[BOOK]Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau
Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay
Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ
Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)[/BOOK]
[BOOK]Em!
Đừng nhìn anh qua đôi mắt thu mưa
Đôi mắt đẫm buồn ngày xa nhau mãi
Thời gian trôi qua có thể nào trở lại?
Trái tim bồi hồi mà ánh mắt hư vô
Dòng lệ dài ngày ấy chắc đã khô
Nhưng trong tim vẫn bóng hình xưa cũ
Biết bao đêm rồi anh không đầy giấc ngủ
Sợ em về trong giấc mộng đau thương!
Những chiều vàng nắng rơi hạt vấn vương
Gió gọi tên em đong đầy nỗi nhớ
Khói thuốc buồn chứa nỗi niềm trăn trở
Cô đơn một mình ôm ấp đắng cay!
Em!
Hãy nhìn anh qua con tim đằm thắm
Vẫn chờ em dẫu sương gió bao năm
Hãy nhìn anh qua nụ cười sâu thẳm
Rồi nói anh nghe – nói vẫn yêu anh…
(Huỳnh Minh Nhật)
[/BOOK]
[BOOK]Anh đi rồi để thu vàng nỗi nhớ
Mỗi chiều qua trăn trở trái tim côi
Lòng nhớ thương dù anh đã xa rồi
Ngẩn ngơ nhìn áng mây trôi tím biếc
Thu đưa anh về phương xa biền biệt
Gót son chờ mỏi mệt biết không anh?
Chiều dần buông phố cũ cũng vắng tanh
Màn đêm xuống sương lạnh lòng thiếu nữ
Trang nhật ký ướt nhòa câu tình tự
Nét bút nghiêng chờ đợi những hư không
Gió thu qua se lạnh cặp má hồng
Tay bỗng run rồi trông chờ nắng đến!
(Huỳnh Minh Nhật)
[/BOOK]