Bài viết: 5 



Đừng nhìn tao như thế!
Tác giả: Willy
Thể loại: Kinh dị - Nosleep - Creepypasta.
* * *
Tác giả: Willy
Thể loại: Kinh dị - Nosleep - Creepypasta.
* * *
Tôi sống cùng cha dượng suốt 15 năm. Đến khi hắn chết, tôi mới hiểu: Kẻ đang nhìn tôi trong gương chưa từng biến mất.
Tôi không biết từ lúc nào gương trong nhà tắm lại có ánh mắt.
Không phải ánh mắt của tôi. Không phải phản chiếu. Mà là nó - thứ gì đó mang gương mặt tôi, cười nham nhở và thì thầm trong đầu mỗi đêm:
"Giết hắn đi.. Mày biết mày phải làm gì rồi."
Người ta bảo tôi là kẻ sát nhân. Có lẽ đúng.
Nhưng nếu các người từng sống trong địa ngục suốt 15 năm như tôi, các người cũng sẽ làm như vậy.
Tôi sẽ kể từ đầu - về một thằng con trai, một tên cha dượng, và một con quỷ.. mang gương mặt giống tôi đến kỳ lạ.
Tôi ước mình chưa từng phải sống cùng lão cha dượng đó. Ước hắn biến mất khỏi đời tôi như một cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
Bố tôi mất khi tôi lên năm, trong một chuyến ra khơi. Tôi vẫn nhớ rõ nụ cười của ông khi đứng trên con thuyền đánh cá – chiếc thuyền mà ông và bạn bè dành dụm cả đời mới mua được. Đó là niềm tự hào, là tương lai ông hứa sẽ nuôi lớn gia đình. Nhưng giờ đây, ký ức ấy chỉ còn là một vết cắt.
Hôm đó, bố vẫn như mọi lần, vỗ vai tôi bảo: "Bố sẽ về sớm, mang theo cá ngon nhất biển về cho hai mẹ con!" Nhưng ông đã không bao giờ trở lại. Người ta nói một cơn bão ập đến, nhấn chìm cả con thuyền lẫn những người trên đó. Mẹ tôi khóc đến nỗi không còn nước mắt, còn tôi – đứa trẻ năm tuổi ngây ngô – vẫn tin bố chỉ bị lạc đường và bằng một cách nào đó, sẽ về với chúng tôi. Tôi không hiểu tại sao mẹ đột nhiên thắp hương trước tấm ảnh đen trắng của bố, không hiểu những người lạ mặt đến nhà khóc lóc, nói những câu chia buồn rồi lại đi. Tôi vẫn thường hỏi mẹ: "Bao giờ bố về ạ?", và mẹ chỉ ôm tôi, giọng nghẹn lại: "Lâu lắm con ạ.."
Thời gian trôi qua, bóng dáng bố nhạt dần trong ký ức tôi. Cho đến năm tôi học cấp hai, hắn xuất hiện.
Một gã đàn ông thô kệch, da rám nắng, giọng nói ồm ồm như tiếng máy nổ. Hắn nắm tay mẹ tôi, cười toe toét: "Từ nay tao sẽ là bố mày!" Tôi ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ban đầu, hắn giả vờ hiền lành: Đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng mua cho tôi quà vặt, cho tôi tiền tiêu, nịnh mẹ tôi bằng những lời ngọt xớt và những món quà bất ngờ. Nhưng rồi, bộ mặt thật lộ ra. Rượu chè, cờ bạc, và những trận đòn – tất cả bắt đầu từ một đêm hắn về nhà với hơi men nồng nặc. Tôi vẫn nhớ tiếng mẹ tôi rên rỉ mỗi khi hắn quật bà xuống sàn, tiếng thở hổn hển của hắn lẫn mùi máu tanh lợm. Tôi co rúm sau cánh cửa phòng, tay bịt chặt miệng để không bật khóc. Chỉ dám bò ra khi hắn ngủ say, ôm lấy mẹ – người phụ nữ gầy guộc với khuôn mặt bầm tím, đôi mắt trống rỗng, mờ đi vì khóc quá nhiều.
Và rồi mẹ tôi đã không thể chịu nổi những trận đòn của hắn. Bà ốm nặng và qua đời không lâu sau đó. Trong đám tang, hắn chẳng hề tỏ ra chút thương cảm hay buồn rầu nào, còn tôi thì như mất đi một nửa linh hồn. Tôi khóc đến mờ cả mắt, khóc đến quên thời gian, khóc như thể trái tim mình vỡ vụn thành ngàn mảnh. Mẹ đã một mình nuôi tôi khôn lớn, vừa làm mẹ lại vừa đong đầy tình thương của cha. Giờ đây, tôi mất tất cả.
Trước khi nhắm mắt, mẹ chỉ kịp vuốt lên mái tóc tôi, ánh mắt bà đau đớn, day dứt như một lời xin lỗi. Có lẽ mẹ ân hận vì đã mang gã đàn ông độc ác ấy về nhà, để giờ đây tôi phải sống trong địa ngục trần gian. Hắn có lẽ cũng chợt thức tỉnh lương tâm khi thấy tôi mất cả cha lẫn mẹ, nên không bỏ rơi tôi để đi theo cuộc tình mới. Nhưng sự "tốt bụng" ấy chẳng khác nào một chiếc lồng sắt. Những trận đòn ngày càng dã man hơn, nhất là khi hắn say xỉn. Tôi càng lớn, hắn càng đánh tôi nhiều hơn, bắt tôi làm những việc vô lý rồi dùng roi vọt như cách trừng phạt một tội đồ.
Giờ đây, dù đã hai mươi tuổi, tôi chỉ là một bóng ma gầy gò, yếu ớt với thân thể đầy những vết bầm tím. Công việc đầu tiên tôi kiếm được cũng chỉ để thỏa mãn cơn nghiện rượu của hắn. Tôi không đủ can đảm để thoát khỏi cuộc sống này, thể xác và tinh thần của tôi đều đã kiệt quệ.
Rồi một ngày, khi sức chịu đựng đã đến giới hạn, ý nghĩ đen tối chợt lóe lên: "Giết hắn." Ban đầu chỉ là thoáng qua, nhưng dần dần, nó trở thành tiếng thì thầm không dứt trong đầu tôi. Có lúc, tôi thấy "nó" – một bóng ma lờ mờ trong gương, trong vũng nước, trong những khoảnh khắc mệt mỏi. Một phiên bản méo mó của chính tôi, với đôi mắt trống rỗng và nụ cười rộng đến rợn người. Tôi cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là ảo giác, là hậu quả của những trận đòn và nỗi căm hận chất chứa.
Nhưng mọi thứ ngày càng rõ ràng hơn. Cho đến một đêm, khi không thể chịu đựng thêm, tôi chạy vào nhà tắm, ôm mặt khóc trước gương. Và khi ngước lên, máu lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi thấy "nó" – một bản thế khác của tôi, nhưng hoàn toàn khác. Mặc dù tôi đã khóc đến mờ mắt nhưng gương mặt đó không hề khóc, mà là đang cười, một nụ cười kỳ dị rộng đến mang tai và đôi mắt đen ngòm như hố sâu. Hai bàn tay "nó" nhỏ máu, từng giọt đỏ tươi rơi xuống sàn. Tôi lùi lại, sợ hãi, nhưng thứ trong gương vẫn dán mắt vào tôi, nụ cười ấy như muốn nói với tôi rằng: "Mày biết phải làm gì rồi đấy."
Trong đầu tôi vang lên những âm thành méo mó: "Giết hắn.. giết hắn.. giết hắn" Tôi bịt tai, gào lên: "Đừng nhìn tao như thế!" Nhưng hình ảnh ấy không hề biến mất. Nó nghiêng đầu qua một bên, vẫn nhìn thẳng vào tôi như thể nó chính là điều tôi muốn trở thành.
Tôi phải tự giải thoát cho mình, bằng không chính tay cha dượng sẽ kết liễu đời tôi - một sự giải thoát đẫm máu mà hắn hẳn sẽ thỏa mãn khi thực hiện. Không! Tôi quyết không để hắn có được khoảnh khắc hả hê ấy.
Sáng hôm sau, cảnh sát ập đến sau khi người giao hàng phát hiện ra xác cha dượng trong tình trạng kinh hoàng: Hơn năm mươi nhát dao đâm xuyên qua thân thể, mỗi vết thương sâu hoắm như muốn cắt đứt từng sợi hận thù tích tụ bao năm. Khuôn mặt hắn bị biến dạng thành một nụ cười quái dị kéo dài đến mang tai, đôi mắt bị khoét rỗng để lộ hai hố đen sâu hoắm - gương mặt ấy đóng băng nỗi khiếp sợ tột cùng, như thể trước khi chết, hắn đã nhìn thấy một thứ gì đó khủng khiếp.
Giờ đây tôi là nghi can số một. Ký ức mờ ảo như màn sương, nhưng có một điều tôi nhớ rất rõ: Khoảnh khắc tôi bước vào nhà tắm sau khi kết liễu hắn. Mùi máu tanh nồng bám đầy tay, nhưng thay vì ghê tởm, tôi lại cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Trước gương, nơi tôi từng khóc lóc bao đêm, giờ đây tôi thấy mình đang cười – một nụ cười điên loạn, tươi tắn lạ thường. Máu cha dượng nhỏ giọt từ tay tôi, mỗi giọt đỏ tươi như rượu vang đắt tiền. Tôi không buồn lau đi, bởi nó khiến tôi cảm thấy.. hạnh phúc.
Nhưng rồi trong gương, hình ảnh tôi năm xưa bỗng hiện ra – cậu bé nhút nhát với đôi mắt đầy sợ hãi đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi bật cười một cách chế nhạo:
"Thôi nào.. Đừng nhìn tao như thế!"
Hết.
Willy.
Last edited by a moderator: