Dưới tán cây bàng, là bóng hình quen thuộc, Khả Vy nhanh chóng rón rén đến gần:
- Hù!
- Hì hì (nụ cười của Quân luôn khiến cho đứa đối diện phải loạn nhịp)
- Cười gì, sao ông hông giật mình?
- Gan to mà.
- Hông vui miếng nào.
- Vui vẻ hông quạu à nhe.
Quân lại tiếp tục trêu ghẹo cô bạn thân.
Thấy hắn ta đang miên man nhìn xa xăm, Vy thắc mắc:
- Đang nghĩ gì đó?
- Đang nghĩ về nước Mĩ.
- Ông rãnh quá
- Hì hì (hắn lại cười, có người tim lại loạn)
Thoáng thấy Quân đang hí hoáy rồi vội dừng bút khi mình xuất hiện nên Vy cũng có chút tò mò bởi trước giờ giữa hai đứa chưa từng có bí mật:
- Ông viết gì mà giấu giấu tui đó? Thư tình hả?
- Sao bà biết hay vậy?
- Nhỏ nào xấu số lọt vô đôi mắt thâm đen của ông vậy? (Vy thoáng buồn)
- Bí mật.
Vy hờn dỗi bỏ đi. Trống trường báo vào tiết học. Quân cũng nhanh chóng theo Vy về lớp.
- "Cốc"
- Sao kí đầu tui?
- Để nạp kiến thức khoa tự nhiên qua cho bà
- Tên yêu nghiệt này.
Hai bóng dáng lại đuổi nhau chạy nhanh về lớp, hình ảnh trở nên quen thuộc trong mắt toàn thể dân chúng mỗi giờ ra chơi.
Trời sắp vào hè, năm nay có cảm giác thật khác lạ trong Vy. Chuông điện thoại reo vang hiện lên một số lạ:
- Alo. Vy nghe?
- Sao nãy gọi bằng số tui bà không bắt máy? Gọi số lạ cái nghe liền.
- Tại hông thích.
- Giờ thích rồi hả?
- Bộ ông hông chọc tui ông ăn cơm không ngon he gì?
- Hình như vậy, hì hì.
- Cái tên yêu nghiệt này.
- Yêu nghiệt là yêu xong rồi nghiệt ngã luôn phải hông? (Quân tiếp tục trêu ghẹo Vy)
Vy buồn bực cúp máy, mà suy nghĩ lại "Ủa mình giận hắn vì điều gì? Hông lẽ?" Nội tâm đan xen những cảm xúc trái ngang lẫn lộn, cùng những suy nghĩ miên man, liếc nhìn điện thoại, không thấy Quân gọi lại, Vy thở dài cặm cụi làm tiếp bài tập Toán đang dang dở, mà sở trường của nàng là xã hội, nên các môn tự nhiên luôn phải nhờ hắn kèm cặp.
Bài này lại bí rồi, đang giận, giờ gọi hắn thế nào cũng bị chọc tức nữa. Mà không gọi thì mai lỡ Thầy kiểm tra bài tập làm sao? Vy còn đang đắn đo, zalo chợt có tin nhắn.
- Ủa bà giải được hết bài tập Toán cho ngày mai rồi hả?
Vy giật mình, hắn đọc được suy nghĩ của mình sao?
- Tui đang bí bài 3.
- Sao không hỏi tui?
- Muốn tự thử sức. Với lại ông cũng có mối bận tâm khác rồi. Tui đâu có dám làm phiền.
- Ủa, bộ bà.. ghen hả? Haha..
Vy hết hồn khi đọc tin nhắn đó, tự vỗ nhẹ liên tục vào mặt mình, là ghen thật sao Vy?
- Tui với ông là huynh đệ, ghen gì chứ.
- Cũng may bà còn nhớ, bà không phải là con gái (kèm theo tin nhắn là rất nhiều icon mặt cười gian xảo)
- Rồi giờ có chỉ bài tui hông?
- Đệ ngoan đừng lo, để huynh chỉ cho, hihi.
Những cánh phượng nhỏ màu đỏ đỏ bắt đầu xuất hiện, nó không chỉ báo hiệu mùa thi sắp đến, mà còn là 1 mùa hè dài thăm thẳm, khi ta không còn được trở lại nơi đây ngày tựu trường. Vy miên man nhìn những lá cây khẽ rung theo gió, chợt thấy như đã đánh rơi điều gì đó, bởi dáng vóc thân quen đứng bên cạnh nhưng ánh mắt hắn lại không ở nơi đây.
Sân trường luôn hút mọi ánh nhìn từ khi Phi Linh xuất hiện, bọn con trai toàn khối như bị thôi miên bởi nhan sắc ấy. Mà thật ra, con gái cũng phải vài phần ao ước được như nàng.
- "Mặt Vline, thật xinh gái, mái tóc hơi dài, người xinh thế này, liệu rằng đã có bạn trai?" - Vừa hát, Quân vừa nhìn theo bóng dáng đứa con gái đang bước trên sân trường. Ánh mắt ánh lên niềm vui khi dõi theo cô ấy.
- Muốn biết thì hỏi người ta. Ủa mà hổng phải ông viết thư tỏ tình rồi sao? Bị từ chối hả. Há há.. (Vy cười thích thú)
- Đệ thấy huynh thất bại bao giờ chưa?
- Thì lần này nè.
- Haha, thật ra bọn huynh đang hẹn hò. (Quân nói giọng tự tin)
- Thật sao? (Vy chợt thấy tim mình nhói đau)
- Ừ, trong bí mật.
- Tui mà ông cũng giấu luôn hả. Dẹp đi, huynh đệ gì chứ.
Vy quay người, bước ra xa, chạnh lòng khi thấy ánh mắt hắn vẫn dõi theo nơi ấy. Có câu hát vang lên trong lòng "một vòng trái đất, em ngồi đây, anh ngồi đây, bên cạnh nhau ngỡ như thật xa..". Khoảng cách xa nhất chính là hôm nay, nhìn người mình thương tương tư nàng khác.
Cũng phải, chàng là soái ca học đường, nàng thì hoa khôi duyên dáng. Trai tài gái sắc chứ sao nữa. Vy thở dài, thoáng buồn, nhìn về phía sân trường, thấy Phi Linh khẽ ngước lên nhìn về hướng Quân, nàng mỉm cười rồi đi về lớp mình. Vy nghe trái tim vang lên những nhịp đập lạc lõng giữa không gian chứa chan niềm hạnh phúc mà Quân đang dành cho bóng dáng khác.