Lời bài hát Lang thang phiêu du, tôi như viên đạn kia Thẩu hiểu nhân gian mang quá nhiều bi hoan, hợp tan Thiên Tân, Bắc Kinh, Tô Châu hay Hàng Châu Cười khóc vui, cười khóc than, cũng đã quen Cô đơn lang thang, tôi như viên đạn kia Biết đâu khi một mai, thân xác tôi tả tơi mệt nhoài Trong ô vuông nhỏ bé, nơi phố xá rộng lớn Lệ đã rơi, vì xót xa, vì khiếp sợ Hoang mang lo toan, giống như viên đạn kia Thân mang bao tổn thương, bởi chối đi kiếp này tầm thường Khó khăn dẫu bủa vây, đều thêm gắng sức vượt qua Rượu nhấp môi, làn khói bay, ủ ấm lòng Biết đâu khi một mai, người chợt đến đây bên cạnh tôi Để lau khô lệ rơi sau tháng năm tôi cô đơn Bên nhau an yên, cùng hàn huyên đôi câu giản đơn Một kiếp trôi, một kiếp yêu, đã mãn nguyện