông bà cô ấy lại là người Tiêu gia. Tiêu gia vốn mấy đời nay là quý tộc, luôn nằm trong xã hội thượng lưu, có lẽ yêu cầu khắt khe lắm.

    Nhưng anh thì có gì mà không thể vượt qua tiêu chuẩn được chứ? Đẹp trai, giàu có lại còn có tài nữa chứ. Thế thì chắc được?

    Chẳng lẽ thời đại này mà họ còn tuyển rể theo kiểu thời xưa hay sao? Văn võ song toàn tài mạo xuất chúng? Hay cầm kì thi họa đủ kiểu?

    Không, cho dù có thế thì anh vẫn tự tin là mình có thể rước được vợ về nhà.

    Nhưng ngay tức khắc bao nhiêu tự tin của anh lại như tàu lượn siêu tốc tụt dốc không phanh. Anh vuốt trán, mẹ ơi, con trai được như thế này là nhờ mẹ cả đấy!

    Trần phu nhân: "Hắt xì! Ai nói xấu mình thế nhỉ? Mà ngoài thằng con trai mình ra thì còn ai nữa.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2018
  7. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 56: Thục nữ mode, on!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Hạo rời khỏi phòng làm việc, anh lấy chiếc áo khoác ở trên ghế làm việc sau đó đóng sầm cửa lại. Thư kí Trình giật cả mình, ôi, tổng tài nhà mình lại bực dọc vì chuyện gì rồi.

    Tám phần là liên quan tới Triệu tiểu thư, Trình Nam chắc chắn thế. Dạo này sếp hơi bất thường, tất cả là nhờ có Triệu tiểu thư.

    Có lẽ tương lai không xa anh không cần gọi cô ấy là 'tiểu thư' nữa, mà nên gọi là 'tổng tài phu nhân' rồi.

    * * *

    Lái xe về tới nhà, Trần Hạo bực bội ném áo khoác lên sofa rồi lấy một lon bia trong tủ lạnh ở dưới bếp lên phòng khách. Ôi bực bội quá.

    Rảnh rỗi ngồi uống bia như thế này không bằng đi tiếp cận ông bà của cô ấy còn hơn, Trần Hạo nghĩ thầm. Nghĩ gì làm nấy, anh liền gọi cho thư kí Trình ngay.

    "Alo sếp ạ?"

    "Lên kế hoạch cho tôi. Tôi muốn đi công tác ở thủ đô, cậu sắp xếp ngay đi."

    "Thủ đô cơ ạ?" Trình Nam khó hiểu. Mới có một buổi sáng thôi mà, tổng tài đại nhân, anh định làm gì vậy chứ?

    "Có vấn đề gì sao? Có cũng mặc kệ, tôi phải đi công tác ở thủ đô. Cậu làm thế nào kệ cậu, miễn là ngay trong chiều nay tôi có thể đi thủ đô." Trần Hạo nói nhanh rồi uống một hớp bia. Sao trước giờ anh lại không thấy thư kí Trình chậm hiểu đến thế nhỉ?

    "Vâng, em hiểu rồi thưa sếp. Em cúp máy đây." Trình Nam cúp điện thoại bàn, vừa lúc đó cô trưởng phòng nhân sự đến.

    "Tổng tài vừa mới đi rồi. Trưởng phòng Quách có chuyện gì sao? Cứ giao lại cho tôi, tôi sẽ gửi qua cho tổng tài ngay." Trình Nam vẫn không rời mắt khỏi máy tính, tay phải anh lăn lăn trên con lăn của chuột để tìm vé máy bay. Anh phải đặt vé máy bay đã, rồi sau đó xem xét tình hình và dặn dò công ti nhánh bên đó 'đón tiếp' tổng tài đại nhân cho tốt, nếu không.. hậu quả khó lường.

    "Hôm nay tổng tài có chuyện gì sao?" Trưởng phòng Quách ngạc nhiên.

    "Không biết nữa, hình như tổng tài nhà chúng ta.. Đang yêu đấy." Trình Nam thở dài.

    "Trời ạ, ngay cả tổng tài mà cũng yêu rồi?" Trưởng phòng Quách ỉu xìu. "Mẹ nó chứ, sao cái thế giới này lại bất công với tôi như vậy? Ngay cả tổng tài đại nhân mà tôi từng nghĩ sẽ ế suốt kiếp cũng đang yêu rồi thì tôi thật đúng là bất hạnh mà."

    "Hahaha.. Này trưởng phòng Quách, cô đang ế, trùng hợp là tôi cũng thế; hay hai người chúng ta cũng thành một đôi nhể?" Trình Nam bắt đầu ngả ngớn.

    "Tùy thôi, nhưng anh có chắc không đấy?" Trưởng phòng Quách cũng cười đùa: "Phải chắc chắn nhé, chứ không đến khi tôi mang giấy đăng kí kết hôn tới anh mà chạy mất thì đừng có trách tôi nhé."

    "Đương nhiên rồi!" Trình Nam bật cười. "Thôi không đùa nữa, cô gửi tài liệu qua cho tôi đi để tôi còn làm việc khác."

    "Đây." Trưởng phòng Quách tranh thủ ngó sang máy tính Trình Nam, cô thốt lên: "Ý, thư kí Trình, anh định đi thủ đô à?"

    "Không có, là tổng tài muốn đi đấy." Trình Nam nhìn sơ qua rồi sắp xếp lại đống tài liệu, anh xé một tờ giấy nhớ dán lên tập tài liệu mới kia rồi bỏ vào hộc bàn khóa lại. "Chỉ có báo cáo thôi à?"

    "Ừm, chẳng còn gì nữa." Trưởng phòng Quách lắc đầu. "Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi thấy ở gần đây có một nhà hàng mới mở, hay chúng ta tới đó ăn nhỉ?"

    "Ừm, giờ cũng tới giờ tan tầm rồi, đi thôi."

    * * *

    Thủ đô, Tiêu trạch.

    Chiều tới, Triệu Thanh Diệp, không, giờ phải gọi là Tiêu Thanh Diệp đang bị Lâm Vân Du kéo ra giữa phố. Hết cửa hàng này tới cửa hàng kia, shop này tới shop kia mà Lâm Vân Du vẫn chưa tìm được thứ đồ cô ấy vừa ý.

    "Tiểu Diệp, em thấy cái này thế nào?" Lâm Vân Du huơ huơ một cái váy đen ngắn tới nửa đùi rồi so đi so lại ướm đi ướm lại trên người Tiêu Thanh Diệp.

    "Em.. thấy cũng được.." Tiêu Thanh Diệp cười cười cho qua.

    Lâm Vân Du chau mày: "Sao cái nào em cũng bảo 'em thấy cũng được' thế hả? Nếu như cái nào cũng được thật thì chị mua về hết nhé! Không cho em chọn nữa! Bây giờ để chị chọn cho em!"

    Nói xong cô nhét thẳng cái váy ngắn trên tay vào tay Tiêu Thanh Diệp, còn thêm một cái áo sơ mi rồi đẩy cô ấy vào buồng thay đồ: "Thay ngay lập tức cho chị!"

    " Hơ.." Tiêu Thanh Diệp nhìn bộ quần áo trên tay. Hình như cái tình huống này hơi bị quen nha?

    Bỗng dưng gương mặt Trần Hạo xuất hiện trong đầu Tiêu Thanh Diệp. Phải rồi, chính là tên đáng ghét đó!

    Giờ thì phải làm sao đây.. Cô ỉu xìu nhìn bộ đồ trên tay. Đành phải thay vậy.

    Lâm Vân Du ở ngoài khoanh hai tay lại, tay trái cô bấm lần lượt từng ngón tay từ ngón trỏ đến ngón út thể hiện sự hồi hộp mong chờ. Không biết Tiểu Diệp mặc bộ đó sẽ như thế nào nhỉ?

    À, hay mình tranh thủ lựa thêm mấy bộ nữa?

    Nhất định phải là váy! Từ lúc gặp em ấy tới giờ mình toàn thấy em ấy mặc mỗi quần bò, đúng là chán ngắt!

    Phải thay đổi phong cách! Thục nữ mode, on!

    Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên mặt Lâm Vân Du chỉ trong 3 giây..
     
  8. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 57: Tủ quần áo?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vân Du ngồi trên ghế, không ngừng mong chờ Tiêu Thanh Diệp ra ngoài. Không biết em ấy mà mặc kiểu váy đó sẽ như thế nào nhỉ..

    À quên chưa nói, thực ra, Lâm Vân Du ngoài tính cách trẻ con, năng động lại còn có thêm một sở thích lạ lùng: Chính là 'Cuồng ép người ta thay quần áo' !

    Đây cũng là một trong những lí do mà Lâm Vân Du bị Tiêu Ngọc Phương 'đưa' ra nước ngoài học. Để lật lại xem 'thành tích' đáng nhớ mà cô nàng để lại là gì nào!

    Đầu tiên, năm 2 trung học cô đã có sở thích này. Lâm Vân Du hồi đó cứ nằng nặc đòi mẹ cho ở kí túc xá. Lúc đó cha Lâm Vân Du - Lâm Phong rất cưng chiều con gái nên không muốn cho con gái đi nhưng vì không chịu nổi cảnh con gái khóc sướt mướt đòi ở kí túc, ông đành để Lâm Vân Du ở đó.

    Lâm Vân Du đến ở kí túc cùng vài bạn nữ, mỗi tuần là lại đưa mấy bạn nữ đó tới trung tâm đi mua một đống quần áo đưa cho những bạn nữ đó mặc, nhưng không mua được bộ nào mà cô ấy ưng ý.

    Không đẹp? Thay!

    Không hợp tông màu da? Thay!

    Ngắn quá? Thay!

    Dài quá? Thay!

    * * *

    Chỉ sau hai tháng, Lâm Vân Du đã bị các bạn nữ tẩy chay và đuổi khỏi kí túc. Tiêu Ngọc Phương không hề biết chuyện này nên khi được nhà trường thông báo, bà vô cùng ngạc nhiên. Hơn nữa bà còn giáo huấn Lâm Vân Du một trận sau đó mới chuyển trường.

    Nhưng chuyện như thế vẫn tiếp diễn cho đến khi Lâm Vân Du bước vào đại học.

    Lúc đó không hiểu sao Lâm Vân Du lại không như thế nữa, cô bảo với mẹ cho cô ra nước ngoài. Tiêu Ngọc Phương dĩ nhiên đồng ý. Bà nghĩ con gái đã hết hứng thú với sở thích đó nên đã chấp thuận nhưng chỉ có Lâm Vân Du mới hiểu lí do chính của mình.

    Thực ra cô vẫn còn sở thích đó, chỉ là qua từng năm thì người mặc lại bị cô kén chọn hơn. Đến đại học thực sự cô vẫn không tìm ra người bạn nào thực sự thích hợp.

    Đến bây giờ thì cô tìm được rồi! Chính là cô em họ Tiêu Thanh Diệp này!

    Cùng lúc đó Tiêu Thanh Diệp bước ra. Lâm Vân Du nghe động tĩnh liền ngước lên.

    Ngay lập tức cô cảm thấy Tiêu Thanh Diệp giống như được bao quanh bởi một luồng hào quang, bên tai cô lúc này vang lên những câu chữ: Chính là em ấy! Chính là cô gái ấy!

    Tiêu Thanh Diệp bước ra từ chỗ thay đồ nhìn người chị họ của mình đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực như đèn pha ô tô mà có hơi rùng mình. Chị ấy sao thế nhỉ?

    "Chị Vân Du, chị làm sao thế?" Thanh Diệp nghi hoặc.

    "Không.. không có gì!" Lâm Vân Du lắc đầu nguầy nguậy, chợt cô nảy ra ý tưởng gì đó, cô kéo Diệp đi ngay lập tức. "Đi thôi, tính tiền rồi chị dẫn em tới thiên đường mua sắm!"

    Tiêu Thanh Diệp bị kéo đi mà chẳng hiểu mô tê gì. Chẳng lẽ đây không phải là khu mua sắm hay sao?

    Sự thật chứng minh suy nghĩ của cô là đúng, nhưng thiên đường mua sắm mà Lâm Vân Du nói là ở các tầng trên.

    Đi hết mấy tầng rồi mà Lâm Vân Du vẫn chưa chịu kết thúc mua sắm. Dường như không cái nào là Vân Du không thích, nhưng lại chẳng cái nào hợp ý Thanh Diệp cả. Vì người mẫu hoàn hảo mình tìm kiếm bấy lâu nay mới có một người nên Lâm Vân Du rất vui vẻ chiều theo ý Diệp.

    Hết buổi chiều, hai người chán nản chở nhau về nhà mà không có thêm bất cứ một bộ quần áo nào. Nhưng khi về đến nhà rồi Diệp mới phát hiện sự thảm khốc đằng sau vẻ ung dung của một kẻ cuồng thay đồ như Lâm Vân Du.

    Chẳng là lúc Tiêu Thanh Diệp lên phòng Lâm Vân Du định lên giường nằm nghỉ một chút thì vô tình chạm phải chỗ nào đó trên giường làm cho bức tường mở ra.

    Hình ảnh chói mắt của vô vàn bộ đồ đầy đủ màu sắc đập vào mắt Thanh Diệp. Số quần áo này..

    "Tiểu Diệp Tử? Em ở trong này à?" Lâm Vân Du thò đầu vào cửa. "A, em mở tủ quần áo ra rồi sao?"

    Tủ quần áo?

    Khóe miệng Diệp hơi giật giật. Chị gái của em ơi.. Chị chắc chắn.. đây là cái tủ chứ?

    Đây là cái trung tâm mua sắm thu nhỏ thì có!

    "Ngạc nhiên không?" Lâm Vân Du bước vào, vẻ mặt cực kì tâm đắc với chiến lợi phẩm của mình: "Toàn bộ là của chị hết đấy. Sau này mỗi ngày chị cho em một bộ.. Không, chị cho em tất cả luôn! Sau này phải mặc hết cho chị xem!"

    "Mặc hết?" Thanh Diệp nâng giọng lên hơi cao. "Làm sao có thể.."

    "Không sao, cùng lắm mỗi ngày một bộ. Kiểu gì nó không hết, đúng không?" Lâm Vân Du khép cánh cửa 'tủ quần áo' lại. "Giờ ta nên bắt đầu từ bộ nào nhỉ?"

    Tiêu Thanh Diệp nuốt nước miếng, cô nhìn kĩ bên trong cái 'tủ' của Lâm Vân Du.

    Bên trái là hàng trăm cái quần, chân váy được treo đàng hoàng trên từng giá đồ. Bên phải là hàng nghìn loại áo trong và áo khoác. Trước mặt là vô số đôi giày dép bày trên các kệ; các kiểu dáng mũ, phụ kiện khác nhau được bố trí hợp lí trên tường.

    Trên trần nhà còn có thêm.. những cái kệ treo đựng đồ thiết kế?

    Tiêu Thanh Diệp lúc này thật sự rất sợ cô chị họ này của cô, cô thừa nhận!
     
  9. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 58: Cậu có thể không cần mặt mũi nữa, nhưng tôi thì cần!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiệu Anh Vũ, cũng là Alan lâu nay không thấy xuất hiện nữa chính là do anh ta đã bị Amon triệu tập về từ lâu, anh ta hiện đang trong nhiệm vụ của mình.

    Amon hiện tại đang ngồi trong căn phòng của mình. Gương mặt cương nghị dường như đang thư giãn, nét lạnh lùng vẫn giữ nguyên, chỉ là đôi mắt đen như mực kia đã khép hờ lại; điều đó làm cho gương mặt hắn có vẻ nhu hòa hơn một chút. Hắn không động đậy, chỉ dựa người vào ghế nhắm mắt lại như thế làm cho người ta cảm thấy trước mặt không phải là người mà là một bức tượng, một tuyệt tác mà Thượng đế đã chú tâm hết sức vào để hoàn thành.

    Tiếng chuông điện thoại không biết thức thời vang lên, đôi mắt đen của Amon mở ra; ngay thời điểm đó mỹ cảnh tan biến, bầu không khí vừa mới dịu lại liền trở nên trầm hẳn xuống.

    Amon vươn tay bắt điện thoại, động tác của hắn vô cùng tao nhã đúng chuẩn một quý tộc phương Tây.

    "Alo." Giọng nói của hắn ta như tiếng đàn violon trầm thấp bật ra một nốt trầm, âm thanh đó sao mà du dương đến thế!

    Không biết người bên kia nói gì mà gương mặt Amon trầm xuống một chút, sau đó hắn ta cúp máy ngay lập tức.

    A Hy.. là người Tiêu gia?

    Ha, quả nhiên là vậy. Amon vuốt ngược mái tóc của mình, hiển nhiên hắn đã đoán trước được điều này. Vậy giờ hắn nên làm gì tiếp theo đây nhỉ?

    Bỗng dưng Amon hồi tưởng lại những gì đã qua. Nhớ năm đó hắn bị chặn xe bởi một cô bé gầy gò, tóc tai lộn xộn, ăn mặc luộm thuộm mà cứ luôn miệng nói với hắn muốn báo thù.

    Lúc đó hắn cảm thấy cô bé này thật nực cười, nhưng đến khi nhìn vào cặp mắt trong suốt của cô bé đó trong lòng hắn không biết vì sao lại đồng ý thu nhận cô bé.

    Suốt 15 năm, A Hy từ một cô bé 5 tuổi trở thành một cô gái xinh đẹp, từ một nụ hoa e ấp nở rộ thành đóa hoa hồng kiêu sa rực rỡ khó đụng vào. Hắn lại chính là người quan sát tất cả quá trình cô lớn lên. Từng năm, từng năm trôi qua trong đầu hắn lại nảy ra phỏng đoán về thân phận của cô.

    15 năm, con búp bê hắn dồn hết tâm huyết để tạo ra nên được lên sân khấu rồi. Tiêu gia, Trần gia..

    Amon đột nhiên cười rộ lên rồi lại ngưng lại. Hắn không hiểu sao.. trong lòng bất giác có một cảm giác khó chịu.

    Nhưng rồi hắn gạt phăng suy nghĩ đó đi. Không có gì có thể ngăn cản được kế hoạch của hắn ta cả.

    Quân cờ của tôi, chúc may mắn.

    * * *

    Cuối cùng thì Trần Hạo cũng tới được thủ đô một cách quang minh chính đại, tuy nhiên.. làm cách nào anh mới có thể tới Tiêu gia một cách hợp lí đây?

    Phiền phức thật.. Anh vò đầu bứt tóc, kéo hành lí của mình đi ra khỏi sân bay. Trợ lí Trình ở phía sau nhận hành lí của anh rồi luốn cuống chạy theo. Vừa chạy anh vừa hỏi Trần Hạo:

    "Sếp, giờ chúng ta đi đâu ạ?"

    "Tới căn hộ của tôi đi." Trần Hạo bước nhanh ra ngoài sân bay, không ngờ lại thấy người quen.

    "Hú, Trần Hạo! Ở đây!" Một mỹ nam đứng cạnh chiếc xe Lamborghini màu trắng đang vẫy tay với Trần Hạo. Anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh nhưng không nghiêm nghị như Trần Hạo mà lại luôn tươi tắn, khóe môi lúc nào cũng nở nụ cười sát gái. Thêm vào đó, chiều cao đáng nể phục của anh ta, cộng thêm cả bộ vest màu đỏ thẫm nổi bật bên chiếc xe màu trắng bên cạnh đã làm không ít người chú ý tới.

    Bộ vest này, chắc chắn sẽ vô cùng hợp với anh ta nếu như anh ta không làm cái hành động 'hú' trên.

    Trình Nam cười trộm rung hết cả hai vai. Trần Hạo thì đen cả mặt, anh lạnh giọng: "Thẩm Quân! Cậu có thể không cần mặt mũi nữa, nhưng tôi thì cần!" Tên này, đang đứng ở sân bay nhiều người như thế mà dám làm trò con bò thế này, lại còn gọi thẳng họ tên anh, đúng là mất mặt.

    "Aiz, Trần Hạo, tôi nói cậu nghe này, ở sân bay nhiều người vậy, tôi đứng đây thôi thì cậu có chú ý đến tôi không hả? Vậy nên tôi mới phải làm thế chứ. Người anh em, phải biết cảm thông cho bạn bè của mình chứ." Thẩm Quân cãi lý. Trần Hạo thực sự hết lời với anh ta. Mẹ kiếp, đi xe màu trắng, mặc vest đỏ, đứng bên cạnh con xe đấy còn không gây chú ý? Cảm thông cái con khỉ.

    Không hiểu tại sao mình với tên này lại có thể thành bạn được nhỉ? Trần Hạo tự hỏi, nhưng rồi anh gạt phăng sang một bên, nhanh chóng cất hành lí vào xe rồi ngồi vào trong. Trợ lí Trình vốn muốn bắt xe taxi nhưng bị Thẩm Quân giữ lại.

    "Trợ lí Trình, tôi đang thiếu tài xế, hay anh làm tài xế cho tôi đi, để tôi tám với cậu ta cho tiện."

    "Vâng, tôi biết thưa Thẩm tổng." Trình Nam gật đầu, anh cũng cất hành lí ra sau rồi ngồi trên ghế lái.

    "Hiếm lắm mới thấy dịp cậu đến đây. Sao? Lần này đến là có công việc từ Chính phủ à?" Thẩm Quân ngồi vắt chéo hai chân ở ghế sau, anh cười cười nhìn ghế lái phụ phía trước.
     
  10. Clionadh Hell can't stand us, so heaven has to harbor ones.

    Bài viết:
    164
    Chương 59: Đã tới lúc phải quay về rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không." Trần Hạo đáp lại ngắn gọn. "Sao cậu biết tôi tới đây?"

    "Đoán xem." Thẩm Quân bày vẻ mặt ưa đòn, nhưng ngay khi thấy sắc mặt Trần Hạo trầm xuống anh ta liền đổi giọng: "Đùa thôi, thì do tôi nhận được thông tin từ công ti cậu chứ sao. Tưởng lần này cậu đi xử lí công việc của Cục chứ, ai ngờ là công tác thật à?"

    Trần Hạo có vẻ không quan tâm lắm đến mấy lời lảm nhảm của Thẩm Quân nên anh trực tiếp lơ Thẩm Quân luôn.

    Tự dưng Thẩm Quân vỗ đùi 'bốp' một tiếng rồi kêu lên: "Ai dô, xem tôi này. Quên mất nhỉ, cậu không ở đây nên không biết. Tiêu gia ấy, mới nhận lại cháu gái thất lạc, ngày kia họ định làm tiệc mừng đấy. Không biết cô ấy trông như thế nào nhỉ? Đúng là đáng mong chờ thật."

    "Ngày kia à?" Giọng Trần Hạo có hơi ảm đạm. Vậy thì ngày kia anh mới có thể tới nhà cô ấy à, lâu thế.

    Thẩm Quân mang vẻ mặt như gặp quỷ, anh ta quay sang hỏi Trình Nam: "Trình tiểu tử, đằng sau chúng ta có phải sếp của cậu không đấy? Nhất định là giả, nhất định là giả rồi. Trình tiểu tử, mau dừng xe, chúng ta mau tống tên giả mạo này xuống mau!"

    "Haha.. Thẩm tổng thật là hài hước." Trình Nam cười cười khen đại khái cho qua, dù gì những gì anh ta từng thấy ở sếp còn đáng ngạc nhiên hơn thế này nhiều. Thẩm tổng, những gì anh sắp được thấy còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều.

    "Phản ứng đó là sao hả?" Trần Hạo lườm Thẩm Quân. "Gì mà giả mạo với không giả mạo, ngứa đòn rồi à?"

    "Ngứa đòn cái mốc! Mẹ kiếp, tên này, cậu có quen biết với cháu gái Tiêu gia hả?" Thẩm Quân vỗ đùi. "Không ngờ cái cục sắt như cậu mà cũng có hứng thú với phụ nữ? Cậu có bình thường không đấy?"

    "Có, rất bình thường."

    "Nhưng công nhận cậu rất là có mắt nhìn, nhắm ngay vào người Tiêu gia. Có thể giới thiệu cho tôi không, người anh em? Chắc hẳn cô ấy rất đẹp.." Thẩm Quân vuốt cằm.

    "Nằm mơ." Trần Hạo đáp cụt lủn. Vì sao à? Làm sao có thể để tên sát gái này tiếp cận cô gái mà mình thích chứ?

    "Cái tên này!" Thẩm Quân kêu lên, chỉ tay thẳng vào mặt Trần Hạo. "Khốn nạn! Giờ tôi mới biết, hóa ra cậu là một tên có sắc quên bạn, trọng mỹ nhân hơn anh em.."

    "Cậu đang tự nói mình à?" Trẩn Hạo chỉ bật lại một câu làm Thẩm Quân nghẹn lời.

    Móa, cái tên này đúng là gợi đòn mà!

    Thẩm Quân hít thở sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh. Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc. Phải quý tộc, quý tộc.

    "Hừ, dù gì cậu cũng đâu có được mời, làm sao qua đó được chứ?" Thẩm Quân cười cười nhìn Trần Hạo ra vẻ: Dù cậu có muốn cũng đâu được đi, còn tôi, tôi được mời, được mời, là được mời đó!

    Ngay lúc này Trần Hạo có điện thoại. Anh nhấc máy lên, không biết người bên kia nói gì mà trên mặt anh chầm chậm hiện ra nụ cười như gió xuân.

    Ngắt điện thoại, anh lại càng cười rạng rỡ hơn. Thẩm Quân trừng mắt dịch cơ thể ra xa một chút, vẻ mặt như gặp Diêm Vương gia.

    "Cậu sai rồi." Trần Hạo mỉm cười cực kì cực kì cực kì là gợi đòn nhìn Thẩm Quân: "Tôi, được mời."

    What the f*ck?

    Thẩm Quân suýt buông lời chửi thề. Bộ kiếp trước anh ta nợ gì cậu ta hay sao?

    Ông trời có thể bớt hố anh ta trước mặt tên này được không.. Ôi cảm giác thật là..

    Trình Nam nhún vai, anh ngoảnh mặt về phía trước làm ngơ. Quen rồi, quen rồi, anh đã quen lắm rồi.

    Đúng là không hiểu nổi tư duy của mấy người đang yêu mà.

    * * *

    "Ngày kia ạ?"

    Lâm Vân Du gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, cô chống cằm: "Lúc đó nên mặc gì cho Tiểu Diệp nhỉ? Da em ấy trắng thế, chắc là hợp với màu đỏ nhỉ? Hay là màu vàng? Hmmm.."

    Tiêu Thanh Diệp âm thầm đổ mồ hôi trên trán. Lại nữa rồi.

    Chợt điện thoại cô trong túi áo rung lên. Là ai nhắn thế nhỉ? Diệp tự hỏi, nhưng cô vẫn cẩn thận đứng lên đi đến một góc khuất rồi mới mở tin nhắn lên xem.

    Là từ thủ lĩnh?

    Gương mặt cô thoáng lạnh đi. Lặng lẽ mở tin nhắn ra, đồng tử cô dường như dãn ra rất rộng. Trong tin nhắn không viết gì nhiều, cũng như thường lệ chỉ có vài chữ nhưng lại làm Diệp cực kì bất ngờ.

    Bỏ nhiệm vụ. Lập tức quay về trụ sở.

    Bỏ nhiệm vụ?

    Trước giờ chưa từng có vụ này! Tại sao lại bỏ nhiệm vụ? Còn yêu cầu cô quay về?

    Diệp ngửa đầu lên nhìn trần nhà. Phải làm sao đây..

    Cô cúi đầu xuống nhìn điện thoại trong tay.

    Đành liều một lần thôi.

    * * *

    Amon ngồi quay lưng lại với cái bàn làm việc. Chợt điện thoại vang lên tiếng kêu 'ting'.

    Là tin nhắn tới. Hắn cầm điện thoại lên, mở tin nhắn lên xem. Đôi môi mỏng từ từ vẽ lên nụ cười, quả nhiên là thế.

    Cô nhóc này được nuông chiều quá rồi nên giờ mới dám cãi lại lệnh?

    À không, không phải cãi lệnh, mà là xin trì hoãn.

    Amon vuốt vuốt cái lưng điện thoại rồi lẩm bẩm:

    "Xin lỗi nhưng A Hy của tôi, đã tới lúc em phải quay về rồi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2018
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...