Bạn có thích truyện của Nguyệt không?

  • Không


Results are only viewable after voting.
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
3033 2
Kiếm tiền
Lâm Thiên Nguyệt đã kiếm được 30330 đ
T ên truyện: Ván Cờ Tuổi Trẻ

Thể loại : Nữ cường, hào quang, học đường

Thiên Nguyệt

Tình trạng: Đang viết

Mục lục:

Chương 1: Bóng tối của tuổi thơ

Hiện Đại - Ván Cờ Tuổi Trẻ - Thiên Nguyệt

Chương 2: Vết nứt của lòng tin

Hiện Đại - Ván Cờ Tuổi Trẻ - Thiên Nguyệt

Chương 3: Con mồi trong gương

Hiện Đại - Ván Cờ Tuổi Trẻ - Thiên Nguyệt

Chương 4: Quân cờ đổi màu

Hiện Đại - Ván Cờ Tuổi Trẻ - Thiên Nguyệt

Chương 5: Phượng hoàng từ tro tàn

Hiện Đại - Ván Cờ Tuổi Trẻ - Thiên Nguyệt

V-n-C-Tu-i-Tr.png


Văn án:

Trong cuộc đời, tuổi trẻ giống như một ván cờ đầy biến động: Có những nước đi sai lầm, có những bước tiến táo bạo, và cũng có những khoảnh khắc phải đánh đổi để trưởng thành.

Nhân vật chính Lục Cẩm Thư không chọn con đường tình yêu rực rỡ như bao người khác. Cô tin rằng thanh xuân không chỉ dành để mơ mộng, mà còn là khoảng thời gian để tự khẳng định bản thân, để kiểm soát số phận bằng chính đôi tay mình.

"Thanh xuân của người khác thì hạnh phúc, rực rỡ trong tình yêu còn thanh xuân của tôi sẽ do chính tay tôi kiểm soát.".

Bối cảnh truyện được xây dựng theo thể truyện Trung Hoa. Ở đó, những người trẻ phải đối diện với áp lực học tập, công việc, gia đình và cả những lựa chọn định mệnh. Giữa những thử thách ấy, Cẩm Thư sẽ từng bước tìm ra con đường của riêng mình, giống như những quân cờ trên bàn cờ tuổi trẻ: Mỗi nước đi đều mang theo trách nhiệm, hi vọng và cả sự trưởng thành.
 
Chỉnh sửa cuối:
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 1: Bóng tối của tuổi thơ

"Giữa bóng tối, tôi tự thắp sáng tuổi trẻ của mình!.."

Vào một chiều thu năm 2005, giữa một làng quê yên bình nằm sâu trong miền núi phía Bắc, có một gia đình nhỏ hạnh phúc đang vui vẻ đi chơi. Ngôi nhà của họ nằm giữa những cánh rừng thông xanh mướt, xa lắm so với những ồn ào của phố thị, nhưng lại đầy ắp tình yêu thương. Lục Cẩm Thư, một cô bé 5 tuổi, đang chạy nhảy xung quanh, đôi mắt trong veo và ánh sáng lấp lánh từ những tia nắng chiều chiếu xuống gương mặt trẻ thơ của cô. Cô bé nắm tay mẹ, vui vẻ cười đùa, thỉnh thoảng ngước lên nhìn bà với ánh mắt đầy ngây thơ.

"Mẹ ơi, con khát!" – Cẩm Thư nũng nịu, đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình. Cô bé luôn có thói quen làm nũng mỗi khi khát nước, như một cách để kéo sự chú ý của mẹ.

Mẹ Cẩm Thư nhìn cô, dịu dàng cười, "Được rồi, hai bố con chơi đi nhé, mẹ sẽ đi mua nước."

Nhưng lần này, lần này lại là lần cuối cùng mà cô được nhìn thấy mẹ mình sống. Chỉ một khoảnh khắc, mẹ cô bước ra khỏi cổng nhà, chầm chậm bước xuống con đường làng, nhưng chẳng ai ngờ rằng chính khoảnh khắc đó lại là khoảnh khắc chia tay, khoảnh khắc của sự mất mát không thể nào chữa lành. Mẹ cô không bao giờ quay lại. Vào buổi chiều hôm đó, một tai nạn thảm khốc đã cướp đi mạng sống của người phụ nữ mà Cẩm Thư yêu quý nhất. Cô bé chỉ mới lên 5 tuổi, chưa thể hiểu hết những đau đớn mà mình sẽ phải đối mặt. Mất mẹ, là nỗi đau không lời nào có thể diễn tả hết. Cẩm Thư chỉ biết ngây ngô nhìn quanh tìm mẹ, nhưng không bao giờ thấy bóng dáng mẹ quay lại nữa.

Một năm sau, bố cô tái hôn. Người phụ nữ mới đến không lâu sau đã sinh cho ông một đứa con trai. Tuy nhiên, mọi thứ dần thay đổi. Bố cô, người từng là chỗ dựa vững chắc của cô, giờ đây dường như đã quên đi sự hiện diện của cô trong gia đình. Ông không còn chạy lại khi cô ngã như trước nữa. Mỗi lần cô cần sự quan tâm, cô đều chỉ nhận lại sự lạnh nhạt. Dường như, Cẩm Thư chỉ là một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình. Cẩm Thư, khi đó mới 8 tuổi, đã phải làm tất cả mọi việc trong nhà từ nấu cơm đến giặt giũ, một mình chăm sóc cho mọi thứ mà chẳng hề có sự giúp đỡ. Mỗi ngày trôi qua, cô bé dần dần quen với việc sống một mình, với cái đói và những đòn roi từ mẹ kế. Mỗi lúc nhìn thấy mẹ kế nhẫn tâm đánh mắng cô, lòng cô lại quặn thắt. Một cô bé 8 tuổi, đáng lẽ ra phải được nuôi dưỡng trong tình yêu thương, nhưng lại phải tự lo cho bản thân, và đối diện với những trận đòn vô cớ.

Ngày sinh nhật thứ 15 của Cẩm Thư, lẽ ra là một ngày đáng vui mừng, nhưng cô lại bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt: Không chịu nhường miếng bánh sinh nhật đầu tiên cho em trai. Đó là giọt nước tràn ly khiến cô không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa. Cẩm Thư đã phải rời bỏ mái nhà của mình, không một chút do dự, và tự mình ra ngoài kiếm sống. Cô bắt đầu tìm việc làm, tự kiếm tiền để sống qua ngày. Nhưng chuyện chẳng dễ dàng như cô nghĩ. Cô nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống bên ngoài không hề dễ dàng. Những ngày tháng sau đó, cô bé phải đối diện với đủ loại khó khăn, nhưng không một ai có thể giúp đỡ cô. Thậm chí, những người thân trong gia đình lại đến tìm cô, yêu cầu cô gửi tiền về để mua đồ chơi cho em trai. Cẩm Thư kiên quyết không đưa, và điều đó khiến cô lại phải chịu những trận đòn từ mẹ kế. Mỗi nhát roi, mỗi cú đánh lại khiến cô nhớ về những ngày hạnh phúc bên người mẹ quá cố của mình: "Mẹ ơi, cứu con!" - Cẩm Thư khẽ rên lên khe khẽ. Nhưng không có ai đến cứu cô cả. Nước mắt cứ rơi, nhưng không một ai nhìn thấy. Thời gian cứ thế trôi qua.

Đến nay, khi Cẩm Thư đã bước vào tuổi 17, cô vẫn mang trên mình những vết thương mà chỉ có cô mới hiểu. Thân xác cô đã không còn nguyên vẹn như trước nữa, và không ít người nhìn vào sẽ phải cảm thấy sợ hãi vì những thay đổi quá lớn trên cơ thể cô. Không ai biết được, trong suốt 2 năm qua, cô đã trải qua những gì. Nhưng cô không muốn ai biết, vì điều đó đã quá muộn màng. Lúc này, Cẩm Thư đã gần hoàn thành chương trình học trung học. Năm học cuối cùng của cô sắp kết thúc, và cô đứng trước cơ hội vào các trường đại học danh tiếng. Với những thành tích học tập hiện tại của cô, việc được nhận vào một trường đại học không phải là điều quá khó khăn. Nhưng không phải vì vậy mà cuộc sống của cô trở nên dễ dàng hơn. Mặc dù học giỏi và có tài năng, nhưng Cẩm Thư vẫn mang trong mình một nỗi buồn thẳm sâu, không thể chia sẻ với ai.

Và rồi, trong cuộc sống của Cẩm Thư xuất hiện một người mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cố Trì Dã, một chàng trai giàu có, con trai của gia đình danh giá họ Cố, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Anh là người duy nhất luôn ở bên cô trong những thời khắc khó khăn. Mỗi lần cô bị bố mẹ đánh đập, mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ có Cố Trì Dã là người duy nhất làm cô cảm thấy bớt cô đơn. Một ngày nọ, sau giờ ăn, Cẩm Thư ngồi cùng với cô bạn thân Lý Mộng Dao. "Lục Cẩm Thư, cậu với tên mặt lạnh đó quen nhau thật hả?" Lý Mộng Dao bất ngờ lên tiếng, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn họ.

"Thì sao, có gì mà phải bất ngờ?" – Cẩm Thư chỉ cười nhẹ, không mấy quan tâm đến ánh mắt của mọi người.

Nhưng khi bữa ăn kết thúc, thay vì trở lại kí túc xá, Cẩm Thư lại đi đến một quán café nhỏ gần trường, tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ. Cô đi vào phòng riêng của quán, đứng ngoài cửa, lắng nghe một cuộc trò chuyện.

"Trì Dã, cậu thật sự yêu Lục Cẩm Thư gì đó thật đấy hả? Cô thanh mai trúc mã của cậu đang khóc lóc ở nhà kia kìa." - Một cậu bạn của Cố Trì Dã lên tiếng, giọng nói có vẻ hơi chế giễu.

"Điên à? Ban đầu Dã ca chẳng phải đã nói là chỉ làm bạn trai của cô ta để kéo thành tích của cô ta xuống thôi sao?" - Một cậu bạn khác cười lớn.

Những lời nói ấy như dao cứa vào trái tim của Cẩm Thư. Cô không thể chịu nổi nữa, nhẹ nhàng quay người rời đi. Bóng tối lại lần nữa bao phủ trái tim cô, một lần nữa, sự cô đơn lại đến. Cô lại một mình giữa cuộc sống đầy rẫy những đau khổ. Nhưng có lẽ, với cô, sự đau khổ cũng chỉ là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành, và ánh sáng sẽ chỉ đến khi cô tự mình thắp lên.
 
Chỉnh sửa cuối:
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 2: Vết nứt của lòng tin

"Có những vết thương tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại đau đớn hơn cả roi da.."

Lục Cẩm Thư bước ra khỏi quán café, làn gió nhè nhẹ thổi qua cổ áo mỏng manh của cô. Cô không khóc. Ít nhất là lúc này. Từ năm 8 tuổi, cô đã học được một điều: Khóc không cứu được ai. Tiếng cười trong căn phòng kia vẫn còn vang vọng trong đầu: "Chỉ là kéo thành tích xuống thôi sao?" "Chỉ là một vở kịch thôi sao?"

Ba năm:

Ba năm an ủi,

Ba năm băng bó vết thương cho cô mỗi khi bị bố đánh,

Ba năm nói rằng: "Cẩm Thư, cậu không hề bẩn, thế giới này mới đáng xấu hổ.."

Thì ra, tất cả chỉ là một màn diễn. Giờ đây, cô mới hiểu lời mẹ từng nói: "Tình yêu có nhiều đấy, nhưng để tìm được tình yêu đích thực thì thực sự rất khó khăn.". Ngày hôm sau, cả trường đều biết một chuyện. Lục Cẩm Thư xin chuyển chỗ ngồi. Không phải ngẫu nhiên. Chính là chuyển ra xa Cố Trì Dã. Trong lớp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô. Ai cũng biết hai người vừa công khai chưa đầy một tuần. Cố Trì Dã cau mày, đứng bật dậy:

"Lục Cẩm Thư, cậu làm cái gì vậy?". Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản đến đáng sợ.

"Không có gì. Chỉ là thấy ngồi chỗ cũ không tiện học.".

Giọng cô rất nhẹ, rất đều, không một gợn sóng. Chính sự bình thản ấy mới là thứ khiến Cố Trì Dã bất an. Cậu nhìn cô rất lâu. Có một thoáng dường như cậu còn muốn xin cô quay lại nhưng nó cũng chỉ vụt qua mà thôi.

Chuông vào lớp vang lên, tiết học bắt đầu, tiếng phấn viết trên bảng vang lên khô khốc nhưng giờ đây Lục Cẩm Thư lại thấy nó mới mẻ làm sao. Giờ ra chơi, đám bạn của Cố Trì Dã vây quanh anh xì xào:

"Ê, này có khi nào bị phát hiện rồi không?".

"Làm gì có chuyện đó. Chúng ta dấu kĩ vậy!".

"..."

Từ đầu đến cuối, nhân vật chính như Cố Trì Dã vậy mà lại không lên tiếng chút nào.

Tan học, Lục Cẩm Thư đi tìm Lý Mộng Dao.

"Lục Cẩm Thư, nay rảnh vậy? Không dành thời gian ở bên Cố Trì Dã đáng ghét đó nữa sao?". Mộng Dao học trường khác, đương nhiên không biết việc trong trường.

"Thường thì mấy bộ phim ngôn tình và tiểu thuyết cậu hay đọc thì khi nữ chính bị lừa, họ thường làm gì?". - Cẩm Thư ngăn Mộng Dao luyên thuyên.

"Cậu hỏi vậy làm gì? Dĩ nhiên là họ sẽ trả thù chứ sao!". - Mộng Dao ngây thơ trả lời. Một ý tưởng đột nhiên lóe sáng trong đầu Lục Cẩm Thư. "..."

Hai người trò chuyện một lúc rồi cũng tạm biệt ra về.

Ván cờ đã bắt đầu.. Trong đầu cô, từng quân cờ như hiện ra rõ ràng. Mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt trao đi đều là một nước cờ. Cẩm Thư hiểu rằng, nếu muốn thắng, cô phải kiên nhẫn. Không phải một ngày, không phải một tháng, mà có thể là cả một năm dài. Nhưng cô sẵn sàng. Vì đây không chỉ là trò chơi, mà là cuộc đời cô.

Lục Cẩm Thư không phải kiểu người bốc đồng. Cô chưa từng nghĩ đến việc làm ầm ĩ, càng không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ. Trả thù, nếu có, thì cũng phải thật yên lặng. Yên lặng đến mức đối phương không kịp nhận ra mình đang thua.

Những ngày sau đó, cô trở nên "bình thường" một cách đáng ngờ.

Vẫn đi học đúng giờ, vẫn ghi chép cẩn thận, vẫn mỉm cười khi được gọi trả lời bài. Mọi thứ bắt đầu từ đây.

Cố Trì Dã bắt đầu mất kiên nhẫn. Lâm Thanh Vãn - cô thanh mai của cậu đã bắt đầu sốt ruột vì kì thi tháng lần này Lục Cẩm Thư lại một lần nữa quay lại vị trí "Nhất" toàn khối.

"Cẩm Thư.".

Cuối cùng, cậu vẫn gọi cô lại sau giờ học.

Hành lang chiều muộn vắng người, ánh nắng xiên qua cửa sổ tạo thành những vệt sáng dài trên sàn. Cô dừng bước, quay lại:

"Có chuyện gì sao?".

Cố Trì Dã khựng lại. Câu hỏi ấy giống hệt cách cô nói chuyện với một người không liên quan.

"Cậu.. Dạo này sao vậy? Nếu tớ có làm sai gì cậu có thể tha thứ cho tớ được không?"

"Tha thứ?". - Cô lẩm bẩm rồi nở nụ cười với cậu.

"Được! Chúng ta sẽ quay lại như trước đây.".

Cứ như vậy, hai người làm hòa. Nhưng đâu ai biết được đằng sau tất cả, Lục Cẩm Thư vẫn luôn dấu một nụ cười. Nụ cười của người thật sự.. Điên cuồng.

Từ ngày đó, mọi thứ dường như quay về quỹ đạo cũ. Cô lại quay về ngồi bên Cố Trì Dã, lại nhắc cậu mang áo khoác khi trời trở lạnh. Lại kiên nhẫn giảng giải từng bài toán khó, từng dạng đề mà cậu hay sai. Đến cả giáo viên cũng thở phào:

"Hai em lại thân thiết như trước rồi."

Chỉ có Lục Cẩm Thư biết "Như trước" đó đã chết từ bao giờ rồi. Lâm Thanh Vãn vẫn luôn giục Cố Trì Dã nhanh chóng làm cho Cẩm Thư xao nhãng việc học tập trung vào tình yêu nhằm tụt điểm số của Cẩm Thư. Anh vẫn luôn nghe theo. Nhưng giờ đây Lâm Thanh Vãn lại cảm thấy bất an một cách kì lạ nhưng lại không thể hiểu nổi kì lạ ở đâu vì điểm kiểm tra tháng Lục Cẩm Thư đã bắt đầu tụt hạng..
 
Chỉnh sửa cuối:
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 3: Con mồi trong gương

"Đỉnh cao của sự lừa dối không phải là lời nói dối, mà là biến sự thật thành một cái bẫy ngọt ngào.".

Sự tụt hạng của Lục Cẩm Thư trong kỳ thi tháng trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất khối 12. Từ vị trí dẫn đầu, cô lại một lần nữa rơi xuống hạng mười lăm – một kết quả mà theo lời giáo viên chủ nhiệm là "không thể tin nổi". Trong văn phòng giáo viên, Cẩm Thư cúi đầu, đôi vai hơi run rẩy như đang cố kìm nén sự hối lỗi. Nhưng sau làn tóc mai rủ xuống, ánh mắt cô lại tĩnh lặng như mặt hồ không đáy.

"Em xin lỗi cô, dạo này em.. Em hơi mất tập trung.".

Cố Trì Dã đứng ở cửa văn phòng, nhìn thấy dáng vẻ "yếu đuối" ấy của cô, lòng cậu chợt thắt lại một cái. Kế hoạch của cậu và Lâm Thanh Vãn đã thành công, nhưng tại sao cảm giác chiến thắng lại chẳng hề ngọt ngào như cậu tưởng?

Ra khỏi văn phòng, Cố Trì Dã nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Cẩm Thư.

"Cẩm Thư, đừng buồn. Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà. Chiều nay tớ đưa cậu đi ăn kem nhé?"

Cẩm Thư ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt hơi đỏ hoe như vừa mới khóc xong. Cô mỉm cười, một nụ cười bao dung đến mức khiến người ta thấy tội lỗi:

"Trì Dã, không sao đâu. Miễn là cậu thấy vui, tớ thế nào cũng được. Dạo này tớ dành thời gian làm đề cương tóm tắt cho cậu, nên có lẽ hơi lơ là phần ôn tập của mình.".

Cố Trì Dã sững sờ. Đề cương tóm tắt? Cậu mở cặp ra, bên trong là một xấp tài liệu được viết tay nắn nót, phân loại rõ ràng từng dạng bài mà cậu vốn yếu nhất. Từng dòng chữ đều chứa đựng sự tận tâm của ba năm qua. Cậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cậu lừa cô, lợi dụng cô, nhưng cô lại vì giúp cậu mà đánh đổi cả thứ cô trân trọng nhất: Thành tích học tập.

"Cậu.. Tại sao phải làm đến mức này?" - Cố Trì Dã lắp bắp.

"Vì cậu là tất cả những gì tớ có mà." - Cẩm Thư khẽ nói, giọng nói dịu dàng như gió xuân, nhưng trong lòng cô lại là một tiếng cười lạnh lẽo: "Cắn câu rồi.".

Ở một góc hành lang, Lâm Thanh Vãn siết chặt nắm tay khi chứng kiến cảnh tượng đó. Sự bất an trong cô ta ngày càng lớn. Lục Cẩm Thư dường như quá hoàn hảo, quá bao dung, đến mức khiến Lâm Thanh Vãn trông giống như một kẻ phản diện ích kỷ. Tối hôm đó, Lâm Thanh Vãn nhắn tin cho Cố Trì Dã: "Kế hoạch tiếp theo là khiến cô ta bỏ lỡ kỳ thi khảo sát năng lực tháng sau. Cậu nhớ hẹn cô ta đi chơi vào ngày đó.".

Cố Trì Dã nhìn dòng tin nhắn rất lâu. Lần đầu tiên, cậu không trả lời ngay lập tức. Trong khi đó, ở một bên khác, Cẩm Thư đang ngồi trước bàn học. Trên bàn không phải là sách vở lớp 12, mà là một cuốn sổ tay ghi chép tỉ mỉ về lịch trình, sở thích và cả những điểm yếu tâm lý của Cố Trì Dã và Lâm Thanh Vãn.

Cô lấy bút gạch một đường đỏ lên cái tên "Lâm Thanh Vãn".

"Muốn tôi bỏ thi sao? Được thôi, nhưng người vắng mặt sẽ không phải là tôi."

Những ngày tiếp theo, Cẩm Thư bắt đầu thực hiện "chiêu bài" thao túng tâm lý. Cô không còn bám lấy Cố Trì Dã như trước, mà thi thoảng lại tỏ ra mệt mỏi, xa cách một chút, rồi lại tặng cậu những món quà nhỏ bất ngờ.

Sự bất thường về cảm xúc này khiến Cố Trì Dã rơi vào trạng thái mất phương hướng. Cậu bắt đầu cáu gắt với Lâm Thanh Vãn khi cô ta thúc giục cậu thực hiện bước tiếp theo.

"Vãn Vãn, đủ rồi! Tớ đã làm cô ấy tụt hạng rồi, cậu còn muốn gì nữa?" - Cố Trì Dã quát lên trong điện thoại.

Lục Cẩm Thư đứng sau cánh cửa lớp, nghe tiếng quát tháo ấy, môi cô khẽ cong lên. Vết nứt giữa hai người họ đã bắt đầu lớn dần. Trận cờ này, cô không chỉ muốn trả lại tất cả những gì họ đã làm với cô ở kiếp trước, mà cô còn muốn họ phải tự tay phá hủy đi thứ tình cảm "thanh mai trúc mã" mà họ luôn tự hào. Càng gần đến kỳ thi khảo sát năng lực toàn thành phố, không khí trong lớp 12A1 càng trở nên căng thẳng. Nhưng giữa những tiếng lật giấy sột soạt và gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ của bạn bè, Lục Cẩm Thư vẫn hiện lên như một đóa hoa nhài thanh khiết, lặng lẽ và dịu dàng đến lạ thường. Sự tụt hạng "giả vờ" của cô đã mang lại hiệu quả vượt mong đợi. Cố Trì Dã không còn vẻ đắc thắng của một kẻ lừa đảo thành công; thay vào đó, cậu ta bắt đầu bị bủa vây bởi cảm giác tội lỗi dày đặc. Mỗi khi nhìn thấy Cẩm Thư ho khan vì thức đêm làm tài liệu cho mình, hay thấy cô mỉm cười gượng gạo khi bị thầy cô khiển trách, trái tim Cố Trì Dã lại nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Sự tội lỗi là một loại virus, nó gặm nhấm lý trí nhanh hơn bất kỳ loại chất độc nào. Lục Cẩm Thư biết rất rõ điều đó. Cô không cần phải gào thét hay trả thù bằng bạo lực; cô chỉ cần đóng vai một nạn nhân hoàn hảo nhất, một "vị thánh" sẵn sàng hy sinh tất cả vì người mình yêu. Một buổi chiều sau giờ học, Cẩm Thư cố tình để quên một cuốn nhật ký nhỏ trên bàn của Cố Trì Dã. Khi cậu ta tò mò mở ra, những dòng chữ bên trong khiến hơi thở cậu nghẹn lại:

"Ngày.. Tháng: Trì Dã dạo này hay nhìn Vãn Vãn, mình biết cậu ấy thích cô ấy. Tim mình đau lắm, nhưng nếu đó là hạnh phúc của cậu ấy, mình sẽ lùi lại. Mình sẽ giúp cậu ấy đỗ vào trường đại học mơ ước, dù mình có phải đứng sau lưng cậu ấy mãi mãi.".

Cố Trì Dã run rẩy đóng cuốn sổ lại. Cậu cảm thấy mình như một con quỷ dữ đang tâm xé nát trái tim chân thành nhất thế gian. Đúng lúc đó, Lâm Thanh Vãn bước vào, giọng nói nũng nịu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Trì Dã, chiều nay mình đi xem phim nhé? Tớ đã đặt vé rồi, đúng lúc Cẩm Thư phải đi học thêm, cô ta sẽ không biết đâu."

Cố Trì Dã nhìn gương mặt trang điểm kỹ càng của Lâm Thanh Vãn, rồi lại nhìn cuốn sổ tay sờn góc của Cẩm Thư. Sự tương phản ấy khiến cậu cảm thấy buồn nôn. "Vãn Vãn, cậu có thấy chúng ta quá đáng không?" – Cố Trì Dã lạnh lùng hỏi. "Quá đáng? Chính cậu là người đồng ý kế hoạch này mà!" – Lâm Thanh Vãn sững sờ, rồi đột ngột cao giọng – "Cậu hối hận rồi à? Cậu bị mấy giọt nước mắt cá sấu của nó lừa rồi sao?"

Cuộc tranh cãi nổ ra gay gắt ngay giữa lớp học vắng người. Họ không hề biết rằng, ở phía sau tủ tài liệu, chiếc điện thoại của Cẩm Thư đang âm thầm ghi âm lại tất cả.
 
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 4: Quân cờ đổi màu

"Kẻ thù của kẻ thù là bạn, nhưng đôi khi, kẻ thù của kẻ thù lại chính là con cờ tốt nhất.".

Lục Cẩm Thư thu lại chiếc điện thoại, khóe môi khẽ cong lên một độ cong lạnh lẽo. Cuộc tranh cãi giữa Cố Trì Dã và Lâm Thanh Vãn còn kịch tính hơn cả những bộ phim cẩu huyết mà Lý Mộng Dao hay kể.

Tối hôm đó, Cẩm Thư không về nhà ngay. Cô gửi một tin nhắn ẩn danh vào máy của Lâm Thanh Vãn. Tin nhắn không có chữ, chỉ có một đoạn âm thanh ngắn đúng 10 giây, đúng phân đoạn Lâm Thanh Vãn thét lên: "Chính cậu là người đồng ý kế hoạch này mà!" và tiếng Cố Trì Dã gầm lên đầy ghê tởm.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Thanh Vãn gần như phát điên. Cô ta gọi lại nhưng số máy đó đã sớm bị vô hiệu hóa. Sự sợ hãi bắt đầu gặm nhấm Lâm Thanh Vãn. Cô ta sợ đoạn băng này đến tay giáo viên, sợ nó đến tay bố mẹ Cố Trì Dã, và sợ nhất là hình tượng "thiên kim tiểu thư" bấy lâu nay sụp đổ. Sáng hôm sau, Cẩm Thư xuất hiện ở trường với vẻ mặt xanh xao hơn thường lệ. Cô cố tình gặp Lâm Thanh Vãn ở nhà vệ sinh. Vừa thấy Cẩm Thư, Lâm Thanh Vãn đã lao tới, giọng run rẩy:

"Lục Cẩm Thư, là cô làm đúng không? Cô đã ghi âm đúng không?".

Cẩm Thư ngơ ngác nhìn cô ta, đôi mắt ngập nước:

"Vãn Vãn, cậu nói gì vậy? Tớ làm gì cơ? Dạo này tớ mệt quá, tớ còn chẳng có sức để cầm điện thoại nữa..".

Sự vô tội của Cẩm Thư khiến Lâm Thanh Vãn rơi vào trạng thái hoang mang tột độ. Cô ta bắt đầu nghi ngờ người ghi âm chính là.. Cố Trì Dã. Phải rồi, lúc đó chỉ có hai người bọn họ, nếu không phải Cẩm Thư, thì chỉ có thể là Trì Dã muốn nắm thóp mình để thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình hai bên! Cẩm Thư đứng đó, chứng kiến sự nghi kỵ hiện rõ trên mặt Lâm Thanh Vãn, lòng thầm cười nhạt. Bước tiếp theo của cô là đẩy Cố Trì Dã vào thế anh hùng cứu mỹ nhân một lần cuối cùng. Đúng lúc kỳ thi khảo sát năng lực diễn ra, Cẩm Thư "vô tình" ngất xỉu ngay trước cổng trường. Cố Trì Dã, vốn đã đầy tội lỗi, lập tức bỏ mặc Lâm Thanh Vãn đang gọi tên mình, bế thốc Cẩm Thư chạy vào phòng y tế. Trong cơn mê man, Cẩm Thư nắm chặt lấy vạt áo của Cố Trì Dã, thì thào:

"Trì Dã.. Đừng bỏ tớ.. Tớ chỉ còn mình cậu thôi..".

Tiếng gọi ấy như một nhát dao đâm xuyên qua sự kiêu ngạo của Cố Trì Dã. Cậu ta ngồi bên giường bệnh, nhìn cô gái gầy gò đang xanh xao vì mình mà kiệt sức, trong đầu cậu ta chỉ còn một ý nghĩ: Cậu ta sẽ bảo vệ cô, kể cả phải quay lưng lại với Lâm Thanh Vãn. Nhưng Cố Trì Dã không biết rằng, ngay khi cậu ta vừa quay đi lấy nước, Lục Cẩm Thư đã mở mắt. Đôi mắt cô không có lấy một chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lùng của một thợ săn đã thấy con mồi sập bẫy. Cô lấy trong túi ra một tờ giấy báo danh dự phòng. Cô không hề bỏ thi. Cô đã hoàn thành bài thi năng lực sớm từ chiều qua trong một phòng thi đặc biệt dành cho học sinh có thành tích xuất sắc được xét tuyển thẳng. Buổi ngất xỉu hôm nay, chỉ là để Cố Trì Dã vắng mặt trong kỳ thi của chính cậu ta. Ván cờ này, cô muốn Cố Trì Dã phải trả giá bằng tương lai mà cậu ta luôn tự mãn. Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu giờ làm bài vang lên, âm thanh ấy vọng từ phía tòa nhà dạy học sang phòng y tế, khô khốc và lạnh lẽo. Cố Trì Dã giật mình, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Cẩm Thư đang nằm đó. Một giây do dự lướt qua, nhưng khi thấy bàn tay cô vẫn run rẩy nắm chặt lấy góc áo mình, cậu ta nghiến răng ngồi xuống lại. Tương lai của cậu ta quan trọng, nhưng sự cứu chuộc lỗi lầm trong lòng cậu ta lúc này còn quan trọng hơn.

Cậu ta không hề biết rằng, bên dưới lớp chăn mỏng, ngón tay Cẩm Thư đang bấm nút gửi một tệp tin. Chỉ năm phút sau, điện thoại của Lâm Thanh Vãn, lúc này đang ngồi trong phòng thi với tâm trí bấn loạn, rung lên bần bật. Cô ta lén lút mở ra dưới ngăn bàn. Đó là ảnh chụp màn hình định vị của Cố Trì Dã đang ở phòng y tế cùng Cẩm Thư, kèm theo dòng tin nhắn từ một số lạ:

"Cậu ta bỏ rơi cậu để chọn cô ta rồi. Đoạn ghi âm tối qua là do chính tay cậu ta gửi cho tôi đấy.".

Sự chịu đựng của một tiểu thư kiêu ngạo như Lâm Thanh Vãn chính thức vỡ vụn. Cô ta đứng phắt dậy giữa phòng thi, gạt phăng tập đề cương trên bàn, mặc kệ sự ngỡ ngàng của giám thị mà lao thẳng ra ngoài. Đích đến của cô ta không đâu khác chính là phòng y tế. Trong phòng y tế yên tĩnh, Cố Trì Dã đang định cúi xuống chỉnh lại gối cho Cẩm Thư thì "Rầm!" một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra. Lâm Thanh Vãn xuất hiện với gương mặt vặn vẹo vì giận dữ:

"Cố Trì Dã! Anh là đồ khốn nạn! Anh ghi âm tôi, anh lừa tôi, giờ anh còn bỏ thi để ở bên con khốn này sao?".

Cố Trì Dã ngơ ngác đứng dậy:

"Vãn Vãn, cậu điên à? Tớ ghi âm cậu hồi nào? Cậu nhìn lại mình đi, cậu đang nói cái gì ở đây?"

"Chính anh! Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa?" Lâm Thanh Vãn lao tới, định vung tay tát Cố Trì Dã thì một giọng nói yếu ớt vang lên:

"Đừng.. Đừng cãi nhau vì tớ..".

Lục Cẩm Thư đã tỉnh từ lúc nào. Cô ngồi dậy, gương mặt trắng bệch, đôi mắt ngập nước nhìn hai người họ. Sự xuất hiện của cô lúc này giống như đổ thêm dầu vào lửa. Lâm Thanh Vãn không kiềm chế được nữa, quay sang túm lấy vai Cẩm Thư định kéo cô xuống giường:

"Con khốn, mày diễn kịch cho ai xem?"

"Dừng tay!" Cố Trì Dã đẩy mạnh Lâm Thanh Vãn ra. Lực đẩy quá mạnh khiến cô ta ngã nhào xuống sàn, va vào tủ thuốc thủy tinh khiến nó vỡ tan. Giữa đống đổ nát và tiếng la hét, Cẩm Thư khẽ bước xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thanh Vãn đang than khóc. Cô cúi người xuống, giả vờ như muốn đỡ, nhưng thực chất là ghé sát vào tai cô ta, thì thầm bằng chất giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Đoạn ghi âm là tớ gửi đấy. Và cả bức ảnh định vị lúc nãy nữa. Thấy sao? Cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội.. Có giống như cách các cậu đã làm với tớ không?".

Lâm Thanh Vãn trừng mắt nhìn cô, miệng há hốc nhưng không thốt nên lời. Còn Cẩm Thư, cô đứng thẳng dậy, nhìn sang Cố Trì Dã, kẻ vừa lỡ tay đánh thanh mai trúc mã của mình và vừa đánh mất kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời.

"Trì Dã, cảm ơn cậu đã ở bên tớ. Nhưng có lẽ.. Chúng ta không nên gặp lại nhau nữa. Tớ không muốn vì tớ mà hai cậu trở nên như thế này.".

Nói rồi, Cẩm Thư quay lưng bước đi. Cô đi thẳng ra cổng trường, nơi một chiếc taxi đã đợi sẵn. Trên xe, cô mở điện thoại, thản nhiên xóa sạch mọi dấu vết liên lạc với Cố Trì Dã. Ván cờ hôm nay, một kẻ vắng thi, một kẻ gây rối bị kỷ luật và mang vết sẹo tâm lý cả đời. Còn Cẩm Thư? Cô nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng.
 
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 5: Phượng hoàng từ tro tàn

"Sau cơn bão, thứ còn lại không phải là sự hoang tàn, mà là một bầu trời rộng lớn dành riêng cho những kẻ dám bay một mình.".

Tiếng động cơ taxi đều đều như một bản nhạc tiễn đưa quá khứ. Lục Cẩm Thư hạ kính xe, để luồng gió lạnh từ vùng cao tràn vào khoang xe, thổi bay mùi thuốc sát trùng còn vương trên vạt áo. Cô nhìn vào gương chiếu hậu, ngôi trường trung học, nơi từng là lồng giam của những trận đòn và những lời dối trá, giờ chỉ còn là một chấm nhỏ nhạt nhòa.

"Đi đâu thưa cô bé?"

Bác tài xế hỏi, giọng nói hiền hậu phá tan bầu không khí đặc quánh.

"Đến ga tàu hỏa."

Cẩm Thư đáp, giọng nói bình thản đến lạ thường.

Cô không về nhà. Ngôi nhà có người cha lạnh lùng và bà mẹ kế cay nghiệt kia, từ lâu đã không còn trong danh sách những nơi cô cần đặt chân tới. Trong túi xách của cô là giấy xác nhận trúng tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, kết quả của những đêm thức trắng không phải để làm đề cương cho Cố Trì Dã, mà để xây dựng đế chế cho riêng mình. Tại trường học lúc này, sự việc đã nổ ra như một vụ nổ hạt nhân. Lâm Thanh Vãn bị đình chỉ thi vì gây rối trật tự và hủy hoại tài sản nhà trường. Hình tượng thiên kim vỡ tan tành khi đoạn ghi âm bí ẩn về việc dàn dựng hãm hại bạn học bị phát tán trên diễn đàn trường ngay sau đó. Cố Trì Dã, kẻ anh hùng vừa đánh mất kỳ thi đại học, đứng chết lặng giữa phòng y tế tan hoang. Cậu ta nhìn vào khoảng không nơi Cẩm Thư vừa đứng, cảm giác trống rỗng bủa vây. Cậu ta đã hy sinh tất cả để bảo vệ "vị thánh" của mình, để rồi nhận ra chính vị thánh đó mới là người cầm dao đâm nhát cuối cùng.

Cẩm Thư bước xuống ga tàu. Cô ghé vào một tiệm cắt tóc nhỏ ven đường.

"Cắt ngắn giúp cháu. Thật gọn gàng.".

Từng lọn tóc dài đen lánh rơi xuống sàn, như trút bỏ những gông xiềng cuối cùng của tuổi trẻ đầy vết sẹo. Khi nhìn vào gương, cô không còn thấy cô gái u sầu luôn cúi đầu né tránh ánh nhìn của người khác. Trước mặt cô là một Lục Cẩm Thư sắc sảo, đôi mắt sáng quắc như lửa, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ kiên định. Cô lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số đã thuộc lòng.

"Bố ạ?"

Đầu dây bên kia là giọng nói gắt gỏng của người cha:

"Mày còn biết gọi về à? Nghe nói mày bỏ thi? Đồ vô tích sự! Mau về đây gả cho con trai ông chủ xưởng gỗ nhanh, người ta đồng ý trả nợ cho tao rồi!"

Cẩm Thư khẽ cười, nụ cười nhẹ tênh:

"Con gọi để thông báo, từ nay về sau con không còn họ Lục nữa. Tiền nợ của bố, bố tự đi mà trả. Giấy tờ cắt đứt quan hệ tớ đã gửi về qua bưu điện rồi. Đừng tìm con, vì bố sẽ không bao giờ tìm thấy đâu."

Cô tắt máy, tháo sim và ném nó xuống đường ray ngay khi đoàn tàu lao qua. Tiếng kim loại bị nghiền nát giòn giã. Trên chuyến tàu hướng về phía Bắc, Cẩm Thư ngồi cạnh cửa sổ. Cô mở cuốn sổ tay nhỏ, gạch một đường đen đậm lên trang cuối cùng. Toàn bộ quân cờ trên bàn cờ cũ đã bị quét sạch. Bây giờ, cô sẽ tự vẽ nên một bàn cờ mới, nơi cô không còn là một quân cờ bị sai khiến, mà là một kỳ thủ.

Thanh xuân của cô không rực rỡ sắc hồng của tình yêu, nó mang màu của thép nguội và ý chí. Cô biết phía trước sẽ là những ngày tháng làm thêm vất vả ở thủ đô, là những cuộc cạnh tranh khốc liệt ở giảng đường đại học, nhưng ít nhất, mỗi bước đi đều do cô chọn lựa. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của toa tàu, Cẩm Thư khẽ vuốt ve vết sẹo mờ trên cổ tay, dấu vết của một trận đòn năm 10 tuổi. Cô thầm thì:

"Mẹ ơi, con không khát nữa. Con đã tự tìm thấy nguồn nước của mình rồi."

Đoàn tàu xé toạc màn đêm, lao về phía ánh sáng le lói nơi chân trời. Một cuộc đời mới chính thức bắt đầu.
 
84 ❤︎ Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 6: Thương trường là chiến trường

"Quân cờ mạnh nhất không phải là quân cờ không bao giờ mất, mà là quân cờ biết cách hồi sinh từ cõi chết.".

Bốn năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Tại thành phố S phồn hoa, cái tên Lục Cẩm Thư bắt đầu được chú ý trong giới khởi nghiệp công nghệ. Cô không còn là cô nữ sinh gầy gò năm nào, mà giờ đây là một CEO trẻ tuổi với phong cách làm việc quyết đoán, lạnh lùng. Công ty phần mềm của cô vừa mới giành được một hợp đồng tiềm năng, hứa hẹn sẽ thay đổi hoàn toàn vị thế của cô trên thương trường. Thế nhưng, hào quang chưa kịp tỏa sáng thì bóng tối đã ập đến.

Trong buổi tiệc tối của giới doanh nhân, Cẩm Thư bất ngờ chạm trán với một người quen cũ: Lâm Thanh Vãn. Khác với vẻ bấn loạn năm xưa, Lâm Thanh Vãn giờ đây khoác lên mình bộ cánh xa hoa của một đại tiểu thư chính hiệu, ánh mắt nhìn Cẩm Thư vẫn đầy thù hận.

"Lục Cẩm Thư, cô tưởng rằng leo lên được vị trí này là có thể ngồi chung mâm với tôi sao?"

Lâm Thanh Vãn nhấp một ngụm rượu vang, nụ cười đầy ẩn ý. Chỉ vài ngày sau đó, cơn ác mộng bắt đầu. Các nhà đầu tư đồng loạt rút vốn không lý do. Những đối tác lâu năm bất ngờ hủy hợp đồng, chấp nhận bồi thường chỉ để được rời đi. Lệnh phong tỏa ngầm lan rộng: "Bất cứ ai hợp tác với công ty của Cẩm Thư đều sẽ bị tập đoàn họ Lâm, một gã khổng lồ trong ngành triệt hạ.".

Cẩm Thư đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập. Cô biết, Lâm Thanh Vãn đang dùng quyền lực gia tộc để bóp chết cô từ trong trứng nước. Số tiền tiết kiệm cuối cùng cũng đã cạn sạch để trả lương cho nhân viên. Giữa lúc tuyệt vọng nhất, một chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cửa công ty. Bước ra khỏi xe là một người đàn ông có khí chất thanh cao nhưng đầy áp lực.

Thẩm Mặc.

Người đàn ông này là một ẩn số trong giới tài chính, được mệnh danh là "Bàn tay vàng" vì bất cứ dự án nào anh chạm vào đều biến thành kim cương. Anh bước vào văn phòng của Cẩm Thư, đặt lên bàn một bản hợp đồng đầu tư khổng lồ.

"Tại sao anh lại giúp tôi? Anh không sợ đắc tội với nhà họ Lâm sao?"

Cẩm Thư nheo mắt, sự cảnh giác vốn có khiến cô không tin vào những bữa trưa miễn phí. Thẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh không có sự chiếm hữu hay thương hại, chỉ có một sự trân trọng sâu sắc:

"Tôi không giúp cô vì thương hại, tôi đầu tư vào tầm nhìn của cô. Nhà họ Lâm có thể có tiền, nhưng họ không có thứ mà cô đang sở hữu: Sự kiên cường của một người đã từng đi qua địa ngục."

Anh tiến lại gần hơn một chút, giọng nói trầm thấp:

"Và điều quan trọng nhất.. Lục Cẩm Thư, cô không cần phải chiến đấu một mình nữa. Tôi muốn làm đồng minh của cô, không chỉ trên bàn đàm phán."

Lần đầu tiên sau nhiều năm, lớp băng trong lòng Cẩm Thư rung động. Cô nhìn bản hợp đồng, rồi nhìn người đàn ông trước mặt. Đây không phải là một vở kịch như của Cố Trì Dã năm xưa. Trong mắt Thẩm Mặc, cô thấy được sự đồng điệu của hai linh hồn cô độc đang tìm cách kiểm soát số phận của chính mình. Thẩm Mặc không đợi Cẩm Thư trả lời, anh thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, phong thái ung dung như thể anh mới là chủ nhân của căn phòng này. Anh đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt sắc sảo lướt qua những tập hồ sơ bị từ chối đang chất đống trên bàn làm việc của cô.

"Nhà họ Lâm đã chặn mọi con đường sống của cô tại thành phố này. Sáng nay, ngân hàng đã từ chối khoản vay tín dụng cuối cùng của cô, đúng không?"

Cẩm Thư mím môi, đôi tay siết chặt vạt áo. Sự thật trần trụi bị anh bóc tách khiến cô cảm thấy mình như đang đứng giữa bão tố mà không có mảnh giáp che thân. Nhưng cô không cho phép mình yếu đuối:

"Phải. Lâm Thanh Vãn muốn tôi phải quỳ xuống cầu xin cô ta. Cô ta muốn chứng minh rằng, dù tôi có nỗ lực bao nhiêu, cũng không bằng một cái búng tay của tầng lớp thượng lưu."

Thẩm Mặc khẽ cười, một nụ cười không mang theo hơi ấm nhưng lại chứa đựng sự tán thưởng:

"Vậy cô có định quỳ không? Hay cô định dùng số vốn ít ỏi còn lại để đánh một canh bạc cuối cùng?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đầu hàng."

Cẩm Thư ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng bừng lên ngọn lửa kiên cường. "Nếu họ muốn đấu, tôi sẽ đấu đến quân cờ cuối cùng."

Thẩm Mặc đứng dậy, bước đến sát cửa sổ sát đất, nhìn xuống toàn cảnh thành phố đang lên đèn.

"Rất tốt. Tôi thích ánh mắt đó của cô. Hợp đồng trên bàn không chỉ là vốn đầu tư, nó còn kèm theo quyền sử dụng hệ thống kênh phân phối của tập đoàn Thẩm thị. Với nó, nhà họ Lâm sẽ không thể chạm vào cô dưới danh nghĩa cạnh tranh không lành mạnh được nữa. Đổi lại, tôi muốn 20% cổ phần công ty cô và.. Một lời hứa."

"Lời hứa gì?" – Cẩm Thư cảnh giác hỏi.

"Lời hứa rằng, dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô cũng không được phép biến mình thành kẻ yếu đuối giống như cô của 10 năm trước."

Cẩm Thư sững sờ. Tại sao anh lại biết về quá khứ của cô? Tại sao anh lại biết về cô gái nhỏ bé từng bị vùi dập trong bóng tối? Trước khi cô kịp hỏi, Thẩm Mặc đã quay người bước ra phía cửa. Bước chân anh dừng lại ở ngưỡng cửa, anh nói thêm một câu khiến trái tim Cẩm Thư run rẩy:

"Chiều mai có buổi đấu thầu dự án đô thị thông minh. Lâm Thanh Vãn chắc chắn sẽ có mặt để làm nhục cô. Hãy mặc bộ đồ đẹp nhất, tôi sẽ đến đón cô."

Ngày hôm sau, tại sảnh lớn của khách sạn 5 sao, Lâm Thanh Vãn đang đứng giữa vòng vây của những kẻ nịnh hót. Cô ta mặc một chiếc đầm đỏ rực rỡ, vẻ mặt đắc thắng. Khi nhìn thấy Cẩm Thư bước vào, Lâm Thanh Vãn lập tức lên tiếng mỉa mai:

"Ô kìa, xem ai kìa? Chẳng phải là CEO Lục sắp phá sản sao? Sao hả, đã chuẩn bị xong đơn xin giải thể chưa? Nếu cô cần, tôi có thể bố trí cho cô một vị trí dọn dẹp ở công ty tôi, coi như nể tình bạn học cũ."

Tiếng cười rộ lên xung quanh. Cẩm Thư đứng đó, bình thản như một đóa hoa trà giữa tuyết lạnh. Đúng lúc Lâm Thanh Vãn định tiến tới để hất ly rượu vang vào người Cẩm Thư thì một bàn tay to lớn, ấm áp bất ngờ vòng qua eo cô, kéo cô vào một cái ôm bảo vệ.

"Cô Lâm, có vẻ như cô quan tâm đến đối tác chiến lược của tôi quá mức rồi đấy."

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc vang lên, khiến cả khán phòng rơi vào im lặng chết chóc. Lâm Thanh Vãn tái mặt, ly rượu trên tay run rẩy:

"Thẩm.. Thẩm tổng? Anh nói gì cơ? Đối tác chiến lược?"

Thẩm Mặc không thèm liếc nhìn Lâm Thanh Vãn lấy một cái. Anh cúi xuống, dịu dàng chỉnh lại lọn tóc mai cho Cẩm Thư, hành động thân mật ấy như một cái tát trực diện vào mặt những kẻ đang mỉa mai cô.

"Phải. Từ hôm nay, Lục Cẩm Thư là người mà Thẩm Mặc tôi bảo kê. Bất cứ ai động đến cô ấy, chính là đối đầu với Thẩm thị."

Lâm Thanh Vãn đứng chôn chân tại chỗ, gương mặt vặn vẹo vì đố kỵ và sợ hãi. Cô ta không thể ngờ rằng, quân cờ mà cô ta định vứt bỏ, giờ đây lại có được sự che chở của người đàn ông quyền lực nhất thành phố S. Cẩm Thư ngước nhìn sườn mặt nghiêng sắc sảo của Thẩm Mặc. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng ván cờ này đã thay đổi. Cô không còn là con chốt thí đơn độc nữa. Với sự giúp đỡ của Thẩm Mặc, cô sẽ lật ngược toàn bộ bàn cờ này và khiến nhà họ Lâm phải trả một cái giá mà họ chưa từng tưởng tượng nổi.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back