

Ăn cỗ với ai?
Một anh đi ăn cỗ cưới ở làng bên, cứ cúi đầu gắp, không để ý đến ai cả. Khi anh ta về, chị vợ hỏi:
- Hôm nay anh ngồi ăn cỗ với những ai?
Anh ta thản nhiên đáp:
- Chả biết nữa! Khi tôi ngẩng đầu lên thì không còn ai cả.
Ba anh đầy tớ
Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất lễ phép. Lão lấy làm đắc ý lắm.
Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ:
– Thưa ông, cậy cả nhà ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ! Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão liền vác gậy đuổi, anh cẩn thận chạy biến. Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về liệm. Ðược một lúc, anh này mang về hai cái. Thấy thế ông chủ trừng mắt:
– Tại sao mua những hai cái, thằng kia? Anh này trả lời:
– ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay. Lão lại vác gậy đuổi đi. Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ. Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn. Thấy thế ông chủ khen:
– Anh khá lắm, biết chịu khó. Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh. Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ dặt cáng xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói:
– Con xin đa tạ ông!
Cắn răng mà chịu
Mẹ chồng và nàng dâu nhà kia chẳng may đều góa bụa. Mẹ chồng dặn con dâu:
- Số mẹ con mình rủi ro, thôi thì cắn răng mà chịu.
Không bao lâu, mẹ chồng có tư tình, con dâu nhắc lại lời dặn ấy, thì mẹ chồng trả lời:
- Mẹ dặn là dặn con, chứ mẹ thì còn răng đâu nữa mà cắn.
Chưa chắc
Hai bố con đi làm ruộng. Ngày gieo mạ, bố hỏi con:
- Đã chắc ăn chưa con?
- Chưa chắc! - Con đáp
Ngày gặt lúa về, bố hỏi con:
- Đã chắc ăn chưa con?
- Chưa chắc.
Làm gạo rồi, bố hỏi con:
- Đã chắc ăn chưa con?
- Chưa chắc!
Đến thế rồi, nó còn bảo "chưa chắc", ông bố bực làm. Đem gạo mới nấu cơm. Lúc dọn cơm ra, bố hỏi con:
- Đã chắc ăn chưa con?
- Chưa chắc!
Không kìm được giận, bố lấy roi đánh, con bỏ chạy. Bố đuổi, mâm cơm để chơ vơ ra đó. Chó ăn mất. Khi hai bố con trở lại, nồi cơm đã sạch sành sanh.
Người con nói:
- Đấy, con nói "chưa chắc" có đúng không?
Nước mắm hâm
Một anh nọ có tính sợ vợ vô cùng và ngu hết chỗ nói, bởi thế suốt đời cứ bị ăn hiếp mà không làm sao được. Anh ta biết thế là nhục, mắc cỡ với anh em, song cứ phải cắm cúi phục tùng theo lệnh bà.
Một lần, có bạn ở xa tới thăm, anh ta đến năn nỉ với vợ:
– Bữa nay tui có khách, vậy mẹ mày để tôi làm chồng một hôm, bao giờ có mặt khách đến thì mẹ mày để cho tôi cự nự la lối gì thì la. Chớ không khách khứa bảo vợ ăn hiếp chồng thì nhục cả.
Chị vợ thấy chồng nói thế cũng ưng thuận để đẹp mặt cả đôi và được tiếng với anh em. Anh ta được như ý nên tự tung tự tác quát nạt om sòm, chị vợ không hé răng nửa lời. Bạn bè thấy thế cũng khâm phục. Bữa ăn, mâm cơm được dọn lên một cách ngon lành đầy đủ, tuy thế anh ta vẫn:
– Nào, tô canh này sao mẹ nó nấu mặn quá thế này?
– Chao ôi! Món xào gì mà lại thế này?
– Đĩa thịt làm sao mà nấu như vậy?
Thấy chồng chê bai đủ thứ, chị vợ vẫn vui vẻ lễ phép với chồng. Được nước, anh chồng như chim sổ lồng quên cả phận mình, nên lên mặt quá. Ngó đi ngó lại không còn gì để chê được nữa, khi thấy vợ bưng thêm nước mắm lên, anh ta nhận lấy rồi nói:
– Này mẹ nó, sao chén nước mắm này không hâm lên?
Nghe nói vậy, mọi người bò lăn ra cười. Chị vợ mắc cỡ không nhịn được cái ngốc của chồng mới bước lại túm tóc anh ta tẩn cho một trận.
Sĩ diện
Một người nghèo nọ thường hay che đậy giấu giếm cảnh khổ. Lần kia gặp bạn, bạn mời đi ăn cơm. Ông ta ưỡn bụng từ chối: "Tớ vừa xơi thịt chó xong không nuốt nổi cơm đâu. Có điều uống vài cốc rượu thì được."
Vài cốc rượu xuống bụng xong anh ta say quá nên ọc hết đống thịt chó ban nãy ăn ở nhà ra.
Hôm sau, bạn hỏi ông ta: "Anh bảo là ăn thịt chó sao hôm qua lại ói ra cám. Thế nghĩa là sao?"
Người đó ngẫm nghĩ rồi chép miệng: "Có lẽ con chó đó ăn cám mà tớ không biết."
Yết thị
Ngoài đường không có đèn. Tối đến, quan phủ doãn đi vấp phải người ta, lấy làm giận lắm. Sáng ra, quan truyền yết thị: "Ai đi đêm phải cầm đèn"
– Đêm hôm ấy, quan đi, lại vấp phải một người.
– Quan hỏi: Ngươi không đọc yến thị à?
– Người kia đáp: Bẩm có đọc.
– Thế sao ngươi không cầm đèn?
– Bẩm có, tôi có đèn.
– Thế sao trong đèn không cắm nến?
– Bẩm yến thị chỉ thấy nói cầm đèn, chớ không thấy nói cắm nến.
– Quan phủ doãn về, sáng hôm sau lại ra yết thị: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải cắm nến".
– Đêm hôm ấy, quan đi, lại vấp phải một người.
– Quan lại quở: Đi đêm sao không có đèn có nến?
– Người kia đáp: Bẩm, tôi có đủ đèn đủ nến ạ!
– Thế sao ngươi không thắp nến?
– Bẩm, vì trong yết thị không thấy nói thắp nến.
– Quan phủ doãn về, mai lại ra yết thị: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải cắm nến, nến phải thắp"
– Nhưng hôm sau, nửa đêm quan đi lại vấp phải một người có đèn, có nến nhưng đã thắp hết nến rồi. Quan lại quở.
– Người kia nói: Bẩm, trong yết thị không thấy nói hết cây nến phải tiếp cây nến khác ạ!
Last edited by a moderator: