Trong cuộc đời, tuổi trẻ giống như một ván cờ đầy biến động: Có những nước đi sai lầm, có những bước tiến táo bạo, và cũng có những khoảnh khắc phải đánh đổi để trưởng thành.
Nhân vật chính Lục Cẩm Thư không chọn con đường tình yêu rực rỡ như bao người khác. Cô tin rằng thanh xuân không chỉ dành để mơ mộng, mà còn là khoảng thời gian để tự khẳng định bản thân, để kiểm soát số phận bằng chính đôi tay mình.
"Thanh xuân của người khác thì hạnh phúc, rực rỡ trong tình yêu còn thanh xuân của tôi sẽ do chính tay tôi kiểm soát.".
Bối cảnh truyện được xây dựng theo thể truyện Trung Hoa. Ở đó, những người trẻ phải đối diện với áp lực học tập, công việc, gia đình và cả những lựa chọn định mệnh. Giữa những thử thách ấy, Cẩm Thư sẽ từng bước tìm ra con đường của riêng mình, giống như những quân cờ trên bàn cờ tuổi trẻ: Mỗi nước đi đều mang theo trách nhiệm, hi vọng và cả sự trưởng thành.
"Giữa bóng tối, tôi tự thắp sáng tuổi trẻ của mình!.."
Vào một chiều thu năm 2005, giữa một làng quê yên bình nằm sâu trong miền núi phía Bắc, có một gia đình nhỏ hạnh phúc đang vui vẻ đi chơi. Ngôi nhà của họ nằm giữa những cánh rừng thông xanh mướt, xa lắm so với những ồn ào của phố thị, nhưng lại đầy ắp tình yêu thương. Lục Cẩm Thư, một cô bé 5 tuổi, đang chạy nhảy xung quanh, đôi mắt trong veo và ánh sáng lấp lánh từ những tia nắng chiều chiếu xuống gương mặt trẻ thơ của cô. Cô bé nắm tay mẹ, vui vẻ cười đùa, thỉnh thoảng ngước lên nhìn bà với ánh mắt đầy ngây thơ.
"Mẹ ơi, con khát!" – Cẩm Thư nũng nịu, đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình. Cô bé luôn có thói quen làm nũng mỗi khi khát nước, như một cách để kéo sự chú ý của mẹ.
Mẹ Cẩm Thư nhìn cô, dịu dàng cười, "Được rồi, hai bố con chơi đi nhé, mẹ sẽ đi mua nước."
Nhưng lần này, lần này lại là lần cuối cùng mà cô được nhìn thấy mẹ mình sống. Chỉ một khoảnh khắc, mẹ cô bước ra khỏi cổng nhà, chầm chậm bước xuống con đường làng, nhưng chẳng ai ngờ rằng chính khoảnh khắc đó lại là khoảnh khắc chia tay, khoảnh khắc của sự mất mát không thể nào chữa lành. Mẹ cô không bao giờ quay lại. Vào buổi chiều hôm đó, một tai nạn thảm khốc đã cướp đi mạng sống của người phụ nữ mà Cẩm Thư yêu quý nhất. Cô bé chỉ mới lên 5 tuổi, chưa thể hiểu hết những đau đớn mà mình sẽ phải đối mặt. Mất mẹ, là nỗi đau không lời nào có thể diễn tả hết. Cẩm Thư chỉ biết ngây ngô nhìn quanh tìm mẹ, nhưng không bao giờ thấy bóng dáng mẹ quay lại nữa.
Một năm sau, bố cô tái hôn. Người phụ nữ mới đến không lâu sau đã sinh cho ông một đứa con trai. Tuy nhiên, mọi thứ dần thay đổi. Bố cô, người từng là chỗ dựa vững chắc của cô, giờ đây dường như đã quên đi sự hiện diện của cô trong gia đình. Ông không còn chạy lại khi cô ngã như trước nữa. Mỗi lần cô cần sự quan tâm, cô đều chỉ nhận lại sự lạnh nhạt. Dường như, Cẩm Thư chỉ là một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình. Cẩm Thư, khi đó mới 8 tuổi, đã phải làm tất cả mọi việc trong nhà từ nấu cơm đến giặt giũ, một mình chăm sóc cho mọi thứ mà chẳng hề có sự giúp đỡ. Mỗi ngày trôi qua, cô bé dần dần quen với việc sống một mình, với cái đói và những đòn roi từ mẹ kế. Mỗi lúc nhìn thấy mẹ kế nhẫn tâm đánh mắng cô, lòng cô lại quặn thắt. Một cô bé 8 tuổi, đáng lẽ ra phải được nuôi dưỡng trong tình yêu thương, nhưng lại phải tự lo cho bản thân, và đối diện với những trận đòn vô cớ.
Ngày sinh nhật thứ 15 của Cẩm Thư, lẽ ra là một ngày đáng vui mừng, nhưng cô lại bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt: Không chịu nhường miếng bánh sinh nhật đầu tiên cho em trai. Đó là giọt nước tràn ly khiến cô không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa. Cẩm Thư đã phải rời bỏ mái nhà của mình, không một chút do dự, và tự mình ra ngoài kiếm sống. Cô bắt đầu tìm việc làm, tự kiếm tiền để sống qua ngày. Nhưng chuyện chẳng dễ dàng như cô nghĩ. Cô nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống bên ngoài không hề dễ dàng. Những ngày tháng sau đó, cô bé phải đối diện với đủ loại khó khăn, nhưng không một ai có thể giúp đỡ cô. Thậm chí, những người thân trong gia đình lại đến tìm cô, yêu cầu cô gửi tiền về để mua đồ chơi cho em trai. Cẩm Thư kiên quyết không đưa, và điều đó khiến cô lại phải chịu những trận đòn từ mẹ kế. Mỗi nhát roi, mỗi cú đánh lại khiến cô nhớ về những ngày hạnh phúc bên người mẹ quá cố của mình: "Mẹ ơi, cứu con!" - Cẩm Thư khẽ rên lên khe khẽ. Nhưng không có ai đến cứu cô cả. Nước mắt cứ rơi, nhưng không một ai nhìn thấy. Thời gian cứ thế trôi qua.
Đến nay, khi Cẩm Thư đã bước vào tuổi 17, cô vẫn mang trên mình những vết thương mà chỉ có cô mới hiểu. Thân xác cô đã không còn nguyên vẹn như trước nữa, và không ít người nhìn vào sẽ phải cảm thấy sợ hãi vì những thay đổi quá lớn trên cơ thể cô. Không ai biết được, trong suốt 2 năm qua, cô đã trải qua những gì. Nhưng cô không muốn ai biết, vì điều đó đã quá muộn màng. Lúc này, Cẩm Thư đã gần hoàn thành chương trình học trung học. Năm học cuối cùng của cô sắp kết thúc, và cô đứng trước cơ hội vào các trường đại học danh tiếng. Với những thành tích học tập hiện tại của cô, việc được nhận vào một trường đại học không phải là điều quá khó khăn. Nhưng không phải vì vậy mà cuộc sống của cô trở nên dễ dàng hơn. Mặc dù học giỏi và có tài năng, nhưng Cẩm Thư vẫn mang trong mình một nỗi buồn thẳm sâu, không thể chia sẻ với ai.
Và rồi, trong cuộc sống của Cẩm Thư xuất hiện một người mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cố Trì Dã, một chàng trai giàu có, con trai của gia đình danh giá họ Cố, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Anh là người duy nhất luôn ở bên cô trong những thời khắc khó khăn. Mỗi lần cô bị bố mẹ đánh đập, mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ có Cố Trì Dã là người duy nhất làm cô cảm thấy bớt cô đơn. Một ngày nọ, sau giờ ăn, Cẩm Thư ngồi cùng với cô bạn thân Lý Mộng Dao. "Lục Cẩm Thư, cậu với tên mặt lạnh đó quen nhau thật hả?" Lý Mộng Dao bất ngờ lên tiếng, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn họ.
"Thì sao, có gì mà phải bất ngờ?" – Cẩm Thư chỉ cười nhẹ, không mấy quan tâm đến ánh mắt của mọi người.
Nhưng khi bữa ăn kết thúc, thay vì trở lại kí túc xá, Cẩm Thư lại đi đến một quán café nhỏ gần trường, tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ. Cô đi vào phòng riêng của quán, đứng ngoài cửa, lắng nghe một cuộc trò chuyện.
"Trì Dã, cậu thật sự yêu Lục Cẩm Thư gì đó thật đấy hả? Cô thanh mai trúc mã của cậu đang khóc lóc ở nhà kia kìa." - Một cậu bạn của Cố Trì Dã lên tiếng, giọng nói có vẻ hơi chế giễu.
"Điên à? Ban đầu Dã ca chẳng phải đã nói là chỉ làm bạn trai của cô ta để kéo thành tích của cô ta xuống thôi sao?" - Một cậu bạn khác cười lớn.
Những lời nói ấy như dao cứa vào trái tim của Cẩm Thư. Cô không thể chịu nổi nữa, nhẹ nhàng quay người rời đi. Bóng tối lại lần nữa bao phủ trái tim cô, một lần nữa, sự cô đơn lại đến. Cô lại một mình giữa cuộc sống đầy rẫy những đau khổ. Nhưng có lẽ, với cô, sự đau khổ cũng chỉ là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành, và ánh sáng sẽ chỉ đến khi cô tự mình thắp lên.
"Có những vết thương tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại đau đớn hơn cả roi da.."
Lục Cẩm Thư bước ra khỏi quán café, làn gió nhè nhẹ thổi qua cổ áo mỏng manh của cô. Cô không khóc. Ít nhất là lúc này. Từ năm 8 tuổi, cô đã học được một điều: Khóc không cứu được ai. Tiếng cười trong căn phòng kia vẫn còn vang vọng trong đầu: "Chỉ là kéo thành tích xuống thôi sao?" "Chỉ là một vở kịch thôi sao?"
Ba năm:
Ba năm an ủi,
Ba năm băng bó vết thương cho cô mỗi khi bị bố đánh,
Ba năm nói rằng: "Cẩm Thư, cậu không hề bẩn, thế giới này mới đáng xấu hổ.."
Thì ra, tất cả chỉ là một màn diễn. Giờ đây, cô mới hiểu lời mẹ từng nói: "Tình yêu có nhiều đấy, nhưng để tìm được tình yêu đích thực thì thực sự rất khó khăn.". Ngày hôm sau, cả trường đều biết một chuyện. Lục Cẩm Thư xin chuyển chỗ ngồi. Không phải ngẫu nhiên. Chính là chuyển ra xa Cố Trì Dã. Trong lớp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô. Ai cũng biết hai người vừa công khai chưa đầy một tuần. Cố Trì Dã cau mày, đứng bật dậy:
"Lục Cẩm Thư, cậu làm cái gì vậy?". Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản đến đáng sợ.
"Không có gì. Chỉ là thấy ngồi chỗ cũ không tiện học.".
Giọng cô rất nhẹ, rất đều, không một gợn sóng. Chính sự bình thản ấy mới là thứ khiến Cố Trì Dã bất an. Cậu nhìn cô rất lâu. Có một thoáng dường như cậu còn muốn xin cô quay lại nhưng nó cũng chỉ vụt qua mà thôi.
Chuông vào lớp vang lên, tiết học bắt đầu, tiếng phấn viết trên bảng vang lên khô khốc nhưng giờ đây Lục Cẩm Thư lại thấy nó mới mẻ làm sao. Giờ ra chơi, đám bạn của Cố Trì Dã vây quanh anh xì xào:
"Ê, này có khi nào bị phát hiện rồi không?".
"Làm gì có chuyện đó. Chúng ta dấu kĩ vậy!".
"..."
Từ đầu đến cuối, nhân vật chính như Cố Trì Dã vậy mà lại không lên tiếng chút nào.
Tan học, Lục Cẩm Thư đi tìm Lý Mộng Dao.
"Lục Cẩm Thư, nay rảnh vậy? Không dành thời gian ở bên Cố Trì Dã đáng ghét đó nữa sao?". Mộng Dao học trường khác, đương nhiên không biết việc trong trường.
"Thường thì mấy bộ phim ngôn tình và tiểu thuyết cậu hay đọc thì khi nữ chính bị lừa, họ thường làm gì?". - Cẩm Thư ngăn Mộng Dao luyên thuyên.
"Cậu hỏi vậy làm gì? Dĩ nhiên là họ sẽ trả thù chứ sao!". - Mộng Dao ngây thơ trả lời. Một ý tưởng đột nhiên lóe sáng trong đầu Lục Cẩm Thư. "..."
Hai người trò chuyện một lúc rồi cũng tạm biệt ra về.
Ván cờ đã bắt đầu.. Trong đầu cô, từng quân cờ như hiện ra rõ ràng. Mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt trao đi đều là một nước cờ. Cẩm Thư hiểu rằng, nếu muốn thắng, cô phải kiên nhẫn. Không phải một ngày, không phải một tháng, mà có thể là cả một năm dài. Nhưng cô sẵn sàng. Vì đây không chỉ là trò chơi, mà là cuộc đời cô.
Lục Cẩm Thư không phải kiểu người bốc đồng. Cô chưa từng nghĩ đến việc làm ầm ĩ, càng không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ. Trả thù, nếu có, thì cũng phải thật yên lặng. Yên lặng đến mức đối phương không kịp nhận ra mình đang thua.
Những ngày sau đó, cô trở nên "bình thường" một cách đáng ngờ.
Vẫn đi học đúng giờ, vẫn ghi chép cẩn thận, vẫn mỉm cười khi được gọi trả lời bài. Mọi thứ bắt đầu từ đây.
Cố Trì Dã bắt đầu mất kiên nhẫn. Lâm Thanh Vãn - cô thanh mai của cậu đã bắt đầu sốt ruột vì kì thi tháng lần này Lục Cẩm Thư lại một lần nữa quay lại vị trí "Nhất" toàn khối.
"Cẩm Thư.".
Cuối cùng, cậu vẫn gọi cô lại sau giờ học.
Hành lang chiều muộn vắng người, ánh nắng xiên qua cửa sổ tạo thành những vệt sáng dài trên sàn. Cô dừng bước, quay lại:
"Có chuyện gì sao?".
Cố Trì Dã khựng lại. Câu hỏi ấy giống hệt cách cô nói chuyện với một người không liên quan.
"Cậu.. Dạo này sao vậy? Nếu tớ có làm sai gì cậu có thể tha thứ cho tớ được không?"
"Tha thứ?". - Cô lẩm bẩm rồi nở nụ cười với cậu.
"Được! Chúng ta sẽ quay lại như trước đây.".
Cứ như vậy, hai người làm hòa. Nhưng đâu ai biết được đằng sau tất cả, Lục Cẩm Thư vẫn luôn dấu một nụ cười. Nụ cười của người thật sự.. Điên cuồng.
Từ ngày đó, mọi thứ dường như quay về quỹ đạo cũ. Cô lại quay về ngồi bên Cố Trì Dã, lại nhắc cậu mang áo khoác khi trời trở lạnh. Lại kiên nhẫn giảng giải từng bài toán khó, từng dạng đề mà cậu hay sai. Đến cả giáo viên cũng thở phào:
"Hai em lại thân thiết như trước rồi."
Chỉ có Lục Cẩm Thư biết "Như trước" đó đã chết từ bao giờ rồi. Lâm Thanh Vãn vẫn luôn giục Cố Trì Dã nhanh chóng làm cho Cẩm Thư xao nhãng việc học tập trung vào tình yêu nhằm tụt điểm số của Cẩm Thư. Anh vẫn luôn nghe theo. Nhưng giờ đây Lâm Thanh Vãn lại cảm thấy bất an một cách kì lạ nhưng lại không thể hiểu nổi kì lạ ở đâu vì điểm kiểm tra tháng Lục Cẩm Thư đã bắt đầu tụt hạng..
"Đỉnh cao của sự lừa dối không phải là lời nói dối, mà là biến sự thật thành một cái bẫy ngọt ngào.".
Sự tụt hạng của Lục Cẩm Thư trong kỳ thi tháng trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất khối 12. Từ vị trí dẫn đầu, cô lại một lần nữa rơi xuống hạng mười lăm – một kết quả mà theo lời giáo viên chủ nhiệm là "không thể tin nổi". Trong văn phòng giáo viên, Cẩm Thư cúi đầu, đôi vai hơi run rẩy như đang cố kìm nén sự hối lỗi. Nhưng sau làn tóc mai rủ xuống, ánh mắt cô lại tĩnh lặng như mặt hồ không đáy.
"Em xin lỗi cô, dạo này em.. Em hơi mất tập trung.".
Cố Trì Dã đứng ở cửa văn phòng, nhìn thấy dáng vẻ "yếu đuối" ấy của cô, lòng cậu chợt thắt lại một cái. Kế hoạch của cậu và Lâm Thanh Vãn đã thành công, nhưng tại sao cảm giác chiến thắng lại chẳng hề ngọt ngào như cậu tưởng?
Ra khỏi văn phòng, Cố Trì Dã nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Cẩm Thư.
"Cẩm Thư, đừng buồn. Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà. Chiều nay tớ đưa cậu đi ăn kem nhé?"
Cẩm Thư ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt hơi đỏ hoe như vừa mới khóc xong. Cô mỉm cười, một nụ cười bao dung đến mức khiến người ta thấy tội lỗi:
"Trì Dã, không sao đâu. Miễn là cậu thấy vui, tớ thế nào cũng được. Dạo này tớ dành thời gian làm đề cương tóm tắt cho cậu, nên có lẽ hơi lơ là phần ôn tập của mình.".
Cố Trì Dã sững sờ. Đề cương tóm tắt? Cậu mở cặp ra, bên trong là một xấp tài liệu được viết tay nắn nót, phân loại rõ ràng từng dạng bài mà cậu vốn yếu nhất. Từng dòng chữ đều chứa đựng sự tận tâm của ba năm qua. Cậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cậu lừa cô, lợi dụng cô, nhưng cô lại vì giúp cậu mà đánh đổi cả thứ cô trân trọng nhất: Thành tích học tập.
"Cậu.. Tại sao phải làm đến mức này?" - Cố Trì Dã lắp bắp.
"Vì cậu là tất cả những gì tớ có mà." - Cẩm Thư khẽ nói, giọng nói dịu dàng như gió xuân, nhưng trong lòng cô lại là một tiếng cười lạnh lẽo: "Cắn câu rồi.".
Ở một góc hành lang, Lâm Thanh Vãn siết chặt nắm tay khi chứng kiến cảnh tượng đó. Sự bất an trong cô ta ngày càng lớn. Lục Cẩm Thư dường như quá hoàn hảo, quá bao dung, đến mức khiến Lâm Thanh Vãn trông giống như một kẻ phản diện ích kỷ. Tối hôm đó, Lâm Thanh Vãn nhắn tin cho Cố Trì Dã: "Kế hoạch tiếp theo là khiến cô ta bỏ lỡ kỳ thi khảo sát năng lực tháng sau. Cậu nhớ hẹn cô ta đi chơi vào ngày đó.".
Cố Trì Dã nhìn dòng tin nhắn rất lâu. Lần đầu tiên, cậu không trả lời ngay lập tức. Trong khi đó, ở một bên khác, Cẩm Thư đang ngồi trước bàn học. Trên bàn không phải là sách vở lớp 12, mà là một cuốn sổ tay ghi chép tỉ mỉ về lịch trình, sở thích và cả những điểm yếu tâm lý của Cố Trì Dã và Lâm Thanh Vãn.
Cô lấy bút gạch một đường đỏ lên cái tên "Lâm Thanh Vãn".
"Muốn tôi bỏ thi sao? Được thôi, nhưng người vắng mặt sẽ không phải là tôi."
Những ngày tiếp theo, Cẩm Thư bắt đầu thực hiện "chiêu bài" thao túng tâm lý. Cô không còn bám lấy Cố Trì Dã như trước, mà thi thoảng lại tỏ ra mệt mỏi, xa cách một chút, rồi lại tặng cậu những món quà nhỏ bất ngờ.
Sự bất thường về cảm xúc này khiến Cố Trì Dã rơi vào trạng thái mất phương hướng. Cậu bắt đầu cáu gắt với Lâm Thanh Vãn khi cô ta thúc giục cậu thực hiện bước tiếp theo.
"Vãn Vãn, đủ rồi! Tớ đã làm cô ấy tụt hạng rồi, cậu còn muốn gì nữa?" - Cố Trì Dã quát lên trong điện thoại.
Lục Cẩm Thư đứng sau cánh cửa lớp, nghe tiếng quát tháo ấy, môi cô khẽ cong lên. Vết nứt giữa hai người họ đã bắt đầu lớn dần. Trận cờ này, cô không chỉ muốn trả lại tất cả những gì họ đã làm với cô ở kiếp trước, mà cô còn muốn họ phải tự tay phá hủy đi thứ tình cảm "thanh mai trúc mã" mà họ luôn tự hào. Càng gần đến kỳ thi khảo sát năng lực toàn thành phố, không khí trong lớp 12A1 càng trở nên căng thẳng. Nhưng giữa những tiếng lật giấy sột soạt và gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ của bạn bè, Lục Cẩm Thư vẫn hiện lên như một đóa hoa nhài thanh khiết, lặng lẽ và dịu dàng đến lạ thường. Sự tụt hạng "giả vờ" của cô đã mang lại hiệu quả vượt mong đợi. Cố Trì Dã không còn vẻ đắc thắng của một kẻ lừa đảo thành công; thay vào đó, cậu ta bắt đầu bị bủa vây bởi cảm giác tội lỗi dày đặc. Mỗi khi nhìn thấy Cẩm Thư ho khan vì thức đêm làm tài liệu cho mình, hay thấy cô mỉm cười gượng gạo khi bị thầy cô khiển trách, trái tim Cố Trì Dã lại nhói lên một cơn đau âm ỉ.
Sự tội lỗi là một loại virus, nó gặm nhấm lý trí nhanh hơn bất kỳ loại chất độc nào. Lục Cẩm Thư biết rất rõ điều đó. Cô không cần phải gào thét hay trả thù bằng bạo lực; cô chỉ cần đóng vai một nạn nhân hoàn hảo nhất, một "vị thánh" sẵn sàng hy sinh tất cả vì người mình yêu. Một buổi chiều sau giờ học, Cẩm Thư cố tình để quên một cuốn nhật ký nhỏ trên bàn của Cố Trì Dã. Khi cậu ta tò mò mở ra, những dòng chữ bên trong khiến hơi thở cậu nghẹn lại:
"Ngày.. Tháng: Trì Dã dạo này hay nhìn Vãn Vãn, mình biết cậu ấy thích cô ấy. Tim mình đau lắm, nhưng nếu đó là hạnh phúc của cậu ấy, mình sẽ lùi lại. Mình sẽ giúp cậu ấy đỗ vào trường đại học mơ ước, dù mình có phải đứng sau lưng cậu ấy mãi mãi.".
Cố Trì Dã run rẩy đóng cuốn sổ lại. Cậu cảm thấy mình như một con quỷ dữ đang tâm xé nát trái tim chân thành nhất thế gian. Đúng lúc đó, Lâm Thanh Vãn bước vào, giọng nói nũng nịu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Trì Dã, chiều nay mình đi xem phim nhé? Tớ đã đặt vé rồi, đúng lúc Cẩm Thư phải đi học thêm, cô ta sẽ không biết đâu."
Cố Trì Dã nhìn gương mặt trang điểm kỹ càng của Lâm Thanh Vãn, rồi lại nhìn cuốn sổ tay sờn góc của Cẩm Thư. Sự tương phản ấy khiến cậu cảm thấy buồn nôn. "Vãn Vãn, cậu có thấy chúng ta quá đáng không?" – Cố Trì Dã lạnh lùng hỏi. "Quá đáng? Chính cậu là người đồng ý kế hoạch này mà!" – Lâm Thanh Vãn sững sờ, rồi đột ngột cao giọng – "Cậu hối hận rồi à? Cậu bị mấy giọt nước mắt cá sấu của nó lừa rồi sao?"
Cuộc tranh cãi nổ ra gay gắt ngay giữa lớp học vắng người. Họ không hề biết rằng, ở phía sau tủ tài liệu, chiếc điện thoại của Cẩm Thư đang âm thầm ghi âm lại tất cả.